Một năm hai thước vải thô,
Nếu đem may áo cụ Hồ ló ra.
May áo thì hở lá đa,
Chị em thiếu vải hoá ra lõa lồ.
Vội đem cất ảnh bác Hồ,
Sợ rằng bác thấy tô hô bác thèm.
hoặc :
Ngày xưa tem phiếu vải thô,
Em mặc không đủ, Bác Hồ lòi ra.
Bây giờ tơ nét thả ga,
Bác Hồ cũng bị lòi ra ào ào.
Người dân oán hận HCM đến độ trách cứ cả cụ Nguyễn Sinh Sắc, thân sinh HCM:
Trách ai sinh thứ họ Hồ,
Để cho cả nước như đồ vất đi .
Đảng Cộng Sản VN luôn luôn thần thánh
hóa HCM là người vì dân, vì nước, đã hy sinh hạnh phúc cá nhân của mình,
suốt đời không biết đến đàn bà. Chúng ta hãy nghe người dân vạch trần
mặt nạ đạo đức giả của HCM :
Bác Hồ đại trí, đaị hiền,
Chơi Minh Khai chán, gá liền Hồng Phong.
Minh Khai phận gái chữ tòng,
Bác Hồ sái nhất, Hồng Phong sái nhì.
Câu ca dao sau đây có lẽ được sáng tác
và lưu truyền tại miền Bắc trong những năm đầu thập niên 1950, ngay sau
khi VN bị chia đôi đất nước, cho ta thấy người dân miền Bắc chế diễu HCM
như một ông già nhà quê, khi uống rượu vào thì ăn nói khoác lác :
Việt Nam có một ông già,
Râu dài, tóc bạc tên là Chí Minh.
Ông hay uống rượu một mình,
Khi buồn lại rủ Trường Chinh uống cùng.
Say sưa ông nói lung tung,
Việt Nam mình sẽ sánh cùng năm châu.
Nghe thấy vậy, người dân miền Bắc liền chỉ mặt ông, khẳng định :
— Này ông, chuyện ấy còn lâu !!!
Thế rồi bỗng nhiên vào năm 1969 thì :
Bác Hồ ta thật vẻ vang,
Đang từ khỏe mạnh, chuyển sang …. từ trần !
Sau khi HCM chết, xác được ướp và phô
bày tại lăng Ba Đình, Hà Nội. Người dân mỗi khi đi qua lăng, lại hậm hực
đổ tội lên đầu bác :
Vũ trường là chốn ăn chơi,
Chí Hòa là chỗ nghỉ ngơi giang hồ,
Lăng kia là của giặc Hồ,
Cho nên dân Việt cơ đồ nát tan .
Sau khi kể tội HCM, người đứng đầu đảng
Cộng Sản VN, người dân cũng không quên kể tội đồng đảng là những tên
chóp bu tội đồ của dân tộc: Phạm Văn Đồng, Lê Duẫn và Trường Chinh,
bằng những lời tố cáo sau đây :
Tên Đồng, tên Duẫn, tên Chinh,
Vì ba tên ấy, dân mình lầm than,
Hoặc :
Trường Chinh, Lê Duẫn, Văn Đồng,
Cả ba đồng lòng giết chết con tao.
Sau cùng là nỗi căm phẫn đến cực độ của người dân, muốn “làm thịt” cả ba tên :
Trường Chinh, Lê Duẫn, Văn Đồng,
Ba thằng cùng béo, vặt lông thằng nào ?
Vặt lông cả đám cho tao !
Người đứng đầu quân đội VC là Võ Nguyên
Giáp, được HCM phong quân hàm Đại Tướng, khởi đầu chỉ huy 34 vệ quốc
quân (sic) khi mới thành lập quân đội nhân dân, cũng bị người dân mỉa
mai bằng giọng khinh miệt, chua chát, vì thấy Lê Duẫn hạ nhục Võ Nguyên
Giáp mà vì hèn, không dám hé môi :
Ngày xưa đại tướng anh hùng,
Ngày nay đại tướng ngập ngừng phân vân.
Cầm quân, rồi lại cầm quần,
Đẻ vô kế hoạch, anh Văn mất nhờ.
Hoặc :
Ngày xưa đại tướng cầm quân,
Ngày nay đại tướng canh l… chị em.
Sau khi HCM, Phạm Văn Đồng, Lê Duần,
Trường Chinh đã đi theo Lenin, Stalin về bên kia thế giới, bốn tên VC
đàn em lên cầm quyền, đã bị người dân thù ghét, chỉ mặt, gọi tên, và
kêu gọi ai đó hãy ra tay trừ khử chúng để nhân dân VN ăn mừng :
Đố ai đếm được lá rừng,
Đố ai giết được Trọng, Hùng, Dũng, Sang.
Bốn thằng tứ trụ Việt gian,
Để dân nước Việt hân hoan ăn mừng.
