Search This Blog

Hoi Nghi Dien Hong

Friday 21 February 2014

BÙI BẢO TRÚC * BẠN TA

On Wednesday, February 19, 2014 2:34 PM, anh nguyen <anhpetrus75@hotmail.com> wrote:
Ngày 10 tháng 2 năm 2014
Bạn ta,
Mười mấy năm trước, trên một chuyến bay từ Washington DC đi California, để "ám sát" một ít thì giờ, tôi mở tờ báo của hãng hàng không Continental đọc ... chơi, thì thấy một đoạn viết bằng tiếng Cao Ly, chắc là về mấy biện pháp an toàn của chuyến bay, những gì cần làm khi máy bay gặp rắc rối.
Tôi nghĩ Đại Hàn oai thật. Tiếng của họ xuất hiện trên cả các ấn phẩm tìm thấy trên đường bay quốc tế. Đất nước họ phát triển, tiếng nói, chữ viết của họ vượt ra ngoài biên giới quốc gia, đi đến khắp nơi trên thế giới. Trông người lại nghĩ đến ta, không biết đến bao giờ tiếng Việt mà từ cụ Nguyễn Du đến cụ Phạm Quỳnh đều hết sức yêu mến sẽ đi được những bước như thế. Lúc ấy, tôi nghĩ các ông Tản Đà, Trần Tế Xương cũng hả dạ khi phải "vứt bút lông đi viết bút chì" như ông Tú Vị Xuyên, như cụ Nguyễn Khắc Hiếu đã phải miễn cưỡng làm, trong khi lòng không vui chút nào.
Nhưng nay, tiếng Việt, chữ quốc ngữ đã đi được khá nhiều bước ở ngoài nước Việt. Chẳng phải chỉ trên vài trang báo về an ninh trên các chuyến bay, mà cả ở nhiều nơi khác nữa.
Ở khu nhà tôi đang ở, ngay tại cổng vào, cũng có một tấm bảng viết bằng Việt ngữ. Nhưng mấy dòng chữ Việt ấy, đọc lên, suy nghĩ một chút, thì thấy nó cũng chẳng đem lại được bao nhiêu vinh hạnh cho những người vẫn thao thức về tiếng Việt, cho những người vẫn quan tâm và yêu mến "chữ quốc ngữ, chữ nước ta, con cái nhà đều phải học..." Tấm bảng ở cổng vào khu nhà tôi ở chỉ để nhắc những ai đi chợ, mang những chiếc xe của chợ về thì nhớ đem trả lại, đừng quăng đại ra đường. Giá như tấm bảng có kèm theo mấy hàng chữ Nhật hay Đại Hàn thì đỡ đau cho chúng tôi biết là bao nhiêu. Đằng này người ta "khuyên" người Việt (những người đọc được tiếng Việt thì không là người Việt thì là ai bây chừ?)
Chán quá. Đọc mấy hàng chữ Việt với nội dung như thế thì danh dự cho tiếng Việt cái nỗi gì!
Đang còn đau khổ vì người Việt bị trách móc, dậy dỗ về hai ba chuyện không tượng trưng cho những điều hay lẽ phải của người Việt Nam thì thì lại được nghe hoàng tử William nói mấy câu tiếng Việt lại càng chán thêm. Nào phải là vài ba lời chúc như của đức Giáo Hoàng trong thông điệp Giáng Sinh mỗi năm của ngài. Được như thế cũng đủ sướng đời di tản rồi, chứ đâu có nghe rồi thì mặt mũi sầu bi như sáng nay.
Nguyên là sáng nay, khi xem một đoạn video của đài BBC, tôi thấy thái tử Charles và hoàng tử William của nước Anh cùng xuất hiện bên nhau để kêu gọi thế giới bảo vệ những loài thú đang gặp nguy cơ tuyệt chủng. Thái tử Charles nói mấy câu bằng tiếng Ả Rập, Tây Ban Nha và Quan thoại. Còn William thì nói mấy câu bằng tiếng Swahili và tiếng Việt.
Tiếng Việt của William thì nghe chán lắm. Dấu đánh lung tung , cố lắm mới lõm bõm hiểu được đôi ba tiếng.
Như thế thì tại sao phải học phát âm mấy câu bằng tiếng Việt để chính người Việt như tôi cũng chịu thua, không sao hiểu được.
Như vậy, rõ ràng việc nói mấy câu tiếng Việt đó không cốt cho người Việt hiểu, mà cũng chẳng phải tiếng Việt được coi là thứ tiếng quan trọng, ngang ngửa với tiếng Ả Rập, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Quan thoại... mà chỉ vì những người quan tâm tới thú rừng muốn nhắn nhủ những người nói tiếng Việt rằng đừng giết hại các giống thú đó nữa, phải chấm dứt những việc làm bất hợp pháp, phải dẹp bỏ các hoạt động gây nguy hại cho các loài thú hiếm quí của thế giới.
Chao ơi, tưởng nói mấy câu bằng tiếng Việt để cám ơn nền văn hóa, văn minh Việt Nam, hay ngợi ca những điều hay đẹp của đất nước chúng ta chứ. Ai dời đó chỉ là mấy câu khuyên bảo chúng ta đừng tiếp tục những hoạt động tồi tệ độc ác để những con thú hoang tội nghiệp khỏi bị săn bắn đến tuyệt chủng!
Đau biết là bao. Tiếng Việt được dùng để nói lên những điều như thế đó! Sao không là tiếng Đức, tiếng Nhật, tiếng Thái...? Bộ người Việt đã trở nên tồi tệ, tàn ác, vô ý thức , vô đạo đức đến như thế rồi hay sao? Trước đây tiếng Việt có bao giờ được dùng như thế đâu.
Ngày 11 tháng 2 năm 2014
Bạn ta,
McDonald’s đã khai trương cửa hàng đầu tiên tại Việt Nam trên đường Điện Biên Phủ ở Sài Gòn hôm 8 tháng 2 vừa qua.
Như vậy là đúng như nhiều tiên đoán đã đưa ra trước đây, sau Kentucky Fried Chicken và Pizzahut, sớm muộn gì thì McDonald’s cũng phải vào Việt Nam. Và cơ sở bán thức ăn nhanh của Mỹ đã vào Việt Nam để người Việt ở trong nước cũng được thưởng thức một món ăn mà không một người Mỹ nào có thể nói là chưa dùng qua một lần trong đời.
Đánh cho Mỹ cút rồi lại bưng Mỹ vào là thế.
