THẾ GIỚI VÀ VIỆT NAM
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trong ván bài thôn tính Việt Nam của Trung Quốc
Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng chờ để đón tiếp Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình tại Hà Nội, ngày 5/11/2015.
15.01.2016
Trong cuộc chiến giành chức Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam tại Đại
hội XII của đảng này nhóm họp chính thức vào ngày 21/1 tới, Thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng đã thảm bại trên các “mặt trận’”: đạo đức (tham nhũng
nghiêm trọng, dùng quyền lực làm giàu cho người trong gia đình, cài đặt
con cáii vào các vị trí quyền lực theo kiểu “gia đình trị”…), kinh tế
(các tập đoàn kinh tế Vinashin, Vinalines do Thủ tướng trực tiếp lập ra
và điều hành sụp đổ tan tành, tài chính quốc gia cạn kiệt dẫn đến mức
chính phủ phải vay quốc tế để đảo nợ…). Vì vậy, Nguyễn Tấn Dũng và phe
ông ta chỉ còn bấu víu vào lá bài “chống Trung Quốc, bảo vệ độc lập và
chủ quyền lãnh thổ Việt Nam”. Thế nhưng, oái ăm thay, đây lại chính là
tử huyệt lớn nhất của Nguyễn Tấn Dũng vì mọi chứng cứ đều cho thấy
Nguyễn Tấn Dũng không chỉ nhất thời bán nước cho Trung Quốc mà nghiêm
trọng hơn, thực hiện hành vi phản bội Tổ quốc này một cách có hệ thống.
Chống Trung Quốc ảo nhưng bán nước cho Trung Quốc thật
Trong bài trả lời phóng viên quốc tế tại Philippines ngày 21/5/2015, tức gần 3 tuần sau khi Trung Quốc ngang nhiên cắm giàn khoan Hải Dương-981 trong vùng biển Việt Nam, Thủ tướng Nguyễn
Tấn Dũng tuyên bố: “Chủ quyền lãnh thổ, chủ quyền biển đảo là thiêng
liêng, nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận
lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó… Việt Nam
chúng tôi đang cân nhắc các phương án để bảo vệ mình, kể cả phương án
đấu tranh pháp lý, theo luật pháp quốc tế.”
Nguyễn Tấn Dũng và phe ông ta chỉ còn bấu víu vào lá bài “chống Trung
Quốc, bảo vệ độc lập và chủ quyền lãnh thổ Việt Nam”. Thế nhưng, oái ăm
thay, đây lại chính là tử huyệt lớn nhất của Nguyễn Tấn Dũng vì mọi
chứng cứ đều cho thấy Nguyễn Tấn Dũng không chỉ nhất thời bán nước cho
Trung Quốc mà nghiêm trọng hơn, thực hiện hành vi phản bội Tổ quốc này
một cách có chủ ý.
Thế là ngay lập tức đã dậy lên một làn sóng tụng ca Nguyễn Tấn Dũng, kể
cả trong giới đấu tranh dân chủ ở Việt Nam, nào là “Thủ tướng là khí
phách Việt Nam”, nào là “Thủ tướng là anh hùng dân tộc”, “phát biểu của
Thủ tướng có giá trị như một lời hô thoát Trung”. Thậm chí có người mơ
nghĩ đây là “đèn xanh” cho tự do biểu tình để bày tỏ lòng ái quốc trước
thảm họa mất nước….
Thế nhưng phẫn uất thay cho những người Việt Nam yêu nước thơ ngây (nếu
quả thực như vậy), việc Nguyễn Tấn Dũng “chống Trung Quốc” hoàn toàn là
“ảo”.
Điều dễ nhận thấy nhất là cái tên “Trung Quốc” thậm chí “giàn khoan Hải
Dương-981” đã không hề xuất hiện trong tuyên bố của Nguyến Tấn Dũng.
Không dám vạch mặt, chỉ tên kẻ xông vào cướp nhà mình thì sao có thể là
“anh hùng”, là “khí phách”!
Còn nếu “chín bỏ làm mười”, cứ cho là Nguyễn Tấn Dũng nói bóng gió đến
Trung Quốc đi thì “nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng
này để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó”
không thể là không hành động, không thể không “đấu tranh pháp lý theo
luật pháp quốc tế” như Dũng đã tuyên bố.
Thế nhưng như mọi người đã thấy, cho đến nay Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng
đã không hề có lá đơn nào khởi kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế trong
khi nước này không ngừng bồi đắp các đảo và bãi đá ngầm chiếm được của
Việt Nam ở biển Đông thành các căn cứ quân sự, liên tục cho tàu thuyền
đâm chìm các tàu thuyền của ngư dân Việt Nam và mới đây nhất, liên tục
xâm phạm không phận của Việt Nam...
Chẳng những thế, Luật Biển Việt Nam khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa được Quốc hội Việt Nam
thông qua ngày 21/6/2012 nhưng đã 3 năm rưỡi trôi qua mà Thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng vẫn kiên quyết không ban hành nghị định hướng dẫn thi
hành. Nói cách khác, Nguyễn Tấn Dũng bằng thủ thuật hành chính đã vô
hiệu hóa văn bản pháp lý quan trọng nhất của Nhà nước Việt Nam khẳng
định Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam!
