TÂN TỬ LĂNG * CỘNG SẢN VÀ TƯ BẢN
Tháng
11-20002, Đại hội 16 ĐCSTQ đề ra Đảng phải đại diện cho yêu cầu phát
triển của lực lượng sản xuất tiên tiến, đại diện cho phương hướng
tiến lên của văn hoá tiên tiến và đại diện cho lợi ích căn bản của
đông đảo nhân dân Trung Quốc. Trên thực tế, đây là cương lĩnh của chủ
nghĩa xã hội dân chủ. Từ khi đề ra “Ba đại diện” đến nay, để phòng
ngừa “phái tả” công kích, về tuyên truyền đã tìm mọi cách hạ thấp,
làm cho nó trở nên mơ hồ, nên đông đảo nhân dân không hiểu được hàm
nghĩa sâu xa của vấn đề trên. Ý nghĩa mới mẻ của tư tưởng quan trọng
này là: đoàn kết giai cấp tư sản, xây dựng chủ nghĩa xã hội. Lực
lượng sản xuất tiên tiến ở Trung Quốc giai đoạn hiện nay là kinh tế
tư nhân, đại diện cho yêu cầu phát triển của “lực lượng sản xuất tiên
tiến” là đại diện cho yêu cầu phát triển của họ. Đây là sự kế thừa
phần đúng đắn trong “Tuyên ngôn Đảng cộng sản” (chính “Tuyên ngôn
Đảng cộng sản” khẳng định giai cấp tư sản đại diện cho lực lượng sản
xuất tiên tiến) và vượt qua phần sai lầm trong tuyên ngôn, là từ gốc
rễ, từ cội nguồn sửa lại cái sai, trở lại cái đúng trong tư tưởng chỉ
đạo của Đảng, ẩn chứa sự bao dung, bảo hộ và định vị mới đối với
giai cấp tư sản, người đại diện cho lực lượng sản xuất tiên tiến.
Quan chức địa phương các cấp hiểu thấu tinh thần của cấp trên, dám
mạnh tay phát triển kinh tế tư nhân ở khu vực mình. Do sự trói buộc
của ý thức hệ “tả” khuynh, không dám thừa nhận như vậy là phát triển
chủ nghĩa tư bản. Doanh nghiệp trẻ Lục Dực Chương thành lập “Công ty
hữu hạn cố vấn khả năng cạnh tranh nhà tư bản Thượng Hải”, do làm
trái với quy tắc ngầm “được làm, không được nói”, đưa ba chữ “nhà tư
bản” vào tên xí nghiệp, khi đăng ký, bị Cục quản lý hành chính công
thương Thượng Hải bác bỏ. Lục Dực Chương không chịu, kiện lên Toà án
nhân dân Khu Từ Hội. Quan chức Cục công thương mang theo cuốn “Từ hải”
đối chất trước công đường, luận chứng tính phi pháp của “nhà tư
bản”. Toà án phán quyết duy trì quyết định của bị cáo. Ý thức hệ cứng
nhắc đã cản trở sự giao lưu giữa đường lối, cương lĩnh của Đảng với
nhân dân như vậy đấy. Cuốn sách này phải triệt để công khai nói rõ một
số vấn đề có thể hiểu ý mà không được nói ra được làm không được
nói, muốn quần chúng đi theo nhưng lại không nói rõ với quần chúng,
chủ yếu là vấn đề đi con đường chủ nghĩa xã hội dân chủ, phát triển
kinh tế tư bản chủ nghĩa ở Trung Quốc giai đoạn hiện nay.
Giai
cấp tư sản đại diện cho lực lượng sản xuất tiên tiến. “Lực lượng sản
xuất” và “lực lượng sản xuất tiên tiến” là hai khái niệm khác nhau.
Lực lượng sản xuất duy trì dây chuyền sản xuất vận hành cân bằng theo
tiêu chuẩn chất lượng và số lượng nhất định; lực lượng sản xuất tiên
tiến phải phá vỡ sự cân bằng cũ, tạo ra tiêu chuẩn chất lượng và số
lượng mới, nâng sản xuất lên một nấc thang mới. Công nhân đại diện
cho lực lượng sản xuất, nhưng không đại diện cho lực lượng sản xuất
tiên tiến; người đại diện cho lực lượng sản xuất tiên tiến là nhà tư
bản, chứ không phải công nhân. Đó là điều đã được lịch sử phát triển
lực lượng sản xuất chứng minh.
Thời
kỳ đầu chủ nghĩa tư bản thế kỷ 17, cuộc bạo động của công nhân phản
đối một loại máy dệt diềm hoa gần như lan khắp châu Âu. Loại máy này
phát minh tại Đức, có thể đồng thời dệt 4 đến 6 diềm hoa. Nhưng do
Hội đồng thành phố sợ loại máy này sẽ khiến hàng loạt công nhân phải
đi ăn mày, nên áp chế, và cho người giết chết nhà phát minh.
Năm
1629, một chủ xí nghiệp ở Leiden Hà Lan sử dụng loại máy trên, dẫn
đến cuộc bạo động của công nhân dệt diềm hoa, buộc nhà cầm quyền thành
phố hạ lệnh cấm sử dụng. Quốc hội Hà Lan còn ban bố pháp lệnh cấm,
sử dụng máy dệt. Ngày 19-2-1685, Đức hoàng ra sắc lệnh để ổn định xã
hội, cấm sử dụng loại máy này trên toàn nước Đức. Ở Hamburg, theo
mệnh lệnh của chính quyền thành phố, loại máy trên bị đốt trước dân
chúng.
Cuối
thập kỷ 30, đầu thập kỷ 40 thế kỷ 17, một người Hà Lan mở xưởng cưa
gỗ bằng sức gió gần London, bị dân chúng phá huỷ. Năm 1758, Everet
chế tạo thành công máy cắt lông cừu thuỷ lực đầu tiên, nhưng đã bị
thiêu huỷ bởi 10 vạn người thất nghiệp do loại máy đó gây ra. Năm vạn
công nhân sống bằng nghề chải lông cừu kiến nghị lên Hội đồng thành
phố, phản đối máy chải lông cừu và máy chải bông do Ackerlay phát
minh. Hơn 8 vạn công nhân đã tham gia cuộc đấu tranh phá hoại máy móc
ở Lancashire năm 1779. 15 năm đầu thế kỷ 19, khu thủ công nghiệp Anh
tiêu biểu là Nottingham bùng nổ phong trào phá hoại máy móc qui mô
lớn do một lãnh tụ công nhân thất nghiệp lãnh đạo, họ điên cuồng phá
huỷ máy móc, mãi đến khi Chính phủ dùng vũ lực trấn áp, tới chặn đứng
được làn sóng phá hoại cuồng nhiệt này.
Thời
trẻ, sau khi khảo sát khu công nghiệp dệt Manchester, Ăng-ghen đã tỏ
thái độ phủ định, thậm chí phản đối việc đưa máy móc - kết tinh của
khoa học kỹ thuật - vào lĩnh vực sản xuất. Ông phẫn nộ nêu rõ:
-
Mỗi cải tiến trên máy móc đều cướp đi bát cơm của công nhân, cải
tiến càng lớn, công nhân thất nghiệp, càng nhiều. Bởi vậy, chẳng khác
gì khủng hoảng thương mại, mỗi cải tiến đều gây hậu quả nghiêm trọng
cho một số công nhân, tức thiếu thốn, nghèo nàn và phạm tội.
Ông
nêu ví dụ, phân tích kỹ: Do năng lực sản xuất của phát minh đầu tiên
-máy dệt Jenny một công nhân điều khiển - ít nhất cao gấp 6 lần
khung dệt phổ thông, nên cứ một máy dệt Jenny ra đời sẽ làm cho 5
công nhân dệt thất nghiệp. Máy dệt thuỷ lực có năng lực sản xuất lớn
hơn máy dệt Jenny rất nhiều mà cũng chỉ cần một công nhân điều khiển
sẽ tước đoạt sinh kế của nhiều người hơn. Sau khi nhiều nhà máy sử
dụng máy dệt tự động, vai trò của công nhân dệt hoàn toàn không còn
nữa, mà do máy móc thay thế.
Ông
nói: Do các loại cải tiến về máy móc, những công việc nặng nhọc ngày
càng được máy móc thay thế, từ đó công tác của những người đàn ông
trưởng thành biến thành việc trông máy móc giản đơn, những việc phụ nữ
thậm chí trẻ em cũng có thể hoàn thành, mà tiền lương lại thấp hơn,
thậm chí giảm 2/3. Như vậy, tuy sản xuất mở rộng, nhưng công nhân
lành nghề ngày càng bị đẩy ra khỏi ngành công nghệ mà không tìm được
việc làm nữa; thậm chí, do máy móc hoàn toàn hay thế sức người, từng
ngành lao động bị xoá sổ. Các ông lớn tư sản có thể hỏi những người
quét đường ở Manchestter hoặc bất cứ nơi nào khác, hỏi những người
bán hoa quả, diêm. dây giày, hoặc những người bất đắc dĩ phải đi ăn
xin, xem trước đây họ làm gì, nhiều người trong họ sẽ trả lời: là
công nhân nhà máy, bị máy móc cướp mất việc làm. Trong thời kỳ cách
mạng công nghiệp ở Anh, do phổ cập rộng rãi máy dệt chạy bằng hơi
nước, 80 vạn thợ dệt lành nghề đã bị đẩy ra đầu đường xó chợ.
Mác
chịu ảnh hưởng sâu xa bởi báo cáo điều tra “Tinh hình giai cấp công
nhân Anh” của Ăng-ghen, trong tập 1 “Tư bản luận”, ông lại thu thập
nhiều báo cáo điều tra về các nhà máy, chứng minh kết luận của
Ăng-ghen máy móc cướp mất bát cơm của công nhân. Mác coi máy móc là
lực lượng thù địch của giai cấp công nhân. Ông nói:
“Máy
móc không những là người cạnh tranh rất hùng mạnh, lúc nào cũng có
thể khiến công nhân làm thuê trở nên dư thừa, mà nó còn được các nhà
tư bản công khai tuyên bố là lực lượng thù địch công nhân, và ra sức
lợi dụng. Máy móc trở thành vũ khí mạnh mẽ nhất đàn áp bãi công tức
những cuộc bạo động mang tính chu kỳ của lao động phản kháng ách
chuyên chế tư bản… Máy hơi nước vừa ra đời đã đối đầu với “sức người”,
khiến các nhà tư bản có thể đập tan những đòi hỏi ngày càng cao của
công nhân - những đòi hỏi có thể làm cho thể chế nhà máy vừa khởi đầu
đã lâm vào khủng hoảng. Có thể viết cả một pho sử chứng minh rằng
nhiều phát minh từ năm 1830 đến nay chỉ nhằm bảo hộ nhà tư bản đối phó
các cuộc bạo động của công nhân”.
Mác
và Ăng-ghen đồng tình với công nhân thất nghiệp, bày tỏ nỗi bất bình
của họ, muốn ngăn chặn hiện tượng máy móc chèn ép công nhân, đây là
việc làm hợp đạo lý 100%.
Nhưng
để duy trì việc làm, đảm bảo đời sống ổn định cho công nhân mà yêu
cầu chủ xí nghiệp không được tăng thêm máy móc, thiết bị mới, không
được áp dụng kỹ thuật mới, thì như vậy là xoá bỏ sự phát triển của lực
lượng sản xuất, xoá bỏ việc tăng thêm của cải, xoá bỏ tiến bộ xã
hội. Ở đây, chúng ta thấy mầm mống chủ nghĩa xã hội không tưởng của
Mác và Ăng-ghen. Theo ghi chép trong “Tư bản luận”, hồi ấy cần đến
200 triệu người dùng guồng quay sợi kiểu cũ mới làm xong phần việc mà
5 vạn người Anh hoàn thành bằng máy quay sợi. Đương nhiên như vậy
không có nghĩa là nói máy quay sợi gạt bỏ vị trí của 200 triệu người
chưa hề tồn tại, mà chỉ nói muốn thay thế máy quay sợi, cần ồ ạt tăng
công nhân”. Tổng dân số Anh năm 1870 là 21 triệu, nếu chỉ dựa vào
guồng quay sợi dùng sức người, thì chẳng những không một công nhân
nào thất nghiệp, làm thêm giờ, thêm ca suốt đời cũng không hết việc,
mà từ Quốc vương đến thần dân đều sử dụng guồng quay sợi cũng làm
không hết việc của 200 triệu người. Có máy quay sợi, 5 vạn người có
thể thay thế 200 triệu người, năng suất lao động cao gấp 4.000 lần.
Thu nhập quốc dân của Anh cuối thế kỷ 18 là 120 triệu sterling, năm
1870 lên tới 1.200 triệu, tăng gấp 10 lần.
Nhìn
từ góc độ lịch sử vĩ mô, dùng máy móc thay thế công nhân, hoặc gọi
là máy móc gạt bỏ công nhân, là việc thiện hàng đầu cứu giúp trăm họ,
thúc đẩy lịch sử tiến lên. Chính lực lượng sản xuất tiên tiến không
ngừng phát triển đã dần dần giải phóng công nhân khỏi lao động cơ bắp
nặng nề, tạo cơ sở vật chất cho một hình thái xã hội cao hơn.
Từ
những sự thật lịch sử trên, chúng ta có thể rút ra kết luận sau:
Công nhân không đại diện cho lực lượng sản xuất tiên tiến. Trong lực
lượng sản xuất bao gồm máy móc và lao động phụ trợ của công nhân,
công nhân ở vào vị trí tiêu cực, bị động, họ mong muốn duy trì hiện
trạng trong lao động sản xuất có tiền lương ổn định và đời sống ổn
định, họ sợ việc cải tiến máy móc hoặc phát minh máy móc mới sẽ buộc
họ phải đổi nghề thậm chí mất cả cần câu cơm. Theo bản năng, công
nhân thù địch máy móc mới, họ không đại diện cho lực lượng sản xuất
tiên tiến. Sau khi máy móc mới, kỹ thuật mới được sử dụng rộng rãi,
lực lượng sản xuất tiên tiến liền biến thành lực lượng sản xuất phổ
thông, máy móc mới, kỹ thuật mới lại đang trong quá trình phát minh.
Thế là công nhân lại đứng lên phản đối máy móc mới, kỹ thuật mới cao
cấp hơn sắp phát minh làm rối loạn trật tự đời sống và công tác vừa
tạm ổn định của họ. Lực lượng sản xuất là một khái niệm tương đối và
luôn luôn biến động, nó vĩnh viễn ở vị trí đối lập với lợi ích đã có
của công nhân, nhưng việc thật sự giải phóng giai cấp công nhân lại
gửi gắm vào lực lượng sản xuất phát triển vô hạn và tổng của cải xã
hội không ngừng tăng thêm. Trước đây chúng ta vẫn tuyên truyền giai
cấp công nhân gắn với đại sản xuất, là giai cấp tiên tiến nhất, đương
nhiên đại diện cho lực lượng sản xuất tiên tiến; còn nhà tư bản lại
cản trở lực lượng sản xuất phát triển, phương thức sản xuất tư bản
chủ nghĩa đã trở thành xiềng xích cản trở lực lượng sản xuất phát
triển. Tuyên truyền như vậy là không đúng, vừa không phù hợp sự thật
lịch sử, lại tách khỏi đời sống hiện thực. Chế độ cổ phần có thể mở
rộng vô hạn qui mô sán xuất, giải quyết mâu thuẫn giữa đại sản xuất
xã hội hoá và chế độ chiếm hữu tư nhân về tư liệu sản xuất.
Công
ty cổ phần là diễn biến hoà bình trong nội bộ phương thức sản xuất
tư bản chủ nghĩa, dưới điều kiện bảo lưu chế độ tư hữu tách nhà tư
bản khỏi quá trình sản xuất, giám đốc hoặc xưởng trưởng trở thành
linh hồn của xí nghiệp; nhưng thông qua hình thức tổ chức hội đồng
quản trị hoặc đại hội cổ đông, nhà tư bản giám sát hoạt động của xí
nghiệp và kiểm soát sự phát triển của xí nghiệp, như vậy tránh được
khuyết tật của xí nghiệp quốc doanh do “người sở hữu vắng mặt” gây ra
là không ai quan tâm đến tệ quan liêu, tham nhũng, lãng phí, không
ai chịu trách nhiệm về kinh doanh thua lỗ. Dưới chế độ này, khả năng
phát triển vô hạn của lực lượng sản xuất tiên tiến đã phủ định tính
tất yếu và qui luật phát triển khách quan của cách mạng bạo lực.
Khoa
học kỹ thuật chuyển hoá thành các loại thiết bị máy móc dùng vào các
việc khác nhau, “thành một lực lượng lao động sản xuất độc lập”.
Thiết bị máy móc tuy là sự phát triển của công cụ thủ công, nhưng
quan hệ giữa chúng với công nhân đã có thay đổi về chất, khác với
quan hệ giữa công cụ thời kỳ công trường thủ công với công nhân. Ở
thời kỳ công trường thủ công, công nhân là chủ thể của lao động, công
cụ là phần cơ thể công nhân kéo dài, có vai trò phụ trợ. Ở thời kỳ
đại công nghiệp, máy móc thiết bị là chủ thể của lao động, công nhân
là trợ thủ của thiết bị máy móc, giữ vai trò phụ. Đương nhiên, máy
móc thiết bị không từ trên trời rơi xuống, mà là phát minh, sáng tạo
của con người, là kết cuả lao động gian khổ của các kỹ sư, nhà khoa
học, chính họ đã mang lại cho máy móc thiết bị mạng sống như “con
người”. Chúng ta có thể coi máy móc thiết bị ngày càng tự động hoá là
người máy theo nghĩa rộng, nên máy móc thiết bị cũng có ý nghĩa
người lao động, là một loại người lao động tồn tại dưới hình thức hoá
thân. Bản thân máy móc thiết bị là lực lượng sản xuất tiên tiến tồn
tại độc lập tách khỏi công nhân. Sau thế chiến 2, cùng với sự phát
triển của khoa học kỹ thuật cao, khi khoa học kỹ thuật trở thành
nguồn giá trị thặng dư độc lập, tự động hoá và trí năng hoá sản xuất
ngày càng mở rộng trong các lĩnh vực sản xuất vật chất, thì lý luận của Mác về nhà tư bản bóc lột công nhân dần dần thu hẹp phạm vi cho đến hoàn toàn không còn tác dụng nữa.
Nếu nhận thức vấn đề theo quan điểm đạo đức thuần tuý, chế độ tư hữu
dựa trên cơ sở bóc lột đương nhiên là vô nhân đạo. Nhưng nhìn từ góc
độ duy vật lịch sử, chế độ tư hữu và bóc lột đều là sản phẩm xã hội
phát triển, nó theo bước chân tiến lên của lịch sử đến với nhân gian.
Trong thời kỳ lịch sử nhất định, bản thân tư hữu và bóc lột là biểu
hiện xã hội phát triển và lịch sử tiến lên. Trong xã hội nguyên thuỷ,
mọi người không có sản phẩm thặng dư, cũng không thể có bóc lột và
chế độ tư hữu. Sản xuất phát triển, xã hội loài người có sản phẩm
thặng dư, mới tạo khả năng bóc lột, đẻ ra chế độ tư hữu về tư liệu
sản xuất sử dụng lao động làm thuê. Sản xuất phát triển đã làm thay
đổi mang tính lịch sử hình thức cụ thể của chế độ tư hữu, từ chế độ
nô lệ đến chế độ phong kiến rồi chế độ tư bản chủ nghĩa, đồng thời
cũng không ngừng thay đổi hình thức bóc lột cụ thể và giảm dần lượng
bóc lột. Chỉ có dưới tiền đề lực lượng sản xuất phát triển cao, bóc
lột mới có thể đi tới tiêu vong. Bởi vậy bóc lột là hiện tượng lịch
sử tương ứng trình độ phát triển của lực lượng sản xuất, lý do lịch
sử khiến bóc lột tồn tại: đây là một quá trình bước tiến xã hội không
thể bỏ qua.
Lịch
sử phát triển của thế giới tư bản chủ nghĩa hơn 100 năm qua chứng tỏ
cùng với lực lượng sản xuất phát triển, không những thời gian lao
động phổ biến giảm xuống tới mỗi ngày 8 giờ, mà thù lao lao động cho
công nhân cũng vượt nhu cầu ăn mặc, công nhân có nhà lầu, vườn hoa,
có các đồ dùng mà trước đây chỉ giai cấp tư sản mới được hưởng thụ,
như ô tô, ti vi tủ lạnh, máy điều hoà nhiệt độ… Lực lượng sản xuất
càng phát triển, bóc lột càng đi gần tới tiêu vong. Vận dụng lực
lượng sản xuất tiên tiến nằm trong tay phương thức sản xuất tư bản
chủ nghĩa, có thể tăng thêm tổng lượng của cải xã hội và nâng cao mức
sống của toàn thể các thành viên trong xã hội. Đời sống kinh tế có
thể không còn là cuộc giành giật tàn khốc bên này được lợi, bên kia
bị thiệt hại, có thể là một kết cục hai bên cùng chung, khiến mọi
người đều được lợi, tuy mức độ nhiều ít khác nhau. Đó là sự phân hoá
đồng hướng mọi người đều có lợi, là điều bí mật khiến trong các nước
phát triển, quan hệ giữa chủ và thợ không gay gắt thêm, không xuất
hiện cục diện mang tính bùng nổ.
