PHẢN-BỘI ĐỒNG-MINH
Đến nay thì việc
họ Ngô bắt tay với ông Hồ Chí Minh cộng-sản
Bắc Việt không còn là
một nghi-vấn, như vài nhân-vật thân-Diệm trước đây đã cố
che-giấu vụ này (xin xem thêm phần “PhụLục1”
dưới cùng).
Không
phải tự-nhiên mà tờ tuần-báo Newsweek
nổi tiếng của Hoa Kỳ
vào ngày 24 tháng 12 năm
2001 bỗng đăng một bài tổng-kết tình-hình hoạt-động cuả CIA ở
Đông Nam Á, và chú lên trên bức ảnh cuả cố Tổng-Thống Ngô Đình
Diệm một câu trắng-trợn như sau:
“1963:
The Kennedy administration begins to see South Vietnamese President Ngo
Dinh Diem as a
communist tool and
decides that “Diem must go.” The CIA engineers
coup attempts that eventually lead to his assassination in November.”
(1963: Chính-quyền Kennedy bắt đầu thấy rõ Tổng Thống
Ngô Đình
Diệm cuả Nam Việt-Nam là một công-cụ cuả cộng-sản và quyết định
rằng “Diệm phải ra đi.” Cơ-quan CIA thiết kế các mưu
toan đảo chánh rốt cuộc đưa đến việc ám sát ông ta trong tháng
11.”
Số là vào ngày 02 tháng 11 năm
2001, một số phần-tử hoài-Ngô đã tổ-chức một buổi lễ cầu
hồn cho cố Tổng-Thống Ngô Đình Diệm tại Trung Tâm Công Giáo Việt
Nam ở California, và quyết định mở một chiến dịch gây quỹ để
xây một bức tượng của cố Tổng-Thống
Ngô Đình Diệm ngay tại thủ đô Washington.
Độc-giả tinh ý hiểu ngay đó là một cách trả lời của
Mỹ đối
với ý đồ nói trên của số người liên quan.
*
Theo
Ông QUÁCH
TÒNG ĐỨC
(Đổng
Lý Văn Phòng của Tổng Thống Ngô Đình Diệm):
Theo tiến-sĩ Lâm Lễ
Trinh, cựu Bộ-Trưởng Bộ Nội-Vụ dưới thời Đệ-Nhất
Cộng-Hòa, trong bài “Mạn Đàm với cựu Đổng-Lý
(Văn-Phòng Tổng-Thống Ngô Đình Diệm) Quách Tòng
Đức” thì:
“Ông
Ngô Ðình Nhu đã tìm cách thương-lượng với
Bắc Việt để loại ảnh-hưởng của Hoa Kỳ.
Ông Nhu đã mời Manelli,
Trưởng Phái-Đoàn Ba Lan
trong Ủy-Hội Quốc-Tế Kiểm-Soát Đình-Chiến để nhờ liên-lạc với
Hà Nội qua
Ðại-Sứ Pháp là Roger Lalouette đưa đề-nghị mở cuộc tiếp-xúc giữa 2 bên.
Bắc
Việt chấp-nhận ngay. Ông
Nhu giả vờ đi săn với ông Cao Xuân Vĩ ở
Cao Nguyên rồi nửa đường rẻ xuống vùng
Tánh Linh ở Phước
Tuy để gặp đại-diện của Bắc Việt.
Cụ Cao Xuân Vĩ
đã xác-nhận điều này.
Trong cuộc gặp-gỡ, 2 bên đồng ý tái-lập trước tiên về liên-lạc bưu-điện
và sau đó về giao-thương để tiến
tới thống-nhất đất nước trong hòa-bình.
Sau cuộc tiếp-xúc đó, ông Nhu cố ý tiết-lộ nội-dung cuộc tiếp-xúc cho báo-chí biết
để ngầm thông-báo cho Washington.
Ông Quách Tòng Đức xác-nhận là “chính ông
Nhu có đề-cập đến chuyện này trong vài phiên nhóm với tướng-lãnh tại Bộ Quốc-phòng
và ngày 23.7.1963 tại suối Lồ Ồ khi nóí chuyện
với các cán-bộ xây-dựng Ấp Chiến lược
khoá 13.”
Một nguồn tin khác cho biết ông
Nhu xử dụng trung gian cuả bốn đại sứ:
Roger Lalouette (Pháp),
d’Orlandi (Ý),
Goburdhun (Ấn Độ) và
Manelli (Ba Lan), (hai ông sau là thành viên của Ủy ban Quốc
tế kiểm soát đình chiến) cũng như Tổng
lãnh sự Pháp ở Bắc
Việt Jacques de Buzon, để liên lạc với Hànội.
Ông QTĐ nói có nghe dư luận này nhưng không
biết
rỏ chi tiết.
Ông cũng
có nghe xầm xì rằng ông Nhu
đã gặp một đại diện Văn phòng Chính
trị CS (Phạm Hùng?) trong lần đi săn tại
Quận Tánh Linh, Bình Tuy.
Song
song với
sự tiết-lộ của ông
Nhu, Tổng-Thống Pháp De Gaulle lên tiếng kêu gọi loại bỏ
“ảnh-hưởng ngoại-quốc” ra khỏi VN, còn
Hồ Chí Minh lên tiếng nói rằng “một cuộc ngưng
bắn có thể được 2 bên thỏa-thuận.”
Ông Nhu đã hội kiến với Maneli
lần đầu vào ngày 25/8/63 tại Bộ Ngoại giao
VNCH và kế đó là vào ngày 2/9/63
tại phòng đọc sách của ông (“War of the
Vanquished”, Mieczyslaw Maneli).
Ông Quách Tòng Đức xác-nhận: một Tết Nguyên-Đán trước 1963,
một cành đào đỏ lộng-lẫy được
trưng-bày nơi phòng khánh-tiết Dinh Độc-lập
với tấm thiệp in tặng của “Chủ tịch Nhà
nước Cọng hoà Xã hội Miền Bắc”.
Ông Đức kết-luận: “hành-động độc-lập (không cho
Mỹ biết)
của ông Nhu đã làm Washington tức-giận hơn.
TT
Kennedy bật đèn xanh cho Lodge tiến-hành cuộc đảo-chánh nhanh chóng hơn.”