Một sự thật hiển nhiên là trong khi Nguyễn Tấn Dũng đã không cho người
dân Việt Nam và thế giới một cơ hội nào để được “một thấy” sau khi đã
“trăm nghe” về lập trường “chống Trung Quốc” hay “thoát Trung” của ông
ta thì Việt Nam đã bị Nguyễn Tấn Dũng trong hai nhiệm kỳ Thủ tướng của
mình quẳng thẳng thừng vào miệng con trăn phàm ăn có tên “bành trướng
Trung Quốc”.
Luật Biển Việt Nam khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với các quần
đảo Hoàng Sa và Trường Sa được Quốc hội Việt Nam thông qua ngày
21/6/2012 nhưng đã 3 năm rưỡi trôi qua mà Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vẫn
kiên quyết không ban hành Nghị định hướng dẫn thi hành. Nói cách khác,
Nguyễn Tấn Dũng bằng thủ thuật hành chính đã vô hiệu hóa văn bản pháp lý
quan trọng nhất của Nhà nước Việt Nam khẳng định Hoàng Sa và Trường Sa
là của Việt Nam!
Về lãnh thổ, hầu hết những khu vực xung yếu về an ninh – quốc phòng của
Việt Nam đã bị Trung Quốc chiếm cứ dưới vỏ bọc các dự án kinh doanh.
Dọc biển thì từ Quảng Ninh (Nhiệt điện Mông Dương 2 tại Cẩm Phả, khu
công nghiệp Texhong Hải Hà tại Móng Cái…), Hải Phòng (Nhiệt điện Thủy
Nguyên…), Hà Tĩnh (khu công nghiệp Fomosa gồm cảng Vũng Áng và cảng
nước sâu Sơn Dương tại Kỳ Anh), Quảng trị (Công ty chăn nuôi tại Cửa
Việt) cho đến Khu du lịch mũi Cửa Khẻm ở chân đèo Hải Vân (Thừa Thiên -
Huế), các khu Trung Quốc dọc bờ biển Đà Nẵng, Bình Định (Khu kinh tế Nhơn Hội tại Quy Nhơn, Tuy Phước, Phù Cát), Bình Thuận (Nhiệt điện tại Vĩnh Tân),
Ninh Thuận (Nhà máy titan tại Sơn Hải), Trà Vinh (Nhà máy nhiệt điện
Duyên Hải) … Trên đất liền thì từ Cao Bằng, Lào Cai, Nghệ An, Hà Tĩnh
cho đến Tây Nguyên, địa bàn chiến lược bậc nhất của Việt Nam (Nhà máy
khai thác bauxite tại Nhân Cơ, Tân Rai)… Cộng vào đó là khoảng 400 ha
rừng phòng hộ, rừng đầu nguồn cho thuê 50 năm.
Nghiêm trọng không kém là cùng với sự chiếm cứ này là thủ đoạn Hán hóa
dân cư khi người Trung Quốc lấy vợ Việt, sinh con đẻ cái…. Đích thân
Nguyễn Tấn Dũng còn nới rộng biên độ Hán hóa đó khi chỉ đạo chính quyền
Hà Tĩnh cho Trung Quốc thuê Vũng Áng 70 năm thay vì 50 năm theo quy định
của Luật Đất đai!
Về kinh tế, Việt Nam lệ thuộc Trung Quốc hầu như toàn bộ. Nhập siêu từ
Trung Quốc đã tăng gần gấp đôi, từ 15,9% vào 2005 (năm trước khi Nguyễn
Tấn Dũng làm Thủ tướng) với 2,67 tỷ USD lên tới 29,8% vào năm 2015 với
32,3 tỷ USD trong khi 90% các dự án kinh tế trọng điểm quốc gia (công
trình điện, khai khoáng, dầu khí, luyện kim, hóa chất…) đều nằm trong tay nhà thầu Trung Quốc. Việc đồng Nhân dân tệ hiện khuynh đảo thị trường tài chính Việt Nam chỉ là hệ quả tất yếu của tình trạng này mà thôi.
Về mặt môi trường, Việt Nam bị hủy hoại nghiêm trọng vì các dự án của
Trung Quốc sử dụng các công nghệ gây ô nhiễm, đã bị đào thải ở ngay
Trung Quốc (khai thác bauxite với công nghệ “thải ướt", luyện thép lò
đứng, nhiệt điện …).
Về văn hóa - xã hội, dân tộc Việt Nam đang đối mặt với cái chết được báo
trước với việc Chính phủ Việt Nam rắp tâm xóa bỏ môn lịch sử trong
trường học cũng như với đủ loại thực phẩm độc hại được nhập ồ ạt từ
Trung Quốc giết dần, giết mòn các thế hệ người Việt Nam cả hiện tại lẫn
tương lai.
……
Cho dù nhất trí rằng nhà cầm quyền mà tham tàn thì trước sau gì cũng
dâng lợi ích, thậm chí chủ quyền, lãnh thổ quốc gia cho ngoại bang,
người đọc không thể tự hỏi tại sao Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng lại có thể
bán nước cho Trung Quốc một cách bài bản đến như vậy!? Người viết bài
này xin trả lời ngay rằng do có bài bản, tức không phải là hành vi của
một kẻ tham tàn tự phát, nên hành vi bán nước của Nguyễn Tấn Dũng chỉ có
thể là sản phẩm của một “điệp viên chiến lược” của Trung Quốc.