Bức hình chụp ở góc đường Tự Do và đường Lê Lợi hôm cuối tháng Tư năm 1975 của một nữ du kích mặt mũi vẩu viu, ngơ ngác, đen đúa, hốc hác đượm nét kinh hoàng sau mấy năm bờ bụi đột nhiên đứng ở Sài Gòn trong cuốn Saigon Giải Phóng của Tiziano Terzano tôi vẫn chưa thể nào quên. Bây giờ cô phải gần 70 tuổi. Không biết cô có còn sống không? Cô còn sống thì cô có dịp đi qua cái cửa tiệm McDonald’s nằm trên đường Điện Biên Phủ không? Cô có biết cái cơ sở ấy là một sản phẩm của cái đế quốc mà cô đã phí những năm đẹp nhất của cuộc đời để đánh đuổi nó ra khỏi Việt Nam, thì nay, nó lừng lững tiến vào ngay cái thành phố mà cô cũng đóng góp ít nhiều cho việc giải phóng nó.
Cô đi qua, có dám bước vào để xem nó buôn bán cái gì không? Với số tiền cô có trong tay, kiếm được bằng những công việc tồi tệ nhất mà thứ du kích hạng bét như cô trong suốt mấy chục năm qua có đủ để thử một món ăn rẻ tiền được mang từ đế quốc Mỹ xa xôi vạn dặm bởi con rể của tên du kích chích đít trong rừng từng có thời thua cả cô không?
Trong một bài đọc được trên tờ Vietnamnet, con rể của Ba Ếch, người đưa McDonald’s vào Việt Nam được cho là có một "tiểu sử toàn hảo và đầy mầu hồng." Người thanh niên này tốt nghiệp đại học ở Hoa kỳ và về Việt Nam từ mấy năm nay.
Bài báo nói là đương sự có một "lý lịch trong sáng." Như thế nào là "trong sáng"? Trong sáng là không lờ mờ, không Ngụy, không phản động, không chống phá cách mạng.
Đương sự ra đời năm 1974 tại Sài Gòn. Năm 1975, đương sự, theo nguyên văn trong bài báo, "cùng gia đình chuyển sang định cư tại bang Virginia, Mỹ."
À há, chi tiết này coi bộ không trong sáng chút nào cả. Năm 1975 không hề có trò nộp đơn với sứ quán Mỹ ở Sài Gòn để đi "định cư". Muốn đi Mỹ thì phải leo tường sứ quán Mý, bám trực thăng, nhẩy xuống tầu thuyền chạy thục mạng ra ngoài biển ngay khi vừa thoáng thấy dép râu nón cối ngờ ngờ vào Sài Gòn. Đi theo kiểu ấy thì chỉ có thành phần ghét Việt Cộng như đào đất đổ đi, ghét như ghét chó, ghét không thèm đội trời chung, đạp đất chung với bọn Việt Cộng thì mới đi... định cư như thế.
Cậu con rể của Ba Ếch chắc phải "chuyển sang định cư" theo ngả đó. Làm gì có chuyện nộp cái đơn xin với bộ di trú để đi Mỹ, được sứ quán Mỹ gọi tới phỏng vấn lên phỏng vấn xuống rồi mới cấp cho cái giấy phép đi Mỹ. Làm quái gì có chuyện được cấp cái visa , rồi lên danh sách "đăng ký" đi Mỹ!
Nhưng ai lại dám vạch gia cảnh phò mã đỏ ra như vậy! Đau lòng cho mấy anh chị du kích bao nhiêu năm bưng biền lắm chứ. Thế là viết cha nó thành "chuyển sang định cư " tại Mỹ để khỏi phải nói rõ là chạy trốn Cộng Sản, bỏ nước ra đi vì ghét Việt Cộng.
Khổ một điều là tại sao con nhãi con lại oái oăm chọn lấy một thành phần phản động như thế để lấy làm chồng? Nhưng làm như vậy là nó khôn giàn trời. Không thể lại chọn lấy con một anh du kích hạng bét nào để lấy. Dại gì? Ngu gì mà lại làm như thế! Phải đại học Mỹ, phải làm việc với Mỹ thì mới lấy. Chứ ngu gì đi lấy cái thứ con nhà bưng biền, du kích quay ra bán vé số độ nhật bao giờ?
Chỉ có ngu thì mới phí đời đi theo cách mạng để nay phải tần ngần đứng ngoài cửa tiệm McDonalds, lẩm nhẩm tính số tiền trong túi coi có đủ vào mua cái Big Mac cho bõ những ngày cơ cực bưng biền chống Mỹ cứu nước...
Khổ ơi là khổ.
Trong khi thứ con nhà phản động thì nay có lý lịch trong sáng, hoàn hảo và "đầy mầu hồng".
Đau quá là đau. Ngày mai về quét lá đa tiếp.
Ngày 14 tháng 2 năm 2014
Bạn ta,
Chuyện tham nhũng ở Việt Nam ngày nay là chuyện hết sức lớn. Việt Nam là một trong những quốc gia tham nhũng vào bậc nhất thế giới. Lớn tham nhũng lớn. Nhỏ tham nhũng nhỏ.
Cứ xem lương thủ tướng chỉ khoảng 800 đô la một tháng, nhưng Ba Ếch sống như thế nào thì ai cũng biết. Tiền bạc đâu mà xây cái mả bố, mả mẹ nhà nó to thế ở Kiên Giang rộng hơn 4 ngàn mét vuông tốn phí cả hơn 40 tỉ đồng? Không tham nhũng làm sao có một sản nghiệp "khủng" như vậy.
Mới đây, trong nỗ lực bài trừ tham nhũng, người ta tổ chức một cuộc lễ ở Hải Phòng (ngày 13 tháng 2 năm 2014) để một số người đến thề độc là không tham nhũng nữa. Cuộc lễ diễn ra tại một đài thề có rất nhiều người tham dự. Những người có mặt đã nghe đọc chúc văn, làm lễ dâng hương, dâng rượu, dâng nước rồi cùng hô lớn những câu như "Y như lời thề" và "Y như miệng thề" trước khi chủ tế lôi ra mấy con gà, cắt lấy tiết để mọi ngươi cùng uống cho lời thề thêm phần long trọng.
Lời thề nói rằng "ai lấy của công dùng vào việc tư, cầu thần linh đả tử; còn nếu làm tôi bất trung, làm con bất hiếu thì xin thần linh tru diệt."
Mười năm trở lại đây, thấy tham nhũng làm quá, lễ Minh Thệ này mới được đem ra diễn lại.
