Cấm người Tầu vào Biển Đông
Nguyễn đạt Thịnh
Nhận xét về câu tuyên bố của ông Rex W. Tillerson, ngoại trưởng được chỉ định trong tân chính phủ Donald Trump, là Hoa Kỳ nên ngăn cấm không cho người Tầu ra vào những hòn đảo họ cưỡng chiếm rồi xây dựng tại Biển Đông, giáo sư chính trị học Carlyle A. Thayer, trường University of New South Wales, Úc Châu, ví von so sánh câu nói của Tillerson với việc tổng thống John F. Kennedy ra lệnh phong toả Cuba, vì người Nga đem hoả tiễn liên lục địa sang đặt trên lãnh thổ Cuba.
Dĩ nhiên so sánh này tạo vinh dự cho tân chính phủ Donald Trump; cũng như thái độ cương quyết đã tạo vinh dự cho tổng thống Kennedy năm 1962, khi ông nhất định bắt người Nga phải tháo gỡ dàn hoả tiễn họ đặt tại Cuba.
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở kéo dài suốt 13 ngày -từ 14 đến 28 tháng Mười 1962; căng thẳng vì từ vị trí đặt hoả tiễn đến bờ biển Hoa Kỳ chỉ có 90 miles. Ngày 10/22/1962, Kennedy lên truyền hình trình bầy với công chúng việc Nga đặt hoả tiễn, và việc ông ra lệnh phong toả Cuba, đòi người Nga phải tháo gỡ hoả tiễn xuống và đem trở về Nga, nếu không, ông sẽ tấn công để tiêu diệt mầm hiểm hoạ này.
Bất cứ lúc nào Mỹ cũng có thể dùng hải pháo tấn công hoả tiễn Nga, và bất cứ lúc nào dàn xạ thủ Nga cũng có thể nhấn nút khai hoả bắn hoả tiễn vào lãnh thổ Mỹ; hoả tiễn lại có thể chuyên chở một đầu đạn nguyên tử.
Cuối cùng, lãnh tụ Nga Nikita Khrushchev đồng ý tháo gỡ hoả tiễn để đánh đổi với việc Hoa Kỳ cũng tháo gỡ dàn hoả tiễn đã đặt sẵn tại Thổ.
Điểm giống nhau giữa 2 diễn biến cách nhau 55 năm này, là Hoa Kỳ sử dụng lực lượng Hải Quân phong toả những hải đảo bị đối phương sử dụng làm căn cứ hoả lực; đe doạ của dàn hoả tiễn Nga sát cận lãnh thổ Mỹ nên xúc động của quần chúng Mỹ mạnh hơn, hiện thực hơn; tuy nhiên đề nghị của ‘chuẩn’ ngoại trưởng Tillerson cũng lập tức gây sóng gió dư luận, tạo công phẫn cho người Tầu, và khiến người Á Châu phấn khởi hy vọng.
Tờ báo Anh ngữ Global Times, cơ quan ngoại vận của Bắc Kinh, viết, ‘Trung Quốc đủ sức mạnh và quyết tâm để phá vỡ toan tính huyênh hoang của ông ta.’
Ngăn cấm không cho người Tầu vào Biển Đông -vào những hải đảo nhân tạo mà họ đã thiết lập phi trường, quân cảng, đã bố trí hoả tiễn phòng không, phòng duyên- dĩ nhiên không phải là chuyện dễ; nhưng lại cũng không khó đến mức vượt quá khả năng của Hải Quân Hoa Kỳ.
Để thực hiện một cuộc phong toả như vậy, chỉ cần một trong 7 hạm đội Hoa Kỳ -Đệ Thất Hạm Đội- hiện đang thả neo tại quân cảng Yokosuka cũng thừa khả năng đảm trách.
Hạm Đội 7 có khoảng 70 chiến hạm, 300 phi cơ chiến đấu, 40,000 thuỷ thủ và Thuỷ Quân Lục Chiến; tháng Ba 2016, Hạm Đội 7 đã gửi một lực lượng gồm chiếc hàng không mẫu hạm John C. Stennis, 2 khu trục hạm Chung-Hoon và Stockdale, 2 tuần dương hạm Antietam và Mobile Bay, cùng với chiếc soái hạm Blue Ridge vào Biển Đông.
Đô đốc Harry Harris -tư lệnh lực lượng Hoa Kỳ trên Thái Bình Dương- trình bầy với quốc hội Hoa Kỳ là người Tầu đang công khai quân sự hoá Biển Đông.