Việc những công dân Việt Nam lên tiếng chống Trung Quốc xâm lược bị
chính quyền đàn áp khốc liệt cũng không nằm ngoài cái logic bán nước cho
Trung Quốc của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ kiện Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ra tòa do đã ra
quyết định cho Trung Quốc khai thác bauxite tại Tây Nguyên xâm hại môi
trường, an ninh quốc gia – quốc phòng và văn hóa bản địa, yêu cầu chính
quyền công nhận liệt sĩ cho các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa hy sinh trong
chiến đấu chống Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa; blogger Phạm Viết Đào lên
án chính quyền quên lãng các liệt sĩ hy sinh trong chiến tranh biên
giới 1979 chống xâm lược Trung Quốc … đã bị bỏ tù; blogger Nguyễn Hữu
Vinh chủ trang Ba Sàm với những mục “Bá quyền Trung Quốc”, “Chủ quyền Hoàng Sa – Trường Sa” sắp bị đưa ra xét xử cùng với cộng sự Nguyễn Thị Minh Thúy sau hơn 20 tháng bị giam cầm...
Các cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược nhân tưởng niệm cuộc chiến
bảo vệ Hoàng Sa năm 1974, cuộc chiến biên giới 1979, cuộc chiến bảo vệ
Trường Sa 1988, rồi khi Trung Quốc cắm giàn khoan dầu Hải Dương-981
trong vùng biển Việt Nam, đâm chìm tàu, thuyền của ngư dân Việt Nam, cắt
cáp thăm dò dầu khí của Việt Nam… đều bị chính quyền cấm cản, đã không
ít người biểu tình bị đánh đập, bắt giam…
Đến đây, cho dù nhất trí rằng nhà cầm quyền mà tham tàn thì trước sau gì
cũng dâng lợi ích, thậm chí chủ quyền, lãnh thổ quốc gia cho ngoại
bang, người đọc không thể tự hỏi tại sao Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng lại
có thể bán nước cho Trung Quốc một cách bài bản đến như vậy? Người viết
bài này xin trả lời ngay rằng do có bài bản, tức không phải là hành vi
của một kẻ tham tàn tự phát, nên hành vi bán nước của Nguyễn Tấn Dũng
chỉ có thể là sản phẩm của một “điệp viên chiến lược” của Trung Quốc.
Điệp viên hoàn hảo của Trung Quốc
Tiểu sử Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
do Thông tấn xã Việt Nam đăng tải cho thấy Nguyễn Tấn Dũng chưa bao giờ
ra nước ngoài học tập và sinh sống. Thế nhưng vào năm 2009, trước khi
bị bắt về “Tội tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa
Việt Nam”, bản thân tôi đã được một sĩ quan quân đội nhiều lần tháp tùng
Nguyễn Tấn Dũng sang Trung Quốc cho biết: “Nguyễn Tấn Dũng nói tiếng
Trung Quốc rất thạo. Ngoài những buổi hop chính thức ra, Nguyễn Tấn Dũng
nói chuyện trực tiếp với người Trung Quốc mà không cần phiên dịch”!
Việc Nguyễn Tấn Dũng dấu nhẹm bản thân đã từng sống tại Trung Quốc cho
thấy quan hệ giữa Nguyễn Tấn Dũng và Trung Quốc phải ở “trên mức bình
thường” hay nói thẳng ra, Dũng đã được Trung Quốc tuyển mộ làm “điệp
viên chiến lược” có nhiệm vụ “chui sâu, leo cao” trong bộ máy quyền lực
của Việt Nam để phục vụ kế hoạch từng bước thôn tính Việt Nam của nước
này. Nói cách khác, Nguyễn Tấn Dũng và Trung Quốc phải giữ kín thông tin
về việc Dũng đã sống một thời gian tại Trung Quốc để không gây bất lợi
cho việc Dũng thực hiện “điệp vụ” này, nhất là trong bối cảnh người Việt
Nam luôn cảnh giác với Trung Quốc để không bị Bắc thuộc một lần nữa.
Lẽ dĩ nhiên, để một người Việt Nam ở giai đoạn “tiền internet” nói thông
thạo tiếng Trung Quốc thì chỉ có hai cách. Một là, sống trong khu phố
Tàu như Chợ Lớn. Hai là, học tập hay sinh sống ở Trung Quốc. Ngay cả học
tiếng Trung Quốc ở một trường chuyên ngoại ngữ cũng không thể nói thông
thạo vì đơn giản là không có môi trường giao tiếp. Do đó, chắc chắn
Nguyễn Tấn Dũng đã có một thời gian sống ở Trung Quốc bởi không có bằng
chứng nào cho thấy Dũng đã từng sống ở khu phố Tàu. Kết luận này được
củng cố với thông tin sau đây trên trang điện tử du học giới thiệu Đại học Bách Khoa Quế Lâm,
thành phố Quế Lâm, Quảng Tây, Trung Quốc: “Về quan hệ với Việt Nam Quế
Lâm là mốc son chứng nhận cho quan hệ hữu nghị Việt – Trung. Hơn nữa,
Quế Lâm từng là nơi sống và làm việc của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng,
nguyên phó thủ tướng Vũ Khoan và hơn 20 vị lãnh đạo cao cấp của
chính phủ Việt Nam”.
