Search This Blog

Hoi Nghi Dien Hong

Wednesday, 30 November 2016

THẾ GIỚI SIÊU HÌNH=TRẺ RANH=TÔ HẢI=BIỂU TÌNH=


Friday, October 21, 2016

Thursday, May 30, 2013
SƠN TRUNG * THẾ GIỚI SIÊU HÌNH
THẾ GIỚI SIÊU HÌNH
TRONG MỘT VÀI TIỂU THUYẾT HIÊN ĐẠI
Từ xưa, dân ta đã có hai hạng người là hạng tin thần thánh, ma quỷ, một số không tin mà còn bài bác. Kinh Thư nói rằng khi nghi ngờ, nghĩa là mình không thể dùng lý trí, lý luận để hiểu và giải quyết thì mới  bói tóan. Xem bói cũng nên chọn thầy giỏi và nên theo ý kiến đa số.

Từ khi Pháp đô hộ Việt Nam nhất là từ khi cộng sản nổi lên, tuyên truyền chủ nghĩa Marx, đề cao duy vật, chỉ trích duy tâm  và ra lệnh cấm thờ cúng và các phong tục thì tinh thần vô thần được đẩy lên cao.
Các nhà khoa học chỉ nghiên cứu thế giới vật chất, thế giới vô hình không phải là đối tượng của họ.
Các chính trị gia, triết gia thì  đối tượng nghiên cứu không phải về thế giới vô hình cho nên không thể có nhận định chính xác vê thế giới vô hình. Ý kiến của Marx hay ai đó chỉ là chủ quan, thiên kiến, không đúng sự thực. Marx nhân danh khoa học nhưng tất cả ý kiến ông đều duy tâm, phản khoa học vì ông không hề chứng minh.

Các tôn giáo đều tin linh hồn tồn tại nhưng đó là tin chứ chưa và không được chứng minh. Tôn giáo này có thể tự hào rằng tôn giáo mình khoa học hơn tôn giáo kia nhưng không có quyền chê tôn giáo khác là mê tín. Lẽ dĩ nhiên có những phong tục mà đa số đều nhận thấy sai lầm như tục bên Ấn Độ đem xác người thả xuống sông Hằng vì việc này  gây ô nhiễm....

Một vài người khi nghe Đạo Phật nói rằng bản thân ta cũng có ma (ngũ ấm ma).Tham sân si là ma ở trong lòng ta. Nghe giảng như vậy một số nhà sư duy vật liền chỉ trích việc tin tưởng ma quỷ. Ông ơi, đầu ông cạo trọc hay để tóc? Ông ở chùa hay ở nhà với vợ con ? Ông theo cộng sản hay theo Phật? Ông theo cộng sản thì nên đi dép râu, đội nón cối, ra ngã ba đường hoặc vào cơ quan  đảng mà tuyên truyền chủ thuyết Marx và bài xích mê tín dị đoan . Nếu ông theo Phật thì  nên đọc giáo lý cho kỹ. Đức Phật đã nói về sáu nẽo luân hồi trong đó có thiên giới, ngã quỷ, a tu la, địa ngục...là thế giới vô hình, là thế giới của ma quỷ thần thánh.

Không ai chứng minh được có thế giới vô hình nhưng không vì thế mà ta phủ nhận nó  . Như ta không thấy vi trùng nhưng không thể kết luận là vi trùng  không hiện hữu. Cũng vậy, ta gọi khoảng không trên trời  là   không gian nhưng không có nghĩa là trên đó  không có gì hết.

Ta không thấy gì nhưng một số người đã có kinh nghiệm về ma quỷ thánh thần. Không ai cũng có thể thấy ma quỷ, thánh thần cái ấy là do  cơ thể chúng ta. Một số có thể ngồi đồng người ta bảo là nhẹ vía. Còn người nặng vía thì hồn không nhập. Người ta cũng bảo là tùy căn cơ: "Sơn ăn có mặt, ma bắt có người."Tất nhiện cũng có những kẻ dối trá, lừa bịp, buôn thẩn bán thánh.

Sau một thời gian cấm đoán, bổ báng duy tâm thần bí, nay bói toán, đồng cốt, thờ cúng đã trở lại. Một số có kinh nghiệm như chính họ đã thấy ma quỷ, đã nghiệm thấy lời thầy bói hay chiêm bao mách bảo là đúng.
 Marx và đảng cộng sản vỗ ngực là khoa học và chống mê tín dị đoan. Họ coi những tín đồ tôn giáo là ngu dốt ( Tôn giáo là thuốc phiện), bọn thanh thiếu niên của Mao trong "cách mạng vô văn hóa" đã chém giết, bỏ tù nhân dân , làm nhục các đảng viên cao cấp, và phá hoại các cơ sở văn hóa như đền chùa miếu mạo để chứng tỏ lòng trung thành với Mao và sự thông minh tài ba của họ khác với bọn duy tâm thần bí ngu dốt, tối tăm !  Marx chống ma quỷ thánh thần, báng bổ tôn giáo nhưng thực tế dân chúng và đảng viên đã  thấy có ma quỷ, có báo oán, sự linh ứng của bói toán, đồng cốt và mộng mị.Thực tế này làm cho họ bỏ Marx, chống thuyết duy vật và chống đảng cộng sản. Ngày nay, người ta vẫn theo cộng sản vì cộng sản mạnh nhưng tại cơ quan người ta thờ thần tài, ngày rằm tháng bảy các đại gia cúng hàng xe tải vàng mã..

. Ngày nay, tại các nhà tù, quản ngục thường cúng bái vào ngày rằm mồng một. Và tại các trại giam, một số vong linh đã đạp dồng yêu cầu quản ngục ký giấy để họ đầu thai. Những chuyện hồn bị giết, bị cướp, hiện về mách bảo thân nhân.Những việc báo oán trong gia đình cộng sản cao cấp..Nay phổ thông nhất là hồn các tử sĩ cộng sản hiện về báo mộng và đòi đem hài cốt của họ về quê. Việc bói toán, đồng cốt từ lâu đã thịnh hành bên Nga từ thập niên 1980  mà người ta gọi là "Trường sinh học" , một thời GS Nguyễn  Hoàng Phương đã lên tiếng ca tụng. Nay thì người ta gọi là "ngoại cảm"với bà Phan Thị Bích Hằng. Một số  truyện được kể trong dân chúng, mà người cộng sản cũng đã kể lại trong những lúc trà dư tửu hậu... Hồn người đi vượt biên, hồn các nạn nhân CCRD, đã hiện về nơi nhà cũ của họ và có người đã gặp . Họ dùng danh từ mới như Trường sinh học,  ngoại cảm nhưng việc này cũ rích hàng ngàn năm xưa mà người ta gọi là đồng cốt.......

Phan Thị Bích Hằng viết:" Việc tìm mộ tôi vẫn làm như một thói quen. Cứ vào lúc 11h đêm mỗi ngày, khi xong hết mọi việc nhà, 2 con đi ngủ tôi lại ngồi với các hồ sơ được gửi đến. Trước khi “trò chuyện” với mọi người, tôi thường đọc cho họ nghe một vài đoạn Kinh địa tạng hay những đoạn Kinh trong Lễ Vu Lan báo hiếu. Để làm gì ư? Để giúp những linh hồn này siêu thoát, nhẹ nhàng hơn trong một thế giới khác. Sau đó tôi lần lượt giở những  hồ sơ lưu giữ ra làm việc. Có hồ sơ ở trong phòng làm việc này đã hơn 10 năm, có những hồ sơ vừa được gửi đến. Mỗi tối tôi cố gắng “giải quyết” (tức là nói chuyện với các linh hồn - PV) khoảng 5 người. Khi nói chuyện, tôi phải tỉ mỉ ghi chép hết những thông tin họ kể như về địa danh, phương hướng, đặc điểm nhận dạng mộ, đường đi, lối lại… Để thông tin lại cho các gia đình đi tìm kiếm.
http://www.tinmoi.vn/phan-thi-bich-hang-moi-toi-tro-chuyen-voi-4-5-vong-hon-011264920.html

Trần Độ và Trần Phương đã tường thuật về những sự kỳ bí trong việc tim mộ em gái. Nhà báo đã nhận định về việc Trần Phương tìm mộ em gái " Cuộc gọi hồn kéo dài gần hai tiếng đồng hồ “hội ngộ” đầy xúc động và nhiều chi tiết xác thực. Những nghi ngờ về một màn kịch của nhà ngoại cảm đã bị bay biến trong đầu nguyên Phó Thủ tướng vốn vô thần này. Nhưng cuộc đào mộ sau đó với rất nhiều bất ngờ đã khiến ông chết lặng đi... "
http://www.tienphong.vn/xa-hoi/phong-su/508923/Nguyen-Pho-Thu-tuong-Tran-Phuong-ke-chuyen-tim-mo-em-gai.html

 Sau này Trần Phương mời Phan Thị Bích Hằng làm việc trong cơ quan của ông là Bộ môn Cận tâm lý Trung tâm Nghiên cứu tiềm năng con người. Nhiều đảng viên cao cấp đã công nhận khả năng của môn " ngoại cảm".Thiếu tướng Chu Phác, Chủ nhiệm Bộ môn Cận tâm lý Trung tâm Nghiên cứu tiềm năng con người, khá am tường Phật giáo khi nhận định: “Việc ‘thấy’ của các nhà ngoại cảm xét dưới góc độ khoa học hiện đại thực ra là hiện tượng Thiên nhãn thông, một trong mười lợi ích của thiền định”.http://www.chungta.com/tulieu/con-nguoi-1/coi_am_va_kha_nang_ngoai_cam/default.aspx

BBC đưa tin Giám đốc Trung tâm thuộc Hội khoa học thông tin va viễn thông ứng dụng (Liên hiệp Khoa học Công nghệ tin học ứng dụng (UIA)), ông Vũ Thế Khanh cho hay: Đây là những người có khả năng thần giao cách cảm. Một số nghe được tiếng nói từ cõi khác, một số ngửi được mùi người chết. Theo ông, ”Có người sinh ra đã có khả năng thần bí, có người lại có sau khi gặp một tai nạn gây chấn động tâm lý mạnh.” Cũng theo ý kiến của vị giám đốc này thì cả Việt Nam có tới chừng 100 người tự nhận là có khả năng thần giao cách cảm nhưng con số nổi tiếng nhất là khoảng 10 người. Bà Phan Thị Bích Hằng ở miền Bắc được coi là một người như thế. Và theo báo Công an Nhân dân thì cô Hằng được cán bộ nhà nước cao cấp mời để tìm xác những người lính Việt Nam hy sinh từ trong kháng chiến chống Pháp...
Hôm 18.05.2006 đài BBC cũng đã cho chiếu trên tivi bộ phim tài liệu nói về việc đi tìm hài cốt bằng phương pháp ngoại cảm ở Việt Nam. Phim Psychic Vietnam được chiếu trên kênh BBC Two ở Anh nói về chuyện từ khoảng một thập niên nay, nhiều gia đình Việt Nam đã nhờ đến những người được nói là có khả năng ngoại cảm để giúp tìm mộ người thân chết trong chiến tranh. http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/story/2007/06/printable/070628_vietnamesepsychics.shtml

Nếu những tiên đoán, báo mộng ,lời phán  chỉ đúng một phần hay hoàn toàn sai thì cũng là chuyện bình thường vì nó thuộc loại khoa học không chính xác. Thần thánh, ma quỷ cũng có nhiều trình độ cao thấp khác nhau, ta nên suy nghĩ nhiều trước khi chấp nhận.
Một số tác phẩm tiểu thuyết là do tưởng tượng nhưng một số nói thật, nhất là những hồi ký.Trong khoảng cuối thế kỷ XX đầu thế kỷ XXI, một số tác phẩm đã nói đến ma quỷ, bói toán. Ở đây tôi xin ghi chép lại để bạn đọc tự tìm hiểu sự thật.

I. VŨ THƯ HIÊN

 Vũ Thư Hiên đã thuật việc ông xem  bói:

 Ðồn rằng gần đền Hàng Trống có một ông thầy bói giỏi. Ông có thể nói ra vanh vách chuyện quá khứ của mình, còn những gì ông nói về tương lai thì sau nghiệm ra thấy đúng cả. Người khuyên tôi đến xem bói là cô em dâu tôi, rất tin ở bói toán, và vợ tôi, vốn chẳng bao giờ mê tín dị đoan. Ðược chứng kiến cảnh công an nửa đêm hùng hổ tới nhà bắt cha tôi, vợ tôi lo cho số phận của tôi. Mà số phận tôi cũng tức là số phận cái gia đình bé nhỏ mới được xây dựng gồm vợ chồng tôi và hai đứa con lít nhít, một trai một gái. Nếu tôi cũng bị bắt thì gia đình tôi tan nát. Lương vợ tôi không đủ nuôi thân, nói gì nuôi hai đứa con. Trong hoàn cảnh chúng tôi bất cứ ông thầy bói nào cũng đáng tin nghìn lần hơn một chính quyền dối trá. Ông thầy bói mù cảm thấy sự có mặt của chúng tôi qua những tiếng dép bước rón rén vào nhà. Ông nói, giọng sẽ sàng : - Xin các vị chờ cho một lát. Chúng tôi đến đã sớm nhưng có người còn sớm hơn. Ông thầy bói đang xem cho một bà đứng tuổi mặt mày thiểu não, luôn miệng vâng dạ, thỉnh thoảng lại suỵt soạt khấn khứa. Nhà chật, ông hành nghề trên cái phản. Người trong nhà đi lại loẹt xoẹt, ra đụng vào chạm ầm ĩ, coi như không có ông. Chúng tôi ngồi ghé vào mép cái phản không mấy sạch sẽ. Tôi thất vọng. Tôi tưởng sẽ gặp một cụ đồ nho thất thế với cặp mắt sáng anh minh, giọng nói sang sảng, chứ không phải ông già mù với đôi tay xương xẩu sờ soạng trên chiếc chiếu bẩn để tìm cái đĩa ông vừa đặt xuống. Giọng ề à ông nói với bà khách những chuyện tương lai tầm phào : tháng này bà có lộc, nhỏ thôi, nhưng cũng là lộc, còn tháng sau thì phải cẩn thận kẻo mất cắp, tháng sau nữa sẽ có người nhà ở xa về mang đến tin vui... Ông không có chỗ trong cuốn tiểu thuyết của tôi. Ông sẽ lạc lõng trong đó như một nhân vật quặt quẹo. Ðã định đứng lên ra hiệu cho vợ tôi lẻn về thì quẻ bói của bà khách đến trước cũng vừa xong. - Mời ông bà ngồi. Vẫn yên vị, xếp bằng tròn, ông thầy bói quay mặt về phía chúng tôi, hướng rất đúng, như thể đàng sau cặp kính đen là đôi mắt sáng. Ðành lê chân ngồi vào chỗ bà khách vừa bỏ đi. - Sáng nay tôi độn, biết ông sẽ đến. - cặp kính đen nhìn tôi - Thánh dạy : có quý nhân đến nhà ! Trời đất quỷ thần ơi, tôi mà là quý nhân của ông ư, ông thầy bói ? Quý nhân theo cái nghĩa nào vậy ? Ông nhầm rồi. Tôi chẳng có thể là quý nhân trong bất cứ nghĩa nào, cho bất cứ ai.. Một ngàn lần không, ông thầy bói của tôi ạ, tôi không phải quý nhân trong bất cứ nghĩa nào, càng không thể là quý nhân của ông. Thậm chí tôi cũng chẳng còn tiền để đặt quẻ cho hậu hĩ. - Không dám. - tôi lúng túng nói - Chúng tôi đến phiền xin cụ xem cho một quẻ. - Vâng. Ông muốn xem hung cát ? Hay công danh, tài lộc ? - Cụ cứ nói những gì cụ thấy, xin lỗi, những gì Thánh dạy... Một nụ cười độ lượng thoảng qua mặt ông thầy. - Xin ông cho biết ngày sinh tháng đẻ. Tôi nói. Nhìn xéo qua cặp kính đen, tôi thấy một đôi mắt trắng đục - ông già bị lòa thật. Ông già ngẩng đầu lên, trán hơi nhăn lại, lẩm bẩm một hồi rồi sờ soạng tìm cái đĩa. Bằng hai bàn tay thành kính, ông nâng cái đĩa lên ngang trán, suỵt soạt khấn. Rồi hạ cái đĩa xuống, ông trầm ngâm gieo tiền. Ba đồng trinh rơi xuống mặt đĩa kêu rổn rảng. Sau khi rờ rẫm sờ từng đồng một để biết sấp ngửa, và hẳn cũng để kéo dài thời gian suy nghĩ, ông xoa xoa chúng trên mặt đĩa một lát rồi chậm rãi nói với tôi : - Tôi sẽ nói ba điều. Nếu ông thấy tôi nói đúng thì ta xem tiếp. Nếu sai, tức là Thánh không cho, xin ông lại đây vào bữa khác. Tôi sẽ không trở lại đây nữa, bất kể Thánh cho hay không cho. - Xin cụ cứ nói. - Thứ nhất, ông đã từng xuất ngoại. Một câu chẳng quan trọng, không có ý nghĩa. Nhưng kể cũng lạ, căn cứ vào đâu mà ông già mù kia đoán được tôi đã ở nước ngoài ? Tôi không ở nước ngoài lâu tới mức giọng nói bị thay đổi. Một mùi lạ, xà phòng thơm hoặc nước hoa ? Cũng không có chuyện đó. Tôi vừa mới từ những hố bom trở về. Tôi tắm nước ngòi, nước ao tù, không xà phòng, chỉ cốt gột sạch bùn đất. Người mù có khứu giác tinh tường, nhưng ông không thể thấy ở tôi mùi nước ngoài nào. - Có đúng vậy không ? - Dạ, thưa cụ cứ nói tiếp. - Thứ hai, mùa thu năm nay nhà ông có hỉ, hỉ qua tiếp đến hạn. - Dạ ? - Hỉ đây ứng vào anh em ông, hoặc em trai lấy vợ, hoặc em gái lấy chồng. Còn hạn, nó ứng vào cụ thân sinh ra ông. Ông thầy bói nhẩn nha nói trúng vào những sự kiện vừa xảy ra trong gia đình tôi - mùa thu em trai kế tôi lấy vợ, sau đó đến cha tôi bị bắt. Tôi sững sờ. - Sao mà lại có người số lận đận thế ! - ông già ngẩn người, tư lự - Lạ thật, lạ thật ! - Là sao, thưa cụ ? - Cứ như Thánh dạy thì hiện nay cụ thân sinh ra ông đang mắc hạn tụng đình, tức là có chuyện lôi thôi nơi cửa quan... Tôi vờ phản bác : - Sao có chuyện thế được, thưa cụ ? Cụ thân sinh tôi đã về hưu, hiện sơ tán ở Tam Ðảo. Cụ đã có tuổi, chẳng làm gì để có thể mắc vào chuyện lôi thôi. Ông thầy bói nghiêng đầu kiên nhẫn nghe. - Vậy mà cứ như quẻ này thì cụ nhà bị bắt rồi. Ông nói sau một lát im lặng, như thể khi tôi nói ông bận lắng nghe ai đó đang nói với ông, chứ ông không nghe tôi. Tôi lặng đi. Có thể có sự thật như thế không : một ông già xa lạ, và ông ta biết được những việc xảy ra trong nhà người khác ? - Nhưng... - Lận đận quá ! - ông già lắc đầu ái ngại - Tính ra thì thời Tây Tây bắt, thời Nhật Nhật bắt, đến thời ta cũng không yên. Con người sao mà khốn khổ thế ! Cương cường quá, thẳng tính quá, nên mới bị tai vạ. Cự môn đắc địa lại gặp Hỏa tinh, Thất sát... Lại còn thêm mấy hung tinh nữa, mới nguy... Cứ như tôi suy thì cụ nhà không vướng vào chuyện kinh tế đâu, mà đây là chuyện chính trị... Tôi không còn muốn chối nữa. Nhưng tôi chỉ nói : - Tôi sẽ đi Tam Ðảo thăm cụ tôi ngay. - Ông đi đi ! Tuy chẳng giúp gì được cụ nhà đâu, nhưng đạo làm con ông phải đi. Mà lạ, cụ nhà gặp nạn ít ra cũng gần cả tháng rồi mà sao không ai báo cho ông biết ? - Thưa cụ, tôi vừa đi công tác khu 4 về. Vợ tôi đưa mắt cho tôi. - Bây giờ phiền cụ xem cho tôi. Ông thầy bói cúi đầu xuống. Ngón cái đi những bước chậm chạp trên những ngón tay xương xẩu. - Tôi nói thẳng ra nhá ? - Vâng, cụ cứ nói thẳng. - Thế này : chính ông cũng sẽ gặp hạn, ông ấy, nhưng không phải ngay bây giờ. Qua tháng này đã, trong tháng sau... Tôi liếc vợ tôi. Mặt nàng nhợt đi khi nghe câu nói đó. Tội nghiệp, vợ tôi thương tôi biết bao nhiêu. - Hạn sẽ xảy ra bất ngờ...- ông ta nói tiếp - Tôi biết, ông không tin đâu, nhưng nó sẽ đến đấy. Hạn này là hạn có kẻ gắp lửa bỏ tay người, việc không có nó bảo là có, việc xong rồi nó bảo là chưa... Tôi suy nghĩ. Thế là thêm một người khẳng định tôi sẽ bị bắt. Khác ở chỗ người này không nhìn vào tình hình chính trị mà căn cứ ở những vì sao không có thật. - Hạn liệu có dài không, thưa cụ ? - tôi hỏi. Ông thầy bói lắc đầu : - Tôi không nói trước được. Nếu ông cúi mình xuống, không cãi lại, người ta nói gì cũng gật, buộc cho mình cái gì cũng ừ, cứ nhận hết thì xong. Bằng không hạn sẽ kéo dài : hai thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu... cứ thế mà nhân lên mãi... Vợ tôi nước mắt đã lưng tròng. Xong quẻ, tôi đưa cho ông thầy bói nhiều hơn số tiền tôi định đưa. Tôi hỏi ông về chữ quý nhân mà ông dùng cho tôi thì ông nói : - Quý nhân là người đáng quý, không có nghĩa nào khác. Không phải ông cho tôi tiền hay cho tôi quà mới là quý nhân. Mong còn có dịp gặp lại nhau. Trước khi ra về tôi đặt câu hỏi cuối cùng : - Thưa cụ, cụ đã xem cho nhiều người, biết nhiều số phận, tôi muốn hỏi cụ : có phải thời nay người xấu nhiều hơn người tốt không ? Ông già cười khà khà : - Cuộc đời phải có âm có dương, có đực có cái, có xấu có tốt, mới là cuộc đời chứ. Dĩ nhiên, có hồi âm thắng dương, có hồi dương thắng âm, tựu trung chông chênh là thường tình, cân bằng là hãn hữu. Ông có số nhìn xa trông rộng, ông thừa hiểu sự đời, còn hỏi tôi làm gì (Đêm Giữa Ban Ngày, chương X)

 II.BẢO NINH

Đoạn sau đây là những hồn ma trong  "Nỗi Buồn Chiến Tranh" của Bảo Ninh.  Bảo Ninh như nửa tỉnh nửa say, nghệ thuật của Bảo Ninh pha trộn thực tế và tưởng tượng nhưng trong tiểu thuyết VIệt Nam hiện đại, nhất là tiểu thuyết chiến tranh, it ai nói nhiều về các trận đánh, các xác chết,  các hồn ma hiện về, đặc biệt là những con người đã thành những con xà niêng...

Những ngày sau đó quạ bay rợp trời, và sau khi bọn Mỹ rút thì mưa mùa ập xuống, lụt rừng. Bãi chiến trường biến thành đầm lầy, mặt nước màu nâu thẫm nổi váng đỏ lòm. Trên mặt nước lềnh bềnh xác người sấp ngửa, xác muông thú cháy thui, trương sình trôi lẫn với cành lá và những thân cây to nhỏ bị mảnh pháo băm. Khi lũ tan, mọi vật trồi ra dưới nắng lầy nhầy bọc trong lớp bùn đặc ghê tanh như thịt thối, Kiên lết dọc suối mồm và vết thương không ngừng nhỏ máu, thứ máu của xác chết, lạnh và nhớt. Rắn rết bò qua người anh. Thần chết sờ soạng.
Từ đó chẳng còn ai nhắc đến tiểu đoàn 27 nữa, mặc dù vô khối hồn ma ra đời trong trận bại vong ấy hiện vẫn lang thang khắp các xó xỉnh bụi bờ ven rừng, dọc suối chưa chịu chầu trời. Còn cái truông núi vô danh mịt mù lam chướng này thì từ bấy có tên là Gọi Hồn, cái tên nghe dựng cả tóc gáy. Đôi khi, có lẽ là vào những kỳ lễ lạt nào đó của giới các âm hồn, các toán quân đã chết của tiểu đoàn lại tụ họp trên trảng như là để điểm danh. Tiếng suối chảy, tiếng gió núi hú lên chính là tiếng nói của những hồn hoang binh lính mà người cõi dương ta thường nghe thấy và có thể thấu hiểu.
Kiên nghe kể đi đêm ở vùng này có thể nghe thấy chim chóc khóc than như người. Mà đúng là có loài chim như thế thật dù rằng chưa ai nhìn thấy chúng vì chúng chẳng hề bay mà chỉ một mực kêu thôi. Và tìm - khắp Tây Nguyên cũng không thể thấy ở đâu như ở đây các loại măng lại nhuốm một màu đỏ dễ sợ đến vậy, đỏ au như những tảng thịt ròng ròng máu. Còn đom đóm thì to kinh dị. Đã có người nom thấy những quầng sáng đom đóm lớn tày cái mũ cối, có khi hơn.

 Ở đây khi trời tối cây cối hòa giọng với gió rên những bản nhạc ma. Và không một ai có thể quen được vì chẳng góc rừng nào giống góc rừng nào, chẳng tối nào như tối nào. Có lẽ là núi là rừng chứ không phải con người đã làm nảy sinh ra ở vùng này những huyền thoại rùng rợn, những truyền thuyết man rợ, nguyên thủy nhất về cuộc chiến tranh vừa qua. Nói chung những kẻ yếu bóng vía rất khó sống ở đây. Sống ở đây có thể điên lên hoặc chết rũ vì khiếp sợ. Chính vì thế nên vào mùa mưa năm 74 khi trung đoàn về náu quân ở vùng này, đám trinh sát bọn Kiên đã phải lo lập bàn thờ và bí mật tổ chức cầu khấn, cúng giỗ cho các hồn tiểu đoàn 27 còn tồn đọng trong truông. Lửa nhang ngày đêm lập lòe. Mà cũng còn phải kể tới hồn ma của các dân thường nữa. ở gần ngay chỗ chiếc Zil này đêm nay đang đỗ trước có dấu tích của con đường mòn dẫn vào làng Hủi. Hồi trung đoàn 3 về đây làng đã hoang tàn, tuyệt không một bóng người còn sống. Bệnh tật khủng khiếp và đói khổ triền miên đã tận diệt cuộc sống nơi đây. Tuy nhiên những linh hồn lở loét không manh áo che mình thì thấy bảo là vẫn đầy rẫy và vẫn không ngừng làm bốc lên mùi hôi thối trong tưởng tượng của mọi người. Trung đoàn đã cho người rưới xăng rồi phóng hỏa đốt sạch làng đó để diệt trùng tẩy uế, song lính ta vẫn rất hãi, không dám bén mảng tới gần vì sợ ma và sợ nhiễm hủi. 

Một hôm, Thịnh "con ! ở tiểu đoàn một đã liều mò tới đấy và giữa tro tàn của ngôi làng cậu ta đã bắn chết một con vượn rất to, phải bốn người kéo ra mới khiêng nổi con thú về chỗ lán của đội trinh sát. Nhưng, lạy Chúa tôi, đến khi ngả nó ra, cạo sạch được bộ lông thì ôi giời đất ôi, con vật hiện nguyên hình một mụ đàn bà béo xệ, da sùi lở nửa xám nửa trắng hếu, cặp mắt trợn ngược. Cả lũ bọn Kiên thất kinh, rú lên, ù té quẳng tiệt nồi niêu dao thớt. ở trung đoàn chẳng ai người ta tin chuyện đó, nhưng chuyện đó là có thật. Bọn Kiên đã chôn cất, đắp điếm tử tế mồ mả cho "người ấy", nhưng sự báo oán vẫn chẳng tránh được. Một thời gian sau, Thịnh "con" bị giết. Và lần lượt, kế tiếp nhau hầu hết trung đội đã bỏ mình. Còn sót lại có mình Kiên, như vậy đấy.... (Chương I)


Cũng từ bóng tối của rừng sinh ra những huyền thoại, những truyền thuyết về cuộc đời của những người lính thường, những người làm nên thi hứng, làm nên cốt truyện, cho Kiên giọng văn, nhịp điệu câu chữ và cả nhịp sống của từng từ. Có thể thấy trước là chẳng mấy người trong số các nhân vật của cuốn tiểu thuyết được như Kiên sống đến ngày thắng lợi. Ngay từ đầu họ đã phải hành động quyết liệt để không lập tức bị nhận chìm tăm tích vào những huống cảnh chiến trận kinh hoàng, những cảnh huống mà cầu trời cho đừng bao giờ có ai đó trên đời này lại một lần nữa phải lâm vào. Họ bị cái chết rình rập, săn đuổi, xô dồn vào thế mất còn chỉ trong nháy mắt và trong tấc gang. Họ bị giết từng người một hoặc là hàng loạt, bị bắn gục tại chỗ hay bị thương mất máu chết dần, chưa kể tới bao nhiêu kiểu đọa đày khác, chưa kể những cơn ác mộng hủy diệt tâm hồn và lột trần nhân tính.

Có lẽ rất ít người cầm bút đương thời nào chứng kiến nhiều cái chết và thấy phải nhiều xác chết đến như Kiên. Vì thế sách anh đầy rẫy tử thi. Những xâu lính Mỹ trẻ măng mình mẩy không chút sây sát, ngồi ngả đẩu vào vai nhau thiu thiu giấc ngủ ngàn năm dưới những ngách hầm ngầm bị tống thủ pháo. Những lính dù trang phục vằn vện nằm phơi nắng trong các lùm bụi lúp xúp ven rừng KỜ Leng, thản nhiên trương phình lên, thản nhiên chịu đựng lũ ruồi, bầy dòi và mùi da thịt khắm lặm của mình. Và ai đã đọc Kiên thì đều có dịp hình dung những trận mưa cẳng chân, bàn tay rơi lịch bịch lẹt bẹt xuống đồng cỏ voi bên bờ sông Sa Thầy vào lúc rạng mơ sau suốt một đêm B52 liên tục chần. có thể tận mắt ngắm sườn đồi Xáo Thịt sau ba ngày huyết chiến nom y hệt một mái nhà lợp bằng thây người. Có thể thậm chí giật bắn mình khi thấy một người lính nọ đạp phải mìn nhẩy cẫng lên ngọn cây như được chắp cánh... Những cái chết "của Kiên" đa dạng, nhiều màu vẻ, giàu sắc khí và sinh động hơn người. Anh như thể là một người lính không còn sống từ trong lòng đất và từ trong các giấc mơ lên tiếng kể cho ta nghe về sự sống chết; kể về phút lìa đời và thậm chí kể về cuộc đời sau khi đã bị giết.

- Các bạn hãy tin tôi: trong lòng cái chết không phải là địa ngục khủng khiếp - một linh hồn trong truyện đã nói như thế với những người sống - Trong lòng cái chết vẫn là cuộc sống, dĩ nhiên là một kiểu khác của cuộc sống kia. Trong lòng cái chết ta có được sự bình yên, sự thanh thoát và tự do chân chính. . .

Đối với Kiên thì người chết vừa mơ hồ vừa sâu xa hơn người sống. Họ cô đơn, trầm lắng và kỳ diệu, như ảo ảnh. Và đôi khi hương hồn người chết trận hóa thành những âm thanh chứ không phải là những hình bóng. Bản thân Kiên thì chưa từng nhưng anh em khác trong đội hài cốt thì đã từng nghe thấy người chết đàn và hát. Chuyện xảy ra ở chân đèo Thăng Thiên họ bảo thế... Khi bóng tối vùi kín rừng cây trong hẻm núi thì từ đáy rừng phủ lá mục tiếng hát thì thào dâng lên, có cả tiếng đàn ghi-ta hòa theo nữa hoàn toàn hư, hoàn toàn thực "... Năm tháng vinh quang khổ đau bất tận...", lời và giai điệu bài ca vô danh ấy giản dị và huyền bí nên mỗi người nghe ra mỗi khác, song không ai là không nghe thấy. Cuối cùng, sau mấy đêm lắng nghe người ta đã định vị được chỗ đất có hồn người. Trong tấm tăng bó xác xương cốt đã hóa mùn cả, riêng cây đàn ghi ta tự tạo của người chết thì còn nguyên vẹn.
Chẳng biết có phải là do hư cấu thêm không mà người ta kể rằng khi vốc xương mủn và cây đàn vừa được đưa lên từ đáy huyệt thì tất cả những ai có mặt đều nghe thấy vang lên trong lòng rừng những âm điệu bi tráng của bài ca ấy. Sau đó thì vĩnh viễn tắt bặt. Bài ca chắc là đã mãi mãi lìa bỏ khu rừng....
Tiếng cười cuồng loạn nức nở rượt sát sau lưng... ha ha ha ha...nghĩ, có lẽ là loài quỷ rừng hay cười mà người Triêng gọi là ma ỏm. Hay là quỷ cùi? Nhưng không phải người cười là cái chắc. Rũ rượi. Sằng sặc. Vọng ra dưới đồi 300. Chín năm sau, một người trong tổ hài cốt, khi nghe thấy tiếng cười điên rồ vọng lên từ phía đồi 300 bên bờ sông Sa Thầy, vào buổi chiều tối đã ngỡ rằng mình nghe thấy yêu quái. Anh ta hồi hộp kể. Mọi người xúm quanh, sa sầm.
- Chỉ cất lên trong chốc lát, nhưng tiếng cười làm tôi lạnh hết người. Nhưng mà tôi cứ thử liều lần về hướng phát ra tiếng cười. Chợt gặp một cái tràng hẹp khoanh một khoang giữa rừng. Mẹ kiếp, và tôi thấy gì... một túp lều Thoảng gió qua tôi ngửi thấy mùi khét và mùi sắn nướng. Nghĩa là người. Nhưng... Các cậu hiểu không, trước cửa lều trong ánh nhá nhem tôi thấy một hình thù lồm xồm lông lá, đúng hơn là râu tóc quá dài, cởi trần, trần truồng đang ngồi trên một thân cây đổ nhìn thẳng về chỗ bụi cây tôi đang núp. Và tôi thấy, một quả lựu đạn các bạn ạ ở trong tay hắn. Tôi bò lui. Hình như có làm động cành cây nên con ma để ý hơn, nó đứng lên, chăm chú nhìn, và đi tới. Tôi bật lên vùng chạy. Lập tức tiếng cười kinh dị khi nãy lại cất lên đuổi theo tôi.
- Hay là "xà niên"? - Một người phỏng đoán.
- Nhưng xà niên sao lại có vũ khí, với lại họ đâu có ở lều cũng không phải tàn tích của một bản làng nào vì chẳng hề có vết tích nương rẫy nào ngoài cái rẫy tự giác của lính ta. Mà nhất là người không ai cười như thế.
- Hay là thằng Tùng, anh Kiên?
- Tùng nào?
- Tùng điên chứ Tùng nào, ở vệ binh trung đoàn ấy, anh quên à. Nó hóa điên và bỏ vào rừng khi trung đoàn mình về chốt gần ngã ba đường 90 hồi năm 71 ấy. Rất gần khu vực này.
- À, Tùng. . . nhớ rồi . Cũng chả biết chừng, thằng đó lên cơn toàn cười. Nghe rất ớn. Người ta bảo rằng trong rừng có những mạch suối ma, uống phải nước của những mạch đó có thể mắc đủ thứ bệnh, kể cả bệnh điên. Nhưng Tùng thì điên do bị một viên bom bi lọt vào não, bác sĩ trung đoàn bảo thế.
Kiên nhớ là lần ấy trung đoàn bộ bị oanh tạc. Nhiều người chết và bị thương. Riêng Tùng hoàn toàn lành lặn. Chỉ có điều là Tùng kêu đau đầu lắm. Y tá cho thuốc cảm, chẳng thuyên giảm, càng đau. Rồi một buổi đêm các lán của cả trung đoàn bộ bị lay thức vì tiếng cười của Tùng. Phải rồi, chuyện đó xảy ra ở vùng này đây. Mọi người tổ chức vây lùng để đưa Tùng về cứu chữa. Nhưng người bệnh lẩn tránh rất tài. Thỉnh thoảng từ một lùm cây anh ta bật cười như để chọc dờn mọi người, nhưng mà tiếng cười ảo não và thương tâm vô cùng. Vờn đuổi, truy sục cả tháng trời rồi đơn vị đế mất dấu tích của Tùng. Cậu ta mất hút vào rừng thẳm. Người ta bảo rằng, viên bi đã không chịu nằm yên ở một góc não mà trườn chạy, luồn lách đưa cơn điên vào tất cả những ngõ ngách trong đầu óc Tùng. . .
Tuy nhiên bây giờ nghe kể về tiếng cười ma quỷ ở góc đồi 300, Kiên ít nghĩ đến Tùng. Anh nhớ lại cái chết của Quảng. cũng ở khoảng rừng này đây 9 năm về trước. Sự đau đớn như thế có thể từ thân xác ăn vào đất mọc lên thành cây thành rừng, gây lên những vang âm và những ảo hình không tan đi được về tấm thảm kịch. Nói chung thời gian này Kiên đã bắt đầu tin tưởng vào những bóng ma, tin vào những ngọn gió âm hồn và những lời lẽ thần bí vọng lên từ đáy rừng âm u. Khi anh và những người trong tổ tiến tới gần túp lều thì bóng ma đã lên tiếng cười để ngăn lại. Tiếng cười dằn dữ như thể lời cảnh cáo.
- Anh là ai? - Kiên hỏi to - Hãy ra với chúng tôi. Chúng tôi là bạn. Chúng tôi tìm anh, chúng tôi đã tìm anh bấy lâu nay, khắp nơi.
Im lặng lan xa. Túp lều hoang, bãi trống, vùng cỏ xanh, rừng cây. Tiếng suối từ đồi 300 vọng tới nghe rì rầm như tiếng cầu nguyện.
- Chúng tôi muốn nói để anh hay rằng đã hòa bình rồi - Kiên lại lên tiếng, anh cảm thấy luồng mắt của cô hồn đang xói qua kẽ hở ở vách lều rọi vào mình - Hãy để chúng tôi đưa anh rời bỏ nơi hoang vu này.
Đáp lời Kiên là một chuỗi kinh khủng tiếng cười sởn tóc gáy. Có phải tiếng cười hay không, hay là khóc than, kêu gào, hay chỉ đơn thuần là tiếng hô hú điên loạn mất trí? Rền rĩ, rùng rợn, man rợ... Và, dường như không phải chỉ có một giọng cười. Bên dưới cái giọng khàn khàn là một giọng run run nho nhỏ cười nương theo.
Chờ, không biết là đã chờ bao lâu cho tới lúc tiếng cười kiệt hơi, Kiên bước tới, đi thong thả tới túp lều. Cái lều ọp ẹp rùng mình, Kiên và mọi người không ai kịp thấy rõ một cái gì. Từ trong lều băng ra phía sau, "họ" - nghĩa là không phải chỉ một cái bóng, vút lao đi bay biến và vô hình vào triền cỏ tranh cao lút đầu.
Thảng thốt một tiếng chim kêu lên. Vệt cỏ gianh rẽ giạt trườn lướt đi.
- Kìa! - Một người thốt lên đờ đẫn.
Ở nơi bãi gianh tiếp giáp rừng le, hiện thoáng lên chỉ trong tích tắc một bóng ma rách bươm, uyển chuyển và huyền bí, lướt ngang luồng ánh sáng rồi mất hút đi với mái tóc đen dài xõa bay. Còn một bóng ma nữa nhưng do rạp cúi xuống chạy nên chỉ lộ cho mọi người vụt thấy một cái sống lưng đen cháy như lưng vượn. Ảo giác và cảnh thực đan xen lẫn vào nhau như hai vòng sóng giao thoa trên nền xanh thẫm tối của thảm rừng. Thẫn thờ, rời khỏi khoảng rừng trống, bọn Kiên để lại trước cửa lều một hòm lương khô chứa ít gạo, muối và thuốc men. Nhưng, mấy bữa sau trở lại đó thì buồn thay chỗ quà vẫn nguyên đấy chẳng được ai đụng tới.
- Họ nghi có cạm bẫy - Một người nói - Họ sợ.
- Họ ư? Có nghĩa là người à?
Qua lỗ hổng hẹp dùng làm cửa ra vào mọi người luồn vào bên trong lều. Chỗ nằm trải những giát lồ ô có phủ bên trên một lượt cỏ Mỹ làm đệm. Ba tảng đá kê lên thành một chiếc bếp ở góc lều. Vương rắc xung quanh bếp, vỏ sắn và lõi ngô. Bầu không khí hăng hắc mùi khói và lờ lợ một thứ mùi người.
- Đây này... - Kiên nói, gần như thành kính nhặt ở đệm lên một cái lược làm bằng nhôm máy bay. Kẽ lược giắt những sợi tóc rất dài và mềm.
- Nghĩa là không phải ma. Không phải xà niên.
- Nhưng là ai? - Một người thì thào - Là ngụy hay là lính mình đào ngũ sống ẩn trong rừng?
Không ai trả lời. Và trong một thời gian khá lâu sau đó cả tổ đã cố công tìm kiếm. Nhưng cặp uyên ương mất trí ấy đã được rừng che chắn trong vòng huyền hoặc. Mặc dù thỉnh thoảng trong gió hình như vẫn nghe văng vẳng họ cười song chẳng thể nào định hướng được để tìm đến. Một lần một người trong tổ nói là đã nom thấy chính người đàn bà nọ ở bờ sông dưới bóng chiều chạng vạng, đang tắm. Khi anh ta tiến gần lại thì người ấy bật lên cười, vẫn chuỗi cười rất rợn ấy và lập tức biến mất, không biết là biến vào các lùm cây ven bờ nước hay là biến vào trong sóng.
- Hình như chị ta còn lại có một mình. Người kia có thể là đã lưu lạc ra xa khỏi vùng này. Nhưng có lẽ chị ta không hoàn toàn có lẻ. Tôi ngờ là chị ta có mang.