Người dân Việt tin rằng Nông Đức Mạnh là con rơi của HCM, nên mới có câu ca dao sau đây :
Thu đi để lại lá vàng,
Bác đi để lại một thằng họ Nông,
Thằng này quả thật chơi ngông,
Bảy mươi lấy vợ má hồng đẹp xinh.
Đám lãnh đạo VC đàn em Bác cũng học theo gương “đạo đức” của bác khi bác còn sinh thời :
Ba cô nhập học đầu năm,
Một cô bị bắt hầu Sầm Đức Xương.
Mười ba đảng cũng làm luôn,
Học theo gương bác, chẳng buông em nào.
Đỗ Mười xuất thân là tên hoạn lợn ( thiến heo), nên người dân VN đã chế nhạo dòng dõi xuất thân của hắn :
Bất kể hoạn lợn, chăn trâu,
Hễ cứ vào đảng ở lâu làm trùm .
Hoặc:
Giỏi a đồng chí Đỗ Mười,
Lớp ba chưa đỗ đã ngồi bí thư .
Trương Tấn Sang là Chủ Tịch nhà nước
CSVN, đã qua Mỹ vào tháng 7/2013 để “xin xỏ, cầu may”, nhưng không được
chính quyền Mỹ tiếp đón với nghi lễ dành cho một quốc trưởng, đó là một
điều sỉ nhục cho CSVN, người dân bèn chế diễu Sang :
Tư Sang đi Mỹ cầu may,
Ai dè thành đám ăn mày vô duyên .
Sau đây chúng ta hãy nghe người dân nhạo báng một xếp VC “ phân chia công tác” và răn đe một thuộc cấp:
Ăn nhậu là chuyện của tao,
Việc gì khó nghĩ, tao giao cho màỵ
Đi Tầu, đi Nhật đi Tây,
Mở mang tầm mắt, việc này của tao.
Lên rừng, xuống biển lao đao,
Suy đi tính lại tao giao cho mày.
Thư ký trẻ đẹp chân dài,
Nếu mày tuyển được thì mày giao tao.
Ăn ốc là việc của tao,
Còn chân đổ vỏ tao giao cho mày.
Phong bì quà cáp hằng ngày,
Mày đừng động tới thì mày chẳng sao.
Phê bình lãnh đạo cấp cao,
Điều gì khó nói tao giao cho mày.
Lại đây tao bảo điều này:
Đừng bao giờ nghĩ rằng mày chống tao,
Chống tao, tao chẳng làm sao,
Còn mày thì sẽ lao đao cả đời .
Đói no là chuyện của trời,
Thanh tra có hỏi trả lời thay tao.
Trên trời triệu triệu vì sao,
Cũng không thấu hiểu tình tao với mày.
Phân công cho rõ thế này,
Để mày đừng tưởng rằng …mày hơn tao ..
-
Cuộc sống người dân dưới XHCN.
Sau khi Cộng Sản Bắc Việt chiếm được
Sàigòn, chúng đổi tên một số đường phố .Đường Công Lý được đổi thành Nam
Kỳ Khởi Nghĩa, và đường Tự Do được đổi thành Đồng Khởi. Nhân cơ hội
này, người dân Sàigòn đã làm 2 câu sau đây với hàm ý nói về Tự Do và
Công Lý sẽ không có trong chế độ cộng sản VN :
Nam Kỳ khởi nghĩa tiêu Công Lý,
Đồng Khởi vùng lên mất Tự Do .
Công lý và tự do nay đã không còn, thì
tuổi trẻ VN, nhất là con của các quân nhân chế độ Saigòn cũ, không hy
vọng gì sẽ có được cuộc sống tốt đẹp ở tuơng lai :
Dép râu dẫm nát đời son trẻ ,
Nón tai bèo che khuất nẻo tương lai .
Và người dân thương xót cho thân phận
mình vì biết cảnh khổ sẽ đến, khi thấy Việt Cộng tràn vào các thành phố
miền Nam ngày 30-4-1975 :
Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội,
Việt cộng về thành làm tội dân ta .
Sau khi chiếm được miền Nam, VC đã trả
thù quân cán chính VNCH, bằng cách đánh lừa họ, ra thông cáo nói rằng
phải đem theo tiền ăn đi học tập cải tạo trong 30 ngày, nhưng thực sự
là lừa họ , để nhốt họ vào tù mà không cho biết ngày về. Rồi tiếp theo
là việc đổi tiền, với mục đích làm dân miền Nam nghèo như dân miền Bắc :
Năm đồng đổi lấy một xu,
Thằng khôn đi học, thằng ngu làm thầy.
Đổi tiền là một hình thức ăn cướp của người dân, vì thế nhiều người trở thành nghèo đói, trắng tay, không đủ cơm ăn áo mặc :
Từ khi ta có bác Hồ,
Nhân dân chẳng được ăn no ngày nào.
