Tháng ba của má
01/03/2020 09:53 GMT+7
TTO - "Lên phố ở với bay không biết má có trụ được vài cái tháng ba nữa không!" - câu nói vội vàng của má trong cuộc điện thoại rưng rưng sự hờn dỗi. Nhưng điều làm má chếnh choáng hơn là chính thằng con má rút ruột đẻ ra cũng chẳng buồn để ý.
Má
chỉ mong nó ừ à hay chặc lưỡi kiểu nói dối "má ở thử thời gian đi rồi
tính tiếp". Đằng này nó quyết luôn "lên phố điều kiện thuận lợi, má phải
theo con để tiện bề chăm sóc!". Càng nghĩ, tim má như cứa thêm vài nhát
bởi má nhận ra lòng thằng con không còn thuộc nơi quê nhà...
Bao
năm qua, tháng ba của má đều bắt đầu khi cái nắng ấm áp nhón chân nhẹ
nhàng e ấp ngoài cánh đồng lúa. Hàng trăm cánh bướm, cánh chuồn rập rờn
bay. Đấy cũng là thời điểm bầu trời quê tràn ngập nắng như lát cắt củ
nghệ phủ lên.
Thuở má gánh thằng con ra đồng làng, giữa
mùa xuống giống đậu phộng, đôi tay gầy gò, thoăn thoắt của má vung đậu
giống. Từng hạt rào rào đáp xuống mặt ruộng, hết bên phải lại đến bên
trái, trông thật đều đặn, bắt mắt.
Đứa trẻ thơ tầm bốn
tuổi ngày ấy đứng lút trong cỏ, trong những luống khoai lang và trong cả
nắng chiều tắt muộn. Nó chỉ biết vô tư đội cái nón cời của má, lút chút
chạy ra thật xa phía sau chân má, đùa giỡn với những chú châu chấu,
chuồn chuồn, bươm bướm, thi thoảng má giật mình đưa mắt thảng thót tìm
con.
Cũng có năm tháng ba chào đón má với
từng cơn cảm cúm, rồi sọt sẹt sổ mũi bởi càng lớn tuổi thân hình gầy còm
của má chưa kịp thích nghi với thời tiết hôm trước trời còn oi nồng,
hôm sau đã lạnh tê người.
Cái lạnh
tháng ba rất vô thường nên con người dễ mắc nhiều bệnh. Hồi còn sống,
nội thường dặn má: "Buổi sáng và nhất là khi sâm sẩm chiều, bay đưa
thằng Tèo ra ngõ chơi thì nhớ đội mũ thóp. Đừng để nó ốm bệnh vào những
chuyện lãng xẹt đó nghe".
Nội hay cằn rằn vậy mà
má vẫn không tắt nụ cười rực rỡ. Ừ thì chịu khó, chịu cực một tí vì má
chỉ có thằng con trai duy nhất này. Đôi tay gầy gò của má đã chăm con
qua bao tháng ba khó khăn như thế.
Tuổi
đời má ngày một nhiều, thằng con bé tí của má ngày nào đã bỏ cái làng
quê trung du lên thành phố mưu sinh ngót hơn mươi năm. Làm ăn khấm khá,
lấy vợ, xây nhà trên phố, thường xuyên gửi tiền, quà, thuốc thang về cho
má.
So với trước, cuộc sống của má cũng dư dả hơn. Chỉ
có điều, một năm con cháu chỉ về với má được đôi lần, lần nào cũng chóng
vánh, vội vàng. Bù lại má biết chắc gia đình con vẫn khỏe mạnh, bình an
và đang hạnh phúc là được.
Không hiểu sao gần tháng ba
năm nay, gió bấc thổi về nhiều, từng cơn rét mướt kéo dài. Căn bệnh đau
đầu của má lại tái phát. Má trằn trọc đến khuya vẫn chưa ngủ được, mọi
việc bắt đầu từ cuộc gọi của thằng con khi chiều. Nó bảo đã quyết rồi,
tuần sau nó về đón má lên phố. Vậy là tháng ba này má rời quê, "ra ở hẳn
phố" - như lời con trai để cho nó an lòng.
Nhưng má sợ
lên ở phố má có trụ được thêm vài cái tháng ba nữa không. Và sợ nhất sẽ
nhớ quay quắt đám rau, vạt cỏ. Má đã dần quen lủi thủi với con gà ngoài
vườn, làm bạn với lũ chim chíu chít mỗi buổi chiều thong thả quét lá, un
khói sau vườn hay nhổ cỏ trên gò mả của ba nó.
Mỗi khi
mệt mỏi, đau đầu chỉ cần nghe tiếng ví trâu, bò của người cày bừa; tiếng
nói cười xôn xao của các cô Sáu, chị Tư hàng xóm, cả tiếng rúc rích của
lũ chim hoang là tự nhiên thấy người má khỏe hẳn.
Biết
làm sao được, con trai má chưa nhận ra mỗi người có một cuộc sống riêng.
Nó cũng như sắp trẻ bây giờ, cuộc sống hiện đại, sung túc là thiên
đường. Còn với má, quê hương mới chính là thứ dưỡng chất đặc biệt giúp
má đi qua mấy chục cái tháng ba lẻ bóng, đơn chiếc.
No comments:
Post a Comment