Phải tưởng niệm, vinh danh chiến sĩ Việt Nam trong cuộc chiến 1979
Trả lại vị trí xứng đáng cho những anh hùng liệt sĩ đã hy sinh
trong cuộc chiến tranh biên giới chống Trung Quốc xâm lược, chủ trương
công khai và tổ chức cụ thể để ngày 17 tháng Hai hàng năm ltrở thành
ngày tưởng niệm toàn quốc như cách ông cha đã tiến hành giỗ Trận Đống Đa
mà quân Nam chiến thắng và dẹp tan 20 chục vạn quân Thanh thế kỷ XVIII.
Bên cạnh đó, yêu cầu nhà nước rà soát lại chính sách và chế độ đối với những chiến sĩ đồng bào đã hy sinh mà bị bỏ quên lâu nay do những thiếu sót và sai lầm dẫn đến những bất công xã hội và bất bình trong nhân dân.
Đó là nội dung tóm lược những điểm chính trong tâm thư có chữ ký của 75 trí thức yêu nước, đăng trên trang web Bauxite Việt Nam ngày 14 tháng Hai vừa qua. Tâm thư qui tụ những cựu viên chức chính phủ, cựu sĩ quan Quân Đội Nhân Dân, cựu tù Côn Đảo trước 1975, các chuyên gia, các nhà nghiên cứu gia, các vị lãnh đạo tinh thần, các nhà báo và những bloggers chuyên cổ súy tự do dân chủ cho việt Nam.
Không thể im lìm và nín nhịn mãi được khi nhớ về cuộc chiến biên giới miền Bắc năm 1979, là khẳng định của cựu tù chính trị Côn Đảo Hồ Hiếu, nguyên cán bộ phong trào sinh viên học sinh tranh thủ dân chủ Đà Lạt. Khi cuộc chiến biên giới 1979 nổ ra, ông Hồ Hiếu đang làm chánh văn phòng Quận Ủy quận Một và tiếp đó là chánh văn phòng Ban Dân Vận Thành Ủy TP Hồ Chín Minh. Với ông, tiếng nói của dân là trên hết và tâm thư của hơn bảy mươi trí thức phản ảnh quan điểm đó:
Lúc đó tôi còn nằm trong tổ chức đảng thì tôi nghe được là quân đội của mình đánh Tàu cũng rất ác liệt và dũng cảm. Thay vì Tàu đánh cho Việt Nam một bài học thì Việt Nam cũng cho Tàu lại một bài học và cuối cùng thỉ đã đẫy được quân Tàu ra khỏi biên giới. Dĩ nhiên cũng có những tiêu hao, nhiều người trở thành liệt sĩ. Họ chết vì bảo vệ tổ quốc thì cớ sao nhà nước lại không muốn nhắc đến cũng không dám vinh danh, sợ mất tiếng với Tàu hay sao. Chính sách ngoại giao Việt Câu Tiễn đó không xứng đáng chút nào. Không dám nói thì để cho dân nói, tại sao dân xuống đường thì đảng bắt bỏ tù. Chính tôi cũng đi biểu tình cũng bị xô té chúi nhũi. Thái độ khiếp nhược người ta gọi là ác với dân mà hèn với địch dân Việt Nam không bao giờ cho phép. Anh nói không được để dân nói chứ hèn như vậy làm sao mà dân chúng ủng hộ nhà nước được.
Trả lời câu hỏi vì sao lần này nhân sĩ trí thức có vẻ tha thiết mà cũng quyết liệt không kém trong thư yêu cầu nhà nước chính thức nhìn nhận và tổ chức tưởng niệm qui mô cuộc chiến biên giới ngày 17 tháng Hai hàng năm, ông Hạ Đình Nguyên, cựu tù Côn Đảo, nguyên chủ tịch Ủy Ban Hành Động thuộc Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn trước 75, cho rằng đã đến lúc tình thế đòi hỏi như vậy: Tình thế đòi hỏi dân tộc phải đi đến chỗ hòa giải và đoàn kết để đối phó với áp lực của nước ngoài đối với lãnh thổ và biển. Thực ra chuyện đó lẽ ra là đương nhiên nhưng hoàn cảnh Việt Nam thì chuyện bình thường nó lại bất thường. Người dân có quyền tập họp hay làn một cái lễ như là xã hội dân sự nhưng mà Việt Nam thì chưa có xã hội dân sự. Cho nên những chuyện bình thường đó là nó trở thanh bất thường. Bây giờ từ những chuyện bất thường để trở về bình thường thì không phải là đơn giản.
Theo chỗ ông hiểu, ông Hạ Đình Nguyên nói tiếp, là cái hoàn cảnh đặc biệt giữa Việt Nam với Trung Quốc:
Đối với nhà nước có lẽ họ cũng muốn làm cho nó công khai, nhưng ngại rằng nếu làm cách nào đó thì thế lực nước ngoài, đặc biệt là Trung Quốc, nó cho rằng mình khiêu khích và có thể sinh ra chuyện không tốt. Cho nên nhà nước đang tính toán làm ở mức độ nào mà thể hiện được tinh thần đó và cũng cho thỏa mãn dân chúng mà không để cho gọi là có sự khiêu khích trở thành căng thẳng trong bang giao.
Người ta cũng biết rằng đối với những tờ báo hay những văn thư của Trung Quốc thì vẫn tuyên truyền vẫn đổ tội cho Việt Nam . Họ đánh Việt Nam mà chỉ bảo là tự vệ, trong khi đó Việt Nam mới thực sự là người tự vệ. Cũng là hoàn cảnh yếu đuối trong cái tình thế yếu đuối cho nên mới như vậy.
