S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Ngày Cuối Tháng Tư
Ngày ngắn đêm dài đêm lại sáng
Đêm qua ai có bạc đầu không?
Tản Đà
Bây giờ là cuối tháng Tư. Có những ngày tháng, thời gian chuẩn điểm
gây ám ảnh, ray rứt thù hận suốt một kiếp người. Một tháng tư ở Việt Nam
– thường – là một ngày mưa. Một buổi chiều mưa. Mưa đầu mùa. Một buổi
chiều mưa đầu mùa, trời chuyển âm u thấp xám. Thời gian và không gian
như ngưng đọng lại trong giây phút chuyển mùa. Rồi sấm chớp và kế tiếp
là những giọt mưa nặng hạt, ào ạt, xối xả, phủ kín vạn vật.
Mưa gội sạch cây lá, tưới mát những bãi cỏ úa vàng, thấm ướt đất khô
cằn cỗi. Nước mưa, nguồn sinh lực kỳ diệu đã làm vạn vật hồi sinh sau
những ngày nắng cháy .
Rồi mưa tạnh, trời quang. Mặt trời lại hiện ra từ một nơi nào đó, rọi
những tia vàng ấm khắp nơi. Đất bốc hơi thơm nồng ngai ngái. Cây có
sạch tươi dịu mát. Chim chóc ca hát trong trẻo líu lo…
Những buổi chiều mưa đầu mùa não nề diễm tuyệt như vậy rồi cũng mất hút trong đời.
Có những buổi chiều mưa đầu mùa bao nhiêu kẻ bỗng dưng bị bỏ rơi rồi
rả ngũ. Hốt hoảng, căm hận, sợ hãi, người ta chạy tán loạn về thành phố.
Những thành phố quê hương yêu dấu thoáng chốc mà ngùn ngụt khói lửa.
Súng nổ râm ran ở khắp nơi. Dân chúng bồng bế dắt díu nhau để chạy.
Chạy đi đâu nữa? Có còn nơi nào an toàn để chạy khi mà chính mình
cũng đành buông súng với sự ray rứt, xót xa, đớn đau, loay hoay và sợ
hãi.
Rồi đến những buổi chiều mưa tháng Tư của những năm tháng kế tiếp.
Có bao nhiêu kẻ nằm mê man chờ chết bởi những cơn sốt rét ở
trại tù binh xa xôi, heo hút. Trong cái cảm giác rối loạn của
một thần trí không còn tỉnh táo, người ta vẫn mơ hồ cảm nhận
được cái tâm cảm não nề u uẩn vào những lúc trời chuyển âm u.
Người ta vẫn cứ nghe tiếng sấm chớp ngang trời và vẫn cứ
thầm mong đó là tiếng súng. Chao ôi ! phải chi mà có những
tiếng súng gầm thét vang trời vào những ngày tháng lao tù
nghiệt ngã ấy thì dẫu có phải chết, chết ngay tức khắc, chắc
chắn cũng có nhiều kẻ cam lòng.
Nhưng người ta đã không chết dù phải chịu đựng hàng trăm thứ
đòn thù thâm độc, dù đã trải qua bao nhiêu là cơn sốt thập tử
nhất sinh. Con người còn sống được không phải chỉ nhờ vào cái
kháng lực mong manh của cơ thể mà còn là nhờ vào cái ý chí
khao khát được sống, cái ước mơ có ngày được trở lại thành
phố quê hương của mình để nhìn cảnh khói lửa, để nghe súng
đạn nổ ròn. Và lần này thì do chính tay họ siết cò…
Cái giấc mơ đó chưa bao giờ đến. Nỗi ước vọng được nghe
tiếng súng đại bác nổ vang giữa đêm tù cũng chưa hề xẩy ra
trong suốt thời gian người ta bị giam cầm. Vậy mà bao kẻ vẫn
cứ mãi trông chờ, ngóng đợi – hoài công !
Trong bao nhiêu đêm khuya, có người chợt thức giấc vì chợt
nghe tiếng súng vọng lại từ một nơi xa xôi nào đó. Tiếng nổ mơ
hồ, nhỏ bé phát ra từ một nòng súng cá nhân đến khi lọt vào
thính giác của một tù binh bỗng bùng vỡ lên trong óc họ như
tạc đạn. Tim người ta liền đập hụt đi mấy nhịp, rồi sau đó là
những nhịp dồn dập, rộn ràng. Mạch máu da thịt của những
người tù căng ra. Mắt người ta mở lớn, trợn trừng trong bóng
đêm. Tai vểnh lên như tai của loài thú rừng khi đang rình rập.