Sáng
tạo phát minh của các nhân viên khoa học kỹ thuật là dòng nước đầu
nguồn của lực lượng sản xuất tiên tiến, nhưng dừng lại ở phạm trù
nghiên cứu khoa học thì không hình thành nổi lực lượng sản xuất hiện
thực. Từ cảnh ngộ của máy dệt diềm hoa nói trên có thể thấy muốn
thành quả nghiên cứu khoa học chuyển hoá thành lực lượng sản xuất là
một việc đầy rẫy trở lực, người nhiệt tình nhất, tích cực nhất, chấp
nhận rủi ro để chuyển hoá thành quả nghiên cứu khoa học thành lực
lượng sản xuất là các nhà tư bản được thôi thúc bởi lợi nhuận siêu
ngạch. Chính giai cấp tư sản mà những người mác xít muốn đánh đổ
này là người thúc đẩy, tổ chức và lãnh đạo việc đưa thành quả nghiên
cứu khoa học vào dây chuyền sản xuất nhận thức và thừa nhận kết luận
này là điều vô cùng quan trọng: nhà tư bản là người nắm vị trí chủ
đạo trong xí nghiệp hiện đại, vừa đại diện quan hệ sản xuất tiên
tiến, vừa đại diện lực lượng sản xuất tiên tiến, là người phổ cập kỹ
thuật mới, máy móc mới, vật liệu mới.
Để
nghiên cứu sản phẩm mới, một số xí nghiệp tư bản chủ nghĩa cỡ lớn,
một số trust đều thành lập cơ quan nghiên cứu riêng, coi việc nhập kỹ
thuật mới, máy móc mới, vật liệu mới là sợi dây sinh mệnh của xí
nghiệp. Sản phẩm mới đẹp hơn sản phẩm cũ, chỉ có làm ra sản phẩm mới,
mới thu được lợi nhuận ngoại ngạch cao hơn lợi nhuận bình quân trong
ngành. Một loại sản phẩm mới được đưa ra thị trường trong thời kỳ nhất
định có thể đem lại lợi nhuận ngoại ngạch cho xí nghiệp, nhưng rất
nhanh, các xí nghiệp trong ngành ồ ạt làm theo, lại đánh bằng tỉ lệ
lợi nhuận, tiến tới làm giảm tỉ lệ lợi nhuận bình quân. Lúc đó lại có
xí nghiệp khác đưa ra sản phẩm mới, chạy theo lợi nhuận ngoại ngạch
cao hơn tỉ lệ lợi nhuận bình quân. Cứ như vậy, lực lượng sản xuất xã
hội không ngừng được nâng cao trong cạnh tranh. 150 năm qua, khoa học
kỹ thuật ngày càng đổi mới, lực lượng sản xuất xã hội tiến những
bước dài, sản phẩm mới nhiều không kể xiết, của cải xã hội tăng lên
vô hạn, nhà tư bản hoặc giai cấp tư sản đều lập công đầu.
Xã
hội phân chia thành người giàu và người nghèo là do sản xuất không
phát triển mạnh, của cải xã hội thiếu thốn. Con đường đúng đắn xoá bỏ
nghèo nàn là phát triển lực lượng sản xuất tiên tiến, mà lực lượng
này chỉ có thể phát triển đầy đủ bên trong quan hệ sản xuất tư bản
chủ nghĩa.
Tổng
thống Rumani Iliescu từng là đảng viên Đảng Cộng sản, nay là Chủ
tịch Đảng Dân chủ Xã hội Rumani. Tháng 8-2003 khi sang thăm Trung
Quốc, trả lời phỏng vấn riêng của tạp chí “Hoàn Cầu” đề cập đến
khoảng cách giữa nước mình với Tây Âu, ông từng nêu lên một “sự thật
đau khổ”:
“Làm
tổng thống Rumani không bằng làm một người thất nghiệp ở nước Đức,
bởi tiền cứu tế cho một người Đức thất nghiệp mỗi tháng 2.300 mác,
trong khi lương tháng của Tổng thống Rumani là 1.250 mác”.
Nước
Đức có thể phát cho công nhân thất nghiệp khoản tiền cứu tế hàng
tháng cao hơn Tổng thống Rumani, vì họ không tiêu diệt giai cấp tư sản
và phương thức sản xuất tư bản chủ nghĩa theo biện pháp nêu trong
“Tuyên ngôn Đảng cộng sản”, mà đã thúc đẩy lực lượng sản xuất tiên
tiến phát triển, cung cấp cơ sở vật chất cần thiết để giai cấp công
nhản trong cảnh thất nghiệp vẫn có thể sống đàng hoàng. Ở đây chúng ta
thấy được hàm nghĩa mới và con đường mới giải phóng giai cấp công
nhân.
Giai
cấp tư sản mà những người cộng sản chống lại đã hơn 100 năm hoàn
toàn không phải tội đồ và kẻ xấu trời sinh ra. Họ là bộ phận cần cù
nhất, tài năng nhất, thông minh nhất, ưu tú nhất trong đẳng cấp thứ
ba. Tổ tiên họ là nông nô, bậc cha chú họ là dân ven thành thị. Tuyên
ngôn Đảng cộng sản” viết: “Từ tầng lớp nông nô thời trung thế kỷ
đã sản sinh cư dân tự do thành thị thời kỳ đầu; từ tầng cấp thì dân
này đã phát triển những phần tử tư sản đầu tiên”.
Mác và Ăng-ghen đã chỉ ra một cách đúng đần rằng: “Giai
cấp tư sản giành được vị trí giai cấp thống trị chưa đến 100 năm,
nhưng lực lượng sản xuất do họ tạo ra còn lớn hơn, nhiều hơn tổng lực
lượng sản xuất do các thế hệ trước tạo thành”. Giai cấp tư sản đã
sáng tạo phương thức sản xuất tiên tiến nhất trong lịch sử loài
người, là người tổ chức và lãnh đạo đại sản xuất cơ khí hoá, họ là
người tích cực nhất chuyển hoá khoa học kỹ thuật thành lực lượng sản
xuất, đại diện cho lực lượng sản xuất tiên tiến. Mặt khác, hai ông
lại đưa ra chủ trương chính trị: Để giải phóng công nhân cùng khổ,
phải dùng thủ đoạn cách mạng bạo lực tiêu diệt tư hữu hoá, tước đoạt
giai cấp tư sản, tiêu diệt phương thức sản xuất tư bản chủ nghĩa,
tiêu diệt đại diện của lực lượng sản xuất tiên tiến đưa tất cả các
dân tộc kể cả dân tộc dã man nhất tới cuộc sống văn minh. Đó là sai
lầm căn bản của “Tuyên ngôn Đảng Cộng sản”, là phần chủ nghĩa xã hội
không tưởng trong tư tưởng của Mác và Ăng-ghen thời kỳ đầu.
Khi
công bố “Tuyên ngôn Đảng Cộng sản”, Mác 30 tuổi, Ăng-ghen 28 tuổi.
Chủ nghĩa tư bản Manchester để lại cho hai ông ấn tượng vô cùng sâu
sắc. Họ nhận thức chủ nghĩa tư bản bắt đầu từ đây và không thể vượt
qua giới hạn lịch sử mà nguyên mẫu chủ nghĩa tư bản Manchester mang
lại.
Khì
công bố “Tuyên ngôn Đảng cộng sản” chính là đêm trước phái hiến
chương Anh quốc chuẩn bị phát động khởi nghĩa tại London, hình thế đấu
tranh giai cấp sắp đến lúc bùng nổ, sự đồng tình với công nhân và
căm phẫn nhà tư bản khiến hai ông mang theo màu sắc đạo đức, tình cảm
khi hoàn chỉnh bản thảo, sai lầm ghép chủ nghĩa tư bản vào tội tử
hình, đòi tiêu diệt chế độ tư hữu, tiêu diệt giai cấp tư sản, chấm
dứt phương thức sản xuất tư bản chủ nghĩa, hơn nữa nhất thiết phải
dùng bạo lực. Do đó, cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa mà Mác và
Ăng-ghen đề xướng trở thành một phong trào xã hội chủ nghĩa bạo lực,
trương ngọn cờ giải phóng giai cấp công nhân để phá huỷ lực lượng sản
xuất tiên tiến. Sự khác biệt giữa hai ông với những người theo chủ
nghĩa xã hội không tưởng thế kỷ 19 như Saint-Simen, Owe là: các nhà
không tưởng lớn thuyết phục nhà vua và chính phủ tiếp nhận và thực
thi phương án xã hội lý tưởng của họ; Mác và Ăng-ghen phát hiện giai
cấp vô sản ngày càng đông có thể là đối thể vật chất của phong trào
xã hội chủ nghĩa trong tương lai, cho rằng thông qua đấu tranh giai
cấp, vũ trang giành chính quyền, thiết lập nền chuyên chính vô sản,
là cớ thể cải tạo xã hội. Chính vì vậy, chủ nghĩa Mác khiến chủ nghĩa
xã hội từ một ảo tưởng của nhà tư tưởng biến thành đòi hỏi chính trị
và thực tiễn xã hội của hàng ngàn triệu người, cuối cùng trở thành
một phong trào xã hội lớn mạnh. Ăng-ghen tuyên bố chủ nghĩa xã hội đã
từ không tưởng biến thành “khoa học”, và đã viết một cuốn sách với
đầu đề như vậy. Nhưng cái gọi là “khoa học” là tính hữu hiệu của biện
pháp, chứ không phải tính hiện thực của mục tiêu, phần không tưởng
trong mục tiêu của nó không có gì thay đổi. “Chủ nghĩa xã hội khoa
học” trở thành “chủ nghĩa xã hội bạo lực”, khiến mấy thế hệ những
người cộng sản bao gồm Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông lầm đường lạc
lối. Sai lầm của những tín đồ vĩ đại này là họ đã lẫn lộn tính hiệu
quả của biện pháp với tính hiện thực của mục tiêu, coi biện pháp là
mục tiêu, coi hình thức là bản chất, mà không biết rằng giành được
chính quyền, lật đổ chế độ tư bản chủ nghĩa không có nghĩa là đã sáng
tạo nên năng suất lao động cao hơn chủ nghĩa tư bản. Họ giương cao
ngọn cờ “chủ nghĩa xã hội khoa học”, tịch thu công thương nghiệp tư
bản chủ nghĩa, xoá bỏ kinh tế tiểu nông, tự cho rằng đang vận dụng lý
luận mác xít giải phóng và phát triển lực lượng sản xuất, đấu tranh
nhằm xây dựng một chế độ xã hội mới cao hơn, trên thực tế họ đang cản
trở và phá hoại lực lượng sản xuất, xoá bỏ cơ sở kinh tế để xây dựng
xã hội cao hơn. Giai cấp tư sản bị tiêu diệt (tính hữu hiệu của biện
pháp được thực hiện rồi), lực lượng sản xuất tiên tiến cũng theo đó
tiêu vong (tính hiện thực của mục tiêu bị tiêu tan). Cái chế độ công
hữu và kinh tế kế hoạch mang lại cho xã hội là mãi mãi nghèo nàn lạc
hậu, mãi mãi là nền kinh tế tem phiếu. Đó là con đường chung của các
nước trong phe xã hội chủ nghĩa thế kỷ 20.
Từ
1945 đến 1991 là 45 năm nhân dân các nước khôi phục và phát triển.
Trừ Mỹ ra, tất cả các nước bất kể xã hội chủ nghĩa hay tư bản chủ
nghĩa, đều đứng lên từ đống đổ nát của chiến tranh. Đây là 45 năm chạy
đua hoà bình giữa hai loại chế độ. Trong 45 năm ấy, ai hơn, ai kém?
Ai đại diện cho lực lượng sản xuất tiên tiến, ai cản trở lực lượng
này phát triển? Ai đem lại cho dân thường lợi ích vật chất nhìn thấy
rõ, có thể nắm lấy và hưởng thụ, ai dùng những lời lẽ phét lác và
trống rỗng lừa bịp dân chúng? Nhân dân đã rút ra kết luận, lịch sử
cũng đã có kết luận.
Đông
Đức và Tây Đức được coi là tiền tiêu đối đầu giữa phe xã hội chủ
nghlã và phe tư bản chủ nghĩa. Con cháu cụ Mác đã so sánh kỹ lưỡng,
sâu xa và lâu dài chế độ xã hội chủ nghĩa và chế độ tư bản chủ nghĩa.
Việc quan trọng hàng đầu của chế độ xã hội chủ nghĩa là tịch thu xí
nghiệp tư nhân, thực hiện chế độ công hữu và kinh tế kế hoạch. Từ năm
1945, các chủ xí nghiệp (tức các nhà tư bản ở Đông Đức) bắt đầu chạy
sang Tây Đức. Đảng Xã hội Thống nhất (Đảng cộng sản) Đức lúc đầu cho
rằng để những phần tử tư sản này bỏ đi hết là việc tốt, có thể làm
trong sạch xã hội, giảm phe phản đối, có lợi cho sự thống trị của
Đảng, nên chẳng những không ngăn cản, mà còn cấp giấy thông hành cho
họ sang Tây Đức. Đến năm 1961 đã có trên 2,7 triệu người bỏ đi. Về sau
phát hiện, không chỉ các nhà tư bản, mà cả những người trí thức như
nhà khoa học, giáo sư, bác sĩ và công nhân kỹ thuật đều chạy sang Tây
Đức. Làn sóng lưu vong này ngày càng dữ dội, trực tiếp đe doạ sự tồn
tại của Đông Đức, thế là xây “bức tường Béclin”.
Trước ngày nước Đức thống nhất, thu nhập bình quân đầu người ở Tây Đức gấp 4 lần Đông Đức.
Giá
trị sản phẩm của Tây Đức chiếm 93% toàn bộ giá trị sản phẩm của hai
nước Đức, Đông Đức chỉ chiếm 7%. Sau ngày thống nhất, Cộng hoà Liên
bang Đức với tư cách Chính phủ trung ương toàn nước Đức đã dành một
khoản lớn chi viện đồng bào miền Đông, có vai trò quyết định trong
việc giúp đỡ nhân dân miền Đông khắc phục khó khăn kinh tế, đẩy nhanh
cải cách cơ cấu kinh tế. Sau khi Đảng Xã hội Thống nhất Đức sụp đồ,
Shabovski, nguyên uỷ viên Bộ Chính trị, phụ trách công tác tư tưởng
trong thời gian dài của đảng này đã nghiền ngẫm sâu sắc thất bại của
đảng mình. Với nỗi đau nước mất, đảng tan, ông nêu lên hai chân lý
khiến những người cộng sản rơi lệ:
Một
là chế độ quốc doanh không bằng chế độ tư hữu. Trong “khuôn khổ chế
độ quốc doanh”, sự phát triển của kinh tế các nước xã hội chủ nghĩa
không bao giờ theo kịp các nước tư bản chủ nghĩa, nói “chủ nghĩa xã
hội là một hình thức năng suất lao động xã hội cao hơn” là dối trá.
Tính ưu việt của chế độ quốc doanh là hư ảo, do các nhà lý luận nặn
ra, chẳng hạn họ rất thích thao thao bất tuyệt rao giảng: “công nhân
làm việc trong xí nghiệp quốc doanh là người chủ, làm việc cho mình;
làm việc trong xí nghiệp tư nhân là nô lệ của nhà tư bản, bị áp bức,
bóc lột”. Thể nghiệm thực tế của công nhân Đức là: “làm chủ” trong nhà
máy quốc doanh ở Đông Đức, mỗi tháng được 500 mác, sang xí nghiệp tư
nhân Tây Đức “chịu áp bức, bóc lột”, mỗi tháng được 2.000 mác. Những
người công nhân “bỏ phiếu bằng chân”, chạy sang Tây Đức, thà chịu
“áp bức bóc lột” để được 2.000 mác, chứ không ở lại Đông Đức “làm
chủ”.
Hai
là xã hội không thể thiếu các nhà tư bản. Chân lý “khiến người ta
rơi nước mắt” này là điều những người cộng sản không muốn tiếp nhận
nhất, nhưng lại buộc phải chấp nhận, chừng nào họ không muốn bị nhân
dân và lịch sử vứt bỏ như Đảng Xã hội Thống nhất Đức. Nhà tư bản là
ai? Là tầng lớp quản lý đời sống kinh tế xã hội. Nixon cho rằng: “45
năm hoà bình ở Đông Âu, chủ nghĩa cộng sản chà đạp tầng lớp quản lý
còn nghiêm trọng hơn 5 năm chiến tranh ở Tây Âu (thế chiến 2). Các
nước Đông Âu thiếu các giám đốc cấp cao, kế toán trưởng và các nhân
tài chuyên môn khác làm cho đòn bẩy tư bản chủ nghĩa phát huy tác
dụng”.
Phỉ
báng các nhà tư bản, coi họ như yêu ma, đẩy họ sang phương Tây,
khiến Đông Đức khi phát triển kinh tế không còn chỗ dựa, không có
người dẫn đầu lực lượng sản xuất tiên tiến. Đây là sự suy ngẫm lại
đầy đau khổ. So với Tây Đức, Đông Đức thừa gánh nặng ý thức hệ và
thiếu một tầng lớp quản lý. Một thừa một thiếu này là cội nguồn khiến
kinh tế Đông Đức không phát triển lên được, là cội nguồn khiến Đông
Đức mất đảng, mất nước, Chúng ta vẫn có một thiên kiến tự cho là đúng
đắn: tiêu diệt chế độ tư hữu, tước đoạt tài sản của giai cấp tư sản
là vì lợi ích của giai cấp công nhân. Sự thật thế nào? Trong 20 năm
sau khi xoá bỏ chế độ tư hữu (1957 -1978), do quản lý kém, các xí
nghiệp sở hữu toàn dân của Trung Quốc thua lỗ năm này qua năm khác,
lương công nhân chẳng những không được nâng cao, mà còn giảm 5,7%.
Lương bình quân hàng năm của công nhân từ 582 NDT năm 1957, giảm
xuống còn 549 NDT năm 1978. Nhật Bản là nước tư bản chủ nghĩa bị
chúng ta coi là chế độ lạc hậu, họ không tước đoạt tài sản của giai
cấp tư sản, duy trì chế độ tư hữu, từ 1955 đến 1973, tiền lương của
công nhân viên các xí nghiệp 30 người trở lên nâng cao gấp gần 3 lần,
năng suất lao động nâng cao gấp 9 lần. Kết quả, tỉ lệ giá trị thặng
dư từ 314% năm 1955 nâng lên 443% năm 1970. Kết cực là nhà tư bản và
công nhân đều có lợi.
Nếu
thật sự đại diện cho lợi ích của giai cấp công nhân, trong 20 năm
nâng lương công nhân lên gấp 3 lần, thì phải đoàn kết giai cấp tư sản,
bảo hộ chế độ tư hữu; chế độ tư hữu chẳng những liên quan đến lợi
ích của giai cấp tư sản, mà cũng gắn bó sống còn với lợi ích của giai
cấp công nhân.
Là
một học thuyết cứu thế, chủ nghĩa xã hội bạo lực tuy được truyền bá
đã hơn 100 năm, dọc ngang nửa thế kỷ, nhưng cuối cùng chẳng cải tạo
được một ngóc ngách nào trên thế giới, và đã biến khỏi vũ đài lịch sử
cùng với sự tan rã của Liên Xô: Một cuộc cách mạng với chung cục tiêu
diệt chế độ tư hữu, một chế độ xã hội với đặc trưng loại bỏ lực
lượng sản xuất tiên tiến đều không có tương lai, dù dưới danh nghĩa
đàng hoàng đến mấy. Giai cấp tư sản đại diện lực lượng sản xuất tiên
tiến và chế độ tư hữu dù bị hiểu lầm đến đâu, bị coi là yêu quái đến
mức nào, cuối cùng đều được loài người chấp nhận. Loài người đã bất
chấp những lời hò hét bình đẳng và chính nghĩa, thoát khỏi xã hội
cộng sản nguyên thuỷ, từng bước đi tới vãn minh như vậy đấy.
Giai
cấp tư sản đại diện cho lực lượng sản xuất tiên tiến, là một giai
cấp không tiêu diệt nổi. “Tiêu diệt” rồi, lại phải mời họ quay trở
lại. Đó là bài học căn bản mà thất bại của Phong trào cộng sản quốc
tế để lại cho đời sau.
Chủ
nghĩa xã hội dân chủ: Sự lựa chọn của loài người trong thế kỷ 20. Từ
năm 1836 đến năm 1852, nước Đức có đồng minh những người cộng sản,
một tổ chức công nhân bí mật chuẩn bị khởi nghĩa. Lãnh lụ tư tưởng
của tổ chức này “trong túi sẵn cầm nang có thể xây dựng thiên đường
trên trái đất”. Đó là đốm lửa của chủ nghĩa cộng sản. Do lý luận
không hoàn chỉnh, họ yêu cầu các nhà trí thức Mác và Ăng-ghen giúp
đỡ, thế là “Tuyên ngôn Đảng Cộng sản” ra đời.