Nhiều người vì quá nghèo túng, mang đồ đạc, quần áo trong nhà đem bán ngoài chợ trời để kiếm chút tiền mua ít mắm rau qua ngày :
Việt Nam dân chủ cộng hòa,
Đồ đạc bán trước, cửa nhà bán sau.
Ăn cơm chỉ có mắm, rau,
Chớ ăn thịt cá mà đau dạ dày.
Mắm và rau muống là thức ăn chính của
người dân, nhưng vì lạm phát, tiền mất giá, khiến người dân không đủ
tiền để mua nổi một bó rau muống, họ đã “chất vấn” ba tên chóp bu VC.
Anh Đồng , anh Duẫn, anh Chinh,
Ba anh có biết dân tình cho không ?
Rau muống nửa bó một đồng,
Con ăn bố nhịn, đau lòng thằng dân.
Và :
Lương chồng, lương vợ, lương con,
Đi ba buổi chợ chỉ còn lương tâm,
Lương tâm đem chặt ra hầm,
Với rau muống luộc khen thầm là ngon.
Việt Cộng chỉ chuyên giỏi việc chém
giết, luôn luôn chủ trương hồng hơn chuyên. Những chức vụ lãnh đạo đều
do những đảng viên không có khả năng chuyên môn nắm giữ,và do đó nền
kinh tế trở nên kiệt quệ. Mặc dầu VC đã thống nhất được đất nước và
chiến tranh đã chấm dứt, nhưng người dân vẫn không đủ gạo ăn hằng ngày,
họ phải ăn bằng bo bo , cho nên họ đã mỉa mai chế độ :
Hoan hô độc lập tự do,
Để cho tớ nhá bo bo sái hàm.
Hoặc :
Nước nhà mãi mãi khó khăn,
Dân mình mãi mãi phải ăn củ mì .
Trong khi đó thì :
Đảng béo mà dân thì gầy,
Độn bắp, độn sắn biết ngày nào thôi ?
Hoặc :
Nhà nước gồm một bầy sâu,
Như giòi lúc nhúc ngoảnh râu nó bò.
Nó ăn nó nhậu thật no,
Hỏi sao dân đói ? Mặc cho chúng mày.
Đang thiếu ăn, thiếu mặc, thấy việc VC
gửi người sang Nga để lên vũ trụ, một việc làm không cần thiết trong
lúc cả nước đang đói khổ, vì thế có người bực tức hạch hỏi :
Nhân dân thiếu gạo thiếu mì,
Mày vào vũ trụ làm gì hở Tuân ?
Nhưng lại có người thực tế, coi việc lên vũ trụ dửng dưng, không quan trọng bằng việc ghi tên để lo cho cái dạ dày của mình :
Ai lên vũ trụ thì lên,
Còn tôi ở lại ghi tên mua mì.
Viêt Cộng đặt ra chế độ tem phiếu để
kiểm soát hộ khẩu người dân, từ cây đinh, điếu thuốc, đều phải ghi danh,
xếp hàng mới mua được :
Ở với Hồ Chí Minh,
Cây đinh phải đăng ký,
Trái bí cũng xếp hàng,
Khoai lang cần tem phiếu,
Thuốc điếu phải mua bông,
Lấy chồng nên cai đẻ,
Bán lẻ chạy công an,
Lang thang đi cải tạo,
Hết gạo ăn bo bo,
Học trò không có tập,
Độc Lập với Tự Do,
nằm co mà Hạnh Phúc!
Người dân sống dưới chế độ VC thiếu đủ
thứ, không những vật chất mà cả về quyền tự do căn bản tối thiểu, như
quyền tự do đi lại của con người. Đảng Cộng Sản VN đã biến cả nước thành
một nhà tù khổng lồ, kiểm soát việc đi lại của người dân. Ai muốn đi từ
địa phương này qua địa phương khác, phải có giấy phép của chính quyền
nơi cư ngụ :
Mang danh Dân chủ Cộng Hòa,
Đi ra khỏi tỉnh phải qua cửa quyền.
Xuất trình giấy phép liên miên,
Chứng từ thị thực ở miền nào qua.
Sống trong tình trạng bị hạn chế tự do
đi lại, người dân cảm thấy gò bó, bực bội, nên họ đã làm bài ca dao sau
đây để so sánh việc đi lại ở VN với việc đi lại tự do ở một số quốc gia
khác trên thế giới :
Trăm năm trong cõi người ta,
Ở đâu cũng được đi ra đi vào.
Xa xôi như xứ Bồ Đào,
Người ta cũng được đi vào đi ra.
Đen đủi như Ăng Gô La,
Người ta cũng được đi ra đi vào.
Chậm tiến như ở nước Lào,
Người ta cũng được đi vào đi ra.
Chỉ riêng có ở nước ta,
Người ta không được đi ra đi vào.
-
Tham nhũng.
