Không thể nói thật vì dối trá là bản chất
Sat, 01/04/2014 - 21:02 — ledienduc
Lê Diễn Đức
Ông Lê Doãn Hợp, Chủ tịch Hội truyền thông Việt Nam vào đầu năm mới có bài viết trên "Tuanvietnam.net" hôm mồng 2/01/2014 nói "từ
năm 2014 trở đi cần phát động cao trào nói thật, báo cáo đúng. Mọi báo
cáo của địa phương, cơ sở,doanh nghiệp đều phải thẩm định, ai báo cáo
sai phải xử lý nghiêm túc".
Ông Hợp nói thêm:
"Phải coi bệnh nói dối kéo dài đã đến hồi phải kết. Thà kết thúc
bằng một nỗi đau để làm lại từ đầu còn hơn tiếp tục kéo dài nỗi đau mà
chưa biết khi nào kết thúc. Nói dối kéo dài, bản chất cũng là lừa đảo.
Phải xử tội nói dối như tội danh lừa đảo thì mới nghiêm túc, triệt để".
Ô hay, thế từ mấy chục năm nay người ta toàn nói dối nhau hay sao mà bây giờ mới "phát động cao trào nói thật".
Xin thưa, quả đúng như thế! Suốt mấy chục năm nay người ta
vẫn lừa gạt nhau, ru ngủ nhau bằng dối trá. Dối trá là căn bệnh không
thể chữa của cả hệ thống chinh trị, lan toả, bao trùm xã hội dưới sự cai
trị của hệ thống này. Hệ thống này chính xác được xây dựng và tồn tại
dựa trên dối trá và bạo lực. Không có phương thức nào có thể phát động
cao trào nói thật. Đó là sự thật trần truồng và xót xa.
Nhà nước CHXHCN Việt Nam được xây dựng trên một học thuyết
dối trá. Chủ nghĩa Mác-Lenin và nhà nước xã hội chủ nghĩa tốt đẹp (trên
lý thuyết) mà họ dùng làm phương tiện để hô hào dân chúng kháng chiến
chống thực dân đế quốc đã bị phá sản sau năm 1990 khi hệ thống Xô Viết
tại châu Âu bị sụp đổ. Nó là chủ nghĩa siêu thực và đẫm máu. Một học
thuyết đã bị chôn vùi trong đống rác lịch sử và ngày hôm nay, sự phản
trắc và phản bội lại giai cấp lao động càng chứng minh rõ ràng hơn. Đây
là một hệ thống chính trị mafia, quyền lực tập trung vào các nhóm lợi
ích và thân hữu theo hình kim tự tháp.
Để định hướng chính trị, bộ máy quyền lực đôi khi không cố gắng làm
sai lệch sự thật nhưng làm sai lệch ý nghĩa của chúng, mặc dù vì mục
đích tuyên truyền họ có thể bịa đặt ra rồi nhồi nhét thông tin. Một Lê
Văn Tám không có thật, hay hình ảnh "không vợ, không con, hy sinh cả
cuộc đời cho dân tộc" của Hồ Chí Minh là những ví dụ.
Chỉ có một giá trị nhân quyền thống nhất, phổ quát cho toàn nhân
loại mà Việt Nam đã ký và cam kết thực hiện, nhưng họ đưa ra khái niệm
nhân quyền phương Tây, phương Đông để nguỵ biện cho những vi phạm nhân
quyền. Chỉ có một gia trị dân chủ duy nhất, họ đưa ra khái niệm dân chủ
tập trung để biện minh cho sự độc tài toàn trị.
Trong bài “Lạm bàn về căn bệnh dối trá ở Việt Nam”,
giáo sư Trần Kinh Nghị lưu ý rằng ở Việt Nam bệnh dối trá có những đặc
thù riêng. “Nó bắt nguồn từ thời kỳ cách mạng giải phóng dân tộc, trải
qua nhiều biến cố lịch sử với những phong trào thi đua và những đợt cải
cách ruộng đất, cải tạo công thương, nhân văn giai phẩm v.v… khiến xã
hội bị xáo trộn, lòng người đảo điên. Những thời kỳ kinh tế khắc khổ
cũng khiến con người ta trở nên bon chen và thủ đoạn. Tất cả tạo nên lối
sống và tư duy phức tạp, thường mang tính hai mặt, nói và làm không đi
đôi với nhau”.
Ông nói thói “làm thì láo, báo cáo thì hay” cùng thói “chạy theo
thành tích” vốn phát xuất từ thời xã hội chủ nghĩa ở miền Bắc đã góp
phần làm trầm trọng thêm căn bệnh dối trá ở Việt Nam hiện nay, và đã trở
thành “căn bệnh trầm kha bám sâu rễ trong toàn xã hội đến độ ai không
biết nói dối, không biết làm ẩu và không biết ‘ăn theo nói leo’ thì
không thể tồn tại”. Rồi ông kết luận “ở Việt Nam mọi thứ đều giả, chỉ có
dối trá là có thật!”.
Nhà văn Nguyên Ngọc trong bài “Cần một cuộc tự vấn” viết:
“Tôi cho rằng căn bệnh nặng nhất, chí tử nhất, toàn diện nhất của
xã hội ta hiện nay là bệnh giả dối. Chính cái giả dối tràn lan khiến
người ta không còn thật sự tin vào bất cứ điều gì nữa. Câu hỏi thường
trực bây giờ: Tốt để làm gì? Sạch để làm gì? Quên mình để làm gì? Xả
thân chống lại cái xấu, cái giả để làm gì? Liệu rồi có ai, có cơ chế nào
bảo vệ những nỗ lực đạo đức đó không? Hay thậm chí bị cả cơ chế quật
đánh lại như vẫn thấy không hề ít?”.
