TUẤN KHANH* THƯ GỬI BẠN
TUẤN KHANH* THƯ GỬI BẠN
Về miền Tây
Cuối năm, bạn nhắn qua internet, hỏi "quê mình giờ sao rồi?"
Câu hỏi của một người bạn, xa xứ non nửa thế kỷ. Ban mặc đẹp, bạn có cuộc đời yên. Nhưng bạn cứ thức giấc nửa đêm, hỏi đi hỏi lại một câu vô vị "sao rồi - có gì mới không?"
Tôi không biết phải trả lời bạn thế nào. Quê mình vẫn vậy. Nhưng có nhiều cái giờ không còn quen. Không thể nói hết trong một câu.
Tôi chỉ biết chép lại những chuyện kể ngày thường để gửi bạn, thay câu trả lời. Về miền Tây, quê mình vậy đó.
Câu hỏi của một người bạn, xa xứ non nửa thế kỷ. Ban mặc đẹp, bạn có cuộc đời yên. Nhưng bạn cứ thức giấc nửa đêm, hỏi đi hỏi lại một câu vô vị "sao rồi - có gì mới không?"
Tôi không biết phải trả lời bạn thế nào. Quê mình vẫn vậy. Nhưng có nhiều cái giờ không còn quen. Không thể nói hết trong một câu.
Tôi chỉ biết chép lại những chuyện kể ngày thường để gửi bạn, thay câu trả lời. Về miền Tây, quê mình vậy đó.
Lúc mới gặp, nó nhìn nhìn một lúc rồi hỏi "Chú ở Sài Gòn tới hả?". Người
miền Nam với nhau nhưng nhìn vô một cái áo, nhìn cái túi xách... là dân
trong vùng có thể phân biệt được liền, ai ở đâu hay ai là người mới
tới, nhất là cái kiểu mang ba lô đi lang thang, ngó ngang ngó ngửa như
tôi.
Thiệt tình là mới gặp, nhìn nó cũng hơi ớn. Ngồi kế bên, nó cứ im im,
nhịp chân trong cái quán nước từ sáng đến chiều chỉ có 1,2 người khách.
Thỉnh thoảng nó liếc mình, loại quan sát mà lục hết những bài học về
body language không hề có chương nào đoán được nó nghĩ gì.
Mà hơn nữa, nhìn qua thì thấy mình mẩy nó thì xâm nát hết, từ đầu cho tới chân. Ớn chứ sao không.
Dòm vô mấy cái hình xâm đủ thứ của nó, thấy có cái quen quen, mới cười
cười hỏi nó "Cái này là hình gì vậy". Nó không thèm nhìn mình, không
cười, nói gọn lỏn "Thì là hình tòa án ở Sài Gòn". Trời đất, nghe trả lời
mà tản hồn. Thằng này chắc phải vào tù ra khám mới xâm hình kỷ niệm như
vậy chớ gì nữa.
Vậy mà lát nữa, mọi suy nghĩ về nó trong tôi thay đổi hoàn toàn. Nó như
một bài học về người miền Tây, mà cứ tới gần, chạm vào mới biết.
Chiều đó, rủ nó đi ăn hủ tíu, mới ngạc nhiên khi nghe nó từ chối "Con ăn
chay mà chú". Hóa ra nó ăn chay mấy tháng nay, để vái cho bà ngoại mau
lành bệnh. Nó nói khi nào ngoại còn bệnh là nó còn ăn chay để cầu cho
ngoại. "Nhiều lúc ngán quá, nhưng không dám bỏ chú, bởi vì lỡ vái cho
ngoại rồi", nó nhe răng cười. Lúc đó mới thấy thật ra bộ dạng chằng chịt
của nó chỉ che con người thiệt, lành như đất.
"Vậy chú với mày ăn chay, kể như cho chú vái ké mày, cho ngoại mau
lành", tôi nói vậy. Thằng nhỏ giương mắt nhìn rồi lại cười "Được không
chú? Ăn chay không có ngon như ăn mặn đâu nghe". Đi một vòng chợ, xách
ba bốn món chay về ăn cơm. "Giống nhà hàng quá chừng đó chú. Mấy tháng
nay con ăn chay toàn mì gói không hà, chú chơi sang thiệt". Thì vậy, hỏi
sao nó không nhắc mình là ăn chay ngán lắm. 3,4 món đó chưa hết trăm
ngàn, không bằng ít tiền lẻ người ta bo ở quán nhậu thành phố.
Tới lúc có vẻ quen biết thêm chút đỉnh, tôi bèn hỏi vì sao mày xâm hình
tòa án. Nó giương mắt nhìn, ngạc nhiên "Ủa đẹp mà, cái đó là hình Sài
Gòn cổ mà chú?" - Vậy thì đâu có tù tội gì. Còn chuyện xâm hết mình mẩy
là do có cuộc thi tatoo. Một ông Tây hợp tác với nó, xâm nát mình thằng
nhỏ để thi, rồi đoạt giải, chỉ vỗ vai nó "thanh kiu" sau đó biến mất với
tiền thưởng. Hỏi nó có đi kiếm ông Tây đó đòi tiền không, nó cười "Dạ
thôi, có cái hình Sài Gòn cổ là con vui rồi. Chắc ông Tây đó cần tiền
mới vậy".
"Chú thấy mày cũng đâu giàu có gì. Chớ mày phục vụ cho quán nước này
lương lậu ra sao?" - "Lương gì đâu chú, con học tới lớp 3 hà, giờ đi phụ
việc cho con nhiêu thì con lấy nhiêu thôi". Cũng may mà chủ quán thương
nó. Từ hồi về làm ở đây có vài tháng mà nó mập lù, quần áo chật hết.
Cho tới khi tôi leo lên xe đò đi tiếp, thằng nhỏ cứ ngồi kề bên. Nó cứ
im im, nhịp nhịp chân nhìn ra lộ. Nó là người ở lại. Chắc nó có rất
nhiều điều để kể nhưng lại không biết nói gì. Cái im im đó như đời sống
của miền Tây Việt Nam. Nơi có hàng ngàn những con lộ như vậy xuyên qua
ruộng đồng và ẩn tình xanh mướt. Miền Tây bao la hôm nay vẫn im nhìn
cuộc đời đi qua như vậy, cùng văng vẳng tiếng nhạc sến hay cải lương từ
đâu đó, như một loại vỏ bọc thanh thản, để giấu kín trong lòng mình
những tâm tư bất tận.
TOP TEN ẤN TƯỢNG NĂM 2017
TOP TEN ẤN TƯỢNG 2017
Trưong Duy Nhất
Khắc hoạ toàn cảnh xã hội Việt và thời tiết chính trường, qua bộ “top ten ấn tượng 2017”.
1. Chiến cuộc “nhóm lò”: Một chiến cuộc “nhóm lò” rúng động chính
trường Việt 2017. “Thiêu đốt” Uỷ viên Bộ chính trị Đinh La Thăng. Cuộc
truy bắt có một không hai đưa Trịnh Xuân Thanh từ Đức về nước “đầu thú”,
và các cuộc kỷ luật, triệt hạ hàng loạt tên tuổi đình đám khác. Bất
luận bình xét theo chiều nào (chống tham nhũng hay triệt hạ phe cánh),
“cái lò ông Trọng” là sự kiện chính trị nóng bỏng, ấn tượng nhất, khắc
hoạ chân thật nhất tình hình đảng sự, cũng như sức khoẻ quốc gia qua
từng thanh củi lửa.