Theo
một tài-liệu
cho là di-chúc của Hồ Chí Minh,
thì:
“Ðầu
năm 1963, hồi đó tôi (Hồ Chí Minh) còn chưa
bị bọn quanh tôi bao vây chặt-chẽ quá, tôi có
nhờ mấy nhân-viên Ủy-Hội Kiểm-Soát Quốc
Tế Ðình-Chiến chuyển vào Nam bộ
hai
cành đào lớn rất đẹp để tặng
cụ Ngô đình Diệm, kèm theo một bức thư,
trong thư đó, tôi có chân tình yêu cầu cụ Ngô cùng
tôi thảo luận trong tình anh em, để hai bên cùng
lo cho dân chúng hai miền, trên căn bản thi đua làm
cho dân giàu, nước mạnh, theo đường lối
riêng của từng người. Truyện này lộ
ra, làm
cụ Ngô bị giết trong Nam.”
*
Ta thử so-sánh giữa 2 con
đường, vì chỉ có 2 con đường mà thôi:
─ Con đường thứ nhất là tạm uyển-chuyển nhường-nhịn
Đồng-Minh Hoa-Kỳ để đạt
thắng-lợi diệt Cộng, rồi sẽ tranh-đấu
giành lại thế mạnh của mình, một việc
dễ làm đối với chú Sam trong bối-cảnh
khai-phóng của Thế-Giới
Tự-Do. Về
điểm này, ông Hồ Chí Minh có một câu nói để
đời.
Năm 1946, họ Hồ rước
Pháp, đuổi Tàu;
được hỏi, ông trả lời: “Tôi thà
chịu ngửi cứt Tây 5 năm, còn hơn phải ăn
cứt Tàu suốt đời”.
Ông giải-thích thêm: “Pháp là ngoại-bang, ở xa,
sẽ cút; còn Tàu, láng-giếng, sẽ ở lại luôn”.
Vậy ta cũng có thể nói: “Mỹ là ngoại-bang,
ở xa, sẽ rút; còn Cộng, nội-thù, sẽ diệt
chúng ta.”
─ Con đường thứ hai là chịu hòa-giải hòa-hợp với
họ Hồ (nghĩa là nạp mạng cho địch) để rồi nếu
không bị họ thảm-sát như các nhân-vật
Quốc-Gia trong vụ Ôn Như Hầu (CSVN
bất-thần tấn-công vào trụ-sở VN Quốc Dân
Đảng ở Hà Nội trong đêm 27-6-46 thảm-sát hầu hết các
lãnh-tụ các đảng-phái đối-lập)
thì cũng trở thành
bù-nhìn tay-sai cho họ nuốt gọn Miền
Nam; nhưng
đã vào tròng cộng-sản độc-tài thì khó lòng mà
tháo cũi sổ lồng.
Ông Diệm đã chọn con đường thứ
hai.
Mãi đến hôm nay, có
người vẫn cho con đường thứ nhất là sai (nghĩa là bị
Mỹ
cướp hết, hoặc đa-số, quyền-lợi của quốc-gia mình. Vậy
thì Nhật-Bản, Tây-Đức,
Nam-Hàn (ngay cả Pháp nữa)... thì sao? họ cũng bị
Mỹ “chèn-ép” lúc đầu, sao họ trở nên giàu mạnh từ bao lâu
nay?
Thử hỏi: một người
dân Việt miền Nam nào đó mà có lời-lẽ
hoặc cử-chỉ cho là xúc-phạm
đến Ngô Tổng-Thống thì người đó có
yên thân hay không, huống gì tự ý hành-động (độc-lập) ra ngoài chính-sách đường-lối của gia-đình
họ Ngô thì bị mất mạng là chuyện tất-nhiên.
Vậy thì, khách-quan mà nói, họ Ngô đơn-phương thương-lượng với kẻ thù chung là cộng-sản
Bắc Việt mà không hội-ý với Mỹ trước (điều mà Đồng-Minh
cần làm với nhau), lại
với ý-đồ đầu-hàng cộng-sản, đuổi Mỹ,
loại bỏ
ảnh-hưởng của Hoa Kỳ, tức là phản
bội Đồng Minh, thì có lẽ nào Hoa-Kỳ khoanh tay chịu đựng hay sao?
(Huống chi then-chốt vẫn là lòng dân miền Nam Việt-Nam).
Phản-bội Đồng-Minh tức
cũng đồng-thời phản-bội cử-tri, ân-nhân, và chí-hữu của
mình.
Ghi chú: Vị nào muốn tin là cố Tổng-Thống
Ngô Đình Diệm, nếu
không bị giết, có thể giữ vững Miền
Nam; và ông Hồ Chí Minh
thật lòng khen ngợi, muốn “sống chung hòa-bình” với ông
Ngô Đình Diệm, cùng thành-tâm tiếc-thương khi ông Diệm chết
(chuyện này do một đồ-đệ của họ Ngô bịa ra),
xin mời đọc bài của Lê Chân-Nhân (một bút-danh khác
của Lê Xuân Nhuận) đã được phổ-biến trên các diễn-đàn
liên-mạng nhiều năm vào cuối thế-kỷ thứ 20:
A
Giã-Từ
Thế-Kỷ Hai Mươi:
NGÔ
ÐÌNH DIỆM
MUỐN
DÂNG MIỀN NAM VIỆT-NAM
CHO CỘNG-SẢN BẮC-VIỆT
CHO CỘNG-SẢN BẮC-VIỆT
Trước khi giã-từ
Thế-Kỷ 20, tôi tưởng chúng ta cũng nên thử
tìm giải-đáp cho một thắc-mắc vẫn còn
tồn-đọng từ thập-niên '60 của
Thế-Kỷ 20:
1/ Cứ theo nhiều
người (trong đó có tôi) thì chúng ta phải đặt
chủ-quyền quốc-gia lên trên hết; nói cách khác, vì
tinh-thần dân-tộc, chúng ta không chấp-nhận để
cho ngoại-bang lấn-lướt quyền quyết-định
việc nước của chúng ta.
Do đó, cố Tổng-Thống Ngô Ðình
Diệm đã hành-sử đúng trong việc chống lại Hoa-Kỳ
dự-định đổ
thêm nhiều quân
vào VNCH, tức là Mỹ-hoá chiến-tranh Việt-Nam.
(Nhưng chuyện đó có phải là Sự Thật hay do một số hoài-Ngô nhấn
mạnh để chạy tội cho Nhà Ngô? Xem bài Ông Cao
Xuân Vĩ.)