Cũng là người đã ký vào tâm thư kêu gọi một lễ tưởng niệm chính thức hàng năm cuộc chiến biên giới 17 tháng Hai 1979, bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm, nguyên chủ tịch Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn trước 1975, đại biểu Quốc Hội khóa VI, ủy viên Ủy Ban Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam thành phố Hồ Chí Minh:
Lúc Trung Quốc xua quân đánh Việt Nam thì tôi ở Hà Nội, trong hàng ngũ Đoàn Thanh Niên Hà Nội. Tôi đã từng nghĩ chắc chắn phải đánh trả thôi, và rõ ràng là cả nước cũng đang chuẩn bị để đánh lại. Trận chiến kéo dài và dẫn tới chỗ là mấy chục ngàn quân đội và nhân dân Việt Nam hy sinh tại đó. Nhưng tôi không hiểu tại sao trong những năm về sau thì thấy bên Trung Quốc họ làm lễ rất lớn, có mít tinh, biểu tình, cho rằng Việt Nam xâm lược Trung Quốc. Điều đó cả thế giới đều biết mà tại sao ở Việt Nam lại không tưởng niệm theo báo chí là 50.000 quân đội và dân chết.
Thế này thì chúng tôi phải lên tiếng chứ, quân đội và dân hy sinh thì mình phải tưởng niệm, chuyện đương nhiên rồi.Nếu mà không tưởng niệm tức là vô ơn. Tại sao lại từ chối việc “Uống Nước Nhớ Nguồn” ? Điều đó phải làm, nếu không làm phải trả lời trước nhân dân trước thanh niên Việt Nam lý do tại sao không làm.
Nghe nói Bộ Chính Trị cũng đã chuẩn bị kỷ niệm cuộc chiến biên giới phía Bắc tức là cũng có ý định vậy, rồi tại sao lại hôm nay, còn hai ngày nữa, là 17 tháng Hai rồi,thì cũng không có động tịnh gì cả, thế là sao? Đoàn Thanh Niên cũng như một số an hem trong Câu Lạc Bộ Kháng Chiến hôm nay họp, Thành Đòan sáng nay họp cũng có ý kiến . Vậy thì tại sao lại im hơi lặng tiếng như vậy, có phải bị áp lực của Trung Quốc hay là sợ Trung Quốc quá.
Từ thanh phố Hồ Chí Minh, nhà báo Nguyễn Quốc Thái, có tên trong danh sách 75 nhân sĩ trí thức ký tên vào tâm thư, cũng khẳng định đã đến lúc phải công khai lên tiếng về một cuộc chiến bảo vệ đất nước mà vì lý do khó hiểu nào đó đã không được đề cập tới trong nhiều chục năm qua:
Không phải riêng vấn đề biên giới phía Bắc hoặc chiến tranh phía Nam mà ngay cả cuộc chiến ở Hoàng Sa cũng nhiều năm bị bỏ quên cho đến khi Câu Lạc Bộ Phao Lô Nguyễn Văn Bình tổ chức buổi tưởng niệm các chiến sĩ đã hy sinh tại Hoàng Sa và Trường Sa.
Gần đây nhất, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có lên tiếng về vụ tưởng niệm Hoàng Sa và Trường Sa, và những người như anh em chúng tôi nhận thấy đã đến lúc cần phải lên tiếng một cách công khai và mạnh mẽ để những người có trách nhiệm điều hành đất nước này nhìn rõ vào sự thật và phải lên tiếng về một cuộc chiến tranh bảo vệ đất nước mà chúng ta vì lý nào đó rất khó hiểu đã không lên tiếng trong mấy chục năm qua.
Việc lên tiếng dẫu rằng quá chậm, nhà báo Nguyển Quốc Thái nhận định, vẫn còn hơn là sự im lặng:
Chúng tôi đứng với nhau như trước đây đã ký vào văn bản của nhóm 72, chúng tôi đứng với nhau để đòi hỏi một điều: phải lên tiếng công khai và minh bạch về cuộc chiến 1979 tại biên giới phía Bắc mà con em của chúng ta đã bao nhiêu năm không được biết đến, không được tìm hiểu. Lương tâm của con người, lương tâm của công dân không cho phép chúng tôi ngưng lại hay im lặng trước một việc như vậy.
RFI : Về phía chính quyền, thì dường như cho đến giờ chưa có thông báo chính thức gì về hình thức tưởng niệm ?
LS Trần Quốc Thuận : Tôi đã nghỉ nhiều năm rồi, nên tôi cũng không nắm được đã có thông báo, có chủ trương gì chưa, đưa tin gì chưa. Nhưng thông qua hệ thống phát thanh truyền hình, tôi cũng thấy có một số chương trình ca nhạc làm nó cũng xập xòa, xập xoạng như thế, nó không chính danh. Đó là cái điều không thể chấp nhận được.
Phải có một cuộc mít tinh thật sự, cuộc mít tinh lớn để lên án và ghi nhớ, như các cuộc mít tinh 30-4, 1-5, ngày Quốc khánh, mít tinh chiến thắng Điện Biên Phủ với thực dân Pháp. Mà Việt Nam cũng quan hệ chiến lược với Pháp, với Mỹ, thì quan hệ mình vẫn quan hệ, kỷ niệm vẫn cứ kỷ niệm thì sao ?!
