TỘI ÁC CỘNG SẢN
Cách
đây hơn 23 năm (tháng 1-1991), trên đường công tác, ghé vào nghỉ tại nhà
khách của Sứ quán ta, tôi được các đồng chí ở Sứ quán đưa cho đọc phụ bản
của nguyệt san ĐOÀN KẾT, báo ra hàng tháng của Hội người Việt Nam (Việt
kiều) tại Cộng hòa Pháp số 420 ra tháng 1-1991. Tôi rất chú ý đến bài viết
của tác giả Thái Như có tựa đề bằng phiên âm Hán-Việt, nguyên văn như sau: “Sư
tử thân trung trùng thực sư tử nhục”. Tác giả Thái Như giải thích câu đó có
nghĩa là “Chỉ có loài sâu trong thân con sư tử mới ăn được thịt của con sư
tử!”. Sau đó
tác giả dẫn giải sư tử là chúa tể rừng xanh, một tiếng gầm của nó làm muôn thú
run sợ, nói chi đến việc dám lại gần nó, dám mó đến người nó hay dám… ăn thịt
nó ! Đó là những con sư tử khỏe mạnh và như thế nó là vô địch! Ngược lại nếu có
loài sâu bọ (trùng) ẩn nấp trong người nó đục khoét dần xương tủy nó thì
sao? Tác giả đi đến kết luận: “Đương
nhiên, điều không thể tránh khỏi là con sư tử đó sẽ ngã quỵ một khi các con sâu
trong người nó ngày một nhiều và lớn mạnh”
Rồi tác giả liên hệ chuyến về thăm quê nhà,
đến bất cứ đâu, vào bất kể một hội trường nào, ông đều thấy có những
khẩu hiệu: “Chủ nghĩa
Marx-Lenine vô địch muôn năm!”, “Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh muôn
năm!” v.v… làm ông liên tưởng đến sự vô địch của con sư tử!
Vâng, nó vô địch thật nếu nó không bị sâu bọ đục khoét !
Sau đó tác giả đưa ra nhận xét: “Tình hình Việt Nam ta khó có thể xảy ra
những biến cố như ở Liên Sô cũ hoặc các nước XHCN Đông Âu, song có những vấn đề
thì nguy hiểm không kém! Đó là những con sâu vô cùng khủng khiếp đang đục khoét
con sư tử!”. Để chứng minh, tác giả liệt kê:
- Chúng ta đã thấy một con sâu thật lớn:
Đại tá Giám đốc Công an Đồng Nai bị tử hình vì bán bãi, tham ô cả ngàn lạng
vàng.
- Chúng ta thấy cả một “nhóm sâu có tổ
chức”: Cả một băng cán bộ đảng viên cao cấp toa rập, ăn cắp một cách quy mô vật
tư cảng SGòn.
- Chúng ta đã thấy những con sâu thật khủng
khiếp: Đốt kho cảng Hải Phòng để phi tang sự đục khoét của chúng.
- Và nay những con sâu “không có tên
gì để gọi” đã ngang nhiên đốt cả Imexco Sài gòn !
Rồi còn biết bao con sâu bự khác như kiểu
Hà Trọng Hòa đang lúc nhúc?
Phần cuối bài viết, tác giả thốt lên: “Sư tử thân trung trùng thực sư
tử nhục” là như thế và những con sâu ấy hiện đã quá to,
quá mạnh ! Kết thúc bài viết, tác giả gióng lên câu hỏi cảnh báo: Liệu có thuốc chữa không và có chịu chữa
hay không? Hay là con sư tử luôn luôn ngạo nghễ và gào to “Ta là vô
địch!”, “Ta là bất tử!”, “Ta là đỉnh cao trí tuệ!” đây trong lúc sâu nhặng
đã tràn đầy cơ thể nó??
