Search This Blog

Hoi Nghi Dien Hong

Friday 24 January 2014

VĂN HÓA, XÃ HỘI VIỆT NAM



 






Sớ Táo Quân 2014
 Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2014-01-24
In trang này
Phần âm thanh Tải xuống âm thanh
sotaoquan305.jpg
Sớ Táo Quân.
Graphic: RFA/Phạm Điền

Mõ trời: Loa loa loa…cuối năm con rắn
Ngọc Hoàng ra chiếu đối với các táo về chầu năm nay
Lệnh rằng:
Các táo quân hãy nghe cho kỹ:
Bất kể nước nào bắt thăm lấy số
Không được ăn gian ỷ mình to xác
Lấn chiếm láng giềng để mong vào trước
Lệnh cho Thiên lôi xử ngay tại chỗ.
Loa loa loa…
Thứ tự trước sau nay đà kết quả
Việt Nam khai hỏa rồi tới Miến Điền
Trung quốc ưu tiên được vào sau chót!
Việt Nam đâu, trình diện…
Táo Lớn: Dạ dạ có chúng thần đây ạ
Mõ trời: Sao mọi năm táo Việt Nam tới ba mạng mà năm nay còn có hai là sao?
Táo Vợ: Dạ thưa Mõ trời, Táo Việt Nam nguyên có ba người nhưng Táo Nhỏ của thần thiếp còn bận lượm đá nên lấy chuyến bay kế tiếp ạ.
Ngọc Hoàng: Cha chả gan như gan cóc tía
Táo Việt Nam sao dám cà kê đá gì mà lấy trong những ngày giáp tết?
Táo Lớn: Dạ! xin Ngọc Hoàng bớt cơn giận dữ, Táo Nhỏ sở dĩ phải chờ lấy cho được cục đá cuối năm để làm bằng chứng về một cái tội, trời không dung đất không tha của vua quan Hà Nội đó là bọn tiểu nhân giả vờ đục đá làm ồn để che giấu hành vi bán nước.
Ngọc Hoàng: Được rồi ta bỏ qua việc này, nhưng cớ sự ra sao phải trình cho rõ. Táo Vợ kia nói mau.
Táo Vợ: Muôn tâu Ngọc Đế số là như vầy.
Tháng Giêng mười chín hôm nay
Nhân dân tụ hội nhớ ngày Hoàng Sa
Tượng đài ầm ỉ tiếng loa
Tiếng khoan tiếng cắt đá ra bụi mù
Nhân dân đứng thổi phù phù
Vậy là xong cuộc biểu tình chống Trung!
Ngọc Hoàng: Ta hiểu rồi. Này Nam Tào Bắc đẩu mau ghi chép ngọn ngành về cục đá lưu manh phá tan lòng yêu nước....
Thôi tiếp tục đi, từ đầu năm tới nay việc gì quan trọng hẳn nói ta còn bận họp...
Táo Lớn: Tâu Ngọc Hoàng, việc lớn nhất năm, mấy tay quốc hội, bấm nút thông qua, sửa sang hiến pháp, dân chúng càm ràm, sửa như không sửa, điều 4 y chang, đè đầu dân chúng.
Táo Vợ: Đã vậy tự khen, nước ta dân chủ, số một địa cầu, không ai bì kịp
Ngọc Hoàng: Thôi được thôi được, Táo Vợ đừng nên bức xúc, loạn chốn công đường, ta sẽ ghi tâm, những điều ngươi nói.

Táo Lớn: Muôn tâu bệ hạ, chuyện lạ nước Nam, vào năm con rắn, đó là sự cố, Đại tướng Võ Nguyên, Giáp ta nằm xuống, quần thần luống cuống, tổ chức lễ tang, cả nước xếp hàng, chờ vào phúng điếu, nhân dân cũng hiểu, ông đại tướng này, phải chịu bó tay, bởi phe Lê Duẩn, từ khi bộ trưởng, của bộ tránh thai, đại tướng ra oai, với bà sản phụ, không còn Biên phủ, cũng chẳng Him Lam, dân khóc rầm rầm, như là cha chết.
Táo Vợ: Xem như chấm hết, câu chuyện tướng tài, y tế lai rai, về bao cái chết, hàng chục thiếu nhi, vắc xin tầm bậy, Chị Tiến nói lại, không có lỗi nào, không hiểu tại sao, lăn đùng ra chết.
Táo chồng: Cát Tường là một, vụ việc động trời, mổ xẻ khơi khơi, giết người như ngóe, nạn nhân bị xé, thành mảnh nhỏ to, chứng cứ phi tang, đến giờ chưa biết, nhân dân quán triệt, tòa sẽ công bằng, vụ án tiếng tăm, khó mà bỏ túi


