Đêm Liên HoanHOÀNG CẦMĐêm nay đầu người như ngọn sóng Đang trào lên sức sống muôn đời. Niềm vui bát ngát trăng soi Mảnh trăng úa máu chân trời Việt Nam. Đêm liên hoan đầu nhấp nhô như sóng bể ngang tàng Ta muốn thét cho vỡ tung lồng ngực Vì say sưa tình thân thiết Vệ Quốc Đoàn. Anh từ phương nào lại? Tôi từ đất dấy lên. Anh có ghen cùng thác máu triền miền? Thác máu không tên dội tràn bốn nẻo Cỏ không gầy, cây không già, hoa không héo Nghìn thu đất nước vững bền. Anh từ phương nào lại? Tôi từ đất dấy lên. Chúng ta chung một Mẹ hiền Lúa thơm bầu sữa, bông mềm áo tơ, Chúng ta chung một mối thù Gươm tung uất hận đạn vù đắng cay. Anh đi đâu tới đó? Tôi đi giết giặc Tây Đêm nay gặp bạn cùng nâng chén Máu giặc đang nồng ta phải say. Này ruộng miền Nam Đây núi rừng xứ Bắc Cỏ cây đang căm hờn như vùng lên đuổi giặc Tôi với anh trong ngày hội liên hoan Bắt tay mừng trên dải đất Việt Nam. Gia đình anh ở đâu? Mẹ hiền tôi đã khuất Nhưng trước khi nhắm mắt Mẹ mừng cho đàn sau Máu tôi mai sẽ chảy Trôi phăng kiếp ngựa trâu Xương tôi tôi bắc nên cầu Cho đàn con bước sang lầu Tự Do. Anh giết bao nhiêu giặc Mà mắt anh long lanh? Mời anh lên rừng xanh Hỏi những cành lá biếc Rừng âm u đang tưng bừng mở tiệc Bằng thịt xương và máu của quân thù. Trong tiểu đội của anh Những ai còn ai mất? Không ai còn, ai mất Ai cũng chết mà thôi! Người sau kẻ trước lao vào giặc Giữ vững nghìn thu một giống nòi Dù ta thịt nát xương rơi Cái còn vĩnh viễn là người Việt Nam... Đêm liên hoan đầu nhấp nhô như sóng bể ngang tàng Ta muốn thét cho vỡ tung lồng ngực Vì say sưa tình thân thiết Vệ Quốc Đoàn. Người bạn mến thương ơi! Nắm chặt lấy tay tôi. Kìa sao anh vội khóc? Tôi quá mừng đấy thôi! Đêm liên hoan, lần thứ nhất trên đời Tôi mê man say cuồng nhẩy múa Giặc kia ơi! Không bao giờ nữa Ta đếm từng ngày Ta đợi từng phút Ta ngóng từng giây Giặc mà tới đây Ta băm ta giết Giặc kia phải chết Núi rừng phơi thây. Anh đi hỏi núi, anh về hỏi cây. Anh hỏi biển rộng, anh hỏi sông dài. Anh hỏi ngô non, anh hỏi lúa bé. anh đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ: Rằng ta là Vệ Quốc Đoàn Đêm nay say tiệc liên hoan Ngày mai xé xác moi gan quân thù. Năm nào Cách Mạng Mùa Thu Thấm thoát đã hai mùa kháng chiến. Bao giờ Thu lại tới Thu Tiệc liên hoan tưng bừng hiển hiện Của đoàn quân bách chiến Đổ về Thủ Đô như sóng vỡ bờ. Từ mũi Cà Mâu, từ biên giới Lạng Từ nắng sớm Sơn La tới mưa chiều Vạn Tượng Muôn đạo hùng binh phấp phới cờ bay Đoàn quân chiến thắng đi suốt đêm ngày. Mẹ ơi! Con đã về đây Cha già chót vót giơ tay đón mừng. Anh ơi! Anh tỉnh lại! Nước mắt tôi rưng rưng Hình như tôi mơ màng. Phải rồi, anh Vệ Quốc Đoàn Đêm nay say tiệc liên hoan Ngày mai xé xác moi gan quân thù. Bao giờ Thu lại tới Thu Liên hoan bừng nở bốn mùa non sông. 1948 Anh ơi ! Đêm nay đầu người nhấp nhô như gợn sóng Đang trào lên sức sống muôn đời Niềm vui bát ngát trăng soi Mảnh trăng úa máu