CHU CHỈ NAM * ĐẠI HỘI 12
Đại hội đảng Cộng sản Việt Nam
Chu Chi Nam (Danlambao)
- Còn mấy tuần nữa sẽ diễn ra Đại Hội đảng thứ 12 của Đảng Cộng sản
Việt Nam (CSVN). Đã từ mấy năm nay, ít ra là một năm, đảng này đã khua
chiêng gõ mõ, quảng cáo cho đại hội này. Nhưng từ trước tới giờ, 11 lần
đại hội đã qua, chúng ta thấy gì? Tuy Đại hội chưa xảy ra, nhưng người
ta cũng có thể đoán được một phần nào nội dung: Đó là bình mới, rượu cũ.
Bình mới, đó là nhân viên có thể thay đổi hay vẫn còn một số nhân viên
cũ, cộng thêm với một số nhân viên mới. Nhưng bản chất của nó không thay
đổi: Đó là vẫn là một đảng cộng sản; vẫn là một đảng lợi dụng thời cơ,
dựa vào ngoại quốc để cướp quyền và dùng bất cứ phương tiện gì, dù là ác
ôn, để giữ chính quyền; vẫn là một đảng mang tính cách tiểu nhân, theo
lời nói người xưa "Tiểu nhân nói chuyện người; trung nhân nói chuyện đời; đại nhân nói chuyện sự".
I) Đó vẫn là một đại hội mang bản chất cộng sản, vì hiến pháp
cộng sản vẫn còn đó, vẫn lấy lý thuyết Mác Lê làm nền tảng, chủ trương
đấu tranh giai cấp, bạo động lịch sử và không công nhận quyền tư hữu;
mặc dầu lý thuyết này là một lý thuyết không tưởng, đã áp dụng thất bại
hoàn toàn trong gần một thế kỷ qua, ngay ở những nước là cái nôi của chế
độ cộng sản, như Liên sô và Đông Đức..
Những người như ông Gorbatchev, bà Angela Markell, một người là cựu Tổng
bí thư, một người là đương kim Thủ tướng Đức, đã lớn lên, sống ở Đông
Đức, quê hương của Karl Marx. Không thể nói những người này không hiểu
cộng sản.
Ông Gorbatchev thì tuyên bố: “Tôi đã bỏ hơn nửa cuộc đời đấu tranh
cho lý tưởng cộng sản; nhưng ngày hôm nay, tôi phải đau buồn tuyên bố
rằng: Cộng sản chỉ biết tuyên truyền và nói láo.”
Bà Merkell, trong một dịp kỷ niệm ngày Bức tường Bá linh sụp đổ, có nói: “Cộng sản chỉ biết gieo hận thù và chia cắt, như xây Bức tường này.”
II) Đó là một đảng dựa vào ngoại quốc để cướp chính quyền, rồi cũng dựa vào ngoại quốc, làm bất cứ chuyện gì để giữ chính quyền.
Thực vậy, nếu nói những đảng cộng sản, không riêng gì Việt Nam, mà ngay
từ cái đảng đầu tiên do Lénine thành lập đã là đảng dựa vào ngoại quốc
để cướp chính quyền, rồi tiếp đến đảng của Mao, đảng của Hồ v.v...
Xin nhắc lại một tý lịch sử: Đệ Nhất thế chiến (1914 -1918) gồm 2 phe:
Phe đồng minh có Pháp, Anh, Nga của Nga hoàng Nicolas II, rồi sau có Hoa
Kỳ. Phe Trục gồm có Đức, Đế quốc Áo Hung và Đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ. Gần
cuối thế chiến, Đức không thể nào đương đầu cùng một lúc với 2 mặt trận:
Mặt trận Đông Bắc với Nga và Mặt trận Tây nam với Pháp, muốn dồn lực
lượng vào mặt trận Tây nam. Lợi dụng thời cơ, Lénine lúc đó đang sống
lưu vong ở Thụy Sĩ, đã tuyên bố: “Hòa bình bằng bất cứ giá nào, dù phải nhượng đất để có hòa bình và có quyền.”
Chính vì vậy, mà Bộ tham mưu Đức đã lợi dụng thời cơ, đưa Lénine về rồi
giúp đỡ cướp chính quyền. Một khi cướp được chính quyền, thì Lénine
nhường 1/3 lãnh thổ trong đó có cả Ukraine, cho Đức, rồi tìm mọi cách để
giữ chính quyền.
Việc cướp chính quyền của Hồ Chí Minh vào ngày 19/8/1945 cũng tương tự,
lợi dụng thời kỳ cuối Đệ Nhị Thế Chiến (1939-1945), dựa vào ngoại quốc
Liên sô và Trung cộng.
Chính vì vậy mà Đức Đạt lai Lạt ma có nói: “Cộng sản là một loài cỏ
dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là một loài trùng độc, sinh sôi
nẩy nở ở trong rác rưởi của cuộc đời.”
Và một khi có được chính quyền rồi thì dùng phương pháp của Lénine để cai trị dân qua cái loa, cái còng và cái súng.
Cái loa để tuyên truyền, bưng bít, tráo đổi sự thật, vẽ ra thiên đàng
không tưởng. Cái còng là khi dùng cái loa mà vẫn không nghe, thì dùng
cái còng để bỏ tù. Khi bỏ tù rồi mà vẫn không nghe, thì dùng cái súng để
thủ tiêu.
Mai Chí Thọ, Bộ trưởng Bộ Công an cộng sản Việt Nam, có tuyên bố trước những người bị “cải tạo, học tập”:
“Hồ Chí Minh có thể là một kẻ độc ác; Nixon có thể là một người vĩ
đại; người Mỹ có thể đã có chính nghĩa. Nhưng chúng tôi đã thắng và
người Mỹ đã bị đánh bại, bởi vì chúng tôi đã thuyết phục được người dân
là Hồ Chí Minh là một người vĩ đại, Nixon là một kẻ giết người, người Mỹ
là những kẻ xâm lược. Yếu tố then chốt là kiểm soát được người dân và
quan điểm của họ. Chỉ có chủ nghĩa Mác Lê mới cho phép làm điều đó.
Không ai trong các anh thấy sự kháng cự đối với chế độ của những người
cộng sản. Vì vậy đừng suy nghĩ về chuyện đó. Quên nó đi.” (Mai Chí
Thọ - Theo lời tường thuật của Đoàn văn Toại - trong New York Times -
29/3/1981 - Lời phát biểu trước những người trí thức bị học tập cải
tạo).
Chúng ta nên nhớ là từ năm 1981 tới nay, thế giới đã thay đổi, Liên Sô,
Đông Đức, thành trì cách mạng của chủ nghĩa cộng sản đã sụp đổ. Thế giới
ngày hôm nay với Internet, cộng sản không còn có thể bưng bít thông
tin, cai trị với cái loa, cái còng và cái súng nữa. Nhưng giới lãnh đạo
Cộng sản Việt Nam, vẫn không ý thức điều đó, vẫn cố bám víu vào phương
pháp Mác Lê này để kéo dài quyền hành.
Đại hội đảng thứ 12 vẫn không ra ngoài ý đồ đó.
Đó là bản chất thứ nhì của rượu cũ.
III) Bản chất thứ 3 của rượu cũ bình mới, đó là một đảng có tính cách tiểu nhân.
Thật vậy, các cụ ngày xưa có nói: “Tiểu nhân nói chuyện người; trung nhân nói chuyện đời; đại nhân nói chuyện sự”.
Đại hội đảng thứ 12 đã được nói từ lâu nay, ít nhất là một năm, nhưng
chúng ta chỉ thấy nói về chuyện người, chuyện ai lên chức Tổng Bí thư,
ai giữ chức Thủ tướng, nào là Nguyễn Phú Trọng vẫn giữ chức cũ, nào là
Nguyễn Tấn Dũng sẽ lên thay, nhưng chúng ta có thấy họ nói đến kế hoạch,
chương trình giải pháp những vấn đề căn bản, nóng bỏng của quốc gia dân
tộc không (chuyện sự)? Phải đương đầu với vấn để biển Đông thế nào? Đâu
là chương trình để tránh sự tụt hậu kinh tế, sự cạnh tranh bị tụt dốc?
Đâu là kế hoạch để đương đầu với tình trạng giáo dục bị xuống thang, đạo
đức xã hội bị băng hoại.
Chương trình của Nguyễn Tấn Dũng là thế nào, của Nguyễn Phú Trọng là làm
sao? Khác nhau ở chỗ nào? Đâu là chương trình của những người mới có
thể thay thế Trọng và Dũng, như Nguyễn sinh Hùng, Trần đại Quang.
Dù sao Đảng Cộng sản là đảng cầm quyền, người Tổng bí thư rất quan trọng.
Ở những nước tân tiến, dân chủ, mỗi lần có cuộc tranh cử tổng thống,
những ứng cử viên đều đưa ra những chương trình, công khai minh bạch
trước quốc dân, để họ so sánh rồi bàu.
Gần đây có 2 bức thư, một bức thư tố cáo Nguyễn Tấn Dũng, rồi một bức
thư trả lời lại. Cả 2 đều nặc danh, không có tính cách quang minh chính
đại, của người quân tử như các cụ thường nói, mà dấu dấu, diếm diếm của
kẻ tiểu nhân.
Đây là đặc tính thứ ba của bình mới, rượu cũ của Đại Hội Đảng lần thứ 12.
Đại hội đảng thứ 12 cũng chỉ là một bản cũ soạn lại, tranh giành quyền
hành của một nhóm người, mặc quyền lợi của quốc gia dân tộc.
Ông Yakolev, cựu Ủy viên Bộ chính trị đảng cộng sản Liên sô, có nói về giới lãnh đạo cộng sản:
“Đó là loài sâu bọ. Con mới đẻ nằm lên xác con già. Con già đè lên
xác con trẻ. Nhưng trong đó có con khỏe nhất, leo lên chỗ cao nhất.
Nhưng để đạt đến địa vị này, nó đã phải giẵm lên xác không biết bao con
khác.”
Đảng Cộng sản Việt Nam, Đại Hội đảng thứ 12 sắp diễn ra, cũng không tránh khỏi quy luật này. (1)
Paris ngày 03/01/2016
TRẦN HOÀNG LAN * ĐẠI HỘI 12
Đại hội 12 - cuộc tranh giành quyền lực quyết liệt, bất ngờ
Trần Hoàng Lan (Danlambao)
- Ở Việt Nam ngày nay các câu "phi thương bất phú”, “nhất bản vạn lợi”
(không buôn bán thì chẳng thể giàu và buôn bán là nghề sinh lợi nhiều
nhất) đã lỗi thời vì có một nghề làm giàu nhanh hơn nghề đi buôn, đó là
nghề “làm cán bộ". Ai còn hồ nghi xin mời hãy vào mạng để chiêm ngưỡng
phòng khách của cựu tống bí thư Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh, nhà thờ họ
của đương kim thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, biệt thự của cựu tổng thanh tra
Trần Văn Truyền. Hình ảnh cặp ngà voi, chiếc trống đồng, vườn rau sạch,
bức tượng đồng bán thân đắt tiền, bộ bàn ghế dát vàng... do các báo nhà
nước chụp quyết không thể là ngụy tạo được.
Cảm thấy chưa thuyết phục bạn có thể tới các dinh thự của lãnh đạo các
tỉnh hoặc tương đương. Dù có chó dữ phải đứng ngoài nhìn từ xa, bạn vẫn
thấy được vẻ bề thế, khang trang của nó. Nếu vẫn chưa thỏa mãn bạn cứ
tìm cơ ngơi của lãnh đạo một huyện hoặc thành phố bất kỳ, hoặc của một
cán bộ cỡ vừa vừa nào đó để kiểm chứng. Công dân bình thường muốn làm
giàu một cách thực sự phải là người tài, giỏi làm ăn, mạo hiểm và phải
chọn được cách làm giàu phù hợp cộng với một chút may mắn. Còn với cán
bộ nhất là cán bộ càng to thì việc làm giàu đối với họ càng dễ, thậm chí
chẳng cần phải “làm”mà vẫn cứ “giàu”. Chẳng hạn: Ký một quyết định
chuyển đổi mục đích sử dụng biến đất nông nghiệp thành đất phân lô để
bán ở đô thị bao giờ cũng được những người đề xuất “lại quả” vài mảnh
giá trị bạc tỉ. Cất nhắc, đề bạt thậm chí kỷ luật cán bộ luôn là những
cơ hội để cấp trên nhận những khoản chạy chức, chạy tội không nhỏ từ
đương sự. Muốn làm những công trình, dự án béo bở mà không phải là gia
đình, người thân, phe cánh của quan chức thì chỉ còn cách "lì xì" cho
cán bộ có quyền phân phối. Tổ chức cưới xin, ma chay cho thân nhân của
sếp luôn là dịp để cấp dưới hối lộ hợp pháp bằng cách mừng hoặc phúng
những phong bì “dày bất thường”. Vì "một người làm quan cả họ được nhờ"
nên nghề "làm cán bộ" còn tạo cơ hội làm giàu cho cả người thân trong
gia đình, họ hàng thân cận cùng phe nhóm nữa.
