SƠN TRUNG * UNCLE FOX'S LIFE
UNCLE FOX'S LIFE
In Vietnamese, Hồ is a family name. It is also the name of fox, a wicked animal. Bác Hồ means Uncle Fox, and Chí Minh means very smart,very crafty. Hồ Chí Minh means Mr.Crafty Fox. This is the official name he chose, and a destiny name!
In
this essay, I write about life of Uncle Fox, based on the Memoir of
Professor Nguyễn Đăng Mạnh, a Vietnamese communist. He was a famous
professor awarded the tittle "teacher of people". His work entitled
"Memoir" hurting some Vietnamese important personals but he was safe,
not be imprisoned as the writers in Nhân Văn Giai Phẩm movement.
In chapter V of his work, he wrote about Uncle Fox. I like his work and this chapter, so I will analyze and explain it.II. UNCLE FOX 'S NATURE
According to Professor Nguyễn Đặng Mạnh, Uncle Fox was an excellent actor on the political stage and his life. He wrote:" By the political reason , he must to play act. He was not happy and had no freedom to do that, but nobody understood him. Histrionics could effect on the commonage but had no effect on the intellectuals.(1)
On
the contrary, I think that Uncle Fox was very happy to do that. To play
act is a cultural language bụt in fact it is to deceive. Deceiving is the nature of the communists in the wsorld as President Mikhail Gorbachev said :"I have devoted half of my life for communism. Today, I am sad to say that The Communist Party only spreads propaganda and deceives."
Indeed,
it is easy to deceive the commonage but it is difficult to cheat the
intellectuals. Communists cannot defraud everybody in everytime and
eveywhere. Life of Uncle Fox is a range of deceits. Uncle Fox was a
king of deceivers. So were is followers. Uncle Fox was a king of
deceivers. So were his followers. Uncle Fox' s nature is the nature of
the wicked fox. The following facts are his tricks
III. UNCLE FOX AND HIS ACTIVITIES
1.UNCLE FOX AND HIS POLITICALCAREER
Professor Nguyễn Đăng Mạnh tells us an interesting news. Before going
to France, uncle Fox had gone to China by a Nghê An boat with the help of
Phan Bội Châu' s organization (2). Thanks to Professor Nguyễn Thế Anh and
Professor Vũ Ngự Chiêu for revealing his two letters sending to the
President of France and the Minister of Colony, we know his aim to travel
Europe is to pursue fame and fortune, not to save his country as he
proclaimed. So his aim to China is the same. At last, he chose Europe because
Europe is wealthier than China. Unfortunately, the French colonists
didn't accept him, he had to follow Stalin and Comintern. Therefore, he became
a lackey of communism .
2. UNCLE FOX IN THE GUANGXI PRISON AND THE DIARY IN PRISON
In 1960, the Diary of Prison by Uncle Fox was published by the Publisher Văn Hóa, Hà Nội. The writer who first criticized this work was Professor Lê Hữu Mục, a former professor at The Faculty of Pedagogy Saigon before 1975. Professor Lê assumed that this work had an illicit background:
2. UNCLE FOX IN THE GUANGXI PRISON AND THE DIARY IN PRISON
In 1960, the Diary of Prison by Uncle Fox was published by the Publisher Văn Hóa, Hà Nội. The writer who first criticized this work was Professor Lê Hữu Mục, a former professor at The Faculty of Pedagogy Saigon before 1975. Professor Lê assumed that this work had an illicit background:
(1). The Black aim of Vietnamese Communists
Life of Uncle Fox ( Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch ) by Trần Dân Tiên was first published in China in1948 , and in Paris in 1949. In this work, Trần Dân Tiên told us his time in Guangxi prison, where sometimes he wrote some poems, but he didn't tell us about this work, especially it name.
Life of Uncle Fox ( Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch ) by Trần Dân Tiên was first published in China in1948 , and in Paris in 1949. In this work, Trần Dân Tiên told us his time in Guangxi prison, where sometimes he wrote some poems, but he didn't tell us about this work, especially it name.
In 1951, Tố Hữu tried to advertise Uncle Fox, and he praised the
literature talent of his boss, but he didn't mention the work of his
chairman at all .
After destroying Nhân Văn Giai Phẩm movement, Tố
Hữu made an attempt to promote Uncle Fox, As a result, The Diary
of Prison was published in 1960.
(2.) The black source of Diary of Prison
There are many sources of Diary of Prison:
+ This work was missed. but in fact, Uncle Fox kept it, then sent to Mr. Nguyễn Việt for an exibit in Bich Câu street, Hanoi (3)
+ A mountaineer found this work, and he went to Hanoi and gave to the Communist authority.
This work was written in Chinese, had no author name, why he sent to Hanoi, not Peking?(4)
+Uncle Hồ kept his manuscrit then entrusted to Hồ Viết Thắng, later, he returned to Uncle Fox.(5).
(3). Uncle Fox's Chinese ability
About 1958, Uncle Fox could write about 30 trivial poems in Vietnamese. How he could write more than 100 poems in Chinese in one year? (6)
(2.) The black source of Diary of Prison
There are many sources of Diary of Prison:
+ This work was missed. but in fact, Uncle Fox kept it, then sent to Mr. Nguyễn Việt for an exibit in Bich Câu street, Hanoi (3)
+ A mountaineer found this work, and he went to Hanoi and gave to the Communist authority.
This work was written in Chinese, had no author name, why he sent to Hanoi, not Peking?(4)
+Uncle Hồ kept his manuscrit then entrusted to Hồ Viết Thắng, later, he returned to Uncle Fox.(5).
(3). Uncle Fox's Chinese ability
About 1958, Uncle Fox could write about 30 trivial poems in Vietnamese. How he could write more than 100 poems in Chinese in one year? (6)
+ In my opinion, Uncle Fox didn't finish his elementary eduction in Quốc Ngữ and French.
He had studied Chinese at home with his father, but his Chinese was very poor.
His Chinese was at the elementary level. At that time,the old Vietnamese education was nearly retrograded when the new
eduction began to develop. The writers in the prosperous Nguyễn dynasty
such as Phan Thanh Giản, Cao Bá Quát, Nguyễn Văn Siêu, Tùng Thiện Vương, Tuy Lý
Vương had many poetry works, but after that time, time of weak Nguyễn
dynasty, Huỳnh Thuc Kháng, Phan Chu Trinh, Tản Đà, Phan Khôi, Phan Mạnh Danh,
Thúc GiạThị...had no great poetry works in Chinese. Uncle Fox's Chinese
couldn't be compared to Tản Đà, Bùi Kỷ, Phan Khôi.
In " Hồ Chí Minh, The Missing Years". Sophie Quinn Jude said Ho Chí died in Moscow (7)
Thus the author of Prison s 'Diary was Hồ Tập Chương, not Nguyễn Tất Thành (Nguyễn Ái Quốc).In " Hồ Chí Minh, The Missing Years". Sophie Quinn Jude said Ho Chí died in Moscow (7)
She also told to BBC that in 1930s. during Stalin purge , Uncle Fox was in Moscow, so he couldn't escape Stalin's sword.(8)
When Sophie Quinn Judge hesitating, Hồ Tuấn Hùng 胡俊熊 hú jùn xióng confirmed that Nguyễn Tất Thành (Nguyễn Ái Quốc,
Hồ Chí Minh) died in 1932, as a consequence, Stalin and Mao Tsetung replaced Hồ
Chí Minh by Hồ Tập Chương 胡集璋 hú jí zhang, a Taiwanese. Hồ Tuấn Hùng confirmed that:
+ Hồ Chí Minh (1890–1932) was Nguyễn
Ái Quốc , a Vietnamese.
+ Hồ Chí Minh (1933–1969) was Hồ Tập Chương, a Taiwanese.(9)
Hồ Tuấn Hùng raised the following reasons:
+Hồ Tập Chương and Hồ Chí Minh worked together in 1930s for the International Communism in the Far East. They had the mission to establish the Vietnamese Communist Party. Hồ Tập Chương and Hồ Chí Minh had the same alias PC.Lin, Hồ Quang.
(By this fact, we can conclude that Mao Tsetung had prepared longtime for this fraudulence in order to invade Vietnam and Asia).
(By this fact, we can conclude that Mao Tsetung had prepared longtime for this fraudulence in order to invade Vietnam and Asia).
+ According to Hồ Tuấn Hùng, William J. Duiker wrote that in 1927, in Guangzhou,
Nguyễn Tất Thành began to study Chinese. He needed a teacher of
Chinese so he married a Chinese woman when Han Suyin in "Eldest Son:
Zhou Enlai and the Making of Modern China, 1898-1976 (2004), said that
in 1925, Mrs Thai Chang, and Mrs Deng Yingchao taught Chinese to Nguyễn
Ái Quốc (10)
But in " the Travel Lư Sơn", in 1959, Hồ Chí Minh could write Chinese by finger(10)
But in " the Travel Lư Sơn", in 1959, Hồ Chí Minh could write Chinese by finger(10)
+Before
1932, Nguyễn Ái Quốc couldn't write a word, but after he came back from
Russia, in 1938, he could write some articles, poems and calligraphy.
+By the documents in Moscow, Hồ Tuấn Hùng realized that for
5 years in Moscow, Hồ Tập Chương studied Vietnamese, French. If he was
Nguyễn Ái Quốc , did he studied Vietnamese or Chinese?
By this fact, we can ascertained that the man named Hồ Chí Minh in Moscow from 1933 to 1938 was Hồ Tập Chương, not Nguyễn Ái Quốc. Therefore the author of The Diary in Prison was Hồ Tập Chương or another Chinese, not Nguyễn Tất Thành (Nguyễn Ái Quốc).
(4). In the Guangxi Prison
According to Professor Nguyễn Đăng Mạnh, Uncle Fox was arrested in Guangxi because he had a lot US dollars.(11)
But
Uncle Fox recounted in his Memoir that he was imprisoned by Chinese
Kuomintang police because he was suspected to demolish
Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh hội (Vietnam Revolutionary League )(12).
This fact revealed two things:
+Why did Uncle Fox and Nguyễn Đăng Mạnh raise two different reasons of Uncle Fox's arrest in Guangxi?
+Communists
wrote that Uncle Fox established Vietnam Revolutionary League and
Vietnam Independence League, but in fact, Vietnam Revolutionary League
was organized by Nguyễn Hải Thần, and Vietnam Independence League by Hồ
Học Lãm. Uncle Fox always destroyed and seized the Vietnamese
nationalist organizations for his Communist party.
When Tố Hữu and his men applauded eagerly his chairman, Đặng Thai Mai still had a lot of doubt about the lines of number on the cover of Diary of Prison. He asked his son in law, general Võ Nguyên Giáp, and Giáp replied:
"When
Uncle Fox went abroad, we also went abroad. One day we received a
letter from Pham Văn Đồng informing that Uncle Fox died. Later, when
reading a newspaper, we saw some lines written by Uncle Fox telling
that that he was safe. That bad news made us sad for some months. When
we went to Chợ Rã, Đông Viên, Nghĩa Tá, then came back Cao Bằng on time
of Tết. That was February 5th, 1943.(13)
Thus,
Uncle Fox war imprisoned for some months, not 13 months or 14 months as
he said, and he was released before February 5th, 1943.Uncle Fox didn't answer Đặng Thai Mai, but he did to Mr.Hồ Đức Thành" I want to deceive people. I don't care what they explain and what they understand!(14)
Uncle Fox was not the author of Diary of Prison . It was a work of Hồ Tập Chương or another Chinese. Anyway, this work presented a lot of deception of Vietnamese Communists.
3.UNCLE FOX IN DAILY LIFE
Professor
Nguyễn Đăng Mạnh stated that Uncle Fox used to like smoking tobacco,
but he preferred the foreign cigarette, especially the American tobacco.
He was criticised by his comrades so he quited the foreign cigarette.
But he coughed very much. As a consequence, his comrades let him smoke
the foreign cigarette freely. Mr. Hoàng Tuệ told me that in the first
Indochina war, when he went by night for a mission , he saw a group of
persons escorted by the soldiers transporting the foreign tobacco from
the French occupied zone to the liberated area
for Uncle Fox's need. Artist Dương Bích Liên stated that when in the
northern Vietnam he lived with Uncle Fox, he saw Uncle Fox smoking the
foreign cigarette, drinking the French wine, and using the fresh milk
which came from the cows raised for him. According to Tô Hoài, Trần
Đăng Ninh recounted that in the Chairman Palace, he saw Uncle Fox
sometimes wearing suits and holding a cane while walking in the
garden. Thus can illustrated that Uncle Fox didn't like an austere
life of war , but he likes a luxurious life of the French colonialists
! (15)
Uncle Fox always told lies. He always presented his simple life to people such as he always wore a old and faded khaki shirt with pair of tired sandals. He always urged people to use domestic products, and live an austere life.
He hid his smoking the foreign tobacco but a number of people such as Hoàng Văn Chí, Nguyễn Tường Bách, Bảo Đại .. knew his tricks. (16)
4. UNCLE FOX IN THE ROLE OF AN ASCETIC SAINT
Vietnamese communist party spread propaganda to celebrate Uncle Fox as a saint, who sacrificed his private life for the independence of Vietnam. Uncle Fox also praised himself many times.But on the contrary, there are many stories about his sexuality, his lovers and his wives.
In January of 1951, Hồ Chí Minh visited the brigade Sông Lô. Before leaving, he asked:" Any question?" A soldier asked: "
Why did you not have a wife? ". Hồ answered:" Although I do not get married yet, I have a big family, that is my people, included your brigade." Every body clapped their hands merrily" When moving to the North, lawyer Nguyễn Thành Vĩnh asked Hồ Chí Minh:" You went to many countries, and met many women.Why do you not marry? Nobody was suitable for you? ?" Hồ said:"I kown that you have a wife and three children. Do you take care of them? The lawyer said yes. Hồ Chí Minh replied:" If I have a family, I do not have time for my people!" (17)
Nguyễn Đăng Mạnh wrote that " Uncle Fox didn't tell lie, he didn't want to be a saint, he wanted to be a simple person"(18).
Nguyễn Đăng Mạnh protected his leader, but many facts betrayed him. Hoàng Tranh , a Chinese professor, in his book entitled " Hồ Chí Minh and China", published by Tân Tinh, in Nam Ninh in 1990, wrote : When he was still alive, Hồ Chí Minh had a celibate life but in fact he had a wife. In October of 1926, Hồ Chí Minh married Tăng Tuyết Minh and they organized a wedding celebration in Guǎngzhōu where they lived together until May of 1927, Hồ left Guǎngzhōu and his wife. (19).
Yes,
he could live a simple life with his wife and his son. Why did he tell
lie? He had wives and sons why he said he lead a celibate life to serve
his people?
Hồ
Tuấn Hùng cited a lot of Hồ Chí Minh's lovers and wives such as Bố Lạc
Nhĩ, Bố Nhĩ Đông, Đỗ Lệ Hoa, Nguyễn Thanh Linh,Tăng Tuyết Minh, Lâm Y
Lan, Đỗ Thị Lạc, Nông Thị Xuân (20)
In addition to those works, some Vietnamese writers presented to us a tragic panorama of Hồ Chí Minh' sexual life.
Nguyễn Đăng Mạnh also mentioned two women, Nguyễn Thị Hằng and Nông Thị Xuân.(1). NGUYỄNTHỊ HẰNG
When Hồ Chí Minh came back to Vietnam, and lived in the Vietnam-China border where he lived with many teenage girls, so he was guilty of child sex.When he lived in the the Presidential Palace in Hanoi, he also continued the life of a wild sex king.
Nguyễn Thị Hằng was a guerrilar participating in 1956 to shot the US air crafts in the battle Hàm Rồng (Thanh Hóa province). She and Ngô Thị Tuyển were praised as the excellent soldiers. She was called to Presidential Palace in Hanoi to meet Uncle Fox. When Uncle Fox met her, the first question instead he praised her achievement , he asked her was:"Do you want to pee? Go with me. I will show you the washroom."(21)
-
Why Uncle asked her that question? Why did he want to conduct her to
the washroom? That was the work of the servants in the Chairman Palace
to help the guests, not the work of a Chairman . Was he a debauched man in a hasty action?
-
Why were there no employees in the reception room of the Chairman? Did
he want to do freely with girls and women, as a consequence, he
prohibited the presence of their employees?
His lubricity and his life style also passed down to his men. Vũ Kỳ, his secretary imitated the way of Uncle Fox's dressing and speaking. When I met Vũ Kỳ, he asked me:" How many women do you have in your group? Writer Nguyễn Khải also met Vũ Kỳ and he have the same idea with me about Uncle Fox's men. The proverb is right when it said " Like boss like servant" . I think that the king's servants and the ordinary people's servants are the same in everytime and everywhere. (22)
His lubricity and his life style also passed down to his men. Vũ Kỳ, his secretary imitated the way of Uncle Fox's dressing and speaking. When I met Vũ Kỳ, he asked me:" How many women do you have in your group? Writer Nguyễn Khải also met Vũ Kỳ and he have the same idea with me about Uncle Fox's men. The proverb is right when it said " Like boss like servant" . I think that the king's servants and the ordinary people's servants are the same in everytime and everywhere. (22)
(2). NÔNG THỊ XUÂN
In these ethnic minority girls, Hồ loved two girls: Nông Thị Ngát and Nông Thị Xuân were the best. Nông Thị Ngát was Nông Đức Mạnh's mother, Nông Thị Xuân, Nguyễn Tất Trung's mother. Nông Thị Xuân demanded Hồ recognize her as his official wife, but Hồ did not accept her request. So did the Vietnamese communist party leaders. As a result, Trần Quốc Hoàn, Hồ 's Ministry of Security, rapped her, killed her, and threw her body in the street in Hanoi. Trần Quốc Hoàn also killed two Nông Thị Xuân 'sisters, Nông Thị Nguyệt and Nông Thị Vàng. According to Nguyễn Đăng Mạnh, many Vietnamese writers and politicians such as Vũ Thư Hiên, Ngô Thúc Lanh, Văn Tân, Dương Thư Hương, Trần Độ knew that fact.(23)
IV. CONCLUSION
Mikhail Sergeyevich Gorbachev said: "The Communist Party only spreads propaganda and deceives", so we can say"Uncle Fox and the Vietnamese Communist Party always spread propaganda and deceives. Uncle Fox was a liar. He always told lie. What he said and what he did are not the same. He told he was a writer but in fact, he was a literary theft. He played a role of a thrifty leader as he always wore a old and faded khaki shirt with pair of tired sandals. He always urged people to use domestic products, and live an austere life, but he used to smoke the foreign cigarette, drink French wine and he always wanted to live in the luxurious life. He proclaimed he was a celibate, he sacrificed his private life for the independence of Vietnam, but in fact he had a dozen wives and lovers.
Vietnamese people don't demand their leader must be a saint, or an ascetic monk. They need the truthful politicians, they hate the liars and the tyrants. He was a liar. Moreover, he committed the child sexual abuse and murder. In a word, Hồ Chí Minh was not a saint, but a green bear ghost. And he also committed genocide.
Sơn Trung
_____
CHÚ THÍCH
(1).Như đã nói, vì lí do chính trị, Hồ Chí Minh nhiều khi phải diễn kịch,sống cứ phải “diễn” như thế, kể cũng khổ. “Không có gì quý hơn độc lập tự do”. “Diễn” tức là bị tước đi của mình quyền sống tự do chứ còn gì nữa! Liệu đã ai hiểu cho ông cụ nỗi khổ này? Những trò diễn của Hồ Chí Minh nói chung có tác dụng chính trị rất tốt đối với tầng lớp bình dân. Nhưng đối với trí thức, có khi lại phản tác dụng . Nguyễn Đăng Mạnh. Memoir. chapter V, p. 127 .
(2). Nguyễn Đăng Mạnh. Memoir.130.
(3).Nguyễn Đăng Mạnh. Memoir, 125.
(4).Nguyễn Thiên Thụ. Tài liệu về Hồ Chí Minh. 128 * LÊ HỮU MỤC *TỐ CÁO NTNK
(5). Trần Đắc Thọ.Những điều ta chưa biết về Ngục trung nhật ký cũng như về quá trình dịch thơ Ngục trung nhật ký của Chủ tịch Hồ Chí Minh
http://khoavanhoc-ngonngu.edu.vn/home/index.php?option=com_content&view=article&id=3384%3Anhng-iu-ta-cha-bit-v-ngc-trung-nht-ky-cng-nh-v-qua-trinh-dch-th-ngc-trung-nht-ky-ca-ch-tch-h-chi-minh&catid=63%3Avn-hc-vit-nam&Itemid=106&lang=vi
(6)..Nguyễn Thiên Thụ. Tài liệu về Hồ Chí Minh. 128 * LÊ HỮU MỤC *TỐ CÁO NTNK
(7). Sophia Quinn Judge. SOPHIE QUINN JUDGE * THE MISSING YEARS ch.VI.
(8).BBC:Chúng ta hãy chuyển sang giai
đoạn giữa thập niên 1930 khi ông Hồ quay về Nga. Có vẻ như vị
trí của ông trong Quốc tế cộng sản lúc này bị lung lay?
Stalin
lúc này đã củng cố ảnh hưởng của mình. Nói chung những ai
đã từng làm việc ở nước ngoài sẽ bị nghi ngờ mang tư tưởng tư
sản. Những ai trở về Nga phải tự thú. Có cảm giác kẻ thù ở
mọi nơi. Đặc biệt những người như ông Hồ Chí Minh đã từng làm
việc với mặt trận thống nhất tại miền nam Trung Hoa.
Thêm
vào điều đó, lại còn những vụ bắt giữ người cộng sản tại
Hồng Kông, Thượng Hải năm 1931. Cơ sở của quốc tế cộng sản tại
Thượng Hải sụp đổ. Và những người lãnh đạo đảng cộng sản
tại Việt Nam cũng bị bắt. Nên dĩ nhiên diễn ra các vụ điều tra
xem ai có tội, và ông Hồ chắc chắn trải qua những ngày vất
vả khi đó.
BBC:Sau những vụ thanh
trừng tại Nga 1937 – 1938, thì nhiều người tự hỏi vì sao ông Hồ
Chí Minh có thể tồn tại sau những ngày như thế?
Đó
là câu hỏi mà các chuyên gia nước ngoài đã tập trung nghiên
cứu từ lâu. Quan điểm trước đây của họ cho rằng lý do chính là
vì ông Hồ, vào cuối thập niên 30, đã trở thành lãnh tụ của
đảng cộng sản nên vì thế được Stalin bảo vệ hay ít nhất cũng
là một trong những người được tin dùng.
Theo
tôi, đó là một sự tổng quát hóa không có cơ sở. Stalin có
thể diệt trừ những người thân cận nhất của mình, không có ai
là an toàn. Những nhân vật thân cận như Kalinin, Molotov cũng là
nạn nhân của Stalin (vợ của họ bị bắt và đây có thể xem là
một cách để khống chế những người này).
(9). Hồ Tuấn Hùng 胡俊熊 " Hồ Chí Minh's Life" 胡志明生平考hú zhì míng sheng píng kăo published in Taiwan in
2008. HỒ TUẤN HÙNG * HỒ CHÍ MINH SINH BÌNH KHẢO. ch.I)(10). HỒ TUẤN HÙNG * HỒ CHÍ MINH SINH BÌNH KHẢO. ch.V)
(11). Nguyễn Đăng Mạnh,123.
(12). Trần Dân Tiên, Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch. tr. 56
(13).Nguyễn Thiên Thụ. Tài liệu về Hồ Chí Minh. 128 * LÊ HỮU MỤC *TỐ CÁO NTNK
(14) +Trần Đắc Thọ.Những điều ta chưa biết về Ngục trung nhật ký cũng như về quá trình dịch thơ Ngục trung nhật ký của Chủ tịch Hồ Chí Minh
http://khoavanhoc-ngonngu.edu.vn/home/index.php?option=com_content&view=article&id=3384%3Anhng-iu-ta-cha-bit-v-ngc-trung-nht-ky-cng-nh-v-qua-trinh-dch-th-ngc-trung-nht-ky-ca-ch-tch-h-chi-minh&catid=63%3Avn-hc-vit-nam&Itemid=106&lang=vi
+Phạm Duy Trưởng. Từ Ngục trung nhật ký đến Nhật ký trong tù. An Ninh Biên Giới. http://bienphong.com.vn/BaoBienPhong/32/383/383/19354/Tu-Nguc-trung-nhat-ky-den-Nhat-ky-trong-tu/anbg.aspx
(15). Nguyễn Đăng Mạnh, 127-128.
(16). HỒ CHÍ MINH HUYỀN THOẠI VÀ MẶT NẠ VII * ĐẠO ĐỨC VÀ THỦ ĐOẠN...
(17). HỒ CHÍ MINH HUYỀN THOẠI VÀ MẶT NẠ VII * ĐẠO ĐỨC VÀ THỦ ĐOẠN...
(18). Nguyễn Đăng Mạnh, 127
(19).Nguyễn Thiên Thụ. Tài liệu về Hồ Chí Minh. 46 * HOÀNG TRANH * TĂNG TUYET MINH
(20). .Nguyễn Thiên Thụ. Tài liệu về Hồ Chí Minh 28*HỒ TUẤN HÙNG * HO CHI MINH SINH BÌNH KHẢO
(21). Nguyễn Đăng Mạnh, 126
(22).Nguyễn Đăng Mạnh, 128
(23).Nguyễn Đăng Mạnh, 129
Bản tiếng Việt
SƠN TRUNG * CUỘC ĐỜI CỦA BÁC
NGÔ ĐIÌNH DIỆM & NGÔ ĐÌNH NHU
LỄ TƯỞNG NIỆM TỔNG THỐNG NGÔ ĐÌNH DIỆM
Paris tưởng niệm 50 năm cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm và bào đệ Ngô Đình Nhu qua đời
Ngày 2 tháng 11 vừa qua, Người Việt tại nhiều quốc gia trên thế
giới đã làm lễ tưởng niệm 50 năm cố Tổng Thống Ngô-Đình Diệm và cố vấn
Ngô-Đình Nhu qua đời. Tại Paris cũng có hai buổi tưởng niệm. Đặc biệt,
tại Giáo xứ Việt Nam ở Paris, có sự hiện diện của ông Ngổ Đình Quỳnh,
thứ nam của ông Ngô-Đình Nhu. Từ Giáo xứ Paris, thông tín viên Tường An
gửi về bài tường trình.
Ngày 2 tháng 11 năm 2013, đánh dấu 50 năm chấm dứt nền đệ nhất Cộng
Hoà bằng cái chết bi thảm của cố Tổng thống Ngô-Đình Diệm và bào đệ của
ông là cố vấn Ngô-Đình Nhu. Cho đến hôm nay, ai đứng sau cái chết của 2
vị lãnh đạo quyền hành nhất của nền đệ nhất Cộng Hoà vẫn chưa có câu trả
lời thoả đáng.
Các tài liệu lịch sử ghi lại, bên cạnh quốc sách chống Cộng mạnh mẽ,
chính sách về tôn giáo của Tổng Thống Ngô-Đình Diệm cũng gây nhiều tranh
cải. Nhưng, dù yêu hay ghét, người ta cũng không thể phủ nhận lập
trường yêu nước của chí sĩ Ngô-Đình Diệm. Hình ảnh ông tiếp các phái
đoàn ngoại quốc trong quốc phục Việt Nam vẫn là một dấu ấn về một lãnh
tụ với một lập trường quốc gia kiên định.
Vì thế, mỗi năm, ở các quốc gia có người Việt định cư đều tổ chức lễ
tưởng niệm Ngài. Đặc biệt, năm nay, kỷ niệm 50 năm đã có khoảng 26 nơi ở
Âu Châu, Hoa Kỳ, Úc Châu và Việt Nam đã đồng tổ chức lễ Tưởng Niệm.Tại
Paris cũng đã có 2 nơi tổ chức lễ Tưởng Niệm.
Ngày 2 tháng 11 vừa qua, tại quận 17 Paris, có hơn 200 người Việt và
ngoại quốc đã đến tham dự lễ tưởng niệm do giáo xứ Việt Nam tổ chức.
Thánh lễ bắt đầu lúc 11 giờ với chính giữa nhà thờ là hai bức hình được
phóng to của cố Tổng Thống Ngô-Đình Diệm và bào đệ Ngô-Đình Nhu. Sau
phần thánh lễ do Linh Mục Mai Đức Vinh chủ lễ là phần văn nghệ và triển
lãm các hình ảnh của gia đình Tổng Thống Ngô-Đình Diệm. Sau đó, ông
Olindo, chồng của bà Ngô-Đình Lệ Quyên đến từ Ý, trình bày về lịch sử
của gia đình Ngô-Đình qua những dương ảnh. Buổi lễ còn có sự tham dự của
nhiều tôn giáo khác nhau, ông Huỳnh Tâm, một đạo hữu đạo Cao Đài chia
sẻ cảm tưởng của ông :
« Lần đầu tiên Giáo xứ Paris tổ chức mà có mời tất cả cộng đồng
người Việt tại Paris cũng như đại diện của các tôn giáo. Tôi tới đây với
tư cách là một tín hữu Cao Đài đến kỷ niệm 50 năm ngày cố Tổng Thống
Ngô-Đình Diệm qua đời. Đây là dịp mà chúng ta tưởng nhớ đến một người
làm nên lịch sử của một giai đoạn đó. Tôi thường đi tham dự nhiều lần
mỗi năm, phần đông thì người Tây tổ chức, nhưng đây là lần đầu tiên tôi
tham dự của Giáo xứ Việt Nam tổ chức, thì tôi thấy đây là một công việc
tưởng niệm rất xứng đáng »
Đặc biệt, buổi tưởng niệm còn có sự hiện diện của ông Ngô-Đình
Quỳnh, thứ nam của cố vấn Ngô-Đình Nhu và phu nhân Trần Lệ Xuân. Được
hỏi cảm tưởng của ông về việc nhiều nơi trên thế giới năm nay đồng tưởng
niệm Tổng Thống Ngô-Đình Diệm và cố vấn Ngô-Đình Nhu, ông tỏ vẻ vui
mừng :
« Tôi rất vui mừng thấy nhiều người Việt Nam cũng làm lễ bên Mỹ,
bên Belgique (Bỉ), bên Việt Nam hôm qua để tưởng niệm Tổng Thống và bào
đệ Ngô-Đình Nhu. Họ hiểu sự hy sinh của Cha của tôi và Bác của tôi. Tôi
rất là cảm động ( Je suis ému) Bởi vì cho gia đình của tôi là một sự
mất mát lớn. Một điều đã khó cho người ta không hiểu để người ta làm lễ
tưởng niệm và nhìn nhận giá trị của sự hy sinh đó như là một trách nhiệm
đối với công lý và cũng là một bổn phận phải ghi nhớ »
Sự hy sinh đó là gì ? Nó có ý nghĩ gì đối với quá khứ, với những
người đã sống và chết cho nền dân chủ của đất nước và cho cả những thế
hệ trong tương lai, người thứ nam của ông Ngô-Đình Nhu chia sẻ :
« Nếu cô hỏi tôi về sự hy sinh đó nó có ý nghĩa gì cho tương lai ?
Thì tình thế bây giờ đã thay đổi khác rồi. Điều quan trọng là sự đoàn
kết và tình liên đới và cái ý thức rằng người Việt Nam có một vị thế nào
đó để rồi từ đó một sức mạnh sẽ nẩy sinh. Bởi nhân dân Việt Nam có một
vị thế nào đó mà trong nhất thời chưa được lộ rõ »
Tổng
Thống Ngô Đình Diệm sinh ngày 3.1.1901 ở làng Đại Phong, huyện Lệ Thủy,
tỉnh Quảng Bình. Ông là người con thứ ba trong một gia đình lễ giáo,
nhiều đời làm quan trong triều Nguyễn. Giòng họ theo đạo Công giáo từ
đầu thế kỷ thứ 17. Ông có hai người anh là Ngô Đình Khôi và Ngô Đình
Thục, các em trai là Ngô Đình Nhu, Ngô Đình Cẩn, Ngô Đình Luyện và hai
em gái. Ngô-Đình Diệm là vị Tổng thống đầu tiên của nền Cộng Hoà.
Ông không có gia đình, suốt đời phục vụ cho đất nước như câu nói của
ông :
Tôi tiến, hãy theo tôi; tôi lùi, hãy bắn tôi;
tôi chết, hãy trả thù cho tôi.
Tôi không phải là thần thánh,
tôi chỉ là một người bình thường,
tôi chỉ biết thức khuya, dậy sớm làm việc,
một lòng hiến dâng đời tôi cho đất nước và dân tộc.
Hồi tưởng về người Bác của mình, ông Ngô Đình Quỳnh kể :
« Tôi nhớ trong dinh Độc Lập, lâu lâu tôi đang ăn cơm thì Tổng
Thống tới, rồi thì nói chuyện với ông Cố vấn. Khi họ nói chuyện với nhau
thì Tổng Thống hỏi cái gì đó, rồi thì ông Cố vấn 2-5 phút sau trả lời.
Tôi nhớ rằng cho mấy đứa con ăn cơm chung với gia đình như vậy là khá
rồi, chứ (thường thì) ăn cơm trong phòng. Lâu lâu tụi tôi cũng có tới,
nhưng ông Tổng Thống bao giờ cũng rất là bận rộn. Tôi tới tôi chơi thì
ông Tổng Thống cứ để cho tôi chơi chung quanh. »
Cố vấn Ngô Đình Nhu có 4 người con : Ngô-Đình Trác, Ngô-Đình Quỳnh,
Ngô-Đình Lệ Thuỷ và Ngô-Đình Lệ Quyên. Kể từ sau khi hai anh em Ngô-Đình
Diệm và Ngô-Đình Nhu bị sát hại, dòng họ Ngô-Đình cũng trải qua nhiều
biến cố. Hai người con gái của Ngô-Đình Nhu và Trần Lệ Xuân là Ngô-Đình
Lệ Thủy và Ngô-Đình Lệ Quyên lần lượt qua đời vào năm 1967 và 2012 vì
tai nạn giao thông. Bà Trần Lệ Xuân đã sống những năm tháng cuối đời
trong lặng lẽ ở Ý và qua đời năm 2011 tại một bệnh viện ở Rome ở tuổi
87. Hiện con trưởng Ngô-Đình Trác đang sống với gia đình ở Ý và người
con trai thứ Ngô-Đình Quỳnh, hiện đang sống và làm việc tại Bỉ
Theo Luật sư Lâm Lễ Trinh trong một cuộc phỏng vấn, ông Ngô-Đình Diệm
là Tổng Thống, nhưng khai sinh chế độ Việt Nam Cộng Hoà công lớn là của
ông Ngô-Đình Nhu. Ông Ngô-Đình Quỳnh nhớ về Cha như là một người kín
đáo và tận tuỵ cho đất nước. Ông nói :
« Cha tôi là…..ít người nói chuyện về ông Cố vấn, vì ổng cũng
không muốn xuất hiện, nhưng ông có một ý thức chính trị để đối phó với
sự phức tạp của tình hình đa nguyên thời đó. Ông còn có sự trung tín với
người anh và đi đến cùng với người anh của mình. Hai năm sau khi Cha
tôi chết, họ làm cái test cho tôi ở trường, họ bảo vẽ Cha thì tôi sẽ vẽ
cái gì, tôi vẽ : một mặt trời.Và Má thì vẽ ra sao ? Tôi vẽ một cái rừng
và một nguồn suối. Tôi nhớ gia đình của tôi phải hy sinh nên tôi biết là
họ không có nhiều thì giờ cho tôi. Nhưng tôi biết họ thương tôi nhiều.
»
Nhân lễ tưởng niệm 50 năm ngày qua đời của Cố Tổng Thống Ngô Đình
Diệm và bào đệ Ngô Đình Nhu, ông Ngô Đình Quỳnh đã cho ra mắt quyển sách
bằng tiếng Pháp « La République du Việt Nam et les Ngô-Đình » ( Nền
Việt Nam Công Hoà và Gia đình Ngô-Đình) viết từ hồi ký của mẹ ông là bà
Ngô-Đình Nhu Trần Lệ Xuân. Ông cho biết lý do ra đời của quyển sách
này :
« Cuốn sách được xuất bản hôm nay có một phần hồi ức của Mẹ tôi
được ghi chép từ năm 1963. Đồng thời chúng tôi có ý muốn soi sáng một
phần của lịch sử hãy còn mù mờ. Một số sai lầm về hình ảnh hai anh em họ
Ngô mà cả bên Tây Phương lẫn đảng Cộng sảng Việt Nam đã lưu truyền. Từ
quyển sách này chúng tôi muốn đem lại cái nhìn đúng đắn hơn, đồng thời
có phần đóng góp của Mẹ tôi với nhãn quan có phần huyền bí của Bà. Thế
thôi! »
Một sự kiện đặc biệt là lễ tưởng niệm 50 năm cố Tổng thống Ngô-Đình
Diệm và bào đệ Ngô-Đình Nhu cũng được tổ chức tại nghĩa trang Mạc Đĩnh
Chi, thuộc phường Lái Thiêu, tỉnh Bình Dương, nơi an nghĩ của Huynh Đệ
Ngô-Đình với khoảng 50 người tham dự, đặc biệt có rất nhiều người trẻ.
Ông Ngô-Đình Quỳnh rất cảm động trước sự kiện này :
« Tôi nghe rằng họ có làm lễ ở Việt Nam hôm qua, tôi rất vui mừng.
Tôi biết rằng mỗi năm họ có làm đó, tôi biết là cũng rất khó khăn vì
người Cộng sản họ không chịu cho mình làm một cách sâu xa. Tôi cho là
hết sức tốt. tôi vui mừng vì không phải chỉ người « Việt Nam diasporal »
( cộng đồng người Việt ở nước ngoài ) mà thôi mà những người Việt Nam
trong nước cũng nhớ. Thì đó là sự vui mừng ! »
Nửa thế kỷ dâu bể đã qua, sự kiện nhiều người trẻ, không biết gì về
cố Tổng Thống Ngô-Đình Diệm -và một chế độ đã lùi vào quá khứ -đến thắp
nhang trước mộ phần ông. Có phải chăng đã đến lúc những người trẻ vượt
ra khỏi sách vở nhà trường, tự đi tìm một sự thật lịch sử cho chính
mình ?
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/paris--commemoration-of-50-years-president-ngo-dinh-diem-and-ngo-dinh-nhu-s-death-11032013131800.html
Chính tổng thống Mỹ ủng hộ lật ông Diệm
Cập nhật: 02:27 GMT - thứ hai, 4 tháng 11, 2013
Các bài liên quan
Chủ đề liên quan
Mặc dù phản đối đảo chính ngay lập
tức khi các tướng lĩnh ở Sài Gòn tiếp cận Hoa Kỳ hồi cuối tháng Tám năm
1963, ông Kennedy dần dần cảm thấy rằng không còn lựa chọn nào khác
trong cố gắng mang lại thành công cho cuộc chiến chống cộng sản ở nam
Việt Nam, theo dẫn chứng từ các băng ghi âm những cuộc họp của Tổng
thống Kennedy với các quan chức Hoa Kỳ.
Những phân tích của trang Bấm
Lưu trữ An ninh Quốc gia, trang của các nhà báo và học giả
lập ra để đảm bảo độ minh bạch của các quyết định chính trị, cho thấy
ông Kennedy thực sự quan tâm tới những diễn biến ở Sài Gòn vào thời điểm
đó và cố gắng để có những thông tin đầy đủ nhất trước khi đi tới quyết
định sẽ làm gì.
Tài liệu mang tên 'Cuộc đảo chính Diệm sau 50
năm, John F. Kennedy và miền Nam Việt Nam, 1963' dựa vào một loạt những
băng ghi âm mà chính Tổng thống Kennedy ghi lại và được giải mật trong
vài năm gần đây cùng với một số văn bản mật đã được công bố để kết luận
ông Kennedy đã không phản đối đảo chính nhưng muốn đảm bảo đảo chính
phải thành công.
Vị Tổng thống đã chủ trì nhiều cuộc họp để bàn
về chuyện Hoa Kỳ cần ứng phó ra sao trước tình hình phức tạp ở Sài Gòn
trong đó có cuộc tấn công của gia đình họ Ngô nhắm vào Phật giáo, phe
quân đội muốn lật ông Diệm và cả tin tức Cố vấn Ngô Đình Nhu đã có những
liên hệ bí mật với miền bắc cộng sản.
Ông Kennedy đóng vai trò điều phối thay vì áp
đặt ý kiến cá nhân khi gặp gỡ các quan chức quốc phòng và ngoại giao
hàng đầu để bàn về nam Việt Nam.
Loại bỏ ông Nhu
Cũng như các quan chức Hoa Kỳ khác, ông Kennedy
đồng ý rằng cần phải loại bỏ Cố vấn Ngô Đình Nhu, người đứng đằng sau
nhiều quyết định bị xem là tai hại của Tổng thống Diệm.
Ngay cả sau khi đã có tin các tướng lĩnh Sài Gòn
đang mưu lật ông Diệm, Tổng thống Kennedy vẫn muốn có những hoạt động
ngoại giao nhằm thuyết phục ông Diệm gạt bỏ ông Nhu và bà Trần Lệ Xuân,
vợ của ông cố vấn.
Nhưng vào thời điểm cuối tháng Tám năm 1963, hai
tháng trước cuộc đảo chính ngày 1/11/1963, ông Kennedy cũng biết rằng
tương quan lực lượng giữa phe toan đảo chính và phe trung thành với ông
Diệm nghiêng về phía quân ủng hộ gia đình họ Ngô.
Khi đó ông Kennedy cũng nhận thấy Mỹ, theo chính
lời ông, đang "ngập tới hông" ở Việt Nam và cuộc chiến chống cộng sản
sẽ không đi tới đâu nếu ông Diệm và các ủng hộ viên của ông tiếp tục tại
nhiệm.
Vị Tổng thống cũng ý thức được rằng Quốc hội Hoa
Kỳ sẽ bất bình nếu biết ông đứng về phía các viên tướng đảo chính nhưng
kết luận rằng các dân biểu còn "giận dữ hơn nếu Việt Nam thất bại"
trong cố gắng trở thành hình mẫu phi cộng sản ở châu Á.
Ông cũng trực tiếp nghe bàn thảo về các phương
thức Hoa Kỳ có thể thực hiện để ủng hộ giới tướng lĩnh muốn đảo chính
trong đó có giảm viện trợ của Hoa Kỳ cho lực lượng đặc nhiệm trung thành
với ông Diệm, dùng trực thăng của quân đội Hoa Kỳ để giúp chuyển quân
cho các viên tướng Sài Gòn và cả kế hoạch di tản người Mỹ nếu đảo chính
bất thành.
10 năm đẫm máu
Cuối cùng cuộc đảo chính đã diễn ra hôm
1/11/1963 với sự bật đèn xanh của Mỹ và sau khi các tướng mưu đảo chính
hội đủ lực lượng vượt trội so với quân trung thành với ông Diệm.
Cả hai ông Diệm và Nhu bị giết hôm 2/11 và miền Nam rơi vào tình trạng bất ổn chính trị từ đó cho tới khi tan rã vào năm 1975.
Hai mươi ngày sau chính Tổng thống Kennedy cũng bị sát hại bởi một tay súng.
Sự can dự của Hoa Kỳ vào Việt Nam ngày càng tăng sau sự ra đi của cả hai tổng thống.
Trong năm 1965, Hoa Kỳ đưa 200.000 quân tới tham
chiến ở Việt Nam và số quân này tăng gấp đôi trong năm sau đó và đạt
nửa triệu vào năm 1967.
Tới khi Hiệp ước Paris nhằm chấm dứt Cuộc chiến
Việt Nam được ký kết, hơn 58.000 lính Mỹ đã chết trong cuộc chiến tàn
khốc vốn cũng cướp đi sinh mạng của hàng triệu người Việt Nam.http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2013/11/131104_kennedy_ung_ho_lat_diem.shtml
HOWARD JONES *NGÔ ĐÌNH NHU
NGÔ ĐÌNH NHU THỎA HIỆP VỚI HÀ
NỘI
· Dịch theo sách: Death of a
Generation - How the Assassinations of Diem and JFK Prolonged the Vietnam
War
· Tác giả: Howard Jones, Giáo sư Danh
dự, khoa Sử học, University of Alabama
· Nhà Xuất Bản: Oxford University
Press, New York 2003
[LỜI NGƯỜI DỊCH: Bài
này sẽ tập trung dịch những cuộc móc nối, thương thuyết mật giữa Hà Nội và
ông Ngô Đình Nhu, qua trung gian của Đại diện Ba Lan Mieczylaw
Maneli, Khâm sứ Vatican Salvatore
d’Asta, Đại sứ Pháp Roger
Lalouette và Chủ tịch Ủy hội Quốc tế Kiểm Soát Đình Chiến
ICC
Ramchundur
Goburdhun. Phần được dịch sẽ là 11
trang: 310-314, 344-345, 362-364, và 406.
Tác phẩm này được viết rất
mực công phu trong 15 năm, bởi Howard Jones, Giáo sư Đại học University of
Alabama. Sách nầy khác tất cả những sách trước đó, vì sử dụng rất nhiều
nguồn tài liệu, trong đó có những cuộc điều trần chưa được in trên sách,
báo nào.
Bản thảo được Jones đưa cho 4
vị giáo sư bạn – David Beito, Ron Robel, Tony Freyer, Forrest McDonald --
cùng trong đại học này, đọc, kiểm soát và góp ý.
Jones cũng đưa cho nhiều giáo
sư và học giả khác -- James K. Galbraith, ở University of Texas; Paul
Hendrickson, ở báo Washington Post và là tác giả một tác phẩm viết về Bộ
Trưởng Quốc Phòng Robert McNamara; Ken Hughes, ở University of Virginia;
Don Rakestraw, ở Georgia Southern University; Pete Maslowski, University
of Nebraska -- đọc bản thảo và góp ý.
Đặc biệt, Jones đã phỏng vấn
nhiều người liên hệ tới thời kỳ 1963 tại Việt Nam, trong đó có Daniel
Ellsberg, John Kenneth Galbraith, Roger Hilsman, Jack Langguth, Robert
McNamara, Walt Rostow, và Dean Rusk.
Jones cũng được trợ giúp về
tài liệu từ hàng chục học giả khác tại các Thư Viện Tổng Thống John F.
Kennedy Library, Gerald R. Ford Library, Lyndon B. Johnson Library, Trung
Tâm Văn Khố Quốc Gia. Trong đó có những cuộc điều trần chưa từng phổ
biến.
Có thể kể, một điển hình cho
sự nghiên cứu công phu và cẩn trọng của tác phẩm này như chú thích số 47
của trang 314, trong đó dẫn tới 7 nguồn khác nhau. Những chú thích khác đã
dẫn 4 nguồn, hay 5 nguồn là bình thường. Tất cả các chú thích nơi đây đều
sẽ không dịch ra Việt ngữ, để người nghiên cứu có thể dựa vào chú thích đó
mà tự mình dễ dàng tìm ra tài liệu gốc Anh ngữ.
Có thể ghi nhận một số diễn
biến nơi đây:
- Ngày 25-8-1963, Tướng
Nguyễn Khánh nói với một viên chức Mỹ rằng ông Ngô Đình Nhu đang liên lạc
với Hà Nội, và bày tỏ quan ngại, nói rằng các tướng sẽ chống tới cùng
các giải pháp thương lượng Nam-Bắc và trung lập hóa Miền Nam, vì các
tướng sợ sẽ bị trả thù.
- Chính phủ Kennedy xem
việc Nhu tìm hiệp ước với Hà Nội là phản bội lòng tin của
Mỹ.
- Đại sứ Nolting nói là có
biết các đại diện Việt Cộng tới thẳng Dinh Tổng Thống, vào họp và đi ra
bình an.
- Có nhiều tin trong mùa
hè 1963 rằng Nhu liên lạc với Hà Nội qua trung gian Khâm sứ Vatican, Đại
diện Ba Lan ở ICC (Maneli), Đại sứ Pháp, Đại sứ Ấn, Đại sứ
Ý.
- Pháp muốn trung lập hóa
Nam VN và tranh dành ảnh hưởng với Mỹ tại Đông Dương cũ..
- Đầu năm 1963, Nhu đã gặp
một đại diện Việt Cộng ở Huế
- Đại diện Ba Lan ở ICC là
Maneli, vào tháng 8-1963, đã báo cáo về chính phủ Ba Lan rằng trong khi
anh em Diệm-Nhu đàn áp Phật Giáo dữ dội, thì Hà Nội và Việt Cộng, qua
những cuộc thương thuyết, đã hy vọng sẽ hỗ trợ Diệm-Nhu để yêu cầu
người Mỹ rút khỏi Việt Nam.
- Nhu nói trong một buổi
họp 15 tướng lãnh rằng Nhu đang thương thuyết với Hà Nội, và không sợ
chuyện Mỹ cắt viện trợ, vì cuộc chiến sẽ ngưng.
- Nhu viết bài trên báo
Times of Vietnam ấn bản đầu tháng 9-1963 nói rằng Mỹ đang âm mưu đảo chánh
anh em Diệm-Nhu
- Nhu hút nha phiến, và
mang bệnh ảo tưởng về “sự vĩ đại của Nhu.” Ngôn ngữ Nhu nói trong một
buổi gặp Maneli có dấu hiệu Nhu bị bệnh tâm thần. Điều nầy được xác
nhận bởi Bộ trưởng Nguyễn Đình Thuần và Chánh Văn phòng Võ Văn
Hải
- Trong tháng 9-1963, Nhu
cũng khoe với Alsop, một nhà bình luận Hoa Kỳ, rằng Nhu đang nói chuyện
với Hà Nội.
- Tình báo Mỹ nhận ra
trong tháng 10-1963, tại Sài Gòn có 10 âm mưu đảo chánh, muốn lật đổ
anh em nhà Ngô, nhưng chỉ nhóm các tướng lãnh là có kế hoạch khả
thi.
- Đại sứ Lodge nói rằng
Mỹ không có cách nào ngăn cuộc đảo chánh được, vì các tướng lãnh tự
thấy sẽ bị trả thù, mất hết đường sống khi Nhu bắt tay Hà
Nội.
- Tướng Tôn Thất Đính nói
rằng Nhu đã họp với Tướng VC Văn Tiến Dũng qua Ủy hội ICC.
- Xem chú thích 38: Giới
ngoại giao tại Sài Gòn chuyển cho nhau một tấm hình và nghi là có dan
díu tình cảm bất chính giữa Maneli và Bà Nhu, nhưng Maneli bác
bỏ.
Kèm bản Việt ngữ nầy là các
bản Anh ngữ chụp lại từ bản chính để độc giả nào quan tâm có thể đối
chiếu, đọc bản gốc Anh văn. Toàn văn dịch bởi Cư sĩ Nguyên Giác.]
HNG - Như vậy, việc ông Nhu, với
sự “đồng ý” của ông Diệm và lời “xúi dại” của Đại sứ Pháp, đã quyết định
liên hệ với Hà Nội để tìm cách đuổi Mỹ ra khỏi miền Nam hầu tìm một giải
pháp cho cuộc chiến tranh Quốc-Cọng là sự thật không thể chối cải. Sự thật
đó, qua các tiết lộ của nhân vật trong cuộc, đã cho thấy nguyên ủy sâu
thẳm của quyết định nầy là cơn bệnh hoang tưởng của một đầu óc mang
bệnh cuồng vĩ của ông Nhu. Còn phía Hà Nội, trong quá trình thiết lập
mối liên hệ, theo dõi kỹ những tuyên bố và động thái của các ông Hồ Chí
Minh, Phạm Văn Đồng, Xuân Thủy ta thấy rõ ràng rằng những toan tính chính
trị của họ chỉ là “Mỹ phải ra đi” để cán cân thắng lợi trên
chính trường cũng như ngoài chiến trường nghiêng về phía họ … Đó là chiến
lược nhất quán của Hà Nội. Sau nầy, từ hòa đàm Ba Lê (1968-1973) đến chính
sách “Việt Nam hóa” chiến tranh của Mỹ (1969-1972), từ khi tấn chiếm Ban
Mê Thuột đến khi dàn 9 sư đoàn ở cửa ngõ Sài Gòn vào cuối tháng 4/1975,
lãnh đạo Hà Nội cũng chỉ đòi hỏi 3 chính phủ Thiệu, rồi Hương, rồi Minh
của miền Nam một điều kiện chính trị là “Mỹ phải ra
đi”.
Hai vấn đề còn lại để thẩm
định giá trị của “bước sẩy chân” chính trị (political faux-pas) nầy
của ông Nhu là (1) Quá trình lấy quyết định thỏa hiệp với Hà
Nội và cách thiết lập mối liên hệ với Bắc Việt của hai anh
em ông Diệm Nhu có phù hợp với Hiến pháp, Luật pháp, Hiện thực Chính trị
và An ninh, Lòng dân và Thế nước của chế độ Việt Nam Cọng Hòa tại miền Nam
từ năm 1954 qua phân cho đến lúc bấy giờ không ? Và (2), giải pháp “đuổi
Mỹ và thỏa hiệp với Cọng” của hai anh em ông Diệm Nhu, nếu không có ngày
1-11-1963, thì có đạt được kết quả dự kiến là hai ông Nhu Diệm sẽ cùng
với đảng Lao Động và ông Hồ Chí Minh, với cơ cấu chính trị nào và
trong sách lược quốc gia nào, sẽ mang lại thống nhất độc lập bền vững, dân
chủ tự do thật sự, và hòa bình thịnh vượng cho Việt Nam trong bối cảnh
tuyến đầu của cuộc thư hùng Tư bản-Cọng sản vào đầu thập niên 1960’ ?
(Nhấn mạnh trong bản dịch là của HNG)
BẮT ĐẦU BẢN
DỊCH
■ Trang
310:
Gần như tất cả các nguồn tin đều
nhận định ông Nhu là nan đề chính, và Đại sứ Lodge vẫn dè dặt, cảnh giác
Bạch Ốc vào ngày 24-8-1963 rằng chưa tới lúc để đứng về phía các tướng
lãnh VNCH. Lodge không đồng ý với CIA, cơ quan tình báo này gọi ông Nhu là
“nhân vật nắm quyền, có lẽ với ưng thuận của Tổng Thống
Diệm.”
Dựa vào những cuộc nói chuyện riêng
rẽ với Bộ Trưởng Nguyễn Đình Thuần, Chánh Văn Phòng Phủ Tổng Thống Võ Văn
Hải, Tướng Trần Văn Đôn và Tướng Lê Văn Kim, Đại sứ Lodge khẳng định rằng
ông Nhu (“nếu ông này không hoàn toàn vẽ ra kế hoạch mọi thứ”) có lẽ đã có
ủng hộ từ ông Diệm trong việc soạn kế hoạch tổng tấn công các chùa
(đêm 20-8 rạng ngày 21-8-1963). Nhiều phần có lẽ rằng quân đội VNCH
không tham dự tấn công chùa, và phía gây tội là cảnh sát và Lực Lượng
Đặc Biệt của Đại Tá Lê Quang Tung.
Đại sứ Lodge nhấn mạnh rằng điều
quan trọng nhất là, cả 3 sĩ quan chỉ huy quân sự quyền lực nhất tại Sài
Gòn -- Tướng Trần Văn Đôn, Tướng Tôn Thất Đính, và Đại Tá Lê Quang Tung --
vẫn giữ lòng trung thành với hoặc ông Diệm hoặc ông Nhu. Bất kỳ nỗ lực nào
từ phía Mỹ muốn vận dụng các tướng sẽ là “phát đạn trong bóng đêm.”
(35)
Vào thời điểm quan trọng này, Tướng
Nguyễn Khánh thông báo cho John Richardson (Trưởng Phòng CIA tại Sài Gòn)
vào ngày Chủ Nhật 25-8-1963 về một diễn biến bất tường: Nhu đang xem xét
một hiệp ước với Hà Nội để sẽ kết thúc chiến tranh. Bên cạnh việc làm mất
mặt các tướng lãnh trong trận tổng tấn công các chùa, có phải Nhu cũng
muốn tìm một thương lượng giữa Bắc VN và Nam VN để buộc người Mỹ ra
khỏi VN?
Chính phủ Kennedy chỉ trích hành
vi phản bội lòng tin này, mặc dù một năm trước đó Mỹ đã lặng lẽ đưa
Thứ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ về Chính Trị Vụ William Averell Harriman thăm
dò về một khả năng tương tự với các đại diện nhà nước Hà Nội tại Geneva.
Nhiều năm sau, Thứ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ Viễn Đông Vụ Roger Hilsman nói
rằng Bạch Ốc đã xem các cuộc nói chuyện như thế như là nỗ lực của chế
độ Diệm muốn làm áp lực Hoa Kỳ.
Nhưng các lời khẳng định của Tướng
Khánh thu hút sự chú ý tức khắc tại Bộ Ngoại Giao Mỹ, nơi xem Tướng Khánh
là “một trong các tướng lãnh xuất sắc, vừa can đảm, vừa phức
tạp.”
Điều quan trọng nhất là, các tướng
lãnh VNCH tin vào chuyện đó. Tướng Khánh nói với một viên chức CIA tại Sài
Gòn rằng họ lo sợ cho sinh mạng của họ, và “sẽ tất yếu nổi dậy”
nếu Nhu tìm một hiệp ước với hoặc Hà Nội, hoặc với Cộng Sản Trung Quốc để
trung lập hóa Nam VN. Các tướng lãnh nghĩ rằng, sau đó, Nhu sẽ chĩa
mũi dùi sang họ. Họ “sẽ kháng cự dữ dội nếu các chính khách hiện nắm
quyền lực lại đi sai lối.” Bởi vì giờ khác biệt (giữa Mỹ và VN), bức
điện văn kể về buổi họp của Tướng Khánh với Richardson (Trưởng Phòng CIA
tại Sài Gòn) tới Washington vào Thứ Bảy 24-8-1963, lúc 9:30 giờ sáng.
(36)
Chuyện Tướng Khánh nói không gây
ngạc nhiên nhiều ở Washington. Cựu Đại sứ Mỹ tại VN
Frederick Nolting trước đó đã tường
trình về nhiều cuộc liên lạc ngõ sau do Nhu thực hiện với người CS mà
ông Diệm “đều biết cả.”
Tuy nhiên, Phó Đại Sứ Mỹ William
Trueheart bác bỏ thông tin rằng Nhu đang bí mật thương thuyết với Bắc Việt
và bác bỏ bản tin [Nhu] muốn Hoa Kỳ rút khỏi VN. “Tôi thực sự nghĩ đó
phần nhiều là tin nhảm.”
Nhưng rồi, nhiều năm sau, chính
Nolting đã hồi tưởng lại rằng “Các lãnh tụ Việt Cộng tới thẳng văn
phòng của Nhu trong Dinh Tổng Thống... với thỏa thuận rằng họ sẽ không bị
bắt trong khi họ ở đó.”
Nolting nói, “Tôi đã biết chuyện đó.
Và tôi biết chắc rằng họ đã nói, ‘Đừng để người Mỹ vào sâu ở đây.’ Và
[biết] Nhu đã nói, ‘Đừng để người Tàu dính vào mấy chuyện
này.’"
■ Trang
311:
Nolting ghi nhận rằng chính phủ Mỹ
chỉ trích hành động của anh em Diệm-Nhu như là phản bội. “Tôi đã rơi vào
cảnh khó khăn khi tìm cách nói, ‘Chờ một chút. Có thể chuyện này không
phảỉ là phản bội. Hãy cho họ [Diệm-Nhu] một cơ hội. Họ không quá ngu ngốc
thế, và họ không đang phản bội chúng ta.” Nhu đang tìm cách thuyết phục
Việt Cộng hãy ‘bán đứng, trên thực tế, cho chính phủ [VNCH].”
Bạch Ốc đã quyết định không can
thiệp, để mọi chuyện diễn tiến khi nào mà chế độ Diệm chưa bán đứng Miền
Nam cho CS. Nolting thì không biết chắc là ai đã trả lời các điện văn của
ông, nhưng chữ ký của Bộ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ Dean Rusk ghi tên tất cả
các điện văn phúc đáp đó. (37)
Lời kể của Nolting phù hợp với nhiều
tin nghe được trong mùa hè 1963, rằng Đại diện Ba Lan của Ủy Hội Kiểm Soát
Quốc Tế ICC, Mieczylaw Maneli, đóng vai trung gian hòa bình giữa Nhu và Hà
Nội.
Maneli, người từng sống sót qua trại
tập trung Auschwitz trong Thế Chiến 2, làm giáo sư luật ở đại học
University of Warsaw và là đảng viên Cộng Sản, sau đó xác nhận rằng ông đã
hai lần họp với ông Nhu. Lần đầu là ngày 25-8-1963, trong một buổi
tiếp tân ở Sài Gòn có tham dự của nhiều đại diện ngoại giao, và lần thứ
nhì là gặp bí mật tại Dinh Gia Long vào ngày 2-9-1963.
Đại sứ Pháp tại Sài Gòn, Roger
Lalouette, đã thu xếp buổi họp đầu tiên với sự hỗ trợ từ Đại sứ Ấn Độ và
là Chủ tịch ICC Ramchundur Goburdhun, Đại sứ Ý Giovanni Orlandi, và Khâm
sứ Vatican là Đức Ông Salvatore d’Asta.
Theo lời Maneli, Lalouette đã tìm
cách phát triển một cuộc trao đổi văn hóa và kinh tế giữa những người Việt
thù nghịch nhau để sẽ đặt nền tảng cho sự thống nhất VN và do vậy sẽ
“đưa chế độ Diệm về lại thân Pháp và tách khỏi phía người Mỹ vô
tình.”
Kết thúc cuộc chiến VN sẽ cho VN
trung lập hóa theo đường hướng của Tổng Thống Pháp Charles de Gaulle,
người có ý định kết hợp Việt Nam với hai nước trung lập Lào và Cam Bốt để
biến vùng này một lần nữa trở thành “viên ngọc trong hào quang vĩ đại
của nước Pháp.”
Thời điểm của buổi họp đầu tiên giữa
Nhu và Maneli trùng hợp với lời báo động nêu lên từ Tướng Khánh và cho
tính xác thực về nỗi lo sợ của Tướng này. (38)
Khi Maneli lần đầu đưa ra kế hoạch
hòa bình này cho Hà Nội xem vào mùa xuân 1963, Thủ Tướng Bắc VN Phạm Văn
Đồng lập lại lời khẳng định trước đó của ông Hồ Chí Minh rằng Bắc VN đã
sẵn sàng thương thuyết vào bất kỳ lúc nào. Ngoại Trưởng Xuân Thủy đã có
một danh sách các hàng hóa trong đó có cả than và các vật liệu kỹ nghệ
khác, mà chính phủ Bắc VN sẽ trao đổi với Nam VN đổi lấy gạo và nhiều
lương thực khác.
Cả 2 lãnh tụ Bắc VN này đều công
khai chỉ trích chế độ Diệm nhưng nói vẫn sẵn sàng thương thuyết. Họ Hồ
trước đó cũng đã nói với Goburdhun rằng Diệm là “một người yêu nước
kiểu của ông ấy” và rằng giao thương là có thể. Ông Hồ nói, “Khi
ông gặp ông Diệm, hãy bắt tay ông Diệm giùm tôi với.” (39)
Vào tháng 7-1963, Maneli thăm Hà Nội
lần nữa, sau đó nói rằng quan tâm muốn thương thuyết của ông Hồ đã tác
động quyết định của NLF (Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam) để
không leo thang hành động trong khi chính phủ ông Diệm căng thẳng với
Phật Giáo.
■ Trang
312:
Thực sự, Bắc VN đã cho thấy rằng ông
Diệm có thể trở thành một nguyên thủ có thể chấp nhận được của chính phủ
Sài Gòn. Lalouette đã nghĩ rằng Diệm sẽ sống sót nếu Diệm chấp nhận một
cuộc dàn xếp chính trị. “Ông ta [Diệm] lẽ ra phải thay đổi hệ thống [cai
trị] nếu ông ta vẫn giữ quyền lực, nhưng ông ta đã có chính phủ và bộ máy
hành chánh, và ông ta có nhân sự tốt.”
Mùa hè đó, ông Hồ công khai kêu gọi
ngưng bắn, mà lần này, [lời kêu gọi] dường như chân thực vì Bắc VN quan
tâm về việc Mỹ mở rộng tham dự quân sự. Maneli cũng thấy hy vọng cho việc
Diệm vẫn nắm quyền được – ít nhất là một thời gian nữa. “Nếu chính phủ
Hà Nội không nỗ lực tấn công nhằm lật đổ Diệm và Nhu khỏi Sài Gòn, điều
này chắc chắn vì Hà Nội muốn Diệm-Nhu nắm quyền thêm một thời gian nữa --
đủ lâu để đạt một thỏa ước với họ sau lưng người Mỹ.”
Nhận được thông tin từ Hà Nội, Nhu
có lẽ đã nói chuyện với ông Hồ “xuyên qua các đặc sứ trực tiếp từ Hà Nội,
với giúp đỡ từ người Pháp.” Maneli đã chính xác. Vài năm sau đó, theo báo
Hòa Bình có tòa soạn ở Sài Gòn thì ông Nhu đã gặp các đại diện Việt
Cộng tại Huế, thành phố quê nhà của ông, vào đầu năm 1963.
Nhu lúc đó nói chuyện với người
anh/em của một đại sứ Bắc Việt, và thương thuyết đã khởi sự vào tháng
7-1963, như Maneli nghi ngờ. Và, đúng như sự suy nghĩ của Lalouette,
những cuộc thương thuyết bí mật này giúp giải thích tại sao Việt Cộng
không lợi dụng thời cơ trong khi ông Diệm căng thẳng với Mỹ để tung ra một
trận tấn công lớn vào cuối tháng 8-1963. (40)
Khi Maneli hỏi Phạm Văn Đồng (Thủ
Tướng Bắc Việt) và Xuân Thủy (Bộ Trưởng Ngoại Giao Bắc Việt) rằng điều gì
ông nên nói nếu ông Nhu mời thương thuyết, họ đã trả lời: “Bất cứ những gì
ngài biết về lập trường chúng tôi về hợp tác và trao đổi kinh tế và văn
hóa, về hòa bình và thống nhất đất nước. Một điều chắc chắn rằng: người
Mỹ phaỉ ra đi. Trên căn bản chính trị này, chúng ta có thể thương thuyết
về mọi thứ.”
Maneli đã hỏi Phạm Văn Đồng (với ông
Hồ Chí Minh lúc đó đứng trong phòng, “lặng lẽ, như dường bị cưỡng ép”)
rằng Hà Nội sẽ có hay không cứu xét “một hình thức liên bang với
Diệm-Nhu hay một thứ gì trong bản chất về một chính phủ liên
hiệp.”
Thủ Tướng Phạm Văn Đồng tuyên bố:
“Mọi thứ đều có thể thương thuyết được dựa vào nền tảng độc lập và chủ
quyền cho VN. Hiệp ước Geneva cung cấp nền tảng pháp lý và chính
trị cho điều này: không lập doanh trại hay để lính nước ngoài trên
lãnh thổ VN. Chúng tôi có thể đạt tới một hiệp ước với bất kỳ người VN
nào.”
Maneli cảnh báo rằng các cường quốc
Tây phương sẽ chống một chính phủ liên hiệp và [sẽ] đòi an toàn cho anh em
Diệm-Nhu. Phạm Văn Đồng lập lại: “Mọi thứ đều có thể là đề tài thương
thuyết. Chúng tôi có ước muốn chân thực chấm dứt tranh chấp, để thiết lập
hòa bình và thống nhất trên căn bản thực tế hoàn toàn. Chúng tôi là những
người thực tế.” (41)
Maneli kết thúc bản phúc trình gửi
cấp chỉ huy của ông tại Warsaw ngày 10-7-1963 rằng cả 2 chính phủ VN muốn
đạt thỏa ước theo kiểu riêng của họ. Họ muốn làm như thế mà “không có
tham dự của các Siêu Cường Quốc, không có Moscow, không có Washington, và
chắc chắn là không có Bắc Kinh; cả 2 chính phủ ước muốn có những cuộc nói
chuyện tối mật và phải giữ một mặt ngoài chính thức nào đó.” Hà Nội đã
đón nhận sáng kiến này, mà lần đầu tiên không có sự chấp thuận trước của
Bắc Kinh.
Đại diện Phái đoàn Ba Lan tại ICC,
Mieczyslaw Maneli, và tác phẩm War Of The Vanquished
(xuất bản năm 1971) kể lại toàn bộ
vai trò trung gian của ông trong thỏa hiệp Hà Nội - Sài
Gòn
■ Trang
313:
Maneli liên tục báo cáo về chính phủ
của ông [Ba Lan] trong đầu tháng 8-1963 rằng nếu Diệm và Nhu muốn sống
còn, họ hoặc phải rời khỏi Việt Nam hoặc đàn áp Phật Tử. Hà Nội và Việt
Cộng đã chọn lập trường “chờ cho một cuộc ‘nội chiến’ mới và trong cơ hội
đầu tiên này, họ sẽ hỗ trợ Diệm để chống lại người Mỹ.”
Cả Phạm Văn Đồng và Hồ Chí Minh đã
nêu lập trường rõ ràng: “Mục tiêu và việc làm tối quan trọng của chúng
tôi là dẹp bỏ người Mỹ. Và rồi chúng ta sẽ thấy.” Maneli không ngờ vực
rằng “một đồng thuận tối mật” đã có giữa “Diệm-Nhu và Hà Nội” -- rằng
“khi nào Diệm-Nhu còn tham dự chống lại phía người Mỹ và đồng minh
[của Mỹ], Hà Nội sẽ để cho Diệm-Nhu sống.” (42)
Maneli nhận định, việc bổ nhiệm
Lodge làm tân Đại sứ Mỹ đã khởi động ra các sự kiện dẫn tới việc ông gặp
ông Nhu lần đầu hôm 25-8-1963. Thực sự, hành động của Bạch Ốc “đã khởi sự
kết thúc chế độ ông Diệm” và buộc họ [Diệm Nhu] tấn công những người Phật
Tử “thân Mỹ” trước khi Lodge tới VN. Anh em Diệm-Nhu đã tung ra trận tổng
tấn công nhà chùa, theo Maneli lý luận, là để “tự cứu họ khỏi bị đảo chánh
do Mỹ thúc đẩy,” nhưng hành vi tấn công chùa hóa ra lại làm mất uy tín
chế độ trước người dân Việt và thế giới.
Bây giờ, trong tuyệt vọng, Nhu sắp
xếp để tân Ngoại Trưởng Trương Công Cừu mời Maneli vào dự bữa tiệc chỉ mới
4 ngày sau trận tổng tấn công các chùa, trong đó có Đại sứ Lodge trong
danh sách khách mời của các viên chức ngoại giao. Đó là một quyết định mấu
chốt. Sự hiện diện của Maneli ghi dấu lần đầu một nhà ngoại giao Cộng Sản
tham dự một buổi họp mặt cấp cao như thế ở Sài Gòn. Nơi đó, trong một cử
chỉ dàn dựng sẵn, Lalouette (Đại sứ Pháp), Orlandi (Đại sứ Ý), d’Asta
(Khâm sứ Vatican), và Goburdhun (Chủ tịch ICC) đã tạo cho Maneili và Nhu
gặp nhau. (43)
Nhu nói với Maneli trong khi nhóm
nhà ngoại giao này quan sát hai người, “Tôi đã nghe nhiều về ngài từ các
bạn chung của chúng ta. Dân tộc Việt vốn nhạy cảm về vấn đề chủ quyền và
sự bất tín, không chỉ đối với người Trung Quốc mà còn đối với tất cả những
kẻ chiếm đóng và thực dân, tất cả.” (44)
Maneli và, tất nhiên là, cả những
người khác đang trong cuộc nói chuyện, nghĩ trong đầu rằng có phải Nhu bao
gồm cả người Mỹ [trong câu nói đó] không?
Nhu khẳng định, “Bây giờ chúng ta
muốn hòa bình, và chỉ muốn hòa bình thôi... Tôi tin rằng Ủy Hội Quốc Tế có
thể và nên đóng một vai quan trọng trọng việc tái lập hòa bình tại Việt
Nam.”
Maneli cẩn trọng bảo đảm với Nhu
rằng tất cả những thành viên Ủy Hội đã nghĩ rằng Ủy Hội “có thể giữ vai
trò xây dựng nếu cả hai phía mong muốn.”
Nhu nhấn mạnh, “Chính phủ Việt
Nam ước muốn hành động theo tinh thần của Hiệp Định
Geneva.”
Maneli trả lời rằng, đó là cách duy
nhất để đạt hòa bình và thống nhất. (45)
Lodge đã gặp Maneli trong bữa tiệc,
nhưng bị lôi đi giữa cuộc đối thoại, tình hình này cho thấy đánh giá ban
đầu của Maneli về tính kiêu hãnh của Đại sứ Lodge. Nếu Lodge ở lại thêm
một chút, thay vì về sớm, Lodge có thể đã nhận ra cuộc thảo luận của
Maneli với Nhu.
■ Trang
314
Kết hợp với những gì Bạch Ốc đã biết
về liên lạc của Nhu với Việt Cộng và với Bắc Việt, những trao đổi công
khai giữa Maneli và Nhu có thể đã khuyến khích chính phủ Mỹ xem xét về các
tác động chính trị. Có phải buổi gặp gỡ này củng cố cho nỗi nghi ngờ đã
lan rộng rằng Maneli đã trở thành trung gian giữa hai miền Việt Nam? Ảnh
hưởng nào đã có từ các cuộc liên lạc Nam-Bắc đối với quan điểm các tướng
lãnh VNCH về một cuộc đảo chánh? (46)
III
Nỗ lực của Đại sứ Lodge để trì hoãn
bất kỳ hành động nào đã không có ảnh hưởng: Điện văn ngày 24-8-1963 của
ông đã tới Washington vào lúc 2:05 giờ chiều Thứ Bảy, khi đó, như định
mệnh đã sắp xếp, chỉ có vài cố vấn làm việc và họ là những người công khai
chỉ trích chế độ ông Diệm. Forrestal (Phụ tá Cố vấn An ninh), Hilsman (Thứ
Trưởng Ngoại Giao Viễn Đông Vụ), và Harriman (Thứ Trưởng Ngoại Giao Chính
Trị Vụ) đọc bản điện văn của Lodge một cách quan ngại, ghi nhận rằng điện
văn đã xác minh nỗi nghi ngờ của họ về những thủ đoạn bất lương của Nhu
trong cuộc tổng tấn công các chùa.
Có phải tin này củng cố cho bản điện
văn sáng hôm đó từ Sài Gòn có ghi lời Tướng Khánh cáo buộc rằng Nhu đang
bí mật thương thuyết với Hà Nội? Có lẽ ngay cả phóng viên Halberstam đã
chính xác trong ấn bản ngày hôm đó của tờ New York Times, khi ông
tường trình rằng nhiều quan sát viên tại Sài Gòn đã gọi cuộc tổng tấn công
nhà chùa là ‘cú đánh của Nhu.’
Không kiểm chứng trước với Phụ tá Cố
Vấn An Ninh Quốc gia McGoerge Bundy, Forrestal kèm một lá thư “chỉ để đọc
thôi” vào một điện văn gửi Tổng Thống vào lúc 4:50 giờ chiều, thông báo về
thư của Lodge và kèm một đề nghị đáp ứng với Sài Gòn, mà ba cố vấn –
Forrestal, Harriman và Hilsman – đã soạn thảo với sự chấp thuận của Ball
(Thứ Trưởng Ngoại Giao) và Đô Đốc Felt (Tư Lệnh Quân Lực Mỹ ở Thái Bình
Dương) và muốn gửi ngay đêm hôm đó.
Lodge khuyến cáo là “hãy chờ xem”
cho tới khi ông có thể quyết định xem quân đội VNCH có hành động nào chống
Nhu hay không.
Harriman, Hilsman, và Forrestal thì
muốn hành động tức khắc vì tình hình tại Sài Gòn có thể không “linh hoạt
lâu nữa.” Hilsman gọi bức điện văn của Lodge là “có lẽ phán đoán thuyết
phục nhất trước giờ” cho thấy các tướng lãnh VNCH không hài lòng với
việc ông bà Nhu hung bạo với Phật Tử.
Nếu Nhu còn nắm quyền, “chế
độ sẽ tiếp tục đi theo chính sách tự sát mà không chỉ kéo Việt Nam xuống
chỗ xấu hổ và thảm họa nhưng cũng kéo cả Mỹ như thế.” Harriman và Hilsman
muốn rằng Mỹ phải “hành động trước khi tình hình tại Sài Gòn đóng băng.”
(47)
Sự thật đã trở thành không thể chối
bỏ: Nhu là người trách nhiệm cuộc tổng tấn công các chùa. Điện văn 243,
soạn bởi Harriman, Hilsman, và Forrestal (với giúp đỡ từ Mendenhall), kêu
gọi Lodge phải công khai tố cáo Nhu về vụ tấn công chùa, trong khi
Washington và đài VOA cùng làm như thế khi nào Đại sứ Lodge cho thấy thời
điểm thích nghi lên tiếng.
Nhu đã sắp xếp để công chúng có ấn
tượng rằng quân đội VNCH trách nhiệm trận tắm máu đó và như thế tự đưa Nhu
vào vị trí lãnh đạo... (Sẽ nhảy tới trang
344 để nói tiếp phần Nhu liên lạc với Hà Nội).
■ Trang
344:
Ngoại Trưởng Rusk đồng ý với khuyến
cáo của Đại sứ Lodge để tiếp tục áp lực ông Diệm phải tiến hành thay đổi
nội các. Vẫn còn giữ lý luận rằng khuyến khích một cuộc đảo chánh không có
nghĩa là đồng lõa, Ngoại Trưởng khẳng định rằng Bạch Ốc sẽ hỗ trợ cho một
nỗ lực đảo chánh của người Việt, nhưng Bạch Ốc “không nên và sẽ không
khởi dậy và điều hành một cuộc đảo chánh.”
Trong một cố gắng giải thích cũng
dao động như thế để phân biệt giữa động cơ Hoa Kỳ và hành động Hoa Kỳ,
Rusk tuyên bố rằng Diệm phải hiểu rằng Mỹ tìm cách “cải thiện chính phủ
[của Diệm] chứ không phải lật đổ.”
Hạ Viện Mỹ mới đây đã cắt chương
trình viện trợ, “phần lớn vì thất vọng trong toàn bộ các nỗ lực tại
Việt Nam.” Nếu không có thay đổi chính phủ, Mỹ có thể sẽ ngưng tất cả
viện trợ.
Diệm phải chứng minh cho Quốc Hội Mỹ
và cho dư luận thấy rằng “chúng tôi không yêu cầu người Mỹ tới để bị hy
sinh nhằm hỗ trợ cho khát vọng của Bà Nhu muốn nướng thịt các vị
sư.”
Các biện pháp cứng rắn bây giờ có cơ
may sẽ thành công, vì đã thấy ông Diệm “có thể cũng đã biết sợ trong những
ngày gần đây.” (55)
Tính bất khả tiên đoán của tình hình
Việt Nam tiếp tục làm rối trí Bạch Ốc khi, vào ngày 1 tháng 9-1963, Đại sứ
Lodge có buổi họp lâu 2 giờ với Nhu, trong đó cho thấy chuyện ngạc nhiên
là Nhu đồng ý từ chức ra khỏi chính phủ như một dấu hiện của sự
thành công trong cuộc chiến. Trước mặt Đại sứ Ý và Khâm sứ Vatican, Nhu
tuyên bố rằng ông không còn được cần tới nữa và sẽ về hưu ở Đà Lạt
sau khi chính phủ Sài Gòn gỡ thiết quân luật.
Những vị khách lắng nghe kinh ngạc
trong khi Nhu khẳng định một cách bi hài rằng Nhu ưa thích chờ đợi cho tới
khi “các điệp viên Mỹ nào đó” những người vẫn còn đang ám trợ một cuộc đảo
chánh chống lại gia đình ông đã rời khỏi Việt Nam. “Mọi người đều biết họ
là ai.”
Bà Nhu sẽ rời Việt Nam ngày
17-9-1963 để dự Hội Nghị Liên Quốc Hội (Interparliamentary Union) tại Nam
Tư, sau đó sẽ đi tới Ý Đại Lợi và có thể tới Mỹ, nơi bà có một lời mời để
nói chuyện trước Câu Lạc Bộ Báo Chí Hải Ngoại (Overseas Press Club) tại
New York.
Khâm sứ Vatican sẽ sắp xếp để Tổng
Giám Mục Ngô Đình Thục ra khỏi Việt Nam.
Tuy nhiên, Nhu từ chối rời Việt Nam
vì các liên lạc của Nhu với các cán bộ Việt Cộng, vốn bị mất tinh thần vì
sự tiếp trợ không đủ từ Bắc Việt và đã sẵn sàng rời bỏ cuộc chiến vũ
trang. (56)
Đại sứ Lodge chắc chắn đã nhận ra
rằng Nhu không thật thà về chuyện rút khỏi chính phủ và rằng Nhu đã giấu
các động cơ. Có chứng cớ nào về thành công [trên chiến trường] của
quân lực VNCH? Những liên lạc nào Nhu đã thực hiện với Việt Cộng? Còn về
những tin đồn về Nhu nói chuyện với Hà Nội? CIA đã gọi đó là “bí mật hiển
lộ” trong giới ngoại giao ở Sài Gòn rằng Nhu đã liên lạc với Hà Nội và
rằng ngườì Pháp đang tìm kiếm hòa giải giữa Nam và Bắc VN.
■ Trang
345:
Nhu mới đây đã nói với 15 tướng lãnh
tại bộ tổng tham mưu Quân lực VNCH là đừng lo ngại về chuyện người Mỹ hăm
dọa cắt viện trợ; Nhu “đã liên lạc với các anh em Miền Bắc và có thể có
dịp nghỉ ngơi bằng cách yêu cầu Bắc Việt chỉ thị cho các du kích Miền Nam
tạm ngưng hoạt động trong khi thương thuyết cho một thương lượng lâu
dài.” Nhu đã tố cáo rằng CIA muốn Nhu “bước sang một bên,” và [CIA]
đang làm việc với các “phần tử bí mật” trong chính phủ Mỹ để lật đổ chế độ
Diệm. Chỉ có Đại sứ Lodge đưa tới hy vọng, theo Nhu khẳng định trong một
lời tuyên bố và lời này hiển lộ ảo vọng cuả Nhu. “Chúng ta có thể vận
dụng sai sử Lodge – Lodge sẽ đồng ý hoàn toàn với những suy nghĩ và những
hành động của chúng ta.” (57)
Thái độ sai lầm của Nhu cứ tiếp diễn
mãi khi Maneli gặp Nhu hôm 2-9-1963 (mà điều này nhiều năm sau mới được
biết) trong khi đang có sự phẫn nộ về một bài viết nơi trang nhất của tờ
Times of Vietnam trong đó cho thấy rạn vỡ giữa chế độ Diệm và Hoa
Kỳ. Dòng tưạ đề nêu rõ, “CIA tài trợ một âm mưu đảo chánh.”
Bài này do Nhu viết, bản gốc của bài
đã kể ra tên nhiều viên chức CIA đứng sau âm mưu, trong đó có Trưởng phòng
CIA tại Sài Gòn là Richardson. Có một vài người sau đó kể lại rằng, Bà Nhu
đã xóa tên ông Nhu trên bài viết đó.
Maneli tới Dinh, vào ngồi với Nhu ở
một chiếc bàn nhỏ trong một căn phòng rải rác đồ đạc để lăn lóc “trông như
một khối rác.” Nhu nhanh chóng khởi sự độc thoại trong đó có những ngôn
ngữ và ý tưởng Mác-xít, điều này làm cho Maneli sửng sờ. (58)
“Tôi đang thực hiện một cuộc
chiến để kết thúc chiến tranh vĩnh viễn tại Việt Nam; Tôi đang thực sự
chiến đấu chống chủ nghĩa Cộng Sản để
kết thúc chủ nghĩa tư bản vật chất. Tôi đang tạm thời xiết chặt
tự do để sẽ cho lại tự do trong một
hình thức vô hạn. Tôi đang củng cố kỹ luật để khai tử những
trói buộc ngoại tại. Tôi đang trung ương tập quyền đất nước để sẽ dân
chủ hóa và sẽ phân tán quyền lực ... Các ấp chiến lược là định chế căn
bản của nền dân chủ trực tiếp. Khi các ấp
nầy phát triển và thịnh vượng, chúng sẽ trở thành hạt nhân chính
của một tổ chức quốc gia, và rồi chính bản thân nhà nước – như Karl Marx đã nói -- sẽ biến
mất.” (59)
Hàng rào tre của một Ấp
Chiến lược.
Theo ông Nhu, Ấp sẽ trở
thành "định chế căn bản của nền dân chủ trực tiếp" và là
"hạt nhân chính của tổ chức
quốc gia, và nhờ vậy, nhà nước sẽ biến mất"
Nhu thấy cái nhìn kinh ngạc của
Maneli, và lập lại tuyên bố đó. “Đúng vậy. Tôi đồng ý với kết luận cuối
cùng của Marx: nhà nước phải biến mất – đó là một điều kiện cho chiến
thắng cuối cùng của dân chủ. Ý nghĩa của đời tôi là làm việc để cho
tôi có thể trở thành không cần thiết. Tôi không chống lại những cuộc
thương thuyết và hợp tác với Miền Bắc... Nơi đây, Ủy hội Quốc tế -- và bản
thân ngài—có thể đóng một vai trò tích cực.” (60)
Maneli lập lại lời bảo đảm trước đó
của ông đối với Nhu rằng Ủy hội Kiềm soát Quốc tế ICC sẽ làm mọi việc có
thể để kết thúc chiến tranh, ghi nhận rằng Sài Gòn đang râm ran những tin
đồn về những cuộc thương thuyết bí mật. Maneli tin rằng Diệm và Nhu đã
nghĩ rằng nếu họ tách lìa người Mỹ, họ có thể trong vị trí để sắp xếp cuộc
thương lượng với Hà Nội. Do đó họ sử dụng nỗi sợ lan rộng này “để gây
kinh hoảng và để bắt chẹt các đồng minh chống Cộng của họ.” (61)
Sau đó trong ngày, Maneli nói chuyện
với Lalouette, được Lalouette nhấn mạnh lần nữa rằng cách duy nhất để có
hòa bình tại VN là xuyên qua chế độ Diệm. Maneli chưa bao giờ chấp nhận
lời khẳng định như thế. (Nhảy tới trang 362)
■ Trang 362, từ
giữa trang:
Các nguồn tin tình báo củng cố niềm
tin của Đại sứ Lodge rằng đã tới lúc phải hành động quyết liệt, đặc biệt
bởi vì các bản tin liên tiếp cho thấy Nhu đang thương thuyết với Hà Nội,
“có hay không có sự xúi dại của người Pháp.”
De Gaulle mới trước đó đã lập lại
lời khẳng định rằng chỉ có trung lập hóa Nam Việt Nam mới có thể ngăn cản
làn sóng Cộng Sản xâm chiếm. Ông nói thế cũng có lợi ích riêng: phương
cách đó sẽ trao một cơ hội để tái lập vị trí của Pháp trong khu
vực. Thực sự, tham vọng của De Gaulle vượt xa hơn Việt Nam. Ông đã thu
hút sự ủng hộ rộng rãi từ dân Pháp vì đã thiết lập Pháp Quốc như cường
quốc trung gian chính trong việc làm giảm căng thẳng Chiến Tranh
Lạnh.
Một chính phủ trung lập tại
VN sẽ làm tăng ảnh hưởng de Gaulle như một lãnh tụ thế giới, và kết
hợp với việc de Gaulle ủng hộ cho Trung Quốc vào Liên Hiệp Quốc, sẽ làm
khựng lại những bước lớn của chính sách Mỹ tại Châu Á và Châu
Âu.
De Gaulle biết rằng chỉ cần có những
cuộc thương thuyết giữa Nhu và Hà Nội là sẽ hợp thức hóa được Mặt
trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam (NLF) và sẽ tăng áp lực cho
một hội nghị quốc tế về Việt Nam mà người Pháp có thể đóng vai chủ
tọa. Liên Xô sẽ hỗ trợ, Trung Quốc cũng sẽ hỗ trợ nếu các nước tham dự
kêu gọi Hoa Kỳ rời bỏ Nam Việt Nam.
Đại sứ Lodge nhận định rằng cơ hội
duy nhất của Nhu để sống còn nằm trong việc sắp xếp với Bắc Việt để buộc
Mỹ ra đi.
■ Trang
363-364:
Cả McCone (Giám Đốc CIA) và Harriman
(Thứ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ về Chính Trị Vụ) đều biết lời cảnh báo của
Robert Thompson (Chuyên gia về chống du kích, đã xóa sổ cuộc chiến của
Cộng Sản Mã Lai, và là Trưởng Phái Đoàn Cố Vấn Anh Quốc để giúp Hoa Kỳ ở
VN) rằng “Nhu có lá bài độc duy nhất là việc Mỹ rút quân. Đưa lá
bài đó ra,” Thompson nhận định, “Bắc Việt sẽ trả gần như với mọi giá.”
(33)
CIA cũng nhận thấy rằng nhiều phần
là chế độ Diệm, Hà Nội và người Pháp đang thúc giục để dẫn tới hòa giải
hai miền Nam-Bắc. Phải thú nhận rằng, sự thống nhất Việt Nam không phải là
giải pháp thay thế khả thi trong tình hình có những căm thù cay đắng hiện
nay. Nhưng một cuộc ngưng bắn có thể củng cố đòi hỏi của Hà Nội rằng Mỹ
phaỉ rút hoàn toàn khỏi Việt Nam, sau đó là sự thiết lập một chính phủ
liên hiệp ở Miền Nam VN trong đó đón nhận tất cả các nhóm chính trị, kể cả
Việt Cộng.
Người Pháp đã tìm cách hành động như
vai trò liên lạc của Hà Nội với Tây Phương. Mặc dù Nhu sẽ đối diện sự
chống đối gay gắt từ các tướng lãnh VNCH đối với bất kỳ thỏa hiệp nào với
Miền Bắc, Nhu có thể nghĩ chuyện này khả thi nhờ ủng hộ từ người Pháp.
Nhà bình luận Joseph Alsop trong bài
viết ngày 18-9-1963 trên tờ Washington Post đã làm cho Bạch Ốc thêm
quan ngại. Trong bài viết tựa đề “Very Ugly Stuff” (Chuyện Cực Kỳ
Xấu Xa), Alsop cáo buộc rằng, lần đầu tiên Nhu thú nhận đã liên lạc với Hà
Nội. (34)
Nếu như thế, hành vị của Nhu hứa hẹn
hậu quả nghiêm trọng đối với chính sách Mỹ. Nhu nhận định rằng thương
lượng Nam-Bắc là rủi ro, nhưng đáng chấp nhận nếu có rủi ro. Làm sao Nhu
có thể biết chắc rằng Nhu (và ông anh) sẽ sống sót với sắp xếp mới chứ?
CIA nhận định rằng thống nhất tức
khắc là khó có thể được, vì Hà Nội trước đó đã công khai tuyên bố ý
định sát nhập Nam VN. Nhưng Bắc VN tất phảỉ kiên nhẫn, và sẽ muốn làm
dịu cuộc chiến trước khi Hoa Kỳ tăng sự tham dự.
Sài Gòn có lẽ sẽ có thể chấp nhận
ngưng bắn và một vài hình thức trung lập để tự bảo tồn. Nhu đã nói rõ lập
trường rồi. Cả công khai và cả nơi riêng tư, Nhu tố cáo Mỹ đã đưa Nam
VN vào vị trí thuộc địa. Tuy nhiên, ở một mặt khác, việc Nhu nói rằng
có sự ủng hộ của Mỹ đã làm suy yếu những người đối lập với chế độ Diệm tại
Nam VN trong khi làm tăng uy tín Nhu.
Bệnh hoang tưởng quyền lực của Nhu
đã lộ hẳn ra trong lời khoe khoang rằng duy chỉ có Nhu là có thể cứu Nam
VN. Tôi là “cột xương sống duy nhất” của
cuộc chiến chống Cộng, Nhu khoe với Alsop. “Ngay cả nếu người Mỹ
quý vị có rút đi, tôi sẽ vẫn thắng cuộc
chiến với cương vị lãnh tụ của phong trào du kích vĩ đại của
tôi.”
Cả Bộ Trưởng Nguyễn Đình Thuần và
Chánh Văn Phòng Võ Văn Hải (thư ký riêng cuả Diệm) đều nói rằng Nhu đã
hút nha phiến trong hai năm qua, điều nầy giải thích cho bệnh hoang tưởng cuồng vĩ của Nhu.