Trên đài báo ra rả tuyên truyền tội ác của Mỹ và tay sai thế này, thế kia, còn tội ác của Trung Quốc thì đầy rẫy, thấm máu, mà cũng không có một lời nào được lặp lại cả. Năm 1979, trên đài, báo Nhân dân cũng viết đầy đủ hết, bây giờ lại đem dấu đi hết.
Hôm trước, tôi cũng gặp một vị lãnh đạo thuộc hàng cao nhất của đất nước. Xin lỗi là tôi cũng lớn tiếng quát lại. (Người đó bảo) « Nói như thế là khiêu khích ! ». Tôi bảo : « Không phải là khiêu khích, mà nói như thế để thấy Việt Nam đứng thẳng người, chứ không phải cúi gục xuống như quý vị ! ». Tôi đã nói thẳng như thế. Dân tộc Việt Nam này không có cúi đầu đâu, họ đứng thẳng. Còn anh nào cúi đầu, thì liệu anh ấy còn đứng ở đó hay không ? Thì phải tính.
RFI : Về thái độ của chính quyền Việt Nam đối với cuộc chiến biên giới Việt-Trung 1979, nhiều người đặt câu hỏi tại sao chính quyền lại có thái độ không minh bạch và che dấu như vậy ?
LS Trần Quốc Thuận : Lý giải lớn nhất là bí mật của Hội nghị Thành Đô đến bây giờ cũng chưa công khai ra, tuy rằng một số hồi ký cũng đặt vấn đề đó ra. Người ta cho rằng : "Chính hội nghị Thành Đô !" Thái độ của những người bây giờ (tức nhiều người lãnh đạo – ndr) là muốn tiếp tục để mà cầm quyền, để tiếp tục cai trị, chứ không phải phục vụ nhân dân, dân tộc, đất nước này. Nếu phục vụ dân tộc, đất nước thì phải đứng thẳng người lên chứ, sao lại cà rục, cà rục như thế ?!
Mình biết đấy, trước đây Tự Đức cứ ký nhường nhường rồi mất nước. Cứ lùi là mất nước. Lịch sử dân tộc mấy ngàn năm chứng minh điều đó. Đứng thẳng lên là nhân dân người ta ủng hộ.
Mà nhân dân Việt Nam có sợ hy sinh đâu ? Họ rất sẵn sàng. Nhưng mà có những người đứng cản đường, không cho họ hy sinh. Thì không biết liệu nhân dân có chấp nhận họ hay không ? Tôi nghĩ là không chấp nhận đâu.
RFI : Điều Luật sư nói, nếu diễn tả một cách khác, có phải là việc chính quyền có một thái độ không rõ ràng như vậy (với chiến tranh biên giới 1979) là do muốn dựa vào Bắc Kinh để duy trì chế độ như hiện nay ?
LS Trần Quốc Thuận : Nếu mình suy thế này thế kia, thì có thể đúng, có thể không đúng. Nhưng bây giờ đề nghị đảng phải công khai, công bố cam kết tại Hội nghị Thành Đô là cái gì ? Tại sao Việt Nam phải cam kết chuyện đó ?
Việt Nam bây giờ khác rồi, đa phương hóa, đa dạng hóa, quan hệ chiến lược hợp tác toàn diện với năm nước Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, và mười mấy nước khác nữa…
Đã đến lúc không còn giấu cái đấy nữa ! Một cách công khai. Công khai mà cũng nói thẳng rằng : Tôi với anh tuy rằng đồng chế độ, nhưng mà anh thì thái độ như thế, còn Việt Nam, dân tộc này không bao giờ để một tấc đấc, một sải nước cho kẻ ngoại xâm chiếm được. Người Việt Nam sẵn sàng xả thân, ông cha đã dậy điều đó, người Việt Nam bây giờ cũng cam kết điều đó. Cho nên, tất cả những chuyện gì liên quan đến cái đó, chúng tôi phải nói - có thể là – cho « các đồng chí biết ». Chắc « các đồng chí » cũng đọc lịch sử Việt Nam với Trung Quốc rồi.
RFI : Cam kết tại Hội nghị Thành Đô là cam kết bằng chữ viết hay chỉ là cam kết bằng miệng và bằng thái độ ngầm hiểu ?
LS Trần Quốc Thuận : Niềm chia sẻ của tôi đó là đồng bào trong nước và cả nước phải sát cánh cùng nhau với nhà cầm quyền, với đảng này để thực hiện đầy đủ những điều đã ghi trong Hiến pháp 2013, nhất là vấn đề đấu tranh vì nhân quyền, nhất là vấn đề đấu tranh chống tham nhũng một mất, một còn, rồi vấn đề công khai minh bạch. Những vấn đề đó là phải nên sát cánh.
http://www.viet.rfi.fr/viet-nam/20140215-ls-tran-quoc-thuan-neu-con-yeu-nuoc-thi-phai-tuong-niem-dang-hoang-cuoc-chien-viet
Bên cạnh đó, yêu cầu nhà nước rà soát lại chính sách và chế độ đối với những chiến sĩ đồng bào đã hy sinh mà bị bỏ quên lâu nay do những thiếu sót và sai lầm dẫn đến những bất công xã hội và bất bình trong nhân dân.
Đó là nội dung tóm lược những điểm chính trong tâm thư có chữ ký của 75 trí thức yêu nước, đăng trên trang web Bauxite Việt Nam ngày 14 tháng Hai vừa qua. Tâm thư qui tụ những cựu viên chức chính phủ, cựu sĩ quan Quân Đội Nhân Dân, cựu tù Côn Đảo trước 1975, các chuyên gia, các nhà nghiên cứu gia, các vị lãnh đạo tinh thần, các nhà báo và những bloggers chuyên cổ súy tự do dân chủ cho việt Nam.