Chắc là do tưởng tượng ra thế thôi. Chắc anh ta cho rằng có thêm một đứa bé, một hài nhi tham gia vào thì câu chuyện tối tăm điên dở mịt mờ không lối thoát này sẽ đỡ thương tâm, sẽ có hương vị hy vọng và sẽ thành ra một chuyện có hậu. Bởi vậy anh ta nói thêm:
- Bệnh điên sẽ không nhiễm sang đứa bé. Và nó sẽ lớn lên. Người ta sẽ tìm ra, hoặc là chính nó sẽ tìm thấy mọi người.
- Thì cũng đành hy vọng thế - Một người khác nói - Phải có một lối thoát chứ. Cảnh ngộ này và những cảnh ngộ tương tự. Chưa nói tới những cảnh ngộ kinh khủng hơn.
Những người chết chẳng hạn. Phải rồi. Cả những người chết. Họ cũng phải được cứu rỗi bằng một cánh nào đó....(chương VIII)
Posted by sontrung at 12:22 AM No comments:
Labels: BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 264
Posted by vanhoa at 10:12 AM No comments:
Labels: BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 0264
DƯƠNG DANH DY - CẤN THỊ BICH NGỌC - LIÊN TÔN
PHỎNG VẤN DƯƠNG DANH DY
Ông Dương Danh Dy phân tích các 'tử huyệt' của hải quân TQ ở Biển Đông


Thứ sáu, 31 Tháng 5 2013 03:16

 

BienDong.Net: Theo NNC Dương Danh Dy, về tiềm lực quân sự của Trung Quốc ở Biển Đông là rất mạnh nhưng họ cũng có nhiều “gót chân Asin”.


Từ nửa đầu năm 2013, Trung Quốc đã đột ngột tăng cường sự hiện diện quân sự cũng như những hoạt động tập trận trái phép tại Biển Đông - Trường Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam.
Động thái này của Bắc Kinh không chỉ xâm phạm chủ quyền của Việt Nam ở Biển Đông mà còn đe dọa nghiêm trọng an ninh khu vực, khiến cộng đồng ASEAN, đặc biệt là các quốc gia ven Biển Đông rất quan ngại.


Gần đây nhất, ngày 24/5 vừa qua Trung Quốc đã kết thúc cuộc tập trận đối kháng bắn đạn thật của cả 3 hạm đội Bắc Hải, Đông Hải và Nam Hải ở Biển Đông với 5 binh chủng chủ lực tham gia, một động thái chưa từng có.
Trước những hoạt động quân sự dồn dập của Trung Quốc trên Biển Đông, PV Báo Giáo dục Việt Nam đã có buổi trao đổi ngắn với nhà nghiên cứu Dương Danh Dy, xung quanh động thái này cũng như nhận định của ông về điểm mạnh và điểm yếu của hải quân Trung Quốc ở Biển Đông.


NNC Dương Danh Dy, nguyên Bí thư thứ nhất Đại sứ quán Việt Nam tại Bắc Kinh, nguyên Tổng lãnh sự Việt Nam tại Quảng Châu, Trung Quốc


PV: Theo ông tại sao Trung Quốc lại chọn “đột phá khẩu” xuống phía Nam và nhằm vào Biển Đông thay vì chọn hướng vươn ra Tây Thái Bình Dương từ Biển Hoa Đông?


NNC Dương Danh Dy: Có thể có nhiều nguyên nhân, nhưng cá nhân tôi cho rằng Trung Quốc chọn Biển Đông mà không phải Hoa Đông làm đột phá khẩu để bành trướng sức mạnh quân sự trên biển là vì mấy lý do sau:


Thứ nhất, Biển Đông là một trong những tuyến hàng hải quốc tế quan trọng và tấp nập hàng đầu thế giới hiện nay, là huyết mạch của nền kinh tế Đông Á và Đông Nam Á, trong đó có Trung Quốc - Nhật Bản - Hàn Quốc - Đài Loan, ai kiểm soát được tuyến hàng hải này có thể kiểm soát cả khu vực. Về điều này xin phép không nói nhiều vì nhiều học giả trong và ngoài nước đã phân tích sâu và kỹ.


Thứ hai, mặc dù cả hai vùng biển Hoa Đông và Biển Đông, đều bị Trung Quốc tuyên bố chủ quyền phi lý và phi pháp, đồng thời đang tranh chấp với láng giềng, nhưng ở Hoa Đông là Nhật Bản, một cường quốc số 2 Châu Á, không dễ để Trung Quốc bắt nạt.


Trong khi đó tại Biển Đông, tranh chấp ở quần đảo Trường Sa rất phức tạp với 5 nước 6 bên, về thực lực phải nói thẳng rằng các nước này không mạnh bằng Trung Quốc, kể cả về quân sự, kinh tế. Trung Quốc có thể và đang thông qua việc chia rẽ nội khối ASEAN hòng làm mưa làm gió ở Biển Đông, điều này với họ dễ hơn nhiều khi họ đương đầu với Nhật Bản ở Hoa Đông.


Thứ ba, nếu chọn Hoa Đông làm đột phá khẩu thì Trung Quốc không chỉ phải đối phó với Nhật Bản mà sau lưng Nhật Bản là siêu cưòng Mỹ.


Chỉ riêng “vòng vây thứ nhất” Mỹ thiết lập bao gồm Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan và Philippines, Trung Quốc đã không dễ vượt qua. Mặt khác, Tây Thái Bình Dương là địa bàn hoạt động chiến lược truyền thống của hải quân Mỹ, Washington không dễ gì và cũng không thể nhường Bắc Kinh ở đây. Có lẽ vì vậy mà Trung Quốc chọn Biển Đông để bành trướng trước.


PV: Theo nhận định của ông thì hải quân Trung Quốc ở Biển Đông rất mạnh, vậy có điểm yếu nào không thưa ông, và những điểm yếu đó nếu có là gì?


NNC Dương Danh Dy: Về tiềm lực quân sự của Trung Quốc ở Biển Đông tôi cho là rất mạnh nhưng họ cũng có nhiều “gót chân Asin”.


Đầu tiên, dễ dàng thấy rằng điểm yếu lớn nhất của Trung Quốc về mặt quân sự ở Biển Đông chính là vị trí và khoảng cách địa lý. Trong tác chiến trên biển hiện đại thường phải kết hợp cả hải quân với không quân, nhưng một khi nổ ra xung đột tại Trường Sa, chiến đấu cơ Trung Quốc bay từ đất liền của họ ở đảo Hải Nam ra được tới vùng biển Trường Sa rồi bay về là hết dầu, không còn thời gian tác chiến.

Chính vì vậy, theo dõi trên báo chí Trung Quốc tôi thấy Bắc Kinh đang loay hoay tìm cách khắc phục “tử huyệt” này bằng cách đóng tàu sân bay và huấn luyện tiếp dầu trên không cho chiến đấu cơ. Cả 2 việc này Trung Quốc đã và đang làm, việc đưa tàu sân bay Liêu Ninh vào hoạt động còn phải cần thời gian, không phải cứ muốn là được. Còn hoạt động huấn luyện cơ động tác chiến đường dài cũng như tiếp dầu cho chiến đấu cơ thì hiện chưa có thông tin nào cho thấy là Trung Quốc đã làm xong.


Thứ hai, điểm yếu nổi bật của Trung Quốc ở Biển Đông chính là tính phi nghĩa trong các hoạt động quân sự của họ, Bắc Kinh không chỉ tuyên bố và khẳng định cái gọi là “chủ quyền” với hầu hết diện tích Biển Đông nên việc Trung Quốc chủ động gây căng thẳng hoặc tìm cách khiêu khích xung đột quân sự sẽ vấp phải sự phản đối mạnh mẽ từ cộng đồng quốc tế, các nước trong khu vực…


Chúng ta đều biết quần đảo Trường Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam cách đảo Hải Nam, Trung Quốc rất xa, nhưng vì tham vọng bành trướng lãnh hải cũng như sức mạnh quân sự trên biển xuống hướng Nam, Bắc Kinh cố sống cố chết để tuyên bố cái gọi là chủ quyền đối với 80% diện tích Biển Đông thông qua đường lưỡi bò phi pháp do họ tự nhào nặn. Điều này dù họ có cố tình lấp liếm bằng lý do gì cũng không thể che dấu được.


Mặt khác, như nhiều lần tôi đã nói, Biển Đông là một trong những tuyến hàng hải quốc tế quan trọng hàng đầu của thế giới hiện nay, nơi các cường quốc lớn trong khu vực tuyên bố có lợi ích, lợi ích cốt lõi hoặc mối quan tâm đặc biệt. Tôi cho rằng Mỹ, Nhật Bản, Ấn Độ.. sẽ nhảy vào cuộc bằng cách này hay cách khác chứ họ không để Trung Quốc muốn làm gì thì làm.


Thứ ba, tàu của Trung Quốc sẽ là miếng mồi ngon cho tên lửa và không quân của các nước có liên quan. Nhiều nguời còn nhớ, trong cuộc chiến tại quần đảo Falkland năm 1982 giữa Arhentina và Anh, chỉ cần một quả tên lửa đất đối hạm, Arhentina đã bắn chìm một thiết giáp hạm 10000 tấn tối tân của Anh.


Thứ tư, điểm yếu của quân đội Trung Quốc nói chung và hải quân nói riêng chính là tinh thần người lính. Lính Trung Quốc hiện nay thường được gọi là ‘lính con một”. Hơn 30 năm nay Trung Quốc thực hiện chế độ sinh đẻ có kế hoạch, mỗi cặp vợ chồng chỉ được đẻ 1 con.

Lứa tuổi trên 18 - 20, tuổi đi lính nghĩa vụ của Trung Quốc hiện nay thuộc loại “con độc nhất”. Không nói cũng rõ, những cậu con một này đã được “6 người lớn chăm sóc, nâng niu” từ lúc mới lọt lòng cho tới khi đến tuổi trưỏng thành. (6 ngưòi là hai bố mẹ, hai ông bà nội, hai ông bà ngoại) cậu nào, dù ở thành phố hay nông thôn, là con nhà giàu hay còn nghèo cũng đều được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chiều chuộng đủ đường.

Đến tuổi nhập ngũ, tinh thần phấn đấu, chịu đựng gian khổ của những “cậu ấm độc nhất” đó nói chung rất kém. Và điều quan trọng nữa là cuộc xung đột ở Biển Đông - Trường Sa nếu có xảy ra thì là hoạt động quân sự phi nghĩa của Trung Quốc, nhất định sẽ bị dư luận tiến bộ trong nước và trên thế giới lên án, ngoài ra những thanh niên Trung Quốc bây giờ có cơ hội tiếp xúc với nhiều luồng thông tin trong và ngoài nước hơn các thế hệ trước, nên họ không dễ bị lừa bịp, o ép.

PV: Xin chân thành cảm ơn ông!

BDN (Theo GDV

BIÊNĐONGNET
Posted by sontrung at 1:26 AM No comments:
Labels: BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 264
Friday, May 31, 2013
CẤN THỊ BÍCH NGỌC* LẤY CHỒNG ĐÀI

Giấc mơ bình dị của một cô gái Việt Nam...
Viết theo tâm sự của một cô dâu Việt Nam nhân một chuyến thăm Đài Bắc.

Tôi nằm bên chồng, nghe tiếng ngáy đều của anh mà thấy lẻ loi, cô độc vô cùng. Chợt thấy thương má, thương mình. Má đã bao nhiêu năm nằm một mình, hẳn má thấy lạnh lẽo, cô đơn trong đêm về tịch mịch. Nhưng còn tôi, hơi thở của chồng xoắn xít quanh đây mà sao sương đêm vẫn hoang lạnh?

Tôi phải tập yêu chồng tôi, vị cứu tinh cho đời sống chật vật của gia đình tôi. Điều này trên lý thuyết cũng không khó lắm. Nhưng trong trái tim ngoan cố của tôi, cho đến bây giờ sự biết ơn vẫn còn rõ nét hơn nỗi rạo rực yêu thương.

Tôi như hàng vạn người con gái Việt Nam về quê hương chồng Đài Bắc này để tìm một lối thoát cho cuộc sống vô vọng đã đeo đuổi chúng tôi ngay từ thuở lọt lòng. Quê mẹ nghèo quá, bàn tay mẹ gầy guộc quá, vì thế dù lòng mẹ có thật bao la cũng không giữ được lũ con gái chúng tôi ở lại vùng đất quê hương.

Tôi ra đời sau thời chinh chiến. Nhưng má luôn đăm chiêu thở dài, hòa bình đã về nhưng sao đất nước lại đìu hiu tiêu điều hơn lúc nào hết. Ánh mắt má ngày càng da diết nỗi sầu muộn. Sau ngày thống nhất là ngày hận thù được thăng hoa, ba phải đi vào tù cải tạo. Má là cô giáo một trường tiểu học. Đất nước thanh bình, ai cũng nghèo, người ta cần gạo cơm chứ đâu cần chữ nghĩa nữa. Má như một kẻ thua trận, gồng gánh đưa lũ con về quê ngoại. Má giã từ Sài Gòn nhốn nháo, giã từ dĩ vãng, giã từ cuộc sống an bình ngày xưa. Má tảo tần nuôi con, nuôi chồng. Rồi ba cũng về sau những tháng ngày lao tù học làm người của xã hội chủ nghĩa. Rồi tôi ra đời. Và rồi ba lại ra đi kiếm tìm tự do trên những con tàu chơi vơi. Ba đi tìm tương lai cho cả gia đình, nhưng ba đã không bao giờ trở lại. Ba đã yên nghỉ trong lòng đại dương. Đã không còn phiền não, không còn trầm tư trong đôi mắt ôn nhu ngày nào. Chỉ thương cho Ba, ra đi trước khi được về thăm quê nội ở bên kia bờ Bến Hải. (Tôi đã được nghe chuyện kể về một dòng sông nhỏ nhưng đã có một thời là lằn ranh ngăn cách lãnh thổ độc tài phía Bắc và vùng đất tự do phương Nam). Ba ghé nhân gian ngắn ngủi nhưng để lại nỗi đau dài cho người cô phụ. Nụ cười hiếm hoi trên môi má đã tắt lịm từ ngày ba vĩnh viễn ra đi. Má vượt qua nỗi chết của tâm hồn, gắng gượng sống cho đàn con.

Má tôi vẫn mặc cảm, sợ lũ con thất học, cho nên vẫn cố gắng dạy chúng tôi học. Tựa như trong thời buổi gạo châu, củi quế, má bất lực không tìm được thức ăn đưa vào miệng mồm nên để bù lại má ra sức nhồi chữ nghĩa vào đầu chị em tôi. Bây giờ đôi khi nghĩ lại tôi vẫn thầm trách má làm những việc tào lao. Chút vốn liếng sách vở đã không đem được sự no ấm cho gia đình chúng tôi, có chăng chỉ rọi sáng tâm tư khắc khoải, nỗi hoài nghi trong một xứ sở đã thống nhất thanh bình. Nỗi bâng khuâng ngày càng lan tỏa, và cái nghèo túng như những mạng lưới chằng chịt, dù đã vùng vẫy chúng tôi vẫn không tài nào thoát khỏi sự bủa vây của túng quẫn, nhọc nhằn. Chị em tôi bó gối nhìn nhau, nhìn má ngày càng võ vàng vì những cơn bệnh trầm kha không phương tiện chữa trị. Để rồi một ngày, tôi vùng mình đứng dậy, đốt hết những giấc mơ vốn dĩ rất đơn giản đến tội nghiệp của mình, nhắm mắt, khép lòng đi tìm tương lai trong những nơi chốn lạ lùng. Ở đó chúng tôi đã hết là người, đơn thuần là những món hàng, quên hết kiêu hãnh ngượng ngùng, tôi đứng trơ khoe bày tấm thân thể ngà ngọc, danh từ má gọi yêu thương ngày nhỏ. Tại nơi chốn bát nháo đó, nơi mà ranh giới người và vật đã thật mờ nhạt, tôi gặp chồng tôi.

Chồng tôi thoát chết sau một cơn cháy lúc còn bé. Tai nạn này đã để lại những vết tích không xoá được trên gương mặt nhăn nhúm của anh làm cho anh có vẻ dữ dằn, hung tợn.

Cũng may là còn đôi mắt lấp lánh tình người, đôi mắt thật đôn hậu tương phản với nét cau có gây nên bởi những vết sẹo phỏng năm xưa. Cũng may là ngày đầu gặp gỡ, giữa chốn chợ người, anh đã không sờ soạng, nắn bóp tôi cho tôi quên đi cái mặc cảm mình là món hàng biết khóc, biết nói, biết đau, biết tủi.

Mãi sau này tôi mới biết tại sao chồng tôi đã chọn ngay tôi gìữa bao nhiêu cô gái khác. Tôi đã biết tại sao anh đã chọn tôi mà không cần vạch mắt, căng miệng tôi ra khám xét như những người đàn ông khác. Tôi không đẹp nhưng tôi có cái may mắn nhang nhác giống cô láng giềng mà anh thầm yêu trộm nhớ ngày xưa. Sau này anh tâm sự, ngay khi chạm mặt tôi lần đầu anh đã giật mình tưởng được tao ngộ cùng cố nhân. Tất nhiên cố nhân đã thật xa ngoài tầm tay với của anh. Tất nhiên, người con gái ngày xưa đã chẳng bao giờ đoái hoài đến cậu thanh niên tật nguyền, dị dạng. Và bây giờ chồng tôi tìm niềm an ủi bên tôi. Đã bao nhiêu lần, tôi vẫn cám ơn thượng đế về sự trùng hợp huyền diệu này. Nó đã cho tôi cơm ăn, áo mặc, tiền thuốc men cho má và một mái gia đình với một người chồng dù dị hình, xấu xí, dù không đồng ngôn ngữ, không đồng quá khứ, dù gia đình chồng nhìn tôi bằng những ánh mắt lãnh đạm, đôi khi rõ nét miệt khinh. Mà có sao đâu những cuộc hôn nhân lệch lạc, má vẫn nói nghĩa vợ chồng bền chặt hơn tình yêu lãng mạn, mong rằng tôi và chồng tôi vẫn sóng bước đồng hành để trong đời sống của tôi không phải chỉ có những mất mát. Tôi nhớ ơn chồng nhưng chưa yêu anh được. Cho đến bây giờ mỗi lần ân ái, tôi vẫn phải nhắm nghiền mắt để che dấu nỗi e dè, ngại ngùng khi khuôn mặt nứt nẻ những vết thẹo dọc ngang của anh thật cận kề. Có lẻ vì chưa yêu nên tôi chẳng hề ghen tuông với người trong mộng của chồng. Hay khi người ta đã quá nghèo khổ, quá cơ cực, quá tuyệt vọng thì điều chúng ta băn khoăn nhất không phải là những yêu ghét giận hờn. Vả lại, ở xứ sở này, trong hoàn cảnh chúng tôi, cứ hãy ngu ngơ như cỏ cây, và phẳng lì như phiến đá để tâm hồn được an tịnh hơn là để những suy tư chao động cho lòng thêm chất ngất những niềm đau.

Tuy nhiên cái nghèo đói quá độ cũng có những khuyết điểm của nó. Cái nghèo đã như màn đêm dày dặc chôn kín giấc mơ tươi đẹp thời con gái. Những cánh đóm lập loè trên cánh đồng chết không có đủ sức để thắp sáng những giấc mơ đầu đời. Và những ngọn gió èo uột đã không chở nổi những suy tư của chúng tôi ra khỏi tầm hạn cơm gạo đói no. Hình như vì thế tôi đã đánh mất thói quen mơ mộng, có lẽ như thế lại hay.

Có những buổi chiều ra chợ, tôi thoáng gặp những đồng hương. Những cô gái thất thểu, mỏi mệt lạc lõng giữa rừng người. Tim tôi luôn nao nao nỗi xúc cảm, không phải vì đôi khi phát giác ra những vết tím bầm trên mí mắt vành môi của một hai chị bạn mà là nét đặc thù của nhân dáng Việt Nam trên thành phố Đài Bắc này; những chiếc bóng xiêu xiêu chịu đựng, những ánh mắt thảng thốt, hoang mang và buồn vô tận. Tôi tưởng tượng trong vô vàn cảnh vật, tôi khó mà lẫn lộn được những hình hài tang thương và lẻ loi đó. Các chị nhìn tôi ước ao thèm muốn: chị may mắn, một chồng một vợ. Còn tụi tui không hơn một món hàng hết qua tay người này lại đến tay người khác. Riết rồi không còn biết ai mới thật là chồng…Hay là: kiếp trước tui ở ác, nên bây giờ phải chịu nghiệp quả. Mà thật, tôi đã quá may mắn, tôi không bị đánh đập, không bị chuyền tay từ người đàn ông này qua người đàn ông khác. Nhưng tim tôi vẫn khắc khoải, hồn tôi vẫn cô đơn, tâm tư tôi vẫn chia sẻ niềm tủi nhục của những chị bạn. Có nơi nào trên trái đất tuổi đôi mươi đồng nghĩa với những đường cùng ngõ hẹp như ở quê hương tôi? Tất cả chúng tôi đều ôm ấp một niềm đau, chúng tôi đã không bao giờ có tuổi thanh xuân. Hạnh phúc là một từ trừu tượng, tương lai đồng nghĩa với bấp bênh, vực bẫy. Có ai hiểu những khuấy động trong tâm hồn đã chịu nhiều thương tổn của lũ con gái chúng tôi mà xót xa tội nghiệp?? Chúng tôi thường đọc thấy những nét rẻ khinh trong mắt người bản xứ, tôi thường phân vân tự hỏi mình đã làm gì nên tội ngoài cái tội dám mơ ước thoát cảnh khốn cùng. Chỉ mong sao những người cùng tiếng nói đừng khinh miệt những cánh chim phiêu bạt đáng thương của lũ chúng tôi.

Có những chiều nhìn từng đàn chim bay về cuối trời, đôi khi nghe tiếng cánh vỗ chấp chới hai tiếng “về đâu”, “về đâu”; tim tôi rưng rưng khóc. Ở quê nhà tôi cũng nghe tiếng chim kêu trong nắng chiều chập choạng nhưng không thê lương như ở quê chồng. Về đâu, biết đâu mà về. Chúng tôi đã nhận nơi này làm quê hương nhưng tại nơi này biết bao nhiêu thân phận đàn bà Việt Nam đã bị vùi dập. Còn quê nhà tuy không xa tít mịt mờ nhưng như đã khép lối. Tôi nhớ hoài những ngày tuổi nhỏ, bên thân cầu, nhìn đám lục bình lênh đênh giữa dòng sông, lòng cứ thầm hỏi những cánh hoa tim tím này sẽ trôi về đâu. Bây giờ, bâng khuâng nhớ lại những cánh lục bình ngày xưa, tôi chợt ngậm ngùi, số phận mình đã như đám lục bình nổi trôi. Ôi những mảnh đời trôi giạt giữa dòng đời vô tình, biết sẽ ra sao ngày mai.

Thật ra tôi vẫn còn quyến luyến quê hương mình. Một quê hương đã không biết nuôi dưỡng, bảo vệ những người con gái yếu đuối, đa cảm. Để trong đêm về trên thành phố Đài Bắc, có bao tiếng khóc Việt Nam, tỉ tê nức nở, khóc cho mình, cho những giấc mơ sớm bị tàn lụi. Lỗi về ai, trách nhiệm về ai? Trên đất nước với ngọn cờ máu, không ai có can đảm nhận. Và từng đàn thiếu nữ tựa những thiêu thân vẫn cứ ào ạt ra đi như nước tràn thác lũ. Có bao nhiêu thiêu thân đã cháy rụi trong ngọn lửa hững hờ, và có bao nhiêu người được sự may mắn tình cờ như tôi.

Dẫu nhiều cay đắng, dẫu lắm oan khiên, quê hương ta đó, làm sao quên được.

Đến một ngày, tôi không có tháng, người uể oải, chếnh choáng với những cơn nôn mửa bất chợt. Rồi giật mình, mình sắp có con. Tôi nhớ mãi cái cảm giác ngất ngây trước những diệu kỳ của đời sống. Lần đầu tiên trong đời, lạc lõng nơi thành phố này, trong tôi có sự kết tạo, có nỗi chờ mong và một tình cảm tuy đang manh nha nhưng đã thật dạt dào, mãnh liệt. Đêm đã thôi âm u trầm mặc, ngày đã bớt lê thê muộn phiền. Tiếng khóc chào đời của con chưa rơi xuống trần, nhưng ước mơ hạnh phúc đã vội vã vươn cao. Ôi cái sinh linh nhỏ bé đang nhỏ từng giọt hồi sinh nhiệm mầu trên tâm hồn héo úa của tôi. Ngọn lửa đã được khơi dậy từ những tàn tro. Tôi đã sống dậy từ bao nỗi chết. Trong tôi bao phác họa muôn màu về một ngày mai khi đứa con bé nhỏ của tôi bước những bước thơ ngây vào đời. Tôi lại bắt đầu nuôi dưỡng những giấc mơ. Rồi từng ngày tháng trôi đi trong háo hức lẫn băn khoăn tư lự. Con chưa mở mắt, nhưng tim đã ấp ủ bao lời tâm sự của má. Quê hương Việt Nam ngàn trùng xa mà những điệu hò ru con đã rất nồng nàn quanh đây. Con sẽ được nuôi dưỡng bằng dòng sữa mẹ, bằng trái tim tha thiết tình hoài hương. Ước ao sao con sẽ yêu thương quê ngoại như má luôn trân trọng nơi chốn má chào đời.

Nếu một ngày nào, theo bước của ba, con về quê ngoại tìm người bạn đời. Con hãy nhìn bằng mắt và bằng tim. Đừng sử dụng đôi tay mà gây vỡ vụn những trái tim mảnh khảnh, nhỏ nhít, đáng thương. Tội lắm cho người con gái. Con có biết sau những nụ cười gần như vô cảm là những tiếng nỉ non, thút thít đến não nề, ai oán. Con có hay sau những thân thể toàn vẹn là những tâm hồn tơi tả với những đắn đo, sợ hãi, tủi hờn bởi quá nhiều giông bão chung quanh.

Má ao ước, một ngày con lớn khôn, má để dành được tiền, ta về quê thăm ngoại. Về quê má, con sẽ hỏi tại sao quê ngoại nghèo quá, sao quê ngoại tiêu điều, buồn bã quá. Sao những người quê ngoại mang đôi mắt xa xăm, u hoài, như mắt của má. Má cũng như con đã không bao giờ biết đến một thời trên quê ngoại, mùa giáp hạt cũng là mùa nụ cười nở trên môi mọi người. Tiếng sáo diều dập dìu trên khắp nẻo quê hương, tiếng cười đùa trẻ thơ đã gảy nên những tấu khúc tuyệt vời của làng quê năm cũ, những năm quê ta chưa có ngọn cờ đỏ. Ta có sẽ bao giờ nghe được giọng hò trong thanh trên những cánh đồng thênh thang trĩu nặng bông lúa vàng của những ngày đất nước thật sự thanh bình. Ngày ấy có những thanh niên thiếu nữ sẽ để giấc mơ đầu đời, giấc mộng tình yêu bay bổng vươn cao qua gió ngàn, mênh mang trải trên những cánh đồng bát ngát để thấy tình mình cũng đơm hoa như những cánh đồng ngập lúa. Ôi những giấc mơ no ấm, an hòa bao giờ ta sẽ có…

Lời ngoại kể về quê hương êm đềm của ngày xưa cũ như một chuyện cổ tích. Nhưng má vẫn nuôi niềm mơ ước về một ngày mai quê ta hết nghèo đói cho những người đàn bà Việt Nam không phải thân cò lặn lội đường xa, làm dâu xứ lạ với những ê chề như những người trong thế hệ sinh sau ngày chiến thắng của phương Bắc.

Má sẽ đặt tên con là Sinh, sự Hồi Sinh của niềm hy vọng tưởng đã lụn tắt sau bao gió bão. Má sẽ dạy cho con làm người Việt Nam thật sự, những người sanh ra từ bên này biển Thái Bình với tâm tư chất chứa hồn Quốc Toản, Bắc, Giang. Qua bao đói no thăng trầm, qua bao hệ lụy thử thách, xa quê hương, hướng về quê mẹ, má chợt thấy mình chín chắn trưởng thành, lòng yêu mến quê cha đất tổ trỗi dậy thắm thiết. Hơn bao giờ hết má thấy mình thật gắn bó với quê nhà lận đận.

Việt Nam, Việt Nam, quê hương xa xôi quá, còn có bao giờ nhớ đến chúng tôi ? Xin một ngày quê tôi thật sự an bình để những người con Việt Nam có thể trở về nơi đất mẹ. Ngày ấy những giấc mơ sẽ thật sự được trổi mầm, cho trái tim Việt Nam được xanh một màu hy vọng, cho con người Việt Nam được kết sáng những giấc mơ kiêu hãnh. Ngày ấy đêm Đài Bắc sẽ thôi không còn tiếng khóc của những thiếu nữ lạc loài. Ngày ấy chúng tôi thôi hết kiếp luân lưu nhục nhằn.

Xin một ngày, giấc mơ trở thành hiện thực!
Cấn Thị Bích Ngọc
Posted by sontrung at 2:09 AM No comments:
Labels: BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 264
Thursday, May 30, 2013
CUỘC HỌP NĂM TÔN GIÁO

Trang Chủ
Bài viết mới nhất
Các chức sắc 5 tôn giáo họp mặt tại DCCT
Posted by chuyenhoavietnam ⋅ Tháng Năm 30, 2013
VRNs (30.05.2013) – Sài Gòn – Các tôn giáo phản đối hành động vô đạo đức và phi pháp của công an.
Sáng hôm qua, ngày 29.05, khi thấy hai an ninh vào trong khu vực nhà thờ DCCT Sài Gòn, 38 Kỳ Đồng, phía Đức Mẹ, ngồi quay lưng vào trong, với thái độ bất kính với nơi tôn nghiêm của tôn giáo, cha Giuse Đinh Hữu Thoại, chánh văn phòng DCCT đã đến mời hai anh an ninh này ra ngoài. Anh an ninh mặc áo thun sọc đen trắng ngang phản ứng mạnh mẽ, đưa tay chỉ và xỉa xói cha Thoại. Lúc đó, phóng viên Huyền Trang của VRNs cũng đến để làm việc, và nhận ra chính anh an ninh này là người đã đánh cô Huyền Trang dã man trong đồn công an vào ngày xét xử hai nhạc sĩ Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình.
Viên an ninh này không chịu ra, với lý do tự nhận mình là người Công giáo. Cha Giuse Hồ Đắc Tâm, bề trên chánh xứ, đến mời anh ta ra, anh ta cũng lập lại mình là người Công giáo, và không chịu ra. Cha Bề trên hỏi: “Anh tên thánh gì?” “Gioan”, viên an ninh trả lời. Cha bề trên hỏi “Gioan nào?” Viên an ninh ấp úng không trả lời được. Anh ta tự nhận mình là người xóm 3, cha xứ yêu cầu anh ra khỏi nhà thờ và mời bố mẹ ra gặp cha xứ nói chuyện, nếu là người Công giáo. Anh ta lấy xe đi ra một cách tức tối, tiếp tục chỉ vào cha Thoại nói năng thô tục và nặng lời.
Khi các chức sắc của Phật giáo Hòa Hảo và Cao Đài giáo Tây Ninh đến, nhiều nhân viên an ninh khác lại xuất hiện ở khu vực nhà sách. Một anh tiếp tục tỏ thái độ không phù hợp với nơi thờ tự, cha chánh xứ lại mời ra. Anh này cương quyết không ra, phải đợi đến khi thầy Phêrô Phạm Công Thuận, giáo sư Anh ngữ, đến kéo tay, dẫn anh ta ra ngoài mới chịu ra.
Hết ý với an ninh!
Cũng sáng nay, Hòa thượng Thích Không Tánh, tổng vụ trưởng vụ Từ thiện xã hội, Giáo hội Phật giáo VN Thống nhất đã gọi điện thoại báo cho VRNs biết là công an bao vây chùa Liên Trì, không cho thầy ra khỏi nhà. Cũng tương tự như vậy, mục sư Nguyễn Hoàng Hoa, từ sáng sớm đã ra bến xe để đi Sài Gòn, nhưng công an đã gây áp lực cho bà mục sư, và buộc bà phải gọi ông mục sư về để đợi công an gọi đi làm việc. Một lần nữa, công an Việt Nam giới thiệu mình là những người xâm phạm quyền tự do đi lại của các công dân, chức sắc tôn giáo.
Cụ Lê Quang Liêm
Cụ Lê Quang Liêm
Phản ứng với sự việc này, cụ Lê Quang Liêm, Hội trưởng Phật giáo Hòa Hảo Thuần túy nói: “Mục sư Nguyễn Hoàng Hoa bị sách nhiễu nhiều, không cho ông tham gia Hội đồng liên tôn, để lên tiếng về vấn đề nhân quyền cho VN. Chính công an đã cản trở. Chính mục sư Nguyễn Hoàng Hoa, tối hôm qua đã nói với tôi sẽ đi, nhưng sáng nay công an ngăn chặn. Cộng sản VN viết Hiến pháp là công dân được tự do đi lại, nhưng chính cộng sản đã phản bội HP của mình, vậy viết làm gì?” Cụ Hội trưởng cũng đề nghị các tổ chức Nhân quyền của LHQ phải chú ý vấn đề này. Quý vị ra tuyên bố nhân quyền mà không có chế tài với những nước không thực hiện như VN thì cũng không ích gì.
Ông Chánh trị sự Hứa Phi, Hội thánh đại đạo, Tam kỳ phổ độ tòa thánh Tây Ninh nói: “Chúng tôi các chức sắc tôn giáo hẹn với nhau đến DCCT Sài Gòn để bàn với nhau cách hướng dẫn các tín đồ tôn giáo đi vào con đường chân thiện mỹ để cho xã hội để ngày càng văn minh hiện đại… Hòa thượng Thích Không Tánh và mục sư Nguyễn Hoàng Hòa đã bị cản trở không đến được. Như vậy tôi xét rằng nhà nước VN đã vi phạm vào quyền công dân VN. Ngăn cản các chức sắc tôn giáo hội họp với nhau là nhà nước vi phạm tự do tôn giáo”.
Ông chánh trị sự Hứa Phi (bên phải)
Ông chánh trị sự Hứa Phi (bên phải)
Bà Chánh trị sự Nguyễn Bạch Phụng cho biết: “Chúng tôi đến với nhau để bàn về niềm tin các tôn giáo, để đấu tranh cho bất công trong xã hội, và làm cho đất nước VN có tự do dân chủ. Việc cấm Hòa thượng Thích Không Tánh và Mục sư Nguyễn Hoàng Hoa đến với chúng tôi là nhà nước VN vi phạm các điều 17, 18 và 19 trong Bản tuyên ngôn quốc tế về Nhân quyền, tức là quyền tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận, tự do hội họp và tự do lập hội. Qua việc ngăn cản này, chúng tôi thấy VN vi phạm trầm trọng những gì mình đã ký kết”.
Bà chánh trị sự Nguyễn Bạch Phụng
Bà chánh trị sự Nguyễn Bạch Phụng
Cha Giuse Đinh Hữu Thoại cho biết: “Tôi được giáo dân báo là an ninh đến rất đông, bao vây quanh cổng nhà thờ và vào ngồi bên trong hành lang nhà thờ. Đích thân tôi đã mời một an ninh ra khỏi nhà thờ, vì đây là nơi tôn nghiêm, không có chuyện đến đây để quan sát theo dõi. Anh an ninh này rất hung hăng, như thể muốn hành hung cả tôi. Chúng tôi thách thức cơ quan công an chứng minh được chúng tôi vi phạm pháp luật. Còn nếu chúng tôi không vi phạm pháp luật thì chúng tôi lên án hành vi lạm quyền của công an, xâm nhập vào khu vực nhà thờ bất hợp pháp”.
Cha Giuse Đinh Hữu Thoại (bìa phải)
Cha Giuse Đinh Hữu Thoại (bìa phải)
Ông Chánh trị sự Nguyễn Kim Lân, tộc đạo Châu Thành, Vĩnh Long nói: “Chúng tôi lên án nhà đương cuộc thường rêu rao có tự do dân chủ, tôn trọng nhân quyền, nhưng sáng nay mục sư Nguyễn Hoàng Hoa đã bị ngăn không đến được nhà thờ DCCT để cùng chúng tôi bàn về vấn đề xã hội và nhân nghĩa. Hòa thượng Thích Không Tánh cũng bị ngăn cản không ra khỏi chùa được. Đây là bằng chứng xác thực và hùng hồn nhất là nhà đương cuộc Đảng CSVN nói một đàng, làm một nẻo”.

Ông Chánh trị sự Nguyễn Kim Lân
Ông Chánh trị sự Nguyễn Kim Lân
Những nội dung thảo luận cụ thể của các chức sắc thuộc 5 tôn giáo trực tiếp sáng nay và qua điện thoại sẽ được chúng tôi công bố trong thời gian sớm nhất.
PV. VRNs
*****
Nguồn:
http://www.chuacuuthe.com/2013/05/30/cac-chuc-sac-5-ton-giao-hop-mat-tai-dcct/
Posted by sontrung at 11:30 PM No comments:
Labels: BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 264
TỪ CÁNH ĐỒNG MÂY
Buổi nói chuyện của chương trình
TỪ CÁNH ĐỒNG MÂY
với
http://ledinh.ca/2012%20Bai%20PV%20Co%20Pham%20Thanh%20Nghien.jpg
Cô PHẠM THANH NGHIÊN
http://www.youtube.com/watch?v=tsbSKsv4o-4&feature=youtu.be
http://www.4shared.com/download/B-yyHhyc/TCDM_Pham_Thanh_Nghien_May_25_.mp3
Xin bấm link để nghe

MỘT ĐÓA HOA, MỘT TÀ ÁO VÀ HAI CHẾ ĐỘ
Đau xót, phẫn nộ, cảm phục và tự hào… là cảm xúc của những con người có lương tri khi phiên tòa xử hai sinh viên yêu nước Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên vừa kết thúc. Sẽ còn nhiều nữa những lời ca ngợi dành cho hai em, đồng nghĩa với việc nhà cầm quyền phải đứng trước một sự phán xét nghiêm khắc của những người yêu tự do và công lý.