Thực vậy, chuyện ra nước ngoài nếu chính đáng thì không việc gì phải dấu. Chẳng hạn, trong tiểu sử cựu phó Thủ tướng Vũ Khoan trên Wikipedia có ghi rõ ông này được chính quyền Việt Nam gửi đi học tại "Dục tài học hiệu Nam Ninh” tại Quảng Tây, Trung Quốc.
Vì thế việc Nguyễn Tấn Dũng dấu nhẹm bản thân đã từng sống tại Trung
Quốc cho thấy quan hệ giữa Nguyễn Tấn Dũng và Trung Quốc phải ở “trên
mức bình thường” hay nói thẳng ra, Dũng đã được Trung Quốc tuyển mộ làm
“điệp viên chiến lược” có nhiệm vụ “chui sâu, leo cao” trong bộ máy
quyền lực của Việt Nam để phục vụ kế hoạch từng bước thôn tính Việt Nam
của nước này. Nói cách khác, Nguyễn Tấn Dũng và Trung Quốc phải giữ kín
thông tin về việc Dũng đã sống một thời gian tại Trung Quốc để không gây
bất lợi cho việc Dũng thực hiện “điệp vụ” này, nhất là trong bối cảnh
người Việt Nam luôn cảnh giác với Trung Quốc để không bị Bắc thuộc một
lần nữa.
Vấn đề là liệu việc Nguyễn Tấn Dũng quyết xóa bỏ Đảng Cộng sản Việt Nam để thiết lập độc tài cá nhân như tôi đã cảnh báo trên VOA ngày 11/10 năm ngoái có nằm trong kế hoạch của Trung Quốc không?
Mục tiêu của Trung Quốc là thôn tính Việt Nam, tối đa là sáp nhập, tối
thiểu là biến thành thuộc địa và để đạt mục tiêu này Trung Quốc phải
dựng lên cho được ở Việt Nam một chế độ tuân phục tuyệt đối Trung Quốc.
Với toan tính đó, nhất là trong bối cảnh chủ nghĩa cộng sản đã tan biến
cùng với sự sụp đổ của Liên Xô cách đây ¼ thế kỷ, một chế độ độc tài cá
nhân ở Việt Nam sẽ giúp Trung Quốc thôn tính Việt Nam nhanh hơn một chế
độ độc tài tập thể mà ở đây là chế độ độc tài của Đảng cộng sản Việt
Nam.
Phải khẳng định rằng Mao Trạch Đông và Ban lãnh đạo Cộng sản Trung Quốc
chưa bao giờ tin vào chủ nghĩa cộng sản đồng nhất với “Thế giới đại đồng
– Bốn phương vô sản đều là anh em” cả. Ngược lại, họ chỉ coi chủ nghĩa
cộng sản là công cụ giúp họ giành chính quyền ở trong nước và thực hiện
bành trướng Đại Hán. Chủ nghĩa thực dụng “đặc sắc Trung Quốc” này được
phát huy cao độ với thuyết “bất kể mèo trắng hay mèo đen miễn là bắt
được chuột” của Đặng Tiểu Bình. Thành ra, mục tiêu của Trung Quốc là
thôn tính Việt Nam, tối đa là sáp nhập, tối thiểu là biến thành thuộc
địa và để đạt mục tiêu này Trung Quốc phải dựng lên cho được ở Việt Nam
một chế độ tuân phục tuyệt đối Trung Quốc. Với toan tính đó, nhất là
trong bối cảnh chủ nghĩa cộng sản đã tan biến cùng với sự sụp đổ của
Liên Xô cách đây ¼ thế kỷ, một chế độ độc tài cá nhân ở Việt Nam sẽ giúp
Trung Quốc thôn tính Việt Nam nhanh hơn một chế độ độc tài tập thể mà ở
đây là chế độ độc tài của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Thực vậy, độc tài cá nhân thì hành vi, kể cả bán nước, không bị kiểm
soát, ngăn cản bởi bất cứ ai. Do đó để thực hiện mục tiêu thôn tính Việt
Nam, nhất là trong tình hình hiện nay khi biết chiêu lừa “đại cục – xã
hội chủ nghĩa” của mình không còn hiệu nghiệm ngay cả đối với những
thành phần giáo điều nhất trong ban lãnh đạo Cộng sản Việt Nam, Trung
Quốc giật dây Nguyễn Tấn Dũng tiến hành giải tán đảng cộng sản để thiết
lập độc tài cá nhân.
Cụ thể là, một khi Nguyễn Tấn Dũng thành công trong “đảo chính Đảng” thì
kịch bản “thôn tính Việt Nam” của Trung Quốc sẽ là như sau:
Ngay lập tức, tấn công đánh chiếm nốt phần còn lại của quần đảo Trường Sa của Việt Nam;
Tiếp theo, đưa quân và kèm theo đó là dân ồ ạt vào Việt Nam để thuộc địa
hóa Việt Nam rồi tiến tới sáp nhập Việt Nam vào hẳn Trung Quốc. Để thực
hiện màn chót Hán hóa này Nguyễn Tấn Dũng hoặc kẻ ”kế vị” Dũng sẽ cho
di dân Trung Quốc nhập tịch Việt Nam đủ để đưa Việt Nam thành một bộ
phận lãnh thổ Trung Quốc trong khuôn khổ của một cuộc “trưng cầu ý dân”,
y hệt cách thức Nga đã tiến hành ở Crimea để sáp nhập lãnh thổ này của
Ukraine vào Nga.