2. Những nghi án sức khoẻ: Sau “sự cố” Nguyễn Bá Thanh, Phùng
Quang Thanh từ các năm 2015, 2016, những nghi án sức khoẻ trong năm 2017
tiếp tục nhắm vào Chủ tịch nước Trần Đại Quang và Uỷ viên Bộ Chính trị,
thường trực Ban Bí thư Đinh Thế Huynh. Ông Huynh, coi như kết thúc sự
nghiệp. Chủ tịch Trần Đại Quang thì lúc ẩn lúc hiện với hàng loạt đồn
đoán về bệnh tình. Những nghi án sức khoẻ, khiến dân tình dễ liên tưởng
đến một “bóng ma” Nguyễn Bá Thanh nào đấy ám ảnh chính trường Việt.
3. Đà Nẵng, điểm nóng chính trường Việt: Tựa chuyện Trịnh Xuân
Thanh, câu chuyện Đà Nẵng được khơi mào từ chiếc xe của Bí thư Nguyễn
Xuân Anh. Từ chiếc xe doanh nghiệp tặng, đến điểm nóng Sơn Trà, và sau
đó là hàng loạt những bê bết về đất đai. Từ việc phế truất trung ương uỷ
viên, tước hàm Bí thư thành uỷ đối với Nguyễn Xuân Anh, cảnh cáo Chủ
tịch Huỳnh Đức Thơ, và cuối cùng là cuộc khám xét, khởi tố, truy nã Phan
Văn Anh Vũ (Vũ Nhôm). Không chỉ thiêu đốt Đà Nẵng, biến đô thị “hiện
tượng” này thành điểm nóng chính trường Việt 2017.
4. Sự cố Đồng Tâm và cuộc bắt giam vô tiền khoáng hậu 19 cảnh sát cơ động Hà Nội:
Nếu những năm trước là Tiên Lãng, Dương Nội, Văn Giang, Vụ Bản…, thì
2017, điểm nóng đất đai nổi sóng nhất là sự cố Đồng Tâm, cùng cuộc bắt
giam 19 cảnh sát cơ động tại nhà văn hoá thôn Hoành (Đồng Tâm, Mỹ Đức,
Hà Nội). Cuộc bắt giữ vô tiền khoáng hậu khiến Chủ tịch Hà Nội, Nguyễn
Đức Chung phải thân chinh vào làng giải cứu. Chiến dịch giải cứu thành
công, nhưng sự lật kèo từ chính Chủ tịch Chung và cuộc khởi tố điều tra
nhắm vào dân làng Hoành sau đó đã đẩy chiến cuộc đất đai thôn Hoành lên
một nấc thang mới, chưa biết đâu là đỉnh điểm. Dân Đồng Tâm có thể bị
bắt, nhiều người có thể vào tù. Nhưng sự nghiệp chính trị của tướng
Chung, Chủ tịch Hà Nội mãi hằn một vết nhơ về đức liêm sỉ và tính trung
thực sau bản cam kết cùng cú lật kèo có một không hai của ông với dân
chúng Đồng Tâm. Thắng dân là mất dân. Nhưng tướng Chung và chính quyền
Hà Nội đã chọn cách thắng dân. Một “chiến thắng” hiếm có chính quyền
liêm sỉ nào dám thắng.
5. BOT Cai Lậy và cuộc “cách mạng tiền lẻ”: Khởi phát từ BOT Bến
Thuỷ (Nghệ An). Nhưng phải đến BOT Cai Lậy (Tiền Giang), chiến thuật
dùng tiền lẻ qua trạm của cánh tài xế mới bùng lên như một cao trào,
được ví như cuộc “cách mạng tiền lẻ” có một không hai trong lịch sử.
Cuộc cách mạng không chỉ lột tẩy những mánh khoé cướp trấn tiền dân của
các tập đoàn Mafia núp dưới hình thức BOT, mà còn minh chứng cho một sự
trưởng thành từ nhận thức dân chúng, và hơn nữa, thành một phương cách
phản kháng dân sự phi bạo lực mẫu mực. Để không chỉ là những cuộc “cách
mạng tiền lẻ”, sẽ là tiền đề cho những cuộc “cách mạng khác”, những trận
tuyến khác, không chỉ BOT.
6. Tràn ngập bắt bớ giới đấu tranh dân chủ, và những bản án nặng nề:
Trên 30 người bị bắt, chủ yếu nhắm vào nhóm “Anh em dân chủ” của luật
sư Nguyễn Văn Đài và các nhà đấu tranh dân chủ, các blogger phản biện
độc lập. Cùng hàng loạt chiến dịch bắt bớ, là những bản án nặng nề đến
tàn độc. Điển hình là các bản án 10 năm tù đối với Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc
Như Quỳnh, 9 năm với Trần Thị Nga, và 7 năm với Nguyễn Văn Hoá… Có thể
nói, chưa năm nào bắt bớ dồn dập đến vậy. 2017 là năm đỉnh điểm nhắm vào
giới đấu tranh dân chủ, nhân quyền.