Táo Vợ: Ngọc hoàng yêu dấu, chưa hết chuyện đâu, tù bị bỏ oan, vẫn còn nhiều lắm, ông Nguyễn Thanh Chấn, bị án chung thân, về tội hiếp dâm, nằm hết 10 năm, lòi ra vô tội.
Táo chồng: Cái gã giết người, bỗng dưng hối hận,  trình diện công an, chính mình hung thủ, người dân nổi giận, nhà nước tỉnh queo, vẫn thói hứa lèo, sẽ mang xử lại.
Ngọc Hoàng: Này táo gái, sao người lại gọi ta là Ngọc Hoàng yêu dấu hở? Ngươi có biết như vậy là khi quân hay không? Cũng may Ngọc Hoàng vợ không có ở đây nếu có bả thì người xấu số nghe chưa.
Táo Vợ: Dạ dạ thần xin rút khuyết điểm, Tâu bệ hạ, tiêp tục phần báo cáo thường niên năm nay thần xin nói về một phong trào đang nổi lên tại Việt Nam đó là đòi thành lập xã hội dân sự ạ.

Ngọc Hoàng: Ủa cái vụ này nước nào chả có sao Việt Nam bây giờ mới làm. Đâu nói ta nghe thử.
Táo Lớn: Tâu Ngọc hoàng chuyện là như vầy:
Xã hội dân sự, ở các nước người, nhan nhản như rươi, cốt gần dân lại, giúp nhau tồn tại, từ chuyện gia đình, tới việc mưu sinh, bên ngoài xã hội, người dân họp lại, thành những hội đoàn, hiệp hội tiểu thương, hay là nghề nghiệp.
Táo Vợ: Thế nhưng chính phủ, cấm tiệt không cho, lại bảo đừng lo, để cho nhà nước, Mấy ông trí thức, thành lập diễn đàn, mặc kệ công an, liếc ngang liếc dọc, Có người nói móc, an ninh thâm độc, im lặng cho làm, tới lúc thấy cần, đưa tay hốt trọn.

Ngọc Hoàng: Có gì hấp dẫn nữa không táo ...vợ!
Táo Vợ: Dạ bẩm anh trời, cuối năm quý tỵ, ngựa sắp hí vang, đại án tham ô, là Dương Chí Dũng, Hối lộ công an, nửa triệu tiền xanh, người nghe choáng váng, Thứ trưởng thứ trung, quý ngọ quý ngung, sắp vào nhà đá, Người dân tá hỏa, nghe Chí Dũng khai, nửa triệu lót tay, cho anh Quý Ngọ, Mở lời bày tỏ, nên trốn cho xa, kẻo gặp oan gia, phải tù suốt kiếp.

Táo chồng: Bẩm lạy Ngọc Hoàng, thần dân nước Việt, hiện rất hoang mang, về bộ chính trị, Không biết không màng, nỗi niềm dân chúng, Thứ nhất nông dân, không còn ham muốn, trồng lúa trồng khoai, mà trồng cái khác, Họ trồng con người, tận mãi Đài Loan, hay là Hàn Quốc, những cô con gái, bỏ ruộng bỏ đồng, mong muốn lấy chồng, nước ngoài giàu có, nghèo khổ quanh năm, không còn mơ ước.
Táo Vợ: Người dân khắp nước, sợ nhất đồ ăn, ngậm hàng Trung Quốc, sợ chiếu sợ chăn, ung thư như bỡn, Đã vậy năm nay, thuế chồng lên thuế, bán lẻ bán buôn, cũng đều than ế, Cửa nhà hoang phế, doanh nghiệp vắng tanh, phá sản tanh bành, lấy đâu ra job?
Ngọc Hoàng: Thật là tội nghiệp, các táo cho ta nhắn lời an ủi người dân còn mấy tên cường hào ác bá thời mới thì Nam Tào Bắc Đẩu ghi hết tên của chúng cho ta.
Trống liên thinh......