(35)
Cơn lốc những sự kiện đã làm cho mùa
thu năm 1963 trở thành thời kỳ nghiêm trọng tại VN. Chế độ Diệm đã gỡ
thiết quân luật vào ngày 16-9-1963, nhưng chính sách đàn áp Phật Tử vẫn
không ngừng. Trong một bản tin phát thanh cùng ngày, NLF (Mặt trận
Giải phóng) lên án chế độ Diệm vì đã đàn áp Phật Tử và “tập đoàn Mỹ hiếu
chiến” đang tiến “vào một đường hầm không lối ra.” Rằng tất cả những đồng
bào Nam VN hãy nổi dậy chống “bọn xâm lược Mỹ và các con chó săn của chúng
– gia đình Ngô Đình Diệm.”
Cả những nguồn tin tình báo Mỹ và
the Country Team in South Vietnam (cụm từ này có nghĩa: các viên chức Tòa
Đại Sứ Mỹ) kết luận rằng những người chống Nhu có mặt ở mọi cấp trong
chính phủ, cũng như trong quân đội VNCH và trong giới trí thức thành
thị. MACV nhận định rằng các sĩ quan cao cấp nhất cuả quân lực VNCH
bác bỏ vai trò lãnh đạo của Nhu “trong bất kỳ điều kiện nào.”
Nếu những nhận định này là chính
xác, hễ Nhu càng hành động, là càng bảo đảm sẽ rơi khỏi quyền
lực.
■ Trang
406:
Đại sứ Lodge đã chính xác khi khẳng
định rằng không người Mỹ nào có thể ngăn cản các tướng VNCH phát động
cuộc đảo chánh.
Những lực mạnh mẽ đã thúc giục họ
hành động, đáng ghi nhận nhất là việc chính phủ Kennedy đã cắt giảm có
chọn lọc viện trợ, vốn là sự ủng hộ thấy rõ của Lodge cho một cuộc đảo
chánh, và hậu quả thảm tử chắc chắn xảy ra cho họ nếu có bất kỳ thương
lượng nào đạt được giữa Nhu và Hà Nội.
Tướng Tôn Thất Đính, sau nầy, giải
thích về cuộc đảo chánh trong nhiều cách, trực tiếp nhất là việc Nhu mới
liên lạc với Tướng Việt Cộng Văn Tiến Dũng xuyên qua đại diện Ba Lan trong
Ủy Hội Kiểm Soát Quốc Tế ICC.
Nhu có vẻ như thu xếp gần xong việc
kết thúc cuộc chiến, việc sẽ giữ gìn được chế độ Diệm, và việc sẽ tới cao
điểm là các bản án tử hình cho những người âm mưu đảo chánh. Giây phút
quyết định đã tới khi các tướng lãnh chống đối nhận ra nỗi nguy hiểm chết
chóc lớn hơn khi trì hoãn đảo chánh thay vì cứ tiến hành luôn. (70)
Vào cuối tháng 10-1963, một cuộc đảo
chánh lần nữa thấy như dường tất yếu. Đại sứ Lodge báo cáo rằng có ít
nhất 10 nhóm nói về chuyện đảo chánh, nhưng nhóm chính yếu, dĩ nhiên, là
các tướng lãnh cao cấp cuả quân lực VNCH.
Lần này khác một trời một vực với
kinh nghiệm hồi tháng 8-1963. Chính phủ Kennedy đã ra dấu hiệu ủng hộ,
Tướng Dương Văn Minh và các bạn tướng lãnh của ông có một kế hoạch, và
việc Nhu thương thuyết với Hà Nội đã xóa bỏ mọi do dự của họ.
Bạch Ốc nêu chính sách hồi tháng
8-1963 là sẽ ủng hộ các tướng nếu họ thành công và sẽ không bao giờ biết
tới nếu họ thất bại. Nhưng tình hình quốc nội và quốc ngoại VN đã suy
sụp tệ hại trong 2 tháng qua, tới nổi một cuộc đảo chánh trở thành một
lối khả thi duy nhất cho chính phủ Kennedy để gỡ rối cho quân Mỹ ra khỏi
Việt Nam.
Chỉ có sự thay đổi chính phủ Nam VN,
mà nhờ vậy, Hoa Kỳ có thể tuyên bố đã có tiến bộ cần và đủ trong nỗ lực
viện trợ để [rút bớt quân Mỹ và] trở về mức chỉ duy trì cố vấn Mỹ cấp
thấp và mức độ viện trợ tương đương như hồi đầu năm 1961.
Một lực lượng đặc nhiệm Hoa Kỳ, cả
Hải quân và Không quân, đã tiến vào khơi sát bờ biển Nam VN để sẵn sàng di
tản người Mỹ. Đại sứ Lodge được lệnh từ chối bất kỳ lời nài nỉ xin giúp
nào từ bất kỳ phe nào trong cuộc đảo chánh. Nhu có vẻ như sẵn sàng thương
thuyết để đạt thương lượng với Hà Nội. Đối với các tướng lãnh VNCH, bây
giờ hoặc sẽ không bao giờ...(71)
NOTES
Chú thích cho
các trang 310-314:
35.
Lodge to Rusk, Aug. 24, 1963, FRUS,
3: Vietnam
January–August 1963,
620–21; President’s Intelligence Checklist (sent to Hyannis Port, Mass.),
Aug. 24, 1963, ibid., ed. note, 626; Current Intelligence Memorandum, CIA,
Aug. 26, 1963, ibid., ed. note, 626.
36.
Acting sec. of state to Lodge, Aug. 25, 1963, FRUS,
3: Vietnam
January– August 1963,
635; CIA station in Saigon to CIA in Washington, Aug. 25, 1963, ibid.,
633–34; author’s interview with Hilsman, Sept. 17, 2001; Hammer,
Death
in November,
177; Winters, Year
of the Hare,
61.
37.
Nolting Oral History Interview, 80–81 (May 6, 1970), JFKL; Trueheart Oral
History Interview, 1: 53–54, LBJL; Nolting Oral History Interview, 115–16,
May 7, 1970, by Joseph E. O’Connor, for JFKL Oral History
Program.
38.
Mieczyslaw Maneli, War
of the Vanquished (New
York: Harper and Row, 1971), 115, 117–18, 121, 125. A photograph had circulated among the
diplomatic corps that suggested an immoral liaison between Maneli and
Madame Nhu. Maneli denied both charges, although wittily remarking that “a
love affair with as interesting and unusual a woman as Madame Nhu . . .
could only adorn a man’s biography.” Ibid., 112–13. See also
Langguth, Our
Vietnam,
232, and Logevall, Choosing
War,
6–12. Later exiled from Poland, Maneli came to the United States and
taught political science at Queens College in New York. Hammer also
emphasizes France’s wish to reestablish its control over Vietnam. See
Death
in November,
222. Dinh told the press that the Diem government “had entered
negotiations with the Communists. . . by contacting the Polish
representative on the ICC.” Policy
of the Military Revolutionary Council and the Provisional Government of
the Republic of Vietnam (Saigon:
Ministry of Information, 1963), 32. Wason Pamphlet, Department of State
Vietnam 373+. Echols Collection: Selections on the Vietnam
War.
39.
Maneli, War
of the Vanquished,
121–22; Ho quoted in Hammer, Death
in November,
221–22.
40.
Maneli, War
of the Vanquished,
127; Hammer, Death
in November,
223; Lalouette quoted in ibid.
41.
Maneli, War
of the Vanquished,
127–28; Hammer, Death
in November,
223–24; Winters, Year
of the Hare,
43–44; Duiker, Ho
Chi Minh,
534. Ho Chi Minh expressed the same peace terms in an interview with
Wilfred Burchett that appeared in Moscow’s New
Times on
May 29, 1963. See FRUS,
4: Vietnam
August–December 1963,
85 n. 3.
42.
Maneli, War
of the Vanquished,
128–29, 131, 134.
43.
Ibid., 135–37; Hammer, Death
in November,
220–21.
44.
Nhu’s first quote in Hammer, Death
in November,
221; Nhu’s second quote in Maneli, War
of the Vanquished
Labels:
BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 286
HUẾ = HÒA HẢO = NGÔ ĐÌNH DIỆM
LÊ BÁ VẬN * HUẾ HÀO HOA ?
HUẾ HÀO HOA ?
Lê bá Vận
“Nhân chi sơ. Tính bổn thiện”, người Huế sinh ra tính rất thiện, thì cũng như con dân Việt ở ba miền Trung Nam Bắc; lớn lên trong môi trường chốn thần kinh trọng lễ giáo, các tính hướng thiện lại được củng cố thêm, đồng thời “Tính tương cận. Tập tương viễn” tiếp cận với nền văn minh vật chất ngoại lai, người dân Huế không tránh khỏi tiêm nhiễm một số tật hư thói xấu. May thay ‘tốt nhiều xấu ít’. Người Huế cũng thông minh, dí dỏm như ai, chỉ là non sông sinh tính ‘dè dặt kín đáo nhẹ nhàng’
không ồn ào phô trương biểu lộ.
Các nhà văn nhà thơ đã viết nhiều ca tụng Huế thơ, Huế đẹp. Các con dân Huế thì viết bản tự kiểm về Huế “chay lai ngẳng chướng”. Tôi trước cũng có viết về Huế: “Nói ừ (được) viết chớ, đi nhớ ở đừng”.
Bác sỹ Bùi Minh Đức, một con dân Huế chay đã viết về bản sắc của con người xứ Huế là “có nhiều đặc tính rất chi là Huế”:
1)trọng đạo lý Khổng Mạnh. 2)trọng lễ nghĩa. 3)rất tế nhị. 4)thường kín đáo.
5)đôi lúc ngang thiên cứng đầu “ngang tàng bướng bỉnh”.
6)thích lập dị (tui đặc biệt lắm).
7)cục chướng (khi về già).
8)thích nghịch ngợm bông đùa hoang ngầm, nói lái.
9)cuộc sống cần cù, ham làm hơn ham chơi.
10)thích tự cười cợt, tự mình khôi hài, điển hình là chuyện các Mệ Hoàng Phái
(Bùi Minh Đức “Chữ Nghĩa Tiếng Huế” 2008, ‘Bản sắc của con người xứ Huế’, tr 24-29). Tác giả nói thêm: “Nếu chúng ta càng đào sâu vào kho tàng ngôn ngữ của người Huế, chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy thêm nhiều đặc tính cố hữu khác của họ…”
Tôi ở Huế 30 năm, khắp nơi trong thành phố, những 16 nơi, ở trọ lúc đi học và khi ra làm việc trước năm 1975 ở nhà công. Trong tư thế ‘bàng quan giả tỉnh’ nhưng không hẳn là người ngoài cuộc, tôi có lối nhìn khách quan khá riêng biệt về Huế, xứ sở và con người mà bản sắc có các mặt tích cực, tiêu cực, cũng có giống và cũng có khác với các nhận xét của tác giả “Chữ Nghĩa Tiếng Huế”, chính gốc con dân Huế.
Tôi thấy người Huế có a)những tính tốt hay hiện hình hoàn hảo và b)những tính xấu hơi hơi, họa hoằn, hiếm hoi, hi hữu.
Theo vô Thành Nội, theo về Gia Hội, Đông Ba.
Minh họa chi tiết các bản sắc của người Huế :1)Huế hiền hòa, hiền hiền, hiền hậu, hồn hậu, hòa hưỡn, hòa hảo, hoan hỉ, hểu hảo, hộc hệch, hữu hạnh, hẳn hiên.
2)Huế hào hiệp, hảo hán, hành hiệp, hiếu hòa, hướng hạ, hào hùng, hào hứng, huyền hoặc, hùng hậu.
3)Huế hăng hái, hơ hải, hối hả, hè hụi, hăm hăm hở hở, hùng hùng hổ hổ, hồng hộc hớt ha hớt hải, hữu hiệu.
4)Huế hiếu học, ham học, hay học hỏi, học hung, học hùng hục, hì hà hì hục học hành, học hoài học hủy; ham Huế học, hán học, hóa học, hình học, hội họa.
5)Huế hiếu hạnh, hòa hiếu, hội hiếu, họ hàng hòa hợp, hương hỏa hậu hĩ; hương hồn hiếu hỉ hương hoa, hầu hạ hỏi han; hoài hương, hành hương, hồi hưu hồi hương.
6) Huế hài hước, hân hạnh hoàng huynh, hân hoan hiền huynh, hóm hỉnh; hay hoang, hay hót, hay hù, hay hề, hay hố, ha ha hi hi hí hửng hỉ hả, hề hề hô hố huề hòa.
*Sở thích: hát hỏng.
7) Huế hay hát, hát hay, hát hò, hò huế, ham hút ham hát; hàn huyên, họp hành, hội họp, hiệp hội, hội hè; hí họa, hoạt họa; hùn hạp, hải hồ, hàng hải.
*Huế nam: hào hoa
8)Huế hào hoa, huy hoàng, hảo hạng, hiển hách; hám hoa, háo hức, hú hí, hủ hỉ, hợp hoan, hò hẹn, hứa hẹn, hứa hôn.
*Huế nữ: hoa hậu
9)Huế hoa hậu, hình hài hài hòa, hơ hớ hây hây hồng hào, hớn hở, hớp hồn, hút hồn, hồng hơn hoa hồng, hương hơn hoa huệ.
*B. Mặt tiêu cực.
* Huế chung: hàm hồ, hung hăng, hẹp hòi, hợm hĩnh, hời hợt.
10)Huế hàm hồ, hất hàm hỗn hào, huyễn hoặc, hậm hực, hăm he, hò hét hả hơi, hô hoán, hoạnh họe, hà hiếp.
11)Huế hung hăng, hằm hằm, hầm hè, hạch hỏi, hầm hừ hầm hịch, hành hung, hất hậu, hành hạ, hãm hại, hoành hành.
12)Huế hẹp hòi, hữu hạn, hay hiềm, him hím, hiểm hóc, hục hặc, hằn học, hăm hù, hàm huyết hèn hạ, hư hèn, hạ hồi hậu họan.
13)Huế hợm hĩnh, hoa hòe, hinh hỉnh, hển(h) hển(h), hiu hiu huênh hoang hoặc huếch hoác hống hách; hả hê hão huyền, hụt hẫng, hằng hà hậu họa.
14)Huế hời hợt, hờ hờ, hề hề, hùa hùa, hềnh hệch, hở hơi; hớ hênh, hớ hang, hở hang, hơ hỏng hư hỏng.
*Huế nam: ham hố.
15)Huế ham hố, hau háu, hàng hai, hủ hoá, ham hốt hết, học hàm, hàng họ, hoạn hải, huê hồng; háo hức, hái hoa, hun hít, hăm hiếp, hoãn hôn, hoàn hôn, hồi hôn.
*Huế nữ: hay hờn.
16)Huế hay hờn, hay háy, hay hận, hối hận, hồi hộp, hoảng hồn, hoảng hốt, hoàn hồn; hẩm hiu, hiu hắt, héo hắt, héo hon; hững hờ, hắt hủi, hủy hẹn, hối hôn, hủy hôn.
*C.Các mặt khác: (17) bệnh tật do khí hậu, do lam lũ; (18) biến loạn do lịch sử: ; (19) ước vọng nhiều người miền Trung: Huế hóa.
17)Huế ho hen, húng hắng, hắt hơi, hô hấp hụt hết hơi, hổn hển; hanh hanh, hâm hấp, hâm hẩm; hấp him, hấp háy; hư huyết, hoại huyết, hom hem, hốc hác, hấp hối.
18)Huế hãi hùng, hiện hồn hú hồn, hang hùm hổ huyệt, hiểm họa, hủy hoại, hành hình.
19)Huế hóa, hạp Huế, hơi hơi Huế, hao hao Huế, hơi hướm Huế, hẳn hoi Huế, hoàn hảo Huế, huy hiệu Huế; hợp hôn Huế.
Các bản sắc vừa kể trên “đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu” với Huế, tự chúng là nội tại, chính thống “hữu xạ tự nhiên hương”, rất chi là Huế, được đồng thuận. Đối chiếu chúng với mười đặc tính BS Bùi Minh Đức liệt kê trong “Bản sắc của con người xứ Huế” nói trên, thì đặc tính
*1)’trọng đạo lý và 2)trọng lễ nghĩa’ tương đương với ‘Huế hiếu hạnh’;
*đặc tính 3)‘rất tế nhị và 4)thường kín đáo’ tương ứng với ‘Huế hiền hòa, hòa hưỡn’;
*đặc tính 5)’đôi lúc ngang bướng, 6)thích lập dị và 7)cục chướng’ cũng là ‘Huế hàm hồ, hung hăng, hò hét’;
*đặc tính 9)’cần cù’ thể hiện ở ‘Huế hiếu học’; và cuối cùng
*đặc tính 8)’thích bông đùa nghịch ngợm, 10)thích tự cười cợt’ chính là ‘Huế hài hước’.
Ta phải biết người biết mình, biết tự khen. Quá khứ Huế hãi hùng nhưng người Huế hiền hòa, trai hào hoa, gái hoa hậu. Hoặc giả “cha hào hùng, con hảo hán”, hiếm khi “cha hào hoa, con ham hố”, “mẹ hấp him, con hoàng hậu”.
Linh khí miền sông Hương núi Ngự đã ban cho người Huế những đức tính “nhân chi sơ”, buổi ban đầu. Bàn tay con người giúp vun đắp kiện toàn bản sắc con dân Huế ngày nay thông qua “Tứ Tuyệt” biểu tượng Huế.
Một là ‘Cung Điện Lăng Tẩm’ chi phối lối sống lễ nghĩa cổ kính. Hai là ‘Ca Huế’ cùng ‘Hò Huế” và phần nào ‘Nhạc Cung Đình’ ảnh hưởng tâm hồn thi văn người Huế.
Ba là ‘Cầu Tràng Tiền’ sáu vài mười hai nhịp, khởi động đời sống tân tiến hướng ngoại bôn tranh.
Bốn là ‘Các cô gái Huế’ với tà áo trắng, nón che nghiêng vành, kín đáo e lệ, thẹn thùa, nền nếp, thấm lòng. Mà nói đến các cô gái Huế là nói đến trường nữ trung học “Đồng Khánh” độc nhất vô nhị nhiều chục năm trước với các nữ sinh.
Vẻ đẹp muôn đời
Sắc nước hương trời. Vang bóng một thời.
Hỡi o Đồng Khánh tê ơi!
Tan học o rời, tôi bước theo sau.
Theo lên Nam Giao, (Bến Ngự,) qua Phú văn Lâu,
Theo (về An Cựu,) xuống Vĩ Dạ, theo qua Cầu… (Tràng Tiền),
Theo em cho đến tận nhà,
Ngắm cô gái Huế lòng đà ngất ngây.
Đó là tâm trạng của các chàng trai “hào hoa nhưng lại nòi tình, thấy cô Đồng Khánh chân đành bước theo”.
Hai cô Kiều khuynh quốc khuynh thành cụ Nguyễn Du mô tả cũng hàm ý dám là người Huế? nữ sinh hoa khôi Đồng Khánh một thời.
“Chàng Vương quen mặt ra chào,
Hai Kiều e lệ nép vào dưới hoa.
Nguyên người trong Quảng mới ra,
Họ Kim tên Trọng vốn nhà trâm anh”.
(Kiều 2012)
Các cô gái Huế là vưu vật của Huế Tứ Tuyệt, là nét đẹp biểu hiện trong sáng, đoan trang, là nguồn cảm hứng rồi rào bất tuyệt thi văn Huế, là biểu tượng sống xao xuyến bồi hồi muôn thuở của Huế, là lý do bức xúc động viên các chàng trai “Huế Hào Hoa?”
Thừa Thiên lại dành tặng bổ túc, cho người dân Huế các đức tính “thành thực, thẳng thắn, thâm thúy, thuận thảo, thân thiết, thư thái, thương thảo, tha thứ…”, cho nam giới “thông thái, thần thông, thành thục, thông thạo thử thách, thiết thực, thức thời, thi thơ thơ thẩn …”, cho nữ giới : “thơm tho, thon thả, thẹn thùa, thỏ thẻ thắm thiết, thanh thoát, thánh thiện, thẫn thờ, thưỡn thẹo thách thức, thưởng thức thời thượng…” hên may nhờ thơm thảo tuy hai nhưng một của Thừa Thiên - Huế.
Lê bá Vận.
Mời bạn nghe người Pháp hát bài Ngậm ngùi.
http://www.youtube.com/watch_popup?v=n3BmGV2YIRA&vq=small
Xin nghe vài bản nhạc về Huế
Mời bạn nghe người Pháp hát bài Ngậm ngùi.
http://www.youtube.com/watch_popup?v=n3BmGV2YIRA&vq=small
Xin nghe vài bản nhạc về Huế
NGUYỄN LONG THÀNH NAM * PHẬT GIÁO HÒA HẢO
PHẬT GIÁO HÒA HẢO BỊ NHÀ NGÔ ĐÀN ÁP RA SAO ?
Nguyễn Long Thành Nam
Các trích đoạn sau là từ tập biên khảo “Phật Giáo Hòa Hảo Trong Dòng Lịch Sử Dân Tộc” của tác giả Nguyễn Long Thành Nam. Trích từ Chương 14: PGHH Dưới Chế Độ VNCH 1956-1963. Các dấu ba chấm (...) là cắt bớt.
Vài nét về tác giả: Ông Nguyễn Long tự Thành Nam sanh năm 1922 tại Bắc Việt, từ trần 1989 ở Calfornia. Vào Nam lúc còn trẻ, ông đã sớm trở thành một tín đồ trung kiên của Ðức Giáo chủ Phật Giáo Hòa Hảo và đã hoạt động đấu tranh không ngừng để phụng sự Ðạo pháp và Dân tộc.
● Từ 1946-1955: Tuần tự giữ nhiều chức vụ trong Việt Nam Dân Chủ Xã Hội Ðảng, chủ biên tờ báo Chiến Ðấu, tiếng nói của Quân đội Phật Giáo Hòa Hảo; Ðại diện Phật Giáo Hòa Hảo trong Mặt trận Thống nhất Toàn lực Quốc Gia.
● 1956-1963: Lưu vong sang Cao Miên, về nước sau khi chế độ Ngô Đình Diệm bị lật đổ.
● 1963-1975: Giữ các chức vụ cao cấp trong Giáo hội Phật Giáo Hoà Hảo. Bên cạnh chức Chánh thư ký Ban Trị sự Trung ương nhiệm kỳ IV, ông cũng phụ trách nhiều chức vụ khác. Được chánh quyền mời tham dự Hội đồng Kinh tế Xã hội Quốc gia với chức vụ Chủ tịch Ủy ban Canh nông.
● 30/04/1975- 1989: Lưu vong sang Hoa kỳ, giúp lập Văn phòng Phật Giáo Hòa Hảo Hải ngoại, lập Việt Nam Dân Chủ Xã hội Ðảng Hải Ngoại. Cùng một số thân hữu đã nghiên cứu, xuất bản một số tác phẩm nghiên cứu Anh ngữ về đề tài VN và Phật Giáo Hòa Hảo.
● Ông Nguyễn Long Thành Nam từ trần 28/12/1989, sau 1 cơn bạo bệnh tại California.
Ông Nguyễn Long Thành Nam lập gia đình với bà Nguyễn Hòa An và có sáu người con. Tất cả đều thành nhân. Bà Nguyễn Hòa An, trước kia trong thời kháng chiến, là liên lạc viên của Ðức Huỳnh Giáo Chủ.
CHƯƠNG 14
PGHH DƯỚI CHẾ ĐỘ VIỆT NAM CÔNG HOÀ 1956-1963
...Từ thời điểm 1956, Phật Giáo Hòa Hảo bước vào một giai đoạn mới, gọi là “nằm im chịu đựng”, dù không biểu lộ thái độ hay có hành động chống đối ra mặt, nhưng rõ ràng là bất hợp tác với chế độ Ngô Đình Diệm...
...tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo đã cảm thấy bị uy hiếp, đàn áp về tinh thần, bị miệt thị, bị đẩy vào vị trí thất thế trong một chế độ mà họ không còn phương tiện để đối phó...
... Nói theo ngôn ngữ tôn giáo, đây là thời kỳ pháp nạn mà Phật Giáo Hòa Hảo phải chịu đựng, khá lâu dài.
Phương thức chịu đựng của Phật Giáo Hòa Hảo ở giai đoạn này là phương pháp “chân không”, tạo ra một tình huống trống rỗng, không tổ chức, không giáo hội, không lãnh đạo, không sinh hoạt...
... Năm 1955, để nối tiếp các hoạt động Dân Xã, ông Phan Bá Cầm và Nguyễn Bảo Toàn đứng đơn xin hợp thức hóa Đảng trở lại, nhưng chỉ ít lâu sau đó cũng bị chánh quyền Ngô Đình Diệm khủng bố, và phải rút vào bí mật, các lãnh tụ kẻ bị giết, người bị đày ra Côn Đảo.
Ông Nguyễn Bảo Toàn, Tổng Bí thơ Đảng Việt Nam Dân Chủ Xã Hội, là Chủ tịch Hội đồng Nhân dân Cách mạng thành hình ngày 28-4-1955 để cứu nguy ông Ngô Đình Diệm, giúp ông có thế lực đối phó với Mặt Trận Thống Nhứt Toàn Lực Quốc Gia trong cuộc tranh chấp gay go năm 1955. Ngay bữa xảy ra giao tranh giữa quân đội quốc gia và quân lực Bình Xuyên, Hội đồng Nhân dân Cách mạng ra đời, với thành phần:
Nguyễn Bảo Toàn, Chủ tịch; Hồ Hán Sơn, Phó Chủ tịch; Nhị Lang, Tổng Thơ ký; và một số nhân vật khác.Hội đồng này quả đã cứu ông Ngô Đình Diệm trong một tình thế hiểm nghèo. Nhưng chỉ ít lâu sau, Hội đồng này lại là nạn nhân bị chế độ ông Diệm khủng bố. Ba nhân vật chính yếu của Hội đồng nói trên, thì ông Nguyễn Bảo Toàn phải lưu vong sang Mỹ, ông Nhị Lang lưu vong sang Cao Miên, còn ông Hồ Hán Sơn ở lại bị giết trong một trường hợp mờ ám rất đau lòng...
... ông Toàn cũng bị mật vụ của ông Diệm bắt giam và thủ tiêu bằng cách bỏ vào bao bố cột lại quăng xuống sông, mất xác, không biết đâu mà tìm nữa...
...Một vụ thảm sát khác đã làm cho Phật Giáo Hòa Hảo mất đi năm cán bộ cao cấp, và cũng là một vụ điển hình rõ ràng nhứt của chánh sách tiêu diệt cán bộ Phật Giáo Hòa Hảo bởi mật vụ của chế độ Ngô Đình Diệm. Tầm quan trọng của vụ thảm sát này rất lớn, làm cho tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo mất hết chút cảm tình mong manh còn sót lại đối với chế độ.
Đây là một cuộc tấn công táo bạo vào Tổ Đình Phật Giáo Hòa Hảo, và vào cá nhân Đức Ông Huỳnh Công Bộ thân sinh của Huỳnh Giáo Chủ. Bốn người bị giết là các cán bộ cao cấp, cộng sự viên thân tín của Đức Ông, và được mặc nhiên xem như bộ tham mưu của Tổ đình Phật Giáo Hòa Hảo.
Vào khoảng giữa năm 1962, bốn cán bộ: Trần Văn Tập, Lê Hoài Nam, Huỳnh Thiện Tứ, Huỳnh Hữu Thiện, và một người lái xe, cùng đi trên một chiếc xe nhà của Đức Ông, từ Thánh Địa Hòa Hảo lên Saigon. Họ bị bắt đem đi mất tích.
Từ đó về sau, không có tin tức nào của họ, cũng không biết ai bắt, vì tội gì, giam giữ tại đâu. Trong không khí nặng nề của khủng bố, và trong màn lưới khủng khiếp của mật vụ, các trại giam mọc thêm rất nhiều, và bí mật, cho nên các nỗ lực tìm kiếm tung tích những người bị bắt đều vô hiệu quả.
Chỉ sau khi chế độ nhà Ngô sụp đổ vào ngày 1-11-1963, các tin tức bưng bít trong các trại giam, nhà tù, khám đường, và cơ sở mật vụ, được lọt ra ngoài, do chính những người đã bị bắt giam, bị tra tấn. Nhờ phối kiểm các nguồn tin tức cá nhân này, phía Phật Giáo Hòa Hảo mới khám phá ra được manh mối và diễn tiến sự mất tích của chiếc xe hơi và năm người trong đó...
...Trên bình diện pháp lý, đạo Dụ số 10 là một văn kiện pháp lý thể hiện sự bất công tôn giáo. Theo đạo Dụ số 10, các tôn giáo Việt Nam bị xem như hiệp hội, với quy chế sinh hoạt giới hạn của hiệp hội, ngoại trừ Thiên Chúa Giáo. Tinh thần điều 44 miễn trừ Giáo hội Thiên Chúa Giáo, không bị chi phối bởi Dụ số 10, và ghi rằng sẽ có “chế độ đặc biệt cho các hội truyền giáo Thiên Chúa và Gia Tô”. Như thế, Thiên Chúa Giáo được xem là giáo hội (một tôn giáo), còn các tổ chức tín ngưỡng khác ở Việt Nam chỉ là những hiệp hội, ngang hàng với các loại hội hè tương tế...
...Trên bình diện quyền lực, chánh sách của chế độ biệt đãi người có theo đạo Thiên Chúa. Thí dụ điển hình là trong tổng số chín sư đoàn của quân lực Việt Nam Cộng Hòa, thì bảy sư đoàn trưởng là tín đồ Thiên Chúa Giáo, trong số 47 tỉnh trưởng ở Miền Nam, thì 36 vị là tín đồ Thiên Chúa Giáo. Nhiều sĩ quan đã xin theo đạo để có thêm điều kiện thuận lợi cho sự nghiệp đời mình.
Trên bình diện tài sản và phương tiện, Thiên Chúa Giáo thủ đắc những tài sản khá quan trọng nên có nhiều phương tiện để thiết lập các cơ sở giáo dục, đào tạo cán bộ và truyền đạo: Các tiểu Chủng viện, đại Chủng viện, cơ sở xã hội văn hóa, các hệ thống trường tư thục Taberd, Lasan tiểu, trung và đại học, về số lượng cũng như phẩm chất vượt xa các tôn giáo khác.
Luật cải cách ruộng đất ban hành năm 1957 đã có một khoản đặc biệt rằng “tài sản của Giáo hội Công Giáo không bị chi phối bởi luật này”, có nghĩa là: trong khi các điền chủ phải bị truất hữu ruộng đất để bán lại cho quốc gia dùng cấp phát cho người cày có ruộng, thì những đất ruộng của Thiên Chúa Giáo không bị truất hữu, vẫn là tài sản nguyên vẹn của Giáo hội Thiên Chúa Giáo...
...Trong một hoàn cảnh như thế, Phật Giáo Hòa Hảo suốt chín năm dưới chế độ Đệ nhất Cộng Hòa, ở một ví trí thất thế, thiệt thòi về mọi mặt, trên các bình diện và lãnh vực.
(Nguồn: http://www.hoahao.org/D_1-2_2-188_4-4171_5-50_6-1_17-9_14-2_15-2/)
CAO THẾ DUNG * NGÔ ĐÌNH DIỆM
Tổng Thống Ngô Đình Diệm và Đệ I VNCH
sai lầm tự diệt vì dung dưỡng Gián điệp Việt Cộng nằm vùng,
nhưng lại triệt hạ 3 tiềm lực chống Cộng vô giá ở Miền Nam !
Trích trong " Việt Nam Ba Mươi Năm Máu Lửa " của GS. Cao Thế Dung xuất bản tại Hoa Kỳ 1991
( từ trang 480 => 497 )
............
......... ......... ......... ......... ......... ......... ......... ......... .
Bộ Quốc Phòng do Trần Trung Dung, Bộ trưởng Phụ Tá, chủ trương tổ chức "
đốt lon Pháp " là một sai lầm, một hành động " trẻ con ". Hậu quả là đã
gây nên một " tai họa ngoại giao " : Pháp đoạn tuyệt mọi liên hệ về
tình báo với chính phủ VNCH. Hàng trăm cán bộ tình báo của Cộng sản xâm
nhập vào cả An Ninh Quân Đội, Báo Chí, Cảnh Sát Công An và kể cả đảng
Cần Lao do hậu quả Pháp đã đem tất cả hồ sơ mật về nước.
Điển hình như nhóm Đông Nam Á Vụ của Cộng sản về đấu thú Pháp ở Hà Nội
năm 1952. Pháp dùng làm gián điệp đôi; năm 1955 nhóm này đã len lỏi vào
nhiều lãnh vực hoạt động ở Miền Nam, vào cả ngành an ninh tình báo của
chính phủ Ngô Đình Diệm. Điển hình như nhóm Ca Dao, nhóm Phan Nghị ( Ký
giả ) và nhiều nhóm khác trong đó có Phạm Xuân Ẩn- lúc ấy còn là một cán
bộ cấp thấp nhưng đã là nhân viên tình báo 2 mang làm cho Phòng Nhì
Pháp từ năm 1950.
Cử Nguyễn Ngọc Lễ làm Tổng Giám Đốc Công An là một sai lầm khác tai hại
nghiêm trọng. Lễ xuất thân hạ sĩ quan Binh đoàn Pháp, bản chất võ biền
và lỗ mãng. Lễ không biết gì về tình báo. Lúc Lễ về tiếp nhận Tổng Nha
thì bao nhiêu hồ sơ mật đã biến mất, một trong mấy tay lành nghề tình
báo thì Lễ không dùng, Bùi văn Nhu vốn là " con cưng " của Mật Thám và
Phòng Nhì Pháp, Nhu được Cộng Sản khéo léo móc nối từ năm 1956 dưới thời
Nguyễn Ngọc Lễ.
Những tay giỏi nghề từ Miền Bắc vào Nam thì bị đẩy đi tỉnh xa hoặc không
được dùng. Một lỗ hổng lớn trong ngành an ninh tình báo từ lúc Lễ làm
Tổng Giám Đốc kéo dài cho đến thời Phạm Xuân Chiểu, một tướng lãnh duy
nhất người Bắc thuộc Quốc Dân Đảng, có học, con cháu lớp Văn Thân Cách
Mạng, nhưng ông tướng này không chuyên nghề trong lúc mặt trận tình báo
phải là ưu tiên hàng đầu.
Tình báo Cộng sản xâm nhập từ lỗ hổng to lớn trong suốt 3, 4 năm. Đầu
não của Ngân Hàng Việt Nam lại là một ổ tình báo Cộng sản, một tay kế
toán thân tín của Nguyễn Cao Thăng là tình báo Cộng sản, 2 tên "nội
dịch" trong văn phòng " Cố Vấn chỉ đạo Miền Trung Ngô Đình Cẩn lại là
tình báo sau được đồng hóa làm trung sĩ Địa Phương Quân rồi biệt phái
làm cho tướng Lê Văn Nghiêm lúc ông Nghiêm làm Tư lệnh Quân Khu I.
Hệ thống phát hành sách báo trước Genève 54, Phòng Nhì Pháp kiểm soát
khá chặt chẽ nhờ " nghệ thuật " phóng tài hóa thu nhân tâm nhưng đầu năm
1955, những tay Cộng sản làm " chỉ điểm 2 mang " cho Pháp, được rảnh
tay và họ thực sự nắm ngành phát hành cũng như ngành cải lương, từ soạn
giả đến anh kéo màn sân khấu.
Mặt trận tình báo đã mở ra từ sau Genève 54, chính phủ Ngô Đình Diệm đã
bất lực mặt trận này cho đến 2,3 năm sau. Chính vì vậy, chính quyền đã
không biết rõ những ai với cái đuôi dài sau nhóm Nguyễn Hữu Thọ, Mã thị
Chu, Huỳnh Tấn Phát và Nguyễn văn Hiếu. Lẽ tự nhiên cái đuôi sau mấy tay
mặt nổi này mới quan trọng.
Huỳnh văn Trọng trước hết là một đảng viên Việt Nam Quớc Dân Đảng gia
nhập Đảng năm 1945 tại Hà Nội, sau bỏ Đảng và làm cho Phòng Phản Gián
Pháp từ năm 1950. Cuối năm 1954, Trọng ở lại Sài Gòn, Cộng sản móc nối
với Trọng vào thời gian này cũng như Đinh văn Đệ, Trần Ngọc Châu, Phạm
Ngọc Thảo, đều là dân tình báo được Cộng sản cài vào chính quyền Miền
Nam một cách tinh vi.
Theo giới tình báo, sau Genève 54, Cộng sản đã để lại ở Sài Gòn 50 triệu
( hối suất lúc ấy là 35 đồng ăn một Mỹ kim ) để tiếp tục gây dựng cơ sở
kinh tài để kinh tài nuôi tình báo. Vì sai lầm của Việt Nam Cộng Hòa đã
không thu dụng được giới chỉ điểm 2 mang và chuyên viên tình báo của
Phòng Nhì Pháp nên Cộng sản nhờ sẳn tiền đã kết nạp được giới này. Cộng
sản không kết nạp vào Đảng mà đem vào các cơ sở kinh doanh của tư nhân
và Đảng qua " tư nhân " góp vốn như hãng tàu chuyên chở Nguyễn văn Bửu
và kể cả OPV của Nguyễn Cao Thăng sau này, nhất là cơ sở kinh doanh của
nhóm Nguyễn Trung Thành và Ngân Hàng Việt Nam mà Nguyễn văn Diệp là điển
hình. Diệp đã từng cộng tác với Pháp trước 1954 đồng thời hoạt động cho
Cộng sản .
Một sai lầm khác nghiêm trọng của chính quyền Ngô Đình Diệm là làm mất
đi 3 tiềm lực chống Cộng vô giá: Ở Miền Trung, Việt Nam Quốc Dân Đảng
cầm súng chống lại chính quyền; ở Miền Nam, Cao Đài một phần bất hợp tác
rút ra bưng trong hoàn cảnh bất đắc dĩ phải hợp tác với Cộng sản, một
phần quan trọng khác, chủ lực là lực lượng Cao Đài Liên Minh Trình Minh
Thế tuy đã về hợp tác với chính quyền nhưng từ đầu năm 1956, lực lượng
này bị phân tán và đem ra Miền Trung, cuối cùng tan rã cả một binh đoàn
thiện chiến về lối đánh du kích, đã quen với vùng rừng núi Tây Ninh ; ở
miền Tây, lực lượng Hòa Hảo Lê Quang Vinh bị quân chính phủ đánh tan.
ngày 13.4.1956, Liên Đoàn Bảo An Trần Quốc Tuấn bắt được Ba Cụt, được
thưởng 1 triệu đồng; gần ba tháng sau, ngày 6.7.1956 toà lên án tử hình
Ba Cụt . Vị tướng 32 tuổi đầy mưu trí và yêu nước này đã bị hành quyết
vào ngày 13.7.1956, gây nên sự căm phẩn sâu xa trong tập thể gần 3 triệu
tín đồ Hòa Hảo ở Miền Tây.
Chính quyền có thể loại Trần văn Soái, Lâm Thành Nguyên, nhưng loại lực
lượng Hòa Hảo Lê Quang Vinh không những là sai lầm nghiêm trọng mà còn
là một tội đối với lịch sử. Riêng lực lượng Hòa Hảo Nguyễn Giác Ngộ được
coi là một lực lượng quốc gia thuần túy chống cả Pháp lẫn Cộng, có kỷ
luật nghiêm minh, với trên 2000 quân đã quen với địa hình địa vật Miền
Tây và lối đánh du kích và chống du kích thì cũng như lực lượng Trình
Minh Thế, bị phân tán đem ra Miền Trung, cuối cùng bị tan rã.
Nếu chính quyền duy trì được hai lực lượng này thì tình trạng ở Miền Tây
và Miền Đông đã không bị du kích Cộng sản tái hoạt động làm ung thối
ngay giữa năm 1957 là năm cực thịnh của chế độ Ngô Đình Diệm. Mất lực
lượng võ trang Trình Minh Thế là một thiệt hại to lớn; với trên 2500
quân, năm 1952, lực lượng yêu nước này đã mở rộng địa bàn hoạt động khắp
Miền Đông và lan tới Miền Tây, phát triển lối đánh du kích và đặc công.
Lúc nghe tin tướng Thế bị bắn chết tại trận, theo Lansdale, người đang
ngồi nói chuyện với ông Diệm, thì ông Thủ tướng bàng hoàng và chảy nước
mắt. Lansdale nói với Shaplen: " Đây là lần duy nhất mà tôi thấy ông
bộc lộ tình cảm ".
Nhưng chỉ một năm sau, lực lượng của tướng Thế bị chia cắt, đẩy ra khỏi
Miền Đông và đưa lên Cao nguyên hoặc ra giới tuyến. Miền Trung đen tối
hơn, lực lượng Đại Việt võ trang ly khai ở Ba lòng . Quảng Nam, Quảng
Ngãi là hai tỉnh với trên 2000 đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng võ trang
lại ly khai, lập chiến khu chống lại chính quyền.
Năm 1956, Việt Nam Quốc Dân Đảng trở về hợp tác, tuy nhiên, chỉ một thời
gian ngắn lại bị chính quyền đàn áp. Qua phong trào nhân dân tố Cộng,
chính đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng lại bị phong trào này chụp mũ là
Cộng sản.
Thật vậy, phong trào tố Cộng từ năm 1956 đã trở thành đen tối ở Miền
Trung. Hàng vạn người bị bắt nhưng đa số là lương dân vô tội, hoặc đảng
viên Việt Nam Quốc Dân Đảng hoặc bị trả thù cá nhân.
Phong trào tố Cộng trở thành cơn bảo tố ở nông thôn nhất là từ Phú Yên
trở ra. Sau 10 tháng phát động phong trào, chính quyền Ngô Đình Diệm
tuyên bố là đã đưa về với chính nghĩa Quốc Gia được 100 ngàn cựu cán bộ
Việt Minh và đã tiêu diệt được ảnh hưởng của Cộng sản trong 9 năm trước.
Thực tế không phải vậy. Cán bộ Cộng sản đã len lỏi vào phong trào và
xâm nhập ngay từ văn phòng Bộ trưởng Thông Tin Trần Chánh Thành để lèo
lái phong trào tố Cộng, mô phỏng y như cách thức Cộng sản tố địa chủ và
trí phú ở Miền Bắc.
Tổng thư ký Bộ Thông Tin là cán bộ Cộng sản nằm vùng, tức Trần Thúc
Linh, sau này với cái dù thẩm phán, Trần Thúc Linh tiếp tục hoạt động
cho Cộng sản cho đến năm 1975. Do đó, phong trào tố Cộng với kết quả
trái ngược hẳn lại, chỉ đẩy lương dân về phía Cộng sản, giới Quốc Gia
thì trở thành thù địch của chính quyền. Điển hình như ở Phú Yên, hàng
trăm người thuộc Đại Việt Quốc Dân Đảng đã bị bắt bị tra tấn và giam
cầm, các em và cháu của lãnh tụ Trương Tử Anh đã bị đánh đập tàn tệ, bị
bỏ tù chung với Cộng sản đến sau năm 1963.
Năm 1957, Cộng sản vẫn còn yếu, nên dù nổ lực thế nào Cộng sản vẫn không
gây được một phong trào nhân dân đứng lên đòi Tổng tuyển cử sau khi Ngô
Đình Diệm bác bỏ. Trước đây nông thôn chỉ biết có Hồ Chí Minh, nay thì
Ngô Đình Diệm thay thế và triệt để chống Cộng. Háng trăm ngàn cán bộ
Việt Minh đã thực tâm hồi chánh và cộng tác với chính quyền song từ
phong trào chống Cộng lại loại bỏ các thành phần đảng phái Quốc Gia, Cao
Đài, Hòa Hảo.
Chính quyền Ngô Đình Diệm mất quần chúng ở cả nông thôn lẫn thành thị.
Hàng trăm đảng viên Đại Việt, Duy Dân, Việt Nam Quốc Dân Đảng đã bị đem
nhốt chung với Cộng sản, hồ sơ cá nhân biến thành hồ sơ Cộng sản trong
khi một số cán bộ Cộng sản trá hình đầu thú lại được trọng dụng và chính
thành phần này đã " chỉ điểm " cho chính quyền bắt lương dân hay giới
quốc gia chống Cộng mà chúng chụp mũ cho là Cộng sản.
Từ năm 1957, những Phạm Ngọc Thảo, Phạm Xuân Ẩn, Cao Dao đã thành cong
trong công tác nằm vùng trong ngành tình báo của chính quyền Ngô Đình
Diệm từ cơ sở thượng tầng đến tỉnh và quận. Sai lần nghiêm trọng khác
của chính quyền Ngô Đình Diệm là ngày 5.10. 1955, nghe lời tướng Cao Đài
Nguyễn Thành Phương, đã đem quân xâm nhập Tòa Thánh Cao Đài Tây Ninh
tước khí giới đạo Hộ Vệ Quân của Hộ Pháp Phạm Công Tắc, lại cho báo chí
của chính quyền và kể cả đài phát thanh bôi nhọ Phạm Công Tắc như một
người dâm ô, Việt gian tay sai Pháp.
Hộ Pháp Phạm Công Tắc phải lưu vong qua Nam Vang, ít nhất 3 hệ phái
lớn của Cao Đài đã liên minh với Cộng sản trong giai đoạn CÙNG ĐƯỜNG mà
theo Douglas Pike thì 10 trong 11 giáo phái đã theo Cộng sản, chỉ còn
một hệ phái cộng tác với chính quyền để bảo vệ Tòa Thánh Tây Ninh.
Chế độ Ngô Đình Diệm đã dùng luật pháp và Tòa án để trị dân và đặc biệt
dùng Tòa án để chống Cộng sản song chính lại là cách làm cho Cộng sản
tạo được cơ hội tuyên truyền và lấy lòng dân trong khi đối với các đảng
phái đối lập thì Tòa án lại trở thành công cụ đàn áp " đập đổ những kẻ
chống đối chế độ bất cứ bằng hình thức nào. Còn các cơ quan ngôn luận dù
có muốn vươn mình lên để nói tiếng nói tự do cũng không được. Họ bị
ràng buộc mọi mặt .
Muốn sống thì phải chiều ý nhà cầm quyền ( Hồi ký Trần Tương ). Muốn
chống Cộng thì phải làm y như Cộng, đó là chủ trương hết sức sai lầm của
Bộ Thông Tin dưới thời Trần Chánh Thành và Trần Thúc Linh. Suy tôn Ngô
Tổng Thống như kiểu Cộng sản suy tôn Bác Hồ đã làm cho ông Tổng Thống
trở thành hình ảnh nhàm chán.
Giai đoạn 1946-1952, nghĩa là trước vụ Cộng sản đấu tố, Hồ Chí Minh đã
rất thành công khi đi vào lòng quần chúng ở mọi giới, nhất là giới trẻ.
Ông Hồ đi vào quần chúng bằng hai chử " Bác Hồ ", đơn giản với đôi dép
quai râu, chiếc quần nâu rộng ống, nhiều khi xắn cao qúa gối.. Ông Diệm
đã không thành công khi đi vào quần chúng, nhất là quần chúng nông thôn,
với một bộ đồ lớn trắng tinh, tay cầm chiếc ba-tông hoặc ngồi trong xe
lướt nhanh trên đường phố trống vắng với từng đoàn xe hộ tống. Đường
Công Lý có lúc phải gián đoạn 3, 4 giờ để dẹp đường chờ đoàn xe Tổng
Thống từ Tân Sơn Nhất về Dinh.
Đầu năm 1957, Cộng sản bắt đầu phản công bằng chiến dịch ám sát các
viên chức xã ấp và cựu kháng chiến trở về hợp tác với chính quyền . Con
số chính quyền qua Bộ Thông Tin đưa ra vào dịp kỷ niệm lễ Song Thất
7.7.1954 là 42.760 người đã bị Cộng sản ám sát, thủ tiêu dưới nhiều
hình thức khác sau Hiệp Định Genève, song đây là con số không có bằng cớ
khả tín. Ước lượng từ một tỉnh tân lập như Kiến Phong thì con số cán bộ
xã ấp và cựu kháng chiến bị Cộng sản sát hại đã lên rất cao. Hàng trăm
điệp viên hữu hạng của Cộng sản từ Bắc được gửi vào Nam sau Hiệp Định
Genève.
Số điệp viên này thuộc Phòng Đông Nam Á Vụ và Phản Gián, hầu hết đã có
kinh nghiệm hoạt động nội thành, chia nhau xâm nhập qua nhiều đường giây
thuộc nhiều lãnh vực. Phan Nghị thì hành nghề ký giả sau len lỏi vào
làm cho tờ Ngôn Luận và Chính Luận ( sau 1963 ); Vũ Ngọc Nhạ len lỏi vào
Công Giáo phía Linh Mục Hoàng Quỳnh; Nguyễn văn Lương, giáo viên tư
thục ở Nam Định là kẻ đã móc nối Vũ Hânh ( 1964 ) cùng Vũ Hạnh xuất bản
tạp chí Tin Văn và sau bí mật cộng tác với Thế Nguyên, tạp chí Trình
Bày . Cao Dao nối kết với Phạm Xuân Ẩn ...
Về tình báo, cao cấp nhất cài trong chính quyền thì trao cho Phạm Ngọc
Thảo với một ám số đặc biệt và luôn luôn thay đổi. Phạm Ngọc Thảo bây
giờ đã về đầu thú chính quyền Ngô Đình Diệm cùng với nhóm Kiều Công Cung
và được Giám Mục Ngô Đình Thục đỡ đầu vì Thảo và Cung là Công giáo
thuộc địa phận Vĩnh Long. Thảo được đồng hóa với cấp Trung Tá và làm
việc trực tiếp với văn phòng Cố Vấn Chính Trị Ngô Đình Nhu...
Vào giữa năm 1958, Xứ ủy Nam Bộ quyết định thành lập Bộ Tư Lệnh Miền
Đông, khởi đầu với 4 đại đội, một đại đội đặc công với 75 đội viên; Liên
đại đội C-1000 hoạt động tại Tây Ninh, nơi không còn bóng dáng Cao Đài
nên lực lượng Miền " tự tung tự tác ". Bộ Tư Lệnh Miền thành lập khu B
tức Dương Minh Châu thuộc tỉnh Tây Ninh, chiến khu A từ Mã Đà đến Bù
Cháp, Thủ Dầu Một.
Ngày 10-8-1958, Liên đại đội tỉnh Tây Ninh ( từ đây gọi là Việt Cộng )
tấn công quận Dầu Tiếng. Theo tài liệu của Việt Cộng, trận này " diệt
200 tên, bắt 30 tên, thu 200 súng tự động, sau đó đánh lui một tiểu đoàn
đến tiếp viện cho Dầu Tiếng ". Theo tài liệu Việt Nam Cộng Hòa ( từ đây
gọi là Nam Việt Nam ), " quận Dầu Tiếng tuy bị đánh bất ngờ trong lúc
cả nước đang thanh bình song đã chống trả kịch liệt với quân số 67 Bảo
An và Dân Vệ, Việt Cộng để lại 17 xác.
Cuộc truy lùng vào mấy ngày kế tiếp, bắt được 4 cán binh Việt Cộng bị
thương nằm điều trị trong ba nhà phu đồn điền cao su. Ngày 20-10-1958,
đại đội đặc công Việt Cộng từ chiến khu D tấn công trụ sở phái bộ Quân
Sự Mỹ ( MAAG ) ở Biên Hòa, mở màn cho các trận đặc công kế tiếp. Biệt
Động Đội và Đặc Công là binh chủng thuần phục của Việt Minh trước đây.
Thời nhà Trần kháng Mông Cổ có du quân mà Binh thư Trần Hưng Đạo đã đề
cập. Đây là thứ quân biệt kích đặc biệt đánh trong lòng địch. Trần Hưng
Đạo lại lập đạo phẫn quân ( lính quyết tử ) tuyển trong các hàng tội đồ
xin lập công chuộc tội. Còn Việt Cộng thì tuyển lớp thanh niên thuộc gia
đình tử sĩ hay có nợ máu với phe Quốc Gia trước đây.
Du Quân và Phẫn Quân của nhà Trần đánh hậu tuyến địch theo lối hiệp
đồng quyết tử. Cách đánh của biệt động đội thành và đặc công Việt Cộng
cũng y như Du Quân và Phẫn Quân của nhà Trần. Binh pháp truyền thống của
Việt Nam bao giờ cũng tìm ra cách đối kháng lại ưu thế của địch.
Võ thuật Việt Nam với Hầu quyền ( tức loài hầu dùng sở trường hai tay,
hai chân và sự thông minh của nó mà địch lại Hổ quyền, địch lại sức mạnh
của cọp beo ) từ 36 thế biến ra 72 thế, đó là đối pháp của Binh Thư
trong phép nẫm nhất, một mà cự đông, hai mươi, ba mươi. Nam Việt Nam thì
không tìm ra được đối pháp và đối sách nên trong suốt cuộc chiến, đặc
công và biệt động đội là ưu thế của Việt Cộng cũng như DU QUÂN và PHẪN
QUÂN là ưu thế của Trần Hưng Đạo diệt quân Mông.
NGUYỄN GIA KIỂNG * NGÔ ĐÌNH DIỆM
Ông Ngô Đình Diệm lên cầm quyền như thế nào?
Nguyễn Gia Kiểng
Nguyễn Gia Kiểng
Được đăng ngày Chủ nhật, 03 Tháng 11 2013 23:59
http://www.ethongluan.org/index.php?option=com_content&view=article&id=4604:ong-ngo-dinh-di-m-len-c-m-quy-n-nhu-th-nao-nguy-n-gia-ki-ng&catid=44&Itemid=301
“…Lịch sử là một kho dữ kiện mô tả chân dung của một dân tộc trong dòng thời gian. Nó cho ta biết ta là ai và có thể làm gì. Khi lịch sử sai thì chúng ta không hiểu chính mình, làm việc trên những tài liệu sai, và kết luận không thể đúng…”
*
LTS: Bài này đã được viết cách đây hơn 8 năm trên trang nhà Thông Luận. Nhân ngày kỷ niệm 50 năm biến cố tang thương anh em ông Ngô đình Diệm và Ngô Đình Nhu bị ám sát vào ngày 2/11/1963, Thông Luận xin giới thiệu lại bài viết này. * Ngô Đình Diệm do chính phủ Pháp đưa lên cầm quyền và được Pháp hỗ trợ.
* Tại sao Hoa Kỳ quyết tâm lật đổ Ngô Đình Diệm?
Trong Thông Luận số tháng 11-2004, tôi có viết bài “Kinh nghiệm Ngô Đình Diệm”. Sau đó vài ngày tôi nhận được thư của ông Trần Minh Châm, một người đàn anh quí mến của tôi và cũng là một người rất gần gũi với gia đình họ Ngô, đặc biệt là với ông Ngô Đình Cẩn. Tôi không khỏi bỡ ngỡ khi mở thư này : đó chỉ là hai tờ photocopy, mỗi tờ là một trang của một thư viết tay bằng tiếng Pháp, tuồng chữ hai thư rất khác nhau. Đọc xong, tôi hiểu là tôi vừa nắm được “cái mảnh còn thiếu” (la pièce manquante) mà tôi vẫn tìm kiếm về chính quyền Ngô Đình Diệm. Tôi gọi điện thoại cho ông Châm, và vài ngày sau được trao toàn bộ hai lá thư này. Tôi không khỏi bâng khuâng : tại sao một sự kiện quan trọng như vậy mà lại hoàn toàn không ai biết?
Cho tới một thời gian gần đây, hầu như đối với mọi người, ông Diệm đã được người Mỹ đưa lên cầm quyền trong chủ trương hất người Pháp ra khỏi Đông Dương. Một vài tác giả còn thêm rằng ông Diệm đã được phe Công giáo Mỹ, tiêu biểu là hồng y Spellman, đỡ đầu nên đã giành được sư ủng hộ của Mỹ. Người ta tin như vậy chỉ vì không có giả thuyết nào khác chứ thực ra việc Mỹ chuẩn bị Ngô Đình Diệm như một giải pháp của họ có nhiều điều khó hiểu.
Ông Ngô Đình Nhu, con người chủ chốt của chế độ, không tới Mỹ bao giờ và cũng không hề quen biết một người Mỹ nào trước khi lên cầm quyền. Cá nhân ông Ngô Đình Diệm chỉ sang Mỹ hai lần, lần đầu năm 1950 và lưu lại vài tháng nhưng không được chính khách Mỹ nào tiếp cả ; lần thứ hai năm 1951, ông ở lại lâu hơn và có đi nói chuyện ở một số trường đại học, nhưng cũng không đi đến kết quả nào vì ông không có tài diễn thuyết và rất kém về tiếng Anh. Ông trở lại Paris cư ngụ tại nhà một người quen, rồi sau đó, tháng 5-1953, ông sang Bỉ sống trong một dòng tu Công giáo cho đến ngày được mời ra cầm quyền.
Như thế chứng tỏ rằng ông Diệm chỉ có rất ít liên hệ với Hoa Kỳ. Hơn
nữa, việc ông vào một dòng tu và không tiếp xúc với ai cũng chứng tỏ ông
đã bỏ cuộc. Người ta nói nhiều đến đại tá CIA Lansdale như là một nhân
vật Mỹ nhiệt tình ủng hộ ông Diệm, nhưng Lansdale đã hoạt động tại Việt
Nam từ lâu và cũng chỉ quen biết với hai ông Diệm và Nhu sau khi họ đã
lên cầm quyền. Như vậy ông Ngô Đình Diệm khó có thể là giải pháp của
người Mỹ. Sau này các tài liệu được công khai hóa của chính phủ Mỹ cũng
chứng tỏ Mỹ không hề quan tâm đến ông Diệm trước khi ông lên cầm quyền.
Không những thế, họ còn có ý định lật đổ ông vào tháng 4-1955 giữa lúc
tình hình đặc biệt gây cấn giữa ông Diệm và các giáo phái. Họ đã chỉ đổi
ý và ủng hộ ông Diệm sau khi ông Diệm, trước sự bất ngờ của họ, đánh
bại quân Bình Xuyên của Bảy Viễn một cách nhanh chóng và dễ dàng.
Người đầu tiên cải chính rằng ông Diệm không do người Mỹ đưa lên cầm quyền là ông Ngô Đình Luyện, em ruột hai ông Diệm và Nhu. Theo ông Luyện thì chính Bảo Đại đã tự lấy quyết định bổ nhiệm Ngô Đình Diệm làm thủ tướng. Vì giải thích của ông Luyện phù hợp với những dữ kiện mà Hoa Kỳ công bố sau này nên tất cả các tác giả viết về ông Diệm từ hơn mười năm qua đều chấp nhận. Những nhân vật Việt Nam đã tình cờ được biết những sự kiện lịch sử có đặc tính là họ biết có những điều rất sai và ảnh hưởng tới lý luận của nhiều người nhưng không thấy cần phải đính chính. Ông Ngô Đình Luyện đã chỉ kể lại cho những người mà ông quen biết.
Tôi may mắn là một trong những người được ông Luyện kể lại giai đoạn ông Diệm được chỉ định làm thủ tướng, có lẽ chi tiết hơn mọi người khác vì tôi đặt nhiều câu hỏi cho ông. Theo ông Luyện thì chính ông đã được ông Bảo Đại tiếp xúc và yêu cầu chuyển lời mời ông Diệm làm thủ tướng. Ông Bảo Đại nói rằng tình hình đã hoàn toàn tuyệt vọng nên cần một người đủ dũng cảm, sẵn sàng hy sinh tính mạng để cơ nghiệp nhà Nguyễn không chấm dứt một cách quá tầm thường, và ông Diệm có thể là người đó. Điều này có lẽ ông Luyện không nói với ai nên không thấy tác giả nào viết ra. Cũng theo ông Luyện, chính vì nghĩ rằng cơ nghiệp nhà Nguyễn không còn gì nên ông Bảo Đại đã chấp nhận trao toàn quyền cho ông Diệm. Ông Luyện cũng kể thêm một chi tiết khôi hài là chính ông nhận quyết định này từ tay ông Bảo Đại đang đánh bạc tại sòng bài Palm Beach ở Cannes, một thành phố nghỉ mát miền Nam nước Pháp.
Ở đây cũng xin mở một ngoặc đơn để nói về quan hệ đặc biệt giữa hai ông Bảo Đại và Ngô Đình Luyện. Hai người rất thân nhau vì ông Luyện được chọn ngay từ hồi mới 10 tuổi để được nuôi dạy chung với ông Bảo Đại, cho thái tử có bạn. Hai người cùng được gửi đi Pháp du học từ thời thơ ấu, sống với nhau và trưởng thành cùng với nhau.
Tóm lại, ông Ngô Đình Luyện khẳng định là quyết định đưa ông Ngô Đình Diệm lên cầm quyền hoàn toàn do ông Bảo Đại, chính phủ Hoa Kỳ hoàn toàn không có vai trò gì và chỉ biết đến ông Diệm sau khi ông đã nhận chức thủ tướng. Còn Pháp thì không những không giúp gì mà còn phá ông Diệm.
Tôi đã thảo luận nhiều với ông Luyện về chuyện này, đặc biệt là vào ngày 1-11-1986 khi tôi cùng với ông đi dự lễ giỗ ông Diệm vào buổi sáng, sau đó chúng tôi nói chuyện suốt buổi chiều và buổi tối, đến gần nửa đêm tôi mới đưa ông về nhà. Tôi tin sự thành thực và chính xác của những gì ông Luyện kể, hơn thế nữa không ai thân cận với cả ông Bảo Đại lẫn ông Diệm bằng ông để biết rõ sự thực. Tuy nhiên tôi vẫn thấy nó không hợp lý.
Trước hết ông Diệm đã giành được thắng lợi một cách quá dễ dàng trong giai đoạn rất gay cấn từ tháng 9-1954 đến tháng 5-1955, khi ông bị tướng Nguyễn Văn Hinh, tổng tham mưu trưởng quân đội Quốc Gia Việt Nam, và các lực lượng vũ trang Bình Xuyên, Cao Đài, Hòa Hảo chống đối. Ông đã trục xuất được Nguyễn Văn Hinh vào tháng 11-1954, đánh đuổi được quân Bình Xuyên trong một vài ngày vào cuối tháng 4-1955, thu phục được Trịnh Minh Thế, vô hiệu hóa được Trần Văn Soái (Năm Lửa) và Nguyễn Thành Phương, mặc dù liên minh chống đối ông được cả chính phủ Pháp lẫn Bảo Đại yểm trợ, trong khi ông chỉ có trong tay một vài tiểu đoàn. Tướng Paul Ely, tư lệnh quân đội Pháp, phải rời Việt Nam vào tháng 6-1955. Cần nhắc lại là Mỹ đã chỉ yểm trợ ông Diệm sau khi ông đã toàn thắng. Vậy phải giải thích thế nào? Tôi không tin là thắng lợi này do bản lĩnh phi thường của hai ông Diệm và Nhu vì họ đã tỏ ra rất kém sau đó.
Một điều cũng khó hiểu là mặc dù chống Pháp, chính quyền của ông Diệm thuần túy là một sự tiếp nối rất bình thường của bộ máy cầm quyền mà người Pháp để lại, rất khác với một chính quyền đặt nền tảng trên tinh thần quốc gia dân tộc. Các hạ sĩ quan, trung úy, đại úy của quân đội Pháp được thăng nhanh chóng lên cấp tướng để cầm đầu quân đội Việt Nam Cộng Hòa, các đốc phủ sứ, tri phủ, tri huyện được lưu dụng và trọng dụng.
Những người đã từng làm công an thời Pháp, đã truy lùng, bắt bớ, tra tấn những người tranh đấu cho độc lập trở thành nòng cốt của chế độ Việt Nam Cộng Hòa, ngay cả cái máy chém và đội đao phủ đã từng hành quyết những người yêu nước cũng được giữ lại. Con cái các bộ trưởng và cả con cháu họ Ngô tiếp tục học trường Pháp (hình như không có một bộ trưởng nào của ông Diệm cho con học chương trình Việt cả). Hơn thế nữa, chính quyền Ngô Đình Diệm còn tiếp tục đàn áp thô bạo các đảng phái quốc gia chống cả thực dân Pháp lẫn cộng sản như Việt Nam Quốc Dân Đảng và Đại Việt.
Mặt khác, tại sao ông Bảo Đại đã coi cơ nghiệp của nhà Nguyễn là hết và đã trao toàn quyền cho ông Diệm sau này lại trở mặt đòi cách chức ông Diệm ? Tôi tin là ông Ngô Đình Luyện đã thuật lại đúng những lời ông Bảo Đại, nhưng không tin là ông Bảo Đại đã nói thực, vì một lý do giản dị là nếu ông biết nghĩ tới danh dự của nhà Nguyễn thì ông đã không sống nếp sống trụy lạc và bê tha như thế. Đối với tôi, Bảo Đại là một người hoàn toàn không có một quan tâm nào với bất cứ ai, ngoài cờ bạc và ăn chơi.
Sau cùng, để chỉ giới hạn trong một vài điểm chính, tại sao chính quyền Pháp mặc dù chống ông Diệm, lại bênh vực ông Diệm trong việc từ chối tổng tuyển cử theo đòi hỏi của Hà Nội ? Tại sao chính quyền Pháp, dưới chính phủ xã hội Guy Mollet, lại lấy quyết định chỉ nhìn nhận một chính quyền Việt Nam Cộng Hòa như là đại diện duy nhất của Việt Nam ? Nếu giải thích là do áp lực của Hoa Kỳ thì tại sao sau này họ lại bênh vực Hà Nội và chống lại sự can thiệp của Hoa Kỳ tại Việt Nam ? Tóm lại, có những điều rất khó hiểu, thậm chí vô lý. Tôi vẫn nghi là có một cái gì đó còn thiếu và cần được phát giác ra.
Tôi đã trình bày những điểm trên, và nhiều điểm khác, với ông Luyện. Ông Luyện nhún vai trả lời ngắn gọn : “Logique ou pas, c’est la vérité” (Hợp lý hay không, đó là sự thực).
Trở lại với hai lá thư mà ông Trần Minh Châm giao cho tôi. Một lá thư là của ông Jacques Bénet, bạn thân của ông Ngô Đình Nhu, gửi cho bà Nhu đề ngày 18-10-2004, thư thứ hai đề ngày 20-4-1955 là của ông Nhu gửi ông Bénet.
Trong thư gửi bà Nhu, tình cờ nhân một xung khắc giữa hai người, ông Bénet nhắc lại rằng chính ông đã là đầu mối đưa ông Diệm lên cầm quyền (trong khi bà Nhu thì tin rằng ông Diệm đã lên cầm quyền là do ý Chúa). Ông Bénet thuật lại rằng vào khoảng tháng 3-1954, khi trận Điện Biên Phủ đã chứng tỏ sự nguy ngập của Pháp, ông Ngô Đình Nhu đã nảy ý kiến thuyết phục chính phủ Pháp, lúc đó là một chính phủ cánh hữu do ông Laniel làm thủ tướng, đưa ông Ngô Đình Diệm lên cầm quyền. Ông viết : “(…) Chồng bà, Ngô Đình Nhu, đã có một ý kiến thiên tài, chắc chắn là do Chúa khiến, là lúc này, vào tháng 3-1954 giữa lúc trận Điện Biên Phủ đang diễn ra, là lúc để thuyết phục chính phủ Pháp (chính phủ Laniel-Bidault-Reynaud) nên mau chóng đưa Ngô Đình Diệm lên cầm quyền” (1).
Ông Nhu đã cử bạn ông là ông Trần Chánh Thành sang Paris và nhờ ông Jacques Bénet giúp đỡ để tiếp xúc và thuyết phục chính quyền Pháp về đề nghị này. Ông Bénet đã làm được việc này nhờ một người bạn tên là Antoine Ahond quen thân nhiều nhân vật quan trọng trong chính quyền Pháp, đặc biệt là các ông Germain Vidal, chánh văn phòng thủ tướng, ông Bourgenot, bộ trưởng tại phủ thủ tướng, và ngoại trưởng Bidault. Mặt khác, chính ông Trần Chánh Thành cũng tỏ ra xuất sắc. Nhờ thế mà ông Diệm đã được chính quyền Pháp chấp nhận và ép buộc ông Bảo Đại phải chấp nhận.
Ông Bénet viết như sau : “Điều này (việc đưa ông Diệm lên cầm quyền) đã có thể làm được chủ yếu là vì chính phủ Pháp lúc đó có nhiều phương tiện khác nhau để gây áp lực quyết định đối với Bảo Đại” (2).
Như vậy, theo ông Bénet thì rõ ràng là chính phủ Pháp đã chọn giải pháp Ngô Đình Diệm và buộc Bảo Đại phải chấp nhận. Có lẽ cũng vì ông được Pháp chọn lựa và áp đặt nên ông Diệm đã thừa thắng xông lên đòi ông Bảo Đại phải trao toàn quyền. Ông Bảo Đại quá lệ thuộc Pháp để có thể cưỡng lại. Bí mật này có lẽ chỉ có hai người là ông Nhu và ông Bénet biết rõ mà thôi, ông Trần Chánh Thành biết giai đoạn đầu nhưng không biết rõ khúc sau, còn chính ông Diệm có lẽ cũng không biết rõ giai đoạn đầu.
Lá thư thứ hai, của ông Nhu gửi ông Bénet, khẳng định một cách rõ ràng ông Diệm hành động trong một thỏa thuận với Pháp. Thư đề ngày 20-4-1955, giữa lúc tình hình đang cực kỳ căng thẳng với lực lượng Bình Xuyên. Tám ngày sau cuộc chiến bùng nổ và lực lượng Bình Xuyên bị đánh bại nhanh chóng hầu như không kháng cự, Bảy Viễn chạy về Rừng Sát để rồi năm tháng sau bị tấn công trong chiến dịch Hoàng Diệu, do đại tá Dương Văn Minh chỉ huy, phải bỏ chạy sang Pháp. Ít lâu sau, tướng Hòa Hảo Ba Cụt Lê Quang Vinh ở Long Xuyên cũng bị truy kích, rồi bị bắt trong lúc ra thương thuyết để đầu hàng và bị chém đầu.
Trong thư này ông Nhu yêu cầu ông Bénet vận động để chính quyền Pháp thực hiện khẩn cấp một kế hoạch đã được dự trù. Ông Nhu viết: “Phải vận động để những chỉ thị theo chiều hướng này, mà tao chắc chắn là đã chuẩn bị sẵn, được khẩn cấp gửi sang Sài Gòn” (3). (Trong thư ông Nhu gạch dưới để nhấn mạnh đoạn này, ông Nhu xưng hô mày, tao với ông Bénet vì hai người rất thân nhau). Nhưng “chiều hướng này” là chiếu hướng nào ? Trong thư ông Nhu nói khá rõ là phải nắm được quân đội quốc gia (do Nguyễn Văn Hinh làm tổng tham mưu trưởng) và dẹp các giáo phái vũ trang, để sau đó tổ chức tuyển cử. Ông Nhu cũng than phiền là tướng Ely (tư lệnh quân đội Pháp tại Việt Nam) là một con người tiêu cực và thiếu quả quyết. Một cách hàm ý, ông yêu cầu chính phủ Pháp triệu hồi tướng Ely. Không đầy hai tháng sau tướng Ely về Pháp.
Tất cả trở thành rõ ràng. Ông Diệm lên cầm quyền do một kế hoạch của Pháp và ông đã được Pháp giúp đỡ một cách tận tình, dù kín đáo. Chính nhờ sụ giúp đỡ này mà ông Diệm đã toàn thắng. Tất cả là một kịch bản đã được sắp đặt. Việc ông Diệm tỏ ra chống Pháp và ngược lại Pháp tỏ ra chống ông cũng chỉ là một kịch bản. Ông Nhu viết : “Không thể lập lại sai lầm của giai đoạn 1945-1954. Nếu chỉ được phương Tây yểm trợ chúng ta sẽ chắc chắn thua cộng sản tại châu Á. Phải có hậu thuẫn của nhân dân Việt Nam và cảm tình của các nước châu Á” (4).
Ông Bảo Đại đã không hiểu kịch bản này, khi thấy có sự căng thẳng bề ngoài giữa Pháp và Ngô Đình Diệm ông đã tưởng là có thể dựa vào Nguyễn Văn Hinh, Bảy Viễn và các giáo phái để lật ông Diệm. Chính ông đã bị truất phế. Cũng cần nói thêm là chiến dịch Hoàng Diệu tấn công vào Rừng Sát do đại tá Dương Văn Minh chỉ huy chỉ là một dàn cảnh. Không hề có giao tranh. Pháp đã chuẩn bị sẵn để đem Bảy Viễn đi khỏi Việt Nam.
Bây giờ người ta có thể hiểu tại sao ông Diệm đã trọng dụng nhân sự của Pháp để lại, bảo vệ các quyền lợi kinh tế của người Pháp, duy trì văn hóa Pháp, và ngược lại tại sao chính quyền Pháp sau đó đã chỉ nhìn nhận chính quyền Ngô Đình Diệm mà không nhìn nhận chính quyền Hồ Chí Minh. Việc ông Diệm và ông Nhu bí mật tiếp xúc với phe cộng sản trước khi bị lật đổ cũng nằm trong chủ trương của Pháp. Và người ta cũng hiểu luôn tại sao sau khi Ngô Đình Diệm bị lật đổ, cảm tình của Pháp lại dần dần hướng về Bắc Việt.
Còn một câu hỏi khác. Tại sao chính quyền Kennedy lại quyết tâm lật đổ ông Diệm cho bằng được? Họ không chỉ ủng hộ các tướng lãnh để lật đổ ông Diệm, họ đã trả tiền cho các tướng để lật ông. Ông Trần Văn Đôn, trong hồi ký “Việt Nam Nhân Chứng”, đã nhìn nhận là trung gian của Mỹ đã mua chuộc các tướng lãnh Việt Nam Cộng Hòa, ông trưng cả các biên lai nhận tiền (một trong những biên nhận này là của ông Nguyễn Văn Thiệu, nhận một triệu đồng).
Nhiều người nói rằng tổng thống Kennedy đã tỏ ra rất xúc động khi nghe tin ông Diệm và ông Nhu bị giết chết. Nhưng sự xúc động này không chứng tỏ rằng Kennedy không chủ trương lật đổ ông Diệm. Sự xúc động trước một án mạng do chính mình gây ra không có gì là lạ. Nhưng sự xúc động đó đã không ngăn cản chính quyền Mỹ giao ông Ngô Đình Cẩn cho các tướng lãnh để bị xử bắn khi ông Cẩn vào tòa đại sứ Mỹ xin tị nạn. Cũng đừng nên quên là Kennedy có quan hệ cá nhân với các mafia và đã được mafia tài trợ để tranh cử tổng thống. Kennedy không phải là một người hiền lành. Theo tôi, chính quyền Kennedy phải bằng mọi giá lật đổ hai ông Diệm-Nhu vì họ chống lại việc đem quân đội Mỹ vào Việt Nam.
Kennedy lên cầm quyền đầu năm 1961 với chủ trương sống chung hòa bình với Liên Xô và chống Trung Quốc. Từ đầu năm 1962, Kennedy và Kruschev bắt đầu những cuộc hội nghị thượng đỉnh tại Vienne, thủ đô Áo, trong dó theo nhiều tài liệu được tiết lộ, Liên Xô đã thông báo với Mỹ là họ có thể tấn công Trung Quốc để phòng hờ hậu họa. Vào lúc đó căng thẳng giữa Liên Xô và Trung Quốc đã đạt tới mức cao nhất.
Thế giới đều lo sợ viễn tượng một Trung Quốc lớn mạnh và hiếu chiến, đã gây ra cuộc chiến Cao Ly, tấn công Kim Môn, Mã Tổ, đánh chiếm Tây Tạng và đang đe dọa Đài Loan. Một cuộc tấn công Trung Quốc là điều mà nhiều quốc gia cho là nên làm. Hơn nữa, Trung Quốc lại vừa trải qua thảm kịch “Bước Nhảy Vọt” làm hơn 40 triệu người chết đói, bất mãn lên tới tột đỉnh. Đó là thời điểm lý tưởng để tấn công Mao Trạch Đông. Tóm lại, một cuộc tấn công Trung Quốc rất có thể xảy ra và Hoa Kỳ phải đổ quân vào Việt Nam để sẵn sàng trước mọi biến cố. Họ không thể cho phép Ngô Đình Diệm ngăn cản kế hoạch này, nhất là khi họ khám phá ra rằng ông Ngô Đình Diệm đang bí mật tiếp xúc với Hà Nội theo một kế hoạch của Pháp. Sự khám phá ra ông Ngô Đình Diệm là lá bài của Pháp có lẽ càng khiến họ quyết tâm hơn.
Độc giả có thể hỏi: ông Diệm do một chính phủ cánh hữu của Pháp đưa lên, tại sao lại tiếp tục được các chính phủ cánh tả sau đó ủng hộ, mặc dầu vài ngày trước khi ông Diệm lên cầm quyền thì chính phủ Pháp đã thay đổi, cánh tả đã thay thế cánh hữu ? Câu trả lời giản dị là cánh tả còn ủng hộ ông Diệm mạnh hơn là cánh hữu. Một giải pháp tương tự như giải pháp Ngô Đình Diệm là điều mà cánh tả đã chủ trương từ lâu. Hơn nữa ông Nhu, người sắp đặt tất cả, chỉ có hậu thuẫn của cánh tả Pháp.
Muốn hiểu rõ những gì đã xảy ra cần hiểu con người Jacques Bénet. Ông này là bạn thân của ông Nhu ; hai người cùng học trường Ecole des Chartes. Ông thuộc đảng Xã Hội, vợ ông là chị em họ với tổng thống François Mitterrand. Ông Nhu mặc dù thân Pháp theo truyền thống gia đình nhưng quan niệm rằng Việt Nam phải được độc lập. Lập trường này được cánh tả Pháp ủng hộ nhưng lại bị cánh hữu bác bỏ.
Chính vì vậy mà ông Nhu, qua trung gian của Jacques Bénet, chỉ quan hệ với đảng Xã Hội Pháp. Cánh hữu Pháp chỉ dùng những người hoàn toàn theo Pháp như Nguyễn Văn Xuân, Nguyễn Văn Tâm, Trần Văn Hữu, v.v. Chỉ đến khi Pháp đã sa lầy tại Điện Biên Phủ và hoàn toàn tuyệt vọng họ mới phải miễn cưỡng chấp nhận giải pháp độc lập mà cánh tả Pháp chủ trương từ lâu. May cho ông Diệm và ông Nhu là họ lên cầm quyền cùng một lúc với cánh tả Pháp, nếu không chắc chắn họ sẽ gặp nhiều khó khăn với cánh hữu. Người ta có thể nhận xét là từ sau khi cánh hữu, với tướng De Gaulle, lên cầm quyền từ 1958, Pháp không còn dễ dàng với chính quyền Ngô Đình Diệm như trước nữa.
Điều có vẻ khó hiểu là Jacques Bénet dù thuộc đảng Xã Hội đã vận động được chính phủ cánh hữu ủng hộ ông Diệm vài tháng trước khi nhường chính quyền cho cánh tả. Jacques Bénet đã làm được việc này bởi vì ông là một trong những người tham gia kháng chiến tích cực trong lúc Pháp bị Đức chiếm đóng. Ông đã vào sinh ra tử, bị bắt ba lần và vượt trại ba lần. Hầu hết những người cầm quyền tại Pháp sau thế chiến II, dù thuộc cánh tả hay cánh hữu, đều đã tham gia kháng chiến và quí trọng nhau trong gian nguy. Jacques Bénet là dân biểu quốc hội lập hiến, quốc hội đã khai sinh ra nền cộng hòa thứ tư của Pháp. Ông có nhiều bạn thân giữ vai trò quan trọng trong cánh hữu. Họ tin ông và đã chấp nhận giải pháp Ngô Đình Diệm vì không còn giải pháp nào khác, để bảo vệ những quyền lợi kinh tế và văn hóa,vào lúc nước Pháp đã thất bại rõ ràng tại Việt Nam.
Tôi gặp ông bà Jacques Bénet lần đầu tiên cách đây hơn mười năm trong một bữa ăn do ông bà Trần Minh Châm khoãn đãi. Chúng tôi nói chuyện suốt nửa ngày về nhiều vấn đề chính trị, nhưng tuyệt nhiên không đề cập đến ông Ngô Đình Diệm. Tôi không thể ngờ rằng chính ông lại là đầu mối của một biến cố chính trị lớn trong lịch sử Việt Nam cận đại. Sau khi đọc xong hai lá thư do ông Trần Minh Châm trao, tôi lại được gặp lại Jacques Bénet lần nữa trong một bữa cơm trưa cùng với ông Trần Minh Châm. Ông Jacques Bénet năm nay đã ngoài 90 tuổi nhưng còn rất minh mẫn. Ông lái xe đến nhà ông Châm để gặp tôi. Ông nhớ rất rõ những gì đã xảy ra và kể cho tôi mọi chi tiết. Sự thành thực của ông là tuyệt đối. Hơn nữa, điều ông kể ra rất hợp lý. Điều quan trọng trong lịch sử không phải là biết những gì đã xảy ra mà là hiểu tại sao chúng đã xảy ra như thế. Vả lại, hơn tất cả các địa hạt khác, trong lịch sử nếu không hiểu thì càng không thể biết đúng, ngay cả khi chính mình là tác nhân, chưa nói là chứng nhân. Khi tôi hỏi ông có ý thức được rằng ông đã can thiệp một cách quan trọng vào lịch sử Việt Nam không thì ông trả lời với một nụ cười : “Tôi biết lắm chứ”.
Cho đến nay, ngoại trừ ông Ngô Đình Nhu và ông Jacques Bénet, mọi người đều hiểu lầm về giai đoạn ông Diệm lên cầm quyền. Chính ông Luyện cũng không biết rõ, nếu không chắc chắn ông đã nói với tôi. Ngay cả ông Diệm, mặc dù trước khi rời Paris về nước có tới thăm và cảm ơn ông Bénet có lẽ cũng chỉ biết một phần sự thực.
Phát giác này làm tôi bâng khuâng. Nếu không vì một xích mích nhỏ với bà Nhu, vì một tập hồ sơ cũ, thì ông Bénet đã không viết lá thư này nói lên những gì đã xảy ra để ông Trần Minh Châm có được mà gửi cho tôi, và sự hiểu lầm sẽ tiếp tục.
Lịch sử là một kho dữ kiện mô tả chân dung của một dân tộc trong dòng thời gian. Nó cho ta biết ta là ai và có thể làm gì. Khi lịch sử sai thì chúng ta không hiểu chính mình, làm việc trên những tài liệu sai, và kết luận không thể đúng. Một giai đoạn còn rất gần với chúng ta và được bình luận nhiều như giai đoạn Ngô Đình Diệm mà còn có thể sai như vậy thì những gì sử Việt Nam chép lại của trăm năm, nghìn năm về trước có mức độ chính xác nào ? Các sử gia sẽ còn cần nhiều cố gắng tìm kiếm, phân tích và phê phán để lịch sử được đúng đắn hơn. Trước hết những người có may mắn được biết những sự kiện có giá trị lịch sử phải nói ra hết sự thực. Đó là bổn phận đối với cộng đồng quốc gia. Đó cũng là điều mà rất tiếc là họ hoặc chưa làm, hoặc chưa làm một cách đầy đủ.
Nguyễn Gia Kiểng
Chú Thích:
(1) “Or votre mari, Ngô Dinh Nhu, a eu l’intuition géniale – dictée, bien sûr, par la Providence – que le moment était arrivé, en mars 1954 pendant la bataille de Dien Bien Phu, d’essayer de convaincre le Gouvernement Français d’alors (Gouvernement Laniel-Bidault-Reynaud) qui disposait encore de quelques atouts déterminants quant au Destin de l’ancienne Indochine de permettre d’urgence la venue au Pouvoir de son frère, Monsieur Ngô Dinh Diem, personnalité nationaliste vietnamienne d’une réputation sans tâche et d’une notoriété évidente, afin de prendre la tête du Gouvernement du Viêt Nam non communiste”.
(2) “Cela fut possible parce que les gouvernements français d’alors disposaient vis à vis de Bao Dai, particulièrement, de divers moyens de pression déterminants”.
(3) “Il faut travailler de manière à ce que des instructions en ce sens, qui sont, j’en suis persuadé, déjà prêts, soient envoyées d’urgence à Saigon”.
(4) “Car il ne faut plus recommencer l’expérience de 1945-1954. Soutenus seulement par le camp occidental, nous sommes sûrs d’être battus par le communisme en Asie. Il faut avoir le concours du peuple vietnamien et la sympathie du Monde asiatique, pour que l’aide occidentale, dédouanée par la personnalité du Président Ngô, puisse être utile, ayant reçue l’étiquette asiatique”.
Về giai đoạn Ngô Đình Diệm, độc giả có thể đọc hai tác phẩm chi tiết và công phu: “Việt Nam 1945-1995″ của Lê Xuân Khoa và “Vietnam, pourquoi les Américains ont-ils perdu la guerre?” của Nguyễn Phú Đức.
(Nguồn: thongluan.org/ngày 05/04/2005)
Người đầu tiên cải chính rằng ông Diệm không do người Mỹ đưa lên cầm quyền là ông Ngô Đình Luyện, em ruột hai ông Diệm và Nhu. Theo ông Luyện thì chính Bảo Đại đã tự lấy quyết định bổ nhiệm Ngô Đình Diệm làm thủ tướng. Vì giải thích của ông Luyện phù hợp với những dữ kiện mà Hoa Kỳ công bố sau này nên tất cả các tác giả viết về ông Diệm từ hơn mười năm qua đều chấp nhận. Những nhân vật Việt Nam đã tình cờ được biết những sự kiện lịch sử có đặc tính là họ biết có những điều rất sai và ảnh hưởng tới lý luận của nhiều người nhưng không thấy cần phải đính chính. Ông Ngô Đình Luyện đã chỉ kể lại cho những người mà ông quen biết.
Tôi may mắn là một trong những người được ông Luyện kể lại giai đoạn ông Diệm được chỉ định làm thủ tướng, có lẽ chi tiết hơn mọi người khác vì tôi đặt nhiều câu hỏi cho ông. Theo ông Luyện thì chính ông đã được ông Bảo Đại tiếp xúc và yêu cầu chuyển lời mời ông Diệm làm thủ tướng. Ông Bảo Đại nói rằng tình hình đã hoàn toàn tuyệt vọng nên cần một người đủ dũng cảm, sẵn sàng hy sinh tính mạng để cơ nghiệp nhà Nguyễn không chấm dứt một cách quá tầm thường, và ông Diệm có thể là người đó. Điều này có lẽ ông Luyện không nói với ai nên không thấy tác giả nào viết ra. Cũng theo ông Luyện, chính vì nghĩ rằng cơ nghiệp nhà Nguyễn không còn gì nên ông Bảo Đại đã chấp nhận trao toàn quyền cho ông Diệm. Ông Luyện cũng kể thêm một chi tiết khôi hài là chính ông nhận quyết định này từ tay ông Bảo Đại đang đánh bạc tại sòng bài Palm Beach ở Cannes, một thành phố nghỉ mát miền Nam nước Pháp.
Ở đây cũng xin mở một ngoặc đơn để nói về quan hệ đặc biệt giữa hai ông Bảo Đại và Ngô Đình Luyện. Hai người rất thân nhau vì ông Luyện được chọn ngay từ hồi mới 10 tuổi để được nuôi dạy chung với ông Bảo Đại, cho thái tử có bạn. Hai người cùng được gửi đi Pháp du học từ thời thơ ấu, sống với nhau và trưởng thành cùng với nhau.
Tóm lại, ông Ngô Đình Luyện khẳng định là quyết định đưa ông Ngô Đình Diệm lên cầm quyền hoàn toàn do ông Bảo Đại, chính phủ Hoa Kỳ hoàn toàn không có vai trò gì và chỉ biết đến ông Diệm sau khi ông đã nhận chức thủ tướng. Còn Pháp thì không những không giúp gì mà còn phá ông Diệm.
Tôi đã thảo luận nhiều với ông Luyện về chuyện này, đặc biệt là vào ngày 1-11-1986 khi tôi cùng với ông đi dự lễ giỗ ông Diệm vào buổi sáng, sau đó chúng tôi nói chuyện suốt buổi chiều và buổi tối, đến gần nửa đêm tôi mới đưa ông về nhà. Tôi tin sự thành thực và chính xác của những gì ông Luyện kể, hơn thế nữa không ai thân cận với cả ông Bảo Đại lẫn ông Diệm bằng ông để biết rõ sự thực. Tuy nhiên tôi vẫn thấy nó không hợp lý.
Trước hết ông Diệm đã giành được thắng lợi một cách quá dễ dàng trong giai đoạn rất gay cấn từ tháng 9-1954 đến tháng 5-1955, khi ông bị tướng Nguyễn Văn Hinh, tổng tham mưu trưởng quân đội Quốc Gia Việt Nam, và các lực lượng vũ trang Bình Xuyên, Cao Đài, Hòa Hảo chống đối. Ông đã trục xuất được Nguyễn Văn Hinh vào tháng 11-1954, đánh đuổi được quân Bình Xuyên trong một vài ngày vào cuối tháng 4-1955, thu phục được Trịnh Minh Thế, vô hiệu hóa được Trần Văn Soái (Năm Lửa) và Nguyễn Thành Phương, mặc dù liên minh chống đối ông được cả chính phủ Pháp lẫn Bảo Đại yểm trợ, trong khi ông chỉ có trong tay một vài tiểu đoàn. Tướng Paul Ely, tư lệnh quân đội Pháp, phải rời Việt Nam vào tháng 6-1955. Cần nhắc lại là Mỹ đã chỉ yểm trợ ông Diệm sau khi ông đã toàn thắng. Vậy phải giải thích thế nào? Tôi không tin là thắng lợi này do bản lĩnh phi thường của hai ông Diệm và Nhu vì họ đã tỏ ra rất kém sau đó.
Một điều cũng khó hiểu là mặc dù chống Pháp, chính quyền của ông Diệm thuần túy là một sự tiếp nối rất bình thường của bộ máy cầm quyền mà người Pháp để lại, rất khác với một chính quyền đặt nền tảng trên tinh thần quốc gia dân tộc. Các hạ sĩ quan, trung úy, đại úy của quân đội Pháp được thăng nhanh chóng lên cấp tướng để cầm đầu quân đội Việt Nam Cộng Hòa, các đốc phủ sứ, tri phủ, tri huyện được lưu dụng và trọng dụng.
Những người đã từng làm công an thời Pháp, đã truy lùng, bắt bớ, tra tấn những người tranh đấu cho độc lập trở thành nòng cốt của chế độ Việt Nam Cộng Hòa, ngay cả cái máy chém và đội đao phủ đã từng hành quyết những người yêu nước cũng được giữ lại. Con cái các bộ trưởng và cả con cháu họ Ngô tiếp tục học trường Pháp (hình như không có một bộ trưởng nào của ông Diệm cho con học chương trình Việt cả). Hơn thế nữa, chính quyền Ngô Đình Diệm còn tiếp tục đàn áp thô bạo các đảng phái quốc gia chống cả thực dân Pháp lẫn cộng sản như Việt Nam Quốc Dân Đảng và Đại Việt.
Mặt khác, tại sao ông Bảo Đại đã coi cơ nghiệp của nhà Nguyễn là hết và đã trao toàn quyền cho ông Diệm sau này lại trở mặt đòi cách chức ông Diệm ? Tôi tin là ông Ngô Đình Luyện đã thuật lại đúng những lời ông Bảo Đại, nhưng không tin là ông Bảo Đại đã nói thực, vì một lý do giản dị là nếu ông biết nghĩ tới danh dự của nhà Nguyễn thì ông đã không sống nếp sống trụy lạc và bê tha như thế. Đối với tôi, Bảo Đại là một người hoàn toàn không có một quan tâm nào với bất cứ ai, ngoài cờ bạc và ăn chơi.
Sau cùng, để chỉ giới hạn trong một vài điểm chính, tại sao chính quyền Pháp mặc dù chống ông Diệm, lại bênh vực ông Diệm trong việc từ chối tổng tuyển cử theo đòi hỏi của Hà Nội ? Tại sao chính quyền Pháp, dưới chính phủ xã hội Guy Mollet, lại lấy quyết định chỉ nhìn nhận một chính quyền Việt Nam Cộng Hòa như là đại diện duy nhất của Việt Nam ? Nếu giải thích là do áp lực của Hoa Kỳ thì tại sao sau này họ lại bênh vực Hà Nội và chống lại sự can thiệp của Hoa Kỳ tại Việt Nam ? Tóm lại, có những điều rất khó hiểu, thậm chí vô lý. Tôi vẫn nghi là có một cái gì đó còn thiếu và cần được phát giác ra.