Bài viết trên của nhà báo Thái Như thật sâu
sắc và chí lý ! Và cho đến nay, sau hơn 23 năm, nó vẫn còn nguyên tính
thời sự nóng hổi! Thiện ý của bài viết thì rất rõ và đầy tính xây dựng:
Tác giả Thái Như muốn gửi đến lãnh đạo Đảng và Nhà nước ta 1 thông điệp rất rõ
ràng cùng một mong ước rất thiết tha của một người con đất Việt sống
xa xứ là “Đảng hãy tự chỉnh đốn mình,
làm trong sạch đội ngũ cán bộ lãnh đạo và đảng viên của mình, loại bỏ những ung
nhọt trong cơ thể Đảng để đồng hành cùng dân tộc đưa đất nước tiến lên!”
Vâng, kể từ khi nhà báo Thái Như gửi đến
Lãnh đạo Đảng và Nhà nước ta thông điệp thiện chí này đến nay đã hơn
23 năm, và trong thời gian đó đảng Cộng sản Việt Nam đã trải qua 5 kỳ
Đại hội Đảng toàn quốc. Tại mỗi kỳ Đại hội, Đảng đều nêu lên từ 3 đến 4
nguy cơ đe dọa sự tồn vong của Đảng, trong đó lần nào cũng nêu nguy cơ tham
nhũng, và đều hạ quyết tâm diệt trừ tận gốc tệ nạn này! Song quái lạ, nguy cơ
này không những không bị trừ diệt mà ngược lại, cứ qua mỗi kỳ Đại hội, nó càng ngày càng lớn, càng mạnh lên, cả về
quy mô cũng như về số lượng ! Và nguy hiểm hơn, nó không chỉ xảy ra
trong lĩnh vực vật chất nữa mà nó lan sang cả nhiều lĩnh vực khác, như đạo
đức, lối sống, tư tưởng, quyền lực, chính sách v.v…! Bây giờ không
chỉ là những con sâu đơn lẻ hoặc một nhóm vài ba con sâu như thời kỳ cuối những
năm 1980′s hay đầu 1990′s mà
nay nó đã phát triển và lớn mạnh gấp nhiều lần hơn,trở thành những đàn
sâu, bầy sâu, thậm chí cả “tập đoàn” sâu rồi !
Có thể
khẳng định gần như 100% bọn sâu mọt tham nhũng đều là những cán bộ, đảng viên
có chức, có quyền! Người dân thường không thể tham nhũng và nếu
có ai đó muốn làm điều đó cũng đâu có dễ! Và tuyệt đại đa
số những vụ tham nhũng bị lôi ra ánh sáng là do người dân và báo chí phát
hiện, phanh phui và tố cáo! Còn
những vụ do các cơ quan chức năng như kiểm tra (của Đảng), thanh tra (Chính
quyền) và điều tra (Công an) khui ra thì rất ít, có thể đếm trên đầu
ngón tay! Nhiều người khẳng định rằng những con sâu bị lộ so với những con
sâu chưa bị lộ cũng giống như mẩu băng nổi của tảng băng chìm ! (Có
lẽ vì thế mà có câu nói: “Kính
thưa đồng chí đã bị lộ! Kính thưa các đồng chí chưa bị
lộ!”)
Khó có thể thống kê đầy đủ những con
sâu to nhỏ đã được “bạch hóa” từ trước cho đến nay. Người viết bài này chỉ
xin điểm qua một số con sâu “tiêu biểu” đã lộ diện trong vòng hơn
10 năm vừa rồi, qua một số vụ án sau đây:
- Vụ Trương Văn Cam (Năm Cam) –
Năm Cam là một tên mafia cộm cán, đứng đầu một băng đảng xã hội đen khét
tiếng ở đất Sài thành, tung hoành trong nhiều năm dài, gây
bao kinh hoàng cho người dân và chính quyền TP HCM, bị bắt và kết án tử
hình tháng 9-2003. Năm Cam có một câu nói nổi tiếng mà hắn coi là kim chỉ
nam hành động mỗi khi bọn chúng giao dịch với quan chức các cơ quan công
quyền, là “Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất, rất
nhiều tiền.” Trong vụ án này hàng loạt cán bộ, đảng viên cao cấp bị bắt giam
và lĩnh án, trong đó có Trần Mai Hạnh, nguyên Ủy viên Trung
ương Đảng, TGĐ Đài phát thanh TNVN, Chủ tịch Hội Nhà báo VN, bị 9 năm
tù giam; Phạm Sỹ Chiến, nguyên Phó Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao
bị 6 năm tù giam; Bùi Quốc Huy, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, Trung tướng,
Thứ trưởng Bộ Công an bị 4 năm tù giam về các tội nhận hối lộ, bao
che, bảo kê… cho Năm Cam và đồng bọn.