Hiện nay tệ trạng tham nhũng trong các
cấp lãnh đạo cộng sản VN lan tràn từ cấp cao nhất xuống tới cấp thấp
nhất: lớn ăn theo lớn, nhỏ ăn theo nhỏ. Nhiều đảng viên trở thành những
nhà tư bản đỏ, sống trong các biệt thự xa hoa lộng lẫy, tài sản lên tới
hàng trăm triệu đô la, ăn chơi vung tiền như nước :
Nhà ai giầu bằng nhà cán bộ ?
Hộ nào sang bằng hộ đảng viên ?
Dân tình thất đảo bát điên,
Đảng viên mặc sức vung tiền vui chơi .
Rồi người dân thắc mắc, đặt câu hỏi, nhưng hỏi để mà hỏi, họ đã biết câu trả lời :
Non kia ai đắp mà cao
Lương cộng sản ít cớ sao nó giàu ?
Đảng Cộng sản VN mỵ dân với chiêu bài
“nhân dân làm chủ, đảng là đầy tớ”. Nhưng những tên đầy tớ lại sống xa
hoa trong nhà cao cửa rộng, trong khi ông chủ phải sống cảnh nghèo nàn,
không đủ cơm ăn áo mặc hằng ngày, phải sống trong những căn nhà ổ chuột.
Vì thế “ông chủ” mới mỉa mai gọi hỏi những tên đầy tớ của mình :
Ai về qua tỉnh Nam Hà,
Xem lũ đầy tớ xây nhà bê tông.
Tớ ơi, mày có biết không ?
Chúng ông làm chủ mà không bằng mày !
Hiện nay tại VN, mỗi khi người dân đến
các cơ quan VC để xin giấy tờ hoặc làm các thủ tục hành chánh, hoặc bất
cứ một việc gì cần phải có sự chấp thuận của chính quyền, họ phải biết
thủ tục “đầu tiên” là phải có “ phong bì “ nộp kèm với đơn xin. Do dó
dân gian mới có ca dao rằng :
Phong lan, phong chức, phong bì,
Trong ba thứ ấy, thứ gì quí hơn?
Phong lan ngắm mãi cũng buồn,
Phong lan ngắm mãi cũng buồn,
Phong chức thì phải cúi luồn vào ra,
Chỉ còn cái phong thứ ba,
Mở ra thơm phức cả nhà cùng vui.
Người dân Việt đã chơi chữ đồng âm
“Thanh Tra” với “Thanh Cha” trong câu ca dao duới đây, xen lẫn cả tiếng
Anh đầy nghệ thuật dí dỏm, để mô tả tệ trạng tham nhũng của những tên VC
giữ chức vụ thanh tra.
Thanh “cha” thanh mẹ, thanh gì ?
Hễ có phong bì thì nó “thanh kiu” (thank you).
hoặc :
Đảng ta là đảng thần tiên,
Đa lô thì được, đa nguyên thì đừng.
Xin đọc lái : “thần tiên” là “thân tiền”
và “đa lô” thành “đô la”, chúng ta thấy câu ca dao thật độc đáo, sâu
sắc : nói lên lòng tham lam của những tên VC trong đảng CS VN.
Đảng Cộng Sản VN nói một đàng, làm một
nẻo. Miệng hô chống tham nhũng, nhưng khi người trẻ chống Tầu và tố cáo
tham nhũng, thì bị bắt bỏ tù:
Tham nhũng kìm hãm ngày mai,
Phương Uyên chống để tuơng lai nước giầu.
Tham nhũng gồm cả đảng tao,
Đứa nào muốn chống thì mau vô tù.
-
Xã hội xuống cấp và tệ trạng xã hội.
Những tên VC ngồi trong Bắc Phủ Bộ tại
Hà Nội hiện nay, đa số là những kẻ ít học, theo VC vào rừng từ năm 12
hoặc 15 tuổi. Nguyễn Tấn Dũng là trường hợp điển hình: Dũng sinh năm
1949, theo VC vào rừng từ năm 12 tuổi, làm liên lạc viên và trợ y- tá,
rồi được kết nạp vào đảng Cộng Sản năm 1967, khi ấy mới 18 tuổi, (theo
Wikipedia ), như vậy Dũng chỉ mới học hết bậc tiểu học. Vì trình độ học
vấn của những lãnh đạo VC thấp kém, nên việc quản trị đất nước không hữu
hiệu, khiến nền kinh tế không phát triển được, và nhân dân trở nên
nghèo đói, nhất là ở nông thôn, các thôn nữ không có việc làm, bỏ làng
xóm ra tỉnh mong kiếm được việc làm để giúp đỡ gia đình trong lúc đói
khổ. Nhiều cô vì ngây thơ và khờ khạo nên bị kẻ bất lương dụ dỗ vào ổ
mãi dâm hoặc đem bán làm cô dâu cho các thanh niên nước ngoài.
Chiều chiều ra bến Ninh Kiều (Cần Thơ)
Dưới chân tượng Bác, đĩ nhiều hơn dân.