Họ nằm nín thở, nghe ngóng, chờ đợi đặt hết niềm tin hy vọng
vài tiếng súng vừa phát ra. Họ chờ đợi một tiếng nổ kế
tiếp, rồi một tiếng nổ kế tiếp nữa. Sau đó là hàng loạt
những tiếng nổ xé gió vang trời thì càng tốt.
Rồi họ tưởng tượng thêm, lẫn trong tiếng nổ đều đặn ấy là
tiếng nổ ròn tan của những nòng súng cộng đồng. Chưa chết,
bằng vào cái ảo giác của những kẻ đã bao năm trông chờ khao
khát người ta như nhìn thấy được cả ánh hỏa châu soi sáng đêm
tối bao la. Sau đó là bom đạn, phi pháo và nhà cửa, đồn địch
cháy sáng một góc trời…
Đã bao nhiêu kẻ ước ao, nếu có phải chết xin cho họ được
chết trong bối cảnh khói lửa bom đạn ngất trời như vậy. Không
ai có thể đành tâm chết mỏi mòn, khắc khoải giữa những vòng
rào thép gai tù ngục. Hận thù không phải là một tình cảm tốt
đẹp. Tuy nhiên, trong rất nhiều trường hợp, rửa hận là một
điều cần thiết và công bằng.
Suốt những năm dài của đời sống tù binh khắc nghiệt bao
người đã nhờ vào sự trông chờ hy vọng để giữ cho mình khỏi
bị gục ngã. Niềm hy vọng thỉnh thoảng lóe lên khi họ chợt nghe được
tiếng súng nổ; rồi tắt lịm dần trong những giây phút im lặng tàn nhẫn
phũ phàng sau đó.
Vậy mà người ta vẫn cứ không thôi trông chờ, mong đợi. Đợi mãi cho
đến một lúc, lẫn trong cái tâm trạng mong chờ mòn mỏi người ta bắt gặp
trong tâm hồn mình có thêm một thứ tình cảm buồn phiền oán hận. Người ta
oán hận những kẻ đang sống ngoài vòng tù ngục. Chắc chắn họ có nhiều
đồng ngũ đang sống lẩn quất bên ngoài, có nhiều đồng ngũ khác đang sống
tự do ở những phương trời xa xăm nào đó. Rồi người ta cảm thấy chua chát
khi biết mình đã bị bỏ quên cho chết dần mòn, khắc khoải trong vòng tay
kẻ thù. Có phải rằng chính họ đã bặm môi, cắn chặt răng bắn đến viên
đạn cuối cùng để cho cấp chỉ huy, để cho đồng đội có đủ thời gian “di
tản!”.
Và rồi người ta quyết định…. phải tìm cách đào thoát. Và nhiều kẻ may mắn đã thoát thân.
Ảnh: RFA
Bây giờ là một ngày cuối tháng Tư. Tháng Tư ở một vùng đất thuộc miền
ôn đới. Nơi đây bây giờ không phải là những ngày tháng bắt đầu cho mùa
mưa. Ở đây bây giờ là mùa Xuân. Mùa Xuân xứ người.
Một buổi sáng mùa Xuân ở một nơi an bình và phú túc. Đường phố nhộn
nhịp người đi . Những bộ quần áo ngắn, mỏng, lạ mắt và đẹp mắt. Những
cặp đùi thon. Những cánh tay trần, hồng, trắng, nõn nà. Những bộ ngực
căng đầy nhựa sống. Có kẻ lái xe đi giữa phố phường, hòa nhập với giòng
người, với đời sống, vui lây với niềm vui của những người dân bản xứ bao
quanh. Mùa Xuân đến với vạn vật với mọi người, kể cả người tị nạn.
Bất chợt có một tiếng còi. Tiếng còi lanh lảnh ghê rợn xoáy vào thính
giác. Người ta giật bắn người tắp ngay xe vào lề đường. Có một chiếc xe
khác thắng gấp phía sau. Một khuôn mặt đỏ gay vì giận dữ quay lại nguýt
nhìn, lầu bầu chửi rủa. Người ta không quan tâm đến điều đó. Người ta
chỉ muốn ngoái người lại nhìn xem chuyện gì đã xẩy ra?