Tôi đã trình bày những điểm trên, và nhiều điểm khác, với ông Luyện. Ông Luyện nhún vai trả lời ngắn gọn : “Logique ou pas, c’est la vérité” (Hợp lý hay không, đó là sự thực).
Trở lại với hai lá thư mà ông Trần Minh Châm giao cho tôi. Một lá thư là của ông Jacques Bénet, bạn thân của ông Ngô Đình Nhu, gửi cho bà Nhu đề ngày 18-10-2004, thư thứ hai đề ngày 20-4-1955 là của ông Nhu gửi ông Bénet.
Trong thư gửi bà Nhu, tình cờ nhân một xung khắc giữa hai người, ông Bénet nhắc lại rằng chính ông đã là đầu mối đưa ông Diệm lên cầm quyền (trong khi bà Nhu thì tin rằng ông Diệm đã lên cầm quyền là do ý Chúa). Ông Bénet thuật lại rằng vào khoảng tháng 3-1954, khi trận Điện Biên Phủ đã chứng tỏ sự nguy ngập của Pháp, ông Ngô Đình Nhu đã nảy ý kiến thuyết phục chính phủ Pháp, lúc đó là một chính phủ cánh hữu do ông Laniel làm thủ tướng, đưa ông Ngô Đình Diệm lên cầm quyền. Ông viết : “(…) Chồng bà, Ngô Đình Nhu, đã có một ý kiến thiên tài, chắc chắn là do Chúa khiến, là lúc này, vào tháng 3-1954 giữa lúc trận Điện Biên Phủ đang diễn ra, là lúc để thuyết phục chính phủ Pháp (chính phủ Laniel-Bidault-Reynaud) nên mau chóng đưa Ngô Đình Diệm lên cầm quyền” (1).
Ông Nhu đã cử bạn ông là ông Trần Chánh Thành sang Paris và nhờ ông Jacques Bénet giúp đỡ để tiếp xúc và thuyết phục chính quyền Pháp về đề nghị này. Ông Bénet đã làm được việc này nhờ một người bạn tên là Antoine Ahond quen thân nhiều nhân vật quan trọng trong chính quyền Pháp, đặc biệt là các ông Germain Vidal, chánh văn phòng thủ tướng, ông Bourgenot, bộ trưởng tại phủ thủ tướng, và ngoại trưởng Bidault. Mặt khác, chính ông Trần Chánh Thành cũng tỏ ra xuất sắc. Nhờ thế mà ông Diệm đã được chính quyền Pháp chấp nhận và ép buộc ông Bảo Đại phải chấp nhận.
Ông Bénet viết như sau : “Điều này (việc đưa ông Diệm lên cầm quyền) đã có thể làm được chủ yếu là vì chính phủ Pháp lúc đó có nhiều phương tiện khác nhau để gây áp lực quyết định đối với Bảo Đại” (2).
Như vậy, theo ông Bénet thì rõ ràng là chính phủ Pháp đã chọn giải pháp Ngô Đình Diệm và buộc Bảo Đại phải chấp nhận. Có lẽ cũng vì ông được Pháp chọn lựa và áp đặt nên ông Diệm đã thừa thắng xông lên đòi ông Bảo Đại phải trao toàn quyền. Ông Bảo Đại quá lệ thuộc Pháp để có thể cưỡng lại. Bí mật này có lẽ chỉ có hai người là ông Nhu và ông Bénet biết rõ mà thôi, ông Trần Chánh Thành biết giai đoạn đầu nhưng không biết rõ khúc sau, còn chính ông Diệm có lẽ cũng không biết rõ giai đoạn đầu.
Lá thư thứ hai, của ông Nhu gửi ông Bénet, khẳng định một cách rõ ràng ông Diệm hành động trong một thỏa thuận với Pháp. Thư đề ngày 20-4-1955, giữa lúc tình hình đang cực kỳ căng thẳng với lực lượng Bình Xuyên. Tám ngày sau cuộc chiến bùng nổ và lực lượng Bình Xuyên bị đánh bại nhanh chóng hầu như không kháng cự, Bảy Viễn chạy về Rừng Sát để rồi năm tháng sau bị tấn công trong chiến dịch Hoàng Diệu, do đại tá Dương Văn Minh chỉ huy, phải bỏ chạy sang Pháp. Ít lâu sau, tướng Hòa Hảo Ba Cụt Lê Quang Vinh ở Long Xuyên cũng bị truy kích, rồi bị bắt trong lúc ra thương thuyết để đầu hàng và bị chém đầu.
Trong thư này ông Nhu yêu cầu ông Bénet vận động để chính quyền Pháp thực hiện khẩn cấp một kế hoạch đã được dự trù. Ông Nhu viết: “Phải vận động để những chỉ thị theo chiều hướng này, mà tao chắc chắn là đã chuẩn bị sẵn, được khẩn cấp gửi sang Sài Gòn” (3). (Trong thư ông Nhu gạch dưới để nhấn mạnh đoạn này, ông Nhu xưng hô mày, tao với ông Bénet vì hai người rất thân nhau). Nhưng “chiều hướng này” là chiếu hướng nào ? Trong thư ông Nhu nói khá rõ là phải nắm được quân đội quốc gia (do Nguyễn Văn Hinh làm tổng tham mưu trưởng) và dẹp các giáo phái vũ trang, để sau đó tổ chức tuyển cử. Ông Nhu cũng than phiền là tướng Ely (tư lệnh quân đội Pháp tại Việt Nam) là một con người tiêu cực và thiếu quả quyết. Một cách hàm ý, ông yêu cầu chính phủ Pháp triệu hồi tướng Ely. Không đầy hai tháng sau tướng Ely về Pháp.
Tất cả trở thành rõ ràng. Ông Diệm lên cầm quyền do một kế hoạch của Pháp và ông đã được Pháp giúp đỡ một cách tận tình, dù kín đáo. Chính nhờ sụ giúp đỡ này mà ông Diệm đã toàn thắng. Tất cả là một kịch bản đã được sắp đặt. Việc ông Diệm tỏ ra chống Pháp và ngược lại Pháp tỏ ra chống ông cũng chỉ là một kịch bản. Ông Nhu viết : “Không thể lập lại sai lầm của giai đoạn 1945-1954. Nếu chỉ được phương Tây yểm trợ chúng ta sẽ chắc chắn thua cộng sản tại châu Á. Phải có hậu thuẫn của nhân dân Việt Nam và cảm tình của các nước châu Á” (4).
Ông Bảo Đại đã không hiểu kịch bản này, khi thấy có sự căng thẳng bề ngoài giữa Pháp và Ngô Đình Diệm ông đã tưởng là có thể dựa vào Nguyễn Văn Hinh, Bảy Viễn và các giáo phái để lật ông Diệm. Chính ông đã bị truất phế. Cũng cần nói thêm là chiến dịch Hoàng Diệu tấn công vào Rừng Sát do đại tá Dương Văn Minh chỉ huy chỉ là một dàn cảnh. Không hề có giao tranh. Pháp đã chuẩn bị sẵn để đem Bảy Viễn đi khỏi Việt Nam.
Bây giờ người ta có thể hiểu tại sao ông Diệm đã trọng dụng nhân sự của Pháp để lại, bảo vệ các quyền lợi kinh tế của người Pháp, duy trì văn hóa Pháp, và ngược lại tại sao chính quyền Pháp sau đó đã chỉ nhìn nhận chính quyền Ngô Đình Diệm mà không nhìn nhận chính quyền Hồ Chí Minh. Việc ông Diệm và ông Nhu bí mật tiếp xúc với phe cộng sản trước khi bị lật đổ cũng nằm trong chủ trương của Pháp. Và người ta cũng hiểu luôn tại sao sau khi Ngô Đình Diệm bị lật đổ, cảm tình của Pháp lại dần dần hướng về Bắc Việt.
Còn một câu hỏi khác. Tại sao chính quyền Kennedy lại quyết tâm lật đổ ông Diệm cho bằng được? Họ không chỉ ủng hộ các tướng lãnh để lật đổ ông Diệm, họ đã trả tiền cho các tướng để lật ông. Ông Trần Văn Đôn, trong hồi ký “Việt Nam Nhân Chứng”, đã nhìn nhận là trung gian của Mỹ đã mua chuộc các tướng lãnh Việt Nam Cộng Hòa, ông trưng cả các biên lai nhận tiền (một trong những biên nhận này là của ông Nguyễn Văn Thiệu, nhận một triệu đồng).
Nhiều người nói rằng tổng thống Kennedy đã tỏ ra rất xúc động khi nghe tin ông Diệm và ông Nhu bị giết chết. Nhưng sự xúc động này không chứng tỏ rằng Kennedy không chủ trương lật đổ ông Diệm. Sự xúc động trước một án mạng do chính mình gây ra không có gì là lạ. Nhưng sự xúc động đó đã không ngăn cản chính quyền Mỹ giao ông Ngô Đình Cẩn cho các tướng lãnh để bị xử bắn khi ông Cẩn vào tòa đại sứ Mỹ xin tị nạn. Cũng đừng nên quên là Kennedy có quan hệ cá nhân với các mafia và đã được mafia tài trợ để tranh cử tổng thống. Kennedy không phải là một người hiền lành. Theo tôi, chính quyền Kennedy phải bằng mọi giá lật đổ hai ông Diệm-Nhu vì họ chống lại việc đem quân đội Mỹ vào Việt Nam.
Kennedy lên cầm quyền đầu năm 1961 với chủ trương sống chung hòa bình với Liên Xô và chống Trung Quốc. Từ đầu năm 1962, Kennedy và Kruschev bắt đầu những cuộc hội nghị thượng đỉnh tại Vienne, thủ đô Áo, trong dó theo nhiều tài liệu được tiết lộ, Liên Xô đã thông báo với Mỹ là họ có thể tấn công Trung Quốc để phòng hờ hậu họa. Vào lúc đó căng thẳng giữa Liên Xô và Trung Quốc đã đạt tới mức cao nhất.
Thế giới đều lo sợ viễn tượng một Trung Quốc lớn mạnh và hiếu chiến, đã gây ra cuộc chiến Cao Ly, tấn công Kim Môn, Mã Tổ, đánh chiếm Tây Tạng và đang đe dọa Đài Loan. Một cuộc tấn công Trung Quốc là điều mà nhiều quốc gia cho là nên làm. Hơn nữa, Trung Quốc lại vừa trải qua thảm kịch “Bước Nhảy Vọt” làm hơn 40 triệu người chết đói, bất mãn lên tới tột đỉnh. Đó là thời điểm lý tưởng để tấn công Mao Trạch Đông. Tóm lại, một cuộc tấn công Trung Quốc rất có thể xảy ra và Hoa Kỳ phải đổ quân vào Việt Nam để sẵn sàng trước mọi biến cố. Họ không thể cho phép Ngô Đình Diệm ngăn cản kế hoạch này, nhất là khi họ khám phá ra rằng ông Ngô Đình Diệm đang bí mật tiếp xúc với Hà Nội theo một kế hoạch của Pháp. Sự khám phá ra ông Ngô Đình Diệm là lá bài của Pháp có lẽ càng khiến họ quyết tâm hơn.
Độc giả có thể hỏi: ông Diệm do một chính phủ cánh hữu của Pháp đưa lên, tại sao lại tiếp tục được các chính phủ cánh tả sau đó ủng hộ, mặc dầu vài ngày trước khi ông Diệm lên cầm quyền thì chính phủ Pháp đã thay đổi, cánh tả đã thay thế cánh hữu ? Câu trả lời giản dị là cánh tả còn ủng hộ ông Diệm mạnh hơn là cánh hữu. Một giải pháp tương tự như giải pháp Ngô Đình Diệm là điều mà cánh tả đã chủ trương từ lâu. Hơn nữa ông Nhu, người sắp đặt tất cả, chỉ có hậu thuẫn của cánh tả Pháp.
Muốn hiểu rõ những gì đã xảy ra cần hiểu con người Jacques Bénet. Ông này là bạn thân của ông Nhu ; hai người cùng học trường Ecole des Chartes. Ông thuộc đảng Xã Hội, vợ ông là chị em họ với tổng thống François Mitterrand. Ông Nhu mặc dù thân Pháp theo truyền thống gia đình nhưng quan niệm rằng Việt Nam phải được độc lập. Lập trường này được cánh tả Pháp ủng hộ nhưng lại bị cánh hữu bác bỏ.
Chính vì vậy mà ông Nhu, qua trung gian của Jacques Bénet, chỉ quan hệ với đảng Xã Hội Pháp. Cánh hữu Pháp chỉ dùng những người hoàn toàn theo Pháp như Nguyễn Văn Xuân, Nguyễn Văn Tâm, Trần Văn Hữu, v.v. Chỉ đến khi Pháp đã sa lầy tại Điện Biên Phủ và hoàn toàn tuyệt vọng họ mới phải miễn cưỡng chấp nhận giải pháp độc lập mà cánh tả Pháp chủ trương từ lâu. May cho ông Diệm và ông Nhu là họ lên cầm quyền cùng một lúc với cánh tả Pháp, nếu không chắc chắn họ sẽ gặp nhiều khó khăn với cánh hữu. Người ta có thể nhận xét là từ sau khi cánh hữu, với tướng De Gaulle, lên cầm quyền từ 1958, Pháp không còn dễ dàng với chính quyền Ngô Đình Diệm như trước nữa.
Điều có vẻ khó hiểu là Jacques Bénet dù thuộc đảng Xã Hội đã vận động được chính phủ cánh hữu ủng hộ ông Diệm vài tháng trước khi nhường chính quyền cho cánh tả. Jacques Bénet đã làm được việc này bởi vì ông là một trong những người tham gia kháng chiến tích cực trong lúc Pháp bị Đức chiếm đóng. Ông đã vào sinh ra tử, bị bắt ba lần và vượt trại ba lần. Hầu hết những người cầm quyền tại Pháp sau thế chiến II, dù thuộc cánh tả hay cánh hữu, đều đã tham gia kháng chiến và quí trọng nhau trong gian nguy. Jacques Bénet là dân biểu quốc hội lập hiến, quốc hội đã khai sinh ra nền cộng hòa thứ tư của Pháp. Ông có nhiều bạn thân giữ vai trò quan trọng trong cánh hữu. Họ tin ông và đã chấp nhận giải pháp Ngô Đình Diệm vì không còn giải pháp nào khác, để bảo vệ những quyền lợi kinh tế và văn hóa,vào lúc nước Pháp đã thất bại rõ ràng tại Việt Nam.
Tôi gặp ông bà Jacques Bénet lần đầu tiên cách đây hơn mười năm trong một bữa ăn do ông bà Trần Minh Châm khoãn đãi. Chúng tôi nói chuyện suốt nửa ngày về nhiều vấn đề chính trị, nhưng tuyệt nhiên không đề cập đến ông Ngô Đình Diệm. Tôi không thể ngờ rằng chính ông lại là đầu mối của một biến cố chính trị lớn trong lịch sử Việt Nam cận đại. Sau khi đọc xong hai lá thư do ông Trần Minh Châm trao, tôi lại được gặp lại Jacques Bénet lần nữa trong một bữa cơm trưa cùng với ông Trần Minh Châm. Ông Jacques Bénet năm nay đã ngoài 90 tuổi nhưng còn rất minh mẫn. Ông lái xe đến nhà ông Châm để gặp tôi. Ông nhớ rất rõ những gì đã xảy ra và kể cho tôi mọi chi tiết. Sự thành thực của ông là tuyệt đối. Hơn nữa, điều ông kể ra rất hợp lý. Điều quan trọng trong lịch sử không phải là biết những gì đã xảy ra mà là hiểu tại sao chúng đã xảy ra như thế. Vả lại, hơn tất cả các địa hạt khác, trong lịch sử nếu không hiểu thì càng không thể biết đúng, ngay cả khi chính mình là tác nhân, chưa nói là chứng nhân. Khi tôi hỏi ông có ý thức được rằng ông đã can thiệp một cách quan trọng vào lịch sử Việt Nam không thì ông trả lời với một nụ cười : “Tôi biết lắm chứ”.
Cho đến nay, ngoại trừ ông Ngô Đình Nhu và ông Jacques Bénet, mọi người đều hiểu lầm về giai đoạn ông Diệm lên cầm quyền. Chính ông Luyện cũng không biết rõ, nếu không chắc chắn ông đã nói với tôi. Ngay cả ông Diệm, mặc dù trước khi rời Paris về nước có tới thăm và cảm ơn ông Bénet có lẽ cũng chỉ biết một phần sự thực.
Phát giác này làm tôi bâng khuâng. Nếu không vì một xích mích nhỏ với bà Nhu, vì một tập hồ sơ cũ, thì ông Bénet đã không viết lá thư này nói lên những gì đã xảy ra để ông Trần Minh Châm có được mà gửi cho tôi, và sự hiểu lầm sẽ tiếp tục.
Lịch sử là một kho dữ kiện mô tả chân dung của một dân tộc trong dòng thời gian. Nó cho ta biết ta là ai và có thể làm gì. Khi lịch sử sai thì chúng ta không hiểu chính mình, làm việc trên những tài liệu sai, và kết luận không thể đúng. Một giai đoạn còn rất gần với chúng ta và được bình luận nhiều như giai đoạn Ngô Đình Diệm mà còn có thể sai như vậy thì những gì sử Việt Nam chép lại của trăm năm, nghìn năm về trước có mức độ chính xác nào ? Các sử gia sẽ còn cần nhiều cố gắng tìm kiếm, phân tích và phê phán để lịch sử được đúng đắn hơn. Trước hết những người có may mắn được biết những sự kiện có giá trị lịch sử phải nói ra hết sự thực. Đó là bổn phận đối với cộng đồng quốc gia. Đó cũng là điều mà rất tiếc là họ hoặc chưa làm, hoặc chưa làm một cách đầy đủ.
Nguyễn Gia Kiểng
Chú Thích:
(1) “Or votre mari, Ngô Dinh Nhu, a eu l’intuition géniale – dictée, bien sûr, par la Providence – que le moment était arrivé, en mars 1954 pendant la bataille de Dien Bien Phu, d’essayer de convaincre le Gouvernement Français d’alors (Gouvernement Laniel-Bidault-Reynaud) qui disposait encore de quelques atouts déterminants quant au Destin de l’ancienne Indochine de permettre d’urgence la venue au Pouvoir de son frère, Monsieur Ngô Dinh Diem, personnalité nationaliste vietnamienne d’une réputation sans tâche et d’une notoriété évidente, afin de prendre la tête du Gouvernement du Viêt Nam non communiste”.
(2) “Cela fut possible parce que les gouvernements français d’alors disposaient vis à vis de Bao Dai, particulièrement, de divers moyens de pression déterminants”.
(3) “Il faut travailler de manière à ce que des instructions en ce sens, qui sont, j’en suis persuadé, déjà prêts, soient envoyées d’urgence à Saigon”.
(4) “Car il ne faut plus recommencer l’expérience de 1945-1954. Soutenus seulement par le camp occidental, nous sommes sûrs d’être battus par le communisme en Asie. Il faut avoir le concours du peuple vietnamien et la sympathie du Monde asiatique, pour que l’aide occidentale, dédouanée par la personnalité du Président Ngô, puisse être utile, ayant reçue l’étiquette asiatique”.
Về giai đoạn Ngô Đình Diệm, độc giả có thể đọc hai tác phẩm chi tiết và công phu: “Việt Nam 1945-1995″ của Lê Xuân Khoa và “Vietnam, pourquoi les Américains ont-ils perdu la guerre?” của Nguyễn Phú Đức.
(Nguồn: thongluan.org/ngày 05/04/2005)
BRADLEY * KENNEDY & NGÔ ĐÌNH DIỆM
Tác giả: Bradley S. O'Leary & Edward Lee.
Dịch giả: Phạm Viêm Phương, Mai Sơn.
Nguồn: sachhiem.
Bạn có biết rằng John F. Kennedy (JFK) đã chuẩn bị việc lật đổ chính phủ công giáo ở Nam Việt Nam?
Nếu bạn có kiến thức trực tiếp về các nguồn cội của chiến tranh Việt Nam, có lẽ bạn không tin vào tuyên bố trên, và có lẽ bạn không tin vào nó cho dù bạn hầu như chẳng biết gì về cuộc chiến tranh này. Quốc gia Việt Nam, sau cùng, là đồng minh của chúng ta. Vì lý do gì mà Kennedy lại phải ủng hộ việc lật đổ một lãnh tụ đồng minh?
Chúng ta đang nói về một người có tên là Ngô Đình Diệm. Ông ta đã là tổng thống của Nam Việt Nam được chín năm. Hầu hết các sách lịch sử đều nói với chúng ta rằng JFK ủng hộ Diệm, và đã ủng hộ suốt nhiều năm. Chính vì Diệm và JFK cam kết sử dụng quân đội Mỹ, quân cụ Mỹ, và hàng triệu đô la từ tiền thuế của dân Mỹ trong một nỗ lực nhằm giúp Nam Việt Nam thoát khỏi mối đe doạ của cộng sản. Diệm là đồng minh của chúng tôi, nên thật sự vô lý khi tin rằng Kennedy muốn lật đổ ông ta. Thế nhưng Diệm đã bị lật đổ và lập tức bị giết chết.
Ba tuần sau cái chết của Diệm, chính Kennedy cũng bị ám sát. Bây giờ có một chủ đề mà tất cả chúng ta đều nghe nói tới: cái chết của JFK, một sự cố có lẽ là ám sát bí ẩn nhất của mọi thời đại. Hàng chục giả thiết đã phát triển quanh vụ ám sát Kennedy trong gần bốn mươi năm qua, tuy rằng chỉ có hai cuộc điều tra chính thức đã được tiến hành.
Những uỷ ban điều tra này của Chính phủ Mỹ đã nói với bạn nhiều chuyện. Bạn được nghe nói rằng chỉ một tay súng đơn lẻ có tên Lee Harvey Oswald là kẻ ám sát. Bạn cũng nghe nói là chỉ có hai phát súng trúng đích vào ngày 22.11.1963 đó, và có một phát bắn hụt. Bạn đã nghe nói rằng những phát đạn bắn ra ngày hôm đó đều xuất phát từ tầng sáu của Kho sách Giáo Khoa Texas. Bạn đã nghe nói rằng JFK bị giết bởi vì ông đang chuẩn bị rút toàn bộ quân đội Mỹ ra khỏi Việt Nam
Tất cả những điều mà bạn được nghe nói đó đều sai sự thật, nhưng cuốn sách này sẽ tiết lộ sự thật đích thực. Sách này sẽ giải thích rằng Robert Kennedy không muốn cho điều tra về cái chết của ông anh mình vì việc đó có thể phơi bày chuyện ông ta, JFK, và toàn bộ Nhà Trắng dưới thời Kennedy, đã vạch ra các kế hoạch hành động nhằm ám sát Fidel Castro sau vụ xâm nhập Vịnh Con Heo, nhưng chỉ vài ngày trước khi bị ám sát, tổng thống đã bí mật lập kế hoạch tiến hành việc lật đổ và sau cùng hạ sát các lãnh tụ theo đạo Thiên chúa giáo của Nam Việt Nam và trao chính quyền cho một tập đoàn tướng lĩnh theo đạo Phật. Bạn sẽ thấy rằng bộ não của JFK – một vật chứng quan trọng có giá trị pháp lý – đã bị một Đô đốc Hải quân Mỹ đánh cắp, theo lệnh của Robert Kennedy.
Chúng tôi hy vọng bạn biết ra nhiều điều do đọc cuốn sách này.
Những tài liệu được giải mật gần đây liên quan đến chiến tranh Việt Nam, KGB, Mafia Mỹ, Mật vụ Pháp, và tập đoàn ma tuý quốc tế đã rọi một luồng sáng mới đáng quan tâm vào những sự kiện chung quanh vụ ám sát JFK ngày 22.11.1963. Những tài liệu này đưa ra vô số những mảnh rời mới khớp với câu đố có từ gần bốn mươi năm qua đã kết thúc cuộc đời của vị tổng thống được yêu thích nhất của nước Mỹ.
Sau đây là một số điều mà bạn sẽ biết được từ cuốn sách này:
Đích thân trùm Mafia Carlos Maecello đã gặp Jack Ruby và Lee Harvey Oswald, và y ta, Marcello, đã nói lộ ra một cách có thể xác minh với các quan chức Liên bang rằng y đã trực tiếp dính líu vào vụ ám sát Kennedy.
Mỹ và Liên Xô đều báo động quân sự khẩn cấp ngay sau cái chết của JFK, tránh cho nhân loại một cuộc huỷ diệt hạt nhân trong đường tơ kẽ tóc.
JFK đã đích thân yêu cầu một sĩ quan cao cấp trong Quân đội Mỹ tiến hành ám sát Tổng thống Diệm.
Nhưng quan trọng hơn tất cả nhiều điều đó, cuốn sách này sẽ cho bạn thấy một tài liệu của CIA mà nó có thể là bằng chứng gây chấn động nhất từng nảy sinh từ mớ bòng bong quanh cái chết của JFK.
Tài liệu này xác định rằng một tay ám sát quốc tế đã bị chính quyền Dallas, bang Texas bắt giữ trong vòng chưa tới hai ngày sau khi Kennedy bị bắn, và thay vì tống giam người này, các cơ quan công quyền đó đã bí mật đưa tay ám sát đó ra khỏi lãnh thổ Mỹ và trả tự do cho y.
Chúng tôi sẽ trình cho các bạn thâý tài liệu đó cùng nhiều thứ khác nữa, và rồi chúng tôi sẽ trình bày giả thiết của mình cùng tất cả những mối liên hệ đáng tin đã nối kết chặt chẽ những thông tin trên để kết luận rằng hợp đồng giết tổng thống Kennedy không xuất phát từ CIA hay liên minh quân sự – công nghiệp mà từ một sự hợp tác giữa Mafia Mỹ, tập đoàn bạch phiến Pháp, và chính quyền Nam Việt Nam.
Tháng 7.2000
BRADLEY S.O’LEARY & EDWARD LEE
http://www.vnmilitaryhistory.net/index.php?topic=5068
Dịch giả: Phạm Viêm Phương, Mai Sơn.
Nguồn: sachhiem.
Lời tác giả
Bạn có biết rằng John F. Kennedy (JFK) đã chuẩn bị việc lật đổ chính phủ công giáo ở Nam Việt Nam?
Nếu bạn có kiến thức trực tiếp về các nguồn cội của chiến tranh Việt Nam, có lẽ bạn không tin vào tuyên bố trên, và có lẽ bạn không tin vào nó cho dù bạn hầu như chẳng biết gì về cuộc chiến tranh này. Quốc gia Việt Nam, sau cùng, là đồng minh của chúng ta. Vì lý do gì mà Kennedy lại phải ủng hộ việc lật đổ một lãnh tụ đồng minh?
Chúng ta đang nói về một người có tên là Ngô Đình Diệm. Ông ta đã là tổng thống của Nam Việt Nam được chín năm. Hầu hết các sách lịch sử đều nói với chúng ta rằng JFK ủng hộ Diệm, và đã ủng hộ suốt nhiều năm. Chính vì Diệm và JFK cam kết sử dụng quân đội Mỹ, quân cụ Mỹ, và hàng triệu đô la từ tiền thuế của dân Mỹ trong một nỗ lực nhằm giúp Nam Việt Nam thoát khỏi mối đe doạ của cộng sản. Diệm là đồng minh của chúng tôi, nên thật sự vô lý khi tin rằng Kennedy muốn lật đổ ông ta. Thế nhưng Diệm đã bị lật đổ và lập tức bị giết chết.
Ba tuần sau cái chết của Diệm, chính Kennedy cũng bị ám sát. Bây giờ có một chủ đề mà tất cả chúng ta đều nghe nói tới: cái chết của JFK, một sự cố có lẽ là ám sát bí ẩn nhất của mọi thời đại. Hàng chục giả thiết đã phát triển quanh vụ ám sát Kennedy trong gần bốn mươi năm qua, tuy rằng chỉ có hai cuộc điều tra chính thức đã được tiến hành.
Những uỷ ban điều tra này của Chính phủ Mỹ đã nói với bạn nhiều chuyện. Bạn được nghe nói rằng chỉ một tay súng đơn lẻ có tên Lee Harvey Oswald là kẻ ám sát. Bạn cũng nghe nói là chỉ có hai phát súng trúng đích vào ngày 22.11.1963 đó, và có một phát bắn hụt. Bạn đã nghe nói rằng những phát đạn bắn ra ngày hôm đó đều xuất phát từ tầng sáu của Kho sách Giáo Khoa Texas. Bạn đã nghe nói rằng JFK bị giết bởi vì ông đang chuẩn bị rút toàn bộ quân đội Mỹ ra khỏi Việt Nam
Tất cả những điều mà bạn được nghe nói đó đều sai sự thật, nhưng cuốn sách này sẽ tiết lộ sự thật đích thực. Sách này sẽ giải thích rằng Robert Kennedy không muốn cho điều tra về cái chết của ông anh mình vì việc đó có thể phơi bày chuyện ông ta, JFK, và toàn bộ Nhà Trắng dưới thời Kennedy, đã vạch ra các kế hoạch hành động nhằm ám sát Fidel Castro sau vụ xâm nhập Vịnh Con Heo, nhưng chỉ vài ngày trước khi bị ám sát, tổng thống đã bí mật lập kế hoạch tiến hành việc lật đổ và sau cùng hạ sát các lãnh tụ theo đạo Thiên chúa giáo của Nam Việt Nam và trao chính quyền cho một tập đoàn tướng lĩnh theo đạo Phật. Bạn sẽ thấy rằng bộ não của JFK – một vật chứng quan trọng có giá trị pháp lý – đã bị một Đô đốc Hải quân Mỹ đánh cắp, theo lệnh của Robert Kennedy.
Chúng tôi hy vọng bạn biết ra nhiều điều do đọc cuốn sách này.
Những tài liệu được giải mật gần đây liên quan đến chiến tranh Việt Nam, KGB, Mafia Mỹ, Mật vụ Pháp, và tập đoàn ma tuý quốc tế đã rọi một luồng sáng mới đáng quan tâm vào những sự kiện chung quanh vụ ám sát JFK ngày 22.11.1963. Những tài liệu này đưa ra vô số những mảnh rời mới khớp với câu đố có từ gần bốn mươi năm qua đã kết thúc cuộc đời của vị tổng thống được yêu thích nhất của nước Mỹ.
Sau đây là một số điều mà bạn sẽ biết được từ cuốn sách này:
Đích thân trùm Mafia Carlos Maecello đã gặp Jack Ruby và Lee Harvey Oswald, và y ta, Marcello, đã nói lộ ra một cách có thể xác minh với các quan chức Liên bang rằng y đã trực tiếp dính líu vào vụ ám sát Kennedy.
Mỹ và Liên Xô đều báo động quân sự khẩn cấp ngay sau cái chết của JFK, tránh cho nhân loại một cuộc huỷ diệt hạt nhân trong đường tơ kẽ tóc.
JFK đã đích thân yêu cầu một sĩ quan cao cấp trong Quân đội Mỹ tiến hành ám sát Tổng thống Diệm.
Nhưng quan trọng hơn tất cả nhiều điều đó, cuốn sách này sẽ cho bạn thấy một tài liệu của CIA mà nó có thể là bằng chứng gây chấn động nhất từng nảy sinh từ mớ bòng bong quanh cái chết của JFK.
Tài liệu này xác định rằng một tay ám sát quốc tế đã bị chính quyền Dallas, bang Texas bắt giữ trong vòng chưa tới hai ngày sau khi Kennedy bị bắn, và thay vì tống giam người này, các cơ quan công quyền đó đã bí mật đưa tay ám sát đó ra khỏi lãnh thổ Mỹ và trả tự do cho y.
Chúng tôi sẽ trình cho các bạn thâý tài liệu đó cùng nhiều thứ khác nữa, và rồi chúng tôi sẽ trình bày giả thiết của mình cùng tất cả những mối liên hệ đáng tin đã nối kết chặt chẽ những thông tin trên để kết luận rằng hợp đồng giết tổng thống Kennedy không xuất phát từ CIA hay liên minh quân sự – công nghiệp mà từ một sự hợp tác giữa Mafia Mỹ, tập đoàn bạch phiến Pháp, và chính quyền Nam Việt Nam.
Tháng 7.2000
BRADLEY S.O’LEARY & EDWARD LEE
http://www.vnmilitaryhistory.net/index.php?topic=5068
LÊ NGUYÊN LONG * NGÔ ĐÌNH DIỆM
Bất đắc dĩ khơi lại đống tro tàn
Lê
Nguyên Long
LTS: Tác giả bài
này là một nhân sĩ miền Trung, lãnh tụ Việt Quốc
vùng Nam Ngãi. Trưởng thành qua những thời đại
Phong kiến, Độc tài, Cộng Sản. Ông đã là chứng
nhân của lịch sử cận và hiện đại. Bài viết của ông
sau đây, dù thuộc về một đề tài vốn đã được nói
nhiều nhưng vì tính cách chứng nhân đó của tác giả
mà nó vẫn có cái giá trị riêng biệt của nó - cần
thiết cho một cái nhìn đúng đắn về lịch sử. – KP
Cố
Tổng thống Ngô Đình Diệm bị hạ sát cách đây đã gần
hai thập niên, sự việc đã chìm vào quên lãng, đáng
lẽ những ân oán xa xưa chẳng nên đề cập, nhưng hơn
vài năm nay nơi hải ngoại, một vài tổ chức đã phát
động phong trào suy tôn ông Diệm. Một vài tờ báo
đã đề cao ông Diệm như: “Lịch sử đã ghi tên Ngô
Đình Diệm là một vĩ nhân cận đại, lịch sử đã ghi
nhận Ngô Đình Diệm là một nhà đại ái quốc, một
người Việt Nam kiêu hùng, một cứu tinh của dân tộc
v.v...” và đã có nhiều kẻ từng thừa hưởng đỉnh
chung của nhà Ngô đã lập luận: “Nếu ông Diệm
không chết thì chúng ta đã không mất
nước!”.
Kẻ
viết bài này thật sự luôn luôn thiết tha với tình
tự đoàn kết quốc gia dân tộc, không muốn khơi lại
đống tro tàn ô uế dĩ vãng... Đã bỏ nước đau khổ
lưu vong thôi thì tất cả ai cũng chống Cộng là
đồng chí, là anh em... nhưng thiết nghĩ Sự Thật
chẳng thể bẻ cong, nhất là sự thật lịch sử phải
trả cho lịch sử.
Lịch
sử Việt Nam không thể gọi vua Long Đỉnh Ngọa Triều
là anh quân, Mạc Đăng Dung là ông vua anh hùng, Lê
Chiêu Thống là ông vua cứu nước. Vậy thì sự thật
như thế nào về thời Ngô Đình Diệm phải được minh
định để trả sự thật về cho lịch sử.
Từ
ngày được Hồng Y Spellman đỡ đầu, được Chính phủ
Eisenhower ủng hộ, được Quốc trưởng Bảo Đại chấp
nhận, ông Ngô Đình Diệm từ Hoa Kỳ về chấp chánh ở
Việt Nam năm 1954, trong khi Hiệp định Genève sắp
kết thúc, (tháng 7-1954).
Lúc
đó, lòng dân thật tình hướng về ông Ngô Đình Diệm.
Người ta đã nghĩ ông Diệm sau khi từ quan, chu du
ngoại quốc, chắc hẳn là một nhà lãnh đạo quốc gia
xứng đáng. Hầu hết các phe phái và các nhân vật
quốc gia đã nồng nhiệt tin tưởng và kỳ vọng ở ông
Diệm.
Nhưng chỉ sau một thời
gian ngắn cầm quyền, chủ trương độc tôn, độc tài,
phản bội, lật lọng, phong kiến, thối nát, bất lực,
kỳ thị của nhà Ngô đã lần lượt thể hiện... Khiến
những người vốn tích cực ủng hộ ông Diệm, đến
những người vô tư khách quan với ông Diệm lần lượt
đứng lên chống đối và nhà Ngô đã dùng thủ đoạn sắt
máu đàn áp để củng cố địa vị suốt 9 năm cầm
quyền.
Có
thể nói trừ chế độ Cộng Sản ra, chưa có một chế độ
nào ở Việt Nam đã đàn áp, thủ tiêu, ám sát, bắt
cóc, tra tấn, cầm tù hàng vạn người quốc gia cũng
như các tu sĩ các tôn giáo như thời Diệm. Trừ Cộng
Sản ra, chưa có một chế độ nào đã thẳng tay đàn áp
đối lập để củng cố địa vị như chế độ ông Diệm.
Chưa có một chế độ nào phản dân chủ và khinh thị
lợi dụng nhân dân làm cái bung xung để hợp thức
hóa các chức vụ theo ý muốn của mình bằng cách tổ
chức những cuộc bầu cử gian lận như chế độ ông
Diệm.
Tất
cả những ai chỉ ở thủ đô hoặc các thành phố lớn
khó lòng thấy rõ chánh sách gian ác, hành động bất
nhân, phản dân hại nước của chế độ Diệm, mà phải
quan sát ở các tỉnh, quận, nông thôn (90% lãnh thổ
toàn quốc) mới thấy rõ tội ác của tay chân nhà Ngô
một thời... mà có người đã nói: Trúc Nam Sơn không
thể chép hết tội, nước muôn sông không thể nào rửa
hết nhơ!
Rõ
ràng ông Diệm đã có một cái may mắn mà chưa có một
nhân vật lãnh đạo quốc gia nào sau 1945 được cái
may mắn như ông kể từ Chính phủ Nguyễn Văn Xuân,
Nguyễn Phan Long, Trần Văn Hữu, Nguyễn Văn Tâm đến
Bửu Lộc là: Đất nước đã tạm chấm dứt chiến tranh,
dân tình phấn khởi bồng bột ủng hộ người lãnh đạo
và được ngoại viện dồi dào như ông
Diệm.
Ông
Diệm cầm quyền sau Hiệp định Genève, khoảng 6 năm
trời từ 1954 đến 1959 miền Nam không có chiến
tranh và chưa có Cộng Sản hoạt động đáng kể. Từ
thành thị đến thôn quê quốc gia có thể kiểm soát
chặt chẽ khắp hang cùng ngõ hẻm. Đại đa số dân
chúng nông thôn ở các vùng Cộng Sản chiếm từ trước
như Nam, Ngãi, Bình, Phú chẳng hạn, đã chán ngấy
thù ghét Cộng Sản và đều ngã về Quốc gia. Ông Diệm
còn có một kho cán bộ kinh nghiệm chống Cộng, vốn
mắc kẹt trong vùng Cộng Sản hoặc một số lớn thị
thành, vì mặc cảm làm việc cho Pháp, đã “trùm
chăn”, nay vươn mình đứng lên tích cực ủng hộ cho
Ngô Thủ tướng.
Lúc
ấy ở miền Trung có hàng nghìn cán bộ không cần làm
việc có lương nhiều, chỉ sao đủ sống đạm bạc để
hoạt động chống Cộng là họ thỏa chí. Bao năm khổ
đau sống trong tăm tối của Cộng Sản, nay ánh sáng
quốc gia rọi về, họ hứng khởi đứng dậy, lửa chống
Cộng bừng bừng, khí thế Cộng Sản lụi tàn. Nhưng
ngay lúc đó, ông Diệm và tay chân của ông lo diệt
người Quốc gia hơn là Cộng Sản, một thời cơ thuận
lợi để nắm dân ông Diệm đã đánh mất!
Những cuộc bầu cử như
Trưng Cầu Dân ý truất phế Bảo Đại, bầu cử Quốc Hội
Lập Hiến, Lập Pháp, Tổng thống đều hoàn toàn gian
lận vi luật trắng trợn. Ông Diệm đã hạ lệnh cho
quân đội tấn công Hòa Hảo, Cao Đài vốn là những
lực lượng chống Cộng, hữu hiệu từ 1945 đến bây giờ
và nếu ông Diệm không độc tôn đã có thể đoàn kết
thu hút họ. Ông đã lường gạt tướng Lê Quang Vinh,
người hùng Nam Bộ, từng lập chiến khu chống cả
Pháp lẫn Cộng về hợp tác, rồi bắt chặt đầu. Cái
chết bí mật của tướng Cao Đài Trình Minh Thế cũng
trong nghi vấn là ông Diệm đã giết.
Và,
ác nghiệt hơn cả, nhà Ngô đã tuyển chọn quân đội
người Nùng - một binh chủng thiện chiến say máu -
thời bấy giờ, và các chỉ huy trưởng có đảng tịch
Cần Lao cầm quân vào các chiến khu Quốc Dân Đảng ở
miền Trung với ác lệnh: giết sạch. Sự tấn công vào
các chiến khu Quốc Dân Đảng còn tàn độc hơn hồi
giặc Pháp đi “càn quét” nhiều. Đốt thực phẩm đốt
nhà, tra tấn giết người một cách tàn ác đã xảy ra
ở Quế Sơn, Tiên Phước, Duy Xuyên v.v... vào những
năm 1955-1956.
Với
lối tấn công ấy, nhà Ngô đã phá vỡ được chiến khu
Ba Lòng của Đại Việt, nhưng không thể tiêu diệt
các chiến khu Quốc Dân Đảng. Thuở đó quân du kích
Quốc Dân Đảng Nam Ngãi đã giáng cho chính quyền
địa phương Diệm nhiều đòn chí tử. Biết rõ không
thể tấn công để thủ thắng, cuối cùng Ngô Đình Cẩn,
bào đệ ông Diệm, lập kế mời về hợp tác. Làm kế
phỉnh gạt, hơn 2000 nghĩa binh Quốc Dân Đảng kéo
về với đầy đủ vũ khí và làm lễ hợp tác tại Hội An
cuối năm 1956. Nhưng sau đó bọn họ đều bị thủ tiêu
và lần lượt bị bắt đi mất tích. (Khi ông Diệm đổ,
một số trong bọn họ đã được thả ra, nhưng đều thân
tàn ma dại).
Thiết tưởng kẻ viết cần
trình bày rõ là Quốc Dân Đảng miền Trung lúc đầu
ủng hộ ông Diệm tích cực. Họ đã lên án Nguyễn Văn
Hinh và ủng hộ ông Diệm để chống Cộng. Họ đã có
cán bộ giữ chức vị Tỉnh trưởng và Quận trưởng ở
hai tỉnh lớn Nam Ngãi (Quảng Nam Tỉnh trưởng Lê
Trung Chi, Quảng Ngãi Phạm Đình Nghị). Phong trào
tố Cộng ly khai Cộng Sản, xé đảng kỳ Cộng Sản, bắt
đầu tháng 10-1954 do họ tiên khởi phát động ở
Quảng Nam rồi sau mới lan ra toàn quốc, nhưng tay
chân nhà Ngô nhận định: Nếu để uy thế Quốc Dân
Đảng miền Trung lan tràn thì Phong trào Cách mạng
Quốc gia và đảng Cần Lao Nhân Vị do nhà Ngô đẻ ra
sẽ tuyệt địa. Nên ông Diệm bất thần giải chức các
Tỉnh trưởng và bắt giam hàng loạt các Quận trưởng
Quốc Dân Đảng ở hai tỉnh Nam Ngãi và mật lệnh
triệt hạ toàn bộ Quốc Dân Đảng (lại vu cáo Quốc
Dân Đảng theo Pháp). Và, vì cớ ấy, khoảng tháng
3-1955 Quốc Dân Đảng miền Trung lập chiến khu để
tự vệ và để quật khởi chống Diệm.
Trong suốt 9 năm ông Diệm
cầm quyền, thời gian đó ở nông thôn cơ quan nào
cũng có thể bắt người. Công an bắt người, Xã
trưởng bắt người, Cách Mạng Quốc Gia (phong trào
đẻ ra từ nhà Ngô) cũng bắt người rồi giao cho Công
an trừng trị. Nhưng ghê tởm nhất là đoàn “Mật Vụ
Miền Trung” do Ngô Đình Cẩn đỡ đầu. Đó là đoàn
hung thần toàn quyền sinh sát. Đoàn có quyền đi
khắp nơi, đến đâu địa phương phải tiếp rước chu
đáo. Đoàn cần bắt ai thì giao cho Công an đi bắt
bất kỳ đêm ngày. Nếu tra tấn chết thì Quận trưởng
và Công an phải lập biên bản hợp thức hóa sự chết
và bị bắt không cần phải có chứng cớ chỉ bị nghi
chống Chính phủ là bị bắt. (Tại Long Beach,
California có một đồng hương từ ngày vào đất Mỹ
đến nay, vẫn nằm bẹp ở nhà, vì bệnh cũ tái phát,
hậu quả của sự tra tấn tàn độc của mật vụ
Diệm).
Hầu
hết viên chức chính quyền từ Quận trưởng, Ty
trưởng, Tỉnh trưởng ở miền Trung được bổ dụng thời
đó, không phải vì khả năng chuyên môn hay tài đức,
mà vì lòng trung thành hay mức quỳ lụy cao thấp
đối với gia đình nhà Ngô thôi. Phần lớn viên chức
chỉ huy cấp Tỉnh, Quận được bổ dụng do một người ở
hậu trường định đoạt. Đó là ông Ngô Đình Cẩn, bào
đệ ông Diệm, với chức vụ “Cố vấn Chỉ đạo” Phong
trào Cách mạng Quốc gia (chức vụ này trên danh
nghĩa là một tổ chức nhân dân, nhưng trên thực tế
là quyền quyết định tối hậu) cũng như ở miền Nam
thì do vợ chồng ông Nhu định đoạt.
Cũng
vì lối bổ dụng đặc biệt này mới có tên Nguyễn Văn
Tất nguyên là hương bộ thôn thời Pháp thuộc,
nghiễm nhiên thành Tỉnh trưởng Quảng Ngãi; Lê Gia
Quyến, cán bộ phù động hạng chót, bỗng nhiên là
Quận trưởng Trà Bồng. (Hai tên này khi Diệm đổ thì
bị bắt) và còn hàng chục hàng trăm trường hợp bổ
dụng tương tự kể sao cho xiết. Cũng vì lối bổ dụng
này mới có tên Thái, Quận trưởng Điện Bàn, mỗi khi
đi hành hạt có điều phật ý là cầm “ba tông” đánh
xả lên đầu viên chức xã. Cũng vì lối bổ dụng này
mà các Tỉnh, Quận trưởng mỗi khi về chầu hầu ông
Cố vấn chỉ đạo, ông đều xem như tôi tớ, xưng hô
“mày tao” nhưng bọn vô liêm sỉ này vẫn gật đầu
vâng dạ và xem sự điếu đóm chầu hầu “cậu” là một
diễm phúc có hy vọng thăng quan tiến chức hoặc giữ
vững địa vị.
Trước 1954 các Xã trưởng
đều được dân bầu, nhưng thời Diệm đã bãi bỏ bầu
cử các viên chức Xã. Lại cho quyền Quận trưởng
đề nghị lên Tỉnh trưởng bổ dụng hoặc cách chức
viên chức xã, ấp. Vì thế các Xã trưởng, ấp trưởng
là những tôi tớ của Quận, Tỉnh hoàn toàn không
phải của dân. (Điểm này phải khen ông Diệm thành
thật. Tuy phản bội nguyên tắc dân chủ trắng trợn,
nhưng lại có minh văn. Nghị định bãi bỏ bầu cử xã
1956). Vì bộ máy chính quyền gồm toàn tay sai, tổ
chức theo lối gia nô hóa cho nhà Ngô như vậy, cho
nên đã gây ra bao nhiêu tham nhũng bất công, tang
tóc, tù đày cho lương dân vô tội nơi nông thôn.
Mỗi một chính sách của nhà Ngô đưa ra là dân chúng
kinh hoàng.
Quốc
sách Dinh Điền nghe thuyết trình thì thật hay
nhưng thi hành thì lệch lạc sai quấy. Cán bộ Xã,
Ấp cứ nhằm những người mình thù ghét hoặc cần làm
tiền thì ép buộc phải đi dinh điền. Thế cho nên ở
một vài tỉnh đã có người tự tử vì bị ép buộc. Còn
những người chịu đi Dinh Điền, khi đến nơi lại bị
cán bộ dinh điền hành hạ, đối xử bất công, ăn chận
của cấp phát v.v... nhiều sự không tốt xảy ra
khiến họ chán nản trốn về, vì vậy tỉnh nào cũng có
người ở tù vì chống phá quốc sách dinh
điền.
Quốc
sách Dinh Điền của nhà Ngô trừ một vài vùng tương
đối thành công, còn phần lớn, hàng chục vùng Dinh
Điền khác đều thất bại hoàn toàn. Dân chúng lũ
lượt trốn về quê, rồi bị bắt bớ đánh đập đã tổn
phí tiêu hao không biết bao nhiêu công quỹ! Nhà
“lãnh đạo anh minh” có lần đi kinh lý một vùng
dinh điền nhìn thấy những cây ăn trái được trồng
trọt tốt tươi, ngay thẳng, ông ta ban khen, nhưng
chính đó là những nhánh cây vừa được chặt cắm
xuống đất trong ban đêm, do sáng kiến của khu
trưởng Dinh Điền chào mừng Tổng
thống.
Về
Quốc sách Ấp Chiến Lược là một quốc sách vô hiệu,
nhưng đã làm phiền nhiễu hành hạ dân chúng không
thể kể xiết. Ấp Chiến Lược trước hết là phải rào
làng-Xã, Ấp bằng nhằm vào những nhà có của khá giả
trong làng đe dọa sẽ bỏ ra ngoài vòng rào vì những
lý do “tiện” hoặc “bất tiện” theo ý của họ. Thế là
màn trà nước van xin được diễn ra (vì bỏ ra ngoài
rào là chết). Rồi đến khi rào làng, thì dân chúng
phải tự nai lưng ra tìm kiếm vật liệu như tre,
gai, cọc gỗ v.v... và bỏ công đi rào ngày này qua
ngày nọ. Còn quỹ Ấp Chiến Lược do Mỹ viện trợ phần
nhiều do Tỉnh trưởng, Quận trưởng chia nhau bỏ túi
hoặc làm kinh tài cho “Cậu”. Sự rào các Xã cho
đúng tiêu chuẩn là một điều kiện khó khăn mà dân
làng không đủ sức vì quá tốn kém. Vì vậy Ấp Chiến
Lược chỉ được rào kỹ một vài đoạn bề mặt để trình
diện và để báo cáo. Còn lại, thì chỉ rào sơ sài,
ai ra vào cũng được. Nhưng mỗi tháng một lần, Xã,
Ấp lại đốc xuất dân kiếm vật liệu như tre, gai đi
tu bổ. Người dân biết rõ ràng rào Xã, Ấp như kiểu
họ đang làm là một điều vô ích, chẳng ngăn ngừa gì
được Cộng Sản, nhưng phải bỏ công đi rào vì không
thể không tuân lệnh.
Trên
đây là một vài nét điển hình về những quốc sách kỳ
công của ông Diệm.
Thời
Ngô, những sự xây dựng cơ cấu dân chủ như bầu cử
Quốc hội, Tổng thống là những Trò Hề. Khi chưa bỏ
phiếu người dân đã biết rõ ai trúng ai trật một
cách chắc chắn.
Một
Dân biểu thời Ngô, người Thừa Thiên, được chỉ định
ra ứng cử tại Quận Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam có cái
tên mà dân chúng địa phương không biết y là đàn
ông hay đàn bà vẫn đắc cử với số 99% với số phiếu.
Đó là ông Lâm My Bạch Tuyết. (Dân biểu này có liên
quan trong một vụ buôn gạo của Ngô Đình Cẩn cho
Cộng Sản Bắc Việt, bị bắt quả tang, nhưng Tòa án
không giám xử).
Dân
chúng Ninh Thuận vẫn còn nhớ trong năm 1956, ứng
cử viên Dân biểu đơn vị Ninh Thuận là ông Trần
Trung Dung, cháu rể ông Diệm, từ chức Thứ trưởng
Quốc phòng để ra ứng cử. Khi ra Ninh Thuận “tranh
cử”, ứng cử viên Trần Trung Dung đã được Tỉnh
trưởng Ninh Thuận Hồ Trần Chánh tổ chức một cuộc
tiếp rước linh đình trọng thể. Dân chúng và học
sinh đứng hai bên đường từng đoàn từng đoàn từ ga
Tháp Chàm về đến tỉnh lỵ Phan Rang để hoan hô ứng
cử viên. Khi ông Dung bước lên diễn đàn để tuyên
bố: “Ngày trước Ngô Tổng thống cai trị ở đây,
ngài biết rõ dân tình ở đây nên nhờ tôi ra ứng cử
ở địa phương này để có thể đạo đạt nguyện vọng
nhân dân lên Tổng thống v.v...” Rồi sau đó ứng
cử viên Dung được tiếp rước về nhà Công quán của
Tòa Hành Chánh Ninh Thuận có lính hầu hạ canh gác
trước sau. Chưa bỏ phiếu, dân Ninh Thuận đã biết
chắc ông Dung sẽ đắc cử 99% số phiếu.
Ai
cũng chưởi ông Thiệu độc diễn. Nhưng sự độc diễn
của ông Thiệu còn thật thà hơn ông Diệm, là khi
ông Diệm ứng cử nhiệm kỳ 2 (1961) có các ông
Nguyễn Thế Truyền và Nguyễn Đình Quát dàn cảnh.
Mỗi lần ông Quát, ông Truyền đọc diễn văn tranh cử
trên đài không có ai nghe được gì hết vì đài bị
phá. Cán bộ các ông ấy đi về các tỉnh vận động
liền bị Công an tổ chức những nhóm anh chị du côn
hăm dọa họ xin tý huyết. Khắp nơi, ngày bỏ phiếu
họ trốn về không dám ở lại các tỉnh. Vậy mà sau
khi kiểm phiếu Quận trưởng, Xã trưởng phải... chịu
khó tráo sửa biên bản để Ngô Tổng thống được 95%
số phiếu.
Về
kinh tế, tất cả tài nguyên từ trên núi xuống bể,
mọi dịch vụ tài chánh từ Quảng Trị đến Cà Mâu,
thượng vàng hạ cám, đều do tay chân quyến thuộc
nhà Ngô bao thầu, thao túng, chiếm đoạt khai thác.
Người viết không muốn bẩn bút nhắc đến những ai
trong thân tộc hoặc tay chân Ngô triều vốn là Tay
trắng chỉ trong vài năm “làm kinh tài cho đoàn
thể” đã trở nên triệu phú kếch xù!
Ông
Diệm nói chống Cộng nhưng tất cả việc làm của
Ngô triều đều bắt chước Cộng Sản. Cộng Sản bắt
dân suy tôn Hồ Chí Minh thì ông Diệm cũng bắt dân
suy tôn mình. Cộng Sản có Quốc Hội bù nhìn, thì
ông Diệm cũng tổ chức một cái Quốc Hội nghị gật
tay sai. (Quốc Hội gì mà cả một khóa họp chỉ ê a
thảo luận các luật gia đình để có lợi cho bà “Đệ
Nhất Phu Nhân”?) Cộng Sản có cái đảng Lao Động làm
nòng cốt, Mặt Trận Cứu Quốc Liên Việt làm ngoại
vi, thì ông Diệm cũng có cái Đảng Cần Lao làm cốt
và Phong Trào Cách Mạng Quốc Gia, Tập Đoàn Công
Dân, Phụ Nữ Liên Đới làm ngoại vi. Nhưng có một
điều khác là Cộng Sản, từ Đảng đẻ ra chính quyền,
còn ông Diệm thì có chính quyền rồi mới dùng nhân
sự, phương tiện của chính quyền đẻ ra Đảng. Nên
tất cả tổ chức của ông Diệm chỉ là bèo bọt, chính
quyền đổ thì đảng đổ theo.
Cộng
Sản độc quyền ái quốc, ai khác mình là phản động
Việt gian, thì ông Diệm cũng độc quyền chống Cộng,
ai khác mình là Cộng Sản phải giết! (Đã biết bao
người chống Cộng, từng bị Cộng Sản giam cầm, đến
khi ông Diệm cầm quyền thì hồ sơ của họ trở thành
là những người hoạt động cho Cộng Sản! Biết bao
đảng viên Quốc Dân Đảng, Đại Việt, Duy Dân một sớm
một chiều hồ sơ của họ biến thành Cộng Sản di hại
cho họ mãi sau khi ông Diệm đổ).
Cộng
Sản có chủ thuyết Mác Xít, giai cấp đấu tranh thì
ông Diệm cũng ráng nặn ra cái chủ nghĩa nhân vị
nhưng hoàn toàn vô vị... (vô vị vì ngoài tay chân
ông Diệm ra toàn dân có ai để ý hoặc tìm hiểu các
thuyết nhân vị là gì đâu?). Cộng Sản có hiến pháp
nhưng không bao giờ thực thi, thì ông Diệm cũng
bắt chước mà dẫm nát lên Hiến Pháp của
mình.
Tự
do đi lại, hội họp, ngôn luận v.v... những quyền
tối thiểu ấy có ghi trong Hiến Pháp, nhưng suốt 9
năm ông Diệm cầm quyền có bao giờ thực thi đâu?.
Báo chí thời Diệm trừ tờ Thời Luận của ông Nghiêm
Xuân Thiện bị đóng cửa đưa ra Tòa và tờ Tân Dân
của Cụ Lộc phải đình bản, còn tất cả đều nói theo
luận điệu của đài Sài Gòn. Thế cho nên bao nhiêu
hành vi gian ác bất lương, tham nhũng của tay chân
cán bộ nhà Ngô có bao giờ được công khai phanh
phui như trong các Chính phủ khác?.
Từ
xưa đến nay chưa có một vị lãnh đạo quốc gia nào
làm phiền nhiễu dân chúng như ông Diệm. Mỗi lần
ông Diệm đi kinh lý một tỉnh nào thì toàn dân tỉnh
ấy phải chuẩn bị cơm nước từ khuya, quần áo tươm
tất, đi bộ lên tỉnh để cầm cờ tung hô ông Diệm.
(Gia đình nào không có lý do chính đáng mà vắng
mặt sẽ bị Xã, Ấp ghi vào sổ đen rất nguy hiểm).
Còn các cơ quan Hành chánh, Quân sự Tỉnh, Quận
được huy động tối đa trong việc đón tiếp. Phải bố
trí công an chìm nổi, phải tổ chức huấn luyện cho
những người đứng gần ông Diệm thưa bẩm những gì...
phải dàn cảnh sao cho xôm tụ, cho Tổng thống hài
lòng. Thành thử dù nghìn lần đi kinh lý, ông Diệm
chỉ thấy cái giả dối, hào nhoáng bề ngoài, làm gì
biết được ẩn tình dân chúng bên trong..Thời gian
ông Diệm cầm quyền ở nhiệm kỳ I, trong nước
chưa có chiến tranh nhưng mọi tự do đều bị bóp
nghẹt: không có giấy chứng nhận đi bầu cử thì
không được ra khỏi làng để đi chợ..
Có
một điều kỳ lạ tại sao ông Diệm lại bãi bỏ Lễ
Tổ Hùng Vương? nhưng có người mách: điều kỳ lạ
này có thể hỏi Đức Cha Cố Vấn cho ông
Diệm..
Về
việc kỳ thị tôn giáo, bản thân kẻ viết không muốn
nhắc đến. Chỉ mong sao các tôn giáo hiện tại tâm
thành Đoàn Kết trước quốc thù Cộng Sản vì tất cả
các tôn giáo đều đã bị đại khủng bố ở quê nhà..
Nhưng vì có kẻ biện hộ ông Diệm đã nói: Họ chưa
thấy ông Diệm ký một sắc lệnh nào nâng đỡ ưu tiên
cho Công giáo hay bóp nghẹt Phật giáo mà gọi là kỳ
thị?. Vụ tranh đấu Phật giáo đâu phải bất thần nổ
ra từ Phật Đản 1963 mà nó đã tiềm tàng âm ỉ từ
nhiều năm về trước. Thời ông Diệm tại miền Trung,
mỗi tỉnh có một vị Linh mục hầu như cố vấn và giám
sát Tỉnh trưởng. Những Tỉnh trưởng nào dù lương
hay giáo, nếu có hành vi trái ý vị Linh mục thì
rất khó tại vị. Vị linh mục sẽ đề nghị lên ông Cố
vấn chỉ đạo Phong Trào Cách Mạng Quốc Gia (ông Ngô
Đình Cẩn) có biện pháp (hoặc thuyên chuyển hoặc
cách chức)..
Vì
cảm thông uy quyền ngầm của các vị Linh mục, nên
các Tỉnh, Quận trưởng thời nhà Ngô không có ai gan
làm trái ý những yêu cầu, đề nghị của các vị Linh
mục. Nhiều vùng Linh mục đi giảng đạo nơi nào, có
thể yêu cầu Xã trưởng cho mượn Trụ Sở Xã, triệu
tập dân xã v.v... Trong khi đó các tôn giáo khác
muốn hội họp phải xin phép khó khăn. Nhiều Linh
mục còn lộng hành hơn nữa là nhận đơn kiện cáo
hoặc thỉnh nguyện của các con chiên, rồi phê vào
đơn, đưa đến Quận trưởng bảo xử theo ý của Linh
mục.
Người ta rỉ tai nhau cho
biết các Cha rất có thế lực. Cứ vào Công giáo sẽ
như ưu dân, sẽ được đề bạt v.v... Có nhiều Linh
mục tổ chức Hội chợ, tổ chức sổ số Tombola không
cần giấy phép Bộ Nội Vụ. Khi tiêu thụ Tombola, các
Linh mục đã nhờ các Quận trưởng gởi cho các xã
bán. Nhiều xã đã xuất công quỹ để mua Tombola ủng
hộ các Cha. Người viết biết rất rõ có một nhà thờ
ở một tỉnh miền Trung, do Tỉnh trưởng dùng uy
quyền chiếm trên 2 mẫu đất công, ở một địa điểm
tốt đẹp và lươn lẹo dùng phương tiện công quỹ của
tỉnh để xây cất tòa nhà thờ đồ sộ ấy. Công việc
nửa chừng thì ông Diệm đổ, viên Tỉnh trưởng bị bắt
và nhà thờ xây cất nửa chừng phải bỏ
dở.
Còn
biết bao nhiêu tranh chấp lặt vặt phi lý như những
thắng cảnh từ lâu vốn là của Phật giáo như Núi Bút
Quảng Ngãi, Ngũ Hành Sơn Quảng Nam, chính quyền
địa phương đã muốn giúp các linh mục thiết lập nhà
thờ ở những nơi ấy nhưng đã bị Phật tử phản ứng
quyết liệt.
Thời
gian thuận lợi 1954-1958 bất kỳ ai cũng có thể
cầm quyền làm bằng hoặc hơn ông Diệm. Không
cần ông Diệm chống Pháp, Pháp cũng rút, vì Hiệp
định Genève đã quy định, và vì Pháp đã ký kết với
chính phủ Bảo Đại giao trả độc lập cho Việt Nam.
Trước khi ông Diệm về chấp chánh đã có gần 40 nước
trong thế giới Tự Do công nhận và bang giao với
Việt Nam kể cả Anh, Mỹ và Tòa Thánh Vatican. Nếu
nói những khó khăn của ông Diệm thời đó, thì cũng
phải nói đến những thuận lợi, tiện nghi của ông
Diệm trong việc tiếp thu một chính quyền có
sẵn tất cả và Đất Nước Đã Chấm Dứt Chiến
Tranh.
Đến
đây kẻ viết muốn hỏi nhỏ quý vị đang suy tôn ông
Diệm: Ông Diệm từ một đường quan Tri Huyện, lần
lượt lên Quản Đạo, Tuần Vũ rồi Thượng thư Bộ Lại,
nếu thật sự chống Pháp, sao đường công danh của
lãnh tụ quý vị lại hanh thông như vậy? (trong thời
Pháp thuộc muốn xin một chân giáo viên mà có thành
tích chống Pháp bị ty Liêm Phóng (Service de
Sureté phê “Avis défavorable” vào hồ sơ là đương
sự xem như... “lúa”, chỉ có về nhà... xua gà cho
vợ). Vậy tại sao đường công danh của “chí sĩ” Ngô
Đình Diệm lại lên vùn vụt?.
Việc
từ quan của ông Diệm chỉ vì chống nhau với ông
Phạm Quỳnh đương triều, nhưng ở đây người viết
không đề cập đến vấn đề đó.
Ông
Diệm tự phong mình là người thành tín quân tử,
nhưng việc truất phế Bảo Đại là Đại Phản
Phúc. Nếu nói chống ông Bảo Đại, thì ai cũng
có quyền chống, nhưng trừ ông Diệm. Vì cha, anh
ông Diệm và cả ông Diệm vốn là tôi con nhà Nguyễn.
Ông Bảo Đại trên nguyên tắc đã tín nhiệm ông Diệm,
đã phú thác việc nước cho ông Diệm và ông Diệm đã
phục mệnh. Trước và sau khi truất phế ông Bảo Đại,
ông Diệm, (qua Bộ Thông Tin) đã thuê bọn bồi bút
(hầu hết báo chí thời Diệm) mở một chiến dịch dài
hạn đả kích, bêu xấu, vu cáo nhục mạ ông Bảo Đại
một cách tàn tệ.
Thiết nghĩ một người có
lương tâm tối thiểu, không ai nỡ hành xử như thế!
Cũng phải khen việc “Trưng cầu dân ý” tổ chức thật
chu đáo. Đến Bà Từ Cung mà cũng bỏ phiếu truất phế
ông Bảo Đại!.
Tóm
lại: Ông Diệm Đã Làm Hỏng Đại Cuộc, đã sát
hại nhiều phần tử quốc gia, đã tự tâm thiên vị làm
hư Công giáo, đã kỳ thị khủng bố Phật giáo đã
Lường Gạt Phản Bội Và Vô Cùng Tham Quyền Cố
Vị. (Ông đã vận động Quốc Hội thông qua đạo
luật cho ông ứng cử lần thứ 3).
Do
những hành động tham nhũng, đàn áp, khủng bố đại
thất nhân tâm như đã kể trên, của bộ máy chính
quyền gia nô, do ông lãnh đạo, đã xô đẩy hàng hàng
lớp lớp thanh niên, phụ lão, những người vốn không
phải Cộng Sản đã ngã về Cộng Sản. Ông Diệm hô hào
chống Cộng, độc quyền chống Cộng, cho đến đầu năm
1963 thì toàn quốc ở trong cái thế cài răng
lược với Cộng Sản và ông đã tuyên bố trước đó:
“Tổ Quốc Lâm Nguy!”.
Sau
khi ông chết, thì tay chân tôi tớ ông vẫn cầm
quyền. Hậu quả của Ngô Đình Diệm để lại sau 63 là
một ngôi nhà mục nát sửa sang gì cũng khó lòng
đứng vững. Bàn cờ nhà Ngô đã đi bậy bạ... Khi sang
tay khác đánh cờ, nếu gặp phải tay cao thủ thì còn
có thể gỡ gạt..., nhưng không may, bàn cờ lại rơi
vào các tay thấp như vịt, cho nên họ chỉ loay hoay
lên Tướng, xuống Sĩ và giục Tốt mà
thôi!
Trách Mỹ lật đổ nhà Ngô ư?
Mỹ bồng nhà Ngô lên thì Mỹ lại hạ nhà Ngô xuống,
có gì mà đáng trách.
Sau
khi ông Diệm chết, tay chân nhà Ngô còn trong quân
đội, trong chính quyền đã âm mưu phá nát thêm Quốc
gia, bí mật mở cửa cho Cộng Sản thao túng vì muốn
chứng tỏ: Không có “Cụ” của chúng thì tai hại thế
đó. (Đây là một hiện tượng nguy hiểm cho quốc gia
sau ngày Diệm đổ mà ít ai để ý). Chỉ tiếc Dương
Văn Minh nhu nhược, đã lật Diệm mà chỉ lật nửa
chừng, chỉ hạ cái chóp bu còn tay chân vẫn để y
nguyên như cũ, sau Diệm có thể gọi là “Diemist
sans Diem”.
Cuộc
lật đổ nhà Ngô năm 1963 đáng lý là một cuộc
cách mạng vì đã nối tiếp tinh thần quật khởi
chống bạo quyền của dân Việt, nối tiếp những hành
động đại nghĩa hy sinh liên tục của các
chiến sĩ quốc gia dưới thời Diệm trị. Ta có nên kể
lại từ một thanh niên Cao Đài hành động như một
Kinh Kha tại Ban Mê Thuột năm 1955, từ các sĩ quan
Nhảy Dù bao vây dinh Độc Lập 1960, từ 2 phi công
ưu tú Phạm Phú Quốc, Nguyễn Văn Cử bắn phá dinh
Độc Lập 1962 và biết bao nhiệm vụ mưu sát bạo chúa
bất thành, mà chỉ có mật vụ nhà Ngô mới biết rõ,
cho đến khi Đại úy Nhung và Thiếu tá Nghĩa căm
phẫn trả thù cho các đồng chí của họ.
Lật
Diệm năm 1963 đáng lý là một cuộc cách mạng vì đã
giải thoát hàng vạn người quốc gia trong các ngục
tù trên toàn quốc, giải thoát hàng triệu nhân dân
đang nghẹt thở dưới một chế độ thối nát học thói
độc tài. Toàn dân đã bừng bừng phấn khởi... Nhưng
hỡi ơi hương lửa cách mạng chỉ bừng lên vài ba
tuần đầu rồi dần dần tắt ngủm, chỉ vì người cầm
đầu Dương Văn Minh nhu nhược chỉ muốn cuộc cách
mạng ấy là một binh biến hay chỉnh lý
thôi.
Nhiều người bào chữa cho
ông Diệm: Ông Diệm rất tốt chỉ vì tay chân ông làm
sai. Lối bào chữa này e giống Cộng Sản: Hồ Chủ
tịch luôn luôn sáng suốt chỉ có cấp dưới làm
bậy!
Dân
tộc Việt Nam là một dân tộc hỉ xả, uất hận bao
nhiêu nhưng khi đối phương đã xuống ngựa thì sẵn
sàng làm lành với nhau quên đi hết mọi lỗi lầm thù
xưa oán cũ. Nhưng cây muốn lặng gió mà gió chẳng
dừng, ta bất đắc dĩ khơi lại đống tro tàn để phơi
bày sự thật.
Vì
là chứng nhân nên chẳng muốn ẩn danh.
Lê Nguyên
Long
[Source: Khai Phóng
số 7, 1981, USA]
Labels:
BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 286
Saturday, October 29, 2016
TÔN THẤT TẦN =TRUYỆN VUI= NGOẠI CẢM = NASA
BẰNG PHONG * TÔN THẤT TẦN
Thành kính phân ưu
Bằng Phong Đặng Văn Âu (Danlambao) - Nhân đọc lại chuyện nhà văn Vũ Thư Hiên tường thuật về người tù dưới chế độ cộng sản lâu năm Tôn Thất Tần được Dân Làm Báo trích
đăng lại, tôi xin kể thêm đôi chút để độc giả tường. Cụ Tôn thất Tần là
anh ruột của Nghị sĩ VNCH Tôn Thất Uẩn và bà Tôn Nữ Oanh, tức là bà quả
phụ Hà Thúc Ký – Chủ tịch Đảng Đại Việt Cách Mạng. Con gái của cụ Tôn
Thất Tần là cô Tôn nữ Giáng Tiên, hiền thê của thi sĩ Trần Mạnh Hảo, là
bạn thời thơ ấu của tôi. Tôi lớn tuổi hơn cô Tiên. Nhân được tin cụ Tôn
Thất Tần qua đời, tôi xin thành kính chi buồn cùng anh Tôn Thất Uẩn, chị
Hà Thúc Ký và cô Tôn nữ Giáng Tiên. Nguyện cầu hương linh người quá cố
bình an nơi cõi vĩnh hằng.
Tôi có người anh ruột, tên là Đặng Văn Châu, sinh viên Trường Thanh Niên
Tiền Tuyến do luật sư Phan Anh lập ra dưới thời chính phủ Trần Trọng
Kim. Hùm Xám Đặng văn Việt, người anh em thúc bá của tôi, lúc bấy giờ
cũng là sinh viên Trường Thanh Niên Tiền Tuyến, nhưng khác chí hướng với
ông anh ruột của tôi.
Khi Hồ Chí Minh ký hiệp định sơ bộ ngày 6 tháng 3 năm 1946 thỏa thuận
cho Thực dân Pháp trở lại Đông Dương, anh Đặng văn Châu lên án Hồ Chí
Minh bán nước, công khai xách động sinh viên trong trường nổi loạn. Kết
quả, anh tôi bị bắt và bị kết án tử hình. Cụ Tôn Thất Tần cũng là người
chống lại Hồ Chí Minh bán nước, bị kết án tù chung thân.
Nhân dịp đọc lại câu chuyện nhà văn Vũ Thư Hiên viết về cụ Tôn Thất Tần,
tôi xin kể cho bạn đọc về mẩu đối thoại giữa ông Phan Mỹ (em ruột của
luật sư Phan Anh). Anh tôi là bạn học của Phan Mỹ, nên khi anh tôi bị
Việt Minh nhốt tù thì Phan Mỹ (đang là đảng viên cộng sản) đến gặp anh
tôi để thăm hỏi (một hình thức thẩm vấn của cộng sản?) và giảng giải về
Karl Marx để thuyết phục anh tôi tin tưởng hành động Hồ Chí Minh ký hiệp
định cho Pháp trở lại Đông Dương là đúng. Phan Mỹ vận động anh tôi tham
gia đảng Cộng Sản để được khoan hồng, khỏi bị lãnh án tử hình.
Anh tôi từ chối và nói: “Tại sao toa lại đi theo cộng sản? Hai khối Tư Bản và Cộng Sản là hai thế lực đang ra sức tiêu diệt lẫn nhau. Tại sao cụ Hồ không chọn con đường Trung Lập để tránh cho nhân dân khỏi rơi vào cuộc chém giết? Moa thà chết; chứ không thể nào tham gia vào đảng Cộng Sản để mang tội với đồng bào mình? Biết không thể thuyết phục được anh tôi, Phan Mỹ đành chia tay. Vào thời điểm 1946, anh tôi mới 21 tuổi, xuất thân trường Albert Sarraut, vừa mới đậu chứng chỉ Toán Đại Cương (Math Général) năm trước, mà đã nhìn thấy hiểm họa cộng sản sẽ gây nên cho dân tộc rồi. Trái lại thầy Tạ Quang Bửu, đương kim Hiệu trưởng Trường Thanh Niên Tiền Tuyến, rất giỏi về các ngành khoa học, toán học và triết học, nhưng Thầy Bửu đã sai lầm khi chọn con đường cộng sản.
Anh tôi từ chối và nói: “Tại sao toa lại đi theo cộng sản? Hai khối Tư Bản và Cộng Sản là hai thế lực đang ra sức tiêu diệt lẫn nhau. Tại sao cụ Hồ không chọn con đường Trung Lập để tránh cho nhân dân khỏi rơi vào cuộc chém giết? Moa thà chết; chứ không thể nào tham gia vào đảng Cộng Sản để mang tội với đồng bào mình? Biết không thể thuyết phục được anh tôi, Phan Mỹ đành chia tay. Vào thời điểm 1946, anh tôi mới 21 tuổi, xuất thân trường Albert Sarraut, vừa mới đậu chứng chỉ Toán Đại Cương (Math Général) năm trước, mà đã nhìn thấy hiểm họa cộng sản sẽ gây nên cho dân tộc rồi. Trái lại thầy Tạ Quang Bửu, đương kim Hiệu trưởng Trường Thanh Niên Tiền Tuyến, rất giỏi về các ngành khoa học, toán học và triết học, nhưng Thầy Bửu đã sai lầm khi chọn con đường cộng sản.
Anh tôi bị đưa ra pháp trường để bị xử bắn thì vừa đúng lúc quân đội
Pháp đổ bộ vào Hà Nội, nhờ đó mà được giải thoát. Thầy (Bố) chúng tôi
qua đời vào lúc đất nước ngửa nghiêng, gia đình ly tán. Hai người anh
khác của tôi – Đặng văn Bút, Đặng văn Nghiên – đang là sinh viên sắp ra
trường Đại Học Hà Nội cũng bị lính của Võ Nguyên Giáp giết chết trong
cuộc thanh trừng đảng phái Quốc Gia. Anh Đặng văn Châu của tôi thoát vào
Sài Gòn, được người chú ruột là bác sĩ Đặng văn Hồ gửi sang Pháp du
học. Vì cần có tiền để sinh sống, anh tôi chọn ngành Marine Marchante
(trường này có học bổng hàng tháng) và trở thành người Việt Nam đầu tiên
có bằng Viễn Dương Thuyền trường (Commandant Long court) lái tàu xuyên
Đại dương. Khi Tổng thống Ngô Đình Diệm về nước, thu hồi nền độc lập từ
tay người Pháp, anh tôi được mời về đảm nhiệm chức vụ Directeur Pilotage
sông Sài Gòn và đồng thời làm Giám đốc trường Hàng Hải thuộc Trung tâm
Kỹ thuật Phú Thọ.
Tháng Tư năm 1975, cộng sản chiếm Miền Nam, gia đình anh tôi bị kẹt lại,
nhưng là một nhà hàng hải chuyên nghiệp, nên anh tôi đã đưa gia đình
vượt biển sang Singapore an toàn và định cư tại Pháp. Anh tôi qua đời
tại Pháp năm 2009 và các con đã đưa tro cốt của anh về chôn cất tại
nghĩa trang dòng họ Đặng tại làng Nho Lâm, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An
năm 2011. Nhân dịp đó, tôi đã liều mạng về nước để tham dự buổi lễ chôn
cất tro cốt anh mình vào lòng đất Mẹ và để quỳ lạy Tổ tiên. Đây là lần
về nước cuối cùng cho đến khi chế độ cộng sản bị lật đổ.
Tuesday, November 5, 2013
TRUYỆN VUI VIỆT NAM
ĐỔ XĂNG ÔM
Đứt gánh giữa đường ở tuổi 25, chị không đi bước nữa. Đi đâu chị cũng tuyên bố chị ở vậy hy sinh hạnh phúc bản thân cho con cái, cho tổ quốc.Thực tình chị chẳng hay đầu mày cuối mắt với ai, hằng ngày chỉ chăm chú vào việc bán xăng lẻ kiếm tiền nuôi con. Nhưng “ong” vờn quá nhiều khiến chị ngày càng làm duyên làm dáng và nhận ra rằng mình đẹp. Và mình phải khôn ngoan tận dụng cái vốn trời cho miễn sao không phạm thuần phong mỹ tục và đạo đức bác Hồ là được. Không phải là nhà “ong học” chị vẫn biết tỏng con nào tơ, con nào già, con nào la cà cho vui, con nào bay tới bay lui để đặt mục tiêu... oanh tạc.
Một anh chàng gốc rễ ở đây, vậy mà vẫn “đi lạc” vào nhà chị, vờ hỏi thăm đường. Rồi anh bảo chị đổ xăng. Cổ áo trễ tràng, chị cúi xuống… Ôi chao! Anh thấy lâng lâng như vừa uống rượu. Rồi anh bông lơn, hỏi mồ chồng cỏ héo chưa em? Cặp mắt gợi tình, chị nói em quạt mỏi tay rồi mà chưa héo. Anh nói hay là em nhổ cho nhanh?
Note: Những hình ảnh trong
bài viết này là hình minh họa
Anh móc ví tính tiền. Chị đứng sát sạt bên anh. Hương thiếu phụ át cả mùi xăng làm anh mê mẩn. Chị chủ động rút tờ hai trăm ngàn trong ví anh, nói vô nhà em thối lại nhé. Anh sướng rơn, nghĩ bụng chắc con cá “đói” đang cắn câu. Chị đứng lấp lửng ở cửa buồng, bất ngờ tát yêu anh, nói anh đẹp “chai” lắm. Mặt mày đờ đẫn, anh ôm choàng chị. Anh vừa định đi xa hơn thì chị khẽ đẩy anh ra, nói để khi khác, con bé em đi học sắp về. Tiền thối đây anh. Anh nói thôi, bo cho em.
Từ đó anh thường than với bà xã, rằng xăng đã lên lại còn bị đổ thiếu, tiền xăng coi vậy mà bộn em ơi. Sau lời than, anh có vài trăm từ sự cảm thông của vợ.
Một lần đi nhậu thịt dê, bàn anh và bàn kế bên không hẹn mà cùng nói về chị bán xăng. Anh chưng hửng, thì ra con nhỏ này có tinh thần cộng sản, “ban phát” của quý cho mọi người chứ không chủ trương độc quyền tư hữu. Anh ngồi im lặng, sượng sùng. Một ông nói chúng mình là "đồng chí anh em", đã “chung một điểm rơi” sao không ghép bàn ngồi với nhau theo tinh thần tập thể , đồng hội đồng thuyền?
Sau màn cụng ly thề “đừng cho vợ biết”, các ông tranh nhau kể “tình tôi với nàng đẹp nhất trần gian”. Ông thì kể nàng tình tự với tao thế này, ông thì kể nàng âu yếm tao thế kia. Ông thì nói tao là người tiên phong số một vào lối vườn đào. Có ông còn bạo miệng kể, gần đến lúc “cao điểm” thì con bé nàng về. Xui thế!
Cuối cùng ai cũng ngã ngửa vì em này rất công bằng, theo tinh thần xã hội chủ nghĩa, một xã hội không giai cấp, không phân biệt đối xử. Gặp ai nàng cũng diễn cùng một vở: từ khâu gợi tình cho đến khâu “gợi” tiền. Một ông nhăn nhó, nói nó đổ loại xăng gì mà xe tui cứ nổ lụp bụp, đi cà giựt cà tưng. Cả bọn mặt nghệch ra, ai cũng “ngậm ngùi” nói xe tui khác gì xe ông. Lão chủ quán đi ngang cười ha hả: “Đổ xăng ba lăng nhăng thì phải thế thôi”.
“Phiên tòa” cấp thôn
Dạo này người làng hay xì xào về vụ “xăng ôm” với một lô tên tuổi quý anh “khả kính”. Mấy bà vợ “có quyền và nghĩa vụ liên quan” nhảy dựng lên, rật rật tìm nhau bàn tính và quyết định hai điều: Một là chồng ai nấy… dạy. Hai là gửi đơn cho thôn đề nghị kiểm điểm con mẹ bán xăng vì hành vi “treo mỡ trước miệng mèo”, làm ảnh hưởng đến nếp sống văn hóa địa phương, nhất là xã ta đã được đảng ban biển phong tặng "xã văn hóa"!
Trưởng
thôn xử phiên tòa
Điều quan trọng nhất là phải tuân theo nghị quyết của hội nghị trung ương X chống tham ô, trụy lạc nếu không các ông lại theo gương cựu Tổng bí thư đem 9 trăm triệu đô mua cái lá đa thì tan nhà nát cửa. Họ vận động các bà vợ đại cán xã thôn lập cuộc "phê và tư phê" cấp xã thôn. Do đó mà có phiên tòa cấp xã.
-Xã hỏi vì sao cô bán xăng?
Thưa các anh cán bộ, em bán xăng vì nước nào cũng cần xăng, ai đi xe cũng cần xăng. Xăng là hàng thiết yếu cho đời sống nhân dân nên em bán xăng để phục vụ nhân dân.
-Bán xăng thì bán, sao lại ôm?
Em bán xăng, hai tay đổ xăng làm sao mà ôm như mấy cô bia ôm, karaoké
ôm, cà phê ôm, oan cho em quá! Khi em đổ xăng, mấy ảnh lợi dụng ôm em.
em bị người ta ôm chứ em có ôm ai đâu!
-Tại sao cô không xô khách ra ?
Chị đáp, xô ra thì xăng đổ. Lỗ em ai chịu? Hơn nữa, chính đảng ta hô hào rằng "khách hàng là thượng đế". Em đâu dám chống đối thượng đế. Em sợ bị các ngài ghép là tội "phản động", bắt em bỏ tù thì ai nuôi con em!
-Vậy sao cô lấy tiền bo? - thôn hỏi tiếp.
Chị lại thưa, đó là tiền lẻ mấy ảnh cho em vì cám cảnh mẹ giá con côi. Em chỉ lấy mấy đồng lẻ thôi trong khi có người lấy mấy tỷ đồng USD cho gái , có ai dám nói đâu!
Chị lại thưa, đó là tiền lẻ mấy ảnh cho em vì cám cảnh mẹ giá con côi. Em chỉ lấy mấy đồng lẻ thôi trong khi có người lấy mấy tỷ đồng USD cho gái , có ai dám nói đâu!
-Cô có biết là cô đang treo mỡ trước miệng mèo không?
Chị nổi tức, nói: Lạ hè, tui có mỡ tui treo, ai có mèo nấy giữ chớ! Thiên hạ bây giờ đua nhau sửa sắc đẹp cũng là "mỡ treo miệng mèo" mà mèo không thèm rớ tới. Còn tụi theo ông bà dạy"Tốt khoe xấu che", tôi đâu có khoe cái xấu, cái xấu thì tôi che đậy kín đáo, tôi đâu có xâm phạm gì ai đâu! Các anh la em như vậy thiệt oan em quá!
Add caption |
Xã phải cho chị về. Ra đến thềm, chị quay lại, mắt long lanh, nói: “Bữa nào mấy anh ghé em đổ xăng cho vui, héng!”.Em sẽ vui vẻ phục vụ các anh từ A đến Z...
Chị ra về, các cán bộ xã cười nói rôm rả: " chị ta đẹp lại lý luận giỏi giang . Chị có tài hơn Đứt Miệng và Trọng Lú. Biết đâu mai mốt chị ta làm Tổng bí thư của tụi mình!
Monday, November 4, 2013
VĂN QUANG * NGOẠI CẢM
“NGOẠI CẢM THẬT VÀ NGOẠI CẢM DỞM”
Dư luân tại VN đang bùng lên dữ dội và được mọi người theo dõi hiện nay
không còn là chuyện ông BS Nguyễn Mạnh Tường ném xác bệnh nhân bị tử
vong xuống sông để phi tang nữa. Tội ác quá tàn độc của một BS bị lên án
gay gắt nhưng cho tới nay vẫn chưa thấy ai chịu trách nhiệm cả. Phường
đổ cho xã, xã đổ cho quận, quận nhận “sai chút đỉnh”, đỡ đòn cho Sở Y Tế
Thành Phố, nhưng lại viện dẫn hàng chục khó khăn để bào chữa. Còn bà Bộ
trưởng Bộ Y tế thì thấy “xót xa, khổ tâm, day dứt” và cũng thanh minh:
"Cả nước có gần 300 thanh tra, trong đó tập trung chủ yếu ở Hà Nội, có
tỉnh chỉ có 2-3 thanh tra; trong khi có rất nhiều lĩnh vực khác nhau
không thể kiểm tra hết được”
. Cứ đá qua đá lại, Phó thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân phải chỉ ra lỗ hổng
trong cơ chế quản lý các cơ sở hành nghề y dược tư nhân,đề nghị Bộ Y tế,
UBND TP Hà Nội rà soát trách nhiệm của cơ quan quản lý và địa phương
trong vụ thẩm mỹ viện Cát Tường. Chưa có cơ quan nào, chưa có một vị
“lãnh đạo” nào đứng ra thẳng thắn nhận “lỗi ấy của tôi”. Họ sợ cái gì?
Sợ mất uy tín hay mất ghế? Thật ra, không cần ai từ chức cũng được, cũng
là cái “thói quen” không có “văn hóa từ chức” trong thời đại này thôi.
Nếu có một cơ quan hay một “nhân vật nào đó” đứng ra nhận lỗi, dư luận
sẽ bớt giận dữ hơn bây giờ nhiều.
Như lời ông Nguyễn Bá Thanh khi còn làm việc ở Đà Nẵng “cán bộ phải biết
học tập văn hóa xấu hổ”, đến nay dường như chưa có ai chịu học cả. Từ
chuyện lười học văn hóa xấu hổ mới đẻ ra chuyện không có văn hóa từ
chức.Tuy nhiên chuyện đó không đáng bàn nhiều. Chuyện hôm nay tôi bàn
đến là chuyện khác, câu chuyện về tâm linh trong mỗi con người chúng ta.
Có người tin điều này, có người tin vào điều khác và cũng có thể có
người không tin vào điều gì cả. Cái quyền tự do ấy không ai bắt buộc
ngược xuôi được và cũng chẳng có điều luật nào ngăn cấm cho hay không
cho. Mà dù có ngăn cấm cũng vô ích, bởi niềm tin đó nằm sâu xa trong tâm
tưởng mỗi người.
Tin hay khôngCụ thể hơn, tôi chỉ muốn tường trình cùng bạn đọc những sự
việc đã và đang xảy ra tại VN về vấn đề được gọi là “những nhà ngoại
cảm”. Tôi cũng xin minh xác ngay, ở đây tôi không chỉ trích, phản đối
hay ủng hộ việc làm của những nhà được gọi là “nhà ngoại cảm” ở VN hiện
nay. Bới, thú thật với bạn đọc, chính tôi cũng chưa biết có nên tin hay
không. Chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh đi tìm hài cốt hoặc được nghe
những người đã mất nhập hồn về nói chuyện với người còn sống.
Nhưng câu chuyện về những sự hiển linh, về những cuộc đối thoại giữa
người cõi âm và người trần thế thì tôi nghe nhiều rồi. Chắc một số bạn
đọc cũng ở trong tình trạng đó. Tôi chỉ nghĩ rằng chuyện tâm linh và
những người có khả năng đặc biệt để giao tiếp với những điều bí ẩn là có
thật, nhưng không nhiều. Những kẻ lợi dụng lòng tin lại quá nhiều.
Chuyện đó vẫn âm ỷ chảy trong đời sống của chúng ta. Thât giả lẫn lộn là
chuyện khó phân biệt rõ ràng, nhất là trong thế giới tâm linh. Nhưng
tại sao đến bây giờ làn sóng dư luận mới bùng lên như một cơn bão.
Trước hết vì hai lý do. 1- Đài Truyền Hình VN – VTV1– mới đây có môt
“chuyên đề” về vấn đề này mà mục đích chính là vạch mặt chỉ tên những kẻ
lợi dụng lòng tin của người dân. 2- Ngay sau vụ bà Lê Thị Thanh Huyền
bị BS thẩm mỹ ném xuống sông Hồng, gia đình nạn nhân đã dồn hết công
sức vào việc tìm kiếm, trong đó có cả việc mời nhà ngoại cảm cùng lên
thuyền với toán thợ lặn tìm kiếm. Nhưng cho đến khi tôi viết bài này đã
là nửa tháng trôi qua, thi thể nạn nhân vẫn chưa tìm thấy. Cho nên dư
luận vẫn cứ sôi sùng sục, hầu hết các báo đều thi nhau đưa tin tức mới
nhất về vụ này. Có hàng trăm câu chuyện được kể, có hàng ngàn ý kiến độc
giả góp tiếng nói. Có thể viết thành một tập sách dầy vài trăm trang
khiến bạn đọc bối rối. Ở đây, tôi chỉ xin tóm tắt những sự kiện chính để
bạn đọc tìm hiểu vấn đề dễ dàng hơn.
Đài Truyền hình VN “vạch mặt” nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng
Youtube có tên VTV Đài Truyền Hình Việt Nam đã đăng tải một phóng sự gây sốc cho rất đông quần chúng tin vào năng lực của những nhà ngoại cảm. VTV đã đưa ra khá nhiều thông tin và bằng chứng về khả năng thực sự của các nhà ngoại cảm. Trong số đó có cả nhà ngoại cảm nổi tiếng Phan Thị Bích Hằng. Theo cục Người có công (Viện pháp y quân đội) gần như 100% các mẫu xương tìm theo lời các nhà ngoại cảm mang đến giám định đều cho kết quả sai. Và 2-5% số xương mang đến không phải xương người.
Với các trường hợp do thân nhân tự mang đến xét nghiệm cũng cho các kết
quả sai khá cao.Chương trình này cũng nêu ra một số trường hợp đau lòng
vì quá tin nhà ngoại cảm mà các gia đình đã mang các xương động vật về
thờ cúng trang nghiêm. Như vụ ông Hoàng Chí Kiên bị hành quyết. Năm
1990, phần thân thể của vị tướng này đã được vào nghĩa trang liệt sĩ.