Ngoài làm giàu nhanh nghề này còn có một "nhân thân tốt" nên khi lỡ “bị
lộ”, “lâm nạn”, hoặc buộc phải làm "dê tế thần", đóng vai “Lê Lai” cứu
cấp trên cũng dễ dàng thoát tội hoặc chuyển từ nặng thành nhẹ. Còn nếu
chẳng may bị tù cũng nhanh chóng được ân xá. Vụ án mua dâm nữ học sinh ở
Hà Giang những kẻ có tội là hàng loạt quan chức tỉnh có "thân nhân tốt"
nên phiên sơ thẩm được “miễn nêu tên”. Lương Quốc Dũng, Mai Văn Dâu,
Trần Mai Hạnh, Phạm Sĩ Chiến... là những cán bộ cấp cao lỡ bị tù nhưng
đều được nhanh chóng ra trước thời hạn. Các vụ in tiền Pôlime, PCI,
PMU18, Vinashin, Vinaline vì có dính líu tới các nhân vật trong BCT nên
đã được ỉm đi, khoanh lại không làm tới cùng.
Chỉ cần kể sơ sơ như vậy cũng đủ thấy sự "hấp dẫn", sức “cuốn hút” của
nghề “làm cán bộ”. Cộng với tâm lý thích làm quan vốn ăn sâu bén rễ từ
hàng ngàn đời nay nên thiên hạ đua nhau: chưa được làm cán bộ thì phấn
đấu, được rồi thì muốn làm to hơn, to rồi thì muốn làm to nữa, bằng đủ
mọi cách. Nhưng điều 4 hiến pháp quy định đảng cộng sản lãnh đạo đất
nước nên có một tiêu chuẩn bất thành văn: lãnh đạo đơn vị phải là đảng
viên và phải có chân trong cấp ủy của đảng bộ cùng cấp. Chẳng han: Lãnh
đạo tỉnh hoặc giám đốc một sở quan trọng nhất thiết phải là tỉnh ủy
viên. Bí thư các tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương, bộ trưởng các
bộ, thủ trưởng các cơ quan ngang bộ đều phải có chân trong BCH trung
ương. Tổng bí thư, thủ tướng, chủ tịch nước, chủ tịch quốc hội, bộ
trưởng bộ quốc phòng, công an đương nhiên không ai ngoài các ủy viên bộ
chính trị. Bởi vậy cuộc chạy đua giành các vị trí lãnh đạo chủ chốt
chính là cuộc đua giành ghế cấp ủy trong các đại hội đảng bộ. Cuộc đua
giữa các đồng chí (cùng phải thực hiện nghị quyết, chủ trương, đường lối
của đảng) nên không có gì ngoài tranh giành, đấu đá, hạ bệ lẫn nhau.
Lãnh đạo cấp càng cao càng có nhiều “béo bở” do đó mức độ quyết liệt của
các cuộc tranh giành nói trên tăng theo cấp của đại hội đảng bộ. Tất
nhiên căng thẳng, quyết liệt hơn cả là tranh giành các ghế UVTW, UVBCT,
"tứ trụ", TBT.
Cuộc tranh giành của những kẻ có quyền, tiền vào bậc nhất, câu kết thành
phe phái, đứng sau là các nhóm lợi ích khổng lồ, không loại trừ khả
năng được ngoại bang hỗ trợ lại diễn ra trong bối cảnh: 5 năm trong
nhiệm kỳ của đại hội 11 kinh tế đất nước bết bát, tham nhũng, lãng phí
trầm trọng trong các ngân hàng, công ty, cơ quan nhà nước gây thất thoát
tới hàng trăm tỷ đô làm gánh nợ công khổng lồ ngày càng chồng chất,
hàng loạt các công ty doanh nghiệp trong nước phá sản, làm ra không đủ
trả nên thường xuyên phải đi vay để đáo nợ. Ngoài biển, Trung Quốc cộng
không ngừng gia tăng sức ép đe dọa chủ quyền nhằm chiếm trọn biển Đông
qua các hành động bắt bớ ngư dân, đưa giàn khoan vào thềm lục địa, bồi
đắp trái phép các đảo chiếm được của Việt Nam ở Trường Sa. Đáp lại, nhà
nước cộng sản Việt Nam dù tuyên bố kiên trì đường lối ngoại giao độc
lập, đa phương hóa không liên minh liên kết, nhưng tỏ ra hèn đớn, ngày
càng lệ thuộc mọi mặt vào Tàu cộng, đồng thời tích cực" đu dây" giữa Mỹ
và Trung Quốc để giảm sức ép từ phía phần lớn người dân muốn thoát
Trung. Với các động thái: Viếng thăm và ký kết hợp tác với hàng loạt
quốc gia trong đó đáng kể là chuyến viếng thăm của TBT Nguyễn Phú Trọng
tới Mỹ. Gia tăng đàn áp những người yêu nước chống đối Trung Quốc.
Nhượng bộ để vào TPP bằng được. Các lãnh đạo cao cấp có những hành động,
tuyên bố, thái độ không đồng nhất trong mối quan hệ với Trung Quốc. Làm
cuộc giành quyền lực trước và trong đại hội 12 quyết liệt, bất ngờ hơn
hẳn so với các đại hội trước. Cuộc tranh giành mà hầu như các diễn biến
của nó đều liên quan tới số phận chính trị của thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng.
Sau nhiệm kỳ "xuôi chèo mát mái" tích lũy được khá nhiều quyền và tiền
ông Dũng đã gặp phải "sóng gió" ngay trong những năm đầu nhiệm kỳ của
đại hội 11. Mở đầu là sự đổ bể của Vinashin tiếp theo là hàng loạt các
tập đoàn kinh tế nhà nước khác - những" quả đấm thép trong mơ "của ông -
xảy ra tham nhũng, lãng phí gây thất thoát hàng chục tỷ USD. Mặc dù
không bị kỷ luật nhưng đây là cơ hội để các đối thủ vốn "ghen ăn tức ở"
tận dụng nhằm hạ uy tín khởi động "cuộc chiến Ba-Tư" tiến tới hạ bệ ông.
Trang blog "quan làm báo" ra đời đăng tải nhiều bài viết tấn công trực
diện vào cá nhân, gia đình, thân cận của ông. Nó không hề bị chặn, phá
hoại như những trang mạng "lề dân" khác chứng tỏ đã có một thế lực không
hề nhỏ đứng đằng sau o bế. Đáp trả, ông Dũng đã có những tuyên bố khá
cứng rắn về chủ quyền biển đảo trên các diễn đàn trong nước và quốc tế.
Điều mà các lãnh đạo cao cấp khác không làm được. Hành động trên giúp
ông đánh bóng tên tuổi và làm lu mờ đi phần nào hình ảnh một thủ tướng
tham nhũng bất tài. Mặc dù nó được dư luận tán thưởng nhưng lại gây ngứa
tai, ngứa mắt một số người, trong số đó có ông TBT Nguyễn Phú Trọng một
nhân vật bảo thủ, thân Tàu khét tiếng.
TBT đã nhập cuộc và được dư luận "phong" thành người đứng đầu phe bảo
thủ, giáo điều thân Trung Quốc. Dĩ nhiên phe còn lại của ông Dũng phải
được coi là cải cách, thực dụng, thân Mỹ. Lợi dụng cương vị TBT ông
Trọng đã cho ra đời nghị quyết 4 về chống tham nhũng nhằm hạ bệ ông Dũng
và dự kiến hội nghị TƯ 6 sẽ là thời điểm "knock out" đối thủ. Một tập
tài liệu dày hàng trăm trang A4 kể tội, cùng hình ảnh nhà thờ họ hoành
tráng của ông Dũng đã được phát tận tay cho các đại biểu trước hội
nghị.
Nhưng ông Dũng đã thoát hiểm một cách ngoạn mục vì đa phần các UVTƯ
không tán thành với BCT kỷ luật ông. Sau thất bại này của đối thủ, giấc
mơ trở thành TBT sau đại hội 12 của ông Dũng đã nhen nhóm. Vừa củng cố,
thâu tóm thế lực bằng cách cất nhắc vây cánh vào các chức vụ quan trọng
vừa triệt hạ đối thủ. Cái chết của trưởng ban nội chính Nguyễn Bá Thanh
bị nghi ngờ là đòn trừng phạt tới những kẻ đâm ngáng đường ông. Trang
"chân dung quyền lực" tố cáo một loạt các lãnh đạo cấp cao tham nhũng,
tung tin "bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh bị ám sát" có thể nằm
trong lộ trình thâu tóm quân đội. Tiếp tục có các phát biểu về chủ quyền
biển đảo, về dân chủ nhân quyền nên ông Dũng liên tục được dư luận tung
hô, kỳ vọng là một Thein Sein của Việt Nam. Và gần đây khi được Tập Cận
Bình ngỏ lời mời tới thăm Trung Quốc vào năm tới thì hy vọng trở thành
TBT của ông càng tràn trề.
Sau thất bại ở hội nghị TƯ 6 tưởng như đã phải "yên bề chịu trận" qua
những lời thủ thỉ với cử tri "đánh chuột sợ vỡ bình", "sang đất Phật còn
phải hối lộ..." Thì bất ngờ từ hội nghị TƯ 10 nhân danh TBT, ông Trọng
đã đưa ra hàng loạt tiêu chí để loại ông Dũng.
Tới thời điểm này, khi khai mạc đại hội đảng toàn quốc lần thứ 12 chỉ
còn tính từng ngày, đã có liên tiếp 3 hội nghị bàn về nhân sự nhưng vẫn
còn phải cần tới một hội nghị TƯ 14 nữa để hoàn tất danh sách bầu 4 vị
trí cao nhất và TBT. Các thư tố cáo, ý kiến góp ý về chọn nhân sự dồn
dập đăng tải trên các trang mạng không chính thống. Đã liên tiếp xảy ra
các vụ đánh đập, bắt bớ người hoạt động trong công đoàn độc lập và luật
sư nhân quyền khi TPP còn chưa ráo mực. Phải chăng đã có những kẻ cố
tình phá hỏng TPP để kiếm điểm của "thiên triều" nhằm giành quyền lực?
Rất có thể, vì với họ TPP chẳng có ý nghĩa gì nếu không còn chức còn
quyền. Chuyến thăm Trung Quốc vào thời điểm "năm cùng tháng tận", cận kề
đại hội 12 của chủ tịch quốc hội Nguyễn Sinh Hùng càng tăng thêm yếu tố
bất ngờ về vấn đề nhân sự. "Gió" đã đổi chiều hay thổi theo hướng khác?
Hội nghị TƯ 14 có phải là "phút bù giờ" cuối cùng? Cuộc tranh giành
quyền lực chóp bu trở nên hết sức căng thẳng, quyết liệt và đầy dẫy bất
ngờ.
Như thông lệ, kịch bản của đại hội đảng các cấp cũng như trung ương là:
các đại biểu nghe báo cáo chính trị về tổng kết, đánh giá nhiệm kỳ
trước, đề xuất phương hướng cho nhiệm kỳ tiếp theo hoặc lâu dài hơn, đại
biểu phát biểu dưới dạng tham luận, biểu quyết nghị quyết đề ra, cuối
cùng là bầu ban chấp hành khóa mới và bầu đại biểu đi dự hội nghị cấp
cao hơn (nếu là đại hội cấp địa phương). Nhưng báo cáo chính trị, phương
hướng, nghị quyết, tham luận vốn là món "rượu cũ" đã "hết men" từ hàng
chục năm nay. Dù có được "hâm nóng" lại cũng chẳng còn hấp dẫn được ai.
Thành thử, mối quan tâm nhất của các đại biểu trong đại hội là phần bầu
bán vì nó cho biết cá nhân, phe cánh nào còn "ghế", còn "phần" trong
nhiệm kỳ 5 năm tới. Đại hội 12 thực chất là cuộc tranh giành quyền lực.
Cuộc tranh giành dễ làm người ta liên tưởng tới trích đoạn "mẹ Đốp" của
vở chèo cổ "Quan âm Thị Kính", tả cảnh các chức sắc tranh ăn giữa đình,
trong một làng phong kiến thuở xưa.
1/2016
ÂU DƯƠNG THỆ * ĐẠI HỘI 12
Đại hội 12 đi về đâu? - Nguyễn Phú Trọng quyết dùng cả giải pháp bạo lực để thanh toán đối thủ trong đảng
Âu Dương Thệ (Danlambao) - Tại
sao chỉ ít ngày trước ĐH 12 Nguyễn Phú Trọng phải chứng tỏ cho dư luận
trong đảng và ngoài xã hội là, ta đang nắm được cả quân đội lẫn công an?
Vì sao Nguyễn Tấn Dũng không chỉ đạo ngành Công an như thường lệ? Tuy
đang thắng thế, nhưng tại sao phe Nguyễn Phú Trọng vẫn phải lên tiếng đe
dọa phe Nguyễn Tấn Dũng và sau hai HNTU liên tiếp chức TBT về tay ai
cũng chưa rõ? Tất cả những sự kiện chính trị, quân sự và an ninh dồn dập
sau HNTU 13 nêu trên đây nói lên điều gì? Tín hiệu gì?...