Việc Nguyễn Tấn Dũng là “điệp viên chiến lược” của Trung Quốc còn lộ rõ
qua cung cách nước này xây dựng và đánh bóng “uy tín” cho Dũng trong mắt
người Việt Nam nói chung, các đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam nói
riêng, nhất là khi Đại hội XII của đảng này đang đến gần.
Độc tài cá nhân thì hành vi, kể cả bán nước, không bị kiểm soát, ngăn
cản bởi bất cứ ai. Do đó để thực hiện mục tiêu thôn tính Việt Nam, nhất
là trong tình hình hiện nay khi biết chiêu lừa “đại cục – xã hội chủ
nghĩa” của mình không còn hiệu nghiệm ngay cả đối với những thành phần
giáo điều nhất trong ban lãnh đạo cộng sản Việt Nam, Trung Quốc giật dây
Nguyễn Tấn Dũng tiến hành giải tán đảng cộng sản để thiết lập độc tài
cá nhân.
Trước hết, do nắm được đặc điểm “chống Trung Quốc” của người Việt Nam
nên Trung Quốc không ngần ngại dán cho Nguyễn Tấn Dũng cái nhãn “chống
Trung Quốc” và qua đó “lập lờ đánh lận con đen”, làm mọi người hiểu rằng
các đối thủ của Dũng trong ban lãnh đạo Việt Nam là “Lê Chiêu Thống”,
là “bán nước cho giặc”. Lời bình sau đây của tờ Tuần báo Bắc Kinh số ra
ngày 9/6/2015 là một ví dụ:“Trong khi những người ủng hộ Trung
Quốc nhấn mạnh tầm quan trọng của quan hệ hữu nghị Việt – Trung thì một
số lãnh đạo cấp cao mà đại diện là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng lại đặt lợi
ích quốc gia lên trên tất cả mọi thứ khác, một quan điểm kích thích chủ
nghĩa dân tộc và những người trẻ tuổi”!
Trung Quốc cũng bày cho Dũng kế “nói mà không làm” và Dũng đã thực hiện
thành thục khi đưa ra những phát ngôn đượm màu “Sát Thát” như tại
Philippines ngày 21/5/2105 mà trên tôi đã đề cập.
Ngoài ra, vận dụng “khổ nhục kế” của tổ tiên, Trung Quốc giúp Dũng lập
cả chục “trang điện tử ảo” (không có tên và địa chỉ thực địa của ban
biên tập) mang tên “Nguyễn Tấn Dũng Thủ tướng nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” (nguyentandung.org) hừng hực “thoát Trung”, thậm chí với avatar “Khởi kiện Trung Quốc”
cốt lấy cho Dũng phiếu vào vị trí Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam từ
những ủy viên Trung ương Đảng đương nhiệm cũng như của những đại biểu
dự Đại hội XII của Đảng có tinh thần dân tộc. Chẳng hạn bài “Người đứng dậy thay tiếng nói của hơn 90 triệu dân Việt Nam”
đăng ngày 31/12/2015 có câu:“Chưa có một phát biểu mạnh mẽ nào lên
tiếng về vấn đề này ngoại trừ tuyên bố của Thủ tướng Chính phủ Nguyễn
Tấn Dũng ‘không đánh đổi chủ quyền lấy hữu nghị viển vông’“!
Không chỉ bằng lời nói, vẫn theo “khổ nhục kế”, Trung Quốc còn phối hợp
với Nguyễn Tấn Dũng tạo sự kiện để tối đa hóa ấn tượng về một “Nguyễn
Tấn Dũng chống Trung Quốc” mà ở đây là tổ chức các cuộc đập phá quy mô
lớn gọi là nhằm vào các doanh nghiệp Trung Quốc ở Bình Dương và Vũng
Áng, Hà Tĩnh, dưới chiêu bài phản đối Trung Quốc cắm giàn khoan Hải
Dương-981 trong vùng biển Việt Nam. Thực vậy, các cuộc đập phá đã diễn
ra với sự tham gia của cả vạn người mà lạ lùng thay, không hề có sự can
thiệp của công an vốn luôn thường trực “chống bạo loạn” trong gần suốt
thời gian diễn ra các sự kiện đó và cũng chỉ có 2 doanh nghiệp của Trung
Quốc bị thiệt hại trong tổng số hơn 460 doanh nghiệp nước ngoài bị đập
phá. Nhân đây cũng phải nói rằng việc tạo ra các cuộc “bạo loạn” này là
“nhất cử lưỡng tiện”, vừa lấy điểm “ái quốc” cho Nguyễn Tấn Dũng vừa làm
các doanh nghiệp nước ngoài không phải Trung Quốc sợ mà rút khỏi Việt
Nam và như thế, “bất chiến tự nhiên thành”, các doanh nghiệp Trung Quốc
sẽ “một mình một chợ” mà lũng đoạn kinh tế Việt Nam.