Không có gì cả. Tiếng còi chỉ do một người vừa thổi để chận đứng
giòng xe đang xuôi ngược cho những đứa bé được an toàn băng qua đường
đến trường học. Chỉ có vậy thôi ! Người ta thở phào nhẹ nhỏm, rút khăn
lau mồ hôi trán. Đúng là không có gì xẩy ra. Tiếng còi lanh lảnh ở đây
không còn biểu tượng cho sự bắt bớ, khủng bố, giam cầm đầy ải nữa. Mọi
người vẫn sinh hoạt bình thường. Ở đây
mọi-chuyện-đều-luôn-luôn-rất-bình-thường.
Bây giờ là một ngày cuối tháng Tư. Một buổi chiều Xuân. Trời xanh
cao, mây trắng nõn, nắng hanh vàng. Có kẻ đứng trước sân nhà, mải mê
nhìn những con bướm trắng tung tăng trên thảm cỏ xanh, những con ong bầu
bỉnh lượn vòng quanh những khóm hoa… và chợt người ta nghe tiếng súng.
Tiếng súng nổ gần. Người ta lại giật thót người. Ly rượu trên tay sóng
sánh. Vài giọt tràn ra tay. Điếu thuốc đang hút dở dang tắt ngấm. Những
con chim sâu nhỏ bé đang lẩn quẩn, an bình trên những cành mai hồng thắm
vụt cánh bay. Người ta không thấy sợ hãi nhưng chợt cau mày với cái cảm
giác bực dọc khó chịu. Không có thêm một tiếng súng nào tiếp theo đó.
Không gian, khung cảnh trở lại yên tỉnh, an bình.
Chỉ có tâm hồn người ta là không an bình nữa. Mặt người ta chợt đỏ
lên dù ly rượu trên tay chưa kịp uống. Người ta vừa trực nhận một cái
cảm giác hổ thẹn. Tại sao lại bực dọc và khó chịu nhỉ? Có phải vì tiếng
súng đã làm hỏng mất một buổi chiều Xuân êm đềm và thi vị không?
Vậy mà đã có lúc người ta thiết tha mong nhớ một tiếng súng. Một loạt
những tiếng súng thì càng tốt ! Mới ngày nào tiếng súng nổ còn là dấu
hiệu cho sự bạo động quật khởi, báo thù rửa hận. Bây giờ ở một nơi an
bình, tiếng súng chỉ còn là khẩu hiệu cho sự bất an và lâm nguy !
Bây giờ là một ngày cuối tháng Tư. Một đêm tháng Tư xứ lạ. Có kẻ buổi
chiều quá chén, nửa đêm thức giấc không biết mình đang nằm ở đâu !? Có
tiếng máy sưởi tự động giảm nhiệt độ . Sự đàn hồi của kim loại phát ra
những tiếng kêu tí tách. Trong cái cảm giác ngái ngủ người ta tưởng như
mình đang nghe tiếng mưa rơi.
Tiếng mưa rơi trên mái tôn của một căn nhà trong một con hẻm lầy lội, “hắt hiu vàng ánh điện câu”.
Đã bao đêm mưa người ta được bao che để sống chui nhủi dưới một mái nhà
tôn như vậy. Đã bao đêm người ta thức giấc nằm nghe tiếng thằn lằn tắc
lưỡi, tiếng ú ớ của những đứa em thơ nói trong mơ, tiếng động lục đục
của những người mẹ già tảo tần lo lắng cho gánh hàng rong bán vào sáng
sớm, tiếng xe xích lô nổ ròn đầu xóm. Và đôi khi tiếng ru con ầu ơ buồn
não ruột của một người đàn bà hàng xóm.
Chiếc máy sưởi nguội dần, những tiếng kêu tí tách của kim loại đàn
hồi từ từ nhỏ lại. Người ta lại nghe như là tiếng mưa rơi trên những mái
tranh. Những mái tranh trống lốc, gió thổi tứ bề của trại tù Suối Máu,
Cà Tum. Những mái nhà tranh của trại Minh Rồng, Đại Bình, Đại Lộc… người
ta đã thức giấc bao nhiêu lần ở những trại tù heo hút đó để nghe tiếng
mưa rơi, để chờ mong một tiếng súng vọng về từ rừng thẳm.
Đêm nay ở phương trời xa xăm cũ biết trời có mưa không?
Đêm nay trong vòng rào tù ngục có bao nhiêu kẻ (chợt) thức giấc giữa
đêm trường nằm mong chờ khắc khoải trong đói lạnh một tiếng súng mơ hồ?
Và đêm qua – ở nơi đây – ai có bạc đầu không?Tháng Tư 1983.
tuongnangtien's blog
No comments:
Post a Comment