*
- HNTU 13 vẫn bế tắc tại các ghế “Tứ trụ”.
- Giành nhau các ghế cao trong HNTU không xong, lôi nhau ra bên ngoài đánh tiếp.
- Kế hoạch bao vây và phá hoại dài hạn đối thủ của Nguyễn Phú Trọng.
- HNTU 14 và ĐH 12 đi về đâu?
Ngày 21-12-15 Hội nghị trung ương (HNTU) 13 bế mạc, nhưng vấn đề nhân sự
ở cấp cao nhất "tứ trụ", đặc biệt là ghế Tổng bí thư (TBT), vẫn hoàn
toàn bế tắc và lại phải khất tới HNTU 14, mặc dù Đại hội (ĐH) 12 đã được
quyết định khai mạc vào ngày 20-1-16. Ngay ngày hôm sau, 22-12-15 trên
Tạp chí CS, cơ quan lý luận của Trung ương đảng, Phó Tổng biên tập TS
Nhị Lê đã viết bài “Nhận diện và đột phá cấp bách các nguy cơ trong Đảng hiện nay”. Sau khi lập lại nội dung nhận định của Nguyễn Phú Trọng khi gặp cử tri Hà Nội đầu tháng 12.15 “nguy cơ đối với cách mạng, trước nhất từ trong nội bộ Đảng”, Nhị Lê đã kết luận “tình trạng bất bình thường đòi hỏi phải được giải quyết một cách bất bình thường và chữa trị cho bằng được!” Và “chọn đúng khâu đột phá và giải quyết trên tầm tổng thể”. Bài này sau đó cũng phổ biến trên tờ CA điện tử.[1]
Ngay hai ngày đầu năm 1 và 2-1-16 người cầm đầu chế độ Nguyễn Phú Trọng
đã thân hành thăm và làm việc với Bộ Tư lệnh Thủ đô Hà nội và Bộ tư lệnh
lực lượng cảnh sát cơ động. Tại Bộ Tư lênh Thủ đô đứng cạnh Nguyễn Phú
Trọng là hai đại tướng Phùng Quang Thanh đương kim Bộ trưởng Quốc phòng
và Ngô Xuân Lịch, Chủ nhiệm Tổng cục chính trị và được coi là người kế
nhiệm ông Thanh. Tại Bộ tư lệnh lực lượng cảnh sát cơ động Bộ trưởng
công an Trần Đại Quang đã trải thảm đỏ để ông Trọng duyệt binh. [2]
Ngày 29.12.15 tại Hội nghị Công an toàn quốc tổng kết công tác năm 2015
và bàn công tác năm 2016 do Trần Đại Quang chủ trì, nhưng người chỉ đạo
hội nghị lần này lại là Chủ tịch nước Trương Tấn Sang [3], mặc dầu từ trước tới nay ngành Công an thuộc thẩm quyền của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Đầu năm 2015 ông Dũng còn gởi “Thông điệp năm mới” hứa hẹn dân chủ cuội, nhưng đầu năm nay hoàn toàn vắng bóng. Thay vào đó nhiều báo lề đảng phổ biến bài phỏng vấn ông Sang.[4]
Trước, trong và sau HNTU 13 các phe đang tung ra hàng loạt tin tố cáo,
kết tội và mạt sát nhau, trong đó trích cả những tài liệu thuộc
loại “tuyệt mật”, khiến ngay cả Bộ trưởng Công an cũng phải nhìn nhận
là “rất nghiêm trọng”.[5]
Tại sao chỉ ít ngày trước ĐH 12 Nguyễn Phú Trọng phải chứng tỏ cho dư
luận trong đảng và ngoài xã hội là, ta đang nắm được cả quân đội lẫn
công an? Vì sao Nguyễn Tấn Dũng không chỉ đạo ngành Công an như thường
lệ? Tuy đang thắng thế, nhưng tại sao phe Nguyễn Phú Trọng vẫn phải lên
tiếng đe dọa phe Nguyễn Tấn Dũng và sau hai HNTU liên tiếp chức TBT về
tay ai cũng chưa rõ? Tất cả những sự kiện chính trị, quân sự và an ninh
dồn dập sau HNTU 13 nêu trên đây nói lên điều gì? Tín hiệu gì?
Trong bài này người viết không làm công việc dự đoán hay phỏng đoán ai
đi ai ở lại, hay ai thắng ai thua. Vì ngay cả những nhân vật chính trong
cuộc vào giờ phút này chính họ cũng chưa biết số phận chính trị của họ
sẽ ra sao. Mục đích chính của bài là căn cứ trên những dữ kiện chính
trị, phân tích cách sử dụng quyền lực của họ trong các mưu đồ và thủ
đoạn giành giựt các ghế cao, quyền lớn, tiền nhiều của một số người
chính. Bài này đặt trọng tâm phân tích các tính toán và sách lược của
TBT Nguyễn Phú Trọng chống các đối thủ trong đảng. (Các bài phân tích
của cùng tác giả về các mưu đồ và thủ đoạn của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
có thể xem trên Web DCvaPT). Họ đã và đang toan tính giở những đòn ma
giáo quỉ quyệt và tàn bạo như thế nào nhằm thanh toán giữa các “đồng
chí” với nhau? Nhân dân ta, đi đầu là trí thức, thanh niên, kể cả những
đảng viên phản tỉnh có thể tin vào “đạo đức”, “nhân cách” và lòng liêm
sỉ của họ nữa không? Hay vẫn hy vọng là đồ tể sẽ thành bồ tát, an tâm
gửi trứng cho ác?
Hội nghị Trung ương 13 vẫn bế tắc tại các ghế “Tứ trụ”
Theo thông báo đầu tiên, HNTU 13 kéo dài từ 14 tới 22-12-15 để bàn về
“tiếp thu ý kiến đóng góp” của các đảng bộ, Mặt trận tổ quốc, đảng viên
và nhân dân về hai văn kiện Dự thảo Báo cáo chính trị và Kinh tế-xã hội;
“tổng kết thực hiện Nghị quyết trung ương 4 khóa 11 về xây dựng đảng”;
nhân sự Ban chấp hành trung ương, Bộ chính trị (BCT), Ban bí thư (BBT)
và Ủy ban kiểm tra trung ương (UBKTTƯ) khóa 12; “Qui chế bầu cử tại ĐH
12”. Trong đó then chốt nhất là nhân sự BCT và “Tứ trụ”.[6]
Chủ đề nhân sự đã được HNTƯ 13 bàn chính thức từ ngày Thứ 6, 18-12 tới
sáng 21-12. Vì chiều 21-12 HNTƯ 13 đã chấm dứt đột ngột, sớm hơn một
ngày theo chương trình ban đầu.
Về nhân sự ở cấp cao, trong diễn văn khai mạc ông Trọng đã cho biết, HNTƯ 13 sẽ thảo luận và quyết định 4 vấn đề [7]:
1. Bỏ phiếu biểu quyết danh sách các Ủy viên trung ương (UVTU) khóa
11 “trong độ tuổi” được tái nhiệm vào Khóa 12. Đây chính là cách tự bầu!
2. Bỏ phiểu biểu quyết các UVTU khóa 11 thuộc trường hợp “đặc biệt” tái
cử vào khóa 12.Tức những người đã quá tuổi qui định nhưng đòi vẫn muốn ở
lại để tiếp tục nắm các chức vụ cao.
3. Bỏ phiếu biểu quyết đề cử các đồng chí đủ tiêu chuẩn, điều kiện trong
độ tuổi tham gia Bộ Chính trị, Ban Bí thư khoá XII và UBKTTU (trong số
các UVTU khóa 11 được tái cử và các UVTU mới vừa được bầu vào).
4. Các UVTU khóa 11 (chính thức & dự khuyết) “viết phiếu giới thiệu” các ủy viên BCT và BBT khóa 11 - “đủ tiêu chuẩn, điều kiện trong độ tuổi” - ứng cử 4 chức danh lãnh đạo chủ chốt. Đây là cách giành ghế cho phe mình!
Trong Thông báo kết thúc của HNTU 13 ngày 21. 12 cho biết, về chủ đề nhân sự đã đi tới các quyết định. [8]:
1. “Thông qua danh sách các đồng chí được Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XI nhất trí giới thiệu ứng cử
Ủy viên chính thức Ban Chấp hành Trung ương Đảng và Ủy viên dự khuyết
Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XII“. Tức là Ban chấp hành trung ương
Khóa 11 chọn trước các Ủy viên chính thức và dự khuyết Ban chấp hành
trung ương Khóa 12. Tại HNTU 12 (10.15) „Trung ương [mới chỉ] bỏ phiếu biểu quyết danh sách nhân sự lần đầu được giới thiệu tham gia Ban Chấp hành Trung ương khoá XII (cả chính thức và dự khuyết)” [9]
2. “Thông qua danh sách các đồng chí đủ điều kiện, trong độ tuổi được Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XI nhất trí giới thiệu ứng cử Ủy
viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư và Ủy ban Kiểm tra Trung ương khóa
XII.Tức là Ban chấp hành trung ương 11 chọn sẵn các người làm ứng cử vào
BCT, BBT và UBKTTU cho Khóa 12 để ĐH thông qua.”
3. “Giao Bộ Chính trị tiếp tục chuẩn bị nhân sự trường hợp đặc biệt là Ủy viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư Trung ương Đảng khóa XI quá tuổi, tái cử, để đảm nhiệm chức danh lãnh đạo chủ chốt của Đảng và Nhà nước, trình Hội nghị Trung ương 14 xem xét, quyết định.”
Về Điểm ba này trong diễn văn bế mạc, Nguyễn Phú Trọng nói hơi khác: “Các đồng chí Ủy viên Trung ương khóa XI (cả chính thức và dự khuyết) cũng đã viết phiếu giới thiệu các đồng chí Ủy viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư khóa XI đủ tiêu chuẩn, điều kiện, trong độ tuổi ứng cử 4 chức danh lãnh đạo chủ chốt của Đảng và Nhà nước.” [10]
Nếu hiểu cách này thì cả Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng và một số ủy
viên BCT khóa 11 đã quá tuổi qui định theo Điều lệ đảng đều không được
xét. Nhưng Thông cáo chung lại nói rõ, tiếp tục xét các “trường hợp đặc biệt là Ủy viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư Trung ương Đảng khóa XI “quá tuổi, tái cử” để nắm các ghế “tứ trụ”. Nếu
trường hợp này đúng thì cả Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng và một số
ủy viên BCT vẫn ngấp nghé tiếp ghế TBT và 3 ghế cao khác!
Kết quả HNTU 13 dẫn tới một số kết luận:
1. Các phe nhóm có quyền lực nhưng đối nghịch nhau trong Trung ương đảng
như Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng, vì lợi ích riêng của mỗi phe,
đã thỏa thuận ngầm với nhau cướp quyền của ĐH, từ một cơ quan có quyền
lực cao nhất theo Điều lệ đảng, ĐH 12 sắp tới trở thành một cuộc họp chỉ
để thông qua các quyết định của các phe trước đó tại các HNTƯ. Việc này
đã diễn ra từ HNTƯ 9 (5.14) với Quyết định số 244-QĐ/TW ngày 9.6.2014 của Ban Chấp hành Trung ương về việc ban hành Quy chế bầu cử trong Đảng do Nguyễn Phú Trọng ký [11]. Nghĩa là, vì quyền lợi cá nhân và phe nhóm, họ chỉ lợi dụng đảng như một bình phong để tranh quyền, giữ ghế và chia tiền.
2. Như vậy là xuyên qua cả hai HNTƯ 12 và 13 nhưng các phe phái, các
nhóm trong Trung ương đảng vẫn bất đồng sâu sắc với nhau về những ai sẽ
làm TBT, Chủ tịch nước, Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội trong ĐH 12 sẽ
diễn ra vào 20-1-16. Điều này tự chứng tỏ uy tín rất yếu của những người thuộc các “trường hợp đặc biệt” hiện còn đang ngồi ghế “tứ trụ” và
BCT đã quá tuổi qui định, nhưng vẫn đòi chia phần tiếp, không ai nổi
trội để được đa số HNTƯ tán thành, mặc dù họ đã ngấm ngầm và công khai
vận động trong các năm qua.
3. Họ vỗ ngực tự nhận là đảng cầm quyền, phục vụ quyền lợi nhân dân và thề thốt là để “dân biết, dân bàn, dân kiểm tra”.
Nhưng trong việc chọn lựa nhân sự ở cấp cao nhất có liên quan trực tiếp
tới sinh mạng và đời sống của nhân dân cũng như tương lai của đất nước,
họ đã cố tình khóa cửa lại, không cho nhân dân được biết và đóng góp ý
kiến. Các cuộc họp của HNTU 12, 13 với chủ đề nhân sự cấp cao nhất cho
Đảng và Nhà nước đã được cố tình tổ chức tù mù, che đậy, lấp liếm với
các thông cáo họp hằng ngày chỉ vài dòng, không cho biết nội dung và kết
quả. Vì các phe đánh phá nhau bằng nhiều thủ đoạn: “Họ đối xử với nhau 'lạnh tanh máu cá'” [12]. Câu này của Nhị Lê kết án lòng dạ của phe Nguyễn Tấn Dũng, nhưng thực tế cũng là tâm địa của phe Nguyễn Phú Trọng.