7. Cuộc chiến vỉa hè và hiện tượng “Hải cẩu”: Một phong trào đầu
voi đuôi chuột, như mọi phong trào khác, vô vàn trên nước Việt, không
riêng gì thành phố Hồ Chí Minh. Nhưng nó trở thành hiện tượng, bởi
phương cách tàn khốc và hình ảnh khiếp sợ của một quan chức mang
nickname “Hải cẩu” đầy mai mỉa. Sau vài tháng tan hoang như chiến trận,
quận 1 vẫn không thể thành… Singapore, vỉa hè vẫn trở lại muôn dặm vỉa
hè như cũ. Không thấy ông Đoàn Ngọc Hải, Phó Chủ tịch UBND quận 1 “cởi
áo về vườn” như tuyên bố hùng hồn trước đó. Còn lại, lan truyền trên
mạng chỉ là những bức ảnh ngài “Hải cẩu” với ánh mắt kinh sợ, và những
đoạn clip cực hài về một vị quan suốt ngày ra đường rình bắt dân đi ị…
8. Những biệt phủ quan & nghề làm giàu của quan chức Việt:
2017 là năm phát lộ nhiều khu biệt phủ quan cực đỉnh. Từ cụm biệt phủ
đồi- đồi biệt phủ của giám đốc sở Tài nguyên- môi trường (em ruột Bí thư
tỉnh uỷ Yên Bái) Phạm Sỹ Quý; đến biệt thự khủng của cựu Phó Thống đốc
ngân hàng nhà nước Nguyễn Phước Thanh; biệt phủ của cựu Thứ trưởng Tài
nguyên- môi trường Bùi Cách Tuyến; dinh thự của cựu Phó ban nội chính
tỉnh uỷ Đăk Lăk, Nguyễn Sỹ Kỷ; biệt phủ của Trưởng ban quản lý khu kinh
tế tỉnh Kon Tum, Phạm Thanh Hà; dinh thự của Bí thư huyện Duy Tiên (Hà
Nam) Nguyễn Đức Vượng; biệt thự của “cậu ấm chơi chim”, giám đốc sở Kế
hoạch- đầu tư Quảng Nam, Lê Phước Hoài Bảo; lầu son gác tía của “hot
girl xứ Thanh” Trần Vũ Quỳnh Anh… “Ấn tượng” và khôi hài ở chỗ: Các cuộc
thanh tra, chẳng không truy được một dấu hiệu tham nhũng hay bất minh
nào từ những khối tài sản khủng, mà còn cho thấy quan chức Việt biết
tranh thủ làm giàu từ nhiều nghề cực sốc như: nuôi heo, chạy xe ôm, bán
chổi đót, buôn men rượu, làm giá đỗ…
9. Dự luật “an ninh mạng” và nguy cơ về những cuộc “xâm lăng mới”:
Một dự luật, được xem là giống nhau như hai giọt nước nếu so với Luật
an ninh mạng Trung Quốc. Không chỉ về thuật ngữ, mà còn ở việc buộc phải
cung cấp thông tin cá nhân, buộc đặt máy chủ trong nước, buộc người
dùng và các doanh nghiệp cung cấp thành những “tên chỉ điểm”, ép doanh
nghiệp công nghệ phải tuân thủ các “qui chuẩn kỹ thuật” của nhà nước, ép
doanh nghiệp liên quan đến “thông tin quan trọng” phải thông qua “thẩm
định của chính quyền” khi mua phần cứng, phần mềm… Một dự luật, nếu
thông qua, không chỉ tước đoạt quyền tự do ngôn luận, tự do biểu đạt của
công dân, không chỉ rào chắn cản ngăn những công cụ giao tiếp, truyền
thông hiện đại, mà có thể còn là cuộc đánh đuổi những nền văn minh mới
của nhân loại khỏi nước Việt. Không chỉ xây “Vạn lý trường thành” đánh
đuổi Google, Facebook, Youtube, Twitter, Viber… Nhiều người đang đặt dấu
hỏi về một nguy cơ khác: Đó là các cuộc “xâm lăng mới” của người Tàu
mang tên Baidu, Renren, Youku, Tudou, Weibo, Baidu, Alibaba… thông qua
dự luật này. Một dự luật an ninh, nhưng đầy rẫy những bất an.
10. Những “binh đoàn mạng”: Tiết lộ từ Thượng tướng Nguyễn
Trọng Nghĩa, Phó chủ nhiệm Tổng cục chính trị quân đội nhân dân Việt
Nam, tại hội nghị tổng kết công tác tuyên giáo năm 2017 gây sốc: đã hình
thành một lực lượng trên 10.000 “chiến sĩ” là hạt nhân trên mặt trận
không gian mạng (lực lượng mang bí số 47). Theo tướng Nghĩa, đây là lực
lượng "vừa hồng vừa chuyên, kiên định lập trường, có trình độ, kỹ năng
sử dụng công nghệ cao”. Ngoài binh đoàn 1 vạn quân biên chế quân đội,
còn lực lượng nào nữa từ Bộ Công an, Ban Tuyên giáo…? Chắc chắn là một
quân số khủng. Con số tiết lộ từ năm 2013, đã cho thấy cả nước có hơn 8
vạn “tuyên truyền viên miệng”. Riêng Hà Nội, đã tổ chức được đội ngũ 900
“dư luận viên”, 19 trang điện tử và hơn 400 tài khoản mạng. Thế giới
mạng với những nguy cơ an ninh cùng chiến tranh mạng, thì việc hình
thành những “binh đoàn mạng” là tất yếu. Nhưng, cứ liên tưởng đến những
trận bom report và comment bẩn trên mạng, khiến rùng mình.
* Bài viết không thể hiện quan điểm của Đài Á Châu Tự Do
http://www.rfa.org/vietnamese/news/blog/top-ten-2017-12302017204351.html
http://www.rfa.org/vietnamese/news/blog/top-ten-2017-12302017204351.html
VIỆTCỘNG TĂNG CƯỜNG ĐÀN ÁP
Vì sao Hà Nội tăng cường đàn áp tiếng nói đối lập trong năm 2017?
Hòa Ái, phóng viên RFA
2017-12-29
2017-12-29
Quốc tế đánh giá Chính quyền Việt Nam gia tăng đàn áp mạnh mẽ những
tiếng nói đối lập trong năm 2017. Những yếu tố nào dẫn đến tình trạng
như thế?
Đàn áp mạnh nhất trong vòng 10 năm
Trong năm 2017, Chính phủ Hà Nội bị chỉ trích và lên án đã tăng cường
đợt bắt bớ nặng nề nhất trong vòng một thập niên qua, với bằng chứng là
hơn 40 người hoạt động vì môi trường, nhân quyền và quyền lợi của người
lao động bị truy nã, bắt giữ và cầm tù bằng các cáo buộc “tuyên truyền
chống nhà nước” hoặc “âm mưu lật đổ chính quyền” tại Việt Nam.
Giới blogger và facebooker cùng các nhà bất đồng chính kiến trong nước
cho rằng năm 2017 là một năm đáng sợ và kinh hoàng đối với họ. Bởi vì họ
bị sách nhiễu về tinh thần và trong đời sống sinh hoạt thường nhật bằng
nhiều hình thức, chẳng hạn như bị côn đồ hăm dọa hay hành hung cho đến
việc bắt giữ không chính danh, bằng cách bắt cóc và các bản án tù kéo
dài trong nhiều năm, điển hình qua trường hợp của Blogger Mẹ Nấm-Nguyễn
Ngọc Như Quỳnh, 10 năm tù và nhà hoạt động nhân quyền T rần Thị Nga, 9
năm tù giam.
Tiến sĩ Nguyễn Quang A, nhà hoạt động dân sự tại Hà Nội đưa ra nhận định
với RFA rằng một trong những nguyên nhân chính yếu khiến cho Hà Nội gia
tăng đàn áp tiếng nói đối lập trong năm 2017 là do ban lãnh đạo mới của
Đảng Cộng sản Việt Nam gồm những người cứng rắn và những người lãnh đạo
này lo sợ phong trào thúc đẩy thay đổi xã hội của dân chúng đang trên
đà phát triển một cách hiệu quả.
Trong khi các nhà hoạt động dân chủ tại Việt Nam đồng ý với nhận định
của Tiến sĩ Nguyễn Quang A, cho đây là một yếu tố nội tại quan trọng thì
đại diện của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền-Human Rights Watch, Phó Giám
đốc đặc trách khu vực Châu Á, ông Phil Robertson nhận xét yếu tố liên hệ
đến ngoại giao giữa Việt Nam và Mỹ cũng đóng vai trò ảnh hưởng không
kém. Ông Phil Robertson nói với RFA:
“Rõ ràng nhân quyền ở Việt Nam đang xấu đi một cách trầm trọng. Kể từ
khi ông Thủ tướng trở về từ chuyến thăm Nhà Trắng, chúng tôi nhận thấy
tình trạng đàn áp nhân quyền gia tăng đáng kể. Tôi nghĩ sau cuộc gặp gỡ
với ông Trump, ông Thủ tướng Việt Nam nhận ra rằng Tổng thống Trump
không hề quan tâm đến nhân quyền, và vì vậy Việt Nam cứ thỏa sức đàn áp
các nhà bất đồng chính kiến, các blogger và các nhà hoạt động dân chủ
nhân quyền.”