Thôi để thủ tướng lo việc dẹp tham nhũng chỉ càng làm cho tham nhũng sống hùng sống mạnh hơn thì tại sao người dân không đưa ra những lời thề độc cho bọn tham nhũng chết hết đi cho rảnh nợ. Những đứa nào sợ những lời thề độc vận vào mình thì phải ... ngưng tham nhũng.
Để lời thề gia tăng khả năng răn đe, thì phải thề độc, thề rất độc, phải uống máu rồi thề thì mức độ linh nghiệm sẽ cao hơn. May ra thì hết tham nhũng.
Thế là lôi mấy con gà ra cắt tiết uống với nhau. Tội nghiệp mấy con gà khi không bị đem ra hy sinh một cách lảng xẹt. Lảng xẹt vì máu gà làm sao diệt được tham nhũng. Chuyện đem máu gà là chuyện tầm bậy. Máu gà chỉ làm được có một chuyện, đó là kỹ thuật lừa đảo mà Mã Giám Sinh sử dụng để đánh lận con đen, sau khi "con ong đã tỏ đường đi lối về " với Kiều rồi đem trao lại cho Tú Bà. Bị Tú Bà làm dữ, Mã Giám Sinh đưa ra kế dùng "nước vỏ lựu, máu mào gà / mượn mầu chiêu tập lại là còn nguyên".
Thế nên máu gà chỉ làm được việc "khâu vá" lại cái thanh tân của những người con gái sa chân vào kỹ viện, mà cũng chỉ được dùng để bịp mấy cậu ăn chơi quen thói bốc rời như Thúc Sinh là cùng.
Nay mang bài thuốc khâu vá , tái tạo màng trinh để diệt tham nhũng thì làm sao được. Tham nhũng đâu có là cái màng trinh để lấy máu gà ra mà khôi phục được.
Chuyện thề nguyền là phải đem những chuyện thiêng liêng nhất, cao quí nhất ra mà cam kết là những chuyện không hay sẽ xẩy ra cho những người không làm đúng lời nguyền. Trong văn hóa thờ cúng tổ tiên, người ta thường đem tổ tiên, ông bà, cha mẹ, ra mà thề. Cũng có khi luôn cả con cái cũng được đem ra thề. Lời thề thường đưa ra những chuyện đại bất hạnh, xấu xa, tệ lậu tàn ác nhất sẽ xẩy đến cho những người mà chúng ta yêu kính nhất. Khi sợ những điều không tốt đẹp dó xẩy ra cho những người thân ấy, người thề sẽ cố gắng không vi phạm những cam kết đưa ra.
Vậy thì cần gì phải máu mào gà làm gì cho tội mấy con gà, lại mang tiếng là xếp hạng cái màng trinh ngang với trò tham nhũng. Không, tham nhũng tệ hơn chuyện rách cái màng trinh nhiều.
Vậy thì lôi những thứ khác ra mà thề.
Thí dụ thề rằng nếu tham nhũng thì cả lò nhà cậu Hồ Chí Minh đi đâu chết đó, tổ cha cả làng cả họ nhà bác ăn mấy thứ ... khó ăn nhất, ba đời nhà thằng Ba Ếch lăn ra chết đường chết chợ, con cháu khốn nạn cả bầy, cháu nội cháu ngoại đẻ xuôi thành ngược, thiếu ngón tay, thừa ngón chân, mở McDonald thì thành mắc dịch hết ...
Đó, phải thề như thế mới có ép phê chứ máu gà thì có sửa được cái màng của con ranh Thanh Phượng là cùng.


Tham nhũng sẽ vẫn còn, cắt tiết mấy triệu con gà cũng không diệt được tham nhũng. Chỉ có chặt đầu mấy con chó dại ở Bắc Bộ Phủ thì may ra mới hết được tham nhũng.

Ngày 3 tháng 2 năm 2014
Bạn ta,
Chiếc tiềm thủy đĩnh Hà Nội HQ 182 do Nga đóng được một tầu vận tải của Hà Lan "bế" từ một xưởng đóng tầu ở Nga về tận Cam Ranh và đã được nước ta tiếp nhận sau khi khoe nhắng lên là tầu ngầm kilo của Việt Nam hay hơn tầu kilo của Trung quốc.
Cùng được Nga sản xuất, sao dám nói là tầu kilo của Việt Nam chạy hay hơn, mạnh hơn tầu kilo của Trung quốc? Chỉ được cái trò nói phét nói lác huênh hoang tự sướng là không ai bằng.
Nói vậy như cũng chưa đã nên phải lôi cả tầu kilo của Ấn độ vào nhập trận nói phét để khoe rằng tầu kilo của Nga đóng cho Việt Nam cũng hay hơn cả tầu kilo Nga đóng cho Ấn độ. Như thế, cũng là tầu chạy bằng diesel, cùng do Nga đóng, nhưng tầu của Việt Nam chạy hay hơn nhiều.
Tầu Hà Nội mua xong, bàn giao cũng xong rồi, về cập vào bến Cam Ranh cũng xong. Bây giờ về nằm ở bến. Chưa thấy động đậy gì hết.
Thì suốt mấy hôm nay, nhà nước lại loan tin tầu ngầm Thành phố Hồ Chí Minh HQ 183 cũng đã đóng xong ở St. Petersburg, đã hạ thuỷ, chạy thử và đang trên đường về Việt Nam trên một tầu vận tải của Hà Lan qua ngả biển Baltic và khoảng tháng 3 sẽ về tới Cam Ranh.
Báo chí nhà nước chắc chắn sẽ lại nhắng lên khoe là tầu ngầm Thành phố Hồ Chí Minh cũng xẻ ngang biển Đông về Cam Ranh, rồi lại khoe nó cũng chạy hay hơn các tầu cùng kiểu kilo của Trung quốc và Ấn độ, rồi ... về nằm ở bến.
Đã khoe là hay hơn, mạnh hơn, tối tân hơn thì lôi ra mà dùng ngay đi chứ. Có tới hai chiếc kilo chạy hay như thế mà còn mắc cở gì không lôi ra nạt cho mấy cái tầu hải giám của bọn ba tầu ngày đêm bắt nạt ngư dân Việt Nam, lại còn húc cả vào thuyền đánh cá của họ, gây tổn thất không nhẹ cho các tầu này, rồi lại bắt giữ các ngư dân Việt đòi phải chuộc bằng tiền mới thả. Ngang ngược và mất dậy đến như thế là cùng. Nay có tầu ngầm ác ôn như vậy rồi sao không đem ra xài? Cái thứ tầu hải giám vớ vẩn của ba tầu thì ăn thua gì so với tầu kilo của hải quân nước ta?