Không thể im lìm và nín nhịn mãi được khi nhớ về cuộc chiến biên giới miền Bắc năm 1979, là khẳng định của cựu tù chính trị Côn Đảo Hồ Hiếu, nguyên cán bộ phong trào sinh viên học sinh tranh thủ dân chủ Đà Lạt. Khi cuộc chiến biên giới 1979 nổ ra, ông Hồ Hiếu đang làm chánh văn phòng Quận Ủy quận Một và tiếp đó là chánh văn phòng Ban Dân Vận Thành Ủy TP Hồ Chín Minh. Với ông, tiếng nói của dân là trên hết và tâm thư của hơn bảy mươi trí thức phản ảnh quan điểm đó:
Lúc đó tôi còn nằm trong tổ chức đảng thì tôi nghe được là quân đội của mình đánh Tàu cũng rất ác liệt và dũng cảm. Thay vì Tàu đánh cho Việt Nam một bài học thì Việt Nam cũng cho Tàu lại một bài học và cuối cùng thỉ đã đẫy được quân Tàu ra khỏi biên giới. Dĩ nhiên cũng có những tiêu hao, nhiều người trở thành liệt sĩ. Họ chết vì bảo vệ tổ quốc thì cớ sao nhà nước lại không muốn nhắc đến cũng không dám vinh danh, sợ mất tiếng với Tàu hay sao. Chính sách ngoại giao Việt Câu Tiễn đó không xứng đáng chút nào. Không dám nói thì để cho dân nói, tại sao dân xuống đường thì đảng bắt bỏ tù. Chính tôi cũng đi biểu tình cũng bị xô té chúi nhũi. Thái độ khiếp nhược người ta gọi là ác với dân mà hèn với địch dân Việt Nam không bao giờ cho phép. Anh nói không được để dân nói chứ hèn như vậy làm sao mà dân chúng ủng hộ nhà nước được.
Trả lời câu hỏi vì sao lần này nhân sĩ trí thức có vẻ tha thiết mà cũng quyết liệt không kém trong thư yêu cầu nhà nước chính thức nhìn nhận và tổ chức tưởng niệm qui mô cuộc chiến biên giới ngày 17 tháng Hai hàng năm, ông Hạ Đình Nguyên, cựu tù Côn Đảo, nguyên chủ tịch Ủy Ban Hành Động thuộc Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn trước 75, cho rằng đã đến lúc tình thế đòi hỏi như vậy: Tình thế đòi hỏi dân tộc phải đi đến chỗ hòa giải và đoàn kết để đối phó với áp lực của nước ngoài đối với lãnh thổ và biển. Thực ra chuyện đó lẽ ra là đương nhiên nhưng hoàn cảnh Việt Nam thì chuyện bình thường nó lại bất thường. Người dân có quyền tập họp hay làn một cái lễ như là xã hội dân sự nhưng mà Việt Nam thì chưa có xã hội dân sự. Cho nên những chuyện bình thường đó là nó trở thanh bất thường. Bây giờ từ những chuyện bất thường để trở về bình thường thì không phải là đơn giản.
Theo chỗ ông hiểu, ông Hạ Đình Nguyên nói tiếp, là cái hoàn cảnh đặc biệt giữa Việt Nam với Trung Quốc:
Đối với nhà nước có lẽ họ cũng muốn làm cho nó công khai, nhưng ngại rằng nếu làm cách nào đó thì thế lực nước ngoài, đặc biệt là Trung Quốc, nó cho rằng mình khiêu khích và có thể sinh ra chuyện không tốt. Cho nên nhà nước đang tính toán làm ở mức độ nào mà thể hiện được tinh thần đó và cũng cho thỏa mãn dân chúng mà không để cho gọi là có sự khiêu khích trở thành căng thẳng trong bang giao.
Người ta cũng biết rằng đối với những tờ báo hay những văn thư của Trung Quốc thì vẫn tuyên truyền vẫn đổ tội cho Việt Nam . Họ đánh Việt Nam mà chỉ bảo là tự vệ, trong khi đó Việt Nam mới thực sự là người tự vệ. Cũng là hoàn cảnh yếu đuối trong cái tình thế yếu đuối cho nên mới như vậy.
Cũng là người đã ký vào tâm thư kêu gọi một lễ tưởng niệm chính thức hàng năm cuộc chiến biên giới 17 tháng Hai 1979, bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm, nguyên chủ tịch Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn trước 1975, đại biểu Quốc Hội khóa VI, ủy viên Ủy Ban Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam thành phố Hồ Chí Minh:
Lúc Trung Quốc xua quân đánh Việt Nam thì tôi ở Hà Nội, trong hàng ngũ Đoàn Thanh Niên Hà Nội. Tôi đã từng nghĩ chắc chắn phải đánh trả thôi, và rõ ràng là cả nước cũng đang chuẩn bị để đánh lại. Trận chiến kéo dài và dẫn tới chỗ là mấy chục ngàn quân đội và nhân dân Việt Nam hy sinh tại đó. Nhưng tôi không hiểu tại sao trong những năm về sau thì thấy bên Trung Quốc họ làm lễ rất lớn, có mít tinh, biểu tình, cho rằng Việt Nam xâm lược Trung Quốc. Điều đó cả thế giới đều biết mà tại sao ở Việt Nam lại không tưởng niệm theo báo chí là 50.000 quân đội và dân chết.