2/
Cứ theo một số nhân-vật Hoa-Kỳ (trong
đó có cựu Bộ-Trưởng Quốc-Phòng McNamara,
cựu Ngoại-Trưởng Henry Kissinger) thì
Mỹ không nên
tán-đồng hay nhúng tay vào việc lật đổ
chế-độ Diệm, và họ rất tiếc là
Hoa-Kỳ đã làm như thế.
3/
Một số nhân-vật Quốc-Gia thân-Diệm
dựa vào các ý-kiến này của phiá Hoa-Kỳ để
khẳng-định rằng nếu không có cuộc chính-biến
1-11-1963, nghiã là nếu cố Tổng-Thống Diệm
vẫn còn sống và tiếp-tục lèo-lái công-cuộc
chống Cộng của quốc-dân Việt-Nam (bất-chấp
thời-lượng nhiệm-kỳ, từ 1955 đến 1975 là 20 năm!), thì
Việt-Nam
Cộng-Hoà hẳn vẫn còn tồn-tại và phát-triển,
giàu-mạnh chứ không sụp-đổ như vào Tháng Tư
Đen năm 1975.
4/
Thế nhưng, nếu ta đọc hết và đọc
kỹ các ý-kiến của các người Mỹ chống việc
chống Diệm, nghiã là ước chi
Hoa-Kỳ hồi
đó không gia-tăng lực-lượng và hoạt-động
quân-sự mà cứ để cho ông Diệm trực-tiếp
tiếp-xúc với Bắc-Việt để cả hai
miền Nam Bắc cùng tự giải-quyết vấn-đề
nội-bộ Việt-Nam với nhau, thì ta thấy rằng
các nhân-vật Mỹ tên-tuổi kể trên đã lý-luận
khác hẳn, về kết-quả của việc ông Diệm
bắt tay với Bắc-Việt:
Không phải là VNCH vẫn còn đứng vững, mà
là Bắc-Việt “thống-nhất Việt-Nam” (nuốt
chửng Miền Nam) sớm hơn, chiến-tranh
Việt-Nam
chấm dứt sớm hơn, và, quan-trọng hơn
hết là, Mỹ đã có thể tránh được
thiệt-hại lớn-lao (về vật-chất là lên đến
hơn năm-vạn-tám
mạng ngưòi, và trăm-tư-tỷ đô-la; và về
tinh-thần là ô-danh bại-trận, thay vì “được”
ông Diệm yêu-cầu rút ra, rút ra trong danh-dự
― xem “PhụLục2”).
5/
Có một số người vẫn còn tin rằng:
nếu để cố Tổng-Thống Ngô Đình Diệm toàn-quyền
và tự-lực lo lấy, thì Mỹ đã khỏi
tổn-thất như trên, mà Việt-Nam cũng đã thoát
được các thảm-cảnh đã xảy ra,
nhất là không bị cộng-sản tràn ngập.
Vấn-đề tôi xin đặt ra hôm nay là:
Về phiá cộng-sản thì họ đã có
quyết-tâm và kế-hoạch thôn-tính Miền Nam (qua việc
cài lại cán-bộ nằm vùng tại Miền Nam sau Hiệp-Định Geneva
1954, nhất là qua Nghị Quyết
15 đầu năm 1959 chủ-trương bạo-lực cách-mạng giải-phóng
Miền
Nam khiến Tổng-Thống Diệm phải ban-hành Luật 10-59, cụ-thể là việc thành-lập
“Mặt Trận Giải-Phóng Miền
Nam” từ năm 1960) với sự viện-trợ tối-đa
của Khối cộng-sản quốc-tế. Về phía
Hoa-Kỳ thì họ hẳn thấy chỉ dùng chính-trị,
kinh-tế, ngoại-giao... hẳn là chưa đủ, nên
phải dùng đến quân-sự (đổ thêm quân vào
Việt-Nam). Vậy thì,
về phiá VNCH, nghiã là về phần cố
Tổng-Thống Diệm ― người đã tin dùng cán-bộ tình-báo
chiến-lược Vũ Ngọc
Nhạ của Bắc-Việt làm cố-vấn cho mình, cùng
với nội-tuyến-viên Phạm Ngọc Thảo được Tổng-Giám-Mục
Ngô Đình
Thục nhận làm con nuôi ― “chúng ta” làm cách thế nào mà
thắng cộng-sản (ít nhất thì cũng còn nguyên, không
bị cộng-sản lấn chiếm) khi mà
cộng-sản chắc-chắn là quyết tiến lên,
Hoa-Kỳ rút ra, phủi tay, không còn phối-hợp và
yểm-trợ về quân-sự, dĩ-nhiên
giảm-thiểu nếu không cắt hết viện-trợ
kinh-tế và các mặt khác, trong lúc chúng ta không được nước
ngoài giúp đỡ (Mỹ mà rút đi thì ai mà chịu nhảy vào?), thua sút
Cộng-Sản cả về dân-số, quân-số, vũ-khí,
tiếp-liệu, ngoại-viện, khả-năng tự-túc, nhất là đoàn-kết
và ổn-định nội-tình?
B
Ông Hồ Chí Minh
trả lời phái-bộ ngoại giao Ấn-Độ
rằng “He is a patriotic man”: ông
Ngô Đình Diệm là
một người yêu nước (Cũng như sau này ―
thật không? ― họ
Hồ tỏ
ý thương tiếc trước cái chết của họ
Ngô). Câu nói (khen) cuả họ Hồ đối với
họ Ngô chỉ là một câu nói “chính trị”, và
“ngoại giao”.
Ông
Hồ Chí Minh cần (tự) đánh bóng thêm con người
cuả mình, nên phải học đòi nói-năng lịch-sự, nhất là khi nói với một nhà ngoại-giao nước
ngoài. (Ngày
xưa, bên Tàu, tướng của phe này bắt được tướng của phe
kia, đã công-khai khen tài-năng & tiết-tháo của kẻ
thù, rồi mới ra lệnh chém đầu!) Quan-trọng hơn
hết, ông ấy còn mong thuyết-phục Ông Ngô Đình
Diệm chịu tổ-chức tổng-tuyển-cử, và
xa hơn nữa là chịu “về” với mình, thì
không lẽ chê-bai người ta để rồi mình
lại sẽ ngồi chung bàn hội-nghị, ký chung văn-bản với người
ta? hoặc giả mình sẽ thu-dụng người
ta làm người hợp-tác với mình?