Giành nhau các ghế cao trong HNTU không xong, lôi nhau ra bên ngoài đánh tiếp
Như phần đầu đã nói, sau 8 ngày họp HNTU 13 nhưng thắng bại giữa hai phe
vẫn chưa ngã ngũ, nên chỉ một ngày sau trên Tạp chí CS đã phổ biến bài “Nhận diện và đột phá cấp bách các nguy cơ trong Đảng hiện nay” của
Phó Tổng biên tập TS Nhị Lê đã tấn công trực diện vào phe cánh của
Nguyễn Tấn Dũng, tuy trong cả bài không nêu danh ông trực tiếp. Tạp chí
CS vẫn được coi là cái miệng của TBT Nguyễn Phú Trọng. Nhị Lê đã tỏ ý
cho biết là, từ sau HNTU 4 (12.11) mở màn cuộc thanh trừng chống “một bộ phận không nhỏ” trong đảng thất bại, nên nó đang mạnh lên và trở thành nguy cơ tồn vong cho chế độ:
“Qua bốn năm, từ việc thực hiện Nghị quyết Hội nghị Trung ương 4 khóa
XI, phát hiện những hiện trạng nóng bỏng, với những “tầng chìm thực
thể”, như C. Mác nói, tinh vi, giảo quyệt hơn, đặt ra những thách thức
ngày càng cấp bách, thật sự là nguy cơ.”
Nhị Lê liệt kê một loạt những âm mưu phá hoại của họ đang dẫn tới các nguy cơ cho chế độ:
- “Nguy cơ chệch hướng trong hoạch định và tổ chức thực hiện đường lối chính trị”;
- “Nguy cơ buông lỏng, làm trái những nguyên tắc tổ chức và hoạt động của Đảng”;
- “Nguy cơ một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, trong đó đáng lo
ngại là người đứng đầu suy thoái, biến chất về tư tưởng chính trị, sa
sút về phẩm hạnh và lối sống”;
- “Nguy cơ xa rời cơ sở xã hội - chính trị của Đảng”;
- “Nguy cơ vừa cát cứ, cục bộ, vừa phân ly, phá vỡ thống nhất, mà một
số người đứng đầu là sự “kết tụ” dưới đủ hình thức và cấp độ, có thể
làm xuất hiện “lợi ích nhóm” và những “nhóm lợi ích” làm phân rã Đảng”.
Các "nguy cơ" nêu trên của Phó Tổng biên tập Tạp chí CS, phản ảnh những
nguồn dư luận cả trong đảng và ngoài xã hội là, Nguyễn Tấn Dũng đang có
âm mưu nắm cả ghế TBT lẫn Chủ tịch nước để trở thành Tổng thống! Phó
Tổng biên tập Tạp chí CS còn kết án gay gắt những người này là:
“Họ đối xử với nhau “lạnh tanh máu cá”, thậm chí chà xéo cả lên tình
người, tình đồng chí để giành đoạt cho mình quyền lực, lợi lộc cá nhân
và cho phường hội. Một số người không còn cả liêm sỉ, mà nói như người
xưa: Không có liêm sỉ thì không thành người được nữa!”
Từ đó Nhị Lê đòi hỏi phải ra tay trừng trị sớm:
“Đây là vấn đề vô cùng hệ trọng liên quan tới sinh mệnh, sự tồn vong
của Đảng, sự mất còn của chế độ, sự thăng trầm của đất nước, sự an nguy
của dân tộc, nên không thể trì hoãn giải quyết.”
Nhị Lê còn ví von ám chỉ âm mưu và tham vọng của Nguyễn Tấn Dũng như cục
máu đông có thể làm con người chết bất tử; vì thế, theo ông phải có
biện pháp làm “tan những cục nghẽn mạch đau đớn ấy” bằng cách “chọn đúng khâu đột phá và giải quyết trên tầm tổng thể”. Và “vì, tình trạng bất bình thường đòi hỏi phải được giải quyết một cách bất bình thường và chữa trị cho bằng được”.
Để thực hiện mục tiêu này, Nhị Lê đã hùng hổ bảo vệ cho giải pháp “tài không nệ tuổi”, dỡ bỏ mọi khuôn sáo cơ học cứng nhắc về vấn đề này. [13] Qua
đó Phó Tổng biên tập Tạp chí CS đã ủng hộ và bênh vực tham vọng của
Nguyễn Phú Trọng vẫn nằng nặc đòi giữ ghế TBT tiếp, mặc dù đã 71 tuổi và
là người cao tuổi nhất trong BCT hiện nay. Để thực hiện tham vọng này
phe Nguyễn Phú Trọng sẵn sàng đạp lên Điều lệ đảng, mặc dầu chính họ đã
dựng lên!
Việc HNTƯ 13 chấm dứt đột ngột một ngày theo chương trình dự tính, thay
vì ngày 22.12 nhưng chiều 21.12 đã kết thúc, vẫn còn là một câu hỏi cho
các quan sát viên theo dõi chính trị VN. Người ta ghi nhận một số sự
kiện có liên hệ trực tiếp hay gián tiếp tới việc này. Theo “Thông cáo
báo chí” của Hội nghị thì sáng 21.12 HNTU 13 còn bàn tiếp “công tác nhân
sự”. Buổi chiều “họp phiên bế mạc”. Vẫn theo Thông cáo, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang
chủ trì và điều hành phiên họp. Những nhân vật đóng vai chính và các
vấn đề giải trình tại phiên họp bế mạc là: 1. UV BCT, Thường trực BBT Lê Hồng Anh
giải trình: a) “đọc Báo cáo trả lời chất vấn của Bộ Chính trị tại Hội
nghị Trung ương 13 khoá XI.” b) “đọc Báo cáo tiếp thu và giải trình của
Bộ Chính trị về ý kiến của Trung ương”, thảo luận về”: kiểm điểm sự lãnh
đạo của BCHTƯ Khóa 11; “thực hiện Quy chế làm việc của Ban Chấp hành
Trung ương, Bộ Chính trị và Ban Bí thư khoá XI”; “tổng kết thực hiện
Nghị quyết Trung ương 4 khoá XI về xây dựng Đảng.” c) đọc Báo cáo tiếp
thu và giải trình của Bộ Chính trị về ý kiến của Trung ương thảo luận về
thời gian, nội dung và chương trình Đại hội XII. Ủy viên BCT kiêm
Trưởng ban tổ chức trung ương Tô Huy Rứa “đọc Báo cáo tiếp thu và
giải trình của Bộ Chính trị về ý kiến của Trung ương thảo luận về Dự
thảo Quy chế làm việc của Đại hội XII; Dự thảo Quy chế bầu cử tại Đại
hội XII của Đảng.“ Đặc biệt là ủy viên BCT kiêm Trưởng ban tuyên giáo
trung ương Đinh Thế Huynh không chỉ đọc báo cáo của BCT tiếp thu
và giải trình ý kiến của Trung ương đảng về Dự thảo Báo cáo chính trị,
mà còn đọc cả “Dự thảo Báo cáo đánh giá kết quả thực hiện nhiệm vụ phát
triển kinh tế - xã hội 5 năm 2011 - 2015 và phương hướng, nhiệm vụ phát
triển kinh tế - xã hội 5 năm 2016 - 2020 của Ban Chấp hành Trung ương
Đảng khoá XI trình Đại hội XII của Đảng.” Đúng ra phần này thuộc thẩm quyền và lãnh vực của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Sau đó Ban chấp hành trung ương “đã biểu quyết thông qua Nghị quyết Hội nghị lần thứ 13”.[14]
Cuối cùng TBT Nguyễn Phú Trọng đọc diễn văn bế mạc. Đáng chú ý là trong
Điểm 2 của diễn văn khi nói tới những thành quả trong kinh tế-xã hội,
ngoại giao, an ninh... 5 năm qua trong nhiệm kỳ Khóa 11, Nguyễn Phú
Trọng đã coi đó là công lao “Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư” [15].
Cụm từ này được Nguyễn Phú Trọng lập đi lập lại tới ít nhất 4 lần.
Trong khi đó không một lần nào nhắc tới Chính phủ. Nhưng ông Trọng đã
chỉ trích mạnh những khó khăn và thất bại trong kinh tế-xã hội:
“Kinh tế vĩ mô chưa ổn định vững chắc; tăng trưởng kinh tế không đạt
mục tiêu đề ra; năng suất, chất lượng, hiệu quả, sức cạnh tranh của nền
kinh tế còn thấp, chậm được cải thiện. Việc thể chế hóa và tổ chức thực
hiện nghị quyết vẫn là khâu yếu. Việc triển khai thực hiện chủ trương
đổi mới mô hình tăng trưởng, cơ cấu lại nền kinh tế còn chậm, chưa có
những chuyển biến cơ bản. Lãnh đạo, chỉ đạo một số lĩnh vực tư tưởng,
văn hóa, xã hội còn hạn chế.”[16]
Tuy không một lần nào nhắc tới Nguyễn Tấn Dũng, nhưng ai cũng biết,
những việc nêu trên Nguyễn Phú Trọng đã chĩa mũi dùi chỉ trích thẳng vào
ông Dũng, vì đây là lãnh vực thuộc thẩm quyền và trách nhiệm của Thủ
tướng. Cả trên truyền hình tường thuật lễ bế mạc HNTU 13 cũng cho thấy
giọng nói và dáng điệu tỏ ra tự tin, phấn khởi của Nguyễn Phú Trọng,
trái với cách nói buồn tẻ của ông trong buổi bế mạc HNTU 12 hai tháng
trước. Trong khi đó ngồi ở hàng ghế đầu lần này Nguyễn Tấn Dũng đã tỏ ra
ưu tư, lo lắng khác hẳn với cử chỉ cười ruồi bữu môi nửa miệng của ông
tại buổi bế mạc HNTU 12. [17]
Ngoài ra, đúng vào ngày HNTU 13 bắt đầu thảo luận về nhân sự cấp cao (18.12) thì một thư dược gọi là “Thư của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng gửi TBT Nguyễn Phú Trọng và Bộ Chính trị” đề ngày 10.12.15 được phổ biến rộng rãi trên nhiều báo điện từ lề dân [18].
Trong Thư 9 trang nêu ra 12 vấn đề liên quan tới trách nhiệm trực tiếp
của Thủ tướng, lý lịch gia đình của Nguyễn Tấn Dũng; song song có trích
dẫn các phần giải trình thanh minh và biện hộ cho Nguyễn Tấn Dũng của
UBKTTƯ và nhiều cơ quan trong đảng và chính phủ. Đáng chú ý nữa là,
trong Thư này đánh lớn mấy chữ “TÔI XIN KHÔNG TÁI CỬ” ( điểm 8, tr.8).
Thực giả của Thư này vẫn còn là vấn đề tranh luận. 12 điều nêu ra trong
Thư không có gì mới, đều đã được đồn đãi trong dư luận từ nhiều năm.
Đáng nói ở đây là các phần trích các văn kiện của các cơ quan cao của
đảng được coi là tối mật thực hay giả? Đặc biệt quan trọng nữa, có phải
chính ông Dũng đã viết và phổ biến Thư này, hay phe đối thủ chính trị
của ông đã viết và tung ra vào đúng dịp bàn về nhân sự cấp cao nhất của
ĐH 12, với dụng ý làm hoang mang và làm tê liệt phe Nguyễn Tấn Dũng? Vì
nếu ông Dũng rút ra khỏi cuộc tranh đua ghế TBT thì sẽ làm đổi hướng
theo dõi của dư luận và thay đổi chương trình làm việc của HNTU 13, vì
thế Hội nghị này đã nghỉ sớm một ngày? Các tài liệu “tối mật” của các cơ
quan cao nhất của đảng bị tung ra bên ngoài làm cho ủy viên BCT, Bộ
trưởng công an tướng Trần Đại Quang đã phải lên tiếng báo động tại “Hội
nghị trực tuyến của Chính phủ với 63 tỉnh thành” ngày 28.12 là “tình hình lộ lọt bí mật nhà nước xảy ra rất nghiêm trọng.” [19]
Sau khi lá Thư gởi TBT và BCT được coi là của ông Dũng thì có nhiều
“kiến nghị” và thư tố cáo khác gởi cho BCT và Trung ương đảng liên quan
tới việc tuyển chọn “Tứ trụ” từ bênh vực cho tới chống đối Nguyễn Tấn
Dũng hoặc Nguyễn Phú Trọng.