Thế này thì chúng tôi phải lên tiếng chứ, quân đội và dân hy sinh thì mình phải tưởng niệm, chuyện đương nhiên rồi.Nếu mà không tưởng niệm tức là vô ơn. Tại sao lại từ chối việc “Uống Nước Nhớ Nguồn” ? Điều đó phải làm, nếu không làm phải trả lời trước nhân dân trước thanh niên Việt Nam lý do tại sao không làm.
Nghe nói Bộ Chính Trị cũng đã chuẩn bị kỷ niệm cuộc chiến biên giới phía Bắc tức là cũng có ý định vậy, rồi tại sao lại hôm nay, còn hai ngày nữa, là 17 tháng Hai rồi,thì cũng không có động tịnh gì cả, thế là sao? Đoàn Thanh Niên cũng như một số an hem trong Câu Lạc Bộ Kháng Chiến hôm nay họp, Thành Đòan sáng nay họp cũng có ý kiến . Vậy thì tại sao lại im hơi lặng tiếng như vậy, có phải bị áp lực của Trung Quốc hay là sợ Trung Quốc quá.
Từ thanh phố Hồ Chí Minh, nhà báo Nguyễn Quốc Thái, có tên trong danh sách 75 nhân sĩ trí thức ký tên vào tâm thư, cũng khẳng định đã đến lúc phải công khai lên tiếng về một cuộc chiến bảo vệ đất nước mà vì lý do khó hiểu nào đó đã không được đề cập tới trong nhiều chục năm qua:
Không phải riêng vấn đề biên giới phía Bắc hoặc chiến tranh phía Nam mà ngay cả cuộc chiến ở Hoàng Sa cũng nhiều năm bị bỏ quên cho đến khi Câu Lạc Bộ Phao Lô Nguyễn Văn Bình tổ chức buổi tưởng niệm các chiến sĩ đã hy sinh tại Hoàng Sa và Trường Sa.
Gần đây nhất, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có lên tiếng về vụ tưởng niệm Hoàng Sa và Trường Sa, và những người như anh em chúng tôi nhận thấy đã đến lúc cần phải lên tiếng một cách công khai và mạnh mẽ để những người có trách nhiệm điều hành đất nước này nhìn rõ vào sự thật và phải lên tiếng về một cuộc chiến tranh bảo vệ đất nước mà chúng ta vì lý nào đó rất khó hiểu đã không lên tiếng trong mấy chục năm qua.
Việc lên tiếng dẫu rằng quá chậm, nhà báo Nguyển Quốc Thái nhận định, vẫn còn hơn là sự im lặng:
Chúng tôi đứng với nhau như trước đây đã ký vào văn bản của nhóm 72, chúng tôi đứng với nhau để đòi hỏi một điều: phải lên tiếng công khai và minh bạch về cuộc chiến 1979 tại biên giới phía Bắc mà con em của chúng ta đã bao nhiêu năm không được biết đến, không được tìm hiểu. Lương tâm của con người, lương tâm của công dân không cho phép chúng tôi ngưng lại hay im lặng trước một việc như vậy.
"Nếu còn yêu nước, Đảng phải tưởng niệm cuộc chiến Việt-Trung"
Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội (DR)
Ngày 17/02/2014 là tròn 35 năm cuộc chiến biên giới
Việt-Trung. Gần đến ngày này, có nhiều câu hỏi đặt ra về thái độ của
chính quyền Việt Nam trước một sự kiện suốt hàng chục năm nay bị dìm
trong im lặng. Trong lúc một số hội nhóm thuộc xã hội dân sự sẵn sàng tổ
chức lễ tưởng niệm biến cố này vào ngày mai 16/02, chính quyền dường
như vẫn chưa có một động thái chính thức nào. Về vấn đề này, RFI đặt câu
hỏi với Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc
hội.
Luật sư Trần Quốc Thuận là một trong những người ký tên vào "Lời kêu gọi nhân kỉ niệm 35 năm đánh tan cuộc chiến tranh xâm lược của Trung Quốc trên biên giới phía bắc nước ta 17.2.1979", được công bố cách đây ít hôm.
RFI : Thưa Luật sư, còn hai ngày nữa là dịp 35 năm ngày xẩy
ra một sự biến đặc biệt trong lịch sử Việt Nam : cuộc chiến tranh biên
giới Việt – Trung 1979. Được biết Luật sư là người ký tên vào « Lời kêu
gọi nhân kỉ niệm 35 năm đánh tan cuộc chiến tranh xâm lược của Trung
Quốc… », Luật sư có thể cho biết vì sao Luật sư lại tham gia vào « Lời
kêu gọi… » này ?
LS Trần Quốc Thuận : Ngay tên của « Lời kêu gọi…
» đã nói lên lý do tại sao tôi tham gia. Vì tôi ủng hộ hoàn toàn nội
dung này. Đối với dân tộc Việt Nam thì hàng ngàn năm lịch sử, chưa bao
giờ cúi đầu với kẻ thù. Có lần tụt lùi, thì mất nước mình thấy rồi.
Trước kia thì có lần chần chừ. Nhưng mà Việt Nam vững vàng lên thì không
bao giờ bị mất nước. Lịch sử đã dậy cho một bài học như thế.