Câu nói (khen)
cuả Ông Hồ Chí Minh về Ông Ngô Đình Diệm
thật ra là một câu nói cố ý “giết người”.
a)
Trước Ông Ngô Đình Diệm: vào các năm 1945
và 1946, ông Hồ Chí Minh đã “khen” các ông
Nguyễn Hải Thần, Vũ Hồng Khanh,
Nguyễn Tường Tam... nồng-nhiệt đến mức nào để các
ông ấy chịu đứng chung vào “Chính-Phủ Liên
Hiệp” do ông
Hồ Chí Minh làm Chủ Tịch; để
rồi sau đó, may mà họ trốn kịp chứ không
thì họ cũng đã bị giết cùng với các
nạn-nhân khác trong vụ Ôn Như Hầu rồi.
b)
Sau Ông Ngô Đình Diệm: vào các năm 1973, 1974, và
đầu năm 1975, Ông Hồ Chí Minh (qua các lãnh-tụ
Đảng thừa-kế chủ-trương đường-lối cuả mình) đã
“khen”
Ông Dương Văn
Minh ngon-ngọt đến mức nào (Hà Nội tuyên
bố chỉ nói chuyện với ông DVM mà thôi, tức là
công-nhận ông nầy là một “nhà yêu nước”)
để Ông Dương Văn Minh sa vào bẫy, nhận
chức Tổng-Thống Miền Nam trong tình-hình đã
bị các người tiền-nhiệm phá cho nát
bét vô-phương cứu-chữa rồi, tức là
giết chết ông ấy, vì đầu-hàng tức là
tự-sát (thân-bại danh-liệt, chết cả về mặt
tinh-thần).
c)
Đối với Ông Ngô Đình Diệm:
Ông Hồ
Chí Minh biết chắc là những gì đại-sứ
Ấn Độ nói với, và những gì ông này nghe
từ, Ông Hồ Chí Minh, đều sẽ lọt vào tai
CIA (Ấn Độ trung-lập nghiã là
“đu dây” giữa cộng-sản và tư-bản, chứ không
phải thuần-túy thân cộng-sản).
Trong trại “cải-tạo”, tôi có đọc một cuốn sách
dịch từ tác-phẩm của Liên-Xô, kể thành-tích
Liên Xô (chỉ
một mình Liên Xô mà thôi) đánh thắng
Đức
Quốc-Xã, và (cũng chỉ một mình) Liên Xô lôi
được Đức Quốc-Xã ra
Toà-Án Quốc
Tế, tác-giả đã để lộ ra là hầu
hết phương-tiện tổ-chức TAQT, kể
cả từng chiếc xe Jeep cho các sĩ-quan Liên Xô đi,
từng vật-phẩm văn-phòng, v.v... đều do Hoa
Kỳ cung-cấp. Trong
chiến-tranh Việt-Nam cũng thế, sau 1954 với
Ủy-Hội Quốc Tế Kiểm-Soát Đình Chiến, là
1973 với Ủy-Hội Quốc-Tế Kiểm-Soát Và Giám-Sát Ngưng Bắn gồm
Ba Lan, Hung Ga Ri, Iran, và
Canada
(về sau thì được Indonesia thay thế) cũng như
Ban Liên-Hợp Quân-Sự 4-Bên
rồi 2-Bên (có Cộng-Sản Bắc-Việt và MTGPMN trong
đó), tất cả trụ-sở làm việc, phương-tiện di-chuyển (như tàu bay, xe hơi), tài-xế, công-nhân, thậm chí lương-thực, v.v... đều do
Hoa
Kỳ đài-thọ. Dĩ-nhiên tai+mắt cuả CIA đã được gài vào (xem
hồi-ký “Cảnh Sát Hóa”,
Chương “Ủy-Hội Quốc-Tế”, của
Lê Xuân Nhuận).
Ông
Hồ Chí Minh lại còn công-khai gửi vào Miền Nam
biếu Ông Ngô Đình Diệm một cành hoa đào để
chúc Tết nữa!
Do đó, Ông Hồ mà
“khen” (và làm thân với)
Ông Ngô là
một câu hỏi mà CIA cần tìm câu trả lời.
Thế
mà
“tổng
thống anh minh”
cùng với bào-đệ là “cha
đẻ”
của “chủ
nghĩa Nhân Vị”
kiêm “kiến
trúc sư”
của chính-thể “Việt
Nam Cộng Hòa”
không
nhận ra. Rốt
cuộc, anh+em Ông Ngô Đình Diệm đã mắc mưu
Ông
Hồ Chí Minh, tìm cách lén-lút liên-lạc với đối-phương, và bị CIA biết được, nên đã
đánh mất tín-nhiệm và hậu-thuẫn cuả Hoa-Kỳ, kết-quả là cái chết.
(Về
phiá nội-bộ Miền Nam, chế-độ
Ngô Đình
Diệm đã đánh mất lòng dân, nhiều nhất là kể
từ đầu thập-niên 1960, cụ-thể với
vụ 18 nhà chính-trị trong đó có đến 11
Tổng-Trưởng, Bộ-Trưởng cuả chính Đệ-Nhất Cộng-Hoà họp tại nhà hàng
Caravelle ra Tuyên-Ngôn
đòi ông NĐD thay-đổi chính-sách vào tháng 4-1960,
cuộc đảo-chính hụt ngày 11-11-1960, vụ
ném bom
Dinh Độc-Lập đầu năm 1962, rồi đến việc cấm treo cờ
Phật-Giáo vào ngày lễ Phật-Đản, nổ
chết người tại Đài Phát-Thanh Huế tối
8-5-1963, tổng-tấn-công chuà-chiền đêm 20-8-1963,
rồi Hoà-Thượng Thích Quảng-Đức (và các vị
khác) tự-thiêu,
Phật-Tử khắp nơi xuống đường, v.v...
Chính Ông+Bà Trần Văn Chương, Đại-Sứ tại
Mỹ và Quan-Sát-Viên
tại Liên-Hiệp-Quốc, là cha+mẹ đẻ của
Bà Ngô Đình Nhu, Thạc-Sĩ
Vũ Văn Mẫu (Ngoại-Trưởng và là cộng-sự-viên lâu năm nhất của
Tổng-Thống Diệm),
mà cũng đã quyết-liệt chống
lại chế-độ họ Ngô. Đó là những tín-hiệu,
những cảnh-báo trước, từ phía
người dân Miền Nam.