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgVLz32_Eg_hAGyqpLKfif-OJ6-mDGKVXQbfDUxKy5VX5Jr_qXV9bTJJ9P-MC7MG0k8eS1nheqVSVICJeaxgV5Yw3g9BkDTCAdnyx7va5dOjL4KQ5Vouq7bVqP90RBiHcfhTjAhAvQ8fkQm/s320/ChungTa-Free-UyenKha.jpg
Sự việc Uyên không được mặc chiếc áo dài truyền thống để ra tòa làm tôi liên tưởng đến một “giai thoại” rất đẹp về một người con gái đã đi vào thơ ca và được chế độ này ca tụng. Tất nhiên, cũng có không ít người cho rằng, người con gái ấy chỉ là một nữ khủng bố hay một nhân vật không có thực, được dựng lên nhằm “tô son điểm phấn” cho những mưu đồ chính trị. Người viết bài này tạm công nhận giả thiết đây là một nữ anh hùng: Võ Thị Sáu.
Thời cắp sách, tôi đã phải học thuộc lòng những câu thơ sau của Tố Hữu, để rồi cũng có khi mơ mộng: nếu đất nước có giặc, mình cũng sẽ hiên ngang như thế.
“Người con gái trẻ măng
Giặc đem ra bãi bắn
Đi giữa hai hàng súng
Vẫn ung dung mỉm cười
Ngắt một đóa hoa tươi
Chị cài lên mái tóc
Đầu ngẩng cao bất khuất
Ngay trong phút hy sinh.
Bây giờ dưới gốc dương
Chị nằm nghe biển hát.”
Theo miêu tả của những người cộng sản thì những tên giặc Pháp nói chung và những tên cai tù thời Pháp nói riêng đều vô cùng tàn bạo và khát máu. Còn những người cộng sản ( và chế độ cộng sản) thì tất nhiên rồi, là hiện thân của Chân- Thiện - Mĩ. Là những gì tốt đẹp, nhân văn và đáng ca ngợi nhất. Tên thực dân năm xưa đã kết án tử hình kẻ đã ném lựu đạn làm chết cai tổng và bị thương 20 tên lính Pháp.
Thành tích của chị Sáu hơn sáu mươi năm trước hẳn là niềm mơ ước của quân đội Hoa Kỳ ngày nay. Trước khi mở một chiến dịch truy quét quân khủng bố, quân đội Hoa Kỳ với vũ khí tối tân hiện đại, chưa kể trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến bậc nhất thế giới cũng phải “nát óc” tính toán làm sao để vừa tiêu diệt được những tên khủng bố, vừa hạn chế đến mức thấp nhất thương vong dành cho dân thường. Thế mà vẫn không tránh khỏi những rủi ro ngoài ý muốn. Để rồi chịu sự chỉ trích của dư luận thế giới và của chính người dân Mỹ. Chị Sáu quả là tài …thánh hoặc ít ra, quả lựu đạn mà chị sử dụng có một khả năng đặc biệt: giết người theo ý muốn. Xin nhắc lại, địa điểm chị Sáu chọn để hành động là chợ Đất Đỏ, nơi người dân qua lại mua bán tấp nập. Không hiểu sao tên cai tổng và hai mươi tên lâu la của y lại ùn ùn kéo nhau đi chợ để rồi “từ chết đến bị thương” trong khi người dân không ai hề hấn gì. Khi áp giải chị Sáu ra pháp trường, những tên cai tù khét tiếng tàn ác đó lại cho phép, thậm chí ngoan ngoãn …đứng đợi để chị làm cái việc rất …đỏm dáng là “ngắt một đóa hoa tươi, chị cài lên mái tóc” nữa. Còn gì đẹp hơn hình ảnh của một thiếu nữ được chết cho Tổ Quốc trong sự ngạo nghễ, lãng mạn như thế. Đó là câu chuyện của 61 năm về trước.
Hôm nay, trong một phiên tòa “công khai và công bằng” của một chế độ “nhân đạo” và “dân chủ gấp triệu lần nước Mỹ”. Hai “ bị cáo” tuổi đời còn rất trẻ đã nhận bản án tổng cộng 14 năm tù giam, 7 năm quản chế cho cái gọi là “ tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam”. Mặc dù trong số 90 triệu người dân Việt Nam chưa một ai được may mắn chiêm ngưỡng bản mặt của nhà nước xã hội chủ nghĩa nó thế nào.Tại vì bây giờ vẫn đang ở… “thời kỳ quá độ”( đảng bảo thế). Tức  đang trong giai đoạn trung gian, chuyển tiếp, nói trắng ra là …chửa thành hình. Ngay đến anh hai Tàu khựa trình độ vượt bậc chú em, cũng chỉ dám nhận mình là “đang tiến lên CNXH” ( chưa đến đích). Nhà nước CHXHCN Việt Nam không hề tồn tại trên thực tế. Giống như tôi và nhiều người trước đó, Uyên và Kha đã bị buộc tội “chống một thứ không có thực”. Một bài thơ bày tỏ lòng yêu nước, chống quân xâm lược Trung Quốc và một khẩu hiệu mang nội dung: “ Tầu khựa hãy cút khỏi biển Đông” được đem ra làm bằng chứng kết tội “bị cáo” chống nhà nước, chống lại dân tộc mình. Những kẻ kết tội Kha và Uyên đã ngang nhiên và trắng trợn thừa nhận khát vọng được trở thành nô lệ của kẻ xâm lược.
Những tên cai tù khét tiếng độc ác của một chế độ “vô nhân đạo” còn cho chị Sáu …làm dáng trước khi chết. Chúng cũng không cấm chị “ngẩng cao đầu” và “mỉm cười” khi ra pháp trường, cử chỉ được coi là thách thức và hạ nhục đối phương. Thế mà, một chế độ (mạo nhận) nhân đạo hàng đầu thế giới lại từ chối không cho Đinh Nguyên Kha mặc một bộ đồ đẹp, cấm Phương Uyên mặc chiếc áo dài truyền thống, niềm tự hào của phụ nữ Việt Nam để đứng trước tòa. Không những thế, mẹ của Phương Uyên đã phải trải qua một hành trình đầy gian khổ, tranh đấu để đòi cho con gái được hưởng cái quyền….đeo kính vì mắt Uyên bị cận nặng. Chưa bao giờ hai chữ “nhân đạo” lại trở nên xấu xa đến thế.
Người Pháp dựng lên nhà tù Côn Đảo để giam giữ người cộng sản. Người cộng sản dựng lên nhà tù để cầm tù Dân tộc mình.
Hãy xem người cộng sản định nghĩa về nhà tù Côn Đảo:
“Côn Đảo là một quần đảo gồm 16 hòn đảo lớn nhỏ nằm về phía Đông Nam nước ta. Năm 1858, sau khi Pháp nổ tiếng súng đầu tiên tại cửa biển Đà Nẵng mở đầu cho cuộc xâm lược nước ta đến ngày 28/1/1861, Pháp đưa ra bản Tuyên cáo chiếm lĩnh Côn Đảo. Ngày 1/2/1862, Pháp bắt đầu xây dựng tại đây một hệ thống nhà tù lớn nhất Đông Dương để nhằm thủ tiêu các chiến sĩ cách mạng bằng khổ sai, nhục hình, đói khát, bệnh tật; chúng tìm mọi cách để thủ tiêu nhân cách, xóa bỏ nhân phẩm, giam hãm con người trong tình cảnh sống nhưng tuyệt vọng, sống cũng như chết.”
Thế nhưng, trong chốn “địa ngục trần gian” ấy, người cộng sản vẫn thành lập được các chi bộ cộng sản. Điển hình, Tôn Đức Thắng lập ra “Hội những người tù đỏ” và “hoạt động khá tích cực”. Nếu những gì người cộng sản kể và viết lại là sự thật, thì cái nhân quyền trên “thiên đường XHCN” còn thua xa cái “ngục quyền” mấy chục năm về trước dưới thời thực dân Pháp. Một đôi mắt kính, một bộ trang phục tươm tất còn “không được phép”, nói chi đến quyền lập hội, lập đảng ( cho dù các quyền này đã được hiến định).
Cái sự hiên ngang, bất khuất của chị Sáu trong giờ phút hy sinh không biết do ai kể lại. Nhưng khí phách của hai bạn trẻ Uyên và Kha thì có hàng trăm người chứng kiến. Hãy nghe tuyên bố của Đinh Nguyên Kha: “ Tôi trước sau vẫn là người yêu Nước, yêu Dân tộc tôi. Tôi không hề chống Dân tộc tôi. Tôi chỉ chống đảng cộng sản. mà chống đảng thì không phải là tội”.
Và hãy nghe Nguyễn Phương Uyên: “ Tôi là sinh viên yêu nước. Nếu phiên tòa hôm nay kết tội tôi, thì những người trẻ sẽ sợ hãi và không còn dám bảo vệ chủ quyền đất nước. Nếu một sinh viên , tuổi trẻ như tôi  mà bị kết án tù vì yêu nước thì thực sự tôi không cam tâm.”
Tôi sẽ không bình luận thêm về lời tuyên bố đĩnh đạc và đanh thép của hai em. Nhưng, muốn nhắn nhủ với Phương Uyên rằng sẽ có nhiều những bạn trẻ khác  không vì bản án 14 năm tù của hai em mà sợ hãi. Chính dáng đứng hiên ngang và gương mặt rạng rỡ của Uyên và Kha trước tòa sẽ tạo nguồn cảm hứng, thôi thúc tuổi trẻ Việt Nam “đứng lên đáp lời sông núi”.
Người cộng sản vô thần nhưng có biết bao nhiêu câu chuyện linh thiêng về những “liệt sĩ cộng sản” đã và đang được kể lại. Nếu chị Sáu quả thực “linh thiêng” như lời đồn đại thì xin chị hãy phù hộ để ai cũng được “nghe biển hát”. Vì hiện nay, khi mà người cộng sản bắt bớ, bỏ tù những người đồng bào của mình chỉ vì dám bảo vệ chủ quyền biển đảo của tổ quốc trước sự xâm lược của ngoại bang. Biển sẽ không hát mà đớn đau, thét gào và cuồng nộ. Kết thúc bài viết này, xin nhắn nhủ với hai em Kha, Uyên, vói bạn bè yêu quý của tôi và với chính mình rằng: những người vì Dân tộc mình mà tranh đấu, những người vì Tự do và Công bằng mà tranh đấu sẽ không bao giờ thất bại.
(Phạm Thanh Nghiên, số nhà 17, Phương Lưu 8, phường Đông Hải 1, quận Hải An, Hải Phòng.)
http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcRqK6JkyqwmurqjKXQqYzqUWXJz0pDA4jkrGK2W8M9o9nv5Pf6H
CHUYỆN NHỎ CỦA TÔI
. .http://nguyentuongthuy2012.files.wordpress.com/2012/10/img_06131-e1350316800358.jpg?w=500&h=375
Hưởng ứng cuộc thi viết về quyền con người của "Con Đường Việt Nam".
Tôi xin được phép kể vài mẩu chuyện nhỏ về việc nhà cầm quyền Việt Nam thực thi sứ mệnh bảo vệ nhân quyền cho một công dân như tôi:
Kết tội:
Tôi bị bắt với một lý do rất… cười: tọa kháng tại nhà với biểu ngữ (được phía Cơ quan An ninh điều tra kết luận rằng mang nội dung xấu): “Trường Sa - Hoàng Sa là của Việt Nam. Phản đối công hàm bán nước ngày 14/9/1958 của Phạm VănĐồng”. Hơn 16 tháng sau ra tòa, tôi nhận bản án 4 năm tù giam, thêm 3 năm quản chế về cái gọi là tội “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” mà không hề dính dáng đến việc “tọa kháng”, hành vi trực tiếp được nhà cầm quyền làm lý cớ bắt bỏ tù.
Hai chứng nhân “quan trọng” được đưa từ Thanh Hóa vào làm công cụ buộc tội bị cáo. Ông Nhiểm, ông Kính trông tội nghiệp với bộ mặt méo mó, khắc khổ ngồi lọt thỏm, bị bao vây giữa vô vàn những mật vụ dưới hàng ghế dự khán, thay vì ở vị trí dành cho người làm chứng theo quy định một phiên tòa: “Nếu thời gian quay trở lại hoặc có cơ hội khác, tôi vẫn sẽ giúp đỡ họ - những ngư dân Thanh Hóa - dù tôi biết trước có thể những con người này sẽ quay lại kết tội tôi. Họ buộc phải làm thế. Và tôi sẵn sàng tha thứ cho họ.” Tôi đã nói những lời này trước tòa dành cho những ngư dân Thanh Hóa tôi đã gặp và giúp đỡ hồi cuối tháng hai năm 2008.
Trong khuôn khổ bài viết ngắn này, tôi sẽ không tường thuật lại chuyến đi Thanh Hóa cùng Ngô Quỳnh. Bạn đọc nào quan tâm và muốn tìm hiểu sự thật, xin tìm đọc bài viết “Uất ức - biển ta ơi!”tôi viết năm 2008. Tôi tin rằng, nếu ai còn là người Việt Nam thì không thể không đau xót trước việc đồng bào mình bị bắt giết ngay trên lãnh hải của Tổ Quốc mình, cũng như không thể phủ nhận Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam. Chỉ vì vạch trần và tố cáo một sự thật bị Đảng và Nhà nước giấu nhẹm, chỉ vì đòi quyền lợi chính đáng cho những nạn nhân, ngư dân Thanh Hóa mà tôi và Ngô Quỳnh đã bị tước mất tự do - dù là một thứ tự do đang hấp hối.
Biệt giam:
Những ngày đầu, tôi bị giam chung với các nữ tù hình sự khác. Trong cuộc vật lộn mưu sinh, trở thành đủ lọai tội phạm (họ vẫn thường tự hào rằng phải rất bản lĩnh mới dám thách thức pháp luật) thì sự xuất hiện của một cô gái nhỏ bé bị gán tội “chống Nhà Nước…” là điều ngoài sức tưởng tượng. Từ ngạc nhiên, tò mò rồi thiện cảm, chúng tôi trở nên gần gũi với nhau. Được vài hôm, những ánh mắt thân thiện, cảm mến biến mất. Thay vào đó là thái độ dè dặt, lảng tránh pha chút sợ sệt. Chính sách cô lập bắt đầu có hiệu quả!
Sắp đến giờ cơm chiều. Tiếng ổ khóa vang lên chát chúa. Tiếp đó là giọng nói lạnh tanh của quản giáo: “Phạm Thanh Nghiên chuẩn bị nội vụ!”. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, lo lắng, thương cảm, hoảng hốt: “Chết rồi, bị đi ép cung rồi”, “chị ơi! Biệt giam rồi. ”, “khổ thân, người bé như cái kẹo, chịu sao nổi cháu ơi”. Mỗi người góp một tí, từ chai mắm, gói lạc, ít bột canh, cuộn băng vệ sinh… tất cả được đùm vào một túi ni-lông, ấn vội vào tay tôi. Tôi không đủ thời gian đùn đẩy. Nhận cũng tốt. Đây sẽ là vốn liếng giúp tôi “cầm cự”, chờ đợi đến lúc nhận được quà tiếp tế từ gia đình. Tôi không sợ biệt giam, không sợ bị ép cung. Tôi sợ những ánh mắt thương cảm của họ. Những tình cảm rất con người mà vì một sức ép đáng sợ nào đó, họ đã buộc phải thủ tiêu đi.
Tôi bước ra cửa, không ngoái lại nhìn. Sau lưng, vài giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Nhà tù, thì ra vẫn còn chỗ cho tình thương yêu và lòng nhân ái.
 Dẫn tôi đi là người cán bộ tên C. Sau này tôi được nghe nhiều chuyện về ông ta, chủ yếu thành tích làm giầu bất chính và đánh tù. Tôi cắp túi quần áo, chân đất đi trên những con hẻm nhếch nhác vì mưa phùn, qua những dãy nhà giam lạnh ngắt và cũ kỹ. Trong những bức tường lặng câm kia là những sự chờ đợi và tuyệt vọng. Chờ đợi để được phán xử không theo cách của con người, rồi hiến mình cho sự khổ ải và hao mòn trong các trại cải tạo.
Khu giam giữ mới có khoảng sân khá rộng. Sau khi làm các thủ tục cần thiết, C giao tôi cho đồng nghiệp. Tôi đi theo K, cảm giác như đang bị nuốt vào một đường hầm. Lần đầu tiên kể từ khi bị bắt, tôi mới thực sự thấy hết cái âm u của chốn ngục tù. Chỉ khi dừng lại, tôi mới biết mình đang đứng trước một cánh cửa. Cửa mở, hai đồng tử của tôi giãn ra: đây là nơi dành cho con người ư?
Cái gọi là buồng giam rộng chừng 6m2. Hai bệ xi-măng đối diện nhau (chừa một lối đi hẹp ở giữa, tù quen gọi là “xa lộ”) dùng làm chỗ nằm. Từ cửa đến chân bệ nằm còn khoảng trống nho nhỏ để đồ ăn. Trong buồng không có nhà vệ sinh nên phải dùng bô. Chỗ để bô cách chỗ để đồ ăn chừng 3 bước chân. Một trong hai bệ nằm có gắn cố định một cùm sắt, dùng để cùm chân những người tù bị kỷ luật hoặc tử tù chờ ngày thi hành án. Tôi vào sau L vài ngày, đương nhiên phải nằm chung với cái cùm. L thường mắng tôi vì tội hay cho chân vào cùm. Bảo tôi không chịu kiêng kỵ, có ngày bị cùm thật cũng nên. Hàng ngày tôi đi bộ dọc trên “xa lộ”, coi như tập thể dục. Đoạn đường ngắn mấy bước chân, đi vài vòng phải nghỉ một lần để khỏi chóng mặt.
Mỗi ngày hai lần: sáng và chiều, công an mở cửa cho tù nhân ra ngoài làm vệ sinh cá nhân và lấy cơm. Mỗi lần chừng 20 đến 30 phút. Hầu như ngày nào tôi cũng phải đi cung nên mọi việc, từ giặt giũ, đổ bô, lấy cơm, rửa bát… L phải kiêm hết. Có hôm, chưa làm vệ sinh xong, điều tra viên đã đứng đợi ngoài cửa. Chắc chỉ có tù nhân lương tâm chúng tôi mới phải trải qua tình trạng ngồi bệ xí trong sự chờ đợi và thúc giục của cả cai tù lẫn điều tra viên mà thôi. Gần 4 tháng biệt giam, tôi phải đi cung hàng chục lần, chưa kể thời gian ở buồng chung hơn một năm. Chuyện này xin được kể trong một dịp khác.
L có tật xấu, đi ngoài vô tội vạ, không theo giờ giấc. Nhiều hôm cứ đóng cửa buồng cô nàng mới đi, mỗi lần như thế lại chữa ngượng: “Em luyện mãi mà không được, cứ nhìn thấy công an là nó lại thụt vào. Hình như c*t sợ công an chị ạ”. Hai cái bô chứa đầy “sản phẩm” của L. Mùi xú uế bốc lên nồng nặc. Đã thế, cô nàng còn lên lớp tôi: “Chị phải uống thật nhiều nước mới tốt cho sức khỏe, người đâu mà gầy đét, trông chán lắm”. Tôi bảo: “Có hai cái ngai vàng, mày ngự cả hai, chị uống nhiều nước thì chứa vào đâu?”. Cô nàng nhe hàm răng ám khói thuốc cười trừ. Nhìn L, tôi thấm thía hai câu thơ (được cho là của ông Hồ): “Cửa tù khi mở không đau bụng, đau bụng thì không mở cửa tù”.
Cánh cửa sắt, may quá có sáu lỗ thông hơi (to bằng quả trứng chim cút) - thứ duy nhất làm chúng tôi tạm quên mình đang ở trong một cái hộp. Hàng ngày được ra ngoài, tôi thường vãi cơm ra sân để dụ lũ chim sẻ đến. Qua sáu cái lỗ thông hơi quý giá đó, tôi và L luân phiên nhau chiêm ngưỡng, ngắm nghía chúng. L ước: “Giá biết bay như chúng, em sẽ bay về ôm hôn thằng Cu cho thật đã”. Rồi như tiếc rẻ “Nhưng làm con chim bay được thì lại không lắc, không phê được. Làm người như em, tuy tù tội nhưng được biết mùi đời. Sướng thân! Như chị thì thiệt, chả biết đếch gì. Chán chết”. Tôi không thích tranh cãi với L những lúc như thế. Lũ chim vô tâm, chúng nhặt nhạnh những hạt cơm cuối cùng rồi bay đi, mặc kệ tôi ngẩn ngơ. Không có cách nào gọi chúng lại. Tôi tủi thân, đâm ra giận chúng, hôm sau không vãi cơm cho chúng nữa. Theo thói quen, lũ chim bay đến ngơ ngác, tìm kiếm rồi bỏ đi. Tôi buồn! Từ đó không dám tự trừng phạt mình nữa.
Một lần đi cung:
Một vật gì giống như con rắn nằm lù lù giữa sân. Vừa nhận ra thứ đó dành cho mình, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Sau cái rùng mình, mặt tôi nóng ran, hai thái dương giật liên tục. Không thể để cơn phẫn nộ được dịp bung ra. Tôi sẽ luồn chân vào đó. Phải nếm trải hết mọi cay đắng của người tù. Tôi đứng im, ngoan ngoãn cho K xiềng chân mình. Nét ái ngại lộ rõ trên gương mặt anh ta: “Chị Nghiên đi chậm thôi, sẽ đỡ đau”. Tôi hít một hơi thở sâu chờ K mở cửa. Ánh mắt tôi đập vào ánh mắt người điều tra viên. Dù cố tỏ ra tự nhiên, nhưng tôi biết anh ta chứ không phải tôi đang bị chi phối bởi cái xiềng chân. Tôi không đi chậm như lời khuyên của K. Bị thôi thúc bởi lòng kiêu hãnh, tôi bước thật nhanh bất chấp hai vòng xích đập vào mắt cá chân đau điếng. Tôi không cho phép anh ta có cơ hội thấy tôi trong bộ dạng chậm chạp và đáng thương. Chỉ thể hiện ở bước đi thôi chưa đủ, tôi bông phèng:
- Này anh, giúp tôi một việc được không?
- Việc gì chị?
- Nhờ anh đăng ký với kỷ lục ghi-nét, công nhận tôi là người phụ nữ có cái lắc chân to và độc nhất thế giới nhé?
Bị bất ngờ, anh ta im lặng. Sau một hồi, tính háo thắng trỗi dậy, anh ta trả đũa:
- Nếu bây giờ tôi bắc thang cho chị trèo tường về, chị có về không?
- Sao nghiệp vụ anh kém thế?
- Gì cơ?
- Tôi bảo nghiệp vụ anh kém vì anh đi điều tra tôi mà không hiểu gì về tôi. Này nhé, tôi vào đây một cách đường hoàng thì cũng đường hoàng rời khỏi đây. Không phải các anh tùy tiện bắt rồi thả vô tội vạ là được.
 Có lẽ anh ta thấy tiếc về câu hỏi vừa rồi.
Một cán bộ trực trại và một điều tra viên khác đã chầu sẵn ở buồng hỏi cung. Chờ tôi ngồi xuống, trực trại rướn người qua mặt tôi, kéo thanh sắt vốn được bắt vít cố định nơi tay vịn, khóa lại. Động tác rất dứt khoát với vẻ mặt rất nghiêm trọng. Chắc đấy là thứ công cụ được phát minh ra để bảo vệ các nhân viên điều tra khi hỏi cung những tên tội phạm thuộc diện đặc biệt nguy hiểm. Thế ra, tôi được liệt vào loại “đặc biệt nguy hiểm” cơ đấy. Tôi quan sát việc liên quan đến mình như một kẻ thực sự bị thuần phục. Xong việc, viên trực trại lui về đứng phía sau tôi (chắc sẵn sàng tung đòn cứu đồng đội nếu đối tượng manh động). Hai điều tra viên đặt hồ sơ lên bàn:
 - Chúng ta bắt đầu làm việc!
Tôi lơ đễnh nhìn lên trần nhà.
- Chúng ta làm việc thôi chị Nghiên.
- Anh bảo gì cơ?
Vẻ ngoan ngoãn lúc đầu của tôi khiến họ không chuẩn bị tâm lý đối phó cho sự phản công.
- Chúng ta vào việc…
- Làm gì có chuyện ấy. Các anh nghĩ tôi sẽ làm việc với các anh trong tình trạng này sao?
- Đây là quy định của…
- Là quy định của các anh thôi. Nguyên tắc của tôi là không làm việc với các anh trong tình trạng này.
 Hai điều tra viên nhìn tôi chằm chằm. Tôi tiếp tục nhìn lên trần nhà, lưng dựa ra sau, các ngón tay gõ gõ vào thanh sắt chắn ngang trước mặt, chân đung đưa khiến cái xiềng cọ xuống nền nhà phát ra thứ âm thanh khô khốc, nghe đến sốt ruột. Cuối cùng, một trong hai người điều tra viên phải ra hiệu cho trực trại mở xiềng chân và thanh sắt chắn ngang ra.
Tôi thôi nhìn lên trần nhà:
- Đây sẽ là lần đầu và cũng là lần cuối tôi cho phép các anh làm thế. Nếu việc này còn tái diễn thì các anh sẽ chỉ nhận được một thứ duy nhất từ tôi, đó là sự im lặng. Mong các anh nhớ cho.
 Trở về buồng giam, tôi mệt mỏi nằm vật xuống. Nhìn L với đôi mắt đỏ hoe, tôi đâm cáu. Cô nàng mặc cho tôi mắng mỏ, cứ sấn vào xoa xoa bóp bóp chỗ đau cho tôi. Tôi hắt hủi cô nàng để khỏi phải thương hại mình. Tôi nghĩ đến chú Nghĩa, đến Ngô Quỳnh và các anh em khác bị bắt cùng đợt với tôi. Không biết họ bị đối xử ra sao? Nhưng tôi tin, dù ở trong hoàn cảnh nào thì những người anh em ấy (sẽ không cáu gắt bạn tù vô lối như tôi) mà sẽ ngạo nghễ và nở nụ cười nhân ái vì nhà tù là sự lựa chọn “bất khả kháng”, là cánh cửa duy nhất để đến với tự do.
Phạm Thanh Nghiên, viết sau những ngày mới ra tù
Tuyên bố của Đại sứ quán Hoa Kỳ về Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha
https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc1/944227_655876617772395_550665934_n.jpghttps://fbcdn-sphotos-a-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn2/970281_336492896454066_1998828264_n.jpg
Chúng tôi quan ngại về việc một toà án Việt Nam đã kết án Đinh Nguyên Kha 8 năm tù giam và Nguyễn Phương Uyên 6 năm tù giam với các tội danh chống chính quyền.
 Các bản án này phần nào cho thấy một xu hướng đáng lo ngại là các nhà chức trách Việt Nam sử dụng các tội danh trong các luật về an ninh quốc gia để bỏ tù những người chỉ trích
chính phủ vì họ bày tỏ quan điểm một cách ôn hoà.
Những việc làm này trái với quyền tư do ngôn luận và như vậy cũng trái với các nghĩa vụ của Việt Nam trong khuôn khổ Công ước Quốc tế về Các quyền Dân sự và Chính trị cũng
như các cam kết thể hiện trọng Tuyên ngôn Nhân quyền Thế giới.
 Chúng tôi kêu gọi chính phủ Việt Nam trả tự do cho những tù nhân lương tâm và cho phép tất cả người dân Việt Nam được bày tỏ quan điểm chính trị của họ một cách ôn hoà.
Hai sinh viên Việt chống Trung Quốc bị án tù về tội "chống nhà nước"
image
Hai sinh viên Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha
Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha
image
 

Posted by sontrung at 10:49 AM No comments:
Labels: BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 264
TRÈ RANH LUẬN CHÍNH


CHUYỆN NƯƠC NON
Quanh vụ nhà báo Trương Duy Nhất bị công an"" vồ""
Công An từ Hà nội bay vô Đà Nẵng vồ nhà báo Trương DuyNhất đem ra tầu bay dẫn độ về Hà nội với tội danh phạm điều 258 bộ luật hình sư.Có điều lạ nhà báo Trương Duy Nhât bị bắt đưa ra phi trương Đà Nặng măt mày cư hơn hơn trong khi hai công an đi áp tải mặt mũi lại ỉu sìu,Tin trên mạng cho biết ông Trương Tấn Sang chủ tịch nước  là người đã   yêu cầu bộ công an bắt nhà báo Trương Duy Nhất vì nhà báo này đưa lại những tin tức của trang ""Tư Sang Nham Hiểm""nói ông Trương Tấn Sang tiền đâu mà cho con trai là Trươg tấn Sơn đi du học Anh quốc tốn 6 tỷ tiền học phí mua nhẫn kim cương [hạt soàn ]cho vợ tới 10 tỷ và có 6 cái nhà và căn hộ ở quận 1 và  2 trị giá hơn trăm tỷ.Cũng tin trên mạng nói  ông NguyễnPhú TrọngTổng bí thư Đảng Cộng Sản VN thấy việc làm của đồng minh Trương Tấn Sang""chuế"" quá đã yêu cầu bộ công an cố gắng nghiên cứu tìmcách  thả nhà báo Trương Duy Nhất trong khi đó thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng lại không có ý kiến gì về chuyện bắt hay thả nhà báo Trương Duy Nhất
CHXHCNVN nợ công""khủng'""
Theo Qũi Tiền Tệ Quôc Tế ,Ngân Hàng Thế Giới cũng như LiênHiệpQuôc thì nợ công củaViệt Nam hiện đang ở mức""khủng""90 phần trăm GDPngang Hi Lạp ở Âu Châu.Tuy nhiên phát ngôn viên chính phủ VN lại quả quyết nợ công ở VN vẩn an toàn ở mức 54 phần trămGDP.Nói nợ công ở VN đang trong mức""khủng""là do cách  tính gom nợ của các tập đoàn kinh tế nhà nươcvay do chánh phủ bảo lãnh thành nợ công
Bảng Phong Thần
Trang blog của nhà văn Phạm Viêt Đào vừa tiết lộ các Tỷ tỷ phú Đăng Hoàng Yến, Đặng Thành Tâm những Lã Bất Vi của thời nay ở VN ,những người đang  đầu tư vào nhân vật Trương Tấn Sang đã mua các nhà báo cầm các ở VN với lương tháng rất""khủng"" .sau đây là danh sách quí nhà báo cầm các đã cầm tiền của những Lã Bất Vi thời đại
1-      Thuận Hữu ủy viên trung ương Đảng Cộng Sản VN Tổng biên tập nhật báo Nhân Dân cơ quan ngôn luận của Đảng Cộng Sản VN lãnh mỗi tháng 80 triệu đồng
2-      Hữu Ứớc trung tướng Cộng An  Phó tổng Cục Trưởng Tổng Cục Xây Dưng Bộ Công An Tổng Biên tập báo Công An Nhân Dân cơ quan ngôn luận của Bộ Công lãnh mỗi tháng 50 triệu đồng
3-       Thiếu Tướng Lê Phúc Nguyên Tổng Biên Tập Quân Đội nhân Dân cơ quan ngôn luận của Quân Đội Nhân Dân 25 triệu đồng mỗi tháng
4-      Ông Đào Văn Hội  Tổng Biên Tập báo Pháp Luật  VN cơ quan ngôn luận của bộ Tư Pháp 25 triệu đồng mỗi tháng
5-      Ông Nguyễn Xuân Minh quyền Tổng Biên Tập báo Saigon Tiếp Thị 25 triệu đồng mỗitháng
Bảng phong thần trên được tung ra làm cho chủ tịch nước Trương Tấn Sang hết cựa quậy.
Truyện dài đấu đá trong hàng ngũ lãnh đạo Đảng CSVN
Qua hội nghị lần thứ 7 ban chấp hành trung ương Đảng Cộng Sản VN  khóa XI giới  quan sát  đã thấy rằng rõ ràng ban chấp hành trung ương Đảng Cộng Sản VN đang làm phá sản  đường lối chánh trị dân chủ tập  trung và cung cách tổ chức cơ cấu nhân sự của cả  Bộ Chánh Trị lẫn Ban bí thư và ban tổ chức Trung ương Đảng CSVN.
.Chứng cớ là khi Tổng bí thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đưa ra trước hội nghị bản danh sách ba nhân vật Nguyễn Bá Thanh,Vương Đình Huệ,Ngô Xuân Lịch mà Bộ Chánh Tri Ban Bí Thư cùng  Ban Tổ Chưc Trung Ương đã cơ cấu vào Bộ Chánh Trị xin ý kiến hội nghị 7.Thật bất ngờ hội nghị 7 đã giới thiệu thêm hai nhân vật ra tranh cử chức danh  Ủy viên Bộ Chánh Trị Đảng CSVN là ông Nguyễn Thiện Nhân  và bà  Nguyễn Thị Kim Ngân đồng thời quyết định bỏ phiếu lựa chọn tân ủy viên Bộ Chánh Tri .Kết quả cuộc bỏ phiếu ông Nguyễn Thiện Nhân ủy viên trungương Đảng hiên đang là Phó Thủ Tương Chánh phủ đạt 90 phần trăm phiếu bầu bà Nguyễn Thị Kim Ngân  bí thư trung ương Đảng Phó Chủ Tịch Quốc hội đươc 70 phần trăm  phiếu bầu,các ông Nguyễn Bá Thanh,Vương      Đình Huệ Ngô Xuân Lịch chỉ đươc 40 phần trăm phiếu bầu  coi như cả ba rớt hết.
Trươc   tình hình này Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đành giới thiệu hai ứng viên vào ban bí thư làcác ông Trần Quốc Vương ủy viên trung ương Đảng Chánh Văn phòng Ban Chấp hành trung ương Đảng và ông Tạ Ngọc Tân ủy viên trung ương Đảng Tổng biên tập tạp chí Cộng Sản  đãđươc Bộ Chánh Trị Ban bí thư và Ban Tổ chưc trung ương Đảng cơ cấu vào Ban bí thư xin ý kiến hội nghị kết quả hội nghị7quyết bỏ phiếu tín nhiệm  ông Trần Quốc Vương  đươc 80 phần trăm phiếu bầu ông Tạ Ngọc Tân không tới 40 phần trăm ông Tân rớt
Ban chấp hành trung ương Đảng không những""chơi""phá sản đường lối chánh trị Tập trung dân chủ   và cung cách tỗ chức cơ cấu nhân sự của Bộ Chánh Trị Ban Bí Thu và Ban Tổ Chức trung ương Đảng mà còn ""chơi""lật nhào luôn chủ trương dành quyền toàn trị về tay Bộ Chánh Tri Ban Bí Thư khi bác bỏ không thông qua dự thảo nghị quyết củaBộ   Chánh Trị
Ban Bí Thư với nhan đề""Đổi mới hệ thống chánh trị"" theo yêu cầu củaTổng bí thư NguyễnPhú Trọng .Lý do là nghị quyết này cho phép Bộ Chánh Trị,Ban Bí Thư vàcác ban ngành chức năng của Đảng can thiệp trưc tiếp  xâu và rộng hơn vào   các hoạt động của các cơ quan lập pháp hành pháp tư pháp thiết lập chế độ Bộ Chanh Trị Ban Bí Thư toàn trị từ Đảng tới Nhà nước
.Như vậy là rõ ràng Ban Chấp Hành Trung  Ương Đảng Cộng Sản VN đã  không nhất nguyên với Bộ Chánh Trị Ban Bí Thư Đảng CSVN,Thiên hạ đồn rằng Ban Chấp Hành Trung ương Đảng CSVN đang bị các nhóm lơi ích thao       túng và nhóm lợi ích đang thao túng mạnh nhất ban chấp hành trung ương Đảng CSVN chính là nhóm lợi ích chung quanhthủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.Dù sao thì ban chấp hành trung ương Đảng Cộng Sản VN  đã tư chuyển biến dành quyền làm chủ Đảng CSVN từ tay Tổng bí thư Bộ Chánh Trị và Ban bí thư đã là điều đáng mừng rồi
Nhóm lơi ích quanh thũ tướng Nguyễn Tấn Dũng đưa ông Nguyễn Thiện Nhân và bà Nguyễn Thị Kim Ngân vô bộ chánh trị là để chuẩnbị chohai nhânvật nàylàm ứng viên thủ tướng khóa 12 khi đó ông Nguyễn Tấn Dũng có khả nănglên ngôi Tổng bí thư hoăc Tổng Thống
Theo nhà báo Kami đài Áchâu tự do thì sau hôi nghị 7 các phe phái trong Đảng CSVN dã thỏa hiệp sẽ họp đai hội Đảng giữa nhiệm kỳ để Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng ra đi nhưng thủ tương Nguyễn TấnDũng ở lại hết nhiệm kỳ
Trương hơp ông Nguyễn Bá Thanh
Ông Nguyễn Bá Thanh từỦy viên trung ương Đảng bí thư Thành Phố Đà Nẵng được Tổng bí thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đưa ra Hà nội làm trưởng ban Nội Chính Trung Ương Đảng với hứa hẹn sẽ được đưa vô Bộ Chánh Trị và sau khi lật được thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ lên chức thủ tướng chánh phủ.Ông Thanh vừa nhậm chức trưởng ban  Nội Chính đa hung hăng con bọ xít tuyên bố vung vít là nắm xong ban Nội Chính  ông sẽ ""hốt""không nương tay những kẻ ông thấy là"" lem nhem ""trong Đảng nhất là những đảng viên cao cấp trong ngành ngân hàng,nhưng ôngThanh lại quên rằng con ếch chết     chính  là  vì cái  miệng.
Thế là thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ra tay liền cho Thanh Tra của chánh phủ công bố kết quả thanh tra về đất đai ở Đà Nẵngmà ông Thanh và bộ xậu quanh ông lem nhem hơn ba ngàn tỷ  đồng rồiđài phát thanh Áchâu Tư Do công bố ông Thanh có 70 tỷ usd để ở nước ngoài.Thế là ông Thanh ra Hà nội làm trưởng ban Nội Chính trung ương Đảng,nhưng rớt không vô được bộ chánh trị coi như sự nghiệp chánh trị hai năm mươi.
Nhận định về thảm bại của ông Thanh giáo sư Tương Lai nói với đài BBC rằng ông Thanh thua trắng tay là phải thôi vì ông chỉ biết có Đảng quên Tổ Quôc Nhân Dân khi tuyênbố ta cần phải theo Trung Quốc vì Trung Quốc do Đảng Cộng Sản lãnh đạo[ông Thanh quên là Đảng CS Trung Quốc đã bỏ chủnghĩa Mác Lê và theo  đương lối Mèo Trăng MèoĐen mèo nào bắt đươc chuột đều tốt hết nghĩa là Tư Bản Cộng Sản không thành vấn đề cái gì làm dân giầu nước mạnh đều tốt]
Dư luận về chuyện ông Đinh Tiến Dũng đươc bổ nhiệm làm tân bộ trương tài chính
Ngay khi ông Đinh Tiến Dũng đươc thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng bổ nhiệm làm tân bộ trưởng Tài Chánh ,quôc hội bỏ phiếu thông qua với 70 phần trăm số phiếu tán thànhtrang nhà văn Phạm Viết Đào đã đăng thắc mắc của  dư luận.Như có dư luận cho rằng trước khi ông Đinh tiến Dũng rời khỏi ghế Tổng kiểm toán nhà nước ông đã ký quyết định cho 300 cán bộ lên làm lãnh đạo các cấp phòng ban với giá mỗi quyết đinh chung chi từ 20.000 tới 50.000usd.
Ly kỳ nhất là có một giao viên cấp 2 ở Băc Giang chẳng học về tài chánh cũng như kiểm toán một ngày nào đó là ông Hoàng Hồng Lạc đươc ông Tổng kiểm toán Đinh Tiến Dũng phong chức Phó Tổng kiểm toán nhà nước
Trần Mạnh Hảo có thơ ca tụng  Nguyễn Phương Uyên
Nguyễn Phương Uyên cô sinh viên đai học Saigoin 20 tuổi chỉ vì làm thơ và rải truyền đơn đòi dân chủ và chống Trung Quốc xâm lươc mà bị tòa án nước CHXHCNVN kết án 6 năm tù giam ba năm quản chế đã đươc nhà thơ Trần Mạnh Hảo làm bài thơ ca ngợi""hết ý"" Trẻ Ranh xin trích nguyên văn như sau
Em xinh hơn mọi loài hoa trên đời

Em không phải là hoa mặt trời

Mà sao bóng tối rụng rời vây quanh

Phương Uyên chợt mọc lên thành đóa sen

Trái tim yêu nước thắp đèn

Phương Uyên em giữa bùn đen sáng lòa

Em là nụ em là hoa

Bởi yêu nước em phải ra tòa em ơi

Đưa tay chúng tính che trời

Làm sao che nổi nụ cười trinh nguyên

Tự do tuyên án bạo quyền

Cảm ơn mẹ sinh Phương Uyên tuyệt vời

Bỏ tù hoa bỏ tù người

Bỏ tù đất nước giống nòi quê hương

À ơi nươc Việt đau thương

Ngủ đi những đóa hoa đương ngồi tù

Saigon ngày 17-5-2013

Trần Mạnh Hảo
Điều đáng chú ý là Nguyễn Phương Uyên làm thơ rất hay nhất là bài thơ khiến cô phải đi tù.Để rộng đương dư luận Trẻ Ranh xin trích nguyên văn tác phẩm thi ca tuyệt vời  có tựa đề
Ôi đồng bào Việt Quốc
của Nguyễn Phương Uyên
Đất nước không chiến tranh

Cớ chi đau thắt ruột

Sự tự hào ngộ nhận

Một chế độ bi hàisau chiến tranh

Bọn cương quyền gian manh cơ hội

Đào bới bóc lột dân lành

Núp  dưới bóng cờ máu Bác Đảng

Âm thầm bán từng mảnh đất quê hương

Tổ quốc thân yêu ơi

Đồng bào thân yêu ơi

Ôi ta thương quá đi thôi

 Vết sẹo hằn xâu và ,trải dài theo năm tháng

Xuyên qua chiến tranh có những đống mồ hùng vĩ

Người phơi thây ngã xuống mắt trừng trừng nhìn nhau

""Hậu thế ơi hãy giữ gìn non sông""

Ôi đất nước giờ tả tơi từng mảnh trao cho giặc

Sự hi sinh bất công!

Xứ sở linh thiêng có còn không?