Còn phần thủ cấp thì vẫn chưa tìm ra. Bộ quốc phòng và gia đình đã nhờ
đến nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng
Khi đem kiểm định, phần xương mà bà Bích Hằng mang về lại là mảnh sành
vụn và 1 chiếc răng lợn. Sau vụ việc trên bà Bích Hằng vẫn tiếp tục đi
tìm hài cốt và không có bất cứ lời giải thích nào. Sau đó bà Bích Hằng
được mời đến tìm thi thể nạn nhân Lê Thị Thanh Huyền, người bị BS Tường
mới “thủ tiêu xác” bằng cách ném xuống sông Hồng, đoạn cầu Thanh Trì.
Nhưng bà Bích Hằng từ chối bởi sau khi bị Đài TH và báo chí phanh phui
bà không còn tinh thần làm việc này nữa. Có người còn cho rằng trước đây
bà Hằng có thể có khả năng ngoại cảm, nhưng từ khi sinh đứa con thứ
hai, bà đã mất khả năng ấy nên càng về sau bà đều có ngoại cảm sai hết.
Đây là một sự phỉ báng cực kì vô luân Vụ “tấn công” bà Bích Hằng đã gây
ra nhiều tranh cãi gay gắt. Đáng chú ý nhất, sau khi VTV1 phát sóng, Đại
tá Hàn Thụy Vũ với tư cách là Phó chủ nhiệm Bộ môn Cận tâm lí, Trung
tâm Nghiên cứu tiềm năng con người, Liên hiệp các hội khoa học kỹ thuật
Việt Nam –chua xót khi nói về vụ việc nhà báo Thu Uyên và VTV “kết án”
các nhà ngoại cảm gây chấn động dư luận.
Bài viết của ông rât dài, tôi chỉ tóm tắt vài điểm chính. Ông cho rằng,
dựa vào một hai vụ việc không chính xác rồi “đánh” vào nhà ngoại cảm
Phan Thị Bích Hằng là thiếu khách quan, khoa học.t;Ông cón nói “Chúng
tôi nhận thức đây là một sự phỉ báng cực kì vô luân đối với các vong
linh liệt sỹ”.>“Với một cơ quan truyền thông chính thống như VTV,
việc đưa ra một phóng sự với những khẳng định “chắc nịch” về ngoại cảm
trong một chương trình truyền hình trực tiếp đã gây hiện tượng tâm lí
“tát nước theo mưa” của đông đảo người dân không có hiểu biết về ngoại
cảm. Gây hoang mang, xáo trộn và bức xúc lớn trong dư luận cả nước”.
Ông Hàn Vĩnh Thụy đã hoạt động tìm mộ và hài cốt liệt sĩ từ năm 1900 cho
biết, năng lực ngoại cảm của Phan Thị Bích Hằng được thử thách và đánh
giá trong thời gian lâu dài. Vụ tìm hài cốt nhà văn Nam Cao, bà Hằng có
công lớn nhất….Một nhà ngoại cảm khác cũng bị “tấn công” Ngoài bà Phan
Thị Bích Hằng, chương trình VTV1 còn tiếp tục “vạch mặt” một nhà ngoại
cảm khác là Vũ Thị HòaĐồng
Nai).Theo chương trình, rất nhiều thân nhân, gia đình của các liệt sĩ đã
nhận nhầm xương động vật thành xương của người đã khuất.
Vụ này cũng bị ông Hà Văn Tuấn - con trai của liệt sĩ Hà Văn Bào
(1933-1969) và ông Phạm Văn Chiến là cháu của liệt sĩ Phạm Văn Lựu
(1948-1969) đã gửi đơn tới VTV vì phần phê phán "nhà ngoại cảm" Vũ Thị
Hòa. Ông Tuấn viết: "Tôi khẳng định không có sự tạo hiện trường giả, bởi
vì đất nơi bố tôi nằm rất chắc, được bồi đắp bao năm nay nên nếu là giả
thì chúng tôi nhận thấy ngay.Hơn nữa, cô Hòa làm giả để làm gì, vì cô
không nhận một đồng tiền nào khi giúp gia đình tôi.
Phạm Văn Chiến, cháu của liệt sĩ Phạm Văn Lựu
(1948-1969) cũng cho biết nhà ngoại cảm Vũ Thị Hòa đã giúp gia đình ông
tìm hài cốt 2 liệt sĩ trong gia đình ông là bác ruột (vào ngày
28/4/2013) và chú ruột của ông (30/9/2013). Bên “tấn công” ráo riết,
không thương tiếc, bên bênh vực rất cương quyết, bên nào cũng có những
bằng chứng “đáng tin nhất” khiến dân VN cứ như đứng giữa sa mạc. Vài
mánh khóe lừa tinh vi
Bên cạnh đó, rất nguồn tin dẫn chứng còn có nhiều nhà ngoại cảm hoàn
toàn không có khả năng này, nhưng thấy “làm ăn khá” nên nhào vô kiếm
chác với hàng trăm kiểu lừa đảo tinh vi. Tạm thời có thể kể ra một số
mánh lới lừa bịp đó.
- Kiều lừa đảo cao cấp.- Tiến sĩ Vũ Thế Khanh (Tổng Giám đốc Hội Liên
hiệp Khoa học Kỹ thuật Tin học ứng dụng - UIA) cũng cho biết trên báo
Pháp luật Việt Nam: “Tôi cũng biết được một thủ đoạn là dùng hóa chất,
dược liệu để đánh lừa cảm giác, đánh gục ý thức của người đến xem. Nếu
dùng quá liều sẽ gây những tác dụng phụ rất lớn”.
Chính loại hóa chất “lạ” này đã tác động gây ảo giác để rồi sau đó, người đi tìm mộ đã hoàn toàn bị nhà ngoại cảm điều khiển.
- Kiều lừa đảo có “đồng minh” công tác
Các nhà ngoại cảm nuôi một đội quân chuyên đi nghe ngóng thông tin của
các gia đình đi tìm mộ. Đội quân này được trang bị đầy đủ điện thoại,
chi phí…Sau đó, đội “thám tử” báo cáo lại thông tin thu thập được cho
“nhà ngoại cảm”. Nhà ngoại cảm lại dùng những thông tin này để “ra đòn”
phủ đầu với tín chủ. Cho nên nhà ngoại cảm nói vanh vách họ tên, tình
nết, hình dáng mọi người trong gia đình. Gọi hồn về nói chuyện khóc lóc,
kể lể toàn sự thật vái chục năm xưa. Như thế nhà nào cũng cúi đầu thán
phục và cho tới bây giờ vẫn cứ cho là “đúng quá”, “thần kỳ nhất thiên
hạ”.
- Dựng hài cốt giả
Không tốn kém như việc dùng hóa chất, dược liệu hay “thám tử riêng”, một
số nhà ngoại cảm tự xưng lại còn mất nhân tính hơn khi dựng mộ giả nhằm
tung tin đó là phần mộ của người đã khuất. Nhà ngoại cảm dởm cùng đồng
bọn, tạo ra những nấm mộ giả, chôn sẵn xương cốt, đôi khi còn có một lọ
thủy tinh như lọ penicilline ghi tên tuổi người quá cố. Sau đó làm môt
màn “lên đồng” ngay bên mộ, nói chuyện với người cõi âm!
- Với vài thủ đoạn nham hiểm như trên, nhà “ngoại cảm dởm” đã dễ dàng
chiếm được niềm tin của mọi người. Và cứ thế một đồn mười, mười đồn
trăm, chẳng mấy lúc cả nước nức tiếng linh thiêng. Chưa thể thống kê hết
được đã có bao nhiêu gia đình bị móc túi hàng trăm triệu cho đến bây
giờ vẫn chưa tin mình bị lừa.
Vụ lừa đảo “ngon” nhất, ẵm gọn gần 8 tỉ đồng
Ông Nguyễn Hoàng Phương, Phó chủ tịch Công đoàn Ngân hàng Chính sách xã
hội (NHCSXH) cho biết, trước đây, thông qua một số người giới thiệu, bà
Phan Thị Thuộc - lúc đó là quyền Chủ tịch Công đoàn NHCSXH - đến gặp ông
Nguyễn Thanh Thúy đặt vấn đề phối hợp tìm kiếm, quy tập mộ liệt sĩ.
Sau đó, hai bên đã ký thỏa thuận, Công đoàn NHCSXH sẽ trả 75 triệu
đồng/mỗi bộ hài cốt liệt sĩ (HCLS) mà ông Thúy tìm được. Sau đó, ông
Thúy sẽ chỉ vị trí để tìm kiếm. Tại nơi tìm kiếm, hầu hết ông Thúy không
phân biệt được đó là hài cốt của liệt sĩ nào, chỉ đưa ra kết luận là
HCLS.
Ông Thúy đã tìm được hơn 100 bộ “hài cốt liệt sĩ”. Đồng nghĩa với việc 75 triệu nhân với 100, cơ quan này đã trả cho nhà ngoại cảm này số tiền gần 8 tỉ đồng.
Công đoàn NHCSXH thuê ông Thúy tìm HCLS, thì phải biết được chính xác
những bộ hài cốt tìm được thực sự là HCLS thì mới trả tiền. Đằng này, họ
chưa biết đó có phải là HCLS hay không vẫn trả đủ tiền, lên tới khoảng 8
tỉ đồng.
Ông Thúy còn hợp tác với NHCSXH một vài lần khác cũng với cái giá trên trời ấy.
Sự dễ dãi thái quá này khiến mọi người không thể không đặt câu hỏi về
mối quan hệ giữa “nhà tâm linh" Nguyễn Thanh Thúy và Công đoàn NHCSXH.
Cũng cần biết thêm, Ngân hàng Chính sách xã hội (NHCSXH) thực chất là 1
quỹ của Nhà nước lập ra để hỗ trợ đối tượng chính sách, già đình nghèo
khó và sinh viên học sinh. Trong khi những người mang danh được hỗ trợ
đói nhăn răng thì các quan cứ tiêu tiền nhà nước vào những việc lãng
nhách, sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi.
'Nhà tâm linh' bị bắt vì nghi lừa đảo tìm mộ liệt sĩ
Chính vì vụ lừa đảo trắng rợn này, sáng 28/10, Công an tỉnh Quảng Trị,
Viện kiểm sát tỉnh Quảng Trị công bố quyết định khởi tố bị can, tạm giam
4 tháng Nguyễn Văn Thúy (tức Cậu Thủy, 54 tuổi) và Mẫn Thị Duyên (41
tuổi, cùng trú ở thôn Trác Bút, thị trấn Chờ, huyện Yên Phong, tỉnh Bắc
Ninh).
Hai nghi can bị khởi tố về hành vi làm giả hài cốt, di vật, nơi chôn
liệt sĩ theo Điều 139 Bộ luật Hình sự (tội Lừa đảo, chiếm đoạt tài sản).
Công an tỉnh Quảng Trị sau đó khám xét nơi ở của Thúy và Duyên, đưa các
nghi can về tỉnh Quảng Trị để điều tra.
Trong khi khám xét, trên chiếc xe Toyota Land Cruiser Prado của Thúy, CA
phát hiện một còng số 8, dùi cui điện, dao dài 58cm (cả cán), một dao
bấm và một dao nhọn.
Vài nét về chân dung “cậu Thủy”
Sau khi ly dị vợ đầu, năm 1995, ông Thúy chung sống với bà Mẫn Thị Duyên
(50 tuổi), cùng hành nghề cúng bái và tìm mồ mả thất lạc cho người dân
địa phương và mấy tỉnh lân cận. Năm 1996, Thúy và Duyên bị công an tỉnh
Bắc Ninh bắt vì tội lừa đảo, chiếm dụng tài sản và sử dụng vũ khí quân
dụng.
Sau đó, Thúy bị kết án 10 năm tù, Duyên 12 năm tù. Năm 2005, sau khi ra
tù, ông Thúy tiếp tục hành nghề “ngoại cảm”, tìm mồ mả và bắt đầu nhận
tìm mộ liệt sĩ với biệt danh tự xưng là “cậu Thủy”.
Muốn tìm kiếm mồ mả, người thân đến tìm “cậu Thủy” và đặt cọc số tiền 15
- 20 triệu đồng. Sau vài tháng, “cậu” gọi đi đến một nơi hoang vắng,
sau đó bảo nhập vong. Vong sẽ đưa đến nơi mà đào khoảng 0,5 đến 1 mét là
thấy xương vụn kèm di vật có khắc tên. Sau đó, gia đình của liệt sĩ sẽ
trả thêm cho cậu khoảng 100 triệu đồng.
Với những cuộc tìm kiếm được trả công hậu hỉ, vợ chồng Thúy - Duyên phất lên nhanh chóng, nhà cửa, xe cộ sang hơn quan.
Các nhà ngoại càm đang “ăn có” vụ tìm thi thể bà Huyền
Trong thời gian tìm kiếm thi thể nạn nhân bị BS Tường ném xuống sông
Hồng, những ngày vừa qua, đã có gần chục người tự xưng là "nhà ngoại
cảm" từ khắp nơi đến khu vực cầu Thanh Trì nhằm giúp tìm kiếm thi thể
nạn nhân Lê Thị Thanh Huyền. Đáng chú ý, có người còn "lao xuống sông"
để... nhập hồn nạn nhân. Tuy nhiên, trong những lời phán đoán của các
nhà ngoại cảm, có người cho rằng thi thể bị cát vùi, sâu lắm, sợ không
tìm được.
Hôm 25/10, một người phụ nữ mặc áo khoác vàng, quàng khăn vàng đến hiện
trường và tự xưng là nhà ngoại cảm để tìm xác nạn nhân. Sau khi thắp
hương khấn vái, người phụ nữ này cùng đội thợ lặn và anh Huy, chồng nạn
nhân, xuống thuyền cùng tìm kiếm xác nạn nhân. Ngay khi ra giữa sông,
"nhà ngoại cảm" này đã được chị Huyền "nhập hồn" rồi ôm lấy anh Huy hét
lên: "Em không muốn chết, không muốn đi đâu cả, em chỉ ở nhà với chồng
và con thôi".
Sau khi lên bờ, "nhà ngoại cảm"
này vẫn khóc lóc vật vã: "Hôm qua chị ấy nhập vào người em rồi hiển
linh bắt em đi xuống đây bằng được lúc 18 giờ. Em lẽ ra không dám đi vì
trời tối nhưng chị ấy bắt em đi nên không thể không đến được”. Nhưng rồi
vẫn chỉ là vô vọng.
Liên tiếp vào chiều cùng ngày, chừng 10 "nhà ngoại cảm" tự xưng khác
cũng đã tìm đến hiện trường mong được cùng tham gia tìm kiếm thi thể chị
Huyền. Song thi thể chị Huyền vẫn chưa được tìm thấy.
Trước diễn biến này, anh Huy, chồng nạn nhân, đã bày tỏ: "Thực sự bây
giờ tôi rất mệt mỏi. Các nhà ngoại cảm kia gia đình tôi không nhờ, tôi
cũng không muốn bàn luận về họ nữa".
Em trai chị Huyền bực tức hơn, gọi điện thoại báo cho lực lượng công an
đến để dẹp các nhà ngoại cảm. Anh cho biết: “Nhà ngoại cảm đến cũng
nhiều, ai cũng nói là ở đây, cứ tìm sẽ có tin vui nhưng đến nay đã có gì
đâu”. Anh nói “Toàn cào cào, châu chấu đến để kiếm miếng ăn, gia đình
thật sự mệt mỏi vì những nhà ngoại cảm như thế này rồi”. Nghe tin có
công an tới, các nhà ngoại cảm chuồn ngay lên trên bờ để tránh gặp.
Bằng mọi giá phải tìm bằng được thi thể chị Huyền
Đến nay gia đình chị Huyền đã đặt nghi ngờ là BS Tường không ném xác chị
Huyền xuống sông, có thể BS này đã cắt nhỏ thi thể nạn nhân chôn ở đâu
đó trên bờ. Tuy nhiên theo Giám đốc Công an Thành phố Hà Nội vẫn tin là
BS Tường đã ném xác chị Huyền xuống sông, có những nhân chứng phát hiện
điều này. Ông nói, bằng mọi giá phải tìm được xác chị Huyền còn để chứng
minh, xác định đúng tội danh đối với đối tượng Nguyễn Mạnh Tường. CA Hà
Nội nhất định không bỏ cuộc. Cuôc tìm kiếm vẫn tiếp tục và sẽ dùng lưới
gắn móc câu thép kéo rê dọc sông với hy vọng sớm tìm được xác nạn nhân.
Đó là những sự thật qua dư luận, không biết từ nay còn ai tin tưởng hoàn
toàn vào các “nhà ngoại cảm” dù có danh tiếng hay không. Nó kéo theo sự
ế ẩm của hàng loạt những “trung tâm thẩm mỹ” ở Hà Nội và Sài Gòn.
Nhất là các bà ở VN hoặc cũng có nhiều bà nước ngoài về VN làm phẫu
thuật thẩm mỹ cho rẻ, cần đề phòng hết sức cẩn thận. Phải tìm đến những
trung tâm được cấp giấy phép, có cơ sở đàng hoàng. Tốt nhất nên đi cùng
một người thứ hai đề phòng mọi bất trắc. Ở đây mọi chuyện “liều lĩnh”
đều có thể xảy ra. Tôi đã từng thưa với các cụ là không liều thì không
sống ở VN được.
Văn Quang – 01-11-2013
“Nhà tâm linh" Nguyễn Thanh Thúy tức cậu Thủy bị bắt tại nhà
Biệt thự sang trọng của vợ chồng cậu Thủy, cậu còn nhiều tài sản ở quanh vùng lên tới hàng chục tỉ đồng.
Sau khi làm ra vẻ được chị Huyền "nhập hồn" nhà ngoại cảm này ôm lấy anh Huy hét lên, “Em không muốn chết, không muốn đi đâu cả, em chỉ ở nhà với chồng và con thôi"! Nhưng… kết quả vẫn chẳng có gì biến chuyển.
Tại khu vực chân cầu Thanh Trì (Hà Nội), người nhà nạn nhân vẫn kiên trì tổ chức tìm kiếm.
Vài mánh khóe lừa tinh vi
Bên cạnh đó, nguồn tin dẫn chứng còn có nhiều nhà ngoại cảm hoàn toàn không có khả năng này, nhưng thấy “làm ăn khá” nên nhào vô kiếm chác với hàng trăm kiểu lừa đảo tinh vi. Tạm thời có thể kể ra một số mánh lới lừa bịp đó.
Kiểu lừa đảo cao cấp
Tiến sĩ Vũ Thế Khanh (Tổng Giám đốc Hội Liên hiệp Khoa học Kỹ thuật Tin học ứng dụng - UIA) cũng cho biết trên báo Pháp luật Việt Nam, “Tôi cũng biết được một thủ đoạn là dùng hóa chất, dược liệu để đánh lừa cảm giác, đánh gục ý thức của người đến xem. Nếu dùng quá liều sẽ gây những tác dụng phụ rất lớn.”
Chính loại hóa chất “lạ” này đã tác động gây ảo giác để rồi sau đó, người đi tìm mộ đã hoàn toàn bị nhà ngoại cảm điều khiển.
Kiều lừa đảo có đồng minh công tác
Các nhà ngoại cảm nuôi một đội quân chuyên đi nghe ngóng thông tin của các gia đình đi tìm mộ. Đội quân này được trang bị đầy đủ điện thoại, chi phí… Sau đó, đội “thám tử” báo cáo lại thông tin thu thập được cho “nhà ngoại cảm.” Nhà ngoại cảm lại dùng những thông tin này để “ra đòn” phủ đầu với tín chủ. Cho nên nhà ngoại cảm nói vanh vách họ tên, tính nết, hình dáng mọi người trong gia đình. Gọi hồn về nói chuyện khóc lóc, kể lể toàn sự thật vái chục năm xưa. Như thế nhà nào cũng cúi đầu thán phục và cho tới bây giờ vẫn cứ cho là “đúng quá,” “thần kỳ nhất thiên hạ.”
Dựng hài cốt giả
Không tốn kém như việc dùng hóa chất, dược liệu hay “thám tử riêng,” một số nhà ngoại cảm tự xưng lại còn mất nhân tính hơn khi dựng mộ giả nhằm tung tin đó là phần mộ của người đã khuất. Nhà ngoại cảm dởm cùng đồng bọn, tạo ra những nấm mộ giả, chôn sẵn xương cốt, đôi khi còn có một lọ thủy tinh như lọ penicilline ghi tên tuổi người quá cố. Sau đó làm môt màn “lên đồng” ngay bên mộ, nói chuyện với người cõi âm!
Với vài thủ đoạn nham hiểm như trên, nhà “ngoại cảm dởm” đã dễ dàng chiếm được niềm tin của mọi người. Và cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng mấy lúc cả nước nức tiếng linh thiêng. Chưa thể thống kê hết được đã có bao nhiêu gia đình bị móc túi hàng trăm triệu cho đến bây giờ vẫn chưa tin mình bị lừa.
Bên cạnh đó, nguồn tin dẫn chứng còn có nhiều nhà ngoại cảm hoàn toàn không có khả năng này, nhưng thấy “làm ăn khá” nên nhào vô kiếm chác với hàng trăm kiểu lừa đảo tinh vi. Tạm thời có thể kể ra một số mánh lới lừa bịp đó.
Kiểu lừa đảo cao cấp
Tiến sĩ Vũ Thế Khanh (Tổng Giám đốc Hội Liên hiệp Khoa học Kỹ thuật Tin học ứng dụng - UIA) cũng cho biết trên báo Pháp luật Việt Nam, “Tôi cũng biết được một thủ đoạn là dùng hóa chất, dược liệu để đánh lừa cảm giác, đánh gục ý thức của người đến xem. Nếu dùng quá liều sẽ gây những tác dụng phụ rất lớn.”
Chính loại hóa chất “lạ” này đã tác động gây ảo giác để rồi sau đó, người đi tìm mộ đã hoàn toàn bị nhà ngoại cảm điều khiển.
Kiều lừa đảo có đồng minh công tác
Các nhà ngoại cảm nuôi một đội quân chuyên đi nghe ngóng thông tin của các gia đình đi tìm mộ. Đội quân này được trang bị đầy đủ điện thoại, chi phí… Sau đó, đội “thám tử” báo cáo lại thông tin thu thập được cho “nhà ngoại cảm.” Nhà ngoại cảm lại dùng những thông tin này để “ra đòn” phủ đầu với tín chủ. Cho nên nhà ngoại cảm nói vanh vách họ tên, tính nết, hình dáng mọi người trong gia đình. Gọi hồn về nói chuyện khóc lóc, kể lể toàn sự thật vái chục năm xưa. Như thế nhà nào cũng cúi đầu thán phục và cho tới bây giờ vẫn cứ cho là “đúng quá,” “thần kỳ nhất thiên hạ.”
Dựng hài cốt giả
Không tốn kém như việc dùng hóa chất, dược liệu hay “thám tử riêng,” một số nhà ngoại cảm tự xưng lại còn mất nhân tính hơn khi dựng mộ giả nhằm tung tin đó là phần mộ của người đã khuất. Nhà ngoại cảm dởm cùng đồng bọn, tạo ra những nấm mộ giả, chôn sẵn xương cốt, đôi khi còn có một lọ thủy tinh như lọ penicilline ghi tên tuổi người quá cố. Sau đó làm môt màn “lên đồng” ngay bên mộ, nói chuyện với người cõi âm!
Với vài thủ đoạn nham hiểm như trên, nhà “ngoại cảm dởm” đã dễ dàng chiếm được niềm tin của mọi người. Và cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng mấy lúc cả nước nức tiếng linh thiêng. Chưa thể thống kê hết được đã có bao nhiêu gia đình bị móc túi hàng trăm triệu cho đến bây giờ vẫn chưa tin mình bị lừa.
Vụ lừa đảo ngon nhất, ẵm gọn gần 8 tỉ đồng
Ông Nguyễn Hoàng Phương, Phó chủ tịch
Công đoàn Ngân hàng Chính sách xã hội(NHCSXH) cho biết, trước đây, thông
qua một số người giới thiệu, bà Phan Thị Thuộc - lúc đó là quyền Chủ
tịch Công đoàn NHCSXH - đến gặp ông Nguyễn Thanh Thúy đặt vấn đề phối
hợp tìm kiếm, quy tập mộ liệt sĩ.
Sau đó, hai bên đã ký thỏa thuận, Công đoàn NHCSXH sẽ trả 75 triệu đồng (hơn $3,500 đô)/mỗi bộ hài cốt liệt sĩ (HCLS) mà ông Thúy tìm được. Sau đó, ông Thúy sẽ chỉ vị trí để tìm kiếm. Tại nơi tìm kiếm, hầu hết ông Thúy không phân biệt được đó là hài cốt của liệt sĩ nào, chỉ đưa ra kết luận là HCLS.
Ông Thúy đã tìm được hơn 100 bộ “hài cốt liệt sĩ.” Đồng nghĩa với việc 75 triệu nhân với 100, cơ quan này đã trả cho nhà ngoại cảm này số tiền gần 8 tỉ đồng.
Công đoàn NHCSXH thuê ông Thúy tìm HCLS, thì phải biết được chính xác những bộ hài cốt tìm được thực sự là HCLS thì mới trả tiền. Đằng này, họ chưa biết đó có phải là HCLS hay không vẫn trả đủ tiền, lên tới khoảng 8 tỉ đồng ($380,000 đô).
Ông Thúy còn hợp tác với NHCSXH một vài lần khác cũng với cái giá trên trời ấy.
Sự dễ dãi thái quá này khiến mọi người không thể không đặt câu hỏi về mối quan hệ giữa “nhà tâm linh" Nguyễn Thanh Thúy và Công đoàn NHCSXH.
Cũng cần biết thêm, Ngân hàng Chính sách xã hội(NHCSXH) thực chất là 1 quỹ của Nhà nước lập ra để hỗ trợ đối tượng chính sách, gia đình nghèo khó và sinh viên học sinh. Trong khi những người mang danh được hỗ trợ đói nhăn răng thì các quan cứ tiêu tiền nhà nước vào những việc lãng nhách, sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi.
Sau đó, hai bên đã ký thỏa thuận, Công đoàn NHCSXH sẽ trả 75 triệu đồng (hơn $3,500 đô)/mỗi bộ hài cốt liệt sĩ (HCLS) mà ông Thúy tìm được. Sau đó, ông Thúy sẽ chỉ vị trí để tìm kiếm. Tại nơi tìm kiếm, hầu hết ông Thúy không phân biệt được đó là hài cốt của liệt sĩ nào, chỉ đưa ra kết luận là HCLS.
Ông Thúy đã tìm được hơn 100 bộ “hài cốt liệt sĩ.” Đồng nghĩa với việc 75 triệu nhân với 100, cơ quan này đã trả cho nhà ngoại cảm này số tiền gần 8 tỉ đồng.
Công đoàn NHCSXH thuê ông Thúy tìm HCLS, thì phải biết được chính xác những bộ hài cốt tìm được thực sự là HCLS thì mới trả tiền. Đằng này, họ chưa biết đó có phải là HCLS hay không vẫn trả đủ tiền, lên tới khoảng 8 tỉ đồng ($380,000 đô).
Ông Thúy còn hợp tác với NHCSXH một vài lần khác cũng với cái giá trên trời ấy.
Sự dễ dãi thái quá này khiến mọi người không thể không đặt câu hỏi về mối quan hệ giữa “nhà tâm linh" Nguyễn Thanh Thúy và Công đoàn NHCSXH.
Cũng cần biết thêm, Ngân hàng Chính sách xã hội(NHCSXH) thực chất là 1 quỹ của Nhà nước lập ra để hỗ trợ đối tượng chính sách, gia đình nghèo khó và sinh viên học sinh. Trong khi những người mang danh được hỗ trợ đói nhăn răng thì các quan cứ tiêu tiền nhà nước vào những việc lãng nhách, sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi.
'Nhà tâm linh' bị bắt vì nghi lừa đảo tìm mộ liệt sĩ
Chính vì vụ lừa đảo trắng rợn này,
sáng 28/10, Công an tỉnh Quảng Trị, Viện kiểm sát tỉnh Quảng Trị công bố
quyếtđịnh khởi tố bị can, tạm giam 4 tháng Nguyễn Văn Thúy (tức Cậu
Thủy, 54 tuổi)và Mẫn Thị Duyên (41 tuổi, cùng trú ở thôn Trác Bút, thị
trấn Chờ, huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh).
Hai nghi can bị khởi tố về hành vi làm giả hài cốt, di vật, nơi chôn liệt sĩ theo Điều 139 Bộ luật Hình sự (tội Lừa đảo, chiếm đoạt tài sản). Công an tỉnh Quảng Trị sau đó khám xét nơi ở của Thúy và Duyên, đưa các nghi can về tỉnh Quảng Trị để điều tra.
Trong khi khám xét, trên chiếc xe Toyota Land Cruiser Prado của Thúy, công an phát hiện một còng số 8, dùi cui điện, dao dài 58cm (cả cán), một dao bấm và một dao nhọn.
Hai nghi can bị khởi tố về hành vi làm giả hài cốt, di vật, nơi chôn liệt sĩ theo Điều 139 Bộ luật Hình sự (tội Lừa đảo, chiếm đoạt tài sản). Công an tỉnh Quảng Trị sau đó khám xét nơi ở của Thúy và Duyên, đưa các nghi can về tỉnh Quảng Trị để điều tra.
Trong khi khám xét, trên chiếc xe Toyota Land Cruiser Prado của Thúy, công an phát hiện một còng số 8, dùi cui điện, dao dài 58cm (cả cán), một dao bấm và một dao nhọn.
Vài nét về chân dung cậu Thủy
Sau khi ly dị vợ đầu, năm 1995, ông
Thúy chung sống với bà Mẫn Thị Duyên (50 tuổi), cùng hành nghề cúng bái
và tìm mồ mả thất lạc cho người dân địa phương và mấy tỉnh lân cận. Năm
1996, Thúy và Duyên bị công an tỉnh Bắc Ninh bắt vì tội lừa đảo, chiếm
dụng tài sản và sử dụng vũ khí quân dụng.
Sau đó, Thúy bị kết án 10 năm tù, Duyên 12 năm tù. Năm 2005, sau khi ra tù, ông Thúy tiếp tục hành nghề “ngoại cảm,” tìm mồ mả và bắt đầu nhận tìm mộ liệt sĩ với biệt danh tự xưng là “cậu Thủy.”
Muốn tìm kiếm mồ mả, người thân đến tìm “cậu Thủy” và đặt cọc số tiền 15 - 20 triệu đồng. Sau vài tháng, “cậu” gọi đi đến một nơi hoang vắng, sau đó bảo nhập vong. Vong sẽ đưa đến nơi mà đào khoảng 0.5 đến 1 mét là thấy xương vụn kèm di vật có khắc tên. Sau đó, gia đình của liệt sĩ sẽ trả thêm cho cậu khoảng 100 triệu đồng.
Với những cuộc tìm kiếm được trả công hậu hỉ, vợ chồng Thúy - Duyên phất lên nhanh chóng, nhà cửa, xe cộ sang hơn quan.
Sau đó, Thúy bị kết án 10 năm tù, Duyên 12 năm tù. Năm 2005, sau khi ra tù, ông Thúy tiếp tục hành nghề “ngoại cảm,” tìm mồ mả và bắt đầu nhận tìm mộ liệt sĩ với biệt danh tự xưng là “cậu Thủy.”
Muốn tìm kiếm mồ mả, người thân đến tìm “cậu Thủy” và đặt cọc số tiền 15 - 20 triệu đồng. Sau vài tháng, “cậu” gọi đi đến một nơi hoang vắng, sau đó bảo nhập vong. Vong sẽ đưa đến nơi mà đào khoảng 0.5 đến 1 mét là thấy xương vụn kèm di vật có khắc tên. Sau đó, gia đình của liệt sĩ sẽ trả thêm cho cậu khoảng 100 triệu đồng.
Với những cuộc tìm kiếm được trả công hậu hỉ, vợ chồng Thúy - Duyên phất lên nhanh chóng, nhà cửa, xe cộ sang hơn quan.
Các nhà ngoại càm đang ăn có vụ tìm thi thể bà Huyền
Trong thời gian tìm kiếm thi thể nạn
nhân bị BS Tường ném xuống sông Hồng, những ngày vừa qua, đã có gần chục
người tự xưng là "nhà ngoại cảm" từ khắp nơi đến khu vực cầu Thanh Trì
nhằm giúp tìm kiếm thi thể nạn nhân Lê Thị Thanh Huyền. Đáng chú ý, có
người còn "lao xuống sông" để... nhập hồn nạn nhân. Tuy nhiên, trong
những lời phán đoán của các nhà ngoại cảm, có người cho rằng thi thể bị
cát vùi, sâu lắm, sợ không tìm được.
Hôm 25/10, một người phụ nữ mặc áo khoác vàng, quàng khăn vàng đến hiện trường và tự xưng là nhà ngoại cảm để tìm xác nạn nhân. Sau khi thắp hương khấn vái, người phụ nữ này cùng đội thợ lặn và anh Huy, chồng nạn nhân, xuống thuyền cùng tìm kiếm xác nạn nhân. Ngay khi ra giữa sông, "nhà ngoại cảm" này đã được chị Huyền "nhập hồn" rồi ôm lấy anh Huy hét lên, “Em không muốn chết, không muốn đi đâu cả, em chỉ ở nhà với chồng và con thôi.”
Sau khi lên bờ, bà này vẫn khóc lóc vật vã, “Hôm qua chị ấy nhập vào người em rồi hiển linh bắt em đi xuống đây bằng được lúc 18 giờ. Em lẽ ra không dám đi vì trời tối nhưng chị ấy bắt em đi nên không thể không đến được.” Nhưng rồi vẫn chỉ là vô vọng.
Liên tiếp vào chiều cùng ngày, chừng 10 "nhà ngoại cảm” tự xưng khác cũng đã tìm đến hiện trường mong được cùng tham gia tìm kiếm thi thể chị Huyền. Song thi thể chị Huyền vẫn chưa được tìm thấy.
Trước diễn biến này, anh Huy, chồng nạn nhân, đã bày tỏ, “Thực sự bây giờ tôi rất mệt mỏi. Các nhà ngoại cảm kia gia đình tôi không nhờ, tôi cũng không muốn bàn luận về họ nữa.”
Em trai chị Huyền bực tức hơn, gọi điện thoại báo cho lực lượng công an đến để dẹp các nhà ngoại cảm. Anh cho biết, “Nhà ngoại cảm đến cũng nhiều, ai cũng nói là ở đây, cứ tìm sẽ có tin vui nhưng đến nay đã có gì đâu. Anh nói: Toàn cào cào, châu chấu đến để kiếm miếng ăn, gia đình thật sự mệt mỏi vì những nhà ngoại cảm như thế này rồi.” Nghe tin có công an tới, các nhà ngoại cảm chuồn ngay lên trên bờ để tránh gặp.
Hôm 25/10, một người phụ nữ mặc áo khoác vàng, quàng khăn vàng đến hiện trường và tự xưng là nhà ngoại cảm để tìm xác nạn nhân. Sau khi thắp hương khấn vái, người phụ nữ này cùng đội thợ lặn và anh Huy, chồng nạn nhân, xuống thuyền cùng tìm kiếm xác nạn nhân. Ngay khi ra giữa sông, "nhà ngoại cảm" này đã được chị Huyền "nhập hồn" rồi ôm lấy anh Huy hét lên, “Em không muốn chết, không muốn đi đâu cả, em chỉ ở nhà với chồng và con thôi.”
Sau khi lên bờ, bà này vẫn khóc lóc vật vã, “Hôm qua chị ấy nhập vào người em rồi hiển linh bắt em đi xuống đây bằng được lúc 18 giờ. Em lẽ ra không dám đi vì trời tối nhưng chị ấy bắt em đi nên không thể không đến được.” Nhưng rồi vẫn chỉ là vô vọng.
Liên tiếp vào chiều cùng ngày, chừng 10 "nhà ngoại cảm” tự xưng khác cũng đã tìm đến hiện trường mong được cùng tham gia tìm kiếm thi thể chị Huyền. Song thi thể chị Huyền vẫn chưa được tìm thấy.
Trước diễn biến này, anh Huy, chồng nạn nhân, đã bày tỏ, “Thực sự bây giờ tôi rất mệt mỏi. Các nhà ngoại cảm kia gia đình tôi không nhờ, tôi cũng không muốn bàn luận về họ nữa.”
Em trai chị Huyền bực tức hơn, gọi điện thoại báo cho lực lượng công an đến để dẹp các nhà ngoại cảm. Anh cho biết, “Nhà ngoại cảm đến cũng nhiều, ai cũng nói là ở đây, cứ tìm sẽ có tin vui nhưng đến nay đã có gì đâu. Anh nói: Toàn cào cào, châu chấu đến để kiếm miếng ăn, gia đình thật sự mệt mỏi vì những nhà ngoại cảm như thế này rồi.” Nghe tin có công an tới, các nhà ngoại cảm chuồn ngay lên trên bờ để tránh gặp.
Bằng mọi giá phải tìm bằng được thi thể chị Huyền
Đến nay gia đình chị Huyền đã đặt nghi
ngờ là BS Tường không ném xác chị Huyền xuống sông, có thể BS này đã
cắt nhỏ thi thể nạn nhân chôn ở đâu đó trên bờ. Tuy nhiên theo Giám đốc
Công an Thành phố Hà Nội vẫn tin là BS Tường đã ném xác chị Huyền xuống
sông, có những nhân chứng phát hiện điều này. Ông nói, bằng mọi giá phải
tìm được xác chị Huyền cònđể chứng minh, xácđịnh đúng tội danh đối với
đối tượng Nguyễn Mạnh Tường. Công an Hà Nội nhất định không bỏ cuộc.
Cuộc tìm kiếm vẫn tiếp tục và sẽ dùng lưới gắn móc câu thép kéo rê dọc
sông với hy vọng sớm tìm được xác nạn nhân.
Đó là những sự thật qua dư luận, không biết từ nay còn ai tin tưởng hoàn toàn vào các “nhà ngoại cảm” dù có danh tiếng hay không. Nó kéo theo sự ế ẩm của hàng loạt những “trung tâm thẩm mỹ” ở Hà Nội và Sài Gòn.
Nhất là các bà ở VN hoặc cũng có nhiều bà nước ngoài về VN làm phẫu thuật thẩm mỹ cho rẻ, cần đề phòng hết sức cẩn thận. Phải tìm đến những trung tâm được cấp giấy phép, có cơ sở đàng hoàng. Tốt nhất nên đi cùng một người thứ hai đề phòng mọi bất trắc. Ở đây mọi chuyện “liều lĩnh” đều có thể xảy ra. Tôi đã từng thưa với các cụ là không liều thì không sống ở VN được.
Văn Quang (1-11-2013)
Đó là những sự thật qua dư luận, không biết từ nay còn ai tin tưởng hoàn toàn vào các “nhà ngoại cảm” dù có danh tiếng hay không. Nó kéo theo sự ế ẩm của hàng loạt những “trung tâm thẩm mỹ” ở Hà Nội và Sài Gòn.
Nhất là các bà ở VN hoặc cũng có nhiều bà nước ngoài về VN làm phẫu thuật thẩm mỹ cho rẻ, cần đề phòng hết sức cẩn thận. Phải tìm đến những trung tâm được cấp giấy phép, có cơ sở đàng hoàng. Tốt nhất nên đi cùng một người thứ hai đề phòng mọi bất trắc. Ở đây mọi chuyện “liều lĩnh” đều có thể xảy ra. Tôi đã từng thưa với các cụ là không liều thì không sống ở VN được.
Văn Quang (1-11-2013)
TIN KHOA HỌC
Phát hiện hàng tỉ hành tinh giống như Trái Đất
CỠ CHỮ
04.11.2013
Các nhà khảo cứu nói rằng có hằng tỉ hành tinh giống như Trái Đất
trong giải Ngân Hà của chúng ta xoay quanh các tinh tú giống như mặt
trời của chúng ta.
Sử dụng dữ liệu thâu thập được bỡi đài quan sát không gian Kepler của cơ quan NASA, các nhà thiên văn giờ đây ước tính rằng khoảng một trong năm ngôi sao giống như mặt trời có những hành tinh gần kích cỡ của Trái Đất và cũng có nhiệt độ trên mặt cho phép phát triển đời sống.
Điều đó có nghĩa là có ít nhất 8,8 tỉ ngôi sao với những hành tinh tầm cỡ như Trái Đất trong vùng có nhiệt độ có thể ở được.
Cuộc khảo cứu này được công bố hôm thứ Hai trong tạp chí Proceedings of the National Academy of Science.
Chuyến công tác Kepler đã đình chỉ không đưa ra chi tiết trong việc săn lùng đời sống trên các hành tinh khác, như là các hành tinh này có một khí quyển, có oxygen hay nước để yểm trợ đời sóng hay không.
Các khoa học gia nói rằng giai đoạn kế tiếp là tìm kiếm các khí quyển trên những hành tinh này với các viễn vọng kính không gian mạnh sẽ được phóng đi. Việc đó sẽ gặt hái được thêm những manh mối về việc những hành tinh này có dung chấp đời sống hay không.
Sử dụng dữ liệu thâu thập được bỡi đài quan sát không gian Kepler của cơ quan NASA, các nhà thiên văn giờ đây ước tính rằng khoảng một trong năm ngôi sao giống như mặt trời có những hành tinh gần kích cỡ của Trái Đất và cũng có nhiệt độ trên mặt cho phép phát triển đời sống.
Điều đó có nghĩa là có ít nhất 8,8 tỉ ngôi sao với những hành tinh tầm cỡ như Trái Đất trong vùng có nhiệt độ có thể ở được.
Cuộc khảo cứu này được công bố hôm thứ Hai trong tạp chí Proceedings of the National Academy of Science.
Chuyến công tác Kepler đã đình chỉ không đưa ra chi tiết trong việc săn lùng đời sống trên các hành tinh khác, như là các hành tinh này có một khí quyển, có oxygen hay nước để yểm trợ đời sóng hay không.
Các khoa học gia nói rằng giai đoạn kế tiếp là tìm kiếm các khí quyển trên những hành tinh này với các viễn vọng kính không gian mạnh sẽ được phóng đi. Việc đó sẽ gặt hái được thêm những manh mối về việc những hành tinh này có dung chấp đời sống hay không.
- In
- Chia sẻ:
- http://www.voatiengviet.com/content/phat-hien-hang-ti-hanh-tinh-giong-nhu-trai-dat/1783600.html
-
NSA đối diện tương lai nhiều thách thức và thay đổi
Tin liên hệ
- Indonesia triệu tập đại sứ Australia về cáo buộc do thám sứ quán
- Đức muốn nói chuyện với Snowden về chương trình theo dõi của NSA
- Indonesia, Trung Quốc đòi Mỹ trả lời cáo giác do thám
- Báo Washington Post: NSA xâm nhập lấy dữ liệu của Google, Yahoo
- NSA phủ nhận tố giác do thám hàng triệu người Châu Âu
- Tổng thống Obama cho duyệt xét lại chương trình do thám
- Châu Âu phản đối vụ nghe lén nhưng vẫn hợp tác với NSA
CỠ CHỮ
Kent Klein
02.11.2013
Những cáo buộc về việc Cơ quan An ninh Quốc gia (NSA) nghe lén thông
tin liên lạc bằng điện thoại và Internet của các nhà lãnh đạo thế giới
đã làm các đồng minh của Hoa Kỳ ở châu Âu và các nơi khác trên thế giới
phẫn nộ.
Công ty Internet Yahoo và Google có trụ sở tại Mỹ bất bình khi biết NSA đã bí mật thu thập dữ liệu, tìm kiếm thông tin riêng tư của hàng trăm triệu người.
Hàng loạt những tiết lộ về việc NSA thu thập những dữ liệu khổng lồ đã khiến cho Quốc hội áp đặt những giới hạn mới về hành động của cơ quan siêu bí mật này.
Giám đốc NSA, Đại tướng Lục quân Keith Alexander sẽ về hưu vào đầu năm sau, và người kế nhiệm cần phải khôi phục lòng tin vào cơ quan này.
Ông Paul Tiao, một cựu cố vấn cho giám đốc FBI và hiện là một đối tác tại công ty luật Hunton và Williams, nói:
“Do đó điều quan trọng đối với giám đốc NSA là khả năng xử lý và xây dựng mối quan hệ về lòng tin với những nhà lãnh đạo nước ngoài và với các đối tác là các cơ quan tình báo nước ngoài và ngay cả đối với công nghiệp, với những nhà lãnh đạo công nghiệp.”
Tướng Alexander đã có kế hoạch hồi hưu trước khi cựu nhân viên khế ước của NSA Edward Snowden tiết lộ những tài liệu mật về những chương trình do thám của cơ quan này.
Vậy nhiệm kỳ của trùm gián điệp Mỹ sẽ được nhớ tới như thế nào?
Ông James Andrew Lewis, một nhà nghiên cứu tại Trung tâm Chiến lược và Nghiên cứu Quốc tế, nói Tướng Alexander được nhiều kính trọng trong việc điều hành NSA, trong khi thành lập và chỉ đạo đối tác quân sự của cơ quan tình báo này là Bộ Chỉ huy Không gian ảo
“Tôi đã hỏi nhiều người sau vụ Snowden là điều gì có thể xảy ra cho Tướng Alexander, và câu trả lời của các giới chức cao cấp trong chính quyền và đảng Cộng hòa là ông này không thể thay thế được,” ông Lewis nói.
Ông William Binney, cựu viên chức NSA và người trước đây đã tố giác các vi phạm của NSA, nói việc do thám của NSA vi phạm hiến pháp Mỹ, và ông không đồng ý với tuyên bố của Tướng Alexander cho rằng việc thu thập những dữ liệu trong nước là cần thiết để ngăn ngừa những hành vi khủng bố.
“Điều này vô lý, hoàn toàn vô lý,” ông nói.
Ông Binney không hy vọng là giám đốc kế tiếp của NSA từ bỏ việc theo dõi điện thoại và Internet:
“Tôi không tin là sẽ có thay đổi trừ phi là có sự thay đổi về chính sách và những gì NSA làm.”
Ông Paul Tiao cũng cho rằng việc theo dõi vẫn tiếp tục:
“Đó là nhiệm vụ của NSA: thu thập tin tức về khủng bố và những mối đe dọa trên không gian ảo.”
Một số người kêu gọi giao quyền lãnh đạo riêng rẽ đối với NSA và Bộ Chỉ huy Không gian Ảo. Những người này cho rằng Tướng Alexander nắm quá nhiều quyền hành khi giữ cả hai chức vụ.
Tuy nhiên ông James Andrew Lewis nói Tướng Alexander đã làm việc trong tinh thần trách nhiệm:
“Việc này được kiểm soát rất chặt chẽ. Ông ấy là một phần của hệ thống chỉ huy. Đến giờ không có bất cứ vấn đề nào cả.”
Dù sao đi nữa, người được Tổng thống Barack Obama chọn để lãnh đạo NSA và Bộ Chỉ huy Không gian Ảo cần phải làm việc chặt chẽ với Quốc hội và các đồng minh của Mỹ.
Công ty Internet Yahoo và Google có trụ sở tại Mỹ bất bình khi biết NSA đã bí mật thu thập dữ liệu, tìm kiếm thông tin riêng tư của hàng trăm triệu người.
Hàng loạt những tiết lộ về việc NSA thu thập những dữ liệu khổng lồ đã khiến cho Quốc hội áp đặt những giới hạn mới về hành động của cơ quan siêu bí mật này.
Giám đốc NSA, Đại tướng Lục quân Keith Alexander sẽ về hưu vào đầu năm sau, và người kế nhiệm cần phải khôi phục lòng tin vào cơ quan này.
Ông Paul Tiao, một cựu cố vấn cho giám đốc FBI và hiện là một đối tác tại công ty luật Hunton và Williams, nói:
“Do đó điều quan trọng đối với giám đốc NSA là khả năng xử lý và xây dựng mối quan hệ về lòng tin với những nhà lãnh đạo nước ngoài và với các đối tác là các cơ quan tình báo nước ngoài và ngay cả đối với công nghiệp, với những nhà lãnh đạo công nghiệp.”
Tướng Alexander đã có kế hoạch hồi hưu trước khi cựu nhân viên khế ước của NSA Edward Snowden tiết lộ những tài liệu mật về những chương trình do thám của cơ quan này.
Vậy nhiệm kỳ của trùm gián điệp Mỹ sẽ được nhớ tới như thế nào?
Ông James Andrew Lewis, một nhà nghiên cứu tại Trung tâm Chiến lược và Nghiên cứu Quốc tế, nói Tướng Alexander được nhiều kính trọng trong việc điều hành NSA, trong khi thành lập và chỉ đạo đối tác quân sự của cơ quan tình báo này là Bộ Chỉ huy Không gian ảo
“Tôi đã hỏi nhiều người sau vụ Snowden là điều gì có thể xảy ra cho Tướng Alexander, và câu trả lời của các giới chức cao cấp trong chính quyền và đảng Cộng hòa là ông này không thể thay thế được,” ông Lewis nói.
Ông William Binney, cựu viên chức NSA và người trước đây đã tố giác các vi phạm của NSA, nói việc do thám của NSA vi phạm hiến pháp Mỹ, và ông không đồng ý với tuyên bố của Tướng Alexander cho rằng việc thu thập những dữ liệu trong nước là cần thiết để ngăn ngừa những hành vi khủng bố.
“Điều này vô lý, hoàn toàn vô lý,” ông nói.
Ông Binney không hy vọng là giám đốc kế tiếp của NSA từ bỏ việc theo dõi điện thoại và Internet:
“Tôi không tin là sẽ có thay đổi trừ phi là có sự thay đổi về chính sách và những gì NSA làm.”
Ông Paul Tiao cũng cho rằng việc theo dõi vẫn tiếp tục:
“Đó là nhiệm vụ của NSA: thu thập tin tức về khủng bố và những mối đe dọa trên không gian ảo.”
Một số người kêu gọi giao quyền lãnh đạo riêng rẽ đối với NSA và Bộ Chỉ huy Không gian Ảo. Những người này cho rằng Tướng Alexander nắm quá nhiều quyền hành khi giữ cả hai chức vụ.
Tuy nhiên ông James Andrew Lewis nói Tướng Alexander đã làm việc trong tinh thần trách nhiệm:
“Việc này được kiểm soát rất chặt chẽ. Ông ấy là một phần của hệ thống chỉ huy. Đến giờ không có bất cứ vấn đề nào cả.”
Dù sao đi nữa, người được Tổng thống Barack Obama chọn để lãnh đạo NSA và Bộ Chỉ huy Không gian Ảo cần phải làm việc chặt chẽ với Quốc hội và các đồng minh của Mỹ.
http://www.voatiengviet.com/content/nsa-doi-dien-tuong-lai-nhieu-thach-thuc-va-thay-doi/1782262.html
Ấn Độ chuẩn bị phóng vệ tinh Sao Hỏa ‘low cost’
Vệ tinh Sao Hỏa của Ấn Độ đâng được chuẩn bị phóng lên vào ngày 5/11/2013.
REUTERS/Joe Skipper/files
Ấn Độ vào hôm nay, 03/11/2013, đã khởi động tiến trình đếm
ngược cho một chương trình không gian đầy tham vọng : Đưa một vệ tinh
đến Sao Hỏa, mà theo dự kiến sẽ được phóng lên vào ngày thú Ba 05/11. Vệ
tinh Mars Orbiter - nặng 1,3 tấn - sẽ được một hỏa tiễn 350 tấn phóng
đi từ căn cứ Sriharicota, vịnh Bengal.
Vệ tinh Ấn Độ sẽ đo lường khí methan trong bầu khí quyển của
sao Hỏa, có thể chứng minh giả thuyết có sinh vật thô sơ trên tinh tú
này. Sao Hỏa được cho là có những điều kiện tương tụ như trái đất. Sau
thất bại của Trung Quốc năm 2011, Ấn Độ muốn trở thành quốc gia Châu Á
đầu tiên đến được Sao Hỏa, nằm cách trái đất khoảng 200 triệu cây số.
Trả lời AFP, ông K. Radhakrishnan, Giám đốc Cơ quan Nghiên cứu Không
gian Ấn Độ ISRO, cho rằng tất cả các cuộc thám hiểm không gian đều rất
phức tap. Đến sao Hỏa lại càng phức tạp hơn. Trên thế giới, đã có 51
cuộc bay thử đến đó nhưng chỉ có 21 chuyến thành công.
Nếu cuộc phóng vào thứ Ba tới đây thành công, Ấn Độ sẽ đi vào lịch sử
không gian, đồng thời khẳng định trình độ công nghệ học của mình. AFP
nhắc lại là chính Ấn Độ vào năm 2008, đã cho phép khám phá sự hiện diện
của nước trên mặt trăng, 39 năm sau khi phi hành gia Mỹ Neil Armstrong
đặt chân lên đó.
Nhưng điều đang chú ý trong chương trình không gian này của Ấn Độ là
nó tốn kém rất ít so với bình thường, cho nên được mệnh danh là một
chương trinh low cost. Chương trình lên sao Hỏa của Ấn Độ, khởi động từ
2012, tốn 4,5 tỷ rupee, tương đương với 55 triệu euro.
Giới chuyên gia trong ngành không gian tại Ấn đã nhắc nhở : « Không nên đánh gia thấp chương trình này vì nó ít tiền ! Vả lại hiện nay thì ai cũng tìm những dịch vụ giá rẻ ». Vì
ngân sách không nhiều, các kỹ sư của cơ quan không gian Ấn đã phải sáng
chế, tim những mẹo kỹ thuật : Hỏa tiễn phóng vệ tinh Mars Orbiter quá
yếu, họ đã có sáng kiến cho nó quay quanh trái đất trong một tháng để
cho nó tăng tốc, thoát khỏi sức hút của trái đất.
Vệ tinh Mars Orbiter trong tiếng Hindi được gọi là Mangalyaan (vệ tinh sao Hỏa).
VIỆT NAM DƯỚI ÁCH CỘNG SẢN
Giới chức Việt Nam bị cáo buộc dính líu tới buôn bán phụ nữ, trẻ em
Các cô gái mại dâm người dân tộc thiểu số từ Việt Nam ngồi chờ khách trong khu 'đèn đỏ' nổi tiếng ở Phnom Penh.
Tin liên hệ
- Hoa Kỳ quan tâm đến Xã hội Dân Sự ở Việt Nam
- Đinh Nhật Uy: Bản án của tôi là cảnh báo của chính quyền với cộng đồng Facebook VN
- Việt Nam bào chế thành công Nano Curcumin chữa ung thư
- Một ‘nhà ngoại cảm’ Việt Nam bị bắt vì tội lừa đảo
- Philippines bị chê trách vì nương tay với các tay săn trộm người Việt
- Việt Nam phạt du khách Trung Quốc vi phạm chủ quyền
- Dùng vn1975.info, vn3000.com, hoặc vn510.com để vào VOA hoặc Facebook nếu bị chặn
CỠ CHỮ
04.11.2013
Hội đồng Nhân quyền Lào LHRC và Trung Tâm Phân tích Chính sách Công CPPA ngày 2/11 phổ biến thông cáo bày tỏ quan ngại về vai trò gia tăng của giới chức chính phủ và quân đội dính líu tới tình trạng bắt cóc và sử dụng bạo lực buôn bán phụ nữ, trẻ em ở Việt Nam, Lào, và Đông Nam Á.
Chủ tịch Hội đồng LHRC Vaughn Vang kêu gọi mở cuộc điều tra ngay lập tức với sự can thiệp của quốc tế nhằm giúp đỡ các nạn nhân sắc tộc vừa kể ở Lào và Việt Nam.
Ông Philip Smith thuộc trung tâm CPPA nói nạn buôn người nhắm trực tiếp vào trẻ em, phụ nữ sắc tộc đặc biệt nghiêm trọng tại các khu vực biên giới của Lào và Việt Nam, bao gồm tỉnh Nghệ An giáp ranh với tỉnh Xiang Khouang của Lào.
Vẫn theo lời ông Smith, nhiều nạn nhân phải chịu đựng cảnh hành hạ tàn nhẫn không thể tả bằng lời, bị cưỡng bức, bị bạo hành hoặc bị buôn bán ra quốc tế.
CPPA có trụ sở tại thủ đô Hoa Kỳ là một tổ chức phi lợi nhuận chuyên cung cấp các cuộc nghiên cứu tập trung về chính sách đối ngoại, nhân quyền cùng các vấn đề an ninh quốc gia cho giới hoạch định chính sách quốc gia, quốc tế, và công chúng.
Tòa đại sứ Việt Nam không hồi đáp thư của đài VOA yêu cầu bình luận về báo cáo của hai tổ chức phi chính phủ này.
Dù Việt Nam đã ban hành luật phòng chống buôn người, nhưng việc thực thi còn gây nhiều ngờ vực và tranh cãi.
Đây không phải là lần đầu tiên giới hoạt động nhân quyền quốc tế lên tiếng về tình trạng buôn người có sự tiếp tay của giới hữu trách Việt Nam.
Liên minh Bài trừ Nô lệ mới ở Châu Á CAMSA thời gian gần đây can thiệp cho nhiều vụ buôn người từ Việt Nam sang Nga.
Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng, đồng sáng lập viên của CAMSA, cho VOA Việt ngữ biết trong rất nhiều nạn nhân bị rơi vào các xưởng bóc lột lao động hoặc các ổ mãi dâm ở Nga, chưa người nào nhận được sự bảo vệ từ chính phủ Việt Nam, mà ngược lại, còn có dấu hiệu cho thấy trong một số trường hợp có sự đồng lõa của các giới chức Việt Nam.
Nguồn: Business Wire, Centerforpublicpolicyanalysis.org, VOA's Interview
http://www.voatiengviet.com/content/gioi-chuc-vietnam-bi-cao-buoc-dinh-liu-toi-buon-phu-nu-tre-em/1782936.html
Quán cơm đường dài ở phía Bắc
Trên tuyến đường từ Hà Nội vào phía Bắc đèo Hải Vân, thuộc địa phận
Huế, vẫn còn nhiều quán cơm đường dài, tuy không phải tình trạng cơm
chuồng phở chậu như những năm trước đây nhưng vấn đề vệ sinh an toàn
thực phẩm và phép lịch sự, văn hóa ứng xử cũng như giá thành vẫn là nỗi
nhức nhối của hành khách. Bởi vì những hành khách chấp nhận đi xe đường
dài với không khí ngột ngạt, chật chội và nhà xe cũng không mấy lịch sự
cũng chỉ vì họ không có nhiều tiền, họ là những lao động nghèo từ quê
lên phố kiếm kế sinh nhai. Chính vì thế, với người nghèo, quán cơm đường
dài là nỗi ám ảnh khôn nguôi.
Đã nghèo còn đeo… bữa cơm
Một hành khách xe đường dài từ Hà Nội vào Đà Nẵng, tên Hạnh, than thở
với chúng tôi rằng chị rất ngán ngẩm cảnh nhà xe làm khó hành khách.
Trừ những hãng xe có uy tín, chiếm chừng 20% lượng xe chạy trên tuyến
đường Bắc Nam hiện nay, số xe còn lại toàn xe giang hồ, đôi lần chị nhìn
thấy cảnh các lơ xe và tài xế phụ rủ nhau đánh bài, sát phạt và cãi vã
đến suýt đánh nhau, thậm chí chơi đánh bài xong, họ ngang nhiên rút ống
tiêm ra chích xì ke ngay trước mặt hành khách. Đó là chưa muốn nói đến
nhiều hành khách nữ bị họ chọc ghẹo, nói năng bỗ bã, nếu có ai không hài
lòng, tỏ ý phản đối, họ sẵn sàng gây sự và đánh người, hoặc là dừng xe,
ném hành lý, đuổi khách xuống xe.
Và hơn 80% xe chở khách đường dài này cũng là mối lái, khách hàng
ruột của các quán cơm đường dài mà giới tài xế còn gọi nó với cái tên là
quán “lương sơn bạc”, một số hành khách gọi đó là quán giang hồ. Sở dĩ
người ta hay gọi nó với những cái tên như thế bởi đặc trưng rất bụi bặm
và giang hồ của nó từ cách tiếp khách cho đến giá thành cũng như phong
cách phục vụ đầy dọa nạt của chủ quán và nhân viên ở các quán này.
Chị Thoa, một công nhân làm việc tại Huế, quê ở Hà Nam, là hành khách
của loại xe giang hồ đường dài gần mười năm nay, than thở với chúng tôi
rằng không có thứ gì làm chị sợ bằng cảnh đi xe và ăn các quán cơm
đường dài, nhưng vì nghèo quá, nếu mua vé tàu lửa thì tốn ít nhất cũng
hai triệu đồng mới về được tới nhà, còn đi xe có bán vé hẳn hoi thì cũng
tốn ngót ngét một triệu đồng, trong khi đó, đi xe giang hồ chỉ tốn cao
nhất là bảy trăm ngàn đồng. Mặc dù đi xe giang hồ bị nhét ngồi ghế gỗ,
lúc vui thì nhà xe cho ngồi ghế nệm, nếu có khách khác trả tiền cao hơn
thì nhà xe sẽ đuổi đi ngồi chỗ khác, có khi ngồi ghế gỗ ở một nơi chật
chội để nhường chỗ cho khách mới lên. Nhưng với một người nghèo khổ như
chị, ngồi khổ như thế nào cũng không sao, miễn sao dư ra được ba trăm
ngàn đồng để thêm vào mua sắm các thứ cho con cái. Chính vì nghĩ như thế
nên chị Thoa cam chịu mà ngồi xe giang hồ.
Thế nhưng, nỗi ám ảnh lớn nhất của chị khi đi loại xe không có vé như
thế chính là những bữa cơm. Khi bước xuống xe, nhà xe đuổi tất cả mọi
hành khách ra khỏi xe, không cho bất kỳ ai ngồi lại trên xe với lý do sợ
người ngồi lại trên xe sẽ lấy cắp hành lý của người khác. Và với nhiều
người bị say xe, việc đuổi tống khứ xuống xe như vậy, dễ làm họ bị sốc,
có người vừa bước xuống đất đã ôm bụng nôn mửa thốc tháo, mặt mày tái
xanh. Chưa kịp hồi tỉnh sau trận thốc tháo thì liền sau đó là hàng chục
người bán hàng rong vây quanh mời mua đủ các thứ, sau đó có người ra nắm
tay kéo vào bên trong, bảo đi rửa mặt, ăn cơm để còn đi tiếp.
Nếu từ chối thì khó mà ngồi cho yên, không bị chì chiết thì cũng bị
mắng nhiếc, thậm chí bị gây gổ. Mọi chuyện đều có thể xãy ra. Và khi đã
ăn cơm, giá thành ở các quán đường dài bao giờ cũng cao gấp bốn lần giá
cơm bên ngoài, ví dụ như giá cơm bình dân bên ngoài là mười lăm ngàn
đồng một dĩa thì ở các quán cơm đường dài, giá của nó phải là sáu chục
ngàn đồng. Về chất lượng thì miễn bàn, có vẻ như gạo dùng để nấu cơm
phải là gạo ở các kho dự trữ quốc gia lâu năm, mang ra xả hàng ở đây,
nguồn thực phẩm cũng miễn bàn nốt. Chính vì thế, nhiều người gọi cơm cho
khỏi bị gây gổ chứ chẳng dám ăn vì sợ đau bụng.
Nhà xe thông đồng với chủ quán
Một hành khách tên Trung, lắc đầu, kể với chúng tôi rằng anh lấy làm
lạ là cho đến thời điểm bây giờ, khi mà con người đã bước sang thế kỉ
21, khi mà con người đã nghe được đài báo thế giới, đã tiếp xúc với văn
minh bên ngoài nhưng vẫn còn những quán cơm, những loại xe chở khách mà ở
đó, khách hàng giống như là con mồi ngon để họ tha hồ nướng, tha hồ
chặt chém một cách lạnh lùng, khoái trá. Và thường thì khách hàng nuôi
nhà xe trong các quán ăn đường dài, chuyện này ai cũng biết.
Anh Trung giải thích thêm, ví dụ như còn 10km nữa là xe đến quán cơm,
đang vào giờ ăn, nhà xe sẽ điện cho quán cơm, hỏi thử quán đó còn các
món gì để họ đến thưởng thức, tuyệt nhiên không bao giờ hỏi còn món gì
cho khách đến ăn, và khi chủ quán đưa ra các món họ ưng ý, nhà xe sẽ ho
xe vào quán đó. Khi đến nơi, công việc duy nhất của nhà xe là đuổi tất
cả hành khách xuống sân và đóng cửa xe, sau đó đi rửa ráy, chuẩn bị vào
bên trong, sẽ có một bàn tiệc miễn phí dành sẵn cho họ.
Việc săn khách vào quán thuộc về phần chủ quán, lúc này chủ quán sẽ
ho đàn em ra quấy rầy khách đủ các kiểu để bằng mọi giá, đưa khách vào
bên trong quán và hối thúc họ gọi một dĩa cơm. Thường thì dĩa cơm này
gồm một lát thịt kho, một miếng trứng chiên và một vắt dưa cải. Đương
nhiên cả ba thứ này đều nguội, có vị mặn chát và rất khó ăn. Vấn đề dễ
ăn hay khó ăn không quan trọng, vì với quán đường dài, họ không cần chữ
tín mà họ cần chữ tiền. Muốn có tiền, họ phải chém khách và chăm sóc nhà
xe thật tốt, có như vậy, lần sau nhà xe lại mang khách đến, giao cho họ
chém tiếp.
Riêng bàn tiệc của nhà xe thì chẳng thiếu món ngon nào, từ các loại
hải sản cho đến đặc sản rừng đều có mặt, ăn xong, còn được chủ quán đến
bắt tay, tặng thêm một ít kẹo bánh, thuốc lá, nước tăng lực để uống
trong lúc đi đường. Chỉ có hành khách là người nào mặt mày cũng méo xệch
sau khi thanh toán tiền và uống vội một ngụm trà đá nếu không lạt thì
cũng ôi thiu, gắng gượng lên xe, đợi cho nó chạy hết hành trình mà về
tới quê nhà.
Câu chuyện hành khách nghèo đi xe đường dài, gặp những quán cơm giang
hồ, bị chặt chém và đối xử tệ hại dường như diễn ra khắp nơi trên quốc
lộ 1A. Thế nhưng đối với những lao động nghèo phía Bắc vào Nam làm thuê,
câu chuyện này còn ám gợi nỗi buồn thân phận kẻ nghèo và sự bất công xã
hội hiện ra trước mắt, giữa cái nơi mà trước đây vài chục năm, họ vẫn
tin rằng vài mươi năm sau, nó sẽ là một thiên đường, không có phân biệt
đối xử và không còn cái nghèo.
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/long-distance-restaurant-ttvn-11042013091213.html
Những mảnh đời lang bạt ở Bình Dương
Lang bạt không mảnh đất cắm dùi
Ông Hoan, một người quê gốc Thái Bình, di cư vào miền Nam sau năm
1975 kể với chúng tôi rằng ông di cư không theo diện nào cả, chỉ đơn
thuần lúc đó miền Bắc quê hương của ông nghèo khổ quá, quanh năm suốt
tháng chẳng biết làm gì ngoài mấy đám ruộng nhỏ, vài bao lúa mỗi năm
cộng với vài chục ký sắn mỗi năm, không tài nào sống nổi, ông khăn gói
lên đường hành phương Nam với hy vọng đổi đời. Ban đầu ông vào thành phố
Đà Nẵng để lập nghiệp. Nhưng rồi đất Đà Nẵng lúc bấy giờ cũng chẳng có
gì ngoài việc đi bốc vác ở ga xe lửa hoặc đi đánh cá thuê. Sống vất
vưởng, không nhà, ông tiếp tục lên đường vào phương Nam.
Vào đất Bình Dương hai chục năm nay, ông đạt được chút thành tựu là
nuôi hai đứa con học lên tới đại học, còn lại, hầu như ông chẳng có gì,
nhà cũng ở thuê, xe máy không có, bà con ruột thịt không có nốt ở xứ sở
xa lạ này. Gần 80 tuổi, ông Hoan vẫn luôn đối diện với nguy cơ đói khổ,
bị đuổi ra khỏi phòng trọ nếu như không kiếm đủ tiền trả thuê phòng.
Cuộc đời bôn ba của ông Hoan chỉ toàn buồn và buồn, đến bây giờ,
nghĩa là suốt ba mươi mấy năm xa quê, chưa một lần ông về thăm quê bởi
không có tiền. Ông nói thêm rằng sở dĩ ông vẫn nghèo mãi vì hai lý do,
thứ nhất là ông không có đảng, không theo bác Hồ mà lại dám bôn ba theo
diện Bắc sau 1975, chính vì không theo đảng, theo bác Hồ nên khi vào
Nam, ông chẳng có thế lực, chẳng được ai giúp đỡ một tí mảy may nào để
làm ăn. Thứ hai, ông không có vốn liếng để làm ăn và lo mãi mê làm thuê
mỗi ngày nuôi con ăn học nên không còn thời gian để nghĩ đến chuyện
chiếm một miếng đất hoang nào đó khai phá, trồng cao su, đợi đến khi đất
lên giá như nhiều người từng làm.
Nhà nước không bảo vệ người nghèo
Đồng số phận với ông Hoan, Bà Nga, trôi dạt từ Bến Tre lên thành phố Sài Gòn với nghề bán vé số, rửa chén bát thuê, làm việc phụ giúp ở các quán và giặt giũ thuê. Những công việc này chỉ đủ giúp bà mua gạo, muối, thức ăn cho gia đình hằng ngay. Một thân nuôi ba người con nhỏ, chồng bỏ đi. Uộc đời bà nghèo khổ, chật vật mãi chop đến khi con bà trưởng thành, đi làm công nhân, bà vẫn chưa hết khổ, vẫn phải đi bán vé số kiếm sống qua ngày.
Chính sách nhà nước không bảo vệ người nghèo Bà Nga nói với chúng tôi
rằng sở dĩ bà khổ là một phần do nghèo, một phần do thất thế. Lẽ ra bây
giờ bà đã có đất đai nhà cửa giống như mọi người. Cách đây mười năm, bà
có dành dụm lên Bình Dương mua một mảnh đất để làm nhà, vì chưa đủ
tiền, bà cất tạm bợ một ăn nhà lá để che mưa che nắng. Các con bà học
hết lớp 12 thì xin vào làm công nhân ở khu công nghiệp, đứa don gái đầu
lấy chồng làm công nhân cùng xí nghiệp. Những tưởng cuộc đời sẽ êm xuôi,
không ngờ đất khu vực bà ở rơi vào diện tích qui hoạch. Lúc đó bà chẳng
biết gì ngoài việc sợ mất nhà mặc dù bà cũng có bìa đỏ như ai. Khi qui
hoạch, bà nhận được hai trăm triệu đồng đền bù và một suất tái định cư.
Bà vui vẻ ký nhận, lặn lội lên các cơ quan hỏi mua suất tái định cư với
giá 120 triệu đồng nhưng hỏi ra thì đã có người mua trước đó. Bà vác đơn
đi kiện, kiện hoài, cuối cùng người ta giải quyết bán lại lô tái định
cư đó cho bà nhưng với giá hiện tại là 700 triệu đồng. Nghe đến cái giá
mới, bà muốn ngất xỉu.
Cuối cùng, đất đai không có, bệnh tim tái phát cộng với bệnh tai biến
não cấp độ nhẹ đã đẩy bà Hoa từ một người đủ sức lực kiếm cơm trở thành
người què quặt, đi phải chống gậy, lê chân khắp các con phố ở Thủ Dầu
Một để bán vé số, bữa được bữa mất. Cộng thêm tình hình kinh tế gia đình
suy sụp, đứa cháu ngoại bà Hoa bị bệnh liên miên, làm ăn không ra, anh
con rể đổ bẩn rượu chè be bét, cuối cùng bị tai nạn xe rồi chết. Người
con gái đầu lại ôm con về sống với mẹ và hai em ở một căn phòng trò chật
hẹp, chưa đầy 20 mét vuông gồm cả toilet và bếp núc. Kể đến đây, bà Hoa
khóc tức tưởi.
Ngoài bà Hoa và ông Hoan, còn rất nhiều người, nhiều mảnh đời trắc
ẩn, bể khổ đang lang bạt khắp Bình Dương nói riêng và khắp các thành phố
trên cả nước nói chung. Mặc dù họ vẫn rất siêng năng, chăm chỉ làm ăn,
cố vượt thoát cái nghèo nhưng không tài nào thoát được bởi cơ chế nhà
nước đã đẩy họ đi từ khốn khổ này sang khốn khổ khác.
Cứ như thế, chuyến đi của chúng tôi gặp từ người nghèo này sang người khốn khổ khác, một hành trình dài toàn những mảnh đời lang bạt, không tấc đất cắm dùi và gặp nhiều tai bay vạ gió. Và tất cả câu chuyện của họ đầu có liên quan đến chính sách quản lý nhà nước từ nhà đất cho đến giải tỏa, đền bù cũng như thuế và chính sách trợ giúp người nghèo đầy tính bất minh.
Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam.
http://www.rfa.org/vietnamese/reportfromvn/hard-bread-earners-in-binh-duong-11012013100937.html
Labels:
BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 286
PHAN THI BÍCH HẰNG= TRUNG CỘNG
VIẾT HIỀN * PHAN THI BÍCH HẰNG
Phan Thị Bích Hằng có lừa bịp hay không?
Viết Hiền
NQL: Cũng như Văn Công Hùng, mình có 0% để
tin các nhà ngoại cảm. Nếu có một thế giới tâm linh thì thế giới ấy có
một hệ qui chiếu khác, một dạng vật chất khác và đặc biệt một ngôn ngữ
khác. Tất cả những gì về thế giới người âm mà chúng ta biết được đều là
sản phẩm tưởng tưởng của người dương, tức là chính chúng ta đây. Bởi vậy
khi nghe các nhà ngoại cảm nói họ có thể nói chuyện với linh hồn bằng
chính ngôn ngữ của người đang sống ( lại còn nói chuyện được bằng điện
thoại, hi hi) thì mình tin rằng đó là hoặc sự bốc phét, lừa bịp hoặc là
những ngộ nhận hoang tưởng của người mắc chứng tâm thần phân liệt mà
thôi.
Viết Hiền là một nhà báo đang sống ở Quy Nhơn, anh là người đã chứng
kiến một vụ lên đồng nhập hồn vào vua Quang Trung và anh em của ngài, và
có bài viết phản biện sau đây với chị Phan Thị Bích Hằng, mình coi đây
là 1 kênh tham khảo...
Bạn hãy đọc kĩ bài viết và các tài liệu dưới đây trước khi lên tiếng phản đối hay ủng hộ.
Mấy hôm nay, một vấn đề đã và đang được dư luận và cộng đồng FB đặc biệt quan tâm là Chương trình "Trở về từ ký ức" do nhà báo Thu Uyên và nhóm PV Đài truyền hình Việt Nam (VTV) thực hiện. Qua phóng sự, một vấn đề gây “sốc” nhất là việc nhà ngoại cảm (NNC) Phan Thị Bích Hằng tìm hài cốt của nhà cách mạng Phùng Chí Kiên. Tuy nhiên, qua giám định của Viện pháp y quân đội thì đó chỉ là mảnh sành vụn, nắm đất và một chiếc răng lợn. Sau chương trình, đã có khá nhiều ý kiến trái chiều, trong đó có cả ý kiến của “những người trong cuộc”…
Tôi có xem Chương trình "Trở về từ ký ức" và theo dõi khá nhiều ý kiến tranh luận xung quanh vấn đề này, trong đó có ý kiến của các ông, bà: Vũ Thế Khanh (Liên hiệp Khoa học Công nghệ tin học ứng dụng UIA); Nguyễn Phúc Giác Hải (Phó viện trưởng Viện Nghiên cứu và ứng dụng tiềm năng con người); Phạm Minh Hạc (Đại tá, nhà báo Hàn Vũ Thụy (Phó chủ nhiệm Bộ môn Cận tâm lí thuộc Trung tâm Nghiên cứu và ứng dụng tiềm năng con người - Liên hiệp các Hội KH-KT Việt Nam); Quan Thị Lê Lan (Phó chủ nhiệm thường trực Bộ môn Cận tâm lý, chỗ ông Thụy); GS Phạm Minh Hạc (nguyên Bộ trưởng Bộ GD-ĐT, Viện trưởng Viện nghiên cứu và ứng dụng tiềm năng con người); Luật sư Trần Đình Triển; Đại tá - TS Đỗ Kiên Cường; Thạc sĩ Thôi miên Y khoa Nguyễn Mạnh Quân; NNC Phan Thị Bích Hằng; nhà báo Thu Uyên…
Theo đó, cô Bích Hằng nói: “Họ (VTV) mới nhìn vào một góc của sự thật, giống như con voi, họ mới nhìn thấy cái vòi mà đã đưa ra những phán đoán không đúng. Tất cả sự thật sau này sẽ được chứng minh còn đến giờ phút này tôi chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc cho sự vội vàng, hồ đồ của họ”. Trong khi đó, các ông, bà: Thế Khanh, Giác Hải, Vũ Thụy, Lê Lan… lại “phản pháo” kịch liệt với những ngôn từ to tát, như: “Nói Phan Thị Bích Hằng như vậy là vô trách nhiệm” (ông Thế Khanh); “Nói NNC Phan Thị Bích Hằng lừa bịp là một sự xúc phạm” (ông Giác Hài); “Việc dựa vào 1-2 vụ việc không chính xác rồi “đánh” vào NNC Bích Hằng là thiếu khách quan, khoa học; … là sự phỉ báng cực kỳ vô luân” (ông Vũ Thụy)…
Thế nhưng, ngược lại Ths Nguyễn Mạnh Quân thì tuyên bố: “Nếu NNC nào
tìm mộ liệt sĩ đúng 3%, sẽ dâng cho họ toàn bộ tài sản, danh dự, cả Viện
nghiên cứu ứng dụng khoa học thôi miên. Còn nếu họ tìm không đúng 3%,
thì sẽ … cắt lưỡi NNC!”. Còn Đại tá - Tiến sĩ Đỗ Kiên Cường thì khẳng
định: “Cần cấm giới ngoại cảm hành nghề. Bất cứ ai tuyên bố có khả năng
tiên tri, thấu thị hoặc áp vong, họ chính là kẻ lừa đảo, cho dù là lừa
đảo chủ ý… Ngay cả ông tiến sỹ giám đốc UIA hoàn toàn không biết ngoại
cảm là gì, cho dù ông rất hăng hai nghiên cứu và tung hô giới ngoại
cảm”…
Trước hết, tôi lấy làm lạ trước những phát biểu “đao to, búa lớn” của các ông, bà: Thế Khanh, Giác Hải, Lê Lan, Vũ Thụy,,, và cả cô Bích Hằng. Bởi lẽ, Chương trình "Trở về từ ký ức" không hề có câu nào quy chụp cho Bich Hằng là lừa bịp, mà chỉ nêu lên cụ thể việc Bích Hằng tìm hài cốt của đ/c Phùng Chí Kiên, nhưng qua giám định của Viện pháp y quân đội thì đó là mảnh sành vụn, nắm đất và một chiếc răng lợn.
Trước hết, tôi lấy làm lạ trước những phát biểu “đao to, búa lớn” của các ông, bà: Thế Khanh, Giác Hải, Lê Lan, Vũ Thụy,,, và cả cô Bích Hằng. Bởi lẽ, Chương trình "Trở về từ ký ức" không hề có câu nào quy chụp cho Bich Hằng là lừa bịp, mà chỉ nêu lên cụ thể việc Bích Hằng tìm hài cốt của đ/c Phùng Chí Kiên, nhưng qua giám định của Viện pháp y quân đội thì đó là mảnh sành vụn, nắm đất và một chiếc răng lợn.
Nếu
cô Bích Hằng và các ông bà Thế Khanh, Giác Hải, Vũ Thụy, Lê Lan… muốn
thanh minh thì tốt nhất là họ nên chứng minh cụ thể hài cốt của đ.c
Phùng Chí Kiên mà cô Bích Hằng “tìm thấy” là có thật, chứ không phải
mảnh sành, nắm đất hay răng lợn. Đồng thời, cũng xin thưa, để thanh minh
cho việc làm của mình, cô Bích Hằng và các ông, bà nói trên “lập luận”
về cái gọi là xác xuất của NNC nhiều khi chỉ chính xác 60-70% và đúng
được 30-40% là tốt rồi. Nhưng, xin lưu ý một điều, trước khi “tìm” được
hài cốt của đ.c Phùng Chí Kiên, cô Bích Hằng cho biết, bằng năng lực của
mình đã “gặp” và “nói chuyện” với đ.c Kiên, đồng thời được đ.c Kiên
“chỉ dẫn” nên mới tìm được cái “đầu lâu” (không răng) và sau đó là 01
chiếc răng. Vậy, việc Viện Pháp y Quân đội xác định: Hài cốt được cho là
của đ.c Kiên mà cô Bích Hằng “tìm thấy” là mảnh sành, nắm đất và chiếc
răng lợn là sao?
Cũng xin lưu ý, trước đó, trong cuộc tìm kiếm mộ của anh hùng dân tộc Lý Thường Kiệt, cô Bích Hằng cũng cho biết là “gặp”và “nói chuyện” với Lý Thường Kiệt, song kết quả ngôi mộ đó không phải mộ Lý Thường Kiệt, mà là mộ người khác (?).
Nhân đây, cũng xin đề cập đến một số cuộc “nói chuyện với người cõi âm” mà cô Bích Hằng thực hiện tại tỉnh Bình Định, trong đó có 2 cuộc “gặp” và “nói chuyện” với thân sinh của Vua Quang Trung và 3 anh em Tây Sơn Tam Kiệt: Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, Nguyễn Lữ. Một cuộc “nói chuyện với người cõi âm” của cô Bích Hằng diễn ra tại Bình Định cuối tháng 7.2011 và một cuộc diễn ra gần cuối tháng 11.2011.
Trước hết, xin được nói ngay rằng, cũng giống như các cuộc “nói chuyện với người cõi âm” để tìm mộ, trước khi về Bình Định, cô Bích Hằng đã tìm hiểu, đọc một số sách và tài liệu sử liên quan đến Nhà Tây Sơn và 3 ngài Tây Sơn Tam Kiệt. Trên cơ sở đó, cô Hằng đã chọn lọc những chi tiết “độc” để “phán” và làm cho những người xung quanh phải tin. Tuy nhiên, đối với những người tỉnh táo và có kiến thức về lịch sử thì dễ dàng nhận thấy ngay là kiến thực lịch sử của cô Bích Hằng khá “lơ mơ”, hầu như chỉ “nói dựa” và “độ chế lịch sử” theo kiểu “đầu Ngô, mình Sở” rất tùy tiện. Tôi xin phân tích một số trường hợp mà cô Bích Hằng thực hiện “nói chuyện với người cõi âm” như sau:
A- CUỘC “NÓI CHUYỆN” CỦA CÔ BÍCH HẰNG VỚI 2 VỊ THÂN SINH CỦA 3 ANH EM TÂY SƠN VÀ VUA QUANG TRUNG:
1- Trong cuộc “nói chuyện” với 2 vị thân sinh của Vua Quang Trung, cô Bích Hằng cho biết: “Hai cụ nói người đời thường nhắc đến Tam kiệt Tây Sơn, nhưng thực ra các cụ có 4 người con trai, mà cậu con cả là Nguyễn Hoa, chỉ ở nhà với bố mẹ, khi mất lúc 19 tuổi không làm nên công trạng gì, có để lại một cậu con trai tên là Quang Hiển, được ông bà nuôi, các con nhớ ghi tên để khấn và kêu cho người con cả này…”.
Quả thật, khi nghe cô Bích Hằng “phán” điều này, hầu hết những người xung quanh, nhất là các đ/c lãnh đạo tỉnh Bình Định đều “rụng rời chân tay” và “khiếp vía”. Bởi lẽ, lâu nay dân Bình Định hầu như chỉ biết đến 3 anh em Tây Sơn: Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, Nguyễn Lữ (trong đó Nguyễn Nhạc là anh Hai, Nguyễn Huệ thứ Ba và Nguyễn Lữ thứ Tư).
Thực ra, việc Nhà Tây Sơn có mấy anh em đã từng có những ý kiến khác nhau. Giống như người dân Bình Định, nhiều tài liệu đều cho rằng Nhà Tây Sơn có 3 anh em. Tuy nhiên, một số nguồn tư liệu lại cho rằng gia đình Vua Quang Trung không chỉ có 3 anh em, mà có khá đông anh em và thứ tự cũng khác nhau (Nhạc thứ 2, Lữ thứ 3, Huệ thứ 4). Một tài liệu của các nhà truyền giáo phương Tây thì ghi tên Nguyễn Lữ là “Đức Ông Bay” (thứ Bảy), còn Nguyễn Huệ là “Đức Ông Tam” (thứ Tám). Đáng lưu ý, tại Hội thảo “Tây Sơn – Thuận Hóa và anh hùng dân tộc Nguyễn Huệ - Quang Trung” (tổ chức tại TP Huế vào đầu tháng 6.2008), từ nguồn tư liệu của triều Thanh, một nhà nghiên cứu đã đưa ra giả thiết cho là nhà Tây Sơn có ít nhất 4 anh em trai, anh đầu là Nguyễn Quang Hoa.
Cũng xin lưu ý, trước đó, trong cuộc tìm kiếm mộ của anh hùng dân tộc Lý Thường Kiệt, cô Bích Hằng cũng cho biết là “gặp”và “nói chuyện” với Lý Thường Kiệt, song kết quả ngôi mộ đó không phải mộ Lý Thường Kiệt, mà là mộ người khác (?).
Nhân đây, cũng xin đề cập đến một số cuộc “nói chuyện với người cõi âm” mà cô Bích Hằng thực hiện tại tỉnh Bình Định, trong đó có 2 cuộc “gặp” và “nói chuyện” với thân sinh của Vua Quang Trung và 3 anh em Tây Sơn Tam Kiệt: Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, Nguyễn Lữ. Một cuộc “nói chuyện với người cõi âm” của cô Bích Hằng diễn ra tại Bình Định cuối tháng 7.2011 và một cuộc diễn ra gần cuối tháng 11.2011.
Trước hết, xin được nói ngay rằng, cũng giống như các cuộc “nói chuyện với người cõi âm” để tìm mộ, trước khi về Bình Định, cô Bích Hằng đã tìm hiểu, đọc một số sách và tài liệu sử liên quan đến Nhà Tây Sơn và 3 ngài Tây Sơn Tam Kiệt. Trên cơ sở đó, cô Hằng đã chọn lọc những chi tiết “độc” để “phán” và làm cho những người xung quanh phải tin. Tuy nhiên, đối với những người tỉnh táo và có kiến thức về lịch sử thì dễ dàng nhận thấy ngay là kiến thực lịch sử của cô Bích Hằng khá “lơ mơ”, hầu như chỉ “nói dựa” và “độ chế lịch sử” theo kiểu “đầu Ngô, mình Sở” rất tùy tiện. Tôi xin phân tích một số trường hợp mà cô Bích Hằng thực hiện “nói chuyện với người cõi âm” như sau:
A- CUỘC “NÓI CHUYỆN” CỦA CÔ BÍCH HẰNG VỚI 2 VỊ THÂN SINH CỦA 3 ANH EM TÂY SƠN VÀ VUA QUANG TRUNG:
1- Trong cuộc “nói chuyện” với 2 vị thân sinh của Vua Quang Trung, cô Bích Hằng cho biết: “Hai cụ nói người đời thường nhắc đến Tam kiệt Tây Sơn, nhưng thực ra các cụ có 4 người con trai, mà cậu con cả là Nguyễn Hoa, chỉ ở nhà với bố mẹ, khi mất lúc 19 tuổi không làm nên công trạng gì, có để lại một cậu con trai tên là Quang Hiển, được ông bà nuôi, các con nhớ ghi tên để khấn và kêu cho người con cả này…”.
Quả thật, khi nghe cô Bích Hằng “phán” điều này, hầu hết những người xung quanh, nhất là các đ/c lãnh đạo tỉnh Bình Định đều “rụng rời chân tay” và “khiếp vía”. Bởi lẽ, lâu nay dân Bình Định hầu như chỉ biết đến 3 anh em Tây Sơn: Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, Nguyễn Lữ (trong đó Nguyễn Nhạc là anh Hai, Nguyễn Huệ thứ Ba và Nguyễn Lữ thứ Tư).
Thực ra, việc Nhà Tây Sơn có mấy anh em đã từng có những ý kiến khác nhau. Giống như người dân Bình Định, nhiều tài liệu đều cho rằng Nhà Tây Sơn có 3 anh em. Tuy nhiên, một số nguồn tư liệu lại cho rằng gia đình Vua Quang Trung không chỉ có 3 anh em, mà có khá đông anh em và thứ tự cũng khác nhau (Nhạc thứ 2, Lữ thứ 3, Huệ thứ 4). Một tài liệu của các nhà truyền giáo phương Tây thì ghi tên Nguyễn Lữ là “Đức Ông Bay” (thứ Bảy), còn Nguyễn Huệ là “Đức Ông Tam” (thứ Tám). Đáng lưu ý, tại Hội thảo “Tây Sơn – Thuận Hóa và anh hùng dân tộc Nguyễn Huệ - Quang Trung” (tổ chức tại TP Huế vào đầu tháng 6.2008), từ nguồn tư liệu của triều Thanh, một nhà nghiên cứu đã đưa ra giả thiết cho là nhà Tây Sơn có ít nhất 4 anh em trai, anh đầu là Nguyễn Quang Hoa.
Chi tiết này dựa vào bản “kê khai lý lịch” của Nguyễn Quang Hiển gửi
quan chức triều Thanh khi đi sứ vào năm 1790. Thế rồi, dựa vào thông tin
này (thông qua báo chí và mạng), cô Bích Hằng đã “nhét vào miệng” của
vị thân sinh Vua Quang Trung để “phán”. Bởi lẽ, thực ra, thông tin trên
chỉ là 1 trong những giả thuyết về gia đình 3 anh em Tây Sơn và cũng chỉ
là 1 tài liệu tham khảo. Hơn nữa, cũng xin lưu ý, bản “kê khai lý lịch”
của Quang Hiển cũng có thể là “đồ giả” đánh lừa nhà Thanh. Vì ngay đến
vua mà Quang Trung cũng “dám” cho Phạm Công Trị đóng giả để thay mình đi
sứ kia mà.
2- Cô Bích Hằng cho biết, Vua Quang Trung nói: “Âu cũng là số mệnh rồi, việc này cũng đã được ghi trong áo bào vua Càn Long ban tặng: Xa tâm chiết trục đa điền thử (có nghĩa là Bụng xe gãy trục, nhiều chuột đồng, nhưng khi ghép chữ lại thì có nghĩa là Nguyễn Huệ sẽ mất năm Nhâm Tý). Cho nên cũng không cần phải oán than nữa”.
Về cái chết của Vua Quang Trung có nhiều giả thuyết và “câu chuyện chiếc áo bào” cũng là 1 giả thuyết, (thậm chí đậm chất giai thoại). Theo đó, nhiều tài liệu sử đều ghi là vua Quang Trung chết vì “bạo bệnh” (không cụ thể là bệnh gì); còn tác giả Hoa Bằng thì cho rằng ngài chết vì bệnh “huyết vựng”. Gần đây, các nhà nghiên cứu Y học đã phân tích và cho rằng: Nguyên nhân cái chết của Quang Trung là do xuất huyết não dưới màng nhện, dẫn đến viêm phổi sặc.
Thế nhưng, cô Bích Hằng lại “nhét” câu chuyện chiếc áo bào “vào miệng” Quang Trung. Bởi lẽ, nếu đúng như vậy thì hóa ra Quang Trung đã “biết” việc Càn Long “ban tặng” áo bào? Và, nếu vậy thì Quang Trung phải oán thù Càn Long chứ sao lại bảo “Cho nên cũng không cần phải oán than nữa” (?).
3- Cô Bích Hằng cho biết, Vua Quang Trung nói: “Nhân dịp này ta cũng muốn mời nhạc phụ của ta là vua Lê Hiển Tông và Chiêu Nghi Nguyễn Thị Huyền đến dự đàn lễ này. Lúc sinh thời, chưa kịp mời nhạc phụ ta vào Quy Nhơn chơi…”. Sau đó Vua Quang Trung nói: “ Nhạc phụ của ta cứ muốn ta mời cả anh vợ ta vào nữa. Ta không đồng ý ghi là Lê Chiêu Thống mà chỉ được ghi là Lê Duy Kỳ với tư cách là anh vợ thôi chứ không phải là là ông Hoàng đâu đấy” (?)