Đứa trẻ con Việt Nam sinh ra đã bị cơn bão táp dối trá của một nền
giáo dục suy sụp về phẩm chất quất vào tâm hồn trong trắng. Một nền giáo
dục tử tế khó có thể tồn tại khi khắp nơi dấy lên cao trào chạy bằng
cấp giả để kiếm đường leo thang quan chức. Theo giáo sư Phạm Minh Hạc
của Bộ Giáo Dục & Đào Tạo, "đến năm 2005, sau 4 năm, đã phát hiện
được 10 ngàn bằng giả. Số bằng giả này chủ yếu tập trung ở công chức nhà
nước trong đó có cả cán bộ cấp cơ quan trung ương". Rất nhiều tỉnh uỷ
viên, chủ tịch, phó chủ tịch tỉnh sử dụng bằng giả. Ông Vũ Viết Ngoạn,
Chủ tịch Ủy ban Giám sát Tài chánh của chính phủ mua bằng tại La Salle
Louisiana nhưng không đi học một ngày nào. Chưa có quốc gia nào trên thế
giới mà khi các chính trị gia xuất hiện thì chức danh, học hàm được kèm
theo nhan nhản như trên báo Việt Nam. Các từ "giáo sư", "tiến sĩ" trở
nên phản cảm và gây dị ứng.
Chạy bằng chạy cấp, người ta còn chạy cả khen thưởng, huy chương,
huân chương, dẫn đến những hậu quả tệ hại, lộng giả thành chân. Hồ Xuân
Mãn, cựu Bí thư Thành uỷ Huế khai mạn lý lịch để được phong Anh hùng Lực
lượng Vũ trang Nhân dân. Những nhà ngoại cảm rởm vì tiền đã chẳng chút
rung động gì khi dùng xương trâu bò thay cho hài cốt liệt sĩ, lừa bịp
những người cả tin, nhẹ dạ.
Trong lĩnh vực kinh doanh, tờ Thời báo Sài Gòn ngày 20 tháng 6, 2013 viết:
"Việc che giấu hoặc không muốn minh bạch thông tin về hoạt động
kinh doanh trở thành lợi ích cấu kết thường trực của cả cơ quan chủ quản
và bộ máy quản lý doanh nghiệp nhà nước để tránh những rắc rối từ công
luận, tức từ ông chủ đích thực của mình”.
"Đâu đâu cũng thấy tình trạng thông tin mập mờ, không đầy đủ hoặc
bị bóp méo sai lệch bởi chính bộ máy hành chính công rất đông mà không
mạnh. Mỗi khi cần giải quyết một việc gì người dân phải chạy vòng vo để
tìm kiếm mà cũng không có gì để đảm bảo. Xã hội đầy rẫy những “ma hồn
trận” do sự dối trá gây ra. Nó tạo ra môi trường tranh tối tranh sáng
rất thuận lợi cho các loại tội phạm, kể cả mafia dân sự và mafia chính
trị".
"Nói cách khác, người dân đã bị lừa dối quá nhiều bởi những thực tế
phũ phàng, trong đó có rất nhiều những công trình xây dựng kém chất
lượng do bị các nhóm lợi ích đục khoét tham nhũng trong quá trình thi
công. Tuy mới chỉ là bề nổi của tảng băng chìm nhưng những vụ tham nhũng
như PU 18, Lã Thị Kim Oanh, ODA Hành lang Đông-Tây, những vụ nhượng bán
rừng và hầm mỏ cùng với những vụ thất thoát bạc nghìn tỷ của Vinashin,
Vinalines, Dung Quất và của hàng loạt “anh cả đỏ” đang trên bờ vực phá
sản khiến dư luận xã hôi hết sức bất bình và bất tín. Sự kiện rò nước
tại con đập Sông Tranh 2 hiện nay là một ví dụ điễn hình của loại "tội
phạm kép"- tham nhũng và dối trá", giáo sư Trần Kinh Nghị viết.
Cũng vì thế mà tăng trưởng GDP 2013 của các tỉnh thành đều ở mức
trên 10% nhưng cả nước chỉ trên 5%. Bạch hoá thông tin là đồng nghĩa với
tự sát trong một cơ chế xin-cho và trục lợi từ nguồn đầu tư công bằng
ngân sách nhà nuớc hay vốn vay nước ngoài. Các số liệu chính thức về
kinh tế, an ninh, quốc phòng của Việt Nam hầu hết chỉ mang tính tham
khảo, rất ít khi sát với thực tế. Nhiều chuyên gia nghiên cứu về tình
hình Việt Nam, để có thể đánh giá chuẩn xác thường phải lấy thêm các tư
liệu của nước ngoài.
Ông Trần Doãn Hợp có nhắc lời cựu Tổng Bí thư Đảng cộng sản Bulgaria Todor Zhivkov:
"Điều quý giá nhất của thế giới và hành tinh chúng ta là niềm tin
cậy và sự thật. Sự thật sẽ sáng tạo thế giới, và mọi sự giả dối đều phá
hoại thế giới".
Nhưng, nghịch lý thay, chính sự dối trá phát sinh, nảy nở và củng
cố thể chế độc tài, đặc quyền cai trị của Đảng Cộng sản Việt Nam. Dối
trá là bản chất của chế độ. Đảng dối trá, Nhà nước dối trá, người người
dối trá, cả xã hội chìm ngập trong dối trá và nghi kị, cảnh giác lẫn
nhau.
Dù sao thì Albert Camus cũng nói đúng:
"Dối trá có nhiều khía cạnh: dựng chuyện, nói nửa sự thật, vu khống... Nhưng luôn luôn là vũ khí bảo vệ của kẻ hèn nhát".
© Lê Diễn Đức
No comments:
Post a Comment