Sau
khi được công bố năm 1848. “Tuyên ngôn đảng Cộng sản” tuy đã làm
chấn động tầng lớp thống trị các nước châu Âu, nhưng không được quần
chúng nhân dân tiếp nhận rộng rãi. Sau này ôn lại tình hình lúc ấy,
Ăng-ghen nói: “Tuyên ngôn, tuy được dịch sang tiếng Anh, tiếng Pháp
và nhiều thứ tiếng, nhưng nó không ảnh hưởng gì tới các dân tộc
khác”. “Từ năm 1852 khi người cộng sản Koren bị kết án đã kết thúc
giai đoạn đầu của phong trào công nhân độc lập Đức”. Từ đó đã đánh dấu chấm hết giai đoạn đầu của phong trào công nhân Đức dưới ngọn cờ chủ nghĩa cộng sản.
Sau
thất bại của cách mạng châu Âu năm 1849, Chủ nghĩa xã hội ở Đức chỉ
có thể tồn tại bí mật. Đến năm 1862, học trò của Mác là Lassall, mới
nêu ngọn cờ xã hội chủ nghĩa. Như chúng ta đã thấy. Chủ nghĩa xã hội
của Lassall rất ôn hoà. Nhưng sự xuất hiện của nó trên vũ đài lại
đánh dấu khởi điểm phát triển chủ nghĩa xã hội Đức giai đoạn 2. (Mai
Lâm: “Truyện Các Mác”, trang 396)
Để
thay đổi tình trạng lý luận cao siêu ít người theo kịp, ngày
17-11-1852. Mác và Ăng-ghen đã giải tán Đồng minh những người cộng sản.
Hai ông không thành lập Đảng Cộng sản, mà chuyển sang ủng hộ phong
trào xã hội chủ nghĩa ôn hoà của Lassall. Đây là chuyển biến lớn của
Mác và Ăng-ghen về chính trị, từ người cộng sản sang người dân chủ xã
hội. Dưới sự chỉ đạo của hai ông, tháng 8-1869, Đảng Dân chủ Xã hội
Đức - chính đảng xã hội chủ nghĩa đầu tiên trên thế giới - ra đời. Đây
là giai đoạn 2 của phong trào công nhân Đức, giai đoạn chủ nghĩa xã
hội dân chủ.
Vì sao gọi là chủ nghĩa xã hội dân chủ? Người sáng lập Đảng Dân chủ Xã hội Đức Liebknecht giải thích:
“Chủ
nghĩa xã hội không có dân chủ là chủ nghĩa xã hội tưởng tượng chủ
quan, cũng như dân chủ không có chủ nghĩa xã hội là dân chủ giả dối.
Nhà nước dân chủ là hình thức xã hội duy nhất có thể được tổ chức theo
nguyên tác của chủ nghĩa xã hội. Chính vì chúng ta đã làm rõ mối quan
hệ không thể tách rời giữa chủ nghĩa xã hội và dân chủ, chúng ta mới
gọi mình là những người dân chủ xã hội. Tên gọi này bao gồm cương
lĩnh của chúng ta”. (Toàn tập Mác-Ăng-ghen, quyển 21, trang 241)
Từ
đó, các chính đảng công nhân mới thành lập ở các nước châu Âu đều
gọi là Đảng Dân chủ Xã hội (cá biệt gọi là Công đảng), chứ không gọi
là Đảng cộng sản.
Trong
thư gửi nhà lãnh đạo Đảng Xã hội Lao động Ytaly Tarati ngày
26-1-1894, Ăng-ghen đã trích dẫn câu chữ trong “Tuyên ngôn Đảng cộng
sản”, và đã sửa đổi quan trọng bản tuyên ngôn này.
Nguyên văn là:
“Trong
các giai đoạn phát triển mà cuộc đấu tranh giữa giai cấp vô sản và
giai cấp tư sản trải qua, những người cộng sản luôn luôn đại diện cho
lợi ích của toàn bộ phong trào… Những người cộng sản phấn đấu vì mục
đích và lợi ích gần nhất của giai cấp công nhân, nhưng trong cuộc vận
động hiện nay, họ còn đồng thời kiên trì tương lai của phong trào”.
Câu chữ sau khi sửa đổi:
“Trong
các giai đoạn phát triển mà cuộc đấu tranh giữa giai cấp vô sản và
giai cấp tư sản trải qua, những người xã hội chủ nghĩa luôn đại diện
cho lợi ích của toàn bộ phong trào… Họ đấu tranh vì mục đích và lợi
ích gần nhất của giai cấp công nhân, nhưng trong cuộc vận động hiện
nay, họ còn đồng thời đại diện cho tương lai của phong trào”.
Sửa
đổi quan trọng này chứng tỏ Ăng-ghen cho rằng “những người xã hội”
mới thật sự đại diện cho lợi ích trước mắt và lợi ích lâu dài của giai
cấp vô sản, “những người cộng sản” không được phong trào công nhân
châu Âu chấp nhận, nên rút khỏi vũ đài lịch sử.
Từ
khi thành lập Hiệp hội công nhân quốc tế 1864, trong các văn kiện do
Mác khởi thảo, khái niệm “chủ nghĩa cộng sản” đã bị thay thế bởi từ
“chủ nghĩa xã hội”. Mác không còn cố chấp về cách mạng bạo lực, ông
đề ra hai con đường cải tạo xã hội tư bản chủ nghĩa:
Tổ
chức của công nhân không thể hoàn toàn giống nhau về mọi chi tiết, ở
Newburgh cũng như Barcelona, London cũng như Berlin. Chẳng hạn ở
nước Anh, con đường biểu hiện sức mạnh chính trị của mình đã mở ra
trước giai cấp công nhân. Phàm những nơi lợi dụng tuyên truyền hoà
bình có thể đạt mục đích trên nhanh hơn, đáng tin cậy hơn, tổ chức
khởi nghĩa là không sáng suốt. Ở Pháp, những pháp lệnh bức hại nhiều
không kể xiết và cuộc đối kháng một mất một còn giữa các giai cấp xem
ra sẽ khiến cuộc chiến tranh xã hội tức kết cục bạo lực là không
tránh khỏi. Nhưng việc đạt kết cục đó bằng phương thức gì phải do
giai cấp công nhân nước đó quyết định. Quốc tế sẽ không ra bất cứ
mệnh lệnh nào, thậm chí chưa chắc đã đưa ra kiến nghị nào về vấn đề
này. (Phát biểu của Mác với phóng viên báo “Le Monde“ ngày 3-7-1871)
Sau cuộc huyết chiến giữa Công xã Paris và Chính phủ tư sản Pháp năm
1871, giai cấp tư sản châu Âu nói chung thực hiện chính sách nhượng
bộ đối với giai cấp công nhân, khiến Mác và Ăng-ghen thấy rõ hơn khả
năng quá độ hoà bình lên chủ nghĩa xã hội, thế là hai ông nhiều lần
nói về quá độ hoà bình, khiến học thuyết của họ toàn diện hơn, càng
phản ánh được đời sống thực tế trong các nước châu Âu. Phát biểu
trước cuộc mít tinh quần chúng ở Amsterdam ngày 8-9-1872, Mác đã nói
với công nhân và những người ủng hộ Chi bộ Hà Lan thuộc Hiệp hội công
nhân quốc tế:
“Chúng
tôi hiểu phải tính tới chế độ, phong tục và truyền thống của các
nước; chúng tôi cũng không phủ nhận ở một số nước như Mỹ, Anh - và nếu
như tôi hiểu rõ hơn chế độ của các bạn, có lẽ có thể cộng thêm Hà
Lan - công nhân có thể đạt được mục đích của mình bằng biện pháp hoà
bình”. (Tuyển tập Mác-Ăng-ghen quyển 18, trang 179)
Năm
1866, bùng nổ khủng hoảng kinh tế thế giới. Sau khi khủng hoảng qua
đi, tập trung tư bản có sự phát triển kinh người. Các công ty cổ phần
và các ngân hàng đầu tư qui mô lớn ra đời đã làm thay đổi cơ cấu xã
hội của chủ nghĩa tư bản. Cùng với sự xuất hiện của thể chế ngân hàng
mới, tích luỹ tư bản không còn dựa vào các chủ xí nghiệp tự tập hợp
vốn qua tiết kiệm và dự trữ, mà dựa vào dự trữ của toàn xã hội. Thu
hút vốn của xã hội để xây dựng xí nghiệp, thế là các công ty cổ phần
ra đời. Trên lục địa châu Âu, ngành này tiếp theo ngành kia biến thành
các xí nghiệp cổ phần, trước hết là công nghiệp gang thép, tiếp đó
là công nghiệp hoá chất, ngành chế tạo máy và ngành dệt. Mác rất quan
tâm đến thay đổi này. Ông cho rằng các công ty cổ phần “đã từ bỏ
sản nghiệp tư hữu của chủ nghĩa tư bản trên cơ sở bản thân hệ thống
tư bản chủ nghĩa”, “đây là sự từ bỏ phương thức sản xuất tư bản chủ
nghĩa trong phạm vi bản thân phương thức này, do đó là một mâu thuẫn
tự từ bỏ, rõ ràng đây chỉ là một điểm quá độ để chuyển sang một hình
thức sản xuất mới”. (Tư bản luận quyển 3, trang 504, Nhà xuất bản
Nhân dân, bản in năm 1966). Nhà tư bản không còn xí nghiệp tư nhân,
mà chỉ có tài sản tư nhân, phần tài sản tư nhân này là một bộ phận
tài sản xí nghiệp được lượng hoá bằng tiền. Họ không còn là chủ xí
nghiệp nữa, mà chỉ là cổ đông của xí nghiệp, là chủ nợ hợp pháp của
một phần nhất định trong lợi nhuận của công ty. Công ty cổ phần đào
tạo, bồi dưỡng đội ngũ giám đốc và xưởng trưởng tổ chức và chỉ huy
sản xuất, tách quyền sở hữu và quyền quản lý xí nghiệp. Đội ngũ quản
lý nắm quyền kinh doanh xí nghiệp, ảo hoá quyền thống trị của giai
cấp tư sản. Việc tách quyền sở hữu và quyền quản lý là một cuộc “cách
mạng” hoà bình, tạo khả năng quá độ hoà bình sang một chế độ mới.
Trong “Tư bản luận” quyển 1, Mác viết:
“Sự
lũng đoạn của tư bản trở thành vật cản trở phương thức sản xuất cùng
tồn tại và phồn thịnh dưới sự lũng đoạn này. Tư liệu sản xuất đã tập
trung và lao động đã xã hội hoá tới mức không thể chứa đựng trong vỏ
bọc tư bản chủ nghĩa. Chiếc vỏ này sắp nổ tung. Hồi chuông chôn vùi
chế độ tư hữu tư bản chủ nghĩa sấp điểm rồi. Kẻ tước đoạt sắp bị tước
đoạt rồi”.
Đó
chính là “mâu thuẫn giữa sản xuất xã hội hoá và chế độ chiếm hữu tự
nhân về tư liệu sản xuất” mà chúng ta thường nói đến trong sách giáo
khoa. Luận đoán này đúng, trước khi công ty cổ phần ra đời. Bởi ngoài
việc giai cấp công nhân đứng lên làm cách mạng, lật đổ chế độ tư bản
chủ nghĩa, tước đoạt những kẻ tước đoạt ra, đời sống xã hội chưa
cung cấp phương pháp khác giải quyết vấn đề này.
Đấy là hạn chế lịch sử khi Mác viết “Tư bản luận” tập 1.
Công
ty cổ phần đã phá vỡ lũng đoạn, sáng tạo hình thức chiếm hữu xã hội
hoá tư liệu sản xuất tương xứng với “tập trung tư liệu sản xuất và xã
hội hoá lao động”. Mác không phải học giả khư khư bám lấy cái cũ,
bảo vệ luận đoán đã lỗi thời. Sau khi nghiên cứu công ty cổ phần, Mác
đưa ngay ra kết luận mới:
“Trong
công ty cổ phần, chức năng đã tách khỏi quyền sở hữu tư bản, lao
động cũng đã hoàn toàn tách khỏi quyền sở hữu tư liệu sản xuất và
quyền sở hữu lao động thặng dư. Kết quả sản xuất tư bản chủ nghĩa
phát triển đến cực độ là điểm quá độ phải trải qua, để tư bản lại
chuyển hoá thành sở hữu của người sản xuất, song lúc đó nó không còn
là tài sản tư hữu của từng người sản xuất riêng lẻ, mà là tài sản
chung của những người cùng sản xuất, là tài sản xã hội trực tiếp”. (Tư bản luận, quyển 3, trang 502).
Công
ty cổ phần ra đời khiến Mác chẳng những tìm được hình thức coi tư
liệu sản xuất “là tài sản chung của những người cùng sản xuất, tài sản
xã hội trực tiếp”, mà còn tìm được điểm quá độ “tư bản chuyển hoá
thành sở hữu của người sản xuất”) tức “thiết lập lại chế độ sở hữu cá
nhân”, đó là cổ phiếu. Hình thức mới của chế độ công hữu về tư liệu
sản xuất hiện thực mà Mác tính đến khi viết quyển 3 “Tư bản luận” là
để mỗi cá nhân đều có thể chiếm một số cổ phần nhất định của xí
nghiệp, cụ thể là chế độ công hữu này được thực hiện theo chế độ tư
hữu về cổ phần, với đặc trưng công nhân viên chức có cổ phần, các cổ
đông nhỏ, cổ đông lớn cùng chiếm hữu tư liệu sản xuất, là xã hội hoá
quyền sở hữu tư liệu sản xuất thực hiện dưới hình thức chế độ toàn dân
nắm cổ phần. Công ty cổ phần ra đời khiến sự phát triển của kinh tế
tư bản chủ nghĩa xuất hiện nhân tố xã hội chủ nghĩa. Ăng-ghen cho
rằng: “Sản xuất tư bản chủ nghĩa do các công ty cổ phần kinh doanh
không còn là sản xuất tư nhân, mà là sản xuất mưu lợi cho rất nhiều
người kết hợp cùng nhau. Nếu chúng ta từ các công ty cổ phần xem xét
các Trust chi phối và lũng đoạn toàn bộ ngành công nghiệp, thì ở đó
chẳng những sản xuất tư nhân đã ngừng, mà tính vô kế hoạch cũng không
còn nữa”.
Về
chính trị, Anh, Mỹ, Đức… đã từng bước thực hiện nền chính trị chính
đảng, các đảng của giai cấp công nhân có số ghế nhất định trong quốc
hội. Chẳng hạn số phiếu Đảng Dân chủ Xã hội giành được ngày càng
tăng. Năm 1893, Ăng-ghen nói: “Nếu đến năm 1895 mới tổ chức bầu
cử, thì chúng ta sẽ được 3,5 triệu lá phiếu. Cả nước Đức có 10 triệu
cử tri, bình quân có 7 triệu người tham gia bỏ phiếu, Nếu trong 7
triệu cử tri Đức có 3,5 triệu cử tri ủng hộ chúng ta, thì Đế quốc Đức
không thể tiếp tục tồn tại như ngày nay được nữa”. (Toàn tập Mác-Ăng-ghen, quyển 22, trang 629).
Đã
có khả năng giai cấp công nhân nắm chính quyền bằng biện pháp hợp
pháp. Ăng-ghen thậm chí dự đoán đến cuối thế kỷ 19, Đảng Dân chủ Xã hội
Đức có thể gánh vác sứ mệnh quản lý nhà nước. Chủ nghĩa tư bản sẽ
hoàn thành quá độ hoà bình lên chủ nghĩa xã hội như vậy. Quyển 3 “Tư
bản luận” đã lật đổ kết luận của quyển 1, không cần làm “nổ tung” cái
“vỏ ngoài” của chủ nghĩa tư bản nữa. Chủ nghĩa tư bản Manchester
trong đầu Mác (chủ nghĩa tư bản nguyên thuỷ) đã diệt vong. Sau đó,
dưới hình thức chế độ cổ phần, chủ nghĩa tư bản đã thoát khỏi nền
chính trị do một số ít người thao túng, dần dần xã hội chủ nghĩa hoá.
Mác tin chắc vào xu thế phát triển lịch sử này, chỉ có “các nhà kinh
tế học tầm thường không hình dung nổi các hình, thức phát triển
trong nội bộ phương thức sản xuất tư bản chủ nghĩa, có thể ly khai và
tách khỏi tính chất tư bản chủ nghĩa đối lập với họ”. Những ý kiến
trên trong “Tư bản luận” quyển 3 phảng phất như Mác để lại cho các
nhà kinh tế học tầm thường “cách mạng nhất” đời sau không tin vào quá
độ hoà bình.
Mác
nhận định: Công ty cổ phần về kinh tế là “tài sản chung của những
người sản xuất, tài sản xã hội trực tiếp”, nhưng nó không xoá bỏ chế độ
tư hữu, mà dùng chế độ sở hữu cá nhân cổ quyền phân tán thay thế chế
độ sở hữu tư nhân của một số người, lấy đó làm hình thức thực hiện
chế độ công hữu; con đường nghị viện về chính trị không phải là đập
tan bộ máy nhà nước cũ, mà thông qua bầu cử nắm lấy bộ máy ấy. Đó
chính là con đường xã hội dân chủ đường nét rõ ràng mà Mác và
Ăng-ghen đã phác hoạ vào những năm cuối đời, tuy chưa viết thành văn.
Năm
1883, Mác tạ thế. Sau đó, Ăng-ghen tiếp tục lãnh đạo phong trào công
nhân quốc tế trong 12 năm, và đã thành lập Quốc tế 2 vào năm 1889.
Ăng-ghen chỉ đạo cụ thể Đảng Dân chủ Xã hội Đức tiến hành cuộc đấu
tranh hợp pháp, nhấn mạnh thành công của Đảng trong tuyển cử có ý
nghĩa rất lớn đối với toàn bộ phong trào công nhân quốc tế:
“Có
thể hình dung trong một nước mà cơ quan đại nghị nhân dân tập trung
mọi quyền lực vào tay mình, chỉ cần được đại đa số nhân dân ủng hộ là
có thể tuỳ ý hành động theo hiến pháp, thì xã hội cũ có thể hoà bình
bước sang xã hội mới, chẳng hạn trong các nước cộng hoà dân chủ như
Mỹ, Pháp, trong nước quân chủ như Anh”. (Toàn tập Mác- Ăng-ghen, quyển 22, trang 173).
Ngày
6-3-1895, trong “Lời nói đầu” cuốn “Đấu tranh giai cấp ở Pháp”,
Ăng-ghen đã suy ngẫm lại và sửa chữa lần cuối cùng toàn bộ hệ thống của
chủ nghĩa Mác:
“Lịch
sử chứng tỏ chúng ta từng mắc sai lầm, quan điểm của chúng ta hồi đó
chỉ là một ảo tưởng. Lịch sử còn làm được nhiều hơn: không những đã
loại bỏ những sai lầm mê muội của chúng ta hồi đó, mà còn hoàn toàn
thay đổi điều kiện đấu tranh của giai cấp vô sản. Phương pháp đấu
tranh năm 1848 (chỉ cách mạng bạo lực trong “Tuyên ngôn Đảng cộng sản”
- chú thích của người trích dẫn) nay đã lỗi thời về mọi mặt, đây là
điểm đáng nghiên cứu kỹ lưỡng hơn”.
Lịch
sử đã chứng tỏ rõ ràng tình hình phát triển kinh tế ở lục địa châu
Âu lúc đó còn lâu mới chín muồi tới mức có thể loại trừ chủ nghĩa tư
bản… Vào năm 1848, rất ít khả năng cải tạo xã hội bằng một cuộc đột
kích giản đơn.
Khởi nghĩa kiểu cũ, chiến đấu trên đường phố với những công sự có vai trò quyết định ở mọi nơi nay phần lớn đã lỗi thời.
Nếu
điều kiện tiến hành chiến tranh giữa các nước đã thay đổi, thì điều
kiện đấu tranh giai cấp cũng đã thay đổi. Thời đại thực thi tập kích
đột ngột, thời đại một thiểu số tự giác dẫn dắt quần chúng không tự
giác tiến hành cách mạng đã qua rồi.
Một
phương thức đấu tranh mới mẻ của giai cấp vô sản được áp dụng và
phát triển nhanh. Vốn dĩ trong bộ máy nhà nước mà giai cấp tư sản
dùng để tổ chức nền thống trị của họ cũng có nhiều cái giai cấp vô
sản có thể lợi dụng để đấu tranh với chính bộ máy đó. Công nhân bắt
đầu tham gia tranh cử các hội đồng địa phương, Uỷ ban thị trấn và toà
án trọng tài công thương. Họ bắt đầu cùng giai cấp tư sản giành giật
từng chiếc ghế do bầu cử sản sinh, chỉ cần có đủ số phiếu công nhân
tham gia biểu quyết khi chiếc ghế đó thay chủ. Kết quả là giai cấp tư
sản và chính phủ sợ các hoạt động hợp pháp của chính đảng công nhân
hơn cả các hoạt động phi pháp của các chính đảng này, sợ các thành
tựu tuyển cử hơn cả các thành tựu khởi nghĩa.