Hoa-Kỳ đã thấy rõ tính-chất
độc-tài hại
dân của tập-đoàn họ Ngô và
tinh-thần đối-kháng của sĩ-phu
và quần-chúng Việt-Nam từ
lâu, cũng như biết trước về dự-mưu đảo-chính
cuả số tướng VNCH liên-hệ từ nhiều năm qua.
Thế nhưng mãi đến tháng 9-1963 Tổng Thống Kennedy
mới trả lời báo-chí rằng muốn chiến-thắng Việt-Cộng thì
phải thay-đổi chính-sách
và nhân-sự cuả chính-phủ Ngô Đình Diệm, và
đại-sứ Henry Cabot Lodge mới trực-tiếp đề-nghị Tổng-Thống NĐD cải-tổ.)
(Nhưng Ông Diệm vẫn không nghe theo!)
Như thế,
thái độ và quyết định cuả Hoa Kỳ tùy-thuộc
rất nhiều vào lòng dân Miền Nam Việt-Nam.
Theo
Ông NGUYỄN VĂN
CHÂU
(Cựu
Chủ Tịch Quân Ủy của Đảng Cần Lao, Giám Đốc Nha Chiến Tranh
Tâm Lý trực thuộc Bộ Quốc Phòng, cộng-tác-viên đắc-lực của
Tổng-Thống Ngô Đình Diệm và Cố-Vấn Ngô Đình Nhu):
“Ít người biết rõ là trong năm 1963, Ngô Đình Diệm và Hồ
Chí Minh đã chuẩn bị cho một thỏa ước ngầm để chấm dứt cuộc
chiến anh em Bắc Nam đồng thời loại bỏ sự can dự của ngoại
quốc (Hoa Kỳ...)”
(Trích
từ “Ngô Đình Diệm, nỗ lực hòa bình dang dở” luận án
tiến sĩ của Nguyễn Văn Châu tại Đại Học Paris VII, do
Nguyễn Vy Khanh dịch,
Xuân
Thu xuất-bản năm 1989, trang 16)
Theo
ông
NGUYỄN
HƯNG ĐẠT
(Cựu
đảng-viên cao-cấp Cộng-Sản Việt-Nam, Moscow):
“Vì
Mỹ muốn đổ quân vào, nên để thương
thuyết, cụ Hồ đã thông qua Đại tá
Phạm Ngọc Thảo liên hệ với cố Tổng
thống Ngô Đình Diệm cho Đặc phái viên đặc
biệt, Tướng Nguyễn
Tài - Thứ trưởng Bộ Công An (chứ không
phải Nội vụ) của chính phủ VNDCCH đến
Sài Gòn. Ông Tài là em ruột nhà văn nổi tiếng
Nguyễn Công Hoan. Nhân chứng Đại tá Thảo nói rõ
với ông Diệm mình là người CS trước lúc môi
giới thương thuyết. Tướng Huỳnh
Văn Cao (trong hồi ký “Một Kiếp Người”) đã
viết : [Trung Tá Phạm
Ngọc Thảo, hiện là sĩ quan của
Miền Nam, diện hồi chánh, nhưng đã từng là
bạn thân của Lê Duẩn, ngày đám cưới
của Thảo tại Thiên Hộ Đồng Tháp thì Lê
Duẩn đã đích thân đến dự. Khi tôi còn là
Tư Lệnh Sư Đoàn 7 kiêm Khu Chiến Tiền Giang
thì Thảo làm Tỉnh Trưởng kiêm Tiểu Khu Trưởng
Kiến Hòa, người được Tổng Thống
Diệm tin cậy. Trong những giây phút thân tình, Thảo
đã thỏ thẻ với tôi: “Nếu Đại Tá
Tư Lệnh muốn quen biết với ông Lê Duẩn thì
tôi có thể sắp xếp được.” Cho nên
đã có lần tôi thưa với cụ Diệm: “Sao
Cụ cứ để Trung Tá Thảo làm Tỉnh Trưởng
Kiến Hòa lâu vậy, Cụ không sợ Thảo rủ rê
cháu theo Cộng Sản hay sao?” Cụ Diệm đáp
lại: “Ừ, để xem đứa nào rủ
được đứa nào?” Lúc ấy, tôi đã
hiểu là Tổng Thống Diệm tin chắc không thể
nào Thảo rủ rê tôi được, nhưng đồng
thời có nghĩa là Tổng Thống Diệm
biết rõ Thảo là Cộng Sản].
Ông
Diệm cho ông Tài ở ngay
bên cạnh mình trong Dinh Gia Long. Nhân vật mà
Thiếu tướng Đỗ
Mậu, Phụ trách An ninh Quân đội,
viết (trong hồi ký “Làm Thế Nào Để Giết Một Vị Tổng
Thống”) là những nhân vật cao cấp cuả Chính
phủ có thấy một người mang một lá cờ
đỏ sao vàng nhỏ bằng con tem trên ve áo, chính là người
này. Ông Nguyễn Tài bị
bắt ngay sau Đảo chính 11.1963, bị biệt giam
đến cuối tháng 4.1975, may nhờ một
hạ sỹ không theo lệnh chỉ huy ném lựu đạn
vào xà lim. Anh này báo với Ủy ban Quân quản đến
cứu con người liệt
hai chân này.
Tết
Việt nam 1963, thông qua Ủy hội Quốc
tế, chủ tịch Hồ
Chí Minh gửi mang vào tặng Tổng thống Ngô Đình
Diệm một cành đào. Tiếc thay,vì không
thay đổi được lập trường thoả hiệp với CS
mà Mỹ giết ông Diệm. Nhà độc tài Pinochett không
bị giết vì không làm điều này.”