&
Tiếc thay cây quế còn soan,
Để cho đám mọi Đài Loan nó trèo .
&
Tìm em như thể tìm chim,
Chim bay biển Bắc, anh tìm biển Đông .
Tìm chi cho phải mất công,
Đài Loan, Hàn Quốc em dông mất rồi .
Theo truyền thống văn hóa VN, nghề dạy
học được kính trọng. Các cụ ngày xưa có câu ”Mùng một tết cha, mùng hai
tết chú, mùng ba tết thầy”. Vì thế, trong chế độ VN Cộng Hoà cũ, các
giáo chức được kính trọng và được trả lương đủ sống, họ không phải làm
thêm công việc khác, mà dành hết thì giờ chú tâm vào việc dậy học để đào
tạo mầm non cho đất nước. Ngược lại, VC hất hủi giáo chức và coi thường
việc dậy học. Giáo chức trong chế độ VC được trả lương không đủ sống,
khiến họ phải đi làm thêm. Do đó nhiều cảnh dở khóc, dở cười, đã xẩy
ra trong xã hội cộng sản VN:
Thầy giáo lương lãnh ba đồng,
Làm sao sống nổi mà không đi thồ ,
Nhiều thầy phải đạp xích lô ,
Làm sao xây dựng tiền đồ học sinh ?
Và nhục nhã thê thảm cho cô giáo khi :
Cô giáo phải bán bia ôm,
Ôm phải học trò, ăn nói sao đây ?
-
Người Việt bỏ nước ra đi .
Đa số người VN theo đạo Khổng, kể cả
những người Công Giáo (điều răn thứ 4 của Chúa: thảo kính cha mẹ ) nên
họ coi việc ngày giỗ ông bà, tổ tiên và trông coi mồ mả những người
trong gia tộc đã khuất bóng là việc rất quan trọng. Ngày xưa các cụ có
câu : “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại (bất hiếu có ba điều; điều không
có con trai để nối dõi tông đường, cúng giỗ tổ tiên ông bà là điều bất
hiếu lớn nhất ). Sống mạnh với tư tưởng Khổng gíáo như vậy, người dân VN
vô cùng quyến luyến quê cha đất tổ-làng mạc với lũy tre xanh – Họ rất
ít khi bỏ nơi chôn nhau cắt rốn đi phương xa sinh sống- mà người ta gọi
là tha phương cầu thực. Trong lịch sử di dân cận đại, VN có hai cuộc di
dân lớn nhất—hai cuộc di dân này đều là cuộc chạy trốn Công Sản — cuộc
di dân thứ nhất vào năm 1954, hơn 1 triệu người miền Bắc đã phải gạt
nước mắt từ bỏ quê cha đất tổ để vào Nam lánh nạn CS,– cuộc di dân thứ
hai bắt đầu từ 30/ 4/1975 hàng triệu người, trong đó có cả một số người
miền Bắc, đã buộc lòng phải bỏ nước ra đi để tỵ nạn Cộng Sản ở các quốc
gia tự do trên thế giới. Trên đường chạy trốn CS, nhiều cảnh tang
thương diễn ra: chồng lìa vợ, con xa mẹ xa cha, kể sao cho xiết những
đau đớn của sinh ly, tử biệt trên đường vượt biên: cướp biển, chết đói,
chết chìm ngoài khơi v..v. Người dân đã làm câu ca dao để qui trách tất
cả tội lỗi do HCM gây ra :
Bác Hồ chết phải giờ trùng ,
Nên bầy con cháu giở khùng giở điên .
Thằng tỉnh thì đã vượt biên,
Những đứa ở lại chẳng điên cũng khùng.
Thưở xa xưa, trong kho tàng ca dao VN, chúng ta có câu ca dao nói về tình tự gia đình nơi thôn quê :
Có con mà gả chồng gần,
Có bát canh cần nó cũng mang qua.
Có con mà gả chồng xa,
Một là mất giỗ, hai là mất con.
Khi phong trào vượt biên diễn ra vào
cuối thập niên 1970, người dân đã “phóng dao” bàì ca dao trên đây thành
bài ca dao thời đại thật dí dỏm:
Có con mà gả chồng gần ,
Nửa đêm xe đạp mang phần cho cha.
Có con mà gả chồng xa ,
Tháng tháng nó gửi đô la kìn kìn.