Phật khóc Thánh rơi lệ

Công lý lưu lạc để đức tin chìm vào đáy biển

Tràn ngập  hôn mê

Ôi thanh niên Việt Quốc

Chúng ta là ai

Hãy đứng lên trước vận mệnh Tổ Quốc

Giặc đang tràn tới ngõ

Hãy đứng lên đi

Đứng lên niềm tự hào để sử sách lưu danh

Đứng lên đi cho cho tự do tỏa sáng

Đứng lên đi dành lại nước của dân lành

Hỡi tất cả những ai là đồng bào Việt quốc

Hãy chung tay gìn giữ cội nguồn cho con cháu mai sau

Nguyễn Phương Uyên

Không phải ca dao mà là thơ Lưu Quang Vũ
Ông ban già Văn Quang trong mục Lẫm Cẩm SaigonThiên hạ sự ngày 20 tháng 5  vừa rồi có trích mấy câu "" Tiền là Tiên là Phật/Là sưc bật tuổi trẻ /Là sưc khỏe tuổi già/Là cái đà danh vọng/Là cái lọng che thân/Là cán cân công lý"" và bảo rằng đó là ca dao thời đại.
Trẻ Ranh xin lỗi ông bạn già mấy câu này là thơ Lưu Quang Vũ tác  giả này đã  đưa vào vở kịch  Nhân Danh Công Lý của chính tác giả chứ không phải cadao  đâu .Cái gì của Ceéar xin trả lại cho César.
Nhân vật cuối cùng của bộ biên tập báo Ngày Nay đã ra đi về cõi vĩnh hằng
Bác sĩ Nguyễn Tương Bách [bút hiệu Viễn Sơn] vừaqua đời vì bệnh già ở Mỹ lúc 14 giờ 15 phút chiều ngày 11 -5 ông sinhnăm 1916 tại Cẩm Gìang Hải Dương quê gốc Quảng Nam gia đình gồm 7 anh chị đó là Nguyễn Tường Thụy[thân sinh của   nhà văn Tường Hùng]Nguyễn Tương Cẩm[hoa sĩ Cát Tường tác giả áo dài Lemur] Nguyễn Tường Tam [nhà văn Nhất Linh] Nguyễn Tường Long[nhà văn Hoàng Đạo]Nguyễn thị Thế[thân mẫu hai nhà văn DuyLam và Thế Uyên] Nguyễn Từơng Lân[n hà văn Thạch Lam[.Như vậy   là 7anh chị em nhà bác sĩ Nguyễn Tương Bách trừ anh cả Nguyễn Tường Thụy làm công chưc thì còn lại tất cả  đều cầm bút người thì vẽ người thì viết văn viết báo,viết ít nhất   là Nguyễn Thị Thế cũng có một tập hồi ký.Bác sĩ Nguyễn Tương Bách có một tập truyện dài đó là cuốnTrên Sông Hồng Cuồn Cuộn,hai tập hồi ký Việt Nam một thế kỷ qua[gồm hai tập, tập 1 viết về giai đoạn từ 1916 tới 1946 tập 2 viết về 54 năm lưu vong[1946 -1988 ở Trung Quôc  và 1988 tới 2000  ở Mỹ]
Bác sĩ Nguyễn Tường Bách  năm 1942 làm giám đốc nhà xuất bản Đời Nay của Tự Lưc Văn Đoàn rồi năm1945 làm giám đốc tuần báo Ngày Nay giai đoạn mới, năm tiếp theo 1946 làm giám đốc nhật báo Việt Nam cơ quan ngôn luận của Viêt Nam Quôc Dân Đảng ông là Uỷ viên trung ương VNQDĐ và là ngươi sáng lập Quôc Gia Thanh Niên Đoàn và làm đoàn trưởng  lưu vong sang Mỹ ông hoạt động chính trị và văn hóa cho tới khi qua đời ông cũng là người sáng lập Mạng Lưới Nhân Quyền VN
Tang lễ bác sĩ Nguyễn Tường Bách đươc gia đình Nguyễn Tường tổ chức trọng thể ở California[Mỹ quốc]và sau đó an táng tại nghĩa trang Rose Hill Memorial bang California nhà thơ Cao Mỹ Nhân ở Mỹcó bài thơ ""điếu ""khá hay xin trích nguyên văn
Sông Hồng cuồn cuộn sóng xa khơi

Thương nhớ quê hương suốt cả đời

Nắng xế hoàng quyên kêu khản giọng

Rừng chiều đỗ vũ khóc tàn hơi

Mong manh khói tỏa 10 phương Phật

Lướt thướt mây bay một nẻo Trời

Tiền bối lên đường về cõi Phúc

Nguyễn Tường đại tộc lệ đầy vơi
Tác giả bài hát nổi tiếng Ai về sông Tương không còn nữa
Nhạc sĩ Văn Gỉang [Thông Đạt]tác giả bản nhạc tình lừng danh Ai về sông Tương và Qua đèo vừa qua đời tại thành phố Footscray tiểu bang Victoria[Úc] ngày 9 tháng 5 năm 2013 hương thọ 89 tuổi.Nhạc sĩ Văn Gỉang[Thông Đạt]sinh năm1924 tại Huế học cao học về nhạc ở Hawaii vàBloomington rồi về Huế làm giám đôc trương Quop6c gia âm nhạc Huế.Têt Mậu thân [1968]thây nhạc sỉ Tăng Duyệt bị thảm sát chạy vào Saigon năm 1975 bị kẹt tại VN  năm 1981 vươt biên qua ở đảo tại Inđô nê xia  và1982 tới đinh cư tại Úc đai lợi
Quay 180 độ
Theo nhà báo Ngô Nhân Dụng viết trên báo mạng thì diễn văn bế mạc Hội Nghị 7 ban chấp hành trung ương Đảng CSVN của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng dài 4812 chữ không có chữ nào nhắc tới chủ nghĩa Mác Lê cảVẫn theo nhà báo   Ngô Nhân Dung thì có lẽ sau khi thua đau phe""trục lợi"" của thủ tướng Nguyễn Tấn ông Trọng đang muốn quay 180 độ chăng
Chuyện ông đại tướng Trần Thiện Khiêm làm CIA
Nhà báo Lão Móc vừa kể chuyện tiếu lâm về ông đại tướng Trần Thiện Khiêm mà Lão Móc quả quyết là CIA chính  cống.Theo Lão Móc thì cái ông đại tướng VNCH Trần Thiện Khiêm này ăn nói lung tung lắm ông năm nay 88 tuổi nhưng nhìn còn rât tráng kiện tháng 9 năm 2010 ông tuyên bố một câu xanh rờn về chế độ Hà nội""Dù Cộng Sản hay không Cộng Sản thì họ cũng có tinh thần yêu nước.Kết án họ bây giờ hẳn có sự sai lầm chăng
""Tới ngày 30 tháng 4 năm 2013 ông lại tuyên bố rất ngon lành về chế độ Hà nội""Các anh trật đường ray.Xã Hội Chủ Nghĩa không thể thành công đem đến cho dân tộc tự do và hạnh phúc.Còn Cộng Sản sẽ không có Tự Do Dân Chủ thực sự.
Sự sai lầm của các anh sẽ làm đât nươc rơi vào tay Cộng Sản Tầu'""Làm CIA thì phải nói theo lệnh CIA chư sao
Hộ khẩu lá bùa hộ mệnh
Quốc hội nước CHXHCNVN họp thảo luận đề xuất sửa đổi luât cư trú của bộ Công An do đại tươngTrần Đai Quang bộ trưởng Công An trình bầy nhiều đai biểu quôc hội gọi bản hộ khẩu là bùa hộ mệnh. và ta thán nhiều.Đặc biệt đai biểu quôc hội Trần Du Lịch thắc mắc là trên hành tinh này còn bao nhiêu quốc gia ""quản lý""dân bằng bản hộ khẩu
Đại biểu quốc hội Trương Trọng Nghĩa đáp rằngcả hành tinh này chỉ cón ba quốc gia còn quản lý dân bằng bản hộ khẩu đó là Băc Triều Tiên,Trung Quốc và CHXHCNVN
Bố láo thật
Nông  dân VN làm ra hạt gạo nhưng thu nhập thấp khủng khiếp bình quân đầu người nhiều nơi không tới một triệu đồng một tháng[dươi mưc nghèo].Đông bằng sông Cửu Long là vựa lúa củacảnươc mà lại la nơi đông hộ nghèo nhất nước.Trong khi đó lương lãnh đaotập đoàn Vinafood  tập đoàn chuyên xuât khẩu gạoớ VN lãnh tói70 triệu đồng một tháng còn cao hơn cả lãnh đao tậpđoàn dầu khi bố láo đến thế là cùng
Xài sang như TPHCM
TPHCM vừa chi ra 1043 tỷ đồng xây dưng Cảng Hiệp Phước ở huyện Nhà Bè thay thế cảng Nhà Rồng nhưng xây xong thì bỏ đó.Lý do là cảng Hiệp Phước không còn hợp thời nữa cần phải di dời cảng nhà Rồng tới chỗ hợp thời hơn,đúng là sài sang như TPHCM
TRẺ RANH
Posted by sontrung at 10:39 AM No comments:
Labels: BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 264
Posted by vanhoa at 10:10 AM No comments:
Labels: BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 0264
Thư của Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ

ngày 1 tháng 6 năm 2013 gửi từ Trại tù số 5 – Bộ Công an tại Yên Định, Thanh Hóa

Tôi, TS Luật Cù Huy Hà Vũ, bị Tòa án nước CHXHCN Việt Nam kết án 7 năm tù giam và 3 năm quản chế về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam” mà tôi luôn khẳng định là tôi hoàn toàn vô tội. Hôm nay, ngày 1/6/2013, tôi gặp vợ tôi là Nguyễn Thị Dương Hà và con trai tôi là Cù Huy Xuân Đức lên thăm tôi do việc tôi tuyệt thực để phản đối hành vi phạm pháp của Giám thị Lường Văn Tuyến.
Tôi có ý kiến như sau:
Ngày 11/11/2012, tôi đã gửi Giám thị Trại giam số 5 – Bộ Công an Lường Văn Tuyến một đơn tố cáo Lê Văn Chiến, cán bộ Trại giam số 5 Bộ Công an tố cáo “cố ý giết công dân Cù Huy Hà Vũ”.
Tôi đã gửi đơn trên cơ sở điểm a, khoản 1 Điều 168 và khoản 2 Điều 168, khoản 1 Điều 169 Bộ luật Thi hành án Hình sự, thế nhưng đến ngày 12/5/2013, tức sau 180 ngày mà Giám thị Lường Văn Tuyến đã không giải quyết Tố cáo này của tôi mà còn tiếp tục cho cán bộ Lê Văn Chiến vào trực phòng tôi. Do đó ngày 12/5/2013, tôi tiếp tục gửi yêu cầu giải quyết đơn tố cáo ngày 11/11/2012 và ghi rõ trong trường hợp không giải quyết đơn tố cáo của tôi thì sau hai tuần tôi sẽ tuyệt thực phản đối!
Đến ngày 27/7/2013, tôi đã tuyệt thực, cho đến hôm nay 1/6/2013 là 6 ngày tôi vẫn tiếp tục tuyệt thực để phản đối việc Giám thị Lường Văn Tuyến xâm phạm quyền lợi hợp pháp, chính đáng của tôi như không trả lời Đơn tố cáo, không cho gặp vợ không quá 24 giờ ở phòng riêng, không cho gửi thư cho gia đình, không cho nhận một số đồ vật thiết yếu không thuộc danh mục cấm, 10 đầu tài liệu mà Tòa án đã dùng làm chứng cứ kết tội tôi để tôi kháng cáo.
Tôi tiếp tục tuyệt thực cho đến khi nào giám thị Tuyến giải quyết đơn và các quyền lợi hợp pháp khác của tôi.
Nếu tôi chết thì nhân dân Việt Nam sẽ trả thù cho tôi bằng cách đưa ra vành móng ngựa tất cả những kẻ nào đã chỉ đạo bắt, truy tố, kết án, bỏ tù tôi trái pháp luật cũng như xử tù giám thị trại giam số 5 Lường Văn Tuyến và những kẻ có liên quan đã đẩy tôi đến chỗ tuyệt thực dẫn đến cái chết của tôi tại trại giam số 5 Bộ Công an.
Tôi, Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ luôn đấu tranh vì công lý, dân chủ, nhân quyền, vì phẩm giá của con người ở Việt Nam, luôn chống chế độ độc đảng độc tài, đàn áp con người ở Việt Nam. Tôi cũng luôn chiến đấu để bảo vệ độc lập chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam.
Do đó, Tôi, Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ, luôn sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình để nhân dân Việt Nam sống trong tự do và dân chủ và được tôn trọng các quyền con người của mình, để Tổ Quốc Việt Nam luôn độc lập và toàn vẹn về chủ quyền và lãnh thổ.
Tôi, Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ hi sinh tính mạng của mình để dân tộc Việt Nam hồi sinh. Tôi quyết tử để Tổ Quốc quyết sinh.
Tôi xin gửi lời chào kính trọng và chân thành tới toàn thể nhân dân Việt Nam, tới toàn thể nhân dân các nước, các chính phủ: chính phủ Hoa Kỳ, chính phủ 27 nước liên minh Châu Âu, chính phủ Australia, Canada … và các tổ chức trên thế giới đã ủng hộ tôi mạnh mẽ trong cuộc đấu tranh của tôi vì công lý, dân chủ và nhân quyền ở Việt Nam vì phẩm giá và quyền làm người của nhân dân Việt Nam. Tôi tin tưởng rằng trong tương lai không xa nước Việt Nam sẽ trở thành một nước dân chủ thực sự, có chế độ chính trị đa đảng và có Nhà nước hoạt động theo nguyên tắc tam quyền phân lập. Tôi tin tưởng rằng nhân dân Việt Nam sẽ là chủ nhân thật sự của đất nước mà trước mắt là thực hiện quyền phúc quyết đó với dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 cũng như đối với mọi dự thảo Hiến pháp khác.
Tôi luôn yêu thương vợ tôi là Nguyễn Thị Dương Hà, con trai trưởng là Cù Huy Xuân Đức, con trai út là Cù Huy Xuân Hiếu, cháu đích tôn Cù Huy Xuân Hoàng, con dâu Hoàng Kim Thanh và các thành viên khác của đại gia đình tôi của tộc Cù Huy – tộc Ngô Xuân và quê hương Hà Tĩnh cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời tôi.
Tôi xin nói lại tại sao tôi quyết lấy tính mạng của mình để đấu tranh vì công lý, dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam, vì độc lập chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam nói chung, đấu tranh chống lại các hành vi vi phạm nhân quyền của giám thị Lường Văn Tuyến nói riêng có 3 lý do cơ bản sau:
  1. Truyền thống gia đình tôi là gia đình yêu nước nồng nàn từ đời cụ Vương “Cù Ngọc Xán” đã là chỉ huy căn cứ địa của Lê Lợi tại Hương Sơn Hà Tĩnh cho đến các cụ, ông tôi, bố tôi Nhà thơ – Bộ trưởng Cù Huy Cận, Nhà thơ Xuân Diệu luôn đấu tranh vì quyền tự quyết của dân tộc Việt Nam và của từng người Việt Nam.
  2. Tôi là Tiến sĩ luật, do đó tôi biết rõ là phải đấu tranh trên cơ sở pháp luật và bằng đấu tranh của tôi, tôi tin tưởng đã và đang đóng góp quyết liệt vào việc xây dựng Nhà nước pháp quyền ở Việt Nam.
  3. Tôi năm nay đã 56 tuổi tây, 57 tuổi ta, nên đã có đủ kinh nghiệm và hiểu biết về những hành vi phản dân chủ của Nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam, về sự đàn áp của chính quyền cộng sản Việt Nam đối với nhân dân Việt Nam, do đó tôi phải đấu tranh để chấm dứt những hành vi phạm pháp đó.
Tôi luôn luôn biết ơn các bậc đã sinh thành ra tôi là nhà thơ – Bộ trưởng khai quốc Cù Huy Cận; mẹ tôi bác sĩ Ngô Thị Xuân Như; bác ruột và cha nuôi tôi là nhà thơ Ngô Xuân Diệu đã có công sinh và dạy dỗ tôi nên người.
Nếu tôi có chết trong cuộc tuyệt thực này thì tôi đã luôn xứng đáng với các bậc sinh thành ra tôi. Tôi cũng luôn nhớ bố vợ tôi là ông Nguyễn Bá Phụng và mẹ vợ tôi là bà Dương Thị Kính, đó là những con người đã yêu thương tôi như con ruột.
Toàn thể gia đình tôi, vợ tôi, các con trai tôi và cháu nội tôi sẽ tiếp tục con đường đấu tranh vì công lý, nhân quyền và toàn vẹn lãnh thổ của tôi, vì dân vì nước như đã nói ở trên.
(Sau khi đọc xong thư cho vợ là Luật sư Nguyễn Thị Dương Hà, TS Cù Huy Hà Vũ nói thêm)
Tôi hoàn toàn không ăn là để đấu tranh, tôi tuyệt thực không phải là vì muốn tự tử, tự sát, mà là để phản đối các hành vi xâm phạm quyền lợi hợp pháp của tôi, của giám thị Lường Văn Tuyến nói riêng và của nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam nói chung.

Sunday, June 2, 2013


CÁNH ĐỒNG MÂY * TÔ HẢI

Buổi nói chuyện của chương trình
TỪ CÁNH ĐỒNG MÂY
vi
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiljYYGxdlTVfoEbI3n1Q0nBxl53l4iNFVR3Boh-w5XaK4blr0bwYNKT9qalDldn4oFmjJ5ESzIsokEsQFBfpc-DS64xfKIxBIbmScqt68JZxnqSU_vZhxGpg8UB9YTcyM8ZMAE6sieU5Q/s1600/tohai0009-danlambao.jpg
NHC SĨ TÔ HI
Xin bấm link để nghe

Nhạc Sĩ Tô Hải nói về … các con số…

ĐIÊN RỒ, BỊP BỢM?  NGU NGỐC?  HAY CÓ MƯU ĐỒ TÍNH TOÁN?
Ngay từ thuở cắp sách đến trường Soeur St Joseph, mình đã là một học trò cực ngu về môn toán. Sau này càng học lên cao hơn cấp 1, cấp 2 (cấp 3 dở dang vì hăng máu vịt “xếp bút nghiên lên đường tranh đấu”!) thấy việc đi thi cái món văn học Tây, luôn được nhân 3 (coeficient 3) nên mình càng chểnh mảng việc học toán.
Vậy mà hôm nay đây, đến thời U90, mình lại hay bị vật lộn suy nghĩ bực mình về những con số!!! Sổ tay mình dầy đặc những con số để … suy nghĩ về cái khía cạnh …nhân văn và xã hội của những chuỗi 000 lắm lúc đến điên cái đầu để tìm xem nó nói cái gì và mình có thể nói cái gì về nó! Và quả là lý thú thật!
http://www.gocnhinalan.com/wp-content/uploads/2013/03/number-300x225.jpg
Hôm nay, nhân đọc câu nói của Sanjay Wijesekera: ““Đôi khi chúng ta quá quan tâm đến các con số lớn, mà không nhìn thấy những câu chuyện buồn đằng sau mỗi con số thống kê”” trên tờ Dân Trí, như một lời chỉ giáo cho những ai đang còn nhìn những con số một cách khách quan, lạnh lùng, mà muốn trả lời ngay cho vị nhân viên cao cấp UNICEF này rằng: “Dạ! Thưa ông/ bà! nước Việt Nam tôi đã có quá nhiều kinh nghiệm xương, máu, mồ hôi, nước mắt, buồn nhiều-vui ít vì những con số rồi ạ!”
Cả 2, 3, 4.. cuộc chiến tranh lớn nhỏ ở nước tôi, từ ngày tôi làm lính lúc 18 tuổi (1945), tôi đã được “ru” trên những chiến thắng tiêu diệt quân thù. Tôi nhớ, đã có lần, một tờ báo “địch” đã viết sau khi Việt Nam im tiếng súng: ”Nếu tổng cộng tất cả những con số lính Mỹ bị tiêu diệt, những số máy bay, tầu chiến Mỹ bị bắn rơi, bắn chìm trong chiến tranh Việt Nam thì…. Quân Đội Mỹ hiện nay chỉ còn là một quân đội …ma! (armée fantô me!). Còn về phía chúng tôi thì sao?… “Trăm trận đánh trăm trận thắng! Chẳng ai chết trận bao giờ!” (Vì mọi con số thương vong bên chúng tôi là “tế nhị cấm nói”).
http://www.danchimviet.info/wp-content/uploads/2011/04/hochiminh_maotrachdong-400x297.jpg
“Tôi xác nhận Phạm Văn Đồng đã gởi công hàm đến đồng chí Chu Ân Lai hôm qua” 1958
Thế đấy! Những con số trong thời chiến tranh đối với chúng tôi rất là hiếm thấy trừ số quân “Mỹ-ngụy” hàng ngày bị tiêu diệt nơi chiến trường! Còn ở hậu phương thì….chẳng nhẽ lại oang oang lên: “Mỗi người dân “được” mua…?? mét vải, ?? … lạng thịt, ?? … lít nước chấm!!!?” Hiếm hoi lắm mới được nghe thấy một con số cứ lải nhải mãi trên đài, trên báo! Đó là: ”Năm tấn thóc để góp phần đánh Mỹ”! Một con số mà chính nông dân ở miền Bắc và sau này ở miền Nam cũng thế đều nói: “Láo khoét! Một năm có 5 tấn, nộp thuế rồi có mà ăn …phân à!” Và quả là vô cùng ngạc nhiên khi một số nhạc sỹ đi thực tế “quê hương 5 tấn” thì, ngay miệng ông bí thư Nguyễn văn Đông nói ra “ Báo cáo lên T-Ư là 5 tấn chứ thực ra thì phải 6, 7 tấn đấy! Phải lo để lại chút ít cho bà con chứ báo cáo hết thì sẽ khổ vì … thuế và bà con nơi khác có khó khăn chửi cho mục mả!” Và tôi đã nhận thức ra một điều vô cùng mới mẻ: “Con số là bùa phép đánh lừa hữu hiệu nhất đối với người ngu kể cả người lãnh đạo…ngu!” (Thời ấy có mấy bố bộ chính trị biết chi đến cái chuyện nhà nông!)
Vật đổi sao dời, đất nước này qua nhiều cơn bị bỏ bê bởi bạn bè bốn biển, đành phải liều tìm kế thoát thân bằng con đương “Đổi mới…như cũ” (nhưng tồi hơn cũ). Nhà máy, ruộng đất trả về cho dân, chợ búa, hàng quán được tự do mở lại dưới cái mác “Kinh tế thị trường” nhưng vẫn định hướng “Xờ hờ chờ ngờ”!? Nghĩa là cho chúng mày làm ăn, nhưng cấm tiệt lúc nào là định hướng của chúng tao!” thì ôi thôi! Những kẻ không thích con số như mình lại bị quẳng vào cả một mê hồn trận con số!
Trước tiên, với lũ già chúng mình sống ở đời, nếu khi đi học chỉ biết đến con số trăm (100đ) đã là ghê lắm rồi! Thì cách mạng càng tiến lên cái dãy số (0) nó cứ kéo dài thêm từ tiền triệu đến 100 triệu, từ tỉ đến ngàn tỷ …và bây giờ là trăm, ngàn, ngàn tỷ! (chắc chẳng mấy chốc phải làm quen với tỷ tỷ ví dụ: một trăm tỷ tỷ chẳng hạn) “Thú thật là có những con số nói lên thì dễ nhưng viết ra chưa chắc ai cũng có thể viết đúng! Quả là tiền nước ta nhiều tới mức khó nước nào đuổi kịp!
Cứ xem thử những gì đằng sau những con số mà mình mới ghi lại sau đây trong vòng 2 tuần vừa qua thì thấy: Mỗi con số có thể là một bài xã luận hay cực kỳ. Mình thử kê khai ra và thử bình về nó một vài dòng xem sao:
-Hai anh Coor Dênh (*) và Nguyễn Tất Dũng đều là dân đen ở Quảng Nam đã bỏ ra 500 triệu để dành để xây nhà cho riêng mình nhưng, trước sự đi lại làm ăn, khó khăn của dân làng, học hành vất vả của các cháu hàng ngày lò dò qua cầu tre lắt lẻo hoặc đu giây thí mạng nên đã “xếp việc nhà lo việc làng xã” và bỏ hết tiền túi ra đàm cầu cho dân qua lại!
Kết quả 2 cây cầu tư nhân đã hoàn thành trước sự hoan nghênh rầm trời của báo chí lề đảng! Nhưng cũng thời gian đó, báo chí chạy tít lớn: ”Sẽ chi ..1,8 tỉ USD tức là 36.000.000.000.000 đồng để… rút ngắn đường đi từ Hà-Nội vào Sài Gòn …4 tiếng 30’ nâng tốc độ chạy tầu lên tới…90km/giờ trong thời gian từ 7 đến…14 năm!”
Con số tiền dài đến ghe người để cải tạo giao thông thì… kinh khủng nhưng hiệu quả tức thời và nhân văn lại chẳng sao so sánh được với những gì 2 anh Dênh và Dũng đã làm! Còn những người chuyên đi máy bay free (vì nhà nước trả tiền hoặc đi chuyên cơ), những kẻ thời giờ chẳng có một xu giá trị gì, thì 4 tiếng rưỡi đồng hồ có lẽ chỉ là đủ thời gian để tán gẫu ở quán bia ôm! Đặc biệt với nhân dân lao động thì … đi tầu dù chậm hay nhanh cũng là điều “xa xỉ”! Vì ngay tết nhất đến, không có sự giúp đỡ, tài trợ thì dù tầu chợ có chậm như xe bò, chưa chắc 100% anh chị em các khu công nghiệp đã có tiền mua vé về thăm quê hương, cha mẹ! Những cái đầu chuyên nghĩ chuyện hoành tráng đâu có nghĩ đến tầu nhanh hay chậm dành cho ai và để làm gì mà chỉ tính toán xem nhanh thì ăn bao nhiêu ,chậm thì ăn bao nhiêu! Thế thôi!
-60 tỉ USD tức là xấp xỉ 1.500.000 tỉ đồng, riêng Vinalines 23.000.062.000.000.000 tỉ là tiền nợ công (hay tư?) là con số mới nhất mà mới nghe ai cũng mà giật mình! Vậy mà: Mọi sự sẽ “đâu vào đấy” do các anh trên đã: ”Quyết liệt tái cơ cấu, quyết liệt cải tiến công tác vĩ mô” và “đang đi …..đúng hướng” Quyết không thể để phá sản, không thể giải thể! “Các nhà giáo sư tiến sỹ kinh tế học ăn lương cao của đảng đã thay nhau lên Tivi khẳng định như thế! Cứ chờ khi họ theo bác của họ cả rồi toàn dân sẽ….biết (quyết thế nào và liệt đến đâu …LBT)!
-500 trường Đại Học và Cao Đẳng, 24.000 tiến sỹ, 9.000 giáo sư, 33.000 nhà khoa học để trong 10 năm qua đã trình làng khoa học thế giới “những”…5 bằng sáng chế! (Petro Times) để trước hàng loạt trận động đất ở đập Sông Tranh 2, hết đoàn này đến đoàn khác vào làm khổ địa phương phải tiếp đón để rồi: ”Tất cả đều không một ai dám phủ nhận “Đập thủy lợi ST2 chính là thủ phạm!”. Y hệt như “chủ trương lớn” của đảng-nhà nước về khai thác bô xít ở Tây Nguyên là sẽ có lãi!” Cứ tiếp tục tiến lên! Quả là sang hành tinh khác cũng chẳng tìm ra nơi có nhiều nhà trí thức chả giống ai ở cái đất nước thiên đường XHCN này!
Còn cả đống những con số cực kỳ trừu tượng và thách đố với ngay các nhà kinh tế học nổi tiếng mà chính cái tổng cục “khống” kê mới đưa ra mình cũng ghi chép nguyên xi như sau:
LẠM PHÁT là:
2002 –> 4 – 2003 –> 3 – 2004 –> 9,5 – 2005 –> 8,4 – 2006 –> 6,6 – 2007 –> 12,63 – 2008 –> 19,9 – 2009 –> 6,88 – 2010 –> 11,75 – 2011 –> 18,58 – 2012 –>6,81
Còn TĂNG TRƯỞNG GDP thì:
2002–>7,8 – 2000–>7,34 – 2004–>7,70 – 2005–>8,44 – 2006–>8,87 – 2007–>8,5 – 2008–>6,23 – 2009–>5,32 – 2010–>6,78 – 2011–>5,89 – 2012–>5,03
Đọc xong thì khá nhiều nhà kinh tế học phải thốt lên: ”Chẳng biết họ moi đâu ra những con số này?”. Còn mình thì: “Lại bịp!”
Đây chỉ là những con số mà mình ghi chép được trong tháng 3 này. Còn những giấc mơ hoành tráng chi tiền bạt mạng hơn như Dự án tầu cao tốc, như Dự án “Nghiên cứu biến đổi gien để nâng cao thể chất và trí tuệ con người Việt Nam” với những con số (000000) dài cả thước thì … kệ họ nói cho …sướng miệng cho ra vẻ ta đây cũng có Ai-Cu bằng người, khi biết lo phương tiện cho các bà nội trợ đi chợ, các cháu đi học chỉ mất có một vài phút (!) cho cầu thủ ta đá bóng Tây cũng phải thua luôn!
Trước khi tạm ngừng mình xin thông tin thêm một con số “hư cấu” đến hỗn sược, xấc láo, liều lĩnh đến nực cười mới được xướng ngôn viên sặc mùi hiếu chiến công khai nói như thật bên “nước bạn của các ông ấy”: Công Hòa Dân Chủ Nhăn Răng Chết Đói Triều Tiên:
Mới ngày 22/3/20013 đây, chính mắt mình được xem “ké” Le Monde: bộ phim…“cận tưởng” có nhan đề “Cuộc chiến ngắn ba ngày” dài 4 phút (!) của đài truyền hình nhà nước của ông, cha, con nhà Ủn- Ỉn (Kim Jong Un: được đặt tên sau khi Kim Jong Il đọc bài “Ngu Hơn Lợn” của bác Alan?): Nổi bật trong chiến thắng huy hoàng do nguyên soái Ủn chỉ huy là bắt sống 150.000 tên Mỹ và “gốc gác Mỹ” làm “con tin” (!), sau cuộc tấn công chớp nhoáng, nhảy dù xuống thủ đô Seoul và cuộc tổng tấn công đồng loạt của pháo binh, xe tăng vượt giới tuyến hỏi tội kẻ thù trong chớp mắt! Úi mẹ ơi! Hãi quá! Chẳng biết là “người bạn lớn” đó sẽ cho 150.000 con tin đó ăn cái gì trong khi thần dân Bắc Triều đang phải bóc vỏ cây mà ăn thậm chí ăn cả thịt người!
Tài bịa con số của mấy tay đại độc tài này quả là Hitler, Goebbel có sống lại cũng phải quì lạy bằng …tổ sư chứ chẳng chơi!
Một lần nữa mình xin tuyên bố
HIỂU NHỮNG GÌ ĐẰNG SAU NHỮNG CON SỐ CỦA CÁC NHÀ CẦM QUYỀN ĐƯA RA THÌ NƯỚC CHÚNG TÔI DO THỪA KINH NGHIỆM XƯƠNG MÁU NÊN CHẮC CHẮN LÀ VÔ ĐỊCH!
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgNo6ZdqVIIqOEwOP6alHgBpCh51NldFPyysZhzZkYQlfpgbXP2WW7Xhoga9vWzwn1Cli-VTzZPWL1VczDjSorMeYdm4ba62RMsP8kVd5BElc6ZXUW2MccOeNrYllEt32XdZ-HCspwct8g/s640/PUyen.JPG
HNTU7 ĐÃ H MÀN! TNG TƯỞNG B … KHI KHÔNG THY AI ..CHT C!
Personalities_Press_Tô Hải_s
TÔ HẢI


Phải công nhận là từ khi đất nước có nhiều chuyện rối rắm, có thể “đe dọa đến sự tồn vong của chế độ” thì, mỗi khi ba cái anh “tự bầu nhau là đỉnh cao trí tuệ” của cả nước kéo quân về Ba Đình hội họp là y như rằng nhốn nháo đủ thứ phán xét, bình luận, đủ kiểu dự toán, đoán mò của dân hay quan tâm đến tình hình tiến lên hay xuống hố của đất nước!

Nhớ khi xưa,
khi còn là một thằng làm văn nghệ, mình rất ít quan tâm đến cái chuyện ba anh lãnh đạo bàn bạc ra nghị quyết nghị quác gì? số bao nhiêu? Nếu có “bị” đi học thì mình đều tìm cách trốn chui, trốn nhủi hoặc có đến học thì đầu đều suy nghĩ về mấy cái hợp đồng làm nhạc cho kịch, cho phim chưa hoàn thành rồi tìm cách…rút êm!

Cho đến cái ngày đất nước dược “thu về một mối”, mình được điều vào Xè-gòn, làm việc trực tiếp dưới sự lãnh dạo của mấy ông ”kễnh” miền Nam cho đén khi về hưu (1975-1986) như Tư Ánh, Sáu Dân, và sau cùng là Nguyễn văn Linh, được nhiều lần nói chuyện cả bên bàn rượu với mấy vị họ Trần như Trần Bạch Đằng, Trần văn Trà, Trần văn Giầu …thì mình mới phát hiện ra một điều cực kỳ “mới lạ” (đối với mình): Đó là: Có một sự khác biệt đến vô cùng giữa mấy ông cộng sản miền Nam và miền Bắc! Thảo nào, những vị như Dương Bạch Mai, Ung văn Khiêm, Trần văn Giầu,….cũng cộng sản gốc cả, nhưng đều không có đất sống ở miền Bắc!
http://www.danchimviet.info/wp-content/uploads/2011/04/hochiminh_maotrachdong-400x297.jpg
Hội nghị xác nhận công hàm của Phạm Văn Đồng gởi Chu Ân Lai năm 1958


Chắc cái thằng Tây khi đặt ra hai thể chế “thuộc địa” ở miền Nam và “bảo hộ” (protectorat) ở miền Bắc không thể ngờ được: sẽ có ngày gây ra hai phe “cách mạng” trong một đảng có cách suy nghĩ, lý luận, phân tích và hành động, thái độ và phong cách rất khác nhau thậm chí đối lập nhau!....

Và khi đảng 2 cộng sản 2 miền cũng hấp tấp cộng lại để cho ra mắt 2 cái bảng hiệu hữu danh vô thực Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam và Đảng Cộng Sản Việt Nam thì…hầu hết các vị trí quan trọng đều vào tay mấy anh miền Bắc, miền Trung. Thảng hoặc có vài anh miền Nam thì đa số lại là học sinh miền Nam trên đất Bắc! ….

Và cũng từ đó, mỗi lần họ hội họp định kỳ hay đột xuất số này số khác thì thể ào cũng có “cơ cấu mới”, “nhân sự” mới! Không dẹp anh này thì cũng bom-bác-đê anh kia!

Cứ xem những vụ “thương lượng nội bộ” kéo dài hoặc chớp nhoáng, mà các thông tấn xã vỉa hè đã loan báo cực kỳ chính xác trước cả tháng thì thấy! Điển hình là các vụ Đỗ Mười vs Lê Khả Phiêu, vụ “cảm ơn” Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Khoa Điềm,…vụ xóa sổ đảng viên, trong bí mật hoặc có thông báo nội bộ Trần xuân Bách, Trần Độ, Hồ đức Việt …v.v..v.v...

Mà mỗi lần thay đổi đó không ít thì nhiều đều ảnh hưởng đến ngay cuộc sống, đến bản nhạc, bài báo mình viết. Và mình tự thấy:

Không thể nào có cái đầu, có trái tim mà cứ thờ ơ vô cảm trước những “biến cố” lớn do mấy tay chính trị mà “cái đầu và trái tim chẳng lớn tí nào” gây ra nữa!

Đặc biệt qua mấy lần hy vọng rồi thất vọng vì những khẩu hiệu “Đổi Mới”, “Cởi Trói” rồi sau lại “Như Cũ”, ”Tồi hơn Cũ” dưới các triều đại Linh-Phiêu-Mạnh và nay là Trọng!
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjsE67m8pCZ_SWTRYB0XKu538932dFDLIDr7Woyu1gWWU1Wu0Na6LIbJEN0bB1yag8INm07hxj38xSh7bR9pU32JyrbzNjOEkrxT3x-EAQaIiUOmPUk3gVayBeuyk2MoPXTphwk6WHNT0M/s640/lu+Bom+Bai.jpg
Sau sự thất bại của TBT Nguyễn Phú Trọng (xin được gọi theo kiểu dân Bắc là bác Cả Trọng cho nó thân thiện) tại hai hội nghị TƯ.6 & 7 vừa diễn ra.
Người am tường thời cuộc cho đó cũng là sự tất yếu của qui luật sinh tồn. Khi kiến không ăn được cá thì cá ăn kiến là điều khó tránh
Chính mình là người đã tiên đoán chắc như cua gạch là Nghị Quyết Trung Ương 4 chỉ là cái trò hề! Sẽ chẳng chết một thằng nào con nào bằng cách phân tích sự nửa vời của anh Trọng trong 10 chữ TỰ trong bài diễn văn bế mạc “Hội nghị (gọi là) cán bộ toàn quốc” để triển khai Nghị quyết 4 với đơn thuốc “phê và tự phê”! Ngay lúc đó, mình đã ngửi thấy:

-Chuyện anh Nguyễn Bá Thanh vừa được “phóng” ra T.Ư làm trưởng ban Diệt Tham Nhũng đã bị Thanh Tra chính phủ (đ/c X) vạch tội thời kỳ làm bí thư Đà Nẵng đã để xảy ra những vụ lèm nhèm về tiền nong hàng trăm tỉ đồng trong việc bán, tịch thu đất ….là nhằm mục đích gì?

-Mình cũng đã đề cập đến chuyện anh Trọng đang đi công cán tận nơi “có thế nào người ta mới mời” đã phải bầy ra chuyện “trả lời báo chí trong nước từ xa” là nhằm can ngăn mọi sự đổ vỡ đang xẩy ra ở nhà!

-Mình cũng vạch ra chuyện đưa Ban nội chính của anh Thanh trực thuộc Bộ Chính Trị chứ không để anh Thanh được độc lập, tự do “Bắt hết, hốt liền” là rõ ràng đã đặt anh Thanh vào vòng hạn chế để anh Thanh bớt hoang tưởng! “Cẩn thận, anh không có quyền tiền trảm hậu tấu đâu! Đừng bốc phét sớm quá mà có ngày mang vạ vào thân”!
Và, gần đây nhất, ngay sau khi nghe cả bài diễn văn khai mạc Hội Nghị 7 của anh Tổng Bí, mình đã viết:

Sáu vấn đề anh ấy nêu ra chẳng qua là “chẳng nhẽ không nêu” chứ mục đích chính là “tiến hành cuộc đấu tranh ai thắng ai trong nội bộ các anh ấy phen này chứ chả phải vì nước vì dân gì cả đâu!”

Và mình ….cũng bị thu hút vào những chuyện chân dài, cởi truồng, âm nhạc văng tục, tượng Phật Chùa Một Cột đội nón, mặc áo mưa, "Đàn xã tắc", có hay không có ”Lý Nhã Kỳ làm phi công không bằng lái"... mà có nhà bình luận thời cuộc cho là có chủ trương của ai đó cứ làm toáng lên để mọi người đỡ tập trung vào cái gì đang diễn ra sau tấm màn bí mật trùm lên Hội Nghị TƯ 7?

Nhưng không ngờ, chính thời gian có một tuần từ 5 đến 11 /5 mà báo chí, đài điếc nhà nước lờ tịt HNTU7 thì báo chí lề trái trong cũng như ngoài nước đều đưa tin cứ như có phóng viên tàng hình ngồi ngay tại hội nghị post lên mạng vậy!

Điều không lấy gì lạ cho lắm là TIN VỈA HÈ ĐỀU CHÍNH XÁC ĐẾN 150%! Mình chỉ dám viết ra là chính xác 99.9% trong entry trước, nhưng, cho đến hôm nay, qua các lời phát ngôn, có ghi âm đàng hoàng của một số cuộc phỏng vấn các vị có uy tín, trách nhiệm cả nước biết mặt, biết tên thì ….
Sự thật trên báo chí mới chỉ xác nhận có 100%, còn 50% nữa như: họp thế nào? ai trúng bao nhiêu phiếu? tại sao lại phải kéo dài đến cả nửa đêm thứ bảy tại sao lại 2 chứ không phải 3 như dự kiến? Tại sao trang mạng chính phủ thì đưa tin còn trang của đảng thì cứ màn màn! Tại sao sau bản thông cáo đọc trên TV1, và một vài đoạn trích đăng trên một vài tờ báo,…tất cả mọi cơ quan truyền thông của nhà nước đều chuyển đề tài! Không một ông giáo sư tiến sỹ nào thay nhau lên mâm ngợi ca sự thành công to lớn của HNTU7…mà lại chuyển làn sang anh Ba đi khai mạc lễ hội Văn Hóa đồng bằng sông Hồng ở Hải Phòng rồi cuộc đi thăm nước Nga gặp người đã chửi cha ông Lê, ông Xít!…. trong khi có cả hàng ngàn “tin vỉa hè có uy tín” được truyền thông của các thế lực thù địch trong và ngoài nước đang bình luận, phổ biến rầm trời thì bên lề phải ….và cả ngay trang đầu, in mầu hoành tráng lại lờ tịt và thay vào là các chuyện “Tai nạn chết người“ hoặc “Bô xít càng khai thác càng lỗ” được đưa lên trang đầu chữ lớn? Mục đích và ný do lào đây? Có chết mẹ thằng…ăn mày nào đây không cơ chứ!?

Sau khi có vài lời bái phục các vị “ký giả, phóng viên tàng hình”, mình cũng xin nói vài điều về cái HNTUW7 này như sau:

-Đừng có thành kiến rằng lần này người ta lại đua nhau tụng kinh, gõ mõ, phụt nước hoa khắp đất trời như trước nữa đâu!

Có khối cái mới chứ chẳng chơi đâu! Đây nè:

-Toàn bộ diễn văn bế mạc của tổng Trọng dài 4812 chữ không một chữ xã hội chủ nghĩa, không một chữ Mác-Lê nào được nhắc tới!
-Chưa bao giờ chữ dân, dân, dân, ,…lại được nhắc tới với tần số đáng kinh ngạc như lần này! (1)
Mình đọc rồi có cảm tưởng như một lời trăng trối: "Hãy nhớ lấy lời tôi, sau khi tôi… “không còn” …, Dân hãy dựa vào những gì tôi nói mà đòi người khác bằng được! Tôi đã hết cách rồi!" 
Chỉ có trong 3 câu cuối của mục 2 anh Trọng đã ….hơn 2 chục lần nhắc đến vì dân, cho dân, cứ như là….chưa bao giờ được nói đến chuyện vì dân cả ấy!
Đọc thử mà coi! Khá là...lạ:
Hội nghị nhất trí cho rằng, tiếp sau Nghị quyết Trung ương 4 khóa XI về xây dựng Đảng, việc lần này Trung ương bàn và ban hành Nghị quyết về tăng cường và đổi mới sự lãnh đạo của Đảng đối với công tác dân vận là rất cần thiết trong tình hình hiện nay. Bởi vì chỉ có làm tốt công tác dân vận, tăng cường mối liên hệ máu thịt giữa nhân dân với Đảng thì Đảng mới có sức mạnh. Trong điều kiện Đảng cầm quyền, xây dựng Nhà nước pháp quyền, phát triển kinh tế thị trường, hội nhập quốc tế, có rất nhiều vấn đề mới đặt ra tác động đến tư tưởng, tình cảm, đời sống của cán bộ, đảng viên và nhân dân. Những hiện tượng phân hóa giàu nghèo, phân tầng xã hội, cùng với tệ quan liêu, tham nhũng, xa dân, xâm phạm quyền làm chủ của nhân dân, làm suy giảm niềm tin của nhân dân đối với Đảng là thách thức đối với mối liên hệ giữa dân với Đảng. Chỉ có đổi mới và làm tốt công tác dân vận, củng cố vững chắc niềm tin của nhân dân đối với Đảng, tăng cường mối liên hệ giữa Đảng với dân, cũng như khối đại đoàn kết toàn dân thì mới phát huy được sức mạnh to lớn của toàn dân phục vụ sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.
http://www.viet.rfi.fr/sites/viet.filesrfi/imagecache/rfi_43_large/sites/images.rfi.fr/files/aef_image/Corr%C3%A9e%20famine_0.jpg
Dân chỉ cần miếng ăn….