(trong
bài viết “Tiểu sử cuả Cụ Hồ Chí Minh
cần phải được xem xét lại”– BBC
05-05-2005)
Theo
ông NGÔ
KỶ
(Ký-giả):
(Tháng 9 năm 1963)
“... Trong thời điểm
này, Hoa Thịnh Đốn bất mãn việc Pháp đứng
làm trung gian giải quyết chiến tranh Việt Nam. Đại
Sứ Pháp đến miền Nam Việt Nam thảo
luận bí mật với Hồ Chí Minh và Tổng Thống
Diệm qua trung gian của người Ba Lan tên Mieczyslaw
Maneli, thành viên Polish Member of the International Control
Commission, cơ quan này được thiết lập để
quan sát Hiệp Định Genève. Trong suốt nhiều tháng,
Maneli qua lại Sài Gòn - Hà Nội nhiều lần để
tìm giải pháp thương thảo. Vào tháng 07 năm 1963,
Bắc Việt đồng
ý căn bản là lập chính phủ Liên Hiệp
cầm đầu bởi Tổng Thống Diệm để
miền Nam trở thành trung lập. Họ
muốn Mỹ phải rút quân.”
(trong
bài “Khui hồ sơ
“Tối Mật”:
Mỹ
chủ mưu thanh toán anh em Tổng Thống Ngô Đình
Diệm”)
Theo
ông VIỆT
THƯỜNG
(Cựu
đảng-viên cao-cấp Cộng-Sản Việt-Nam):
“... Nguyễn công Tài
đã dành nhiều thời gian để nghiên cứu hàng
núi hồ sơ về gia đình nhà ông Ngô Đình
Diệm và những người kế cận, cũng như
những người đối lập. Tài liệu cập
nhật từ nhiều nguồn, nhưng phần đóng góp
của nội gián Phạm ngọc Thảo là rất quan
trọng. Làm sao phải chọn người tiếp xúc
thật đúng mà lại bảo toàn bí mật. Cuối cùng,
sau nhiều ngày đêm suy nghĩ, Nguyễn công Tài đã
lựa nhân vật Mã
Tuyên, người
Tàu ở Chợ-lớn đang làm công việc kinh
tài cho gia đình ông Ngô Đình Diệm.
Thông qua dịch vụ buôn bán táo
bạo, Nguyễn công Tài
đã tiếp xúc trực tiếp được với Mã
Tuyên. Và, cái thời điểm để đưa ý
kiến cho Mã Tuyên "gợi ý" với anh em ông Ngô
Đình Diệm là sau tháng 2-1962, sau cái ngày mà
hai trung uý của quân đội ông Diệm là Phạm Phú
Quốc và Nguyễn văn Cử ném bom dinh Độc
Lập làm đảo chính. Sự việc của hai trung uý
Phạm Phú Quốc và Nguyễn Văn Cử tuy không thành
công nhưng nó lại là lý do hợp thời để Nguyễn
Công Tài làm cuộc tiếp xúc với anh em ông Diệm, Nhu
thông qua thương gia người Tàu ở
Chợ-lớn là Mã Tuyên. Tín hiệu có
thuận lợi. Quả nhiên ông Nhu nhận sự tiếp
xúc một cách thận trọng và kéo dài thời gian để
mặc cả cho cái giá đi đêm. Nguyễn công Tài có
nhận xét là anh em ông Diệm, Nhu tuy học ở Pháp và
Mỹ về nhưng óc bài ngoại cực đoan như “Tự Đức” và cũng có mộng Việt Nam
sẽ gồm cả Miên và Lào và phải là cường
quốc ở châu Á.
Sự việc tin đi mối
lại chỉ dừng ở đó. Phải cho đến lúc
được phép của ông Line, Nguyễn công Tài cung
cấp cho ông Nhu một số tài liệu chứng minh người
Mỹ muốn lưu lại
ông Diệm còn vợ chồng ông Nhu phải đi lưu
vong nước ngoài, cũng như họ trước
sau cũng buộc ông
Diệm phải từ bỏ chế độ độc tài,
gia đình trị, phải chia quyền lãnh đạo cho các
đảng phái cũng như phải có chính sách bình
đẳng tôn giáo. Ông Nhu chấp nhận
một cuộc gặp gỡ với phái viên đặc
biệt của ông Line. Có thể đây chỉ là giải
pháp phòng ngừa mà cũng có thể ông Nhu muốn
hiểu rõ hơn ý đồ của địch. Những
điều này còn là bí ẩn đi theo ông Nhu xuống
tuyền đài.
Phạm Hùng
nhận những chỉ thị toàn quyền hành động
từ ông Line tại phủ toàn quyền Đông Dương
ở Ba-Đình (Hà-nội) và cấp tốc đi Nam
bằng cả ba thứ phương tiện: thủy,
bộ và hàng không.
Đầu
tháng 2-1963, cuộc họp "bí mật" giữa ông Ngô
Đình Nhu và Phạm Hùng
diễn ra tại một địa điểm kín đáo
ở quận Tánh Linh, tỉnh Bình Tuy. Trong
cuộc họp này có cả Nguyễn công Tài cũng
được dự. Khi chia tay, cả hai bên đều
hỷ hả. Nội dung cuộc họp vẫn còn nằm
trong bí mật cho đến nay.
Đầu tháng 11-1963, các tướng
trong quân đội của ông Diệm làm đảo chánh
thành công. Anh em ông Diệm,
Nhu theo đường hầm trốn vào Chợ-lớn
ở nhà Mã Tuyên. Phải chăng hai anh em ông Diệm,
Nhu định chờ người của Phạm Hùng và
Nguyễn công Tài đến đón ra bưng biền?
Người duy nhất còn
lại là Nguyễn công Tài, sau này "tình cờ" làm
cái việc xét căn cước, cảnh sát của
miền Nam đã bắt được Nguyễn công Tài.
Người Mỹ đã cho giam Nguyễn Công Tài ở
Bạch Đằng (Sài-gòn), cho hưởng mọi
tiện nghi vật chất rất cao và cũng được
ngồi xe hơi (tất nhiên có bảo vệ) đi "tham
quan" phố xá Sài-gòn. Đến 1975, trước khi
đứt phim miền Nam, Mỹ đã thả Nguyễn công
Tài ra...”
Theo
ông QUANG PHỤC
(Ký-giả, chủ nhiệm “Góp Gió”):
“Chúng
tôi nhận định rằng chính gia đình ông (Ngô
Đình Diệm), cụ thể là ông bà Ngô Đình Nhu, và
Đảng Cần Lao của ông ta đã làm hại ông,
khi âm mưu thỏa hiệp với CS Hà Nội từ
năm 1958 khi ra lệnh cho các Tỉnh trưởng ngưng
bắt các cán bộ cộng sản và thu hồi vũ khí
tự động của Bảo An, Dân Vệ, thay vào đó
bằng súng mousqueton và dao găm.”
