Search This Blog

Hoi Nghi Dien Hong

Thursday, 2 January 2020

THƠ DƯƠNG HUỆ ANH * THANH THANH DỊCH

Inline image



TỰ TẠI... ĐÓN XUÂN
     
Lưu vong, hâm tám năm hơn nhỉ 
Thêm một mùa xuân nữa đến rồi!
Cảm xúc theo từng hơi thở nhẹ, 
Nói sao cho hết nỗi buồn, vui?

Vui? Vì đàn nhỏ đã nên người,   
Dù chẳng hơn, nào có kém ai?      
Cơm áo, nhà, xe... thôi tạm đủ,     
Ðem tài, sức đóng góp cho đời!   

Vui... vì thêm mấy triệu đồng hương,
Sống tạm yên... qua (cảnh) đoạn trường...
Ơn trả, nước người luôn hỗ trợ,      
Nồi hầm trăm thứ, một tình thương!

Vui? Vì lịch sử đã sang trang,                
Ðất nước vươn lên, dẫu muộn màng...
Ðổi mới, tranh đua cùng thế giới,     
Lạc Hồng, giòng giống vẫn vinh quang?

Vui! Nhưng đôi lúc cũng hơi buồn.        
Bọn trẻ như quên hết cội nguồn..    
Ðội lốt, thằng tây... cùng trọc phú,   
Bày trò trâu đánh, dại hay khôn? 

Ðám văn dốt, vũ nát (dát), huênh hoang,
Thành tích khoe, quên lúc chạy làng...
Thánh thiện, anh minh... trò (nịnh, bợ)?
Theo đuôi kẻ mạnh, học làm sang!  

Buồn? Vì mình trí thiển, tài sơ,             
Lỡ vận, đường hoa bút..mịt mờ..  
Văn nghiệp, chưa đầy ô  đĩa cứng,   
Hư danh, may được tiếng nhà thơ!   
                                                                     
Buồn gì nữa? Tóc bạc, mày thưa,        
Cái tật mê hoa vẫn chẳng chừa!    
Dù biết người-đời ưa sắc tướng,  
Bỏ nhà hàn sĩ, ngự cung vua!   

Vui, buồn! nghĩ lại..chẳng buồn, vui!        
Tất cả là hư với vọng thôi.      
Thế giới chuyển xoay cùng vận nước,            
An nhiên, tự tại... Ðón Xuân. Cười!          


                  DƯƠNG HUỆ ANH 



SATISFIED
TO WELCOME SPRING


Over twenty eight years in exile, haven’t I been?
One more spring has already returned.
So great emotions arise with each soft breath;
How can I express all joy and sorrow I am concerned!

Glad? Because my children have succeeded,
Not better but not worse than what they deserve.
Food and clothes, houses, cars... pretty enough,
They just use their skill and energy society to serve.

Happy... Because some millions of my compatriots
Are able to live in peace, away from pain,
To repay their debts to the favorable host country:
The melting pot to give mercy is to refugees to deign.

Merry? Because history has begun a new chapter,
Our fatherland has started to rise, though late.
To be under renovation to contend with the world;
The glory of the Fairies and Dragons must not bate.

Cheerful? But sometimes somewhat sad:
The young seem to forget their original brain.
They pretend to be foreigners, act like money-bags,
Organize struggle tricks - Are they wise or inane?

Those who have neither civil nor military ability
Brag about their merits, after they gave up the game!
Actually honest, judicious, or only sycophantic
Following in the tail of the snobbish - Fie for shame!

Melancholy? Because my wits and talent are still limited,
Chances missed, literary perspectives seem to gloom;
My writings remain insufficient to fill a hard disk
Although it is a mercy to be a poet I might presume.

What else to be blue?
My hair has already grown white, eyebrows sparse,
However, from my mania for Beauty I cannot abstain;
Earthly people are fond of glamour, gaudiness,
Leaving thatched huts to sit in a royal palace to feign.

Oh joy, oh sorrow!
I reconsider things and feel neither gay nor grieved,
All is only unreal and illusory profiles.
The world is changing together with the nation’s
fatal styles.
Calm, self-contented, satisfied,
I welcome Spring with laughter and smiles!

Translation by  THANH-THANH

No comments:

Post a Comment