Dường như những thắng lợi ban đầu trong HNTU 13 phe ông Trọng đang giở
các đòn chiến tranh tâm lý để biểu giương lực lượng. Nguyễn Phú Trọng đã
xuất hiện liên tiếp trong nhiều dịp. Đáng kể như ông đã chọn thăm Bộ Tư
lệnh Thủ đô Hà nội và Bộ tư lệnh Lực lượng cảnh sát cơ động ngay trong
hai ngày đầu năm. Đứng cạnh ông trong hai dịp này là các Ủy viên BCT, Bộ
trưởng quốc phòng đương nhiệm Phùng Quang Thanh, Đại tướng Ngô Xuân
Lịch, Chủ nhiệm Tổng cục chính trị và được coi là người kế nhiệm ông
Thanh và Bộ trưởng Trần Đại Quang, như nói ở phần đầu [20].
Nguyễn Phú Trọng muốn để cho các đối thủ và dư luận biết là, cả quân
đội lẫn công an đang đứng đằng sau ông. Trong dịp kỷ niệm 70 năm bầu cử
Quốc hội đầu tiên (6.1.1946- 6.1.2016) trước sự hiện diện đông đủ của
các ủy viên BCT và cả hai cựu TBT, cựu Chủ tịch nước, Chủ tịch quốc
hội…người đọc diễn văn chính là Nguyễn Phú Trọng chứ không phải Nguyễn
Sinh Hùng.[21]
Tại Hội nghị Công an toàn quốc ngày 29.12.15 Nguyễn Tấn Dũng đã vắng
mặt, tuy rằng lãnh vực này thuộc thẩm quyền của Thủ tướng. Người đọc
diễn văn chỉ đạo lại là Chủ tịch nước Trương Tấn Sang. Bộ trưởng công an
Trần Đại Quang đã trải thảm đỏ cùng duyệt binh với ông Sang và đã giành
những lời trang trọng cám ơn sự có mặt và chỉ đạo của Trương Tấn Sang:
“Lực lượng CAND rất vinh dự, tự hào được đồng chí Chủ tịch nước
ghi nhận, biểu dương, đánh giá cao những chiến công, thành tích xuất sắc
đạt được trong năm qua. Những ý kiến chỉ đạo của đồng chí là những định
hướng quan trọng của Đảng, Nhà nước đối với nhiệm vụ bảo vệ an ninh
quốc gia, giữ gìn trật tự, an toàn xã hội thời kỳ hội nhập sâu rộng,
phát triển mới của đất nước.” [22]
Kế hoạch bao vây và phá hoại dài hạn đối thủ của Nguyễn Phú Trọng
Ai theo dõi sát tình hình nội bộ ĐCSVN dưới thời Nguyễn Phú Trọng làm
TBT đều thấy một số điểm chính sau: 1. Để Nguyễn Phú Trọng nắm ghế TBT
Khóa 12 (1.2011) cánh ông Trọng đã phải thỏa thuận ngầm với cánh ông
Dũng bằng cách bỏ qua vụ Vinashin vào 2010, không kết án ông Dũng mà còn
để cho làm Thủ tướng tiếp. 2. Nhưng sau khi nắm chắc ghế TBT, Nguyễn
Phú Trọng bắt tay thanh toán Nguyễn Tấn Dũng, mở đầu với phong trào
chỉnh đảng từ HNTƯ 4 (12.2011) với khẩu hiệu “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng đảng hiện nay”, với điểm cao là “Hội nghị Cán bộ toàn quốc” cuối tháng 2.12 phát động phong trào Tự phê bình và Phê bình rộng lớn chưa từng có.
HNTU 5 (5.12) ông Trọng giành chức Trưởng ban chỉ đạo trung ương phòng
chống tham nhũng của Nguyễn Tấn Dũng. HNTU 6 (10.12) tính dùng Ban chấp
hành trung ương ép Nguyễn Tấn Dũng phải từ chức Thủ tướng, nhưng đã thất
bại. Ông Trọng buồn bực phát khóc. 3. Sau đó cánh “Đồng chí X” còn quật
lại bẻ gãy danh sách các ứng cử viên vào BCT của phe Nguyễn Phú Trọng
và đưa Nguyễn Thiện Nhân và Nguyễn Thị Kim Ngân vào BCT tại HNTƯ 7
(5.13) .4. Tại HNTƯ 10 (1.15), trong cuộc “lấy phiếu tín nhiệm” các ủy
viên BCT, Nguyễn Phú Trọng lại tụt lại đằng sau, trong khi ấy Nguyễn Tấn
Dũng lại được đa số lớn Trung ương đảng tín nhiệm.[23]
Từ những thất bại đau đớn này phe Nguyễn Phú Trọng đã thay đổi chiến
lược từ trong nội bộ đảng tới ngoại giao với những trọng tâm chính: 1.
Tái lập các Ban kinh tế và Nội chính trung ương để nắm lại túi tiền và
điều động nhân sự. 2. Sử dụng phương thức “tập trung dân chủ” để sửa đổi Điều lệ bầu cử trong Trung ương đảng, BCT và ĐH đảng để vô hiệu hóa phe Nguyễn Tấn Dũng. 3. Chuẩn bị nhân sự ở “cấp chiến lược” để đưa vây cánh vào Trung ương đảng nhằm nắm lại đa số trong các HNTU.[24] 4. Cải thiện bộ mặt ngoại giao, đặc biệt với Hoa Kỳ, để gây uy tín lại trong đảng và xã hội.
Trong hoạt động ngoại giao, chuyến thăm Mỹ tháng (6-10.7.15) là một “động tác giả chuyển trục” của Nguyễn Phú Trọng [25]. Chiêu thuật ngoại giao “đồng sàng dị mộng” giúp phe ông Trọng cải thiện bộ mặt bị kết án là “bảo thủ và cúi đầu trước Bắc kinh” trong
đảng và ngoài xã hội nhằm tạo lại thanh thế đang bị phe Nguyễn Tấn Dũng
đe dọa. Việc chấp nhận một số điều kiện để VN trở thành thành viên
tương lai của TPP (Hiệp định đối tác thương mại xuyên Thái bình dương)
vào đúng dịp HNTU 12 cũng là chiến thuật nhằm phá vỡ sự công kích của
phe Nguyễn Tấn Dũng và qua đó mở rộng vây cánh. [26]
Cùng với các thủ pháp ngoại giao, phe Nguyễn Phú Trọng còn thực hiện một
loạt các biện pháp gài thân tín vào Trung ương đảng khóa 12. GS Hoàng
Chí Bảo, Ủy viên Hội đồng lý luận trung ương, liền sau HNTƯ 13 đã cho
biết, trong thời gian qua Ban tổ chức trung ương và Ban tuyên giáo trung
ương - hai cánh tay mặt của phe Nguyễn Phú Trọng - “mở tới 6 lớp đào tạo lý luận đặc biệt. Tất cả ứng viên vào TW khóa XII bắt buộc phải qua những lớp đó.” [27]
Nhiều “cán bộ cấp chiến lược” này hiện nay đã trở thành ủy viên Trung
ương khóa 12, hoặc là cán bộ chủ chốt ở trung ương và nhiều địa phương.
Quan trọng nhất và cũng là độc tài gian hiểm nhất là “Quyết định số 244-QĐ/TW ngày 9/6/2014 của Ban Chấp hành Trung ương về việc ban hành Quy chế bầu cử trong Đảng” do Nguyễn Phú Trọng ký sau HNTU 9 (5.14).
Khoản 3 trong Điều 13 của Quyết định này ghi rõ: “Ở các hội nghị
của Ban Chấp hành Trung ương, các đồng chí Ủy viên Bộ Chính trị, Ủy viên
Ban Bí thư không được đề cử nhân sự ngoài danh sách do Bộ Chính trị đề
cử; không được ứng cử và nhận đề cử nếu không có tên trong danh sách đề
cử của Bộ Chính trị.” [28]
Nghĩa là dưới danh nghĩa “tập trung dân chủ”, nắm đa số
trong BCT nên phe Nguyễn Phú Trọng đã sử dụng BCT làm cơ quan độc quyền
thao túng ĐH 12 trong việc cử và bầu các người vào các ghế “tứ trụ”. Sự
độc tài, lộng quyền thao túng của phe Nguyễn Phú Trọng đã đến mức không
thể tưởng tượng được, vì tại HNTU 13 Nguyễn Phú Trọng đòi bắt trên 1500
đại biểu dự ĐH 12 phải “viết bằng tay đề cử những người vào BCH Trung ương hoặc vào 4 chức vụ cao nhất, chủ chốt trong Đảng”.[29]
Khi mỗi đại biểu phải viết bằng tay những người mình muốn đề cử thì đã
để lộ rõ, liền sau đó có thể diễn ra những cuộc tiếp xúc trực tiếp với
những đại biểu muốn bầu người không thuộc cánh của Nguyễn Phú Trọng và
các đại biểu này sẽ phải chịu nhiều áp lực từ mua chuộc tới đe dọa để
thay đổi quyết định. Nghĩa là nguyên tắc dân chủ bầu cử kín đã hoàn toàn bị thủ tiêu tại ĐH 12!
Như vậy là rút kinh nghiệm từ những thất bại đau đớn từ HNTU 6 tới HNTU
10, nên phe Nguyễn Phú Trọng lập kế hoạch phản công và lần này đi tới
quyết định, sẵn sàng ra tay dùng cả các biện pháp đe dọa đến bạo lực đối phó với các “đồng chí” chống lại.
Hội nghị trung ương 14 và Đại hội 12 đi về đâu?
HNTU 14 (11-13.1.16) sẽ được coi là trận đánh quyết định cho phe Nguyễn
Phú Trọng trong việc giành ghế trong Tứ trụ, nhất là chức TBT. Nhưng
chưa có nghĩa là đạt tới chiến thắng dứt khoát. Các phe - tuy miệng vẫn
gọi nhau là đồng chí - tiếp tục dùng mọi thủ đoạn từ hạ cấp tới nham
hiểm từ công khai tới ngấm ngầm, trong đó dùng cả tiền bạc và quyền lực
làm vật trao đổi, thậm chí cả đe dọa và bạo lực để tranh thủ trên 1500
đại biểu tại ĐH 12 từ 20-28.1.15 .
Trong suốt nhiệm kỳ 5 năm (1. 2011-1.2016) thay vì BCT và Ban chấp hành
trung ương đoàn kết để tập trung tâm trí, sức lực và tiền của xây dựng
đất nước theo tiêu chí chính họ hứa là, “làm cho dân giầu, nước mạnh, dân chủ, văn minh”.
Nhưng thay vì thế, suốt 5 năm qua hai phe Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn
Tấn Dũng lại chỉ lợi dụng danh nghĩa đảng và nhà nước dùng quyền lực,
phương tiện và tiền bạc của nhân dân để thanh toán và phá hoại lẫn nhau,
giành giựt ghế cao và tự do tham nhũng, lập phe nhóm lợi ích và gia
đình trị! Chính vì thế VN đang thua cả Cambodia và Lào! Nhiều chuyên
viên VN và quốc tế, nêu câu hỏi, tại sao VN không muốn tiến lên!
Quyền và tiền đã làm các đồng chí hại nhau, giết nhau; cho nên nhân dân,
đi đầu là trí thức và thanh niên, và cả đảng viên phản tỉnh đều bị cả
hai phe Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng càng khinh thường và thẳng
tay đàn áp. Những tiếng nói chân thành, các thư thúc giục dân chủ và
canh tân của trí thức, chuyên viên và thanh niên đều bị nhóm cầm đầu
toàn trị bỏ ngoài tai hay vứt vào sọt rác. Tờ Công an nhân dân ngày
21.12 kết án gay gắt “Thư ngỏ” của 127 người gồm nhiều đảng viên
cộng sản tên tuổi kêu gọi phải dân chủ hóa đảng. Lợi dụng Mỹ và Liên
minh Âu châu phải tập trung giải quyết chiến tranh ở Syrien, Irak và làn
sóng tị nạn, chế độ toàn trị ở VN đang mở các cuộc khủng bố các luật
sư, trí thức và thanh niên; nuốt chửng những lời cam kết quốc tế, cụ thể
như các tiêu chuẩn về tôn trọng các tổ chức dân sự, các nghiệp đoàn
công nhân và nhân quyền... Họ cũng đang chụp mũ và đe dọa các đảng viên
phản tỉnh là “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”.
Trong khi đó cả Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng trước sau như một
vẫn quị lụy, cúi đầu trước Tập Cận Bình. Họ không hổ thẹn hay ngượng
ngùng long trọng tiếp đón, vồ vập họ Tập như trong dịp ông ta sang Hà
Nội vào đầu tháng 11.15 để vảnh tai nghe những lời ca “16 chữ vàng và 4 tốt” [30];
hay chuyến đi của Nguyễn Sinh Hùng tới Bắc kinh và thăm lăng Mao - một
bạo chúa từng giết hàng chục triệu người Trung quốc, kể cả các đồng chí
thân cận nhất - vào cuối tháng 12 vừa qua [31].
Giữa khi ấy Tập Cận Bình tiếp tục tăng cường sức mạnh quân sự trên biển
Đông, biến cải các đảo chiếm được của VN thành các căn cứ quân sự, mở
thao diễn quân sự lớn ngay trên biển Đông. Trong khi đó, nhiều tàu đánh
cá của ngư dân VN tiếp tục bị săn đuổi, giết hại và gây thương tích. Họ
tôn thờ một chế độ toàn trị Bắc kinh, mù quáng đến nỗi không nhận ra là
chế độ này đang rơi vào khủng hoảng trầm trọng cả trong chính trị lẫn
kinh tế. Cụ thể như cuộc khủng hoảng tài chính chứng khoán lại đang tái
bùng nổ trong những ngày vừa qua!