Bản chất người Cộng Sản là dối trá, lươn
lẹo và tráo trở. Những người chạy trốn VC, bỏ nước ra đi bị VC nhục mạ
là đĩ điếm, phản quốc, việt gian, tay sai cho Mỹ v..v.. Dân vượt biên
bị bắt được là bị tống vào nhà tù hoặc bị đầy vào trại cải tạo. Thậm chí
có người còn bị công an xử bắn ngay tại nơi bị bắt. Sau này, bắt chước
Liên Xô, VC đề ra chính sách đổi mớị, đã trơ trẽn thay hẳn thái độ với
những người đã bỏ nước ra đi, khi người Việt ở ngoại quốc gửi đô la về
cứu đói thân nhân với số tiền lên tới hàng tỉ đô la mỗi năm, thi` VC ”
hồ hỡi ” chiêu dụ người Việt ở nước ngoài về thăm quê hương, kêu gọi bỏ
vốn đầu tư tại Việt Nam. Đảng Cộng Sản VN còn “thân thương” gọi đồng bào
hải ngoại là “khúc ruột ngàn dặm của tổ quốc”. Những câu ca dao sau đây
nói về sự tráo trở và lật lọng của đảng Cộng Sản VN:
Ngày đi, đảng gọi “Việt gian”
Ngày về thì đảng chuyển sang “Việt kiều”
Chưa đi : phản động trăm chiều
Đi rồi : thành khúc ruột yêu ngàn trùng .
&
Việt Minh, Việt Cộng, Việt Kiều,
Trong ba Việt ấy, Đảng yêu Việt nào ?
Việt Minh thì tuổi đãcao !
Việt Công ốm yếu, xanh xao gầy còm !
Việt Kiều thì vẫn còn son,
Đảng yêu, đảng quý như con trong nhà !
Chỉ cần một ít đô la,
Việt gian phản quốc hóa ra Việt kiều !
-
Đảng Cộng Sản VN bán nước
Hiện nay trong nước có nhiều chỉ dấu cho
thấy đảng Cộng sản VN đã dâng một dải đất rộng lớn bao gồm ải Nam Quan
và thác Bản Giốc tại biên giới, giáp ranh với Tầu, cùng hai đảo Trường
Sa và Hoàng Sa cho đàn anhTầu Cộng, để đổi lấy sự yểm trợ về mặt chính
trị; đó là việc bảo đảm những chiếc ghế lãnh đạo tại Bắc Phủ Bộ. (Theo
thiển ý người viết, đảng cộng sản VN phải chiều theo những đòi hỏi của
Tầu Cộng để trong trường hợp nhân dân VN nổi dậy chống lại đảng cộng sản
VN, thì Tầu Cộng sẽ đưa quân đội sang đàn áp cuộc nổi dậy ngay lập tức,
giống như CS Tầu đã dùng quân đội dập tắt cuộc nổi dậy của sinh viên
Tầu tại Thiên An Môn vào năm 1989). Thủ tướng Việt Cộng Phạm Văn Đồng đã
ký công hàm dâng hai đảo Trường Sa và Hoàng Sa cho Tầu vào năm 1958,
câu ca dao sâu đây nói lên sự kiện lịch sử này :
Việt nam dân chủ cộng hòa
Cúi đầu dâng đảo Trường Sa cho Tầu .
Hoặc:
Phú Trọng diện kiến thiên triều
Nó bắt Trọng ký bán tiêu nước nhà .
Vì bị mất một phần đất nước vào tay kẻ
thù truyền kiếp của dân tộc, người dân VN quá phẫn uất, đã phải thốt lên
lời nguyền rủa đảng cộng sản VN :
Tiên sư cộng sản Việt nam
Cuối đời bán cả giang san nước nhà !
Quốc hội Việt cộng là tay sai của đảng Công Sản VN — đảng cử dân bầu :
Đảng cử là dân không cử, cứ bầu
Đảng vì dân là đảng cướp của dân
Đảng yêu dân là dân mất mạng
Đảng yêu nước, đảng bán nước cho Tầu .
Và:
Dân ơi ta bảo dân này
Dân ra ngoàì ruộng, dân cày mình dân
Cấy cầy bổn phận con dân
Quốc hội bận họp bán dần nước non.
-
Nhân dân VN kêu gọi bộ đội yêu nước đứng lên lật đổ đảng Cộng sản VN :
Trước thảm họa mất nước và nỗi thống khổ
của 80 triệu con dân nước Việt sống dưới ách độc tài đảng trị Cộng Sản
VN, người dân đã kêu gọi bộ đội và thương binh vì lòng yêu nước, hãy
đứng lên lật đổ đảng Cộng Sản VN:
“Hỡi anh bộ đội, thương binh
Chắc anh đã thấy dân mình ra sao
Công lao xương máu năm nào
Bây gìờ lãnh đạo mang trao cho Tầu
Nam Quan Bản Giốc còn đâu
Hoàng Sa biển rộng cúi đầu cống dâng
Đời anh sống chết bao lần
Vì lòng yêu nước góp phần dựng xây
Bây gìờ chính đảng một bầy
Cướp đêm rồi lại cướp ngày không tha
Trong tay còn khẩu AK
Mong anh diệt lũ gian tà lưu manh”
Sau cùng, người dân đã nhắc nhở các anh bộ đội yêu nước, đồng thời cũng nhắc nhở với chính mình, đừng quên rằng :
Còn trời còn nước còn non
Còn thằng cộng sản là còn nát tan
Và:
Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời cộng sản nó thương dân mình ?