Còn bây giờ, có gì mà phải khiếp sợ trước Trung Quốc thế ? Dù thế nào
thì Việt Nam cũng đã đọ súng với Trung Quốc năm 1979 rồi. Cho nên, thật
sự là Việt Nam nên có sự sòng phẳng. Nhiều người đã trả lời trên đài
báo, đã nói rất rõ : Quan hệ chiến lược, quan hệ toàn diện đó là chuyện
quan hệ từ đây trở đi. Còn lịch sử vẫn là lịch sử, chứ làm gì xóa nhòa
được lịch sử. Xóa nhòa lịch sử là bưng bít, mà làm như vậy là để lại một
góc khuất trong lịch sử. Mà người ta tô lên, thì đó là vết nhục trước
sự bành trướng của Đại Hán. Cái đó bất cứ người Việt Nam nào cũng không
hài lòng. Đảng Cộng sản tự hào rằng, « nhân dân Việt Nam dưới sự lãnh đạo của đảng hoặc theo đảng để làm cách mạng »,
nhưng thực sự theo đảng làm cách mạng, bởi vì đảng yêu nước kia, đảng
đánh ngoại xâm kia, đảng giành độc lập kia, còn đảng cúi đầu thì ai theo
? Cho nên, nếu đảng Cộng sản Việt Nam mà không giữ ngọn cờ yêu nước,
ngọn cờ bất khuất, thì liệu cái tính chính danh của đảng có còn hay
không ?
RFI : Theo Luật sư, chính quyền Việt Nam sẽ có phản ứng ra
sao trước các cuộc tưởng niệm sẽ có thể được tổ chức trong ngày mai hoặc
ngày mốt ?
LS Trần Quốc Thuận : Cách đây vài tháng, tôi cũng
gặp một số người lãnh đạo cao nhất của đất nước này, tôi cũng đặt vấn đề
: Năm nay là kỷ niệm 40 năm Hoàng Sa bị Trung Quốc chiếm và 35 năm
chiến tranh biên giới, thì Việt Nam phải làm thế nào, chớ không người
dân họ không chấp nhận đâu !
Cứ giấu diếm như thế, cái thỏa thuận ngầm của hội nghị của Hội nghị
Thành Đô 1992 (Luật sư Trần Quốc Thuận muốn nói đến Hội nghị Thành Đô
1990). Vì ai cũng đặt vấn đề đó. Đó là một vết nhơ.
Có phải chăng là bước ngoặt đó cho thấy rằng đảng Cộng sản coi đảng
cao hơn là dân tộc không, độc lập dân tộc không ? Mà nếu coi đảng cao
hơn độc lập dân tộc, thì sinh mạng của đảng hãy coi chừng !
Dân tộc này chỉ đi theo đảng vì đảng bảo vệ cái độc lập dân tộc,
thống nhất toàn vẹn lãnh thổ, chứ không bao giờ đi theo những kẻ quy
phục ngoại bang, mà nhất là quy phục cúi đầu trước Trung Quốc cả.
Và những người lãnh đạo đó cũng nói với tôi là phải kỷ niệm chứ ! Mà
mình kỷ niệm mà làm sao không ảnh hưởng được lòng dân mà không ảnh hưởng
đến ngoại giao. Sau đó, tôi cũng hỏi một người nữa, cũng cấp cao nữa
trong B.C.T. (Bộ chính trị đảng Cộng sản Việt Nam), nói là sẽ tổ chức đi
thăm viếng mồ mả, tôn vinh mồ mả cho anh em…
Bước đến năm 2014, Việt Nam có một số sự kiện nổi lên, đó là Hiến
pháp 2013 về nhân quyền, rồi sự kiện 40 năm Hoàng Sa, rồi sự kiện thứ ba
là thông điệp của Thủ tướng, rồi sự kiện thứ tư là cuộc chiến chống
tham nhũng đã đi vào cao điểm. Đây là thử thách của « dân chủ », « công khai », « minh bạch », thử thách của chế độ, rất là khắc nghiệt, để xem sự lèo lái ở trên sẽ là thế nào.
Câu trả lời không đơn giản ! Bởi vì, chúng tôi tự hào là dân tộc Việt
Nam là một dân tộc rất nhạy bén về chính trị, rất khôn ngoan về chính
trị. Vì vậy, cho nên Việt Nam mới có « chiến tranh nhân dân », ít nước
trên thế giới có « chiến tranh nhân dân » lắm, chỉ chiến tranh
du kích thôi. Chiến tranh nhân dân là mọi người dân đều sẽ đánh giặc, vì
họ yêu nước thật sự, thì họ mới dám đánh giặc, mới dám xả thân. Lịch sử
đã cho thấy như thế.
RFI : Như Luật sư cho biết, thì như vậy chính quyền cũng có
xu hướng nhìn nhận các thực tế của cuộc chiến 17-2-1979, có phải không ?
LS Trần Quốc Thuận : Về cái đó, thì nhìn thấy có dấu
hiệu chuyển biến rõ. Có những chương trình ca nhạc, thơ ca, từ Điện
Biên Phủ, Hoàng Sa, Trường Sa và Chiến tranh Biên giới, những chương
trình như thế rất hay, họ kết hợp như thế những chiến thắng đó là những
chiến thắng gần đây tạo nên cái vẻ vang của dân tộc này. Làm thơ ca, thì
đây cũng là dịp dân tộc Việt Nam được thể hiện.
Nhưng không biết có thể hiện được cái tầm không. Bởi vì người ta phản
ứng mạnh mẽ nhất, là bởi vì năm ngoái 2013, bên phía biên giới bên kia,
các cựu binh Trung Quốc từng tham gia chiến tranh biên giới, tổ chức
duyệt binh rầm rộ, xây đài tưởng niệm này kia,… còn Việt Nam thì im re.
Nên sau đó, nhiều người đặt vấn đề chất vấn. Kể cả trước Quốc hội cũng
đặt vấn đề chất vấn chuyện đó.
