Bao năm giải phóng như thế này phải không em?
Trần Văn Giang (Danlambao)
- Ngày 30 tháng 4 năm 1975, quân dân miền Nam bị bức tử, bị cộng sản
truy đuổi thật thảm thương. Trong cảnh tuyệt vọng đó, có trường hợp lính
và người dân miền Nam đành liều thân đu càng trực thăng dù không biết
có cơ hội sống sót để ra được đến nơi an toàn, hay hải phận quốc tế; để
làm thân tị nạn lưu vong, thuyền nhân tên xứ người...
Sau đó, cộng sản kịch liệt lên án tư bản và “tàn dư Mỹ Ngụy”. Bất cứ cái
gì có chút liên quan đến tư bản, đến Mỹ, đến “Ngụy” đều thối nát, đồi
trụy, xấu xa phải triệt để hủy diệt.
Từ “Đu càng trực thăng” đến “Chui thùng xe hàng”
Hôm nay, sau hơn 44 năm “giải phóng” và “hủy diệt,” những con người của
thời đại “sinh Bắc tử Nam” dù không hề bị Mỹ hay Ngụy quân Ngụy quyền
nào truy đuổi, dù đã sinh ra ở Việt Nam nhưng bất chấp tính mạng để “đu đủ thứ”,
đu dưới mọi hình thức: đu thuyền, đu “chuyên cơ,” đu thùng xe tải, đu
hôn nhân giả... để lại mong được ra đi một cách bất hợp pháp đến các xứ
sở mà đảng và nhà nước cs đã gọi là “đang giẫy chết” và “đứng bên bờ vực
thẳm?!”
Sự kiện “đu đủ thứ” chính là trả lời cho câu hỏi “Bao năm giải phóng như thế này phải không em?” (trích lời bài nhạc “Chiều Tây Đô” của Lam Phương).
Xem lại một trường hợp điển hình: Cô Cao Thị Nhíp. “Cô Nhíp” với “hình
tượng kiên cường, gan góc” đã dẫn xe tăng của “quân đoàn 3 cộng sản”
tiến vào Sài gòn. Bẵng đi một thời gian; cô Nhíp im lỉm chém vè, tự khép
lại cái “quá khứ hào hùng đã được cộng sản bốc gần tới trời, đã quay
thành phim ‘Cô Nhíp.’ ” không hiểu sao (?) cô có thể tìm cách nào, ở đâu
ra được một cái ba-toong của anh Việt kiều nào đó (cái mẻ này còn “hay
hơn cả tuyệt vời?”) hồi nào; và rồi đu cái ba-toong đó một cái rẹc sang
định cư tại Mỹ, vào thẳng quốc tịch Mỹ và đường hoàng thành “Người Mỹ
gốc Việt” y như dân tị nạn đu càng; và cô cứ tà tà lãnh “eo-phe” dạo phố
“sốp-ping” xem hoa ở “little Sè Goòng” hổng ai hay?
Cô Nhíp Ngày Xưa - Cô Nhíp Ngày Nay
Bác Mich Long (?) có mần một bài thơ đặc biệt dành riêng cho tài đu
ba-toong của cô Nhíp mà tôi xin phép chép lại theo trí nhớ như sau:
Xưa cô Cao Nhíp tai bèo
Tưng tửng “giải phóng” cô theo... mán rừng
Tám năm, vừa hết tưng tưng
Quy mã “giẫy chết” cô mừng như điên
Giờ Cô giẫy giẫy... liên miên
Giẫy giường, giẫy chợ, ai phiền cô đâu?
Quá phê, cô giẫy thật lâu!
(“Xưa Tai Bèo Nay Giẫy Dụa” by Mr. Mich Long)
Hết sức ngược ngạo. Chả riêng gì cô Cao Thị Nhíp tai bèo, mà cán bộ cao
cấp cộng sản không thấy đứa nào còn lớn tiếng say máu hô hào chuyện
chống Mỹ cứu nước nữa; ngược lại rủ nhau bỏ tiền mua sẵn “thẻ xanh” lận
lưng chờ “đáp an toàn...” sau khi vơ vét, “sở hữu” một lô thẻ đỏ; và ùn
ùn gởi con cháu sang “du học cách bóc lột” bên Mỹ chứ nhất định không
chịu sang Tàu, sang Nga hay các nước thiên đường cộng sản. Tôi nghiệp
người dân Việt cứ bị cộng sản phỉnh lừa, lường gạt trắng mặt hết thế hệ
này qua thế hệ khác.