Điểm khác biệt quan trọng là đề nghị của ‘chuẩn’ ngoại trưởng Tillerson đưa Hải Quân Hoa Kỳ từ thế thủ sang thế công; chiến hạm Mỹ không chạy quanh các hòn đảo Trung Cộng lấn chiếm trên Biển Đông nữa, mà sẽ bố trí hoả lực quanh đó, rồi lập vùng ‘phi quân sự’ không cho hải quân Trung Cộng xâm nhập nữa.
Giáo sư Su Hao, giảng dạy tại viện đại học Ngoại Giao Trung Quốc (China Foreign Affairs University) tại Bắc Kinh nhận định, “Trung Quốc sẽ không điều chỉnh lại chính sách ngoại giao cho phù hợp với quan điểm của tân chính phủ Mỹ; chúng ta sẽ tiếp tục hành xử theo quan điểm của chúng ta và phục vụ quyền lợi của đất nước chúng ta.”
Nói cách khác, nếu ông Tillerson được Quốc Hội tấn phong vào chức vụ ngoại trưởng, và nếu ông thực hiện quan điểm của ông ‘cấm Tầu vào Biển Đông’ thì chiến tranh Mỹ-Trung Cộng sẽ xẩy ra?
Không hẳn như vậy, hoặc tối thiểu, viễn ảnh một cuộc phong toả quân sự trên Biển Đông cũng chưa đủ hiện thực để tạo ra những quan tâm, như người Mỹ đã quan tâm đến dàn hoả tiễn của Nga năm 1962.
Ông Anders Corr, giám đốc tổ chức Corr Analytics – một tổ chức nghiên cứu tình hình chính trị, cơ sở đặt tại New York – cho là, “người Tầu chỉ nói cứng để doạ các chính khách và doanh nhân Mỹ, chứ họ không đủ sức mạnh quân sự để đối phó với cuộc phong toả ông Tillerson đề nghị.
Corr chỉ đúng trong phần cuối của câu nói ‘Trung Cộng không đủ sức mạnh quân sự để đối phó với cuộc phong toả’, nhưng họ đang đối phó bằng cách bắt Việt Cộng hùa theo họ.
HÔM THỨ NĂM 12 tháng 1, 2017, chủ tịch đảng Việt Cộng Nguyễn Phú Trọng được gọi sang Bắc Kinh để ký thông cáo chung với chủ tịch đảng Trung Cộng Tập Cận Bình; đài VOA loan báo là Trọng ký cùng một lúc 15 văn kiện cam kết hợp tác với Trung Cộng.
Vai trò của Trọng cũng như vai trò của tổng thống Phi Luật Tân Rodrigo Duterte trong phiên họp của Liên Minh Á Châu năm ngoái: ông ta tuyên bố thẳng thừng là ‘ly dị’ với Hoa Kỳ, không nhận viện trợ kinh tế hay quân sự của Mỹ nữa, mặc dù Mỹ mới vận động được toà Trọng Tái Quốc Tế lên án Trung Cộng lấn chiếm lãnh hải Phi Luật Tân.
TRUNG CỘNG đang tìm cách đối phó với chính sách ‘cấm Tầu vào Biển Đông’ của ông Tillerson bằng chiến thuật ‘tạo khoảng trống chính nghĩa’: bắt cả 2 nước vùng Bắc Biển Đông -Việt Nam và Phi Luật Tân- không nước nào nhờ Hoa Kỳ can thiệp cả.
Trong lúc Tillerson chưa tìm được cớ để ‘cấm người Tầu vào Biển Đông’, Trung Cộng sẽ deal với Trump -bằng cách để yên cho Đài Loan và bà Thái Anh Văn, người đã điện đàm cầu cứu ông Trump.
Dù sao cũng phải nhìn nhận là, chưa nhậm chức nhưng Tillerson đã tỏ ra là một ngoại trưởng sắc bén, biết sử dụng uy thế của Hải Quân Hoa Kỳ. Ít nhất điều đó vẫn đáng mừng.
Nguyễn đạt Thịnh
NỘI CÁC TRUMP
Hai tỷ phú và 10 triệu phú trong nội các của Trump
Đội hình ứng viên nội các của Donald Trump gồm nhiều tỷ phú, giám đốc công ty dầu khí, nhà sáng lập triệu đô… đang lần lượt ra điều trần trước Thượng viện Mỹ bắt đầu tuần này.