Kết luận lại, thảm họa Bắc thuộc mới mang tên “Nguyễn Tấn Dũng” đã hoàn
toàn lộ sáng và nếu nó không bị chặn đứng kịp thời, ngay tại Đại hội XII
của Đảng cộng sản Việt Nam diễn ra trong 1 tuần nữa, thì toàn dân Việt
Nam sẽ không còn con đường nào khác là vùng lên để tự cứu lấy mình để
rồi tiếp đó dựng nên một Việt Nam thực sự Độc lập, Dân chủ, Nhân quyền
và Toàn vẹn lãnh thổ.
Cuối cùng, nhằm tạo “cú hích chiến lược” cho “điệp viên chiến lược” của
mình trong cuộc đua nước rút giành vị trí đứng đầu Đảng Cộng sản Việt
Nam, Chủ tịch nước kiêm Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc Tập Cận
Bình trong chuyến thăm Việt Nam đầu tháng 11/2015, ngay trước thềm Đại
hội XII của đảng này không kể những cái ôm hôn thắm thiết dành riêng cho
Nguyễn Tấn Dũng, đã chỉ mời một mình nhân vật này sang thăm Trung Quốc
trong khi Tập sang Việt Nam là theo lời mời của Tổng Bí thư Đảng Nguyễn
Phú Trọng và Chủ tịch nước Trương Tấn Sang.
Kết luận lại, thảm họa Bắc thuộc mới mang tên “Nguyễn Tấn Dũng” đã hoàn
toàn lộ sáng và nếu nó không bị chặn đứng kịp thời, ngay tại Đại hội XII
của Đảng Cộng sản Việt Nam diễn ra trong 1 tuần nữa, thì toàn dân Việt
Nam sẽ không còn con đường nào khác là vùng lên để tự cứu lấy mình để
rồi tiếp đó dựng nên một Việt Nam thực sự Độc lập, Dân chủ, Nhân quyền
và Toàn vẹn lãnh thổ.
*Các bài viết được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
THÔNG TIN & BÌNH LUẬN VỀ VIỆT CỘNG
Sẽ có bất ngờ phút chót ở Đại hội 12?
Việt Hà, phóng viên RFA
2016-01-14
2016-01-14
Hội nghị trung ương 14 Đảng cộng sản Việt Nam vừa kết thúc trước đại hội
đảng chỉ một tuần với một loạt các quyết định cần phải được đưa ra,
trong đó có những quyết định liên quan đến nhân sự quan trọng, trong bối
cảnh có những căng thẳng ngay trong nội bộ đảng. Giáo sư Carl Thayer,
chuyên gia về Việt Nam, thuộc trường đại học New South Wales, Australia,
nhận định sức ép về thời gian chính là sức ép về thỏa hiệp trong việc
lựa chọn nhân sự của đại hội lần này. Ông cũng nhận định, rất có thể sẽ
có những kết quả ngạc nhiên ở cuối kỳ đại hội đối với nhiều người. Việt
Hà của đài chúng tôi có cuộc phỏng vấn với Giáo sư Carl Thayer về vấn đề
này.
Căng thẳng trong nội bộ đảng có tiếp tục?
Trước hết nói về những thông tin liên quan đến việc lựa chọn nhân sự
cho 4 vị trí đứng đầu của Đảng Cộng sản nhiệm kỳ tới, giáo sư Carl
Thayer cho biết:
GS Carl Thayer: Thông tin duy nhất mà tôi nghe được là bộ chính
trị đã đề nghị lên Ban chấp hành trung ương hội nghị 14 cho phép gia hạn
thêm 1 năm tại chức đối với Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và trong lúc
đó thì họ sẽ tìm người thay thế. Điều này cũng tương tự như hồi năm 1996
khi tổng bí thư Đỗ Mười được yêu cầu ở lại thêm nửa nhiệm kỳ và sau đó
khoảng hơn một năm thì ông Lê Khả Phiêu lên thay. Cho nên điều này đã có
tiền lệ. Nhưng Bộ Chính trị đa phần không ủng hộ Nguyễn Tấn Dũng. Họ đã
muốn kỷ luật ông Dũng trước kia nhưng Ban chấp hành trung ương đã cứu
ông ta cho nên cho đến giờ vẫn chưa rõ là liệu ông Dũng có còn duy trì
được sự ủng hộ từ Ban chấp hành trung ương hay không. Về danh sách các
ứng cử viên thì Việt Nam giữ bí mật rất kỹ nhưng các trang blog, trang
mạng thì có rất nhiều bình luận, và đồn đoán nhưng tôi chưa nghe được gì
cụ thể ngoài một số tên như ông Tô Lâm, thứ trưởng bộ công an hiện tại
có nhiều khả năng sẽ là bộ trưởng bộ này, và ông Trần Đại Quang là Bộ
trưởng bây giờ sẽ có chức cao hơn trong đảng cộng sản.
Nếu Nguyễn Tấn Dũng được bầu làm Tổng Bí Thư thì ông ta sẽ chọn một người của mình làm Thủ tướng. Người khác sẽ nói nếu như vậy thì ông ta quá mạnh nhưng cuối cùng thì phía bên kia thuộc bên Tổng bí thư cũng sẽ nhận được một vị trí cho nên là sẽ cân bằng.
-GS Carl Thayer
Việt Hà: Nếu đúng là ông Trọng ở lại thêm 1 năm nữa thì theo ông nguyên nhân vì sao đảng cộng sản Việt Nam lại có sự lựa chọn này?