Táo em: Muôn tâu Ngọc Hoàng Thượng đế, Thần là Táo em, xin chịu tội trước Ngọc Hoàng vì đến trễ.
Ngọc Hoàng: Ta biết rồi, có phải ngươi chờ lấy cục đá tại tượng đài Lý Thái Tổ nên tới trễ phải không? Mau đi, chuyện gì xảy ra làm ngươi phải đổi cá chép vậy?
Táo em: Tâu Ngọc Hoàng, số là như vầy:
Quần đảo Hoàng Sa, của người nước Việt, trăm năm sử viết, thuộc về dân Nam, Trung Quốc tham lam, cứ đòi lấn chiếm, Tháng giêng mười chín, một chín bảy tư, tàu chiến tới nơi, bao vây nhiều đảo, Binh lính Việt nam, tục gọi Cộng Hòa, anh hùng kháng cự, lực yếu thế cô, tàu chìm đảo mất, bảy mươi bốn người, trở thành bất tử, cùng với non sông, cha ông đất Việt, vậy mà hùng liệt, cùng bị chối từ, bởi một nhóm người, trong Bộ chính trị.

Táo Vợ: Thôi chàng cứ thở, rồi hãy tường trình, Ngọc đế anh minh, sẽ không bắt tội.
 Táo Nhỏ: Then kìu nàng.
Mới đây cả nước, đem chuyện Hoàng Sa, vạch rõ phong ba, trong ngày lịch sử, Báo đăng tắp lự, chuyện bốn mươi năm, có gì nói nấy, dân tình phấn khởi, tưởng đảng anh minh, nhìn thấy người mình, vẫn tin vào đảng, Hỡi ơi bão loạn, lại nổi lên ngay, trước đó một ngày, cấm không cho nói, Hoàng Sa – Trường Sa, trở thành cấm kỵ, đảng sợ người dân, hay đang sợ giặc, Sợ ai cũng mặc, cũng là tội đồ, mị dân lừa cán, đàn áp dân tình, đảng chỉ quyết sinh, mặc cho dân tử.
Sáng ngày mất đảo, dân chúng biểu tình, đảng cử đội binh, cầm máy cắt đá, gây ồn gây bụi, cắt cắt loa loa, dân chúng tránh xa, rút về nghỉ mệt.
Vậy là chấm hết, một chút niềm tin, không bằng cục đá, thần đây thấy lạ, mang cục đá về, để Ngọc Hoàng xem, và cho ý kiến.

Ngọc Hoàng: Ô hô ta thấy, trên cục đá này, ba chữ rất hay, là “Lê Chiêu Thống”.
Thế thôi tan nhé, các táo nghỉ ngơi, ta muốn thảnh thơi, những ngày giáp tết, Không buồn không mệt, vì cả năm qua, đã lắm phong ba, cũng như tin dữ, Dân Nam cứ thử, ngồi ngẫm lại mình, vì bởi hiền lành, hay là vô cảm, Thế nên bọn nhảm, cứ lộng hành hoài, dân chúng rụt vai, chuyện người mặc kệ.
Vì vậy hôm nay, chuyện mình mới thế.
Bãi chầu.

Chợ nổi ngày cuối năm

Nhóm phóng viên tường trình từ VN
2014-01-24
Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
cai-rang-1-305.jpg
Chợ nổi Cái Răng ở Cần Thơ những ngày cuối năm.
RFA


Cuối năm, với người dân sông nước bao giờ cũng là khoảnh khắc vừa bận rộn lại vừa hứng khởi nhiều nhất, âm vang sông nước quyện vào tiếng người gọi nhau í ới, tiếng ghe xuồng nổ máy và tiếng người mua bán, trả chác làm cho cả một đoạn sông dài trở nên náo hoạt, thay da đổi thịt. Chợ nổi Cái Răng ở miệt Cần Thơ trong dịp này cũng âm vang sắc xuân, âm vang lòng người miền Tây nước nổi.
“Ví dụ như trên đất liền thì bán gì sẽ có bảng hiệu ghi bằng chữ, nhưng ở chợ Nổi thì họ sẽ không ghi bảng hiệu, mà người ta treo trên cây sào trước ghe, ví dụ như bán sầu riêng thì sẽ treo mấy trái sầu riêng trên cây sào, bán chôm chôm hay bán gì cũng vậy, xem như là dấu hiệu vậy đó!”