Gian nan đường đến Nhà Trắng của Donald Trump: Donald Trump đã từ một tỷ phú, ông trùm hoa hậu, ngôi sao truyền hình thực tế trở thành tổng thống thứ 45 của nước Mỹ.
Nội các do ông Trump đề cử có tổng tài sản lên đến 4,5 tỷ USD, được cho là giàu nhất lịch sử nước Mỹ. Con số này cao hơn 60% so với tổng tài sản các thành viên nội các của Obama (khoảng 2,75 tỷ USD) và thậm chí còn chưa bao gồm tài sản của chính vị tổng thống đắc cử, ước tính khoảng 3,7 tỷ USD. “Tôi muốn những người làm ra nhiều tài sản”, ông Trump lên tiếng khi bị chỉ trích vì đề cử nội các toàn tỷ phú, triệu phú.
Wilbur Ross - Ứng viên bộ trưởng thương mại - Tổng tài sản 2,5 tỷ USD. Trong 1/4 thế kỷ, ông Ross đảm nhiệm vị trí cố vấn phá sản của đế chế tài chính, ngân hàng Rothschild. Đến năm 2000, ông mở doanh nghiệp tư nhân WL Ross & Co., sau đó bán cho công ty quản lý đầu tư Invesco vào năm 2006 và thu về 375 triệu đô la. Ngoài ra, ông còn giàu lên nhanh chóng nhờ thực hiện hàng triệu thương vụ cho vay thế chấp bất động sản dưới chuẩn trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế.
- Ứng viên bộ trưởng giáo dục - Tổng tài sản 1,25 tỷ USD. Betsy DeVos là con dâu nhà đồng sáng lập công ty đa cấp Amway - Richard DeVos. Theo ước tính của Forbes, vợ chồng bà Betsy DeVos sở hữu 1/4 số tài sản của công ty. Trước đây, bà từng giữ chức chủ tịch đảng Cộng hòa ở bang Michigan. Rex Tillerson - Ứng viên ngoại trưởng - Tổng tài sản 325 triệu USD. Ông Tillerson gia nhập công ty dầu khí ExxonMobil từ thời còn học Đại học Texas. Khi giữ chức chủ tịch kiêm tổng giám đốc, ông tích lũy 2,6 triệu cổ phiếu trong cổ phần của công ty cùng khoản lương và phụ cấp "nặng kí" (gần 90 triệu USD trong 3 năm qua).
Steve Mnuchin - Ứng viên bộ trưởng tài chính - Tổng tài sản 300 triệu USD. Năm
2009, ông Mnuchin mua lại công ty cho vay thế chấp bất động sản dưới
chuẩn IndyMac với giá 1,6 tỷ USD. 6 năm sau, ông bán IndyMac cho tập
đoàn tín dụng CIT Group và thu lại 3,4 tỷ USD. Là cựu đối tác của ngân
hàng đầu tư đa quốc gia Goldman Sachs, ông tham gia nhiều bộ phim
Hollywood lợi nhuận "khủng" như Avatar và American Sniper.