chân trời Việt Nam Đêm Liên Hoan! Trời ơi, đêm Liên Hoan! Đầu người nhấp nhô như sóng bể ngang tàng Ta muốn thét như vỡ toang lồng ngực Vì say sưa tình thân thiết Việt Chính Đoàn - Anh từ phương nào lại? - Tôi từ đất dấy lên Anh có nghe ngọn thủy triều Đông Hải Đang hờn ghen cùng thúc máu triền miên Thúc máu không tên dội tràn bốn nẻo Cỏ không gầy, cây không già, hoa không héo Ngàn năm đất nước vững bền - Anh từ phương nào lại? - Tôi từ đất dấy lên Chúng ta cùng một mẹ hiền Lúa thơm bầu sữa bông mềm áo tơ Chúng ta chung một mối thù Gươm tung uất hận đạn vù đắng cay - Anh đi từ đâu đến đó? - Tôi đi giết giặc đây Đêm nay gặp bạn cùng nhau chén Máu giặc đang nồng ta phải say Đây ruộng đồng Trung Nam Kia núi rừng Việt Bắc Cỏ cây đang căm hờn như vùng lên đuổi giặc Tôi với anh gặp nhau trong ngày hội Liên Hoan Tay bắt tay, mừng trên giải đất Việt Nam - Gia đình anh ở đâu? - Mẹ hiền tôi đã khuất Nhưng trước khi nhắm mắt Mẹ mừng cho đàn con Máu tôi mai sẽ chảy Trôi phăng hết kiếp ngựa trâu Xương tôi, tôi bắt nên cầu Cho đàn con bước lên lầu Tự Do! - Anh giết bao nhiêu giặc mà mắt anh long lanh? - Mời anh lên rừng xanh Hỏi những cành lá biếc Rừng âm u đang tưng bừng mở tiệc Bằng thịt, xương và máu của quân thù - Trong tiểu đội anh, những ai còn ai mất? - Không, không ai còn ai mất Ai cũng chết mà thôi! Kẻ trước người sau lao vào giặc Giữ vững ngàn thu một giống nòi Dù cho thịt nát xương phơi Cái còn vĩnh viễn là người Việt Nam! Đêm Liên Hoan, trời ôi, đêm Liên Hoan! Đầu người nhấp nhô như sóng vỗ ngang tàng Ta muốn thét cho vỡ toang lồng ngực Vì say sưa tình thắm thiết Việt Chính Đoàn Người bạn mến thương ơi! Nắm chặt lấy tay tôi - Kìa, sao anh lại khóc? - Tôi quá mừng anh đó thôi! Lần thứ nhất trên đời Tôi quay cuồng nhảy múa Giặc kia ơi! Không bao giờ còn nữa Ta đếm từng ngày Ta trông từng phút, ta đợi từng giây Lửa hờn nghi ngút chờ người đêm nay Chờ người đến đây Ta băm, ta giết! Giặc kia phải chết Núi đồng phơi thây Anh đi hỏi núi Anh về hỏi cây Anh hỏi biển rộng Anh hỏi sông dài Anh hỏi ngô non Anh hỏi lúa bé Anh đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ Rằng ta là Việt Chính Đoàn Đêm nay say tiệc liên hoan Ngày mai xé xác moi gan quân thù! Tiệc liên hoan lại tưng bừng hiển hiện Giữa đoàn quân bách chiến Đổ về thủ đô như nước vỡ bờ! Từ mũi Cà Mau cho đến biên giới Lạng Từ nắng sớm Sơn La cho đến mưa chiều Vạn Tượng! Muôn đội đội hùng binh phất phới cờ bay Đoàn quân bách chiến đi suốt đêm ngày - Mẹ ơi! Con đã về đây! Chị hiền từ tốn đưa tay đón mừng... ... Anh ơi! Anh tỉnh lại Nước mắt tôi rưng rưng Hình như tôi đã mơ màng Phải rồi, anh Việt Chính Đoàn Đêm nay say tiệc Liên Hoan Ngày mai xé xác moi gan quân thù Bao giờ thu lại tới thu Liên Hoan bừng nở bốn mùa Non Sông! 1948 | 1948 |
Xem tiếp: |
| ||
| ||
| ||
| ||
| ||
| ||
| ||
| ||
| ||
| ||
| ||
| ||
| ||
| ||
Cây tam cúc - Hoàng Cầm |
No comments:
Post a Comment