-Vụ Lương Quốc Dũng : Tại
phiên tòa ngày 29-10-2004 Dũng bị kết án 8 năm tù về “tội hiếp dâm
trẻ em”. Khi phạm tội Lương Quốc Dũng đang là Phó Chủ nhiệm Ủy ban TD-TT Trung
ương (hàm Thứ trưởng). Dũng có nhờ một phụ nữ môi giới, tìm một bé gái 13 tuổi
đưa đến khách sạn cho y quan hệ tình dục để “phá trinh giải đen”. Tuy
sau đó Dũng đã tự nguyện bỏ ra 68.000 đôla Mỹ để gia đình người bị
hại xin bãi nại, nhưng Tòa không chấp nhận cho bãi nại.
- Vụ Lã Thị Kim Oanh: Tại
phiên phúc thẩm ngày 5-4-2004 tại Tòa án Nhân dân thành phố Hà Nội, Lã Thị
Kim Oanh, nguyên Giám đốc Công ty Tiếp thị và Thương mại của Bộ Nông
nghiệp và Phát triển nông thôn, bị tuyên án tử hình (sau được Chủ tịch nước ân
giảm xuống chung thân) vì đã cùng đồng bọn tham ô và làm thất thoát
gần 150 tỷ đồng của nhà nước. Trong vụ án này còn có 2 Vụ trưởng của
Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn bị tuyên án 3 và 4 năm tù giam,
cùng 2 vị Thứ trưởng của Bộ này (trong đó có 1 vị là Thứ trưởng
thường trực) bị tuyên phạt 2 và 4 năm tù nhưng cho hưởng án treo.
- Vụ PMU 18: Đầu
tháng 1-2006, Bùi Tiến Dũng, Tổng Giám đốc Ban Quản lý các Dự án 18 (PMU18) bị
bắt và bị cáo buộc đã đem hàng chục tỷ đồng mà y tham ô từ
công quỹ để đi bao gái, hối lộ và đánh bạc. Riêng số tiền mà
Dũng cá độ bóng đá lên tới 1,8 triệu đôla Mỹ. Liên quan đến vụ án
này, Thứ trưởng thường trực Bộ Giao thông Vận tải Nguyễn Việt Tiến bị bắt giam
và Bộ trưởng Đào Đình Bình buộc phải từ chức. Ngày 21-8-2007, Tòa án Nhân dân
Thành phố Hà Nội tuyên phạt Bùi Tiến Dũng 13 năm tù giam. Bảy cán bộ liên quan khác
bị kết án từ 3 đến 9 năm tù giam. Vụ này không chỉ gây xôn xao dư luận tại Việt
Nam mà khiến cho các quốc gia và các Tổ chức quốc tế cung cấp
viện trợ chính thức (ODA) cho Việt Nam nghi ngại.
- Vụ Mai Văn Dâu: Ngày
18-11-2004, Thứ trưởng thường trực Bộ Thương mại (nay là Bộ Công
thương) Mai Văn Dâu bị bắt giam. Trước đó con trai ông là Mai Thanh Hải,
chuyên viên Vụ Xuất Nhập khẩu và 2 cán bộ cấp Vụ khác của Bộ Thương mại…
bị bắt. Sau đó, Mai Văn Dâu và đồng bọn bị truy tố về các tội nhận hối lộ,
đưa hối lộ, môi giới hối lộ; lợi dung chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành
công vụ; lừa đảo chiếm đoạt tài sản; làm giả tài liệu của cơ quan,tổ chức.
Ngày 20-6-2007, Tòa án Nhân dân Tối cao tại TP HCM tuyên phạt Mai Văn Dâu 12
năm tù giam, Mai Thanh Hải 5 năm tù giam, Lê Văn Thắng (nguyên Vụ phó Vụ Xuất
Nhập khẩu) 17 năm tù giam. Các bị cáo còn lại bị tuyên từ 3 cho đến 12 năm
tù giam.