Rõ ràng nhân quyền ở Việt Nam đang xấu đi một cách trầm trọng. Kể từ khi ông Thủ tướng trở về từ chuyến thăm Nhà Trắng, chúng tôi nhận thấy tình trạng đàn áp nhân quyền gia tăng đáng kể. Tôi nghĩ sau cuộc gặp gỡ với ông Trump, ông Thủ tướng Việt Nam nhận ra rằng Tổng thống Trump không hề quan tâm đến nhân quyền, và vì vậy Việt Nam cứ thỏa sức đàn áp các nhà bất đồng chính kiến, các blogger và các nhà hoạt động dân chủ nhân quyền
-Ông Phil Robertson
Kể từ sau chuyến thăm Việt Nam của Tổng thống Barack Obama hồi tháng 5
năm 2016, các tổ chức nhân quyền quốc tế ghi nhận Hà Nội bắt đầu chiến
dịch đàn áp mạnh tay. Vào tháng 6 năm 2016, cựu tù nhân lương tâm-nhà
đấu tranh giữ đất ở Dương Nội, bị bắt lại và bị kêu án 20 tháng tù giam,
với cáo buộc tội “gây rối trật tự công cộng”. Và kéo dài cho đến tám
tháng đầu năm 2017, hàng chục nhà hoạt động nhân quyền và dân chủ bị bắt
bớ và giam cầm theo các điều luật bị cho là mơ hồ trong Bộ Luật Hình sự
Việt Nam, như Điều 88, Điều 79, Điều 245, Điều 258...
Đặc biệt trong năm 2017, hàng loạt các thành viên của Hội Anh Em Dân
Chủ, một tổ chức xã hội dân sự do Luật sư nhân quyền Nguyễn Văn Đài đồng
sáng lập, bị bố ráp và bắt giữ từ tháng 7 cho đến cuối tháng 10; bao
gồm cô Trần Thị Xuân, Ký giả Trương Minh Đức, Mục sư Nguyễn Trung Tôn,
hai cựu tù nhân lương tâm Nguyễn Bắc Truyển và Phạm Văn Trội.
Liên quan đến rất nhiều trường hợp những nhà hoạt động dân chủ, nhân
quyền bị bắt giữ tại Việt Nam, Phụ tá Thứ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ, ông
Scott Busby phát biểu tại Lễ kỷ niệm Ngày Nhân quyền Việt Nam lần thứ
23, ở thủ đô Washington rằng nhân quyền Việt Nam có nhiều bước thụt lùi
và tình trạng bắt bớ, hành hung, giam cầm các nhà hoạt động vẫn thường
xuyên xảy ra. Ông Scott Busby nói với RFA:
“Chính quyền Việt Nam hứa hẹn rằng sẽ cải thiện các
điều luật nhưng đến thời điểm hiện tại họ vẫn chưa hoàn thiện. Chúng tôi
cũng đề nghị họ phải thả ngay một số tù nhân lương tâm ví dụ như luật
sư Nguyễn Văn Đài, nhưng đến hiện tại họ vẫn chưa làm.”
Không gia tăng bắt bớ trong năm 2018?
Đài Á Châu Tự Do trao đổi với một số nhà hoạt động dân chủ, nhân quyền
để tìm hiểu nguyên nhân vì sao năm 2017 lại là năm mà họ cho rằng bị
Chính quyền Hà Nội đàn áp mạnh tay nhất trong vòng 10 năm qua, thì hầu
hết những người chúng tôi tiếp xúc đều cho rằng sự bắt bớ gia tăng là do
Hà Nội nhân lúc quốc tế bớt quan tâm nhân quyền tại Việt Nam để nhằm
trả đũa trước đây đã không có điều kiện bắt.
Một trong những điều đáng chú ý về tình hình nhân quyền tại Việt Nam,
được Chủ tịch Hội Nhà báo Độc lập-Tiến sĩ Phạm Chí Dũng ghi nhận là đã
không có một trường hợp nào bị bắt giữ trong suốt tháng 11. Tiến sĩ Phạm
Chí Dũng cho rằng động thái này của Hà Nội liên quan đến yếu tố về Hiệp
định Thương mại Tự do Việt Nam-Châu Âu (EU).
Hồi hạ tuần tháng 11 vừa qua, trong cuộc gặp gỡ với Đại sứ Bruno
Angelet, Trưởng phái đoàn Liên minh Châu Âu tại văn phòng Chính phủ Việt
Nam, Phó Thủ tướng Vương Đình Huệ thúc giục Châu Âu không nên đưa nhân
quyền vào nội dung của Hiệp định Thương mại Tự do Việt Nam-EU (EVFTA).
Trả lời câu hỏi của chúng tôi liệu rằng Chính phủ Hà Nội sẽ giảm bớt làn
sóng bắt bớ những tiếng nói đối lập ở trong nước trong năm 2018 để đổi
lấy Hiệp định Thương mại Tự do Việt Nam-EU hay không, Tiến sĩ Phạm Chí
Dũng cho biết quan điểm của ông:
Thông tin mới nhất liên quan Hiệp định Thương mại Tự do Việt Nam-Châu Âu là có thể kéo sang đến năm 2019 thì mới có thể thông qua được. Vậy, trong khoảng thời gian đó thì Chính quyền Việt Nam làm gì? Nếu gia tăng bắt bớ thì không có lợi cho họ
-TS. Phạm Chí Dũng
“Thực ra để trả lời câu hỏi này thì khá là khó khăn, bởi vì Hiệp định
Thương mại Tự do Việt Nam-Châu Âu còn kéo dài. Và thông tin mới nhất
liên quan Hiệp định này là có thể kéo sang đến năm 2019 thì mới có thể
thông qua được. Vậy, trong khoảng thời gian đó thì Chính quyền Việt Nam làm gì? Nếu gia tăng bắt bớ thì không có lợi cho họ.”
Trong hai tháng cuối năm 2017, việc bắt bớ những tiếng nói đối lập ở
Việt Nam được cho là lắng xuống. Tuy nhiên, các nhà hoạt động dân chủ,
nhân quyền cho biết họ bị canh giữ và theo dõi một cách chặt chẽ, và
thậm chí còn bị sách nhiễu bằng các hình thức đa dạng, chẳng hạn như
trường hợp của Tiến sĩ Phạm Chí Dũng bị côn đồ cố ý tông xe hồi trung
tuần tháng 12.
Về viễn ảnh nhân quyền Việt Nam trong năm 2018, các chính phủ và những
tổ chức nhân quyền thế giới kêu gọi Hà Nội cần phải nỗ lực cải thiện
tình hình nhân quyền của Việt Nam để có thể đạt được mong muốn tham gia
vào các hiệp định như Hiệp định Thương mại Tự do Việt Nam-EU và Hiệp
định Đối tác Toàn diện và Tiến bộ xuyên Thái Bình Dương (CPTPP). Trong
khi đó, giới bất đồng chính kiến ở trong nước cho rằng bức tranh nhân
quyền Việt Nam năm 2017 vốn đã xám xịt và sẽ không được phủ thêm chút
màu tươi sáng nào, vì qua hai phiên tòa xét xử trong những ngày cuối năm
đối với nhóm 9 người bị cáo buộc tội “rải tờ rơi chống phá chính quyền”
và nhóm 16 người bị cáo buộc tội “khủng bố” với mức án tổng cộng lên
đến 213 năm tù giam thì họ tin rằng nhà cầm quyền Hà Nội sẽ tiếp tục
“khủng bố” người dân bằng những việc làm trái luật và các phiên tòa vi
hiến.