Nhưng hải quân nước ta dường như vẫn chưa muốn đem tầu ngầm mới ra cọ quẹt vài quả cho tầu hải giám của Tầu sợ chơi, bắt chúng nó chấm dứt trò bắt nạt ngư dân Việt Nam. Tầu Hà Nội vẫn đậu ở Cam Ranh, chưa thấy động tĩnh gì từ khi về tới Việt Nam. Trong khi những trò bắt nạt ngư dân Việt Nam đánh cá ở vùng hải phận của Việt Nam vẫn tiếp tục bởi những tầu bè hạng bét của hải quân Trung quốc, những tầu chiến thua xa của hải quân nước ta.
Phải nhớ rằng hồi xẩy ra trận hải chiến Hoàng Sa cách đây 40 năm, các chiến hạm của hải quân Việt Nam Cộng Hòa thua xa chiến hạm của Trung quốc. Ngay cả chiến hạm Trần Khánh Dư HQ-4 và Trần Bình Trọng HQ-5 cũng không thể sánh được với những chiến hạm loại Kronstad của Trung quốc hồi ấy. Trong khi đó, chiếc Nhật Tảo HQ 10 thì liệt một máy, hệ thống hải pháo không hoạt động đầy đủ. Nhưng tất cả các chiến hạm Việt Nam được đưa tới Hoàng Sa đã khai hỏa trước để tấn công các chiến hạm của địch.
Phải nói các chiến hạm mà hải quân Việt Nam Cộng Hòa có được vào thời điểm trước năm 1975 thua xa các chiến hạm Lý Thái Tổ và Đinh Tiên Hoàng hay các tiềm thuỷ đĩnh mà Hà Nội mua của Nga vào lúc này.
Nhưng quyết tâm sử dụng những chiến hạm mà Hà Nội khoe nhắng lên là hay, là mạnh thì không hề có. Mua mang về nhà đậu chơi tại bến thôi. Hai chiến hạm Lý Thái Tổ và Đinh Tiên Hoàng thì đã tới "thăm" Trung quốc hồi cách đây mấy tháng để người bạn đồng minh xem xét xem khả năng của các chiến hạm này như thế nào.
Thế thì đánh với đấm làm sao được.
Cam Ranh thì lái cá Trung quốc ra vào như đi chợ, tầu bè của hải quân Việt Nam đi đâu đến đâu, về đâu, ba Tầu đều biết rành rẽ thì mua tầu về làm gì. Chỉ khoe nhắng lên là giỏi.
Để coi nhận thêm 5 chiếc tầu ngầm kilo của Nga mang về nước cho đủ bộ 6 chiếc rồi làm gì.
Mua gì thì cũng được chứ mua cái thái độ hèn với giặc thì không phải mua. Có sẵn từ lâu rồi.
Ngày 4 tháng 2 năm 2014
Bạn ta,
Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn đừng nguyên là câu của Tử Lộ than thở thuở hàn vi thì vất vả lắm phải đi đội gạo thuê mới nuôi được cha mẹ, đến lúc hiển đạt, thì cha mẹ không còn nữa để hết lòng phụng dưỡng.
Câu này sang đến Việt Nam thì được hiểu sai đi thành một đằng muốn yên thân, phía bên kia cứ khiêu khích, gây sự, khiến muốn yên cũng không được. Nhưng không ai phản đối lối hiểu này hay đòi nói lại cho đúng cả.
Như ông Clinton mấy năm nay chẳng hạn. Khốn khổ vì những Gennifer Flowers rồi lại Paula Jones, rồi Monica Lewinsky, chàng đã thoát được bằng ấy cái lăng nhăng nó quấy chàng được cả chục năm thì nay tự nhiên tự địa một thằng cắc ké tên là Tom Sizemore nói với tờ Globe rằng ông Clinton có ăn vụng rất kỹ với Elizabeth Hurley.
Tom Sizemore, Elizabeth Hurley, TT Clinton
Theo Sizemore thì nhân một chuyến đến thăm tòa Bạch Ốc với Tom Hanks và Steven Spielberg, Sizemore đã được ông Clinton gọi ra một chỗ vắng nhờ tìm số điện thoại của Elizabeth Hurley và sau đó, ông Clinton mời Elizabeth tới thăm ông tại tòa Bạch Ốc, và hai người liên lạc với nhau trong một thời gian dài. Sizemore nói là y hỏi Elizabeth Hurley về tình hình ông bà Clinton thì Elizabeth Hurley nói là hai người ngủ riêng mỗi người một phòng.
Elizabeth Hurley liền lên tiếng cải chính ngay, nói rằng không hề có chuyện đó. Nhưng ở Washington thì rất lạ, càng cải chính thì người ta càng nghĩ chuyện đó có thật. Càng nói không thì càng ... có. Và càng nói là có thì lại thành ra không.
Thế là tờ Globe chạy tít lớn ngay ở bìa: CLINTON CHEATED WITH LIZ HURLEY!
Dưới cái tít đó là hai tiểu tựa khác hứa hẹn bao nhiêu là chi tiết giật gân: SEX ROMPS behind Hillary’s back, và New scandal could kill her presidential bid.
Ông Clinton đến nay vẫn chưa lên tiếng. Mà lên tiếng phủ nhận cũng không nên, không lên tiếng lại càng phiền. Phủ nhận tức là chuyện mèo chuột là ... có. Không nói gì thì đích thị là nhận tội. Cả hai trường hợp đều là có chuyện mèo chuột với Elizabeth Hurley là có, là đã xẩy ra thật.
Mẹ cháu, Hillary, cũng chưa nói gì. Không nói gì thì thôi đúng rồi. Làm sao buổi tối về nhà, hai người ngồi ăn với nhau đây? Không khí sẽ nặng chình chịch làm sao chịu cho thấu!
Tự nhiên bị tố sảng về một chuyện không hề có mới là khổ đời chàng chứ. Nàng thì càng ngó chàng, càng thấy đúng là một khuôn mặt tội lỗi. Oan ơi là oan.
Nói gì bây giờ?
Nhưng không biết là phải nói càng bị đổ oan hay chàng ... được đổ oan. Với người nào khác, như với Paula Jones thì có thể là "bị". Chứ với Elizabeth Hurley thì không thể nói là "bị" được. Phải nói là "được" mới ... được.