(Hồi ký “Công
và Tội” của Nguyễn
Trân, trang 269)
(trích
từ cuốn “Hãy Trả Lại
Sự Thật cho Lịch Sử”
của Quang Phục Võ Văn Sáu, 2004, trang 39)
Theo
Trung Tướng HUỲNH VĂN CAO
(cựu
Tư Lệnh Quân Đoàn
IV):
“Đọc
hồi ký Một Kiếp Người
của Trung tướng Huỳnh Văn Cao, tới đây
thì vấn đề ông Nhu có liên hệ với CS không
cần bàn cãi nữa. Cả
tướng (Trần Văn) Đôn, tướng Huỳnh Văn
Cao và Nha An Ninh Quân Đội của Đại tá Đỗ
Mậu đều báo cáo (rằng)
Đại tá Phạm Ngọc Thảo là VC nằm vùng,
nhưng cả 2 ông Diệm và Nhu lẫn cha Thục vẫn
cứ cố ý bảo vệ cho Thảo.
Trong hồi ký Một Kiếp Người của
Huỳnh Văn Cao cho biết Đ/tá Thảo còn dám cả
gan “móc nối” ông Cao (lúc còn Đại tá), đòi
giới thiệu để ông Cao làm quen với Tổng bí
thư Lê Duẫn, Các sĩ
quan dưới quyền ông Cao rất tức giận vì
biết Thảo là VC nằm vùng, đòi giết Thảo (các
trang 79-80). Ông Nhu nghe
Thảo báo cáo bèn dọa “Kẻ nào đụng tới
Thảo (tôi) sẽ bỏ tù rục xương” (trang 90). Đồng thời, nơi trang 84, Tướng
Huỳnh Văn Cao còn cho biết cả Đại tướng
Harkins cũng nghi ngờ TT Diệm.
Bỏi vì cuộc hành quân nào của QLVNCH sắp
mở ra mà báo cho Tổng Thống phủ thì VC đều
biết trước! Cho
thấy người Mỹ, CIA đã biết và theo dõi bám
sát ông Ngô Đình Nhu từ lâu.
Và người Mỹ nhiều lần đòi Tổng
Thống Diệm loại trừ ông Nhu.
Các tướng lãnh cũng đòi loại trừ ông
Nhu nhưng ông Diệm cương quyết giữ ông Nhu!”
(trích
từ hồi ký “Một Kiếp Người”
của tướng Huỳnh Văn Cao
- theo
Quang Phục trong cuốn “Hãy Trả
Lại Sự Thật cho Lịch Sử”
của Quang Phục Võ Văn Sáu,
2004, trang 30)
Theo
NEW YORK TIMES
và THE WASHINGTON
POST
(Hồ
sơ tối mật của Ngũ Giác Đài: “Người Mỹ Làm Thế Nào Để Giết
Tổng Thống Việt Nam?”):
Ba
tác giả Lan
Vi, Hồng Hà và
Dương Hùng đã sưu tầm, phiên dịch các
bài báo đăng trên 2 tờ báo kể trên, trong đó có tiết lộ về
những cuộc thảo luận bí mật giữa Tổng Thống Diệm và Hà Nội
đằng sau lưng người Mỹ...
(trích
từ cuốn “Hãy Trả Lại
Sự Thật cho Lịch Sử”
của Quang Phục Võ Văn Sáu, 2004, trang 41)
Theo
Trung Tướng TÔN THẤT
ĐÍNH
(Cựu
Bộ Trưởng Bộ Nội Vụ, Thượng Nghị Sĩ
VNCH):
“Trong khi đó, Tổng Thống Ngô Đình Diệm
và ông Ngô Đình Nhu lại phạm vào một lỗi
lầm ngoại giao to lớn là khước từ sự
giúp đỡ về an ninh của Đại Sứ Mỹ
Cabot Lodge, chạy vào nhà Mã Tuyên là Trung
Tâm Liên Lạc xưa nay của ông Nhu với Mặt
Trận Giải Phóng Miền Nam.
Không phải cuộc binh biến 1-11-63 đã
đưa đến cuộc thảm sát 2 ông, mà chính
quyết định liều lĩnh này đã làm cho 2 ông gánh
lấy thảm họa! Sao
lại đi đến một trung tâm liên
lạc với cộng sản mà Mỹ đã biết
từ lâu rồi!”
(trích
trong cuốn hồi-ký “Hai Mươi Năm Binh Nghiệp”
của Tôn Thất Đính, trang 443)
Theo
Luật Sư HOÀNG DUY HÙNG
(Nhà
văn, nhà báo, nhà hoạt-động cộng-đồng tại Texas):
“Các cuộc gặp họp bí mật với Cộng Sản.
Sau
Đại Hội Đảng Cộng Sản Việt Nam lần thứ 15 vào năm 1959, Lê
Duẫn câu kết với Lê Đức Thọ và Trần Quốc Hoàn để củng cố
quyền lực ở Miền Bắc. Do đó, họ gây sức ép với Hồ Chí
Minh, và kể từ năm 1965 trở đi thì quyền lực thực sự đã nằm
trong tay họ. Năm 1963, Hồ đã hai lần gửi
người vào tiếp xúc với Ngô Đình Nhu. Hồ muốn liên
minh với chính phủ Diệm để chống lại áp lực của Duẫn.
Diệm và em là Nhu cũng muốn nhân cơ hội này để chống lại áp
lực của Hoa Kỳ. Ngô Đình Nhu giả vờ đi
săn ở các khu rừng Tánh Linh, Khánh Hòa và Bình Long, nhưng trong thực
tế là hội họp với các cán bộ cao cấp của Miền Bắc do Hồ
Chí Minh phái vào. Có một lần Phạm
Hùng, người mà sau năm 1975 thì được cử làm Thủ Tướng,
đã mang vào trao cho Nhu những thông điệp trực
tiếp của Hồ Chí Minh. Các cuộc thương thảo đã phải
ngưng lại vì vài tháng sau thì Diệm và Nhu bị sát hại. Vì
các cuộc họp mật này mà Hoa Kỳ đâm ra nghi ngờ Diệm và Nhu.