PHAN VĂN SONG * CHUYỆN MẬU THÂN VÀ GIÁNG SINH
2017-12-27 :
Chuyện Tình Quê Hương : Yêu Chuyện Người, Buồn chuyện Ta :
100 năm trước, điều kỳ diệu xảy ra trong
đêm Giáng sinh đất người,
50 năm trước, điều dã man xảy tại
đêm Tết Mậu Thân đất Việt ta !
Hưu chiến đêm Noël 1914 tại chiến hào Pháp
Đức
Tàn sát Tết Mậu Thân 1968 tại Huế Việt
Nam
Hai cuộc chiến, Hai ngày lễ
Hai văn hóa ! Hai văn
minh !
Phan Văn Song
Thứ bảy tuần trước, trên mạng Hoa Tự Do, mục Văn Hóa cho đăng một
bài viết về một sự kiện hy hữu đã xảy trong một thời kỳ đen tối nhứt của lịc sử
âu châu cách đây trên 100 năm, tạo sự chú ý cho chúng tôi. Chúng tôi xin phép
tác giả Thuần Dương và chủ nhiệm diễn đàn Hoa Tự Do, được trích những đoạn của
bài viết, đôi lời thành thật cảm ơn quý vị tác giả, và chủ nhiệm Hoa Tự Do.
1/ 100 năm trước, Giáng Sanh 24 tháng 12, 1914,
văn hóa người :
Nhơn
dịp hôm nay là ngày 27 tháng 12, 2017, sau lễ Giáng sanh 3 ngày, người viết
chúng tôi xin được chia sẻ cùng quý thân hữu vài suy nghĩ về sự kiện nầy, tuy
đã xảy ra vào dịp Noël, ở đất người trong một cuộc chiến được xem là đẩm máu nhứt
của lịch sử của âu châu. Sở dĩ ngày 27 vì chúng tôi muốn kỷ niệm ngày 27 tháng
12 năm 1914, cách đây trên 100 năm, hiện tượng hiếm có đó, được những tờ báo của
Anh và Mỹ đưa tin. Tờ The Daily Telegraph cho đăng một bài viết vào ngày 27
tháng 12 năm 1914, về việc quân đội Đức và liên quân Anh-Pháp, đối mặt tàn
sát nhau, vừa ngày hôm trước, lại tự động đồng lòng ngưng bắn, cùng nhau hưu
chiến, chẳng những đêm 24 tháng 12 năm 1914, đêm thánh thiện Giáng Sanh, rồi cả
ngày 25 ngày Noël nữa, rồi cùng nhau ca hát, trao đổi quà tặng, bánh sô cô la
và thuốc lá. Tờ New York Times cũng đưa cái tin của cái đêm giao thừa và
ngày Noël năm ấy. Sau đó, các tờ báo của Anh như Mirror hay Sketch cuối cùng
cũng đăng ảnh về những chiến sĩ đứng lẫn với nhau trên chiến tuyến ở trên trang
nhứt tạp chí của mình.
Hiện
tượng hy hữu nầy, xảy ra tại những chiến hào, ngay tại một điểm nóng giằng co ác liệt giữa liên quân Anh – Pháp và quân đội
Đức, nơi người ta không thể biết được liệu ngày mai mình còn sống hay không,
câu hỏi bao giờ được về nhà như hòn đá ném xuống vực sâu không hồi đáp, ở nơi
đó, liệu có thể có phép màu? Thế nhưng cuộc sống luôn có chỗ cho những điều kỳ
diệu. Vào đêm Noël năm 1914, sau nhiều ngày giao tranh dữ dội giữa giá rét của
mùa đông phương Bắc. Bất chấp những làn bom rơi, đạn nổ, những tiếng gào thét
thê lương, những thân người đổ gục vô hồn… đêm Giáng Sanh vẫn phải được tưởng
nhớ và chào đón. Binh lính của ba nước âm thầm tổ chức lễ Noel ngay dưới chiến
hào của mình. Không có gà tây, không có bếp hồng hay món tráng miệng ngọt lịm,
không cả lời chúc tụng mà chỉ có những lời cầu nguyện cho sự yên bình và sự sống.
Đêm Giáng Sanh 24 tháng 12 năm 1914, giữa sự tịch
mịch hiếm hoi của địa ngục trần gian, nơi diễn ra trận chiến khốc liệt của Thế
chiến I, một tiếng hát vút lên không gian, và tiếp theo sau đó là một trang sử
sáng ngời giữa lịch sử tối tăm của chiến tranh đã được viết nên.
Một binh sĩ người
Đức, Nikolaus Sprink, vốn là một nam ca sĩ opera tài danh bị triệu tập đi lính,
bỗng cất tiếng hát vang « Đêm Thánh Vô cùng – O Silent Night-Holly
Night... » giữa chiến trường. Và bắt đầu, một thời khắc đi vào lịch sử. Và
trong đêm tịch mịch đó, Silent Night-Holly Night – bài hát Giáng sanh nổi tiếng
nhất mọi thời đại, từ phía chiến hào của người Đức, cất lên văng vẳng, cao vút.
Người Anh và người Pháp ngừng cụng ly và xì xầm, không gian và thời gian như bất
động.Như được đánh thức sau cơn mê, một viên sĩ quan binh đoàn Scotland của
quân đội Hoàng gia Anh bất ngờ chộp lấy cây kèn túi-cornemuse, thổi lên điệu nhạc
du dương hòa cùng giọng ca bên kia chiến tuyến. Nikolaus vốn chỉ đang trổ chút
tài nghệ phục vụ những đồng đội của mình, ngỡ ngàng trước màn hồi đáp đầy chất
thơ, đã hứng khởi quên cả hiểm nguy, bước ra khỏi chiến hào, tay cầm cành thông
vừa đi vừa hát bất chấp sự can ngăn của vị chỉ huy. Bài ca vừa dứt, anh lập tức
nhận được những tràng pháo tay vang dội của những người lính từ… cả hai chiến
hào.
Đó là một phần
nội dung của bộ phim « Joyeux Noel » do Pháp sản xuất với sự hợp tác
của Anh, Đức. Bộ phim từng nhận được đề cử cho giải Phim nước ngoài xuất sắc nhất
tại Oscar 2006, Quả cầu vàng, BAFTA 2006… Đó không phải chỉ là một bộ phim lấy
đề tài chiến tranh. Mà nó dựa trên một sự kiện
hoàn toàn có thật trong Thế chiến I.
Và trong
suốt hơn 100 năm sau, sự kiện này đã được xem như là một phép lạ, giây phút
đình chiến hiếm hoi trong cuộc chiến từng cướp đi sanh mạng của hơn 15 triệu
người.