Để thực hiện được yêu cầu trên, phải quán triệt sâu sắc tư tưởng của Chủ tịch Hồ Chí Minh và các quan điểm của Đảng ta về dân vận, về đại đoàn kết dân tộc. Đặc biệt là phải tôn trọng và phát huy đầy đủ quyền làm chủ của nhân dân; hết lòng, hết sức chăm lo đời sống vật chất và tinh thần của nhân dân, chú trọng đến lợi ích trực tiếp của người dân; luôn trọng dân, gần dân, hiểu dân, tin dân; những gì có lợi cho dân thì hết sức làm, những gì có hại cho dân thì hết sức tránh. Thường xuyên chỉnh đốn, xây dựng Đảng, Nhà nước, chính quyền trong sạch, vững mạnh; mọi quan điểm, chủ trương của Đảng, luật pháp, chính sách của Nhà nước phải vì dân, xuất phát từ lợi ích và nguyện vọng chính đáng của nhân dân. Cán bộ, đảng viên, công chức, viên chức phải gương mẫu, tận tuỵ với công việc, nói đi đôi với làm để nhân dân tin tưởng, noi theo.
Cũng cần nói đến thái độ của anh Trọng lần này khi …
Thưa Trung Ương! (không có “thân, kính” gì xất!)Thưa các đ/c tham dự hội nghị!....
Không kể nội dung của 2 cái đối tượng “thưa” này sai ngữ pháp vì trung ương chưa phải là danh từ! còn các đồng chí tham gia hội nghị thì hết sức vu vơ, phi nhân cách (impersonnel) thì từ đầu đến cuối thái độ và nét mặt ông tổng cứ như kẻ chết rồi! Không một thay đổi, xúc động…

Khi nói đến hai vị mới được bầu thêm, ông cũng chẳng buồn nói họ là ai, mà để TV1 chạy hàng chữ nhỏ ở dưới thay miệng ông nói ra sự thất bại cụ thể và cay đắng: 2 cái tên ông không hề nghĩ tới!!!
Và quan trọng hơn là khi kết thúc ông không buông một câu muôn năm phải có là “Hội nghị đã kết thúc thành công“!

Tóm lại, nếu đúng như TTXVN nói, vịêc lên ngôi đến bản thân cũng không ngờ của hai tên tuổi mới toanh đã làm anh tổng bị knock out nên lần ra mắt sau cùng (?) rõ ràng là đã hết xí quách …Nhất là giữa lúc này, bên Tầu, ủy viên Bộ Chính Trị mới đang trình diện để tiếp chỉ thì sức mấy mà anh dám nói đến chuyện biển đảo nước mình!

Tội nghiệp cho anh Tổng thiệt!

Trước khi dừng gõ, cho phép mình nhắc lại câu này:

DÙ AI CÓ LÊN MÂY HAY XUỐNG HỐ, DÂN MÌNH CŨNG CHẲNG MONG ĐƯỢC HƯỞNG MỘT QUYỀN LỢI GÌ ĐÂU!

Nhưng dù sao cũng cứ vui đi!
Vì… HNTU7 đã hạ bức màn tưởng bí mật nhưng nhìn rõ hơn màn tuyn! Rồi đây thể nào cũng khối thằng…chết!
Hua-ra! Hù..ùa-vô! Hua-ra! Hù..ùa-vô!
HẾT! HẾT! HẾT! CHẾT CHẾT CHẾT!
------------------------------------------------------------------

(1): Và đây, nếu không phải chửi thẳng những kẻ đang cầm quyền mà anh Tổng bất lực thì nhằm vào ai nhỉ?“Chúng ta cần một xã hội mà trong đó sự phát triển là thực sự vì con người, chứ không phải vì lợi nhuận mà bóc lột và chà đạp lên phẩm giá con người. Chúng ta cần sự phát triển đi đôi với tiến bộ và công bằng xã hội, chứ không phải gia tăng khoảng cách giàu nghèo và bất bình đẳng xã hội. Chúng ta cần một xã hội hướng tới các giá trị tiến bộ, nhân văn, một xã hội nhân ái, đoàn kết, tương trợ lẫn nhau, chứ không phải cạnh tranh thắng – thua vì lợi ích vị kỷ của các cá nhân và các phe nhóm. Chúng ta cần sự phát triển bền vững, hài hòa với thiên nhiên để bảo đảm môi trường sống trong lành cho các thế hệ hiện tại và tương lai, chứ không phải để khai thác và chiếm đoạt tài nguyên, tiêu dùng vật chất vô hạn và hủy hoại môi trường. Và chúng ta cần một hệ thống chính trị mà quyền lực thực sự thuộc về nhân dân, do nhân dân và phục vụ lợi ích của nhân dân, chứ không phải chỉ cho một thiểu số giàu có”
 http://hieuminh.files.wordpress.com/2011/07/note_from_phamvandong_to_zhouenlai.jpeg
BIỂU TÌNH TẠI HÀ NỘI NGÀY 2 THÁNG 6 NĂM 2013
https://sphotos-b.xx.fbcdn.net/hphotos-frc3/970128_4391356077042_436896572_n.jpg
TS Nguyễn Quang A
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiEl1kkadQ9IJr28mHNSaRr2dBwwhaO7E2m0oxVvVBkGXbPF6yXGV2YhV5VQQLs2yHY1Nx1tcDmruZRt0sSobJVyrgD8ADmU7XpZKbfqKvAOnSLmEwP5oeO5rd8rkaQ4AM51gV-dyqWYd4d/s640/8511_10200666358555613_1725987264_n.jpg
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhELsnD-LUTkIqw8Y8zA_49piPm2WXIendgWg884V7cbDe8NZzTgz7w5Nl7IAvJixWAMdfjgYsVDZfIx6Ad3PGf4SdmNR59V41w_brc88y-aN4lzbxlShgCn3P5Vw43UhYiOvgMSQlull4T/s640/984142_10200666360195654_1992493646_n.jpg
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjmoGOlW6J9CTAUpaZfP739G4oxgSaTiluN_7-mcnxmTlcdsxtBSD9S5OIOP1Sgt_Xr4NIFIVB9kDeFfg1yxWxcwtUXEW2u7XBpGMLIm5GYYEyjUt2GaOS7d1cd8la0aX8NLauU5ul5Q4qs/s640/_n.jpg
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh-Cn7EkNKLupgjT3bhtK9PsixsM4gqSfomAAePpcPLfDOzVSqS4tp2v15syZqRx2kwItgVaNXbvAZ-63VGcHjjlI31j4ZOKqS1hJAY2d7i0LDiNnuLkyCO8KIimwbceGgoNk7g35gxbFoF/s640/983875_368971193204690_1256125779_n.jpg
KS Lê Anh Hùng

TIN TỨC GẦN XA

 

Biểu tình chống Trung Quốc, hàng chục người bị bắt giữ tại Hà Nội

Công an mặc thường phục bắt các anh Tuan Do (thứ ba từ trái sang) và Trương Ba Không (thứ hai từ phải sang) trong cuộc biểu tình chống Trung Quốc ở Hà Nội ngày 02/06/2013.
Công an mặc thường phục bắt các anh Tuan Do (thứ ba từ trái sang) và Trương Ba Không (thứ hai từ phải sang) trong cuộc biểu tình chống Trung Quốc ở Hà Nội ngày 02/06/2013.
REUTERS/Peter Ng

Thanh Phương
Trong bối cảnh căng thẳng gia tăng giữa Việt Nam và Trung Quốc trên vấn đề chủ quyền Biển Đông, ngày Chủ nhật 02/06/2013, công an Việt Nam đã bắt giữ gần 30 người tham gia biểu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội, trong đó có hai phóng viên của hãng tin AFP.

Lực lượng an ninh Việt Nam đã giải tán khoảng 100 người biểu tình sau cuộc tuần hành 1 tiếng đồng hồ trên đường phố Hà Nội. Những người bị bắt giữ bị đưa lên xe buýt chở đến trại Lộc Hà bên ngoài thủ đô Việt Nam. Hai phóng viên của hãng thông tấn Pháp AFP đến đưa tin về cuộc biểu tình hôm nay cũng bị câu lưu, nhưng được thả ra vài giờ sau đó. 
Tham gia biểu tình, nhưng nhờ cải trang nên không bị công an bắt giữ, anh Nguyễn Lân Thắng trả lời phỏng vấn RFI vào lúc 15 giờ, khi đang đứng chờ những người được thả ra từ trại Lộc Hà. Trước hết anh Thắng mô tả cách thức mà công an bắt giữ người biểu tình hôm nay :
Ông Nguyễn Lân Thắng - Hà Nội
02/06/2013

by Thanh Phương
Nguyễn Lân Thắng: Hôm nay có cả một chiến dịch bắt giữ rất khôn khéo. Họ tách riêng tất cả những người mà có khả năng kêu gọi, huy động lực lượng. Số người tham gia mà đã chuẩn bị sẵn khẩu hiệu là khoảng 300 người, nhưng có nhiều người lần đầu tiên đi biểu tình, nên họ rất sợ và chờ khi biểu tình bùng lên thì mới dám xông vào. Thế nhưng, công an chặn hết những người mà họ quen mặt. Việc bắt bớ diễn ra thì khắp cả quãng đường từ Tháp Hòa Phong đến bưu điện Bờ Hồ, cho đến chỗ Hàm Cá Mập đầu phố Hàng Đào.
Lần này họ bắt giữ có vẻ thuần thục hơn. Họ ém một xe bus và một xe ca - chiếc xe ca màu đỏ thường đi theo đoàn biểu tình, mà ta vẫn thấy trong các video và hình ảnh trên mạng về biểu tình chống Trung Quốc. Họ ém quân trên xe bus và xe màu đỏ đỗ đằng sau. Ngay khi có lệnh của chỉ huy, an ninh đeo băng đỏ ào xuống bắt người lên xe bus. Sau đó, họ quay trở lại xe rình bắt tiếp những người khác.
Khi bắt giữ thì dọc theo phố Hàng Bài, Hàng Khay là họ cho cảnh sát giao thông chặn đường, không cho các phương tiện giao thông đi dọc theo Bờ Hồ. Khi đường phố vắng vẻ là họ ào xuống bắt người.
( Tiếng vỗ tay vang lên )
Đấy, anh có thể nghe tiếng vỗ tay vì có một người vừa được thả ra, nhưng tôi không biết đó là ai vì lần này trong số bị bắt có rất nhiều người mới, tôi không biết tên. Trong 29 người bị bắt, thì có hơn 10 người lần đầu tiên biểu tình.
Họ bắt đầu thả người ở Lộc Hà, nhưng họ cho một lực lượng an ninh rất đông đứng chung quanh chúng tôi, và không cho chúng tôi đỗ xe máy ở đường nhánh nhỏ ở ngay bên cạnh trại Lộc Hà.
RFI: Còn anh thì vì sao anh không bị bắt lần này?
Nguyễn Lân Thắng: Hôm nay tôi được tin mật báo là công an Hà Nội quyết tâm bắt giữ tôi tại hiện trường, nên tôi đã cải trang đi vòng quanh Bờ Hồ, không trực tiếp xông vào đám đông người và họ đã không phát hiện ra tôi.
RFI: Anh thấy khí thế của người biểu tình hôm nay thế nào?
Nguyễn Lân Thắng: Mọi người hôm nay đi rất hồ hởi và vui vẻ. Tất cả những người biểu tình đều chuẩn bị tinh thần sẽ ...( Có lẽ anh Thắng muốn nói là “chuẩn bị tinh thần sẽ bị bắt”, nhưng nói đến đây điện thoại bị mất sóng, vì công an phá sóng trong khu vực chung quanh trại Lộc Hà ).
Cũng hiện diện trong cuộc biểu tình hôm nay, tiến sĩ Nguyễn Quang A cho biết:
Tiến sĩ Nguyễn Quang A - Hà Nội
02/06/2013

by Trọng Thành
TS Nguyễn Quang A: « (…) Về sau tôi mới biết rằng, ngay lúc đầu, người ta đã tìm cách dập tắt cuộc biểu tình để nó không thể khởi động được. Lúc đầu, người ta đã bắt đi một số người, nhưng cuộc biểu tình vẫn tiến hành. (…)
Đã có nhiều lúc lẽ ra người dân đã xuống đường, nhưng mà người dân cũng nghĩ là đã có Nhà nước, đã có... lo. Và có những lúc rất là gay cấn mà dân chúng không để ý nữa. Nhiều người lấy làm lo lắng là đến những sự việc nghiêm trọng như thế xảy ra, mà người dân không thèm để ý nữa, không lên tiếng gì cả. Thì, sau một thời gian rất dài, đến ngày hôm nay, thì thấy rằng cũng không phải hoàn toàn là như vậy, tức là người dân vẫn sẵn sàng bày tỏ chính kiến của mình ».
AFP nhắc lại, từ năm 2011 đến nay đã có hơn một chục cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc ở Việt Nam. Ban đầu ngầm cho phép, chính quyền Hà Nội sau đó đã cấm các cuộc biểu tình này và thẳng tay đàn áp những người tham gia. 
Cuộc biểu tình hôm nay 02/03/2013 diễn ra theo lời kêu gọi được lan truyền trên mạng từ mấy ngày qua tiếp theo sau những hành động gây hấn mới của Trung Quốc trên Biển Đông, như tuyên bố cấm đánh cá trong khu vực Hoàng Sa-Trường Sa, đâm chìm tàu cá Việt Nam. Một ngày trước,  theo tin báo chí trong nước, lại có thêm một tàu cá Việt Nam bị đâm chìm, khiến một ngư dân thiệt mạng ở ngoài khơi Thanh Hóa. Tai nạn do một tàu sắt không rõ số hiệu, gây ra. Nhưng người ta nghi rằng đó là tàu Trung Quốc. 
Theo thông tin trên mạng thì tối nay đã có một số người bị bắt giữ tại trại Lộc Hà đã được trả tự do; tuy nhiên một số người biểu tình như Trương Văn Dũng, Nguyễn Chí Đức, Nguyễn Văn Phương đã bị đánh đập.

 

TƯỜNG THUẬT TRỰC TIẾP CUỘC BIỂU TÌNH CHỐNG TRUNG QUỐC TẠI HÀ NỘI

Ảnh Tư liệu.

TOÀN DÂN XUỐNG ĐƯỜNG BIỂU TÌNH
PHẢN ĐỐI TRUNG QUỐC GÂY HẤN
VÀ XÂM PHẠM CHỦ QUYỀN VIỆT NAM TRÊN BIỂN ĐÔNG
NGÀY CHỦ NHẬT 02.06.2013


Một mùa hè nóng bỏng đã đến. Nhà cầm quyền Trung Quốc lại quen thói, ra tuyên bố cấm đánh bắt cá ở Biển Đông – trong đó có hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền Việt Nam.

Tiếp theo tuyên bố ngang ngược đó, Trung Cộng điều hàng chục tàu cá có sự yểm trợ của tàu chiến để đánh bắt trộm trên Biển Đông.
Trung Cộng đã ra tay đâm thẳng vào tàu cá của ngư dân Việt Nam, bắt giữ và áp giải tàu thuyền của ta đang đánh bắt trên ngư trường quen thuộc Hoàng Sa.

Hành động đó của nhà cầm quyền bành trướng Trung Cộng vi phạm nghiêm trọng chủ quyền Việt Nam trên Biển Đông.
Đồng bào hãy xuống đường, đem theo khẩu hiệu biểu ngữ hòa cùng dòng người hô vang khẩu hiệu Đả đảo Bành trướng Trung Quốc xâm lược, xâm phạm chủ quyền Việt Nam.
Thời gian: 08h30 ngày Chủ Nhật 02.06.2013

Địa điểm tập trung:

Tại Hà Nội: Khu vực HỒ GƯƠM

Tại TP Hồ Chí Minh: CÔNG VIÊN 30/4



Lại bắt người đưa lên xe bus chở đi Trại Lộc Hà:

Tổng cộng có 25 người biểu tình bị bắt lên 3 xe buýt đưa vào trại Lộc Hà. Những người bị bắt bất hợp tác toàn diện, chỉ yêu cầu công an cử 1 người ra nói rằng "chúng tôi mời các anh các chị làm việc vì biểu tình chống Trung Quốc" thì sẽ đi làm việc ngay nhưng ko công an nào dám nói. Công an đang muốn bắt dần từng người một lên phòng riêng để thẩm vấn. 
 
 

Cuộc biểu tình đã nổ ra tại chân tòa nhà hàm cá mập:
09h13: JB Nguyễn Hữu Vinh đã được đưa lên xe bus.


TS. Nguyễn Quang A tham gia biểu tình sáng nay

 






Trong các quán cafe, mọi người đang ngồi chờ đến giờ G





08h02: Có xe phá sóng tại Bờ Hồ. Tượng đài Lý Thái Tổ đặc CSGT, dân phòng ...
7h55′: Dạo quanh một vòng Sứ quán Trung Quốc, Nhà hát lớn TP, Bờ Hồ, không khí bình yên. Ít cảnh sát, riêng khuôn viên Tượng Lý Thái Tổ có nhiều Cảnh sát giao thông cùng 3 mô tô dẫn đoàn (chắc chuẩn bị hướng dẫn đoàn biểu tình?) …07h40: Tượng đài Cảm tử chỉ có 1 xe trật tự.

05h58: Không xe bus, không rào chắn, không công an.
06h14: Bắt đầu thấy cảnh sát giao thông.
06h33: Công an bắt đầu đuổi và cấm người vào khu tượng đài.
06h39: Thanh niên tình nguyện đã tập trung gần hồ.







NGUYỄN THANH KHIẾT * NGUYỄN KHOA NAM



ĐI THĂM DANH TƯỚNG
NGUYỄN KHOA NAM



Tác Giả: Nguyễn Thanh Khiết.
Thứ Ba, 28 tháng Năm năm 2013 19:10



Trời không mưa nhưng mây đen vần vũ, cái nóng bức toát trên mặt nhựa đường, nóng của cái không khí bị nhiều chục năm ô nhiễm, và từ cái chật chội của dòng người di trú tràn về thành phố này, bám nó như bám cái phao giữa mênh mông biển lớn, tìm ở đó ít ra còn chút hơi hướm, tự do một chút, thoải mái một chút hơn là định cư chết dí tại một khu hẻo lánh có quá nhiều thái thú như hôm nay.


Ghé chợ Bà Chiểu bằng con đường nhỏ xíu sau Lăng Ông, tôi hướng ra đường Lê Quang Định. Khu này thì lại mưa, cơn mưa rất nhỏ thổi qua vừa đủ lấm lem mặt đường.

Mỗi khi đi ngang con đường này tôi thường hay ghé mắt vào căn tạp hoá nhỏ của cô con gái Tướng Lê Văn Hưng, tư lệnh phó quân đoàn 4, người đã đi trước Tướng Nguyễn Khoa Nam vài tiếng đồng hồ trong cái ngày nước mất, nhà tan của 38 năm về trước.

Căn tiệm nhỏ còn nguyên, nhưng hôm nay tôi không có thì giờ ghé lại, tôi phải đến chùa Già Lam thắp nén nhang cho vị tử tướng theo thành Thiếu tướng Nguyễn Khoa Nam, bởi hai năm qua tôi không có dịp quay lại.

Năm nay, ngày này Sài Gòn không ồn ào xe cộ như những năm trước, đường xá có vẻ vắng hơn, người ta thưa hơn dù tôi đang ở vào cái giờ mà thường ngày ngựa xe như nước…

Dân Sài Gòn vốn dĩ có cái truyền thống, làm đủ ăn và hưởng thụ vậy mà hôm nay lễ Lao Động 01- 05 đường phố lại thưa thớt như một dấu hiệu kinh tế trên đà đi xuống, mà ở thành phố này rất dễ nhận ra khi quan sát cái mua, cái bán trong chợ hay chỉ cần nhìn mấy bà bán hàng chống cằm thở ra bên quầy hàng cao ngất ngưỡng là biết mãi lực của người dân. Tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm cái sinh hoạt này, nhưng sống sót trong cái cộng đồng da beo nghèo mạt hạng, tất nhiên ít nhiều bị nó che chắn hết cái nhìn trong suốt 24 giờ của một ngày.

Qua chùa Dược Sư cấu trúc to đùng bên đường, đi tới một đỗi là thấy cái bảng sơn màu xanh lam treo lệch tại một ngã ba thì không thể lầm lẫn chùa Già Lam. Men theo con hẻm còn lấm nước mưa tôi vào chùa, khoá xe trước cổng. Cách có hai năm mà cả cái chùa cũng đổi thay bộ mặt nói chi là cái thành phố ồn ào nơi tôi đang sống.

Địa Tạng Đường vắng hoe, tầng trên cửa đóng, ổ khoá treo tòn ten chỉ móc vào nhưng không bấm lại. Tôi định đẩy cửa vào nhưng lại thôi, bước xuống hỏi thăm một thầy sãi đang ngồi nghe nhạc qua cái cell phone ngoài cổng trong cái quán thuốc lá của người giữ xe. Gã thầy tu nhổm dậy, khoác tay bảo tôi cứ mở cửa mà vào, không chút khách khí tôi leo cầu thang bộ xây ngay đầu hiên nhà, bước lên và mở cửa.

Cửa đóng không cài khoá, chứng tỏ hôm nay, không ai ghé qua đây

May mắn thay, lần trước tôi đến, có lẽ muộn hơn nên đèn tắt tối om, đẩy cửa vào trong tôi bước tới linh vị Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, chào kính và than thở đôi điều. Hai năm tôi trở lại nơi này ngày ông tuẫn tiết, hai năm Địa Tạng Đường vẫn âm u lạnh lẽo, chỗ đặt tro cốt của ông có thêm mấy cành hoa bằng nylon, bộ ấm tách trà nhỏ… tươm tất hơn. Có lẽ hai năm nay những người biết đến ông đã từng có đến chăm chút và thắp nhang cho ông.

Tôi nghĩ cũng lạ. Đúng cái ngày ông mất thành và chết theo thành thì hình như không ai đến đây, hay là anh linh người đã chết không muốn ai quấy nhiễu mình hay không muốn những kẻ phàm phu tục tử đứng trước mình vào cái ngày ông thua trận, làm giảm cái uy vũ của một danh tướng một đời hiến dâng cho tổ quốc. Ý nghĩ này làm tôi nhớ Mỹ, thằng bạn tôi.

Trước ngày tan trận nó bị dính giữa sống lưng mảnh phá làm nó nằm liệt suốt đời còn lại. Đêm 30-04-75 ông Tướng Tư Lệnh đã vào bệnh viện Phan Thanh Giản Cần Thơ, thăm từng người một, ông đến bên giường từng người lính đã theo ông, chiến đấu cùng ông và bị thương tật tại chiến trường ngay trên vùng trách nhiệm của ông, ngay trên thành trì của ông, ông đã rưng nước mắt nói với nó: ‘’Em cố đi, Qua còn đây, Qua sẽ lo cho các em”. Ông Tướng luôn xưng hô với các chiến sỹ của mình như vậy, rồi ông ra về.
Sáng hôm sau, ông ra đi mãi mãi, trước cái nhục mất thành, trong khí tiết của một Tướng trấn ải.
Ngày tan trận quân lực VNCH có hàng trăm tướng lãnh, duy nhất chỉ có 5 anh hùng “tuẫn tiết theo thành”.
Thắp xong 3 nén nhang cho ông, tôi ngồi tựa cửa ra vào, nhìn lên di ảnh người anh hùng, chợt thấy lòng se lại.
Nếu như ngày đó, cả quân đoàn 4 vùng 4 chiến thuật còn nguyên vẹn.
Nếu Chuẩn Tướng tư lệnh phó Lê Văn Hưng không đi trước ông một bước.



Nếu như kế hoạch triệt thoái về tiêu thổ kháng chiến của hai ông tại vùng 4 cắt từ Mỹ Tho, thực hiện được thì Đại tá Cẩn đâu bị hành hình khi chiến đấu đến viên đạn cuối.

Nếu như những cấp tướng tuổi tên lừng lẫy không đào thoát, ôm của chạy với người từ những ngày trước đó.



Nếu như Tướng Viên, Tướng Khiêm tá lả tướng đều can đảm ở lại trên chiến trường, sát cánh với những tàn binh thì chúng ta … có lẽ cũng thua nhưng cái thua ít ra không nhục, và có lẽ sẽ không có những cuộc tự sát tập thể của những chiến binh can trường khi nghe lệnh buông súng.

Và nếu như… “Còn gì mà nếu, Thiếu Tướng ơi! 38 năm qua rồi”.



Tro cốt TT Nguyễn Khoa Nam nằm kề bức tượng Địa Tạng bồ tát n trái ngăn kệ thứ tư từ dưới (trên lầu). Hôm nay chỉ có 4 cây nhang cắm trên bàn thờ, một của người giữ cửa Địa Tạng Đường và… 3 cây vừa cắm

Tôi bước ra ngoài cổng, chiều xuống làm ngôi chùa có vẻ im vắng hơn, mùi khói nhang trên phật đường bay ngào ngạt, nhưng lòng không thanh thản, tôi ghé cái tiệm bán thuốc lá nghèo nàn của anh lính cũ.

Chào nhau một tiếng, anh kéo ghế mời tôi ngồi trước cái sân rộng thênh thang ngoài cổng chùa.

Hai người lính cũ gặp nhau qua những lần đến thắp nhang cho một người duy nhất ở đây, chúng tôi biết nhau. Trong cái âm u của một ngày mưa nhỏ qua đây, hai người chúng tôi bất chợt cùng nhìn lên phía trên Địa Tạng Đường, anh ta thở dài:

- Ba mươi tám năm… mới đó mà mau thật!

Lời than của người lính cũ làm tôi bùi ngùi. Chỉ một câu thôi nó nói lên sự chịu đựng dằn dai từ 38 năm, sự căm hận có lẽ chưa nguôi trong tâm hồn chất phát của người lính miền Nam, dù quân đội của anh không còn, tinh thần không như thời trai trẻ, nhưng trong cái nhìn về nơi lưu giữ tro cốt của một danh tướng với tất cả sự kính cẩn cho tôi tin điều anh nói, anh vẫn thường lên đó thắp cho TT Nam một nén nhang.


Dắt xe ra về tôi còn ngước nhìn lên cánh cửa Địa Tạng Đường mà tôi đã cài khoá lại.

Năm nay tôi còn đến thăm ông ngày ông nằm xuống, biết có còn lần sau nữa không.


Nợ sơn hà ông đã trả xong mà đất nước này hãy còn nợ ông một lời xin lỗi, những chiến binh cùng màu cờ sắc áo với ông vẫn mang mãi ân tình của ông, chút hãnh diện của những người lính dưới quyền những danh tướng tuẫn tiết theo thành.

Yên nghỉ đi người anh hùng của xứ sở nhiều năm điêu linh.


Nguyễn Thanh Khiết

Sài-Gòn 22giờ 01-05-2013 (Nguồn Saigonecho)


Bỏ lại thành xưa


Mai ta chống gậy về xóm ruộng
vác cuốc đào chôn một tuổi già
vứt nợ tang bồng trong chòi lá
quên hết đoạn trường đã đi qua
mai ta khăn gói về cố quận
soi bóng già nghiêng trên đất giồng
bụi tre góc nhà nằm ngủ võng
nghe chim lạc bầy gọi chiều không
vất hết mười năm trong địa ngục
đêm trở mình nghe xích xiềng khua
quên vết cùm nhiều năm nhầy nhụa
quên nhục, quên thù, ngày lỡ thua
trả lại cho đời những tan hoang
trả hết nợ nần ta đã mang
trả mấy mươi năm buồn vô hạn
mò mẫm đi sau buổi tan hàng
gởi lại cho người đến với ta
tình yêu ngọt ngào và bao dung
trái tim ta đã đầy vết thủng
tội cho người, tội mối tình chung
gởi lại bạn bè thuở ngày xưa
gánh sơn hà còn nặng trên vai
lời hẹn một lần ra biên ải
ta về vườn gác kiếm rửa tay

nguyễn thanh khiết
tháng năm 2013

ĐẶNG TẤN HẬU - HUỲNH NGỌC TUẤN - HỒVĨNH THUỶ - VĂN QUANG

onday, June 3, 2013

ĐẶNG TẤN HẬU * ĐẢNG CỘNG SẢN PHẢI CHẾT


The Vietnamese communist regime from the beginning to 2013:
a "growing to maturity" approach
Dang Tan Hau
In this article, Mr. Dang Tan Hau applied the "growing to maturity approach" to study the success and downturn of the Vietnamese communist regime. During the World War II, Stalin cooperated with Hitler of Nazi to have time to liquidate those comrades who weren’t trusted by him. But Hitler still invaded the Soviet Union. Finally Hitler failed and collapsed in 1945. President Roosevelt agreed for the Soviet Union to become the US’s ally. The consequence was Eastern Europe falling into the hand of the Soviet Union and becoming communist countries. The U.S. helped the French in Indochina, but the supports were not enough then the French were defeated in the Dien Bien Phu battle. Vietnam was divided into two countries: Democratic Republic of Vietnam in the North and Republic of VN in the South, divided by the 17th Parallel. The first Republic of VN (1954-1963) was led by President Ngo Dinh Diem and the second Republic (1963-1975) was led by President Nguyen Van Thieu (1967-1975), with a transitional period of 1963-1967 during which a number of generals were taking charge as heads of state and PMs. The Republic of VN collapsed on April 30, 1975 (the Northern communists occupied the South) and the country unified in 1976. The communists failed to build a strong economy and the country was moving to a near collapse in 1986. They had to open the economy (called "Renovation") in 1986. The economy recovered until 2008, with growth rates gradually getting better to more than 7% in 2007. But the trend was going down from 2008 to 2013, and the growth rate was less than 6% in 2012 and is expected to reduce to 5% in 2013. Both economic and political prospects are dark for 2013 as state firms were on the verge of bankruptcy (Vinashin, Vinalines) and China’s domination is a matter of time. The CPV is launching a campaign of getting the people’s ideas for Constitutional Amendments; but the people want the abolition of Article 4 of the Constitution which stated that the CPV is leading the society. The future is dark for the CPV.

UNICODE
"THÀNH TRỤ HOẠI DIỆT": CHẾ ĐỘ VC SẼ PHẢI CHẾT THÔI!

Đặng Tấn Hậu

Còn vài ngày nữa là đến ngày quốc hận 30.4 đánh dấu 38 năm miền nam tự do rơi vào tay độc tài CSVN. Tập đoàn này là tay sai của đế quốc Hán tộc. Chúng ta thử lần lượt ôn lại chuyện quá khứ lấy dấu mốc 1954-1975 và tiên đoán vận nước VN sau năm 1975.
Dù là chiến tranh giữa người Việt cộng sản miền bắc giết chết người Việt miền nam tự do trước ngày 30.4.1975, dù là chiến tranh có tên gọi gì đi nữa, chúng ta phải nhìn nhận đây là trận chiến giữa tư bản tự do HK và cộng sản độc tài Liên Sô/Trung Cộng (LS/TC). Do đó, bài viết có khi đề cập đến tên của các vị lãnh đạo miền nam hay miền bắc, xin độc giả hiểu đây là sự đấu trí giữa HK và LS/TC. Thí dụ, Lê Duẫn xin phép LS/TC đánh vào miền nam năm 1955, nhưng LS/TC không cho phép vì sợ đụng đến HK thì Hồ Chí Minh và Lê Duẫn cũng đành chịu. CSBV chỉ có thể đưa quân và khí giới vào miền nam qua đường mòn Hồ Chí Minh dọc theo biên giới Lào và Khờ me sau khi LS/TC bật đèn xanh vào năm 1959. Nhờ đó, người dân miền nam được sống thanh bình trong mấy năm đầu trước 1959 chính nhờ không có sự phá hoại, giết người của CSBV.
Bài viết thường đề cập đến CSBV, VC hay CSVN, xin hiểu các danh từ này đồng nghĩa vì Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam cũng do CSBV tổ chức và giật dây, CSVN hay CSBV không khác. Bài viết dựa trên 4 giai đoạn "thành, trụ, hoại, diệt" để phân tích thời cuộc. Để dễ hiểu về 4 giai đoạn, chúng ta hình dung 4 mùa "xuân, hạ, thu, đông", còn được hiểu là 4 giai đoạn "bắt đầu, phát triển, bão hòa, suy thoái".

TÌNH HÌNH CHUNG (trước 1954)
Stalin bắt tay với Hitler để có thời giờ thanh toán các đồng chí mà ông không tin; nhưng Hitler vẫn đem quân tiêu diệt LS vì đa số người dân Liên Sô là giống dân Slaves mà Hitler coi là dân hạ tiện, thấp hèn. Stalin phải xin làm đồng minh với HK (Roosevelt) và hứa với HK là không xâm chiếm các quốc gia khác vào trong quỹ đạo cộng sản sau khi chiến tranh kết thúc (đệ nhị thế chiến).
TT Roosevelt (HK) đã đồng ý cho LS làm đồng minh và cho LS trở thành hội viên có quyền phủ quyết tại Liên Hiệp Quốc sau đệ nhị thế chiến vì sự quá tin tưởng vào lời hứa của Stalin của TT Roosevelt (HK). Cuối cùng, LS cho quân đánh chiếm các quốc gia Đông Âu và ra lệnh cho các điệp viên khát máu như Hồ Chí Minh đưa các quốc gia chậm tiến vào vòng quỹ đạo cộng sản. TT Truman (HK) phải đưa ra chiến lược "ngăn ngừa" (containment) chống lại làn sóng đỏ trên thế giới.
HK ủng hộ Pháp trở lại VN (ngăn chận làn sóng cộng sản) và cho VN độc lập nằm trong Liên Hiệp Pháp (tưởng cần nhớ, các quốc gia thuộc địa của Anh Quốc cũng được độc lập và nằm trong Liên Hiệp Anh sau đệ nhị thế chiến). Hồ Chí Minh được LS/TC chỉ thị quyết tử với Pháp đưa tới trận Điện Biên Phủ, nhưng vì HK phản bội Pháp (không tăng viện phi cơ) nên Pháp đã thua trận. Hiệp định Genève được ký vào ngày 21.7.1954 chia đôi đất nước VN.

ĐÊ NHẤT CỘNG HÒA (1954-1963)
Tổng Quát
LS/TC ủng hộ Hồ Chí Minh, điệp viên LS, lên cầm quyền miền bắc VN. LS/TC vừa tăng viện trợ, vừa cho CSBV vay tiền để mua thêm khí giới và thực phẩm. CSBV tiêu diệt mầm móng chống đối tại miền bắc qua chương trình "cải cách ruộng đất", "trăm hoa đua nở" với phương châm "tri, phú, địa, hào, đào tận gốc, tróc tận rễ". CSVN áp dụng chế độ "tem phiếu", bãi bỏ quyền tư hữu và kiểm soát thông tin qua chế độ hộ khẩu, không cho người dân được tự do đi lại từ làng này sang làng khác.
HK ủng hộ nhà chí sĩ Ngô Đình Diệm lên làm tổng thống miền nam, viện trợ thực phẩm thặng dư như phó mát, khí giới cũ thời kỳ đệ nhị thế chiến và gởi 300 cố vấn quân sự cho quân đội VNCH qua tổ chức quân sự MAAG (military assistance advisory group). TT Ngô Đình Diệm củng cố lực lượng qua sự tiêu diệt nhà thổ, khu đánh bài Đại Thế Giới và đặt quân đội của các "giáo phái" vào quân đội quốc gia.
Tưởng cần nhắc lại, dưới thời Pháp thuộc, Pháp thành lập Đông Dương gồm có 5 xứ là Khờ me, Lào, miền nam, miền trung và miền bắc VN. Sau ngày hiệp định Genève, Đông Dương bị chia ra làm 4 xứ độc lập gồm có Khờ me, Lào, CSBV, VNCH. Mặc dù Khờ me giữ vị thế trung lập, nhưng thiên CSBV vì sợ VNCH và Thái Lan xâm lấn. Thái tử Lào Souvanna Phouma theo tự do vì sợ CSBV lấn áp.

Bắt Đầu
LS/TC bật đèn xanh cho CSBV đem quân xâm chiếm miền nam vào năm 1959 nên CSBV bắt đầu thành lập cơ cấu, nền tảng chuẩn bị cho chiến tranh tiến chiếm miền nam tự do như:
• dựng lên tổ chức Lào cộng sản (Pathet Lào)
• dựng lên tổ chức Khờ me cộng sản có tên Khờ me Issarak (thân CSBV) khác với nhóm Khờ me đỏ Pol Pot thân TC thành hình về sau.
• đưa người và vũ khí vào miền nam qua đường mòn Hồ Chí Minh dọc theo biên giới Lào và Khờ me.
• động viên miền bắc để đưa quân vào miền nam với khẩu hiệu "sinh bắc, tử nam".
CSBV bắt đầu thành lập tổ kháng chiến, đánh du kích, ám sát các viên chức VNCH; đối lại, HK tăng viện cố vấn quân sự lên gấp đôi. Đảng phái thấy nguy cơ cộng sản xâm chiếm miền nam, cảnh cáo chính phủ VNCH cần cải tổ nội các nên đưa tới đảo chánh ngày 11.11.1960, nhưng không thành công.

Phát Triển
CSBV thành lập Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam vào tháng 12, 1960 để lường gạt thế giới và dân miền nam với lý do "người dân miền nam nổi lên chống chính phủ VNCH". TT Ngô Đình Diệm đối phó lại bằng cách lập "ấp chiến lược", cô lập hóa CSBV ra khỏi dân chúng miền nam. Kết quả, CSBV bị cô lập và điêu đứng.
Cố vấn quân sự HK tăng lên từ 600 đến 4,000 người vào tháng 2, 1962. Tổ chức MAAG đổi tên thành MACV (military assistance command) dưới quyền tướng Paul Harkins. Chiến cuộc phá hoại của CSBV càng ngày càng gia tăng nên 4 tháng sau, con số quân đội HK tăng lên tới 12,000 cố vấn.
Nhu cầu cải tổ chính phủ cấp bách đưa tới hai phi công Phạm Phú Quốc và Nguyễn Văn Cử thả bom tại dinh Độc Lập ngày 27.2.1962, nhưng tổng thống Ngô Đình Diệm và gia đình đều thoát hiểm. Phi công Phạm Phú Quốc bị bắt vì máy bay bị trúng đạn và phi công Nguyễn Văn Cử chạy thoát qua xứ Khờ me.

Suy Thoái
CSBV bắt đầu đánh lớn với quân số cấp tiểu đoàn như trận Ấp Bắc (2.1.1963) với khí giới tối tân; trong khi quân đội VNCH vẫn còn xử dụng súng ống thặng dư từ thời kỳ đệ nhị thế chiến. Sự phối hợp giữa các cấp chỉ huy VNCH và các binh chủng chưa ăn nhịp. Lần đầu tiên, quân đội VNCH dùng kỹ thuật trực thăng vận. Trận Ấp Bắc thiếu yếu tố bất ngờ vì VNCH không có đủ trực thăng chuyển quân nhanh chóng nên chiến công VNCH bị phản tuyên truyền do báo chí HK đưa tin là quân đội VNCH sợ chết.
Tổng thống HK mất tin tưởng khả năng chiến đấu của quân đội VNCH và tài lãnh đạo của TT Ngô Đình Diệm, cộng thêm Phật giáo biểu tình với lý do kỳ thị tôn giáo (dù có hay không) nên đưa tới đảo chánh ngày 1.11.1963. Hai anh em tổng thống Ngô Đình Diệm và cố vấn Ngô Đình Nhu bị giết chết vào sáng ngày 2.11.1963. Hai mươi ngày sau (22.11.1963), tổng thống Kennedy bị bắn chết tại Dallas, Texas.

ĐÊ NHỊ CÔNG HÒA (1963-1975)
Tổng Quát
Phó tổng thống Johnson lên làm tổng thống HK. Ngày 30.1.1964, tướng Nguyễn Khánh làm chỉnh lý, lật đổ tướng Dương Văn Minh. Thời gian 1963-65 là giai đoạn quân đội VNCH bị đóng chấu tại các thành phố lớn vì các vụ đảo chánh, chỉnh lý, biểu tình. Hệ thống ấp chiến lược thời TT Diệm bị giải tán nên quân CSBV có lợi thế lẫn trốn vào nông dân và làng mạc. Có thể nói là CSBV đang trên đà chiến thắng miền nam vì VNCH bỏ ngỏ nông thôn. CSBV dùng nông thôn bao vây thành thị đang bị xáo trộn vì chính trị.

Bắt Đầu (lùng & diệt)
Tổng thống Johnson gởi tướng Westmoreland thay thế tướng Harkins chỉ huy cố vấn quân sự MACV vào giữa năm 1964. Đầu tháng 8, 1964, HK lấy cớ CSBV bắn vào hai chiến hạm HK Maddox và Turney Joy trong hải phận quốc tế tại Biển Đông nên HK tự cho phép "tìm và diệt CSBV" trên đất miền nam VN và miền bắc CSBV.
Quân số HK tăng lên 23,000 quân cuối năm 1964, 50,000 vào giữa năm 1965, 180,000 cuối năm 1965 và 400,000 cuối năm 1966 . Tổng thống Johnson ra lệnh máy bay B-52 thả bom miền bắc VN. Quân đôị HK có nhiệm vụ "truy lùng & diệt địch" tại miền nam VN để cho chính phủ miền nam có thời giờ ổn định tình hình chính trị.

Phát Triển (bình định)
Quân đội HK tăng quân số lên 436,000 người vào năm 1967. Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu lên làm tổng thống sau ngày bầu cử 3.9.1967. Tình hình chính trị tại miền nam ổn định. Quân đội HK bắt đầu từ "diệt địch" sang trao trách nhiệm cho quân đội VNCH "bình định" với các cán bộ xây dựng nông thôn đã được chuẩn bị đào tạo từ năm 1966 nhằm mục đích thay thế chương trình "ấp chiến lược".
Với sự trợ giúp và cho vay của LS/TC, CSBV gia tăng ào ạt chuyển vũ khí tối tân và quân đội vào chiến trường miền nam, kể cả xe tăng và trọng pháo. CSBV chính thức đánh các trận lớn đối đầu với quân đội HK như Côn Thiện, Khe Sanh bằng cách tử thủ như cho lính CSBV uống thuốc say và trói lính CSBV vào công sự hay vũ khí lớn để không cho tháo chạy hay đầu hàng.
CSBV "tổng tấn công" miền nam VN để gây tiếng vang trên chính trường quốc tế, nhất là làm mất tinh thần người dân HK có tinh thần phản chiến. CSBV giả vờ đánh Khê Sanh, đình chiến trong 10 ngày Tết Mậu Thân (1968), rồi bất thần "tổng tấn công" vào các thành phố lớn và các tỉnh lỵ miền nam.
Mặc dù CSBV có súng ống tối tân như AK, đại pháo, xe tăng, mặc dù quân đội VNCH bị đánh do yếu tố bất ngờ (vì nghỉ ba ngày Tết đình chiến), mặc dù khí giới VNCH thô sơ, nhưng lính VNCH đã anh dũng đẩy lui CSBV ra khỏi các thành phố và tỉnh lỵ, nhất là giết chết nhiều binh lính CSBV và bắt được nhiều cán bộ CSVN nằm vùng. Từ bây giờ, HK mới bắt đầu viện trợ vũ khí khá hơn cho quân đội VNCH như M16.