Không có gì mà ... "được" đổ cho là có lạng quạng, lẹo tẹo với Elizabeth Hurley thì nhận ngay chứ. Không có còn nhận cho ... oai huống chi lại ... "được" thằng cha Sizemore khơi khơi từng chi tiết một thế kia thì nhận một cái cho vui luôn chứ nhẩy đong đỏng lên mà phủ nhận thì cũng có ai thèm tin đâu!
Cho nên chàng vẫn cứ giữ im lặng là như vậy đó. Cãi làm gì với cái thứ tin tức của tờ báo lá cải đó. Không thèm mở miệng cho nó một câu. Vừa oai như một chính khách lão luyện, vừa oai là mèo được với cả Elizabeth Hurley chứ bộ giỡn sao.
Kìa như tổng thống Pháp Francois Hollande, tờ báo lá cải Closer vừa đăng chuyện chàng với Julie Gayet thì chàng liền lôi dàn trống ... lảng ra đánh om xòm cả một khúc đại lộ Elysée. Không xác nhận, không phủ nhận gì hết. Tin mới nhất còn nói là Julie Gayet sẽ đập bầu vào tháng 6 này. Julie Gayet liền nói là không. Thế là Paris liền ồn lên là trai hay gái, sẽ đặt tên là gì.
Vui kể gì.
Cây muốn lặng, gió muốn đừng thì cho thổi mạnh lên càng tốt chứ sao. Thế giới đang toàn những chuyện ấm ớ, nên tiếp tục có những tin như thế mới vui chứ. Cải chính làm quái gì cho mệt cái thân già!
Ngày 5 tháng 2 năm 2014
Bạn ta,
Theo một phúc trình mới đây của Ban Tuyên Giáo Trung Ương đảng Cộng Sản Việt Nam thì trẻ em Việt Nam ngày nay càng lớn càng nói dối nhiều hơn. Và tệ nạn này đang mỗi ngày mỗi gia tăng đến mức đáng ngại.
Tờ Tuổi Trẻ cho biết cuộc hội thảo diễn ra ở Hà Nội hôm 22 tháng 1 vừa qua của gần năm chục chuyên gia về tâm lý xã hội, giáo dục và đạo đức đã lên tiếng báo động về tệ nạn nói dối của trẻ em trong xã hội Việt Nam và cho rằng tệ nạn nói dối đang trên đường trở thành một tai họa không nhỏ cho Việt Nam.
Như vậy, tuổi trẻ Việt Nam sau bao nhiêu năm học tập theo gương của bác Hồ đã học được những nghề nghiệp hay này của chính bác. Việc học tập tấm gương đạo đức bác bầy ra cho các em đã hoàn toàn thành công. Các em gian dối y hệt bác đã làm suốt đời của bác.
Bác là vua nói dối. Bác nói dối để vồ vợ đàn em, để làm cách mạng, để bịa chuyện bố láo giả làm mấy đứa viết sách ca ngợi bác trong khi đó những đứa ấy chính là bác. Bác giả bộ sống đời độc thân để lo cách mạng trong khi sự thực, bác lấy vợ lia lịa (Tăng Tuyết Minh), có con rơi con rớt (Nông Đức Mạnh), rồi sai đàn em giết người phụ nữ (cô Nông Thị Xuân) muốn chính thức trở thành bác gái. Bác dối gạt bán cụ Phan Bội Châu cho Pháp, thanh toán đàn em hay để mặc cho đàn em bị thanh toán. Toàn là những trò dối trá cả. Các cháu noi những gương sáng đó thì nói dối giỏi là phải chứ.
Các đàn em bác cũng rất rành sáu câu ăn gian nói dối như Tố Hữu đã thú nhận về chuyện ngụy tạo kéo pháo ở Điện Biên Phủ, như những trò gian trá, dựng đứng ra các anh hùng không có thật như anh hùng tí hon Lê Văn Tám được Trần Huy Liệu bịa đặt ra theo lời kể lại của giáo sư sử học Phan Huy Lê. Như những chuyện phi công MiG-21 phục kích dấu máy bay trên mây thình lình nhào ra bắn B-52 của Mỹ rơi lia chia. Hay như chuyện bịp bợm nói rằng cả miền Nam đói khát khổ cực hạt cơm không có đến nỗi các bộ đội vào Sài Gòn phải mang theo mấy cái chiếu rách, vài ba cái bát sành, mấy túi gạo để tiếp tế cho thân nhân. Cả miền Bắc không hề được biết về chuyến di cư của hơn một triệu người rồi đến trận hải chiến ở Hoàng Sa cũng bị bưng bít suốt mấy chục năm qua.
Trẻ nhỏ được dậy để theo dõi, dò xét cha mẹ rồi lại được cha mẹ dậy nói dối để che mắt các anh cán bộ. Lớn lên đi học thì lo trò dối trá đi thi mang phao rơi trắng sân trường. Hay không thèm thi cử, đem tiền ra mua bằng cấp giả để kiếm việc, chẳng bao giờ đến lớp, chưa biết nước Mỹ là gì, tiếng Anh một chữ không biết vẫn có bằng MBA của Mỹ, một anh phó thủ tướng (Nguyễn Thiện Nhân) khoe tốt nghiệp một đại học ngoại quốc (đại học Magdeburg) từ khi đại học này chưa có chương trình mà anh ta nói là đã theo học và tốt nghiệp. Ba Ếch thì khoe có cử nhân luật trong khi không một ngày nào ở trường luật...
Cứ nói láo nói lếu như vậy là cũng leo lên đầu lên cổ mọi người thì tại sao lại không gian dối.
Cả một đất nước toàn những đứa ăn gian nói dối như vậy, từ bọn chóp bu cho đến lũ cán bộ cấp thấp đều gian dối lừa bịp như nhau thì sao lại la hoảng lên trước chuyện trẻ con trong nước nói dối làm cho xã hội xuống cấp ở mức cùng cực như ngày nay. Cứ mở bất cứ một tờ báo nào ở trong nước cũng đọc thấy không phải là vài ba vụ mà hàng chục, hơn một chục vụ lừa đảo, giết người, bạo hành con giết cha mẹ, cháu giết ông bà, anh em giết nhau, bán bạn gái, hàng xóm, bạn quen thân sơ vào các ổ điếm ở Trung quốc, gạt phụ nữ đi bán dâm ở Malaysia, Singapore, lừa những người lao dộng khốn khổ đi làm nô lệ ở nước ngoài. Tất cả đều là phó sản của trò nói dối càng ngày càng tệ hại ở trong nước. Chính đường lối của đảng, chính việc làm của giới lãnh đạo từ mấy chục năm nay đã sản sinh ra tệ nạn đi nói dối cha, về nhà nói dối chú, bịp bợm, lừa gạt ở khắp xã hội chứ còn đi tìm đâu xa mới thấy được nguyên nhân đưa tới cái xã hội tồi tệ ngày nay nữa!