- Vụ PCI – Huỳnh Ngọc Sỹ: Ngày
12-11-2008, trước vành móng ngựa ở Tòa án Tokyo, 4 quan chức Nhật Bản của Công
ty Tư vấn Quốc tế Thái Bình Dương (PCI) thú nhận là đã hối lộ cho các quan chức
VN tổng cộng 2,43 triệu đôla Mỹ để được thắng gói thầu “Dự án phát triển cơ sở
hạ tầng TP HCM” có sử dụng vốn ODA của Chính phủ Nhật. Sau đúng 1 tuần, ngày
19-11-2008, UBND TP. HCM ra quyết định tạm đình chỉ công tác đối với Huỳnh Ngọc
Sỹ, Phó Giám đốc Sở GT- VT kiêm Giám đốc BQL Dự án đại lộ Đông-Tây TP. HCM,
nhưng mãi gần 2 năm sau, ngày 18-10-2010, Tòa án Nhân dân TP HCM mới tuyên phạt
Huỳnh Ngọc Sỹ án tù chung thân (sau giảm xuống 20 năm tù giam) về tội danh
“nhận hối lộ”. Vụ này đã làm Chính phủ Nhật nghi ngại và quyết định tạm dừng
các khoản viện trợ ODA trong năm 2008 và hoãn các khoản viện trợ mới (khoảng
700 triệu đôla Mỹ). Sự cố này đã gây ảnh hưởng nặng nề tới nhiều dự án thực
hiện bằng vốn viện trợ ODA của Chính phủ Nhật dành cho VN.
- Vụ Hiệu trưởng mua dâm nữ sinh ở Hà
Giang: Ngày 28-6-2011 trong phiên phúc thẩm
xét xử vụ án “Hiệu trưởng mua dâm”, Tòa án Nhân dân tỉnh Hà Giang đã y án đối
với bị cáo Sầm Đức Xương 9 năm tù vì tội mua dâm trẻ vị thành niên. Theo đó khi
đang là hiệu trưởng 1 trường THPT ở Hà Giang, Sầm Đức Xương đã có tới 15 lần
mua dâm các nữ sinh ở Vị Xuyên, trong đó có 6 nữ sinh chưa thành niên. Cũng
theo cáo trạng của cơ quan tố tụng, vị hiệu trưởng này đã nhiều lần ép các nữ
sinh phải bán dâm để được nâng điểm học tập! Bản kết luận điều tra của CA tỉnh
Hà Giang cho thấy có tới 16 người khác liên quan đến mua dâm các nữ sinh trong
đó có ông Nguyễn Trường Tô, Phó Bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ tịch UBND tỉnh Hà
Giang. Sau vụ bại lộ này, tuy tránh được việc bị truy tố ra tòa nhưng ông Tô
vẫn bị khai trừ Đảng và bị cách chức Chủ tịch UBND tỉnh, buộc về hưu trước
tuổi.
-Vụ Tiên Lãng và Văn Giang: Vụ
cưỡng chế đất ở Tiên Lãng (Hải Phòng) ngày 5-1-2012, và sau đó ở Văn Giang
(Hưng Yên) ngày 22-4-2012 đã gây chấn động dư luận cả nước và để lại những hậu
quả khôn lường cho người nông dân nói riêng và cả xã hội nói chung. Rồi đây
chắc chắn lịch sử sẽ phán xét lại 2 sự kiện này. Tuy xảy ra ở 2 địa phương khác
nhau nhưng cả 2 vụ này đều bắt nguồn từ một nguyên nhân gốc, và đều có những
nhóm lợi ích đứng phía sau. Người ta thấy có một sự giống nhau kỳ quặc ở cả 2
vụ này là khi bị người dân bắt quả tang chính quyền phạm luật, thay vì nhận
nhận sai, các quan chức có trách nhiệm không chỉ chối bay, chối biến tội lỗi
của mình mà ngược lại còn trâng tráo vu khống và đổ vấy tội đó cho người dân!
