Trần Quốc Việt (Danlambao)
- Hôm nay tôi đọc các báo mạng ở Canada, Anh và Mỹ và đều nhìn thấy
hình em cùng những tin nhắn tuyệt mệnh em gởi cho gia đình. Biết bao
nhiêu người con gái trước em và sau em phải tìm tương lai ở nơi quê
người. Nhưng em là người chết sao đâu đớn quá và trẻ quá! Rồi tôi chợt
nhớ hai câu thơ tôi viết cách đây 8 năm: "Quê hương là bến nước lạ / Phận gái trôi dạt trời xa".
Em chết đau đớn trong bóng tối kín mít của xe tải đông lạnh chung quanh
những người đã và đang chết-những người phải rời bỏ quê hương để mưu
sinh một cách lén lút, đầy bấp bênh và phập phồng lo sợ trên xứ người.
Tôi gởi em bài thơ sau như lời chia buồn và mong hồn em về với gia đình
và với quê hương mà đã không cưu mang nổi em để em chung cuộc hắt hơi
thở yếu ớt cuối cùng sau khi gởi tin nhắn trong bóng tối bít bùng và
khủng khiếp ấy.
Quê hương
(Phỏng theo bài thơ "Quê hương" của Đỗ Trung Quân)
Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy cố yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng vui nhiều
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho quan trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về nặng tập trên vai
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con ngóng thèm thuồng
Quê hương là con đò nhỏ
Sương rơi chờ khách đêm khuya
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về bóng đổ hắt hiu
Quê hương là vòng tay lạnh
Bơ vơ bao kẻ bên lề
Quê hương là bến nước lạ
Phận gái trôi dạt trời xa
Quê hương là luồng cá bạc
Máu rơi thấm đẫm khoang thuyền
Quê hương là ngày mưa lớn
Thương cha vất vả trên đường
Quê hương là đêm trăng lạnh
Em thơ ngủ mệt bên thềm
Quê hương nếu ai lên tiếng
Sẽ không thoát khỏi lao tù
Quê hương nếu ai hờ hững
Tủi lòng lịch sử ngàn xưa
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một Đảng thôi.
26/10/2019
No comments:
Post a Comment