Andy Puzder - Ứng viên bộ trưởng lao động - Tổng tài sản 45 triệu USD. Sau khi thương lượng thành công giúp ông Carl Karcher – nhà sáng lập nhà hàng thức ăn nhanh Carl’s Jr. - thoát khỏi khó khăn tài chính vào đầu những năm 1990, Puzder trở thành tổng giám đốc tập đoàn CKE Restaurants, công ty mẹ của nhà hàng Carl’s Jr. và Hardee’s. Ông kiếm được 25 triệu đô từ tiền lương và phụ cấp từ năm 2000. |
Ben Carson - Ứng viên bộ trưởng phát triển đô thị và nhà ở - Tổng tài sản 29 triệu USD. Ông Ben Carson - cựu bác sĩ chuyên khoa giải phẫu thần kinh - kiếm được triệu đô từ việc xuất bản 6 cuốn sách và đóng vai trò bình luận viên cho các cơ quan truyền thông như Fox News hay Washington Times. Ông tích lũy được 6 triệu USD cổ phần trong cương vị giám đốc công ty thực phẩm đa quốc gia Kellogg và hệ thống phân phối sản phẩm Costco trước khi rời bỏ những vị trí này để chạy đua vào Nhà Trắng năm 2015. |
Elaine Chao - Ứng viên bộ trưởng giao thông - Tổng tài sản 24 triệu USD. Bà Elaine Chao là vợ của Thượng nghị sĩ đảng Cộng hòa Mitch McConnell, lãnh đạo phe đa số Thượng viện, đồng thời là con gái của James Si-Cheng Chao, ông "vua" trong ngành vận chuyển hàng hóa. Phần lớn tài sản của bà và chồng đến từ gia đình bà Chao, bao gồm một khoản đầu tư trị giá ít nhất 5 triệu USD. Người phụ nữ tốt nghiệp đại học Harvard này nằm trong ban giám đốc của 4 tập đoàn lớn, trong đó có ngân hàng đa quốc gia Wells Fargo. |
Tom Price - Ứng viên bộ trưởng y tế - Tổng tài sản 10 triệu USD. Tom Price, bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình và nghị sĩ bang Georgia, làm giàu nhờ việc mở cơ sở y khoa tại tiểu bang quê hương, cộng với việc cho thuê căn hộ cao cấp tại các bang như Virginia, Washington, D.C., North Carolina, South Carolina và Tennessee. |
Jeff Sessions - Ứng viên bộ trưởng tư pháp - Tổng tài sản 6 triệu USD. Ông Jeff Sessions, thượng nghị sĩ bang Alabama, sở hữu hơn 6 triệu m2 đất tại miền Tây bang này, ước tính có tài sản ít nhất 2,5 triệu USD. Phần còn lại trong khối tài sản của ông nằm trong quỹ tương hỗ và trái phiếu chính quyền địa phương của công ty quản lý đầu tư Vanguard. |
James Mattis - ứng viên bộ trưởng quốc phòng - Tổng tài sản 5 triệu USD. Vị tướng có biệt danh “thầy tu chiến binh” này về hưu năm 2013, phần lớn khối tài sản của ông là từ lương và phụ cấp về hưu. Hiện tại, vị cựu thủy quân nằm trong ban giám đốc của công ty công nghệ y tế Theranos và giám đốc tập đoàn hàng không và quốc phòng đa quốc gia General Dynamics. |
John Kelly - Ứng viên bộ trưởng an ninh nội địa - Tổng tài sản 4 triệu USD. Ông John Kelly có đến 4 thập kỷ trong quân đội, được thăng đến cấp tướng 4 sao. Ông có hai con trai trong quân ngũ, một người đã chết trong chiến tranh Afghanistan. Gia tài đồ sộ của ông đến từ tiền lương và phụ cấp trong thời gian ông phục vụ chính phủ. |
Rick Perry - Ứng viên bộ trưởng năng lượng - Tổng tài sản 2 triệu USD. Từ khi rời văn phòng chính phủ vào năm 2015, ông Rick Perry đã kiếm được ít nhất 100,000 USD từ việc diễn thuyết và 250,000 USD nữa từ việc cố vấn cho công ty sản xuất thiết bị Caterpillar. |
Phó tổng thống đắc cử Mike Pence có tổng tài sản 800.000 USD. Vị cựu nghị sĩ bang Indiana sống cuộc đời giản dị, tránh xa những công việc kinh doanh. Tài sản của ông phần lớn từ lương và phụ cấp của bang và liên bang. Người cha có 3 con này cũng sở hữu ít nhất 95,000 USD trong quỹ vay vốn dành cho cha mẹ và học sinh sinh viên Parent PLUS. |
Ryan Zinke - Ứng viên bộ trưởng nội vụ - cũng có số tài sản tương đương ông Pence. Ông Ryan Zinke - nghị sĩ bang Montana - sở hữu lượng lớn tài sản cho thuê tại quê nhà Whitefish, Montana (nơi có dân số 7.073 người); có bộ sưu tập tranh trị giá ít nhất 100,000 USD và một ga ra xe hơi bao gồm một chiếc Cadillac đời 1938 (trị giá khoảng 150,000 USD). |
Nội các của TT Donald Trump
Monday, January 23, 2017
NGÔ NHÂN DỤNG * TỔNG THỐNG CHÍN NÚT
Tổng thống Chín Nút
Ngô Nhân Dụng
Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2017
Những người ủng hộ ông Donald Trump sẽ vui mừng. Ông đã trở thành vị
tổng thống thứ 45 của nước Mỹ, có thể gọi là Tổng thống Chín Nút! Nếu số
9 là số hên cho ông Trump, thì nước Mỹ sẽ được hên lây! Thời Tổng thống
Reagan (ông từng ngủ gật trong lúc đang họp với các bộ trưởng), có nhà
bình luận Mỹ đã bàn rằng thực ra chính các vị tổng thống cũng chẳng làm
được chuyện gì ghê gớm, cho nên tốt nhất là dân Mỹ nên bầu cho những
người có số đang may mắn. Ông hay bà ta gặp vận hên thì cả nước cũng
hên!