Ô hay, sao Lê Chiêu Thống (tức Lê Duy Kỳ) mà lại là anh vợ Vua Quang Trung, thưa cô Bích Hằng? Xin thưa, Lê Duy Kỳ là cháu nội Vua Lê Hiển Tông và gọi công chúa Ngọc Hân bằng cô ruột. Vì vậy, Vua Quang Trung phải gọi Lê Chiêu Thống (Lê Duy Kỳ) là cháu vợ, chứ sao lại là anh vợ? Tội quá cô Bích Hằng ơi!
4- Theo cô Bích Hằng, Vua Quang Trung nói tiếp: “ Nhân có nhạc phụ ta vào chơi, ta muốn khởi đàn lễ bằng một hồi trống trận và một màn múa võ Bình Định. Ngày xưa ta thích nghe Ngọc Hân hát Quan họ lắm, nếu thu xếp được một màn hát Quan họ cho song thân và quân sỹ của ta nghe thì ta thật toại nguyện…”
Lạ nhỉ? Cô Bích Hằng lại “nói dựa” rồi. Bởi lẽ, cái gọi là “trống trận Quang Trung” hay “trống trận Tây sơn” cho đến nay vẫn chưa xác định chính xác nguồn gốc, xuất xứ ra đời. Thậm chí, có ý kiến cho rằng “trống trận Quang Trung” hay “trống trận Tây sơn” là do người đời sau này “sáng tác” (mang tính biểu diễn) để ca ngợi công đức của Quang Trung và nhà Tây Sơn. Điều đáng nói, cô Bích Hằng “cho” Quang Trung nói “Muốn khởi đàn bằng màn múa võ Bình Định” ư? Ô hay, cô Hằng có biết 2 chữ “Bình Định” xuất hiện khi nào không? Địa danh này là do nhà Nguyễn đặt sau khi đã “bình định” được Nhà Tây Sơn và đất Tây Sơn. Tội nghiệp quá cô Bích Hằng ơi!
B- CUỘC NÓI CHUYỆN CỦA CÔ BÍCH HẰNG VỚI 3 NGÀI “TÂY SƠN TAM KIỆT”:
Có khá nhiều điều vô lý, thậm chí nhiều đoạn muốn … cười chảy nước mắt, cười … vỡ bụng. Tuy nhiên, do “cuộc nói chuyện với người cõi âm” của cô Bích Hằng lần này khá nhiều và khá dài nên chỉ xin đề cập đến vài vấn đề. (Xin quý vị cô, bác, anh chị và các bạn đọc nội dung cuộc nói chuyện này ở phần dưới).
1- Trước hết, xin thưa, việc cô Bích Hằng “mời” được 3 đ/c Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, Nguyễn Lữ “lên nói chuyện” tại đất Tây Sơn - Bình Định là điều thật lạ! Bởi ngay nhiều đệ tử nhà phật cũng từng “băn khoăn,thắc mắc” rằng: Thấy cô Bích Hằng hình như cũng là Phật tử nhưng hình như cô không hiểu về giáo lý nhà Phật. Bởi lẽ, cô Bích Hằng “gặp” và “nói chuyện” được với thân sinh của Vua Quang Trung và cả 3 ngài Tây Sơn Tam kiệt, vậy có nghĩa là họ những oan hồn còn vất vưởng vì chưa siêu thoát hay sao?
2- Cô Bích Hằng cho biết, Vua Quang Trung nói: “Âu cũng là số mệnh rồi, việc này cũng đã được ghi trong áo bào vua Càn Long ban tặng: Xa tâm chiết trục đa điền thử (có nghĩa là Bụng xe gãy trục, nhiều chuột đồng, nhưng khi ghép chữ lại thì có nghĩa là Nguyễn Huệ sẽ mất năm Nhâm Tý). Cho nên cũng không cần phải oán than nữa”.
Về cái chết của Vua Quang Trung có nhiều giả thuyết và “câu chuyện chiếc áo bào” cũng là 1 giả thuyết, (thậm chí đậm chất giai thoại). Theo đó, nhiều tài liệu sử đều ghi là vua Quang Trung chết vì “bạo bệnh” (không cụ thể là bệnh gì); còn tác giả Hoa Bằng thì cho rằng ngài chết vì bệnh “huyết vựng”. Gần đây, các nhà nghiên cứu Y học đã phân tích và cho rằng: Nguyên nhân cái chết của Quang Trung là do xuất huyết não dưới màng nhện, dẫn đến viêm phổi sặc.
Thế nhưng, cô Bích Hằng lại “nhét” câu chuyện chiếc áo bào “vào miệng” Quang Trung. Bởi lẽ, nếu đúng như vậy thì hóa ra Quang Trung đã “biết” việc Càn Long “ban tặng” áo bào? Và, nếu vậy thì Quang Trung phải oán thù Càn Long chứ sao lại bảo “Cho nên cũng không cần phải oán than nữa” (?).
3- Cô Bích Hằng cho biết, Vua Quang Trung nói: “Nhân dịp này ta cũng muốn mời nhạc phụ của ta là vua Lê Hiển Tông và Chiêu Nghi Nguyễn Thị Huyền đến dự đàn lễ này. Lúc sinh thời, chưa kịp mời nhạc phụ ta vào Quy Nhơn chơi…”. Sau đó Vua Quang Trung nói: “ Nhạc phụ của ta cứ muốn ta mời cả anh vợ ta vào nữa. Ta không đồng ý ghi là Lê Chiêu Thống mà chỉ được ghi là Lê Duy Kỳ với tư cách là anh vợ thôi chứ không phải là là ông Hoàng đâu đấy” (?)
Ô hay, sao Lê Chiêu Thống (tức Lê Duy Kỳ) mà lại là anh vợ Vua Quang Trung, thưa cô Bích Hằng? Xin thưa, Lê Duy Kỳ là cháu nội Vua Lê Hiển Tông và gọi công chúa Ngọc Hân bằng cô ruột. Vì vậy, Vua Quang Trung phải gọi Lê Chiêu Thống (Lê Duy Kỳ) là cháu vợ, chứ sao lại là anh vợ? Tội quá cô Bích Hằng ơi!
4- Theo cô Bích Hằng, Vua Quang Trung nói tiếp: “ Nhân có nhạc phụ ta vào chơi, ta muốn khởi đàn lễ bằng một hồi trống trận và một màn múa võ Bình Định. Ngày xưa ta thích nghe Ngọc Hân hát Quan họ lắm, nếu thu xếp được một màn hát Quan họ cho song thân và quân sỹ của ta nghe thì ta thật toại nguyện…”
Lạ nhỉ? Cô Bích Hằng lại “nói dựa” rồi. Bởi lẽ, cái gọi là “trống trận Quang Trung” hay “trống trận Tây sơn” cho đến nay vẫn chưa xác định chính xác nguồn gốc, xuất xứ ra đời. Thậm chí, có ý kiến cho rằng “trống trận Quang Trung” hay “trống trận Tây sơn” là do người đời sau này “sáng tác” (mang tính biểu diễn) để ca ngợi công đức của Quang Trung và nhà Tây Sơn. Điều đáng nói, cô Bích Hằng “cho” Quang Trung nói “Muốn khởi đàn bằng màn múa võ Bình Định” ư? Ô hay, cô Hằng có biết 2 chữ “Bình Định” xuất hiện khi nào không? Địa danh này là do nhà Nguyễn đặt sau khi đã “bình định” được Nhà Tây Sơn và đất Tây Sơn. Tội nghiệp quá cô Bích Hằng ơi!
B- CUỘC NÓI CHUYỆN CỦA CÔ BÍCH HẰNG VỚI 3 NGÀI “TÂY SƠN TAM KIỆT”:
Có khá nhiều điều vô lý, thậm chí nhiều đoạn muốn … cười chảy nước mắt, cười … vỡ bụng. Tuy nhiên, do “cuộc nói chuyện với người cõi âm” của cô Bích Hằng lần này khá nhiều và khá dài nên chỉ xin đề cập đến vài vấn đề. (Xin quý vị cô, bác, anh chị và các bạn đọc nội dung cuộc nói chuyện này ở phần dưới).
1- Trước hết, xin thưa, việc cô Bích Hằng “mời” được 3 đ/c Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, Nguyễn Lữ “lên nói chuyện” tại đất Tây Sơn - Bình Định là điều thật lạ! Bởi ngay nhiều đệ tử nhà phật cũng từng “băn khoăn,thắc mắc” rằng: Thấy cô Bích Hằng hình như cũng là Phật tử nhưng hình như cô không hiểu về giáo lý nhà Phật. Bởi lẽ, cô Bích Hằng “gặp” và “nói chuyện” được với thân sinh của Vua Quang Trung và cả 3 ngài Tây Sơn Tam kiệt, vậy có nghĩa là họ những oan hồn còn vất vưởng vì chưa siêu thoát hay sao?
Mặt khác, Tây Sơn không phải là đất của Quang Trung và Quang Trung sau
khi băng hà được chôn tại đất Phú Xuân chứ đâu có phải ở Tây Sơn (đất
của Nguyễn Nhạc) mà cô Hằng “gặp” được Quang Trung? Hơn nữa, cô Bích
Hằng không biết rằng, sinh thời, 3 đ/c Nhạc, Huệ, Lữ mặc dù “cùng chi
bộ” nhưng mất đoàn kết nghiêm trọng, thậm chí từng “Huynh đệ tương tàn”,
vậy làm sao cùng một lúc có thể “cùng nhau lên nói chuyện” với cô được?
Đáng lưu ý, qua “cuộc nói chuyện”, 3 đ/c Thái Đức Nguyễn Nhạc, Hoàng đế
Quang Trung và Đông Định Vương Nguyễn Lữ giống như nhìn thấy hết từng
con người, từng đ/c trên “trần gian Bình Định” (cả chức vụ, công việc),
từng cảnh vật, thậm chí “chỉ đạo” từng vị trí, từng câu, từng chữ câu
đối liễn, để tỉnh Bình Định xây dựng Đàn tế Trời - Đất (?).
2- Theo cô Bích Hằng, Hoàng Đế Quang Trung nói: “Về nghi lễ thì hỏi Đông Định Vương (Nguyễn Lữ) vì chú ấy là người chữ nghĩa nhất nhà và chú ấy là người thụ nho giáo… Ba anh em ta theo ba môn phái võ giờ đã mai một, đó là: - Thái Đức Hoàng Đế: Hùng Kê Quyền; - Quang Trung Hoàng Đế: Yến Phi Quyền; - Đông Định Vương: Miên Quyền (còn gọi là nhu quyền)”. Còn Thái Đức Hoàng Đế thì nói: “Chú Lữ vốn nho nhã, mềm yếu nên chú luyện nhu quyền. Đây là môn quyền học của người Miên nên gọi là Miên Quyền” (?).
Ô hay! Cũng lạ nhỉ cô Bích Hằng! Nguyễn Lữ đâu có “thụ nho giáo”? Sinh thời, ông đi tu theo đạo Hồi Bani (Islam Bani) nên mới gọi là “Thầy Tư Lữ”. Đồng thời, lâu nay dân Bình Định đều biết Hùng Kê Quyền là do Nguyễn Lữ sáng tạo ra, chứ đâu phải Nguyễn Nhạc? Ô hô! Quả là kiểu nói dựa và suy diễn, lắp ghép tùy tiện.
3- Sinh thời, Quang Trung rất coi trọng chữ Nôm và yêu cầu phải sử dụng nó như Quốc ngữ. Vậy mà cô Bích Hằng lại “cho” Quang Trung “chỉ đạo” nói và viết toàn chữ Hán, tiếng Hán, như: “Sơn Hà Xã Tắc”, “BẢO SƠN THIÊN ẤN”; “Vạn cổ anh linh chiêu Việt địa”; “Thiên thu hiển hách đối Nam sơn”… Thậm chí, Bích Hằng còn “cho” Quang Trung giải nghĩa mấy từ tiếng Hán rất… tào lao, như: “Đàn này phải bố trí theo thế, các ngươi có biết thế gì không? Đó là thế “Thiên - Địa - Nhân”. Thiên là Trời, Địa là Thần và Nhân chính là con người” (?). Hu hu!
4- Theo cô Bích Hằng, Hoàng đế Quang Trung nói: “Trước khi cho các ngươi lui, ta dạy rằng: muốn xây dựng sự nghiệp trước tiên phải có LỰC, khi đã có LỰC mới tạo được THẾ, nếu không có LỰC và THẾ thì có TÂM cũng không làm được gì nên 3 anh em ta lúc nào cũng đan xen vào nhau. Ba anh em ta cũng có lúc khích khẩu nhưng chưa bao giờ tương tàn…” (?). Cô Bích Hằng “cho” Quang Trung nói vậy là trái với lịch sử rồi. Xin thưa, lịch sử cho biết: Một trong những nguyên nhân cơ bản làm cho Nhà Tây Sơn sụp đổ nhanh chóng là do nội bộ lục đục và “mất đoàn kết nghiêm trọng”. Nhiều nguồn sử liệu cho biết, Nguyễn Nhạc không chỉ thông dâm với em dâu của mình (vợ Nguyễn Huệ), mà còn cản trở bước đi của em mìn.
2- Theo cô Bích Hằng, Hoàng Đế Quang Trung nói: “Về nghi lễ thì hỏi Đông Định Vương (Nguyễn Lữ) vì chú ấy là người chữ nghĩa nhất nhà và chú ấy là người thụ nho giáo… Ba anh em ta theo ba môn phái võ giờ đã mai một, đó là: - Thái Đức Hoàng Đế: Hùng Kê Quyền; - Quang Trung Hoàng Đế: Yến Phi Quyền; - Đông Định Vương: Miên Quyền (còn gọi là nhu quyền)”. Còn Thái Đức Hoàng Đế thì nói: “Chú Lữ vốn nho nhã, mềm yếu nên chú luyện nhu quyền. Đây là môn quyền học của người Miên nên gọi là Miên Quyền” (?).
Ô hay! Cũng lạ nhỉ cô Bích Hằng! Nguyễn Lữ đâu có “thụ nho giáo”? Sinh thời, ông đi tu theo đạo Hồi Bani (Islam Bani) nên mới gọi là “Thầy Tư Lữ”. Đồng thời, lâu nay dân Bình Định đều biết Hùng Kê Quyền là do Nguyễn Lữ sáng tạo ra, chứ đâu phải Nguyễn Nhạc? Ô hô! Quả là kiểu nói dựa và suy diễn, lắp ghép tùy tiện.
3- Sinh thời, Quang Trung rất coi trọng chữ Nôm và yêu cầu phải sử dụng nó như Quốc ngữ. Vậy mà cô Bích Hằng lại “cho” Quang Trung “chỉ đạo” nói và viết toàn chữ Hán, tiếng Hán, như: “Sơn Hà Xã Tắc”, “BẢO SƠN THIÊN ẤN”; “Vạn cổ anh linh chiêu Việt địa”; “Thiên thu hiển hách đối Nam sơn”… Thậm chí, Bích Hằng còn “cho” Quang Trung giải nghĩa mấy từ tiếng Hán rất… tào lao, như: “Đàn này phải bố trí theo thế, các ngươi có biết thế gì không? Đó là thế “Thiên - Địa - Nhân”. Thiên là Trời, Địa là Thần và Nhân chính là con người” (?). Hu hu!
4- Theo cô Bích Hằng, Hoàng đế Quang Trung nói: “Trước khi cho các ngươi lui, ta dạy rằng: muốn xây dựng sự nghiệp trước tiên phải có LỰC, khi đã có LỰC mới tạo được THẾ, nếu không có LỰC và THẾ thì có TÂM cũng không làm được gì nên 3 anh em ta lúc nào cũng đan xen vào nhau. Ba anh em ta cũng có lúc khích khẩu nhưng chưa bao giờ tương tàn…” (?). Cô Bích Hằng “cho” Quang Trung nói vậy là trái với lịch sử rồi. Xin thưa, lịch sử cho biết: Một trong những nguyên nhân cơ bản làm cho Nhà Tây Sơn sụp đổ nhanh chóng là do nội bộ lục đục và “mất đoàn kết nghiêm trọng”. Nhiều nguồn sử liệu cho biết, Nguyễn Nhạc không chỉ thông dâm với em dâu của mình (vợ Nguyễn Huệ), mà còn cản trở bước đi của em mìn.
Theo đó, trước những chiến công và thắng lợi của Nguyễn Huệ ở Bắc Hà,
nhất là sau khi Nguyễn Huệ được Vua Lê ban thưởng đất đai và gả công
chúa Ngọc Hân, Nguyễn Nhạc buộc Huệ phải quay trở vào Phú Xuân, sau đó
cử 1 đội quân tinh binh ra Bắc Hà để “nắn gân” cậu em. Nguyễn Huệ cũng
không vừa, viết Hịch kể tội Nguyễn Nhạc, rồi đem 6 vạn quân vào vây
thành Quy Nhơn và nã pháo vào trong thành. Cho đến khi Nguyễn Nhạc lên
thành than khóc mới chịu rút quân. Thậm chí, một số nguồn sử liệu còn
cho biết, khi Quang Trung qua đời, một phái đoàn của Thái đức Hoàng đế
ra Phú Xuân để viếng đã bị “ách” lại. Không chỉ có vậy, con cháu của
Nguyễn Nhạc – Nguyễn Huệ sau đó trở nên thâm thù đến mức giết hại lẫn
nhau…
5- Theo cô Bích Hằng, Đông Định Vương (Nguyễn Lữ) nói: “Nhà Tây Sơn Tam Kiệt đúng ra là Tây Sơn Tứ Kiệt nhưng trời không cho tất cả, không thể là “tứ tử trình làng” nên còn có tam kiệt thôi… Tất cả ba anh em ta đều yểu thọ…”.
Lạ nhỉ! Thực ra trong 3 ngài Tây Sơn Tam kiệt chỉ có Nguyễn Huệ và Nguyễn Lữ bi coi là “yểu thọ”. Nhưng, riêng Nguyễn Nhạc thì không thể gọi là “yểu thọ”. Bởi lẽ, trong số 3 ngài, tuổi của Nguyễn Nhạc cách khá xa so với Nguyễn Huệ và Nguyễn Lữ. Theo đó, Nguyễn Nhạc là thứ Hai, còn Nguyễn Lữ và Nguyễn Huệ tới thứ Bảy, thứ Tám. Nên nhớ, Nguyễn Nhạc có con gái lớn gả cho Vũ Văn Nhậm. Và, nhiều tư liệu sử đều ghi nhận Nguyễn Nhạc qua đời khi đã già yếu.
6- Về việc xây dựng Đàn tế Trời – Đất (đang triển khai ở Tây Sơn – Bình Định), theo cô Bích Hằng, Hoàng đế Quang Trung nói: “Ta có 2 lộc là 2 chiếc Quyền Trượng giao cho họ Trần ( Trần Bắc Hà, Chủ tịch HĐQT BIDV) và họ Nguyễn (Nguyễn Văn Thiện, Bí thư Tỉnh ủy Bình Định) để lo việc này cho trọn vẹn…”.
Cũng theo cô Bích Hằng, Đông Định Vương thì nói: “Con cháu nhà Tây Sơn đều chết yểu nên nơi Đàn Tế nhà Tây Sơn ở dưới chân Đàn phải xin tuổi hạc, tuổi quy, xin thọ như hạc, trường thọ như quy. Nơi 4 góc ở 4 chân Đàn ai có đủ phúc thì người đó được đặt quy. Nay ta ban cho:
+ Đối với Trần Bắc Hà (Chủ tịch HĐQT Ngân hàng BIDV): thuyền lương của nhà Tây Sơn trao hết về tay ngươi, hiện nay ngươi đang cầm thuyền lương xã tắc, thì ngươi cũng được phép đặt một con.
+ Đối với họ Nguyễn Hữu Luân (Công ty Phương Trang Đà Lạt - Lâm Đồng) : mệnh ngươi mong manh lắm nên cho ngươi đặt bên Thanh long 1 con quy.
+ Đối với quan đầu tỉnh Nguyễn Văn Thiện (hiện là Bí thư Tỉnh ủy Bình Định): lấy ấn thì đặt 1 con quy ở bên Bạch hổ.
+ Còn 1 con nữa dành cho quan Lê Hữu Lộc (hiện là Chủ tịch UBND tỉnh Bình Định) đặt ở cửa hậu.
Mỗi lần lên Đàn phải một bên rung chiêng, một bên thúc trống”…
Lạ quá! Nếu đúng đây là lời của Hoàng đế Quang Trung và Đông Định Vương Nguyễn Lữ thì quả là quá “siêu”! Câu hỏi đặt ra ở đây là: Vì sao Hoàng đế Quang Trung và Đông Định Vương Nguyễn Lữ đã mất cách đây trên 220 năm (Quang Trung mất năm 1792, còn Đông Định Vương mất năm 1787) thì làm sao có thể biết đươc họ, tên, chức vụ, nghề nghiệp của các ông: Trần Bắc Hà, Nguyễn Văn Thiện, Nguyễn Hữu Luân, Lê Hữu Lộc đang sống và làm việc trên “cõi trần tục”?
5- Theo cô Bích Hằng, Đông Định Vương (Nguyễn Lữ) nói: “Nhà Tây Sơn Tam Kiệt đúng ra là Tây Sơn Tứ Kiệt nhưng trời không cho tất cả, không thể là “tứ tử trình làng” nên còn có tam kiệt thôi… Tất cả ba anh em ta đều yểu thọ…”.
Lạ nhỉ! Thực ra trong 3 ngài Tây Sơn Tam kiệt chỉ có Nguyễn Huệ và Nguyễn Lữ bi coi là “yểu thọ”. Nhưng, riêng Nguyễn Nhạc thì không thể gọi là “yểu thọ”. Bởi lẽ, trong số 3 ngài, tuổi của Nguyễn Nhạc cách khá xa so với Nguyễn Huệ và Nguyễn Lữ. Theo đó, Nguyễn Nhạc là thứ Hai, còn Nguyễn Lữ và Nguyễn Huệ tới thứ Bảy, thứ Tám. Nên nhớ, Nguyễn Nhạc có con gái lớn gả cho Vũ Văn Nhậm. Và, nhiều tư liệu sử đều ghi nhận Nguyễn Nhạc qua đời khi đã già yếu.
6- Về việc xây dựng Đàn tế Trời – Đất (đang triển khai ở Tây Sơn – Bình Định), theo cô Bích Hằng, Hoàng đế Quang Trung nói: “Ta có 2 lộc là 2 chiếc Quyền Trượng giao cho họ Trần ( Trần Bắc Hà, Chủ tịch HĐQT BIDV) và họ Nguyễn (Nguyễn Văn Thiện, Bí thư Tỉnh ủy Bình Định) để lo việc này cho trọn vẹn…”.
Cũng theo cô Bích Hằng, Đông Định Vương thì nói: “Con cháu nhà Tây Sơn đều chết yểu nên nơi Đàn Tế nhà Tây Sơn ở dưới chân Đàn phải xin tuổi hạc, tuổi quy, xin thọ như hạc, trường thọ như quy. Nơi 4 góc ở 4 chân Đàn ai có đủ phúc thì người đó được đặt quy. Nay ta ban cho:
+ Đối với Trần Bắc Hà (Chủ tịch HĐQT Ngân hàng BIDV): thuyền lương của nhà Tây Sơn trao hết về tay ngươi, hiện nay ngươi đang cầm thuyền lương xã tắc, thì ngươi cũng được phép đặt một con.
+ Đối với họ Nguyễn Hữu Luân (Công ty Phương Trang Đà Lạt - Lâm Đồng) : mệnh ngươi mong manh lắm nên cho ngươi đặt bên Thanh long 1 con quy.
+ Đối với quan đầu tỉnh Nguyễn Văn Thiện (hiện là Bí thư Tỉnh ủy Bình Định): lấy ấn thì đặt 1 con quy ở bên Bạch hổ.
+ Còn 1 con nữa dành cho quan Lê Hữu Lộc (hiện là Chủ tịch UBND tỉnh Bình Định) đặt ở cửa hậu.
Mỗi lần lên Đàn phải một bên rung chiêng, một bên thúc trống”…
Lạ quá! Nếu đúng đây là lời của Hoàng đế Quang Trung và Đông Định Vương Nguyễn Lữ thì quả là quá “siêu”! Câu hỏi đặt ra ở đây là: Vì sao Hoàng đế Quang Trung và Đông Định Vương Nguyễn Lữ đã mất cách đây trên 220 năm (Quang Trung mất năm 1792, còn Đông Định Vương mất năm 1787) thì làm sao có thể biết đươc họ, tên, chức vụ, nghề nghiệp của các ông: Trần Bắc Hà, Nguyễn Văn Thiện, Nguyễn Hữu Luân, Lê Hữu Lộc đang sống và làm việc trên “cõi trần tục”?
Trong đó, ông Nguyễn Hữu Luân ở tận Lâm Đồng mà sao Đông Định Vương cũng
biết? Và, làm sao Đông Định Vương “đánh giá phẩm chất đạo đức” của
những người này một cách chính xác rằng họ “có đủ phúc” để “cho phép”
đặt con quy tại công trình xây dựng Đàn tế Trời - Đất ở Bình Định? Nếu ý
kiến trên của Quang Trung và Đông Định Vương Nguyễn Lữ là có thật thì
sao 2 ngài không “chỉ” luôn vị trí mộ (hay chỗ ở) của ông, bà song thân,
cùng với mộ của 3 ngài Tây Sơn Tam kiệt, nhất là mộ của Quang Trung? Vì
suốt mấy chục năm nay, các nhà khoa học, nhà sử học đã phải tốn công,
tốn sức nghiên cứu, tìm kiếm, tổ chức hàng chục, hàng trăm hội thảo để
tìm mộ các ngài?
Nhân đây, cũng xin hỏi thẳng các ông, bà Vũ Thế Khanh, Nguyễn Phúc Giác Hải, Phạm Minh Hạc, Hàn Vũ Thụy, Quan Thị Lê La… và các ông, bà ở UIA, Viện Nghiên cứu và ứng dụng tiềm năng con người; Trung tâm Nghiên cứu và ứng dụng tiềm năng con người, rằng: Nội dung cuộc “nói chuyện với người cõi âm” của cô Bích Hằng và thân sinh của vua Quang Trung và ba ngài Tây Sơn Tam kiệt mà tôi đã nêu ở trên liệu có đúng sự thật? Nếu đúng thì “cơ chế”, cách thức, kỹ năng “nói chuyện với người cõi âm” thế nào? Nhân tiện xin hỏi riêng ông Vũ Thế Khanh, rằng: Ông từng “khoe”, bên cạnh việc “phát hiện” các NNC, ông còn có khả năng đào tạo NNC đến mức có thể áp vong? như thế nào? Ngược lại, nếu vấn đề trên là không đúng thì có thể nói Phan Thị Bích Hằng là lừa bịp?
Cũng xin lưu ý, theo các ông, bà ở UIA, Viện Nghiên cứu và ứng dụng tiềm năng con người; Trung tâm Nghiên cứu và ứng dụng tiềm năng con người thì cô Bích Hằng là NNC giỏi nhất,có năng lực nhất (?). Vậy qua 2 câu chuyện cô Bích Hằng “nói chuyện với người cõi âm” ở Bình Định, liệu năng lực thực sự của cô Bích Hằng ở mức nào và các NNC Việt Nam khác thì còn ở mức nào?...
Cuối cùng, xin mời quý cô, bác, anh chị và các bạn đọc thêm nội dung “cuộc nói chuyện với người cõi âm” của cô Bích Hằng và thân sinh Quang Trung, cùng ba ngài Tây Sơn Tam kiệt.
…………………………………………………………………………………………………………………
TRÍCH LƯỢC THÔNG TIN VỀ CUỘC ĐÀM THOẠI GIỮA NHÀ NGOẠI CẢM PHAN THỊ BÍCH HẰNG VỚI THÂN SINH CỦA BA ANH EM TÂY SƠN VÀ HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG
(TẠI BÌNH ĐỊNH VÀO CUỐI THÁNG 7.2011)
Cuối tháng 7.2011, tại Bình Định đã diễn ra Đại lễ cầu siêu các liệt sĩ và các anh hừng nghĩa sĩ nhà Tây Sơn. Nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng cho biết đã “gặp” và “nói chuyện”với hai cụ thân sinh ba ngài Tây Sơn Tam kiệt và cả Hoàng đế Quang Trung.
Theo đó, trước bàn thờ Liệt tổ Liệt tông nhà Tây Sơn, cô nói:
- Hai cụ nói rất hài lòng vì đàn lễ chuẩn bị long trọng. người đời thường nhắc đến Tam kiệt Tây sơn. Nhưng thực ra các cụ có 4 người con trai, mà cậu con cả là Nguyễn Hoa, chỉ ở nhà với bố mẹ, khi mất lúc 19 tuổi không làm nên công trạng gì, có để lại một cậu con trai tên là Quang Hiển, được ông bà nuôi, các con nhớ ghi tên để khấn và kêu cho người con cả này. Hai cụ tiếc vì sự nghiệp nhà Tây sơn không được lâu dài.
Tiếp đó, cô Bích Hằng cho biết, Vua Quang Trung nói: - Âu cũng là số mệnh rồi, việc này cũng đã được ghi trong áo bào vua Càn Long ban tặng: Xa tâm chiết trục đa điền thử (có nghĩa là Bụng xe gãy trục, nhiều chuột đồng, nhưng khi ghép chữ lại thì có nghĩa là Nguyễn Huệ sẽ mất năm Nhâm Tý). Cho nên cũng không cần phải oán than nữa. Nhân dịp này ta cũng muốn mời nhạc phụ của ta là vua Lê Hiển Tông và Chiêu Nghi Nguyễn Thị Huyền đến dự đàn lễ này. Lúc sinh thời, chưa kịp mời nhạc phụ ta vào Quy Nhơn chơi.
Sau đó Vua Quang Trung nói: - Nhạc phụ của ta cứ muốn ta mời cả anh vợ ta vào nữa. Ta không đồng ý ghi là Lê Chiêu Thống mà chỉ được ghi là Lê Duy Kỳ với tư cách là anh vợ thôi chứ không phải là là ông Hoàng đâu đấy.
Có người cứ hỏi ta về ngày mất, đúng là ngày cuối cùng của tháng 7, ngày 29 tháng 7, nhưng giỗ vào ngày 1/8 cũng được vì tháng 7 này là tháng thiếu, năm mất là năm Nhâm tý. Bà thân sinh ra Hoàng đế nói rằng:
- Đàn lễ tuy đủ nhưng vẫn thiếu một thứ. Đó là một mâm trầu, được bày theo kiểu trong này, lá trầu có têm vôi. Vì trước đây, khi Ngọc Hân công chúa về làm dâu, nhà tôi cũng chưa kịp mang trầu cau ra để làm lễ hỏi, nay muốn mang trầu ra mời thông gia. Xưa kia nhà ta cũng làm nghề buôn trầu nên trầu cau là thứ không thể thiếu được trong đàn lễ này. Ta cũng muốn có thêm một đĩa gừng cay và muối để ta dạy con cháu biết đoàn kết, bảo ban nhau..
Vua Quang Trung nói tiếp: - Nhân có nhạc phụ ta vào chơi, ta muốn khởi đàn lễ bằng một hồi trống trận và một màn múa võ Bình Định. Ngày xưa ta thích nghe Ngọc Hân hát Quan họ lắm, nếu thu xếp được một màn hát Quan họ cho song thân và quân sỹ của ta nghe thì ta thật toại nguyện…
…………………………………………………………………………………………………………………
THÔNG TIN GHI CHÉP TỪ CUỘC ĐÀM THOẠI GIỮA NHÀ NGOẠI CẢM PHAN THỊ BÍCH HẰNG VỚI BA ANH EM TÂY SƠN TAM KIỆT TẠI BÀN THỜ HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG
- BẢO TÀNG QUANG TRUNG HUYỆN TÂY SƠN
(17h00 NGÀY 26/11/2011, TỨC MÙNG 1/11 NĂM TÂN MÃO)
+ Nhà ngoại cảm (NNC) Phan Thị Bích Hằng:
- Xin Đức Hoàng Đế cho chúng con biết vị trí mà hiện nay tỉnh Bình Định đã cho thiết lập một bục lớn để tối nay hành lễ, trước hết vị trí đó có phải núi Ấn mà xưa kia thiên đình đã rao ấn cho nhà Tây Sơn không? Con xin Hoàng Đế cho chúng con được biết?
Đây là toàn bộ hình thái chung, đây là toàn cảnh khu vực. Chúng con biết hôm nay là ngày 1/11 năm Tân Mão còn lý do vì sao thì chúng con không biết. Con tấu lạy Đức Hoàng Đế. Hoàng Đế bảo con phải lấy nước ở 5 núi, 9 sông, chúng con nghe xong con có truyền đạt lại cho quan đầu tỉnh là Nguyễn Văn Thiện (hiện đang là Bí thư Tỉnh ủy Bình Định - VH) đã triển khai lấy đủ đất ở 5 núi: Mẫu Sơn (Lạng Sơn), núi Ba Vì (Hà Nội), núi Đại Huệ (Nghệ An), núi Bạch Mã (Huế), núi Chúa (Kiên Giang) và 9 sông: Kỳ Cùng (Lạng sơn), sông Đà (Hòa Bình), sông Hồng (Hà Nội), sông Lam (Nghệ An), sông Gianh (Quảng Bình), sông Hương (Huế), sông Côn (Bình Định) sông Cửu Long và sông Sài Gòn.
+ Hoàng Đế Quang Trung:
- Các ngươi có biết ngày hôm nay là ngày gì không? Việc này để Thái Đức huynh trưởng của ta nói cho biết. Ngày 1/11/1771 Tân Mão niên cách đây 240 năm đúng vào giờ Dậu chuyển sang giờ Hợi thì Thái Đức và thầy Chương (đúng ra là thầy Trương, tức Trương Văn Hiến. Bà Bích Hằng nói tiếng Bắc nên “biến” thành Chương) đã làm lễ tế ở trên đỉnh của Hòn Ấn. Các ngươi có biết vì sao ta tề tựu các ngươi về đây vào ngày hôm nay không? Cái chính là đúng 240 năm thì hào khí Tây Sơn được đánh thức dậy. Và hôm nay các ngươi có biết các ngươi còn thiếu gì không, ta chưa thấy các ngươi để chỗ nào để châm đuốc cả. Các ngươi có biết tục của người Thượng mỗi khi tế lễ phải đốt 3 ngọn đuốc thật lớn để tế thần lửa.
Nhân đây, cũng xin hỏi thẳng các ông, bà Vũ Thế Khanh, Nguyễn Phúc Giác Hải, Phạm Minh Hạc, Hàn Vũ Thụy, Quan Thị Lê La… và các ông, bà ở UIA, Viện Nghiên cứu và ứng dụng tiềm năng con người; Trung tâm Nghiên cứu và ứng dụng tiềm năng con người, rằng: Nội dung cuộc “nói chuyện với người cõi âm” của cô Bích Hằng và thân sinh của vua Quang Trung và ba ngài Tây Sơn Tam kiệt mà tôi đã nêu ở trên liệu có đúng sự thật? Nếu đúng thì “cơ chế”, cách thức, kỹ năng “nói chuyện với người cõi âm” thế nào? Nhân tiện xin hỏi riêng ông Vũ Thế Khanh, rằng: Ông từng “khoe”, bên cạnh việc “phát hiện” các NNC, ông còn có khả năng đào tạo NNC đến mức có thể áp vong? như thế nào? Ngược lại, nếu vấn đề trên là không đúng thì có thể nói Phan Thị Bích Hằng là lừa bịp?
Cũng xin lưu ý, theo các ông, bà ở UIA, Viện Nghiên cứu và ứng dụng tiềm năng con người; Trung tâm Nghiên cứu và ứng dụng tiềm năng con người thì cô Bích Hằng là NNC giỏi nhất,có năng lực nhất (?). Vậy qua 2 câu chuyện cô Bích Hằng “nói chuyện với người cõi âm” ở Bình Định, liệu năng lực thực sự của cô Bích Hằng ở mức nào và các NNC Việt Nam khác thì còn ở mức nào?...
Cuối cùng, xin mời quý cô, bác, anh chị và các bạn đọc thêm nội dung “cuộc nói chuyện với người cõi âm” của cô Bích Hằng và thân sinh Quang Trung, cùng ba ngài Tây Sơn Tam kiệt.
…………………………………………………………………………………………………………………
TRÍCH LƯỢC THÔNG TIN VỀ CUỘC ĐÀM THOẠI GIỮA NHÀ NGOẠI CẢM PHAN THỊ BÍCH HẰNG VỚI THÂN SINH CỦA BA ANH EM TÂY SƠN VÀ HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG
(TẠI BÌNH ĐỊNH VÀO CUỐI THÁNG 7.2011)
Cuối tháng 7.2011, tại Bình Định đã diễn ra Đại lễ cầu siêu các liệt sĩ và các anh hừng nghĩa sĩ nhà Tây Sơn. Nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng cho biết đã “gặp” và “nói chuyện”với hai cụ thân sinh ba ngài Tây Sơn Tam kiệt và cả Hoàng đế Quang Trung.
Theo đó, trước bàn thờ Liệt tổ Liệt tông nhà Tây Sơn, cô nói:
- Hai cụ nói rất hài lòng vì đàn lễ chuẩn bị long trọng. người đời thường nhắc đến Tam kiệt Tây sơn. Nhưng thực ra các cụ có 4 người con trai, mà cậu con cả là Nguyễn Hoa, chỉ ở nhà với bố mẹ, khi mất lúc 19 tuổi không làm nên công trạng gì, có để lại một cậu con trai tên là Quang Hiển, được ông bà nuôi, các con nhớ ghi tên để khấn và kêu cho người con cả này. Hai cụ tiếc vì sự nghiệp nhà Tây sơn không được lâu dài.
Tiếp đó, cô Bích Hằng cho biết, Vua Quang Trung nói: - Âu cũng là số mệnh rồi, việc này cũng đã được ghi trong áo bào vua Càn Long ban tặng: Xa tâm chiết trục đa điền thử (có nghĩa là Bụng xe gãy trục, nhiều chuột đồng, nhưng khi ghép chữ lại thì có nghĩa là Nguyễn Huệ sẽ mất năm Nhâm Tý). Cho nên cũng không cần phải oán than nữa. Nhân dịp này ta cũng muốn mời nhạc phụ của ta là vua Lê Hiển Tông và Chiêu Nghi Nguyễn Thị Huyền đến dự đàn lễ này. Lúc sinh thời, chưa kịp mời nhạc phụ ta vào Quy Nhơn chơi.
Sau đó Vua Quang Trung nói: - Nhạc phụ của ta cứ muốn ta mời cả anh vợ ta vào nữa. Ta không đồng ý ghi là Lê Chiêu Thống mà chỉ được ghi là Lê Duy Kỳ với tư cách là anh vợ thôi chứ không phải là là ông Hoàng đâu đấy.
Có người cứ hỏi ta về ngày mất, đúng là ngày cuối cùng của tháng 7, ngày 29 tháng 7, nhưng giỗ vào ngày 1/8 cũng được vì tháng 7 này là tháng thiếu, năm mất là năm Nhâm tý. Bà thân sinh ra Hoàng đế nói rằng:
- Đàn lễ tuy đủ nhưng vẫn thiếu một thứ. Đó là một mâm trầu, được bày theo kiểu trong này, lá trầu có têm vôi. Vì trước đây, khi Ngọc Hân công chúa về làm dâu, nhà tôi cũng chưa kịp mang trầu cau ra để làm lễ hỏi, nay muốn mang trầu ra mời thông gia. Xưa kia nhà ta cũng làm nghề buôn trầu nên trầu cau là thứ không thể thiếu được trong đàn lễ này. Ta cũng muốn có thêm một đĩa gừng cay và muối để ta dạy con cháu biết đoàn kết, bảo ban nhau..
Vua Quang Trung nói tiếp: - Nhân có nhạc phụ ta vào chơi, ta muốn khởi đàn lễ bằng một hồi trống trận và một màn múa võ Bình Định. Ngày xưa ta thích nghe Ngọc Hân hát Quan họ lắm, nếu thu xếp được một màn hát Quan họ cho song thân và quân sỹ của ta nghe thì ta thật toại nguyện…
…………………………………………………………………………………………………………………
THÔNG TIN GHI CHÉP TỪ CUỘC ĐÀM THOẠI GIỮA NHÀ NGOẠI CẢM PHAN THỊ BÍCH HẰNG VỚI BA ANH EM TÂY SƠN TAM KIỆT TẠI BÀN THỜ HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG
- BẢO TÀNG QUANG TRUNG HUYỆN TÂY SƠN
(17h00 NGÀY 26/11/2011, TỨC MÙNG 1/11 NĂM TÂN MÃO)
+ Nhà ngoại cảm (NNC) Phan Thị Bích Hằng:
- Xin Đức Hoàng Đế cho chúng con biết vị trí mà hiện nay tỉnh Bình Định đã cho thiết lập một bục lớn để tối nay hành lễ, trước hết vị trí đó có phải núi Ấn mà xưa kia thiên đình đã rao ấn cho nhà Tây Sơn không? Con xin Hoàng Đế cho chúng con được biết?
Đây là toàn bộ hình thái chung, đây là toàn cảnh khu vực. Chúng con biết hôm nay là ngày 1/11 năm Tân Mão còn lý do vì sao thì chúng con không biết. Con tấu lạy Đức Hoàng Đế. Hoàng Đế bảo con phải lấy nước ở 5 núi, 9 sông, chúng con nghe xong con có truyền đạt lại cho quan đầu tỉnh là Nguyễn Văn Thiện (hiện đang là Bí thư Tỉnh ủy Bình Định - VH) đã triển khai lấy đủ đất ở 5 núi: Mẫu Sơn (Lạng Sơn), núi Ba Vì (Hà Nội), núi Đại Huệ (Nghệ An), núi Bạch Mã (Huế), núi Chúa (Kiên Giang) và 9 sông: Kỳ Cùng (Lạng sơn), sông Đà (Hòa Bình), sông Hồng (Hà Nội), sông Lam (Nghệ An), sông Gianh (Quảng Bình), sông Hương (Huế), sông Côn (Bình Định) sông Cửu Long và sông Sài Gòn.
+ Hoàng Đế Quang Trung:
- Các ngươi có biết ngày hôm nay là ngày gì không? Việc này để Thái Đức huynh trưởng của ta nói cho biết. Ngày 1/11/1771 Tân Mão niên cách đây 240 năm đúng vào giờ Dậu chuyển sang giờ Hợi thì Thái Đức và thầy Chương (đúng ra là thầy Trương, tức Trương Văn Hiến. Bà Bích Hằng nói tiếng Bắc nên “biến” thành Chương) đã làm lễ tế ở trên đỉnh của Hòn Ấn. Các ngươi có biết vì sao ta tề tựu các ngươi về đây vào ngày hôm nay không? Cái chính là đúng 240 năm thì hào khí Tây Sơn được đánh thức dậy. Và hôm nay các ngươi có biết các ngươi còn thiếu gì không, ta chưa thấy các ngươi để chỗ nào để châm đuốc cả. Các ngươi có biết tục của người Thượng mỗi khi tế lễ phải đốt 3 ngọn đuốc thật lớn để tế thần lửa.
Đây là đàn trung tâm nằm ở giữa. Bên phải đi vào phía tả thanh long là nhà của Ban quản lý và phía hữu bạch hổ là nhà thờ các tướng Tây Sơn. Ta lưu ý các ngươi:
- Thứ nhất: Về nghi lễ thì hỏi Đông Định Vương vì chú ấy là người chữ nghĩa nhất nhà và chú ấy là người thụ nho giáo.
- Thứ hai: Sắp đặt như thế nào đó là việc của Thái Đức Hoàng Đế, dù sao Thái Đức Hoàng Đế cũng là huynh trưởng của ta. Dù ta là Hoàng Đế nhưng đối với Thái Đức Hoàng Đế ta chỉ là Bắc Bình Vương, ta chưa bao giờ nhận là là Hoàng Đế với Thái Đức cả.
- Thứ ba: Chọn người, dùng quân là việc của ta:
Ta khá khen các ngươi đã tìm được Hòn Ấn, tìm được đúng nơi thầy Chương và Thái Đức Hoàng Đế đã từng đến vào ngày 10/06 Tân Mão, Thầy Chương và Thái Đức Hoàng Đế đã được lệnh trên Thiên xuống và khi đến đó nhận được cái ấn. Khi có một tiếng sét đánh xuống thì thầy Chương và Thái Đức Hoàng Đế đã nhìn thấy chữ “Sơn Hà Xã Tắc”. Vậy các ngươi đã nhìn thấy chữ “Sơn Hà Xã Tắc” để ở đâu chưa? Các ngươi chỉ nói hình thái chung vậy nhưng ở bên trong các ngươi định đặt cái gì? Các ngươi đã có ý chưa?
Ta cũng khá khen việc bố trí bên Bạch Hổ là nơi thờ tự các tướng lĩnh
Tây Sơn như thế là đúng. Bên này để chữ “Nhân” để cho mọi người đến. Đàn
này phải bố trí theo thế, các ngươi có biết thế gì không? Đó là thế
“Thiên - Địa - Nhân”. Thiên là Trời, Địa là Thần và Nhân chính là con
người. Bố trí thế này, Nhân phải lùi xuống, thấp hơn, Địa cao hơn một
chút và Thiên là cao nhất. Ở ngoài vào thì các ngươi ghi gì đây? Đông
Định Vương hỏi là các ngươi ghi gì đây? Ngọ Môn vẫn là Tả Thanh Long,
Hữu Bạch Hổ. Đông Định Vương dạy việc này để ta, các ngươi định rằng cứ
để nhìn thế này hay sao? Vậy thì bút để đi đâu, giấy các ngươi để chỗ
nào? Các ngươi phải có nhà, nhà phải có tên. Vậy không thể gọi đây là
Đàn Tế Trời được, không đúng. Phải ghi ở trên đàn Thiên có chữ “Sơn Hà
Xã Tắc”. Trên án thờ có hình cái ấn, trên ấn có chữ “Sơn Hà Xã Tắc”. Đây
là ý của Đông Định Vương.
Lùi xuống chỗ dưới Ngọ Môn cổng chính có một bức hoành, ở đó ghi chữ là “BẢO SƠN THIÊN ẤN”; nghĩa là “nơi này là ngọn núi quý có ấn của Trời”. Ta có 2 lộc là 2 chiếc Quyền Trượng giao cho họ Trần ( Trần Bắc Hà, Chủ tịch HĐQT BIDV) và họ Nguyễn (Nguyễn Văn Thiện, Bí thư Tỉnh ủy Bình Định) để lo việc này cho trọn vẹn.
Phía trước Ngọ Môn trụ bên tả thanh long ghi hàng chữ: “Vạn cổ anh linh chiêu Việt địa”; bên hữu bạch hổ ghi hàng chữ “Thiên thu hiển hách đối Nam sơn”.
Ba cửa sau do hậu thế các ngươi tùy ý tự tác, mỗi người được quyền ghi một câu. Nên nhớ trước khi lên Đàn Tế Trời phải có ba bậc, mỗi bậc khi tế lễ phải đốt một ngọn đuốc. Các ngươi có hiểu thần Ma Ní là gì không? Nhà Tây Sơn lập nên nghiệp nhờ người Thượng, nên phải suy tôn thần của người Thượng (Ma Ní). Nhân: phải làm đồ cúng tế cỗ bàn bình thường. Địa: phải có lễ mặn. Thiên: phải có bông, trái quả đầy đủ.
Ta chỉ cho họ Nguyễn (có lẽ là Nguyễn Văn Thiện?) biết thủy bao sinh dưỡng vậy ta rất lấy làm hoan hỉ về có hồ bán nguyệt nhưng phía bên này còn thiếu thác nước. Tháp thác thiên vương phải có ở bên Thanh Long. Vận mệnh nhà Tây Sơn ứng với những năm có số 7. Dẹp loạn kết thúc vào năm 1777. Năm huynh trưởng ta nhận được ấn là 1771, vậy thì phải xây tháp 7 tầng, tầng trên có thác nước hồ lô chảy tràn nước xuống. Ta không theo đạo Phật, thờ nho giáo nên không xây 9 tầng, ta không phải là Trời nên không xây 13 tầng, chỉ xây 7 tầng, bên tháp của ngài thờ nghĩa quân tức là quân sĩ đối xứng tháp phải cao hơn đàn tế và cao hơn tầm người đứng tế.
Phải có sân để luyện quyền, tiền hoặc hậu đều được. Ta giao cho quan đầu tỉnh phải có trách nhiệm bố trí việc này. Ba anh em ta theo ba môn phái võ giờ đã mai một, đó là:
- Thái Đức Hoàng Đế: Hùng Kê Quyền.
- Quang Trung Hoàng Đế: Yến Phi Quyền.
- Đông Định Vương: Miên Quyền (còn gọi là nhu quyền).
Kết hợp ở thế tam tam thụ thụ:
Hùng Kê Quyền là Lực.
Yến Phi Quyền là Thế.
Nhu quyền là Tâm.
Muốn làm gì cũng phải có tâm, thế, lực.
+ Thái Đức Hoàng Đế nói:
- Chú Lữ vốn nho nhã, mềm yếu nên chú luyện nhu quyền. Đây là môn quyền học của người Miên nên gọi là Miên Quyền. Giữa cái nóng dận của ta với tính quyết liệt của chú Huệ thì phải có cái nhu của chú Lữ. Ba thế của Tây Sơn Tam Kiệt là như thế. Nhưng sẽ không làm nên cơ nghiệp nếu 3 anh em không kết hợp sẽ thành độc lư thương.
+ Đông Định Vương:
- Các người đặt Đàn Tế Trời ở đó là chí lý lắm. Đúng là Tây khởi nghĩa, Bắc thu công, đúng như thầy Chương đã dạy. Ở phía sau, hướng Bắc đặt một cái bàn gọi là bàn hạ lộc dành cho bá tánh muốn vào lễ phải đi qua cửa này. Y phục trang nghiêm, phẩm hàm mũ mão chỉnh tề thì đi cửa trước. Còn tất cả mẹ xa, con đỏ, lê dân trăm họ, cổ cày, vai bừa vừa đi làm đồng về cũng có quyền đi vào đàn thờ nhưng phải đi phía sau. Dù có quan trường phẩm hàm đến đâu khi về nhà vẫn là cha, là chồng, là con. Đây cũng có nghĩa là Bắc thu công.
Nếu do địa hình dốc không thể đặt bàn hạ lễ tế được thì phải có lư hương để cắm hương.
Ta chưa thấy các ngươi dương kỳ ở đâu. Vậy các ngươi phải đặt cột cờ ở phía trước đàn trung tâm.
+ Nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng:
- Vừa rồi chúng con có làm lễ cầu siêu vào ngày 14/10 Âm lịch và làm lễ hoàn mãn cho đô đốc Bùi Thị Xuân tại Đền thờ Đô đốc. Chúng con xin ngài cho biết Đô đốc có hoan hỉ không ạ? Cũng tại Đền thờ Đô đốc anh Trần Bắc Hà có mang về một đôi voi bằng gỗ đang đặt ở ngoài thềm đền thờ. Vậy Đô đốc có hoan hỉ không, có phạm gì không ạ? Đôi voi để ở đó có được không?
+ Đông Định Vương:
- Nhà Tây Sơn ở đâu có voi ở đấy. Voi là hình ảnh luôn gắn liền với nhà Tây Sơn nên Đô đốc rất hoan hỉ, con gái Đô đốc sắp thành ngài rồi đấy.
Ở đây (Đền thờ Đô đốc) là nơi cho con người dương thế nhiều hơn. Họ chỉ đến đây để ngó nghiêng nên nơi đây không phải là nơi để tĩnh tâm, nặng lòng tưởng đến nhà Tây Sơn. Ơn cha có rồi, nghĩa mẹ có rồi, các ngươi đã về làm lễ ở Gò Lăng nên ta lấy làm cảm kích. Các ngươi còn nghĩ tới cả chuyện đoàn tụ cho Đô đốc và hoàn thi hài cho Đô đốc việc đó ta cảm kích lắm lắm, còn hơn cả 9 bậc phù đồ.
Nhưng ơn cha, nghĩa mẹ đã có đủ, còn thiếu công thầy và ta đau lòng mỗi khi nghĩ về thầy Chương rất dầy công dạy dỗ 3 anh em ta nhưng không có nơi nào để thắp một nén nhang tưởng niệm thầy Chương. Vậy thì hãy lập một bát hương để cho thầy Chương. Nếu nhà Tây Sơn có làm nên sự nghiệp mà quên thầy Chương thì chẳng phải là vong ân bội nghĩa lắm sao?
Thầy đi theo nhà Tây Sơn, thầy mang tiếng là bất hiếu vì cha thầy theo chúa Nguyễn. Bây giờ nhà Tây Sơn lại quên thầy thì có phải là nhà Tây Sơn bất hiếu, bất nghĩa, bất nghì luôn không? Các ngươi hãy giúp Tây Sơn Tam Kiệt trọn nghĩa với thầy. Đây cũng là trọn đạo.
Phải lập bát hương riêng của thầy, trên triều là đạo vua tôi, khi về nhà là đạo thầy trò, nên ta vẫn phải quỳ lạy thầy. Nên vẫn phải có bàn thờ riêng của thầy. Đạo luật không cho phép bàn thờ riêng của thầy được cao hơn Hoàng Đế nhưng phải có bàn thờ riêng.
+ Thái Đức Hoàng Đế:
- Vào năm chúa Nguyễn Phúc Thuần vẫn còn ở Gia Định thì ta và thầy Chương đã lên hòn núi mà xưa kia anh em ta vẫn gọi là hòn Vải để bàn sự nghiệp lớn. Lúc chúng ta lên tới nơi thì có mây đen vần vũ, mưa gió sấm sét, sau khi hết thì có ánh chớp, khi thầy trò ta lên theo nơi có ánh chớp thì thấy có ấn của Trời ở đó. Đó là ấn mang chữ “Sơn Hà Xã Tắc”. Vì vậy ta nhớ ngày đó là ngày mùng 10 tháng Mùi năm Tân Mão, ngày đó là ngày Tân Mão. Nên hôm nay khi các ngươi về đây đúng vào ngày này ta lấy làm hoan hỉ, sau 240 năm mà hào khí Tây Sơn được sống lại. Ba quân tướng sĩ cảm kích các ngươi lắm.
+ Nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng:
- Xin cho chúng con nhắc lại câu chữ Ngài vừa dạy để thực hiện cho chính xác ạ.
+ Đông Định Vương:
- Nếu sai đi một nét thì nghĩa nó khác đi.
BẢO SƠN THIÊN ẤN: ở Ngọ Môn.
VẠN CỔ ANH LINH CHIÊU VIẸT ĐỊA: bên thanh long.
THIÊN THU HIỂN HÁCH ĐỔI NAM SƠN: bên bạch hổ.
TÂY KHỞI NGHĨA BẮC THU CÔNG là câu sấm truyền của thầy Chương khi sự nghiệp chinh phục ở phía Bắc thành công thì sự nghiệp mới khải hoàn, trọn vẹn, giang sơn thu về một mối.
Nhà Tây Sơn Tam Kiệt đúng ra là Tây Sơn Tứ Kiệt nhưng trời không cho tất cả, không thể là tứ tử trình làng nên còn có tam kiệt thôi. Tất cả ba anh em ta đều yểu thọ. Con cháu nhà Tây Sơn đều chết yểu nên nơi Đàn Tế nhà Tây Sơn ở dưới chân Đàn phải xin tuổi hạc, tuổi quy, xin thọ như hạc, trường thọ như quy. Nơi 4 góc ở 4 chân Đàn ai có đủ phúc thì người đó được đặt quy.
Nay ta ban cho:
+ Đối với Trần Bắc Hà: thuyền lương của nhà Tây Sơn trao hết về tay ngươi, hiện nay ngươi đang cầm thuyền lương xã tắc, thì ngươi cũng được phép đặt một con.
+ Đối với họ Nguyễn Hữu Luận: mệnh ngươi mong manh lắm nên cho ngươi đặt bên Thanh long 1 con quy.
+ Đối với quan đầu tỉnh Nguyễn Văn Thiện (hiện là Bí thư Tỉnh ủy Bình Định): lấy ấn thì đặt 1 con quy ở bên Bạch hổ.
+ Còn 1 con nữa dành cho quan Lê Hữu Lộc (hiện là Chủ tịch UBND tỉnh Bình Định) đặt ở cửa hậu.
Mỗi lần lên Đàn phải một bên rung chiêng, một bên thúc trống.
+ Hoàng đế Quang Trung:
- Trước khi cho các ngươi lui, ta dạy rằng: muốn xây dựng sự nghiệp trước tiên phải có LỰC, khi đã có LỰC mới tạo được THẾ, nếu không có LỰC và THẾ thì có TÂM cũng không làm được gì nên 3 anh em ta lúc nào cũng đan xen vào nhau. Ba anh em ta cũng có lúc khích khẩu nhưng chưa bao giờ tương tàn. Nhưng ta tiếc rằng đến đời con thì không giữ được đạo lý đó.
Lùi xuống chỗ dưới Ngọ Môn cổng chính có một bức hoành, ở đó ghi chữ là “BẢO SƠN THIÊN ẤN”; nghĩa là “nơi này là ngọn núi quý có ấn của Trời”. Ta có 2 lộc là 2 chiếc Quyền Trượng giao cho họ Trần ( Trần Bắc Hà, Chủ tịch HĐQT BIDV) và họ Nguyễn (Nguyễn Văn Thiện, Bí thư Tỉnh ủy Bình Định) để lo việc này cho trọn vẹn.
Phía trước Ngọ Môn trụ bên tả thanh long ghi hàng chữ: “Vạn cổ anh linh chiêu Việt địa”; bên hữu bạch hổ ghi hàng chữ “Thiên thu hiển hách đối Nam sơn”.
Ba cửa sau do hậu thế các ngươi tùy ý tự tác, mỗi người được quyền ghi một câu. Nên nhớ trước khi lên Đàn Tế Trời phải có ba bậc, mỗi bậc khi tế lễ phải đốt một ngọn đuốc. Các ngươi có hiểu thần Ma Ní là gì không? Nhà Tây Sơn lập nên nghiệp nhờ người Thượng, nên phải suy tôn thần của người Thượng (Ma Ní). Nhân: phải làm đồ cúng tế cỗ bàn bình thường. Địa: phải có lễ mặn. Thiên: phải có bông, trái quả đầy đủ.
Ta chỉ cho họ Nguyễn (có lẽ là Nguyễn Văn Thiện?) biết thủy bao sinh dưỡng vậy ta rất lấy làm hoan hỉ về có hồ bán nguyệt nhưng phía bên này còn thiếu thác nước. Tháp thác thiên vương phải có ở bên Thanh Long. Vận mệnh nhà Tây Sơn ứng với những năm có số 7. Dẹp loạn kết thúc vào năm 1777. Năm huynh trưởng ta nhận được ấn là 1771, vậy thì phải xây tháp 7 tầng, tầng trên có thác nước hồ lô chảy tràn nước xuống. Ta không theo đạo Phật, thờ nho giáo nên không xây 9 tầng, ta không phải là Trời nên không xây 13 tầng, chỉ xây 7 tầng, bên tháp của ngài thờ nghĩa quân tức là quân sĩ đối xứng tháp phải cao hơn đàn tế và cao hơn tầm người đứng tế.
Phải có sân để luyện quyền, tiền hoặc hậu đều được. Ta giao cho quan đầu tỉnh phải có trách nhiệm bố trí việc này. Ba anh em ta theo ba môn phái võ giờ đã mai một, đó là:
- Thái Đức Hoàng Đế: Hùng Kê Quyền.
- Quang Trung Hoàng Đế: Yến Phi Quyền.
- Đông Định Vương: Miên Quyền (còn gọi là nhu quyền).
Kết hợp ở thế tam tam thụ thụ:
Hùng Kê Quyền là Lực.
Yến Phi Quyền là Thế.
Nhu quyền là Tâm.
Muốn làm gì cũng phải có tâm, thế, lực.
+ Thái Đức Hoàng Đế nói:
- Chú Lữ vốn nho nhã, mềm yếu nên chú luyện nhu quyền. Đây là môn quyền học của người Miên nên gọi là Miên Quyền. Giữa cái nóng dận của ta với tính quyết liệt của chú Huệ thì phải có cái nhu của chú Lữ. Ba thế của Tây Sơn Tam Kiệt là như thế. Nhưng sẽ không làm nên cơ nghiệp nếu 3 anh em không kết hợp sẽ thành độc lư thương.
+ Đông Định Vương:
- Các người đặt Đàn Tế Trời ở đó là chí lý lắm. Đúng là Tây khởi nghĩa, Bắc thu công, đúng như thầy Chương đã dạy. Ở phía sau, hướng Bắc đặt một cái bàn gọi là bàn hạ lộc dành cho bá tánh muốn vào lễ phải đi qua cửa này. Y phục trang nghiêm, phẩm hàm mũ mão chỉnh tề thì đi cửa trước. Còn tất cả mẹ xa, con đỏ, lê dân trăm họ, cổ cày, vai bừa vừa đi làm đồng về cũng có quyền đi vào đàn thờ nhưng phải đi phía sau. Dù có quan trường phẩm hàm đến đâu khi về nhà vẫn là cha, là chồng, là con. Đây cũng có nghĩa là Bắc thu công.
Nếu do địa hình dốc không thể đặt bàn hạ lễ tế được thì phải có lư hương để cắm hương.
Ta chưa thấy các ngươi dương kỳ ở đâu. Vậy các ngươi phải đặt cột cờ ở phía trước đàn trung tâm.
+ Nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng:
- Vừa rồi chúng con có làm lễ cầu siêu vào ngày 14/10 Âm lịch và làm lễ hoàn mãn cho đô đốc Bùi Thị Xuân tại Đền thờ Đô đốc. Chúng con xin ngài cho biết Đô đốc có hoan hỉ không ạ? Cũng tại Đền thờ Đô đốc anh Trần Bắc Hà có mang về một đôi voi bằng gỗ đang đặt ở ngoài thềm đền thờ. Vậy Đô đốc có hoan hỉ không, có phạm gì không ạ? Đôi voi để ở đó có được không?
+ Đông Định Vương:
- Nhà Tây Sơn ở đâu có voi ở đấy. Voi là hình ảnh luôn gắn liền với nhà Tây Sơn nên Đô đốc rất hoan hỉ, con gái Đô đốc sắp thành ngài rồi đấy.
Ở đây (Đền thờ Đô đốc) là nơi cho con người dương thế nhiều hơn. Họ chỉ đến đây để ngó nghiêng nên nơi đây không phải là nơi để tĩnh tâm, nặng lòng tưởng đến nhà Tây Sơn. Ơn cha có rồi, nghĩa mẹ có rồi, các ngươi đã về làm lễ ở Gò Lăng nên ta lấy làm cảm kích. Các ngươi còn nghĩ tới cả chuyện đoàn tụ cho Đô đốc và hoàn thi hài cho Đô đốc việc đó ta cảm kích lắm lắm, còn hơn cả 9 bậc phù đồ.
Nhưng ơn cha, nghĩa mẹ đã có đủ, còn thiếu công thầy và ta đau lòng mỗi khi nghĩ về thầy Chương rất dầy công dạy dỗ 3 anh em ta nhưng không có nơi nào để thắp một nén nhang tưởng niệm thầy Chương. Vậy thì hãy lập một bát hương để cho thầy Chương. Nếu nhà Tây Sơn có làm nên sự nghiệp mà quên thầy Chương thì chẳng phải là vong ân bội nghĩa lắm sao?
Thầy đi theo nhà Tây Sơn, thầy mang tiếng là bất hiếu vì cha thầy theo chúa Nguyễn. Bây giờ nhà Tây Sơn lại quên thầy thì có phải là nhà Tây Sơn bất hiếu, bất nghĩa, bất nghì luôn không? Các ngươi hãy giúp Tây Sơn Tam Kiệt trọn nghĩa với thầy. Đây cũng là trọn đạo.
Phải lập bát hương riêng của thầy, trên triều là đạo vua tôi, khi về nhà là đạo thầy trò, nên ta vẫn phải quỳ lạy thầy. Nên vẫn phải có bàn thờ riêng của thầy. Đạo luật không cho phép bàn thờ riêng của thầy được cao hơn Hoàng Đế nhưng phải có bàn thờ riêng.
+ Thái Đức Hoàng Đế:
- Vào năm chúa Nguyễn Phúc Thuần vẫn còn ở Gia Định thì ta và thầy Chương đã lên hòn núi mà xưa kia anh em ta vẫn gọi là hòn Vải để bàn sự nghiệp lớn. Lúc chúng ta lên tới nơi thì có mây đen vần vũ, mưa gió sấm sét, sau khi hết thì có ánh chớp, khi thầy trò ta lên theo nơi có ánh chớp thì thấy có ấn của Trời ở đó. Đó là ấn mang chữ “Sơn Hà Xã Tắc”. Vì vậy ta nhớ ngày đó là ngày mùng 10 tháng Mùi năm Tân Mão, ngày đó là ngày Tân Mão. Nên hôm nay khi các ngươi về đây đúng vào ngày này ta lấy làm hoan hỉ, sau 240 năm mà hào khí Tây Sơn được sống lại. Ba quân tướng sĩ cảm kích các ngươi lắm.
+ Nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng:
- Xin cho chúng con nhắc lại câu chữ Ngài vừa dạy để thực hiện cho chính xác ạ.
+ Đông Định Vương:
- Nếu sai đi một nét thì nghĩa nó khác đi.
BẢO SƠN THIÊN ẤN: ở Ngọ Môn.
VẠN CỔ ANH LINH CHIÊU VIẸT ĐỊA: bên thanh long.
THIÊN THU HIỂN HÁCH ĐỔI NAM SƠN: bên bạch hổ.
TÂY KHỞI NGHĨA BẮC THU CÔNG là câu sấm truyền của thầy Chương khi sự nghiệp chinh phục ở phía Bắc thành công thì sự nghiệp mới khải hoàn, trọn vẹn, giang sơn thu về một mối.
Nhà Tây Sơn Tam Kiệt đúng ra là Tây Sơn Tứ Kiệt nhưng trời không cho tất cả, không thể là tứ tử trình làng nên còn có tam kiệt thôi. Tất cả ba anh em ta đều yểu thọ. Con cháu nhà Tây Sơn đều chết yểu nên nơi Đàn Tế nhà Tây Sơn ở dưới chân Đàn phải xin tuổi hạc, tuổi quy, xin thọ như hạc, trường thọ như quy. Nơi 4 góc ở 4 chân Đàn ai có đủ phúc thì người đó được đặt quy.
Nay ta ban cho:
+ Đối với Trần Bắc Hà: thuyền lương của nhà Tây Sơn trao hết về tay ngươi, hiện nay ngươi đang cầm thuyền lương xã tắc, thì ngươi cũng được phép đặt một con.
+ Đối với họ Nguyễn Hữu Luận: mệnh ngươi mong manh lắm nên cho ngươi đặt bên Thanh long 1 con quy.
+ Đối với quan đầu tỉnh Nguyễn Văn Thiện (hiện là Bí thư Tỉnh ủy Bình Định): lấy ấn thì đặt 1 con quy ở bên Bạch hổ.
+ Còn 1 con nữa dành cho quan Lê Hữu Lộc (hiện là Chủ tịch UBND tỉnh Bình Định) đặt ở cửa hậu.
Mỗi lần lên Đàn phải một bên rung chiêng, một bên thúc trống.
+ Hoàng đế Quang Trung:
- Trước khi cho các ngươi lui, ta dạy rằng: muốn xây dựng sự nghiệp trước tiên phải có LỰC, khi đã có LỰC mới tạo được THẾ, nếu không có LỰC và THẾ thì có TÂM cũng không làm được gì nên 3 anh em ta lúc nào cũng đan xen vào nhau. Ba anh em ta cũng có lúc khích khẩu nhưng chưa bao giờ tương tàn. Nhưng ta tiếc rằng đến đời con thì không giữ được đạo lý đó.
Lúc nào ta cũng trân trọng huynh trưởng, dù sau này ông có thoái lui làm
vương thì lúc nào trong lòng ta ông cũng là Thái Đức Hoàng Đế nên các
ngươi phải nhớ điệp văn bao giờ cũng là Thái Đức Hoàng Đế đầu tiên rồi
mới đến Quang Trung rồi Đông Định Vương Nguyễn Lữ. Các ngươi đừng đặt
Quang Trung lên trên ta lấy làm hổ thẹn với huynh trưởng của ta./.
NGÔ MINH * CHA TÔI
Cha tôi bị đội CCRĐ bắn như thế nào
Ngô Minh
Theo blog Ngô Minh
Ba tôi là ông Ngô Văn Thắng, một ngư dân có chữ ở làng Thượng Luật. Tôi không biết ông học ở đâu và học đến cấp nào, nhưng tôi thấy, mỗi khi rỗi việc , ông ngồi lấy bút lông chấm mực tàu , cặm cụi viết chữ Nôm (hay Hán ?) lên những tờ giấy bổi, rồi cất vào cái tráp sơn mài đen láng.
Ông giữ chức lý trưởng làng Thượng Luật thời Chính phủ Lâm thời của Quốc gia Việt Nam do Bảo Đại làm Quốc trưởng, trong hai năm, từ năm 1947- 1948. Hồi đó làm lý trưởng phải được sắc phong . Ông hay nhâm nhi rươụ nói chuyện văn chương thời cuộc cùng các cụ trong làng. Mới 53 tuổi mà ông đã để râu trắng dài, nói cười vuốt râu như lão trượng. Mỗi bữa ăn, ông ngồi một mình hoặc với khách một mâm trên sập gụ. Năm mạ con tôi ngồi mâm trải chiếu dưới sàn nhà.
Phong độ, vóc dáng nho nhã , trí thức thế nhưng ông lại làm nghề đánh cá chuyên nghiệp. Ông là người đi biển giỏi .Thời ba mươi tuổi ông đi biển suốt ngày đêm, nên có tiền để mua thuyền lưới thuê bạn chài cùng đi biển. Ngày đi biển, đêm về ông thắp đèn dầu ngồi đọc sách.
Ông làm lý trưởng cho chính phủ thân Pháp nhưng ông lại ủng hộ Việt Minh. Thời sau cải cách, các anh tôi thường khai trong lý lịch việc ông làm lý trưởng là để nguỵ trang việc ủng hộ Việt Minh. Vì thời chống Pháp, ông có một căm hầm bí mật nuôi bộ đội, cán bộ kháng chiến xã Hưng Đạo ( tức ba xã Hưng Thuỷ, Ngư Thuỷ, Sen Thuỷ thuộc huyện Lệ Thuỷ, Quảng Bình bây giờ) ngay ở trong nhà.
Có lần cả trung đội Việt Minh về ở ngày trong hầm nhà tôi để đi đánh đồn Hoà Luật ở xã Cam Thuỷ trên đường Quốc lộ 1A, hay đồn Sen Bàng, đồn Dốc Sỏi. Mạ tôi ở trong Hội mẹ chiên sĩ, cùng ba bốn mẹ nữ như mẹ Thiệt, Mẹ Nồng, Mẹ Tá …thường gánh chổi rèng ( một loại cây có mùi thơm, mọc nhiều trên cát , người ta chặt về đạp cho rụng hết lá rồi bó thành chổi quét sân, đem bán) , cùng ba bốn anh Việt Minh quân báo đóng giả con gái cùng gánh chổi rèng đi với các mẹ . Dưới chổi rèng là súng lục và lựu đạn , về chợ Cưỡi để tiêu diệt tên ác ôn tên là Tao, là đứa chuyên cướp bóc bà con đi chợ , ăn chặn và hãm hiếp phụ nữ. Phục kích mấy tuần liền cuối cùng Việt Minh đã diệt được tên Tao khốn nạn, làm chấn động cả vùng.
Từ giữa năm 1952 cho đến cuối năm 1953, căn nhà của ba mạ tôi như một trạm quân y dã chiến. Bộ đội, thương binh, bệnh binh thường được chuyển về trong nhà tôi điều trị, an dưỡng. Ba anh em tôi là Thạnh, Thường, Cường được đi học trường tư thục ở làng . Ba tôi cùng mấy ông gọi là có của trong làng bỏ tiền ra thuê thầy, nuôi thầy ngay ở trong nhà để dạy học. Một tuần thầy ở và dạy ở nhà này, tuần khác thì thầy dạy ở nhà khác.
Bộ đội Việt Minh ở trong nhà tôi thường chép tặng ba anh em tôi những bài hát kháng chiến. Các anh còn tặng chúng tôi ảnh của lãnh tụ như Malencốp , Hồ Chủ tịch, Mao Trạch Đông cắt từ các báo. Tất cả những bài hát, ảnh tặng đó ba anh em đều bỏ trong các xắc đựng sách vở chung . Vào khoảng trung tuần tháng 7 năm 1953, bọn Pháp mở trận càn lớn về làng tôi . Lúc đó trong nhà tôi có một tiểu đội bộ đội ta bị thương đang điều trị. Khoảng 12 giờ đêm, các anh quân báo đã báo có địch, nhưng các anh bộ đội chủ quan, cứ ngủ yên. . Khoảng 4 giờ sáng chị Ngô Thị Vượng cuả tôi dậy để lo cơm nước cho các anh và gia đình .
Chị vừa ra suối lấy nước, thì phát hiện ra bọn địch đang càn vào làng. Tiếng chó sủa khắp cả xóm. Chị hốt hoảng chạy vô nhà đánh thức các anh thương binh dậy. Một tiếng sau thì địch đã vây làng. Lúc đó ở nhà tôi các lại trang phục vủa Việt Minh như quần áo ướt , vòng nguỵ trang, súng ống, ruột tượng gạo … vứt bừa bãi. Ba tôi thức dậy, ra đứng gác tước cửa để các anh chuẩn bị súng ống, lưu đạn để đối phó với địch.
Sàn nhà tôi lát bằng ván gỗ, nên ba tôi cạy ván lên bảo các anh ném tất cả những thứ quần áo ướt, ruột tượng gạo… và những gì không mang theo xuống dưới ván rồi đóng lại như cũ. Ba tôi hướng dẫn cho tiểu đội thương binh rút khỏi nhà tôi, ra sau bờ dứa cách đó cây số. Chị Vượng trong lúc hoảng loạn đã mang cả các xắc đựng sách vở cùng với các bài hát Việt Minh và anh lãnh tụ cộng sản của ba em , chạy ra đầu làng tránh giặc. Địch bán rát, chị hoảng quá, vứt luôn cả cái xắc bên đường. Thế là bọn địch nhặt được.
Anh Dũng, người Cảnh Dương, Quảng Trạch, tiểu đội trưởng cùng anh em rút ra sau làng. Tiểu đội thương binh đã gặp địch và hai bên đánh nhau tới hai tiếng đồng hồ . Nhưng vì là thương binh, sức yếu , vũ khí chỉ có hai khẩu súng trường và năm qưả lựu đạn , cuối cùng các anh Phúc, Doan và Cẩn hi sinh ( mộ các anh hiện đã được quy tập về Nghĩa trang Liệt sĩ huyện lệ Thuỷ ở xã Mai Thuỷ ) còn lại bị địch bắt. Anh Dũng, tiểu đội trưởng bị cụt một cánh tay ở làng Thượng Luật quê tôi .
Sau khi bắt được mấy người Việt Minh, bọn địch bắt dân tập trung lên Động Cao là động cát phía tây làng. Chứng giơ cái xắc chị Vượng đã vứt bên đường , hỏi dân làng nhà ai có cái xắc này . Một cái xắc của ba học sinh mới lớp một , lớp bốn mà đã chứa đầy tài liệu Việt Minh . Chúng thề là sẽ tìm ra ba thằng Việt Minh nhóc này. Nhưng cả làng không ai nói gì, nên doạ nạt một hồi rồi chúng rút về, cầm theo cái xắc.
Năm 1980, anh Dũng, tiểu đội trưởng bị bắt trong trận càn 1953 ở làng tôi dẫn một đoàn tàu đánh cả từ Cảnh Dương, Quảng Trạch gần Đèo Ngang về cập bến làng tôi. Anh hỏi thăm nhà mẹ Vượng ( tức nhà tôi, quê tôi thường xưng danh theo tên con đầu) . Gặp mạ tôi, anh đã khóc. Anh cụt một tay, đang là huyện uỷ viên Huyện Quảng Trạch trực tiếp chỉ đạo nghề cá, đang dẫn đoàn tàu của huyện đi tìm ngư trường thí điểm . Anh kể rằng , năm 1953, mấy anh trong tiểu đội anh cùng với anh bị địch bắt đem về giam ở đồn Hoà Luật . Một năm sau thì được trao tả tù binh sau chiến thắng Điện Biên Phủ .
Ba tôi không vô đảng công sản, nhưung ông nỏ tiền mua lựu đạn, súng để cho bộ đội đi đánh đồn Hoà Luật, lại bảo mạ tôi giấu dưới cá, mắm gánh lên chợ Chè ( xã Hồng Thuỷ) giao cho bộ đội đánh đồn. Ông bỏ tiền ra mua hai khẩu móc-chê 60 ly ( súng cối) tặng cho du kích xã Hưng Đạo.
Do việc ủng hộ tiền của , súng ống cho Việt Minh mà trong Cải cách ruộng đất, Đội đã quy cho ba tôi là ủng hộ Quốc dân Đảng. Thật vô lý. Y như các ông Đội này không phải là Việt Minh vậy. Các ông Khuyên, ông Đồng, người Sen Thuỷ là lãnh đạo xã Hưng Đạo, rất nhiều thời gian ở nhà tôi, sau này một thời làm lãnh đạo chủ chốt của Khu vực Vĩnh Linh đã nhiều lần kể lại việc đó. Ông Khuyên , ông Đồng trong Cải Cách ruộng đất cũng bị quy là địa chủ, bị đấu tố cực nhục. Ở xã Sen Thuỷ , Đội nêu khẩu hiệu :” Toàn dân căm ghét Khuyên , Đồng”. May là hai ông không bị xử bắn. Sau này, nhờ thành tích kháng chiến đó , mạ tôi đã được Chính phủ tặng “Huy chương Kháng chiến chống Pháp hạng ” do thủ tướng Phạm Văn Đồng ký.
Có lẽ vì thế mà các anh tôi khai ba làm lý trưởng là để nguỵ trang, đóng kịch với giặc . Nhưng tôi lại nghĩ, lý trưởng thời đó phải có trình độ mới được sắc phong. Ba tôi thường cho người nghèo trong làng thóc, gạo, tiền. Ông sắm xe đạp, đèn pin cho hai anh Khương, Ninh lên vùng tự do ở Dương Thuỷ cách làng bảy cây số học văn hoá. Ông có một ngôi nhà rường ba gian hai chái lợp tranh, hai chiếc thuyền đánh cá cho khoảng 20 bạn nghề đi biển kiếm ăn hàng ngày.
Khi thiếu người đi biển, ông cũng đi với các bạn nghề. Khi đủ người thì ông suốt ngày đi quăng chài ven biển bắt cá đối, cá buôi, cá ong…Tôi nhớ có lần ông xách về cả đạy ( cái túi lưới) đầy cá đối cho mạ tôi chạy chợ. Ba tôi là người rất hăng hái trong việc cúng Miếu thờ Thành Hoàng làng, Âm Hồn làng, cúng miếu thờ Cái Voi ở Cồn Dinh… cầu mong thần linh cho làng xóm yên ổn, dân làng làm ăn ngày càng khấm khá.
Nói đến tín ngưỡng thờ cúng, ở làng Thượng Luật của tôi từ năm 1957 trở về trước có miếu thờ Thành Hoàng làng và nhiều loại miếu thờ thần khác ở Rú Mạ, Rú Con. Đó là những khu rừng trên cát xanh tốt rậm rạp, nhiều cây gỗ to và dây leo chằng chịt như rừng nguyên sinh ở phía bắc làng. Tuổi thơ chúng tôi hay ra chui vào rừng để tìm tổ chím, hay háí củi. Cứ rằm tháng Bảy, bà con ngư dân làng tôi thường có lễ cúng thắp nhang ở các miếu thờ này.
Nhưng lớn nhất là Âm Hồn và miếu thờ cá Voi ở Cồn Dinh. Âm Hồn là một khoảnh đất vuông vắn ở đầu làng, có bệ thờ, bàn cúng dùng để làng cúng tế những người chết thiêng, chết đường chết chợ, chết trôi trên biển…, nghĩa là chết không có mồ mả, nên hồn lang thang khắp nơi , quấy rối cuộc sống trần gian. Mỗi năm cứ đến ngày xá tội vong nhân ( rằm tháng Bảy) là cả làng đóng góp tiền bạc gạo thịt để cúng tế. Còn Cồn Dinh là một cái cồn đất cao to đắp bằng đất thịt gánh từ trong miền nông ra, do triều đình Nhà Nguyễn sức dân đắp để làm trạm thông tin liên lạc đường biển. Khi có tình hình gì đặc biệt xuất hiện, hay có giặc giã thì đốt lửa báo hiệu. Từ Huế ra rất nhiều Cồn Dinh như thế. Thông tin từ cồn này truyền qua cồn khác. Triều đình đốt lửa báo cho địa phương, hay địa phương đốt lửa báo về triều tình, theo ám hiệu sẽ biết chuyện dữ hay lành. Nhờ đó mà triều đình biết sớm để đối phó. Đường bộ cũng có các Dinh để làm trạm ngựa chạy thư. Như Dinh 10 ở huyện Quảng Ninh quê nhà thơ Nguyễn Xuân Sanh là một trạm ngụa triều đình mà cái tên còn đến hôm nay. Năm đó ở làng tôi có con cá voi lớn dạt vào mắc cạn rồi chết.
Cá voi , gọi là Cá Ông là loại cá thiêng, ngư dân không bao giờ ăn thịt mà làm lễ tang chôn cất đàng hoàng. Trưởng thôn phải đội mũ rơm, chống gậy đi trước như đưa đám ông bà vậy. Vì thế ở Cồn Dinh có một cái mộ Cá Ông và làng lập cái miếu thờ. Nghe nói miếu thiêng lắm. Nhưng thiết chế văn hoá tín ngưỡng tâm linh đó tạo ra những quy tắc, tập tục sống và ứng xử của cộng đồng dân làng Thượng Luật rất chặh chẽ.
Nhưng rồi chính quyền cách mạng lúc đó cho là mê tính dị đoan nên cho dân quân đập phá tan tành tất cả các miếu thờ, Âm Hồn cũng không cho cúng nữa. Những Miếu thờ thần linh chôn vùi xuống cát. Làng tôi vô thần từ đó. Tôn ti trật tự theo thiết chế tín ngưỡng tâm linh bị đảo lộn. Vô thần nên lũ ma cô không còn sợ ai. Và làng tôi cũng tan nát, xác xơ từ đó ! Rú Mạ, Rú Con bị chặt phá tan tành, bây giờ không còn dấu vết.. Cồn Dinh, Mộ Cá Voi không ai lo trồng cây bảo vệ nên bị sóng biển tấn công sạt lở, rồi biến mất ! Làng tôi mất dần màu xanh, cộng thêm máy bay Mỹ ném bom huỷ diệt mấy lần, làng trở nên xác xơ hoang lạnh như trên sa mạc.
Trở lại chuyện ba tôi. Ông coi tử vi , đoán vận hạn , biết mình sắp bị nạn lớn vào tuổi 53 , nên ba rôi lặng lẽ lên xã xin đổi tên bốn anh em tôi là Ngô Văn Thạnh, Ngô Văn Thường, Ngô Văn Cường, Ngô Văn Cần ( ông là nhà nho, đặt tên con theo chữ nho, Thạnh-Thường-Cường Cần - tức là gia đình khả giả là nhờ lao động cường cần mà có ) thành Ngô Văn Khương, Ngô Văn Ninh, Ngô Văn Khôi, Ngô Văn Phục . Khương – Ninh- Khôi- Phục – nghĩa là hai anh đầu phải vững vàng chắc chắn để hai em sau tựa vào đó mà phục hồi danh dự gia đình.
Tôi tên khai sinh là Ngô Văn Cường, sau đổi là Ngô Văn Khôi . Khi đi học tôi học theo bọn trẻ trong làng đổi thành Ngô Minh Khôi. Thế mà sau này thấy tôi học giỏi, thành đạt, là người đi đại học đầu tiên của xã, lại là nhà văn , nên mấy thế hệ con cháu của tám nhánh họ Ngô ở làng tôi sau này đều lấy chữ lót khi làm giấy khai sinh là Ngô Minh…cả.
Năm 1956 , quả nhiên ba tôi bị đại nạn thật. Ông bị nạn lúc 53 tuổi. Bốn chín chưa qua, năm ba đã tới. Một buổi chiều, một tốp dân quân súng ông giương lê , mặt sát khí đằng đằng đến nhà bắt trói giật khuỷ tay ba tôi và anh Khương dẫn đi cùng với các ông Ngô Văn Thung, Ngô Văn Dung , Ngô Văn Toản ở xóm Thượng Nam, là những người chẳng phải giàu có gì, nhưng tương dối có của ăn của để và có chữ nhất làng. Sau này tôi mới hay họ bắt địa chủ theo chỉ đạo của Đội Cải cách Trung ương theo tỷ lệ 5% dân số. Họ xô ba tôi về phía trước.
Ba vừa đứng thẳng lại để giữ thăng bằng họ lấy báng súng thúc , quát nạt:” Thằng địa chủ cường hào ni, mày chống cự hả !”. Tôi lúc đó mới bảy tuổi, không thể hiểu được tại sao ba tôi hiền lành và đàng hoàng thế lại bỗng dưng tai ương ập đến khủng khiếp như vậy. Anh Khương lúc đó mới 17 tuổi cũng bị bắt trói khuỷ tay dẫn đi. Họ bảo là bắt bọn địa chủ cường hào ác bá theo Quốc Dân Đảng. Họ lấy luôn tất các tấm ảnh ba tôi chụp đây đó và cả cái tráp đựng các tập giấy bổi ghi chữ Hán của ông . Họ cho đó là tài liệu phản động Quốc Dân Đảng.
Sau này lớn lên tôi nghĩ đó có khi là những bài thơ ông sáng tác. Từ đó đến nay gia đình tôi không có ảnh ông để thờ. Họ giam ba và anh tôi trong một căn nhà tranh lụp xụp cuối xóm trong. Mỗi người bị bắt họ giam một nơi . Sau một thời gian họ tha cho anh Khương về . Có lẽ vì anh lúc đó mới 17 tuổi, chưa đến tuổi vị thành niên.
Tôi đến thăm ba, thấy ba bị cùm cả hai chân, ngồi một chỗ không đứng lên được. Ba nhìn tôi nước mắt lưng tròng. Ông quàng tay ôm tôi vào lòng liền bị tên đội quát :” Đụ mạ, thằng địa chủ cường hào kia…”. Cái cùm cùm ba tôi là một thanh ván gõ lên nước đỏ au, khoét hai lỗ thò bàn chân vào được, rồi họ xẻ dọc, một phía đóng chốt, một phía bắt khoá.
Người ta làm ăn thì đói rách, ngu đần, nhưng nghĩ ra cách hại người thì vô cùng giỏi. Người bị cùm phải mở được khoá mới co chân lại được. Tôi đọc sách Tàu nghe nói đến gông-cùm mà chưa hình dung ra nó như thế nào. Đi bới cơm cho ba bị bắt, tôi mới biết hình thù cái cùm . Cùm là thứ để xích chân, còn gông là thứ để xích cổ, dành cho người tù khi bị giải đi . Một lần mạ tôi vắt cơm để tôi đi bới cho ba. Mạ dặn là trưa đứng bóng mới đi . Nhưng tôi nhớ ba, muốn đi sớm. Thế là xách mo cơm chạy. Đến cửa , thằng lính Đội đứng gác đỏ mặt dang tay quát
- Mày đi mô ?
- Dạ con mang cơm cho ba?
- Đồ con địa chủ, chưa tới giờ . Đến để tiếp tế tài liệu cho bọn phản động cường hào hả ?
Nói rồi nó tung chân đá mo cơm trong tay tôi bay xuống cát. Những hột cơm, những con cá nục mạ tôi kho bay tung toé trên cát. Tôi ôm mặt khóc chạy về nhà sà vào lòng mạ. Thế là hai mạ con cùng khóc. Tôi không biết thái độ ba tôi như thế nào khi ông ngồi trong chỗ giam nhìn ra sân thấy cảnh con bị đá như thế. Chắc là ông đau lòng lắm.
Trong tuổi thơ tôi đó là lần đầu tiên tôi biết thế nào là cái ác, thế nào là người ác. Không phải người ác làm sao lại thất nhân tâm đến vậy ? Ký ức đó tạc vào tâm khảm, đến già cũng không phai. Mỗi lần nhớ lại là nổi gai ốc. Ngôi nhà rường ba gian hai chái ba tôi đổ bao nhiêu công sức, tiền của để làm bị Đội tháo dở, chia “quả thực” cho bần cố nông.
Người kèo, người cột, kẻ xuyên, trếng, rồi bàn khoa, cửa đố, rồi đôi câu đối sơn son thếp vàng trên gỗ..., họ giành nhau từng tấm phản, tháo ra vác chaỵ như vớ được vàng . Làng tôi nghèo, chỉ nhà tôi cùng vài nhà nữa mới có sàn nhà bằng ván gỗ , còn cả làng là nhà gỗ dương lợp cỏ rười, trong nhà toàn cát, nên cướp được tấm phản họ mừng lắm. Họ tranh nhau xúc sạch cả rương thóc, gạo nhà tôi. Mạ tôi van lạy “ Lạy các ông ác bà, Xin các ông các bà cho mạ con tui lại một ít cấu (gạo) để sống…”, mà chẳng ai thèm nghe. Mấy thùng đựng muối họ cũng khuân ra sân chia nhau vung vãi. Còn các loại nồi đồng, mâm đồng, thạp đồng, mâm thau, chậu thau, bát sứ Giang Tây, rồi mấy bức hoành phi, câu đối treo ở cột nhà.v.v… Cả bộ ngũ sự trên bàn thờ tiên tổ nhà tôi hàng trăm bần cố nông xông vào cướp giật, tranh giành, đánh nhau chí choé. Tay nào là rễ, chuỗi ( từ chỉ cơ sở nồng cốt của Đội cải cách, từ cội rễ mới xâu chuỗi ) thì được chia nhiều thứ hơn. Đội bắt mạ con tôi phải xuống ở nhà bếp . Hai chiếc thuyền lưới thì bị tịch thu đưa cho bần cố nông đi biển . May họ không biết chữ , nên tủ sách ba tôi để lại họ chỉ vứt lung tung chỏng chơ đầy sân cát để lấy cái kệ tủ , phá ra từng mảnh chia nhau.
Sau khi họ đi rồi, mạ tôi nhặt lên vuốt ve từng cuốn sách rồi xếp vào những cái thúng rách…Hồi đó ba tôi mua sách nhiều lắm. Những Hồng Lâu Mộng, Rừng thẳm tuyết dày, Tam quốc diễn nghĩa... của Trung Quốc, những Dế mèn phiêu lưu ký của Tô Hoài, Vượt Côn Đảo của Phùng Quán, Người người lớp lớp của Trần Dần, Bỉ Vỏ của Nguyên Hồng, Đoạn Tuyệt của Nhất Linh, Tố Tâm của Hiàng Ngọc Phách, Bức Tranh Quê của Anh Thơ, Truyện Kiều , rồi những cuốn truyện thơ Phạm Tải Ngọc Hoa, Tống Trân Cúc Hoa.v.v..
Những sách đó ba tôi mua mỗi khi đi chơi Đồng Hới, hay đi họp lý trưởng ở Huế. Nhìn cảnh đi tranh giành quả thực, tôi cứ nghĩ đến một lũ ăn mày đói khát lâu năm đang vớ được cái ăn trên trời rơi xuống. Thật khốn khổ cho những kiếp người ! Sau này hỏi các ông già trong làng tôi mới biết, Đội trưởng Đôị Cải cách ruộng đất là do Trung ương cử về, không qua tỉnh, huyện. Họ có toàn quyền giết ai, tha ai, ngủ với cô nào.... Họ vẫy tay là con gái nhà lành tối tối phải hiến thân cho họ. Đúng là trên Đội dưới Trời , không có ai to hơn.
Sau đó ba tôi bị dẫn đi hết nới này đến nơi khác đấu tố. Đội Cải cách mở lớp “học tập”, dạy cho các“chuỗi rễ” cách chỉ tay vào mặt, cách tát, cách giơ nắm đấm và từng câu đấu tố địa chủ để học thuộc. Người này thì đấu tố nội dung này, người khác thì chửi bới nội dung khác. Tất cả các câu hỏi và đấu tố đều được Ban Cải cách Trung ương soạn sẵn từ Hà Nội. Những người đấu tố toàn lũ trẻ hai lăm bốn mươi tuổi. Các ông bà già bảy tám chục , hiểu sự đời, thì nhìn ba tôi bị đấu tố là quay mặt đi. Mà toàn bọn tố điêu, vu khống.