Trong
các nước nói tiếng Roman, người ta cũng bắt đầu hiểu thêm phải sửa
đổi sách lược cũ. Nơi nào người ta cũng noi theo tấm gương của Đức lợi
dụng tuyển cử để giành lấy mọi trận địa mà chúng ta có thể giành
được. Những cuộc tấn công không có chuẩn bị lùi xuống vị trí thứ yếu ở
khắp nơi. (Toàn tập Mác-Ăng-ghen, quyển 22, trang 595-607)
Ngày
5-8-1895, không đầy 5 tháng sau khi đưa ra những ý kiến trên,
Ăng-ghen qua đời. Nếu như coi quan điểm luận, thì đây là những ý kiến
cuối cùng của Ăng-ghen về sách lược cách mạng của các nước châu Âu.
Ông hy vọng thông qua cuộc đấu tranh hợp pháp của giai cấp công nhân
giành được chính quyền, bảo lưu phương sản xuất tư bản chủ nghĩa, quá
độ hoà bình lên chủ nghĩa xã hội. Phải nói đây là di ngôn cuối cùng
của Ăng-ghen đối với phong trào xã hội chủ nghĩa ở các nước châu Âu,
là sự sửa đổi quan trọng đối với “sách lược cũ” trong tuyên ngôn Đảng
cộng sản. Như vậy, trong tác phẩm của Mác và Ăng-ghen có hai con
đường xã hội chủ nghĩa: con đường chủ nghĩa xã hội bạo lực và con
đường chủ nghĩa xã hội dân chủ. Tuyên ngôn Đảng cộng sản và Quyển 1
“Tư bản luận” là căn cứ lý luận của chủ nghĩa xã hội bạo lực; Quyển 3
“Tư bản luận” và Lời nói đầu cuốn “Cuộc đấu tranh giai cấp ở Pháp”
là cơ sở lý luận cho chủ nghĩa xã hội dân chủ. Mác và Ăng-ghen những
năm cuối đời càng ngả sang con đường quá độ hoà bình. Coi cách mạng
bạo lực là con đường chính thống duy nhất để thực hiện chủ nghĩa xã
hội là trái với bản ý của Mác và Ăng-ghen.
Trước
khi qua đời, Ăng-ghen chỉ định hai học trò trung thành là Bebel và
Bumstan làm người thực hiện đi chúc về tác phẩm của ông. Phát huy tư
tưởng của Ăng-ghen về hoà bình lâu dài đi lên chủ nghĩa xã hội,
Burnstan tiến thêm một bước, đề ra con đường thực hiện chủ nghĩa hội
là “dân chủ” chứ không phải “chuyên chính”, là “hoà bình lâu dài” chứ
không phải dựa vào “cách mạng bạo lực”. Với tiêu chí hai tác phẩm
“Các vấn đề của chủ nghĩa xã hội”, “Tiền đề của chủ nghĩa xã hội và
nhiệm vụ của các đảng dân chủ xã hội” của Burnstan công bố trong hai
năm 1898 và 1899, nội bộ các đảng xã hội trong Quốc tế 2 bắt đầu xem
xét lại lý luận và phong trào xã hội chủ nghĩa trước đây.
Những
người dân chủ xã hội các nước châu Âu trung thành thực hiện đi huấn
của Mác và Ăng-ghen, coi con đường xã hội dân chủ là chính thống, bảo
hộ chế độ tư hữu, đoàn kết với giai cấp tư sản, thực hiện biện pháp,
công nhân viên có cổ phiếu, cổ đông nhỏ và cổ đông lớn cùng chiếm
hữu tư liệu sản xuất, thực hiện xã hội hoá tư liệu sản xuất.
Đây
là mấu chốt thành công của họ. Những người dân chủ xã hội tôn trọng
chủ nghĩa Mác, nhưng không câu nệ vào chủ nghĩa Mác, không có xiềng
xích ý thức hệ, tất cả xuất phát từ thực tế, tiếp thu rộng rãi các tư
tưởng tiên tiến cải thiện xã hội trong lịch sử và đời sống thực tế,
làm phong phú và phát triển sáng tạo lý luận chủ nghĩa xã hội dân
chủ.
Ngày
30-6-1951, Đại hội lần thứ nhất các đảng xã hội trên thế giới họp
tại Frankfurt (Tây Đức) đã chính thức tuyên bố thành lập Quốc tế Xã
hội, thông qua cương lĩnh cơ bản: “Mục tiêu và nhiệm vụ của chủ nghĩa
xã hội dân chủ” (gọi tắt là Tuyên ngôn Frankkfurt). Bản cương lĩnh
này đã tổng kết lý luận và thực tiễn của các đảng xã hội, lần đầu
tiên dùng hình thức “chủ nghĩa xã hội dân chủ” để giải thích hệ thống
tư tưởng, lý luận của Quốc tế Xã hội. “Tuyên ngôn Frankfurt” cho
rằng: “Nhiều nước phương Tây đã đặt cơ sở cho xã hội xã hội chủ
nghĩa. Trong các nước này, những khiếm khuyết của chủ nghĩa tư bản
đang mất đi, xã hội mang sức sống mới. Giá trị của các nguyên tấc xã
hội chủ nghĩa đang được chứng minh trong hành động”. Chủ nghĩa xã
hội dân chủ trên thực tế là phong trào các đảng dân chủ xã hội lãnh
đạo giai cấp công nhân và các tầng lớp lao động khác đoàn kết với
giai cấp tư sản, thúc đẩy chủ nghĩa tư bản chuyền biến sang chủ nghĩa
xã hội. Các đại biểu coi tổ chức quốc tế mới thành lập này là giai
đoạn mới trong lịch sử của tổ chức quốc tế được thành lập ở London
năm 1864 với sự tham gia của Mác… Lenin đã phủ định tư tưởng mác xít
về chủ nghĩa xã hội sẽ đồng thời thắng lợi trong các nước tư bản chủ
nghĩa kinh tế phát triển cao, là cho rằng cuộc cách mạng xã hội chủ
nghĩa có thể giành thắng lợi trước ở các nước phương Đông kinh tế lạc
hậu, khâu yếu nhất trong chuỗi mắt xích của chủ nghĩa đế quốc. Thế
chiến I đã đưa phong trào xã hội chủ nghĩa đến chia rẽ. Thắng lợi của
Cách mạng tháng Mười trong điều kiện lịch sử đặc thù đã tăng cường
mạnh mẽ vị trí của phái cách mạng bạo lực. Lenin dựng ngọn cờ khác,
ngày 18-1-1918 đã đổi phái đa số trong Đảng Dân chủ Xã hội thành Đảng
cộng sản, đồng thời thành lập Quốc tế Cộng sản (Quốc tế thứ 3). Phái
cách mạng bạo lực công kích “quá độ hoà bình” là con đường xét lại,
phản bội chủ nghĩa Mác, còn việc họ sửa đổi chủ nghĩa Mác lại là “phát
triển sáng tạo”.
Chữ
nghĩa Lenin là sự kế thừa và phát triển chủ nghĩa Blanqui. L.A
Blanqui (1805- 1881) là người lãnh đạo tổ chức bí mật Pháp thế kỷ 19,
thuộc phái bạo lực trong Quốc tế 1, lãnh tụ quân sự của Công xã
Paris. Chủ nghĩa Blanqui tin chắc rằng bất kể sự phát triển của lực
lượng sản xuất ở vào trình độ nào, chỉ dựa vào cách mạng bạo lực là
có thể sáng tạo một thế giới mới không có bóc lột và áp bức. Ăng-ghen
những năm cuối đời đã chán ngấy chủ nghĩa Blanqui. Ông nói:
“Do
Blanqui tưởng tượng mọi cuộc cách mạng đều là những biến đổi đột
ngột do số ít nhà cách mạng thực hiện, tự nhiên cũng nảy sinh tính
tất yếu thực hiện chuyên chính sau khi khởi nghĩa thành công, đương
nhiên, đây không phải là nền chuyên chính của toàn bộ giai cấp cách
mạng tức giai cấp vô sản mà là chuyên chính của số ít người thực hiện
biến đổi ấy, mà số người này lại phục tùng chuyên chính của một
người hoặc vài người. (Toàn tập Mác-Ăng-ghen, quyển 18, trang
580-581)
Lenin
và người kế tục ông là Stalin đã phát triển chủ nghĩa Blanqui, biến
việc lãnh đạo một đất nước thành nền chuyên chính của giai cấp vô
sản, lại biến chuyên chính của giai cấp vô sản thành chuyên chính của
Đảng cộng sản, biến chuyên chính của Đảng cộng sản thành chuyên
chính của tập đoàn lãnh đạo, cuối cùng biến chuyên chính của tập đoàn
lãnh đạo thành nền độc tài của cá nhân lãnh tụ tối cao (xem Lenin:
Bệnh ấu trĩ “tả khuynh” trong phong trào cộng sản), đặt cơ sở cho thể
chế lãnh đạo của nhà nước xã hội chủ nghĩa bạo lực. Thể chế cực
quyền này đã bóp nghẹt sức sống xã hội, cũng bóp nghẹt sức sống của
đảng cầm quyền, dẫn đến sự suy thoái toàn diện trên các mặt kinh tế,
chính trị khoa học kỹ thuật. Cựu đảng viên Đảng cộng sản Liên Xô nay
là nhà lãnh đạo Đảng cộng sản Nga Zyuaganov nói rất đúng: “Nguyên nhân cơ bản khiến Liên Xô và Đảng cộng sản Liên Xô sụp đổ là sự lũng đoạn đối với tài sản, quyền lực và chân lý”.
Hai
con đường đi lên chủ nghĩa xã hội đã trải qua sự lựa chọn của loài
người trong một thế kỷ. Chủ nghĩa xã hội bạo lực do những khiếm khuyết
lý luận vốn có và sự biến dạng trong truyền bá, đã tạo ra tại Liên
Xô và các nước XHCN Đông Âu tình trạng quyền lực nhà nước dị hoá,
chuyên chế độc tài quan chức tham nhũng, chế độ công hữu và kinh tế
kế hoạch thất bại hoàn toàn, kinh tế suy thoái, nhân dân lầm than,
dẫn đến Liên Xô tan rã, Đông Âu biến động dữ dội, ngọn đèn Cách mạng
tháng Mười vụt tắt. Sau khi phong trào xã hội chủ nghĩa chủ lưu trên
dần dần tiêu tan, chủ nghĩa xã hội dân chủ châu Âu vốn là một nhánh
của phong trào xã hội chủ nghĩa đã bước ra trước vũ đài lịch sử, với
bộ mặt mới, thành tựu mới, thực tiễn mới và lý luận mới. Những người
dân chủ xã hội châu Âu thản nhiên, từ tốn cho người đời thấy con
đường xã hội chủ nghĩa mà họ triển khai. Con đường này không phải là
tác phẩm văn hiến kinh điển vĩ đại, không phải lý tưởng tương lai
viển vông hão huyền, mà là xã hội thị dân hiện thực sống động. Họ dựa
vào 4 phép báu nền chính trị dân chủ nghị viện, nền kinh tế theo chế
độ sở hữu hỗn hợp, cơ chế thị trường xã hội, và chế độ bảo hiểm xã
hội, đã thực hiện thành công sự hoà nhập giữa chế độ tư bản chủ nghĩa
và chế độ xã hội chủ nghĩa, tạo dựng nên xã hội hài hoà của chủ
nghĩa xã hội dân chủ ở Tây Âu và Bắc Âu.
Kautsky, người lính tiên phong của chủ nghĩa xã hội dân chủ nói:
-
Chủ nghĩa xã hội chỉ có thể phát triển trong lòng chủ nghĩa tư bản,
chức năng của chủ nghĩa tư bản phát huy càng tốt càng dễ thiết lập
chủ nghĩa xã hội. Quan điểm cho rằng để xây dựng lâu đài xã hội hoàn
toàn mới, phải xoá sạch mọi thứ hiện có là quan điểm hoang đường hết
chỗ nói. Làm như vậy chỉ có nghĩa là xoá sạch mọi tiền đề mà xã hội
mới không thể thiếu. Nó không tạo điều kiện cho xã hội mới, mà buộc
chúng ta một lần nữa tạo dựng những cái cũ. Nó không làm cho chúng ta
tiến lên, mà khiến chúng ta thụt lùi. (Kautsky: “Quan điểm lịch sử
duy vật”, quyển 1)
Như
vậy đã lật nhào lý luận cực tả trong “Tuyên ngôn Đảng cộng sản” về
đập tan thế giới cũ, hoàn toàn đoạn tuyệt với mọi thứ truyền thống,
xây dựng chủ nghĩa xã hội trên mảnh đất trống không. Quan hệ giữa chủ
nghĩa xã hội và chủ nghĩa tư bản là quan hệ kế thừa và phát triển,
chứ không phải lật đổ và tiêu diệt. Chân lý này đã được chứng minh
đầy đủ bởi sự vươn lên sáng chói của chủ nghĩa xã hội dân chủ Tây Âu,
và sự ảm đạm của chủ nghĩa cộng sản Liên Xô cũ. Cuối thế kỷ 20, các
chính đảng dân chủ xã hội đã cầm quyền qua tranh cử tại phần lớn các
nước châu Âu, khiến châu Âu hoà bình tiến vào thành tựu lịch sử của
chủ nghĩa xã hội dân chủ, an ủi linh hồn Mác và Ăng-ghen trên thiên
đàng. Trong 15 nước thuộc EU có 13 nước Anh, Pháp, Đức, Thụy Điển,
Phần Lan, Áo, Bồ Đào Nha, Hả Lan, Ytaly, Đan Mạch, Hi Lạp, Bỉ,
Luxemburg do các Đảng Dân chủ Xã hội hoặc Công đảng cầm quyền. Quốc
tế Xã hội lấy hoa hồng đỏ làm biểu tượng, người đời ngạc nhiên kêu
lên: “Làn sóng đỏ tràn ngập châu Âu. Ngày 16-4-2003, nguyên thủ các
nước châu Âu gặp nhau tại Athen (Hy Lạp). Dưới sự chứng kiến của Vệ
thành xưa, nguyên thủ các thành viên EU và 10 nước thành viên mớì
cùng ký hiệp ước gia nhập liên minh.
Từ
đó, các nước Đông Âu Czech, Estonia, Síp, Latvia, Lidva, Hungari,
Manta, Ba Lan, Slovenia và Slovakia gia nhập đại gia đình EU tuyên các
chấm dứt cục diện chia cắt Đông - Tây Âu sau Thế chiến II. Sức hấp
dẫn của EU bắt nguồn từ việc nhân dân các nước thành viên thừa nhận
chủ nghĩa xã hội dân chủ châu Âu. Một châu Âu kinh tế phồn vinh,
chính trị ổn định và xã hội hài hoà xuất hiện đã tăng thêm vài phần
sắc mầu rực rỡ cho thế giới đang hỗn loạn. Các nhà cải cách trên toàn
thế giới mưu toan bảo lưu tương lai của chủ nghĩa xã hội ở đất nước
họ đều hướng mắt về Phong trào xã hội dân chủ. Cống hiến lịch sử của
những người dân chủ xã hội cho nền văn minh của loài người là: đại
diện cho yêu cầu phát triển của lực lượng sản xuất tiên tiến, hoá
giải mối thù không đội trời chung giữa giai cấp công nhân và giai cấp
tư sản, hoá giải mối thù không đội trời chung giữa chế độ xã hội chủ
nghĩa và chế độ tư bản chủ nghĩa, làm cho phong trào xã hội chủ
nghĩa trở thành quá trình tiến hoá hoà bình lý tính. Những người dân
chủ xã hội đã sáng tạo thành công con đường quá độ hoà bình lên chủ
nghĩa xã hội từ khuôn khổ dân chủ của các nước tư bản chủ nghĩa phát
triển. Trước đây chúng ta bị hạn chế bởi kinh nghiệm hẹp hòi của cách
mạng bạo lực, chỉ trích người khác là “xét lại”, nay xem ra cần khôi
phục danh dự cho chủ nghĩa xét lại, bởi không phải những người dân
chủ xã hội không đấu tranh với giai cấp tư sản, họ không đơn phương
nhượng bộ, chẳng những họ “xét lại” chủ nghĩa xã hội, mà còn “xét
lại” cả chủ nghĩa tư bản.
Năm
1965, nhằm học tập những chỗ mạnh của chủ nghĩa xã hội, khắc phục
những khó khăn trong phát triển tự thân, đại diện các nước tư bản chủ
nghĩa từng tụ tập tại thành phố Philadenphi (Mỹ), họp “Đại hội chủ
nghĩa tư bản thế giới” chấn động toàn cầu, ra “Tuyên ngôn của các nhà
tư bản”.
Tuyên
ngôn nêu rõ: “Tiếp thu kinh nghiệm nhân dân làm chủ của chủ nghĩa xã
hội, thực hiện chủ nghĩa tư bản nhân dân theo chế độ cổ phần; tiếp
thu kinh nghiệm chế độ phúc lợi xã hội chủ nghĩa, thực hiện chủ nghĩa
tư bản phúc lợi suốt đời (đảm bảo cuộc sống của người dân từ khi
sinh ra cho đến chết), tiếp thu kinh nghiệm kinh tế kế hoạch xã hội
chủ nghĩa, thực hiện chủ nghĩa tư bản kế hoạch có sự can thiệp của
nhà nước”. (Biện Hồng Đăng: “Phương lược vận doanh tư bản”, Nhà xuất
bản Cải cách, bản in 1997, trang 227).
Chúng
ta quen gọi đó là các nước phương Tây tư bản chủ nghĩa phát triển,
đã trở thành chủ nghĩa tư bản mới, đã “xã hội dân chủ hoá” ở mức độ
khác nhau. Từ những năm 20 thế kỷ 20, Anh, Đức, Pháp, Thụy Điển, Na
Uy và Mỹ đã lần lượt xuất hiện sự điều hoà mang tính toàn quốc giữa
chủ và thợ, dùng thoả hiệp giai cấp thay thế sự đối lập từng một mất
một còn giữa hai bên, một số người đã bắt đầu đế xướng dùng xây dựng
công đề giải quyết vấn đề thất nghiệp, cũng có nghĩa là lấy việc nhà
nước tích cực can thiệp để giải quyết cuộc khủng hoảng của kinh tế
thị trường không còn linh nghiệm nữa. Tổng thống Roosevelt lãnh đạo
nước Mỹ thoát khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới năm 1929 đã mạnh
dạn tiếp nhận chính sách của chủ nghĩa xã hội dân chủ.
Chủ
nghĩa xã hội dân chủ còn gọi là con đường thứ ba. Nó vừa là yêu cầu
nội tại, vừa là đòi hỏi củng cố quan hệ đồng minh Mỹ-Âu. “Con đường
thứ ba” do Thủ tướng Công đảng Anh Blair và nguyên tổng thống Mỹ
Clinton đại diện đề ra là bản sửa đổi của chủ nghĩa xã hội dân chủ.
Ngày 3-6-2000, Clinton tham gia Hội nghị cấp cao “Con đường thứ ba”
tại Berlin, ông nói: “Chúng ta muốn kinh tế thị trường, lại muốn xã
hội công bằng”, coi hiệu suất và công bằng là ngọn cờ của con đường
này.
Công báo của hội nghị nhấn mạnh:
“Chúng
tôi coi trọng kinh tế thị trường phải kết hợp với trách nhiệm xã
hội, từ đó tạo ra kinh tế tăng trưởng, công ăn việc làm đầy đủ và sự
ổn định lâu dài, còn nhà nước trên phương diện chính sách kinh tế vĩ
mô phải duy trì ổn định, ủng hộ các biện pháp tài vụ công cộng kiện
toàn, kiên quyết ngăn chặn lạm phát; nhà nước cũng phải thúc đẩy thị
trường tiền tệ ổn định, nâng cao độ minh bạch và đề xướng cạnh tranh
công bằng”. (“Con đường thứ ba và nước Anh mới”, Nhà xuất bản Phương Đông, bản in lần thứ nhất tháng 12-2001, trang 290-291)
Qua
tìm hiểu gần đây được biết có 61 nghị sĩ Mỹ là hội viên “Những người
xã hội dân chủ Mỹ” (Democratic Socialits of America, viết tắt là
DSA). Quan niệm kinh tế của Đảng Dân chủ Mỹ bắt rễ từ tư tưởng kinh
tế của Mác và Keynes, chủ trương chính phủ hướng dẫn kinh tế thị
trường, quốc hữu hoá ở mức độ thích hợp, thực hiện bảo hiểm y tế toàn
dân, chính phủ xây dựng trường học, giảm hoặc miễn thuế cho người
nghèo, nâng cao phúc lợi, nâng mức lương tối thiểu, quan tâm nhiều
hơn đến nhóm người yếu kém, khuyết tật. Đảng Cộng hoà lên cầm quyền
cũng không thay đổi chính sách xã hội của Đảng Dân chủ. Bởi lẽ chế độ
phúc lợi xã hội mang đặc điểm cứng chỉ tăng không giảm, chỉ lên
không xuống, ai cắt giảm phúc lợi xã hội, người đó sẽ mất phiếu bầu.