Ngày 6 tháng 2 năm 2014
Bạn ta,
Bây giờ thì tôi biết người Nga làm những chuyện hết sức kỳ lạ trong những cái nhà cầu của họ.
Những bảng cấm có hình vẽ đi kèm trong các nhà cầu của làng thế vận mùa đông ở Sochi đã cho thấy như thế.
Các lực sĩ tham dự thế vận Sochi có thể không là các nhà ngoại giao lịch sự nhất thế giới, nhất cử nhất động đều là khuôn mẫu văn minh nên những căn dặn khuyến cáo mà người ta thấy được trong các nhà cầu đã khiến không ai nhịn được cười.
Trước hết phải kể những cái cầu tiêu được thiết kế cho các tiện nghi của lực sĩ. Người ta thấy những bồn cầu xây sát cạnh nhau từng cặp đôi một, ở giữa không có những tấm vách để cho người sử dụng một chút riêng tư khi làm công tác vệ sinh cá nhân. Nếu có người cần làm công tác ấy, mà bên cạnh cũng có người đang bận công việc riêng tư của họ thì người ta cứ ... vô tư ngồi xuống. Hai bên có thể chào nhau, trao đổi vài ba câu chuyện giữa những tiếng thở khó khăn (?) cũng chẳng sao. Xong việc thì cứ lo chuyện giấy tờ, đừng thắc mắc người bên cạnh đang nhìn ngắm (?) mình là được. Có điều là người ta thấy thiếu vắng hẳn cuộn giấy tròn, hay nếu có thì không thấy chúng được treo ở bên cạnh. Xong việc có thể sửa sang lại y phục, chào nhau, bắt tay nhau (không thấy câu căn dặn Lava Sus Manos tức là hãy rửa tay của bạn – nghĩa là đừng rửa tay người khác như mấy tấm bảng ở California) rồi ra đi.
Nhưng những tấm bảng với những căn dặn rất cẩn thận có kèm hình minh họa mới là đáng nói. Có 6 tấm hình vẽ đi kèm tất cả. Trong đó, chỉ có một tấm đầu tiên vẽ một người ngồi trên bệ cầu là được phép. Năm tấm kia vẽ những hành động bị cấm, có dấu gạch chéo ở trên.
Bức thứ 2 không cho phép người làm công tác thủy lợi được đứng để tránh nước bắn tung tóe ra ngoài bồn cầu. Chuyện này thì hiểu được. Bức thứ ba vẽ một người quì trên sàn, như đang vục mặt vào bồn cầu. Chuyện ... ói vào bồn cầu bị cấm. Bức thứ tư vẽ một người ngồi chồm hổm lên bệ cầu. Chuyện này bị cấm là phải. Bàn cầu phải được giữ cho sạch. Để chân lên là không được. Bức thứ năm vẽ một người đang cầm một chiếc cần câu đang câu gì trong bồn cầu. Vậy thì chuyện câu ... cá trong cầu tiêu bị cấm là rất đúng. Bức thứ sáu vẽ một người ngồi bệt xuống sàn, tay cầm một ống chích. Việc chích choác bị cấm là đúng.
Nhìn chung thì những chuyện bị cấm là đúng. Chỉ có chuyện cấm câu là hơi lạ.
Bộ ở bên Nga, người ta nuôi cá trong cầu tiêu hay sao? Nuôi cá trong nhà cầu rồi lại cấm người sử dụng cầu tiêu câu lên để cải thiện bữa ăn hay sao?
Nhưng cấm cũng phải. Lỡ có Lê văn Bàng cựu đại sứ nước ta ở Liên Hiệp Quốc trông thấy cá nhởn nhơ bơi lội vui qua, liền xắn tay áo lên bắt vài con đem về nấu nướng ăn chơi cho bõ những ngày cơ cực như ông đã hồn nhiên mò sò ở New Jersey mười mấy năm trước thì sao?
Như vậy, chuyện những người lính Nga tiến vào Bá Linh vào lúc cuối trận đệ nhị thế chiến dùng bồn cầu để nuôi cá ngày nay vẫn còn. Trò này còn được đem dậy cho các anh cán bộ tiến vào Sài Gòn hồi tháng 5 năm 1975 làm theo, và nhiều anh đã vớt cá (?) mà các anh thả trong bồn cầu lên làm bữa ăn uống với nhau như người ta đã thấy ở Sài Gòn hồi ấy. Thế là "bên thắng cuộc" đã đớp các phế liệu của Ngụy như điên mà trò đó ngày nay vẫn còn thấy ở nước Nga tiên tiến là vậy.

Đã thế, ăn uống xong lại không xỉa răng trông phát gớm!
Ngày 25 tháng 1 năm 2014
Bạn ta,
Hôm nay cần mua vài ba thứ, tôi ghé một ngôi chợ Việt Nam, và khi đi ngang qua quầy bầy bán hương nến, vàng mã cùng các vật dụng cần thiết để bầy bàn thờ, tôi thấy những tấm giấy viết bằng chữ Hán dùng cho việc cúng kiếng đủ mọi chuyện.
Chuyện cúng ông Công, ông Táo, Thổ thần, cúng cô hồn... đều có người làm cả, và ai cũng đã biết. Nhưng trên cái giá để hàng, tôi thấy cả những thứ cần cho việc "cúng tiểu nhân", những chữ ghi rõ ràng như thế.
Ô hay, tại sao phải cúng cái thứ này nhỉ? Thì trên kệ có đề rõ những thứ để cúng tiểu nhân mà.
Cúng là việc dâng lễ vật lên thần thánh, tổ tiên, là để tỏ bầy tấm lòng tôn kính dành cho các vị đó. Nhưng còn tiểu nhân, tại sao phải cúng, phải tỏ lòng cung kính với tiểu nhân, phải đem lễ vật dâng lên cho cái thứ bụng dạ nhỏ nhen đáng khinh, cái thứ hạ tiện chỉ rình rập, phục kích hại người, đâm chém người khác, ngậm máu phun người, bí mật hại người, bọn ném đá dấu tay... làm tất cả những chuyện tệ lậu đốn mạt trên đời chỉ để gây khổ đau tối đa cho người.