Ở Tiên Lãng, lưc lượng cưỡng chế gồm trên
100 công an và bộ đội đã nổ súng xối xả và quá mức cần thiết vào ngôi nhà 2
tầng của ông Đoàn Văn Vươn sau khi họ thấy từ trong ngôi nhà đó có 3 người (2
nam giới và 1 phụ nữ) dùng súng hoa cải bắn vào họ. Để xóa chứng cứ về hành vi
này, chính quyền địa phương đã thuê bọn đầu gấu mang xe ủi đến san bằng ngôi
nhà 2 tầng của nhà ông Vươn. Vậy mà ông Đỗ Trung Thoại, UVTV Thành ủy, Phó Chủ
tịch UBND TP. Hải Phòng, trong buổi trả lời báo chí một tuần sau đó, ông không
chỉ thản nhiên phủ nhận trách nhiệm của chính quyền trong việc phá nhà dân mà
còn trắng trợn vu khống là “do người dân bất bình nên phá nhà ông Vươn”. Còn ở
Văn Giang (Hưng Yên), đề cập đến đoạn video clip do người dân quay được cảnh
Lực lượng cưỡng chế đánh hội đồng và làm trọng thương 2 phóng viên VOV được cử
đến tác nghiệp (mà chính sau này Công an Hưng Yên đã phải thừa nhận, công khai
xin lỗi và bồi thường thiệt hại đối với 2 phóng viên này) thì ông Nguyễn Khắc
Hào, Phó Chủ tịch thường trực UBND tỉnh Hưng Yên, ngày 2-5-2012, trong văn bản
báo cáo Thủ tướng Chính phủ về vụ cưỡng chế trên, thay vì nhận lỗi, ông trâng
tráo bóp méo sự thật: “Trong vụ việc ở Văn Giang, có sự móc nối chặt chẽ với
những phần tử chống đối ở nước ngoài. Các thông tin thậm chí còn được tường
thuật tại chỗ, từng giờ, để tuyên truyền, xuyên tạc, dàn dựng những video clip
giả để bôi nhọ chính quyền…”
Hai năm qua, người dân Tiên Lãng và Văn
Giang dài cổ trông chờ một lời xin lỗi từ 2 ông quan đầu tỉnh này, nhưng có lẽ
họ còn phải đợi lâu hơn nữa hoặc là không bao giờ!
Giáo sư Ngô Bảo Châu trong bài “Về nỗi sợ
hãi” có viết: “Có cố tình làm mất thể diện quốc gia, chắc cũng
khó mà làm hơn mấy ông bà này”. Tôi xin phép thay 4 từ “mấy ông bà này” bằng
8 từ “hai ông Phó Chủ tịch Tỉnh, Thành này” cho hợp với người thật
việc thật của vụ Tiên Lãng (Hải Phòng) và Văn Giang (Hưng Yên).
- Vụ Hồ Xuân Mãn: Ngày
21-8-2010, Hồ Xuân Mãn (lúc đó đang là đương kim Ủy viên Trung ương
Đảng, Bí thư Tỉnh ủy Thừa Thiên- Huế) do khai man, mạo nhận, gian dối và “chạy”
thành tích nên được phong tặng danh hiệu “Anh hùng Lực lượng vũ trang Nhân
dân”. Ngày 2-1-2014 vừa qua, Ban Bí thư Trung ương Đảng, sau hơn một năm thẩm
tra, xem xét các tố cáo của người dân và của các CCB, đã ra
quyết định đề nghị Nhà nước tước bỏ danh hiệu trên và thu hồi hiện vật,
tiền thưởng đối với Hồ Xuân Mãn, nhưng lại không có bất cứ hình thức kỷ
luật đảng nào vì đồng chí Mãn đang ốm đau, bệnh tật! Trước đó, năm 2009, Hồ
Xuân Mãn còn được tuyên dương là 1 trong 3 Bí thư Tỉnh ủy tiêu biểu
của toàn quốc đã gương mẫu trong phong trào “Học tập và làm
theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”. Ấy là chưa nói đến một “thành tích” nữa
là trong 2 nhiệm kỳ tại vị ở chức “Vua đất Cố đô”, ông ta còn
được người dân quê hương phong tặng thêm một danh hiệu nữa là “vua dê
gái”!