Họ đang trát bùn lên mặt nhau, tự đánh mất tư cách lãnh đạo. Cho nên dù
ông Trọng hay ông Dũng ở hay đi cũng không thay đổi được tình thế. Một
người thì tham quyền, cực kỳ bảo thủ, giáo điều, muốn kéo đất nước trở
lại thời kỳ đầu của Thế kỉ 20. Người kia thì ham quyền, hám danh, gia
đình trị. Cả BCT hiện nay cũng thế, đều xôi thịt, cá mè một lứa, đồng
lõa. Họ đã đánh mất tư cách. Thực tế thì ĐCS không còn nữa, chỉ còn một
vài cá nhân và nhóm lợi ích núp bóng đảng để giữ quyền, tham nhũng và
đàn áp nhân dân. Vì thế chế độ này không thể tồn tại được!
Ngay cả cựu đại sứ và đảng viên Nguyễn Trung đã đưa ra kết luận về “tình
đồng chí” ở đỉnh cao trước ĐH 12 giữa những người có quyền lực cao
nhất: “Đất nước chỉ còn lại là miếng mồi ngon cho lợi và quyền để
giằng xé nhau giữa cá nhân này và cá nhân kia, giữa nhóm lợi ích này và
nhóm lợi ích kia.”
Và “Đại hội XII có thể sẽ đi vào lịch sử là Đại hội tồi tệ nhất kể từ sau 30-04-1975 cho đến nay!” [32]
9.1.2016
______________________________________
Ghi chú:
[1] Tạp chí CS
[2] Quân đội nhân dân (QĐND) và Công an nhân dân (CAND) 1-2.1.16
[3] CAND 29.12
[4] Phỏng vấn đầu năm, Vietnamnet (VNN) 30.12
[5] VNN 28.12
[6] Nguyễn Phú Trọng diễn văn khai mạc, Cộng sản (CS) 14.12
[7] Như trên
[8] CS 21.12
[9] Cùng tác giả, Cuộc biến thể thoái hóa của ĐCS: Từ đảng trị sang nhóm trị và nay đang trở thành gia đình trị
[10] Nguyễn Phú Trọng, diễn văn bế mạc, CS 21.12
[11] Toàn văn Quyết định này xem Infonet 22.12.15
[12] Như 1
[13] Như 1
[14] CS 21.12
[15] Như trên
[16] Như trên
[17] Như 9, Video diễn văn bế mạc của Nguyễn Phú Trọng HNTU 12: http://dangcongsan.vn/cpv/Modules/Media/Media.aspx?cm_id=6153&type=1&co_id=0
[18] Blog Basam 18.12
[19] VNN 28.12
[20] Như 2
[21] CS 6.1.16
[22] CAND 29.12.15
[23] Cùng tác giả, 2 năm làm TBT của Nguyễn Phú Trọng phần 2 và 3: http://www.dcvapt.net/thoisu/baithoisu2013/adt2.htm
[24] VOV 3.1.16
[25] Cùng tác giả, Nguyễn Phú Trọng đi Mỹ: Đồng sàng dị mộng, mượn gió bẻ măng
Con đường của chúng ta, những người dân chủ vững bước tiến lên http://www.dcpt.org/thoisu/baithoisu2015/adt317.htm
[26] Như 9
[27] VOV 3.1.16
[28] Infonet 22.12.15
[29] PGS,
TS Phạm Xanh, Khoa Lịch sử, trường ĐHKHXH&NV, ĐHQG Hà Nội. -nói
cùng với Hoàng Chí Bảo trong cuộc phỏng vấn của VOV 3.1
[30] Họ Tập xỏ mũi Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng, nhưng không đánh lừa được nhân dân VN!
[31] Nguyễn Tấn Dũng thăm Trung quốc, Đài Bắc kinh 24.12 và VNN 26.12
[32] Nguyễn Trung, Ngày đầu năm 2016, ước mong gì cho tổ quốc? Viet-Studies 2.1.
Mục Thời sự Tạp chí Dân chủ & Phát triển điện tử:
Email: dcvapt@gmail.com
KINH DOANH NỘI TẠNG TẠI TRUNG QUỐC
Chợ đen nội tạng ở Trung Quốc
- 12 tháng 8 2015
Một người mẹ đáng ra không bao giờ phải thực hiện quyết định này: lựa
chọn xem trong hai đứa con của mình, ai là người được sống.
Đây là quyết định mà bà Liên Vinh Hoa, 51 tuổi, phải trải qua.Cả hai con trai của bà bị bệnh tăng u rê huyết – chứng bệnh dẫn tới suy thận.
Nhưng chỉ có một trong hai người được nhận thận từ người mẹ. Cha họ bị huyết áp cao và không thể hiến nội tạng.
Trong căn hộ nhỏ đi thuê, bà Liên vẫn đau đớn khi nhắc lại thời gian đó.
“Tôi không biết vì sao cả hai con trai tôi cùng bệnh,” bà nói với tôi, nước mắt ròng ròng.
Cuối cùng, có người quyết định giùm bà. Người con trai cả, Lý Hải Thanh, 26 tuổi, quyết định nhường cho em mình, Hải Tùng, 24 tuổi.
“Tôi muốn nhường thận cho em vì em trẻ hơn và có cơ hội hồi phục tốt hơn,” Hải Thanh nói. Cậu buộc phải bỏ dở trường y do bệnh nặng.
“Tất nhiên tôi vẫn hy vọng được thay thận trước khi quá muộn. Nhưng nếu không được, tôi phải tiếp tục đi lọc máu.”
Nhưng cơ hội thay thận rất ít – Trung Quốc thiếu trầm trọng các cơ quan nội tạng.
Suốt nhiều năm, Trung Quốc vẫn lấy nội tạng của các tử tù để đáp ứng nhu cầu.
Sau khi bị quốc tế lên án, Bắc Kinh nói từ đầu năm 2015 đã ngừng cách làm này – tuy các quan chức thừa nhận sẽ rất khó để đảm bảo quy định được tuân thủ.
Nay chính quyền nói sẽ chỉ dựa vào nguồn hiến tặng nội tạng của người dân.
Trung Quốc lập ngân hàng nội tạng mà trên lý thuyết, có thể cung cấp tới những người phù hợp và có nhu cầu cấp thiết.
Nhưng các nhà chỉ trích cho rằng hệ thống này dễ bị lạm dụng và những người có quan hệ sẽ được ưu tiên.
Có lẽ vấn đề lớn nhất và trước tiên mà chính quyền đối mặt là thuyết phục được người dân tham gia hiến nội tạng.
Rất nhiều người Trung Quốc tin rằng thân thể là thiêng liêng và phải được chôn cất toàn vẹn nhằm thể hiện sự tôn kính với tổ tiên.
Đa số vì lý do này mà tỉ lệ hiến tặng ở đây thấp nhất trên thế giới – 0,6 trên 1 triệu người, so với 37 trên 1 triệu người ở Tây Ban Nha.
Bán thận
Chính quyền nói hơn 12.000 ca thay nội tạng sẽ được thực hiện trong năm nay – con số lớn hơn so với khi còn dùng nội tạng tử tù.
Nhưng với khoảng 300.000 người cần đến nội tạng, chợ đen có cơ hội phát triển nhanh chóng.
Sau nhiều tuần điều tra, một nam thanh niên bán thận đồng ý nói chuyện với tôi với điều kiện ẩn danh.
Vén áo phông lên, anh chỉ cho tôi thấy vết sẹo dài nơi nội tạng của anh đã được lấy ra.
Người thanh niên 21 tuổi nói anh bán thận với giá 7.000 USD để trả nợ chơi cờ bạc.
Anh mô tả lại thế giới tối tăm, bí mật nơi những người buôn bán nội tạng làm việc sau khi sắp xếp vụ trao đổi qua mạng.
“Lúc đầu tôi được mang tới bệnh viện để lấy mẫu máu và khám sức khỏe,” cậu nói với tôi.
“Sau đó tôi đợi ở khách sạn trong vài tuần cho tới khi những người buôn bán tìm được người phù hợp.
“Rồi một hôm, một chiếc xe hơi tới đón tôi. Người lái xe bắt tôi phải bịt mắt. Chúng tôi đi khoảng nửa tiếng trên đoạn đường xóc lên xóc xuống.
“Khi bỏ băng bịt mắt ra, tôi thấy mình đang ở một nông trại. Bên trong là phòng mổ được trang bị đầy đủ. Có bác sỹ và y tá mặc đồng phục.
“Người phụ nữ nhận thận của tôi cũng ở đó cùng gia đình. Chúng tôi đã không nói chuyện.
“Tôi rất sợ nhưng bác sỹ sau đó đã cho tôi ngủ. Tôi tỉnh dậy ở một nông trại khác – thận tôi đã ra đi.
“Người mua thận muốn được sống còn tôi muốn tiền.”
Đây là câu chuyện lạ lùng mà chúng tôi chưa thể kiểm chứng độc lập.
Nhưng nó hé mở cho thấy ngành kinh doanh bất hợp pháp mà những người buôn bán dùng chiến thuật kiểu quân đội để giấu nó trong bóng tối.
Một trong những người không muốn mua nội tạng bất hợp pháp là Lý Hải Thanh. Em trai anh đã được cấy thận của người mẹ.
Anh muốn được ghép thận đến mức tuyệt vọng nhưng nói anh sẽ chỉ chấp nhận thận hợp pháp.
Trong lúc chờ đợi ca mổ sống còn, anh phải tới bệnh viện ba lần mỗi tuần để lọc máu.
Cuộc sống của anh như đang tạm ngừng. Anh mong một ngày kia sẽ tạo lập được doanh nghiệp riêng thành công nhưng giấc mơ đó có thể sẽ không bao giờ đến.
Cũng giống như nhiều người khác ở đây, anh sợ mình sẽ chết trước khi được ghép thận.
http://www.bbc.com/vietnamese/world/2015/08/150811_china_organs_black_market
Trung Quốc và những vụ mua bán nội tạng kinh hoàng
Thứ Sáu, ngày 03/05/2013 07:03 AM (GMT+7)
Sự kiện: Thế giới Hội nhập
(Dân Việt) (Dân Việt) - Vấn nạn “thu gom”, mua bán, cấy ghép nội tạng người trái phép ở Trung Quốc (TQ) được dư luận thế giới đặc biệt quan tâm từ tháng 8.2012, khi công an TQ triệt phá một đường dây buôn bán tạng người sống.
Chiến dịch truy quét của công an TQ được phát động sau vụ một nam học
sinh 17 tuổi bán thận để kiếm 3.500 euro mua iPhone và iPad! Hiện tính
mạng cậu này đang trong tình trạng nguy kịch do hậu quả của lần phẫu
thuật. Trên các trang mạng TQ xuất hiện không ít các rao vặt “Hãy bán
một quả thận để mua iPad!”.
Kẻ đăng tin cho biết sẽ trả khoảng 4.000USD cho một quả thận và việc cắt
lấy thận diễn ra trong vòng 10 ngày. Giới cò mồi yêu cầu người muốn bán
gan, thận phải có chiều cao trên 1m7, cân nặng trên 75kg, tuổi dưới 30,
sức khỏe tốt, chức năng gan, thận tốt, tất cả những tiêu chí này đều
phải được xác minh bằng phiếu khám sức khỏe của bệnh viện, có xét nghiệm
vi-rút viêm gan B, ảnh màu 4x6 mới chụp.
Bọn cò mồi hứa bao ăn, ở trong thời gian chờ, chịu chi phí kiểm tra sức
khỏe và các phụ phí. Nhiều mục rao vặt còn "khuyến mại" thêm tiền tàu xe
đi về, tiền tiêu vặt trong thời gian chờ bán nội tạng, “phong bì” hậu
tạ không dưới 1.000 tệ của "bên mua"...
Các nạn nhân của đường dây buôn bán nội tạng người bất hợp pháp với những vết sẹo dài trên cơ thể
|
“Quái vật ăn thịt người”
Năm 2012 còn có một vụ án kinh hoàng hơn. Tân Hoa xã vào ngày 27.5.2012
lần đầu tiên xác nhận vụ bắt giữ Zhang Yongming 56 tuổi, nghi can giết
người hàng loạt ở tỉnh Vân Nam rồi đem nội tạng ra chợ bán. Kết quả điều
tra cho biết trong 4 năm, Zhang đã giết 11 thanh thiếu niên trong tổng
số 17 người được thông báo mất tích tại làng Nanmen, nơi y sinh sống.