Công nhân và dân thường có thể thông qua bỏ phiếu để ngăn chặn chính
đảng không lợi cho mình lên cầm quyền. Chủ nghĩa xã hội dân chủ đã
“đỏ hoá” nước Mỹ.
Năm
2000, khi Bush và Gore tranh cử tổng thống Mỹ, các nhà báo đã phỏng
vấn Friedman, người đã đoạt giải Nobel kinh tế học, cố vấn kinh tế
chủ yếu thời Reagan. Câu trả lời của người thầy kinh tế học thị
trường tự do đã 88 tuổi này khiến người ta giật mình: “Nước Mỹ sẽ
mạnh bước đi lên chủ nghĩa xã hội”, bất kể Bush hay Gore vào Nhà
Trắng, chỗ khác nhau chỉ là nếu Bush cầm quyền, có thể chậm một chút,
nếu Gore cầm quyền, có thể nhanh hơn.
Thành
tựu vĩ đại nhất của chủ nghĩa xã hội dân chủ là tại những nước tư
bản lâu đời, thông qua phát triển mạnh sức sản xuất và điều tiết phân
phối, về cơ bản đã xoá bỏ được sự chênh lệch giữa thành thị và nông
thôn, giữa công nhân và nông dân, giữa lao động chân tay và lao động
trí óc, tạo ra hào quang của chủ nghĩa xã hội dân chủ. Thành tựu này
đã làm cho mô hình chủ nghĩa xã hội bạo lực Liên Xô trở nên ảm đạm.
Đó là nguyên nhân cơ bản thúc đẩy Liên Xô và các nước Đông Âu “diễn
biến hoà binh”.
Những
người dân chủ xã hội dùng biện pháp đoàn kết giai cấp tư sản phát
triển lực lượng sản xuất tiên tiến, đã thực hiện cùng giàu có, chênh
lệch ngày càng rút ngắn. Trong các nước xã hội dân chủ không còn nông
thôn và nông dân. Theo tư liệu do một khách du lịch thu thập hồi tháng
9-2003, tại thành phố nhỏ Bordeaux ở Pháp, trên 70% thị dân có thu
nhập trung bình 1.500 euro/tháng, những người (vốn là nông dân) làm
việc ở ngoại ô và các làng thu nhập 1.000 - 1.200 euro/tháng, tầng lớp
cổ trắng có mức lương 1.800 - 2.000 euro/tháng, bác sĩ, luật sư,
giáo sư cao hơn, có người lương tháng 8.000 euro, thu nhập của các cổ
đông xí nghiệp lớn, nhân viên quản lý cấp cao, chủ trang trại nhỏ
còn vượt xa mức trên. Cùng với sự phát triển của kinh tế tri thức và
khoa học kỹ thuật, cơ cấu ngành nghề không ngừng nâng cấp, cơ cấu đội
ngũ sản xuất công nông nghiệp cũng đang thay đổi, biểu hiện chủ yếu
là tầng lớp cổ xanh lấy lao động chân tay là chính giảm mạnh, tầng
lớp cổ trắng lấy lao động trí óc là chính đang tăng nhanh. Ở Đức đầu
thế kỷ 21, công nhân cổ xanh chỉ chiếm 6% tầng lớp ăn lương, giai cấp
công nhân - được “Tuyên ngôn Đảng cộng sản” coi là quân chủ lực cách
mạng đối địch giai cấp tư sản nay đã biến thành thiểu số, và mức
sống của họ cũng đã cao hơn Tổng thống Rumani. Giai cấp công nhân
chẳng cần vùng lên làm cách mạng, theo đà phát triển của lực lượng
sản xuất, họ đã được “giải phóng” như vậy đó. Việc thu hẹp ba chênh
lệch lớn không trông chờ ở chủ nghĩa tư bản hoàn toàn diệt vong, mà
trông đợi ở chủ nghĩa tư bản phát triển cao.
Trong
cuốn “Chủ nghĩa tư bản, chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa dân chủ” J. A
Schumpiter, nhà lý luận về chủ nghĩa xã hội dân chủ, từng là cố vấn
Đảng Dân chủ Xã hội Đức, cho rằng chủ nghĩa tư bản về bản chất là một
hình thức biến động kinh tế, vĩnh viễn không thể đứng yên, nó không
ngừng từ nội bộ làm cho cơ cấu kinh tế này cách mạng hoá, không ngừng
huỷ diệt cái cũ, liên tục sáng tạo cái mới, chủ nghĩa tư bản sẽ tiến
hoá lên chủ nghĩa xã hội. Luận điểm của ông về khoa học kỹ thuật phát
triển làm thay đổi quan hệ chủ thợ sẽ dẫn đến chủ nghĩa tư bản diệt
vong, và luận điểm vai trò nổi bật của tầng lớp giám đốc sẽ dẫn đến
các nhà tư bản rút khỏi vũ đài kinh doanh sản xuất, đều được Đảng Dân
chủ Xã hội vận dụng và phát huy. Lý luận sáng tạo và ý kiến hoàn
chỉnh của ông về tiến hoá lên chủ nghĩa xã hội được những người dân
chủ xã hội sau Thế chiến II tôn là cơ sở lý luận hoà bình tiến lên
chủ nghĩa xã hội.
Những
người dân chủ xã hội cho rằng xã hội tư bản chủ nghĩa áp bức, bóc
lột công nhân như Manchester ở Anh từ thập kỷ 30 thế kỷ 19 đến thập
kỷ 20 thế kỷ 20 là “chủ nghĩa tư bản dã man“. Từ thập kỷ 30 thế kỷ
20, qua nỗ lực của các đảng dân chủ xã hội, chủ nghĩa tư bản không
ngừng cải lương khiến “các phần quan trọng trong cương lĩnh xã hội
chủ nghĩa đều được thực thi”. Xin nêu một vài số liệu để chứng minh
điểm này. Năm 2004, trong tổng chi tài chính của chính phủ, tỉ lệ chi
công cộng như giáo dục, y tế, bảo hiểm xã hội. Mỹ là 42%, Anh 49%,
Canada 52%. Còn Trung Quốc bao nhiêu: 7,4%. Riêng về giáo dục, kinh
phí dùng cho giáo dục nghĩa vụ của Trung Quốc trong một năm chỉ có
150 tỉ NDT, trong khi Trung Quốc chi 900 tỉ NDT công quỹ cho quan
chức xài ô tô, ăn uống, ra nước ngoài. Tờ “Báo san văn trích” ngày
7-12-2005 đưa tin: xe công một năm tốn 300 tỉ NDT, “vượt xa chi phí
quân sự, nhiều hơn tổng kinh phí giáo dục và y tế”. Trong “Báo cáo y
tế thế giới năm 2000”, tính công bằng trong phân phối tài chính khám
chữa bệnh của Trung Quốc đứng thứ 188 trong số 191 nước.
Chỉ
có chi phí quản lý hành chính của Trung Quốc là “đuổi kịp Anh, vượt
Mỹ”: tăng 88 lần trong 25 năm từ 1978 đến 2003. Tỉ trọng chi phí quản
lý hành chính trong tổng chi tài chính của Trung Quốc năm 1978 là
4,71 %, năm 2003 lên đến 19,3%, trong khi Anh 4,19%, Mỹ 9,9%, Canada
7,1%.
Chúng
ta còn dám nói bản chất của chủ nghĩa đế quốc và chủ nghĩa tư bản
không bao giờ thay đổi, chỉ có Trung Quốc ta mới là xã hội chủ nghĩa
không? Còn dám nói các chính phủ tư sản đều áp bức, bốc lột nhân dân,
chỉ có chính phủ Trung Quốc “phục vụ nhân dân” không? Còn dám nói đặc
quyền quan chức mang đậm màu sắc thống trị, mờ nhạt màu sắc phục vụ ở
nước ta là do chịu ảnh hưởng của chủ nghĩa tư bản, đi theo con đường
tư bản chủ nghĩa không? Cần có dũng khí thừa nhận: Trong việc mưu
phúc lợi cho trăm họ, các Chính phủ Mỹ, Anh, Canada làm tốt hơn Chính
phủ Trung Quốc! Quan chức chính phủ 3 nước này liêm khiết hơn quan
chức chính phủ Trung Quốc! Trung Quốc còn cách chủ nghĩa xã hội dân
chủ quá xa! Đảng cầm quyền Trung Quốc cần học tập các đảng cầm quyền
Mỹ, Anh, Canada, cầm quyền dân chủ vâ liêm khiết, thật sự mưu cầu
phúc lợi cho toàn thể nhân dân, nhanh chóng hoàn thành diễn biến hoà
bình sang chủ nghĩa xã hội dân chủ. Cuộc diễn biến hoà bình này mang
lại ngày càng nhiều phúc lợi cho trăm họ, khiến quan chức mất ngày
càng nhiều đặc quyền. Lấy danh nghĩa “bảo vệ thành quả cách mạng” để
chống lại diễn biến này, thì cái họ muốn “bảo vệ” không phải phúc lợi
của nhân dân, mà là đặc quyền của quan chức. Cuộc diễn biến hoà bình
này không có nghĩa là thua Dulles, mà là thua Ăng-ghen, không phải
thua chủ nghĩa đế quốc, mà thua chủ nghĩa xã hội dân chủ.
Vượt
trên cuộc tranh luận hàng trăm năm về ý thức hệ giữa chủ nghĩa xã
hội và chủ nghĩa tư bản xem ai hay, ai dở, chủ nghĩa xã hội dân chủ
đã tập hợp những ưu điểm của chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa tư bản,
đồng thời loại trừ khuyết tật của mỗi bên, quan tâm cả công bằng và
hiệu suất; là biện pháp, chính sách và con đường có hiệu quả đã được
đời sống thực tế chứng minh, là trung dung hoá tích cực. Con đường
chủ nghĩa xã hội dân chủ là con đường hoà bình, lý tính, xây dựng,
không xuất khẩu cách mạng, không áp đặt cho người khác, không có mũi
nhọn phê phán, chỉ có sức hấp dẫn nêu gương, không làm hại lợi ích
của bất cứ giai cấp tầng lớp nào, không đe doạ an ninh của bất cứ
quốc gia hoặc khu vực nào, nên nó được toàn thế giới quan tâm. Nhà sử
học Mỹ W. Dulan nói:
“Mối
lo sợ về chủ nghĩa tư bản khiến chủ nghĩa xã hội nới rộng tự do, mối
lo ngại về chủ nghĩa xã hội cũng khiến chủ nghĩa tư bản tăng thêm
bình đẳng, Phương Đông là phương Tây, mà phương Tây cũng là phương
Đông, chẳng bao lâu, hai bên sẽ gặp nhau”.
Lịch
sử đang phát triển như vậy. Không phải chủ nghĩa xã hội thay thế chủ
nghĩa tư bản, cũng không phải chủ nghĩa tư bản thay thế chủ nghĩa xã
hội, mà là sự kết hợp, dung hoà giữa hai bên, trở thành một chế độ
mới là chủ nghĩa xã hội dân chủ (chủ nghĩa tư bản mới). Con đường chủ
nghĩa xã hội dân chủ đang trở thành con đường loài người cùng chấp
nhận, đưa loài người vào một thế kỷ mới phát triển hoà bình.
Đi con đường của người Thụy Điển.
Thời
kỳ đầu Trung Quốc cải cách mở cửa, để phá vỡ trạng thái tinh thần
trong đội ngũ cán bộ Trung Quốc do bị nhồi nhét lý luận cực tả trong
thời gian dài tạo ra, như ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình hơn người,
chỉ có mình là phái tả là cách mạng; Đặng Tiểu Bình đã cử rất nhiều cán
bộ cấp cao ra nước ngoài khảo sát, chủ yếu là Mỹ và châu Âu. Ông rất
chú trọng thành tựu và kinh nghiệm của chủ nghĩa xã hội dân chủ.
Nhiều cán bộ cấp cao sang Tây Bắc Âu bất giác kêu lên: “Người ta như
thế mới là chủ nghĩa xã hội chứ!” Anh là một nước như thế nào? Nhận
thức định hình của chúng ta coi Anh là chủ nghĩa tư bản, chủ nghĩa đế
quốc già đời. Trong cuộc tổng tuyền cử năm 1945 sau khi Thế chiến II
kết thúc, Công đảng Anh toàn thắng, lãnh tụ Công đảng Attlee lên làm
thủ tướng. Ông đã tiến hành một cuộc cải cách xã hội dân chủ. Những
biện pháp chủ yếu là: quốc hữu hoá các xí nghiệp khai khoáng, ngân
hàng, giao thông vận tải, sản xuất gang thép, dịch vụ xã hội, nâng
thành phần quốc doanh trong lĩnh vực kinh tế lên 20%; thông qua thuế
luỹ tiến chênh lệch rõ rệt, nhà nước tái phân phối 2/5 tổng thu nhập;
áp dụng phương pháp phúc lợi toàn dân, đảm bảo rộng rãi cho tất cả
mọi người về chi phí chữa bệnh hiểm nghèo, sự cố, tuổi già, thương
tật, thất nghiệp, sinh đẻ, tử vong, tất cả mọi người đều được khám
chữa bệnh không mất tiền, giáo dục trung tiểu học miễn phí. Athee
nói: “Chính phủ Công đảng đang thiết lập ở Anh một chế độ tốt nhất ưu
việt hơn chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội kiểu Liên Xô” (Vương
Tiểu Mạn: Con đường phát triển của Công đảng Anh sau Thế chiến 2)
Nếu
chúng ta tôn trọng lời tự trần thuật của lãnh tụ Công đảng Anh, thì
từ thập kỷ 50 thế kỷ trước, Anh đã là nước theo chủ nghĩa xã hội dân
chủ rồi. Thể chế phúc lợi xã hội do Chính phủ Công đảng thiết lập ở
thập kỷ 50 có ảnh hưởng sâu xa đối với sự phát triển của nước Anh và
châu Âu. Sau này Đảng Bảo thủ lên cầm quyền không hề thay đổi chính
sách phúc lợi xã hội của Công đảng.
Cuối
thập kỷ 70 thế kỷ 20, Phó thủ tướng phụ trách công nghiệp Trung Quốc
Vương Chấn sang thăm Anh. Ông yêu cầu đến thăm một công nhân thất
nghiệp với chủ định rõ rệt “thăm nghèo, hỏi khổ”. Đại sứ Trung Quốc
tại Anh Kha Hoa cùng Vương Chấn đến nhà một công nhân thất nghiệp.
Vương lão có phần loá mắt: đây là công nhân thất nghiệp ư? Ông thấy gì
vậy?
Người
công nhân thất nghiệp này ở trong nhà lầu 2 tầng, có buồng ăn, buồng
khách, xa lông, ti vi, trong tủ trang trí có đồ bạc cổ quí giá, đằng
sau có vườn hoa nhỏ khoảng 50 m2. Do thất nghiệp, ông ta
có thể không nộp thuế, được khám chữa bệnh không mất tiền, con cái
được hưởng giáo dục nghĩa vụ miễn phí.
Xem
xong, Vương Chấn cứ xuýt xoa. Thì ra người công nhân Anh ông vốn coi
là đang sống trong nước sôi lửa bỏng này lại có mức sống cao hơn Phó
thủ tướng Trung Quốc. Đại sứ Kha Hoa nói với ông: “Tôi đã hỏi một
công nhân vệ sinh, thu nhập của anh ta mỗi tuần khoảng 100 sterling.
Người coi thang máy thu nhập mỗi tuần khoảng 150 sterling”. Tính theo
tỉ giá hối đoái hồi đó, tiền lương hàng tuần của công nhân vệ sinh
bằng 592 NDT, công nhân coi thang máy bằng 886 NDT. Lương của Vương
Chấn hồi đó mỗi tháng không đến 400 NDT, mỗi tuần không đến 100 NDT,
bằng 1/6 lương công nhân vệ sinh, 1/8 lương công nhân coi thang máy ở
Anh. Nếu so sánh thu nhập giữa dân thường hai nước, thì khoảng cách
đó càng lớn. Theo tính toán của các chuyên gia, tỉ lệ thu nhập quốc
dân bình quân đầu người của Trung Quốc và Anh là 1/42,3, nghĩa là thu
nhập của dân thường Anh cao hơn dân thường Trung Quốc 42 lần. Chủ
nghĩa xã hội nghèo của Trung Quốc thua kém quá rồi.
Tham
tán Thương vụ Vu Nhật kể lại: Trong chuyến thăm trên, Phó thủ tướng
Vương Chấn đã tiến hành khảo sát tương đối toàn diện tình hình kinh
tế và đời sống xã hội nước này. Cuối chuyến thăm, có người hỏi ông
nghĩ gì về nước Anh. Thật bất ngờ, Vương Chấn nói: “Tôi thấy nước Anh
làm hay lắm, vật chất cực kỳ dồi dào, ba chênh lệch lớn cơ bản không
còn nữa, xã hội công bằng, phúc lợi xã hội được chú trọng, nếu cộng
thêm đảng cộng sản cầm quyền, thì nước Anh là xã hội cộng sản chủ
nghĩa trong lý tưởng của chúng ta”
Bình
luận của Vương Chấn về Anh gây chấn động Đại sứ quán Trung Quốc tại
London thuở ấy, cũng thôi thúc mọi người quan tâm hơn đến thể chế
chính trị, kinh tế và tình hình đời sống xã hội nước này.
Sau chuyến thăm trên, Vương Chấn trở thành người kiên định ủng hộ chính sách cải cách-mở cửa của Đặng Tiểu Bình.
Một Bí thư Thành uỷ sang thăm Thụy Điển trở về nói:
“Chúng
ta thực hiện chủ nghĩa xã hội là tiêu diệt người hữu sản, khiến tất
cả đều thành người vô sản. Người ta thực hiện chủ nghĩa tư bản là
tiêu diệt người vô sản, khiến tất cả đều trở thành người hữu sản”.
Đối với việc “người ta” đã làm, vị bí thư kia rất hâm mộ, nhưng lại
có phần hoang mang, để vạch rõ ranh giới với “chủ nghĩa xét lại”,
không dám thừa nhận việc “người ta” làm là chủ nghĩa xã hội. Đầu thập
kỷ 80 thế kỷ 20, Thụy Điển đang thực hiện “Luật quỹ đầu tư của người
làm thuê”, tìm cách để công nhân nắm cổ phần xí nghiệp, trở thành
người hữu sản, giải quyết vấn đề công bằng từ chế độ sở hữu. Đạo luật
trên qui định: từ lợi nhuận siêu ngạch ngoài lợi nhuận 50 vạn curon
của phía chủ, trích ra 20% lập quỹ cho công nhân viên xí nghiệp, tăng
quỹ dưỡng lão mà phía chủ nộp thay công nhân thêm 1%, là có thể
chuyển một phần lợi nhuận từ nhà tư bản sang tay công nhân, tiến hành
đầu tư sản xuất, khiến công nhân viên trở thành cổ đông, thành người
hữu sản. Theo tính toán của người thiết kế đạo luật này, chỉ cần lãi
suất của xí nghiệp từ 10 đến 15%, thì khoản chuyển sang “Quỹ đầu tư
của người làm thuê” dưới danh nghĩa công nhân viên trong 20 đến 30
năm có thể chiếm một nửa cổ phần của xí nghiệp. Cùng với tỉ trọng
“Quỹ đầu tư của người làm thuê” trong xí nghiệp ngày càng tăng, có
thể từ thể chế kinh tế, làm thay đổi cơ cấu tư bản tư nhân chiếm vị
trí thống trị, thực hiện lý tưởng của đảng Dân chủ Xã hội là xã hội
hoá tư liệu sản xuất.