Người ta cũng ghi
nhận thêm rằng, qua sáng ngày 25 tháng 12, ở một số đoạn trên chiến hào, lính Đức
đã bước lên và hô to “Chúc mừng Giáng
Sanh” bằng tiếng Anh. Binh sĩ đồng minh cũng thận trọng tiến ra chào đón họ.
Người Đức nhanh chóng giơ tay ra hiệu “Bạn
không bắn, chúng tôi cũng không bắn”. Binh sĩ hai bên trao đổi những quà tặng
như thuốc lá, thực phẩm và mũ. Đồng thời họ có thời gian yên bình để chôn cất
những những đồng đội thiệt mạng trong nhiều tuần trước đó của mình. Ở một nơi
sanh tử không có giới hạn, đến một nấm mồ tươm tất và một buổi lễ tiễn đưa ấm
áp không thể diễn ra trọn vẹn, thì khoảng thời gian đình chiến hiếm hoi đó,
chính là dịp, để người ta dành cho những người đã khuất những điều ý nghĩa cuối
cùng.
2/ 50 năm trước, Tết Mậu Thân, 30
tháng giêng 1968, văn hóa thú :
Sự kiện Quân đội
Việt Cộng thảm sát dân lành ở Huế vào dịp Tết Mậu Thân 1968, đến năm nay, với Tết
Mậu Tuất 2018, tròn trèn đã 50 năm.
Như quý thân hữu
và đọc giả đã thấy như trên vào dịp lễ Giáng Sanh xứ người 100 năm trước, hai
phe thù địch ngưng chiến cùng nhau hát thánh ca, trao đổi lời chúc tụng và tặng
quà kỷ niệm nhau, trên chiến tuyến cạnh những địa đạo chiến hào. Trái lại với lễ
Tết xứ ta, 50 năm trước, mặc dù đã hẹn
nhau giữ truyền thống quê hương là mọi sanh hoạt xã hội phải ngưng lại, huống
chi là chiến tranh, nên phải hưu chiến trong ba ngày linh thiêng của dân tộc
là ba ngày Tết cổ truyền thờ cúng tổ tiên, thăm viếng sum họp gia đình. Lại
thêm « Trong những ngày trước cuộc tấn công, quân đồng minh nới lỏng
phòng thủ. Phe Bắc Việt (cũng) tuyên bố ngưng chiến vài dịp Tết (Mậu Thân) từ
ngày 27 tháng giếng đến ngày 3 tháng hai 1968 » - (Wikipédia en
français « L'offensive du Tết ... Dans les jours précédant l'offensive, les
alliés se relâchent. Le Nord-Viêt Nam annonce une trêve pour le Têt, soit du 27
janvier au 3 février 1968)
Sự Kiện :
Đúng nửa đêm ngày
30 rạng ngày 31 tháng 1 năm 1968, thừa quân đội đồng minh và đặc biệt quân cán chánh của Việt
Nam Cộng Hòa được nghỉ phép về gia đình « ăn Tết » ; quân đội Cộng
sản Bắc Việt và quân Việt Cộng ẩn nấp ở miền Nam Việt Nam cùng lúc tấn công bất
thình lình tại nhiều thành phố và địa phương trên toàn lãnh thổ của Việt Nam Cộng
Hòa - trong đó có Sài gòn và Huế. Với một tổng số vào khoảng 84 000 quân cộng
sản Bắc Việt cùng với hàng ngàn du kích địa phương nằm vùng, đồng loạt nổi dậy,
tiền pháo binh và súng cối, hậu xung, tấn công các phi trường, các cơ sở quân sự
quân lực Việt Nam Cộng Hòa, cùng 64 khu quân sự các thành phố là làng xã.
Sau các thành
công quân sự ban đầu, họ bị quân dân cán chánh của quân lực Việt Nam Cộng Hòa áp đảo và đẩy lui khắp nơi,
trừ Huế. Trong mọi tình huống, quân lực Việt Nam Cộng Hòa, cùng với các đơn vị
địa phương quân và cảnh sát tử thủ đã đẩy lui liên quân cộng sản Bắc Việt và Việt
Cộng. Trừ Huế, Quân lực Việt Nam Cộng
Hòa tuy ở thế bị động, hoàn toàn phòng thủ, nhưng dưới quyền chỉ huy của Tướng
Ngô Quang Trưởng, nên vẫn giữ vững được phòng tuyến. Thế nhưng một phần lớn
thành phố vẫn bị chiếm bởi quân Việt Cộng. Cuộc chiến dằn co đẩm máu suốt 28
ngày. Theo thống kê đồng minh Mỹ-Việt, quân Cộng sản Bắc Việt và Việt Cộng nằm
vùng đã bỏ lại khoảng trên dưới 5 000 cán binh vừa chết, vừa bị thương, chỉ độ
100 tên bị bắt hay đầu hàng thôi. Phía đồng minh 216 tử thương, 1609 bị thương,
riêng quân lực Việt Nam Cộng Hòa 421 quân nhơn đã hy sanh vì Tổ quốc, 2 123 bị
thương và 31 người mất tích.
Trái lại, trên
5800 thường dân vừa thiệt mạng và bị thương, 116 000 mất nhà mất cửa mất cả tài
sản trên tổng số dân Huế là 140 000 người
Và … Sau
khi thành phố vừa lấy lại, người ta tìm thấy những hố chôn tập thể với 2800 xác
chết. (Nguồn Wikipédia Pháp)
Trong những tháng
và những năm tiếp theo, bắt đầu từ ngày 31 tháng 1 năm 1968, và kéo dài tổng cộng
26 ngày, hàng chục ngôi mộ tập thể được phát hiện trong và xung quanh Huế. Nạn
nhơn bao gồm phụ nữ, nam giới, trẻ em và trẻ sơ sinh.
Theo Nguyễn Lý Tưởng,
cựu Dân biểu khu vực Thừa Thiên, trong 22 địa điểm tìm được các mồ chôn tập thể,
người ta đếm được 2,326 sọ người. Sau Tết, các gia đình kê khai có người chết,
có người mất tích, lên đến 4,000 gia đình. Chánh quyền Việt Nam Cộng Hòa, đưa
ra danh sách 4.062 nạn nhân được họ xác định là đã bị bắt cóc hoặc bị giết.
Theo các báo cáo của Việt Nam Cộng Hòa, nhiều thi thể được tìm thấy ở tư thế bị
trói buộc, bị tra tấn và có khi bị chôn sống.(Wikipédia Việt Ngữ)
Tại sao thành phố Huế ? Vì chiến
lược ?:
Ở thành phố ngày diễn ra trận chiến dài và đẩm
máu nhứt của cuộc Tấn công Việt Cộng ngày Tết Mậu Thân 1968.
Thành phố Huế, nằm
ngang đường quốc lộ 1, nằm 1,2 cây số cách biển Đông và 100 cây số phía Nam giới
tuyến Bắc (vĩ tuyến 17) của Việt Nam Cộng Hòa. Huế là thủ phủ của tỉnh Thừa
Thiên, là thành phố lớn thứ ba của Việt Nam Cộng Hòa, với 140 000 cư dân.Và Huế
cũng là cố đô của triều đình Nhà Nguyễn, là trung tâm văn hóa của miền Trung của
toàn đất nước.