(Không rõ trong hàng ngũ của Đảng ta hiện
nay có bao nhiêu cán bộ lãnh đạo có chức vụ bằng hoặc cao
hơn Hồ Xuân Mãn mà “thành tích” không thua kém gì ông này mà
chưa bị lộ không? Hẳn là không ít ! Không rõ trong số các vị này -sau
khi nghiêm túc nghiên cứu và quán triệt NQ4 của Trung ương Khóa XI- có vị
nào dám dũng cảm và tự giác giơ cao tay thú nhận không? Tôi
cá là không có vị nào đâu, dù chỉ là một!)
- Vụ Vinashins
- Vụ Vinalines
- Vụ quan đánh cờ bạc tỷ ở Sóc Trăng
- Vụ lương khủng 2,6 tỷ ở một xí nghiệp
công ích ở TP. HCM
- Vụ Nhân bản xét nghiệm ở Bệnh viện Đa
khoa Hoài Đức (Tòa án Nhân dân TP. Hà Nội đang xét xử sơ thẩm)
- Vụ Nguyễn Đức Kiên (Bầu Kiên) - Trần Xuân
Giá (sẽ xét xử vào cuối tháng 3 này.)
- V.v… và v.v… (người viết không dám thống
kê thêm vì sợ mất thời gian của bạn đọc.)
Hơn một tuần qua, báo chí trong nước rộ lên
thông tin về ngôi biệt thự xa hoa trị giá hơn trăm tỷ trên khuôn viên rộng
17.000 m2 tọa lạc ở thành phố Bến Tre của ông Trần Văn Truyền, nguyên UVTW
Đảng, nguyên Tổng Thanh tra Chính phủ cùng với vụ việc ông ký đề bạt ồ ạt hơn
100 cán bộ cấp vụ, cục và tương đương trong thời gian 4 năm nắm quyền ở phủ
Khai Phong. Trong đó chỉ tính riêng 5 tháng -từ tháng 3-2011 đến hết ngày
3-8-2011- ông đã bổ nhiệm gần 60 người. Riêng trong ngày 3-8-2011, ngày cuối
cùng tại chức trước khi nghỉ hưu, ông Truyền tranh thủ ký bổ nhiệm 22 cán bộ
cấp vụ, cục và tương đương. Có lẽ đây là một kỷ lục vô tiền khoáng hậu trong
công tác đề bạt cán bộ của Đảng ta ở một cơ quan cấp Bộ.
Phải chăng nhằm học tập tấm gương của ông
Trần Văn Truyền trong việc “ký bổ nhiệm chạy” mà mới đây nhất, ông Nguyễn Thành Rum, Giám đốc Sở
VH-TT-DL thành phố HCM đã ký hàng loạt (19) Quyết định bổ nhiệm cán bộ trong
vòng 2 tuần trước khi ông này nghỉ hưu kể từ ngày 1-3-2014 vừa qua !
***
Trước khi bị bắt và bị truy tố
theo Điều 258 Bộ luật Hình sự, nhà báo Trương Duy Nhất có một bài báo
góp ý với Lãnh đạo Đảng về công tác “xây dựng, chỉnh đốn đảng”.
Bài báo lấy đầu đề là “Trị Đảng” mang tính phản biện cao và có
nội dung phê bình sắc sảo và rất nóng hổi! Ông đã nói “trúng phóc” nhiều căn bệnh của Đảng
với tinh thần xây dựng chứ không phải là đả phá, kích bác, chống đối, song
chỉ có điều tác giả tỏ ra bi quan, không chút hy vọng gì
vào Đảng nữa! Song bài này lại không thấy Viện Kiểm sát Nhân dân Tối
cao liệt kê trong Cáo trạng ngày 17-12-2013 để truy tố nhà báo-blogger nổi
tiếng này về tội “Lợi dung các
quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước; quyền, lợi ích
hợp pháp của tổ chức, công dân”. (Cũng như đa số những
người theo dõi và hiểu biết về vụ này, cá nhân tôi tin rằng blogger Trương Duy
Nhất không vi phạm pháp luật và vì thế ông không có tội ! Việc kết án 2
năm tù giam đối với ông là sai trái và là một điều sỉ nhục!). Trở lại bài báo
“Trị Đảng” kể trên, sau khi trích dẫn câu nói của Giang Trạch Dân khi còn
đương chức là “muốn trị quốc
phải trị đảng”, Trương
Duy Nhất viết : “Hồi Tổng
Bí thư Nguyễn Văn Linh đã nghe nói “nhà dột từ nóc””. Đến giờ, hình
như “cái nhà” ấy
không những dột từ nóc mà “dột nhiều chỗ khác nữa”. “Dột
nhiều chỗ khác” là cách nói của cựu Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu, chứ
thực ra không phải dột mà nhiều chỗ đã thực sự… mục nát rồi !