Bão Hòa (VN Hóa)
Tổng thống Johnson tuyên bố không tranh cử tổng thống vì người dân HK nghĩ chính sách HK thất bại tại VN (chứng cớ là CSBV có thể đánh ngay vào tòa đại sứ HK ở Saigon). TT Johnson ra lệnh ngưng thả bom Bắc Việt và kêu gọi CSBV thương thuyết chấm dứt chiến tranh vào ngày 3.5.1968. Mười ngày sau, hai bên gặp nhau tại Paris. Tướng Abrams thay thế tướng Westmoreland. Nixon lên làm tổng thống bắt đầu chương trình VN hóa. Quân số HK tại VN lên đến 536,000 người vào cuối năm 1968.

Rút Lui (HK rút quân)
Nixon vừa thương thuyết với CSBV, vừa áp dụng chính sách "rút quân" để "chạy ra khỏi VN" (y như tình hình A phú hãn ngày nay). Biểu tình lớn tại Washington chống chiến tranh vào cuối năm 1969. Thủ tướng Lào quốc gia là ông Souvana Phouma lên tiếng là ông sẽ làm ngơ về các hoạt động của CSBV trên đường mòn Hồ Chí Minh vì ông tin CSBV sẽ chiến thắng HK tại VN.
Ngày 20.2.1967, Lê Đức Thọ và Kissinger họp bí mật tại Paris. HK ủng hộ tướng Lon Nol làm đảo chánh lật đổ vua Sihanouk là người chủ trương "trung lập thân CSBV". Tướng Lon Nol lên làm thủ tướng để cho quân đội VNCH có thể đem quân qua Khờ me đánh phá hậu cứ CSBV trên đường mòn Hồ Chí Minh.
100,000 người biểu tình tại Washington chống chiến tranh và 4 sinh viên phản chiến HK bị bắn chết tại đại học Kent State University. Quân đôị HK giảm xuống còn lại 335,000 quân tại miền nam VN vào cuối năm 1970.
Lần đầu tiên, quân đôị VNCH tấn công qua Lào (Hạ Lào) để phá đường mòn Hồ Chí Minh mà không có sự tham gia của quân đôị HK. Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu tái trúng cử vào tháng 10.1971. Quân đội đồng minh (Úc, Tân Tây Lan, Đại Hàn v.v) rút hết quân ra khỏi miền nam (ngoại trừ HK) vì họ biết HK sắp bỏ rơi VNCH.
Đầu năm 1972, CSBV ngưng thương thuyết với HK, tổng thống Nixon vừa cho rút quân HK ra khỏi VN (như đã hứa với cử tri HK), vừa không kích "tận tình" nền trời Bắc Việt. CSBV đánh chiếm An Lộc và Quảng Trị, nhưng bị tổn thất nặng và thua trận vì quân đội VNCH đã anh dũng tái chiếm An Lộc và Quảng Trị.
Hiệp định Paris được ký kết vào ngày 15.1.1973 hoàn toàn bất lợi cho VNCH. HK rút hết binh sĩ ra khỏi miền VN vào cuối tháng 3, 1973. Quân đội VNCH rút ra khỏi xứ Khờ me. Lào Cộng chiếm ưu thế trong chính phủ Lào. CSBV tiếp tục vay tiền LS/TC để mua thêm vũ khí chuyển về miền nam qua đường mòn Hồ Chí Minh mà không có sự đe dọa nào từ quân đội Khờ me, Lào hay Hoa Kỳ (là quốc gia phản bội VNCH).
HK để lại vũ khí, công sự không xử dụng được cho VNCH như súng không có đạn, máy bay thiếu bộ phận, bom bị tháo ngòi. Người lính VNCH chiến đấu trong đơn độc cho tự do, không có viện trợ đến từ HK hay bất cứ quốc gia tây phương nào như tiền bạc, thực phẩm hay súng ống. Ngày 1.1.1975, Khờ me đỏ chiếm Nam Vang. Ngày 30.4.1975, Saigon thất thủ. Ngày 24.8.1975, Lào cộng chính thức cầm quyền.

Bình Luận
Chiến tranh nam bắc VN xảy ra chỉ vì tổng thống HK Roosevelt ngây thơ tin lời đường mật của Stalin, cho Stalin (LS) nhiều lợi thế sau đệ nhị thế chiến nên LS cho quân đội xâm chiếm các quốc gia trên thế giới và cho tay chân bộ hạ (Hồ Chí Minh) đưa các quốc gia chậm tiến (miền bắc VN) vào trong quỹ đạo cộng sản.
Dù có hay không có nhà chí sĩ Ngô Đình Diệm, HK cũng có thể dựng lên một nhân vật để chống lại cộng sản do Hồ Chí Minh lãnh đạo dưới chính sách "containment" (ngăn chận). Cái may mắn là người dân miền nam không bị chết thảm do đấu tố, cải cách ruộng đất, trăm hoa đua nở hay chết đói do cộng sản miền bắc VN gây ra từ 1954 đến 1975. Người dân miền nam có ít nhất 21 năm sống trong tự do (dù là tự do giới hạn trong tình trạng chiến tranh do CSBV gây ra).
Nền đệ nhất cộng hòa không lợi dụng thời cơ của chính sách chống cộng sản của tổng thống Truman (ngăn ngừa làn sóng đỏ) và tổng thống Eisenhower (con cờ domino) để loại trừ nhanh chóng cộng sản nằm vùng ra khỏi miền nam tự do và cho phát triển kinh tế mau lẹ để thoát khỏi sự "lệ thuộc" vào viện trợ của HK, nhất là vũ khí và đạn dược tối tân.
Nền đệ nhị cộng hòa không làm chủ được vận mạng trước 500,000 quân HK và hàng vạn quân bắc Việt với vũ khí tối tân, cộng thêm TC gởi trên 300,000 lính Tầu phù yểm trợ cho CSBV (1). Quân đôị VNCH còn cầm cự được đến ngày 30.4.1975 nằm ngoài sức tưởng tượng của các nhà quân sử thế giới. Điều đáng tiếc, VNCH không có con đường nào khác, ngoài sự lệ thuộc đường lối HK. Saigon bị thất thủ là tự nhiên sau khi HK ký hiệp định Paris rút quân và chấm dứt viện trợ quân sự và kinh tế cho miền nam.

CSVN (1975-2013)
Tổng Quát
1972-1975 là thời gian CSBV bước từ giai đoạn "giải phóng" đến giai đoạn "bão hòa". CSBV thua các trận chiến "mùa hè đỏ lửa" với quân lực VNCH, nhưng chiến thắng HK tại bàn hội nghị Paris để cho quân đội HK có cơ hội rút quân ra khỏi miền nam VN và tạo cơ hội cho HK phản bội đồng minh của họ; điển hình, Cố Vấn An Ninh quốc Gia của HK là ông Kissinger phải chui đầu vào cốp xe hơi để đi họp kín với CSBV.
Mặc dù chiến thắng quân sự, nhưng thời gian 1975-1985 là giai đoạn suy thoái của CSBV vì CSBV không có khả năng điều hoạt phát triển kinh tế. Chiếm đất thì dễ, nhưng giữ đất rất khó, nhất là lòng dân không thuận. CSBV bước tới giai đoạn "suy thoái" khi áp dụng kinh tế "bao cấp" đưa tới "thiên đàng CS" (hay còn gọi là địa ngục trần gian). Tình hình chung tại VN sau 1975 như sau:
• CSBV giải tán Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam là con cờ để lường gạt thế giới từ thập niên 60. Sự giải thể MTGPMN là hành động chưởi thẳng vào mặt về sự ngây thơ của sinh viên phản chiến HK
• Thế giới tẩy chay, không bang giao với CSBV, chỉ trừ Liên Sô. TC ủng hộ Khờ me đỏ (Pol Pot) chống lại CSBV.
• CSBV lộ bộ mặt thật của chế độ cộng sản, đổi tên nước Dân Chủ Cộng Hòa thành Xã Hội Chủ Nghĩa, đảng Lao Động thành đảng Cộng Sản.
• CSBV áp dụng kinh tế bao cấp, ban hành luật cướp "tài sản tư bản -- động sản & bất động sản" của người dân miền nam v.v (người dân miền bắc đã bị CSBV cướp đoạt từ năm 1954).
Nạn đói xảy ra tại cả ba miền VN. Nhằm kềm chế Khờ me đỏ (Pol Pot) và tiêu diệt con cháu của người lính VNCH vì CSBV chủ trương "nhổ cỏ phải nhổ tận gốc", CSBV xua quân đánh Khờ me đỏ với chiến thuật đưa con cháu của người lính VNCH đi đầu làm khiên đở đạn. TC bảo vệ đàn em Khờ me đỏ nên TC vừa lên tiếng chống đối CSBV tại Liên Hiệp Quốc, vừa đem quân dạy cho CSBV tại miền bắc VN.
Mặc dù Liên Hiệp Quốc chỉ lên tiếng lấy lệ chống CSBV vì Khờ me đỏ phạm tội diệt chủng trên 2 triệu người, mặc dù TC không chiến thắng (vì TC thiếu kinh nghiệm chiến đấu so với CSBV có nhiều năm chiến trận với vũ khí tối tân do LS viện trợ), nhưng CSBV vẫn lo sợ "tù binh VNCH" và thân nhân của họ nổi loạn nên CSBV mới có chương trình "thả tù cải tạo" để xoa dịu người dân miền nam.
TC dựng đại sứ CSBV ở Bắc Kinh là ông Hoàng Văn Hoan lên làm lãnh tụ CSVN để chống lại CSBV. Thế giới tẩy chay sự háo chiến CSBV. Dân chúng miền nam bất mãn vì bộ đội CSBV và công an vào miền nam theo chính sách "vào, vơ, vét, về" (vào miền nam, vơ của, vét của và đem của về miền bắc). Chế độ cộng sản có nhiều nguy cơ sụp đổ tại VN (nếu không có gì thay đổi).

Bắt Đầu (1985-1990)
Mặc dù Brejnev chủ trương "sống chung hòa bình" với HK, nhưng không kiểm soát được chi phí quá cao của quân đội. LS lại bị sa lầy tại A phú hãn nên chủ tịch Gorbachev (thay thế Brejnev) quyết định rút quân "rất có trật tự" ra khỏi A phú hãn (không như HK chạy hổn loạn tại miền nam VN). Tưởng cần nhắc lại, các quốc gia trên thế giới thán phục LS khi thấy người lính LS cuối cùng rời khỏi A phú hãn là vị tướng Liên Sô.
Gorbachev nhận thấy chi phí quân đội cao vì "không trong sáng", "sổ sách không phân minh" nên ông đưa ra chính sách "Perestroika" (tái cấu trúc), "Glasnost" (trong sáng) và cho phép tư nhân có quyền buôn bán kiếm lời. Ông Gorbachev gặp sự chống đối của quân đội (vì họ mất quyền lợi) nên đưa tới đảo chánh và người cứu nguy cho Gorbachev là Yeltsin, chủ tịch Nga Sô. (Nga Sô là một tiểu bang -- state -- của LS).
CSBV làm tay sai cho LS, chống lại ảnh hưởng của TC nên bị TC đem quân đánh cho một trận gọi là "dạy cho bài học"; đồng thời CSBV bị sa lầy tại xứ Khờ me. Do đó, CSBV phải rút quân ra khỏi Khờ me, dựng Hun Sen lên làm thủ tướng Khờ me đỏ thân CSBV với quốc trưởng Sihanouk. Hiện nay, ông Hun Sen vẫn còn đang làm thủ tướng cho nhiệm kỳ thứ 7 tại xứ Khờ me.
Thủ tướng Hun Sen đã bị TC mua chuộc, nhất là Hun Sen biết CSVN đang làm tay sai cho TC thì ông ta không còn lo sợ CSVN bức bách. Hun Sen bắt tay thẳng với TC chống lại CSVN/Thái Lan, điển hình là hội nghị ASEAN năm 2012, Hun Sen đã theo chỉ thị TC bác đơn của CSVN xin đưa vấn đề Biển Đông vào trong chương trình nghị sự và cho TC đóng quân để có thể cắt đứt VN ra làm hai (nếu có chiến sự).
CSBV bắt chước theo LS (hay được LS bật đèn xanh), CSBV áp dụng chính sách "đổi mới" mà TC đã áp dụng sau khi TC bang giao với HK. Các nhân vật "bảo thủ", giáo điều miền bắc như Đổ Mười bị thay thế bởi nhân vật cấp tiến miền nam là Nguyễn Văn Linh, Võ Văn Kiệt. CSBV thoát hiểm, nhất là tổng thống HK Clinton quyết định bang giao với CSBV. Người HK gốc Việt bắt đầu gởi tiền về VN gần $4 tỷ mỹ kim mỗi năm vào đầu thập niên 90 để nuôi chế độ CSVN tại VN. Đó là điều nghịch lý, nhưng là sự thật đau lòng trong lịch sử VN thời cận đại.

Phát Triển ( 1990-2000)
Liên Sô bị sụp đổ. Thế giới chỉ còn lại 2 cường quốc là TC với dân số trên 1 tỷ người và HK đứng đầu thế giới về kinh tế. HK cho CSBV gia nhập Mậu Dịch Thế Giới(WTO) và giao thương với CSBV. Kinh tế CSBV phát triển, lạm phát gia tăng tại VN. Đảng viên và quan chức CSVN không những được phép làm kinh doanh, lại còn được độc quyền các kỹ nghệ/thương mại chủ yếu (key industries) để làm giàu như hàng hải, hàng không, điện lực, dầu hỏa v.v.
Không còn LS, CSBV phải xin trở lại làm tay sai cho TC qua việc dâng lãnh thổ, lãnh hải, khai thác bauxite v.v và nhằm mục đích xóa đói giảm nghèo cũng như tăng ngoại tệ, CSBV cho các tòa đại sứ CSBV làm ma cô, tú bà xuất cảng gái VN ra hải ngoại hành nghề mãi dâm để kiếm tiền nuôi chế độ (thí dụ, tòa đại sứ CSBV tại Mạc Tư Khoa). Kết quả, kinh tế VN có tăng trưởng, lạm phát vẫn gia tăng, tham nhũng không tránh khỏi và áp dụng luật rừng vì độc đảng, độc tài CSVN.

Bão Hòa (2000-2010)
Thông thường kinh tế phát triển sau thời hậu chiến là 25%/năm, rồi giảm dần ví như con bệnh cần khoẻ mạnh sớm để lấy lại sức và trở lại đời sống bình thường. Kinh tế CSVN không những bị lùi lại sau khi thống nhất đất nước, sự tăng trưởng không nhanh vì chờ đợi đàn anh TC bật đèn xanh như gia nhập vào tổ chức Mậu Dịch Thế Giới sau khi TC đã gia nhập v.v (làm sao CSVN dám chạy qua mặt ông chủ TC?).
Ngoài ra, thế giới bị kinh tế khủng hoảng, đầu tư thế giới vào VN bị chậm lại dù nhân công VN rẻ. Điều đáng để ý là tổng sản lượng đầu người có gia tăng từ $200 mỹ kim/năm năm 2000 lên đến $1,500 mỹ kim/năm năm 2010, nhưng vẫn còn kém xa các quốc gia trong tổ chức Hiệp Hội Đông Nam Á (ASEAN). CSVN chỉ khá hơn chút đỉnh hai quốc gia kém nhất thế giới là Khờ me và Lào. Ngược lại, người dân sống trong hai quốc gia này có đời sống tự do hơn người dân VN dưới chế độ CSVN.

Suy Thoái (2010-2013)
Nhìn chung, chính sách "đổi mới" còn có tên là "kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa" đã cứu nguy CSBV thoát khỏi "địa ngục cộng sản"; nhưng chính CS (TC/CSVN) hay Tư Bản (HK) cũng không biết hướng đi kinh tế đích thực của sự đổi mới là gì? CSVN/TC muốn lợi dụng kinh tế thị trường để phục vụ cho đảng viên cộng sản làm giàu; hay là Tư Bản (HK) muốn lợi dụng CS để phục vụ kinh tế tự do (bóc lột nhân công rẻ tại các quốc gia CS?).
Đảng viên CSVN càng ngày càng giàu vì quen biết, tham nhũng, cướp đất của dân. Tư bản ngoại quốc mở hãng xưởng bóc lột nhân công nên không lấy làm lạ nạn lạm phát tại HK rất thấp. Ngân hàng CSVN bị phá sản vì nợ xấu cao (con nợ không có tiền trả và không có tiền bảo chứng). Hãng công chiếm 90% thị trường lại không có khả năng trả nợ vì viên chức lấy tiền bỏ túi hay mua bán sai lầm như Vinashin.
Dân oan bị cướp đất lên tiếng khiếu kiện hay đòi hỏi công bằng thì bị công an đánh đập hay bỏ tù. CSVN muốn kéo dài mạng sống của chế độ, TBT đảng CSVN phải lên tiếng về "đồng chí X" và cho dân đề nghị "sửa đổi hiến pháp". Đồng chí X phản ứng bằng cách thăng chức đồng bọn (nhóm lợi ích) sau khi họ phá nát ngân hàng, tham nhũng hay biển thủ. Công việc sửa đổi hiến pháp chỉ chiếu lệ, rồi đâu vào đó, trong khi CSBV gia tăng khủng bố, xử tội dân oan hay các nhà đối kháng tại VN.

KẾT LUẬN

Cuộc đời vô thường. Vạn vật bốn mùa thay đổi. Xuân hạ thu đông nên cái gì cũng phải qua 4 giai đoạn "thành, trụ, hoại, diệt" hay còn gọi là "bắt đầu, phát triển, bão hòa và suy thoái". Mỗi thời kỳ đòi hỏi nhân sự, chương trình làm việc khác nhau. Thí dụ,
• thời kỳ "bắt đầu" đòi hỏi người làm việc có can đảm quyết định như chí sĩ Ngô Đình Diệm có gan truất phế vua Bảo Đại, triệt hạ Bình Xuyên và các giáo phái v.v
• thời kỳ phát triển đòi hỏi khả năng điều hành nhân viên và chọn địa điểm tấn công như du kích chiến
• thời kỳ bão hòa đòi hỏi khả năng tổ chức bảo vệ thành trì và chọn thế chủ động cho chiến trường
• thời kỳ suy thoái đòi hỏi cấp chỉ huy chuẩn bị rút lui hay kéo dài giai đoạn bão hòa để tránh tổn thất.
Thông thường, chiến lược gia đang ở vị thế "bão hòa" lo chuẩn bị đưa ra "chương trình mới" để không bị rơi vào tình trạng suy thoái. Thí dụ, thời kỳ "hậu đảo chánh 1963" đưa tới suy thoái, HK liền đưa quân vào VN để ngăn chận sự tấn công CSBV. Hay là CSBV đang trong thời kỳ suy thoái năm 2013 nên họ gia tăng đàn áp để kéo dài mạng sống của chế độ độc tài bán nước hại dân.
Quốc gia yểm trợ cho VNCH trong Chiếùn Tranh Việt Nam là HK luôn luôn ở thế thụ động như cung cấp cho VNCH khí giới cũ so với khí giới tối tân của CSBV hay để cho CSBV chuyển quân và vũ khí vào miền nam thì mới nghĩ đến việc lập "ấp chiến lược" hoặc thả bom miền bắc; do đó, HK ít có cơ hội chiến thắng vì thắng cái gì? (chiếm lại đất miền nam đã bị mất vào tay CSBV tại chính đất của đồng minh (miền nam)?)
CSBV có sáng kiến chủ động đem quân xâm chiếm miền nam nhưng phạm phải 2 lỗi lầm: Thứ nhất là vay nợ TC và LS nên sau 1975, CSBV phải lo trả nợ cho LS/TC; đồng thời bán nước cho TC để trừ nợ (cái đau nhất là mất lãnh hải do Phạm Văn Đồng dưới thời Hồ Chí Minh dâng cho TC). Thứ hai, CSBV không nhắm thời cơ TC/LS đổi mới để đoàn kết dân tộc và áp dụng tự do dân chủ để phát triển.
Hiện nay, CSBV đang trong giai đoạn "suy thoái". CSBV chỉ có hai con đường: Thứ nhất là tiếp tục đàn áp, độc tài để kéo dài mạng sống cho chế độ càng ngày càng bị suy thoái cho đến ngày toàn dân VN nổi dậy tiêu diệt CSBV và đem họ ra trước tòa án quốc tế về tội "diệt chủng". Thứ hai là sửa đổi hiến pháp, bãi bỏ điều 4 hiến pháp trong tinh thần tự do dân chủ thật sự thì CSBV có thể từ kẻ có tội trở thành kẻ được chuộc tộiù đối với dân tộc VN.
Lòng dân đã kiên nhẫn quá lâu trên 38 năm ở miền nam và 59 năm ở miền bắc. Mặc dù CSBV đã làm cho dân Việt sơ cứng về họa mất nước và trở thành các con thú đã "bị điều kiện hóa" như dân Bắc Hàn; dân tộc VN sẽ không như người dân Bắc Hàn, họ sẽ vùng dậy đòi lại tự do của chính họ thì khi đó CSBV sẽ không còn chổ nương thân, nhất là nhóm công an và quân đội có nhiệm vụ "trung thành" với mấy tên chóp bu của đảng CSVN, thay vì trung thành với Tổ Quốc.
Còn vài ngày nữa là đến ngày quốc hận 30.4.2013, chúng tôi nguyện cầu anh linh của các bậc tiền nhân dựng nước và giữ nước phù hộ cho dân tộc Việt Nam sớm có được ngày "tự do, dân chủ, nhân quyền" trong năm 2014 và tiêu diệt chế độ CSVN độc tài bán nước hại dân tại Việt Nam.
15.4.2013

Ghi chú:

1. ngoài khí giới tối tân, TC còn gởi hơn 300,000 quân vào miền bắc VN để giúp CSBV trong hai lãnh vực công binh và phòng không. Theo báo chí, lính TC đã bắn hạ 1,707 máy bay HK trên vùng trời miền bắc VN trong khoảng thời gian 1965-1972.

HUỲNH NGỌC TUẦN * NHÂN QUYỀN

Nhận định về
đối thoại Nhân Quyền Việt - Mỹ 
HUỲNH NGỌC TUẤN
    
N hân quyền là giá trị nền tảng của nước Mỹ cho nên trong quan hệ với những nhà nước độc tài toàn trị đây là một điều tế nhị có khi làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến mối bang giao.
Không phải lúc nào nước Mỹ cũng coi nhân quyền là mục đích tối thượng trong chiến lược của mình nhưng nhân quyền vẫn là những ràng buộc mà nước Mỹ phải tôn trọng và giải quyết để nước Mỹ đạt được mục đích ngoại giao mà không làm tổn thương hình ảnh của mình với tư cách là một siêu cường lãnh đạo thế giới và không phản bội lại niềm tin khai sáng và nhân bản khi hình thành Hiệp chúng quốc Hoa Kỳ.
Giá trị nhân quyền thăng trầm tùy nhu cầu của thời cuộc và quan điểm của từng chính phủ.
Tổng thống Obama và đảng Dân chủ đặt nhân quyền vào một vị thế khá cao trong chính sách ngoại giao của mình tuy nước Mỹ phải bước vào cuộc cạnh tranh toàn cầu với những cường quốc đang trên đà trỗi dậy như Trung cộng, Nga, Ấn Độ, Nhật Bản.
Những quốc gia này không theo đuổi giá trị nhân quyền, bảo vệ và thăng tiến nhân quyền trên thế giới không phải là mục tiêu của họ nên trong quan hệ với các chế độ độc tài họ luôn có nhiều lợi thế so với Hoa Kỳ. Điều này đặt ra cho nước Mỹ sự lựa chọn ngày càng khó khăn trong việc bảo vệ quyền lợi của nước Mỹ và trung thành với giá trị nền tảng mà Hoa Kỳ thiết lập.
Chính vì biết được điều này nên các chế độ độc tài đã khai dụng tối đa để thủ lợi trong quan hệ với Mỹ, tranh thủ được đầu tư, hợp tác, viện trợ mà không nhượng bộ hoặc nhượng bộ rất ít trong hồ sơ nhân quyền mà Mỹ đòi hỏi khi thiết lập bang giao. CSVN là một điển hình nổi trội.
Năm 2012 với sự vi phạm nhân quyền nghiêm trọng và có hệ thống của Đảng CSVN, chính phủ Hoa Kỳ buộc phải hủy bỏ cuộc đối thoại nhân quyền thường niên với Hà Nội để phản đối.
Nhưng chính phủ Mỹ biết rằng cắt đứt hoàn toàn kênh đối thoại nhân quyền với Hà Nội không phải là thượng sách để giúp thăng tiến nhân quyền tại VN và bảo vệ quyền lợi của Mỹ. Nước Mỹ coi đối thoại nhân quyền là một cơ hội để Mỹ áp lực với chế độ CSVN, và với sự kêu gọi từ Hà Nội chính phủ Mỹ quyết định tiến hành vòng đối thoại nhân quyền vào ngày 12/04/2013.
Trước khi vòng đối thoại nhân quyền mở ra, tờ Quân Đội Nhân Dân đã có bài chỉ trích nặng nề ông Daniel Bear - phó phụ tá Ngoại trưởng Hoa Kỳ đặc trách nhân quyền và lao động, một nhân vật mà Hà Nội phải đối thoại.
Nhiều người cảm thấy khó hiểu việc làm của đảng CSVN, ai lại đi chỉ trích người mà mình yêu cầu đối thoại?.
Tiếp theo những chỉ trích ông Bear và chính phủ Hoa Kỳ, nhà cầm quyền cộng sản đã tiến hành một đợt tấn công các nhà dân chủ, các blogger cổ xúy nhân quyền, các tôn giáo bị Hà Nội đặt ra ngoài vòng pháp luật. Như việc tấn công tư gia của blogger Huỳnh Thục Vy bằng nước cá và phân thối như đã từng làm trước đây với cụ Hoàng Minh Chính, bà Trần khải Thanh Thủy, bà Bùi Minh Hằng; tấn công và làm bị thương anh Nguyễn Chí Đức một cựu đảng viên CS, hành hung và sách nhiễu Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo, vào chùa Giác Hoa thuộc giáo hội Phật giáo VN thống nhất do Hòa thượng Viện trưởng Viện Hóa đạo Thích Viên Định trụ trì để gây rối.
Ngay trong ngày đối thoại nhân quyền Việt – Mỹ đang diễn ra công an CSVN đã hành hung và xúc phạm bà Trần Thị Hồng, vợ Mục sư Nguyễn Công Chính, người đang chịu 11 năm tù vì lý do tôn giáo và chính trị, ngăn cản không cho Bác sĩ Phạm Hồng Sơn và Luật sư Nguyễn Văn Đài đến gặp phái đoàn Ngoại giao Hoa Kỳ theo lời mời của phái bộ Ngoại giao Mỹ.
Dư luận trong và ngoài nước và cả Tòa Đại sứ Hoa Kỳ bất bình vì thái độ bất nhất của nhà cầm quyền Hà Nội.
Thái độ bất nhất và khinh thường công luận cũng như cách hành xử phản văn minh theo tập quán quốc tế của đảng CSVN đã dẫn đến những nhận định khác nhau. Có quan điểm cho rằng đây là kế hoạch phá bỉnh của cánh bảo thủ thân Trung cộng không muốn vòng đối thoại nhân quyền Việt – Mỹ thành công để đạt được sự xích lại gần nhau hơn giữa Hà Nội và Washington, trong bối cảnh an ninh khu vực và toàn cầu đang có nhiều chuyển biến phân cực mạnh và nguy hiểm. Trong bối cảnh đó Mỹ đang mở rộng vòng tay để đón nhận Hà Nội vào một chiến lược bao vây và kềm chế Trung cộng.
Trước mắt là việc Mỹ mở cửa để Việt Nam bước vào Hiệp định thương mại xuyên Thái Bình Dương TPP và sau đó là một sự hợp tác sâu rộng hơn về an ninh và quân sự giữa hai cựu thù.
Nhưng theo quan điểm của cá nhân tôi thì đây là sở trường của đảng CSVN: “Vừa đánh vừa đàm” là một chiến thuật được xử dụng rộng rãi và liên tục của các đảng CS từ CS Trung Hoa đến CS Việt Nam, “đánh cứ đánh, đàm cứ đàm”, “vừa đánh vừa đàm”.
Với chiến thuật này Hà Nội không buông bỏ cơ hội quan hệ đối tác với Mỹ để đẩy mạnh thương mại và đầu tư giúp chế độ sống còn và phát triển, nhưng cũng không tiến tới một thỏa hiệp nào cả để Hà Nội phải làm những gì mà Mỹ yêu cầu bằng văn bản giấy trắng mực đen.
Theo tôi đây là chính sách xuyên suốt của Hà Nội từ lâu nay để đối phó với những đòi hỏi mở rộng dân chủ và tôn trọng nhân quyền của Mỹ. Vừa đánh vừa đàm giúp Hà Nội tiếp tục duy trì quan hệ đối thoại và hợp tác với Mỹ nhưng cũng không làm họ suy yếu quyền lực hoặc không rơi vào quỹ đạo của Mỹ.
Đây là sách lược của CSVN trong mọi giai đoạn, mọi tình huống.
Tập đoàn CSVN là một, họ có một quan điểm nhất quán đó là chống Mỹ và Khối Tự do, chống lại giá trị Dân chủ- nhân quyền giữ vững sự độc tôn cai trị không chia sẻ quyền lực với bất cứ ai để làm cho quyền lực tuyệt đối bị suy thoái dẫn đến sụp đổ chế độ. Một khi chế độ độc tài sụp đổ thì với tội ác cao như núi khó lòng thoát khỏi sự trừng phạt của Luật pháp và khối tài sản khổng lồ mà họ tích tụ được trong thời gian cầm quyền sẽ bị tịch thu sung công quỹ. Đây là một cơn ác mộng với họ và gia đình cho dù họ biết rằng con đường Dân chủ hóa sẽ đưa đất nước đến văn minh tiến bộ vượt bậc như các nước Đông Âu.
Với đảng CSVN chỉ có một chọn lựa duy nhất là trung thành với đàn anh Trung cộng, tìm sự hậu thuẫn từ đàn anh để duy trì quyền lực và tài sản cho dù kết quả là đưa đất nước và dân tộc vào vòng nô lệ Trung Hoa một lần nữa. CSVN bất chấp mọi hậu quả xấu đối với dân tộc miễn sao họ được an toàn và tiếp tục hưởng đặc quyền đặc lợi.
Những nhân vật lãnh đạo CSVN như những thuyền trưởng thà chết cùng con thuyền chứ không bỏ thuyền vì quyền lực và tài sản kếch xù do ăn cướp mà có được cùng tính mạng của họ chung chia số phận với con thuyền chế độ. Họ có lý do để liều mạng chỉ tội nghiệp cho những đảng viên CS cấp trung và cấp thấp phải chịu chết oan cùng họ.
Tại đây chúng ta thấy rõ mâu thuẫn giữa giới lãnh đạo chóp bu của đảng CS và những đảng viên cấp dưới. Những đảng viên cấp trung và cấp thấp không có lý do gì để liều thân bảo vệ giới lãnh đạo chóp bu. Họ không bị đe dọa sự trừng phạt của luật pháp và nhân dân một khi chế độ sụp đổ, họ cũng không nhận được những quyền lợi to lớn, kếch xù để phải hy sinh vì nó.
Họ chỉ là những công cụ được giới lãnh đạo chóp bu sữ dụng để tiếp tục duy trì quyền lực và tài sản, họ chỉ là những viên đá lót đường, những viên gạch xây nên đài “vinh quang” và tội ác cho giới lãnh đạo chóp bu của Bộ chính trị và Trung ương đảng.
Mâu thuẫn này sẽ bùng nổ khi thế giới và khu vực có biến động lớn như chiến tranh Trung- Nhật chẳng hạn.
Ai dám đoan chắc là chiến tranh Trung- Nhật không xảy ra kéo theo sự tham chiến của Mỹ?
Thế giới và vạn vật luôn vận động và quá trình vận động này tạo ra mâu thuẫn giữa các thế lực, làm sự quân bình và trật tự vốn có không còn phù hợp nữa tiến tới một sự thay đổi để tạo lập một thế quân bình mới, một trật tự mới. Quy luật này đúng với cục diện  hiện nay tại khu vực Đông Á –Thái Bình Dương khi Trung cộng trỗi dậy như vũ bão phá vỡ trật tự hiện có và chiến tranh là để xác lập một trật tự mới.
Nhưng cái thiện luôn thắng cái ác, tham vọng thay đổi trật tự thế giới của Trung cộng sẽ đẩy Trung cộng vào hố thẳm và bị phân liệt từng mảnh.
Những người CS cấp trung và cấp thấp phải biết điều này để tự cứu mình trước khi quá trễ, đừng để mình bị hy sinh, bị lợi dụng như một quân cờ trong tay Bộ chính trị và Trung ương đảng CSVN. (HNT)

 
 

HỒ VĨNH THỦY * DIỆT CỘNG SẢN


Cuộc cách mạng
tiêu diệt Cộng Sản!


HỒ VĨNH THỦY

Thưa quí vị,
Cụ Huỳnh văn Lang, một nhân sĩ, một chính trị gia nặng tầm vóc vào năm 2009 có phát biểu :
.. Tuy nhiên, tôi còn hy vọng, dù mong manh đi nữa, sẽ có ngày quần chúng miền Nam nói chung và Nam kỳ lục tỉnh nói riệng sẽ đứng lên làm một cuộc Cách mạng nữa. Và lần nầy là một cuộc Cách mạng vô cùng thiết yếu cho sự sống còn của cả dân tộc VN, không riêng gì cho miền Nam hay Nam kỳ lục tỉnh. Đó là sứ mạng của lịch sử giao phó cho dân miền Nam, không riêng gì người trong nước hay ở hải ngoại.
Bà Dương Thu Hương, một người yêu nước, đã trả thẻ đảng, đang viết sách đấu tranh cho nhân quyền, tự do của Việt Nam, đã lột trần tội bán Nước, gian manh, trí xảo của đảng cọng sản Việt Nam, mới đây trong một cuộc phỏng vấn cũng đã nói : Tôi tin là sẽ có một cuộc cách mạng toàn diện, Dân Tộc tự cứu, để VN khỏi phải là Quãng Nam của Tàu hay rơi vào trường hợp đau thương của nước Tây Tạng.
Kính thưa quí vị, người Quốc Gia chân chính, ngày 30 tháng Tư muôn thuớ vẫn là ngày Quốc Hận của Dân Tộc Việt Nam. Đây là ngày dòng Sử Việt đã bẻ ngoặc một cách nghiệt ngã đưa cả một dân tộc vào cảnh đọa đày, tang thương chưa từng có. Đất nước bị phá sán mọi mặt và hiện tại đang chênh vênh bên bờ vực thẩm " vĩnh viễn Bắc thuộâc ". Xin gởi đến quí vị một bài viết trong tinh thần " Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách " :

* * *
Tiếng Gọi Hồn Thiêng !! ( 1 )
Miết mộng nghìn năm chưa thỏa giấc,
Hồn Nước tang thương có xót đau?!!

Từ núi cả đến vực sâu, rừng thẳm,
Tiếng Hồn Thiêng thúc dục dậy mà đi,
Đừng ngủ nữa, Quốc Gia giờ nghiêng ngữa !
Dãy Sơn Hà, lúc nhúc lũ man di.
* * *
Toàn dân ơi ! đứng lên làm cách mạng,
Diệt tham tàn, nắm quyền chủ Quê Hương,
Mang đất nước ra khỏi cảnh tang thương,
Đưa dân tộc thoát khỏi vòng sầu thảm,
Dù tặc đảng, có giặc ngoài hậu thuẫn,
Ta cùng nhau quyết lấy lại quê hương,
Thế Nhân Dân sẽ đẩy Nước xuôi đường,
Di chuyển lại, đúng theo dòng Sử cũ.
Dầu máu đổ, có đỏ lòng sông Cửu,
Hay xương chồng, có trắng ải Nam Quan,
Cuộc chiến này, phải đi đến vinh quang,
Cho nước Việt thoát khỏi vòng nô dịch,
Thế hệ trẻ còn có đường đi tới,
Dân không còn tức tưởi nỗi oan khiên.
Hỡi !! bạn trẻ, những hùng -thư nước Việt,
Máu Quang Trung, Thường Kiệt, chí Trưng Vương,
Mau đứng lên đốt bỏ lá cờ hồng,
Đã biểu tượng cho gông cùm nô lệ,
Đã hũy diệt bao nhân tài thế hệ,
Đẩy dân lành vào tủi nhục lao lung,
Đưa Quốc Gia đến ngõ tối bần cùng.
Chận Dân Tộc không lối đường tiến bước.
Hỡi !! già, trẻ, toàn dân mau cứu Nước,
Diệt Cộng đồ mang mầm móng Việt gian,
Cho nước nhà thấy lại ánh vinh quang,
Theo Thế Giới đến văn minh, thịnh vượng.
* * *
Toàn dân ơi !!, mau đứng lên cứu nước !!.
Thời đã đến, đừng ngại ngùng chùn bước.
Hỡi !!, bạn sinh viên, tiền đồ Dân Tộc !!,
PHONG TRÀO QUẦN CHÚNG đánh gục Cộng nô
Dẹp Hiến Pháp ma, xây dựng cơ đồ,
Hãy hãnh diện đứng lên làm lịch sử,
Nước Việt tự do, bước vào dân chủ
"Đảng cử dân bầu" đi chổ khác chơi!
Dứt bạo tàn cho Dân Tộc an cư,
Gìn Quốc Gia triệt tiêu vòng Cộng Sản.
Trao Con Cháu, vùng trời mai sáng lạng.
Hỡi, toàn dân !, hãy dũng mãnh tràn lên
Đấu tranh này phải chiến thắng liệt oanh,
Cách mạng mới vùng hào quang rực rỡ ,
Đưa nước Việt đến bình minh sáng tỏ.
Người ấm no trong Dân Chủ, Tự Do,
Bỏ đi ngày sầu thảm nặng âu lo,
Trong cùm kẹp, đoạ đày, phường " vong bản ".
* * *
Toàn Dân ơi !!, mau đứng lên cứu Nước,
Siết tay nhau, dậy sóng thần tới trước,
Xoá Cộng nô, cho Đất Nước huy hoàng,
Đi tiếp dòng lịch sử bốn ngàn năm,
Lòng kiêu hãnh là con dân nước Việt ./.

19 tháng tư / 2013
Hồ Vĩnh Thủy

VĂN QUANG * THƯỢNG BẤT CHÍNH

Văn Quang – 

Viết từ Sài Gòn: Thượng bất chính, hạ tắc loạn


Trong khi Quốc hội VN đang thảo luận sôi nổi về các vấn đề lớn và chuyện lấy phiếu tín nhiệm chưa diễn ra, người dân vẫn lặng lẽ chờ đợi xem cái gì sẽ xảy ra với những chuyện ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi thiết thân của mình như nhà đất của mình có thật sự là của mình không hay chỉ là của… nhà nước, chuyện hộ khẩu và nhập cư vào thành phố được giải quyết ra sao, chuyện tự do ngôn luận, tự do lập hội, tự do báo chí là những quyền căn bản của con người sẽ được quy định rõ ràng như thế nào…

Những buổi họp quan trọng của các ông bà đại biểu sẽ được truyền hình trực tiếp cho dân chứng kiến, chắc chắn sẽ có nhiều ông bà “nghị” phát biểu rất hăng, rất “hùng hồn” để chứng tỏ năng lực và tài “kinh bang tế thế” của mình. Tuy nhiên những ý kiến “hùng hồn” đó có được thực hiện hay không lại là việc khác, phải chờ đến cuối kỳ họp mới biết được. Người dân bây giờ khôn lắm, họ tin vào kết quả chứ không tin vào lời hứa dù cho có “hùng hồn” đến đâu cũng cần phải xem sự thực hiện thế nào.


Trong khi đó, hiện tượng xã hội có quá nhiều thứ để người dân hãi hùng, trước hết là chuyện thực phẩm nào cũng bị tẩm chất độc, điều đáng nói là những thứ hàng độc đó không chỉ là hàng của Trung Quốc mà là của chính bà con ta sản xuất ra, buôn bán tràn lan từ thành phố đến đồng quê. Đó chính là thứ bà con ta đầu độc lẫn nhau, mình tự hại mình.

Những chuyện đó xin để nói sau. Có một chuyện tưởng như là “chuyện tất nhiên”, người dân ai cũng biết, nhưng… may quá, mãi đến nay mới thấy một “cơ quan nghiên cứu” công bố rộng rãi cho nhân dân được biết! Thôi thì “có còn hơn không”, hãy tạm căn cứ vào những số liệu này để thấy được tình hình quan chức và doanh nghiệp (DN) bắt tay nhau “chặt chẽ” như thế nào.

Những mối “quan hệ đen”

Lần đầu tiên Ủy ban Kiểm tra Trung ương xây dựng đề tài nghiên cứu khoa học về mối quan hệ không bình thường của cán bộ, đảng viên có chức quyền với doanh nghiệp để trục lợi. Những cú bắt tay đó được gọi là “quan hệ đen”.

Theo thống kê, từ năm 1986 đến nay, nạn tham nhũng của quan chức tăng lên rất nhanh, trong đó có hơn 31,5% liên quan đến doanh nghiệp (DN). Chuyển sang kinh tế thị trường, hội nhập, tình trạng quan chức thông đồng với DN vụ lợi xuất hiện ngày càng nhiều, có dấu hiệu ngày càng trầm trọng hơn trong tất cả các lĩnh vực.

Các ông chủ DN tạo quan hệ 2 chiều trong việc quan chức dàn xếp để DN nhận được ưu đãi. Ngược lại, DN đóng góp vào sự phát triển của địa phương để làm nổi bật thành tích của quan chức hoặc là cung cấp cho bản thân quan chức các phương tiện để có thể leo cao hơn hoặc để lo lót, chạy chọt khi DN phạm sai lầm và cung phụng cho những người thân thiết của quan chức.