Cho mãi đến năm
1968, Huế vẫn là nơi được xem là khá an toàn, dù là nằm trên một trục lộ thông
thương Nam Bắc. Huế thật sự được chia làm hai thành phố bổ trí theo Sông Hương
cắt theo hướng Đông-Nam Tây-Bắc. 2/3 dân chúng sống ở phía bờ Bắc của Sông
Hương, (Hữu ngạn – theo cái nhìn á đông- từ cửa biển lên nguồn – âu mỹ nhìn từ
nguồn xuống biển) bao bọc ngoài và trong Cổ Thành, với các vườn xưa, chùa xưa,
hố đào, nhà cửa xưa, và, với cạnh sát bờ thành, là phu phố cổ Gia Hội, chằnh chịt
nhà xưa, ngỏ hẹp.
Phía bờ Nam Sông
Hương (Tả ngạn), bên kia cầu Nguyễn Hoàng, là thành phố mới, thành phố Tây, với
một diện tích 50 % nhỏ hơn Cổ Thành, và với 1/3 cư dân còn lại. Ở đấy, gồm
có nhà thương, nhà giam, nhà thờ thiên chúa giáo La mã - Phú cam, và những cơ
quan công quyền với những địa ốc tân thời như Tòa Lãnh sự Mỹ, Viện Đại học, và
nhiều cư xá các viên chức…
Bộ tham mưu sư đoàn
1 của quân lực Việt Nam Cộng Hòa, đóng ở mạn Đông Bắc Cổ Thành Huế, với những
công sự chiến đấu nhưng phần đông được bố trí dọc theo quốc lộ 1 về hướng Quảng
Trị. Đơn vị gần nhứt Huế là Trung đoàn 3 với ba tiểu đoàn nằm cách Huế khoảng 4
cây số mạn Tây Bắc. Đơn vị duy nhứt có mặt trong thành phố là một Đại đội
« Hắc Báo », gồm các binh sĩ thiện chiến, chuyên ngành thám sát hay
phản chiến trả đủa nhanh chóng. Riêng phần an ninh thành phố thuộc quyền của Cảnh
sát quốc gia.
Hiện diện của Huê kỳ
và quân đội Mỹ, khi cuộc chiến bắt đầu, chỉ với sự có mặt của 200 quân nhơn của
thuộc cơ quan cố vấn MACV gồm 200 quân nhơn của lục quân USArmy và thủy quân lục
chiến USMC Huê kỳ, vài sĩ quan (cố vấn) Úc, và vài sĩ quan cố vấn cạnh sư đoàn
1 Việt Nam. Tất cả đang « ăn Tết » tại một doanh trại, được trang bị
chiến đấu sơ sài – légèrement fortifié nằm phía Đông của thành phố mới bờ
Nam Sông Hương, cách cầu Nguyển Hoàng một khu phố.
Tả dông dài để nói
rõ, cái nhẹ dạ của Liên quân Mỹ-Việt miền Nam Việt Nam, do quá « gentlemen
âu mỹ », quá « quân tử á đông », tin tưởng tưởng rằng Hà nội tôn
trọng hưu chiến, nhưng tập tục á đông tôn trọng ngày giờ tháng linh thiêng tuyền
thống đã được tôn trọng từ bao năm nay ; ( cũng do tuyên bố của phe Bắc Việt
ngưng chiến vài dịp Tết (Mậu Thân) từ ngày 27 tháng giếng đến ngày 3 tháng hai
1968) nên đã bị văn hóa Công Sản chủ nghĩa Vô Thần-Vô Gia Đình-Vô Tổ quốc bịp !
Trái lại, Bộ chánh
trị Đảng và công an Cộng Sản đã sửa soạn sẳn một danh sách dài những nhơn vật-mục
tiêu cần phải thanh toán ngay từ những giờ đầu của cuộc tấn công. Những sĩ quan
của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa đã đành; những nhơn vật, nhơn sự hành chánh
chánh trị, thôi cũng đành nhưng đàng nầy lại thêm tất cả những thường dân có quốc
tịch Huê kỳ hay quốc tịch khác, ngoại nhơn, ngoại kiều hay người việt làm việc
với ngoại kiều, dù người hay dù cơ sở. Sau khi bắt, phải đem ngay ra khỏi thành
phố trừng trị giết hoặc thủ tiêu, vì có tội với nhơn dân Việt Nam... Thảm sát
do đó Huế bắt đầu.
Thời điểm cuộc tấn
công cũng đã nghiên cứu rất kỹ, nhờ lệnh ngưng bắn, quân lực liên quân Mỹ Việt
sẽ lơ là, nhiều quân nhơn Việt Nam đi phép về thăm nhà...và thời tiết, mùa mưa
vẫn còn sót ở miền Trung sẽ giảm cường độ hoạt động của Không Quân Mỹ Việt. Do
đó khi, quân Cộng Sản bắt đầu tấn công, một nửa quân lực Việt Nam Cộng Hòa đang
nghỉ phép, quân phòng thủ lo phòng ngoại biên hơn phòng giữ trung tâm các thành
phố. Lúc Huế bị tấn công, chỉ có một Đại đội Hắc Báo đang giữ đường sân bay, nằm
ở Đông Bắc Cổ Thành. Do đó Cổ Thành bị
tràn ngập ngay !
Vài câu chuyện,
vài nhơn chứng :
Từ Chuyện Ta : Nguyễn Công Minh,
con gái của phó Quận trưởng quận Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị vào thời điểm đó,
nói rằng cha cô, sắp về hưu, đã bị bắt tại nhà riêng khởi đầu cuộc tấn công.
Sau khi ông nói với quân Giải phóng rằng ông là Phó Thị trưởng thành phố Huế sẽ
được cho nghỉ hưu trong năm sau (1969), ông được lệnh phải trình diện ở khu cải
tạo. Hai ngày đầu, ông được cho về nhà sau khi đến khai báo, đến ngày thứ 3 thì
ông được yêu cầu đóng gói quần áo và thực phẩm để tới khu trại trong 10 ngày.
Ông không bao giờ được nhìn thấy một lần nữa, cũng không tìm được hài cốt của
ông. Cô kể lại rằng vào mùa hè năm 1969, khi tìm kiếm thi thể của cha cô (việc
tìm kiếm do một người Cộng sản trình diện chiêu hồi chỉ dẫn), cô đã chứng kiến
7 thi thể trong một ngôi mộ đã được tìm thấy. Nguyễn Công Minh ước tính khoảng
250 thi thể được tìm thấy trong 1 tháng tìm kiếm trong 8 hố chôn tập thể.
Đến Chuyện
Tây : Ba giáo sư, Giáo sư Horst-Günther Krainick,
bác sĩ Alois Alteköster, và Tiến sĩ Raimund Discher, người giảng dạy tại Đại học
Y Khoa Huế, là thành viên Đại sứ Văn hóa CHLB Đức, cùng với bà Horst-Günther
Krainick, đã bị bắt giữ bởi quân Giải phóng trong cuộc tấn công Huế của họ vào
tháng 2 năm 1968. Ngày 05 Tháng Tư năm 1968, các bộ phận thi thể của giáo sư
cùng với nhiều người dân Việt Nam đã được phát hiện trong ngôi mộ tập thể gần
Huế.