Qua một số câu ca dao và vè được trích
dẫn trên đây, chúng ta có một cái nhìn tổng thể một bức tranh về đất
nước VN gồm đủ mọi mặt :chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội và cả tâm
trạng người dân VN, dưới sự cai trị của đảng CS Việt Nam từ giữa thế kỷ
20 cho tới nay. Người xưa nói :“ muốn tìm hiểu bản chất một chế độ thì
chỉ cần xét tinh thần người dân của chế độ ấy phản ảnh qua văn thơ và
nhạc lưu truyền trong dân gian “. Quả thật văn thơ và nhạc biểu lộ tình
cảm của con người, mà tình cảm gốc ở chính trị. Từ quan niệm này, với
những câu ca dao người viết đã sưu tầm, trích dẫn trên đây, chúng ta có
thể khẳng định rằng chế độ cộng sản VN đã gây ra nhiều tai hoạ thảm khốc
cho dân tộc, là chế độ vô nhân, tàn bạo nhất trong lịch sử từ ngày
dựng nước. Có người nhận định rằng người dân Việt Nam hiện nay sống cực
khổ hơn thời phong kiến và thờì Pháp thuộc. HCM, vì cuồng tín và mê
muội, đã không nghe lời khuyên của cụ Phan Bội Châu khi hai người gặp
nhau ở bên Tầu. Cụ PB Châu đã nói với HCM ”Anh đừng đưa chủ thuyết Cộng
Sản vào VN, vì nó không hợp với dân tộc mình”. Nhưng HCM đã không nghe
lời cụ PBChâu, mà còn hăng say làm tay sai đắc lực cho cộng sản quốc tế,
nhất là trung thành với Nga-Tầu. Sau đó HCM còn dã tâm chỉ điểm để
“bán” cụ PBChâu cho Pháp, lấy số tiền 100,000 đồng.
Đảng CSVN, đứng đầu là HCM, lợi dụng
lòng yêu nước của người VN, đã tuyên truyền xảo trá, lừa bịp người dân
miền Bắc, phát động cuộc chiến tranh xâm chiếm miền Nam Việt Nam, theo
chỉ thị của cộng sản Nga -Tầu, từ cuối năm 1960 cho đến ngày 30-4-1975
(sau khi chiếm được miền Nam, Lê Duẫn đã nói:“Chúng ta đánh miền Nam là
đánh cho Nga-Tầu” ) Cuộc chiến này đã đưa đến thảm cảnh nồi da xáo thịt
giữa anh em hai miền Nam – Bắc,và đã khiến cho đất nước phải chìm đắm
ngút ngàn trong bom đạn khói lửa chiến tranh suốt hơn 20 năm , gây ra
không biết bao nhiêu cảnh tàn phá tang thương , mà hệ lụy của cuộc chiến
tàn khốc này vẫn còn kéo dài cho tới tận ngày nay (chất da cam và
thương phế binh là điển hình ). Người ta ước tính số thiệt hại về nhân
mạng trong cuộc chiến giữa hai miền Nam – Bắc lên tới khoảng trên 2
triệu, trong đó, không biết bao nhiêu thanh niên ưu tú, nhân tài của đất
nước đã phải chết vô tội chỉ vì sự mù quáng và cuồng tín của một cá
nhân thèm khát làm lãnh tụ, muốn đem chủ thuyết không tưởng cộng sản áp
đặt lên dân tộc VN. Thiệt hại vật chất có thể tái tạo được, nhưng thiệt
hại về nhân mạng không thể tái tạo được, đó là một mất mát to lớn cho
đất nước. Khi cuộc chiến chấm dứt, VN như một căn nhà hoang phế, tang
thương, đổ nát, và dân tộc VN bị thua thiệt, lac hậu so với những nước
láng giềng. Ngày nay, trên thực tế, đảng cộng sản VN trở lại chế độ tư
bản mà lúc đầu họ đã cuồng tín cổ võ tiêu diệt. Người dân thường gọi cán
bộ CS là những nhà tư bản đỏ, chúng tham nhũng, ăn cắp tiền công quỹ
quốc gia, nhiều đảng viên cộng sản có tài sản lên tới hàng trăm triệu mỹ
kim, sống xa hoa trên đầu trên cổ người dân đói rách.
Tục ngữ ta có câu: “Khôn chẳng qua lẽ,
khoẻ chẳng qua lời “. Thật vậy, dù đảng Cộng Sản VN có nhiều nhà tù và
công an tàn ác, dã man đến đâu, có “khoẻ” đến mấy, thì cũng chẳng thoát
qua được những “lời ca dao’’ thời đại của người dân VN đã trích dẫn trên
đây.