Thông
qua cuộc “cách mạng thầm lặng”, giai cấp công nhân đã nắm một phần
quyền sở hữu xí nghiệp. Đây không phải là những lời lẽ ngon ngọt lừa
bịp công nhân nhằm tranh thủ phiếu bầu. Năm 1982, Đảng Dân chủ Xã hội
thắng lợi trong tổng tuyển cử, trở thành đảng lớn nhất trong Quốc
hội, Chủ tịch Đảng Palmer lên làm thủ tướng. Tuy các nhà tư bản phản
đối, và ngày 4-10-1983 đã tổ chức cuộc biểu tình có 75.000 người tham
gia, nhưng đến 12-12-1983, với đa số mong manh chỉ chênh lệch 6
phiếu, Quốc hội Thụy Điển đã thông qua “Luật quỹ đầu tư của người làm
thuê” có hiệu lực từ 11-1984. Năm đầu tiên thu được 1 tỉ 524 triệu
curon, năm thứ hai 1 tỉ 231 triệu, năm thứ ba (1986) 2 tỉ 710 triệu,
cả 3 năm thu được 5 tỉ 465 triệu curon Quỹ cổ phần công nhân. Chính
sách “khiến mọi người đều trở thành người hữu sản” mà Đảng Dân chủ Xã
hội Thụy Điển thực hiện là chân thực, họ gọi đó là “chính sách chủ
nghĩa xã hội quỹ”. Năm 1991, Chính phủ liên hợp của Đảng Bảo thủ và 3
đảng khác lên cầm quyền đã xoá bỏ Quỹ đầu tư của người làm thuê,
phản ánh cuộc đấu tranh nghiêm trọng giữa giai cấp tư sản và giai cấp
công nhân, nhưng lúc đó phần lớn công nhân đã trở thành người nắm cổ
phiếu của xí nghiệp, tuy chỉ là những cổ đông nhỏ. Trong cuộc tổng
tuyển cử mùa thu 1994, với 45% phiếu bầu, Đảng Dân chủ Xã hội Thụy
Điền giành lại vị trí cầm quyền, nhưng không khôi phục Quỹ đầu tư của
người làm thuê, mà đưa ra chủ nghĩa xã hội phúc lợi khoa học kỹ
thuật. Họ cho rằng trong bối cảnh toàn cầu hoá, tri thức và giáo dục
cực kỳ quan trọng đối với tăng trưởng kinh tế việc làm và công bằng
xã hội. Để xoá bỏ bất công xã hội đang tồn tại, phân phối công bằng cơ
hội được giáo dục có hiệu quả hơn tái phân phối của cải xã hội về
sau. Đảng Dân chủ Xã hội Thụy Điển đã đấu tranh bất khuất vì lợi ích
của giai cấp công nhân và tuyệt đại đa số nhân dân.
Trong
nhà trưng bày lịch sử Đảng Dân chủ Xã hội treo chân dung ba lãnh tụ
quốc tế là Mác, Ăng-ghen và Lassall, tôn họ là người thầy của chủ
nghĩa xã hội dân chủ. Bức chân dung thứ 4 mới là người sáng lập Đảng
Dân chủ Xã hội Thụy Điển Branting. Đảng trên cho rằng: “Mô hình,
phát triển của Mác và Ăng-ghen là lý luận khoa học. Cũng như mọi lý
luận khoa học khác, nó có đứng vững không, phải được thực tiễn kiểm
nghiệm”.
Năm
1920, Đảng Dân chủ Xã hội Thụy Điển và Đảng Nhân dân liên minh cầm
quyền, thành lập một loạt xí nghiệp quốc doanh, do hiệu suất thấp dẫn
đến khó khăn kinh tế, năm 1924 mất chính quyền. Bởi lẽ về chính trị
có cơ chế bầu cử dân chủ lựa chọn cái hay, đào thải cái dở, cho nên
chế độ công hữu về tư liệu sản xuất do khuyết tật nội tại “hiệu suất
thấp, dẫn đến khó khán kinh tế” đương nhiên bị đào thải. Cơ chế chính
trị dân chủ có thể đảm bảo kịp thời uốn nắn sai lầm.
Trong
thất bại, Đảng Dân chủ Xã hội Thụy Điển đã tổng kết bài học kinh
nghiệm, cho rằng không thể xây dựng được chủ nghĩa xã hội trong tình
trạng hiệu suất sản xuất thấp, của cải xã hội suy giảm. Then chốt của
chủ nghĩa xã hội, mấu chốt để thực hiện công bằng xã hội, không phải
chế độ sở hữu, mà là phương thức phân phối. Họ rút ra kết luận: tư
liệu sản xuất phải tư hữu hoá, chế độ tư hữu hoá về tư liệu sản xuất
này mang đặc trưng công nhân có cổ phần, các cổ đông nhỏ và cổ đông
lớn cùng chiếm hữu tư liệu sản xuất, để khuyến khích các xí nghiệp tư
nhân tạo ra nhiều của cải hơn; phân phối của cải phải xã hội hoá, do
chính quyền và công đoàn nắm giữ, có nghĩa là chính quyền (dưới sự
giám sát của công đoàn) thông qua thu thuế, phân phối một phần lợi
nhuận của xí nghiệp cho nhóm người yếu kém, thu hẹp khoảngcách giàu
nghèo, xây dựng nhà nước phúc lợi. Nhận thức đó trở thành cương lĩnh
cầm quyền mới, rất được lòng người khi họ trở lại cầm quyền vào năm
1932, vừa được công nhân và các tầng lớp nhân dân lao động khác ủng
hộ, vừa được các nhà tư bản ủng hộ, khiến họ liên tục cầm quyền tới
44 năm!
Đảng
Dân chủ Xã hội Thụy Điển giải quyết vấn đề mâu thuẫn giữa chủ và thợ
trong xí nghiệp theo phương thức mới. Sau khi từ bỏ chế độ công hữu
về tư liệu sản xuất hoặc chính sách quốc hữu hoá, Đảng tập trung vào
sự thoả hiệp giữa chủ và thợ. Năm 1936, Liên minh công đoàn (LO) và
Liên minh giới chủ (SAF) đã ký “Thoả thuận Saltsjobaden”, qui định
trình tự, cơ cấu giải quyết tranh chấp giữa chủ và thợ, hạn chế đặc
quyền quản lý của chủ xí nghiệp. Văn bản trên qui định đại diện hai
bên thương lượng, cuối cùng đi đến thoả thuận hai bên cùng tuân theo,
thời hạn 1 đến 3 năm. 2 tháng trước ngày hết hạn, nếu cả hai bên đều
không có ý kiến khác, thì thoá thuận trên tiếp tục có hiệu lực; nếu
một bên đưa ra ý kiến khác, tranh chấp không dứt, không đi đến nhất
trí, thì Chính phủ sẽ cử một nhân viên hoà giải tham gia đàm phán,
thúc đẩy giải quyết vấn đề, thoả thuận trên được coi là bước ngoặt
trong quan hệ giữa chủ và thợ ở Thụy Điển, mở ra thời đại mới phối
hợp và hợp tác giữa hai bên, có vai trò quan trọng để nước này ổn
định xã hội và phát triển kinh tế từ đó về sau. Năm 1976, Thụy Điển
lại thông qua “Luật cùng giải quyết đời sống lao động”, xoá bỏ khoản
32 trong Điều lệ Liên minh giới chủ, tức là từ giới chủ một mình giải
quyết vấn đề trước đây đổi thành chủ và thợ cùng quyết định, công
đoàn có quyền tham gia những vấn đề trước đây do phía chủ quyết định,
như chiến lược đầu tư, sản xuất. Nội dung chủ yếu là:
1.
Chủ xí nghiệp phải thương lượng với công đoàn trước khi quyết định
những thay đổi lớn trong kinh doanh của xí nghiệp và quyết định điều
kiện làm việc của người làm thuê. Công đoàn có thể yêu cầu tổ chức
thương lượng cấp địa phương hoặc cấp trung ương về bất cứ vấn đề gì, khi
yêu cầu này được đưa ra, phía chủ phải hoãn ra quyết định hoặc hoãn
thi hành quyết định, cho đến khi kết thúc thương lượng.
2. Yêu cầu chủ xí nghiệp thường xuyên thông báo với công đoàn về thông tin kinh tế kỹ thuật và nguyên tắc chính sách.
3. Công đoàn có quyền xem xét sồ sách và các văn bản liên quan đến quản lý kinh doanh của xí nghiệp.
Đạo luật trên đã nâng cao vị trí của công nhân trong xí nghiệp lên rất nhiều.
Đội
ngũ giai cấp công nhân Thụy Điển có 4,2 triệu người, chiếm một nửa
dân số cả nước, trong đó có 3 triệu công nhân công nghiệp, 90% số
người lao động chân tay tham gia Liên minh công đoàn; 70 vạn nhân viên
cổ trắng thành lập riêng “Tổ chức nhân viên trung ương”. Liên minh
công đoàn trung ương là tổ chức công đoàn lớn nhất, có 25 chi nhánh,
2,5 triệu hội viên. Trong các cuộc tổng tuyển cử hơn 30 năm qua, 70%
công nhân công nghiệp bỏ phiếu cho Đảng Dân chủ Xã hội, đây là cơ sở
giai cấp và hậu thuẫn vững chắc của đảng này. Phần lớn các nhà lãnh
đạo của Đảng ra đời trong phong trào công nhân, 1/2 số nghị sĩ của
Đảng xuất thân từ gia đình công nhân công nghiệp, 1/3 số nghị sĩ của
Đảng bản thân trước đây là công nhân công nghiệp. Các tỉ lệ trên đều
lớn hơn tỉ lệ tương quan của các đảng dân chủ xã hội Tây Âu.
So
với tỉ trọng dân số Thụy Điển trong dân số thế giới, tỉ trọng sản
xuất công nghiệp của nước này trong sản xuất công nghiệp thế giới
nhiều gấp 4 lần, xuất khẩu 9 lần, thiết bị cơ khí 14 lần. Xuất khẩu
của Thụy Điển chiếm 35% giá trị tổng sản phẩm quốc dân. 92% số xí
nghiệp công nghiệp ở Thụy Điển là tư nhân. Tỉ trọng xí nghiệp quốc
doanh không ảnh hưởng đến tính chất của chủ nghĩa xã hội dân chủ. Toàn
bộ sự nghiệp công cộng như giao thông, năng lượng, y tế, giáo dục,
phần lớn các ngành khai khoáng, luyện thép, đóng tàu, một ngân hàng
lớn nhất, đã tổ chức thành Hội đồng xí nghiệp toàn quốc với 1,4 triệu
công nhân viên. Trên các mặt giáo dục, y tế, môi trường và phúc lợi
xã hội, Đảng Dân chủ Xã hội không quản lý bằng biện pháp kinh tế thị
trường, mà do các ngành công cộng quản lý. Tất cả các trường học ở
Thụy Điển đều là quốc lập, không có trường tư thục, cũng không có bệnh
viện tư nhân, các ngành giáo dục, y tế không có nghĩa vụ kiếm lợi
nhuận.
Cơ
sở của nông nghiệp Thụy Điển là 11 vạn nông trang gia đình, mà chỉ
có 12.000 công nhân nông nghiệp làm thuê, gánh nặng chủ yếu đặt lên
vai các chủ nông trang và các thành viên gia đình họ. Nhân khẩu tham
gia sản xuất nông nghiệp ở Thụy Điển chỉ chiếm 3,8% tổng nhân khẩu cả
nước, còn số người gia công, bảo quản nông sản và sản xuất thực phẩm
nhiều gấp 3 lần thế. Thụy Điển dư thừa từ 30% đến 50% lương thực,
thịt, hạt có dầu, xuất khẩu sang các nước Ban tích. Thụy Điển cũng có
tổ chức hợp tác xã phục vụ các nông trang gia đình, như hợp tác xã
con giống, hợp tác xã nghề sữa, hợp tác xã lâm nghiệp, xã viên tự bầu
cơ quan lãnh đạo. Nông dân có tổ chức riêng là Liên minh chủ nông
trang Thụy Điển. Nhà nước và Liên minh chủ nông trang bàn bạc các vấn
đề quan trọng như giá nông sản, trợ giá, tín dụng, thuế. Nhà nước và
các hợp tác xã ký hợp đồng kinh tế. Khi cần nâng cao lợi nhuận sản
xuất nông nghiệp hoặc giảm chi phí cho người tiêu dùng, nhà nước mới
can thiệp vào việc hình thành giá cả. Khi ấy, nhà nước phải trích ra
vài tỉ curon từ ngân sách quốc gia để trợ giá. Thông qua chính sách
kinh tế, nhà nước nâng đỡ các chủ nông trang nhỏ, “ràng buộc” các chủ
nông trang lớn.
GDP
bình quân đầu người của Thụy Điển năm 2002 là 25.400 USD. Đã thiết
lập chế độ phúc lợi xã hội toàn dân “từ lúc lọt lòng tới khi rời khỏi
cõi đời”. Một công dân Thụy Điển từ lúc ra đời đến khi 16 tuổi được
hưởng trợ cấp vị thành niên của chính phủ, ốm đau được hưởng bảo hiểm y
tế đi học từ giáo dục nghĩa vụ 9 năm đến đại học đều không phải trả
học phí, sau khi trưởng thành đi làm lại được đưa vào hệ thống bảo
hiểm xã hội, cho đến khi già vào viện dưỡng lão, đi hết chặng đường
cuối cùng của đời người.
Thụy
Điển là nước có khoảng cách giàu nghèo nhỏ nhất trên thế giới. Trong
10% số dân thu nhập cao nhất và 60% số dân thu nhập thấp nhất.
Khoảng cách thu nhập trước khi nộp thuế có trường hợp gấp 144 lần,
đòn bẩy cân bằng của chính phủ khiến khoảng cách thu nhập bình quân
tuyệt đối sau thuế là 3 lần. Lương tháng của công nhân công nghiệp
hiện nay là 2.000 USD, lương giáo sư trên 4.000 USD, diện tích nhà ở
bình quân đầu người 40 m2, 3/4 số gia đình có ôtô. Thụy
Điển thực hiện chế độ thuế lũy tiến siêu ngạch, nghĩa là thu nhập
càng cao, thuế càng nặng, thu nhập càng thấp, thuế càng nhẹ, thấp hơn
rất nhiều phúc lợi mà người nghèo được hưởng. Thuế cao ở Thụy Điển
là một chế độ có lợi cho nhân dân lao động, nó đảm bảo toàn thể các
thành viên trong xã hội đều có thể sống đàng hoàng và tôn nghiêm,
tránh có hiệu quả mọi hiện tượng bất công do khoảng cách giàu nghèo
quá lớn tạo ra, tránh có hiệu quả mâu thuẫn xã hội gay gắt, thực hiện
toàn thể các thành viên xã hội đều giàu có và xã hội hài hòa.
Thụy
Điển là một trong những nhà nước liêm khiết nhất, trong 32 năm không
có vụ quan chức tham ô, ăn hối lộ nào, năm 2002 được tổ chức "Minh
bạch Quốc tế " xếp hàng thứ 5 thế giới về mức độ liêm khiết của chính
phủ. Thụy Điển đặc biệt nhấn mạnh công bằng xã hội, quan chức cho đến
thủ tướng đều không có đặc quyền. Thủ tướng sống trong khu dân cư,
lúc thường không có bảo vệ, đi về không có tuỳ tùng, trong nhà không
có cần vụ và đầu bếp do nhà nước cử đến, hàng ngày đi làm ngồi xe bus
hoặc tự lái xe riêng, không được sử dụng xe công, trừ khi thực hiện
công vụ nhà nước. Cả xã hội hài hòa, an ninh, là một trong những nước
có tỉ lệ tội phạm thấp nhất. Nền kinh tế hỗn hợp chủ yếu là kinh tế
thị trường, chế độ phúc lợi xã hội và chính sách hợp tác giai cấp của
Thụy Điển thật độc đáo và thành công. Học giả Anh Lommel đánh giá:
“Người ta thường coi Thụy Điển là đất nước khác thường, bởi nước này
có mức sống rất cao, có chính sách phúc lợi phát đạt, thị trường lao
động ổn định và hài hoà, chính sách hoà bình, nhất trí và thoả hiệp,
một đất nước như bài thơ đồng quê êm đềm, dịu ngọt”.
Mô hình Thụy Điển bao gồm mấy điểm chủ yếu sau:
A.
Đảng dân chủ Xã hội Thụy Điển nghiêm khắc tuân thủ hiến chính dân
chủ, nhưng dựa vào chính sách đúng đắn và sự ủng hộ của nhân dân, liên
tục tranh cử và thắng cừ, cầm quyền lâu dài, chủ đạo bước tiến xã
hội, thực hiện cương lĩnh của mình. Đảng thành lập năm 1889, sau cuộc
tổng tuyển cử năm 1917 tham gia chính phủ liên hiệp, đến năm 1920 một
mình cầm quyền. Từ khi lên cầm quyền đến nay, thông qua các cuộc
tranh cử, Đảng liên tục được cử tri chấp nhận, liên tục nắm quyền 44
năm liền từ 1932 đến 1976, sau một thời gian ngắn rơi vào vị thế đảng
đối lập, lại trở lại cầm quyền, xây dựng Thụy Điển từ một nước nông
nghiệp nghèo nàn, lạc hậu thành một nước giàu có nhất, công bằng
nhất, liêm khiết nhất, ổn định nhất trên thế giới.
B.
Kinh nghiệm của Thụy Điển trong việc giải quyết cặp mâu thuẫn công
bằng và hiệu suất là: phải tư hữu hoá tư liệu sản xuất (đây là chế độ
tư hữu về tư liệu sản xuất với đặc trưng công nhân nắm cổ phần và
toàn dân nắm cổ phần cùng các cổ đông lớn chiếm hữu tư liệu sản
xuất), để khuyến khích các xí nghiệp tư nhân làm ra nhiều của cải
hơn; phải xã hội hoá phân phối của cải, do chính phủ và công đoàn
quản lý. Sai lầm lớn nhất của lý luận mác xít là lấy tiêu diệt chế độ
tư hữu về tư liệu sản xuất làm tiền đề xây dựng chủ nghĩa xã hội.
Không thể xây dựng nổi chủ nghĩa xã hội trong tình hình hiệu suất sản
xuất thấp, của cải xã hội giảm. Dựa vào ba chính sách lớn có đầy đủ
việc làm, phân phối công bằng và phúc lợi xã hội do chính phủ thực
hiện, để xoá bỏ nạn thất nghiệp, nghèo nàn và bất công trong xã hội
tư bản chủ nghĩa, xây dựng xã hội hài hoả chủ và thợ cùng thắng lợi.
C.
Cơ sở lý luận của Đảng Dân chủ Xã hội Thụy Điển là đa nguyên; nhưng
chủ yếu là chủ nghĩa Mác, cơ sở giai cấp rộng rãi, nhưng chủ yếu là
giai cấp công nhân. “Đảng Dân chủ Xã hội ra sức xây dựng một xã hội
dựa trên cơ sở lý tưởng dân chủ và mọi người đều bình đẳng. Mục tiêu
của Đảng là những người tự do, bình đằng sống trong một xã hội đoàn
kết. Trong cuộc xung đột giữa chủ và thợ, đảng luôn luôn đại diện cho
lợi ích của người lao động. Đảng Dân chủ Xã hội hiện nay và mãi mãi
là chính đảng phản đối chủ nghĩa tư bản, mãi mãi là người phản đối
nhà tư bản thống trị đời sống kinh tế, chính trị”. (Cương lĩnh Đảng
Dân chủ Xã hội Thụy Điển do Đại hội Đảng thông qua 6-11-2001)
Kinh
nghiệm cầm quyền của Đảng Dân chủ Xã hội Thụy Điển tập trung vào một
điểm là thực hiện chính sách đúng đắn vừa đoàn kết vừa đấu tranh với
giai cấp tư sản: khi đoàn kết không quên tìm kiếm phúc lợi cho công
nhân và toàn xã hội, không cho phép nhà tư bản thống trị xã hội; lúc
đấu tranh không làm hại chế độ tư hữu, bảo hộ lợi ích chính đáng của
nhà tư bản, bảo hộ sự phát triển của lực lượng sản xuất tiên tiến.
Phần trên đảm bảo tương đối công bằng, xã hội hài hoà; phần dưới đảm
bảo hiệu suất tuyệt đối, kinh tế phát triển. Từ một xí nghiệp cho đến
cả nước, mỗi bước phát triển kinh tế đều là kết cục hai bên cùng
thắng.
Đó là con đường chủ nghĩa xã hội dân chủ “mô hình Thụy Điển”.
“Núi
không cần cao, có tiên là nổi tiếng. Nước không cần sâu, có rồng là
linh thiêng”. (“Lậu thất minh” - Lưu Vũ Tích đời Đường). Tuy Thụy
Điển là nước nhỏ, Đảng Dân chủ Xã hội Thụy Điền là đảng nhỏ, nhưng là
mẫu mực của chủ nghĩa xã hội dân chủ, kinh nghiệm của Thụy Điền có
giá trị bao trùm thế giới, là cống hiến vĩ đại cho nền văn minh của
loài người. Trong khuôn khổ hiến chính dân chủ, Đảng Dân chủ Xã hội
Thụy Điển dựa vào chính sách đúng đắn của mình, đại diện cho lợi ích
của đông đảo nhân dân, đã liên tục trúng cử khoá này sang khoá khác,
cầm quyền lâu dài; trong xây dựng kinh tế đã thống nhất giữa hiệu
suất và công bằng, thực hiện phân hoá đồng hướng, cùng trở nên giàu
có; xử lý đúng đắn quan hệ giữa chủ và thợ, phát huy vai trò tích cực
của công nhân và chủ doanh nghiệp, thực hiện chủ và thợ cùng chung;
ngăn chặn có hiệu quả sự xuất hiện của tầng lớp đặc quyền, chặn đứng
tệ quan chức dựa vào chức quyền mưu lợi riêng, tham ô, hối lộ, giữ
gìn liêm khiết lâu dài. Những kinh nghiệm trên đã cho chúng ta mẫu
mực thành công để giữ gìn phương hướng xã hội chủ nghĩa trong cải
cách-mở cửa, đi theo con đường chủ nghĩa xã hội dân chủ.