Một số soạn giả
và phóng viên như Stephen Hosmer (Viet
Cong Repression and Its Implications for the Future, 1970); Peter Braestrup
(phóng viên, viết cuốn Big Story,
1977); Barbara Tuchman (viết cuốn The
March of Folly, 1984); Loren Baritz (Backfire,
1985) và Uwe Siemon-Netto
(Springer Foreign News Service) tất cả đều cho rằng quân Cộng Sản thực hiện một
cuộc tàn sát. Siemon-Netto cho rằng những thi thể bị trói tay là chứng minh
họ không chết vì bom mìn mà đã bị bắn với mục đích thủ tiêu chứ không phải vì lạc
đạn.
3/ Kết luận :
Cuộc tổng tấn
công Tết Mậu Thân là một thất bại lớn của Việt Cộng và quân đội Cộng sản Bắc Việt.
Thắng thua không
còn tánh thời sự của bài viết nấy của chúng tôi ! 50 năm hồi tưởng lại để nhắc lại người dân Việt
Nam, dù là người tỵ nạn Cộng Sản hiện nay ở yên phận ở Hải ngoại, hay dù là người
còn sống trong nước… hãy cùng nhau đốt một nén hương tưởng nhớ các nạn nhơn của
cuộc thảm sát Huế tháng giêng năm 1968, váv các nạn nhợn của toàn cuộc chiến Chống
cộng giữ vững Miền Nam trong vòn trên 20 năm.
Bài học đáng ghi.
Khỏi cần nói nhiều chỉ so sánh hai cái hiện tượng :
Noël 1914, ngưng bắn trên chiến hào, để cụng ly hát mừng
Thiên Chúa ra đời, dù là ba quốc gia, ba quốc tịch khác nhau không đồng ngôn
ngữ – Pháp Anh Đức !
Tết 1968, Cộng Sản
Bắc Việt bịp dân quân Nam Việt nhẹ dạ, ngưng bắn, để tấn công, dễ dàng tàn sát,
cắt đầu, mổ bụng, chôn sống, tuy dù là đồng hương, tuy dù là đồng ngôn ngữ -
Việt Nam.
Hồi
Nhơn Sơn, 27 tháng 12 2017 nhớ về 27 tháng 12 1914.
Phan
Văn Song
NẠN BUÔN NGƯỜI TẠI TRUNG QUỐC
Mỹ chính thức xếp Trung Quốc vào nước buôn bán người tệ hại nhất
Theo hãng tin AP, Bộ Ngoại giao Mỹ ngày 27/6 khẳng định Myanmar
không còn là một trong những nước phạm tội buôn bán người tệ hại nhất
trên thế giới, trong khi lại xếp Trung Quốc vào danh sách đen tối này
như một hành động chỉ trích trực tiếp về vấn đề nhân quyền của Bắc Kinh.
Trong báo cáo thường niên về nạn buôn bán người, Bộ Ngoại giao Mỹ đã
đánh tụt bậc của Trung Quốc xuống vị trí thấp nhất trong hồ sơ buôn bán
người, đưa Trung Quốc xuống cùng một hạng với Triều Tiên, Zimbabwe,
Syria và Nga.
Afghanistan được công nhận là đã có các biện pháp kiềm chế nạn buôn
người, trong khi Iraq được coi là chưa đủ tiến bộ trong việc giải quyết
vấn đề này.
Phát biểu trong buổi lễ công bố bản báo cáo, cô Ivanka Trump – cố vấn
cao cấp của Nhà Trắng và là con gái của Tổng thống Donald Trump, cho
rằng chấm dứt nạn buôn người là lợi ích cả về mặt đạo đức lẫn chiến lược
của Mỹ, và nỗ lực này là một “ưu tiên chính sách đối ngoại lớn” của
chính quyền Tổng thống Trump.
Cô nói: “Với tư cách là một người mẹ, đây không chỉ đơn thuần là một ưu
tiên chính sách. Đó là một lời kêu gọi sáng suốt về việc cần hành động
để bảo vệ những người dễ bị tổn thương và bị bóc lột.”
Ngoại trưởng Mỹ Rex Tillerson cho biết hiện có khoảng 20 triệu nạn nhân
của tình trạng buôn người trên toàn cầu, nên những việc cần phải làm là
rất nhiều.
“Thật đáng tiếc, thách thức của chúng ta là rất lớn,” ông Tillerson nói.
“Nạn buôn bán người ngày càng trở nên phức tạp và khó nhận diện hơn. Có
rất nhiều hoạt động ngầm và diễn ra trên mạng”.
Myanmar được rút ra khỏi danh sách các nước buôn người nghiêm trọng nhất
vì những nỗ lực chống lại việc tuyển trẻ em làm binh lính và lần đầu
tiên truy tố các quan chức chính phủ theo một đạo luật về buôn bán
người.
Việc hạ bậc đối với Trung Quốc được coi là một bất ngờ đặc biệt trong
báo cáo năm nay, đánh dấu sự chỉ trích công khai đầu tiên của chính
quyền Trump đối với vấn đề nhân quyền của Trung Quốc.
Điều này đánh dấu sự thay đổi so với các đời tổng thống trước đây của Mỹ
khi họ thường thường tránh chỉ trích trực tiếp Trung Quốc về vấn đề
nhân quyền.
Chính quyền Tổng thống Trump đang nhờ Trung Quốc trợ giúp để gây sức ép
đối với Triều Tiên trong việc từ bỏ chương trình hạt nhân, và Ngoại
trưởng Tillerson ngày 27/6 cho biết thất bại của Trung Quốc trong việc
trấn áp nạn lao động cưỡng bức từ Triều Tiên là một trong những lý do
khiến Trung Quốc bị hạ xếp hạng.
Trong báo cáo, Bộ Ngoại giao Mỹ còn nhấn mạnh rằng không chỉ Trung Quốc
không đáp ứng được các tiêu chuẩn tối thiểu trong việc ngăn chặn nạn
buôn người, và những nỗ lực của Trung Quốc trong việc truy tố những kẻ
buôn người cũng đang suy yếu.
“Trung Quốc đã không đáp ứng đầy đủ các tiêu chuẩn tối thiểu trong việc
loại bỏ nạn buôn người và không có nỗ lực đáng kể nào để làm điều đó, do
vậy Trung Quốc đã bị hạ xuống Bậc 3”, báo cáo viết.
Trang Epoch Times cho biết “Báo cáo về nạn buôn người (TIP)” năm 2017
đánh giá 187 quốc gia và vùng lãnh thổ.. Báo cáo này xếp hạng các nước
theo 3 bậc, trong đó Bậc 3 là thứ hạng thấp nhất, ám chỉ các nước không
đáp ứng được tiêu chuẩn tối thiểu của Đạo luật Bảo vệ Nạn nhân Buôn bán
Người của Mỹ. Trước khi bị hạ bậc trong năm nay, Trung Quốc đã bị xếp
vào danh sách theo dõi ở “Bậc 2” trong 3 năm liên tiếp.
Báo cáo cũng cho biết có những dấu hiệu cho thấy chính phủ Trung Quốc vẫn đang tham gia vào nạn lao động cưỡng bức
Subscribe to:
Posts (Atom)
No comments:
Post a Comment