Vượt biên qua xứ “giãy chết” từ trong thùng sắt xe hàng
Người Bắc vượt biên trong thùng sắt xe hàng. Thật đau xót!!! Tôi chắc
không ai nén nổi nỗi ngậm ngùi và thấy như đang "ôn lại" cái thảm cảnh
của người Việt miền Nam sau khi quân cướp Bắc Cộng tràn vô sau 30 tháng 4
năm 1975.
Hoá ra ngay những kẻ mà chúng ta vẫn cứ tưởng là người của “cái nôi”
giặc Cộng sản - như dân vùng Nghệ An, Hà Tĩnh của bác Hù - nay cũng
chính là nạn nhân của quân ăn cướp cộng sản!
Có điều những “nạn nhân” này có nhiều cái “khác” với người miền Nam vượt
biên trước đây. Dù họ có “khác” nhưng xét cho cùng, họ cùng là nạn nhân
bi thảm của một chế độ thô bỉ nhất hành tinh.
Chúng ta đã từng nghe cộng sản hát vang lừng là "Chẳng kẻ thù nào ngăn nổi bước ta đi..." (trích lời một bài nhạc đỏ đang được hát như “cuồng” trong nước). Nhưng mà đi đâu kia kìa? Mang theo hành trang gì vậy?
Hơn 20 năm, họ đã từng đi theo kiểu “Sinh Bắc Tử Nam,” vai vác
AK, B40, gạo Trung cộng, chân đi dép râu... hăm hở đi giật mìn,
công đồn, đào đường, đắp mô, phá cầu, đốt chợ, pháo kích vào chỗ
đông dân cư trường học, bắn giết, “cắt mạng” sống biết bao nhiêu dân
lành bằng súng đạn "nước ngoài!”
Hôm nay họ lại hăm hở ra đi; nhưng hành trang thay vì là súng AK,
B40... lại được trang bị bằng tinh thần “trồng cần sa”, “làm móng”, “ở
đợ (osin)”, làm “cô dâu”, “làm điếm”... Miễn sao kiếm được nhiều
tiền.
Ôi trời cao đất dày! Xã hội chủ nghĩa Chó Ngựa sinh ra lớp người dám
khơi khơi hy sinh tính mạng mình, hăm hở “bức xúc” ra đi... để đem
trồng cấy, gây tai họa cho nước khác, đem tệ nạn XHCN đến cho đất nước
người khác? Nếu họ đi để quảng bá văn minh văn hóa Việt; hay gieo
trồng điều tốt lành cho nhân loại thì bỉ nhân cũng xin thành khẩn
chúc họ đi nhanh và đi thật nhiều, đi cho "chân cứng đá mềm."
(cũng là lời nhạc đỏ?!) Nhưng trái ngược lại, họ ra đi để sống chui,
sống nhủi như ma quỷ sợ ánh sáng; đi để sống kiếp chuột bọ chui
trong lỗ, trong thùng chở hàng... sống kiếp “người rơm!” thì có ai ở
đâu đó rảnh để “ngăn nổi bước chân ta!”
Gieo rắc tệ nạn trên đất nước người? Nếu có chút nghĩa khí của “kẻ
thắng cuộc” thì họ nên ở lại để xây dựng và chết tại nơi họ sinh ra.
Đừng xuất cảng hạt giống xấu xí của cộng sản từ Bắc vô Nam; rồi nay
từ Bắc tới mọi nước văn minh đang yên ổn sống thanh bình trên thế
giới!!!
Nhưng chí đã quyết và tiền đã chung (cho công an và băng đảng dẫn đường)
đủ số; tay vỗ bình bịch vào “hồ trường” rồi chui thẳng vào thùng sắt
lạnh:
Trời nam nghìn dặm thẳm
Non nước một mầu sương
Chí chưa thành, danh chưa đạt
Trai trẻ bao lăm mà đầu bạc
Trăm năm thân thế bóng tà dương
(“Hồ Trường” - Nguyễn Bá Trạc)
Với một lời nguyền: “Thà chết trong thùng xe tải lạnh nơi xứ đang
giẫy chết; chứ nhất định không ở lại chịu sống đời ‘Hạnh phúc, Tự lo Độc
lập’ trong thiên đường cộng sản.” Nói cách khác, đây cũng là một hình thức của “phong trào cách mạng” loại “Ra đi tìm đường cứu nước”
mà dân Nghệ An Hà Tĩnh đã “quán triệt” từ bài học “cắt mệnh” của bác
Hù. Thiệt tình! Bác Hù xứng đáng được tôn vinh là “Thủy tổ của phong
trào ra đi tìm đường cứu... đói.” Chỉ khác là bác Hù lần đó khôn ngoan
hơn, ra đi bằng tàu hàng (cargo ship) và lon ton làm một chân bồi tầu,
có cơm ăn ngày ba bữa, có quần áo mặc suốt ngày chứ không như đồng hương
Nghệ An Hà Tĩnh của bác đã ra đi bằng thùng hàng lạnh (Hard top cargo
box/container) phải chết ngạt, chết co quắp cong queo thê thảm...