Tôi không hiểu tại sao họ lại dạy cho con người lấy chuyện điêu toa, dối trá, vu khống trắng trợn người khác làm lẽ sống như thế ? Chuyện đấu tố địa chủ đã làm cho cuộc sống làng quê ngàn đời bình yên, thân thuộc bỗng dưng bị tan tác, chia rẻ, nghi kỵ, thù oán lẫn nhau . Cả làng tôi từ ngày có Đội bỗng tắt ngóm tiếng cười đùa , tiếng hát. Cả làng như có tang. Đêm đêm gió nồm thổi qua rặng dương liễu ù ù như ngoài chiến địa. Bọn con trai thì tố “mày bóc lột tao”, “mày đánh đập tao”,” mày là thằng chó đẻ”… Con gái thì tố “mày cho tao ăn cơm thiu thối”, “mày hiếp tao lần này lần khác”, dù mặt mũi , thân hình họ không mảy may làm cho bất cứ người đàn ông xúc động. Có đứa phụ nữ còn tốc váy lên vừa vỗ bôm bốp vào hĩm vừa chỉ vào mặt ba tôi rủa :” Dòng họ nhà mày răng bằng cái l. của bà ! Trí , phú , cương , hào đào tận gốc, tróc tận rễ…”…
Những người mà cả gia đình họ hàng mấy chục năm sống nhờ vào thuyền lưới , cơm cá nhà tôi cũng tố :” Mày bòn rút xương tuỷ nhà tao”, “tao nghèo là do mày “.v.v..Điêù kỳ lạ là những đứa tố điêu, vu khống chẳng hề biết ngượng ngùng, xấu hổ là gì. Họ tố điều gì ba tôi cũng bị Đội bắt phải cúi đầu xưng :“Dạ. Thưa ông . Con biết”. Mỗi lần ba tôi im lặng không nói tức thì báng súng thúc vào hông :” Đồ địa chủ ác bá, sao mày không đội ơn ông nông dân đi con !”. Ba tôi khi bị dẫn đi gặp ai Đội cũng bắt phải cúi đầu thưa “ Thưa ông , thưa bà nông dân”. Những ngày đó mạ con tôi chẳng dám ra đường.
Sau năm tháng gông cùm, tra khảo, đấu tố, sáng ngày mùng 6 tháng 5 âm lịch năm 1956, họ đưa ba tôi ra đầu làng xử bắn. Có người chứng kiến cuộc xử bắn “địa chủ” kể lại rằng : Đội bắt người đi chặt cây tre to làm cọc chôn sâu xuống cát. Họ trói ba tôi vào cột, bịt mắt. Một tiểu đội du kích 12 người cầm súng trường đứng cách mấy mét. Không có bản án tử hình được công bố, không có bản luận tội. Phạm nhân không được tự bào chữa, hay thuê luật sư bào chữa. Sau mười hai phát đạn nổ định tai, cha tôi gục xuống. Máu tươi lênh láng cát làng. Lúc đó mạ con tôi ở nhà, vì Đội cấm không cho ra nơi xử án.
Nghe tiếng súng nổ, mạ tôi khóc nấc lên, ngất lịm đi rồi bỗng khóc gào thật to, hai tay bới cào tay xuống cát. “Ôi ông ơi, sao ông sống hiền hậu, nhân đức thế mà người ta nỡ giết ông, ông ơi”, “Trời ơi sao trời lại sinh ra bọn quỷ mặt người độc ác như thế, trời ơi , Trời có biết không ?” Hình như mạ tôi muốn gào bới cho Trời Đất nghe thấy nỗi đau đớn oan khiên này. Sáng hôm sau thì người chạy thư trên huyện đưa về cái lệnh ”dừng việc xử bắn địa chủ”. Thế là mấy cụ bị bắt cùng ba tôi như hai ông Huyên, Hứa ( Ngô Văn Thung, Ngô Văn Dung), ông anh con cô con cậu với tôi là Ngô Văn Toản thoát án xử tử hình.
Từ đó tôi đến trường với cái biệt danh: “con địa chủ bị bắn trong CCRĐ”. Đội Cải cách bắn ba tôi xong họ bó vào mảnh chiếu rách rồi chôn lấp sơ sài ở một góc đồi cát. Sau khi dừng chuyện cải cách, bắn giết, mấy ông anh con bác và anh Khương mới đưa hài cốt ba tôi về chôn ở cuối khu mộ của các cố tôi.
Nghĩa là ba tôi chết không có một mảnh ván quan tài, không có điếu văn, tang lễ, không có trống kèn đánh thổi, không có con cháu khóc lóc tiễn đưa như tất cả những đám tang ở làng tôi hồi ấy. Sao sô phận của ba tôi lại bi thảm đến thế hỡ trời!. Sao lại có bọn người gọi là “cách mạng” mà lại giết hại cả những người từng hết lòng ủng hộ sự nghiệp của mình như vậy ? Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi.
Những ngày đó ai tiếp xúc với gia đình tôi đều sợ bị liên luỵ. Bà con họ hàng nội thân nhà tôi như gia đình anh Thiểu, anh Hiểu, chỉ Hổ, chị Hỷ… đêm đêm thường lén lút cho con cháu mang sang cho mạ tôi khi năm ba lon gạo, khi vài củ khoai, khúc sắn, khi chục con cá nục.
Phải lén lút đợi khuya mới ném vào góc lều, vì Đội cấm. Lính của Đội canh gác, rình mò ghê lắm. Ai mà tiếp tế cho địa chủ cường hào cũng là kẻ thù của giai cấp, sẽ bị tiêu diệt, gia đình sẽ bị bắt ngay. Anh Ngô Tấn Ninh, lúc đó 12 tuổi hỏi mạ:” Tại sao gia đình mình có tí thuyền lưới hơn người, lại bị giết hở mạ ? Có phải họ ghen tức vì không được như nhà mình ?”. Mạ bảo :” Đội thì biết gì mà ghen với tức. Đội muốn giết ai thì giết !”
Làng tôi có anh Hảo. bà con gọi là Hảo Điên. Do thất tình với một người đẹp trong làng anh bị điên. Đêm ngủ , anh mơ gì đó , thế là bấu, rựt đứt luôn con cu của mình, phải đi viện cấp cứu . Từ đó suốt ngày anh cởi truồng đi khoe con cu cụt khắp xóm Thượng Bắc, Thượng Nam, múa hát và đái. Mỗi lần anh đái phải ba tiếng đồng hồ mới xong, vì lỗ đái bị tịt.
Theo tôi thì anh Hảo không hoàn toàn điên. Vì có một buổi sáng đàn ông cả làng tôi ra biển. Không hiểu lửa củi thế nào mà nhà tay xã đội trưởng bốc cháy đùng đùng. Đúng lúc đó anh Hảo đi ngang qua. Thấy lửa , anh liền xông vào khuân hết súng và cả thùng lựu đạn ra bỏ dưới gốc cây dương liễu, rồi lại đi xăng xái múa hát như không có chuyện gì xảy ra.
Không có anh hôm ấy, lựu đạn mà nổ thì nhất định không ít người trong xóm thương vong. Mỗi khi đi ngang sau lưng lều tranh của mẹ con tôi bao giờ anh cũng cười khanh khách , rồi chửi lớn :” Tiên sư bọn ngu dốt, người giỏi bây giết thì ai bày cho cách làm để có cái mà đút vào mồn hả !”.Anh vung tay chửi đi chửi lại rồi lại cười hực hực. Chửi xong anh lại vắt chiếc quần nâu lên vai, ngồi bệt bên lối đi đái tới chiều. Vì anh điên nên Đội Cải cách chẳng làm gì được anh cả. Bảo đi đấu tố anh cũng chẳng đi.
Lại có anh tên là Chắc, một tay thơ phú vần vè, nói lối giỏi nhất làng, khi vừa có lệnh “ngừng bắn địa chủ”, đã không còn đấu tố nữa , anh đi đường hát nghêu ngao mấy câu đồng dao tự anh ứng tác :
Người giỏi thì giết
Thằng đần lên ông
Rồi thì bốc cứt
Mà ăn ơi làng…
Người giàu thì giết
Thằng bần thì nuôi
Rồi thì chết đói
Cả làng mất thôi…
Người giaù giết hết
Cả nước bần hàn
Đời chi lạ rứa
Ơi giống Lạc Hồng…
Cũng phải nói thêm điều này: Đáng lẽ diệt được địa chủ cường hào rồi, ruộng đất, thuyền lưới về tay nông dân rồi thì họ sẽ no đủ hoặc giàu có lên mới phải chứ. Nhưng không . Tất cả những người đã hăng hái đấu tố, được chia nhiều quả thực từ gia đình tôi , sau đó họ không giàu lên mà cứ nghèo dần đi.
Nghèo quá phải mang mấy thứ quả thực Đội chia cho đi chợ bán kiến tiền đong gạo nấu cháo ăn qua ngày. Nghèo đến độ chỉ năm sau họ lại đến nhà xin mạ tôi từng lon gạo. Thuyền lưới nhà tôi bị tịch thu đưa cho bần cố nông, nhưng họ không biết quản lý, không có vốn để sữa chữa, đại tu, không tiền để mua lưới mới rồi thuyền trở thành củi mục , lưới thành tả rách từ bao giờ không ai biết nữa. Thế là Cải cách ruộng đất bị biến thành cuộc sát phạt những trí thức, người giàu có, chứ chẳng có ý nghĩa “người cày có ruộng” gì cả !. Sau này đọc sách báo, tôi mới biết cuộc sát phạt này bắt nguồn từ tư tưởng “đấu tranh giai cấp” của Quốc Tế Ba do Stalin chi phối. Sau chiến thắng phát xít Đức trong Chiến tranh thế giới thứ II, Stalin đã ra lệnh giết hại hoặc bắt đi đày tận Xibêri cho đến chết hàng chục vạn trí thức ưu tú của Nga vì ông nghi ngờ trí thức luôn đối lập, không theo đường lối đấu tranh giai cấp của mình. Rồi đến Mao Trạch Đông ở Trung Quốc với hàng chục cuộc thanh trừng như “Cải cách ruộng đất”, “chống phái hữu” rồi “Cách mạng văn hoá” đẫm máu và nước mắt. Hàng mấy chục triệu trí thức Trung Quốc bị giết, bị đưa đi cải tạo lao động rồi chết dần chết mòn ở các vùng nông thôn hẻo lánh.
Tư tưởng độc tài này phát triển cực điểm ở Cămpuchia khi Đảng gọi là Cộng sản của tên đồ tể Ponpot lên nắm chính quyền sau năm 1975. Hơn hai triệu trí thức, người dân thành thị Cămphuchia đã bị tàn sát thảm khốc bằng cuốc, xẻng, dao rựa đập vào đầu, tạo nên những cánh đồng chết, những hồ chôn người tập thể. Thật khủng khiếp. Ở nước ta bà Nguyễn Thị Năm ở Thái Nguyên là “địa chủ” bị xử bắn đầu tiên năm 1953. Bà Năm là một địa chủ giàu có nhưng vô cùng yêu nước.
Bà đã giúp đỡ cách mạng nhiều tiền ,vàng. Bà nuôi trong nhà rất nhiều cán bộ là lãnh tụ của Việt Minh. Rứa mà Đội Cải cách đem bà Năm ra xử bắn. Chủ tịch Hồ Chí Minh can :” Chẳng lẽ cách mạng ruộng đất lại mở đầu bằng việc giết một phụ nữ, lại là người đã giúp đỡ cách mạng ?” . Đội lĩnh ý Cụ Hồ, mang hỏi các ông cố vấn Tàu. Cố vấn phán :” Giết nhầm còn hơn bỏ sót”. Thế là bà Năm bị tử hình. Câu chuyện này tôi đã nghe nhiều người kể , và mới đây đã được nhà văn Nguyễn Khắc Phê đã viết ở trong tiểu thuyết Biết đâu địa ngục thiên đường vừa xuất bản của ông.
May mà Cụ Hồ đã phát hiện ra sai lầm, ra lệnh dừng việc đấu tố bắn giết địa chủ đang làm tan nát nông thôn . Sau đó tiến hành mấy đợt sửa sai. Sửa sai cũng chỉ hô hào, rồi đổi thành phần là địa chủ xuống trung nông, chứ nhà cửa, tài sản, danh dự chẳng ai trả lại cho ba mạ tôi cả.
Phải nói rằng, ba năm CCRĐ, nông thôn miền Bắc đã mất đi hàng vạn người giỏi : lao động giỏi , kinh doanh giỏi, học hành giỏi, là chỗ dựa vững chắc cho cuộc mưu sinh của bà con nông dân ở các làng quê. Vì cả miền Bắc lúc đó có hàng vạn làng, mà mỗi làng như làng Thượng Luật quê tôi có tới 4 người bị quy là địa chủ , bị bắt giam cầm và đấu tố đều là người giỏi, trí thức của làng.
Nếu không dừng việc đấu tố, mà cứ nghe theo lời các cô vấn , chắc chắn nông thôn miền Bắc sẽ hàng vạn người làm ăn giỏi bị giết. Cầu mong Trời Phật làm sao trên đất nước thân yêu này không sinh ra bọn Đội quyền cao hơn Trời ấy một lần nữa !
Điều tâm linh nữa là tất cả những người du kích đã cầm súng bắn vào ba tôi trong cuộc xử án hôm đó, sau này hầu hết đều chết vì bị bom đạn chiến tranh. Có người bị chết cả nhà một lúc. Có người sống đến hoà bình lại chết vì cá mập trên biển. Hương hồn ba tôi nhân hậu, thương người chắc là ông không bao giờ trả thù ai. Nhưng lưới trời lồng lộng. Những kẻ ác không bao giờ thoát khỏi lưới trời trừng phạt. Người ta gọi đó là “quả báo” hay “ác giả ác báo”.
Trong số những người du kích cầm súng xử bắn ba tôi thời đó, có một người còn sống đến hôm nay, lại trở thành su gia với gia đình anh Ngô Tấn Nình. Hai bên gả con cho nhau và sống hoà thuận, sinh cháu ngoan hiền vui vẻ. Có giỗ chạp gì hai nhà lại đến cùng nhau. Có lẽ lúc đó ông ta đã bắn không trúng hoặc chỉa súng bắn lên trời chăng ? Điều đó minh chứng rằng, anh em chũng tôi không hề lấy việc đau thương mất mát của gia đình làm thù oán. Nhưng cuộc sống bao giờ cũng có quy luật của nó : Ở hiền gặp lành ! Đó là điều mạ tôi thường dạy anh em tôi mỗi tối.
Những tháng ngày khổ đau buồn bã đó, đêm về mạ tôi thường mời anh Yêng , một người có giọng ngâm thơ rất tốt vào nhà cùng anh Khương đọc Truyện Kiều, truyện thơ Phạm Tải Ngọc Hoa, Tống Trân Cức Hoa hay Lục Vân Tiên cho mạ nghe. Mạ vừa nghe thơ vừa bỏm bẻm nhai trâù. Dường như thơ đã an ủi chia sẻ với mạ những tang thương gia đình. Nhưng lúc đó tôi luôn ngồi bên mạ. Những âm điệu buồn của giọng ngâm thơ của anh Yêng đã ngấm vào tâm hồn tôi từ bao giờ…
( trích sách 100 NGÀY VƯỢT TRƯỜNG SƠN)
TIN TRUNG CỘNG
Tầm quan trọng của Hội nghị TƯ 3
Celia Hatton
BBC News, Bắc Kinh
Cập nhật: 16:38 GMT - thứ sáu, 8 tháng 11, 2013
Hội nghị Trung ương 3
là lần thứ ba ông Tập Cận Bình sẽ gặp gỡ với những người
cộng sự cao cấp nhất của mình trong cương vị Chủ tịch Đảng
Trung Quốc.
Đây là kỳ họp diễn ra sau cánh cửa đóng kín, với sự tham dự của các gương mặt cao cấp của đảng cầm quyền.Các bài liên quan
Chủ đề liên quan
Chủ tịch Tập Cận Bình được
trông đợi sẽ tiết lộ một khung hoạt động kinh tế mới cho đất
nước sau kỳ họp thượng đỉnh.
Tại các khu chợ, những người được hỏi về
kỳ họp quan trọng này đều gật đầu thừa nhận là họ đã có
nghe nói về nó, thế nhưng họ hướng hy vọng của mình trong việc
cải tổ vào những gì thiết thực, liên quan tới đời sống
thường nhật.
"Tôi muốn các vấn đề như giá nhà đất
phải được thảo luận," một bà hưu trí vừa mặc cả cân dưa
chuột, vừa nói. "Tôi hy vọng là vấn đề sẽ được giải quyết cho
các gia đình có nhu cầu."
'Kém hiệu quả'
Trước đây, các Hội nghị Trung ương 3 đã
làm được nhiều hơn thế; các nhà lãnh đạo trước đây đã lấy kỳ
họp thứ ba này làm cơ hội thông báo những thay đổi kịch tính
cho nền kinh tế Trung Quốc.
Cựu lãnh đạo cộng sản Đặng Tiểu Bình là
người đầu tiên dùng một kỳ họp đảng quan trọng hồi năm 1978
làm thời điểm công bố Trung Quốc sẽ mở cửa giao thương với thế
giới.
Mười lăm năm sau, Chu Dung Cơ, phó thủ
tướng, sau trở thành thủ tướng, đã hậu thuẫn cho một vòng tái
cơ cấu nữa, với việc kết hợp doanh nghiệp tư nhân với các
doanh nghiệp nhà nước vốn nhận được nhiều trợ giúp. Sự hòa
trộn này đã khiến Trung Quốc trở thành nền kinh tế lớn thứ
hai trên thế giới.
"Giới lãnh đạo các ngân hàng quốc doanh quan tâm tới việc thăng tiến chính trị hơn là lợi nhuận của ngân hàng."
Giáo sư Chu Quốc Trung, Học viện Quản trị Quang Hoa, Đại học Bắc Kinh
Với một số người, những vấn đề đang tồn
tại trong các ngân hàng quốc doanh Trung Quốc đang gây tắc nghẽn
nghiêm trọng cho sự tăng trưởng kinh tế.
"Các ngân hàng quốc doanh quan tâm nhiều hơn
tới việc cho các doanh nghiệp quốc doanh vay, bởi về mặt chính
trị thì làm vậy an toàn hơn. Giới lãnh đạo các ngân hàng nhà
nước thì quan tâm tới việc thăng tiến chính trị hơn là lợi
nhuận của ngân hàng," giáo sư Chu Quốc Trung từ Học viện Quản
trị Quang Hoa thuộc Đại học Bắc Kinh giải thích.
"Cho nên nó dẫn tới tình trạng rất kém
hiệu quả trong việc phân bổ các nguồn vốn. Các doanh nghiệp
quốc doanh yếu kém thì lại được nhận nhiều vốn hơn, trong lúc
chúng ta có những công ty tư nhân hoạt động rất sáng tạo. Họ
cần tiền, nhưng lại không được tài trợ. Tôi nghĩ rằng đây là
vấn đề rất cấp bách tại Trung Quốc."
Những người khác tin rằng sự độc quyền
của chính phủ trong các lĩnh vực như dầu khí hay truyền thông
mới là những vấn đề thực sự.
"Các doanh nghiệp nhà nước, đặc biệt là
các công ty trong các ngành công nghiệp, nhìn chung đều đang nợ
nần. Đây là điều không thỏa đáng, bởi các công ty đó chiếm
dụng rất nhiều tài nguyên quốc gia, như đât đai, hay các khoản
vay," Sinh Hương, Giám đốc Viện kinh tế Unirule, một tổ chức
nghiên cứu tư nhân tại Bắc Kinh, nói.
"Họ chẳng làm ra lợi nhuận gì trong chừng
hai thập niên qua, nhưng các quan chức thì lại nhận được những
khoản lương bổng vô tận. Nhân dân Trung Quốc trao các nguồn lực
cho nhóm người này, thế nhưng họ chẳng hề báo đáp nhân dân
chút nào."
'Không có đạn bạc'
Ông Tập Cận Bình sẽ phải cân bằng giữa
các loại lợi ích khác nhau nếu muốn hướng tham vọng cải cách
vào các tài sản thuộc sở hữu nhà nước.
Bất kỳ kế hoạch mới nào cũng sẽ đều là
sản phẩm của hàng tháng họp kín giữa các quan chức đại diện
cho các nhóm lợi ích khác nhau.
Tại Trung Quốc, cũng không có gì là bí
mật quanh chuyện tuyên bố cải tổ thì dễ, nhưng đó chỉ là khởi
đầu cho một tiến trình dài hạn.
Vấn đề là việc cải tổ sẽ rất khó thực hiện, nhất là nếu việc đó đe dọa tới những lợi ích địa phương.
Ông Tập Cận Bình vẫn đang bị áp lực từ
nhiều bộ phận khác nhau trong xã hội Trung Quốc trong việc công
bố những thay đổi có tính quyết liệt.
Nhưng nếu không làm vậy, thì kỳ họp quan trọng này cũng đáng thất vọng không kém.
Trung Quốc chuyển hướng
Trong bốn ngày từ mùng chín đến 12 tháng này, đảng Cộng sản Trung Hoa có Hội nghị kỳ ba của Ban Chấp hành Trung ương khóa 18, với tham vọng chuyển hướng về chiến lược và cải cách về kinh tế để vượt qua khó khăn trước mặt. Liệu việc chuyển hướng có thành hay không?Diễn đàn Kinh tế tìm hiểu về việc đó qua cuộc phỏng vấn với chuyên gia kinh tế Nguyễn-Xuân Nghĩa.
Cải cách kinh tế để bảo vệ quyền lực
Vũ Hoàng: Xin kính chào ông Nghĩa. Thưa ông, như giới lãnh đạo Bắc Kinh long trọng thông báo, tuần này, đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ có một hội nghị Ban Chấp hành Trung ương để đưa ra nhiều thay đổi mà họ đánh giá là "chưa từng thấy". Trong cái ý đối chiếu với các vấn đề kinh tế mà Việt Nam đang gặp, xin đề nghị với ông là chúng ta sẽ lại tập trung vào yêu cầu thay đổi đó của Trung Quốc. Theo dõi tình hình kinh tế Trung Quốc từ lâu, xin ông trước hết trình bày cho bối cảnh để độc giả của chúng ta hiểu ra vì sao họ phải đổi?Nguyễn-Xuân Nghĩa: Lãnh đạo Bắc Kinh tin là Hội nghị kỳ ba của Khóa 18 sẽ có quyết định lớn lao như hai Hội nghị kỳ ba trước đây. Lần trước là Hội nghị kỳ ba của Khoá 11 vào cuối năm 1978, lần sau là Hội nghị kỳ ba của Khoá 14 vào đầu năm 1993.
Về lần trước vào cuối năm 1978, thì từ khi Mao Trạch Đông qua đời vào Tháng Chín năm, ông Đặng Tiểu Bình mất hai năm "đảo chính" để tập trung quyền lực sau 10 năm hỗn loạn vì Cách mạng Văn hóa. Nhờ vậy, ông tiến hành việc hiện đại hóa với khẩu hiệu "cải cách và khai phóng". Từ đó, Trung Quốc áp dụng quy luật thị trường thay cho lề lối tập trung kế hoạch đã phá sản và mở ra 30 năm tăng trưởng khá ngoạn mục.
Một chế độ độc tài muốn có tự do kinh tế một cách chọn lọc trong một thế giới mở. Do đó mà việc cải cách bị hạn chế trong vòng đai chính trị.
-Nguyễn-Xuân Nghĩa
Về lần sau vào năm 1993 là khi thế hệ lãnh đạo thứ ba như Giang Trạch
Dân lên cầm quyền sau vụ khủng hoảng Thiên an môn, để định chế hóa hệ
thống chính trị và tiếp tục áp dụng quy luật thị trường có chọn lọc hầu
duy trì được tăng trưởng trong ổn định chính trị. Quyết định đáng kể của
Hội nghị kỳ ba lần đó là việc tư nhân hóa hệ thống doanh nghiệp nhà
nước, trong có mấy năm mà từ 10 triệu cơ sở xuống còn 30 vạn. Đáng lẽ
Việt Nam nên chú ý đến quyết định này mà tiến hành cải cách doanh nghiệp
một cách dứt khoát hơn thì đã tránh được vấn đề ngày nay.
Vũ Hoàng: Qua hai Hội nghị kỳ ba mà ông vừa nhắc tới, vào
năm 78 và 93, người ta thấy ra nét chung là mọi quyết định chuyển hướng
kinh tế đều xuất phát từ những cân nhắc chính trị, nên phải chăng, cải
cách kinh tế là để bảo vệ quyền lực chính trị của đảng?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Thưa rằng đúng thế và đấy là mâu thuẫn hữu
cơ của một chế độ độc tài muốn có tự do kinh tế một cách chọn lọc trong
một thế giới mở. Do đó mà việc cải cách bị hạn chế trong vòng đai chính
trị. Lần này, dù là sau tấm màn chính trị mờ ám và thống kê kinh tế mờ
ảo nên có thể đoán sai, tôi nghĩ rằng sự thể cũng sẽ như vậy và cùng lắm
thì sẽ có loại cải cách kinh tế của hai chục năm trước, chứ chưa thể
tiến xa vào lĩnh vực chính trị vì sợ rủi ro.
Vũ Hoàng: Vì sao ông lại có nhận xét như vậy?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Ta không thể quên khung cảnh bất ổn xã hội
dưới hiểm nguy kinh tế rất cao với ảnh hưởng chính trị khá nghiêm trọng.
Tôi xin nêu ra bốn thí dụ nhỏ cho thấy việc này.
Thứ nhất, Bắc Kinh biết sợ phản ứng thị trường nên vẫn duy trì người
được quốc tế đánh giá cao về chuyên môn là ông Chu Tiểu Xuyên làm Thống
đốc Ngân hàng Trung ương dù ông ta hết là Trung ương Ủy viên sau Đại hội
18 vào cuối năm ngoái. Đấy là tín hiệu cải cách bề mặt để khỏi gây hốt
hoảng, chứ người từng kêu gọi cải cách về chính trị là Bí thư Uông Dương
của tỉnh Quảng Đông lại không vào Thường vụ Bộ Chính trị và giờ đây chỉ
là Phó Thủ tướng hạng ba.
Thứ ba là người có ý cải cách kinh tế mạnh
nhất là Tổng lý Quốc vụ viện Lý Khắc Cường nay lại đòi duy trì mức tăng
trưởng là 7,2% một năm để kiềm chế nạn thất nghiệp dù biết là cần giảm
đà tăng trưởng thì mới có thể đổi hướng. Nói cách khác thì dù chệch
hướng vẫn đạp ga lao tới. Thí dụ sau cùng là từ Tổng bí thư kiêm Chủ
tịch Tập Cận Bình. Sau khi thanh trừng Bí thư Trùng Khánh là Bạc Hy Lai,
ông vẫn sử dụng lại hình ảnh và phong cách Mao Trạch Đông y như họ Bạc,
để duy trì quyền lực đảng bằng tinh thần ái quốc đầy chất bảo thủ kiểu
Mao. Nói chung, họ vẫn dè dặt dù tình hình đòi hỏi nhiều quyết định táo
bạo từ kinh tế đến chính trị.
Vũ Hoàng: Thưa ông, về kinh tế thì đâu là vấn đề khiến Trung Quốc phải chuyển hướng?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Là nước đi sau có thể học theo các nước
tiên tiến để huy động những yếu tố "khiếm dụng", trước đây không sử dụng
hết vì không biết, Trung Quốc có thể đạt mức tăng trưởng cao y như
nhiều nước chậm tiến trên thế giới. Vì lý do chính trị, họ vét tiết kiệm
rất nhiều và số nhân công rất đông của người dân để dồn vào đầu tư làm
lực đẩy. Sản xuất dư thừa thì xuất khẩu cho nhà nước nắm lấy một nguồn
ngoại tệ rất lớn và phô diễn sức mạnh của xứ sở.
Sau 30 năm thì chiến lược đó đi hết sự vận hành và phơi bày nhiều vấn
đề sinh tử nên lãnh đạo phải chuyển. Như đã trình bày trước đây, tôi
thiển nghĩ là có năm vấn đề nghiêm trọng nhất. 1) Sản xuất dư thừa nên
gây hoang phí, lỗ lã, bong bóng đầu cơ, với một lượng tín dụng gấp đôi
Tổng sản lượng, bên trong là một núi nợ xấu sẽ đổ khi bong bể. 2) Lề lối
trưng thu tiết kiệm của dân chỉ là hình thái bóc lột mới, nó gây bất
công xã hội và bất ổn kinh tế vì đánh sụt mức tiêu thụ nội địa. 3) Trong
khi phương tiện dư dôi kia là dân số lao động rất đông và lãnh lương
rất thấp lại bắt đầu cạn và đòi mức sống khá hơn. 4) Yêu cầu sản xuất
bằng mọi giá chỉ là tăng trưởng không cân đối, thiếu phẩm chất, và gây
ra hai loại ô nhiễm là ô nhiễm môi sinh và tham nhũng. 5) Ở trên cùng
thì các thế lực kinh tế và chính trị cấu kết với nhau để cản trở những
yêu cầu cải cách mà lãnh đạo đã thấy từ 10 năm trước mà không làm gì
được.
Kế hoạch Tam-Bát-Tam
Vũ Hoàng: Để giải quyết năm loại vấn đề mà ông vừa tóm lược thì Đại hội kỳ Ba này có thể làm những gì, ít nhất về mặt kinh tế?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Để chuẩn bị tâm lý, các chuyên gia của chế
độ được tiết lộ về "Kế hoạch Tam-Bát-Tam", ba tám ba, là ba hướng cải
cách nhắm vào tám lĩnh vực để đạt ba đột phá. Ba hướng cải cách là thị
trường, chính phủ và doanh nghiệp. Tám lĩnh vực cần sửa là hành chính,
cạnh tranh, đất đai, ngân hàng, thuế vụ, doanh nghiệp, công nghệ xanh để
bảo vệ môi sinh, và mở rộng khu vực dịch vụ. Ba chỉ tiêu đột phá là 1)
hạ thấp rào cản để thu hút đầu tư quốc tế và nâng sức cạnh tranh, 2) xây
dựng mạng an sinh xã hội và 3) cho phép trao đổi quyền sử dụng đất.
Tôi thiển nghĩ rằng đấy là tham vọng lớn, có khi để các trung tâm nghiên cứu của chế độ hay trí thức trong đảng tác động lên lãnh đạo, nhưng tội sẽ đặc biệt chú ý đến bốn hòn đá thử vàng là 1) cải cách tài chính gồm có ngân hàng và ngoại hối để thật sự đền bù tiết kiệm và nâng sức cạnh tranh; 2) cải cách xã hội gồm có thuế vụ và chế độ an sinh để lo cho dân nghèo và nâng mức tiêu thụ nội địa; 3) cải cách chế độ hộ khẩu để giải phóng sức dân và đô thị hoá một cách khoa học; 4) sau cùng mới cả cải cách doanh nghiệp, tức là doanh nghiệp nhà nước, để giới hạn lạm dụng và trưng thu của bộ máy nhà nước. Còn lại, việc cải tổ chế độ đất đai là điều cần thiết mà cực kỳ nan giải vì đụng vào quyền lợi của quá nhiều đảng viên từ trung ương tới địa phương.
Vũ Hoàng: Ông có bi quan quá hay không khi thấy rằng nhiều biện pháo cải cách sẽ bị hạn chế vì những quyền lợi này?
Để chuẩn bị tâm lý, các chuyên gia của chế độ được tiết lộ về "Kế hoạch Tam-Bát-Tam", ba tám ba, là ba hướng cải cách nhắm vào tám lĩnh vực để đạt ba đột phá.
-Nguyễn-Xuân Nghĩa
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Thưa rằng thời Đại hội Ba vào năm 1978,
Đặng Tiểu Bình có hậu thuẫn khá mạnh ở dưới và chỉ phải ứng phó với tham
vọng của một số đảng viên trên thượng tầng. Ngày nay, tình hình đổi
khác vì không chỉ một số cá nhân gian hùng có thể chặn đà cải cách của
tập thể mà cả một mạng lưới quyền lợi đan kết với nhau để duy trì hiện
trạng và cản trở cải cách. Nếu mạnh tay tiến hành thì lại gây phân hóa
trong đảng và dẫn tới khủng hoảng chính trị. Vì vậy mà người ta không có
nhiều kỳ vọng và Trung Quốc khó vượt qua được thách đố trước mặt.
Vũ Hoàng: Trong một kỳ trước, ông nói rằng các nước cùng
chuyển hướng phải phối hợp với nhau thì mới dễ thành công. Một câu hỏi
được nhiều thính giả nêu ra là nếu trong đà cải cách, Bắc Kinh tự ý
quyết định không cho nước Mỹ vay tiền hoặc giảm bớt số nợ trị giá gần
một ngàn ba trăm tỷ đô la thì tình hình sẽ ra sao? Ai lợi và ai thiệt?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Câu hỏi này rất hay mà hơi rắc rối nên tôi
đi thật chậm để thính giả của chúng ta nắm vững sự thật khoa học và lẽ
đúng sai về chính trị hay tuyên truyền.
Trong 20 năm liền sau khi Chiến tranh lạnh kết thúc và các nước buôn
bán với nhau nhiều hơn kể từ 1992 đến 2012, thì nước nào tiết kiệm nhiều
lại cần đến nước tiêu thụ nhiều và tiết kiệm ít. Thí dụ như tiết kiệm
nhiều là Á Châu, mà đứng đầu là Trung Quốc, thì cần sức tiêu thụ của Mỹ.
Luồng giao dịch đôi bên là cán cân chi phó, theo nguyên lý kế toán là
phải quân bình, bằng nhau. Thặng dư của cán cân mậu dịch thì quân bình
với cán cân vãng lai, trong đó có giao dịch tư bản. Cụ thể là bán hàng
cho Mỹ lấy tiền về thì lại gửi qua Mỹ dưới hình thức đầu tư hoặc cho
vay. Chưa có sức đầu tư thì cho vay là cách an toàn hơn cả. Trong quan
hệ này, đôi bên đều có lợi và cần nhau chứ chẳng có chuyện ai hay ai dở,
ai mạnh ai yếu. Từ năm 2012 thì mọi sự đảo ngược.
Trong quan hệ giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc thì Mỹ cần nâng tiết kiệm,
giảm nhập khẩu và tăng xuất khẩu để trả nợ nên Tầu khó xuất khẩu và càng
phải chuyển để nâng mức tiêu thụ nội địa. Nếu đôi bên phối hợp nhịp
nhàng khi chuyển hướng thì sẽ tránh được giao động và thiệt hại, chứ
không thể có chuyện uy hiếp nhau bằng cách không mua hàng hoặc chẳng cho
vay nữa.
Bây giờ nếu vì lý do kinh tế, Bắc Kinh muốn bớt cho Mỹ vay tiền -
hoặc còn đòi nợ như nhiều người không hiểu nên cứ lo sợ - thì Ngân hàng
Trung ương Bắc Kinh có thể làm gì? Thứ nhất là mua ít công khố phiếu hơn
để dồn tiền mua cổ phiếu Hoa Kỳ. Khi ấy mọi sự chẳng thay đổi gì ở cả
hai bên. Thứ hai, Bắc Kinh bán công khố phiếu Mỹ để mua tài sản của một
khối kinh tế khác, giả dụ như Âu Châu. Khi ấy mọi sự vẫn chẳng thay đổi
cho Hoa Kỳ hay cho cán cân thương mại Trung Quốc mà Bắc Kinh bị rủi ro
hơn với tài sản Âu Châu và các nước Châu Âu lại bị thiệt. Thứ ba là giảm
số công khố phiếu Mỹ mà mua nguyên nhiên vật liệu như dầu khí hay kim
loại. Khi ấy, họ ôm vào trong lòng sự bất trắc của thị trường thương
phẩm, có khi lời to có khi lỗ nặng, là chuyện đang xảy ra. Nói vắn tắt
lại vì thời lượng có hạn, chủ nợ Bắc Kinh rất cần khách nợ Mỹ và sẽ cần
hơn nữa trong những năm tới khi hoàn cảnh cải cách của họ còn khó khăn
hơn.
Vũ Hoàng: Xin cảm tạ ông Nghĩa về cuộc trao đổi này.
TQ và Hội nghị Trung ương 'cột mốc'
Linda Yueh
Phóng viên Kinh doanh của BBC
Cập nhật: 07:27 GMT - thứ tư, 6 tháng 11, 2013
Liệu năm 2013 sẽ là một cốc nữa cho Trung Quốc như năm 1978 hay ít nhất cũng là năm 1993?
Trong hai lần Hội nghị Trung ương 3 vào các
năm 1978 và 1993, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã thông qua những
chính sách cải cách kinh tế quan trọng.Các bài liên quan
Chủ đề liên quan
Điều này khó có khả năng nhưng vẫn có rất nhiều trông đợi rằng thế hệ lãnh đạo mới của Trung Quốc sẽ phát động các cuộc cải cách cũng đạt tầm vóc như hồi năm 1993.
Khi đó, phần lớn khu vực kinh tế nhà nước đã bị giải thể với số lượng doanh nghiệp nhà nước giảm từ trên 10 triệu xuống dưới 300.000 vào giữa những năm 1990.
Kế hoạch 383
Hội nghị Trung ương 3 thường là lúc Đảng Cộng sản Trung Quốc thông báo những cải cách quan trọng. Đây là thời điểm ban lãnh đạo mới đã lên nắm quyền được một năm – tức là họ đã củng cố quyền lực đủ mạnh để công bố các kế hoạch lãnh đạo cho nhiệm kỳ 10 năm.Hội nghị lần này, diễn ra từ ngày 9 đến 12/11, có thể sẽ đúc kết từ ‘kế hoạch 383’ vốn được những nhà chiến lược của chính quyền Trung Quốc đưa ra với mục đích chuyển đổi nền kinh tế Trung Quốc cho đến năm 2020.
Trước hết, bản kế hoạch này đề ra ba cải
cách: mở cửa thị trường, chuyển đổi chính phủ và cải cách
doanh nghiệp.
Sau đó là tám lĩnh vực cần được xử lý,
bao gồm: cắt giảm thủ tục hành chính, thúc đẩy cạnh tranh,
cải cách chính sách đất đai, mở cửa khu vực ngân hàng trong đó
tự do hóa lãi suất và tỷ giá hối đoái, cải cách hệ thống
tài chính gồm cả thiết lập an sinh xã hội cơ bản, cải cách
doanh nghiệp nhà nước, thúc đẩy sáng tạo trong các lĩnh vực
như công nghệ xanh và mở cửa khu vực dịch vụ.
Trong số này, kế hoạch 383 xác định cần
phải đạt được ba đột phá quan trọng: hạ thấp các rào cản thị
trường để thu hút các nhà đầu tư và thúc đẩy cạnh tranh,
thành lập một gói chương trình an sinh xã hội cơ bản và cho
phép mua bán đất đai, vốn là sở hữu công.
Ba mục tiêu này có vị trí quan trọng trong
số các cải cách mà Trung Quốc cần phải thực hiện để phát
triển một cách ổn định và bền vững hơn.
Trước hết, tăng cạnh tranh sẽ giúp tăng
sản lượng, nhưng muốn làm được điều này thì phải cải cách số
doanh nghiệp nhà nước còn lại vốn đã bám rễ chặt trong các
khu vực quan trọng của nền kinh tế như ngân hàng và viễn thông.
Thứ hai, an sinh xã hội cho người dân sẽ
giúp tái cân bằng nền kinh tế Trung Quốc bằng cách giúp đỡ
người nghèo và cả tầng lớp trung lưu đang lớn mạnh. Điều này
sẽ rất cần thiết khi Trung Quốc tìm cách chuyển đổi tăng
trưởng kinh tế theo hướng dựa vào tiêu dùng nội địa.
Lợi nhuận từ đất đai
Điều này có nghĩa là đất đai vẫn thuộc
sở hữu Nhà nước hay chính quyền địa phương, nhưng những ai đã
thuê đất dài hạn có thể bán nó và thu lợi mà đa phần lợi
nhuận về đất đai hiện nay thuộc về chính quyền.
Thu hồi đất là một nguyên nhân chính gây
khiếu kiện ở các vùng nông thôn Trung Quốc, và dường như vấn
đề cho các cá nhân được sở hữu đất không được đề cập đến mặc
dù nó đã được tranh luận rất nhiều.
Tương tự, mặc dù một trong các nội dung
cải cách là tự do hóa lãi suất và tỷ giá hối đoái nhưng
việc cho phép thêm nhiều dòng vốn ngắn hạn ra khỏi biên giới
không được xem là một ưu tiên.
Đây cũng là một điểm gây tranh luận nhiều.
Nhiều khả năng Trung Quốc sẽ mở cửa hơn nữa thị trường tài
chính của mình nhưng mở cửa đến mức độ nào thì chưa rõ.
Cũng có nhiều quan ngại về quy mô nợ của
nền kinh tế Trung Quốc, tham nhũng và cải cách nền pháp trị –
tất cả những vấn đề này đều cần được giải quyết. Cho nên có
một danh sách dài các cuộc cải cách cần được thực hiện.
Đôi khi nhiều cải cách có thể có tác động lớn hơn và lâu dài hơn một hay hai cải cách đột phá.
Con đường mà nền kinh tế lớn thứ hai thế
giới này chọn lựa sẽ được thế giới theo dõi sát sao vì nó
sẽ có tác động đến phần còn lại của thế giới vốn đang tìm
kiếm sự ổn định và tăng trưởng ở những nền kinh tế lớn nhất
thế giới.
Labels:
BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 286
TƯỞNG NĂNG TIẾN = LẴNG GIÀ HỒ = CHỦ NGHĨA MARX = TRẦN PHƯƠNG
TƯỞNG NĂNG TIẾN * KẺ Ở MIỀN XUÔI
Kẻ ở miền xuôi
“Tô Hoài luôn hướng ngòi bút về phía người cùng khổ… bằng tất cả sự
đồng cảm của trái tim. Đọc Truyện Tây Bắc của ông để hiểu thêm về cuộc
sống của miền núi, với những mặt trái như những nỗi đau. Tập truyện có
một chủ đề rất tập trung: những người dân miền núi vừa là nạn nhân của
thực dân Pháp, của chế độ phong kiến, của chính những phong tục, tập
quán lạc hậu, mê tín dị đoan của mình. Họ đã đứng lên đấu tranh, giải
phóng…”
Nhiều tác phẩm của Tô Hoài được trích dẫn, và giảng dậy trong chương trình học ở miền Nam. Ông cũng rất được yêu qúi và được ghi nhận, với tất cả sự trân trọng, như là một nhà văn của tuổi thơ:
Một ngày phiên chợ, u tôi mua về đôi gà nhỏ. Hai con gà: một trống, một mái, dáng còn bé tí teo, như vừa mới lìa đàn. Suốt ngày chúng cứ rúc vào một góc sân và kêu chim chíp bằng một giọng ai oán, thảm thương!
Ðoạn văn ngắn này, trong tập truyện O Chuột, tôi đã được cô giáo đọc cho nghe – đôi lần – khi còn thơ ấu. Dù rất nhiều năm đã trôi qua, tôi vẫn tin rằng mình vừa ghi lại đúng nguyên văn, nếu không hoàn toàn đúng thì chắc cũng gần đúng (y) như thế. Sao tôi cứ thương mãi đôi gà nhỏ côi cút “dáng còn bé tí teo,” và có cảm tình hoài với người viết những dòng chữ ghi trên.
Sau khi đất nước thống nhất, Nam/Bắc hoà lời ca, tôi mới biết thêm là có một Tô Hoài khác – khác hẳn trong trí tưởng ấu thơ của mình – qua lời của nhà văn Nhật Tuấn:
Hội nhà văn Việt Nam hồi đó có hơn 150 Hội viên mà hàng năm chỉ có dăm bảy suất , bởi vậy đó là cuộc đấu tranh sinh tử, giành giật âm thầm và quyết liệt chẳng thua gì vũ đài quyền Anh...
Nhiều tác phẩm của Tô Hoài được trích dẫn, và giảng dậy trong chương trình học ở miền Nam. Ông cũng rất được yêu qúi và được ghi nhận, với tất cả sự trân trọng, như là một nhà văn của tuổi thơ:
Một ngày phiên chợ, u tôi mua về đôi gà nhỏ. Hai con gà: một trống, một mái, dáng còn bé tí teo, như vừa mới lìa đàn. Suốt ngày chúng cứ rúc vào một góc sân và kêu chim chíp bằng một giọng ai oán, thảm thương!
Ðoạn văn ngắn này, trong tập truyện O Chuột, tôi đã được cô giáo đọc cho nghe – đôi lần – khi còn thơ ấu. Dù rất nhiều năm đã trôi qua, tôi vẫn tin rằng mình vừa ghi lại đúng nguyên văn, nếu không hoàn toàn đúng thì chắc cũng gần đúng (y) như thế. Sao tôi cứ thương mãi đôi gà nhỏ côi cút “dáng còn bé tí teo,” và có cảm tình hoài với người viết những dòng chữ ghi trên.
Sau khi đất nước thống nhất, Nam/Bắc hoà lời ca, tôi mới biết thêm là có một Tô Hoài khác – khác hẳn trong trí tưởng ấu thơ của mình – qua lời của nhà văn Nhật Tuấn:
Hội nhà văn Việt Nam hồi đó có hơn 150 Hội viên mà hàng năm chỉ có dăm bảy suất , bởi vậy đó là cuộc đấu tranh sinh tử, giành giật âm thầm và quyết liệt chẳng thua gì vũ đài quyền Anh...
Ấy thế mà riêng Tô Hoài, tổng kết lại trong thời bao cấp ông đã xuất
ngoại tới cả trăm lượt, đủ các nước Á, Âu, Mỹ , Úc, Phi.... Các bác Hội
viên “cả đời chưa một lần đặt đít lên ghế tàu bay” phải ca cẩm :“cái
thằng ranh ma thế , có mỗi con dế mèn mà bay khắp thế gian.”
Tô Hoài không chỉ “bay” khắp năm Châu mà còn đi khắp nước. Ông
tìm đến những nơi xa xôi để ghi lại những cảnh tình, và những
mảnh đời (cơ cực) của người dân miền núi.
Năm 1956, Hội Văn Nghệ Việt Nam đã trao giải thưởng (hạng
nhất) cho tập Truyện Tây Bắc của Tô Hoài. Tuyển tập này gồm ba
truyện ngắn: “Cứu Đất Cứu Mường,”“Mường Giơn” và “Vợ Chồng A Phủ.”
Cả ba đều được coi là có giá trị cao vì “đã thấm nhuần đường
lối của Đảng” và “đã nói lên một cách đau xót nỗi thống khổ bao đời
của các dân tộc anh em ở vùng cao dưới ách chiếm đóng của thực dân Pháp
và bè lũ tay sai là bọn quan bang, quan châu, phìa tạo, thống lý …”
theo như bình phẩm của giáo sư Phan Cự Đệ.
Đường lối của Đảng (xem ra) cũng chả tốt lành hay tử tế
gì. Bởi vậy, một tác phẩm nghệ thuật mà “thấm nhuần” thì e
khó tránh khỏi ít nhiều khiên cưỡng hay cường điệu – theo như
nhận xét của nhà văn Nhật Tuấn và nhà văn Phạm Thị Hoài:
Có lẽ tôi không ưa “Vợ chồng A Phủ” cũng vì trong phần lớn các tác
phẩm có mầu sắc folklore miền ngược, viết từ hình dung của người miền
xuôi, các nhân vật đều được gán cho những cách nghĩ, cách nói, đặc biệt
là cách xưng hô, có phần ngồ ngộ, ngu ngơ, sơ đẳng, ít nhiều bán khai...
Tôi còn e ngại rằng chính vì cái khuôn mẫu “có mầu sắc
folklore miền ngược” của những cây viết tiên phong và cổ thụ
(kiểu Tô Hoài) đã khiến những tác giả thuộc thế hệ sau vẫn
cứ tiếp tục nhắm mắt gán cho tất cả sắc dân bản địa ở Việt
Nam “những cách nghĩ, cách nói, đặc biệt là cách xưng hô, có phần ngồ
ngộ, ngu ngơ, sơ đẳng, ít nhiều bán khai...” – y hệt như nhau. Coi:
Tham gia du kích xã từ năm 1962, đã hơn 70 mùa rẫy nhưng Ngút vẫn còn
đủ sức làm hơn 1ha lúa nước. Nghe nhắc chuyện “dép Bác Hồ”, Đinh Ngút
lục tìm trong gùi lấy ra một đôi dép đã mòn trơ cả bố. “Dép Bác Hồ mình
làm hồi Bác mất đấy. Chẳng biết đã theo mình bao nhiêu trận đánh, bao
nhiêu lần cõng đạn cho bộ đội nữa”.
Ngừng một thoáng, vẻ mặt ông lão chợt nghiêm trang:
- “Không dối lòng đâu, mỗi lần đi “dép Bác Hồ” là thấy bụng không
nghĩ điều trái, chân không đi hai đường. Chẳng riêng mình, cả làng này
ai cũng vậy...
Chiến tranh khỏi nói, hòa bình rồi có biết bao chuyện khó… Bông Rẫy
hồi chiến tranh chỉ có 50 hộ, bây giờ đã lớn lên gần 120 hộ mà không còn
ai đói, chỉ còn 10 hộ nghèo. Ai cũng có xe máy, hơn một nửa đã làm được
nhà xây. Không ai nghe lời kẻ xấu vượt biên trái phép… Không nhờ phép
lạ “dép Bác Hồ” sao được thế? Có “dép Bác Hồ” là thắng tất! (Lê Quang
Hồi. “Làng Bông Rẫy Mang Dép Bác Hồ.” Quân Đội Nhân Dân 1 June
2009).
Nhân dịp tái bản tập Truyện Tây Bắc, vào năm 2004, Tô Hoài có đôi lời tâm sự:
Năm 1952, tôi theo bộ đội chủ lực, tiến quân vào miền Tây, tham dự
chiến dịch giải phóng Tây Bắc...Cái kết quả lớn nhất và trước nhất của
chuyến đi tám tháng ấy là đất nước và người miền Tây đã để thương để nhớ
cho tôi nhiều, không thể bao giờ quên. Không thể bao giờ quên được lúc
vợ chồng A Phủ tiễn tôi ra khỏi dốc núi Tà Sùa rồi cũng vẫy tay gọi
theo: “ Chéo lù! Chéo lù!’’ ( Trở lại! Trở lại! ). Không bao giờ quên
được vợ chồng Lý Nủ Chu đưa chúng tôi dưới chân núi Cao Phạ, cùng vẫy
tay kêu: Chéo lù! Chéo lù! Hai tiếng “ trở lại, trở lại’’ chẳng những
nhắc tôi có ngày trở lại mà tôi phải đem trở lại cho những người thương
ấy một kỷ niệm tấm lòng mình, một cái gì làm hiển hiện lại cuộc đời
người HMông trung thực, chí tình, dù gian nan đến thế nào, bao giờ cũng
đợi cán bộ, đợi bộ đội, bao giờ cũng mong anh em trở lại. Chéo lù! Trở
lại! Trở lại! Chéo lù!
Sáu thập niên đã qua, Tô Hoài vẫn chưa có dịp “chéo lù” thì
“những “người Hmông "trung thực chí tình” năm xưa đã “đổ về Hà
Nội”, theo như tường thuật của blogger Trần Thị Cẩm Thanh:
Trong mấy ngày qua, trời Hà Nội mưa và gió lạnh, thông tin về những
người H Mông bị bị công an quận Đống Đa đuổi ra khỏi nhà thờ trong đêm
giá lạnh đã khiến cộng đồng không thể bàng hoàng, bàng hoàng vì tại sao
con em nhân dân sau khi được tuyển vào ngành công an, ngành công an đã
đào tạo họ như thế nào, môi trường sống và làm việc ra sao mà chúng nó
lại trở nên tàn nhẫn như vậy…
Theo trình bày của người dân H Mông tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng thì
tất cả dân tộc H Mông sống trong 4 tỉnh phía Bắc là Cao Bằng, Bắc Cạn,
Thái Nguyên, Tuyên Quang đều bị đàn áp tàn nhẫn, cấm không cho sống đời
sống văn minh mà bắt trở về với các thủ tục lạc hậu của dân tộc H Mông.
Khác hẳn với gam “mầu sắc folklore miền ngược” (đậm nét trong
truyện “Vợ Chồng A Phủ”) cách ăn mặc cũng như ăn nói gẫy gọn,
chững chạc, tự tín của những thanh niên H’mông – nghe và thấy
được qua youtube – khiến tôi hết sức ngạc ngạc nhiên và vô cùng
xúc động:
“Chính quyền từ trung ương đên địa phương đều cùng một duộc… chỉ nói
vu vơ ngoài pháp luật… không giải quyết gì, tôi đến chỗ Hà Nội này tôi
mới biết được rằng có rất nhiều người dân oan như chúng tôi cũng đang
phải gánh chịu những hậu quả mà đảng và nhà nước đã gây cho mọi dân tộc…
chúng em cũng cảm thấy là có lẽ chúng tôi cần phải đứng lên để vạch
trần, và đứng lên dũng cảm… để kiên nhẫn vượt qua khó khăn đó… để chúng
tôi được sống và quyền làm người như các dân tộc khác.”
Hoặc:
"Trên đấy nó cứ bắt cóc người dân tộc H Mông... bắt người vô cớ,
không có 1 lý do gì, bà con rất hoang mang lo sợ, nên bà con bây giờ
phải xuống đây để cho chính phủ giải quyết, phải có một văn bản để cho
bà con yên tâm mà làm ăn thì bà con mới quay về, còn không có thì chúng
tôi cứ ở đây thôi. Cho đến khi nào chính phủ công nhận, nhà nước bảo
không bắt dân tộc này nữa, và không làm cho dân tộc này phải hoang mang
lo sợ nữa thì chúng tôi sẽ về... không phải ở đây làm gì. Chúng tôi có
nhà có cửa, có cuộc sống của chúng tôi, chẳng qua là do không công bằng
nên chúng tôi phải đi đòi hỏi".
Không cần phải là thầy bói người ta cũng có thể đoán được
“chính phủ” đã “giải quyết” sự việc “không công bằng” này ra ra
sao. Từ Bangkok, hôm 24 tháng 10 năm 2013, biên tập viên Gia Minh
RFA có bài tường thuật:
Thông tin truyền tải trên mạng Internet trong những ngày qua cho biết
có một nhóm đồng bào người H’mông mấy chục người từ 4 tỉnh phía Bắc gồm
Cao Bằng, Bắc Kạn, Thái Nguyên, Tuyên Quang xuống Hà Nội khiếu kiện
phải sống vật vạ tại Vườn hoa Mai Xuân Thưởng như những dân oan các tỉnh
khác lâu nay phải bám trụ tại đó để tiếp tục khiếu kiện.
Một số người hảo tâm tại Hà Nội đã đến giúp đỡ cho họ trong suốt
những ngày qua. Thế nhưng đến đêm 23 tháng 10, lực lượng chức năng đã
đến và đưa họ đi. Một phụ nữ trong đoàn khi đang trên xe mà không biết
bị đưa đi đâu, trả lời qua điện thoại kể lại chuyện bị bắt đưa đi như
sau:
Người ta đến đánh, dùng roi điện giật bà con. Họ là công an thành phố
kết hợp với công an trên tỉnh, họ có người mặc sắc phục, có người
không. Bà con cầm tay nhau, những người bên trong thoát, nhưng phía
ngoài lăn ra đất hết. Họ lôi ra xe buýt, đưa về đàn áp tại chỗ tiếp công
dân. Sau đó đưa lên xe về Cao Bằng, có ba xe. Khi lên xe, tôi thấy một
người nằm tại đống rác là các chiếu mà bà con Hà Nội cho dùng tạm, người
đó không còn tính mạng nữa rồi!
Tô Hoài, nay, đã bước qua tuổi 90. Chưa chắc ông đã đến được
vườn hoa Mai Xuân Thưởng để an ủi những người H’mông trong những
đêm mưa giá lạnh. Tôi chỉ hy vọng (mỏng manh) rằng nay mai ông sẽ
lên tiếng, ít nhất thì cũng là một lời ai điếu, cho những
người Hmong vừa bị đánh chết tại Hà Nội tuần qua. Đây là con
cháu của những người được chính Tô Hoài mô tả là “trung thực,
chí tình” mà hơn nửa thế kỷ trước khi ông bước “ra khỏi dốc núi
Tà Sùa rồi” mà họ “vẫy tay gọi theo: ‘Chéo lù! Chéo lù!’ (Trở lại! Trở
lại!)”
Tuy nhiên, tưởng cũng cần phải nói thêm rằng “trung thực” và
“chí tình” là những đức tính không dễ tìm nơi (rất nhiều)
những kẻ ở miền xuôi.
*Bài viết trích từ blog Tưởng Năng Tiến. Nội dung không phản ảnh quan điểm của RFA
NGUYỄN BÁ CHỔI * LĂNG BÁC HỒ
Một Lăng khác cho bác Hồ?
Chào Bác,
Nằm trong ấy chẳng hay bác có biết một cổng thông tin điện tử của nhà
nước anh hai - Thượng tọa Thích Cháu Bác, tức Thích Chân Quang dạy chúng
sinh rằng, Tàu là anh hai của VN- trang mạng 张军棉|CHINA.ORG.CN bầu chọn
10 tòa nhà xấu nhất thế giới, trong đó lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh của
Việt Nam xếp thứ sáu?
Ngoài này cháu ngoan của bác, anh chị nào cũng có vẻ bức xúc tức muốn
hộc máu nhưng sợ anh hai nên không dám hó hé. Vì anh Hai khi nào cũng
đúng và bác cháu ta thì phải cùng nhau luôn luôn chấp hành nghiêm chỉnh
lời anh hai. Chẳng hạn anh hai bảo bác cháu ta phải đạt chỉ tiêu 5% dân
làng là địa chủ trong thời CCRĐ mà đem ra đấu tố là bác cháu ta có ngay,
nếu làng nào toàn là khố rách áo ôm thì cũng rán lên mà tìm cho ra địa
chủ (1); anh hai bảo bắn bà Cát Hanh Long/ Nguyễn Thị Năm là bác
cháu ta rẹc rẹc đạn lên nòng bắn bà cái đùng, bất kể bà ấy là đại ân
nhân của Kách Mạng và có con làm Trung Đoàn Trưởng Bộ đội cụ Hồ (2);
anh hai bảo Hoàng Sa Trường Sa là của anh hai tức thì bác nháy mắt cho
chú Đồng vẩu ký ngay công hàm bán nước 14/9/1958 dâng Hoàng Sa, Trường
Sa cho China(3)... nên khi anh Hai bảo lăng bác trông hệt như “một cái nhà xí công cộng khổng lồ thời Hy Lạp - La Mã” (4) là nó phải là cái nhà xí công cộng...
Thưa bác,
Thực ra thì Tèo nghe đâu trang báo này xuất hiện cả năm nay rồi, các chú
ấy với một rừng CAM mênh mông bất tận đã biết tỏng từ lâu nhưng ỉm lặng
là “bốn tốt”; đúng với tinh thần “mèo dấu kít”, đảng dấu “nhà xí“ bác
là phải đạo cháu ngoan lắm rồi. Nào ngờ nay có tên phản động chống phá
tổ cò tò mò Hoàng Thanh Trúc “bắt được tại trận” anh Hai đang ngồi ị chỗ
miếu đền em út, đem ra lêu lêu giữa làng.
Ai không hiểu cứ chép mồm chặc lưỡi tội nghiệp các chú Cả Lú, Tư Sâu, Ba
Ếch, Hù Hói và những con à chú tương cận đang thời kỳ quá độ bức xúc đủ
thứ nay lại bị áp lực lăng bác đè trên đầu như cái nhà xí công cộng
khổng lồ thời Hy-La.
Thực ra thì các cháu ngoan của bác bức xúc đấy, nhưng các chú ấy cực kỳ
nhạy cảm tinh ý và ăn ý anh Hai lắm. Ngày nay các chú ấy không bá cổ
chụp mặt ôm hôn chùn chụt như bác bá cổ chụp mặt hôn đáo hôn để ông nội
Chu ân Lai năm nào, nhưng lại hai tay ôm cứng lấy tay anh hai như ôm
Điều 4 HP “buông ra là chết”. Nên nhất cử nhất động các chú ấy đánh hơi
được ráo trọi và chấp hành ráo riết.
Anh Hai ví lăng bác như nhà xí công cộng là anh Hai cố bắn tiếng nhắc
nhở em út rằng cái lăng bác đang ngọa nay lạc hậu rồi; lo mà xây lại cái
lăng khác cho hợp thời trang.
Thời bác “đi gặp cụ Mác”, cả bác cháu đều chẳng những vô thần mà còn
báng bổ thần thánh, gọi ông trời bằng thằng. Nhưng nay thì bác đà đổi
mới tư duy bỏ đi bon chen vô chùa dành oản của Phật, còn các cháu thì
nhà nhà nghi ngút khói hương, lại còn khấm khá thêm lên nhờ buôn thần
bán thánh, nhờ úm bà là xương lợn chó ra xương... liệt sĩ.
Xương chó xương lợn mà còn được cái chỗ cắm nến nhang nơi đặt oản, xác
bác ngự trong cái gọi là lăng lừng lựng giữa Ba Đình nhưng tứ bề láng
cóng, chẳng chỗ quà cáp hương hoa.
Các chú ấy thấm nhuần tư tưởng bác “không có gì quý hơn” đ... ập lăng cũ
xây lăng mới, cho nhiều bên đều có lợi có lời. Bác có lăng mới hợp thời
trang; các cháu nhỏ có công ăn việc làm, lớn đã có còn có cơ hội tăng
thêm thu nhập; còn anh hai thì thế nào cũng trúng thầu chứ còn ai vào đó
được. Rồi nếu như đến cuối thế kỷ 21 này chưa xây dựng xong thì chờ
cuối thế kỷ 22 không chừng xoay xong cái CNXH. Khi đó lăng bác sẽ biến
thành trung tâm hành hương cho tín đồ Hồ Giáo, như Thánh địa Mecca của
Hồi Giáo. Khỏi phải tốn công tướng CaCa điều động liên quân người chó đi
cưỡng chế đất nghĩa trang của những kẻ khác để xây lăng bác.
____________________________________
Chú thích:
BÁ KIẾN * CHỦ NGHĨA MARX
Vấn đề chủ nghĩa Marx-Lenin và đảng cộng sản Việt Nam
Bá Kiến (Danlambao) - Các tranh luận gần đây diễn ra sôi nổi về CN Marx-Lenin và câu hỏi đặt ra về sự tồn tại của đảng cộng sản (ĐCS) là thiết yếu. Làm rõ thực chất của các vấn đề là nhu cầu cần phải có để giúp trả lời câu hỏi trên
Socialism
Tính chất xương sống của Chủ nghĩa xã hội kiểu Marx, và các thể loại Chủ nghĩa xã hội (CNXN) trước Marx, là khẩu hiệu “To each according to his contribution” - tức “hưởng theo đóng góp”. Tuyên ngôn này cần được diễn giải rõ hơn, đó là, mỗi thành viên trong xã hội sẽ nhận lại thù lao tương xứng với sự đóng góp thông qua lao động của họ ngay
trước đó cho xã hội. Nhiều người bao gồm cả giới lãnh đạo cộng sản Việt
Nam đã nhầm lẫn ở đây khi họ bóp méo sang chủ nghĩa quân bình, mà thể
hiện rất rõ bằng mô hình hợp tác xã, với hình thức chấm công điểm trong
quá khứ. Mà nói theo ngôn ngữ của Lenin, bọn đó chính là những kẻ phản bội CNXH và xứng đáng bị treo cổ.
Vì sao các triết gia CNXH lại nói như vậy?
Bởi vì Marx đã vạch rõ, đó là cách làm triệt tiêu bất công của chủ nghĩa tư bản, nơi mà các nhà tư bản sở hữu các phương tiện sản xuất sẽ bóc lột những người làm công bằng cách lấy đi một phần công sức lao động của họ qua việc giới hạn mức lương họ nhận được, để làm nên cái gọi là “giá trị thặng dư” - surplus value. Qua năm tháng giá trị thặng dư này lớn dần lên và Marx gọi quá trình đó là “capital accumulation” - “tích luỹ tư bản”
như chúng ta đã biết. Khi viết khẩu hiệu đó, Marx và học trò cũng hiểu
rằng đó chính là mục đích nhằm khuyến khích tăng năng suất lao động
trong xã hội chủ nghĩa. Và hiển nhiên để thủ tiêu bọn tư bản và thực thi
CNXH, Marx chủ trương quốc hữu hóa các phương tiện sản xuất, tất cả điều này chúng ta đã thấy sau các cuộc cách mạng vô sản ở Nga, TQ, Việt Nam, vv và vv.
Marx còn viết: “He (a worker) receives a certificate from society that he has finished such-and-such an amount of labor (after deducting his labor for the common funds); and with this certificate, he draws from the social stock of means of consumption as much as the same amount of labor cost”
Đây là nguồn căn mà giới lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam thực thi chế độ tem phiếu trong thời kỳ bao cấp, rất dễ nhận thấy số tem phiếu mà mỗi người nhận được chính là xác nhận (certificate) của xã hội cho sự đóng góp bằng lao động của anh/cô ta để anh/cô ta nhận lại được số hàng hóa tiêu dùng tương ứng.
Communism, Lenin và các thể loại mác xít khác
Theo Marx, xã hội cộng sản là đỉnh cao của xã hội loài người, ở nơi đó, lao động trở thành ham muốn tột bậc (không
phải là cưỡng bức nhé, hehe) của mỗi thành viên trong xã hội, khi đó
của cải trong xã hội sẽ trở nên dư thừa và đủ sức đáp ứng tất cả các nhu
cầu của mỗi thành viên. Đến lúc này, tuyên ngôn của xã hội cộng sản là “To each according to his needs” - “hưởng theo nhu cầu”
Theo Marx quá trình chuyển từ “hưởng theo đóng góp” tới “hưởng theo nhu
cầu” là hai giai đoạn của chủ nghĩa cộng sản, như vậy Marx khẳng định CNXH là giai đoạn thấp (lower-phase) của quá trình đi lên chủ nghĩa cộng sản.
Lenin đi xa hơn với nhận định của Marx và các nhà CNXH bằng tuyên ngôn “He who does not work, neither shall he eat” - “Kẻ nào không làm gì thì đừng ăn” khi áp dụng giai đoạn phát triển thấp vào chủ nghĩa cộng sản ở Liên Xô.
Stalin thì nói “Các nguyên lý áp dụng ở Liên Xô là chủ nghĩa xã hội,
nơi mà hưởng theo năng lực (đóng góp) phải là hưởng theo thành quả lao
động”
CHXH ở Việt Nam và Trung Quốc
Thực tế ở Trung Quốc (TQ) và Việt Nam cho thấy, giới lãnh đạo cộng sản bế tắc hoàn toàn trong việc thực thi CNXH mà Marx đã diễn giải, hay nói ngắn gọn là CNXH kiểu Marx. Ở TQ, Đặng nổi tiếng với câu nói “mèo trắng hay mèo đen đều bắt được chuột”,
đồng nghĩa với việc TQ chấp nhận CNTB như một điều đương nhiên, các
diễn tiến cho thấy điều đó, dưới thời Giang Trạch Dân với việc cho phép
đảng viên làm kinh tế tư nhân và giới tư bản nội địa và nước ngoài phát
triển mạnh mẽ, đến thời Hồ Cẩm Đào thậm chí còn cho phép doanh nhân gia
nhập đảng, đồng nghĩa với việc ĐCS Trung Quốc không còn là đảng cộng sản của giai cấp vô sản thêm nữa, điều đó phản bội lại ngay lập tức cốt lõi của chủ nghĩa cộng sản mà Marx đã chủ trương, điều ngạc nhiên là ngay cả khi đánh rắm vào tư tưởng của Marx-Lenin-Mao,
TQ vẫn ngang nhiên tô son trát phấn cho thứ tư tưởng hổ lốn của mình bằng cụm từ “CNXH mang màu sắc Trung Hoa”. Việt Nam, như thường lệ là một học trò chăm chỉ của TQ, chấp nhận nền kinh tế TB một cách từ từ với việc mãi tới năm 2006 mới chấp nhận cho phép đảng viên làm kinh tế tư nhân, và cụm từ đầy mâu thuẫn “nền kinh tế thị trường có định hướng XHCN” xuất hiện như một “cách dập khuôn mà không muốn người ta nói là máy móc” cộng sản TQ. Thực tế là ngay khi chấp nhận kinh tế tư nhân và cho phép doanh nhân có mặt trong đảng, cả giới lãnh đạo cộng sản TQ và VN đã phủ định căn bản CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN mà họ theo đuổi, hay nói cách khác họ đã phủi đít vào Mác-Lê-Mao.
TQ vẫn ngang nhiên tô son trát phấn cho thứ tư tưởng hổ lốn của mình bằng cụm từ “CNXH mang màu sắc Trung Hoa”. Việt Nam, như thường lệ là một học trò chăm chỉ của TQ, chấp nhận nền kinh tế TB một cách từ từ với việc mãi tới năm 2006 mới chấp nhận cho phép đảng viên làm kinh tế tư nhân, và cụm từ đầy mâu thuẫn “nền kinh tế thị trường có định hướng XHCN” xuất hiện như một “cách dập khuôn mà không muốn người ta nói là máy móc” cộng sản TQ. Thực tế là ngay khi chấp nhận kinh tế tư nhân và cho phép doanh nhân có mặt trong đảng, cả giới lãnh đạo cộng sản TQ và VN đã phủ định căn bản CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN mà họ theo đuổi, hay nói cách khác họ đã phủi đít vào Mác-Lê-Mao.
Cộng sản mà không cộng sản
Sự biến chất của đảng cộng sản ở TQ và Việt Nam là không thể chối cãi. Giờ đây vị trí càng cao trong đảng, càng thể hiện kích cỡ của các nhà tư bản mới mà mọi người quen gọi đó là “tư bản đỏ”. Ở TQ, hầu hết dây mơ rễ má tới các cá nhân lãnh đạo của đảng cộng sản trong quá khứ và hiện tại đều là các ông chủ tư bản có số vốn có thể lên tới hàng trăm triệu và cả tỉ đô la Mỹ trong nước Trung Hoa mới.
Hãy xem gia đình Ôn Gia Bảo, gia đình Bạc Nhất Ba, gia đình Lý Bằng, vv
và vv.
Ở Việt Nam, người ta thấy rất ít thông tin trên các phương tiện truyền thông về các nhà tư bản dây mơ rễ má liên quan tới lãnh đạo đảng cộng sản, tuy nhiên một số ít vẫn có thể tìm thấy đâu đó, chẳng hạn, người ta sẽ nghe nói tới một qũy đầu tư hùng mạnh mà con gái thủ tướng Dũng đang làm chủ tịch, đó là quỹ Bản Việt, con số thực về vốn chủ sở hữu của quỹ này có thể từ 500 triệu lên tới 800 triệu đô la Mỹ, hay người ta sẽ nghe thấy tên tuổi của các tập đoàn như Thiên Minh của con trai Ba Duẩn, hay là về một lô các công ty và tập đoàn thuộc về sở hữu của em gái ngài chủ tịch quốc hội đương nhiệm.
Ở cấp tỉnh, mọi thứ nhỏ hơn về quy mô, xong không hề kém cạnh về độ khốc liệt khi hàng chục công ty “sân sau” là của các quan chức hàng tỉnh như bí thư, chủ tịch tỉnh, giám đốc sở...vv, cho người nhà đứng tên, tham gia vào các vụ đấu đá tranh giành miếng bánh to là các dự án khai khoáng hay xây dựng cơ bản như đô thị hay hạ tầng giao thông ở các tỉnh. Lẽ dĩ nhiên, khi các ông chủ tư bản ở thượng tầng lãnh đạo là các tấm gương ngời sáng về tư duy và thủ đoạn kiếm lời, thì không có lý do gì mà động cơ phấn đấu của các đảng viên cấp dưới lại là vì lý tưởng cao vời của Marx, Lenin hay Mao, tất cả đột nhiên biến thành những thứ hết sức cụ thể đó là các xấp tiền và tài sản lớn như các công ty, bất động sản...vv. Đó là nguyên nhân mà vì sao Tập Cận Bình đã không chịu nổi thực tế khi phải phun ra câu nói rất tự nhiên “đảng cộng sản là nơi tập trung bọn giá áo túi cơm.”
Ở Việt Nam, người ta thấy rất ít thông tin trên các phương tiện truyền thông về các nhà tư bản dây mơ rễ má liên quan tới lãnh đạo đảng cộng sản, tuy nhiên một số ít vẫn có thể tìm thấy đâu đó, chẳng hạn, người ta sẽ nghe nói tới một qũy đầu tư hùng mạnh mà con gái thủ tướng Dũng đang làm chủ tịch, đó là quỹ Bản Việt, con số thực về vốn chủ sở hữu của quỹ này có thể từ 500 triệu lên tới 800 triệu đô la Mỹ, hay người ta sẽ nghe thấy tên tuổi của các tập đoàn như Thiên Minh của con trai Ba Duẩn, hay là về một lô các công ty và tập đoàn thuộc về sở hữu của em gái ngài chủ tịch quốc hội đương nhiệm.
Ở cấp tỉnh, mọi thứ nhỏ hơn về quy mô, xong không hề kém cạnh về độ khốc liệt khi hàng chục công ty “sân sau” là của các quan chức hàng tỉnh như bí thư, chủ tịch tỉnh, giám đốc sở...vv, cho người nhà đứng tên, tham gia vào các vụ đấu đá tranh giành miếng bánh to là các dự án khai khoáng hay xây dựng cơ bản như đô thị hay hạ tầng giao thông ở các tỉnh. Lẽ dĩ nhiên, khi các ông chủ tư bản ở thượng tầng lãnh đạo là các tấm gương ngời sáng về tư duy và thủ đoạn kiếm lời, thì không có lý do gì mà động cơ phấn đấu của các đảng viên cấp dưới lại là vì lý tưởng cao vời của Marx, Lenin hay Mao, tất cả đột nhiên biến thành những thứ hết sức cụ thể đó là các xấp tiền và tài sản lớn như các công ty, bất động sản...vv. Đó là nguyên nhân mà vì sao Tập Cận Bình đã không chịu nổi thực tế khi phải phun ra câu nói rất tự nhiên “đảng cộng sản là nơi tập trung bọn giá áo túi cơm.”
Rõ ràng với lốt cộng sản, các tập đoàn chính trị ở TQ và VN đang lợi
dụng mục tiêu đang bị chỉ trích dữ dội là chủ nghĩa Marx-Lenin, để âm
thầm “tích lũy tư bản” và qua đó tiếp tục khống chế xã hội. Âm mưu “ve sầu thoát xác” là rất xảo trá, vì các phong trào dân chủ ở Việt Nam và TQ đang đánh vào một chiếc áo rỗng đó là “Chủ nghĩa Marx-Lenin”
danlambaovn.blogspot.com
MỜI QUÝ VỊ NGHE BUỔI NÓI CHUYỆN CỦA
MỜI QUÝ VỊ NGHE BUỔI NÓI CHUYỆN CỦA
Giáo Sư Chủ Tịch Úy Ban Khoa Học
Trần Phương (Nguyên là Phó Thủ Tướng nước
CH XHCN VN)
*****
1/ GS Trần Phương nói:
Chủ nghĩa Xã hội được đưa ra chỉ để bịp thiên hạ!
2/GS Trần Phương nói:
Chủ nghĩa Xã hội đã thất bại! Chủ nghĩa Cộng sản
là ảo tưởng!
3/GS Trần Phương nói:
"CHÚNG TA TỰ LỪA DỐI CHÚNG TA VÀ CHÚNG TA LỪA
DỐI NGƯỜI KHÁC" (Phần cuối)
NGUYỄN NGỌC GIÀ * NHÀ NGOẠI CẢM
Nhà ngoại cảm" và người cộng sản
Nguyễn Ngọc Già (Danlambao)
- Câu chuyện "đồng cô cốt cậu" dưới lớp áo "nhà ngoại cảm" như một cú
trời giáng mang tên "quả báo" vào chính thể luôn đàn áp dã man tôn giáo.
Sự việc này tạo nhiều cung bậc cảm xúc cho nhiều phía. Riêng người cộng
sản, có lẽ chưa bao giờ cay đắng và nhục nhã bằng cú lừa quá đỗi tào
lao như thế!
"Nhà ngoại cảm"
Có một điều rất... kỳ lạ, khi tìm trên google, cho ra kết quả, tuyệt đại
đa số những tên tuổi đình đám, họ trưởng thành từ "cái nôi XHCN" như:
Phan Thị Bích Hằng, Nguyễn Phúc Giác Hải, Nguyễn Thanh Thúy, Nguyễn Văn
Liên, Nguyễn Văn Lư, Đỗ Bá Hiệp, Lê Trung Tuấn, Nguyễn Thị Nghi, Nguyễn
Ngọc Hoài, Nguyễn Quốc Thắng, Nguyễn Ngọc Quyết, Nguyễn Quang Phú,
Nguyễn Mạnh Quân, Phạm Thị Phú, Nguyễn Hữu Mẫn, Vũ Thị Hòa v.v... và có
cả một "nhà ngoại cảm" mặc quân phục hẳn hòi với tên Vũ Thị Minh Nghĩa
(!). Trả lời phỏng vấn [1] của MC Bình Minh, bà Nghĩa cho biết trong 14
năm, bà ta đã tìm ra hơn 12.000 hài cốt được cho là "liệt sĩ".
Phó Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân cho biết [2]: "Tôi rất ân
hận vì khi còn làm bộ trưởng Bộ LĐ-TB-XH, tôi đã ký vào bằng khen cho
những nhà ngoại cảm. Sau khi có tấm giấy đó, họ về phóng to để thành lập
trung tâm tìm mộ liệt sĩ". Lời trần tình cấp bằng khen cho 38 người
được gọi là "nhà ngoại cảm" đã biến bà Kim Ngân trở thành một "nạn nhân
đáng thương" vào ngày ký quyết định 07/1/2011 trong trò lừa đảo của các
tay chơi, tuy thế, còn một "nạn nhân vô tội" [3] khác và "uy tín" cao
hơn bà Ngân, người đã từng trao bằng khen cho "nhà ngoại cảm" Nguyễn Thị
Nghi vào tháng 12 cùng năm, cũng chịu chung số phận mang tên "nạn nhân
ngoại cảm" (!).
Nói thẳng ra, chính tay bà cựu bộ trưởng Bộ LĐ-TB-XH và ông Thủ tướng đã
đóng dấu "chất lượng" cho "nhà ngoại cảm" đàng hoàng "hành nghề". Con
dấu và chữ ký của Bộ trưởng Bộ LĐ-TB-XH và của Thủ tướng nghiễm nhiên
trở thành "bảo chứng" đối với những người, vì quá mong ngóng nhìn thấy
di vật hay "xương tàn cốt lạnh" nào đó của thân nhân mà lao theo mù
quáng. Con đường quan lộc bà Ngân, ông Dũng ngày càng thăng tiến, đồng
nghĩa với uy tín của "nhà ngoại cảm" ngày càng lên cao.
Đó có lẽ là "mảnh đất màu mỡ" cho "nhà ngoại cảm" làm giàu bằng trò lừa
đảo mà mới đây, nhiều gia đình ở Mỹ Đồng, Thủy Nguyên, Hải Phòng xôn xao
và hoang mang vì mất hàng trăm triệu đồng [4] cho "cậu Thủy" vừa xộ
khám với con số hơn 7,9 tỉ được cung cấp từ Ngân hàng chính sách xã hội,
do Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Nguyễn Văn Bình đảm nhiệm chức Chủ tịch
HĐQT[5]. Trong HĐQT của ngân hàng này, các Thứ trưởng của bộ: KHĐT, Tài
Chính, NN&PTNT, LĐ-TB-XH và nhiều chức vụ thuộc Quốc hội, như: Phó
chủ tịch Ủy ban dân tộc, Phó Chủ tịch Hội nông dân, Phó chủ tịch HLHPN
VN, Phó chủ tịch Hội CCB VN... cùng "sắm vai" Ủy viên HĐQT.
Chắc chắn những "nhà ngoại cảm" không những "ngoạm cả" tiền dân, mà còn
"cạp" nốt chút "uy tín" sót lại của ĐCSVN. Giờ, bộ mặt "giả nhân giả
nghĩa" của người cộng sản đã phơi trần, khi tiếp tay cho "nhà ngoại
cảm" bỡn cợt, lừa đảo những người trằn trọc, dằn vặt trong từng giấc
ngủ bất an, sau hàng chục năm qua chưa tìm ra một chút gì sót lại của
thân nhân họ rải rác đâu đó, nay phải đối diện sự thật phũ phàng đến tê
tái với xương động vật và những nắm đất vô tri vô giác mà họ mang về
chôn cất và thờ cúng một cách thiêng liêng (!).
Quả là vở bi hài kịch lố lăng có một không hai, kể từ ngày "đời ta có đảng" (!).
Cũng chưa bao giờ nghe UIA [6] - một tổ chức ngoại vi của ĐCSVN - tìm
thấy bất kỳ hài cốt nào của những người chết trong cuộc "cải cách ruộng
đất" 1953 - 1956 như là một hành động "sám hối" đối với người chết oan
do cộng sản gây ra. Đó là một câu hỏi lớn mang tính chính trị.
Khoảng thời gian không quá 10 năm trở lại đây, ngày càng rộ lên nhiều
người tự xưng và được gọi là "nhà ngoại cảm", có khả năng siêu nhiên để
tìm hài cốt lâu năm mất tích. Điều này chứng tỏ công việc "kinh doanh"
của họ ngày càng khấm khá (!). Có cầu tất có cung.
Người cộng sản.
Một câu hỏi cũng cần đặt ra: tại sao những người được gọi là "nhà ngoại
cảm" lại có đủ hấp lực khiến nhiều người khó cưỡng như thế? Ngoài phong
tục thờ cúng người thân tại nhà, ngoài vấn đề mê tín dị đoan phủ trùm
trong xã hội ngày nay, ngoài việc tỏ ra "cao tay ấn" của những kẻ lừa
đảo chuyên nghiệp khoác áo "ngoại cảm", phải chăng nguyên nhân chính dẫn
đến tai họa mê muội khó dứt ra, xuất phát từ nạn "sùng bái cá nhân" ăn
sâu và ăn lan trong nhiều chục năm qua từ trong gia đình cho đến ngoài
xã hội? Bằng chứng sống động mới nhất thông qua cái chết của ông Võ
Nguyên Giáp, với đám tang được biến thành một thứ "thánh lễ" "linh
thiêng" mà nhiều người không ngại gọi ông ta đã "hiển thánh"?
Đã gọi là "di họa", thì thường ít xảy ra ngay lập tức. Trong khi các
"nhà cảm bên ngoài" đang cãi nhau kịch liệt với những người bị "nội
thương" qua vụ việc do phóng viên Thu Uyên phanh phui, thì lăng Hồ Chí
Minh bị một trang báo lớn của Trung Cộng so sánh với nhà xí thời La Mã
cổ đại [7] - thời chắc chắn chưa có... "xí bệt" (!). Đó không chỉ là sự
sỉ nhục đối với những ai tôn sùng, kính yêu Hồ Chí Minh mà nó còn là sự
báng bổ tri thức, thẩm mỹ kiến trúc người Việt Nam, dù không muốn nhưng
đương nhiên phải gánh chịu lây.
Nếu người cộng sản Việt Nam làm theo đúng di chúc ông Hồ thì đã không
xây lăng. Đã không có lăng nghĩa là không có sự sỉ nhục nói trên. Tất
nhiên, "khi ghét bồ hòn cũng méo", do đó "người anh em" "4 tốt" có thể
còn nhiều điều khác (có thể là bí ẩn) đang nắm trong tay để tiếp tục phỉ
báng dân tộc Việt Nam, dù cho không có lăng ông Hồ. Điều này không có
nghĩa, trong tương lai bảo đảm Trung Cộng không hạ nhục "vị tướng huyền
thoại", bằng cách này hay cách khác, khi "người anh Cả của quân đội"
đã... "hiển thánh".
Những gì càng đáng "sùng bái" càng làm người ta dễ nổi giận khi bị xúc
phạm. Người Việt có câu "giận mất khôn". Các "chính trị gia" Việt Nam
đương thời chưa cho thấy "tài ba" của họ trong ứng phó với những chiêu
trò "khích tướng kế" của Trung Cộng - khá nhẹ nhưng rất đau.
Lăng Hồ Chí Minh bị Trung cộng sỉ nhục cũng đồng nghĩa dân tộc Việt Nam
càng bị chia rẽ với "bên hả hê" và "bên gục mặt". Đó chẳng phải thủ đoạn
thâm hiểm nhưng bẩn thỉu của "người bạn vàng" mà chúng đang vui sướng
chứng kiến một lần nữa, khi người Việt tiếp tục rơi vào bẫy "ly gián
kế"?
"Sùng bái cá nhân" trở thành "con dao hai lưỡi" trong những trường hợp
như thế này, chưa chắc người cộng sản và những ai mê muội "sùng bái"
chấp nhận. Có lẽ cũng nên cho họ thêm thời gian, dù không còn nhiều lắm,
để nhìn thẳng vào sự thật của "di họa" này, bởi trang RFA dự cảm chẳng
lành khi điều tra "Một Hà Tĩnh đầy ắp người Trung Quốc" [8]. Nội dung
bài viết như báo động khẩn để Việt Nam tránh việc mất kiểm soát lượng
người gọi là "thường dân" mà không ai biết thực chất họ mang tư cách gì
khi vào Việt Nam làm ăn, ngày càng đông đảo tại nhiều tỉnh thành(!). Rất
đáng lo ngại.
Còn cách gì mềm mại hơn, lại không đổ máu để xâm lược một quốc gia rệu
rã về kinh tế, một dân tộc bạc nhược về tinh thần và chứa đầy đố kỵ, hợm
hĩnh, nghi ngờ, rẻ khinh lẫn nhau? Một lần nữa, những ai hay đổ lỗi
nước Việt ốm o gầy mòn là do "dân trí thấp", do "chống cộng cực đoan"
hãy ngẫm lại, một khi Trung Cộng cùng bọn bán nước, gián điệp, tham
nhũng tiếp diễn những "chiêu trò" tương tự trong tương lai gần, nhằm để
người Việt không còn thời gian làm việc gì khác ngoài việc loay hoay đổ
lỗi và chửi bới lẫn nhau!
Cuộc chiến của những người đồng chí?
Chiều ngày 4/11/2013, ông Nguyễn Thiện Nhân - Phó Thủ tướng, vừa nhậm chức Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam: "...
yêu cầu thời gian tới, Bộ Quốc phòng, Bộ Lao động, Thương binh và Xã
hội, Bộ Khoa học và Công nghệ cần tiếp tục sự phối hợp hiệu quả giúp Ban
Chỉ đạo; đồng thời xác định thời gian tổ chức Hội nghị trực tuyến về
tìm kiếm, quy tập hài cốt liệt sĩ" [9].
Bà Nguyễn Thị Kim Ngân và ông Nguyễn Thiện Nhân cũng được biết là hai
nhân vật vừa đắc cử vào Bộ Chính trị hồi tháng Năm vừa qua, trong khi
ông Nguyễn Bá Thanh và ông Vương Đình Huệ, hai người được kỳ vọng nắm
hai ghế Ủy viên Bộ chính trị lại thất cử.
Trong một diễn biến khác, tin Tuổi Trẻ cho hay [10], một mảnh đất hơn
1.700m2 đã có lệnh cưỡng chế vào ngày 01/11/2013 vừa qua. Trong mảnh
đất này, ngoài một biệt thự còn một gian nhà lớn gọi là nhà thờ với màu
vàng chóe cùng toàn bộ tường rào cũng mang sắc vàng nổi bật cùng "tông",
cho thấy việc xây dựng không phép như báo nói quả đáng nghi ngại.
Tuy nhiên nội dung tin đưa ra, chỉ quy sai phạm cho Công ty cổ phần Xây
dựng và phát triển cơ sở hạ tầng (INDECO) về quy định xây dựng, lại
không đả động gì đến chủ đầu tư. Đó là điều gây đồn đoán trong dân chúng
trong mấy hôm vừa qua.
Quả thật, với mảnh đất lớn, được nói là "...thực hiện dự án đầu tư xây dựng tòa nhà văn phòng kết hợp nhà ở cao 23 tầng theo quy hoạch được duyệt",
trên thực tế lại biến thành nhà riêng với kiểu dáng xây dựng "nửa quê,
nửa tỉnh", màu sắc lòe loẹt, nhưng lại không thấy chỉ rõ chủ đầu tư là
ai hay tổ chức nào, lại ngang nhiên bất chấp luật pháp. Điều này càng
khó thuyết phục lòng dân, bởi không ai ở Việt Nam không biết, khi chỉ
cần một xe ba gác chở gạch hay cát đổ trước nhà dù là sửa chữa nhỏ, nó
cũng được thanh tra xây dựng xuất hiện ngay lập tức để kiểm tra (!), nói
gì đến một công trình lớn như thế.
Trong khi bà Phan Thị Bích Hằng đang bị lên án cố tình sử dụng tên tuổi
lừng danh của ông Phùng Chí Kiên để đánh lừa nhiều người thì RFI cho
biết [11]: "Dù bị chỉ trích, Việt Nam vẫn ứng cử Hội đồng Nhân quyền", trong đó cho hay: ngày 28/7/2013 Việt Nam đã nộp đơn ứng cử chính thức để dự cuộc bầu cử tổ chức vào 12/11/2013.
Dù chưa biết vụ các "nhà ngoại cảm" có bị ghép vào điều 258 hay không
(vì trong đó có đề cập nội dung "lợi dụng tự do tín ngưỡng") nên sẵn đây
cũng nên nhắc về "tội danh" này để bộ ba tam giác: Công an - Viện Kiểm
sát - Tòa án nhớ mà "khoanh vùng" trị cho "đúng người, đúng tội", bởi
lợi dụng tên tuổi của ông tướng đầu tiên do Hồ Chí Minh phong tặng, có
lẽ khó tránh mức độ nghiêm trọng với án tù 7 năm.
Kết
Người cộng sản là "vua lừa đảo". Nay đòn giáng trả chí mạng từ vụ "nhà
ngoại cảm" và vụ lăng Hồ Chí Minh, xem ra là bài học đích đáng cho "tình
đồng chí" của họ đối với nhau?
Với HĐQT thuộc Ngân hàng Chính sách xã hội gồm hầu hết nhân sự thuộc về
Chính phủ và Quốc Hội cộng thêm ngôi biệt thự đồ sộ không rõ chủ nhân,
vừa bị cưỡng chế, kết liên với việc cấp bằng khen cho "nhà ngoại cảm" từ
cựu Bộ trưởng Bộ LĐ - TB - XH, cùng quyết định mới toanh [12] "Thành lập ban chỉ đạo quốc gia về tìm kiếm quy tập hài cốt liệt sĩ từ nay đến năm 2020 và những năm tiếp theo"
do Thủ tướng Việt Nam ban hành ngày 30/9/2013, dường như cho thấy
phát lộ một "cuộc chạy đua" quyết liệt đang diễn ra rất căng trong những
tháng giáp năm với Hiến pháp đang mắc kẹt "giữa hai làn đạn" mà không
có tín hiệu gì sáng sủa hơn cho một cải cách chính trị đáng kể với triển
vọng gia nhập TPP, kèm lời hứa 5 năm để kiện toàn sự bình đẳng giữa
các doanh nghiệp như dấu ấn người cộng sản quyết rũ bỏ những lạc hậu,
trì trệ?
Thông tin cuối cùng, năm 2013, ông Lê Thanh Hải, Phó Giám đốc Trung tâm dự báo Khí tượng và Thủy văn Trung ương cho hay [13]: "...số
lượng bão và áp thấp nhiệt đới trên biển Đông có thể lên tới 18 cơn,
vượt kỷ lục năm 1964 có 16 cơn bão và áp thấp nhiệt đới. Đây là điều
hiếm gặp trong 49 năm qua". Bão thiên nhiên và "bão lòng" như đan xen?
Việt Nam đang đi gần hết năm 2013 - Quý Tỵ với ngổn ngang tơ vò trăm mối. Năm 2014 - Giáp Ngọ đang chờ trước mắt là những gì?!