Hàng hóa tăng số lượng đột ngột

Thường thì chừng độ Rằm Tháng Chạp trở đi, sốp lượng hàng hóa ở chợ nổi Cái Răng tăng đột ngột, ghe xuồng từ các miệt vườn Tây Nam Bộ kéo về đây chật ních bến sông, các loại trái cây, củ quả, thậm chí hoa bán sỉ cũng tụ về đây để phân bổ đi các tỉnh. Dưới sông ghe, xuồng nổ máy inh ỏi, tiếng rao vang vọng bến nước, trên bờ, xe chở hàng cũng bóp còi inh ỏi, không khí rộn ràng.

\

Tuy nhiên, theo một nhà buôn lâu năm trên chợ nổi Cái Răng cho biết thì năm nay, hàng hóa về nhiều nhưng sức mua quá kém so với mọi năm, mọi thứ vật giá leo thang, từ xăng dầu cho đến gas, điện, thức ăn. Chỉ riêng việc mua thực phẩm về tự nấu ăn trong thời gian duy trì ở lại chợ để bán hàng cũng đủ làm cho nhà xuồng tối tăm mặt mày vì vật giá leo thang nhanh vùn vụt. Trong khi đó, hàng hóa không tiêu thụ được sẽ làm cho nhà xuồng mệt mỏi, buồn chán.
Một nhà xuồng Nam Bộ tên Huy cho biết thì chợ Nổi Cái Răng, Cần Thơ là một chợ nổi thuộc vào tầm lớn nhất miền Tây Nam Bộ, hầu như tất cả mọi thứ nông sản ở đây đều bị đứng khựng, không tiêu thụ được. Nếu như mọi năm trước, đến thời điểm bây giờ, các loại củ quả miền Tây đã được các nhà buôn trên bờ mua sỉ gần hết để chuyển về miền Trung, đưa ra miền Bắc thì năm nay, những chuyến hàng đi Trung và ra Bắc hầu như không hoạt động.

cai-rang-1-250.jpg
Chợ nổi Cái Răng ở Cần Thơ ngày trước Tết. RFA PHOTO.
 
Nguyên nhân xãy ra tình trạng miền Trung và miền Bắc không ăn hàng miền Tây nữa cũng bởi sự tràn ngập vô tội vạ của củ quả Trung Quốc. Với mức giá thấp, rẻ mạt và hình thức bóng bẩy nhờ dùng thuốc kích thích tăng trưởng, củ quả Trung Quốc dễ dàng đập vào tầm mắt của đa phần người mua nhà nông ở hai miền này. Bởi túi tiền hạn chế, trong khi vật giá leo thang, khả năng mua của người dân trở nên co cụm, với tình hình như vậy, người dân ít suy nghĩ về độ an toàn thực phẩm và nghĩ về giá thành cũng như hình thức của nó nhiều hơn. Miễn sao có cái để ăn Tết giống như người khác. Đây chính là kẽ hở để củ quả Trung Quốc đánh gục củ quả miền Tây trên các địa bàn miền Trung và miền Bắc.

Không dừng ở đó, củ quả Trung Quốc còn lấn sân vào cả thị trường miền Nam, theo như anh Huy cho biết thì năm nay, lượng củ quả mà các thương lái mua về bỏ mối ở các chợ Sài Gòn cũng giảm đáng kể. Số lượng mua còn chừng 70% so với năm ngoái. Trong khi đó, nhà vườn miền Tây, nhất là các miệt Trà Vinh, Sóc Trăng, An Giang, Bến Tre luôn dự đoán rằng năm nay lượng củ quả tiêu thụ ở thị trường Sài Gòn sẽ tăng từ gấp rưỡi đến gấp đôi lần năm ngoái vì mùa Đông năm nay, lượng củ quả dự trữ ở các chợ Sài Gòn đã cạn kiệt. Chính vì dự đoán như thế nên nhà nông các miệt vườn miền Tây đã tăng cường trồng củ quả.

