Nụ cười là phản ánh tâm trạng của con người, mang lại niềm
vui và là sự ban tặng cho đời, nhưng cũng có những nụ cười không thể nào
lý giải được, vì nó được thể hiện trong những hoàn cảnh bi kịch, tương
phản.
Dương Chí Dũng, cựu chủ tịch Hội đồng quản trị Vinalines trong phong xét xử hôm tháng 12 năm 2013, đã cười nói với công an và vui vẻ trình diễn thơ tự sang tác trước Hội đồng xét xử.
Động lực nào, lý do nào làm cho ông ta bình thản, tự tin như thế, dù sau đó nhận bản án tử hình? Chắc là ông ta nghĩ mình không có tội và cái tội mà ông vướng phải nó không đáng, bởi vì nó rất nhẹ và phổ cập trong toàn bộ hệ thống. Ai mà chẳng ăn! Lớn ăn lớn, nhỏ ăn nhỏ, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Bất kỳ cái gì dính đến nhà nước đều có văn hoá phong bì. Nơi nào có dự án đương nhiên phải rút ruột. Ăn chênh lệch 10 tỷ đồng từ cái ụ nổi chẳng là bao so với những món khủng khác!
Cũng rất có thể ông Dương Chí Dũng đã được Trưởng Ban Nội Chính
Nguyễn Bá Thanh bảo đảm bản án tử hình sẽ không thục hiện nếu Dương Chí
Dũng khai hết. Đầu mối để đưa tới thượng tầng là thượng tướng công an
Phạm Quý Ngọ đã bị hé mở. Nhưng Ngọ chết, ván bài được khép lại, cuộc
chơi đột ngột bị dừng. Nụ cười Dương Chí Dũng sẽ còn tươi mãi được
không?
Trong một phiên toà khác, ngày 14 tháng Hai năm 2014, xét xử Huỳnh
Thị Huyền Như, kẻ lừa đảo thế kỷ của Việt Nam, nhân danh can bộ của ngân
hàng Vietinbank, cuỗm một lúc gần 200 triệu đôla (hơn 4 ngàn tỷ đồng)
của khách hàng, cười mãn nguyện trong xe áp tải tù nhân. Nụ cười này
phải là sự thoả mãn cho mưu mô lừa gạt có ý thức cùng với sự đồng loã
của Ngân hàng Công Thương (VietinBank). Thiên hạ bá tánh phẫn uất, chế
nhạo không phải là bản án chung thân dành cho Huyền Như mà chính là toà
đã phủi bỏ trách nhiệm của Vietinbank một cách trắng trợn. Tất cả các
nguyên đơn dân sự đều kháng cáo yêu cầu Tòa án cấp phúc thẩm buộc
VietinBank phải bồi thường thiệt hại chứ không phải Huyền Như. Bản án
cho thấy cách quản lý bê bối, tắc trách của hệ thống ngân hàng nhà nước
Việt Nam và sự bao che dung túng lộ liễu. Độ tin cậy của Vietinbank
xuống bằng không và dư luận xã hội sôi sục kêu gọi tẩy chay ngân hàng
này.
Tiếp theo, tại phiên của toà thành phố Tuy Hoà ngày 28 tháng 3 năm
2014 xét xử 5 cựu công an trong khi lấy lới khai đã dã man đánh chết anh
Ngô Thanh Kiều ngay tại trụ sở.
Bản án đã cũng nói lên sự bao che tội phạm và nhạo báng công lý,
khi 4 trong năm công an được đề nghị hưởng án treo. Còn thượng tá Lê Đức
Hoàn (phó trưởng Công an TP Tuy Hòa, trưởng ban chuyên án 312T) đuợc
miễn tố, dù Viện kiệm sát thừa nhận ông ta phạm hai tội: “thiếu trách
nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng” và “bắt người trái quy định pháp luật”.
Trong phiên toà này chúng ta nhìn thấy một nụ cười khác trong phòng
xử. Đó là nụ cười tươi khác của một trong 5 tên công an phạm tội, trên
ghế của phòng xử.
Nhìn tấm hình khác khi đứa bé hai tuổi hôn lên di ảnh của người cha
bạc mệnh và nụ cười của tay cựu công an này, chúng ta không khỏi tuởng
tượng hắn như là kẻ không tim, không óc, tệ hơn cả ác vật.
Chỉ có chế độ thối nát, vô nhân đạo, bất nhân vô độ, xem mạng của
dân chúng như cỏ rác, thì mới có thể đẻ ra nụ cười khốn nạn ấy. Nụ cười
này là hậu quả tất yếu của một hệ thống bạo lực, công an trị, của bộ máy
đàn áp nhân dân bị côn đồ hoá.
Mới trước đó một tháng, ngày 7/11/2013, Việt Nam đã ký kết Công ước
chống tra tấn tại trụ sở Liên Hiệp Quốc. Lê Hoài Trung, Trưởng Phái
đoàn đại diện thường trực của Việt Nam tại Liên Hiệp Quốc, tuyên bố rằng
việc ký Công ước này thể hiện “cam kết mạnh mẽ của Nhà nước Việt Nam
chống lại mọi hành vi tra tấn và đối xử tàn bạo, bảo đảm ngày càng tốt
hơn tất cả các quyền cơ bản của con người”.
“Đừng nghe những gì cộng sản nói, hãy nhìn nhũng gì cộng sản làm”
là câu nói bất hủ và đi vào lịch sử của cố Tổng thống Việt Nam Cộng hoà
Nguyễn Văn Thiệu. Vận dụng trường hợp nào cũng đúng và với Công ước
chống tra tấn càng thấm thía.
Công an đánh chết người trở nên thường xuyên tại Việt Nam. Em
Nguyễn Văn Khương, 21 tuổi bị công an đánh chết tại trụ sở huyện Tân
Yên, Bắc Giang hồi tháng 7 năm 2010. Ông Trịnh Xuân Tùng bị trung tá
công an Nguyễn Văn Ninh bị đánh gãy cổ dẫn đến tử vong hồi tháng 3/ 2011
tại Hà Nội. Anh Cao Văn Tuyên ở xã Khánh Trung, huyện Khánh Vĩnh, tỉnh
Khánh Hoà, bị công an xã dùng dùi cui đánh chết khi bị bắt về đồn để
thẩm vấn vào đầu tháng 7/2013. Trên mặt báo chính thức, thỉnh thoảng lại
có tin một người bị chết trong đồn công an, mà một số bị cho là đã “tự
tử”, tuy ai cũng biết rõ đó là do công an đánh đập.
Ông Nguyễn Thanh Chấn đã đã phải hứng đòn thô bạo từ các điều tra
viên hoặc những tù nhân khác do các điều tra viên sai khiến, ép cung,
buộc ông phải nhận tội giết người và phải chịu ngồi tù oan ức 10 năm
trời.
Sẽ còn nữa những nụ cười của những tên tội phạm trong cái xã hội
nhiễu nhương, lưu manh và đểu cáng này. Những tay bảo vệ chế độ nếu có
phạm tội vẫn luôn được hưởng bao dung, che chở, còn người dân thì ngồi
tù chỉ vì ăn trộm vài con vịt. Đây là công lý của kẻ cướp!
© Lê Diễn Đức - RFA Blog
No comments:
Post a Comment