Dân Mỹ có thể đem ông tổng thống, và cả ngôi vị tổng thống, ra đùa cợt
mà không sợ bị còng tay, cũng không lo bị người chung quanh chê trách
hoặc đả kích. Sống tự do hơn 200 năm, đã nhìn thấy 44 người thay phiên
nhau ngồi ở Tòa Bạch Ốc, có người giỏi, có người kém, nhưng đa số cũng
chỉ là những người bình thường như mình, người Mỹ không có thói quen coi
ông tổng thống của nước họ là một nhân vật “vĩ đại” hay “siêu phàm,”
nhất định không! Người Mỹ không tôn thờ cá nhân các “lãnh tụ” như các
nước độc tài vẫn bắt dân phải thờ. Họ cũng không coi tổng thống là ngôi
vị cao quý, thiêng liêng như các ông Hitler hay Stalin được văn nô nịnh
thần sùng bái (Hoan hô Stalin – đời đời cây đại thọ - rợp bóng mát hòa
bình – đứng đầu sóng ngọn gió – Tố Hữu).
Có một thứ dân Mỹ tôn trọng, đó là chế độ dân chủ của họ, ghi trong hiến
pháp. Nói “chế độ dân chủ” nghe hơi trừu tượng, còn có vẻ ghê gớm lắm.
Phải nói rõ hơn là bốn chữ “chế độ dân chủ” ở đây cũng bình thường, nó
chỉ là “những thủ tục” quyết định ai sẽ làm tổng thống, qua những cuộc
bỏ phiếu như thế nào. Cũng giống như luật đi đường bắt người ta phải lái
xe như thế nào. Dân Mỹ tôn trọng những thủ tục quy định cách người dân
tự do lựa chọn tổng thống, cũng như họ tôn kính cái đèn đỏ (thấy nó là
phải ngừng xe lại, đọc kinh Kính Mừng hay niệm Phật càng tốt!) Ông Trump
có thể thua bà Clinton ba triệu phiếu của các cử tri, nhưng ông thắng
cử theo đúng những thủ tục bầu tổng thống Mỹ qua cử tri đoàn đại diện
các tiểu bang. Do đó, ngày hôm nay, mọi người gọi ông là Tổng thống
Trump. Sau khi làm lễ tuyên thệ cho ông Trump xong, Chánh án Tối cao
Roberts bước tới bắt tay ông nói: Chúc mừng “Ông tổng thống!” Tất cả đã
thay đổi! Từ một công dân bình thường, giờ phút này Donald Trump thành
tổng thống! Roberts là người đầu tiên chính thức gọi ông Trump là “Ông
tổng thống” trước khi vợ, con ông ta gọi. Điều này không ghi trong hiến
pháp, nhưng đó là một tục lệ được mọi người tôn trọng.
Năm nay là lần thứ 58 người Mỹ tổ chức một buổi lễ tuyên thệ tổng thống,
một sự kiện được Ronald Reagan nhận xét khi tuyên thệ năm 1981, là nó
vừa “tầm thường” vừa “kỳ diệu như phép lạ.” Nghị sĩ Roy Blunt đã nhớ đến lời Tổng thống Reagan, và nhắc lại cuộc chuyển giao quyền hành giữa vị tổng thống thứ hai và thứ ba của nước Mỹ. George
Washington chuyển giao cho John Adams không có gì đặc biệt, vì Adams
đắc cử khi đang làm phó tổng thống. Nhưng đến lượt John Adams trao quyền
cho Thomas Jefferson năm 1801, sau hai lần tranh cử gay go và đấu đá
nhau cay cú không khác gì năm 2016, thì “phép lạ” chuyển giao quyền hành
thật sự bắt đầu. Năm 1796, hai ông tranh chức tổng thống lần đầu, Adams
thắng, Jefferson thua trở thành phó tổng thống. Năm 1800, đấu lần nữa,
Jefferson chiếm đa số. Roy
Blunt nhận xét: “Đúng vào năm tháng đó, khi quyền lực được chuyển giao
một cách hòa bình giữa hai đảng chính trị, mặc dù họ đã tranh đấu với
nhau một cách dữ dội, nước Mỹ đã cho thế giới thấy ý nghĩa và sức mạnh
của thể chế dân chủ!” Đối với dân Mỹ thì nó đã trở thành bình thường.