GS Carl Thayer: Điều này chắc là do những bế tắc. Từ lâu đã có
những đồn đoán là ông Nguyễn Tấn Dũng đang tìm kiếm cơ hội trở thành
tổng bí thư và điều này là chưa có tiền lệ. Ông ta sẽ phải về hưu cùng
với một số ủy viên Bộ chính trị khác là những người đã quá 65 và đã phục
vụ hai nhiệm kỳ. chưa từng bao giờ trong lịch sử của các đại hội đảng
cộng sản Việt Nam khi mà một quan chức cấp cao như thế rời khỏi chức vụ
và lấy một chức vụ cao khác trong 4 vị trí cao nhất của đảng. Đã có một
liên minh được hình thành xung quanh Tổng Bí thư và Chủ tịch nước để
chặn ông Dũng… Có nhưng thông tin nói về gia đình ông, về tham nhũng…
nói chung là rất nhiều những điều phức tạp để nhắm vào ông nhằm tìm ra
những điểm yếu của ông.
Việt Hà: Ông cũng đã nói đến gần đây về sự thay đổi trong bầu
chọn nhân sự mới của Đảng mà theo đó các ứng cử viên không được bầu bởi
ban chấp hành trung ương ở hội nghị mà phải do ban chấp hành trung ương
khóa cũ đề cử. Theo ông tại sao lại có sự thay đổi này?
GS Carl Thayer: Thay đổi này đến từ chỉ thị 244 của bộ chính trị
quy định rằng một người không thể là ứng cử viên của ban chấp hành trung
ương trừ khi người đó đã được ban chấp hành trung ương cũ chấp nhận là
ứng cử viên.
Theo tôi được nghe thì vấn đề này đáng ra đã phải được tranh luận rất
gay gắt tại hội nghị 14. Ở đại hội đảng trước, trước khi chỉ thị này
được đưa ra, các đại biểu có quyền đề nghị ứng cử viên và họ đã làm vậy
và có một số người đã được đề bạt bao gồm cả con trai thủ tướng. Cho nên
hệ thống của những người cũ vẫn muốn kiểm soát sự chuyển giao. Trong
hai đại hội đảng trước, các đại biểu đề nghị họ được quyền có tiếng nói,
sử dụng cái gọi là tập trung dân chủ để nói rằng chúng tôi được bầu
chọn dân chủ và chúng tôi có quyền, chúng tôi không muốn chỉ có một lựa
chọn cho chức Tổng Bí Thư. Họ không được lựa chọn nhưng họ được quyền
bầu không chính thức. Sau đó thì 1.400 đại biểu đã bỏ phiếu bầu cho
những ứng cử viên làm tổng bí thư và bỏ phiếu cho ban chấp hành trung
ương mới và ban chấp hành trung ương mới được cung cấp một danh sách và
họ bỏ phiếu bầu chọn Bộ chính trị. Sau đó họ chọn một người làm Tổng Bí
Thư. Cuối cùng thì Nông Đức Mạnh đã được chọn. Cho nên một ứng cử viên
duy nhất đã được chọn. Vào lúc này thì vẫn chưa rõ là liệu tinh thần dân
chủ như trước kia sẽ xuất hiện ở đại hội này hay không. Như là một phản
ứng đối lại với việc kiểm soát chặt chẽ thì theo tôi Nguyễn Tấn Dũng
trong một bối cảnh mở và minh bạch sẽ có nhiều khả năng trở thành tổng
bí thư mới. Đó là một dự báo lớn từ tôi nhưng Việt Nam không mở như vậy,
ngoài ra thì hệ thống chính trị của Việt Nam cũng không phải là một hệ
thống mà người thắng cuộc được tất cả. Cho nên nếu Nguyễn Tấn Dũng được
bầu làm Tổng Bí Thư thì ông ta sẽ chọn một người của mình làm Thủ tướng.
Người khác sẽ nói nếu như vậy thì ông ta quá mạnh nhưng cuối cùng thì
phía bên kia thuộc bên Tổng bí thư cũng sẽ nhận được một vị trí cho nên
là sẽ cân bằng. Và cuối cùng thì căng thẳng trong nội bộ đảng vẫn sẽ
tiếp tục.
Sức ép về thời gian chính là sức ép về nhượng bộ
Việt Hà: Nếu ông Nguyễn Tấn Dũng được chọn như ông nói và ông
ta chọn một người của mình vào chức Thủ tướng thì theo ông ai là gương
mặt sáng giá cho vị trí này?
GS Carl Thayer: Tôi nói điều khác hẳn với nhiều người khác nghĩ.
Tôi nghĩ là nếu mà ông ta được chọn làm Tổng Bí Thư và ông ta được làm
theo cách của mình thì sẽ có rất nhiều những mặc cả dữ dội và trao đổi
giữa hai phía. Sẽ rất có thể người được chọn không phải là người mà ông
ta muốn. Chúng ta nghe những cái tên như Nguyễn Xuân Phúc rồi Nguyễn
Thiện Nhân. Một khi họ đã quyết định được người nào làm Tổng Bí Thư rồi
thì họ sẽ tính đến những vị trí khác để đạt được sự cân bằng. Trong
trường hợp họ gia hạn thời gian tại chức cho ông Tổng Bí thư thì đây sẽ
là một bước đi sai lầm cho Việt Nam vì Việt Nam cần phải hội nhập với
quốc tế. Cộng đồng quốc tế muốn có một sự đảm bảo về hướng đi sắp tới
của Việt Nam… Về phần Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khi ở chức lãnh đạo của
mình ông đã đề bạt những quan chức trẻ tuổi hơn và được đào tạo ở phương
Tây, những người đã được thử thách ở địa phương. Văn phòng của Thủ
tướng trở nên có quyền lực hơn, các bộ cũng có thêm quyền lực hơn so với
trước kia.