Tiểu nhân là ngược lại với quân tử. Vậy thì nếu có cúng thì cúng người quân tử chứ tại sao lại cúng tiểu nhân? Nhưng mấy chữ ở cái chợ nọ còn lù lù ở đấy. Chắc chuyện cúng tiểu nhân là chuyện có thật, và có nhiều người làm lắm thì mới có nguyên những thứ dùng cho việc cúng kiếng chúng nó.
Thế thì cúng tiểu nhân bằng gì?
Không thể bằng hương đèn thơm ngát được. Hương đèn phải được đặt trên bàn thờ, nơi cung kính nhất trong nhà. Không thể bầy các vật cúng kiếng, mâm cao cỗ đầy cho tiểu nhân về ăn được. Mà nếu tiểu nhân ghé ăn xong, ai dám lấy mấy thứ đồ cúng đó xuống mà ăn? Phí của giời đi.
Không bàn thờ, lư hương, không xôi gà, không thủ lợn, giò chả, bánh trái thì cúng tiểu nhân bằng gì? Còn gì mà cúng nữa đâu?
Thì cứ cho cái bàn thờ, nếu có một cái cái dành cho tiểu nhân, hương tàn khói lạnh. Một nén hương cũng không cho nó. Một miếng xôi cũng không.
Cứ như ông Kim Thánh Thán kể trong 36 lúc vui trong đời mà ông viết lại trong một buổi chiều mưa ngồi trong ngôi miếu cổ. Họ Kim kể là một sáng thức dậy thấy xôn xao tiếng người dưới bếp, ông xuống hỏi xem có chuyện gì thì gia nhân nói rằng trong đêm, một người độc ác, đê tiện, xấu xa nhất trong thành vừa lăn ra chết. Kim Thánh Thán nghe xong liền thốt lên rằng "Chẳng cũng khoái ư!"
Đó, nếu cần phải cúng tiểu nhân thì cứ thanh thản và khoái trá như Kim Thánh Thán là đủ.
Không cần chúc ác cho nó. Để người khác chúc ác cho nó là đủ rồi. Nó đánh lén mình, kệ nó. Sẽ có người khác xử. Nó lái xe qua mặt mình làm mình suýt gây tai nạn. Kệ thân phụ nó. Sẽ có ngày, một tay súng trong cơn "road rage" sẽ cho nó một phát. Nó vô cớ đục mình một quả, sẽ có người khác bị nó đục sẽ đục lại nó. Nó sẽ thất cơ lơ vận, không có chỗ dung thân. Nó nói xấu mình thì nó sẽ không còn chỗ mà ... phát thanh nữa, lêu bêu như chó mất chủ, nay đài này, mai đài nọ.
Vì thế, không cần phải mua sắm gì về để cúng nó. Nó sẽ lang thang đầu đường xó chợ, sống vô gia cư , chết vô địa táng cho mà xem.
Nhất định là không cần phải cúng nó.
Ngày 26 tháng 1 năm 2014
Bạn ta,
Tôi không biết những dòng chữ viết trên một bức tường ở đoạn giữa Lai Châu đi Điện Biên có còn không, hay đã bị xóa đi mất rồi.
Một nhóm vài ba sinh viên ở vùng Tây Bắc xuống học ở các thành phố ở dưới đồng bằng , trong một chuyến đi về thăm nhà, một nơi rất gần biên giới Việt Trung, đã quyết định dùng sơn viết những hàng chữ Hoàng Sa Trường Sa Việt Nam, để bầy tỏ thái độ yêu nước của họ trên thành cầu, trên những bức tường sát bên đường xe đi.
Lúc đầu họ chỉ viết những chữ tắt HS.TS.VN. nhưng sợ người đọc không hiểu nên họ viết thẳng ra là Hoàng Sa Trường Sa Việt Nam. Rồi họ lại nghĩ là viết như thế chưa rõ, nên trên một bức tường khác, họ viết rõ hơn: "Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam."
Viết xong hàng chữ này, họ nghĩ điều muốn nói đã được nói lên rất rõ. Những chữ viết trên tường rất đẹp và rất rõ mầu sơn đỏ trên bức tường xi măng mầu xám rất dễ đọc.
Các sinh viên này cho biết là vừa viết xong thì một người đàn ông trung niên đến hỏi tại sao lại viết thế. Khi được các sinh viên giải thích là họ muốn khẳng định các hải đảo là của Việt Nam, ý nói không phải là của Trung quốc. Người đàn ông trung niên cho biết ông là bộ đội từng đánh nhau với quân đội Trung quốc, có thể là hồi xẩy ra cuộc chiến Việt Trung những năm 1984-1988. Ông nói viết dòng chữ như các sinh viên vừa viết có thể dân chúng đọc không hiểu. Ông lấy sơn viết thêm ở dưới bốn chữ, không cần tới phương châm 16 chữ của Giang Trạch Dân nhét vào mồm bọn lãnh đạo Hà Nội, mà nay đọc lên chỉ muốn giết hết mấy cái đứa nô dịch theo Tầu.
Bốn chữ mà ông trung niên viết thêm là, nguyên văn đọc thấy rõ trong bức hình chụp: "Đéo phải của Tầu".
Chao ôi, chữ "đéo" nghe đã đời làm sao!
Không phải là một câu phủ định tầm thường như "không phải của Tầu", mà là "đéo phải".
Lối nói phủ định dùng những từ ngữ hoặc để nói về việc giao hợp (đéo) hay về một bộ phận cơ thể (đếch) có mục đích là làm cho ý nghĩa của câu mạnh hơn, khẳng định hơn, rõ ràng hơn, pha thêm ít nhiều sự phẫn nộ ở trong. Những chữ đó thường không được viết xuống, chỉ thường xuất hiệ trong văn nói.
Trên bức tường, hai dòng chữ viết bằng sơn đỏ, một của mấy sinh viên, một của một người đàn ông trung niên, nhưng cả hai đều là nhũng thông điệp chính trị.
Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam.
Đéo phải của Tầu.
Câu của các sinh viên được câu của người bộ đội từng đánh nhau với Tầu đã được làm cho mạnh hơn, quyết liệt hơn, và dễ hiểu hơn với những người dân quê ở cái vùng gần biên giới Việt Trung đó.