________________
http://www.nguoiduatin.vn/trao-bang-khen-38-nha-ngoai-cam-lanh-dao-bo-ld-tb-xh-hoi-han-a112095.html [2]
http://hcm.24h.com.vn/tin-tuc-trong-ngay/cau-thuy-bi-bat-ca-lang-hoang-mang-ve-mo-to-c46a584750.html [4]
Chia sẻ bài viết:
TS. NGUYEN PHUC LIEN * VIỄN TƯỢNG BẠO ĐỘNG
The seeds of the people’s rising have been spreading and the prospects of the mass movements are in our hands
Prof. Dr. NGUYEN PHUC LIEN
Five years ago, Mr. Hoang Dao The Kiet (a former officer of the Republic of VN army, deceased) put forward the idea of "sudden rising" of the people to resolve the matter of Vietnam’s politics (i.e. communism). His ideas made the writer think of the rising movements which will take place in the social situation of VN today.
The rising movements — in potential or developed periods, originated from the mechanism of the communist system itself, not a product from the overseas Vietnamese or reactionary forces. It was the communist mechanism which caused the mass’ anger, through accumulated indignation over decades, not a matter of days or months.
Let’s list the movements originated from the mechanism of the communist system:
1. The constitution revolution of 2013
The Vietnamese communists have postponed the deadline for the people’s contributions of their ideas to the 2013 Draft of Constitutional Amendments two times; but a constitution revolution has emerged in the campaign to collect the people’s signatures for deleting Article 4 of the Constitution which stipulates that the CPV is "the force leading the entire society". The signatures reached 55000 to demand removal of Article 4 of the Constitution. The CPV still keeps this article in the Draft.
2. The victims of injustice moved to more violence day after day. The evidence can be found in such cases as Tien Lang, Thai Binh, Van Giang, Vu Ban etc.
3. The risings of the Catholic believers: the self-defense risings have been recognized in many cases such as: the Hanoi Apostolic Mission Building, Thai Ha, Dong Chiem, Con Dau, My Yen...
4. Communist intellectuals are standing up to ask for the formation of opposition parties, formation of civic forums, or making substantial amendments to the Constitution. More intellectuals and bloggers have participated in the new movements recently which demand for freedom of information and internet, joining of social webpages, democratic demonstrations against China’s invasion...
The centre of mass movements is the tendency to move to more violent confrontations with the communist authorities, especially in the field of land seizure and the forced application of Article 16 which stipulates that land belongs to "the ownership of the entire people", i.e. the state.
MẦM MỐNG ĐÃ PHÁT HIỆN VÀ VIỄN TƯỢNG BẠO ĐỘNG
CỦA NHỮNG PHONG TRÀO QUẦN CHÚNG NỔI DẬY TẠI VN
Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tếGeneva, 14.10.2013
Cách đây hơn 5 năm, trong khuôn khổ Truyền thông của Phong Trào Hiến Chương 2000, chúng tôi đã đọc được những nhận định của vị Sĩ Quan VNCH HOÀNG ĐẠO THẾ KIỆT rằng tình hình Việt Nam phải được giải quyết bằng một cuộc ĐỘT BIẾN của quần chúng, nghĩa là một cuộc NỔI DẬY. Từ đó, chúng tôi lưu ý đến những biến chuyển đưa Dân chúng đến NỔI DẬY.
Những tháng gần đây, chúng ta thấy rõ những Phong trào quần chúng Việt Nam NỔI DẬY. Những Phong trào này không phải phát xuất mang tính cách đấu tranh chính trị đảng phái trong nước hoặc từ những “thế lực thù địch“ ngoại lai. Thực vậy, trong suốt mấy chục năm trường, chính trị Việt Nam ở dưới một một Cơ chế độc đảng đàn áp khắt khe, làm sao có những đảng phái khác khả dĩ thúc đẩy quần chúng. Những đảng phái cũ tị nạn tại Hải ngoại và những đảng viên dù chỉ về thăm Việt Nam, cũng hoặc bị từ chối nhập cảnh , bị bắt tại phi trường hoặc bị theo dõi sát trong mọi di chuyển. Còn những “thế lực thù địch“ ngoại lai , thì đó chỉ là công thức gian manh lập đi lập lại để lấy cớ đàn áp dân chúng mỗi khi họ phản đối những bất công của tà quyền CSVN.
Những Phong trào quần chúng NỔI DẬY hiện nay hoàn toàn là “nội hóa“ và do chính Cơ chế CSVN từ từ tạo nên trong suốt nhiều chục năm trường gây tội ác làm quần chúng uất ức. Từ những uất ức chất chồng này, chúng tôi nhìn thấy viễn tượng BẠO ĐỘNG buộc phải xẩy ra như một định mệnh phải tới.
Chúng tôi xin viết về những khía cạnh sau đây:
=> Những Phong trào NỔI DẬY và mầm mống phát hiện BẠO ĐỘNG
=> BẠO ĐỘNG phải xẩy ra như một định mệnh
=> Hải ngoại có thể làm gì hay không nên làm gì ?
Những Phong trào NỔI DẬY và mầm mống phát hiện BẠO ĐỘNG
Sau đây là những Phong trào đã và đang NỔI DẬY mà chúng tôi nhìn thấy trong đó mầm mống BẠO ĐỘNG phát hiện:
1) CÁCH MẠNG HIẾN PHÁP 2013
Cuộc Cách Mạng đã bắt đầu từ tháng 2/2013. CSVN đã phải hoãn thời hạn hai lần về việc quyết định Hiến Pháp mới. Điểm căn bản, nguồn gốc mọi tha hóa Xã Hội và suy thoái Kinh tế là ĐIỀU 4 HIẾN PHÁP. Cuộc CÁCH MẠNG nhất thiết đòi bỏ Điều 4 này. Nó là căn nguyên cho những cuộc NỔI DẬY khác của quần chúng. Việc lấy Chữ Ký đòi phải bỏ Điều 4 đã lên tới con số 55’000 người gồm đủ mọi tầng lớp xã hội từ trong nước cũng như ở nước ngoài. Một khi Điều 4 Hiến Pháp còn đó thì cuộc CÁCH MẠNG vẫn tiếp tục.
Điều 4 Hiến Pháp đẩy cả một Dân Tộc vào sống trong một chiếc ao tù, sống với thân phận nô lệ. Cái sức mạnh Lịch sử phá tù ngục để sinh tồn vẫn còn trong mỗi người dân Việt và chắc chắn trong một ngày nào đó không xa, gông cùm CSVN không thể chịu đựng được sức mạnh vươn lên sinh tồn của toàn dân. Cả những thời ngoại thuộc Bắc phương lâu dài phải chấm dứt, huống chi CSVN chỉ là nội thuộc mà triệu chứng nứt rạn đã nhìn thấy qua những đảng viên lâu đời chán ghét và bỏ đảng.
2) CUỘC NỔI DẬY CỦA DÂN OAN CHUYỂN SANG BẠO ĐỘNG
Dân Oan đã nổi dậy cách đây 4 năm với Phong trào Tiền Giang kéo về Sài Gòn và các Tỉnh Miền Bắc kéo về Hà Nội. CSVN không những không giải quyết được cho Dân Oan mà còn dùng sức mạnh đàn áp dân, cưỡng chiếm đất đại. Dân Oan trở thành uất ức. Gia đình Ong ĐOÀN VĂN VƯƠN đã phải ném bom tự chế. Liệt sĩ ĐẶNG NGỌC VIẾT đã công khai mở “TÒA ÁN NHÂN DÂN ĐÍCH THỰC“ để xử và hành quyết tại chỗ những tội phám ức hiếp cướp nhà đất của dân chúng. Tuần trước đây, dân chúng vùng Hòa Bình đã bắt trói 5 công an. Dân không còn sợ CSVN kết án hành động chống đối người thi hành công vụ nữa.
Bà LÊ THỊ NGỌC ĐA, mộ cựu quân nhân CSVN và cũng là Dân Oan, đã bị bắt nhốt tù 3 năm và mới được thả ra. Khi được thả ra, ý chí Bạo Động của Bà còn mạnh hơn là trước khi bị bắt vào tù.
Bà nói :
« Khi ra họ nói với tôi tiếng nói của tôi nói lên bằng 100 người bình thường nói, nên họ ghim tôi dữ vậy. Tôi theo cộng sản từ năm 9 tuổi đến năm 26 tuổi mới được giải quyết về sống với gia đình. Lúc đó bản thân tôi rất cần sự sống vì tôi còn trẻ thế mà vẫn vì nước, vì dân chiến đấu; bây giờ tôi già rồi tôi đâu cần sự sống nữa. Nhưng trong cuộc đời của tôi tôi đã cống hiến cho nhân dân, suốt đời tôi cũng cống hiến cho nhân dân. Hạnh phúc của toàn nhân loại là hạnh phúc của tôi, nếu họ có hạnh phúc tôi cũng có hạnh phúc.
Hạnh phúc của tôi nằm trong hạnh phúc của dân tộc. Tôi nghĩ như vậy mà không có tiếc thương, nếu họ có còng tôi, hành hạ tôi cỡ nào thì tôi càng tự hào vì tôi làm đúng nghĩa. Việt Nam hiện nay hội nhập quốc tế, nên tôi muốn lên tiếng để quốc tế có sự can thiệp với Việt Nam để nhân dân chúng tôi bớt khổ. Sống như thế nào, con người cũng phải có quyền sống, quyền tự do; nhưng tôi thấy bây giờ những người giàu họ có quyền sống chứ những người nghèo không có quyền sống. »
Cái mầm NỔI DẬY với BẠO ĐỘNG của Dân Oan là lớn hơn cả. Đây là con đường mà người dân oan ức phải đi từ Phường, Quận, Tỉnh đến Trung ương.
3) CUỘC NỔI DẬY TỰ VỆ CỦA KHỐI DÂN CÔNG GIÁO
Việc NỔI DẬY TỰ VỆ này bắt đầu cách đây 3 năm từ vụ việc Tòa Khâm sứ Hà Nội, rồi Thái Hà, Đồng Chiêm, Cồn Dầu… Mới đây nhất là vụ việc Mỹ Yên thuộc Giáo Phậân Vinh. Từ việc cưỡng chiếm đất đai Tôn giáo, CSVN đã phạm thánh với việc đập phá những biểu tượng lòng tin Tôn giáo. Điều quan trọng nữa là đã độc đoán sử dụng hệ thống truyền thông độc chiều để vu khống Tín hữu, nhất là Hàng Giáo phẩm. Đó là sử dụng độc tài mà cái nguồn là Điều 4 Hiến Pháp cho phép. Khối Công Giáo có thể tiến tới việc thành lập đội ngũ TỰ VỆ như trước đây Giám mục LÊ HỮU TỪ và Linh mục HOÀNG QUỲNH buộc phải làm để bảo vệ những biểu tượng Tôn giáo, Hàng Giáo Phẩm và chính bản thân Tín hữu. Quyền TỰ VỆ là quyền tự nhiên ở bất cứ loài sinh vật nào.
Người dân Công Giáo trên đường đi đến nơi tụ họp cầu nguyện, họ không hô những khẩu hiệu kích động, nhưng nếu nhìn những CÁN CỜ, CÁN BIỂU NGỮ lớn và chắc nịch, chúng ta thấy đây là chủ ý sửa soạn một cuộc TỰ VỆ bằng BẠO ĐỘNG khi Công an CSVN hay đám côn đồ đánh thuê nhẩy vào tấn công đoàn diễn hành bất bạo động.
4) CUỘC NỔI DẬY CỦA TRÍ THỨC ĐÒI THÀNH LẬP ĐẢNG ĐỐI LẬP VÀ ĐÒI THỰC THI QUYỀN DÂN SỰ
Từ nhiều năm nay, Trí thức Việt Nam quốc nội đấu tranh bằng Kiến Nghị, nhưng đảng CSVN đã bỏ sọt rác, coi khinh Trí thức. Ngày nay tầng lớp Trí thức Việt Nam quốc nội được tăng cường bởi những đảng viên từ bỏ đảng CSVN. 72 Trí thức đã công khai ký Kiến Nghị sửa đổi Hiến Pháp trong đó Điều 4 Hiến Pháp phải được bỏ đi. Đảng viên CS Ls LÊ HIẾU ĐẰNG đòi lập Đảng đối lập. Và gần đây nhất, 130 Trí thức ký bản TUYÊN BỐ THỰC THI QUYỀN XÃ HỘI DÂN SỰ và nhất quyết lập DIỄN ĐÀN XÃ HỘI DÂN SỰ. Trong số những Trí thức này, một số đông là những người bỏ đảng và đã quen với việc sử dụng bạo động. Nếu việc đòi hỏi của họ tiếp tục bị khinh khi và chính thân xác họ bị đàn áp, họ có thể trở thành bạo động và tất nhiên được sự tiếp tay cụ thể của quần chúng nông dân oan ức với Liềm có sẵn và của công nhân với Búa đang trong tay!
5) ĐỐT NHỮNG KHO HÀNG TẦU
Cuộc xâm lăng Kinh tế từ Trung quốc tràn lan khắp nước. Hàng Trung quốc tràn ngập khiến doanh nghiệp Việt Nam trở thành cơ sở bán hàng cho Trung quốc. Trương Tấn Sang mới sang Trung quốc ký kết nhất trí gia nhập Tổ chức Tự do Mậu dịch giữa Trung quốc và ASEAN. Tổ chức được gọi là CAFTA (China Asean Free Trade Agreement). Điều quan trọng là những hàng độc hại Thục phẩm và Thuốc tràn vào Việt Nam để giết dân chúng trong lâu dài. Nhà Nước Việt Nam làm tay sai cho quan thầy Trung quốc và hoàn toàn thả lỏng việc tràn lan này, thậm chí ai nói đến xâm lăng từ Trung quốc là bị đàn áp. Các doanh nghiệp Việt Nam bị xâm lăng Kinh tế Trung quốc tàn hại. Dân chúng bị hàng độc hại giết chết qua thời gian. Doanh nghiệp và Dân chúng cũng có quyxền TỰ VỆ bằng cách đốt những kho hàng Tầu giống như Tây phương đã phải thiêu hủy những thứ hàng làm hại sức khỏe dân chúng. BẠO ĐỘNG phải xẩy ra như một định mệnh
Chúa Giêsu cách đây hai ngàn năm đã đi giảng thuyết về lòng nhân ái, lòng tha thứ, bất bạo động trước một quyền lực quân đội lấy giết người để mở Đế quốc La-Mã. Nhưng Ngài đã một lần lấy roi quất những cánh con buôn, đạp đổ những quầy hàng của họ trong Đền Thánh Jérusalem vì thấy những kẻ buôn bán gian xảo sử dụng Đền Thờ như nơi trộm cướp tội lỗi. Ngài làm BẠO ĐỘNG để bảo vệ sự thánh khiết nơi Đền Thờ.
Chúng tôi rất đắc ý với câu chuyện ngụ ngôn đứa trẻ buộc phải BẠO ĐỘNG mà Đức Giám Mục Kontum kể trong bài giảng của Ngài. Một người lớn cậy sức mạnh ức hiếp một đứa trẻ con vốn yếu đuối và sợ hãi người lớn đầy sức mạnh hung ác. Một hôm người lớn đó nhấn đứa trẻ xuống nước. Đứa trẻ ráng chịu đựng rồi nhoi lên thở.
Người lớn lại nhấn nước đứa trẻ lần thứ hai. Đứa trẻ vì sợ sệt nên cũng ráng nín hơi chịu đựng rồi nhoi lên thở được. Người lớn lại nhấn nó xuống nước lần thứ ba. Đứa trẻ muốn kiên nhẫn ráng chịu nữa. Nhưng lần này nó thấy yếu sức có thể bị chết ngộp, nên nó gồng sức vào hai chân đạp thật mạnh vào người lớn để nhô lên trên mặt nước cứu sống mình. Nó đã làm BẠO ĐỘNG để cứu sống mình.
Trong những vần Thơ của Thương binh NGUYỄN CUNG THƯƠNG, chúng tôi cũng thấy người thương binh đã chịu đựng những cảnh khổ uất ức để rồi viết lên vần Thơ kêu gọi đồng đội từ nước ngoài, vốn khuyên anh hãy kiên nhẫn “bất bạo động“ để “tháo gỡ độc tài“ giống như đảng Việt Tân kêu gào như khẩu hiệu, gửi súng cho anh để anh làm BẠO ĐỘNG dù phải chết. Anh viết:
GỬI SÚNG CHO TAO
Nguyễn Cung Thương, Sàigòn, VN
Tao cụt một chân một tay,
Nhưng còn một tay
Viết thư giùm cho thằng mù hai mắt
………………
Có điều tao không thể hiểu
Bao nhiêu năm qua
Chúng mày cứ mãi dặn dò
Thế giới văn minh, đừng làm gì bạo động
Liệu chúng mày có thể hoà hợp được không
Với lũ kên kên hổ báo?
Những con thú cực kỳ giầu có
……………….
Chúng tao lết lê trên thành phố Cáo Hồ
Nên biết rõ từng tên đại ác
Trên bàn tiệc máu xương dân tộc
Nhà hàng nào chúng cũng ăn nhậu
Bé gái nào cũng bị chúng mua trinh!
Chúng ta sẽ tỉa từng thằng
Đất nước cần nhiều "quốc táng"
Bớt được mạng thằng Cộng Sản nào
Thì địa ngục xã hội chủ nghĩa này
Còn có chút sáng láng hơn
………………….
Hãy gửi về cho chúng tao vũ khí
Thằng cụt tay sẽ chỉ cho thằng mù mắt bấm cò
Thằng còn chân sẽ cõng thằng què quặt
Trận chiến sau cùng này sẽ không có Dương Văn Minh!
Nguyễn Cung Thương, Sàigòn, VN
Dân vốn hiền lành, nhưng chính CSVN
gieo mầm BẠO ĐỘNG trong lòng dân
Dân chúng Việt Nam vốn gốc đồng nội, tâm tình hiền lành như thiên nhiên đồng nội bát ngát lúa xanh non. Tâm tình không bạo động như dân Ả-rập sống giữa sa mạc cát khô cứng. Dân Việt Nam cũng không thể chết đói khi sống giữa những đồng bằng bát ngát, với sông ngòi chằng chịt, với biển cả mênh mông bên cạnh. Cái địa vực sống ấy tạo một tâm tình hòa bình, hiền lành.
BẠO ĐỘNG không phải là tính tình của dân chúng Việt Nam, cũng không phải là một chủ trương. BẠO ĐỘNG chính là do CSVN gieo mầm trong lòng dân và với nhiều chục năm trường, những tội ác, những bất công chồng chất lên đầu dân để tạo lòng người UẤT ỨC. Từ lòng UẤT ỨC này, những Phong trào đấu tranh tự phát mà chúng tôi kể ra trên đây sẵn sàng làm BẠO ĐỘNG như Chúa Giêsu đã đạp đổ những quầy hàng trong Đền Thờ, như đứa trẻ yếu đuối đã dồn sức vào hai chân để đạp kẻ hung dữ mà cứu sống mình, như một thương bình sẵn sàng nổ súng dù biết mình đã là tàn tật.
Trách nhiệm việc bùng nổ BẠO ĐỘNG ở Việt Nam chính là do đảng CSVN độc tài chất chồng tội ác lên dân làm dân UẤT ỨC đến cổ họng.
Viễn tượng BẠO ĐỘNG đến như định mệnh
Trong những Phong trào đấu tranh kể ra trên đây, chỉ có Phong trào 130 Trí thức đòi QUYỀN THỰC THI XÃ HỘI DÂN SỰ còn tuyên bố chuyển đổi chính trị hiện hành trong ÔN HÒA. Thực ra việc ÔN HÒA hay BẠO ĐỘNG không thể biện luận, tuyên bố được như một chủ trương trên trang giấy viết, mà nó là một tích lũy từ tâm tình để bật thành hành động. Hãy xét từng Phong trào với lực lượng khả thể sẵn sàng BẠO ĐỘNG và sẽ BẠO ĐỘNG nếu CSVN vẫn cố thủ giữ nguyên Cơ chế hiện hành để tiếp tục cai trị Độc tài và cướp của, đàn áp người dân.
Chúng tôi vừa nói đến chữ “NẾU“, nghĩa là viễn tượng BẠO ĐỘNG có hay không trong điều kiện CSVN hủy bỏ Cơ chế hiện hành trong ÔN HÒA. Cái nhìn của chúng tôi về viễn tượng BẠO ĐỘNG như một ĐỊNH MỆNH phải đến, nghĩa là không có chữ “NẾU“ nữa hay đúng hơn CSVN bất lực không thực hiện được chữ “NẾU“ ấy vì những lý do sau đây:
=> Điều 4 Hiến Pháp tiên thiên cho đảng CSVN độc quyền cai trị, nghĩa là Điều 4 đó coi dân như cây cỏ, súc vật hay nô lệ thuộc quyền sở hữu của đảng. Nó tạo nên một quyền lực hoàn toàn PHI NHÂN BẢN. Cái quyền lực phi Nhân Bản này trở thành một “ộng kẹ hung dữ “ vô hình nhưng hiện diện khắp nơi khiến chính những cá nhân đảng viên phải sợ sệt không dám nhúc nhích. Cái ông kẹ hung dữ phi nhân bản này làm cho chính Bộ Chính trị phải tê liệt không dám có những quyết định công khai. Tỉ dụ cụ thể là tội ăn cướp của Nguyễn Tấn Dũng tầy đình mà Bộ Chính trị vẫn trùm chăn trốn bất lực.
=> Đảng viên CSVN từ lớn đến bé đã tham nhũng bẩn thỉu, mỗi đứa ngậm cục xương trong mõm như những con chó. Khi con chó ngậm cục xương rồi thì nó cố thủ ngậm chặt cục xương không nhả ra. Nó chỉ còn nghĩ đến mọi cách bảo vệ cục xương đang ngậm trong mõm. Những kêu gọi sửa đổi Cơ chế hiện hành có nghĩa là đàn chó CSVN phải nhả những cục xương ra theo lời khuyên. Chúng không nhả cục xương đã ngậm được ra đâu trừ khi phải lấy cây gậy đập vào đầu những con chó ấy thì mới mong chúng chịu nhả cục xương ra.
Đó là ý nghĩa ĐỊNH MỆNH BẠO ĐỘNG phải xẩy ra đập đầu đàn chó để chúng nhả cục xương.
Cái ông kẹ vô hình hiện diện khắp nơi như bóng quỷ dữ làm cho những cá nhân đảng viên và ngay cả Bộ Chính Trị phải sơ sệt không dám hé họng nói đến việc bỏ Điều 4 Hiến Pháp để thay đổi Cơ chế vì sợ ông kẹ nghe được mà làm hại cá nhân mình. Đàn chó ngậm cục xương rồi thì khó lòng nhả ra khi chúng ta chỉ nói ÔN HÒA. Như vậy đảng CSVN không thể thực hiện được chữ “NẾU“ mà chúng tôi đặt ra trên đây. Chính vì vậy mà dân chúng, để thoát khỏi cảnh nô lệ, phải dùng BẠO ĐỘNG trừ khử đi cái ông kẹ quỷ sứ vô hình được tạo nên do ĐIỀU 4 HIẾN PHÁP và đập trên đầu đàn chó để chúng nhả cục xương ra. BẠO ĐỘNG đến như một định mệnh vì chính đảng CSVN bất lực sửa đổi. Hải ngoại có thể làm gì hay không nên làm gì ?
Trước những Phong trào NỔI DẬY đã bắt đầu thực sự ở Việt Nam, chúng tôi nhắc tới ba điểm sau đây:
(i) Chủ lực DỨT BỎ CƠ CHẾ CSVN là từ Quốc nội chứ không phải từ Hải ngoại mang Cách Mạng về giải phóng Quê Hương.
(ii) Nắm chắc điểm này để nhận biết thực chất Hải ngoại chỉ là Lực lượng yểm trợ cho những Phong trào đang NỔI DẬY tại Quốc nội mà thôi.
(iii) Hãy dẹp bỏ việc Hải ngoại mơ mộng chạy theo Quốc tế, Mỹ, Anh, Pháp… hoặc Liên Hiệp Quốc để van xin họ cứu Dân Tộc mình. Việc làm này có thể tạo ảo tưởng cho Quốc nội làm giảm ý chí đấu tranh. Nhiều khi việc làm này có thể bị coi như tung hỏa mù dùm CSVN để làm lạc hướng đấu tranh đang NỔI DẬY tại Quốc nội.
Chính ở cái điểm thứ ba này (Điểm (iii)) mà mà chúng tôi đọc được trên Diễn Đàn một số ý kiến phản đối và yêu cầu nêu ra những gì mà Hải ngoại nên làm để yểm trợ những Phong trào NỔI DẬY tại Quốc nội Những điều Hải ngoại không nên làm
Một số những hô hào đấu tranh ở Hải ngoại có pha mùi tư lợi cá nhân hay nhóm: danh tiếng riêng hay quyền lợi. Thực vậy, có những người viết trên diễn đàn để người khác biết đến tên tuổi của mình. Có những người hay những nhóm chạy theo các Nghị viên Quốc Hội, những Tổ chức quốc tế hay những Chính quyền nước ngoài vì quyền lợi kiếm chác vật chất nào đó hoặc để có đà đưa đẩy để có thể nhẩy bàn độc chính trị giữa Cộng đồng Việt Nam Hải ngoại hoặc có vị trí sau này khi Quốc tế dàn xếp với CSVN. Những đợt hô hào Hòa Giải Hòa Hợp, “Đối Thoại“ như nhóm Hoàng Duy Hùng… cũng có pha ý tưởng nhẩy bàn độc kiếm chác những mẩu bánh rơi rụng do CSVN quẳng xuống cho mà tớp.
Ở điểm thứ ba trên đây, chúng tôi viết tóm tắt và rõ rệt: “Hãy dẹp bỏ việc Hải ngoại mơ mộng chạy theo Quốc tế, Mỹ, Anh, Pháp… hoặc Liên Hiệp Quốc để van xin họ cứu Dân Tộc mình. Việc làm này có thể tạo ảo tưởng cho Quốc nội làm giảm ý chí đấu tranh. Nhiều khi việc làm này có thể bị coi như tung hỏa mù dùm CSVN để làm lạc hướng đấu tranh đang NỔI DẬY tại Quốc nội.”.
Viết như vậy vì những lý do sau đây:
* Thực tế Quốc tế Tây phương, qua vụ giải quyết vấn đề Syrie, cho chúng ta thấy rằng các Chính quyền Tây phương thụt lùi trước những vấn đề Nhân quyền, Tự do, Dân chủ…, mà chỉ nói đến Quyền lợi vật chất và An ninh cho nước họ. Hiện nay các nước Tây phương đang túng tiền và họ khó lòng bỏ tiền và nhân lực ra can thiệp tốn kém để đem Nhân Quyền, Tự do, Dân chủ tặng cho Dân Việt Nam.
* Lý do nữa là Dân Tộc Việt Nam phải nắm lấy chủ động trong việc giải quyết số phận của mình. Dân Tộc Việt đã phải trải qua ba kinh nghiệm đau đớn khi Quốc tế đưa ra những Giải quyết trên đầu trên cổ mình: (i) Hội Nghị Quốc tế chia đôi đất nước 1954; (ii) Hội Nghị Quốc tế đình chiến kiểu da báo ở Miền Nam Việt Nam; (iii) Hội Nghị Hòa bình Paris 1973 để CSVN xâm lăng trọn Miền Nam năm 1975. Chúng ta không để cho Quốc tế quyết định số phận Dân Tộc VN nữa mà chính là quần chúng Việt Nam đứng lên giải quyết trực tiếp với tà quyền CSVN tại Quốc nội, chứ không tại Geneva, Paris hay New York, Washington…
* Điều cần phải tránh nữa là những Phong trào đấu tranh ở Hải ngoại tạo ảo tưởng cho Quốc nội khiến ý chí kiên cường đấu tranh tại Quê Hương bị giảm xuống. Hãy nhắc đến Phong trào Thỉnh Nguyện Thư van xin TT.Obama xẩy ra giữa lúc Gia đình Ông ĐOÀN VĂN VƯƠN quyết liệt với CSVN. Phong trào “Triệu con tim một tiếng nói “ không hề đả động đến Ôâng ĐOÀN VĂN VƯƠN mà chỉ nhắc tới một Nhạc sĩ Việt Khang.
* Còn tệ hại hơn nữa là vô tình hay hữu ý, một số việc đứng lên đấu tranh ở Hải ngoại có thể hiểu là trong chủ ý của CSVN tung hỏa mù để làm lạc hướng cái TỬ HUYỆT của CSVN tại Quốc nội.
* Chúng ta cũng phải nghĩ rằng nếu Hải ngoại cứ chạy theo những Chính quyền nước ngoài, thì CSVN lợi dụng việc chạy theo van nài này để tuyên truyền tại Quốc nội rằng việc đấu tranh hiện nay là do “thế lực thù địch“ hải ngoại thúc đẩy và tài trợ. Việc tuyên truyền vu khống nhằm làm giảm giá trị tự phát tại Quốc nội.
Những điều Hải ngoại nên làm.
Chúng ta chỉ là Lực lượng yểm trợ cho Lực lượng đấu tranh thực sự tại Quốc nội. Ơû vị trí yểm trợ, Hải ngoại phải theo sát những Phong trào đấu tranh tại Quốc nội, chứ đừng tùy hứng hay vì danh hão hoặc quyền lợi riêng cá nhân và nhóm mà phát động ra những kêu gào đấu tranh không ăn nhập gì với Quốc nội. Việc yểm trợ chính yếu của Hải ngoại là Thông Tin:
* Báo Đài của CSVN là độc chiều tuyên truyền, ngụy tạo để làm lạc hướng quần chúng. Từ Hải ngoại, chúng ta sử dụng hệ thống Thông Tin “từ trời rơi xuống“ để phổ biến rộng rãi ở Quốc nội những đợt đấu tranh hiện nay. CSVN là những con chó đang ngậm cục xương. Chúng chỉ muốn yên thân với cục xương và sợ hãi quần chúng dùng gậy đập trên đầu chúng. Hãy phổ biến về Quê Hương cái viễn tượng BẠO ĐỘNG của quần chúng bắt đầu từ Phường, Quận, Tỉnh để cuối cùng về Trung ương. Lúc này NỔI DẬY ồ ạt chưa thực hiện được vì lực lượng Công an, Quân đội được huy động đông đảo để đàn áp. Hãy bắt đầu NỔI DẬY từ những đơn vị nhỏ để xé lẻ lực lượng đàn áp ra mà tỉa từng tên. Liệt sĩ ĐẶNG NGỌC VIẾT đã làm như vậy.
* Tại nước ngoài, thay vì ký tên Thỉnh Nguyện Thư, Kiến Nghị… gửi lên Liên Hiệp Quốc, Hoa kỳ, Anh, Pháp… để van xin họ cứu dân mình, thì hày gửi cho họ những Bản Tin về những Phong trào đấu tranh quyết tử tại Quốc nội. Về phương diện này, nên gửi những Bản Tin đấu tranh tại Quốc nội cho những Tổ chức đầu tư Quốc tế, những Phòng Thương mại quốc gia, cho những Công ty Liên Quốc gia đến Việt Nam khai thác nhân công. Việc đầu tư tùy thuộc chính yếu về tình hình An Ninh của một nước hay không.
Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
Geneva, 14.10.2013
XIN NGHE NHẠC TRANH ĐẤU CỦA NHẠC SĨ TRONG NƯỚC
Dân vốn hiền lành, nhưng chính CSVN
gieo mầm BẠO ĐỘNG trong lòng dân
Dân chúng Việt Nam vốn gốc đồng nội, tâm tình hiền lành như thiên nhiên đồng nội bát ngát lúa xanh non. Tâm tình không bạo động như dân Ả-rập sống giữa sa mạc cát khô cứng. Dân Việt Nam cũng không thể chết đói khi sống giữa những đồng bằng bát ngát, với sông ngòi chằng chịt, với biển cả mênh mông bên cạnh. Cái địa vực sống ấy tạo một tâm tình hòa bình, hiền lành.
BẠO ĐỘNG không phải là tính tình của dân chúng Việt Nam, cũng không phải là một chủ trương. BẠO ĐỘNG chính là do CSVN gieo mầm trong lòng dân và với nhiều chục năm trường, những tội ác, những bất công chồng chất lên đầu dân để tạo lòng người UẤT ỨC. Từ lòng UẤT ỨC này, những Phong trào đấu tranh tự phát mà chúng tôi kể ra trên đây sẵn sàng làm BẠO ĐỘNG như Chúa Giêsu đã đạp đổ những quầy hàng trong Đền Thờ, như đứa trẻ yếu đuối đã dồn sức vào hai chân để đạp kẻ hung dữ mà cứu sống mình, như một thương bình sẵn sàng nổ súng dù biết mình đã là tàn tật.
Trách nhiệm việc bùng nổ BẠO ĐỘNG ở Việt Nam chính là do đảng CSVN độc tài chất chồng tội ác lên dân làm dân UẤT ỨC đến cổ họng.
Viễn tượng BẠO ĐỘNG đến như định mệnh
Trong những Phong trào đấu tranh kể ra trên đây, chỉ có Phong trào 130 Trí thức đòi QUYỀN THỰC THI XÃ HỘI DÂN SỰ còn tuyên bố chuyển đổi chính trị hiện hành trong ÔN HÒA. Thực ra việc ÔN HÒA hay BẠO ĐỘNG không thể biện luận, tuyên bố được như một chủ trương trên trang giấy viết, mà nó là một tích lũy từ tâm tình để bật thành hành động. Hãy xét từng Phong trào với lực lượng khả thể sẵn sàng BẠO ĐỘNG và sẽ BẠO ĐỘNG nếu CSVN vẫn cố thủ giữ nguyên Cơ chế hiện hành để tiếp tục cai trị Độc tài và cướp của, đàn áp người dân.
Chúng tôi vừa nói đến chữ “NẾU“, nghĩa là viễn tượng BẠO ĐỘNG có hay không trong điều kiện CSVN hủy bỏ Cơ chế hiện hành trong ÔN HÒA. Cái nhìn của chúng tôi về viễn tượng BẠO ĐỘNG như một ĐỊNH MỆNH phải đến, nghĩa là không có chữ “NẾU“ nữa hay đúng hơn CSVN bất lực không thực hiện được chữ “NẾU“ ấy vì những lý do sau đây:
=> Điều 4 Hiến Pháp tiên thiên cho đảng CSVN độc quyền cai trị, nghĩa là Điều 4 đó coi dân như cây cỏ, súc vật hay nô lệ thuộc quyền sở hữu của đảng. Nó tạo nên một quyền lực hoàn toàn PHI NHÂN BẢN. Cái quyền lực phi Nhân Bản này trở thành một “ộng kẹ hung dữ “ vô hình nhưng hiện diện khắp nơi khiến chính những cá nhân đảng viên phải sợ sệt không dám nhúc nhích. Cái ông kẹ hung dữ phi nhân bản này làm cho chính Bộ Chính trị phải tê liệt không dám có những quyết định công khai. Tỉ dụ cụ thể là tội ăn cướp của Nguyễn Tấn Dũng tầy đình mà Bộ Chính trị vẫn trùm chăn trốn bất lực.
=> Đảng viên CSVN từ lớn đến bé đã tham nhũng bẩn thỉu, mỗi đứa ngậm cục xương trong mõm như những con chó. Khi con chó ngậm cục xương rồi thì nó cố thủ ngậm chặt cục xương không nhả ra. Nó chỉ còn nghĩ đến mọi cách bảo vệ cục xương đang ngậm trong mõm. Những kêu gọi sửa đổi Cơ chế hiện hành có nghĩa là đàn chó CSVN phải nhả những cục xương ra theo lời khuyên. Chúng không nhả cục xương đã ngậm được ra đâu trừ khi phải lấy cây gậy đập vào đầu những con chó ấy thì mới mong chúng chịu nhả cục xương ra.
Đó là ý nghĩa ĐỊNH MỆNH BẠO ĐỘNG phải xẩy ra đập đầu đàn chó để chúng nhả cục xương.
Cái ông kẹ vô hình hiện diện khắp nơi như bóng quỷ dữ làm cho những cá nhân đảng viên và ngay cả Bộ Chính Trị phải sơ sệt không dám hé họng nói đến việc bỏ Điều 4 Hiến Pháp để thay đổi Cơ chế vì sợ ông kẹ nghe được mà làm hại cá nhân mình. Đàn chó ngậm cục xương rồi thì khó lòng nhả ra khi chúng ta chỉ nói ÔN HÒA. Như vậy đảng CSVN không thể thực hiện được chữ “NẾU“ mà chúng tôi đặt ra trên đây. Chính vì vậy mà dân chúng, để thoát khỏi cảnh nô lệ, phải dùng BẠO ĐỘNG trừ khử đi cái ông kẹ quỷ sứ vô hình được tạo nên do ĐIỀU 4 HIẾN PHÁP và đập trên đầu đàn chó để chúng nhả cục xương ra. BẠO ĐỘNG đến như một định mệnh vì chính đảng CSVN bất lực sửa đổi. Hải ngoại có thể làm gì hay không nên làm gì ?
Trước những Phong trào NỔI DẬY đã bắt đầu thực sự ở Việt Nam, chúng tôi nhắc tới ba điểm sau đây:
(i) Chủ lực DỨT BỎ CƠ CHẾ CSVN là từ Quốc nội chứ không phải từ Hải ngoại mang Cách Mạng về giải phóng Quê Hương.
(ii) Nắm chắc điểm này để nhận biết thực chất Hải ngoại chỉ là Lực lượng yểm trợ cho những Phong trào đang NỔI DẬY tại Quốc nội mà thôi.
(iii) Hãy dẹp bỏ việc Hải ngoại mơ mộng chạy theo Quốc tế, Mỹ, Anh, Pháp… hoặc Liên Hiệp Quốc để van xin họ cứu Dân Tộc mình. Việc làm này có thể tạo ảo tưởng cho Quốc nội làm giảm ý chí đấu tranh. Nhiều khi việc làm này có thể bị coi như tung hỏa mù dùm CSVN để làm lạc hướng đấu tranh đang NỔI DẬY tại Quốc nội.
Chính ở cái điểm thứ ba này (Điểm (iii)) mà mà chúng tôi đọc được trên Diễn Đàn một số ý kiến phản đối và yêu cầu nêu ra những gì mà Hải ngoại nên làm để yểm trợ những Phong trào NỔI DẬY tại Quốc nội Những điều Hải ngoại không nên làm
Một số những hô hào đấu tranh ở Hải ngoại có pha mùi tư lợi cá nhân hay nhóm: danh tiếng riêng hay quyền lợi. Thực vậy, có những người viết trên diễn đàn để người khác biết đến tên tuổi của mình. Có những người hay những nhóm chạy theo các Nghị viên Quốc Hội, những Tổ chức quốc tế hay những Chính quyền nước ngoài vì quyền lợi kiếm chác vật chất nào đó hoặc để có đà đưa đẩy để có thể nhẩy bàn độc chính trị giữa Cộng đồng Việt Nam Hải ngoại hoặc có vị trí sau này khi Quốc tế dàn xếp với CSVN. Những đợt hô hào Hòa Giải Hòa Hợp, “Đối Thoại“ như nhóm Hoàng Duy Hùng… cũng có pha ý tưởng nhẩy bàn độc kiếm chác những mẩu bánh rơi rụng do CSVN quẳng xuống cho mà tớp.
Ở điểm thứ ba trên đây, chúng tôi viết tóm tắt và rõ rệt: “Hãy dẹp bỏ việc Hải ngoại mơ mộng chạy theo Quốc tế, Mỹ, Anh, Pháp… hoặc Liên Hiệp Quốc để van xin họ cứu Dân Tộc mình. Việc làm này có thể tạo ảo tưởng cho Quốc nội làm giảm ý chí đấu tranh. Nhiều khi việc làm này có thể bị coi như tung hỏa mù dùm CSVN để làm lạc hướng đấu tranh đang NỔI DẬY tại Quốc nội.”.
Viết như vậy vì những lý do sau đây:
* Thực tế Quốc tế Tây phương, qua vụ giải quyết vấn đề Syrie, cho chúng ta thấy rằng các Chính quyền Tây phương thụt lùi trước những vấn đề Nhân quyền, Tự do, Dân chủ…, mà chỉ nói đến Quyền lợi vật chất và An ninh cho nước họ. Hiện nay các nước Tây phương đang túng tiền và họ khó lòng bỏ tiền và nhân lực ra can thiệp tốn kém để đem Nhân Quyền, Tự do, Dân chủ tặng cho Dân Việt Nam.
* Lý do nữa là Dân Tộc Việt Nam phải nắm lấy chủ động trong việc giải quyết số phận của mình. Dân Tộc Việt đã phải trải qua ba kinh nghiệm đau đớn khi Quốc tế đưa ra những Giải quyết trên đầu trên cổ mình: (i) Hội Nghị Quốc tế chia đôi đất nước 1954; (ii) Hội Nghị Quốc tế đình chiến kiểu da báo ở Miền Nam Việt Nam; (iii) Hội Nghị Hòa bình Paris 1973 để CSVN xâm lăng trọn Miền Nam năm 1975. Chúng ta không để cho Quốc tế quyết định số phận Dân Tộc VN nữa mà chính là quần chúng Việt Nam đứng lên giải quyết trực tiếp với tà quyền CSVN tại Quốc nội, chứ không tại Geneva, Paris hay New York, Washington…
* Điều cần phải tránh nữa là những Phong trào đấu tranh ở Hải ngoại tạo ảo tưởng cho Quốc nội khiến ý chí kiên cường đấu tranh tại Quê Hương bị giảm xuống. Hãy nhắc đến Phong trào Thỉnh Nguyện Thư van xin TT.Obama xẩy ra giữa lúc Gia đình Ông ĐOÀN VĂN VƯƠN quyết liệt với CSVN. Phong trào “Triệu con tim một tiếng nói “ không hề đả động đến Ôâng ĐOÀN VĂN VƯƠN mà chỉ nhắc tới một Nhạc sĩ Việt Khang.
* Còn tệ hại hơn nữa là vô tình hay hữu ý, một số việc đứng lên đấu tranh ở Hải ngoại có thể hiểu là trong chủ ý của CSVN tung hỏa mù để làm lạc hướng cái TỬ HUYỆT của CSVN tại Quốc nội.
* Chúng ta cũng phải nghĩ rằng nếu Hải ngoại cứ chạy theo những Chính quyền nước ngoài, thì CSVN lợi dụng việc chạy theo van nài này để tuyên truyền tại Quốc nội rằng việc đấu tranh hiện nay là do “thế lực thù địch“ hải ngoại thúc đẩy và tài trợ. Việc tuyên truyền vu khống nhằm làm giảm giá trị tự phát tại Quốc nội.
Những điều Hải ngoại nên làm.
Chúng ta chỉ là Lực lượng yểm trợ cho Lực lượng đấu tranh thực sự tại Quốc nội. Ơû vị trí yểm trợ, Hải ngoại phải theo sát những Phong trào đấu tranh tại Quốc nội, chứ đừng tùy hứng hay vì danh hão hoặc quyền lợi riêng cá nhân và nhóm mà phát động ra những kêu gào đấu tranh không ăn nhập gì với Quốc nội. Việc yểm trợ chính yếu của Hải ngoại là Thông Tin:
* Báo Đài của CSVN là độc chiều tuyên truyền, ngụy tạo để làm lạc hướng quần chúng. Từ Hải ngoại, chúng ta sử dụng hệ thống Thông Tin “từ trời rơi xuống“ để phổ biến rộng rãi ở Quốc nội những đợt đấu tranh hiện nay. CSVN là những con chó đang ngậm cục xương. Chúng chỉ muốn yên thân với cục xương và sợ hãi quần chúng dùng gậy đập trên đầu chúng. Hãy phổ biến về Quê Hương cái viễn tượng BẠO ĐỘNG của quần chúng bắt đầu từ Phường, Quận, Tỉnh để cuối cùng về Trung ương. Lúc này NỔI DẬY ồ ạt chưa thực hiện được vì lực lượng Công an, Quân đội được huy động đông đảo để đàn áp. Hãy bắt đầu NỔI DẬY từ những đơn vị nhỏ để xé lẻ lực lượng đàn áp ra mà tỉa từng tên. Liệt sĩ ĐẶNG NGỌC VIẾT đã làm như vậy.
* Tại nước ngoài, thay vì ký tên Thỉnh Nguyện Thư, Kiến Nghị… gửi lên Liên Hiệp Quốc, Hoa kỳ, Anh, Pháp… để van xin họ cứu dân mình, thì hày gửi cho họ những Bản Tin về những Phong trào đấu tranh quyết tử tại Quốc nội. Về phương diện này, nên gửi những Bản Tin đấu tranh tại Quốc nội cho những Tổ chức đầu tư Quốc tế, những Phòng Thương mại quốc gia, cho những Công ty Liên Quốc gia đến Việt Nam khai thác nhân công. Việc đầu tư tùy thuộc chính yếu về tình hình An Ninh của một nước hay không.
Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
Geneva, 14.10.2013
XIN NGHE NHẠC TRANH ĐẤU CỦA NHẠC SĨ TRONG NƯỚC
Labels:
BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 286
TRUYỆN TÙ & VƯỢT BIÊN = ĐẶNG ĐÌNH HƯNG = VIỆT CỘNG
HỒ MINH DŨNG * BÊN TRỜI HOA CHẦU NỞ
BÊN TRỜI HOA CHẦU NỞ
Hồ Minh Dũng
Trong tù, anh Hoàng Vân chỉ làm một việc duy nhất : đổ phân người.
Tuy công viêc gọi là thấp hèn, cũng qua một cuộc họp bình chọn cam go của anh em đồng cảnh ngộ, có sự phê chuẩn của cán bộ quản giáo.
Với anh em, anh là người đàng hoàng, mạnh khỏe, nỗ lực trong mọi công tác, không nề hà lánh nặng tìm nhẹ, nín thở qua sông. Với quản giáo, anh là phạm nhân chưa có một biểu hiện đáng ngờ vực, trong những lá thư gửi về thăm vợ con ở Sài Gòn, khi kiểm duyệt, vẫn thấy anh có quyết tâm học tập, tha thiết một ngày về đoàn viên. Hơn thế, anh có một người cô ruột là cán bộ cao cấp trong ngành nông nghiệp. Giao cho anh công việc “tự giác” nầy là tạm... ổn.
Trại giam Vĩnh Quang do bộ Nội Vụ quản lý, nằm nép mình dưới sườn đồi hẻo lánh. Quanh năm có sương mù bao phủ. Cảnh sắc lúc nào cũng tiêu điều, buồn bã. Ngoài chính trị phạm tiếp nhận từ các trại Quân đội sau năm 1975, còn giam giữ hàng trăm tội phạm hình sự nhiều nơi gom về. Họ toàn là những con người xác xơ, ngơ ngáo bị hoàn cảnh lùa vào con đường hoạn nạn, sống khắc khoải, lưng chừng giữa biên giới thiện ác, không biết đời mình rồi sẽ kết thúc ra sao. Nhưng họ bày tỏ mối thân thiện ngay khi đám Sĩ quan chế độ cũ lúc sa cơ đến đây, có thể là rước bớt hay chia bớt cho họ những điều hiểm nghèo, ác liệt, lại có thêm những người bạn đồng hành hào phóng, đa tài. Cục diện đã thay đổi, nhưng âm hưởng hào quang ngày nào vẫn còn đó.
Khi Hoàng Vân đẩy thùng phi phân người ngang qua trước cửa khu giam biệt
lập, có hàng chục người già trẻ, ló đầu ra đón mừng hồ hởi, có kẻ quăng
ra cho anh một bao thuốc lào Vĩnh Bảo, có kẻ liệng cho anh vài điếu
thuốc lá Sông Cầu... gọi là chút tình nghĩa bất phân ly lúc chim lồng cá
chậu. Có kẻ, không kềm được nỗi ấm ức lâu ngày, cất tiếng : “Đại bàng
miền Nam ơi, cánh mới sụm thôi, chưa gãy lìa đâu nhé. To gan lên, sau
cơn mưa trời lại sáng choang đó.”
Người khác, mái tóc đã hoa râm, nồng nhiệt chen vào : “Một mai kia, trời
có lật, đất có nghiêng về phía mình, các anh đi trước, có chúng tôi
theo sau, nhé.”
Về sau, khi có lệnh ban giám thị cấm không cho ra đứng cửa liên hệ nữa,
bọn họ lại đục thủng bức tường gạch một lỗ vừa cái đầu người chui ra,
chờ anh đi qua, thập thò bắn tiếng : “May tạm cái khẩu trang bịt mũi
miệng. Ở đây tọa bệnh, chỉ có ông trời cứu.”
Một đứa khác, mặt còn non choẹt, đứng tên vai bạn, nhú đầu lên khỏi bức
tường, nói theo : “Hôm nào chị trong ra, nhớ cho bọn bên nầy gửi lời
thăm và có chi cho hưởng chút xái, đừng quên nghe anh.”
Công việc của anh làm không lấy gì phức tạp. Chiều hôm trước đã có trực
buồng các đội lấy phân trong cầu tiêu ra đổ vào thùng để bên hông hội
trường, chỉ cần cán bộ an ninh trại khám qua coi có kẻ nào liều mạng
chui vào đó để trốn trại không, là giao cho anh, anh chỉ việc cầm hai
cái cần xe cải tiến có bốn bánh bằng gỗ đẩy đi.
Phân người tù, trong một chế độ ăn uống khắc nghiệt, chia sẻ rất mật
thiết với “Hoàn cảnh đất nước đang gặp nhiều khó khăn vì tàn dư của chế
độ cũ để lại” không lấy gì phức tạp, không gây vất vả nhiều cho anh, chỉ
có cái việc hủy nó đi mới nan giải.
Trước đây, khi người tù hình sự đảm trách, chỉ việc đẩy xe ra khỏi đồi
chè trục xuống là xong, vài giờ sau từng bầy chim mỏ nhọn lông đen,
không biết từ đâu kéo về cắn xé, giành giật kêu chí chóe. Từ khi phái
đoàn công an tỉnh sở tại về điều nghiên, thấy khu ruộng lúa phía trước
trại còi cọt, không đủ thóc gạo cải thiện bữa ăn cho đám vợ con cán bộ ở
khu gia binh bên hông trại, nên đưa ra nhiều kế hoạch cụ thể, trong ấy
có phương pháp cổ điển, đốt phân người thành tro rải xuống ruộng. Hoàng
Vân là người tù duy nhất được mang theo hộp quẹt trong túi để
làm nhiệm vụ đó.
Công việc nầy về sau gây cho anh nhiều vất vả, vốn tính kiên nhẫn, chịu
đựng bền bỉ anh cũng lắm phen chùn bước. Nếu phân người được phơi phóng
vài ba hôm thì khỏi mất thì giờ nhen nhóm. Nhưng phơi như thế lại mất
hai người tù canh chim, biết đâu họ lợi dụng kẽ hở nầy để “khước từ” cải
tạo. Mà đâu có phải chỉ có chim ban ngày, ban đêm còn có biết bao sinh
vật cần đến cặn bã nầy, lớn như chồn cáo, nhỏ như bọ hung, bọ rầy...
Hôm nhóm bếp đầu tiên, cán bộ quản giáo ân cần nói với anh : “Điều cốt
nhất là phải ngồi trên gió, nghe anh Vân. Hơi độc của khói nầy được ban
nghiên cứu nông nghiệp trung ương đánh giá là, có tác dụng làm tổn
thương hệ thống thần kinh động vật khi tiếp cận, giống như chất hóa học
màu da cam mà đế quốc Mỹ đã sử dụng ở chiến trường. Phân người, xét cho
cùng, không có gì đáng ngại, ngoài chất độc hữu cơ của nó.
Xã hội mới,
không đánh giá hồ đồ việc làm của từng cá nhân, coi trọng thực chất hơn
là từ ngữ bề ngoài. Ráng lên anh Vân, mùa đông đến, trời năng mưa, khí
hậu ẩm ướt lại cần thiện chí của anh. Kỳ họp đến, tôi sẽ đạo đạt lên ban
giám thị cho anh hưởng mức ăn A, lại bồi dưỡng thêm cho anh mỗi tuần
nửa ký sắn tươi đã vạt sạch đầu đuôi, hay hai trăm gam sắn khô chưa ngâm
nước. Lúc nào vợ ra, tôi sẽ trình lên ‘khung’ cho anh ra thăm bốn mươi
tám tiếng, nhé.”
Khi nhận số sắn thêm nầy, Hoàng Vân đem hết cho anh em trong đội đang
đói kiệt sức. Còn anh, một cơ thể to lớn, làm việc cực nhọc cũng cần yểm
trợ, thì đã có bếp lửa bên cạnh, chỉ đi một vòng giữa đồi núi trung du
nầy là có củ mài, gốc chuối rừng, rau dệu, rau tàu bay, bắc gô lên là
xong.
Điều làm cho anh khó xử bộc phát sau nầy là, phải tìm ra một phương cách
hợp tình hợp lý để đối xử với đám vợ con trong khu gia đình tập thể,
thường ra đây la cà, vòi vĩnh xin một ít tro phân về bón hoa màu.
Lúc nào ra, họ cũng vác bộ mặt rầu rầu như vừa rời khỏi đám tang, kèm
theo những lời thành khẩn, dịu ngọt, o bế. Có chị mang biếu anh vài viên
thuốc ký ninh phòng khi sốt rét, có bác nhân dịp lên lễ đền Hùng đem về
tặng anh một vài viên cuội nhẵn bóng gọi là món quà tưởng nhớ tiền
nhân. Có anh, trước đây trong đội phòng không, nay điều về coi tù mang
đến tặng một miếng inox bằng bàn tay lấy từ thân máy bay B52 bắn rớt, để
anh chạm khắc làm vật kỷ niệm ở tù.
Đáng nhớ nhất là có mấy em bé bỏ
học đến mách nhỏ vào tai anh, nghe thiên hạ bàn tán xôn xao về các lực
lượng Phục Quốc trong Nam nổi lên như kiến cỏ và tình nguyện mang thư
anh ra tận huyện lỵ bỏ vào thùng thư bưu điện, anh muốn viết gì cho vợ
con thì tha hồ.
Khu gia đình cán bộ nầy có riêng một mảnh đất nằm thoai thoải bên bờ
suối. Họ trồng đủ các thứ cây: mướp, cà, xu hào, đậu, ớt, gừng, giềng,
sả, hành tỏi... Sở dĩ được tốt tươi quanh năm là nhờ anh du di trong một
mức độ vừa phải, nếu cán bộ nào phát hiện ra thì anh cũng có lý do biện
bạch.
Không phải ai cũng đem theo vợ con đến ở đây, nên chuyện chia rẽ trong
nội bộ xẩy ra thường ngày, có khi ngờ vực đến sự cống hiến hy sinh của
những người đã có bốn, năm mươi năm tuổi đảng. Nghiệt thay, có những mất
mát vô lý mà lực lượng vệ binh rình hoài không bắt gặp được. Thân sắn
chưa trỗ nạng ba, khoai lang chưa ra hoa đã đào trốc gốc, cuốc xẻng để
ngoài “lô” không cánh mà bay, mấy cái thùng gánh nước tưới cây đội hàn
gò chưa làm xong cũng không còn, thậm chí mấy chĩnh nước mắm, mấy thùng
mỡ lợn dành cho bếp tù, đêm khuya cũng có kẻ leo tường vào cạy cửa lấy
hết.
Trong một xã hội chưa xây dựng lại “Bằng mười ngày xưa” thì những hiện
tượng ấy có thể xí xóa bỏ qua. Đằng này, khu vực trại giam, trên danh
nghĩa cải tà quy chánh, thì chuyện ấy khó coi, tựa hồ như vạch áo cho
người xem lưng, nên ban giám thị phải tập trung toàn trại viên lên hội
trường làm việc.
Ông giám thị vận dụng hết sở trường nghề nghiệp, nói : “Gần đây, có
những sự vụ việc xẩy ra ngoài ý muốn, chúng tôi đã cho mời chuyên viên
trên về điều tra và có kết luận rằng, những dấu chân của những kẻ bất
chính đó luôn đi về phía mặt trời lặn, rồi mất tích trong dãy núi đá
vôi. Rất có thể, không ai khác hơn là cháu chắt mấy đời của bọn ngụy
quân, ngụy quyền trước năm 1954 còn lại chưa gột bỏ hết cái thói ăn bám
xã hội đấy. Nhưng, với sự cảnh giác cao độ của quần chng, với quyền lực
sắt thép của đảng, trước sau gì chúng tôi cũng tóm cổ thôi.”
Chờ cho hết tiếng vỗ tay của đám vệ binh cò mồi ngồi phía sau, ông giám
thị tiếp : “Tôi nói thật với các anh, chỉ riêng tù chính trị thôi nhé,
các anh còn nhớ gì trong lịch sử cổ đại Trung Quốc không, chính cái
thằng cha Lưu Bang nước mắt cá sấu kia, trên đường bôn ba lập nên nhà
Hán, cũng có lần chui vô nhà một người con gái tên Thích Cơ định trộm gà
ăn thịt. Kẻ mà sử sách thường gọi là tráng sĩ thề qua sông Dịch không
về, cũng ăn cắp của người hàng xóm cái... mái chèo. Các anh có biết ai
không ? Kinh Kha đấy.”
Ngừng lại, ngó quanh hội trường, thấy đám hình sự đứa ngủ gật, đứa ngáp,
đứa gãi ghẻ ngứa, ông giám thị vỗ bàn : “Ê, chỏng tai lên mà nghe nào.
Trưa nay tất cả các anh được ăn nguyên con trâu nặng gần hai trăm rưỡi
ký. Lần nầy, trại không bán bộ da cho dân phơi khô làm mặt trống, mà hầm
nhừ cho các anh ăn luôn.”
Đem miếng ăn ra nhử, nhưng đám người phờ phạc vẫn ngồi im như tượng,
giám thị lắc đầu, tiếp : “Tôi biết các anh đang cần gì, tiêu chuẩn đảng
nuôi cũng không đến nỗi nào, hiềm vì lòng dạ con người thường có khuynh
hướng ngả về phía tiêu cực, là nguyên nhân chính phát sinh ra những túi
tham vô đáy, khi bộ não không nhận thức được thì hệ thống tiêu hóa hùa
theo mà khống chế, từ đó mọc ra những gai, rễ níu kéo trì trệ, khó tiến
bộ để về với gia đình được. Các anh có biết con rùa treo trên ngọn cây
cao, không ăn uống chi mà bao nhiêu lâu mới chịu chết không ?”
Một câu hỏi như thế, dĩ nhiên phía dưới không có tiếng đáp lại. Thân thể
họ đã kiệt, lượng máu trong người chỉ bơm thấu được một phần cơ bắp,
mắt mờ, tai lãng, nghe lời ông giám thị cũng như vịt nghe sấm. Cuối
cùng, ông giám thị cũng không chờ câu trả lời ấy nữa, kết thúc buổi nói
chuyện bằng cách động viên: “Bắt đầu từ nay cho đến khi cĩ lệnh mới, mỗi
tuần, trưa chủ nhật, các anh được ăn mỗi người một bát cơm trắng. Khi
có sự chiếu cố nầy, tuyệt đối cấm không được chụm năm chụm ba đánh cờ
tướng ăn thua bằng cách bôi lọ nồi vào mặt đấy. Mặt tù, bôi thêm thứ đen
điu ấy vào, trông không giống ai. Kẻ bất tuân sẽ biệt giam vô hạn định,
nhớ chưa. Hết.”
Sau buổi lên hội trường, cán bộ quản giáo gọi riêng Hoàng Vân ra đầu hồi, dặn nhỏ : “Dù thế nào đi nữa, anh cũng kín miệng để bảo vệ danh dự chúng tôi. Vạn sự bất như bần, giai do đều phát xuất từ sự thiếu thốn. Không ai muốn bôi tro trát trấu vào mặt. Công tâm mà nói, nếu anh không khôn khéo cho ít nhiều tro phân thì cái rẫy bên bờ suối kia, cây cỏ cú cũng không trồi đầu lên nổi, đừng nói chi chuyện hoa với màu. Tôi đại diện những người anh giúp, cám ơn anh nhiều, nhiều lắm nhé.”
Cũng nhờ anh Vân mà nội quy trong đội được nới lỏng đôi chút, hàng tháng
những lá thư gửi về gia đình cũng kiểm duyệt qua loa, ngày chủ nhật hay
ngày lễ được nổi lửa “cải thiện” sớm hơn năm mười phút. Có ai đó, trong
nỗi nhớ thương không dằn được, cất lên vài câu “nhạc vàng” cũng không
sao. Đi thu hoạch, có ai nhai trộm một mẩu sắn sống chỉ rầy rà vài
tiếng. Khi ra ngoài chặt tre về đan đát có ai trúng gió cũng được phép
vào nhà dân xin dầu hôi bôi để cạo. Tóm lại, như lời một vị Đại tá, cựu
Tỉnh trưởng đã vui : một người đổ phân cả đội được nhờ.
Một hôm Hoàng Vân đang lúi húi nhóm lửa để đốt phân thì một cô gái đến,
vui vẻ nói chuyện, như đã từng quen biết : “Anh tù miền Nam nè, em nghe
đâu trong đó các anh thèm chất ngọt quá, khi đánh răng nuốt luôn cả kem,
phải không ?”
Câu hỏi khởi đầu trên đôi môi chúm chím, hiền từ, làm Vân bật cười : “Phải.”
Cô gái ngồi xuống cạnh anh, buông tiếp một tràng câu hỏi : “Nghe các anh cạo râu bằng mẻ chai, phải không ?”
“Phải.”
“Giường chiếu các anh ngủ, rệp bò lổm ngổm, không tài nào đếm xuể à ?”
“Phải.”
“Móng tay dài, các anh dùng răng cắn phải không ?”
“Không dùng răng thì dùng gì ?”
“Còn móng chân ?”
“Cũng thế.”
“Nghe người ta kể, khi ăn bắp, các anh cẩn thận đếm từng hột mới bỏ vo miệng nhai, làm chi thế cho mất thì giờ ?”
“Để không đi bữa ăn.”
Cô gái không còn giữ nét vui tươi nữa, tỏ vẻ ngao ngán : “Em còn nghe các anh ăn cả ốc sên, cóc, ễnh ương, chàng hiu, bọ cạp, bọ xít, cào cào, cuốn chiếu, đuông, rắn mai, thằn lằn, mối, kiến, sâu róm nữa, phải không ?”
“Con gì ăn được thì ăn, trừ bọ hung.”
“Phải, bọ hung nhớp, đừng thèm ăn. Thế có ai ăn rít ?”
“Không.”
“Vì sao thế anh?”
“Vì tìm không ra.”
Cô gái lại cười bày hai hàm trắng ngà. Nụ cười làm nét mặt cô ngây thơ thêm. Lát sau cô hỏi tiếp : “Vì sao lại lạ đời thế anh nhỉ ?”
“Vì chúng tôi là tù, tù bỏ đói.”
Cô gái như chợt tỉnh, đưa đôi mắt buồn thiu nhìn qua mấy ngọn đồi đầy
hoa chẩu nở. Màu hoa trắng xóa bít kín chân trời. Những áng mây phía sau
hoa cũng trắng xóa. Rồi cô chặc lưỡi : “Hèn gì ai cũng ngán ở tù. Em ở
tận ngoài mỏ than Quảng Ninh kia, vào đây thăm người chị lấy chồng công
an coi tù đây. Trong làng em, cũng có mấy người đi tù, họ đi luôn, không
thấy về. Hồi còn đi học, em học môn vạn vật, được biết không phải loài
vật nào cũng ăn được, như gan cóc tía, mật kỳ đà chẳng hạn, các anh đừng
xem thường mà bỏ mạng. Cũng may mà ở núi đồi, con cá nóc không bơi lên
được, không thì các anh ăn phải, chết hết còn gì ?”
“Cô em đừng lo, các anh còn sống nhăn đây. Có chết, thì không phải chết vì... ăn bậy.”
Cô gái hiểu ý : “Biết thế rồi, nhưng cũng phải ráng mà sống chứ. Em nghe họ đồn, vợ các anh trong Nam đi lấy chồng hết phải không ?”
“Có ít thôi, bằng chứng là ngày nào cũng có những người lặn lội ra đây thăm chồng.”
“Con cái các anh có người đi bươi những đống rác ?
“Con không cha, đói thì đi đâu cũng đi, miễn là không đi giết người, cướp của.”
Đăm chiêu một hồi lâu, cô gái lại hỏi, giọng buồn bã: “Khi anh chị yêu
nhau, có nghĩ đến ngày xa nhau, khi anh đã xa lâu như thế nầy rồi, có
thương chị ấy không ?”
Hoàng Vân khẽ cười : “Đã gọi là yêu nhau, lúc gần cũng như lúc xa, đều như nhau.”
“Thế mà người ta cứ nói, các anh và cả các chị nữa, đều là hạng bạc
tình. À, anh nè, bây giờ thì người ta nói con dơi sinh chuột, chuột đẻ
ra trứng, trứng nở ra chồn hương còn được nữa là. Riêng bản thân em, dù
có đem xuống vịnh Hạ Long trấn nước, cũng không tin con vượn sinh ra
người. Tổ tiên mình hẳn phải cao sang, sao nhăn nhó như khỉ được, tính
chi nước cờ, buồn quá, phải không anh ? Thôi em vào, chị em cho em mang
lon đỗ lạc rang nầy ra biếu anh ăn đỡ buồn. Mai em về quê rồi. Chắc là
tết nầy lại lên. Hẹn gặp anh lần sau nhé.” Đi một quãng, cô lại quay
lui, nói : “Chuyến sau, thế nào em cũng biếu anh cây dao nhíp để cắt
móng tay, móng chân. Mỗi lần cúi xuống cắn móng chân coi chừng gãy cổ,
nghe anh.”
Cuối mùa Đông năm ấy, Hoàng Vân lâm bệnh. Cán bộ trại cũng như anh em
cùng cảnh ngộ không ai biết anh bệnh gì. Khi không còn sức để gánh vác
công việc nữa thì mức ăn của anh trụt xuống hạng B tức khắc, dù ban giám
thị trại biết anh có nhiều cố gắng, nay đau ốm, đối xử như thế là bất
nhẫn, nhưng điều quan trọng hơn là, cảnh tỉnh cho người khác biết, trong
xã hội mới, dứt khoát có làm có ăn, không làm thì nhịn, chẳng thiên vị,
ưu đãi cho bất cứ ai.
Trong những ngày ấy thì bà cô từ Hà Nội lên thăm. Nhờ sự chiếu cố đặc
biệt của ban giám thị trại, anh được ngồi lên chiếc xe cải tiến trước
dùng riêng cho anh chở phân, để hai người tù hình sự đẩy ra thăm cô.
Vừa trông thấy người đàn bà ngồi trong phòng tiếp tân, anh cố ngẩng đầu cao, cất tiếng gọi : “Cô !”
Người đàn bà quay lại, hỏi cán bộ phụ trách thăm nuôi : “Người ngồi trên xe là thân nhân của tôi ?”
Cán bộ chưa kịp trả lời, từ ngoài hành lang, anh lại ráng sức : “Cháu đây, cô ơi !”
Rời khỏi chỗ ngồi, người đàn bà châm chạp đi về phía anh, tỏ vẻ ngạc nhiên : “Cậu là Nguyễn Hoàng
Vân đây à. Sao nhận ra tôi ?”
“Thấy cô giống bố cháu như đúc.”
Vừa nói hết câu, anh khóc rống lên. Một hồi, anh nín bặt, rồi lại khóc thút thít như đứa trẻ thất lạc lâu ngày được gặp mẹ.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi vào tù anh khóc.
Năm 1954, anh mới lên sáu tuổi theo cha anh di cư vào Nam, cô đi chiến khu.
Khi anh còn trong quân ngũ, mỗi lần về phép thăm cha, ông đều nhắc, đại
khái, sau nầy nếu giải phóng được miền Bắc, nhớ ghé số nhà nầy..., phố
nầy...,đó là nơi tổ tiên trú ngụ đ bao đời. Anh chị em bố người nào nét
mặt cũng hao hao giống nhau, dễ nhận ra thôi. Nay cha đã ra người thiên
cổ, không ngờ gặp cô ở chốn nầy. Anh khóc vì chuyện đời trớ trêu.
Vốn là người từng trải, rất hiểu nỗi lòng tù nhân lúc nầy, người cô an
ủi : “Đừng khóc, cháu. Gặp được cô là điều may. Ít ra, cháu cũng có một
người cùng máu mủ đến thăm trong tình cảnh nầy. Nếu cô đoán không nhầm,
chắc có một lúc nào đó, thâm tâm cháu cũng nghĩ rằng, đời cháu với một
quá khứ của mình, coi như đã hết, chẳng còn ai ngó ngàng đến. Người ta
nói, một giọt máu đào hơn ao nước lã, đối với cô, không phải ao, mà… hồ,
đầm. Cha cháu qua đời, cô không gặp mặt. Cô còn nhớ, hồi thơ ấu, hai
anh em thường dắt nhau ra con đê Yên Phụ ngắm chiều xuống bên kia sông
Hồng.
Bầu trời trước mắt ngày ấy mây quấn quít bên nhau, đẹp làm sao
cháu ơi. Trong mấy anh chị em, cha cháu thương cô nhất. Cháu cũng có nét
giống cha, có điều gầy rạc, xanh xao quá. Hồi mới giải phóng, cô vào
tiếp thu cơ sở ở thành phố Hồ Chí Minh có ghé nhà, lúc đó cháu đã tập
trung cải tạo rồi. Tội nghiệp vợ cháu, đặt hết niềm tin nơi cô, nhờ cô
đứng ra bảo lãnh cho cháu được sớm về. Cháu dâu có ngờ đâu rằng, đối với
cách mạng, ai gieo thì nấy gặt, một mình. Vợ cháu cũng có tặng cô một
cái đài ba băng, loại Nhật Bản ít hao pin, nay cô còn nghe tốt. Vừa mới
đây, vợ cháu có viết thư ra thăm cô và gửi kèm theo tấm ngân phiếu, nhờ
cô mua một vài thứ cho cháu ăn tết. Ra năm rộng tháng dài, vợ cháu sẽ ra
thăm, chắc là đem theo cả mấy đứa con.”
Hoàng Vân bối rối nhìn cô, lúc lâu mới nói được : “Thuở sinh thời cha cháu thường nhắc đến cô. Cha cháu nói hồi học tiểu học, cô có khiếu vẽ, vẽ hoa sữa, trái sấu giống như đúc.”
“Ừ, lớn lên cô chẳng vẽ vời gì được, mà có theo nghề hội họa chăng nữa, suốt đời cũng chỉ ra góc đường ăn cơm tấm và ở nhà tập thể với chuột đó thôi. Thế cháu bệnh gì mà phải có hai người dìu. Bại hả ?”
“Cháu cũng chẳng biết bệnh gì.”
“Chắc thiếu thốn dồn dập rồi sinh bệnh, có quà nầy cháu cứ bồi dưỡng một
thời gian sẽ bình phục. Các vị lãnh đạo cao cấp trong đảng ai cũng có
một thời bị tù, lâm trọng bệnh mà về sau không hề hấn gì. Riêng cô đây,
hồi đi kháng chiến, khi không xáng xuống bệnh, hai chân sưng vù như cột
nhà, tưởng liệt suốt đời, thế mà cũng lành ráo.”
Rồi bà ghé vào tai anh, khẽ nói : “Như thế nầy cũng là may rồi đó cháu.
Nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc là người ta mong có ngày để cho mặt đất bớt
vẻ tiêu điều. Lịch sử nhân loại còn sờ sờ đó, chắc cháu cũng đã nắm, bất
cứ một phe thua nào cũng bị phe thắng tàn sát, Tây Sơn với Chúa Trịnh,
nhà Nguyễn với Tây Sơn cũng thế thôi, có người bị xẻo từng miếng thịt,
lóc từng khúc xương, có người bị cột vào bốn chân voi xé xác, có người
bị xẻo mũi, cắt tai, đâm thủng mắt dắt đi bêu ngoài đường. Nay đảng
không làm thế, nhưng dĩ nhiên là chịu chế độ uốn nắn khắt khe, thậm chí
có khi vô cùng khắc bạc. Cháu nên xác định vị trí của mình, nghe đâu,
trước cháu ở trong binh chủng gì ghê gớm lắm, chỗ nào có đối phương thì
xông ào tới, coi cái chết nhẹ như lông. Vậy thì nay chiến bại, như thế
nầy, cũng không oan ức gì. Cháu nghe lời cô nói có lý không ?”
Suy nghĩ một hồi, Hoàng Vân nói : “Nhưng cháu có cái lý của cháu. Cháu
không buồn vì chuyện mình bị tù, nhưng buồn vì cháu không giữ được nơi
mình phải giữ. Cháu phải ở vào cái thế chịu bó tay đầu hàng, rồi đâm đầu
vô tù, trong khi cháu và đồng đội còn sức và nhiệt huyết để chiến đấu,
thế thôi.”
“Cô hiểu. Nhưng sự việc đã xẩy ra rồi, chấp nhận nó là điều tối cần. Coi như ách giữa đàng quàng vào cổ.”
Không muốn đả động đến chuyện chính trị nữa, người cô quay lại gọi cán
bộ đang đứng nhìn trời nhìn đất ngoài hành lang vào, hỏi : “Thế đồng chí
quản lý phạm nhân, có biết cháu tôi bệnh gì không ?”
“Thưa, tôi không phải quản giáo, chỉ thuần phụ trách thăm nuôi.”
Sau, Hoàng Vân hỏi thêm : “Dượng và các em có khỏe không. Cô lên thăm
cháu bằng phương tiện gì ?”“Dượng về hưu rồi, các em đã thành gia thất.
Cô đi xe đò lên Bến Phà
Trang, từ đó vào đây bằng xe trâu. Ngồi trên xe trâu mệt, nhưng có cái
thú là được lắc lư, thấy mình chông chênh giữa núi đồi cũng vui, lại
giúp mình có dịp hồi tưởng lại thời xuân xanh bay nhảy đã qua. Mỗi lần
đi công tác bằng xe con, nhanh, sướng hơn, nhưng cũng có cái giá phải
trả : tiếng động cơ ồn ào làm liên tưởng đến những ngày Hà Nội bị rải
thảm bom, lòng không yên. Cháu biết năm nay cô mấy tuổi không ? Sáu mươi
hai rồi đấy, thua cha cháu ba tuổi. Nếu cha cháu ở lại, giác ngộ đi
theo tiếng gọi của bác Hồ thì cũng làm ông nầy ông nọ như ai. Số mạng
cháu lại khác đi, có khi ngược lại, ngược một trăm tám chục độ với hoàn
cảnh nầy, nghĩa là bản thân cô lại nương tựa vào cháu không chừng.”
“Sao tóc cô không có sợi nào bạc hết ?”
Giữa tình huống nầy, một câu hỏi như thế làm bà cô bật cười : “Còn làm
việc, còn đi đây đi đó, chứ cháu. Đàn bà mà tóc bạc coi như hết thời. Cổ
nhân nói, bất hứa nhân gian kiến bạc đầu (*), đúng lắm. Nên cô phải
nhuộm, dù tốn kém, mất thì giờ, không hợp với trào lưu về nguồn, nhưng
thà thế còn hơn. Đây là những thứ cô mua đúng trong thư vợ cháu dặn, vừa
vặn số tiền vợ cháu gửi ra. Còn gói nầy, cô tặng riêng cháu, gần hai ký
cám lứt loại tốt trộn với đường đen, chính tay cô thức gần suốt đêm
rang cho cháu đấy, nhớ giữ cẩn thận mà ăn dần. Có thể nói, đây là thứ
thuốc tiên chữa bá bệnh. Sau nầy cháu được tha, cô có ý kiến, không nên ở
Thành phố, đem vợ con lên Định Quán mà sinh sống, cô nghe miệt ấy có
rất nhiều gỗ qúy, vợ chồng cô gần hết đời, trong nhà không có nổi một bộ
bàn ghế bằng cẩm lai, gụ, để nở mặt mày với thiên hạ.”
Ngừng lại để lấy thêm hơi, bà cô tiếp : “Khi nào nhận được giấy tha,
cháu nhớ về Hà Nội thăm cô, địa chỉ cô ghi sẵn đây. Đây không phải nhà
cô mà nhà một người bạn, cô sẽ dặn họ trước. Cô với cháu là tình thâm
ruột thịt, chính kiến có thể châm chước san bằng được, nhưng dượng là
người dưng, biết cháu không đồng lý tưởng, sợ không niềm nở hay hai bên
có những lời lẽ khiêu khích nhau, mất đoàn kết.” “Cám ơn cô, cháu hiểu
rồi.”
“Thế trong trại cháu làm gì ?”
“Thưa cô, cháu chuyên khâu hủy phân...”
Bà cô quắc mắt, ngạc nhiên : “Phân gì thế ?”
“ Dạ... bò.”
“Bò của trại hay dân?”
“Trại nuôi mấy con, vỗ béo, Tết nầy làm thịt.”
“Ừ, tốt thôi. Bò là loài ăn cỏ nhai lại, phân của chúng không ngại. Chỉ
sợ phân người. Ở trong ngành nông nghiệp lâu, cô biết rất rõ. Trong các
động vật, phân người và loài khỉ vượn là đáng sợ nhất, vì cơ cấu đường
ruột non, ruột già cầu kỳ, khúc chiết, làm cho chất cặn bã thoát chậm và
xử lý qua nhiều dạng phức tạp trước khi thành phân thuần túy. Thôi, hết
giờ thăm cháu rồi. Cô về. Cháu nhớ lấy mấy miếng đường lẻ cho hai em tù
dìu cháu nhé. Ra năm, vợ con cháu ra thăm, nếu rảnh, cô cùng lên thăm
luôn, bằng không cô cũng làm cho cháu vài ký cám rang nữa. Ngày về ghé
thăm cô, ở lại chơi vài bữa, cô sẽ đem cháu ra hồ Hoàn Kiếm chơi, thuê
thợ chụp chung vài tấm ảnh màu. À, cháu Vân nầy, khi nãy cô nói với cháu
mà chưa hết ý, cô nhuộm tóc không phải là cưa sừng làm nghé đâu nhé.
Cưa, là một động tác thời nào cũng…đau, cô không ngu gì.”
Rồi người cô nắm lấy bàn tay lạnh buốt của anh : “Cô đi đây. Cháu ho
nhiều thế, coi chừng hai lá phổi.”Chờ bóng cô khất sau màn hoa chẩu
trắng đục, Hoàng Vân quay lại, nhờ hai
bạn tù hình sự dìu lên xe. Anh lại bật khóc, lần nầy khóc vì trong đời,
anh đã có lần nói dối, mà lại nói dối với cô ruột mình. Mấy ngày sau
bệnh tình Hoàng Vân đã đến hồi nguy kịch, hết cơ cứu vãn, ban giám thị
trại mới điều xe hơi quân đội chở ra Bệnh viện Thị xã Vĩnh Yên. Từ đó
anh đi biệt không về nữa !...
Hồ Minh Dũng
___________
(*) Đừng để cho người đời thấy lúc đầu bạc.
NGUYỄN TRẦN LÊ *VƯỢT BIÊN
VƯỢT BIÊN
Nguyễn Trần Lê
Tôi đứng trước cửa, mắt ráo
hoảnh, nắm chặt bàn tay gầy guộc của Mẹ tôi, tim tôi vẫn đập, hình như
nhịp có hơi mạnh, nhói lên, nhưng tôi vẫn không thể nào khóc, nhìn đôi
mắt buồn rười rượi của Mẹ tôi mà nước mắt đã bắt đầu, lòng như nấc
nghẹn. Vì nếu tôi rơi nước mắt thì chắc chắn sẽ còn làm cho sự bịn-rịn
lâu hơn.
Tôi thưa ; “ Thưa Cậu Mợ, con đi, anh đi các em .”
Mấy đứa em đứng sau Câu Mợ tôi, ngó ra cửa nơi tôi đang đứng. Trời chiều tối,
ánh đèn trong hành lang cư xá Thanh Đa lù mù, tôi không dám nhìn thẳng vào cửa nữa, nắm chặt lấy tay Mẹ tôi và rồi Bố tôi, các em rồi vội bước đi, không dám quay lại, tôi biết rằng đằng sau tôi, nơi cánh cửa Bố Mẹ tôi và các em đang ngó trông theo. Và từ giờ phút này họ sẽ thao thức, không ngủ vì những lo lắng. Vì ngày hôm đó tôi phải tới một điểm hẹn nghỉ qua đêm để sáng sớm hôm sau tới Xa cảng Miền Tây gặp người dẫn đường, tôi và một nhóm ba người nữa sẽ lên xe đò đi Trà Vinh chuẩn bị cho lần vượt biên thứ ba của tôi.
Mờ sáng trước khi xuống Xa cảng, chúng tôi đã vội ghé vào tiệm hủ tiếu gần đó ăn bữa điểm tâm cuối cùng của Sàigòn.
Ánh đèn mờ nhạt của Xa cảng, nhưng xe cộ hành khách đã đông, những tiếng rao hàng nhộn nhịp. Chiếc xe Dodge cổ lỗ đã được hơn nửa hành khách, chật chội trên những hàng ghế da cũ kỹ. Bó người trong xe, tôi lơ đãng nhìn ra ngoài, Sai Gòn vẫn còn một nhịp điệu, những tiếng nổ xình xịch của những chiếc xe đò cũ-kỹ. Những người lơ xe mời chào, lôi kéo hành-khách, ‘Đi đâu cô Hai, anh Hai , xe đi Cần Thơ, Vĩnh Long, Trà Vinh đây, sắp khởi hành, mời Bà con cô bác mau lên xe kẻo hết chỗ! Mời chào, níu kéo như vậy, xe thì máy vẫn nổ như dợm chạy làm mọi người vội vàng chạy, trèo kéo lên xe, cứ như thế mãi gần một tiếng sau xe mới chuyển bánh.
Mặt trời lố dạng, qua khỏi Chợ lớn thì đã lên cao, những dòng xe xuôi ngược, những khuôn mặt xạm kịt vì thời tiết và đời sống. Sài-Gòn sau Giải-Phóng ! 1983, 8 năm sau Giải-Phóng! Nhìn lại những người dân thành-phố, chỉ thấy những bộ áo ngắn! không xe xua, không mầu mè, không kiểu cọ! Làm như quần áo chỉ là để che thân và hòa nhịp với cuộc sống văn minh mới!
Chợt nghĩ đến những ngày xưa, mỗi lần tầu về lại SàiGòn sau những cuộc tuần dương dài hàng tháng trời . Quần áo tiểu lễ sạch trắng, mũ mão, lon lá đứng dàn chào dọc theo hai bên chiến hạm để cặp cầu Bộ Tư-Lệnh Hải Quân, mà nay đã là một anh chàng thường dân không hộ khẩu, không nghề nghiệp, không tương lai, vất vưởng sống từng ngày sau gần 7 năm được nhà nước ưu ái đã cho đi ‘Học tập cải tạo’. Học tập tiến bộ nhà nước đã tha cho trở về đời-sống một người dân ‘Ngụy’. Và tôi đành phải kiếm đường bôn tẩu cho tương lai, chả biêt ra sao, nhưng ít ra cũng không phải xếp hàng cả ngày để nhận vài trăm gram đường, vài lạng thịt hàng tháng!
Xe vẫn bon bon theo quốc-lộ 4, qua nhiều chặng kiểm soát của Công An, lơ xe cứ thế quà cáp và những dúi tay để cho xe đi được nhanh chóng hơn . Trong xe,hành khách đủ mọi thành phần, nhưng có lẽ họ là những người lo buôn bán kiếm cơm, hay là một vài người như tôi, chạy đôn đáo để tìm đường vuợt biên cứu khổ. Mặc bộ đồ không giống ai, bộ quần áo cả hơn 10 năm trước, đầu tóc lòa xòa như thằng lơ xe, không một mảnh giấy tùy thân, đầu óc đã sắp sẵn những gì cần thiết để nếu như bị bắt dọc đường. Xe qua Vĩnh-Long, rẽ trái để hướng về Trà-Vinh, đi thẳng là đường về Cần-Thơ, mà trước đây tôi đã qua lại không biết bao nhiêu lần. Dọc đường những ngôi nhà lá chỏng chơ, chung quanh những cây vườn xanh, tiêu điều, chỉ toàn thấy là những lá cờ đỏ sao vàng và những khẩu hiệu quyêt-thắng. Người dân cư lầm lũi sống! Cũng chả biết họ sống như thế nào?
Tới thị-trấn Trà-Vinh là cũng đã xế trưa, ghé vào quán làm một đĩa cơm, uống vội ly nước trà đá, người dẫn đường ra hiệu theo anh ta để lên xe Lam về Cầu Quang. Đường đất bụi mờ, 12 người trên chiếc xe Lam 3 bánh, mà gần 2 giờ sau mới tới được thị trấn, chợ búa đã thưa thớt, lếch thếch đi bộ theo anh ta, trời đã sẩm chiều, nên cũng không mấy ai để ý đến mình. Gần 20 phút sau tới một quán nước, anh bảo ngồi uống nước, sau đó anh chạy đi một chốc, rồi một người khác lại dẫn chúng tôi tới một ngôi nhà khác, ngồi chờ một hồi lâu đến tối hẳn rồi mới theo con đường đất của thịtrấn để tới một căn nhà nằm dọc theo bờ sông Hậu. Vừa lách qua khỏi cánh cửa, qua ánh đèn dầu leo lét, người chủ nhà dắt chúng tôi vào ngay một căn phòng phía sau đã chuẩn bị sẵn, và nói cho tôi hay ở đây 2 ngày rồi sẽ có ghe đưa ra ghe lớn. Cần gì cho họ hay vì hai vợ chồng ở nhà suốt ngày. Sau đó mới biết là vợ chồng người con của họ cũng theo chuyến này, cho nên họ đã chịu ém chúng tôi ở đó.
Một bữa cơm thanh đạm dọn cho chúng tôi, mọi chuyện vệ sinh cho họ biết để họ coi động tĩnh trước rồi mới cho tôi hay. Mệt mỏi sau một ngày dài từ Sài-Gòn xuống đây, thao thức một lát thì tôi cũng ngủ vùi. Nửa đêm thức giấc vì những tiếng vo ve của muỗi, những tiếng chó sủa bâng qươ, chập chờn. Sáng dậy hơi sớm, đã thấy vợ chồng chủ nhà dọn sẵn cho bữa sáng, cũng chẳng có gì, nồi sôi và ly cà phê. Nhìn qua cửa sổ là sân sau với chum nước và những cây ăn trái, bờ sông không xa, thỉnh thoảng lại thấy những chiếc ghe máy vụt ngang qua cửa sổ. Ngày ba bữa,hôm đầu cũng không thấy gì - êm ả trôi qua- hồi-hộp, nhưng vẫn phải cố gắng tỉnh táo, vì biết rằng có thể ngày mai là sẽ bắt đầu việc của mình.
Sẩm tối hôm sau, sau bữa cơm chiều, vợ chồng người chủ nhà đưa chúng tôi xuống chíếc ghe đuôi tôm trên chất đầy mía ngụy trang, nấp dưới lòng ghe cùng ba người nữa, dọc sông vẫn còn thấy những ánh đèn thấp-thoáng của các ghe câu hay của những người dân qua lại. Miền quê thật yên tĩnh. Văng vẳng tiếng hò cải lương từ một Radio nào đó. Gần 2 tiếng ngồi bó gối trong lòng ghe, người tôi như cứng lai. Tiếng máy chậm lại rồi ủi vào một bờ kinh. Nằm chờ một hồi, đột nhiên có tiếng máy nổ bình bịch giữa sông, một ánh đèn chớp, qua lại, ghe lớn đã tới, chống sào chạy ngược ra giữa dòng! Chúng tôi vội vàng lên ghe lớn, chỉ kịp trao lại mảnh giấy cho người chủ ghe để nhờ họ trao lại cho người tổ chức chuyển về cho gia-đình tôi thông báo là đã lên ghe lớn (Còn chuyện sau này có được hay không thì cũng chả biết sao). Nhóm của tôi chui tọt vào khoang chiếc ghe bầu chuyên chạy trong sông chở nông sản, trống rỗng. Sau ghe là phòng lái, với tay lái là cái cần dài, ngồi trên mũi ghe có thể lái và nhìn hướng đi được, dưới là khoang của chủ ghe. Máy đươc gắn máy Yanmar xanh hai block, lòng ghe trống rỗng. Một tấm bạt nhà binh phủ kín từ trước tới sau, mà hai bên be ghe đã được đóng cao trên bình thường để nâng chiều cao của lòng ghe
Hỏi người tài công sông toán thứ hai của người bạn tôi tới chưa?
Hắn nói sắp tới. (vì phải chia làm hai ba ngả để tiện tránh những sự bất trắc, toán hai của người bạn cùng khóa, anh ta là tài công chính của một chuyến vượt-biên, đã nhiều lần vượt-biên cũng như đi bán chính-thức cũng không trót lọt, tài-sản gần cạn, cuối cùng được một tổ-chức kêu đi cùng gia-đình, nhưng giờ phút chót chính anh ta lại là người bị tổ-chức bỏ lại chỉ vì tin vào những bói toán, có anh đi thì không thể nào thành-công được). Gặp tôi giữa chợ An Đông, ngồi uống cà phê anh đã rưng- rưng nước mắt kể lại những vất-vả, khó-khăn anh đã chịu đựng trong suốt mấy năm qua, hơn 3 năm cải-tạo được tha về ở dưới tỉnh làm ăn và tìm đường vươt biên, vài chuyến không thành, đi bán chính-thức, nhờ có nghề Hải Quân nên không phải trả tiền, nhưng rồi bị bắt, nằm hộp thêm hai năm nữa, gia-đình vất-vưởng, cuộc đời cứ xui xẻo, đến ngày cuối chính tài công lại bị bỏ lại. Vợ con không biết ra sao vì đi dưới miệt lục tỉnh qua ngõ vịnh Thái Lan, tuy gần nhưng nhiều hải tặc, cầu trời khấn Phật. Thôi thì mày để tao nói chuyện với thằng chủ tầu coi sao? Vì họ làm cho gia đình, phần nữa mày gốc Tầu nói chuyện với dân Tầu chắc cũng không khó lắm, thế là sau vài lần gặp mọi chuyện OK, chờ ngày khởi hành. Hơn một năm trời theo chiếc ghe này, không thấy động tĩnh gì, họ tính quá kỹ. Lên xuống hai, ba lần đi dò đường, coi ghe...mãi đến đầu tháng 4 họ mới quyết định. 49 người chen chúc trong chiếc ghe không một chỗ nằm thoải mái! Đúng là đi tìm sự sống trong cái chết ! Thôi cũng đành phó mặc cho trời đất ! Lạy Trời Phật thương con và mọi người cho chuyến đi được bình-an.
Quay qua người tài công sông hỏi: bản-đồ, hải bàn, đèn pin tôi đã mua trao cho chủ ghe trước đây đâu? Mò mẫm trong đêm tối để gắn la bàn, không thể nào có tí ánh sáng cho la bàn. Một tiếng chửi thề ‘Mẹ kiếp’, đã nói cho gắn đèn vào la bàn, nay không có làm sao mà dòm la bàn? người tài công sông im lặng. Anh ta cũng chỉ là một người dân địa phương đi theo ghe để làm và tìm đường vươt-biên.
Mười năm lính biển thưc-sự tôi chưa bao giờ lái một chiếc ghe bầu như thế này, trên tầu đầy đủ dụng cụ hải-hành, có bão lớn hay sóng to cũng không lo lắng lắm. Đằng này ghe trống trơn, chỉ có tấm bạt đóng nẹp phủ lên trên, 49 nhân mạng trong ghe! Trông chờ vào khả năng đi biển của tôi! Mà thưc sự nghĩ lại khả năng đi biển của tôi là khả năng của một người điều khiển những chiện hạm hay những chiến đỉnh đi biển có điều kiện, chứ đâu chỉ để lái chíêc ghe bầu 9 mét. Đã bước lên là phải làm, cũng đành phải gắn cho xong chiếc la bàn. Cầm cái đèn pin dọi quanh, thỉnh-thoảng liếc vào đó mà lái.