Kết quả khảo sát của Thanh tra nhà nước trong năm 2012 cho thấy:

Những con số đáng giật mình

- 24,7% cán bộ công chức được hỏi thừa nhận có hiện tượng quan chức nhận tiền hoặc quà biếu để giải quyết công việc có lợi cho người đưa tiền, quà.
- 20,3% thừa nhận có chuyện DN mời quan chức đi du lịch, vui chơi, ăn uống để vụ lợi.
- 13,6% thừa nhận có hiện tượng bao che, bảo lãnh cho người có hành vi sai phạm để vụ lợi.

Ngoài ra, theo kết quả khảo sát xã hội học do Thanh tra Chính phủ chủ trì trong năm 2012, có sự hỗ trợ của Ngân hàng Thế giới, 50% DN được hỏi cho rằng nhóm các DN có quan hệ với quan chức có ảnh hưởng ngày càng mạnh mẽ đến hoạch định chính sách. Nói rõ hơn là DN bàn kế để quan chức có quyền lực ban hành những chính sách, những nghị định, lệnh lạc có lợi cho DN và nhóm cùng làm ăn với mình.

Cuộc khảo sát năm 2012 của Thanh tra Chính phủ cũng cho thấy khi được hỏi trong 12 tháng qua, DN có nhận được các dạng yêu cầu vụ lợi của cán bộ công chức hay không, 5% số DN thừa nhận là có nhận được đề nghị bán, cho thuê và chi tiêu cá nhân; 15% DN gặp tình trạng cán bộ công chức lợi dụng quyền lực để gợi ý DN tặng quà.

Đó là những con số đã được “kiểm chứng”, tất nhiên còn những con số chưa được kiểm chứng bằng các cuộc “nghiên cứu”, “hội thảo” nằm ở phía sau, con số chắc còn cao hơn nữa.

Bảo kê và buôn lậu

Bảo kê của những người có chức, có quyền cho DN buôn lậu cũng khá phát triển trong thời gian qua thể hiện không chỉ qua các vụ án đã xét xử (như vụ Tân Trường Sanh, vụ án hang Dơi, vụ án Nguyễn Thị Ngọc Liên ở Công ty Thiên Lợi Hòa...) mà còn chứng minh bằng thực tế hàng lậu được bày bán trong nước. Việc bảo kê có khi rất công nhiên (như trường hợp Nguyễn Ngọc Kiên, nguyên phó chủ tịch Thường trực UBND tỉnh Lào Cai, ký 14 văn bản cho phép các DN nhập khẩu thuốc lá lậu vào Việt Nam), có khi rất tinh vi như che giấu dưới hình thức tạm nhập tái xuất. Theo cơ quan phòng chống buôn lậu, hằng năm, Việt Nam thất thu ngân sách Nhà nước hàng ngàn tỉ đồng do nạn buôn lậu. Đây là một thí dụ điển hình:


Xe biển xanh chở hàng ngàn gói thuốc lá lậu của VP tỉnh ủy Bến Tre
Mới trong tuần này, ngày 28-5 vừa qua, Công an TP. Cao Lãnh (tỉnh Đồng Tháp) đã tạm giữ hình sự tài xế lái chiếc xe biển xanh (số xe của nhà nước) chở thuốc lá lậu.

Công an TP. Cao Lãnh phối hợp cùng lực lượng CSGT trên QL30, đoạn đi qua xã Mỹ Tân, (TP. Cao Lãnh) đã kiểm soát chiếc xe hơi mang bảng số: 71A – 000.13 do tài xế Trần Trúc Lâm (SN 1983, ở tại xã Sơn Phú, huyện Giồng Trôm, tỉnh Bến Tre) lái xe.

Trên xe, CA đã phát hiện chở hơn 6.000 gói thuốc lá ngoại nhập lậu. Ngay trong đêm, cảnh sát đã lập biên bản tạm giữ toàn bộ số tang vật nói trên. Tài xế Lâm đã thừa nhận vận chuyển thuê số thuốc lá lậu này từ Thị xã Hồng Ngự về tỉnh Bến Tre tiêu thụ.

Sáng 28-5 vừa qua, xác nhận với PV báo chí, cán bộ Văn phòng Tỉnh ủy Bến Tre cho biết, chiếc xe biển xanh 71A – 000.13 bị Công an Đồng Tháp bắt giữ khi chở thuốc lá lậu có nguồn gốc từ cơ quan này. Tất nhiên anh tài xế chỉ là người lái thuê hoặc thừa lệnh một quan chức nào đó trong VP tỉnh ủy. Cho đến giờ này chúng ta chưa biết vị quan chức nào sử dụng chiếc xe này hoặc có quyền ra lệnh cho chiếc xe này “đi công vụ”.

Có lẽ nhiều bạn nghĩ rằng quan chức nào chơi bạo như thế. Thật ra chuyện này không phải là chuyện lạ, nó có thể xảy ra ở nhiều nơi nên nó trở thành “chuyện bình thường”.

Nhưng lại cũng có thể anh tài xế hoặc một anh cấp lằng nhằng nào đó sẽ trở thành “kẻ hy sinh” cho “chính chủ”. Đó cũng là “kịch bản” vẫn thường xảy ra. Cho nên chúng ta thường chỉ thấy mấy anh “vớ vẩn” phạm trọng tội chứ ít khi thấy quan lớn phạm tội.

Một thí dụ khác ngày 30-5 vừa có thông tin: Trần Thị To ở Tiền Giang lừa đảo 11 tỷ đồng của 13 người cùng tỉnh. Các nạn nhân đã trình báo: “Trong hầu hết các vụ lừa đảo của Trần Thị To bao giờ cũng có sự xuất hiện của một vị cán bộ lãnh đạo cao cấp tỉnh Tiền Giang. Vì tin tưởng vào uy tín của người này, nhiều người dân đã giao tiền và tài sản của mình cho To vay mượn để rồi lâm vào cảnh “tiền mất tật mang”. Chưa biết rõ danh tính vị “lãnh đạo” này. Chỉ cần quan to có mặt đã đủ cho bà chủ DN lừa được rồi. Thế mới biết quen quan to có lợi như thế nào.

Trên đây là vài hình ảnh điển hình cho những vụ quan buôn lậu lẻ tẻ, chưa nói tới những vụ hợp tác làm ăn quy mô lớn với các tay tổ DN kết thành những “nhóm lợi ích” ăn chia còn đậm hơn.

Ba nhóm lợi ích phá hoại kinh tế 

Ông Nguyễn Thế Bình, Vụ trưởng Ban Nội chính Trung ương, cho rằng tác hại của “mối quan hệ không bình thường” là vô cùng lớn, nó không chỉ làm chậm phát triển kinh tế, làm giảm sút lòng tin mà còn là cội nguồn, là cái gốc của tham nhũng. Ông Bình cũng chỉ ra 3 nhóm “quan hệ không bình thường” mà ông cho rằng rất nguy hiểm.

- Thứ nhất là nhóm chung lợi ích. Nhóm này thực chất họ đã bắt tay với DN để biến lợi ích của Nhà nước, nhân dân thành lợi ích của nhóm. Nhóm này gây ra tác hại vô cùng lớn, sẵn sàng bỏ đi hàng chục ngàn tỉ đồng để mua tàu cũ nát như trong vụ án Vinashin, Vinalines...

- Nhóm thứ 2 là nhóm nhũng nhiễu, gây khó cho DN để trục lợi, buộc DN phải bôi trơn, đưa hối lộ như vụ án Huỳnh Ngọc Sĩ trong dự án đại lộ Đông Tây.

- Nhóm thứ 3 là nhóm đe dọa trắng trợn, có tính chất cưỡng đoạt tài sản của DN. Tài sản tuy không lớn bằng 2 nhóm trên nhưng nó gây phẫn uất của DN và xã hội.

Những chuyện này không xa lạ với người dân Việt và cả với bạn đọc ở nước ngoài. Nó chỉ “mới” khi một “Ủy Ban ” bây giờ mới “nghiên cứu” và công bố những con số cụ thể, người dân chẳng có cách nào thống kê được tuy rằng họ biết từ lâu và biết rất rõ. Biết mà chẳng làm gì được, những cảnh ấy vẫn ngang nhiên tái diễn.

Thế nên “thượng bất chính, hạ tắc loạn” là chuyện tất nhiên. Quan tham buôn lậu, kết bè kết nhóm thì dân buôn bán cũng “học tập” theo đó mà lộng hành.

Chúng ta đang giết lẫn nhau

Trong phần này, tôi chưa nói đến những mưu kế cùng sản phẩm độc hại của Trung Quốc ồ ạt tung vào thị trường VN trong thời gian vừa qua, không từ một thủ đoạn nào họ không dám làm. Đó chính là một cuộc xâm lăng, từ việc dùng tàu sắt đâm thẳng vào tàu đánh cá của ngư dân đến việc xuất sang VN những thứ đồ chơi của trẻ em nhiễm độc gây ung thư… Phải một bài dài mới phân tích hết được thủ đoạn ngày càng tàn độc của “người bạn láng giềng bốn không tốt, 16 chữ đen xì” này, chúng ta sẽ bàn đến vào một bài khác.

Ở đây tôi chỉ nói đến những thủ đoạn của chính đồng bào chúng ta hạ độc người dân VN mình.

Các cụ ta đã dạy “thượng bất chính hạ tắc loạn”, nôm na là người trên không liêm chính thì người dưới tất phải loạn. Loạn ở đây có nghĩa là loạn về đạo đức, về nhân cách. Cho nên những con buôn bất lương ở VN ngày càng nhiều cũng vì thế. Tôi không dám nói tất cả con buôn đều như vậy, nhưng sự thật là ngày càng nhiều người buôn bán có muốn lương thiện cũng không được, bởi lương thiện lấy tiền đâu “bôi trơn”, lấy gì “cống nộp” cho các quan hàng tháng chỉ để kiếm một chỗ ngồi, chỉ mong được yên thân, chưa nói đến chuyện được buôn gian bán lận. Vả lại nhà anh hàng xóm bỗng chốc xây lên bốn năm tầng, con đi xe hơi, du học Mỹ, Úc, Canada. thế mà nhà mình cứ cái xe gắn máy cà tàng đi miết, không đủ tiền đóng học phí cho con. Và hàng trăm thứ xa hoa khác xung quanh quyến rũ mời gọi. Tất cả những thứ đó bào mòn sự lương thiện của con người. Một người buôn gian bán lận rồi mười người, hai mươi người không hoặc chưa bị trừng phạt, nên cấp số cứ nhân lên thành một xã hội loạn. Người ta thản nhiên dùng mọi cách để kiếm tiền, không từ một thủ đoạn gian manh nào không làm, dù làm để hại ngay bà con anh em mình. Một phần cũng do anh bạn láng giềng làm cho hư thân mất nết, chỉ cho chúng ta cách giết lẫn nhau mộc cách “ngọt ngào”.

Ăn gì cũng có thể chết

Những ngày gần đây, người dân Sài Gòn trở nên hoảng sợ với những tin tức hàng ngày về đồ ăn thức uống, cái gì cũng có độc. Người ta tưởng như ăn cái gì cũng có thể lăn đùng ra, không chết cũng ngắc ngư giống như hàng trăm công nhân ngộ độc nằm lăn lóc trong bệnh viện. Chính tôi và gia đình tôi và nhà hàng xóm cũng phát hoảng khi đọc hàng tin trên hầu hết các báo VN với cái tiêu đề “Người Hà Nội: Sáng phở thịt thối, trưa bún chả hóa chất”.

Như thế người Sài Gòn và các tỉnh thành cũng “được thừa hưởng” phở và bún chả chẳng khác gì dân Hà Nội. Mời bạn xem qua cách chế biến món ăn của thời đại ngày nay:

- Nước phở chế biến từ thịt ôi thiu

Khi ăn những bát phở thởm ngon, ít người biết rằng nhiều quán phở, quán bún tại Hà Nội chỉ cần bỏ ra 50.000 là có vài chục lít nước phở chế sẵn từ nước luộc và ép các loại thịt ôi thiu làm ruốc.

Nước phở loại này được lấy từ nước luộc các loại thịt ôi, thối được chế làm ruốc. Các loại thịt ôi, thối được đưa vào luôc, rồi ép để lấy bã làm ruốc, các loại nước ép luộc thịt, nước ép thịt, thậm chí là loại nước rửa chảo xào thịt được tận dụng đế bán làm nước phở.

Cuối mỗi ngày, các loại thịt nhập về chế biến, hầu hết là các loại thịt ế, ôi thiu tại các chợ lớn nhỏ tại Hà Nội, rồi thịt lợn xề, lợn bột, lợn ốm, lợn chết được mang về, luộc lên là có các loại thịt trắng muốt, làm ruốc trông rất bắt mắt. Loại nước luộc chỉ cần để lắng, gạn ra là có thể bán cho các cửa hàng phở ngon lành.

Thậm chí, những hôm khách đông tiệm bán phở còn không có hàng để bán, họ phải pha với đường hóa học, thêm gia vị để tạo mùi vị.

- Bún chả vàng thơm nhờ tẩm hóa chất

Tại khu vực quầy hương liệu trong chợ Đồng Xuân, Hà Nội có thể dễ dàng để mua được loại hương liệu mà các hàng bún chả thường dùng để để tạo mùi, tạo màu cho món chả nướng giúp chả có màu đẹp và thơm ngon, cuốn hút. (Ở Sài Gòn và tỉnh lân cận có thể tìm mua các loại hóa chất này ở chợ Kim Biên)

Để làm món nướng như vịt nướng, thịt nướng các hàng quán không thể thiếu 2 loại phụ gia đó là một lọ hỗn hợp như dạng sa tế và một gọi bột màu trắng. Những lọ phụ gia như thế chi chít chữ Trung Quốc, không có lấy một dòng phụ đề nào bằng tiếng Anh hay tiếng Việt, chất bột trắng được đựng trong túi nilon, không nhãn mác. Mỗi lọ có thể dùng cho 30kg thịt. Chỉ cần ướp qua thịt trước khi nướng là chả có màu vàng ngon, thay vì màu trắng nhờ nhờ. Hầu hết các quán bún chả đều phải dùng đến loại này vì thịt họ dùng để làm chả toàn là thịt ế, thịt ôi từ hôm trước hoặc thịt lợn bệnh và chất này sẽ loại bỏ hết mùi ôi, thiu của thịt”.

Chưa hết, còn vô số nhửng tin tức “lặt vặt” cũng kinh hoàng không kém như:
Nem chua Thanh Hóa làm từ bì heo bẩn; biến thịt thối thành thịt tươi; heo bệnh thành thịt quay;
thịt thối thành lạp xưởng; trứng bẩn trứng thối tràn ngập các chợ.
Ngay cả những loại trái cây hàng ngày người dân thường dùng cũng bị tẩm độc.

Đu đủ tẩm hóa chất Trung Quốc chín nhanh rất đẹp

Đu đủ sau khi hái xuống, được nhỏ một chút dung dịch của Trung Quốc vào phần cuống, chỉ sau 1 ngày quả chín vàng, ruột đỏ rất bắt mắt đánh lừa hầu hết mọi gia đình bình dân VN.

Loại thuốc có khả năng “phù phép” này có giá bán 5.000 đồng/1 lọ 5ml. Trên bao bì ghi hạn dùng 2 năm, nhưng không ghi ngày sản xuất và chỉ có vài dòng chữ tiếng Trung Quốc. Tìm mua loại hóa chất này rất khó, chỉ những chủ buôn hoa quả lớn hoặc dựa vào mối quen mới mua được. Loại hóa chất Trung Quốc này ban đầu các chủ buôn dùng cho chuối, nhưng giờ được sử dụng cho cả đu đủ.

Những chủ buôn sau khi thu mua đu đủ về sẽ dùng hóa chất nhỏ trực tiếp lên phần cuống của quả, việc nhỏ phải hết sức tỉ mỉ, nếu không đúng phần cuống thì quả sẽ héo quắt hoặc thối nhũn. Đu đủ sẽ chín 1 ngày sau khi dùng hóa chất nên sau khi được nhỏ thuốc, đu đủ được bọc báo và đặt vào trong thùng xốp dán kín băng dính rồi chở đi tiêu thụ. Chuối cũng được “chế biến” tương tự nên trái nào cũng chín mọng, vàng ươm.

- Dừa tẩy trắng độc hại

Hóa chất tẩy trắng dừa có thể là một loại axít gốc phốt pho và lưu huỳnh, chỉ được dùng với liều lượng phù hợp. Nếu sử dụng vô tội vạ sẽ rất nguy hiểm cho người tiêu dùng.

Chị Tiên, chủ một vựa dừa, cho biết chỉ cần ra chợ Kim Biên, ghé vào bất cứ tiệm hóa chất nào hỏi mua chất tẩy trắng dừa sẽ được giới thiệu 2 loại bột màu trắng, không bao bì, nhãn mác với giá bán khoảng 125.000 đồng/kg. Mỗi thùng nước khoảng 20 lít pha trộn với 6 muỗng bột (3 muỗng loại này, 3 muỗng loại kia) rồi ngâm dừa vào, chờ nước thấm hết vào là xong.

Một bác sĩ chuyên về an toàn vệ sinh thực phẩm cho biết hóa chất tẩy trắng dừa có thể là một loại axít gốc phốt pho cộng với lưu huỳnh, chỉ được dùng với liều lượng phù hợp, có kiểm soát. “Sử dụng chất tẩy trắng vô tội vạ rất nguy hiểm cho người tiêu dùng. Chỉ cần thường xuyên chạm tay vào lớp vỏ bên ngoài cũng đã có hại rồi, nói gì đến việc hóa chất đó thấm vào ruột và nước dừa. Dùng hóa chất này rất dễ dẫn đến các bệnh liên quan đường tiêu hóa, hô hấp, nếu tích trữ trong người nhiều và lâu dài sẽ gây ra các bệnh lý khó lường.

Rượu pha bằng... thuốc sâu và phân lân bán khắp Hà Nội

Tại hầu hết các quán cơm bình dân, quán nhậu trên địa bàn các quận Long Biên, Cầu Giấy, Thanh Trì, Hoàng Mai, Từ Liêm (Hà Nội)… rượu độc sau khi được đưa về sẽ được giới thiệu là “rượu quê cực êm, cực phê”, bày bán tràn lan giá 20 - 30 ngàn đồng/lít.

Khi tìm hiểu từ một số nhân viên chuyên chở rượu, chất mà người phụ nữ trên dùng để pha với rượu là… thuốc sâu và phân lân. Vậy là rượu cồn đã độc, lại càng “phê” thêm vì thuốc trừ sâu và phân bón. Theo một nhân viên, mỗi ngày quán này tiêu thụ hết khoảng bốn thùng phuy rượu độc.

Do uống phải rượu độc, không ít “đệ tử Lưu Linh” đã hôn mê bất tỉnh nhập viện, thậm chí phải vào bệnh viện tâm thần điều trị. Theo thống kê từ bệnh viện tâm thần Hà Nội, mỗi tháng có ít nhất 40 người loạn thần nhập viện. Người điều trị nhanh nhất cũng mất 2 tháng, nhiều người phải nằm viện điều trị cả năm. Nguyên nhân lớn do các bệnh nhân uống quá nhiều rượu có độc.


Chơi cũng chết

Đồ chơi Trung Quốc đang tràn ngập thị trường VN bởi mẫu mã đa dạng, màu sắc rực rỡ và trên hết là giá rẻ. Những loại đồ chơi bằng nhựa dành cho trẻ nhỏ , khi sản xuất thường không thể thiếu phthalates - chất được dùng làm phụ gia tăng độ dẻo cho nhựa. Theo Tiến sĩ Nguyễn Duy Thịnh - Viện Công nghệ sinh học và thực phẩm, Đại học Bách khoa Hà Nội - nếu chất phthalates theo đường tiêu hóa vào cơ thể sẽ làm rối loạn hoạt động của các tuyến nội tiết như: Bé gái bị dậy thì sớm, còn nam thì cơ quan sinh dục bị teo lại... Đặc biệt, nếu trẻ ngậm đồ nhựa trong miệng, phthalatses nhanh chóng hòa tan trong nước bọt và chất này sẽ trực tiếp đi vào cơ thể.

Ngoài ra, theo một số kết quả giám định gần đây của Viện Khoa học vật liệu ứng dụng và Viện Công nghệ hóa học kiểm tra, hầu hết đồ chơi bằng nhựa của Trung Quốc như: Súng gươm, lựu đạn, kể cả lồng đèn... đều sản xuất bằng các loại nhựa tái chế, trong đó có chứa chất cadimi (Cd) cao gấp nhiều lần mức cho phép. Đây là một trong ba kim loại độc hại đối với cơ thể con người, có thể gây ung thư tuyến tiền liệt, ung thư phổi, dị tật thai nhi...


Không liều thì… sang Tây mà sống

Thưa bạn đọc, tôi không kể hết những đồ ăn thức uống có pha “hóa chất độc hại” hiện nay đang có mặt ở hầu hết các tiệm ăn, quán nước khắp các tỉnh thành cho đến quận huyện tại VN. Toàn là những thứ bà con mình hại nhau. Kể nhiều quá e rằng có nhiều vị về VN phải mang sẵn các thứ đồ hộp từ nước ngoài về. Chắc có vị thắc mắc tại sao dân VN vẫn ăn mà không chết? Xin thưa là chết nhiều rồi nhưng chết vì các loại bệnh lâu ngày tích tụ lại nên không thể kết luận là tại đồ ăn. Chất độc âm thầm tàn phá cơ thể sinh ra đủ loại bệnh. Vì thế, bệnh viện ở VN lúc nào cũng đầy ắp, phải nằm 3-4 người 1 giường và nằm cả dưới gầm giường là chuyện tất nhiên.

Vả lại là dân VN sống ở thời này là phải liều mới sống được. Không liều thì… sang Tây mà sống!



Văn Quang – 31-5-2013


MUA BÁN VISA ĐI MỸ


Michael Sestak- nguyên Trưởng Văn phòng cấp visa không di trú

 

Nhân viên lãnh sự Mỹ ở TP.HCM bị bắt vì "bán" thị thực

Nhân viên lãnh sự ở TP.HCM bị bắt vì nhận hối lộ
Website hướng dẫn xin cấp thị thực của tòa tổng lãnh sự Mỹ ở TP.HCM - Ảnh: Chụp màn hình

(TNO) Một nhân viên Bộ Ngoại giao Mỹ đã “nhận hàng triệu USD hối lộ” từ người Việt Nam muốn xin cấp thị thực, theo hồ sơ tòa án mới được công bố.

Trong cáo trạng hình sự, cựu nhân viên ngoại giao Michael T. Sestak đối mặt với các cáo buộc về tội gian lận thị thực và nhận hối lộ trong một âm mưu diễn ra ở nhiều nước.
Trong một số vụ, các nhà điều tra cho biết có người Việt Nam đã trả đến 70.000 USD để được cấp thị thực hợp lệ vào nước Mỹ, theo tờ News Observer hôm 23.5.
Những người đồng mưu đã quảng cáo cần phải nộp từ 50.000 USD đến 70.000 USD để lấy thị thực song có lúc họ lấy ít hơn, theo điều tra viên Bộ Ngoại giao Mỹ Simon Dinits trong bản khai.
“Họ cũng khuyến khích những người dắt mối tăng giá tiền và giữ lại tiền dôi ra như là hoa hồng”, bản khai viết.




                                     Trụ sở Lãnh sự quán Hoa Kỳ tại TP Hồ Chí Minh

Các nhà điều tra nói âm mưu bắt đầu từ khi Sestak được giao phụ trách xử lý thị thực không di dân tại Tòa Tổng lãnh sự Mỹ ở TP.HCM.
Sestak làm việc tại tòa tổng lãnh sự Mỹ ở TP.HCM đến tháng 9 năm ngoái, khi ông ta rời đi để chuẩn bị phục vụ trong hải quân. Vào lúc đó, một nguồn tin đã báo cho các nhà điều tra về âm mưu bán thị thực.
Luật sư của ông Seatak không bình luận về vụ án này hôm 23.5, theo tờ News Observer.
Ông Sestak, 42 tuổi, bị bắt một cách lặng lẽ tại Nam California cách đây khoảng một tuần. Lấy lý do bị can có nguy cơ bỏ trốn, nhà chức trách đã xin tòa án cấp lệnh giam giữ Sestak mà không cho tại ngoại cho đến khi chuyển ông ta đến Washington để truy tố.
Dù hồ sơ đã được công khai, người phát ngôn của Văn phòng Chưởng lý Mỹ ở Washington đã từ chối bình luận về vụ án cho đến khi Sestak được chuyển đến đây.
Ông Dinits, đặc vụ thuộc Cục An ninh Ngoại giao của Bộ Ngoại giao Mỹ, tường trình các cáo buộc chống lại Sestak và 5 kẻ đồng mưu giấu tên trong một bản khai 28 trang gửi kèm cáo trạng.
Cáo trạng mô tả chi tiết cách Sestak chuyển số tiền bất chính qua biên giới.
“Ông ta rốt cuộc đã chuyển số tiền ra khỏi Việt Nam bằng cách sử dụng những kẻ rửa tiền trong các ngân hàng nước ngoài, chủ yếu ở Trung Quốc, đến một tài khoản ngân hàng ở Thái Lan mà ông ta mở hồi tháng 5.2012. Sau đó, ông ta sử dụng số tiền để mua bất động sản ở Phuket và Bangkok, Thái Lan”, ông Dinits viết.
Sestak bắt đầu làm việc tại Tòa Tổng lãnh sự Mỹ ở TP.HCM vào tháng 8.2010 và đứng đầu văn phòng cấp thị thực không di dân. Đây là một văn phòng nhộn nhịp và Sestak tỏ ra dễ dãi khác thường trong việc cấp thị thực, theo ông Dinits.
Từ ngày 1.5.2012 đến ngày 6.9.2012, tòa lãnh sự nhận 31.386 hồ sơ xin cấp thị thực và từ chối 35,1% trong số đó. Trong cùng thời gian, Sestak xử lý 5.489 hồ sơ và chỉ từ chối 8,2% số đó, theo các nhà điều tra.
Tỷ lệ từ chối thị thực của Seatak giảm xuống còn 3,8% trong tháng 8, không lâu trước khi ông rời khỏi tòa lãnh sự.
Theo ông Dinits, một trong những kẻ đồng mưu với Sestak là “tổng giám đốc văn phòng tại Việt Nam của một công ty đa quốc gia”. Bốn người còn lại là bạn bè hoặc bà con của người này. Tất cả đều sống ở Việt Nam.
Ông Dinits nói một kẻ đồng mưu đã tiếp cận những người ở Việt Nam và ở Mỹ, quảng cáo rằng mình có thể bảo đảm xin cấp thị thực Mỹ, kể cả những người có ít cơ hội. Những người khác giúp chuẩn bị hồ sơ và Sestak sẽ xem xét hồ sơ đó, theo ông Dinits.
Vào tháng 7 năm ngoái, một nguồn tin đã báo với các quan chức tòa lãnh sự Mỹ rằng có từ 50 đến 70 người từ một ngôi làng ở Việt Nam đã trả tiền mua thị thực. Tin tức này giúp các nhà điều tra lần ra dấu vết việc các hồ sơ xin cấp thị thực trên mạng thông qua địa chỉ IP.
Người phát ngôn tòa đại sứ Mỹ tại Việt Nam Christopher W. Hodges không phát biểu cụ thể về trường hợp của ông Sestak vào hôm nay, 25.5, và chuyển câu hỏi đến Bộ Tư pháp Mỹ khi được Thanh Niên Online liên hệ.
Tuy nhiên, ông Hodges nói với Thanh Niên Online rằng “việc bảo vệ tính toàn vẹn của thị thực Mỹ là ưu tiên hàng đầu của chính phủ Mỹ” và “chúng tôi sẽ không dung thứ cho hành động phi pháp”.
“Chúng tôi sẽ hợp tác chặt chẽ với các đối tác thực thi luật để điều tra tường tận mọi cáo giác gian lận. Khi chứng minh được (các cáo giác), chúng tôi sẽ theo đuổi việc truy tố và trừng phạt đến cùng những người liên quan theo đúng luật”, ông Hodges nói.
 
Former APD cop charged in Vietnam visa scandal

Hundreds of visas sold for millions paid in bribes
By Brendan J. Lyon, Times Unionhttp://analytics.apnewsregistry.com/analytics/v2/image.svc/albanytimes/RWS/timesunion.com/CVI/9/CAI/4567556/E/prod/AT/A

Updated 8:54 am, Saturday, June 1, 2013

Michael T. Sestak, a Navy intelligence officer and former Albany police officer, is charged in a multi-million dollar bribery scheme related to his work at a U.S. consulate in Vietnam. ()




A former Albany police officer, who is also a Navy intelligence officer, has been charged in a multimillion-dollar bribery case in which he allegedly sold tourist visas to Vietnamese citizens while working as a foreign service officer at a U.S. Consulate in Ho Chi Minh City, the former Saigon.
The charges against Michael T. Sestak, 41, who joined the Albany police force in August 1992, are outlined in a federal complaint filed in U.S. District Court in Washington, D.C. Sestak was arrested May 13 in California.
The federal complaint accuses Sestak of conspiring with at least five people, including the director of a multinational company in Vietnam, to sell tourist visas to possibly hundreds of Vietnamese citizens who paid as much as $50,000 to $70,000 each to enter the United States. One of the alleged conspirators, Hong Vo, is the sister of the unidentified man who runs the multinational company in Ho Chi Minh City. Vo is a 27-year-old U.S. citizen who was born and raised in Colorado and is a 2008 graduate of the University of Denver, according to court records.
Vo was arrested May 8 in Denver and is being held in federal custody without bond. Her attorney, Sandi Rhee, filed a motion Friday in Washington, D.C., requesting a hearing to have her client released. The government has opposed Vo's release, claiming she is a flight risk.
The conspirators recruited customers through advertisements and a small network of U.S. and Vietnamese residents, targeting people who "generally would not be able to get visas on their own, such as people who had been previously refused visas, people who resided in the countryside, (and) people who had not traveled outside of Vietnam," according to the criminal complaints.
In an email exchange last July, Vo and an acquaintance discussed recruiting customers willing to pay "about $50,000" to get the United States. "It's only for a tourist Visa (not citizenship) but once you go ... you can disappear (get married) or return back to Vietnam and get the green light to go whenever you apply for another Visa to go to the States," she wrote, according to the complaint.
U.S. Department of State investigators allege Sestak became an acquaintance of Vo's family members in Vietnam at a time when he was personally responsible for approving U.S. travel visas. Sestak's rate of approving the highly coveted documents increased significantly a year ago, around the time the bribery conspiracy began, according to the federal complaint.
"Sestak received several million dollars in bribes for approving the visas," according to the federal complaint that charges him with conspiracy to commit visa fraud and bribery. "He ultimately moved the money out of Vietnam by using money launderers through off-shore banks, primarily based in China, to move funds to a bank account in Thailand that he opened in May 2012."
Sestak left the Albany police force in 1999 to become a U.S. marshal, according to police officers who know him. He joined the Navy in 2001, rising to the rank of lieutenant commander and serving as an intelligence officer during tours that included assignments in the Pacific, Europe and Washington, D.C., according to military records.
Court records indicate Sestak was employed at the consulate in Vietnam from August 2010 until September 2012, when he left Vietnam for a Navy active-duty tour. He was arrested two weeks ago in California, where he was on a Navy detail. A federal magistrate determined Sestak is a flight risk and ordered him held without bond pending an appearance in U.S. District Court in Washington, D.C.
Federal agents with the Department of State's Diplomatic Security Service said their criminal investigation began in July 2012. That's when the U.S. Consulate where Sestak worked received a letter from a confidential source claiming that more than 50 people in a Vietnam village had paid around $55,000 each to obtain "guaranteed" tourist visas to the United States. The letter included names, dates of birth and photographs of seven people who purchased the visas, including five whose applications were approved by Sestak.
Four of the five conspirators in the scheme live in Vietnam. They include the Vietnamese businessman and his wife, Vo, Vo's "significant other," and a cousin of the unidentified businessman. The group allegedly submitted visa applications, arranged appointments at the consulate for the applicant and helped them prepare for visa interviews by providing sample questions and answers.
"Soon after submitting the visa application — in typically 3 days or less — the customer would receive an appointment at the consulate, be interviewed by Sestak, and be approved for a visa," states an affidavit by Simon Dinits, a DSS special agent.
Many of the electronically approved visas were traced to a computer and scanner used by Sestak at his consulate office.
The investigators also used search warrants to review emails attributed to Sestak and his alleged conspirators, who in some cases communicated through a "virtual private network" managed by Black Oak Computers Inc., a California computer service company. A VPN is an encryption system that provides Internet browsers with anonymity, including access to websites that may have been blocked in Vietnam.
A series of emails between the alleged conspirators include conversations describing how they came in contact with Sestak last June.
In an email attributed to Vo, she described Sestak as "this single guy who wants to find someone to be with."
"This guy who works for the U.S. Consulate here came out and joined us for dinner," Vo wrote, according to the complaint. "He's the guy that approves visas for Vietnamese people to go to the United States so he's a really good connection to have. ... He just like to people watch — he does this with the consulate guy (Mike) and they check out girls."
Federal investigators say that in order to receive his bribery money Sestak opened an account at a commercial bank in Bangkok, Thailand, in May 2012. His account, they said, received 35 wire transfers totaling $3.23 million from an account at the Bank of China in Beijing. The Beijing account was linked to a real estate company tied to the conspirators. The money received by Sestak was far beyond the approximately $7,500 that he earned monthly, after taxes, from his jobs as a foreign service officer and member of Navy Reserve, authorities said.
Sestak, who emails indicate was worried about foreign tax liability, drained the $3.23 million from his Thailand bank account by January and used it to purchase at least nine properties, with furnishings, in Thailand.
According to the criminal complaint, Sestak did not disclose his Thailand bank account on a U.S. intelligence financial disclosure form that he filled out last September in preparation for a military assignment. In addition, he allegedly lied to federal investigators during an interview on Oct. 19 when they asked him if he was "aware of any Americans that came into a lot of money when you were there, kind of unexpectedly, not in line with their regular salary?"
"I can't think of anybody that had anything," Sestak answered.
Sestak grew up in Voorheesville and still has parents there, records show.
The complaint also alleges that Sestak arranged for $150,000 to be wired last August to his 40-year-old sister in Yulee, Fla. The money was wired from a Beijing account to a bank in Texas by the wife of the Vietnamese businessman implicated in the conspiracy. The funds were then transferred from Texas to a bank account controlled by Sestak's sister, Jennifer, according to the federal complaint.
"At this point I have no comment," Jennifer Sestak said Friday. She is not accused of wrongdoing in the federal complaint.






NHÂN VIÊN LÃNH SỰ MỸ Ở SÀI GÒN ĂN HỐI LỘ CẢ TRIỆU USD VỪA BỊ BẮT ?

Lời bàn của Hai xe Ôm: Ông này bị lây nhiễm bệnh ăn tiền của đám quan chức Việt Nam ?

(McClatchy) – Một nhân viên ngoại giao Mỹ từng làm việc ở Tòa Tổng Lãnh Sự ở Sài Gòn vừa bị truy tố tội ăn hối lộ cả triệu đô la từ người dân Việt Nam muốn có visa vào Mỹ.
Theo hồ sơ vừa được công bố, ông Michael Sestak, 42 tuổi, đã đứng đầu một đường dây gian lận visa và ăn hối lộ từ $50 ngàn đến $70 ngàn cho những ai muốn có visa vào Mỹ hợp pháp.
Ông Sestak bị bắt một cách êm thắm ở vùng Nam California hồi tuần qua. Lấy lý do là nghi can có thể bỏ trốn, giới hữu trách xin tòa cho giữ ông ta mà không để đóng tiền thế chân cho đến khi đưa về Washington và chính thức truy tố nhưng hồ sơ giữ kín.

Ông Sestak từng làm việc ở tòa tổng lãnh sự Mỹ ở Sài Gòn từ Tháng Tám năm 2010 và đứng đầu phòng cấp visa không di trú. Đến tháng 9 năm 2012, ông rời khỏi chức vụ để chuẩn bị tái ngũ trong Hải Quân Mỹ.
Trong vụ truy tố không được công bố trước đây, nhân viên Ngoại Giao Michael T. Sestak bị truy tố các tội toa rập gian lận visa và hối lộ, trong vụ án mà theo các nhân viên điều tra đã diễn ra ở vài quốc gia.
Trong một số trường hợp, người ta đã phải trả tới $70,000 để có visa vào Mỹ hợp pháp.
Những người đồng lõa với nghi can Sestak khi đi kiếm mối đã quảng cáo chi phí từ $50,000 đến $70,000 nhưng cũng có khi lấy rẻ hơn, theo điều tra viên Simon Dinits của Bộ Ngoại Giao Mỹ.
“Họ cũng khuyến khích người môi giới hãy tăng giá và giữ phần tiền trên giá ấn định này lại cho riêng mình,” theo hồ sơ điều tra.
Điều tra viên Denits cho hay đường dây bán visa này gồm ông Sestak và năm đồng lõa khác. Ông Sestak chuyển tiền ra khỏi Việt Nam bằng những ngân hàng ngoại quốc, phần lớn ở Trung Quốc, về một trương mục ở Thái Lan mà ông đã mở ra hồi Tháng Năm 2012.
Bản tường trình của ông Dinits nói rằng ông Sestak sau đó dùng tiền này để đầu tư vào địa ốc ở Phuket và Bangkok, Thái Lan.
Sestak đến làm việc ở tòa lãnh sự Sài Gòn hồi Tháng Tám năm 2010 và đứng đầu phòng cấp visa không di trú (non-immigrant visa).
Hồ sơ lưu trữ cho thấy từ Tháng Năm 2012 đến Tháng Chín 2012, tòa lãnh sự ở Sài Gòn nhận được 31,386 đơn loại này và bác khoảng 35.1%. Trong khi đó, cá nhân ông Sestak xem xét 5,489 hồ sơ và bác bỏ khoảng 8.2%. Con số này còn tụt xuống tới mức 3.8% vào Tháng Tám, ngay trước khi ông Sestak rời khỏi nơi đây.
Theo ông Dinits, một trong những đồng lõa với ông Sestak là một tổng giám đốc văn phòng Việt Nam của một công ty đa quốc gia, bốn người kia là họ hàng hay bè bạn của người này.
Ông Dinits nói rằng hồi Tháng Bảy năm ngoái có người báo cho tòa lãnh sự biết rằng chỉ trong một làng ở Việt Nam đã có tới 50 đến 70 người trả tiền để có visa vào Mỹ.
(Người Việt)

NGHỆ THUẬT PHẬT GIÁO - BIỂU TÌNH CHỐNG TRUNG CỘNG

GIỚI THIỆU SÁCH MỚI



NGUYỄN THIÊN-THỤ


NGHỆ THUẬT PHẬT GIÁO
 


GIA HỘI   ©   2013

LỜI NÓi ĐẦU
Phật giáo đã đến  khắp thế giới  vào đầu công nguyên. Phật giáo dạy con người từ bi và Chân, Thiện, Mỹ. Phật giáo đưa ta vào một thế giới mộng mơ của tuổi thơ với những ông Bụt hiền lành thường hiện đến cứu giúp con người trong đau khổ. Phật giáo đã tạo dựng một thế giới tâm linh hiền hòa và tạo một thế giới thực với những nghệ thuật cao siêu tuyệt vời. Chính con người từ ánh sáng Phật giáo tỏa ra mà sáng tạo những tượng Phật vĩ đại, những chùa chiền lộng lẫy. Tại sao Phật giáo nghèo nàn lại có thể có những công trình huy hoàng đến thế? Đó là do Tâm, do Tình Yêu tôn giáo và Nghệ thuật.

Tác phẩm này  chỉ là   công việc sưu tầm, ghi chép lại, tập hợp lại những công trình đã thực hiện trên trái đất hôm nay trong đó có các hình ảnh ,các bài nghiên cứu của các học giả và những ghi chép của các du khách để người đọc ngồi ở nhà mà có thể nhìn thấy một đôi phần huy hoàng tráng lệ của thế giới Phật giáo.
Tác giả chỉ nhắm trình bày các cảnh quang mà không đi sâu vào phân tích nội dung nghệ thuật hội họa, điêu khắc và kiến trúc.Việc này xin để cho các học giả chuyên môn.

