Về đâu, 17-2
Những ngày 17-2 luôn đầy biến động. 40 năm trước, cũng ngày này,
người Việt ôm nhau chạy ngược xuôi trước đạo quân xâm lược của Trung
Cộng. Trẻ nhỏ cũng bị giết, người già cũng bị chết. Đất nước đau thương
trong họa cộng sản xâm lược.
17-2 hôm nay, năm 2019 cũng không bình yên. Người Việt nắm tay nhau,
cố sống sót trong tình hữu nghị cộng sản Việt-Trung, nhìn quê hương tan
rã. Nhìn người yêu nước bị giam hãm và tổ tiên bị phỉ báng ngay trước
mắt mình trong ngày tưởng niệm.
Khó ai tin được là nhà cầm quyền hôm nay lại có thể dùng một loại kế
sách bệnh hoạn, đển mức dùng xe rác bao vây tượng đài Đức Thánh Trần ở
bến Bạch Đằng, Sài Gòn. Rồi ai đó đã ra lệnh dùng xe cẩu, mang lư hương
lớn trước tượng đài đi nơi khác, vì sợ sẽ có người dân nào đó đến cắm
vài nén nhang, tưởng nhớ những người Việt đã chết vì đất nước, sợ có ai
nuôi trong mình sự thật về kẻ xâm lược mà quê hương ngàn năm vẫn chưa
bao giờ thấy bình yên.
Nhiều ngày trước, một lượng lớn các barie, hàng rào kẽm gai… được đặt
thêm ở gần chung quanh tòa Tổng lãnh sự Trung Cộng tại Sài gòn. Nhiều
ngày trước đó, danh sách những người cần bị gác nhà, chặn cửa, ngăn chận
đi lại… thậm chí có phương án bắt giữ đã được lập ra, nhằm đối phó với
việc người dân muốn tưởng niệm 40 năm, ngày Trung Cộng mang 600.000 quân
xâm lược Việt Nam. Đồng bộ với các hoạt động này, là báo chí nhà nước
được cho phép mặc áo yêu nước, lớn giọng tố cáo Bắc Kinh xâm lược, khiến
không ít người bỡ ngỡ: “Vậy là chính quyền đã quay về với nhân dân?”
Giới thạo tin nói rằng phía ngoại giao Trung Quốc cũng xông xáo khắp
nơi để vận động Hà Nội hạ nhiệt. Không biết diễn biến như thế nào nhưng
dân chúng theo dõi báo chí thấy rõ những bước chuyển của truyền thông
nhà nước, Đầu tuần thì dữ dội, gọi là Trung Quốc xâm lược, ngày kế thì
chuyển sang mềm mỏng, gọi là quân bành trướng, tiếp nữa thì chỉ tập
trung phân tích sự anh hùng của Việt Nam trong sự lãnh đạo của Đảng. Cái
kết đắng là vào ngày 15-2, một phóng sự dài của VTV nói về chiến tranh
biên giới đã hoàn toàn né cái tên Trung Quốc, mà chỉ dùng cách nói như
là “chúng ta bị tấn công, chúng ta kiên cường, chúng ta phản công…”. Bài
thuốc hạ nhiệt mạnh và tốt nhất, là từ đêm 16/2, an ninh mật vụ của nhà
cầm quyền đã bao vây chặt nhà từng người bị coi nguy hiểm vì yêu nước.
Nhà thơ Đỗ Trung Quân kể anh bị công an khu vực thăm hỏi liên tục, dù
đã có người gác trước cổng. Nhà báo Sương Quỳnh thì rạng sáng ngày
16/2, tù lúc 2 giờ, chị đã có người gác nhà để ngăn chị đi thắp hương
tưởng niệm. Công việc này chu đáo đến mức, công an thuyết phục được hàng
xóm cho họ vào đó làm trạm gác.
Lần theo bản công văn “mật” số 695-CV/ĐUK thuộc Đảng Bộ ở Sài Gòn về
việc cảnh báo sẽ có những người tổ chức thương tiếc cho hơn 100.000 dân
thường thiệt mạng trong 27 ngày chiến cuộc, và con số bộ đội thương vong
còn giấu kín đến ngày hôm nay, được biết các nhân vật ấy, dù chỉ còn đủ
sức thắp một nén hương cũng bị bao vây.
Ông Huỳnh Kim Báu, thành viên của CLB Lê Hiếu Đằng cho biết ông đi xe
vào Sài Gòn từ sáng sớm ngày 17 tháng 2, nhưng rồi bị cảnh sát giao
thông đột ngột nhảy ra chặn xe ở gần đoạn Võ Thị Sáu và Hai Bà Trưng.
Hai bên công khai ý định của mình, riêng phần công an thì nhất quyết
buộc ông quay lại. “Ai ra lệnh ngăn cản tưởng niệm, kẻ đó phản quốc”,
ông Báu chỉ nói được vậy, khi phải quay về.
Tương tự như ông Báu, ông Kha Lương Ngãi, cựu phó tổng biên tập báo
Sài Gòn Giải Phóng, cũng bị an ninh kè theo suốt con đường và đến nơi
cần bày tỏ thái độ, ông được biết “cấp trên” của các an ninh đó dứt
khoát yêu cầu ông không được tham gia tưởng niệm vì tình hình “nhạy
cảm”. Cũng còn nói được vài câu trước khi phải quay về, ông Ngãi hỏi 2
nhân viên an ninh rằng “đây là ngày toàn dân nhớ ơn, mấy cháu không nhớ
ơn à?”. Hai nhân viên an ninh này ngần ngừ rồi cũng nói “cháu cũng nhớ
ơn”.
Những người như ông Báu, ông Ngãi, bà Sương Quỳnh… đều bị an ninh vây
nhà đến tận tối ngày 17-2 với nén hương lạnh chưa thắp được và những
bài báo của nhà nước còn vương vãi dưới chân kêu gọi phải nhớ rõ kẻ thù
xâm lược. Ở tượng đài Đức Thánh Trần, người đã trở thành huyền thoại vì
đánh đuổi giặc phương Bắc xâm lược Việt Nam, đêm đó, vẫn còn những chiếc
xe rác và kẽm gai bao vây. Và trên trang facebook của nhà báo Trung
Dũng, tôi vẫn còn đọc thấy câu thơ
“Bị nhiều vết tẩy xoá
Tấm bản đồ rất đau
Lịch sử ai bôi bẩn
Bằng những bệt mực Tàu”.
Tôi chẳng có ai là người thân trong cuộc chiến 1979, thậm chí chỉ
nghe kể lại như một cuốn phim trắng đen mơ hồ về đất nước mình. Nhưng
tôi lớn lên với một thân thể lành lặn, và không phải là một công dân nô
lệ Trung Cộng, chính vì vậy, tôi biết ơn những người Việt vô danh ấy đã
cho tôi một cơ hội.
Nhưng tôi cũng không thể đến thắp cho ai đó một nén nhang, dù là biểu
trưng. Tương tự như những người vừa kể, những đứa trẻ đầy thanh xuân
cũng ngồi trước cửa nhà tôi và làm công việc những chiếc xe rác và kẽm
gai. Chúng cũng như tôi, được những người đã ngã xuống trên đất nước
chia đều một cơ hội.
Ngày đã qua, những nén nhang vẫn lạnh. Tôi tự hỏi những linh hồn mang
nặng nỗi niềm với quê hương ấy về đâu, kể từ năm 1979. Họ sẽ về đâu khi
quê hương không còn có thể là nơi chốn dung thân của mình, và bị cai
trị bởi những kẻ phản bội?
No comments:
Post a Comment