Chuyện xẩy ra đã mấy năm không biết những hàng chữ đó có còn không, hay đã bị bọn tay sai của Tầu cạo đi rồi. Nhưng tôi tin là còn, vì một người đàn ông khác đã hứa với mấy sinh viên rằng nếu có ai xóa những chữ ấy đi thì anh ta sẽ viết lại vì anh là người làm đường ở đó.
Lời nói của anh nghe đầy giọng của Phùng Quán:
"...Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn trên đá."
Như vậy, nếu những hàng chữ ấy bị bôi xóa đi, thì nó sẽ được viết lại.
Có điều là nhà cầm quyền không bắt... bức tường đem nhốt như đã nhốt ông Điếu Cầy chỉ vì ông đã khẳng định bằng một câu tương tự về Hoàng Sa và Trường Sa.
Có giỏi thì lôi bức tường ra tòa coi nào.
 
 
Chú cũng là lính biên phòng hồi chống Tàu đây, chúng mày kẻ như thế chưa đủ, phải viết thêm vào cho chú câu '' Đéo phải của Tầu''.  Chúng tôi nói cho chú biết, mình làm thế này cần phải văn minh, nói như thế người đọc không thiện cảm. Người đàn ông càng tức hơn, chú ấy quát:

- Mẹ, ở đây miền ngược không như dưới xuôi, cái gì cũng phải thẳng luôn. Chúng mày sợ không dám làm thì sơn làm gì. Mày viết đi để bà con đây đọc xong, tao sẽ giải thích. Chứ viết của Việt Nam thì người ta chả hiểu gì hết. Chúng mày có viết không thì để tao viết.

Anh em chúng tôi nhìn nhau, sau cũng đành gật đầu chiều ông cựu chiến binh máu nóng đó. Thế là thành dòng chữ Hoàng Sa Trường Sa Là Của Việt Nam lại thêm cái đoạn Đéo Phải Của Tầu ở phía dưới là vậy.
Ngày 27 tháng 1 năm 2014
Bạn ta,
Kim Phạm thiệt mạng một cách lảng xẹt. Thực ra thì không có cái chết nào là hợp lý, là không lảng xẹt cả. Nhưng Kim là một phụ nữ rất không nên chết một cách lảng xẹt như thế bao giờ.
Cô còn quá trẻ, xinh đẹp, thông minh, học thức và là một cây viết đầy triển vọng. Cô có thể trở thành một nhà văn. Hai tiểu luận của cô rất được người đọc ưa thích. Nhưng hơn tất cả những điều vừa kể, cô là một người tốt. Cô rất tốt với bạn bè, và luôn cả những người cô không quen, không biết. Cô luôn luôn nghĩ tới người khác trong chiều dài đời sống quá ngắn ấy của cô. Cô cẩn thận viết xuống giấy là nếu có chuyện gì xẩy ra cho cô, cô muốn hiến tặng các bộ phận của cơ thể để cứu những người khác.
Cô nghĩ đến cách khi chết cô vẫn còn có thể cứu được những người khác. Cô đã cứu được 5 người bằng các bộ phận cô hiến tặng.
Cô là người luôn luôn nghĩ đến chuyện giúp đỡ người khác. Ngay cả khi cô vĩnh biệt đời sống. Cô chỉ có thể mô tả là một cách chính xác nhất bằng chữ selfless. Một người không nghĩ tới mình. Cô chỉ nghĩ tới người khác.
Cô qua đời sau khi bị hành hung trí mạng trong một buổi đi chơi với vài ba người bạn. Cảnh sát đã bắt giữ hai phụ nữ bị tình nghi dính líu vào vụ đả thương. Tiền thế chân để được tại ngoại của mỗi người được đặt ra là 1 triệu đô la. Cảnh sát chắc chắn phải có trong tay một số bằng cớ để có thể giữ các đương sự. Nhưng cảnh sát vẫn cần thêm các nhân chứng có mặt ở nơi xẩy ra vụ bạo động.
Nạn nhân buổi tối hôm ấy (19/1/2014) có đi cùng với mấy người bạn gốc Việt khác nhưng chưa có một người nào chịu gặp cảnh sát để trả lời các câu hỏi của cảnh sát trong nỗ lực điều tra vụ hành hung gây ra cái chết của cô Kim. Tờ LA Times nói rằng những người này đã từ chối không nói chuyện với cảnh sát vì không tin vào việc làm của cảnh sát và sợ bị trả thù. Tờ báo nói rằng những người cùng đi với cô có thể đã trông thấy người đánh nạn nhân đến bất tỉnh cũng như ai đã đá vào đầu nạn nhân khi cô ngã xuống. Nhưng mọi nỗ lực của cảnh sát muốn có lời khai của những người bạn của nạn nhân đã không có kết quả. Một người nói thẳng với cảnh sát là không muốn gặp cảnh sát.
Cuộc điều tra vẫn có thể tìm ra manh mối nhưng có thể sẽ mất công hơn dù có hay không có lời khai hay sự hợp tác của những người-gọi-là-bạn-của-nạn-nhân. Vậy thì đúng là "khi vui thì vỗ tay vào, đến khi hoạn nạn thì nào thấy ai".
Cô Kim khi còn sống, ai quen biết cô cũng đều nói rằng cô là người bao giờ cũng nghĩ tới người khác. Nay cô chết đi thì những người biết cô, đi chơi với cô và chắc thế nào chẳng đã có người từng được cô đối xử tử tế, đã không chịu mở miệng ra nói được đôi ba điều để làm sáng tỏ cái chết của cô. Họ đi chơi với cô, có mặt ở nơi xẩy ra vụ bạo hành, có thể đã nhìn thấy tận mắt những hung thủ đánh hội đồng cô. Nhưng tất cả, cho đến hôm nay, vẫn giữ im lặng, thậm chí nói thẳng là không muốn dính vào chuyện cô bị sát hại.
Họ có nêu ra lý do gì, nại ra cái cớ nào đi chăng nữa thì nghe cũng không ổn, khi cô Kim là bạn của họ, hay chỉ quen biết họ khi cô còn sống.
Bạn bè mà đối xử với nhau như vậy hay sao? Biết đâu trong số những người không chịu giúp cảnh sát điều tra nội vụ lại chẳng có người từng được cô Kim đối xử rất tốt khi cô còn sống?
Người Mỹ hay nói câu này: với bạn bè như vậy thì ai còn cần phải có kẻ thù nữa (With friends like these, who needs enemies?)

Đúng làm sao là đúng!

No comments:

Post a Comment