Theo hồ sơ vụ án, Zhang đã bất ngờ tấn công các nạn nhân từ phía sau khi
họ đi bộ một mình gần nhà y. Sau khi giết các nạn nhân, Zhang chặt xác,
đốt và chôn thi thể để tiêu hủy bằng chứng. Đến nay, nhà chức trách
chưa tiết lộ động cơ giết người của Zhang. Tuy nhiên, nhiều tin đồn cho
rằng đây là một vụ ăn thịt người kinh hoàng nhất ở Vân Nam. Dân làng đều
gọi Zhang là "Quái vật ăn thịt người". Ngày 28.7.2012, Tòa án Côn Minh
(thủ phủ tỉnh Vân Nam) tuyên tử hình Zhang.
Trước đó, dân TQ kinh hoàng với vụ án giết người lấy nội tạng để bán hồi
năm 2006: người ăn xin Đồng Cách Phi 40 tuổi bị 4 nông dân ở huyện Hành
Đường (tỉnh Hà Bắc) do Vương Triều Dương cầm đầu bắt giam.
Sau đó Vương tìm tới một đối tượng môi giới ở Quảng Châu, nhờ liên hệ
với một số bác sĩ phao tin y có người quen ở tòa án và trại giam cho
biết có một tử tù đang chờ ra pháp trường. Rồi Vương và đồng bọn giết
chết Đồng, sau đó nói với bệnh viện đó là tử tù vừa bị xử bắn, và bán
nội tạng của nạn nhân cho bệnh viện với giá gần 15.000 tệ. Nghi ngờ, các
bác sĩ báo cáo lãnh đạo bệnh viện và công an. Vương bị bắt ngay sau đó.
Zhang bị kết án tử hình
|
“Mua” được các bệnh viện
Năm 2010, Tòa án khu Hải Định (Bắc Kinh) đã đưa ra xét xử một đường dây
buôn bán nội tạng người, qua đó hé lộ những thủ đoạn tàn nhẫn trong thế
giới ngầm này. Vụ việc bắt đầu sau khi Dương Niệm, một thanh niên 19
tuổi, tố cáo với công an về việc bị các đối tượng lừa bán gan nhưng
không trả đủ tiền.
Niệm nhà nghèo, nghe tin bán nội tạng có thể có nhiều tiền nên đã lên
mạng internet tìm người môi giới và gặp ngay một tay "cò mồi" báo giá:
"Bán thận giá 45.000 tệ, bán gan giá 40.000 tệ”. Chịu giá trên, Niệm gặp
các đối tượng để tiến hành bán gan. Qua tay hai cò, Niệm được đưa đến
Lưu Cường Thắng, một ông trùm buôn nội tạng ở Bắc Kinh.
Tay trùm này làm giả chứng minh thư "hô biến" Niệm thành cháu ruột của
người nhận gan trong thời gian chỉ một tuần, vì theo quy định của pháp
luật TQ, những người cho - nhận nội tạng phải là vợ-chồng, người thân
trực hệ hoặc người thân bàng hệ trong phạm vi 3 đời. Sau hơn 10 giờ phẫu
thuật, Niệm chỉ còn lại 40% buồng gan.
Thế nhưng sau khi xuất viện, Niệm chỉ nhận được 25.000 tệ. Trùm Thắng
giữ lại 10.000 tệ với lý do "phí ăn ở, làm thủ tục". Không chấp nhận lý
do này, Niệm tìm đến chỗ ở của Thắng và bị đuổi đánh. Đường cùng, nạn
nhân báo công an và từ những thông tin này, đường dây buôn nội tạng bị
đưa ra ánh sáng pháp luật. Tuy nhiên, theo lời khai của Thắng, đường dây
của y chỉ là “cò con”. Y nói: "Em bị bắt là do mới vào nghề, kinh
nghiệm còn non.
Thị trường chợ đen mua bán nội tạng người lớn tới mức không thể tưởng
tượng nổi. Những người như em chỉ là con tép trong ổ tôm kềnh thôi. Tất
cả các bệnh viện trung ương cấp 3 trở lên có thể phẫu thuật cấy ghép nội
tạng đều bị những người như bọn em “mua hết”, cả nước có hơn 100 bệnh
viện như vậy thì anh thử tính xem thị trường nội tạng chợ đen lớn đến cỡ
nào?".
Nguồn cung cấp nội tạng cho cho thị trường "chợ đen" ở Trung Quốc phần lớn là dân nhập cư
|
Cầu cao, cung thấp
Thống kê từ Bộ Y tế TQ cho thấy khoảng 1,5 triệu dân cần được cấy ghép
cơ quan nội tạng mới, nhưng mỗi năm chỉ có khoảng 10.000 ca được thực
hiện do thiếu nguồn hiến tặng. Tình trạng này dẫn tới "chợ đen" buôn bán
nội tạng người. Theo số liệu của Tổ chức Y tế thế giới, thận chiếm 75%
các thương vụ mua bán nội tạng trên toàn cầu. Trong năm 2010 có 106.879
ca ghép nội tạng ở 95 quốc gia thành viên, cả hợp pháp và bất hợp pháp.
Kỹ thuật phẫu thuật cấy ghép nội tạng được bắt đầu thực hiện thành công ở
các bệnh viện TQ từ những năm 1960 và nhanh chóng phát triển, đến nay
trình độ phẫu thuật cấy ghép lâm sàng của nước này chỉ đứng sau Mỹ.
Năm 2004, TQ thực hiện hơn 13.000 ca cấy ghép nội tạng, dù có vài người
sau đó bị chết nhưng nhìn chung việc ghép tạng đã cứu sống hàng ngàn
người. Dù số ca cấy ghép tạng giảm xuống còn bình quân 11.000/năm vào
năm 2005, TQ vẫn là nước có số ca cấy ghép tạng lớn nhất thế giới. Tuy
nhiên, việc hiến tặng nội tạng rất hạn chế ở TQ, vì nó đi ngược lại văn
hóa truyền thống vốn cho rằng thận, gan và tim có ý nghĩa cực kỳ quan
trọng đối với con người. Nhưng TQ không phải là nước duy nhất thiếu
nguồn cung nội tạng. Đã có thị trường mua bán nội tạng “đen”, thậm chí
xuyên biên giới (thường qua Ấn Độ).
Tháng 3.2010, Tổng hội Chữ thập đỏ TQ triển khai hoạt động cổ động hiến
các bộ phận cơ thể người sau khi chết để cứu người khác trên 10 tỉnh,
thành, nhằm thu thập, đón tiếp và hướng dẫn làm các thủ tục hiến tặng
đối với những người tình nguyện. Ông Vương Bình - người phụ trách chỉ
đạo hoạt động này - cho hay cơ quan ông đã xúc tiến thành lập bộ máy vận
động hiến cơ thể sau khi qua đời cho việc cứu chữa các bệnh nhân hiểm
nghèo cần cấy ghép ở cấp trung ương, tỉnh, thành phố trực thuộc. Bộ máy
này gồm hội quyên hiến, văn phòng, tổ chuyên gia nhận các bộ phận cơ thể
từ người hiến. Theo kế hoạch của đợt thử nghiệm thiết lập văn phòng
quyên hiến các bộ phận cơ thể người phục vụ mục đích nhân đạo, Hội Chữ
thập đỏ của 10 tỉnh sẽ có lực lượng chuyên trách đi thu thập thông tin
các đối tượng có tiềm năng, có thiện chí hiến cơ thể cho y học sau khi
qua đời, đặc biệt tập trung vào các đối tượng mang bệnh hiểm nghèo không
thể điều trị được. Tuy nhiên, do mới triển khai, tính chất công việc
lại đặc biệt nhạy cảm vì tâm lý người dân chưa quen việc hiến xác, nên
ít nhất cũng phải mất vài năm nữa công việc này mới có thể có những kết
quả bước đầu.
Lấy nội tạng tử tù
Nhiều báo cáo cho biết nội tạng của người bị tử hình ở TQ bị lấy đem đi
bán trên thị trường thế giới vào giữa những năm 1980, khi một luật ra
đời năm 1984 cho phép thu hoạch nội tạng từ các tử tù nếu được người
thân của tử tù đồng ý, hoặc khi xác của tử tù không có người nhận. Cựu
Thứ trưởng Y tế TQ Huang Jeifu năm 2005 thừa nhận hơn 95% nội tạng cấy
ghép ở nước này là lấy từ các tử tù. Ông còn nói thêm bản thân ông thực
hiện khoảng 100 ca ghép thận mỗi năm.
Tuy nhiên, từ năm 2007, Tòa án tối cao TQ hủy bỏ quyết định quyền chuẩn y
tử hình, số lượng tử tù đã giảm trông thấy. Quy định tử tù phải có văn
bản xin tình nguyện hiến nội tạng mới được chuẩn y đã làm giảm 2/3 nguồn
cung nội tạng cho phẫu thuật cấy ghép.
Nhu cầu thực tế ngày càng bức xúc, nguồn cung lại bị cắt giảm nghiêm
trọng đã thúc đẩy sự ra đời của một "ngành kinh tế", "thị trường nội
tạng chợ đen". Ở thị trường này, người bán, người mua, môi giới, bệnh
viện đều có lợi, họ phối hợp chặt chẽ với nhau và mỗi thành phần phụ
trách một khâu tạo thành dịch vụ trọn gói hoàn chỉnh.
Không chỉ phục vụ các đối tượng bệnh nhân là người TQ, thị trường cung
cấp nội tạng người ở đất nước trên 1,3 tỷ dân này còn tạo ra “du lịch
cấy ghép nội tạng”. Chỉ tính riêng trung tâm phẫu thuật cấy ghép nội
tạng Đông Phương (trực thuộc Bệnh viện số 1 Thiên Tân) vào năm 2006 đã
thực hiện thành công 600 ca phẫu thuật cấy ghép nội tạng, trong đó số
bệnh nhân đến từ Nhật Bản, Mỹ, Saudi Arabia... chiếm quá nửa.
Năm 2009, thông tin 17 khách du lịch Nhật sang TQ phẫu thuật cấy ghép
nội tạng đã khiến dư luận TQ quan tâm, Bộ Y tế nước này phải vào cuộc
điều tra và ra thông báo gửi các bệnh viện, phẫu thuật cấy ghép cơ quan
nội tạng phải được ưu tiên cho người dân TQ.
Truyền thông TQ cho biết hiện những trường hợp cần phẫu thuật cấy ghép
gan, thận ở các bệnh viện được ghép nội tạng ở nước này đều phải xếp thứ
tự chờ đợi vài tháng, hoặc có thể dài hơn. "Cụ thể đợi bao lâu còn phụ
thuộc tình hình thực tế. Chi phí cấy ghép gan, thận bình quân 100.000
tệ/ca một nguồn tin cho biết.
Giá tham khảo ngoài thị trường "chợ đen" thậm chí cao hơn gần gấp đôi.
Một cò mồi tên Vương ở Giang Tô đưa ra mức giá trọn gói 180.000 tệ bao
gồm chi phí trả cho người bán thận, làm xét nghiệm, phong bì cho bác sĩ,
thủ tục giấy tờ, thậm chí người này còn cho biết có thể "bố trí" được
bệnh viện và bác sĩ thực hiện phẫu thuật theo yêu cầu của gia đình người
bệnh.
Khi phóng viên hỏi đối tượng, tại sao bệnh viện chính quy chỉ thu
100.000 tệ mà bọn họ đòi tới 180.000 tệ thì nhận được câu trả lời tỉnh
queo: "Thận của bệnh viện là lấy từ người chết anh ơi, hàng của bọn em
là hàng sống, chất lượng giống nhau làm sao được, tiền nào của nấy mà!".
Đầu năm 2007, Bắc Kinh lần đầu tiên công bố những quy định cấp quốc gia
về cấy ghép nội tạng con người, nghiêm cấm các tổ chức và cá nhân buôn
bán nội tạng dưới mọi hình thức. Luật Hình sự sửa đổi năm 2011của TQ có
ba điều khoản về tội phạm liên quan buôn bán nội tạng, theo đó những kẻ
bị kết tội tổ chức buôn bán nội tạng người có thể phải đối mặt với án tù
hơn 5 năm kèm phạt tiền nặng. Những kẻ bị kết tội "cưỡng ép hiến nội
tạng, lấy nội tạng của người khác hay của trẻ vị thành niên" có thể phải
đối mặt với mức án dành cho tội giết người.
Dù vậy, trong một cuộc họp báo năm 2010 ở Madrid (Tây Ban Nha), cựu Thứ
trưởng Huang cho biết từ năm 1997-2008, TQ đã thực hiện hơn 100.000 ca
cấy ghép nội tạng người, trong đó hơn 90% tạng lấy từ tử tù. Vào tháng
2.2012, ông Huang cho biết nạn lấy nội tạng từ tù nhân vẫn tồn tại ở TQ,
nhưng chính phủ đã quyết tâm dẹp bỏ nó trước năm 2015 bằng cách phát
động phong trào hiến tạng quốc gia.
Một số quốc gia buôn bán nội tạng nhiều nhất
Theo thống kê của Tổ chức Y tế thế giới (WHO) và các chuyên gia của Liên Hiệp Quốc (LHQ), hiện ngoài Trung Quốc, một số quốc gia khác như Ấn Độ, Pakistan, Philippines, Thổ Nhĩ Kỳ, Mozambique, Israel, Ai cập, Moldova… được cho là những quốc gia có ngành “công nghiệp” du lịch ghép tạng phát triển hàng đầu thế giới. Ngoài ra, nguồn thận từ các nước còn được bán cho những người giàu có ở các quốc gia vùng Vịnh, Anh và Mỹ.