Chủ
nghĩa xã hội dân chủ có nguồn gốc sâu xa ở Trung Quốc. Xã hội dân
chủ mới mà ĐCSTQ thiết lập chính là hình ảnh thu nhỏ của chủ nghĩa xã
hội dân chủ. Tháng 1-1940, Mao Trạch Đông công bố tác phẩm “Bàn về
chủ nghĩa dân chủ mới”, về chính trị chủ trương chính phủ liên hiệp,
phản đối nền chuyên chính một đảng; về kinh tế bảo hộ chế độ tư hữu,
nhiều thành phần kinh tế cùng tồn tại, quan tâm cả công hữu và tư
hữu, chủ thợ cùng có lợi, thực hiện chính sách vừa đoàn kết, vừa đấu
tranh với giai cấp tư sản. Khi ấy, Mao Trạch Đông đã có khái niệm chủ
nghĩa tư bản mới và chủ nghĩa tư bản cũ, cho rằng chủ nghĩa dân chủ
mới chính là chủ nghĩa tư bản mới. Ông nói:.
“Hiện
nay chúng ta thiết lập xã hội dân chủ mới, vừa mang tính chất tư bản
chủ nghĩa, vừa mang tính chất quần chúng nhân dân, không phải chủ
nghĩa xã hội, cũng không phải chủ nghĩa tư bản cũ, mà là chủ nghĩa tư
bản mới, hoặc gọi là chủ nghĩa dân chủ mới”.
Một
thành viên Tổ quan sát quân sự Mỹ tại Diên An hồi đó nhớ lại: Tháng
8-1944, Mao Trạch Đông nhiều lần nói với nhà báo Mỹ Snow: “Chính
sách của ĐCSTQ chỉ là chính sách tự do. Ngay thương nhân Mỹ bảo thủ
nhất cũng không phát hiện trong cương lĩnh của chúng tôi điều gì mang ý
nghĩa khác”. Để hợp tác với người Mỹ, những người cộng sản Trung
Quốc còn nghĩ tới vấn đề có cần đổi tên đảng hay không. Tất cả nói
cho cùng đều nhằm mục đích “Trung Quốc phải công nghiệp hoá”, bởi hồi
ấy họ tin rằng việc này chỉ có thể thực hiện thông qua các xí nghiệp
tự do và viện trợ của nước ngoài.
Đến
Đại hội 7 ĐCSTQ, Mao Trạch Đông đề ra “xây dựng nước Trung Hoa mới
độc lập, tự do, dân chủ, thống nhất và giàu mạnh”. Phóng viên Reuter
hỏi:
- Ngài định nghĩa thế nào về Trung Quốc tự do dân chủ?”
Mao trả lời:
-
“Trung Quốc tự do dân chủ” là một nước chính quyền các cấp cho đến
chính phủ trung ương đều ra đời qua cuộc bỏ phiếu kín phổ biến và bình
đắng, và chịu trách nhiệm trước nhân dân bầu ra họ. Nhà nước đó sẽ
thực hiện Chủ nghĩa tam dân của Tôn Trung Sơn, ba nguyên tắc dân có,
dân trị, dân hưởng của Lincoln, 4 tự do lớn của Roosevelt, và sẽ đảm
bảo đất nước độc lập, đoàn kết, thống nhất, hợp tác với các cường
quốc dân chủ.
Chủ
nghĩa dân chủ mới của Mao Trạch Đông mang đậm màu sắc tự do, trong
thời gian ngắn đã lôi kéo được thế lực trung gian mở rộng do giai cấp
tư sản dân tộc làm chủ thể, đây là nguyên nhân quan trọng khiến cách
mạng Trung Quốc nhanh chóng giành được thắng lợi. Lý luận kiến quốc
dân chủ mới là tinh hoa của Tư tưởng Mao Trạch Đông.
Đặng
Tiểu Bình kế thừa lý luận nây, tham khảo kinh nghiệm thành công của
chủ nghĩa xã hội dân chủ châu Âu, đã hình thành lý luận về chủ nghĩa
xã hội và con đường cải cách-mở cửa mang màu sắc Trung Quốc, mở ra
con đường chủ nghĩa xã hội dân chủ Trung Quốc.
Tháng
3-2004, kỳ họp thứ 2 Quốc hội khoá 10 đưa Tư tưởng quan trọng “Ba
đại diện” và điều khoản bảo hộ chế độ tư hữu vào hiến pháp, đó là cải
cách chính trị quan trọng nhất ở Trung Quốc từ ngày cải cách-mở cửa
đến nay. Chế độ tài sản tư hữu là cơ sở của chính thể dân chủ, đánh
dấu Trung Quốc từ đây đi lên con đường chủ nghĩa xã hội dân chủ. Từ
tiêu diệt giai cấp tư sản để xây dựng chủ nghĩa xã hội chuyển sang
đoàn kết giai cấp tư sản để xây dựng chủ nghĩa xã hội, bởi qua nhiều
lần so sánh, lấy liên minh công nông làm cơ sở, đoàn kết giai cấp tư
sản cùng xây dựng chủ nghĩa xã hội đem lại cho công nhân, nông dân và
toàn xã hội lợi ích vật chất lớn hơn nhiều so với tiêu diệt giai cấp
tư sản. Đoàn kết giai cấp tư sản không phải là ủng hộ họ “bóc lột” mà
sử dụng họ vào việc quản lý kinh tế, để nâng cao hiệu suất sản xuất,
góp phần tăng thêm tổng lượng của cải xã hội. Nguyên nhân căn bản
dẫn đến thất bại toàn diện mang tính thể chế ở Liên Xô và các nước
XHCN Đông Âu cuối thế kỷ 20 là do không đại diện cho yêu cầu phát
triển của lực lượng sản xuất tiên tiến, thực hiện chính sách sai lầm
đối với giai cấp tư sản. Đối với các chủ xí nghiệp tư nhân ra đời sau
cải cách-mở cửa, Hiến pháp Trung Quốc không gọi họ là “nhà tư bản”,
mà gọi là “những người xây dựng sự nghiệp xã hội chủ nghĩa, là bỏ
chiếc mũ “bóc lột” trên đầu các chủ doanh nghiệp tư nhân. Thay đổi
tận gốc rễ chính sách đối với giai cấp tư sản, định vị lại thuộc tính
của họ là sự tổng kết sâu sắc nhất của các nhà lãnh đạo Trung Quốc
thế hệ thứ 3 và thế hệ thứ 4 về bài học thất bại của Phong trào cộng
sản quốc tế, là sự phát triển trọng đại đối với Lý luận Đặng Tiểu
Bình. Từ nay về sau, đối với giai cấp tư sản, ĐCSTQ thực hiện chính
sách vừa đoàn kết vừa đấu tranh. Khi đoàn kết không quên điều tiết
phân phối, tìm kiếm lợi ích cho công nhân, nông dân và toàn xã hội;
lúc đấu tranh vẫn nhớ bảo hộ chế độ tư hữu, để thúc đẩy lực lượng sản
xuất tiên tiến phát triển. Như vậy. Đảng ta đã tìm được một điểm tựa
đúng đắn để xử lý quan hệ giữa giai cấp tư sản và giai cấp công
nhân, mọi chính sách quá “tả” hoặc quá “hữu” đều không thể đạt mục
đích vừa phát triển sản xuất, vừa thực hiện công bằng xã hội, vừa
phồn vinh kinh tế, vừa cải thiện đời sống nhân dân. Phải đoàn kết các
tầng lớp nhân dân, làm cho công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội trở
thành quá trình tiến hóa hài hoà, lý tính, trong tình hình lực lượng
sản xuất tiên tiến phát triển, tổng lượng của cải xã hội không ngừng
tăng lên, điều tiết phân phối, thực hiện phân hoá đồng hướng, cùng
trở nên giàu có. Cùng giàu có không phải là tước đoạt người hữu sản,
mà là làm cho công nhân, nông dân giàu lên, đảm bảo quần chúng nhân
dân cùng hưởng thành quả phát triển cải cách. Đảm bảo phúc lợi xã hội
cho công nhân và nông dân là nguyên tắc cao nhất của chủ nghĩa xã
hội dân chủ. Đây là then chốt để chính trị ổn định lâu dài, cũng là
then chốt để kinh tế tăng trưởng liên tục. Một nước lớn như Trung Quốc
không thể đi theo con đường phát triển kinh tế dựa vào thị trường
quốc tế mà không phải là thị trường dân tộc. Tổng lượng xuất khẩu của
Trung Quốc chỉ chiếm 20% GDP, còn 80% GDP phải do nhu cầu tiêu dùng
trong nước. Nếu không có nhu cầu của vùng nông thôn rộng lớn trong
nước đối với hàng công nghiệp, thì thị trường dân tộc của công nghiệp
Trung Quốc chỉ là câu nói trống rỗng. Trong lịch sử không có nước
nào có thể vươn lên trong khi hàng loạt nông dân nước mình phá sản,
đời sống liên tục xấu đi. Bởi vậy, nhà nước đặc biệt quan tâm vấn đề
“tam nông” (nông dân, nông nghiệp, nông thôn). Tư duy mới của những
người cộng sản Trung Quốc trong xây dựng chủ nghĩa xã hội là kiên trì
lấy dân làm gốc, thay đổi quan niệm phát triển, đổi mới mô hình phát
triển, tạo dựng xã hội hài hoà, vươn lên trong hoà bình.
Cuộc
sửa đổi hiến pháp lần này gắn với “Cương lĩnh chung của Hội nghị
Hiệp thương chính trị nhân dân Trung Quốc”, có ý nghĩa lớn. Trước đây
mỗi lần uốn nắn sai lầm “tả” khuynh đều làm chắp vá, trên cơ sở thừa
nhận quan điểm “tả”, không thể giải quyết vấn đề tận gốc rễ. Chỉ có
cuộc sửa đổi hiến pháp lần này đã uốn nắn tận gốc rễ sai lầm của chủ
nghĩa xã hội bạo lực, trở lại cơ sở chính trị thời kỳ dựng nước: hợp
tác với giai cấp tư sản. Tại cuộc họp trù bị Hội nghị Trung ương 3
khoá 7 tháng 6-1950, Mao Trạch Đông nói:
-
Hợp tác với giai cấp tư sản là điều khẳng định, nếu không “cương
lĩnh chung” trở thành trang giấy trắng, không lợi về chính trị, cũng
thiệt thòi về kinh tế. Không nể sư cũng phải nể phật, duy trì công
thương nghiệp tư doanh một là duy trì sản xuất, hai là duy trì công
nhân, ba là công nhân còn có thể được hưởng một số phúc lợi. Đương
nhiên trong đó cũng phải dành cho nhà tư bản phần lợi nhuận nhất
định. Nhưng nói một cách tương đối, hiện nay phát triển công thương
nghiệp tư doanh, tuy có lợi cho nhà tư bản, nhưng còn có lợi hơn cho
công nhân và nhân dân.
Kỳ
họp thứ 2 Quốc hội khoá 10 sửa đổi hiến pháp theo Lý luận Đặng Tiểu
Bình và Tư tưởng quan trọng “Ba đại diện” là đã kế thừa và phát triển
“cương lĩnh chung”, biểu hiện ở chỗ:
1. Khôi phục cơ sở chính trị kiến quốc, thừa nhận và bảo hộ chế độ tư hữu. khôi phục chính sách hợp tác với giai cấp tư sản.
2.
Thừa nhận chủ xí nghiệp tư nhân (giai cấp tư sản) là người xây dựng
sự nghiệp xã hội chủ nghĩa, chứ không phải giai cấp bóc lột tạm thời
được phép tồn tại, vài năm sau lại bị tiêu diệt.
3.
Thừa nhận lực lượng sản xuất do phương thức sản xuất tư bản chủ
nghĩa tạo ra là lực lượng sản xuất tiên tiến, các xí nghiệp tư nhân
đại diện cho quan hệ sản xuất tiên tiến, đối với họ không còn là lợi
dụng, hạn chế và cải tạo nữa, mà là khuyến khích, ủng hộ và hướng
dẫn.
Chủ
nghĩa xã hội mang màu sắc Trung Quốc là sản phẩm kết hợp giữa tư
tưởng chủ nghĩa xã hội dân chủ của Mác-Ăng-ghen và thực tiễn cụ thể
trong công cuộc cải cách-mở cửa ở Trung Quốc, nó sẽ xây dựng Trung
Quốc thành một nước xã hội chủ nghĩa dân chủ giàu có, văn minh, công
bằng, hài hoà, như châu Âu ngày nay. ĐCSTQ chuyển hướng sang chủ nghĩa
xã hội dân chủ là thuận theo di huấn của Mác-Ăng-ghen những năm cuối
đời, kế thừa truyền thống cách mạng dân chủ mới, triệt để thoát khỏi
mô hình Liên Xô, quay lại với chủ nghĩa Mác tiến cùng thời đại. Đó
là định vị lịch sử của chủ nghĩa xã hội mang màu sắc Trung Quốc.
Đã đến lúc đánh giá lại Mao Trạch Đông.
Sai
lầm lớn nhất của Mao sau ngày dựng nước là đã từ bỏ lý luận kiến
quốc dân chủ mới, vội vã thực hiện giấc mơ xây dựng xã hội đại đồng.
Mao tự nhận mình là Mác + Tần Thuỷ Hoàng, dựa vào tuyên truyền và bạo
lực để cải tạo xã hội.
Lý
luận chủ nghĩa xã hội không tưởng trong “Tuyên ngôn Đảng cộng sản”
kết hợp với truyền thống phong kiến Trung Quốc đã hình thành mô hình
chủ nghĩa xã hội bạo lực “lấy đấu tranh giai cấp làm then chốt” của
Mao. Hai mươi năm kể từ 1956 khi hoàn thành cuộc cải tạo xã hội chủ
nghĩa đối với nông nghiệp, thủ công nghiệp và công thương nghiệp tư
bản chủ nghĩa, đến 1976 khi Mao qua đời, Đại cách mạng văn hoá kết
thúc, là 20 năm văn minh vật chất và văn minh tinh thần của chủ nghĩa
xã hội dân chủ lớn mạnh vượt bậc, cũng là 20 năm chủ nghĩa xã hội bạo
lực Mao Trạch Đông vội vã hình thành, phát triển ác tính, và hoàn
toàn tan rã.
“Nghị
quyết về một số vấn đề lịch sử từ ngày dựng nước đến nay” do Đặng
Tiểu Bình chủ trì định ra tháng 6-1981 đã có vai trò lịch sử và công
lao vĩ đại trong việc uốn nắn sai lầm của Mao sau ngày dựng nước, xoay
chuyển phương hướng lịch sử của Trung Quốc, đưa nước ta đi lên con
đường cải cách-mở cửa, nhưng do những hạn chế lịch sử tức nhu cầu sách
lược đấu tranh, nó cũng để lại vấn đề uốn nắn sai lầm “tả” khuynh
không triệt để.
Ngày
15-1-1993, Hội nghị Thường vụ Bộ Chính trị mở rộng họp tại Thượng
Hải. Đến dự ngoài các uỷ viên Thường vụ Bộ chính trị khoá 14 Giang
Trạch Dân, Lý Bằng, Kiều Thạch, Lý Thụy Hoàn, Chu Dung Cơ, Lưu Hoa
Thanh, Hồ Cẩm Đào, còn có Đặng Tiểu Bình, Trần Vân, Bành Chân, Vạn Lý,
Bạc Nhất Ba, Dương Thượng Côn, Vương Thụy Lâm.
Tại
cuộc họp, Đặng Tiểu Bình đã phát biểu về một số năm sau cần đánh giá
khoa học và toàn diện vị trí lịch sử, công lao và sai lầm của Mao
Trạch Đông. Giang Trạch Dân đề nghị coi kỷ yếu phát biểu của Đặng và
một số đồng chí khác là chủ đề của Hội nghị Thường vụ Bộ chính trị mở
rộng. Hội nghị biểu quyết, nhất trí thông qua. Đặng Tiểu Bình thẳng
thắn nói:
-
Do những hạn chế của tình hình trong đảng và ngoài xã hội lúc đó,
đánh giá của Hội nghị Trung ương 6 khoá 11 đối với vị trí lịch sử,
công lao và sai lầm của Mao Trạch Đông có phần không đúng sự thật lịch
sử. Nhiều đồng chí gượng ép tiếp nhận. Lịch sử do chúng ta tạo ra,
không thể đảo ngược, không thể thay đổi. Vẫn có những cuộc tranh luận
về công lao và sai lầm của Mao, tôi đã nói với các đồng chí Bành
Chân, Đàm Chấn Lâm, Lục Định Nhất: ý kiến của các ông đúng, nhưng
phải từ từ, xét tình hình, có thể lùi đến đầu thế kỷ 21, để thế hệ
sau đánh giá toàn diện. Công tội của Mao còn sờ sờ ra đó, không thể
di dời, cũng không thay đổi được Có người lo ngại đánh giá toàn diện
Mao Trạch Đông sẽ dẫn đến việc phủ định công lao lịch sử của Đảng
cộng sản Trung Quốc, làm hại vị trí lãnh đạo của Đảng. Tôi thấy chẳng
có gì đáng ngại. Tôi kiến nghị có thể đánh giá toàn diện cuộc đời
Mao Trạch Đông sau khi thế hệ chúng ta ra đi. Đến lúc ấy, môi trường
chính trị có lợi hơn, những ý kiến cố chấp sẽ giảm bớt. Đảng viên
cộng sản là những người theo chủ nghĩa duy vật, việc sửa đổi những
sai lầm, những việc làm trái với lòng mình và những nghị quyết không
hoàn chỉnh thể hiện đảng Cộng sản tự tin, có sức mạnh, phải tin rằng
tuyệt đại đa số đảng viên và nhân dân sẽ thông cảm và ủng hộ.
Mười
ba năm qua đi, trong và ngoài Đảng đều vang lên tiếng hô dữ dội:
thời cơ đánh giá lại Mao đã chín muồi. Di chứng lớn nhất của “Nghị
quyết về một số vấn đề lịch sử“ là đã khẳng định cuộc “cải tạo xã hội
chủ nghĩa” đối với nông nghiệp, thủ công nghiệp, và công thương
nghiệp tư bản tư doanh, dành cho nó địa vị chính thống trong lịch sử,
từ đó khiến công cuộc cải cách-mở cửa ngay từ đầu đã mang tội “phục
hồi chủ nghĩa tư bản”. Từ thực hiện “khoán sản tới hộ” đến đưa vấn đề
bảo hộ chế độ tư hữu vào hiến pháp, lịch sử cải cách mở cửa là lịch
sử phá vỡ sự ràng buộc tiến tới hoàn toàn phủ định lịch sử của “ba
cuộc cải tạo lớn”. Để giữ sự nhất trí với nghị quyết, cải cách-mở cửa
mỗi bước đi lên đều phải “bật tín hiệu rẽ trái, bẻ tay lái sang
phải”, bước đi loạng choạng, Đặng Tiểu Bình và những người kế tục ông
phải thận trọng từng bước lãnh đạo đất nước này trong những tiếng
công kích họ “phục hồi chủ nghĩa tư bản”.
Phòng
nghiên cứu văn kiện trung ương căn cứ vào “Nghị quyết” trên viết ra
cuốn “Truyện Mao Trạch Đông”, vẫn khẳng định “ĐCSTQ cải tạo công
thương nghiệp tư bản và các nhà tư bản là một sáng tạo chưa từng có
trong lịch sử loài người”, tạo căn cứ lý luận cho việc quay trở lại
đường lối “tả” khuynh và tiến hành “cuộc cải tạo xã hội chủ nghĩa”
lần thứ hai. Theo phái “tả”, chỉ cần anh thừa nhận “sáng tạo chưa
từng có” này, thì cải cách-mở cửa đã “phản bội con đường xã hội chủ
nghĩa do Mao Chủ tịch mở ra, phục hồi chủ nghĩa tư bản”. Việc đó đã
cổ vũ mạnh mẽ và tăng thêm niềm tin cho họ lật đổ chính sách mới cải
cách mở cửa.
Thanh
kiếm sắc đó treo lơ lửng trên đầu các doanh nghiệp tư nhân. Nhiều
doanh nghiệp tư nhân lớn chuyển trụ sở chính ra Hồng Công hoặc nước
ngoài, chứng tỏ họ nghi ngại và hoảng hốt, rất không lợi cho sự phát
triển kinh tế của Trung Quốc. Những năm gần đây, nhiều xí nghiệp Trung
Quốc đã mượn đường sang các nơi miễn thuế như Virgin thuộc Anh để
chuyền thành vốn nước ngoài, lắc mình biến thành xí nghiệp bên ngoài,
rồi mua các xí nghiệp trong nước. Quần đảo Tây Ấn Độ Dương diện tích
chi có 154 km2 này đã liên tục mấy năm vượt các nước phát triển Âu Mỹ, trở thành nguồn vốn nước ngoài lớn thứ hai ở Trung Quốc, sau Hồng Công.