Nhưng nhiều dân tộc còn đang ước ao được sống theo lối đó!
Một điều kỳ diệu trong xã hội dân chủ là người ta không cần ai “vĩ đại” mới được làm tổng thống.
Nói
cho cùng, sức mạnh của nước Mỹ không phải vì họ có những ông tổng thống
tài giỏi tuyệt vời. Sức mạnh đó nằm trong tay người dân. Tất cả chỉ nhờ
họ sống trong một xã hội tự do, tôn trọng luật pháp, và trước pháp luật
ai cũng có cơ hội bằng nhau. Dân Mỹ chỉ cần tự lo mưu sinh, lo thăng
tiến cho chính bản thân và gia đình họ, làm những công dân lương thiện.
Họ còn dồn năng lực vào những mục tiêu cá nhân đó, họ sẽ làm cho nước
Mỹ giầu mạnh. Một thanh niên Mỹ không phí thời giờ “phấn đấu vào đảng”
với hy vọng hưởng các đặc quyền suốt đời. Chính quyền không dùng hàng
triệu người làm công việc đi dò thám, bắt bớ, vì sợ dân gặp nhau chỉ
trích nhà nước. Hàng triệu người không đi làm mật vụ, công an. Họ đi
học, đi làm và mưu lợi, giúp cho kinh tế thịnh vượng, chứ không chỉ lo
đi hăm dọa, đòi người khác hối lộ mình!
Vì thế một ông tổng thống nếu tài giỏi thì dân được nhờ chút đỉnh, mà
nếu có kém cỏi thì cũng không gây tai hại bao nhiêu. Ai cũng có thể làm
tổng thống! Một
chủ nông trại trồng đậu phọng như Jimmy Carter, một tài tử chiếu bóng
hạng nhì như Ronald Reagan, con của một người da đen từ Kenya sang Mỹ
học rồi lại trở về nước như Barack Obama, mấy người đó đã trở thành tổng
thống Mỹ. Gần cả đời Donald Trump cũng chẳng thuộc đảng Cộng Hòa, trước
đây một năm không mấy người nghĩ ông sẽ thay mặt đảng ra tranh cử, càng
ít người nghĩ rằng tham vọng làm tổng thống của ông ta là chuyện đứng
đắn!
Nghe
bài diễn văn nhậm chức của Donald Trump thì những nhà lý thuyết chính
trị và giáo sư triết học sẽ thất vọng. Ông ta không nêu lên một tư tưởng
nào sâu xa, cũng không lớn tiếng thề thay đổi lịch sử! Ông chỉ lập lại
đúng những lời hứa và khẩu hiệu đã hô lớn trong thời gian tranh cử. Mà
cũng chẳng nói thêm cho biết ông sẽ làm cách nào để thực hiện các lời
hứa đó.
Ông
Trump tiếp tục đả kích bọn người “dân thủ đô” hưởng thụ mọi thành quả
mà không cho dân hưởng. Từ hôm nay, ông cũng sống ở đó. Ông tiếp tục
than phiền nước Mỹ chỉ giúp công nghiệp các nước khác lên cao mà ở nước
Mỹ thì đi xuống. Không những thế, nước Mỹ đã giúp cho quân đội các nước
khác mạnh hơn trong khi quân đội mình giảm sút. Nước Mỹ đã bảo vệ biên
giới các nước khác trong khi để ngỏ biên giới của mình! Đã viện trợ hàng
ngàn tỉ đô la trong khi hạ tầng cơ sở của mình suy sụp. Bao nhiêu xí
nghiệp đem đi nước khác làm hàng triệu người Mỹ mất việc.
Tóm
lại, thông điệp chính của tân Tổng thống Donald Trump là nước Mỹ sẽ
quay vào bên trong. Sẽ tăng ngân sách quốc phòng. Sẽ đầu tư vào đường
xá. Sẽ bảo vệ hàng nội hóa, giữ công việc làm trong nội địa. Trong cả
bài diễn văn ông chỉ nói đến chính sách đối ngoại một lần, ngắn gọn:
Củng cố các liên minh cũ và xây dựng liên minh mới. Điều cụ thể duy nhất
ông nêu ra là đoàn kết thế giới văn minh chống Hồi Giáo Cực Đoan, với
lời hứa, “sẽ tiêu diệt chúng hoàn toàn trên mặt trái đất.”