 Tác phẩm gồm hai phần :
Phần thứ nhất:  nghệ thuật  hội họa và điêu khắc  Phật giáo
Phần thứ hai: kiến trúc chùa chiền.
Trên bầu trời có ngàn vì sao, tôi chỉ vẽ lại một vài ánh sao đêm đã rạng ngời, đã tỏa sáng và bay đi trong không gian mênh mông.
Viết ngày ĐẠI LỄ PHẬT ĐẢN PHẬT LỊCH 2557
tức ngày rằm tháng tư năm  Quý Tị ( 24-5-2013)

Nguyễn Thiên-Thụ
MỤC LỤC
Lời nói đầu
Chương I. NGHỆ THUẬT HỘI HỌA  PHẬT GIÁO
Chương II. NGHỆ THUẬT KIẾN TRÚC PHẬT GIÁO TẠI ẤN ĐỘ
Chương III ..NGHỆ THUẬT KIẾN TRÚC PHẬT GIÁO TẠI THÁI LAN
Chương IV ..NGHỆ THUẬT KIẾN TRÚC PHẬT GIÁO TẠI MIẾN ĐIỆN
Chương V.NGHỆ THUẬT KIẾN TRÚC PHẬT GIÁO TẠI CAO MIÊN
 Chương VI..NGHỆ THUẬT KIẾN TRÚC PHẬT GIÁO TẠI LÀO
 Chương VII..NGHỆ THUẬT KIẾN TRÚC PHẬT GIÁO TẠITÍCH LAN
 Chương VIII..NGHỆ THUẬT KIẾN TRÚC PHẬT GIÁO TẠI NEPAL
 Chương IX. .NGHỆ THUẬT KIẾN TRÚC PHẬT GIÁO TẠI INDONESIA
 Chương X. .NGHỆ THUẬT KIẾN TRÚC PHẬT GIÁO TẠI TÂY TẠNG
Chương XI. .NGHỆ THUẬT KIẾN TRÚC PHẬT GIÁO TẠI MÔNG CỔ
 Chương XII.NGHỆ THUẬT KIẾN TRÚC PHẬT GIÁO TẠI AFGHANISTAN
 Chương XIII..NGHỆ THUẬT KIẾN TRÚC PHẬT GIÁO TẠI TRUNG QUỐC
 Chương XIV.NGHỆ THUẬT KIẾN TRÚC PHẬT GIÁO TẠI NHẬT BẢN
 Chương XV..NGHỆ THUẬT KIẾN TRÚC PHẬT GIÁO TẠI TRIỀU TIÊN
 Chương XVI.NGHỆ THUẬT KIẾN TRÚC PHẬT GIÁO TẠIVIỆT NAM


xin vào

GIA HỘI THƯ TRANG

http://giahoithutrang.blogspot.com/

JONATHON * BIỂU TÌNH


Trang Chủ

Bài viết mới nhất

Bàn về những cuộc biểu tình ở Việt Nam nhân ngày 4/6

Jonathan London
Nhìn từ xa, những cuộc biểu tình chính trị ở Việt Nam là một hiện tượng rất thú vị đối với những nhà nghiên cứu chính trị so sánh (comparative politics) và đặc biệt là những người quan tâm đến phạm vi ‘xã hội dân sự chính trị’ (political civil society) hoặc là ‘phạm vi công cộng’ (public sphere, theo Habermas).
Các cuộc biểu tình này cũng thú vị nếu nhìn từ gốc rễ những lý thuyết và nghiên cứu về ‘phong trào xã hội’. Về khái nghiệm phong trào xã hội, thì một định nghĩa đơn giản là hiện tượng khi một số lượng người kết hợp cùng nhau để thực hiện một mục tiêu chính trị nào đó. (Lưu ý, nó hoàn toàn khác so với ý nghĩa phổ biến ở Việt Nam, vì ở ngoài Việt Nam chẳng có ai thấy một phong trào xã hội thực sự có xuất phát từ bên trong nhà nước. Ngược lại, nó xuất phát từ môi trường xã hội ngoài nhà nước).
Về các cuộc biểu tình ở Việt Nam thì chưa chắc nên gọi là ‘phong trào xã hội’ vì sự tổ chức và tính bền vững của nó chưa rõ ràng. Thế nhưng đó là một câu hỏi gây tranh cãi và quan trọng.
Tuy nhiên, trước khi viết thêm một chữ nào về nghiên cứu phải khẳng định, đối với những người trực tiếp tham gia, thì biểu tình là một việc hết sức nghiêm trọng. Mới hôm kia, rất nhiều người ở Hà Nội đã cố gắng bày tỏ quan điểm chính đáng của mình. Kết quả là mọi người có bày tỏ một chút và vài phút sau đó các quyền công dân đã bị vi phạm nghiêm trọng.
Có vẻ nhà nước Việt Nam, hoặc ít nhất một số bộ phận của nó, vẫn sợ có một dư luận công cộng về các chủ đề chính trị xã hội, dù chuyện đó ở các nước dân chủ như Đại Hàn là điều hết sức bình thường. Trên chuyến bay từ Hong Kong về Hà Nội mới sáng nay, một người Việt ngồi bên cạnh tôi đã bình luận: “Chính trị Việt Nam lạc hậu, chán”. Tôi đã không phần đối ý kiến này, đặc biệt trong bối cảnh ngày 4 tháng 6.
Nhưng chính hôm nay, hai ngày sau cái gọi là ‘Vụ án Bờ Hồ’ và tròn 24 năm nhà cầm quyền Trung Quốc quyết định nhấn chìm cuộc biểu tình ôn hòa ở Thiên An Môn trong biển máu, tôi xin chia sẻ một số ý tưởng ban đầu của về hoạt động biểu tình ở Việt Nam trong 2, 3 năm qua từ góc nhìn của khoa học xã hội và cũng có thể có giá trị nhất đinh. Xin lưu ý, những ghi chép này không phải là một sản phẩm nghiên cứu mà là một số nhận xét từ đầu óc của một nhà khoa học xã hội biết ít nhiều về chính trị và biết ít nhiều (và theo nhiều người là quá ít) về Việt Nam.
Ai cũng biết, biểu tình ở Việt Nam có nhiều loại. Cho đến bây giờ, vẫn có người đề cập đến vấn đề này nhiều hơn và kỹ hơn tôi.
Nói chung, ít khi các cuộc biểu tình được tổ chức kĩ lưỡng. Trên thực tế, đa số các cuộc biểu tình xuất phát từ những ‘vụ án’ cụ thể, chẳng hạn như cướp đất hoặc ai đó đâm đơn kiện chính quyền hoặc là vấn đề lao động. Thế nhưng thời gian gần đây, các cuộc biểu tình, dù không được tổ chức như ở các nước nơi quyền tự do hội họp được đảm bảo, cũng được cố gắng tổ chức như cuộc biểu tình ngày hôm qua (2/6/2013) hoặc Dã ngoại nhân quyền cách đây mấy tuần.
Trong bối cảnh chính quyền tăng cường đàn áp, việc tổ chức biểu tình cũng có nguy cơ nhất định của nó. Đúng thế! Nếu tổ chức biểu tình một cách công khai thì không có gì bất ngờ khi được lực lượng đàn áp mời uống cafe.
Tuy nhiên, nghiên cứu quốc tế cho thấy muốn đạt hiệu quả thì các phong trào xã hội phải có đủ cái gọi là ‘nguồn tổ chức’ (organizational resources) thì mới phát triển một cách bền vững được. Sự kém cỏi về mặt tổ chức có thể được xem là lý do chính các phong trào xã hội thất bại. Chính ĐCSVN ngày trước đã chứng mình sự quan trọng của nó trong câu nói: “Phải có tổ chức”.
[Về nghiên cứu phong trào xã hội, xin mời độc giả tìm đọc ba quyển sách xã hội học xuất sắc: "Sức mạnh trong sự vận động" (Power in Movement) của Sydney Tarrow, "Các chế độ và các phương thức phản kháng" (Regimes and Repertoires) do Charles Tilly viết, và Quyền lực của Thiên An Môn (The Power of Tiananmen) của Dingxin Zhao]
Sự phát triển của phong trào xã hội trong một bối cảnh đàn áp là cực kỳ phức tạp vì có nhiều hạn chế từ mọi phía. Tôi lấy ví dụ: làm sao mà có một phương thức tổ chức hiệu quá khi không biết ‘đối thủ’ là ai, ‘bạn nào’ là CAM [công an mạng], vv.
Đối với các ý niệm dân chủ (ideal notions of democracy), biểu tình là một dấu hiệu tích cực. Và đúng thế, mối quan hệ kinh nghiệm giữa dân chủ và biểu tình rất mạnh. Lý do chính có thể là trong một xã hội dân chủ, nhân quyền và quyền chính trị được tôn trọng và nếu bộ máy nhà nước có vấn đề (chẳng hạn không hợp lòng dân) thì sẽ có nhiều biểu tình. Ở các nước như Đại Hàn, trong trường hợp các thể chế chính trị có xu hướng thiếu minh bạch và thiếu trách nhiệm giải trình thì 100 phần trăm sẽ có biểu tình. Chuyện quá đỗi bình thường.
Nếu có biểu tình nhưng không có một cơ chế hữu hiệu đảm bảo quyền công dân thì thật sự là một tình trạng nguy hiểm. Trong những trường hợp này, như phong trào dành độc lập của Ấn Độ chẳng hạn, thì sự dũng cảm và quyết tâm của người dân là hai yếu tố cần thiết. Hai cái đó cùng với sự chính đáng và những phương pháp phi bạo lực là những yếu tố quyết định đã cho phép dân Ấn thoát khỏi sự cai trị độc đoán của Đế quốc Anh. Có phải là cách đây mấy năm tôi đã thấy một bức tượng của Gandhi ở Hà Nội không nhỉ?
(Có biểu tình không có nghĩa là cuộc biểu tình nào cũng hay và nên được dân chúng ủng hộ. Nội dung của cuộc biểu tình lại là một vấn đề khác. Thế nhưng ở các nước như Đại Hàn, chẳng có ai được quyền quyết định ai có quyền biểu tình vì đó là một quyền tuyệt đối).
Nếu trong các nước pháp quyền thực sự, biểu tình là việc bình thường thì việc có biểu tình chính trị ở Việt Nam nhiều hơn trước có phải là một dấu hiệu Việt Nam đang dân chủ hóa không? Ai cũng có lí do để lạc quan, nhưng hiện quá sớm để trả lời câu hỏi này. Đương nhiên, biểu tình ở Việt Nam về bất cứ vấn đề nào mà hoàn toàn đi ngược lại với chủ trương của chính quyền là rất nguy hiểm, không chỉ với những ai có cảm hứng tham gia mà còn với gia đình của những người này.
Ở đây, chúng ta có thể thấy một đặc trưng trong các cuộc biểu tình ở Việt Nam. Đến bây giờ, đại đa số các cuộc biểu tình (và có thể là hầu hết) có liên quan đến vấn đề Biển Đông vì chủ đề đó được coi là chính đáng lẫn tương đối ‘an toàn’. Thế nhưng sau những gì được ghi nhận từ cuộc biểu tình hôm kia, chúng ta thấy chưa ‘an toàn’ đâu.
Bất cứ ai là người Việt Nam đều thấy một điều vô lý: Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nói rất thẳng về những vấn đề với TQ ở biển Đông trong một khách sạn sang trọng ở Singapore (một đất nước độc đoán luôn thích biến công dân thành những những người máy chỉ biết phục tùng) trong khi nhân dân Việt Nam – một nước độc lập tự do – không được phép biểu tình ôn hòa tại đất nước của chính mình.Có một số người cho rằng việc Nguyễn Tấn Dũng có hai ‘đồng minh’ ([bà] Ngân và [ông] Nhân) bên cạnh ở Bộ Chính trị bao hàm khả năng ông ta có ưu thế. Một số người vẫn nghĩ rằng Luật Biểu tình dù đã trở nên mờ nhạt từ năm 2011, giờ có thể được đưa ra thực hiện. Những điều đó, tôi chẳng biết. Nhưng ít khi có thay đổi về thể chế chính trị một chiều từ trên xuống.Thế thì sự kiện hôm qua có gì khác so với các cuộc biểu tình trước đây không? Theo hầu hết những người có mặt, một sự khác biệt là hành vi của CA. Có vẻ như CA đã quyết định trước sẽ bắt ai.Hôm kia cũng có một hiện tượng tôi chưa từng thấy ở Việt Nam: một số người đã áp dụng một phương thức biểu tình bất bạo động ngoài trại Lộc Hà. Nếu đang nhìn từ trên, chắc chắn Gandhi đang cười.
Phải chăng đây là dấu hiệu cho thấy người Việt Nam đang phát triển khả năng biểu tình hiệu quả hơn? Phải chăng như ngày xưa ‘du kích’ là phương pháp hiệu quả, và hiện nay ‘du kích phi bạo lực’ đang trở thành phương pháp đấu tranh mang lại những kết quả về các quyền chính trị mà người Việt Nam đã chờ đợi bấy lâu nay? Chưa biết.
Xin quay về câu hỏi, liệu các cuộc biểu tình ở Việt Nam có là ‘phong trào xã hội’ theo định nghĩa phổ thông của nó, thì cũng chưa rõ.
Hà Nội, Ngày 04 tháng 6, 2013
Jonathan London
*****
Nguồn:

KHUYẾT DANH * MỐI TÌNH GIÀ

 
MỐI TÌNH GIÀ


Người sống lâu bị nhục nhiều. Ông cha tôi – các ông Việt ngày xưa – hay dùng thành ngữ “Ða thọ đa nhục.”
Tôi không cho là người già bị nhục. Tôi thấy người ta càng nhiều tuổi càng khổ. Khổ vì không còn hưởng thụ gì được sự đời mà phải chịu những bệnh tật do già yêú sinh ra: Người già không tự lo được cho thân mình, mắt mờ, tai điếc, trí nhớ mất, sống nhờ người khác. Người già vua chúa hay cùng đinh, tỷ phú hay anh nghèo rớt một xu dính túi không có, kẻ quyền uy chấn động thế giới một thời hiển hách hay anh phó thường dân cả đời cơm nhà, quà vợ, khi tuổi già đến đều có những nỗi khổ như nhau.


Người ta qua 60 tuổi được kể là già. Ở Việt Nam những năm 1940-1950 người 50 tuổi được gọi là cụ. Khổng Tử chỉ nói về Người đến tuổi 70: “Thất thập nhi tùy tâm sở dục.”
Tôi nghĩ ông muốn nói : “Người bẩy mươi tuổi muốn làm gì thì làm..” Nhưng người bẩy mươi tuổi còn làm gì được nữa. Người bẩy mươi cả Bốn Tứ Khoái đều không hưởng được, không làm được.


Năm nay – 2013 – tôi tám mươi tuổi. Một ngày đầu Xuân Kỳ Hoa Ðất Trích 2013, tôi viết bài này.
Năm 2000, khi chia tay nhau lúc nửa đêm ở trước một Nhà Dành cho Người Già Thu Nhập Thấp – Housing for Old Seniors Low Income – ở San Jose, ông bạn già của tôi nói:
“Ðọc những bài viết của toa để nhớ, để thương Sài Gòn của chúng ta.”
Ông cầm tay tôi:
“Viết. Viết nữa. Viết đến năm toa tám mươi. Viết cho bọn moa đọc.”
Ðêm mùa đông San Jose lạnh giá bao quanh chúng tôi khi chúng tôi từ biệt nhau, chúng tôi bắt tay nhau lần cuối.




Năm 2000 tôi 68 tuổi. Ông bạn HO già hơn tôi năm, sáu tuổi, tôi không biết hôm nay ông còn ở cõi đời này hay không. Thời gian và không gian làm chúng tôi không biết nhau sống chết ra sao. Tám mươi tuổi tôi vẫn viết. Tôi không còn viết phóng tác truyện dài. Tôi viết những bài như bài này.
Thời gian Sống, Yêu và Viết của tôi không còn bao lâu nữa, nên với nỗi Buồn vì phải xa mãi những người tôi yêu thương, hôm nay tôi viết những dòng chữ này.


o O o


Tôi bị ám ảnh bởi cái Chết, tôi ghét Chết, tôi sợ Chết, tôi không muốn Chết. Không phải bây giờ trong tuổi già, tuổi gần đất, xa trời, tôi mới sợ Chết, tôi sợ Chết từ những năm tôi năm, sáu tuổi, khi tôi bắt đầu biết suy nghĩ.
Nhà tôi ở cuối thị xã Hà Ðông, nhà có lầu, tiếng Bắc là nhà gác, nhà hai tầng. Trên gác nhìn ra tôi thấy cánh đồng với những nấm mồ rải rác trong những ô ruộng, ở gác sau nhìn ra tôi thấy Nhà Thương Hà Ðông và bãi tha ma ở cuối Nhà Thương. Những đêm mưa tôi thấy những chấm lửa lập lòe trong bãi tha ma. Về sau tôi biết đó là những ánh đèn của những người đi soi bắt ếch. Những năm xưa ấy tôi tưởng đó là những đốm lửa ma trơi.

Năm tôi năm, sáu tuổi, mẹ tôi 27, 28 tuổi. Tôi sợ mẹ tôi chết, người ta đem mẹ tôi ra chôn ở ngoài đồng. Mẹ tôi phải nằm một mình giữa cánh đồng vắng, lạnh, cô đơn, nơi mẹ tôi nằm ngập nước, đêm đông, mưa phùn, gió bấc, mẹ tôi khổ biết chừng nào..
Ðó là nguyên nhân thứ nhất làm tôi ghét Chết, tôi sợ Chết.
Mời bạn đọc một chuyện Sống, Yêu và Chết tôi thấy trên Internet.


* Trong phiên xử ở Tòa Án Phoenix, Arizona, bị cáo là Ông George Sanders, 86 tuổi, bị xử vì tội giết vợ. Tất cả mọi người có mặt tại toà, từ công tố viên đến chánh án, kể cả con cháu của kẻ bị cáo, đều thấy bị cáo phạm tội giết người, nhưng tất cả đều cho rằng đây là trường hợp pháp luật nên thông cảm, thương hại, tha thứ hơn là trừng phạt kẻ có tội.


Anh cháu của bị cáo George Sanderss nói trước tòa:
“Ông tôi sống để thương yêu bà tôi. Suối đời ông tôi làm mọi việc để bà tôi có hạnh phúc. Mối tình của ông bà tôi là mối tình lớn. Tôi tin ông tôi bị bắt buộc phải làm việc ấy vì yêu thương bà tôi, bà tôi chịu đau quá nhiều rồi, ông tôi không thể để bà tôi chịu đau nhiều hơn nữa. “


Ông Sanders bị bắt Tháng Bẩy năm 2012 sau khi ông nói với cảnh sát bà Virginia, vợ ông, 81 tuổi, xin ông làm bà chết. Vì ông Sanders nhận tội nên toà án không dùng đến đoàn bồi thẩm, nhưng ông vẫn có thể bị kết án đến 12 năm tù.


Bà Virginia bị bệnh nan y năm 1969, bà liệt bại, bà phải ngồi xe lăn. Năm 1970, ông bà sang sống ở Arizona vì khí hậu ở đây ấm nóng. Ông Sanders là Cựu Chiến Binh Thế Chiến II. Ông là người nuôi và săn sóc bà vợ. Ông nấu ăn cho bà, làm mọi việc trong nhà. Mỗi sáng ông giúp bà trang điểm, mỗi tháng ông đưa bà tới Nhà Thẩm Mỹ để bà làm tóc, làm móng tay.


Năm tháng qua, sức khoẻ của ông Sanders suy mòn. Ông phải đặt máy trợ tim, ông không còn săn sóc chu đáo được bà. Rồi bà Virginia bị ung thư phá ra ở chân, bà phải vào một Nursing home để người ta lo cho bà sống qua những ngày tàn cuối đời.
Ông Sanders nói với những viên chức điều tra:


“Ðây là giọt nước làm tràn ly nước. Virginia nhất quyết không chịu vào Nursing home. Vợ tôi tự cắt những ngón chân bị ung thối.”
Ông nói: - “Vợ tôi xin tôi cho bà ấy chết. Tôi nói tôi không thể.”
Vợ tôi nói: “Anh làm được mà. Em biết anh làm được.”
Sanders cầm khẩu súng lục, ông lấy khăn bông quấn ngoài khẩu súng, nhưng ông không sao bóp cò súng được.


Ông kể: - “Vợ tôi nói: “Bắn đi anh. Cho em đươc chết.”
Tôi nói lời cuối với vợ tôi:
“Em sẽ không cảm thấy đau.”
Và:
“Anh yêu em. Vĩnh biệt em”


Tôi nổ súng.”
Trước toà, người con trai của ông Sandsers nói: - “Tôi muốn quí toà biết rằng tôi yêu thương mẹ tôi, tôi cũng yêu thương bố tôi như thế.”


Steve Sandes, anh con, nghẹn ngào kể: - “Bố tôi yêu thương mẹ tôi trong 62 năm. Những đau đớn thể xác và việc chịu đau vô ích đã làm bố mẹ tôi đi đến quyết định ấy... Tôi không kết tội bố tôi. Với tôi, bố tôi là người, tôi cảm phục nhất.”
Ông già George Sanders chỉ nói trong khoảng một phút, giọng ông run run:


“Tôi gặp Viginia năm nàng 15 tuổi, tôi yêu nàng từ năm nàng 15 tuổi. Tôi yêu nàng khi nàng 81 tuổi. Có nàng làm vợ là một ân phúc Thiên Chuá ban cho tôi. Tôi sung sướng được chăm sóc nàng. Tôi làm theo ý muốn của nàng. Tôi xin lỗi các vị vì vợ chồng tôi mà các vị phải bận lòng.”


Ông Công tố đề nghị ông Chánh án không phạt tù giam George Sanders, ông nói toà nên xử án treo.
Ông Chánh án John Disworth nói ông đặt nặng tình nhân đạo trong vụ án này. Ông nói: - “Bị cáo phạm tội giết người, nhưng được toà giảm nhẹ mức án.”
Ông tuyên phạt ông già George Sanders 2 năm tù treo. Tù treo không bị cảnh sát kiểm soát.


o O o


Chuyện ông bà Sanders làm tôi suy nghĩ lan man. Tôi nhớ chuyện Cái Bát Gỗ tôi đọc những năm tôi 10 tuổi. Anh con thấy ông bố già run tay, khi ăn hay đánh rơi bát cơm, bát vỡ. Anh làm cái bát bằng gỗ cho ông già ăn cơm. Ông có làm rơi bát, bát gỗ không bị vỡ.
Một hôm anh thấy thằng con nhỏ của anh hí hoáy đục đẽo một cục gỗ, anh hỏi nó đục gỗ làm gì, con anh nói: - “Con làm cái bát gỗ, để khi bố già, con cho bố ăn cơm.”

Chuyện – dường như – ở trong sách Quốc Văn Ðộc Bản – đã 70 năm tôi không quên nó – nó đây là chuyện cái Bát Gỗ – nhưng chẳng có dịp nào tôi nhớ nó. Hôm nay tôi nhớ nó.
Từ sau năm 1975 ở Hoa Kỳ, Nhà Xuất Bản Xuân Thu in lại tất cả những sách Quốc Văn Giáo Khoa Thư, Luân Lý Giáo Khoa Thư. Nhưng sách Quốc Văn Ðộc Bản – sách có nhiều bài thật hay – thì không thấy in lại. Tôi không biết tại sao Quốc Văn Ðộc Bản không được in lại ở Hoa Kỳ. Tôi đã đọc lại tất cả những sách Giáo Khoa Thư được in lại ở Hoa Kỳ, tôi muốn đọc lại những bài trong Quốc Văn Ðộc Bản.

Tôi nhớ lâu rồi, từ những năm 1950 khi tôi chưa gặp Tình Yêu Vợ Chồng, tôi đọc trên trang sách nào đó lời một ông Tầu viết: - “Vợ chồng như hai con chim tình cờ cùng đậu trên một cành cây. Ðến lúc phải bay đi, mỗi con bay đi một phiá.”
Năm xưa còn trẻ, tôi muốn phản đối lời diễn tả trên. Ông Tầu muốn nói vợ chồng là chuyện ngẫu nhiên, chẳng có tình nghĩa gì giữa vợ và chồng. Hôm nay tôi mới dịp viết ra lời phản đối.
Ông bác sĩ điều trị cho vợ chồng tôi mỗi tuần một ngày vào chẩn bệnh cho những ông bà già trong một Housing for Old Seniors – Housing này có nhiều ông bà già Mỹ trắng – ông nói: - “Có những cặp vợ chồng về già không nhìn được mặt nhau.”

Lời kể của ông làm tôi buồn. Vợ chồng sống với nhau đến già, ở chung một nhà già – mỗi người một phòng – sắp ra nghĩa địa, sắp vào hũ sành mà thù hận nhau đến không nhìn mặt nhau?? Thù hận gì dữ dội đến thế? Những người ấy thật khổ.
Bát đại khổ não ghi "8 Nỗi Khổ Lớn" của con người:
Sinh, Lão, Bệnh, Tử: 4 Khổ ai cũng phải chịu.
Muốn có mà không có: Khổ 5
Có mà không giữ được: Khổ 6.
Yêu nhau mà không được cùng sống: Khổ 7.
Ghét nhau mà phải sống gần nhau: Khổ 8.
Có người chỉ phải chịu có 7 Khổ. Ðó là những người không yêu ai cả.
Nhiều người Việt phải chịu cả 8 Khổ; đó những người thù ghét bọn Việt Cộng mà cứ phải sống với bọn Việt Cộng.


o O o


Mùa thu mây trắng xây thành.
Tình Em mây ấy có xanh da trời.
Hoa lòng Em có về tươi?
Môi Em có thắm nửa đời vì Anh?


Tôi làm bài thơ trên Tháng Bẩy năm 1954 ở Vũng Tầu, ngày chúng tôi yêu nhau. Cuộc Tình của chúng tôi đã dài trong 60 năm. Cuộc Tình Vợ Chồng, trong cuộc đời Tám Khổ này, nàng và tôi chỉ phải chịu có Bẩy Khổ.
Năm 1979 nằm phơi rốn trong Nhà Tù Số 4 Phan Ðăng Lưu, nhớ Nàng, tôi làm bài thơ:


Yêu nhau ngày tháng qua nhanh,
Hai mươi năm lẻ chúng mình yêu nhau.
Từ xanh đến bạc mái đầu
Tình ta nước biển một mầu như xưa.
Yêu bao giờ, đến bao giờ?
Thời gian nào rộng cho vừa Tình ta.
Hoa lòng Em vẫn tươi hoa,
Môi Em thắm đến Em già chưa phai.
Yêu kiếp này, hẹn kiếp mai.
Ngàn năm yêu mãi, yêu hoài nghe Em
Mặt trời có lặn về đêm,
Sớm mai Em dậy bên thềm lại soi.
Cuộc đời có khóc, có cười,
Có cay đắng, có ngọt bùi mới hay.
Thu về trời lại xanh mây.
Ðầy trời ta thấy những ngày ta yêu.
Càng yêu, yêu lại càng nhiều.
Nhớ Em, Anh nhắn một điều: “Yêu Em.”


******


Năm 2013 tôi đổi hai tiếng trong bài thơ:


“Yêu nhau ngày tháng qua nhanh,
Sáu mươi năm lẻ chúng mình yêu nhau.”


o O o


12 giờ buổi trưa tháng Sáu, 2012, Nàng bước hụt, ngã nhào qua bốn bực thềm cửa, nàng ngất đi. Ngồi bên nàng trong nắng trưa mùa hạVirginia, chờ Ambulance đến, nước mắt tôi ưá ra.
Trong ICU – Ai Si Yu – Intensive Care Unit – tỉnh lại, nàng nói: - “Xin Thiên Chúa tha tội cho em.”
Tôi nói: - “Em có tội gì. Mà Em có tội gì, thì Thiên Chúa cũng tha cho Em rồi.”
Nàng chỉ bị dập xương nên không bị mổ, không bị ghép xương, không phải bó bột. Về nhà nằm, uống Vitamin D, chờ vết xương nứt lành lại.

Tình trạng bi đát. Nhiều người nói người trẻ khi bị nứt xương mới mong vết xương nứt liền lại, người già 70 thì vô phương. Nếu vết xương nứt không lành, nàng sẽ phải nằm mãi trên giường.
Tôi hầu nàng ngày đêm. Gần như suốt ngày đêm, tôi xin Ðức Mẹ Maria cho nàng đi lại được. Tôi chỉ xin Ðức Mẹ cho nàng đi được từ giuờng ngủ vào nhà bếp, vào toilet, ra ngồi bàn ăn cơm, nàng tự tắm được.
Bộ Xã Hội cấp cho nàng đủ thứ nàng cần dùng: Xe đẩy, gậy chống, ghế để ngồi tắm.. Chuyên viên y tế – therapist – đến nhà mỗi tuần ba lần, giúp nàng ngồi lên, tập đi.
Một tháng sau nàng đi được.


o O o


Ba năm nay Nàng có tới ba, bốn lần đau nặng, hai ba lần nàng tự nhiên ngã. Một lần nàng hôn mê. Ðêm khuya trong bệnh viện, nằm trên cái canapé nghe tiếng nàng thở khò khè, tôi nghĩ: - “Tiếng thở này tắt là...”
Tôi cầu xin: - “Xin Đức Mẹ cho vợ chồng con được sống với nhau 5 năm nữa.”
Tôi không muốn tôi chết trước nàng, tôi không muốn nàng chết trước tôi.
Nàng chết trước tôi không biết tôi sống ra sao. Tám mươi tuổi, tôi sống với nàng 60 năm, tôi sống dựa vào nàng. Tôi sống bằng Tình Yêu của nàng.

Năm 1976 gặp lại nhau, Lê Trọng Nguyễn nói: - “Tao không biết mày có đi được không. Tao cứ tưởng mày làm USIS là mày đi được. Hôm tao gặp thằng S. ở trong khu nhà mày, tao hỏi nó mày có đi được không? Nó nói mày không đi được. Tao kêu lên: “Làm sao nó sống? Nó sống bằng gì? ” S. nó nói: - “Nó sống bằng Tình Yêu của vợ nó.”
Người bạn cùng tuổi tôi – 80 – lấy vợ cùng năm với tôi – năm 1954 – vợ chồng anh cũng sống với nhau 60 năm, một sáng từ Cali anh gọi phone cho tôi báo tin vợ anh qua đời, tôi hỏi: - “Ðau lắm không?”

Ðau thì tôi biết bạn tôi đau, nhưng tôi muốn biết anh đau đến ngần nào. Hỏi dễ, trả lời khó. Bạn tôi nói: - “Ðứt ruột, nát gan.”
Lần cuối tôi gặp ông Lê Văn Ba, ông hơn tôi 10 tuổi, ông nói với tôi: - “Tôi nói với bà nhà tôi: Bà nên đi trước tôi là hơn, tôi đi trước bà, bà sẽ khổ lắm.”
Năm sau ông đi trước bà. Ðứng bên quan tài ông, tôi nhớ lời ông nói.
Ông bạn HO có bà vợ bại liệt, ông phải đưa bà vào Nursing Home. Ðể bà ở lại ông một mình lái xe về. Dọc đường ông run tay lái, mắt ông mờ. Ông đậu xe bên đường, xuống đi bộ vài vòng lấy lại tinh thần. Khi trở lại tìm xe, ông quên không nhớ ông đậu xe ở đâu. Ông mở cellphone gọi ông bạn đến giúp.


o O o


Người đời chỉ nói “Good bye.”
“See You next week, next time” là cùng.
Ðôi ta ngọc nữ, tiên đồng,
Ðôi ta Từ Thức vợ chồng Giáng Hương.
Ngàn đời vẫn nhớ, còn thương:
Em yêu, đã đến cuối đường: “Good bye.
See You next Life./.


(the end)

Monday, June 3, 2013

BIỂU TÌNH CHỐNG TRUNG CỘNG NGÀY 2-6-2013




401901_10151599100408808_450744681_n.jpg


Chúng chỉ muốn người Việt Nam làm một


bầy cừu (+ Hình Ảnh Đòi Người ở


TrạiGiam Lộc Hà, Hậu Biểu Tình)

HLTL BIỂN ĐÔNGTRONG NƯỚC6/03/2013
 
Photo @


KimNgoc Huynh anh Chí Đức bị đánh !



ChuongThien Luu đòn thù dành cho người bỏ đảng CS đây mà , bọn công an chó má
Viet Huong Nguyen tưởng phen này tụi nó sẽ không có cơ hội đánh ai hết vì không ai chiu tách ra lấy khâu cung riêng, ai dè... phải đánh ai đó nó mới chịu hay sao, chó thật!
Mai Lan Trần Thương Chí Đức quá, hận thù này ace sẽ cùng ghi lòng tạc dạ.

 
 Viet Huong Nguyen vết thương kỳ vậy, nó kéo anh trên sàn a? Hay lấy cái gì cào vào lưng?

 
Viet Huong Nguyen nó quay cho mấy con chó cha coi
Thanh Ta Không biết người mặc quân phục có nhiệm vụ quay phim này đang nghĩ gì trong đầu? Đang cảm thấy gì trong tim?
Anh Chí Thằng này chính là thằng ra lệnh cho các thằng khác bắt và đánh anh em.

Thanh Vu Hãy nhớ mặt nó để sau này chúng ta trả lại đầy đủ

 


ChuongThien Luu trực diện
Anh Chí Thằng an ninh đang quay là thằng có nick Hổ Con Đáng Yêu



ChuongThien Luu nhìn không khá được những thằng" vện "của Tầu
Viet Huong Nguyen đúng là hán gian


 Ha Nguyen Thuy Bố thằng này là Tàu à? Bọn hán gian

ChuongThien Luu côn an quay phim chụp hình người yêu nước để bắt nguội về sau ,
người yêu nước quay phim chụp hình để cả nước nhìn rõ Việt gian
Ha Nguyen Thuy ....và bắt chúng đền tội về sau.
Anh Chí Chính thằng này là thằng ra lệnh bắt và ra lệnh đánh anh em
Mai Theresa quan khon nan

 ChuongThien Luu cả nước nhìn rõ Việt gian chưa ạ ?

 
 Mai Lan Trần Nhìn anh chị em bị đánh mà càng căm thù lũ chó công an.
 Thanh Ta Để người bị thương xuống chỗ gạch đá lổn nhổn! Họ đánh đổ máu người dân chưa đã sự thù hận u mê?
ChuongThien Luu máu người yêu nước đã đổ dấu hiệu bạo quyền đã đến lúc mạt
Mai Lan Trần Chúng bay tưởng đánh người như vậy thì mọi người sợ ư? Nhầm rồi, như vậy lòng căm hờn càng được nung nấu mà thôi. Lũ bạo quyền sẽ có lúc phải trả nợ máu.




Ha Nguyen Thuy Nằm tập trung cùng nhau tạo thành bó đũa.




 





 
Photos @  
Chúng con xin nguyện nằm xuống để đất nước được đứng lên!
Hải Đào Khâm phục tinh thần bất khuất của các anh.
Mylinh Do Cám ơn các anh các chị thật nhiều
Ynguyen Doan Thật hay và thật cảm động
An Le Anh chị là những người dũng cảm.
Thanh Ta Nếu không có những phóng viên lề dân chúng ta không thể biết được những cảnh này. Cám ơn các anh chị, những người tham gia biểu tình và những người bất chấp sự ngăn cản quyết chụp cho được những tấm ảnh để đời.
Minh Nguyen Xuc dong qua cac anh chi oi.
Hoa Le Một tấm ảnh "độc", nói lên rất nhiều điều. xin khâm phục những người anh em.










ChuongThien Luu thấy đau lòng quá , thuơng đồng bào tôi quá
Ha Nguyen Thuy Thật xúc động



 


Mai Lan Trần Thật cảm phục ace biểu tình.


Quang Tran Cám ơn Nguyễn Lân Thắng , Cám ơn tất cả ACE



 Suất cơm trưa đang được đưa vào cổng cho người biểu tình yêu nước bị quân Hán gian bắt về đây
Hiep Nguyen viêt gian chứ đâu phải hán gian chúng là người viêt làm gián ddiep cho tàu .............
thì goi la viêt gian

Người đầu tiên được thả... 
Hóa ra đây là bạn trẻ đã kết nối FB với mình từ rất lâu
ChuongThien Luu phe ta chờ đón phe mình , nhìn thấy người mình được chúng nó "buông tha " thật mừng quá

Chúc mứng tân sinh viên trường trung cấp Lộc Hà — with Lê Dũng Vova.
Mai Lan Trần Đón đồng đội trở về từ hang sói.

 



 

 
Tuyet A Jethwa Cụ Bẹo Biệt Bọp vểnh râu chờ vợ phục hồi :)))))



Ha Le Tuyệt! Xin nghiêng mình trước phái nữ VN, nhất là các bạn gái trẻ!
Mai Lan Trần Vẻ vang thay con cháu bà Trưng, bà Triệu.



 
Nghia Bui Nên dùng tên Southeast Asia Sea nhiều thêm! 
Jane DB Thương qúa những nụ cười, gương mặt tươi trẻ của đất nước. Tương lai thuộc về các em.

 
 JB Nguyễn Hữu Vinh Ra khỏi Trại Phục hồi nhân phẩm Lộc Hà. hehe


 Hoàng Dũng Cdvn Mẹ con nhà Thuy Nga\

 Mai Lan Trần Một lũ đầu trâu mặt ngựa vây quanh





Nghia Bui Đề nghị dùng câu này cho người ngoại quốc dễ hiểu:

"Southeast Asia Sea does not belong to China!"
Ha Nguyen Thuy Những người chính nghĩa nhìn mặt bao giờ cũng sáng. Nó thể hiện ở thần thái, ánh mắt.
Ra Khoi Ôi những người con của Mẹ VN, những người đấu tranh cho nhân dân và bảo vệ chủ quyền của đất nước. Khâm phục!!!




 



KimNgoc Huynh chúc mừng anh ra trại ( tổ cha đứa nào lấy mất chiếc dép của anh ! )
Lê Thiện Nhân Còn chiếc dép cuối, trong lúc uất quá ném vào bọn chó, vô tình vào bác Lê Dũng Vova, xin lỗi bác nhiều lắm. Nhưng sẽ chiến đến hơi thở cuối chứ không phải chiếc dép cuối.
Jane DB hình ảnh của em đẹp qúa! Cám ơn em và tất cả.
Phong Đông Bọn cẩu tặc còn nợ anh (vn) chiếc dép,con cháu anh,con cháu tôi sẻ ghi nhớ điều này!.



 

by Phi Vũ (Notes) on Sunday, June 2, 2013 at 7:13am
Qua cuộc bắt bớ, đàn áp và giam cầm những người Việt Nam yêu nước biểu tình chống tụi Tàu Cộng, một lần nữa đã cho ta thấy bộ mặt thật của ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam. Chúng đã hoàn toàn trút bỏ bộ mặt giả nhân giả nghĩa của chúng trước công luận thế giới. Những lời phát biểu của tên Nguyễn Tấn Dũng tại cuộc đối thoại Shangri La chỉ là những lời hoa mỹ, không phản ảnh đúng thực chất của một đảng cầm quyền bán nước và chèn ép người dân Việt Nam về đủ mọi phương diện.

Lâu nay, nhiều người nói rằng Cộng Sản Việt Nam “hèn với giặc và ác với dân”. Câu nói này chưa được đầy đủ lắm vì chưa phản ảnh đúng thực chất của một ngụy đảng và ngụy quyền đang cầm quyền trên đất nước Việt Nam. Không những chúng ăn cướp tài sản của người dân Việt khắp nơi một cách trắng trợm, công khai bán nước cho ngoại bang, chúng còn muốn người dân Việt Nam khắp nơi làm một bầy cừu ngoan ngoãn khoanh tay ngồi nhìn chúng ăn cướp tài sản của mình, khoanh tay ngồi nhìn chúng bán nước cho ngoại bang, khoanh tay ngồi nhìn chúng giở những trò ma mãnh làm cho đất nước Việt Nam của ông cha để lại trở nên rách nát tả tơi, người dân trở nên lầm than, khốn khổ và cơ cực. Điều này đang là thực tế hiển nhiên đang diễn ra trên đất nước Việt Nam mà tất cả mọi người đều nhìn thấy một cách rõ ràng, khỏi cần bàn cãi.

Người dân Việt Nam trong nước không được quyền biểu tình chống Trung Cộng thì người Việt ở hải ngoại sẽ làm. Sắp tới đây, Tập Cận Bình sẽ sang thăm Hoa Kỳ và là một “quốc khách” của tổng thống Barack Obama. Dẫu là quốc khách nhưng người dân Việt Nam đang sống trên đất nước Hoa Kỳ vẫn được quyền biểu tình một cách ôn hòa chống lại tên Tập Cận Bình này và vạch trần cho giới truyền thông Hoa Kỳ thấy những hành vi ngang ngược của Tàu Cộng trên biển Đông và đối với ngư dân Việt Nam. Những người Việt biểu tình chống Tập Cận Bình được sự bảo đảm an ninh của lực lượng cảnh sát Hoa Kỳ bởi vì chúng tôi làm những việc được hiến pháp Hoa Kỳ công nhận miễn là biểu tình ôn hòa và không gây ra những sự bạo loạn ảnh hưởng đến an ninh quốc gia. Sắp tới đây, Tập Cận Bình sẽ gặp cảnh người Việt hải ngoại “dàn chào” hắn và chắc chắn điều này sẽ làm cho hắn nhớ mãi không bao giờ quên.

Ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam chỉ muốn người Việt Nam trong nước trở thành một bầy cừu ngoan ngoãn và dùng đủ mọi hình thức để trấn áp bà con. Chúng ta không thể cứ khoanh tay mãi trước những trò khốn nạn này cùa bè lũ ngụy tà quyền Cộng Sản Việt Nam.

Phi Vũ

Ngày 2 tháng 6 năm 2013

Dat Nguyen Chỉ có bọn tay sai Tàu Cộng đàn áp người yêu nước Việt Nam ! 
Nếu anh ko là bọn tay sai Tàu Cộng, anh sẽ ko đàn áp người yêu nước Việt Nam !
Anh Nguyen chỉ một con đường duy nhất để người VN có được tự do và đồng lòng đánh đuổi quân xâm lược Trung Cộng: giải thể đảng cộng sản việt gian này. Và đến hôm nay, nếu ai còn muốn hòa hợp hòa giải với VC, hay hy vọng vào một diễn tiến như HP 7 thì có thể unfriend với tôi.
Hoang Nguyen Phi Vũ kết luận: "Ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam chỉ muốn người Việt Nam trong nước trở thành một bầy cừu ngoan ngoãn và dùng đủ mọi hình thức để trấn áp bà con. Chúng ta không thể cứ khoanh tay mãi trước những trò khốn nạn này cùa bè lũ ngụy tà quyền Cộng Sản Việt Nam." (hết trích)

Đồng ý Đảng và Nhà Nước XHCN đã thành công trong việc dập tắt mọi chống đối trong nước bằng mọi quỷ kế và phương tiện có sẵn trong tay chúng như: quyền hành, luật lệ, bạo lực, ám sát, thể chế, công an, quân đội, cùng các đảng viên tham quyền cố vị của chúng.

Nhụng chỉ có một giải pháp duy nhất là nhân dân phải quyết tâm đứng lên lật đổ bạo quyền việt gian cộng sản bằng mọi cách mình có trong tay mà thôi. Ngày nào nhân dân ta còn ươn hèn chấp nhận sống dưới ách thống tri của Đảng và Nhà Nước XHCN thì đừng trông mong chế độ cộng sản đương thời sụp đổ!! Phải đứng dậy, phải vùng lên lật đổ lũ cộng nô chỉ biết hèn với giặc, ác với dân.
Sờ Ơn Sơn Sao chống Tàu xâm lược cũng bị bắt à,vô lý. Ai lại đi đánh người nhà mình.
Pioneer Hoang Anh Người nhà mình bị đánh, nhưng kẻ đánh mình không phải người nhà mình ông ạ. Đó là bọn Hán cẩu!









 

No comments:

Post a Comment