Nên biết thêm. Một thùng sắt chở hàng (Hard-top container) dài 12.2m,
rộng 2.44m và cao 2.6m có thể chứa một số sinh mạng từ 15 đến 50 người
để đi môt quảng đường dài từ nước này qua nước khác.
Hard Top Container
Sở Di trú (Custom Services) của các quốc gia Tây phương văn minh có sẵn
“Máy tầm nhiệt” (Heat Scanner/Sensor) để “soi” hơi nóng của đám Thùng
Nhân và phát giác người di dân lậu trốn bên trong. Giới buôn người
(Human Traffickers) nghĩ ra cách cho nhét Thùng Nhân nằm chen giữa các
thùng gà đông lạnh để tránh bị phát giác bởi máy tầm nhiệt như vừa nói.
Kết quả mới nhất đưa đến sự việc 39 Thùng Nhân người Việt chết ngạt và
chết cóng trong thùng đông lạnh ở Essex Anh quốc vào ngày 23 tháng 10
năm 2019.
Qua tin tức điều tra cùng với các lời khai của nhân chứng, tất cả 39
Thùng Nhân, từ 2 tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh Việt Nam, rõ ràng họ không phải
là lớp dân nghèo khố rách áo ôm, không đủ ăn đủ mặc. Họ phải trả từ
20,000 đô la đến 60,000 đô la trên mỗi đầu người cho đường dây buôn
người này - khởi đầu từ băng đảng tội ác và công an ở Việt Nam - để có
“ân huệ” (privilege) sống trong thùng sắt lạnh suốt hai tuần lể. Trước
đây, đường dây buôn người thường dùng thùng có trần bằng vải dầy (canvas
roof) để Thùng Nhân có đủ dưỡng khí và có thể vượt thoát khỏi nhân viên
sở Di trú trong trường hợp vượt biên bị đổ bể. Nhưng thùng sắt có mái
cứng (Hard top) đã được sử dụng thay thế vì sự vận chuyển rất khắc
nghiệt qua nhiều giai đoạn ở bến cảng... Như vậy, Thùng Nhân trong thùng
sắt kín (Hard top Containers) có cơ hội chết rất cao bởi vì trong
trường hợp nếu có bất cứ chuyện gì xẩy ra, Thùng Nhân không có cách gì
để thoát thân ra ngoài; đành phải chịu chết một cách thê thảm bên trong
đó.
Sau vụ 39 người chết ở Essex Anh quốc lần này, tôi nghĩ là các tay buôn
người đang làm việc “overtime” để nghiên cứu ra một phương cách khác cho
Thùng Nhân có thể thở mạnh giỏi. Nếu được như vậy thì vấn đề buôn người
bằng thùng từ Á châu qua Âu châu và Hoa kỳ sẽ phát triển như nấm mọc
sau cơn mưa...
Thực ra, dưỡng khí (Oxygen) vẫn có thể len lỏi qua các khe hở của thùng
hàng để đi vào bên trong; nhưng vì số Thùng Nhân đông quá, nằm chen chúc
nhau (xem ảnh) cùng với đồ ăn đồ uống hư thối, cứt đái, chất thải từ cơ
thể. Số dưỡng khí này không đủ để hàng chục nhân mạng tranh nhau hít
thở trên một chặng đường di chuyển dài...
Các Kiểm soát viên của Sở Di trú (Custom Services Inspectors) tin rằng
là các công ty chuyển hàng không trực tiếp can dự vào việc buôn người.
Việc buôn người cầm chịch bởi băng đảng tội ác và nhân viên an ninh của
các chính quyền thối nát. Phần lớn các thùng hàng được chuyển tại bến
cảng đã được niêm phong từ trước rồi. Có nghĩa là Thùng Nhân đã được sắp
xếp và nhét vào trong thùng hẳn hoi trước khi thùng ra đến bến.
Qua vụ 39 người Việt gốc Nghệ An và Hà Tĩnh chết ở Essex Anh quốc ngày
23 tháng 10 2019 này, nhiều người Việt tị nạn cộng sản ở hải ngoại phải
ngao ngán kêu trời: “Có những nỗi xót xa không thể nói thành lời.”
07.11.2019
No comments:
Post a Comment