Từ Cầu Quang ra cửa Trần Đề quả thật không xa, hai bên bờ sông tối như mực, mặt sông loáng thoáng, ngồi trên nóc ghe, tay cầm lái, nhướng mắt nhìn trước mặt để tìm ánh đèn hải tiêu, nước đã bắt đầu lớn, con tầu chạy chầm chậm, khoảng một tiếng sau, đang ngon trớn, tầu tự dưng chậm lại rồi đứng hẳn, thôi chết rồi, mắc cạn, thử lùi bẻ lại tay lái, nhưng không nhúc nhích, tiến tới không được, kêu mấy cậu thanh niên lấy sào chống, nhưng cũng không được, đành chờ. Mọi người hốt hoảng, những tiếng đọc kinh, khấn vái. Hơn nửa tiếng sau, nước đã cao hơn, thử lại một lần nữa, con tầu lướt tới trước, tiếp tục. Thật hú vía. Ra tới cửa sông, gió đã hơi mạnh.
Biển đen kịt, lờ-mờ những ánh đèn ghe thấp thoáng, những chòm sao chi chít trên trời, đèn la bàn không có, đành phải lái theo kinh nghiệm, nhìn những chòm sao, gió Đông Bắc, lấy hướng 090 thẳng ra khơi, bên trái mờ xa là Hải Đăng Vũng Tầu. Gió đã mạnh hơn cấp 2, nhấp nhô sóng bạc đầu, con tầu lắc lư, hơi chếch xuôi nên cũng đỡ. Ngồi trên nóc ghe xoạc chân ra giữ cần lái, mắt luôn nhìn vào la bàn. Loáng thoáng ánh đèn pin dọi vào la bàn, tôi vẫn cố gắng giữ hướng nhưng cũng không thể nào đúng được, thôi cũng đành để sai biệt + 5 độ. Nhưng nhìn sóng và chòm Nam Tào Bắc đẩu mà đi. Cuộc đời hải nghiệp chưa một lần nào mà đi biển như lần này.
Ngồi trên nóc ghe, khóac thêm tấm áo mưa của người em rể cho từ lâu nay mới thấy hữu hiệu, có nón che, gọn nhẹ, có túi trước ngực đựng ít kẹo. Đã dự tính dù tầu có chạy chậm nhưng với sức gió và nước hy vọng trong 24 giờ đầu cũng có thể chạy được 100 hải lý, nghĩa là qua khỏi vùng kiểm- soát và ngoài khơi đường tầu buôn chạy, như vậy mơi có nhiều hy vọng hơn. Một đêm cầm tay lái không thể nào nhắm măt được, nhờ có gió biển đã giúp tôi thêm phần tỉnh táo. Mặt trời mới nhú lên đàng Đông, nhìn biển rộng bao la, những con sóng bạc đầu nhấp nhô, đã quen với sóng gió, tôi cảm thấy sảng khoái, mới hơn có 9 giờ hải hành, cũng chưa xa bờ được bao nhiêu, tôi và người bạn ngồi trên mũi ghe vừa lái vừa kiểm soát mọi việc, hình dạng những chiếc ghe đánh cá quốc doanh mờ mờ sau lưng. Không một bóng dáng chiếc tầu nào chung quanh, nhường tay lái cho người bạn, tôi nằm ngả lưng ngay tên nóc ghe. Khoảng giữa trưa, trời đổi gió, có it hạt mưa, liếm láp những giọt nước mưa, vị ngọt của viên kẹo làm tôi thấy đỡ một chút, thay phiên nhau 3 người nhưng tôi và người bạn là chính, ôm cần lái, mệt đừ. Mọi người hầu như nằm chết liệt trong khoang, không còn nghe thấy nhưng tiếng đọc kinh nữa. Đã quá mệt mỏi, chắc vậy. Tôi cũng không còn biết gì đã xẩy ra ở trong lòng chiếc ghe nữa! Đâu có biết rằng trong đó họ đã cấu xé nhau vì những giọt nước,miếng ăn. Ói mửa, mệt mỏi, sợ hãi.Chiếc ghe vẫn cứ nhấp nhô. Biển thì vẫn gào.
Đêm thứ hai biết rằng cũng đã xa hải phận, ước tính, tôi đổi hướng 220, ghe đã bớt nhồi, xuôi sóng nên đã thấy dễ chịu. Trời vẫn mưa lâm râm, thấp thoáng vài ánh đèn tầu, phản ứng tư nhiên, qươ đèn vẫy, nào có ai thấy, quá xa, có ai thấy mình? ngộ nhỡ tầu Liên Xô thì cũng chết dở. Lại tiếp tục, mệt thì nằm soải lưng, tay nắm chặt hai thanh sắt trên nóc ghe.
Ngày thứ ba công viêc vẫn tiếp tục, hớp vội tí cháo chủ tầu đưa cho, lại chia nhau lái. Nắng lên không bao lâu trời lại chìm vào mầu xám. Biển đêm thật kinh sợ, không biết nó sẽ xẩy ra cái gì nữa.
Sáng ngày thứ tư, nhấp nhô trên trời đã thấy bóng dáng những con chim hải âu bay lượn, vài chú cá heo lội rượt theo ghe, một tay nắm chặt thanh sắt, một tay cầm cái khăn mặt nhúng tí nước biển thoa mặt cho tỉnh táo. Hình như mình đã nghĩ đến sự sống. Có cá heo tức là có cơ may, có chim là thấy có cơ gần bờ. Nhưng hết ngày cũng chưa thấy gì. Biển vẫn còn đây, bờ vẫn xa !
Trời đột nhiên trở gió, mưa đã bắt đầu nặng hạt, một ít nước ngọt thấm giọng, mà suốt mấy ngày qua mọi người chỉ uống nước sông lợn cợn, được thêm tí cháo. Nhấm ngụm coca cola mà người tài công sông đưa cho, ôi đã làm sao? Đưa cần lái cho bạn tôi, hai bàn tay nắm chặt nóc ghe, nằm lịm đi không biết bao lâu ? người bạn đánh thức tôi dậy và chuyền cho tôi viên kẹo! Lại tiếp tục thay hắn nắm cần ghe. Ngày thứ tư mây đen vần vũ! có mưa, biển đã dịu lại đôi chút! Hình như tôi có cảm giác có mùi hơi đất nào gần đây! Xa xa một vài đốm sáng của chiếc ghe nào đây. Không biết là đâu, Côn Sơn, Cà Mau? Chỉ có chết nếu gặp ghe quôc-doanh! Nhớt đã gần cạn, tôi đâm lo, bây giờ lại phải nhờ gió để đi, trong khi người cơ khí tắt máy, coi lại máy móc.Vừa giương được tấm buồm dã chiến lên, con tầu như đã hứng được gió, chầm chậm theo hướng đi. Những ánh đèn ghe đã biến mất, nhìn chùm sao Nam tào Bắc đẩu ban đêm theo đó mà đi, thỉnh thoảng vẫn lại phải bấm đèn pin để coi lại hướng. Đến sẩm tối, máy đã sửa xong, tiếng máy nổ làm tôi dịu lại, mọi người bớt cầu kinh niệm Phật, tất cả đều đã mệt mỏi. Bực mình vì người chủ tầu đã không lo liệu nước uống và thức ăn cho đầy đủ, tôi đã phải chửi thề, phần vì sóng biển dập dềnh khó mà nấu nướng, họ cũng cố gắng nấu thêm nồi cháo cho mọi người cầm hơi.
Sáng ngày thứ năm, biển đã dịu lại, những cánh chim hải âu đã thấy nhiều. Một làn gió nhẹ, mùi muối, mùi nước biển, mùi tanh của cá đâu đây! Mặt trời đã hạ, mờ xa bóng dáng một hòn đảo? Mừng quá ! Cố gắng lướt tới,gần đó chiếc ghe đánh cá đang bỏ lưới. Không rõ là của ai ! Bắc ống dòm thấy dáng lạ, không giống ghe Thái Lan, vì ghe Thái thường cao và lớn, không giống ghe Kiên giang, Quốc doanh, tôi cũng yên tâm. Nhưng cũng phải kêu mấy cậu thanh niên chuẩn bị dao rựa! Trong trường hợp hải tặc là phải ra tay không nuối tiếc. Đến gần,cũng may họ cũng chỉ là những dân đánh cá. Trông dáng Á châu, đen đủi, tôi chắc là dân Indo hay Mã lai. Ra dấu hiệu, tôi nói người chủ ghe nói bằng tiếng Tầu, họ hiểu. Nói cần ít thức ăn và nước uống. Họ đã cho nồi cơm và ít nước uống. Bàn với mọi người nên bỏ chút ít để họ giúp đỡ. Sau một hồi mặc cả, gom được ít vàng, đưa cho họ, nhờ họ dẫn dắt vào gần đất liền một chút. Họ nói sợ vì tầu tuần bắt được họ là chết. Tôi kêu thôi để đêm tối hãy làm. Và khi vào gần bờ tụi này sẽ lo liệu. Hơn 4 tiếng đồng hồ sau chúng tôi mới thấy bóng dáng bờ, ngoài xa là những ánh đèn ghe giăng lưới. Thôi thế là tạm yên.
Mò mẫm vào được cửa sông, không một tầu tuần nào hay biết. Tới gần tôi bơi vào bờ cầu cứu, người dân trông thấy họ đuổi ra. Nói ra lại tầu tụi Cảnh Sát nó biết nó sẽ ra ngay, nếu ở trên bờ nó bắt là chết. Lập tức tôi phóng xuông sông, một mảnh nhọn đâm sắc vào chân, máu tuôn sối xả, nhưng tôi chẳng biết đâu cứ thế mà lội ra ghe. Vừa leo lên ghe, trong bờ đã có tiếng loa và ánh đèn ra hiệu đi theo họ! Vòng vo trong lạch ,tôi lái tới cầu căn cứ, hóa ra đây là một làng của thị trấn Dungun. Họ lùa chúng tôi lên bờ, trong khi đám lính đi lục soát khắp ghe. Lếch thếch sắp hàng dọc trong sân trại lính, moị người mệt mỏi nằm la liệt trên mặt đất, những lời cầu kinh, khấn Phật cám ơn đã phù-hộ.
Có lẽ rằng đã có những chiếc ghe khác tới đây trước đó ! Nên những người lính Mã lai họ cũng không lạ gì những người như chúng tôi, chỉ bắt tập trung vào một khu vực trong sân, chỉ nơi tiêu tiểu. Và tối hôm đó họ đã cho chúng tôi một bữa ăn nóng ‘Mì gói’. Sướng làm sao! Bốn người lính gác chung quanh. Ăn xong chúng tôi lăn ra đất và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đêm lạnh nhưng có xá gì. Đất liền, Tư Do, như đã có. Mừng. Không hiểu giờ này ở nhà cha mẹ anh em tôi có mừng được như tôi bây giờ hay không? hay lại là những đêm ngày thao-thức.
Mờ sáng nằm nhìn trời mừng rơi nước mắt. Bạn tôi đã ôm chầm lấy tôi và hai đứa cùng khóc,thế là nó đã thoát,nhưng không biết vợ con ra sao ? Vì vẫn chưa liên lạc được. Bữa ăn sáng với một nồi mì gói và ít lon CocaCola đã được trại lính tiếp tế qua Hội Hồng Thập Tự, Lưỡi Liềm Đỏ Mã Lai. Họ đã kêu tôi và chủ tầu lên hỏi cung, từ đâu đi, bao nhiêu người. Ai là chủ tầu, ai lái tầu? mọi cái tôi đều nói hết. Xế trưa, một chiếc xe Búyt của Hội Hồng Thập Tự MãLai đã tới và đưa chúng tôi tới một trại chuyển tiếp khác.
Ba giờ xe Buýt tới Trangannu. Bàn chân tôi nhức nhối, mặc dù đã được trại lính băng bó. Đi khập khễnh, bạn tôi đã phải cõng tôi đi mỗi lúc cần.
Ở trại chuyển tiếp,chúng tôi đã gặp một số anh em tới trước. Họ cũng đang chờ chuyến tầu chuyển qua đảo Pulau Bidong. Một tuần nằm chờ, cơm nước có Hội Hồng Thập Tự Malai lo nên cũng yên. Không một đồng xu dính túi, thèm thuốc lá không thể nào kiếm ra. Loay hoay làm quen với một vài người tới trước, họ chia cho vài điếu! 5 ngày 5 đêm nay thì đã tới đất liền. Ngồi thầm nói “Cậu Mợ ơi, các em ơi! Nếu giờ này gia đình biết được con đã tới được bến bờ MaLai thì chắc mừng lắm.”
Tuy nhiên vài người khi còn ở trại Dungun họ đã nhờ lính MaLai gửi giúp những điện tín báo cho thân nhân bên nhà biết là chuyến đi đã tới bình an. Và nhờ đó người chủ ghe sẽ lại nhà thông báo cho gia đình tôi biết. Tôi chỉ chờ có vậy mà thôi.
Tội nghiệp cho Mẹ tôi, vì lo cho chồng con mà sức khỏe hao mòn. Cha tôi cũng đã phải chịu 6 năm cải tạo suốt từ Long Khánh, Biên Hòa và Hoàng Liên Sơn, Yên Bái. Nghĩ đến những lần mẹ tôi và các em tôi quẩy trên lưng ít thức ăn tiếp tế, trong khi tại nhà mọi người vẫn phải lo từng ngày! Lòng tôi lại nghẹn ngào! Biết bao giờ tôi mới trả được ơn nghĩa sinh thành này. Những ngày chờ đợi, tuy có ăn, có yên, nhưng lòng tôi vẫn tê tái. Ra đi một mình không giúp được một ai trong anh em, gia đình. Tiếc nuối làm sao, lần trước cố đem đi người em trai đi, nhưng không thành phải trở lại, may không bị bắt. Số, tại số. Thôi cuộc đời đã không cho tôi được can đảm và khôn ngoan để bao bọc gia đình thì bây giờ tôi lại tự lo lắng cuộc sống mong có cơ hội giúp đỡ gia đình bằng cách khác vậy.
Con tầu đưa chúng tôi ra đảo cũng khá lớn, chứa hơn 50 người, hơn một giờ tầu mới tới Pulau Bidong, trên cầu tầu, dọc theo bãi biển mọi người sắp hàng đón chúng tôi. Tầu vừa cặp cầu là đã có đại-diện phái-đoàn Cao-Ủy và phái đoàn-trại ra tiếp đón. Những tiếng reo hò, vỗ tay, những lời nồng nàn, ấm cúng, chào mừng chúng tôi đã đến được bến bờ Tư Do. Họ đã tập trung chúng tôi vào hôi trường để khai lý lịch và diễn biến cuộc hải trình. Bốn giờ làm việc, tôi mệt lả. Cũng vừa có tiếng kẻng lãnh cơm. Cũng may, có chút cơm nóng, cá kho, ăn vội cho yên bụng. Còn chuẩn bị cho buổi tối. Có được cái mùng, cái mền cũng đỡ, vài cái chén, đôi đũa, đó là gia tài của tôi khi tới trại. Bộ quần áo độc nhất từ ngày rời Việt Nam vẫn mặc cho đến lúc qua tới Bidong. Một giấc tới sáng không mộng-mị. Yên bình.
Tôi thưa ; “ Thưa Cậu Mợ, con đi, anh đi các em .”
Mấy đứa em đứng sau Câu Mợ tôi, ngó ra cửa nơi tôi đang đứng. Trời chiều tối,
ánh đèn trong hành lang cư xá Thanh Đa lù mù, tôi không dám nhìn thẳng vào cửa nữa, nắm chặt lấy tay Mẹ tôi và rồi Bố tôi, các em rồi vội bước đi, không dám quay lại, tôi biết rằng đằng sau tôi, nơi cánh cửa Bố Mẹ tôi và các em đang ngó trông theo. Và từ giờ phút này họ sẽ thao thức, không ngủ vì những lo lắng. Vì ngày hôm đó tôi phải tới một điểm hẹn nghỉ qua đêm để sáng sớm hôm sau tới Xa cảng Miền Tây gặp người dẫn đường, tôi và một nhóm ba người nữa sẽ lên xe đò đi Trà Vinh chuẩn bị cho lần vượt biên thứ ba của tôi.
Mờ sáng trước khi xuống Xa cảng, chúng tôi đã vội ghé vào tiệm hủ tiếu gần đó ăn bữa điểm tâm cuối cùng của Sàigòn.
Ánh đèn mờ nhạt của Xa cảng, nhưng xe cộ hành khách đã đông, những tiếng rao hàng nhộn nhịp. Chiếc xe Dodge cổ lỗ đã được hơn nửa hành khách, chật chội trên những hàng ghế da cũ kỹ. Bó người trong xe, tôi lơ đãng nhìn ra ngoài, Sai Gòn vẫn còn một nhịp điệu, những tiếng nổ xình xịch của những chiếc xe đò cũ-kỹ. Những người lơ xe mời chào, lôi kéo hành-khách, ‘Đi đâu cô Hai, anh Hai , xe đi Cần Thơ, Vĩnh Long, Trà Vinh đây, sắp khởi hành, mời Bà con cô bác mau lên xe kẻo hết chỗ! Mời chào, níu kéo như vậy, xe thì máy vẫn nổ như dợm chạy làm mọi người vội vàng chạy, trèo kéo lên xe, cứ như thế mãi gần một tiếng sau xe mới chuyển bánh.
Mặt trời lố dạng, qua khỏi Chợ lớn thì đã lên cao, những dòng xe xuôi ngược, những khuôn mặt xạm kịt vì thời tiết và đời sống. Sài-Gòn sau Giải-Phóng ! 1983, 8 năm sau Giải-Phóng! Nhìn lại những người dân thành-phố, chỉ thấy những bộ áo ngắn! không xe xua, không mầu mè, không kiểu cọ! Làm như quần áo chỉ là để che thân và hòa nhịp với cuộc sống văn minh mới!
Chợt nghĩ đến những ngày xưa, mỗi lần tầu về lại SàiGòn sau những cuộc tuần dương dài hàng tháng trời . Quần áo tiểu lễ sạch trắng, mũ mão, lon lá đứng dàn chào dọc theo hai bên chiến hạm để cặp cầu Bộ Tư-Lệnh Hải Quân, mà nay đã là một anh chàng thường dân không hộ khẩu, không nghề nghiệp, không tương lai, vất vưởng sống từng ngày sau gần 7 năm được nhà nước ưu ái đã cho đi ‘Học tập cải tạo’. Học tập tiến bộ nhà nước đã tha cho trở về đời-sống một người dân ‘Ngụy’. Và tôi đành phải kiếm đường bôn tẩu cho tương lai, chả biêt ra sao, nhưng ít ra cũng không phải xếp hàng cả ngày để nhận vài trăm gram đường, vài lạng thịt hàng tháng!
Xe vẫn bon bon theo quốc-lộ 4, qua nhiều chặng kiểm soát của Công An, lơ xe cứ thế quà cáp và những dúi tay để cho xe đi được nhanh chóng hơn . Trong xe,hành khách đủ mọi thành phần, nhưng có lẽ họ là những người lo buôn bán kiếm cơm, hay là một vài người như tôi, chạy đôn đáo để tìm đường vuợt biên cứu khổ. Mặc bộ đồ không giống ai, bộ quần áo cả hơn 10 năm trước, đầu tóc lòa xòa như thằng lơ xe, không một mảnh giấy tùy thân, đầu óc đã sắp sẵn những gì cần thiết để nếu như bị bắt dọc đường. Xe qua Vĩnh-Long, rẽ trái để hướng về Trà-Vinh, đi thẳng là đường về Cần-Thơ, mà trước đây tôi đã qua lại không biết bao nhiêu lần. Dọc đường những ngôi nhà lá chỏng chơ, chung quanh những cây vườn xanh, tiêu điều, chỉ toàn thấy là những lá cờ đỏ sao vàng và những khẩu hiệu quyêt-thắng. Người dân cư lầm lũi sống! Cũng chả biết họ sống như thế nào?
Tới thị-trấn Trà-Vinh là cũng đã xế trưa, ghé vào quán làm một đĩa cơm, uống vội ly nước trà đá, người dẫn đường ra hiệu theo anh ta để lên xe Lam về Cầu Quang. Đường đất bụi mờ, 12 người trên chiếc xe Lam 3 bánh, mà gần 2 giờ sau mới tới được thị trấn, chợ búa đã thưa thớt, lếch thếch đi bộ theo anh ta, trời đã sẩm chiều, nên cũng không mấy ai để ý đến mình. Gần 20 phút sau tới một quán nước, anh bảo ngồi uống nước, sau đó anh chạy đi một chốc, rồi một người khác lại dẫn chúng tôi tới một ngôi nhà khác, ngồi chờ một hồi lâu đến tối hẳn rồi mới theo con đường đất của thịtrấn để tới một căn nhà nằm dọc theo bờ sông Hậu. Vừa lách qua khỏi cánh cửa, qua ánh đèn dầu leo lét, người chủ nhà dắt chúng tôi vào ngay một căn phòng phía sau đã chuẩn bị sẵn, và nói cho tôi hay ở đây 2 ngày rồi sẽ có ghe đưa ra ghe lớn. Cần gì cho họ hay vì hai vợ chồng ở nhà suốt ngày. Sau đó mới biết là vợ chồng người con của họ cũng theo chuyến này, cho nên họ đã chịu ém chúng tôi ở đó.
Một bữa cơm thanh đạm dọn cho chúng tôi, mọi chuyện vệ sinh cho họ biết để họ coi động tĩnh trước rồi mới cho tôi hay. Mệt mỏi sau một ngày dài từ Sài-Gòn xuống đây, thao thức một lát thì tôi cũng ngủ vùi. Nửa đêm thức giấc vì những tiếng vo ve của muỗi, những tiếng chó sủa bâng qươ, chập chờn. Sáng dậy hơi sớm, đã thấy vợ chồng chủ nhà dọn sẵn cho bữa sáng, cũng chẳng có gì, nồi sôi và ly cà phê. Nhìn qua cửa sổ là sân sau với chum nước và những cây ăn trái, bờ sông không xa, thỉnh thoảng lại thấy những chiếc ghe máy vụt ngang qua cửa sổ. Ngày ba bữa,hôm đầu cũng không thấy gì - êm ả trôi qua- hồi-hộp, nhưng vẫn phải cố gắng tỉnh táo, vì biết rằng có thể ngày mai là sẽ bắt đầu việc của mình.
Sẩm tối hôm sau, sau bữa cơm chiều, vợ chồng người chủ nhà đưa chúng tôi xuống chíếc ghe đuôi tôm trên chất đầy mía ngụy trang, nấp dưới lòng ghe cùng ba người nữa, dọc sông vẫn còn thấy những ánh đèn thấp-thoáng của các ghe câu hay của những người dân qua lại. Miền quê thật yên tĩnh. Văng vẳng tiếng hò cải lương từ một Radio nào đó. Gần 2 tiếng ngồi bó gối trong lòng ghe, người tôi như cứng lai. Tiếng máy chậm lại rồi ủi vào một bờ kinh. Nằm chờ một hồi, đột nhiên có tiếng máy nổ bình bịch giữa sông, một ánh đèn chớp, qua lại, ghe lớn đã tới, chống sào chạy ngược ra giữa dòng! Chúng tôi vội vàng lên ghe lớn, chỉ kịp trao lại mảnh giấy cho người chủ ghe để nhờ họ trao lại cho người tổ chức chuyển về cho gia-đình tôi thông báo là đã lên ghe lớn (Còn chuyện sau này có được hay không thì cũng chả biết sao). Nhóm của tôi chui tọt vào khoang chiếc ghe bầu chuyên chạy trong sông chở nông sản, trống rỗng. Sau ghe là phòng lái, với tay lái là cái cần dài, ngồi trên mũi ghe có thể lái và nhìn hướng đi được, dưới là khoang của chủ ghe. Máy đươc gắn máy Yanmar xanh hai block, lòng ghe trống rỗng. Một tấm bạt nhà binh phủ kín từ trước tới sau, mà hai bên be ghe đã được đóng cao trên bình thường để nâng chiều cao của lòng ghe
Hỏi người tài công sông toán thứ hai của người bạn tôi tới chưa?
Hắn nói sắp tới. (vì phải chia làm hai ba ngả để tiện tránh những sự bất trắc, toán hai của người bạn cùng khóa, anh ta là tài công chính của một chuyến vượt-biên, đã nhiều lần vượt-biên cũng như đi bán chính-thức cũng không trót lọt, tài-sản gần cạn, cuối cùng được một tổ-chức kêu đi cùng gia-đình, nhưng giờ phút chót chính anh ta lại là người bị tổ-chức bỏ lại chỉ vì tin vào những bói toán, có anh đi thì không thể nào thành-công được). Gặp tôi giữa chợ An Đông, ngồi uống cà phê anh đã rưng- rưng nước mắt kể lại những vất-vả, khó-khăn anh đã chịu đựng trong suốt mấy năm qua, hơn 3 năm cải-tạo được tha về ở dưới tỉnh làm ăn và tìm đường vươt biên, vài chuyến không thành, đi bán chính-thức, nhờ có nghề Hải Quân nên không phải trả tiền, nhưng rồi bị bắt, nằm hộp thêm hai năm nữa, gia-đình vất-vưởng, cuộc đời cứ xui xẻo, đến ngày cuối chính tài công lại bị bỏ lại. Vợ con không biết ra sao vì đi dưới miệt lục tỉnh qua ngõ vịnh Thái Lan, tuy gần nhưng nhiều hải tặc, cầu trời khấn Phật. Thôi thì mày để tao nói chuyện với thằng chủ tầu coi sao? Vì họ làm cho gia đình, phần nữa mày gốc Tầu nói chuyện với dân Tầu chắc cũng không khó lắm, thế là sau vài lần gặp mọi chuyện OK, chờ ngày khởi hành. Hơn một năm trời theo chiếc ghe này, không thấy động tĩnh gì, họ tính quá kỹ. Lên xuống hai, ba lần đi dò đường, coi ghe...mãi đến đầu tháng 4 họ mới quyết định. 49 người chen chúc trong chiếc ghe không một chỗ nằm thoải mái! Đúng là đi tìm sự sống trong cái chết ! Thôi cũng đành phó mặc cho trời đất ! Lạy Trời Phật thương con và mọi người cho chuyến đi được bình-an.
Quay qua người tài công sông hỏi: bản-đồ, hải bàn, đèn pin tôi đã mua trao cho chủ ghe trước đây đâu? Mò mẫm trong đêm tối để gắn la bàn, không thể nào có tí ánh sáng cho la bàn. Một tiếng chửi thề ‘Mẹ kiếp’, đã nói cho gắn đèn vào la bàn, nay không có làm sao mà dòm la bàn? người tài công sông im lặng. Anh ta cũng chỉ là một người dân địa phương đi theo ghe để làm và tìm đường vươt-biên.
Mười năm lính biển thưc-sự tôi chưa bao giờ lái một chiếc ghe bầu như thế này, trên tầu đầy đủ dụng cụ hải-hành, có bão lớn hay sóng to cũng không lo lắng lắm. Đằng này ghe trống trơn, chỉ có tấm bạt đóng nẹp phủ lên trên, 49 nhân mạng trong ghe! Trông chờ vào khả năng đi biển của tôi! Mà thưc sự nghĩ lại khả năng đi biển của tôi là khả năng của một người điều khiển những chiện hạm hay những chiến đỉnh đi biển có điều kiện, chứ đâu chỉ để lái chíêc ghe bầu 9 mét. Đã bước lên là phải làm, cũng đành phải gắn cho xong chiếc la bàn. Cầm cái đèn pin dọi quanh, thỉnh-thoảng liếc vào đó mà lái.
Từ Cầu Quang ra cửa Trần Đề quả thật không xa, hai bên bờ sông tối như mực, mặt sông loáng thoáng, ngồi trên nóc ghe, tay cầm lái, nhướng mắt nhìn trước mặt để tìm ánh đèn hải tiêu, nước đã bắt đầu lớn, con tầu chạy chầm chậm, khoảng một tiếng sau, đang ngon trớn, tầu tự dưng chậm lại rồi đứng hẳn, thôi chết rồi, mắc cạn, thử lùi bẻ lại tay lái, nhưng không nhúc nhích, tiến tới không được, kêu mấy cậu thanh niên lấy sào chống, nhưng cũng không được, đành chờ. Mọi người hốt hoảng, những tiếng đọc kinh, khấn vái. Hơn nửa tiếng sau, nước đã cao hơn, thử lại một lần nữa, con tầu lướt tới trước, tiếp tục. Thật hú vía. Ra tới cửa sông, gió đã hơi mạnh.
Biển đen kịt, lờ-mờ những ánh đèn ghe thấp thoáng, những chòm sao chi chít trên trời, đèn la bàn không có, đành phải lái theo kinh nghiệm, nhìn những chòm sao, gió Đông Bắc, lấy hướng 090 thẳng ra khơi, bên trái mờ xa là Hải Đăng Vũng Tầu. Gió đã mạnh hơn cấp 2, nhấp nhô sóng bạc đầu, con tầu lắc lư, hơi chếch xuôi nên cũng đỡ. Ngồi trên nóc ghe xoạc chân ra giữ cần lái, mắt luôn nhìn vào la bàn. Loáng thoáng ánh đèn pin dọi vào la bàn, tôi vẫn cố gắng giữ hướng nhưng cũng không thể nào đúng được, thôi cũng đành để sai biệt + 5 độ. Nhưng nhìn sóng và chòm Nam Tào Bắc đẩu mà đi. Cuộc đời hải nghiệp chưa một lần nào mà đi biển như lần này.
Ngồi trên nóc ghe, khóac thêm tấm áo mưa của người em rể cho từ lâu nay mới thấy hữu hiệu, có nón che, gọn nhẹ, có túi trước ngực đựng ít kẹo. Đã dự tính dù tầu có chạy chậm nhưng với sức gió và nước hy vọng trong 24 giờ đầu cũng có thể chạy được 100 hải lý, nghĩa là qua khỏi vùng kiểm- soát và ngoài khơi đường tầu buôn chạy, như vậy mơi có nhiều hy vọng hơn. Một đêm cầm tay lái không thể nào nhắm măt được, nhờ có gió biển đã giúp tôi thêm phần tỉnh táo. Mặt trời mới nhú lên đàng Đông, nhìn biển rộng bao la, những con sóng bạc đầu nhấp nhô, đã quen với sóng gió, tôi cảm thấy sảng khoái, mới hơn có 9 giờ hải hành, cũng chưa xa bờ được bao nhiêu, tôi và người bạn ngồi trên mũi ghe vừa lái vừa kiểm soát mọi việc, hình dạng những chiếc ghe đánh cá quốc doanh mờ mờ sau lưng. Không một bóng dáng chiếc tầu nào chung quanh, nhường tay lái cho người bạn, tôi nằm ngả lưng ngay tên nóc ghe. Khoảng giữa trưa, trời đổi gió, có it hạt mưa, liếm láp những giọt nước mưa, vị ngọt của viên kẹo làm tôi thấy đỡ một chút, thay phiên nhau 3 người nhưng tôi và người bạn là chính, ôm cần lái, mệt đừ. Mọi người hầu như nằm chết liệt trong khoang, không còn nghe thấy nhưng tiếng đọc kinh nữa. Đã quá mệt mỏi, chắc vậy. Tôi cũng không còn biết gì đã xẩy ra ở trong lòng chiếc ghe nữa! Đâu có biết rằng trong đó họ đã cấu xé nhau vì những giọt nước,miếng ăn. Ói mửa, mệt mỏi, sợ hãi.Chiếc ghe vẫn cứ nhấp nhô. Biển thì vẫn gào.
Đêm thứ hai biết rằng cũng đã xa hải phận, ước tính, tôi đổi hướng 220, ghe đã bớt nhồi, xuôi sóng nên đã thấy dễ chịu. Trời vẫn mưa lâm râm, thấp thoáng vài ánh đèn tầu, phản ứng tư nhiên, qươ đèn vẫy, nào có ai thấy, quá xa, có ai thấy mình? ngộ nhỡ tầu Liên Xô thì cũng chết dở. Lại tiếp tục, mệt thì nằm soải lưng, tay nắm chặt hai thanh sắt trên nóc ghe.
Ngày thứ ba công viêc vẫn tiếp tục, hớp vội tí cháo chủ tầu đưa cho, lại chia nhau lái. Nắng lên không bao lâu trời lại chìm vào mầu xám. Biển đêm thật kinh sợ, không biết nó sẽ xẩy ra cái gì nữa.
Sáng ngày thứ tư, nhấp nhô trên trời đã thấy bóng dáng những con chim hải âu bay lượn, vài chú cá heo lội rượt theo ghe, một tay nắm chặt thanh sắt, một tay cầm cái khăn mặt nhúng tí nước biển thoa mặt cho tỉnh táo. Hình như mình đã nghĩ đến sự sống. Có cá heo tức là có cơ may, có chim là thấy có cơ gần bờ. Nhưng hết ngày cũng chưa thấy gì. Biển vẫn còn đây, bờ vẫn xa !
Trời đột nhiên trở gió, mưa đã bắt đầu nặng hạt, một ít nước ngọt thấm giọng, mà suốt mấy ngày qua mọi người chỉ uống nước sông lợn cợn, được thêm tí cháo. Nhấm ngụm coca cola mà người tài công sông đưa cho, ôi đã làm sao? Đưa cần lái cho bạn tôi, hai bàn tay nắm chặt nóc ghe, nằm lịm đi không biết bao lâu ? người bạn đánh thức tôi dậy và chuyền cho tôi viên kẹo! Lại tiếp tục thay hắn nắm cần ghe. Ngày thứ tư mây đen vần vũ! có mưa, biển đã dịu lại đôi chút! Hình như tôi có cảm giác có mùi hơi đất nào gần đây! Xa xa một vài đốm sáng của chiếc ghe nào đây. Không biết là đâu, Côn Sơn, Cà Mau? Chỉ có chết nếu gặp ghe quôc-doanh! Nhớt đã gần cạn, tôi đâm lo, bây giờ lại phải nhờ gió để đi, trong khi người cơ khí tắt máy, coi lại máy móc.Vừa giương được tấm buồm dã chiến lên, con tầu như đã hứng được gió, chầm chậm theo hướng đi. Những ánh đèn ghe đã biến mất, nhìn chùm sao Nam tào Bắc đẩu ban đêm theo đó mà đi, thỉnh thoảng vẫn lại phải bấm đèn pin để coi lại hướng. Đến sẩm tối, máy đã sửa xong, tiếng máy nổ làm tôi dịu lại, mọi người bớt cầu kinh niệm Phật, tất cả đều đã mệt mỏi. Bực mình vì người chủ tầu đã không lo liệu nước uống và thức ăn cho đầy đủ, tôi đã phải chửi thề, phần vì sóng biển dập dềnh khó mà nấu nướng, họ cũng cố gắng nấu thêm nồi cháo cho mọi người cầm hơi.
Sáng ngày thứ năm, biển đã dịu lại, những cánh chim hải âu đã thấy nhiều. Một làn gió nhẹ, mùi muối, mùi nước biển, mùi tanh của cá đâu đây! Mặt trời đã hạ, mờ xa bóng dáng một hòn đảo? Mừng quá ! Cố gắng lướt tới,gần đó chiếc ghe đánh cá đang bỏ lưới. Không rõ là của ai ! Bắc ống dòm thấy dáng lạ, không giống ghe Thái Lan, vì ghe Thái thường cao và lớn, không giống ghe Kiên giang, Quốc doanh, tôi cũng yên tâm. Nhưng cũng phải kêu mấy cậu thanh niên chuẩn bị dao rựa! Trong trường hợp hải tặc là phải ra tay không nuối tiếc. Đến gần,cũng may họ cũng chỉ là những dân đánh cá. Trông dáng Á châu, đen đủi, tôi chắc là dân Indo hay Mã lai. Ra dấu hiệu, tôi nói người chủ ghe nói bằng tiếng Tầu, họ hiểu. Nói cần ít thức ăn và nước uống. Họ đã cho nồi cơm và ít nước uống. Bàn với mọi người nên bỏ chút ít để họ giúp đỡ. Sau một hồi mặc cả, gom được ít vàng, đưa cho họ, nhờ họ dẫn dắt vào gần đất liền một chút. Họ nói sợ vì tầu tuần bắt được họ là chết. Tôi kêu thôi để đêm tối hãy làm. Và khi vào gần bờ tụi này sẽ lo liệu. Hơn 4 tiếng đồng hồ sau chúng tôi mới thấy bóng dáng bờ, ngoài xa là những ánh đèn ghe giăng lưới. Thôi thế là tạm yên.
Mò mẫm vào được cửa sông, không một tầu tuần nào hay biết. Tới gần tôi bơi vào bờ cầu cứu, người dân trông thấy họ đuổi ra. Nói ra lại tầu tụi Cảnh Sát nó biết nó sẽ ra ngay, nếu ở trên bờ nó bắt là chết. Lập tức tôi phóng xuông sông, một mảnh nhọn đâm sắc vào chân, máu tuôn sối xả, nhưng tôi chẳng biết đâu cứ thế mà lội ra ghe. Vừa leo lên ghe, trong bờ đã có tiếng loa và ánh đèn ra hiệu đi theo họ! Vòng vo trong lạch ,tôi lái tới cầu căn cứ, hóa ra đây là một làng của thị trấn Dungun. Họ lùa chúng tôi lên bờ, trong khi đám lính đi lục soát khắp ghe. Lếch thếch sắp hàng dọc trong sân trại lính, moị người mệt mỏi nằm la liệt trên mặt đất, những lời cầu kinh, khấn Phật cám ơn đã phù-hộ.
Có lẽ rằng đã có những chiếc ghe khác tới đây trước đó ! Nên những người lính Mã lai họ cũng không lạ gì những người như chúng tôi, chỉ bắt tập trung vào một khu vực trong sân, chỉ nơi tiêu tiểu. Và tối hôm đó họ đã cho chúng tôi một bữa ăn nóng ‘Mì gói’. Sướng làm sao! Bốn người lính gác chung quanh. Ăn xong chúng tôi lăn ra đất và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đêm lạnh nhưng có xá gì. Đất liền, Tư Do, như đã có. Mừng. Không hiểu giờ này ở nhà cha mẹ anh em tôi có mừng được như tôi bây giờ hay không? hay lại là những đêm ngày thao-thức.
Mờ sáng nằm nhìn trời mừng rơi nước mắt. Bạn tôi đã ôm chầm lấy tôi và hai đứa cùng khóc,thế là nó đã thoát,nhưng không biết vợ con ra sao ? Vì vẫn chưa liên lạc được. Bữa ăn sáng với một nồi mì gói và ít lon CocaCola đã được trại lính tiếp tế qua Hội Hồng Thập Tự, Lưỡi Liềm Đỏ Mã Lai. Họ đã kêu tôi và chủ tầu lên hỏi cung, từ đâu đi, bao nhiêu người. Ai là chủ tầu, ai lái tầu? mọi cái tôi đều nói hết. Xế trưa, một chiếc xe Búyt của Hội Hồng Thập Tự MãLai đã tới và đưa chúng tôi tới một trại chuyển tiếp khác.
Ba giờ xe Buýt tới Trangannu. Bàn chân tôi nhức nhối, mặc dù đã được trại lính băng bó. Đi khập khễnh, bạn tôi đã phải cõng tôi đi mỗi lúc cần.
Ở trại chuyển tiếp,chúng tôi đã gặp một số anh em tới trước. Họ cũng đang chờ chuyến tầu chuyển qua đảo Pulau Bidong. Một tuần nằm chờ, cơm nước có Hội Hồng Thập Tự Malai lo nên cũng yên. Không một đồng xu dính túi, thèm thuốc lá không thể nào kiếm ra. Loay hoay làm quen với một vài người tới trước, họ chia cho vài điếu! 5 ngày 5 đêm nay thì đã tới đất liền. Ngồi thầm nói “Cậu Mợ ơi, các em ơi! Nếu giờ này gia đình biết được con đã tới được bến bờ MaLai thì chắc mừng lắm.”
Tuy nhiên vài người khi còn ở trại Dungun họ đã nhờ lính MaLai gửi giúp những điện tín báo cho thân nhân bên nhà biết là chuyến đi đã tới bình an. Và nhờ đó người chủ ghe sẽ lại nhà thông báo cho gia đình tôi biết. Tôi chỉ chờ có vậy mà thôi.
Tội nghiệp cho Mẹ tôi, vì lo cho chồng con mà sức khỏe hao mòn. Cha tôi cũng đã phải chịu 6 năm cải tạo suốt từ Long Khánh, Biên Hòa và Hoàng Liên Sơn, Yên Bái. Nghĩ đến những lần mẹ tôi và các em tôi quẩy trên lưng ít thức ăn tiếp tế, trong khi tại nhà mọi người vẫn phải lo từng ngày! Lòng tôi lại nghẹn ngào! Biết bao giờ tôi mới trả được ơn nghĩa sinh thành này. Những ngày chờ đợi, tuy có ăn, có yên, nhưng lòng tôi vẫn tê tái. Ra đi một mình không giúp được một ai trong anh em, gia đình. Tiếc nuối làm sao, lần trước cố đem đi người em trai đi, nhưng không thành phải trở lại, may không bị bắt. Số, tại số. Thôi cuộc đời đã không cho tôi được can đảm và khôn ngoan để bao bọc gia đình thì bây giờ tôi lại tự lo lắng cuộc sống mong có cơ hội giúp đỡ gia đình bằng cách khác vậy.
Con tầu đưa chúng tôi ra đảo cũng khá lớn, chứa hơn 50 người, hơn một giờ tầu mới tới Pulau Bidong, trên cầu tầu, dọc theo bãi biển mọi người sắp hàng đón chúng tôi. Tầu vừa cặp cầu là đã có đại-diện phái-đoàn Cao-Ủy và phái đoàn-trại ra tiếp đón. Những tiếng reo hò, vỗ tay, những lời nồng nàn, ấm cúng, chào mừng chúng tôi đã đến được bến bờ Tư Do. Họ đã tập trung chúng tôi vào hôi trường để khai lý lịch và diễn biến cuộc hải trình. Bốn giờ làm việc, tôi mệt lả. Cũng vừa có tiếng kẻng lãnh cơm. Cũng may, có chút cơm nóng, cá kho, ăn vội cho yên bụng. Còn chuẩn bị cho buổi tối. Có được cái mùng, cái mền cũng đỡ, vài cái chén, đôi đũa, đó là gia tài của tôi khi tới trại. Bộ quần áo độc nhất từ ngày rời Việt Nam vẫn mặc cho đến lúc qua tới Bidong. Một giấc tới sáng không mộng-mị. Yên bình.
Nguyễn Trần Lê
ĐẶNG ĐÌNH HƯNG * Ô MAI
Ô MAI
Đặng Đình Hưng
Roman poem
1 2
Ô
mai là tác phẩm cuối cùng của tác giả quá cố Đặng Đình Hưng, được viết
ít lâu sau Bến lạ (đã xuất bản năm 1991, NXB Văn Nghệ TP. Hồ Chí Minh). Ô
mai mang một hình thức đặc biệt, có lẽ chỉ có riêng ở tác giả và cũng
chỉ xuất hiện một lần: trên nền một độc thoại nửa thơ nửa văn xuôi, hiện
lên câu chuyện tình hư hư thực thực với những đoạn hát đôi của nhạc
kịch, xen kẽ là những tùy bút đầy không khí và những đối đáp lý thú về
công việc sáng tạo mà ông gọi là “thể ngiệm”. Gọi đây là một tác phẩm
thơ thì nó là thứ thơ không chút bận tâm đến những qui ước có sẵn về
thơ. Và quả thật nó là thơ đến tận cùng, ở một ngôn ngữ đầy nhạc tính
bên trong, nén chặt và âm vang, gợi cảm và gợi tưởng, ở chất trữ tình
trí tuệ, bông đùa rớm máu. Nó là thơ ở công phu “làm tiếng việt”, thứ
tiếng Việt - Đặng Đình Hưng, quanh co và nhảy vọt, chắc nịch và lan man.
Ô
mai là hình ảnh nội tâm của một “người thể ngiệm” sống chỉ để cảm nhận
thế giới xung quanh và cảm nhận bản thân mình qua tất cả các giác quan.
“Anh gọi đó là “nhập” – Thấy”. Sau những “cơn thể ngiệm” chỉ để xếp “vào
va ly”, sau mọi “giao lưu” đã mòn, con người “cô đơn toàn phần” (“cô
đơn là cứ phải toàn phần mới sinh năng lượng”) khao khát đến vô vọng một
“người không quen”. “Người không quen” bất ngờ hiện ra, lại là cô bé “Ô
mai” tủi nhục và trong sáng, đầy thương mến, của đời thường. Cô bé đem
đến cho “người thể ngiệm cô đơn” một lần duy nhất những dòng thơ dịu
dàng xanh tươi và bâng khuâng lạ. Để rồi lại biến đi như mộng - “Ô
mai-em” là thực hay là mộng? - đẩy ông vào cơn thể ngiệm cuối cùng, bế
tắc. Tuy nhiên, chỉ một lần đến với ông, “Ô mai-em” trở thành sự cứu
rỗi, thành màu xanh lay động chốn “siêu hầm” nơi ông tự cô lập.
Nếu Bến lạ là cơn mê sảng của một tâm hồn đầy khát vọng bị dồn nén, thì có thể coi Ô mai như một sự giải thoát. Sự giải thoát mà tác giả đã gặp được ở cuối cuộc đời bi kịch của ông.
(Lời giới thiệu của Hoàng Hưng)
Sống khuôn nhịp. Tới mức người cùng cái ngôi nhà năm tầng này như thuộc. Thuộc jờ đi, về, sức nặng, sức nhẹ, dài ngắn bàn chân cầu thang.
Những câu hỏi thường lệ: đi đấy à - jờ này chưa đi à - vừa có người tìm ông.
Ai nhỉ? Hỏi thôi, chứ người đó thì biết. Chỉ người đó, [1] không ai, không ai tìm cả.
Vắng. Anh thường ngồi jờ dài, chẳng nghĩ. Chỉ cảm. Cảm bằng da. Da của mắt - bàn tay - chủ yếu là lưng. Tới mức toàn thân gắn hẳn vào không khí, đồ vật, tường, buồng. Rầm rì một cái chợ không lời dưới chân, anh rầm rì vỗ theo. Toàn thân, một con sông trôi, xô đẩy những cảm jác, những sực chợt. Một cơn mưa hình záng. Những hạt hột vỗ vỗ. Anh gọi đó là “nhập”- Thấy.
Những lúc này, hễ có jì phiền, ví dụ cần làm một điều jì thực tế ra tiền chẳng hạn, anh xua phăng đi. Khinh. Tư thế đó chốc chốc ngắt ra bằng hé cửa trò chuyện một cách cực kỳ mát dịu với một cháu nhỏ láng jiềng gõ guốc xíu ngoài hành lang tới trao đổi câu cú gồ ghề văn fạm.
Sau những cuộc cảm jác này, lệ - một ngày hai lần, anh ra quán. Uống, và nhìn. Nhìn người. Anh ngồi dài, tắm vào cái số đông di động ở quán. Cùng ngần ấy cảm jác - lạc thú. Cái ầm ầm ở quán, anh ầm ầm vỗ theo.
Sống như vậy nhiều năm, anh thấy thoải mái. Thoải mái
tới sảng khoái. Bởi thế, hễ có ai tốt bụng gợi ý là nên tìm một cái trại
sống cho tĩnh, anh lịch thiệp không đáp. Như vậy, tự tại. Trên cái nền
tự tại này, thỉnh thoảng (hình như cứ năm năm một lần) lại nổi lên, có
thể nói chồm lên một cơn xáo động. Xáo động mà anh gọi là “xáo động thể
ngiệm”. Cụ thể, đã có những thể ngiệm đi tới tạm sơ kết, gần như tổng
kết hẳn. Thể ngiệm về danh lợi quyền - tình-ước mơ - kiến thức jì đó…-
những cái gọi là đề bắt buộc của đời (các tập chép, đóng, xếp từng
chồng, fân loại đánh số). Khi nghe bàn, anh điềm đạm nghĩ qua việc khác.
Triệu
chứng những cơn thể ngiệm này là nếp sống thay đổi. Thay đổi đột ngột.
Vẹo khuôn nhịp. Ồn ào - thình lình lặng thinh. Ứ tràn trề - lại za ziết
tự kiềm chế. Cố nhiên, sinh hoạt làn da ján đoạn. Có khi đình hẳn. Ít
ngày này, những triệu chứng lại xuất hiện. Chiều hướng như thể lại một
cơn thể ngiệm. Thể ngiệm jì, chưa biết. Nhưng đích là có: trầm ngâm -
cửa sổ đóng ban ngày.
Điều lạ so với tuổi, cơn này có vẻ nặng hơn các cơn trước.
Cứ tấy lên - bồn chồn - người xọp da tái. Cài fòng nhỏ, rít thuốc liên tục, lúc lúc ngước lên já sách.
Triệu
chứng còn cho thấy cơn này ngấu hơn các cơn trước - vẻ công phu. Dáng -
âm - hình- màu… coi như xong qua các cơn trước. Dù sao, quyến luyến,
anh cũng để đúng năm ngày ôn luyện lại - động tác sửa soạn cho việc nhập
cơn này: sổ tay anh, mấy điều lộn đi lộn lại: vị - nếm - gu - khó.
Cho nên phương châm của anh là thính - kỹ. Anh ra chợ.
1. Chợ
Lần này không ngồi ở jữa chợ, ồn. Anh lui vào một quán không nhìn thấy, mà từ quán nhìn thấy các dòng đi - xe - người - những cái rổ rá - mớ rau - như thể một fông động. Thú, cực thú! có lúc mải ngắm và nếm (nếm là đích) anh quên khuấy một cái chén trên tay.
Nếm cả một cái chợ không fải là chuyện dễ. Fải có một động cơ cực mạnh: Thèm. Có thèm mới ăn được. Kiểu nhà thơ, người ta ăn tái.
ăn tái bình minh
ăn tái buổi chiều
ăn (ràu rạu) cả mặt trời [2]
kiểu người thịt, người ta ăn mâng
đi anh
mâng
thứ bảy… jờ dâng
mâng lại mùa mâng
mâng/cần
Con sông quên
Con sông lên
quên hết đợi chờ
Anh cảm thấy bất lực. Không phải thiếu thèm. Ngược lại, thèm cứ chồm. Mênh mông! Không điều khiển được. Chợt - thu gọn lại - một thèm bé - bé da diết: một mùi hương tóc. Tóc cả thảy bảy loại: ngắn - dài vai - tóc óng chanh bồ kết - tóc mồ hôi nức nở (vuốt cho em) - tóc đêm nhòe dưới vòm đèn.
Hương trời tóc - thở tóc - jật mình! hương người.
Nhưng, tìm tóc fải con sông quên. Anh đi quên. Thế là vào cơn thể ngiệm.
Có người bảo đây là cơn thể ngiệm số 7. Thực ra, anh không đặt tên đánh số. Cứ chồng đống lên nhau các cơn khác nhau. Cơn trước chưa xong, tiếp ngay cơn sau, kể cả các cơn cũ cũng tấy lên cùng dự. Bởi thế, ai hỏi, anh chỉ nói: Thế, thế. Không đánh số được cái thèm.
Kể từ buổi một dúm nguyên âm ă ấ ra đi, chưa bao jờ anh thấy fức tạp hơn cái cơn thể ngiệm này - cơn thèm. Thèm tổng hợp, đóng cục, đem ra cắt bằng các fích tự vị, không được. Lại còn là một lao động nhọc mệt cần sự phối hợp của toàn bộ ngũ quan, kể cả cơ bắp. Mà thú vị, thèm đi, thèm lại. Một cực thèm có thể tới ba lần. Có khi hàng ngày. [3] Điểm cao của thèm có khi chụm lại tất cả các thứ thèm: ăn - nghe - nhìn - ngắm, chẳng hạn ăn một quả chuông buông jờ…
Công việc phức tạp. Anh lại fải ra chợ.
Không như trước ngồi ngắm suông ở một quán, mà sà xuống cụ thể như mọi người: ăn - gắp - xin tí tương dấm… Ăn trực tiếp. Xách lên tay một con cá chép, mở cái mang ra xem có hồng tươi. Lên tay một tảng thịt. Nghe trọng lượng. Đi duyệt một lượt các mẹt gan - tim - bù dục - chân jò - thủ - lòng tràng. Tung nhẹ tay một quả xoài năm ký nâng niu. Lặng lẽ ngắm không lời một quả quýt đỏ chôn báo động… Nhưng đẹp vẫn là gạo. Gạo có khuôn mặt hiền. Đố thấy một mảy may ác ý. Chả cứ gạo mình thon (cái gọi lờ hăm mấy) mà mình bầu, tròn nom cũng thích. Đặm.
Xát máy tuy trắng - bốp, song hẳn mất một cái jì. Tiếc! Cho nên đáng tin hơn cả vẫn là gạo jã bằng chân người. Anh đi duyệt một lượt - có khi hai lượt - các loại: tẻ - nếp - trắng - đỏ (may ra còn đỏ lốc). Nói riêng về nếp, với cái mùi chớm sương, chỉ nom hình một hạt nếp cái là đã thấy sữa và hương trời. Nhìn anh loay hoay, quay đi quay lại cái khoanh chợ thúng - mẹt - bao tải - tay nải gạo, người tinh ý thấy không fải chỉ là để nắm cái hương - vị - dáng - hình jì đó - như thường lệ ở anh - mà rõ vẻ một suy tính. Cái suy tính từ nhiều ngày này theo dõi không buông anh. Biết thế - biết thế! nói sau.
Trở về quả quýt đỏ chôn - nhất là chớm - người ta thấy bao jờ cũng làm anh gai gai, khó nói. Nhất là thêm một tiếng buông: ai mua rươi ra mua… Cái tiếng nữ cao lê thê dài dọc fố mùa tro thổi thốc trời đông. Ngoại ô và phố bé. Bất thần anh đang ngồi trong một tiếng thở vang.
Cho nên có người còn cho cơn thể ngiệm này là cơn thể ngiệm tiếng vang. [4] Mà thật! Thế thì không hết mất. Cái jì cũng làm cớ.
Từ một quả bầu - dài mặt - đến con kiến - tha fương. Từ một bóng gà xa đi vào bụi thẳm tới những vệt bước chân đi quên bên một sườn đồi. Từ một cựa mình gối bé đến bóng đôi đi trên bãi biển xa vời…
Anh bèn tự kiềm chế, không mở rộng xúc động nữa. Trở về khuôn nhịp! Khuôn nhịp không lâu, cơn thèm lại chồm lên - dữ dội hơn. [5] Bèn fải thôi khuôn nhịp. Fải đi vào jao lưu.
Nhưng jao lưu với ai. Thoạt, tìm mãi không ra. Soi gương cũng không thấy. Anh lại “đi xa ra fố nửa jờ”. [6] Về - Thấy! Vội lấy jấy bút ra jao lưu hẳn với người không quen. Không quen có một mùi hương vị. Hương vị từ lâu không thấy ở quen. Thèm cái mùi không quen này! Tưởng chừng như khát. Thư “Tôi thèm quá! Thèm cái không quen. Tới với tôi đi người không quen ạ người ơi! Thiết tha- khẩn khoản - van nài - S.O.S”.
Thư gửi đi lúc nào - Chắc gửi ngay. Chỉ biết (nói trước một chút) số mệnh thư có hồi âm. Hồi âm ngày thứ bảy. Lúc nhận hồi âm, anh đang bận tiến hành gấp - ác liệt - đợt ba của cơn thể ngiệm jao lưu này. Cơn có já trị ngoặt đời anh.
2. Một cái ngoặc.
Cái ngoặc được đính vào - có thể tháo ra khỏi truyện - một tư liệu đời anh.
TG
Ác liệt sao? mệt, kiệt sức, tuyệt vọng hay jì vậy? mà một hôm tinh mơ đã thấy anh đóng cửa lại, jở và mang bày toàn bộ ja sản jấy má của đời mình ra sàn nhà. Một đống. Lẫn lộn với chiếu, mền chăn, cùng các hợp bụi (khoảng ba tầng). Jở ra làm jì thế? dọn nhà à? Chỉ biết thấy anh hí hoáy, fân khoanh khu. Đây khu já sách - dăm ba cuốn cứ lẽo đẽo đi theo nhau qua các cuộc dọn nhà - không nỡ rứt nhau ra. Sách và người thường nhìn lại nhau bằng cái bìa. Khoảng cách nhìn lại cứ thưa dần. Hình như có tới ngoài ba năm nay. Đây khoanh các mảnh, tờ các loại gập lẫn vào mấy chiếc fong bì tem đã bóc - vài cái cacpôtan mừng năm mới đã xưa hoen.
Cùng khoanh, khoảng vài chục mẩu kê ra những đồ nhỏ:
khăn mặt - đánh răng
cạo râu - quần áo lót - máy lửa
bút - kính
chìa khóa nhà…
Có lẽ của các cuộc lên đường nhỏ
Một tập những mảnh (mực - chì bi - chì thường) viết vội.
Nội dung na ná như nhau:
- Đến không gặp, chín giờ sáng - ký…
- ba lần đến không gặp - ký …
- ra ngay xiếc! ký tắt
- bà cụ x chết 4 giờ sáng - về ngay v.v…
Những mảnh treo cửa vào một cái đinh
lòng thòng một mẩu bút chì buộc dây thép - Ba sấp - riêng một thời jan gần đây - lên tới một trăm tờ mẩu. Đọc những mảnh mẩu, có cái đặc biệt là hiện lên một cách dễ chịu - những khuôn mặt của vòng sống, những ngẫu nhiên của ngày. Có khi cả những cảnh ngộ.
Ngừng. Như nghĩ một cái jì, như jải lao lấy sức tiến vào một khoanh khác. Khoanh một sấp những bức thư đặt trong một bìa các tông vải dán gãy đã long, đen mốc cùng một tấm ảnh không album xếp lẫn lộn nhau trong một tờ jấy đã ố vàng.
Thư nhiều loại, một số bằng pelure ngoại, khổ to, dầy. Thư người thân nói chuyện đời thân. Đời thân gồm có thiếu nhi - chữ mực tím nguều ngoào. Có cái đã lớn hơn vài chục năm.
Điều lạ, không một lá thư tình. Chưa yêu à? Hay tình đã fai xa.
Ảnh. Thuốc long ra. Những khuôn mặt chập lại. Fải nhẹ tay bóc ra. Lâu chưa? Không mở ra nhìn - không mở do thiếu tình - hay ghim tình mà thời jan ăn mặt. [7] Thời jan ăn cả đá, cả sắt, thành rỉ sắt chuyển thành vôi đất - chả cứ người - nhan sắc và công danh.
Và đây khoanh cuối cùng. Khoanh một cái va li. [8] Cái va li này cũng đã từng đi theo nhau lâu năm qua những thăng trầm - hợp tan tan hợp - những hình bóng cảnh huống - những vị mùi. Va li đựng các cơn thể ngiệm buộc từng chồng, fân loại đánh số và những thể ngiệm dở dang (non) quàn lại.
Mỗi lần gặp lại, hai bên nhìn nhau - mở ra - xua mấy con dán - đóng lại. Nhìn nhau mừng không - nhớ nhung không - fức tạp - mà an bài.
Bắt đầu cuộc lọc - thải và jữ. Khác các cuộc lọc trước, lần này anh thận trọng từng tờ, từng mảnh mẩu - đắn đo. Một lúc lâu, lọc được một đống bùng nhùng, có những tờ vò vo nhanh.
Chốc chốc lại bới cái đống ra xem có lẫn lộn một cái gì (như thể có thể níu lại, vớt).
Công việc bên ngoài như vậy. Thì cơn jông bên trong chạy theo tốc độ - theo từ của bão - lên tới cấp 10, 11, có khi 12 jó xoáy.
Cho nên mệt. Nhưng cái mệt như thể đã có sự thuận tình, mệt ngũ vị: cay - mặn - chát và ngòn ngọt.
Dùng dằng trước cái đống này. Ở hay đi? Cái đống hiện thân một mảnh đời dài. Một cuộc tổng tảo mộ. Để làm jì mà tổng tảo mộ! Một quyết định jì đây? Hay chỉ là cơn ngiện bệnh tật quen ăn quá khứ che lấp đi cái hiện hành. Thì thình lình, một tiếng bên trong: đi! bến con sông không tắm lại hai lần - đi! những thay đổi mong nhất cũng có cái vị buồn buồn đấy.
Thế là định. Định xong, anh thấy gọn và khỏe. Khỏe mệt nhoài.
Anh nằm xuống jữa cái đống ngổn ngang (như jữa một chiến địa chưa thu dọn).
Thiếp đi lúc nào không biết. Trong cơn thiếp, như có tiếng gõ cửa. Gõ khẽ, lâu lâu gõ lại - rồi thôi - anh ngủ hẳn.
*
Tiện anh ngủ, nói vắng anh những điều mà người ta bàn tán xung quanh anh những cơn thể ngiệm của anh - và anh. Những người này fần lớn tốt bụng - hoặc ít nhiều tốt bụng.
hỏi: thể ngiệm cô đơn làm gì? Chắc ông buồn lắm?
đáp: cô đơn mà là buồn? Thú vị đấy. Cô đơn, tôi về tôi - ông về ông. Tiện!
- cô đơn mức độ nào thì tốt?
- cô đơn là cứ phải toàn fần mới sinh năng lượng. Năng lượng 1! Từ 1 mà đi
hỏi: thể ngiệm đặm nhạt là thế nào? Nhạt có việc jì không?
đáp: 3 loại nhạt: nhạt 1 - nhạt 2 - nhạt 3 - Nhạt 3 thì cực độc - Đây ông xem fích đánh số - Nhạt 3: jả - thông dụng gọi là fô
hỏi: thể ngiệm dài ngắn là thế nào? Chắc ông không ưa lải nhải?
đáp: Fép văn là thế. Ít - ít - ít nữa thì tốt. Đây là ông xem fích. Dài: ôi lải nhải!
một loạt ý kiến khác gộp lại thành lời bình fẩm:
thực ra, ông ta đi vào những cơn thể ngiệm này để làm jì? đời vỡ từ lâu - tay trắng - nợ đầm đìa. Mà cứ đi vào những thể ngiệm đâu đâu - Ai trả công - ai dùng. Một thể ngiệm xong, vào va li. Tiếp một thể ngiệm, lại vào va li. Thế thì hết đời. Jời đầy.
Đáp: thế chả nhẽ con gà đẻ trứng - nuôi con - gầy mõ thân mình đi, cùng là jời đầy à? (một số lứa đẻ ấp, đẻ ấp, rồi jà, rồi chết. Con gà đâu tính toán khi sinh).
Lại như loài cỏ. Có những thứ li ti ở trong rừng - không hoặc chưa ai biết đến (cái công dụng của mình) thế mà cũng cứ gắng bằng toàn lực toài ra qua rặm thẳm. Thế cũng là jời đầy à? Ôi đã sinh mà không sinh có được đâu. Âu cái lí sinh! [9] một tiếng: không phải chuyện jời đầy. Thể ngiệm thì tốt thôi. Nhưng ra đời được, thì phải tôi với bà đi Văn Điển.
Anh cười. Bình bàn cái cười của anh, một người bạn đông tây lên tiếng: những loại thể ngiệm này thuộc loại thời đại nơi nơi hiện có và fải có. Chỉ còn xem nó khớp với cái ism nào, tôi đã tra -nó chả ism gì, cứ thường thường là tốt.
Một anh khác cười to - miệng rộng - yêu đời.
Một anh: fải!!! cảnh ngộ như vậy là phải.
Riêng một anh (người ấy) trầm trầm: nó thế đấy, con libiđô [10] .
Số đông bận đời mình, không chú ý những thể ngiệm này. Hoặc chú ý tầm xa khi có dịp. Xa nhưng gần. Vô tư - ấm, vài cái ngĩ kiểu: xem dáng uống thì thong dong nhàn tản-từng jọt kéo dài. Mà dáng ăn thì vất vả - hối hả. Như thể cái việc ăn là để cho qua đi mà thôi.
- Còn jì nữa mà ăn, uống cả rồi!
- Không hẳn thế. Có lúc ngồi trước một mâm đầy, anh ta uống rất lâu. Khi mọi người ăn xong, anh ta cũng xong, không động đũa. Hình như với anh ta, việc ăn làm ngừng trệ mạch nghĩ. Nom cái dáng anh ta ngồi uống một mình, thấy có cái jì chạy bên trong khá kịch liệt. Có thể là anh ta làm việc. Dù sao thì cũng là số jời không cho ăn, thế thôi.
- Thế thì anh ta dại. Thể ngiệm là điều không nắm trong tay, không có thật. Đây! miếng thịt lụa bày trên đĩa sứ (cộng hoa thể) đó là cái có thật. Duy nhất thật. Cho nên, của vạn loài, cái jống nhà thơ là dại nhất. Toàn mải mê đi.
ăn hoa
ăn không
ăn những tình không
Răng tốt/ cứ đòi ăn
Cả một sa mạc không tình
- Chả fải tất cả. Cũng có những nhà thơ ăn thật. Âu, mỗi người một kiếp.
- kiếp cái anh này lệch lạc.
- ừ, nhưng fải ngĩ thế này. Có người đàn bà ăn dở để sửa soạn đẻ: ăn gạch - ăn khế - ăn than -ăn bức vách… nhưng người ta đẻ.
- ai khiến đẻ!
- ai mà khiến hoặc không khiến người được đẻ!
……………
……………
…………..
Đại khái vậy. Các luồng đi. Riêng một luồng rợn nhất luồng rõi anh vào tận jấc ngủ. Tiếng cười gằn nhạt: bảo mà! chỉ dẫn tới ô danh - tiêu diệt mà thôi.
Người ngủ ú ớ. Một sa mạc kinh hoàng. Dơ hai tay cầu cứu. Tới ngay đi, tới với tôi đi, người ơi!
Trí vẫn tỉnh, định nói to lên điều đó. Nhưng cơ thể không tuân. Định thần mạnh hơn nữa - định toàn thần, anh thốt được tiếng ra. Xong, bình tĩnh mở mắt. Thì ra một đêm rét. Anh đang nằm trên đống jấy. Đông đã tới bao jờ. Mấy tia nắng đông lé loi cửa kính. Qua rồi cơn ác mộng ma đè. Sờ lại, thân thể nguyên. Gắng một nụ cười, anh định thần đứng dậy (hết ngoặc).
3. Một ngày đi
Thực hiện quyết ngị chiều hôm trước-cái quyết ngị trọng đại và ngần ấy khó mới đạt được, anh sửa soạn chuyến đi jao lưu - jao lưu một ngày.
Việc sửa soạn như thường lệ ở anh-gồm trước hết là một fép tạo mới, bằng cách cạo râu - tắm (hễ mùa đông thì nước nóng) - thay toàn bộ áo quần - nhất là đôi tất - chân thật khô lau cái khăn không. [11]
Khoan khoái-vẻ thong dong, anh ra fố. Thành bại cho cơn thể ngiệm đặt tất cả vào chuyến đi này. Chuyến đi sẽ gỡ cho anh cái tắc từ một số ngày. Tắc mới gây mất tự tin - hơn thế đưa tới tự ngờ (cái điều đau đớn ấy).
Vậy anh đi. Có một điều khác với các lần đi trước. Các lần trước, mải mê cái chủ yếu - cái bao quát, thì kì này - có lẽ tại méo mó ngề ngiệp - anh bị hút vào toàn chi tiết.
Phố: những dòng đi, lúc đậm, lúc nhạt. Vội - vướng - tránh xe nhau. Một chi tiết hấp dẫn/ là chỉ mới một cơn jó đông sang - chưa kịp rụng lá vàng - mà sớm mai lên hết các bộ đồ - kể cả cái khăn quàng nữ hai vòng che mũi - những bộ đồ - một số mang màu năm ngoái - thậm chí những năm rất xa xưa. Những bộ đồ cứ đều kì cất đi - rồi lại mang ra, xen vào, những bộ đồ chói ở những thành fần thanh thiếu nữ, thanh niên. Ngoài ra mấy cái áo zòng zọc thanh niên tay cộc cứ fóng xe nhanh ngược jó. Anh đi giữa họ với cái đồ đoocmơi - tuy sờn khuỷu nhưng kranh ngực còn đứng / anh cố đứng ngực mình theo.
Đi! phố - ngoặt fố - lại ngoặt fố. Chợ li ti chợ. Những cái mẹt, mải mê những cái mẹt thành ra những chợ qui mô tim – gan - jò thủ - anh không vào - từ lâu đã thể ngiệm xong - các quán đồ mỡ/ người lịch sự lau mồm đi ra - cô gái ngồi đuôi con vetpa tân trang nổ máy - anh cũng không vào. Đã thể ngiệm/ năm nào quên rồi. Những quán ăn công với một cái đuôi, và nhanh tay cái ghế/ anh cũng không vào.
Đã thể ngiệm kỹ qua các cuộc xuống tàu ga ngày hạ, tay xách nách mang kèm trẻ con và một bu gà. Lác đác vài khuôn mặt nhỡ ngước mắt nhìn nhau thì nhạt quá! hao hao quen khi học cùng trường với nhau ở một thời xa / hoặc xa xưa làm việc quan hệ qua loa với nhau thành một nơi công sở. Thành ra, đi đã khá lâu/ chưa gặp jao lưu. Chán! anh bèn ngĩ ra một fép - cho vui - fép gọi là tự tủm tỉm. Fép này júp rất tốt trong tình huống chưa có jao lưu. Tủm tỉm rằng jả sử cơ nhỡ thiếu một hào (điều này đang có thật) mà - để xem người đời phản xạ - dại dột khi tự jới thiệu mình là “người thể ngiệm”, thì ắt bị tự ái chết, tự ái tới xúc phạm: ai biết thể ngiệm là quái gì, thiếu một hào thì trả một hào!
Anh đi fố fố cột đèn. Tiếng sau lưng: có jì bán không chú. Anh khẽ lắc đầu. Chả cứ hỏi anh, mà có thể bất luận ai qua. Ngừng ở một quán rau công. Một cái đuôi dài (có lẽ cải bắp cải lơ về).
Bèn tủm tỉm là nhỡ đi thẳng lên người thứ nhất nhờ mua kết hợp một xu hành hoa, thì ắt lập tức: xếp hàng đi ông kia! Mà jả sử lại dại dột đi tự jới thiệu (cho thêm phần sức nặng) rằng mình là người thể ngiệm, thì lập tức: thể ngiệm thể ngụng gì, chị hàng đừng bán!
- bán cho người ta. Người ta là đàn ông. Mua có một xu hành. Mà nom dáng người chắc có điều jì vội vã. Đưa đây tôi mua hộ! Quay nhìn, tiếng mắng phần lớn là của các cháu choai choai nam nữ tuổi chua. Qua các tủ kính tạp hóa bày dăm ba cái lược mới anh nhìn lướt. Các quầy đồ cũ -chủ yếu các quần áo cũ - anh không nhìn (vờ không nhìn cái người thân ấy). Đứng tần ngần một lát ngã tư, anh quay vào fố trong. Cái khúc fố ngăn ra bằng hai biển sơn cắm hai đầu. Cho trẻ con chơi. Ngoài vài cháu xách chai không - cha mẹ sai đi mua nước mắm hoặc mua rượu có khách - hoặc rượu cho bố cháu ngày hai bữa. Các cháu đều bận vào con ngựa hoặc cái xe đạp vòng nhỏ. Anh đứng ngắm - xa xôi - không lời - quay đi.
Thế là suốt từ sáng chưa jao lưu. Bèn ngĩ ra một vài nơi đã jao lưu rồi. Jao lưu lại vậy. Thoạt là mấy cái quán vòng tròn quen gọi là quán độc đáo. Một vòng người ngồi làm độc đáo trên miệng chén tròn. Anh nhòm vào, tự nhủ: thôi, mòn mòn - dù sao cũng un souvenir - Tiếp tới một vài quán quen gọi là: quán không mòn [12] -anh nhòm vào: cũng mòn! mòn từ lâu. Thế còn quán đồng ngiệp? - đồng ngiệp? - đồng ngiệp nào? Không có đồng ngiệp.
Hiện ra một loạt khuôn mặt. Một bộ đồ gồm hầu hết các vần chữ cái. Những khuôn mặt tự lao vào đời. Jữa cái mênh mông/ kiểu họ/ họ đi tìm lí jải một cái jì - một cái jì mà họ cho là có thật/ cầm chắc được ở trong tay như họ ngĩ:
- mai, trận nữa ốc đi!
- không, ta cứ cộc cộc.
Nhưng jờ này đến thì A đi làm -B bảng fấn -C đi trẻ đón con - V cắt đinh - O chăn lợn băm chuối - U ngồi dán đèn lồng.
Đành gác lại - Anh đi tới một nơi. Một nơi quen ngủ trưa (thay đêm) cho tới chiều tà. Đứa con nói: bố cháu đi thư viện. Anh ngồi lại. Ngồi một mình. Ngồi rất lâu.
Về - fố lác đác đèn. Anh đi fía hồ nước. Jờ tình duyên - Những tình duyên bờ nước. Anh tránh nhìn. Họ cũng tránh nhìn anh. Quen chân, anh đi vào một quán - diện người thân. Quán bà cụ -Mấm: Thế là một ngày đi.
[1]La Mã II (Kômik)
[2]Lune atroce - soleil amer (Rimbaud)
[3]cơm
[4]lẽ cố nhiên ấu thơ
[5]hỏi người phau con bướm mini vườn thơ ấy
[6]Lirik
[7]nhà thời gian ở đâu? Đực hay cái? - nài xin biết nhà, sẽ sẵn sàng gõ cửa.
[8]một va li im lặng - va li đi đường - ai lại đi đường ngay ở trong nhà (Kômik)
[9]Thánh Thán (tựa Mái tây)
[10]libiđô mấy cháu, mà hôm qua gặp, bụng lại chửa tướng (chú thích này của tác giả bị NXB Hội Nhà Văn cắt bỏ khi in)
[11]1. thỏi phấn (Bến lạ)
[12]1. ước mơ à
Nguồn: NXB Hội Nhà Văn, 1993
Thursday, November 7, 2013
CTV * KHÔNG ĐƯỢC TỐ THAM NHŨNG
Đại biểu quốc hội bị chỉ đạo 'không phát biểu về tham nhũng'
CTV Danlambao
- Phát biểu tại buổi họp quốc hội vào sáng ngày 7/11, đại biểu Lê Như
Tiến thuộc đoàn Quảng Trị đã tiết lộ một thông tin 'động trời': “Mỗi
lần ra họp Quốc hội là lãnh đạo địa phương căn dặn rất kỹ: phát biểu gì
cũng được, trừ tham nhũng, vì nếu còn cơ chế xin cho thì mình xin ai
cho. Càng không nên phát biểu tham nhũng ở địa phương vì dại gì vạch áo
cho người xem lưng”.
Vị đại biểu hiện đang là Phó chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng của QH bày tỏ sự lo ngại: “Vậy là cuộc chiến chống tham nhũng có nguy cơ triệt tiêu trên diễn đàn Quốc hội” (Theo báo Tuổi Trẻ).
“Thế nhưng, bây giờ đang có một thực trạng đáng lo ngại, đó là việc người dân cũng đang vô cảm với công tác phòng chống tham nhũng. Họ tố cáo tham nhũng nhưng không được cơ quan chức năng giải quyết, phản hồi. Thậm chí họ còn bị những kẻ tham nhũng không từ một thủ đoạn nào để trả thù, dằn mặt, bắt cóc người thân để gây áp lực, vứt ma túy vào nhà. Người tố cáo, chống tham nhũng đang trở nên đơn thương độc mã, nhiều người còn khuyên ĐB QH nên im lặng là vàng”, đại biểu Tiến cho biết.
Việc đại biểu quốc hội được chỉ đạo phải phát biểu theo định hướng là
điều mà ai cũng biết. Thế nhưng, tình trạng trên do chính miệng một đại
biểu quốc hội thừa nhận thì đây quả là một thông tin 'động trời'. Điều
này gián tiếp xác nhận những lời hô hào về quyết tâm chống tham nhũng
của nhà cầm quyền CSVN cũng chỉ là khẩu hiệu lừa dối nhân dân.
Theo đại biểu Trần Quốc Tuấn (đoàn Trà Vinh), mỗi ngày họp quốc hội tính
sơ sơ cũng tiêu tốn hết 1 tỷ đồng tiền thuế nhân dân. 'Không phát biểu
về tham nhũng' thì quốc hội họp để làm gì?
Trường hợp của đại biểu Lê Như Tiến không phải là cá biệt, nhất là đối
với một quốc hội toàn đảng viên đảng cộng sản như hiện nay. Đến một
'lãnh đạo địa phương' còn dám chỉ đạo đại biểu quốc hội phát biểu, thì
việc người dân gọi là quốc hội bù nhìn quả không sai chút nào.
'Lãnh đạo địa phương' ở đây được dự đoán có thể là một quan chức tại Quảng Bình - nơi mà đại biểu Lê Như Tiến đại diện.
CẨU NHẬT TÂN * CÔNG AN TRA TẤN
Công an tra tấn ông Nguyễn Thanh Chấn được Thủ tướng và Bộ trưởng Bộ Công an khen thưởng
Cầu Nhật Tân - Ông
Nguyễn Thanh Chấn, người bị kết án chung thân oan uổng và đã thụ án
được 10 năm vừa tố cáo một số cán bộ Công an Bắc Giang tra tấn, ép cung
bắt nhận tội giết người. Một trong những sỹ quan Công an này tuy vẫn
tiếp tục bị kiện vì tra tấn và bức cung trong một vụ tử hình oan khác
lại vừa được Thủ tướng Chính phủ và Bộ trưởng Bộ Công an tặng bằng khen
vì đã lập thành tích xuất sắc trong sự nghiệp bảo vệ chủ nghĩa xã hội.
Nhờ đó, người này đã leo lên vị trí lãnh đạo một cơ quan thuộc Công an
tỉnh Bắc Giang. Một người nữa thì được đề bạt và nâng quân hàm sau vụ
anh Chấn và hiện là Phó trưởng công an huyện Lục Nam.
Thượng tá Đào Văn Biên: điều tra viên, người trực tiếp tra tấn, ép cung
ông Nguyễn Thanh Chấn. Sau vụ này, ông Biên được thăng quân hàm và đề
bạt lên chức Phó Thủ trưởng Cơ quan Cảnh sát Điều tra Công an tỉnh Bắc
Giang. Thượng tá Đào Văn Biên hiện còn bị gia đình bị cáo Hàn Đức Long
(huyện Tân Yên) tố cáo việc Thượng tá Biên tra tấn, đánh đập, ngụy tạo
chứng cứ, hồ sơ vụ án khiến anh Hàn Đức Long bị Tòa án Nhân dân tỉnh Bắc
Giang kết án tử hình oan năm 2011. Anh Long đang chờ thi hành án tử
hình trong trại giam Kế.
Mặc dù nổi tiếng tại tỉnh Bắc Giang với cái mác “chuyên gia tra tấn”
nhưng Thượng tá Biên vẫn được Bộ trưởng Bộ Công an (tại tờ trình số
1358/TTr-BCA-X11) và được Trưởng ban Ban Thi đua – Khen thưởng Trung
ương (tại tờ trình số 917/TTr-BTĐKT) đề nghị khen thưởng và sau đó được
Thủ tướng cấp Bằng khen (tại Quyết định số 919/QĐ-TTg) vì đã lập thành
tích xuất sắc trong sự nghiệp bảo vệ chủ nghĩa xã hội. Theo thông tin
bên trong, ông Biên dự kiến được cơ cấu lên làm lãnh đạo Công an tỉnh.
Còn điều tra viên Ngô Đình Dung, người cũng trực tiếp tham gia tra tấn,
bức cung ông Nguyễn Thanh Chấn, kết thúc chuyên án oan, cũng được thăng
quân hàm và đề bạt lên giữ chức vụ Phó trưởng Công an huyện Lục Nam,
tỉnh Bắc Giang.
Cái Quyết định khen thưởng chết tiệt kia đã lý giải tại sao anh X im
thin thít trong vụ này. Còn chú Tư thì lên ngay báo đưa ra mấy tuyên bố
cực kỳ hùng hồn.
http://caunhattan.wordpress.com/2013/11/07/cong-an-tra-tan-ong-nguyen-thanh-chan-duoc-thu-tuong-va-bo-truong-bo-cong-an-khen-thuong/
Xin nghe một lão trượng hát ca tụng Đoàn Văn Vưon chống cộng sản cướp nhà, cướp đất
http://caunhattan.wordpress.com/2013/11/07/cong-an-tra-tan-ong-nguyen-thanh-chan-duoc-thu-tuong-va-bo-truong-bo-cong-an-khen-thuong/
Xin nghe một lão trượng hát ca tụng Đoàn Văn Vưon chống cộng sản cướp nhà, cướp đất
CHÂU VĂN THI * TÔN THẤT TẦN
Viếng đám tang cụ ông Tôn Thất Tần - người bị chế độ CS bỏ tù 32 năm không xét xử
Châu Văn Thi (Danlambao)
- Được tin nhạc phụ của nhà thơ Trần Mạnh Hảo là cụ ông Tôn Thất Tần
vừa qua đời, chúng tôi tất tả đi viếng đám tang của cụ ông ở chùa Đại
Giác, Phú Nhuận. Sau khi thắp hương xong cho cụ, chúng tôi có ngồi nói
chuyện với gia đình. Bà Tôn Nữ Giáng Tiên cho biết ông là một trong
những người tù lâu năm nhất dưới chế độ cộng sản. Dù tuổi cao sức yếu,
ông vẫn còn minh mẫn đến những ngày cuối đời nhưng từ lâu ông đã không
còn màng chuyện thế sự...
*
Facebook của nhà văn Phạm Đình Trọng có viết về ông Tôn Thất Tần như sau:
- Mười ba tuổi, chú bé Tôn Thất Tần đã mồ côi cha vì Cộng sản. Tháng
chín, năm 1930 phong trào Xô Viết Nghệ Tĩnh nổi lên. Những người nông
dân giáo mác gậy gộc trong tay ầm ầm kéo đến huyện đường Nghi Lộc, nơi
bố Tôn Thất Tần là Tôn Thất Hoàn đang là tri huyện. Trong tay tri huyện
Tôn Thất Hoàn có một đội lính lệ hơn ba mươi quân bảo vệ an ninh trong
huyện nhưng tri huyện Tôn Thất Hoàn không đưa quân ra đối đầu với những
người nổi dậy sẽ gây đổ máu. Ông cùng một viên lục sự tay không ra gặp
những người nông dân. Quan huyện Tôn Thất Hoàn cùng viên lục sự liền bị
những nông dân chặt đầu.
- Hai mươi bảy tuổi, anh thanh niên Tôn Thất Tần đã trở thành người tù
Cộng sản chỉ vì anh bộc lộ chính kiến phản đối Hiệp định 6.3.1946 do Hồ
Chí Minh kí với Pháp thỏa thuận cho quân Pháp vào miền Bắc Việt Nam thay
thế quân Tàu Tưởng giải giáp quân Nhật. Năm mươi chín tuổi, ông già Tôn
Thất Tần mới bước ra khỏi nhà tù Cộng sản.
Cáo Phó: Cụ ông Tôn Thất Tần qua đời - Thượng thọ: 96 tuổi
Nhà hoạt động Nguyễn Hoàng Vi và Lưu Trọng Kiệt thắp hương trước linh cữu của cụ ông Tốt Thất Tần.
Tác giả thắp hương trước linh cữu của cụ ông Tôn Thất Tần.
Linh cữu được quàn tại chùa Đại Giác, Phú Nhuận.
Nói chuyện, chia buồn với gia đình.
*
Nhà văn Phạm Đình Trọng còn cho biết:
Cuộc đời người tù của cụ Tôn Thất Tần kéo dài qua đời ba đảng Mác xít:
Đảng Cộng sản Đông Dương, đảng Lao động Việt Nam, đảng Cộng sản Việt
Nam. 96 năm có mặt trên cõi đời thì một phần ba cuộc đời cụ Tôn Thất
Tần, 32 năm (1946 – 1977), để lại trong nhà tù Cộng sản.
Đày đọa một con người 32 năm trong nhà tù cộng sản hà khắc tưởng đã là
kỉ lục về sự tàn nhẫn, độc ác của một thể chế phản con người. Nhưng từ
2009 kỉ lục này đã bị phá bởi người tù Nguyễn Hữu Cầu, một sĩ quan quân
đội Việt Nam Cộng hòa. Đến nay người tù Nguyễn Hữu Cầu đã có 37 thâm
niên trong tù. Con số kỉ lục này chưa dừng lại.
Lấy bạo lực công an, tòa án, nhà tù đối phó với dân, trả lời những tiếng
nói khác biệt của dân, Nhà nước Cộng sản đã tạo ra những bản án tàn
bạo, man rợ với Tôn Thất Tần, Nguyễn Hữu Cầu, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải,
Tạ Phong Tần, Cù Huy Hà Vũ . . . Đó là tội ác chống con người, chống
nhân dân, chống lại những tiếng nói thường tình của một xã hội dân sự,
tội ác cộng sản. Lịch sử sẽ khắc ghi và phán xét!
Văn hiến Việt Nam là: Lấy trí nhân thắng cường bạo; Việc nhân nghĩa cốt ở
yên dân. Một Nhà nước không còn trí nhân, không còn nhân nghĩa, chỉ tồn
tại bằng bạo lực, bằng cái ác là Nhà nước đó đã tự khai tử ngay từ khi
ra đời. Bạo lực dù mạnh đến đâu cũng không thể tồn tại lâu bền. Bạo lực
càng tran lan là bước đường cùng càng đến gần. Nhà nước đó cùng với
những công sai, những quan tòa, những cai ngục sẽ không trốn được bản án
nghiêm khắc và ô nhục của Nhân dân, của lịch sử dành cho họ.
Nhà văn Phạm Đình Trọng, Lê Phú Khải trước linh cữu cụ ông Tôn Thất Tần
Châu Văn Thi - Phóng viên lề dân tường trình từ Sài Gòn
MINH VĂN * KẺ HUYỄN
Trang Chủ
Bài viết mới nhất
Những kẻ huyễn hoặc mọc rêu
Posted by chuyenhoavietnam ⋅
Minh VănTrong lịch sử loài người, chưa có trang sử nào đau thương và đẫm máu hơn trang sử Cộng Sản, và cũng chưa có chế độ nào ngược đời phi nhân như vậy. Ấy thế nhưng điều lạ lùng là từ xưa tới nay không có một chế độ nào tự ca ngợi bản thân hơn thế cả. Đảng Cộng sản cầm quyền và lãnh tụ của họ bao giờ cũng vĩ đại ngất trời qua hệ thống truyền thông độc quyền duy nhất, vì vậy mà nhân dân là kẻ thấp hèn và luôn phải phục tùng chế độ. Đảng Cộng sản tự ca ngợi bản thân như một như cầu để tồn tại và lừa dối người dân. Để đến nỗi, thế giới thì người ta đã phát triển văn minh giàu mạnh, còn đất nước Việt Nam vẫn nghèo nàn lạc hậu. Nhìn quanh, người ta đã bay trên bầu trời tự do, trong khi mình đã phủ đầy rêu phong.
Không
chỉ duy nhất ở Việt Nam, mà tất cả các quốc gia Cộng Sản đều như vậy,
vì họ có cùng một mô hình. Sự huyễn hoặc lừa dối là khởi nguồn của mọi
chế độ Cộng Sản, và cũng là cách thức để họ tồn tại, hòng che dấu sự sai
trái và phi nhân.
Vì
vậy mà việc tuyên truyền ca ngợi lãnh tụ và đảng luôn nằm trong chiến
lược sống còn của bất kỳ chế độ Cộng sản nào, nó như một hành động lên
đồng điên rồ hoặc bệnh dịch nguy hại. Đó là căn bệnh kinh niên mãn tính
của Cộng Sản, nó chưa thể chấm dứt chừng nào cái đảng ngược đời này còn
tồn tại. Ngày nay, tội ác và sự sai trái của các chế độ Cộng Sản đã được
phơi bày ra trước ánh sáng của lịch sử. Thế nhưng, mấy quốc gia Cộng
sản còn sót lại vẫn tự ca ngợi và huyễn hoặc bản thân, vì như đã nói, đó
là căn bệnh mãn tính và nhu cầu tồn tại của họ.
Ở bên Trung Quốc láng giềng của chúng ta, đồng chí Mao Trạch Đông (thủ phạm giết hại mấy chục triệu người dân) được gọi là mặt trời hồng của Phương Đông.
Một thời gian dài, tệ sùng bái đồng chí này như một bệnh dịch, đến nổi
phàm bất kỳ cái gì mà ông ta nói ra đều trở thành chân lý và khuôn vàng
thước ngọc cho tất cả mọi người. Còn Phi-đen Cát-xtơ-rô – Lãnh tụ đảng
Cộng sản Cu Ba – thì được coi là một chiến binh vĩ đại với cái tài diễn
thuyết siêu phàm. Họ nói rằng đồng chí này có thể nói một lúc mấy ngày
mà không biết chán (người dân thì bắt buộc phải nghe, cực chẳng đã).
Trong khi thực chất ông ta là một kẻ chuyên đặt bom phá hoại đường tàu
và khủng bố giết người. Rồi còn Kim Jong-un của đất nước Triều Tiên cha
truyền con nối nữa. Đồng chí này được truyền ngôi khi mới ngoài 20 tuổi.
Theo báo chí nước này thì ông Kim Jong-un được sinh ra tại một ngọn núi
thiêng huyền thoại của đất nước, lúc ông chào đời thì xuất hiện một
ngôi sao trên bầu trời, ánh sáng lấp lánh chiếu rọi khắp muôn phương.
Quả là nghe như trong truyền thuyết vậy.
Ngoài
một bộ máy tuyên truyền có chủ đích, thì việc sáng tác các bài hát để
ca ngợi lãnh tụ và chế độ cũng có một không hai. Chưa và không bao giờ
nhiều hơn như vậy, số lượng các bài hát ca ngợi lãnh tụ và chế độ Cộng
sản thì quả thực vô tiền khoáng hậu. Xứng đáng là đệ nhất huyễn hoặc thế
gian.
Đám
lâu la Cộng Sản không ngừng ca ngợi và rỉ tai người dân về sự vĩ đại
của lãnh tụ và đảng, hòng bồi đắp thêm sự vững bền cho chế độ. Dưới đây
là đoạn đối thoại giữa một lâu la Cộng sản và người dân (mà chúng ta vẫn gọi là dân đen):
Lâu la Cộng Sản:
- Trên thế giới, tôi chưa từng thấy ai vĩ đại hơn đảng và Bác Hồ ta.
Dân Đen:
- Ông thấy vĩ đại chỗ nào?
Lâu la Cộng Sản:
-
Thì Bác Hồ một đời vì nước vì dân, không vợ không con. Đảng thì đã lãnh
đạo toàn dân tiến hành hai cuộc kháng chiến thần thánh, giành lại độc
lập tự do cho đất nước.
Dân Đen:
-
Ông có biết ông Hồ có mấy con riêng không? Hai cuộc chiến tranh phi
nghĩa do đảng Cộng Sản gây nên đã giết hại mấy triệu sinh mạng đồng bào?
Để bây giờ dựng nên một chế độ độc tài tàn bạo, chứ có phải giành lại
độc lập tự do gì đâu?
Rồi Dân Đen nhìn Lâu la Cộng Sản lúc này đã tái mặt, nói tiếp:
- Ông có biết trái đất này sắp bị diệt vong hay không?
Lâu la Cộng Sản hoảng hốt hỏi:
- Tại sao vậy? Thế thì phải làm sao bây giờ?
Dân Đen:
-
Vì sắp va chạm với một tiểu hành tinh khác. Thế giới người ta đang nghĩ
cách cứu trái đất bằng cách bắn đầu đạn hạt nhân để làm trệch quỹ đạo
của tiểu hành tinh đó.
Lau những giọt mồ hôi lúc này đã lấm chấm trên trán, Lâu la Cộng Sản lắp bắp:
- Thế giới người ta giỏi…giỏi…thật. Cứ như Việt Nam mình thì chết…chết…đến nơi rồi mà còn không biết.
Bấy giờ Dân Đen mới phì cười:
-
Ông chẳng đã nói là thế giới chẳng ai giỏi và vĩ đại hơn đảng Cộng sản
và Bác Hồ rồi còn gì? Sao không đưa mấy thứ đó ra mà cứu trái đất đi?
Nguyên
nhân của sự chậm tiến và ngu dốt là tự ca ngợi bản thân. Huyễn hoặc
chính mình là khởi nguồn và cũng là kết thúc của chế độ Cộng Sản. Vì nó
sẽ bị chính sự thật dấy lên lật đổ, để mà lấy lại chân lý cho đất nước
và nhân dân.
(8/11/2013)
Labels:
BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 286
No comments:
Post a Comment