Ngày 1-11-1963, các tướng QLVNCH phổ biến trên đài tin tức về các
cuộc gặp mật giữa Nhu và cộng sản để mong dân chúng hậu thuẫn
trong việc lật đổ chính phủ Diệm... Nhiều năm sau đó, vào
ngày 1-11-2001, tờ Newsweek đã đăng tải một bài với hình của Tổng
Thống Diệm, bình luận rằng Hành Pháp Kennedy vào năm 1963 đã khám
phá ra rằng Diệm và Nhu là "công cụ của cộng sản" nên
kết quả là họ phải lật đổ chính phủ Diệm...”
(trích
và lược dịch từ bản thảo tác phẩm
“A Common Quest for Vietnam's Future - a brief of Vietnam War, the First
and Second Republic of Vietnam” của Hoàng Duy Hùng)
Theo
ông MINH VÕ
(nhà
bình luận thời sự):
“Ngô
Đình Nhu: Hiệp thương Nam-Bắc
Đài
Tiếng nói VNHN
– Phỏng vấn Minh Võ
Người hỏi là nhà báo Hồng Phúc Lê Hồng Long, chủ nhiệm báo Thế Giới Ngày Nay. Cuộc phỏng vấn này đã được phát thanh ngày chủ nhật 07/10/2007 trên đài phát thanh Tiếng Nói Việt Nam Hải Ngoại.
Người hỏi là nhà báo Hồng Phúc Lê Hồng Long, chủ nhiệm báo Thế Giới Ngày Nay. Cuộc phỏng vấn này đã được phát thanh ngày chủ nhật 07/10/2007 trên đài phát thanh Tiếng Nói Việt Nam Hải Ngoại.
Hỏi:
Trong cuộc mạn đàm giữa ông và ông Cao Xuân Vỹ
đăng trên DCVOnline
mới đây, ông Cao Xuân Vỹ có nói
đến cuộc tiếp xúc giữa ông Ngô Đình Nhu
với... Phạm Hùng, cán bộ cao cấp của
Việt Cộng.
Hỏi:
Về phía nhà cầm quyền miền Bắc, phản
ứng của họ ra sao, và những đìều kiện
họ đưa ra là gì?
Đáp:
Theo bà Hammer, tác giả cuốn A Death In November, thì khi ông
Goburghun, đại sứ Ấn đi Hà Nội với tư
cách chủ tịch Ủy Ban Kiểm Sóat Đình Chiến,
đến gặp ông Hồ Chí Minh thì thấy ông ta
chẳng những không thấy có gì ngăn cản cuộc
hiệp thương với Saigon...
Khi
Maneli đến Hà Nội trình bày kế hoạch theo
sự hướng dẫn của các ông Lalouette và Goburghun,
thì chỉ hai ngày sau Hà Nội đã có đáp ứng: Hà
Nội sẵn sàng khởi sự thương thuyết
bất cứ ở đâu và bất cứ lúc nào, bí
mật hay công khai. Bộ trưởng ngoại giao Xuân
Thủy, theo chỉ thị của chủ tịch và
thủ tướng sẽ sẵn sàng trình lên một danh sách
những hàng hóa có thể trao đổi giữa hai
miền. Còn điều kiện, Hà
Nội chỉ cần thấy Mỹ rút khỏi miền Nam,
thì sẵn sàng bàn thảo về bất cứ vấn
đề gì?”
(trích từ Tài Liệu ĐÀN CHIM VIỆT – 30-10-2007)
(trích từ Tài Liệu ĐÀN CHIM VIỆT – 30-10-2007)
Theo
Linh Mục An-Tôn TRẦN VĂN KIỆM
(bạn
thân của Tổng Thống Ngô Đình Diệm):
“Về sau khá lâu, tôi nghe một nguồn tin nói
rằng: Khi bị Hoa kì dồn ép tới đường cùng,
ông
Diệm có
nhờ giáo sư Bửu Hội làm trung gian mở
một vài cuộc hoà đàm bí mật với đại
diện ông Hồ tại Tánh Linh,
khiến cho một số chính khách Mĩ đã dựa vào
đó mà gỡ tội cho ông Cabot Lodge, đại sứ
Tổng Thống J.F.Kennedy…”
(trích
từ bản thảo cuốn hồi-ký “Có
phải Hoa thịnh đốn đã đưa ông Diệm
về làm Tổng thống Đệ nhất Cộng hoà
Việt Nam?”của L.m.
An-tôn Trần văn Kiệm)
Theo
ký giả LỮ GIANG
(tức
Nguyển Cần, Tú Gàn):
“Chúng ta nhớ lại, vào năm 1962, khi thấy
Mỹ định đổ quân vào miền Nam, Hà Nội
đã tìm cách thương lượng với chính phủ
Ngô Đình Diệm để ngăn chận vụ này. Hà
Nội đã nhờ Linh mục Nguyễn
Viết Khai, lúc đó là tuyên úy cho các giáo dân ờ
đồn điền Tánh Linh, thông báo cho ông Diệm
biết Hà Nội muốn ngưng chiến và mở
hiệp thương với VNCH. Vào Tết Qúy Mão (1963), Hồ
Chí Minh đã gởi tặng Ngô Đình Diệm một cành
đào. Tháng ba 1963, Hà Nội phái Tướng
Trần Độ đến Dinh Gia Long gặp ông Ngô Đình
Nhu. Sau đó, ông Ngô Đình Nhu
đã bí mật đến Tánh Linh bàn chuyện với
Phạm Hùng.
Dĩ
nhiên Mỹ biết chuyện này và tìm cách phá...”
(Trích
bài “Chiến
Lược Ngoại Giao”
của Lữ Giang (lugiang2000@vinet.com),
trên diễn đàn liên mạng Phố
Nắng, Jeudi, 5 Février 2009, 19h40mn 43s)
Chicago Tribune
June 1, 1997
June 1, 1997
“While the coup against him was being plotted, Diem
was negotiating a political compromise with Ho, who was just
as troubled by his dependence on Chinese support in the North as Diem was by the
growing American presence in the South. In retrospect, the elimination of
Diem destroyed the
only realistic prospect for a negotiated settlement and the honorable withdrawal
of the U.S. from the conflict.”
(From “A Fatal Mistake: Looking anew at Ngo Dinh Diem's 1963 ouster as president of South Vietnam”)
(From “A Fatal Mistake: Looking anew at Ngo Dinh Diem's 1963 ouster as president of South Vietnam”)
No comments:
Post a Comment