Những
người đã bỏ phiếu cho ông Trump nghe bấy nhiêu cũng thỏa mãn rồi. Đối
với một nhà kinh doanh, món hàng nào bán được thì tiếp tục trưng bầy,
tại sao phải đổi món chỉ để chứng tỏ mình có ý kiến mới? Còn những người
Mỹ không bỏ phiếu cho Donald Trump (số này đông hơn) thì chắc họ hoài
nghi. Nước Mỹ trở thành hùng mạnh trong thế kỷ vừa qua là nhờ đã cổ động
tự do mậu dịch khắp thế giới. Lời hứa “Bảo hộ sẽ đem lại thịnh vượng”
nếu áp dụng vào thương mại thì trái ngược với tư tưởng dòng chính của
đảng Cộng Hòa. Mục tiêu trừ hết các nhóm cực đoan trong Hồi Giáo bao giờ
mới xong, khi hàng tỷ người theo Hồi Giáo vẫn sống nghèo nàn dưới những
chế độ bất công và độc tài? Việc tiêu trừ “Hồi Giáo Cực Đoan” thì nước
Nga đã đề nghị cộng tác với Mỹ từ ba năm nay, nhưng đổi lại Nga muốn
được bành trướng qua mấy nước ở Đông Âu. Nước Mỹ có sẵn sàng trả cái giá
đó không?
Nhưng
dù hoài nghi, đa số dân Mỹ cũng mong ông Trump sẽ gặp may mắn và thành
công. Ông Tổng thống Chín Nút may mắn thì nước Mỹ cũng may mắn.
Người ta có thể theo gương Tổng thống George H.W. Bush (cha). Năm 1993, ông để lại một lá thư viết cho tân Tổng thống Bill Clinton trên bàn làm việc: “Bill
thân mến,… Ông sẽ là tổng thống của nước ta khi ông đọc lá thư này. Tôi
chúc ông và gia đình ông mọi việc tốt lành. Sự thành công của ông bây
giờ cũng là sự thành công của đất nước chúng ta. Tôi sẽ hết sức hỗ trợ
ông. George.”
TẾT MIỀN TÂY NGÀY XƯA
TẾT MIỀN TÂY NGÀY XƯA
Nơi chốn em đã tìm về trong những năm xưa ... Nơi yên bình nhất ...
Một vùng quê im ắng, thật là hạnh phúc và binh yên
Cái vui của nhửng ngày gần tết nguyên đán . Thật thú vị
Tết sum vầy
Những ngày sắp tết.
Tết sắp đến, nhà nào cũng có món này.
Tết miền Tây.
Nhưng giờ đây chỉ là những hình ảnh quá khứ, nay mọi người đều mua, không ai tự làm cả...
Thèm cảm giác này... của ngày xưa ...
Con đường đep voi hang cau xanh ngat vung nông thôn mới của miên Tây .!
con nước ròng rồi con nước lớn anh với em ở cùng một..... nhớ nhà & nhớ người xưa.???
Cái
này ăn ngon coi bộ không bị lạnh bụng hén bà con, bà con ơi nhào vô
lai rai với em gái Hai Lúa Miền Tây cho vui Ngày Tết Quê Em ...
TẾT XƯA QUÊ TÔI ( Em Gái Hai Lúa Miền Tây )
"Đón xuân này tôi nhớ xuân xưa” khúc nhạc du dương cứ vang lên ngày cuối năm khiến lòng nôn nao nhớ những cái tết xưa quê tôi.
Tôi nhớ xuân xưa là những háo hức mong đợi đến ngày mồng 10 tháng chạp, ngoại tôi khai trương lò tráng bánh, để được ngấu nghiến những chiếc bánh ướt đầu tiên nóng hổi, béo ngậy thơm lựng.