Học giả LÊ QUÝ ĐÔN (1726-1784) –nhà thơ
đồng thời là nhà bác học nổi tiếng của Việt Nam thời kỳ Hậu
Lê, người sống cách chúng ta gần 3 thế kỷ– đã nêu lên 5
hiện tượng xã hội mà ông cho là nguyên nhân dẫn đến đất nước lụn
bại và làm chế độ suy vong. Đó là:
- Trẻ không kính già - Trò không trọng thầy - Binh kiêu,
tướng thoái
-
Tham nhũng tràn lan - Sỹ phu ngoảnh mặt
Đối chiếu vào tình hình xã hội
và đất nước ta hiện nay,chúng ta có thể thấy tất cả 5 hiện tượng trên
đều hiện diện ở khắp mọi nơi (có thể nói ở hầu hết các bộ, ngành
trung ương cho đến tất cả 63 tỉnh, thành trên trên toàn quốc) tuy
rằng ở mức độ mỗi nơi có khác nhau, song trong số 5 hiện tượng
này thì hiện tượng tham nhũng ngày càng phổ biến, ngày càng cấp bách và
trở thành tệ nạn nguy hiểm nhất! Vâng, tham nhũng đã tràn lan,
tham nhũng đã rất trầm trọng! Lãnh đạo Đảng và Nhà nước cũng đã ý thức
được nguy cơ này, đã nêu quyết tâm và cũng đã đã đề ra nhiều
biện pháp diệt bọn sâu tham nhũng, song có lẽ lực bất tòng tâm nên chưa đi
đến kết quả như lòng dân mong đợi!
Người viết bài này trong suốt 25 năm qua đã
luôn mong muốn và hy vọng đảng Cộng sản Việt Nam ý thức được
vấn đề và cũng thật tâm muốn diệt trừ tham nhũng! Song những
thực tế đau lòng và kết quả tệ hại của cuộc đấu tranh chống tham nhũng trong
hơn 10 năm qua đã làm đương sự rất thất vọng và gần như đã cạn hết niềm tin! Phải
chăng cái cơ chế đương đại của đất nước này nó sản sinh ra bọn tham nhũng và
bọn tham nhũng lại ra sức bảo vệ cái cơ chế này? Từ năm 1989 đến nay, Đảng
đã qua 5 kỳ Đại hội Đảng toàn quốc (1991, 1996, 2001, 2006 và 2011), nhưng tệ
nạn tham nhũng ngày một trầm trọng, cứ qua mỗi kỳ Đại hội nó lại càng
trầm trọng thêm và đặc biệt từ sau Đại hội IX (2001) đến
nay căn bệnh này mỗi ngày mỗi nghiêm trọng và nó đã trở thành quốc nạn rồi!
Nguyên Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đã
cảnh báo: “Tham nhũng đang đe
dọa chế độ!” Chủ tịch nước Trương Tấn Sang bức xúc: “Trước đây chỉ một con sâu làm rầu nồi
canh, nay thì nhiều con sâu lắm! Nghe mà thấy xấu hổ, không nhẽ cứ để hoài
như vậy. Mai kia người ta nói một bầy sâu, tất cả là sâu hết thì đâu
có được. Một con sâu đã nguy hiểm rồi, một bầy sâu là “chết”
cái đất nước này!”
Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng thì thật
thà: “Không tham nhũng lấy đâu
tiền chạy chức”. Phó
Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan thổ lộ: “Bây giờ người ta ăn của dân không từ một cái gì.” Thủ
tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng quyết liệt: “Đảng và Nhà nước không hề chùn tay mà đã kiên quyết xử lý tham nhũng…” Còn Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
thì than thở: “Cái gì
cũng phải tiền, không tiền không trôi, như ngứa ghẻ phải gãi rất khó chịu” và “Còn quyền lực là còn tham nhũng”…
(Riêng ông Nông Đức Mạnh, người được tín
nhiệm làm Tổng bí thư 2 khóa liền (từ 2001 đến 2011), tôi không thấy ông để lại
dấu ấn sâu sắc nào về việc chống tham nhũng, nhưng ông để lại cho đời một dấu
ấn khó quên là lúc đương chức đi đến tỉnh nào, địa phương nào ông
cũng hô hào ta nên trồng cây gì, nuôi con gì để đưa đất nước tiến
lên!).
Tôi cho những phát biểu trên của các vị
lãnh đạo Đảng và Nhà nước là những câu nói thật lòng, song sẽ ngàn lần tốt hơn
nếu họ kiên quyết thực thi các quyết sách đã đề ra và mọi vụ việc phải công
khai, minh bạch! Những vụ việc nghiêm trọng không được “khoanh lại”, “làm
chìm xuống” để giấu dân!
Tháng 1-2012, đảng CSVN ban hành NQTW4 về “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng
hiện nay” đã nhận định: “Một bộ phận không nhỏ cán bộ,
đảng viên -trong đó có những đảng viên giữ vị trí lãnh đạo, quản lý, kể
cả một số cán bộ cao cấp- suy thoái về chính trị, đạo đức, lối sống…”
Vâng, Đảng thì đã có Nghị quyết 4 -một
nghị quyết rất cầu thị, kịp thời và có lẽ là thật nhất từ trước đến
nay- song vấn đề quan trọng là có thực thi nó hay không, biến nghị quyết thành
hành động như thế nào và đưa nó vào cuộc sống ra sao? Người dân
thì đang rất trông chờ và mạnh mẽ đòi Đảng phải diệt trừ bằng
sạch “một bộ phận không
nhỏ” kia của Đảng và phải làm điều đó trong vòng 2
năm tới trước khi Đảng có thể tổ chức Đại hội lần thứ XII vào đầu năm
2016! Vâng, bây giờ ta phải cùng nhau ấn định thời hạn cụ thể và rõ ràng, chứ
không để hết nhiệm kỳ này đến nhiệm kỳ khác, hết thập kỷ này đến thập kỷ sau,
làm đến đâu hay đến đó ! Tắm thì phải tắm thường xuyên, tắm thì phải rửa mặt
cho sạch, gội đầu thật kỹ và kỳ cọ toàn thân, chứ không thể tắm sơ sài từ vai
trở xuống!
Trong vòng 25 năm qua, bọn sâu bọ tham
nhũng ngày một đông, ngày mỗi mạnh và đã trở thành bầy đàn! Nó như căn bệnh ung
thư đã di căn tới nhiều bộ phận của cơ thể con sư tử. Nếu Đảng không quyết
tâm chữa trị, không dũng cảm cắt bỏ những bộ phận cơ thể đã thối ruỗng thì quốc
nạn tham nhũng này, đến một lúc nào đó sẽ có kết cục như nhà báo Thái Như đã
cảnh báo 23 năm về trước: “Đương
nhiên điều không tránh khỏi là con sư tử nó đó sẽ ngã quỵ một khi những con sâu
trong cơ thể ngày một nhiều và lớn mạnh!”. Vâng,
nếu Đảng không quyết tâm diệt trừ tận gốc (giết sạch) bọn sâu bọ tham
nhũng của Đảng thì chính bọn này, một ngày nào đó không xa –có
thể là cuối năm nay, có thể là sang năm hoặc sang năm sau nữa (2016 )- sẽ là
thủ phạm “giết sống” đảng Cộng sản Viêt Nam!
Tôi thấy tình thế đã rất cấp bách! Thời
gian không còn nhiều. Rất mong Đảng hãy dũng cảm, thực tâm và kiên quyết cứu
vãn tình thế trước khi nó trở nên quá muộn!
Mong lắm thay!
No comments:
Post a Comment