Đảng Cộng Sản VN đã áp dụng nhiều chính
sách tàn bạo suốt trong quá trình cai trị đất nước từ 1945 cho tới nay, (
cải cách ruộng đất, đấu tố, trả thù quân cán chính VNCH v..v.. ) đã
gây nên nhiều tội ác chồng chất. Sau khi chiếm được miền Nam vào ngày
30-4-1975, đảng CSVN đã bỏ lỡ một cơ hội bằng vàng mà có lẽ trong lịch
sử VN sẽ không bao giờ có lần thứ hai, đó là việc hòa hợp hòa giải dân
tộc. Lẽ ra CSVN phải giữ lời hứa là thả hết các quân nhân, công chức của
chính quyền cũ sau khi đã học tập một số ngày như đã ấn định trong
thông cáo kêu gọi đi trình diện. Nhưng với bản chất dối trá và lừa lọc,
đảng CSVN không bao giờ làm những điều đã hứa hoặc đã ký kết với đối
phương. Thay vì thả, đảng cộng sản VN đã quỷ quyệt “chơi chữ” (mang theo
tiền ăn trong 30 ngày), để lừa hằng trăm ngàn quân cán chinh VNCH vào
nhà tù, được cộng sản mỹ từ hóa là trại học tập cải tạo. Cộng Sản đưa họ
đến những nơi rừng thiêng nước độc, sương lam chướng khí, bắt làm lao
động khổ sai, đau ốm không thuốc men, với mục đích thâm độc là để cho
những tù cải tạo phải chết dần chết mòn , mà CSVN không phải mang tiếng
với thế giới là kẻ dã man giết người tập thể .
Nhân dân hai miền Bắc và Nam đã quá mệt
mỏi và chán ghét chiến tranh, mặc dù miền Nam phải chiến đấu tự vệ trước
sự xâm lăng của cộng sản Bắc Việt được khối cộng sản quốc tế đắc lực
yểm trợ, cũng đều khao khát mong mỏi hòa bình đến với quê hương., để mọi
người được sống trong cảnh thanh bình, lo làm ăn để tái thiết đất nước
sau 2 cuộc chiến kéo dài trên 20 năm (cuộc chiến chống Pháp từ 1946-1954
và cuộc chiến Quốc-Cộng từ 12/1960 – 4/1975), mà dân tộc nhỏ bé Việt
Nam đã là nạn nhân của thực dân Pháp và của việc tranh giành ảnh hưởng ý
thức hệ giữa các cường quốc tư bản và cộng sản .
Cộng sản VN đã có cơ may
thắng được cuộc chiến -chứ không hề thắng được trận chiến- do “chó ngáp
phải ruồi”, đã thống nhất được đất nước hơn 38 năm qua. Nhưng họ đã
không “thống nhất” được lòng người Việt, vì đảng CS VN đã áp đặt sự
thống trị với đường lối độc tài đảng trị, đi ngược lại nguyện vọng của
toàn dân VN . Bao lâu đảng CS VN còn tồn tại, thì bấy lâu nhân dân VN
vẫn kiên trì chiến đấu chống lại, không phải bằng súng đạn như trước đây
được người bạn đồng minh Hoa Kỳ còn “mặn nồng” sống chết bên nhau giúp
đỡ, mà bằng hành động (biểu tình, đả đảo v..v..) và văn chương, chữ
nghĩa, dưới hình thức những “viên đạn ca dao”, để bắn vào bộ chính trị
đảng CS VN cho tới khi chúng tan rã.
Người viết tin rằng nếu CSVN thực hiện
chính sách hòa hợp hòa giải dân tộc vào sau ngày 30-4 1975, thì sẽ không
phát sinh ra cảnh vượt biên, sẽ không có quân cán chính VNCH phải chết
tức tưởi trong các trại tù học tập cải tạo, sẽ không có câu nói bất hủ
“nếu cột đèn biết đi, nó cũng vượt biên”. Tiếc thay, đảng cộng sản VN đã
không thi hành việc hòa hợp hòa giải vào thời điểm nói trên. Sau khi
đã hành hạ dã man và đối xử với những người thuộc chính quyền VNCH trong
các trại cải tạo không bằng con vật, ngày nay đảng cộng sản VN mới kêu
gọi hòa hợp, hòa giải dân tộc, thì lời kêu gọi bịp bợm nầy đã quá muộn
và không tin cậy được .
Cuối cùng, ngườì viết mong ước những vị
thiết tha với văn hóa dân tộc, sẽ thâu thập đầy đủ các câu ca dao, bài
vè, đã lưu truyền trong dân chúng suốt thời gian Việt Nam bị áp đặt dưới
ách độc tài đảng trị cộng sản, để xuất bản thành sách tại hải ngoại.
Những câu ca dao trong sách ấy sẽ là chứng tích hùng hồn ghi dấu một
quãng thời gian đen tối nhất trong trang sử VN .
Mong lắm thay
Vũ Bá Hoan
No comments:
Post a Comment