Tôi nhớ xuân xưa những ngày lon ton theo má ra đám rẫy trước nhà, vạch tìm cắt những trái bí đao già da nổi móc trắng, nhổ đám gừng, rồi hì hục trèo hái dừa rám đem vô mấy má con lụi hụi làm các loại mứt truyền thống. Mỗi khi nắng lên đem những thau mứt ra ngoài sân phơi, thì len lén véo vài miếng bỏ vào miệng ăn vụn, đã dễ sợ! Ở xóm tôi nhà nhà làm mứt tết, mấy ngày tết đến thăm nhà nào cũng đem nó ra đãi. Rồi giống như một sự bình chọn nhà nào làm khéo nhất, khi: Miếng mứt bí giòn tan, trắng trong khi ăn tan hết xác trong miệng, mứt gừng thì vẫn giữ được độ cay và tan hết bã, mứt dừa vừa dẻo vừa trắng còn độ béo…
Tôi nhớ xuân xưa khi mà nhà trường cho nghỉ tết, đám trẻ con quê bọn tôi kéo nhau ra thị trấn ngồi chầu chực cả ngày trời để uốn tóc, khi về nhà đầu đứa nào đứa nấy xoắn tít, hôi rình mùi thuốc uốn. Bị người lớn trêu là những cái đầu “bắp cải”, nghe mắc cỡ gần chết. Vậy chứ tết năm sau nữa vẫn cứ háo hức đi làm tóc mới.
Tôi nhớ xuân xưa là những lần theo má đi chợ tết ở chợ nổi trên sông, những chiếc ghe chòng chành giữa dòng nước cặp san sát nhau, mua bán tấp nập đủ các mặt hàng tết, nào là: Dưa hấu, các loại lagim, trái cây chưng tết: Mãng cầu, đu đủ, xoài, sung; còn nào là hoa: vạn thọ, cúc, hướng dương, mồng gà… đủ màu sắc. Lối 26 hay 27 tháng chạp năm nào nước cũng cạn sát lòng sông, khi đi chợ về xúm nhau bì bõm lội sình vận chuyển hàng hóa lên bờ, ta nó mệt muốn bở hơi tai nhưng vui gì đâu.
Tôi nhớ xuân xưa, cứ tờ mờ sáng ngày 28 tết má tôi thức thật sớm để qua bên lò heo chọn mua những miếng thịt vừa ra lò còn nóng hổi, mang về phân loại chế biến các món ăn cho ba ngày tết: Nạc đùi gọ má làm nem, ba rọi một phần cắt miếng vuông để tàu, phần để luộc cuốn bánh tráng; thị nách má làm món bì, lạp xưởng; chân giò má làm món hon nước dừa; phần thịt vụn thì băm nhỏ dồn khổ qua…
Cả nhà làm quần quật từ sáng đến tối mò mới xong, ai cũng rên cái lưng của mình mỏi nhừ vì ngồi cả ngày trời. Nhưng mà tôi mê nhất là khâu cùng thử thức ăn với má, chẳng hạn như món nem sau khi quết thịt nhuyễn bỏ gia vị vào nhồi cho đều, má kêu tôi lấy một miếng nắn vào chiếc đũa đem ra bếp lửa than nướng để má thử coi vị vừa chưa, lúc nào tôi cũng được má chừa cho một miếng bé tẹo bỏ vào miệng nhai nhóp nhép, ngon tuyệt vời.
Tôi nhớ xuân xưa là những ngày cận kề tết, cậu út tôi tháo bờ bao bắt tôm cá nhiều vô số kể. Tôm càng xanh to bằng cầm tay nhảy đành đạch đem về luộc hoặc chấm muối tiêu ngọt lịm, còn cá lóc thì nướng trui cuốn bánh tráng ngon hết sẩy luôn.
Tôi nhớ xuân xưa vào ngày 30 tết mấy má con ngồi quây quần gói bánh tét, khi nếp và nhưn thừa tụi tôi xin má để gói những chiếc bánh bé xíu xiu, để được phồng mũi vì nghe người lớn khen là khéo tay. Rồi trong lúc cả nhà thức canh nồi bánh tét và chờ đến giờ đón giao thừa, được nghe má kể những câu chuyện, tục ăn tết thời xa xưa nữa.
… Giờ đây thực phẩm ngày tết được bán đầy ắp, chỉ cần ra chợ hoặc siêu thị thì nhà chẳng còn thiếu thức gì. Dù đã xa quê nhiều năm, tết nay mọi thứ đều đã thay đổi giản tiện đi rất nhiều, nhưng mỗi lần năm hết tết đến, những ký ức về những ngày xuân xưa, khi gia đình còn đầy đủ ông bà cha mẹ cứ ùa về da diết trong tôi không thể nhạt nhòa.
No comments:
Post a Comment