Buôn bán nội tạng là phạm pháp và hơn thế nữa Luật Nhân đạo quốc tế cấm sử dụng nội tạng và mô của tù binh, kể cả khi có sự đồng ý của họ. Nạn buôn bán nội tạng phục vụ cho các ca cấy ghép đang gia tăng ở nhiều nơi, đặt ra yêu cầu phải có sự hợp tác quốc tế đối phó với vấn đề này. Mới đây, tại trụ sở LHQ ở New York (Mỹ), LHQ và Liên minh châu Âu đã công bố một bản nghiên cứu chung, trong đó đề xuất nghiên cứu và soạn thảo Công ước quốc tế mới về chống buôn bán nội tạng, mô, tế bào của con người.
Theo thống kê của Tổ chức Y tế thế giới (WHO) và các chuyên gia của Liên Hiệp Quốc (LHQ), hiện ngoài Trung Quốc, một số quốc gia khác như Ấn Độ, Pakistan, Philippines, Thổ Nhĩ Kỳ, Mozambique, Israel, Ai cập, Moldova… được cho là những quốc gia có ngành “công nghiệp” du lịch ghép tạng phát triển hàng đầu thế giới. Ngoài ra, nguồn thận từ các nước còn được bán cho những người giàu có ở các quốc gia vùng Vịnh, Anh và Mỹ.
Buôn bán nội tạng là phạm pháp và hơn thế nữa Luật Nhân đạo quốc tế cấm sử dụng nội tạng và mô của tù binh, kể cả khi có sự đồng ý của họ. Nạn buôn bán nội tạng phục vụ cho các ca cấy ghép đang gia tăng ở nhiều nơi, đặt ra yêu cầu phải có sự hợp tác quốc tế đối phó với vấn đề này. Mới đây, tại trụ sở LHQ ở New York (Mỹ), LHQ và Liên minh châu Âu đã công bố một bản nghiên cứu chung, trong đó đề xuất nghiên cứu và soạn thảo Công ước quốc tế mới về chống buôn bán nội tạng, mô, tế bào của con người.
Theo Thế giới & Hội nhập
VIỆT NAM NGUỒN CUNG CẤP NỘI TẠNG VÔ TẬN CHO TRUNG CỘNG
Phạm Văn Hiến - Chuyện những thiếu nữ Việt Nam bị lừa bán sang Trung Cộng xảy ra hằng ngày. Biết bao nhiêu đường dây lừa bán những cô gái Việt Nam nhẹ dạ sang TC bị phát hiện và còn biết bao nhiêu đường dây hoạt động trong bóng tối chưa được phát hiện? Thị trường buôn bán gái Việt sang Trung Cộng, kẻ bán người mua tuy âm thầm nhưng rất sôi động. Chính quyền rất khó kiểm soát nhất là đồng bào sắc tộc vùng cao, tiếp giáp với biên giới Việt – Trung thường xuyên xảy ra hàng loạt phụ nữ bị mất tích một cách bí ẩn như trường hợp hơn 100 cô dâu Việt mất tích đã kể trên.
Đặc
điểm của những thiếu nữ sắc tộc vùng cao miền Bắc Việt Nam, phần đông
sắc đẹp của họ tuy không mặn mà, nhưng ưu điểm của họ là rất dồi dào sức
khỏe mà giá cả lại bèo. Những đường dây kinh doanh nội tạng ở Hoa Lục
chỉ cần bỏ ra tối đa là 3.000 USD để mua một cô gái Việt miền núi, rồi đưa vào lò mổ nội tạng, họ có thể bán một qủa thận của nạn nhân với giá vài chục ngàn Mỹ kim. Nếu bán được một qủa tim hay lá gan sẽ được giá cao hơn rất nhiều. Sau khi lấy nội tạng, xác chết sẽ bị vất vào lò thiêu hoặc vất xuống biển làm mồi cho cá mập để phi tang.
Thế là xong! Đây là kỹ nghệ “KINH DOANH ĐẪM MÁU” của đường dây mua bán nội tạng tại Hoa Lục, giá mua một cô gái VN chỉ có 3.000 USD, nhưng thu lợi nhuận gắp 10 lần rất dễ phát tài.
Sau
đây là những đường dây lừa bán phụ nữ Việt Nam sang TC được phát hiện
trong thời gian gần đây. Xin nêu các trường hợp điển hình:
(1)
Các thôn bản thuộc xã Đôn Phục (huyện Con Cuông, tỉnh Nghệ An), là vùng
đất bị ám ảnh bởi các thiếu nữ đến độ tuổi “trăng tròn” là đột nhiên bị
mất tích. Trưởng CA xã tên Vi Uy Tín cho biết tình hình tại địa phương,
xã Đôn Phục là một xã nghèo, có 3.722 nhân khẩu và trên 80% là đồng bào
dân tộc thiểu số. Anh Tín cho biết, từ năm ngoái cho đến nay, trên địa
bàn xã đã có 15 phụ nữ rơi vào diện bị lừa bán sang TQ. Dừng chân tại
Trường Trung học Xã Đôn Phục, thầy Trần Viết Nam, Phó hiệu trưởng cho
biết 100% học sinh là người dân tộc thiểu số, các em học sinh bỏ học
nhiều nhất là học sinh khối lớp 8, lớp 9 vì ở độ tuổi nầy các em có thể
đi lao động và bọn xấu chủ yếu lừa gạt những em còn trẻ khỏe mạnh để bán
sang TQ.
(2) Thượng tá Nguyễn Thế Nghiệp, trưởng phòng Cảnh sát điều tra tội phạm, CA tỉnh Quảng Nam, cho biết: Cơ quan nầy vừa bắt thêm 4 đối tượng được xem là chân rết trong đường dây buôn bán phụ nữ xuyên quốc gia do vợ chồng Li Xue Liang, SN 1968 (TQ) và Nông Thị Bé SN 1984 (ngụ tại tỉnh Lạng Sơn) cầm đầu. Ngoài ra, đường dây còn có một số đối tượng bị bắt là Lương Thị Mằn (SN 1989), Cụt Văn Yên (SN 1982), Lương Thị Lan (SN 1992) cùng cư ngụ tại huyện Kỳ Sơn, tỉnh Nghệ An và Vi văn Hữu (SN 1993) ngụ tại xã Tà Bhing, huyện Nam Giang, tỉnh Quang Nam. Được biết đây là nhóm đối tượng chuyên lừa các cô gái dân tộc thiểu số ở Quảng Nam đưa sang Hoa Lục bán cho các đầu nậu để bán dâm hay đưa họ vào các lò mổ lấy nội tạng?
(3)
Qua số liệu thống kê của CA huyện Bắc Hà, từ năm 2008 trở lại đây, tại
xã Bản Phố có 78 phụ nữ mất tích bí ẩn, họ đi khỏi bản làng không rõ
nguyên nhân cả năm trời không một tin tức hồi âm. Nhiều khả năng những
phụ nữ Bản Phố bị kẻ xấu lợi dụng lòng tin để bị lừa đảo đưa sang bên
kia biên giới bán.
Từ đầu năm 2010 đến nay, Bản Phố có hơn 30 người bị dụ dỗ lừa sang TC bán. Những cô gái nầy được đưa lên Mường Khương, biên giới Xín Mần (Hà Giang), Cửa khẩu Lào Cai… rồi đưa sang Tàu. Thường giá cả mỗi người vào khoảng 10 – 15 triệu đồng (khoảng 750 USD). Giờ đây, gia đình nào có con gái từ 12 đến 18 không dám cho con đi chợ phiên vì sợ bị kẻ xấu lừa gạt, dụ dỗ bán qua Tàu.
(4)
Chuyện 8 cô gái tuổi từ 18 – 20 bị những chàng trai họ Sở hào hoa đất
Cảng lừa bán sang Tàu làm gái mại dâm bởi chính những người tình của
mình. Những chàng trai họ Sở lừa bán bạn gái của mình sang Tàu với giá
từ 20 – 25 triệu đồng (khoảng 1.000 USD). Trong đường dây “Họ Sở” chuyên
lừa tình các thiếu nữ nhẹ dạ bán sang Tàu đã sa lưới pháp luật gồm
những tên lưu manh: Nguyễn Xuân Trường, Vũ Duy Mạnh và Trịnh Văn Cường.
(5)
Trao đổi với báo chí mới đây, Trung tá Nguyễn Đức Long, Phó trưởng CA
Tp Móng Cái, Quảng Ninh cho biết, từ tháng 7/2014 nghi ngờ đối tượng
Ngân Văn Trọng (SN 1995) thường trú tại Bản Sao, Xã Tri Lễ, huyện Quế
Phong, tỉnh Nghệ An, thường xuyên qua lại biên giới Việt – Trung có biểu
hiện là tội phạm mua bán người. Đến 18 giờ ngày 7/9/2014, phát hiện
Ngân Văn Trọng vừa từ Nghệ An ra Móng Cái dẫn theo một nhóm phụ nữ đang
dừng chân tại nhà nghỉ Hải Đăng thuộc khu 2, Trần Phú, Móng Cái. Lực
lượng CA Tp. Móng Cái đã kịp thời giải thoát cho Tăng Thị Niệm, Mong Thi
Thỏa, Kha Thị Diệp và Vi Thị Thuần và tên Ngân Văn Trọng đã sa lưới
pháp luật.
Theo
Thứ trưởng Y Tế Trung Cộng Huang Jiefu vừa tuyên bố, bắt đầu từ
1/1/2015, chính phủ nước này cho biết sẽ ngưng lấy nội tạng của tử tù,
thay vào đó nguồn cung cấp sẽ đến từ những công dân tự nguyện. Hiện tại,
38 trung tâm ghép tạng của TC sẽ ngưng sử dụng nội tạng của tử tù và
chuyển sang các nguồn cung cấp khác. Ngành Y tế Trung Cộng sẽ thiếu hụt
nội tạng, dẫn đến tình trạng “thắt cổ chai” cung không đủ cầu. Do đó, họ
đánh giá Việt Nam là nguồn cung cấp nội tạng vô tận cho kỹ nghệ “KINH
DOANH ĐẪM MÁU” giá lại rẻ mạt, mua nội tạng của một cô gái VN qua đường
dây buôn bán phụ nữ chỉ trả tối đa 3.000 USD mà thu lợi nhuận tới 87.000
USD làm giàu dễ dàng quá!
Để
thỏa mãn nhu cầu cấy ghép nội tạng ngày càng cao, TC xuất hiện nhiều
đường dây nuôi người như nuôi thú trong chuồng để lấy nội tạng. Các cô
gái Việt Nam bị các đường dây buôn bán phụ nữ đưa sang Hoa Lục sẽ được
phân tán và vỗ béo trong các chuồng nuôi người để chờ ngã giá. Nếu được
trả đúng giá thì các cô gái nầy bị đưa vào lò mổ nội tạng. Nếu chỉ bán
được một quả thận thì nạn nhân được đưa trở lại “CHUỒNG NUÔI NGƯỜI” nghỉ
dưỡng để chờ bán nội tạng lứa sau như bán tim, gan thì xác chết của họ
sẽ được phi tang bằng nhiều cách, đem chôn hoặc quăng xuống biển nuôi cá
mập…
Từ
đầu năm 2012 tới nay, trên toàn quốc đã phát hiện hơn 300 vụ mua bán
phụ nữ với gần 380 đối tượng, 490 nạn nhân. Hầu như ở địa phương nào
cũng xảy ra tình trạng nầy, đặc biệt là ở các tỉnh biên giới Việt –
Trung như tỉnh miền núi Lào Cai, có đường biên giới dài gần 200 km, một
cửa khẩu quốc tế, 2 cửa khẩu quốc gia và nhiều đường mòn tự phát và
đường biên giới bỏ ngõ nên rất khó kiểm soát nạn buôn lậu và nạn buôn
người qua đường biên giới là một thách thức nghiêm trọng đối với chính
quyền địa phương.
Cần
phải làm gì để triệt phá loại tội phạm nghiêm trọng nầy để giữ gìn an
ninh trật tự xã hội và làm thế nào phá vỡ các đường dây buôn bán phụ nữ
Việt Nam qua biên giới phía Bắc? Đó là nhiệm vụ của chính quyền
CHXHCNVN. Riêng tôi, chỉ còn có một cách là xin quý vị độc giả trong và
ngoài nước, giúp đỡ bằng cách phát tán bài viết nầy đến mọi tầng lớp
đồng bào, đặc biệt đồng bào ở vùng nông thôn và vùng núi xa xôi hẻo lánh
miền Bắc, hãy đề cao cảnh giác đừng để bọn buôn người lừa đảo bán qua
bên kia biên giới phía Bắc là “TỰ SÁT”.
Xin cám ơn quý Vị
Phạm Văn Hiến
Cựu Hiệu Trưởng Trường Đại Học Đồng Tháp
No comments:
Post a Comment