Ngày
16-4-2005, Lý Thành Thụy và 72 nhân vật “phái tả” khác gửi thư cho
Tổng Bí thư ĐCSTQ, đưa ra “kiến nghị về xây dựng tư tưởng trong đảng”
họ dùng sách lược lôi kéo Hồ Cẩm Đào, đề cao Mao Trạch Đông, hạ thấp
Đặng Tiểu Bình, phê phán Giang Trạch Dân, chia rẽ đường lối, mưu toan
khôi phục toàn diện lý luận và đường lối cực tả Mao Trạch Đông. Phối
hợp với đòi hỏi trên, phái “tả” ồ ạt tung lên mạng nhiều bài đổi
trắng thay đen, bóp méo lịch sử, miêu tả những năm tháng bi thảm làm
mấy chục triệu người chết đói thành thế giới thần tiên. Họ nói cải
cách-mở cửa làm hỏng hết mọi việc, cổ động quay lại thời đại Mao.
Trong
tim óc những người Trung Quốc 50 tuổi trở lên, chủ nghĩa xã hội bạo
lực Mao Trạch Đông đã sớm mất hết thanh danh, hoàn toàn phá sản; điều
quan trọng nhất hiện nay là phải cho lớp trẻ biết bộ mặt thật về
thời đại Mao.
Công
cuộc cải cách-mở cửa là phủ định chứ không kế thừa đường lối cực tả
“Ba cuộc cải tạo lớn”, Đại tiến vọt và Đại cách mạng văn hoá. Vạch rõ
ranh giới này, cải cách-mở cửa mới có địa vị lịch sử chính thống uốn
nắn cái sai, trở lại cái đúng, mở ra con đường mới. Bảo vệ những sai
lầm của Mao thì không thể tăng cường vị trí cầm quyền của ĐCS cũng
không thể mang lại tính hợp pháp cho cải cách-mở cửa.
Từ
khi hoàn thành “Ba cuộc cải tạo lớn” đến đêm trước cải cách-mở cửa,
kết quả tiêu diệt chế độ tư hữu là làm cho toàn bộ đất nước và nhân
dân tuyệt đối bần cùng hoá. Trong 20 năm ấy. Trung Quốc đã tiến hành
các cuộc vận động “nắm khâu cách mạng, thúc đẩy sản xuất”, mỗi cuộc
vận động đều nói nhằm giải phóng và phát triển lực lượng sản xuất.
Vậy lực lượng sản xuất Trung Quốc phát triển đến mức nào? Đời sống
nhân dân được cải thiện bao nhiêu? Về ăn, năm 1956, bình quân tiêu
dùng lương thực mỗi người 204 kg, năm 1976 còn 190 kg, giảm 14 kg;
dầu thực vật năm 1956 mỗi người 2,565 kg, năm 1976 còn 1,595 kg, giảm
0,97 kg. Về mặc, năm 1959 bình quân mỗi người gần 9,72 mét vải các
loại năm 1976 còn 7,85 m, giảm 1,87 m, riêng năm 1968 mỗi người chỉ
được phát 3 mét phiếu vải. Trong 20 năm từ 1958 đến 1978, lương công
nhân các xí nghiệp sở hữu toàn dân chẳng những không tăng, mà thực tế
còn giảm 5,7%, từ 582 NDT giảm xuống còn 549 NDT/ năm. Theo thống kê
của Bộ Nông Lâm năm 1973, có 72 huyện sản lượng lương thực dừng lại ở
mức thời kỳ đầu giải phóng, gần một triệu đội sản xuất (chiếm 20%
tổng số đội sản xuất trong cả nước) bình quân phần phối cả năm mỗi
người dưới 40 NDT - Các đội này cơ bản không có phân phối tiền mặt.
Có đội thậm chí ngay duy trì tái sản xuất giản đơn cũng rất khó khăn.
Ông
Vạn Lý nói: “Tháng 6-1977. Trung ương Đảng cử tôi làm Bí thư thứ
nhất Tỉnh uỷ An Huy. An Huy hồi đó là một tỉnh nông nghiệp lớn, đồng
thời là trọng điểm tai hoạ của sai lầm “tả” khuynh. Đại diện của -”Lũ
bốn tên” tại An Huy rất tích cực triển khai phong trào “học tập Đại
Trại”, tình hình nông thôn đặc biệt nghiêm trọng, đời sống nông dân
vô cùng khó khăn, ăn đói, mặc rét, nhà ở không ra nhà, “bàn ghế” cũng
đều bằng đất, tìm không ra thứ đồ gỗ nào. Tôi thật không ngờ giải
phóng mấy chục năm rồi mà nhiều vùng nông thôn vẫn nghèo như vậy. Tôi
không thể không tự hỏi mình: Do nguyên nhân nào? Có thể gọi đây là
chủ nghĩa xã hội sao? Rốt cuộc công xã nhân dân có vấn đề gì? Vì sao
nông dân không tích cực? Năm tôi vừa đến An Huy, 28 vạn đội sản xuất
trong toàn tỉnh, chỉ có 10% giữ được mức ăn no mặc ấm, 60% thu nhập
bình quân đầu người hàng năm dưới 60 NDT, 40% dưới 40 NDT. Sau “Công
xã nhân dân hoá” nảy sinh 3 năm khó khăn, khắp nơi đầy rẫy người mắc
bệnh phù thũng và chết đói. Theo thống kê tương đối chuẩn xác, trong 3
năm “Đại tiến vọt”, 73 huyện ở An Huy có 6,33 triệu người chết đói,
đứng đầu cả nước về tỷ lệ này.
Đại
tiến vọt và Đại cách mạng văn hoá là sự phát triển ác tính của chủ
nghĩa xã hội bạo lực Mao Trạch Đông. Ba năm Đại tiến vọt, cả nước có
37,55 triệu người chết đói, thiệt hại kinh tế khoảng 120 tỉ NDT. Mười
năm Đại cách mạng văn hoá, theo lời Diệp Kiếm Anh tại lễ bế mạc Hội
nghị công tác trung ương ngày 30-12-1978, có 100 triệu người bị đấu
tố 20 triệu người chết, lãng phí 800 tỉ NDT. Cộng thêm thu nhập quốc
dân thiệt hại 500 tỉ (lời Lý Tiên Niệm tại Hội nghị kế hoạch toàn
quốc 20-12-1977) thì lãng phí và thất thu 1.300 tỷ NDT. Từ năm 1949
thành lập CHND Trung Hoa đến năm 1976 khi Mao qua đời, không có nội
chiến, không có thiên tai nghiêm trọng, mà có trên 57,55 triệu người
chết không bình thường, thiệt hại kinh tế 1.420 tỉ NDT. Đầu tư xây
dựng cơ bản của nhà nước trong gần 30 năm đó là 650 tỉ NDT. Những
thiệt hại trong hai sự kiện trên lớn gấp hơn hai lần tổng đầu tư xây
dựng cơ bản trong 30 năm ấy. Có nghĩa là Mao Trạch Đông đã thiêu sạch
2/3 khoản tiền vốn quý giá lẽ ra có thể dùng để xây dựng đất nước và
cải thiện đời sống nhân dân. Đó là bản kê tổng thành tích của Mao
trong xây dựng đất nước theo đường lối lấy đấu tranh giai cấp làm
then chốt.
Có
người mù quáng gây rối đã liệt kê những số liệu phát triển kinh tế
quốc dân được thổi phồng trong thời kỳ kinh tế kế hoạch để tô điểm cho
thời đại Mao, phủ nhận kinh tế quốc dân hậu kỳ Đại cách mạng văn hoá
đã đứng bên bờ vực sụp đổ. Câu chuyện do Chương Hàm Chi kể dưới đây
đã bác bỏ mạnh mê những kẻ gây rối trên. Ngày 25-10-1971, với đa số
áp đảo, Đại hội đồng LHQ đã thông qua nghị quyết số 2758, “thừa nhận
đại diện Chính phủ CHND Trung Hoa là đại diện hợp pháp duy nhất của
Trung Quốc tại LHQ, nước CHND Trung Hoa là 1 trong 5 uỷ viên thường
trực Hội đồng Bảo an. Tháng 4-1975, Trung Quốc cử Đặng Tiểu Bình dẫn
đầu Đoàn đại biểu dự Kỳ họp đặc biệt thứ 6 LHQ. Mọi việc sắp xếp xong
xuôi, đột nhiên phát hiện sang Mỹ phải dùng USD, không thể dùng NDT,
liền khẩn cấp lệnh cho các ngân hàng trong cả nước tập hợp USD. Được
bao nhiêu 38.000 USD, đó là toàn bộ dự trữ ngoại tệ của Trung Quốc
hồi ấy. Tôi không tin, tra “Tổng biểu dự trữ ngoại tệ của Trung Quốc
những năm qua”, số liệu trong biểu năm 1974 là 0000 (vì dưới 100.000
không tính, nên là 4 con số 0). Đặng Tiểu Bình dẫn Đoàn đại biểu sang
New York với toàn bộ dự trữ ngoại tệ của Trung Quốc, ở trong khách
sạn sang trọng, nảy sinh chuyện khó xử là Đoàn không có tiền “boa”
nhân viên phục vụ. Trưởng đoàn Đặng Tiểu Bình đem toàn bộ kinh phí cá
nhân của mình cho nhân viên phục vụ khách sạn, khi về nước chỉ có
một thanh sôcôla làm quà cho cháu gái. Dự trữ ngoại tệ của nước ta
hiện nay bao nhiêu? 1.200 tỉ USD, vượt Nhật Bản, đứng đầu thế giới.
Cải cách mở cửa đã cứu vãn nền kinh tế quốc dân đang bên bờ vực thẳm
sụp đổ. Nay có người nói Đại cách mạng văn hoá không đẩy kinh tế quốc
dân tới bên bờ vực thẳm, xây dựng kinh tế trong Đại cách mạng văn
hoá đạt thành tựu lớn biết chừng nào, toàn là những lời lẽ lảm như
chữa lành vết thương rồi quên ngay những đau đớn đã qua.
Phân
biệt chế độ tốt hay xấu, chính sách hay hoặc dở, một là xem việc cải
thiện đời sống nhân dân, hai là xem tốc độ phát triển. Năm xưa Mao
Trạch Đông phát động “Đại tiến vọt” nhằm đuổi kịp Anh, vượt Mỹ về tốc
độ. Kết quả “đuổi và vượt” là: Giá trị tổng sản phẩm quốc dân của
Trung Quốc năm 1955 chiếm 47% thế giới, đến 1980 tụt xuống còn 2,5% ;
năm 1955 gấp 2 lần Nhật Bản, năm 1960 ngang nhau, năm 1980 chỉ bằng
1/4 Nhật Bản. Giá trị tổng sản phẩm quốc dân bình quân đầu người của
Trung Quốc năm 1955 bằng 1/2 Nhật Bản, năm 1980 chưa đến 1/20.
Tổng
sản phẩm quốc dân của Mỹ năm 1960 nhiều hơn Trung Quốc 460 tỉ USD,
đến 1980 con số này là 3.680 tỉ USD. Khoác lác vô biên “đuổi kịp Anh,
vượt Mỹ”, kết quả ngày càng tụt xa, “đại tiến” biến thành “đại
thoái”. Lịch sử tuyên cáo đường lối xây dựng chủ nghĩa xã hội không
tưởng tiêu biểu là “ba ngọn cờ hồng” (đường lối chung, đại tiến vọt,
công xã nhân dân) của Mao Trạch Đông đã phá sản hoàn toàn.
Mao
Trạch Đông muốn đất nước và nhân dân giàu lên, về kinh tế đuổi kịp
và vượt các nước tư bản chủ nghĩa phát triển, thường xuyên đưa ra
khẩu hiệu “giải phóng lực lượng sản xuất”, vội vã muốn đầy sản xuất
lên, song biện pháp lại là “phê phán khuynh hướng tự phát tư bản chủ
nghĩa”, “ngăn chặn phục hồi chủ nghĩa tư bản”, “túm lấy phái đương
quyền trong Đảng đi theo con đường tư bản chủ nghĩa”, về chính sách
cụ thể lại không chấp nhận những biện pháp có lợi cho lực lượng sản
xuất phát triển, như phản đối “ba tự, một bao” (thị trường tự đo, đất
phần trăm, tự chịu lỗ lãi, và khoán sản tới hộ), cắt “cái đuôi” tư
bản chủ nghĩa. Mao phản đối cả chế độ lương 8 bậc và việc phát tiền
thưởng cho công nhân. Trong lĩnh vực kinh tế, khuynh hướng tự phát tư
bản chủ nghĩa (tức những nỗ lực của mọi người theo đuổi làm nhiều
hưởng nhiều, phát tài làm giàu) là linh hồn sống của lực lượng sản
xuất tiên tiến. Diệt linh hồn này thì không bao giờ có lực lượng sản
xuất tiên tiến. Muốn giàu lên phải khôi phục danh dự cho “khuynh
hướng tự phát tư bản chủ nghĩa” bị phê phán bao nhiêu năm này. “Cáp
tiêm diệt phú” (không cho ai giàu lên trước) là tử huyệt của chủ
nghĩa xã hội bạo lực, là nguồn gốc khiến Mao thất bại trong lãnh đạo
kinh tế. Mao cho rằng đó là “chính đạo” mác xít, quyết không thay
đổi. Nhưng cho đến chết Mao cũng không hiểu nổi vì sao phát triển sản
xuất theo lý luận
của Mao, sản xuất không lên được? Cải tạo đất nước theo “tuyên ngôn
Đảng cộng sản”, vì sao càng cải tạo, đất nước càng nghèo, nhân dân
càng khổ? Đó là bi kịch của một người theo chủ nghĩa xã hội không
tưởng muốn làm việc tốt cho đời.
Trong
“Tuyên ngôn Đảng cộng sản”, Mác-Ăng-ghen đã có một số câu sai lầm
(như tiêu diệt chế độ tư hữu), về sau “Tư bản luận” tập 1 (trang 832)
đề ra “thiết lập lại chế độ sở hữu cá nhân, trên cơ sở cùng chiếm hữu
tư liệu sản xuất”
Mác
đưa ra chủ trương trên do được các công ty cổ phần gợi ý. Công ty cổ
phần là tài sản chung của toàn thể cổ đông, là cơ sở chiếm hữu cộng
đồng, cổ phiếu trong tay mỗi cổ đông trên cơ sở nay là chế độ sở hữu
cá nhân được tái thiết lập đó. Cổ phiếu trong tay cá nhân đương nhiên
thuộc về cá nhân, đương nhiên là chế độ tư hữu. Đây là sự bổ sung và
uốn nắn đối với “Tuyên ngôn Đảng cộng sản”.
Qua
nghiên cứu, khảo chứng đến bạc đầu, các học giả “phải tả” một mực
khảo chứng “chế độ sở hữu cá nhân” thành “chế độ công hữu”. Các học
giả tương đối trung lập nói câu thách đố do Mác để lại này có thể treo
cao, nhưng không thể mang ra chỉ đạo cải cách-mở cửa, để tránh xa
chế độ tư hữu, tránh xa chủ nghĩa tư bản, giữ vững con đường cách
mạng chính thống. Cải cách-mở cửa phải uốn nắn cái sai, trở lại cái
đúng, là uốn nắn sai lầm của Mao Trạch Đông “tiêu diệt chế độ tư hữu”
và “cắt cái đuôi tư bản chủ nghĩa”, thiết lập lại chế độ sở hữu cá
nhân, phát triển kinh tế tư doanh. Bác bỏ quyền sở hữu cá nhân là chủ
nghĩa xã hội không tưởng, giả hiệu, lừa bịp dân chúng.
Đất
phần trăm, tự chịu lỗ lãi, thị trường tự do và khoán sản đến hộ là
“thiết lập lại” chế độ sở hữu cá nhân trên cơ sở “chiếm hữu cộng đồng
tư liệu sản xuất” mà Mác nói.
Công
cuộc cải cách-mở cửa ở Trung Quốc hiện nay đã kế thừa và phát triển
“ba tự một bao”, khiến nó càng vẻ vang, rực rỡ. Từ chế độ khoán gắn
với sản lượng ở nông thôn, đến chế độ khoán, cho thuê, bán cho cá
nhân kinh doanh trong các xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ ở thành
thị, và chuyển đổi các xí nghiệp lớn sang chế độ cổ phần, “đều nhằm
thiết lập lại chế độ sở hữu cá nhân trên cơ sở cùng chiếm hữu tư liệu
sản xuất”. Rõ ràng đây là chủ trương của Mác, mà phái tả cứ một mực
khăng định làm như vậy là phục hồi chủ nghĩa tư bản. Luận cứ của họ
là những câu nói của Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông. Phái cải cách
không còn sùng bái các miếu thần tạo ra những khốn khổ, nghèo nàn đến
mạt hạng, mà trực tiếp thỉnh giáo Mác. Kết quả họ phát hiện: sau khi
cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa thành công, thiết lập lại chế độ sở
hữu cá nhân mới đúng, mới là chủ nghĩa Mác thật sự, mới là con đường
thẳng đi lên chủ nghĩa xã hội. Ngược lại, trong các tác phẩm của
Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, nhất là trong các vấn đề chủ nghĩa xã
hội là gì, xây dựng chủ nghĩa xã hội như thế nào, có rất nhiều thứ
mác xít giả hiệu, chống chủ nghĩa Mác. Ít nhất, họ đã hoàn toàn sai
lầm trên vấn đề căn bản là phải thiết lập lại chế độ sở hữu cá nhân
(tức chế độ tư hữu), thất bại mang tính chế độ của các nước xã hội
chủ nghĩa đã chứng minh họ sai lầm rồi. Cái chủ nghĩa xã hội mà
Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông thực hiện là chủ nghĩa xã hội và chủ
nghĩa Mác giả hiệu. Lý luận của họ không thể trở thành tiêu chuẩn
đánh giá cái đúng, cái sai hiện nay. Công cuộc cải cách-mở cửa thu
được thành công lớn bởi đã chấp hành chính sách mác xít lớn “thiết
lập lại chế độ sở hữu cá nhân” này.
Trong
cuốn sách nổi tiếng “Con đường đi tới nô dịch” xuất bản năm 1944,
học giả người Áo Kharyek thiện chí nhắc nhở những người xã hội chủ
nghĩa toàn thế giới: “Phải chăng đang tồn tại một bi kịch lớn hơn,
khi chúng ta tạo dựng có ý thức tương lai của mình theo một lý tưởng
cao thượng: có nhiều khả năng chúng ta đang đi ngược lại mục tiêu
mình theo đuổi mà không biết”. Mao Trạch Đông là một con người lý
tưởng chủ nghĩa như vậy, ông muốn đưa mọi người lên thiên đường,
nhưng lại đẩy họ xuống địa ngục lúc nào không biết.
Mãi
đến khi vị “đại cứu tinh” này chết đi, các công xã nhân dân bị giải
tán, nông dân được làm chủ vận mệnh của mình, “khuynh hướng tự phát
tư bản chủ nghĩa” của kinh tế tiểu nông được phát huy đầy đủ, nông
dân mới thật sự được cứu thoát khỏi chiếc cùm công xã, những người
nông dân làm ăn riêng lẻ đã thực hiện được giấc mộng sản lượng 450
triệu tấn lương thực mà Mao Trạch Đông tổn hết tâm sức cũng không làm
nổi. Năm 1996, sản lượng lương thực vượt trên 500 triệu tấn, bông
trên 4,2 triệu tấn. Từ đó, cung cấp lương thực và các nông sản chủ
yếu khác của Trung Quốc đã từ thiếu thốn kéo dài chuyển sang tổng
lượng cơ bản cân bằng, năm được mùa có dư. Trung Quốc chiếm gần 10%
đất canh tác trên thế giới, nuôi sống 20% dân số toàn thế giới, và từ
năm 1997, hàng năm xuất khẩu nông sản đạt 5 tỉ USD. Huyện Thượng
Thái (Hà Nam) trong Đại tiến vọt chết đói hơn 4 vạn người. Đêm giao
thừa năm 2006, có hơn 40 chiếc ô tô con sang trọng đậu ở thôn Lý
Kiều, thị trấn Dương Tập, một thôn chỉ có hơn 700 nhân khẩu ở huyện
này, chủ xe đều là những nông dân trong thôn ra ngoài làm ăn và trở
nên giàu có. Chỉ cần trả lại quyền lợi và tự do cho nông dân, tự họ
sẽ lựa chọn con đường phát triển và sáng tạo tương lai xán lạn cho
mình.
Cần
thực sự cầu thị rút ra kết luận: Các cuộc “cải tạo xã hội chủ nghĩa”
đối với nông nghiệp, thủ công nghiệp và công thương nghiệp tư bản
chủ nghĩa, cùng các cuộc Công xã hoá, Đại tiến vọt, Đại cách mạng văn
hoá do Mao Trạch Đông chủ đạo là chủ nghĩa xã hội không tưởng, chủ
nghĩa xã hội bạo lực, gây thiệt hại hết sức đau lòng cho tính mạng và
tài sản của nhân dân Trung Quốc, khiến sự phát triển của xã hội trì
trệ, làm chậm tiến trình hiện đại hoá, là bài học đau đớn con cháu
ngàn vạn đời phải ghi sâu.
( TRICH " TÂN TỬ LĂNG. MAO TRACH ĐÔNG NGÌN NĂM CÔNG TỘI)
No comments:
Post a Comment