Và một khi lượng cung vượt mức nhưng lượng cầu giảm thiểu sẽ dẫn đến không khí ảm đạm ở các chợ đầu mối. Trong khi đó, phần đông những nhà buôn vốn là bạn hàng của nhà xuồng chợ nổi Cái Răng trước đây đã chuyển sang buôn củ quả Trung Quốc, những chuyến xe từ miền Tây lên Sài Gòn, ra Trung, ra Bắc đã đổi tuyến chạy gió ra Bắc, chở củ quả Trung Quốc từ các cửa khẩu phía Bắc về phân phối ở miền Nam.

Nhà xuồng chợ Cái Răng lo lắng vì Tết

Bà Nguyên, một người gắn bó hơn hai mươi năm trên sông nước miền Tây bằng nghề buôn củ quả và cắm xuồng trên chợ nổi Cái Răng gần ba năm nay, chia sẻ: “Bán sỉ cũng có mà bán lẻ cũng có, ví dụ như người ta đi tới, cập thuyền tới rồi mua sỉ mua lẻ gì cũng có. Nhưng bây giờ ế rồi, ít có ai lắm, bây giờ tại các vựa trái cây người ta ít mua bán, bởi vì các phương tiện người ta không có đi xuống nữa, nếu anh muốn mua gì chỉ cần gọi điện đặt hàng ở vựa trái cây là người ta gửi lên tới Sài Gòn cho anh luôn. Bây giờ cũng hạn chế lắm, nhiều lúc người ta không biết hàng Việt Nam hay hàng Trung Quốc nên cũng sợ lắm!”

 cai-rang-3-250.jpg
Chợ nổi Cái Răng ở Cần Thơ, ảnh chụp trước đây. RFA PHOTO.
 
Cũng theo bà Nguyên, với tình hình mua bán hiện tại, nhà xuồng trên chợ nổi Cái Răng sẽ đón một cái Tết buồn và thiếu hụt. Vì cả một năm đầu tư chỉ dồn vào thu nhập những ngày cận Tết. Nhưng Tết năm nay, nhà xuồng đóng vai trò làm kiểng cho những tour du lịch hơn là buôn bán, thu nhập và dự trữ cho năm sau.

Một nhà xuồng khác trên chợ nổi Cái Răng than thở rằng với đà bán hàng cận Tết nhưng chỉ tương đương với những ngày cuối tháng trong năm như thế này, chắc chắn là Tết này, gia đình bà sẽ đón một cái Tết ảm đạm. Nghĩ đến chuyện quanh năm buôn bán ở sông nước, ít khi về đến gia đình, dịp Tết là dịp đại đoàn tụ gia đình, ông bà, con cháu quây quần bên mâm cơm thơm tho hương nhớ quê kiểng và ấm áp tình gia đình. Tết này, mâm cơm sẽ thiếu vắng nhiều món và tăng thêm nỗi lo cho một năm buôn bán mới vì những mối nguy từ phương Bắc, e rằng khó để có một cái Tết ấm áp được!


Và người nhà xuồng này tỏ ra hoài nghi về cái gọi là chính sách khuyến nông, ưu tiên cho hàng hóa Việt Nam mà lâu nay bà vẫn hay nghe đài báo trong nước rêu rao. Bà nói rằng nếu như có chính sách khuyến nông thật sự, cho bà con nông dân vay vốn để nuôi trồng thì lượng hàng nông sản sẽ tăng cao. Một khi hàng nông sản Việt Nam tăng cao để rồi lại bị hàng nông sản Trung Quốc sang đè bẹp thì chẳng khác nào nhà nước đã đặt bẫy để nông dân Việt Nam bước vào làm gọn một vố, chết cả chùm.
Ngày hết Tết đến, những âm thanh trên sông nước ngày giáp Tết bao giờ cũng khiến cho lòng người trở nên xốn xang một mối cảm hoài xa vợi, khó diễn tả. Và, những thanh âm trầm bổng nơi chợ Nổi Cái Răng vào những ngày giáp Tết này cứ như một dự cảm buồn, một tiếng thở dài của người nông dân, nhà xuồng Việt Nam trước trận gió đen có tên “củ quả Trung Quốc”!

 

1 comment:

  1. Selamat datang di maxwin138 SITUS ONLINE TERBAIK TER AMAN DAN TER PERCAYA

    ReplyDelete