Việt Hà: Nếu đúng là ông Trọng ở lại thì Việt Nam sẽ có thay đổi gì và thách thức gì?
Cho nên sức ép về thời gian chính là sức ép về nhượng bộ. Họ có bế tắc nhưng họ phải lựa chọn khi thời hạn đến… cho nên sẽ có ngạc nhiên hay không? Theo tôi có thể có.
-GS Carl Thayer
GS Carl Thayer: Trong trường hợp như vậy thì sẽ là một sự tiếp
tục của bế tắc… bộ chính trị của Việt Nam có 16 người trong đó 7 người
sẽ ở lại, 2 người còn quá trẻ tức còn quá mới, ít nhất 5 người cho 4 vị
trí cao nhất, và đó là điểm sai trong hệ thống của Việt Nam vì nó giống
như là một người ở vị trí được đề bạt vào chức mà anh ta không thể đảm
đương nổi nên khi chọn những người vào vị trí quan trọng như Thủ tướng
hay Chủ tịch Quốc hội thì sẽ là một trong những người trẻ như Nguyễn Thị
Kim Ngân chẳng hạn. Bằng việc đợi thêm một năm nữa, họ sẽ phải tìm một
người cho vị trí Tổng Bí Thư, phải chọn người từ danh sách các ủy viên
Bộ chính trị mới nhưng họ phải trì hoãn thì liệu Việt Nam có muốn hòa
nhập, liệu họ có thể chấp nhận ngoại lệ cho một người có thể mang vào
văn phòng của Tổng Bí Thư những khả năng mới. Có thể là trừ trường hợp
Đỗ Mười, chưa có một ai trong vị trí Tổng Bí Thư bao gồm cả Tổng Bí Thư
hiện tại có kiến thức về kinh tế thế giới. Nguyễn Phú Trọng cũng đã làm
một điều trong di sản của mình là ông đã đến phòng bầu dục, người tiền
nhiệm của ông đến Australia, ông đến thăm Nhật Bản, châu Âu. Nhưng điều
tôi muốn nói là các nước dân chủ khác không có hệ thống 1 đảng tương ứng
đã bắt đầu chấp nhận vai trò của Tổng bí thư đảng cộng sản ở Việt Nam.
Điều này không nên để bị bỏ phí phạm. Tổng Bí Thư không thể là một người
chỉ nói với những trang giấy viết sẵn cho mình mà phải là người có thể
hành động độc lập, thực hành quyền lực của mình như là một lãnh đạo thực
sự thay vì chỉ phản ánh những lợi ích nội địa. Cho nên đối với Việt
Nam, (nếu Trọng được ở lại thêm 1 năm) thì đó sẽ là một năm mất đi, một
sự đình trệ trong khi họ cố tìm người mới cho chức Tổng Bí Thư.
Việt Hà: Ngoài hai gương mặt Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng, ông còn thấy những gương mặt sáng giá nào khác cho chức Tổng Bí Thư?
GS Carl Thayer: Trước đó đã có các gương mặt như Phạm Quang Nghị
nhưng ông ta cũng không làm được gì, rồi Trần Đại Quang có nhiều khả
năng trong rada quan sát của tôi nhưng theo tôi ông ta đại diện quá mức
cho phía bảo thủ, nắm quyền kiểm soát an ninh, và điều này làm cho các
lãnh đạo khác lo lắng. Cho nên câu trả lời của tôi là tôi không thực sự
thấy ai cả. Nhưng mà chúng ta cũng không thể biết được. Ngay trong đảng
thôi đã có ai trước đó nghĩ rằng ông Nguyễn Phú Trọng, người đứng đầu
trường học viện chính trị quốc gia Hồ Chí Minh sẽ là một Tổng Bí Thư.
Việt Hà: Theo ông thì liệu chúng ta có nên trông đợi một sự bất ngờ vào cuối đại hội lần này không?
GS Carl Thayer: Theo tôi trong nội bộ đảng cũng có đủ sự đa đảng
để tôi có thể nói là có thể sẽ có sự ngạc nhiên vào cuối đại hội. Chúng
ta không thể biết được với những gì đang diễn ra, chúng ta có đại hội
sắp diễn ra rồi lại đến Tết cho nên họ hoặc là phải có kết quả bây giờ
hoặc phải đẩy lùi lại đến tháng 3. Cho nên sức ép về thời gian chính là
sức ép về nhượng bộ. Họ có bế tắc nhưng họ phải lựa chọn khi thời hạn
đến… cho nên sẽ có ngạc nhiên hay không? Theo tôi có thể có.
Việt Hà: Xin cảm ơn ông đã dành cho chúng tôi buổi phỏng vấn.
No comments:
Post a Comment