Search This Blog

Hoi Nghi Dien Hong

Tuesday, 17 June 2014

NGUYÊN HOÀNG BẢO VIỆT * QUÊ HƯƠNG



QuêHương

NGUYÊN HOÀNG BẢO VIỆT

Tôi đang đi qua những nhịp cầu tre không có gì phá gãy được để trở lại quê hương.

Xứ sở của cảm thông, của yêu thương, với những dòng tư tưởng khoan dung tuần tự lớn lên

Xứ sở hướng về Nam như con chim Việt tìm đúng cành mới đậu

Những đứa con yêu dấu, trai lẫn gái, đều ôm ấp giấc mộng mạo hiểm viễn du

Dưới bước chân bùn Hậu giang, trên cánh tay Việt Bắc, trong lồng ngực Cao nguyên, với đôi vai gầy miền Trung trĩu gánh nặng Trường Sơn.

Xứ sở một phần dĩ vãng đau thương, suốt bốn ngàn năm thao thức

Triều sóng lúa vàng óng ánh không ngớt đổ từ rừng núi miền Tây ra tận cửa biển Đông

Xứ sở quằn quại với vết thương chia cắt, còn đủ sức để nhấc bổng thực tại, còn đủ hơi thở hy vọng vươn tới một tương lai tươi sáng

Xứ sở không chỉ giàu những hầm mỏ ruộng vườn, xứ sở còn giàu những tâm hồn hai mươi ba mươi tuổi

Xứ sở quen thuộc với mọi hình thức chiến tranh, dù không muốn, giữa người, giữa người và thiên nhiên

Lịch sử đất nước dạn dày sương gió

Đã bao nhiêu lần vấp ngã rồi chỗi dậy, luôn luôn dũng cảm hồi sinh.

Xứ sở của phong dao tình ái, lục bát với Nguyễn Du, dường như mỗi trái tim là một nguồn thơ

Xứ sở nhờ thi ca làm trẻ làm giàu thêm ngôn ngữ

Dân tộc nói tiếng nói lúc chìm lúc nổi theo thủy triều lịch sử, vẫn giữ nguyên vẹn màu sắc vừa đơn sơ vừa hoa mỹ của âm thanh

Xứ sở không che giấu bất bình lúc nhân phẩm bị chà đạp, tự do bị cầm giữ

Xứ sở mười hai tháng mưa nắng thay nhau ngự trị, vẫn không thiếu bốn mùa sen cúc mai lan, từ thượng du tuyết giá tới bình nguyên hạn hán.

Xứ sở còn rải rác khuyết điểm nhưng bao giờ tính tốt cũng nhiều hơn

Xứ sở tấm lòng bạn bè cởi mở như vô tận không gian, nên chi những bầy sao lạ cũng tìm đến xin nương tựa

Xứ sở các triều đại thịnh suy thay đổi lúc đức cần lao nhẫn nại, niềm tự tin tiếp tục lưu truyền

Xứ sở những người áo vải gây dựng nghiệp lớn, những Nguyễn Huệ, những vòm trời Tây Sơn

Xứ sở từ vực sâu bóng tối thường nẩy nở thiên tài, từ ao lầy những đóa sen nhũn nhặn mà hương thơm ngát

Xứ sở chẳng bao giờ trái nghĩa quên ơn những liệt sĩ vô danh bỏ mình vì Tổ Quốc, người sống sót nối tiếp truyền thống trung kiên bất khuất.

Xứ sở với vựa thóc kho vàng chứa đầy chuyện cổ tích thần tiên và trẻ con cười nói hồn nhiên cả trong giấc ngủ say

Xứ sở với những ánh trăng thu làm mờ nhạt nỗi lo âu u ám trên vầng trán những cặp tình nhân bị thói đời hắt hủi

Xứ sở ngay từ buổi sơ sinh đã là vòm lá trú ẩn cho vô số đàn chim chạy trốn dông bão ngoài khơi

Với những ai mất quê hương, đưa bàn tay anh em ra mời đón

Xứ sở những nụ cười đổ mưa, những giọng nói nghẹn ngào, hoặc để phơi bày niềm vui chung, hoặc để san sẻ tâm tang đau đớn.

Xứ sở thường nhìn với cặp mắt âu yếm khiến cho bao nhiêu nỗi nhọc nhằn đều tan biến dễ dàng

Xứ sở những Mẹ hiền và Cha nghiêm khắc vì quá đổi thương con

Xứ sở những em nhỏ tinh khôn, những cụ già trầm tĩnh

Xứ sở của nhiều giống cây oằn sai trái chín thơm phức, của những chuổi hôn ngọt ngào hiếm có, bởi người ta thường chỉ hôn khi thật sự yêu thương nhau

Xứ sở của những mối tình chung thủy, như tim với máu, thân thể với tâm hồn, như tôi với người yêu tôi sẽ xin cưới làm vợ

Xứ sở của Song Thân đã nuôi dưỡng và dạy dỗ tôi, của những đứa em ngoan và ham học.

Xứ sở được bồi đắp bằng phù sa của những dòng sông, dù trong dù đục, khi xuôi thuyền, chúng ta sẽ tìm thấy những khuôn mặt quá khứ, hoặc vui hoặc buồn, của một dân tộc không ngớt trẻ trung và già giặn

Tổ quốc những người dù lưu lạc nơi đâu cũng hướng mắt về, mỗi lần nghe bước chân thời gian đưa mùa Xuân đi qua trái đất

Xứ sở mà chân trời là biên giới mới, nơi chia tay giữa con người và bóng tối, giữa yêu thương và tội ác.

Đất nước thường bị thua thiệt, vì người dân rất giàu tình cảm và tin cậy ở lòng tốt bẩm sinh của đồng loại, ở tiếng nói cuối cùng của công lý và nhân đạo

Xứ sở trước mắt thế giới hôm nay như một người bạn thuần hậu, trước tương lai nhân loại như như một tấm gương trung thực và quả cảm

Xứ sở được gọi bằng hai tiếng Việt Nam, một cái tên đối với tôi như có quyền lực nhiệm mầu, luôn luôn gợi cho tôi những ảnh hình quyến rũ

Xứ sở dù sớm dù muộn sẽ trở lại hồng hào da thịt, với những khát vọng tha thiết hòa vào dòng máu khôn ngoan nòi giống Rồng Tiên đang giữ gìn trong huyết quản

Số phận tôi đã gắn liền với tình yêu quê hương không có gì tách rời được

Xứ sở đẹp như một bài thơ viết cho trẻ con, với vần điệu phóng túng, với ngôn ngữ tự nhiên

Xứ sở tượng trưng nguồn Hy Vọng chẳng bao giờ tắt…



Nguyên-Hoàng Bảo Việt (1961)

Trích tập thơ

Những Dòng Nước Trong*

Văn Nghệ Sài Gòn 1962

Dấu Tích Phượng Hoàng

Bạn Văn Paris 2008

                           
 
                                  * Trình bày : họa sĩ Nguyễn Trung (tạp chí Văn Nghệ - Lý Hoàng Phong) .
 
                                                 Liên Hi Nhân Quyn Vit Nam Thy Sĩ                                                                                                           
                  * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * ** * * * *
 
 
 

No comments:

Post a Comment