Có lần trong một hội nghị nhiều lãnh đạo, tôi cũng nói rồi, bây giờ
đi (ra đường) người ta vẽ Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam, nhưng
trước đây ai mặc áo « Trường Sa – Hoàng Sa của Việt Nam », rồi chống đường 9 đoạn – « No-U »
thì bị bắt. Tôi đã nói với các đồng chí lãnh đạo, các vị lãnh đạo đó : «
Đã đến lúc các anh phải thả những người bị bắt vì nói chuyện đó ! ». « Điếu Cày » chẳng hạn và nhiều anh em khác. Mời họ về cái hội trường này, tổ chức linh đình ăn uống, rồi nâng ly lên và xin lỗi : « Các
anh đã đánh thức những con người ngủ mê và bây giờ chúng tôi cũng bắt
đầu thấy mình được biên cương tổ quốc phải giữ, chứ không giữ thì không
còn cái gì ! ». Phản bội lại tiền đồ của dân tộc là không thể chấp
nhận được, tôi cũng nói thẳng trước các hội nghị lớn của thành phố là
như thế. Các ông lãnh đạo lớn ngồi đó, thì thấy họ làm thinh.
Đã đến lúc phải tuyên dương mấy người blogger đó lên, chứ không phải
giữ người ta trong tù. Cái đó cũng không trái với Hiến pháp 2013. Đó
cũng là vấn đề đáng suy nghĩ.RFI : Về phía chính quyền, thì dường như cho đến giờ chưa có thông báo chính thức gì về hình thức tưởng niệm ?
LS Trần Quốc Thuận : Tôi đã nghỉ nhiều năm rồi, nên tôi cũng không nắm được đã có thông báo, có chủ trương gì chưa, đưa tin gì chưa. Nhưng thông qua hệ thống phát thanh truyền hình, tôi cũng thấy có một số chương trình ca nhạc làm nó cũng xập xòa, xập xoạng như thế, nó không chính danh. Đó là cái điều không thể chấp nhận được.
Phải có một cuộc mít tinh thật sự, cuộc mít tinh lớn để lên án và ghi nhớ, như các cuộc mít tinh 30-4, 1-5, ngày Quốc khánh, mít tinh chiến thắng Điện Biên Phủ với thực dân Pháp. Mà Việt Nam cũng quan hệ chiến lược với Pháp, với Mỹ, thì quan hệ mình vẫn quan hệ, kỷ niệm vẫn cứ kỷ niệm thì sao ?!
Trên đài báo ra rả tuyên truyền tội ác của Mỹ và tay sai thế này, thế kia, còn tội ác của Trung Quốc thì đầy rẫy, thấm máu, mà cũng không có một lời nào được lặp lại cả. Năm 1979, trên đài, báo Nhân dân cũng viết đầy đủ hết, bây giờ lại đem dấu đi hết.
Hôm trước, tôi cũng gặp một vị lãnh đạo thuộc hàng cao nhất của đất nước. Xin lỗi là tôi cũng lớn tiếng quát lại. (Người đó bảo) « Nói như thế là khiêu khích ! ». Tôi bảo : « Không phải là khiêu khích, mà nói như thế để thấy Việt Nam đứng thẳng người, chứ không phải cúi gục xuống như quý vị ! ». Tôi đã nói thẳng như thế. Dân tộc Việt Nam này không có cúi đầu đâu, họ đứng thẳng. Còn anh nào cúi đầu, thì liệu anh ấy còn đứng ở đó hay không ? Thì phải tính.
RFI : Về thái độ của chính quyền Việt Nam đối với cuộc chiến biên giới Việt-Trung 1979, nhiều người đặt câu hỏi tại sao chính quyền lại có thái độ không minh bạch và che dấu như vậy ?
LS Trần Quốc Thuận : Lý giải lớn nhất là bí mật của Hội nghị Thành Đô đến bây giờ cũng chưa công khai ra, tuy rằng một số hồi ký cũng đặt vấn đề đó ra. Người ta cho rằng : "Chính hội nghị Thành Đô !" Thái độ của những người bây giờ (tức nhiều người lãnh đạo – ndr) là muốn tiếp tục để mà cầm quyền, để tiếp tục cai trị, chứ không phải phục vụ nhân dân, dân tộc, đất nước này. Nếu phục vụ dân tộc, đất nước thì phải đứng thẳng người lên chứ, sao lại cà rục, cà rục như thế ?!
Mình biết đấy, trước đây Tự Đức cứ ký nhường nhường rồi mất nước. Cứ lùi là mất nước. Lịch sử dân tộc mấy ngàn năm chứng minh điều đó. Đứng thẳng lên là nhân dân người ta ủng hộ.
Mà nhân dân Việt Nam có sợ hy sinh đâu ? Họ rất sẵn sàng. Nhưng mà có những người đứng cản đường, không cho họ hy sinh. Thì không biết liệu nhân dân có chấp nhận họ hay không ? Tôi nghĩ là không chấp nhận đâu.
RFI : Điều Luật sư nói, nếu diễn tả một cách khác, có phải là việc chính quyền có một thái độ không rõ ràng như vậy (với chiến tranh biên giới 1979) là do muốn dựa vào Bắc Kinh để duy trì chế độ như hiện nay ?
LS Trần Quốc Thuận : Nếu mình suy thế này thế kia, thì có thể đúng, có thể không đúng. Nhưng bây giờ đề nghị đảng phải công khai, công bố cam kết tại Hội nghị Thành Đô là cái gì ? Tại sao Việt Nam phải cam kết chuyện đó ?
Việt Nam bây giờ khác rồi, đa phương hóa, đa dạng hóa, quan hệ chiến lược hợp tác toàn diện với năm nước Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, và mười mấy nước khác nữa…
Đã đến lúc không còn giấu cái đấy nữa ! Một cách công khai. Công khai mà cũng nói thẳng rằng : Tôi với anh tuy rằng đồng chế độ, nhưng mà anh thì thái độ như thế, còn Việt Nam, dân tộc này không bao giờ để một tấc đấc, một sải nước cho kẻ ngoại xâm chiếm được. Người Việt Nam sẵn sàng xả thân, ông cha đã dậy điều đó, người Việt Nam bây giờ cũng cam kết điều đó. Cho nên, tất cả những chuyện gì liên quan đến cái đó, chúng tôi phải nói - có thể là – cho « các đồng chí biết ». Chắc « các đồng chí » cũng đọc lịch sử Việt Nam với Trung Quốc rồi.
RFI : Cam kết tại Hội nghị Thành Đô là cam kết bằng chữ viết hay chỉ là cam kết bằng miệng và bằng thái độ ngầm hiểu ?
LS Trần Quốc Thuận : Bây giờ, cho dù cam kết gì đi
nữa, thì cũng phải công bố. Đòi hỏi của chúng tôi, của những người chúng
tôi biết, là như thế. Cho dù cam kết bằng gì chăng nữa. Nhưng tôi nghĩ
chắc là cam kết bằng giấy. Tôi nhớ là (nhà báo) Huy Đức đã nói rằng bác
Phạm Văn Đồng bảo chúng ta đã bị lừa. Tất cả những chuyện đó cũng là nói
qua, nói lại thôi. Lịch sử thì phải có bằng chứng.
Đã đến lúc phải đòi hỏi đảng Cộng sản này bạch hóa ra. Nếu không bạch
hóa ra, thì người ta nói rằng đảng Cộng sản này chỉ yêu cái đảng này
thôi, chứ có yêu nước đâu. Cho nên người ta nói rằng, những gì không
bạch hóa là mảnh đất phong phú cho người ta nói đủ thứ chuyện, kể cả
xuyên tạc. Người ta nói đủ thứ chuyện thì cũng ráng chịu thôi. (Nếu
không muốn thì) anh cứ công khai ra ! Ví dụ như, trong lúc đó, thế này,
thế kia, tôi phải thế này, thế kia, nhưng bây giờ… ( ?). Không phải nói
như vậy là Trung Quốc nó xua quân nó chiếm đất nước này. Không dễ đâu !
(…).
Mỗi người đều nghĩ, như chúng tôi đều nghĩ : Nếu cái đảng này còn yêu
nước, thì phải kỷ niệm 35 năm ngày chiến tranh biên giới một cách đường
hoàng. Nếu như cái đảng này mà đã phai mờ, không nắm vững ngọn cờ yêu
nước, thì đó là cái điều thất vọng và đừng có mong rằng những người yêu
nước tiếp tục ủng hộ đảng.
RFI : Trước khi chia tay với thính giả, Luật sư có thêm chia sẻ gì không ? LS Trần Quốc Thuận : Niềm chia sẻ của tôi đó là đồng bào trong nước và cả nước phải sát cánh cùng nhau với nhà cầm quyền, với đảng này để thực hiện đầy đủ những điều đã ghi trong Hiến pháp 2013, nhất là vấn đề đấu tranh vì nhân quyền, nhất là vấn đề đấu tranh chống tham nhũng một mất, một còn, rồi vấn đề công khai minh bạch. Những vấn đề đó là phải nên sát cánh.
Và tôi cho rằng đã đến lúc phải nên đưa ra những giải pháp mang tính
cách xây dựng. Đồng bào một số người, kể cả trong nước và nước ngoài, họ
hay dùng (một số) cái chữ không hay gì, « chửi rủa » nhau… Cái
đó không nên. Đến lúc tiếp tục phải nêu những kiến nghị, giải pháp, để
coi sự tiến lên của chế độ này nó như thế nào, phải có lối ra… Mình cho
nói. Bây giờ được nói rồi. Ít ra được nói trên mạng.
(…) Cứ nói thẳng là « Anh làm thế này là sai, hứa mà không thực hiện », « anh phải thực hiện ! ».
Ví dụ thông điệp của Thủ tướng nói là dân chủ, công khai, minh bạch,
yêu cầu đầu tiên nhất, ông nên công khai minh bạch tài sản của ông đi,
của vợ con ông đi, của các con trong gia đình ông đi. Đó là con đường
công khai minh bạch mà tổng thống các nước Nhật, Hàn Quốc xung quanh đây
đều phải làm cả, trên thế giới các nước văn minh đều làm cả. Thì Việt
Nam cũng phải làm. Mình phải đòi hỏi như thế.
Cũng như là Hiến pháp nói nhân quyền, thì bây giờ tự do báo chí, báo
chí tư nhân, cho tự do biểu tình đi… Tất cả những cái đó phải có luật
liền đi. Không thể có những cái gọi là treo, những lời hứa treo, thông
điệp treo để tô vẽ hình bóng của mình cho nó sáng sủa.
Cho nên tôi muốn đòi hỏi là tất cả những người đã lên tiếng được, thì
nên đòi hỏi những người lên tiếng thực hiện các cam kết của mình, nhất
là những cam kết trong Hiến pháp.
RFI xin cảm ơn Luật sư Trần Quốc Thuận đã dành thời gian cho cuộc phỏng vấn.
No comments:
Post a Comment