Search This Blog

Hoi Nghi Dien Hong

Thursday, 17 November 2016

TẬP CÂN BÌNH * VŨ HOÀNG CHƯƠNG* VIỆT NAM

Monday, September 1, 2014

MARIANNE BROWN * VIỆT CỘNG CHỈ TRÍCH CỘNG ĐẢNG

Thứ hai, 01/09/2014

Một số lãnh đạo Đảng CSVN chỉ trích mối quan hệ Việt-Trung

Giáo Sư Tương Lai, một trong những người ký tên trong thư ngỏ
Giáo Sư Tương Lai, một trong những người ký tên trong thư ngỏ



Việt Nam, hôm thứ Năm nói chính sách ngoại giao nhắm mục đích bảo vệ nền độc lập của đất nước. Thông tín viên Marianne Brown tường trình cho đài VOA từ Hà Nội rằng nhận định này được đưa ra tiếp sau một bức thư của các đảng viên có uy tín của Đảng Cộng sản gởi các nhà lãnh đạo cấp cấp trong nước đề nghị cải cách chính trị và kinh tế để chấm dứt sự lệ thuộc vào Trung Quốc. .
Bộ Ngoại giao Việt Nam bênh vực chính sách ngoại giao của Hà Nội tiếp theo một câu hỏi liên quan đến một bức thư ngỏ của những đảng viên có uy tín của Đảng Cộng sản kêu gọi chấm dứt mối quan hệ chặt chẽ với Trung Quốc.
Phát biểu tại một cuộc họp báo thường lệ ở thủ đô, phát ngôn viên Lê Hải Bình nói chính sách hiện nay của Việt Nam nhắm mục đích “bảo vệ sự độc lập, hỗ trợ và đa dạng hóa” các mối quan hệ quốc tế.
Ông Bình nói:
“Việc thực hiện chủ trương nhất quán này đã mang lại một vị thế quốc tế của Việt Nam ngày càng cao trên trường quốc tế cũng như đóng góp tích cực vào việc xây dựng và bảo vệ đất nước.”
Trước đây trong tuần, khoảng 60 đảng viên có uy tín của Đảng Cộng sản Việt Nam đã gởi một bức thư ngỏ lên Ban chấp hành Trung ương Đảng, nói rằng Hà Nội đã trả một giá quá cao vì đã nhượng bộ quá nhiều những đòi hỏi của Trung Quốc.
Bức thư này được đưa ra vài tuần lễ sau cuộc khủng hoảng ngoại giao, châm ngòi hồi tháng 5 năm nay khi Trung Quốc điều động một giàn khoan dầu đến vùng biển Việt Nam cũng tuyên bố chủ quyền. Bắc Kinh đã di dời giàn khoan này trước đây trong tháng để tránh bão đến.
Giáo sư Tương Lai, cố vấn cho hai Thủ tướng, là một trong những người ký tên vào lá thư gửi các nhà lãnh đạo cao cấp. Ông nói:
“Lá thư này khác những lá thư trước, những kiến nghị, những tuyên bố trước vì lá thư này nhân danh những đảng viên của Đảng Cộng sản Việt Nam gửi cho Ban chấp hành Trung ương Đảng và toàn thể đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam.”
Ngoại giao giữa hai nước căng thẳng trong vài tháng qua, đặc biệt sau khi những cuộc biểu tình chống Trung Quốc gây ra bạo động tại những Khu công nghiệp Việt Nam vào tháng 5 làm cho một số công nhân Trung Quốc thiệt mạng. Trung Quốc là đối tác thương mại lớn nhất của Việt Nam.
Bức thư cũng gồm một đề nghị là Hà Nội kiện Trung Quốc ra Tòa án Luật Biển Quốc tế.
Giáo sư Tương Lai nói tiếp:
“Việc cúi đầu lệ thuộc Trung Quốc ấy nó đánh mất lý do mà đảng có thể tập họp được nhân dân, tức là đảng đánh mất ngọn cờ độc lập và dân chủ.”
Một người ký tên khác là bà Phạm Chi lan, 69 tuổi, cựu phó chủ tịch Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam, và là cựu thành viên của ủy ban Nghiên cứu của Thủ tướng. Bà vẫn còn làm việc trong tư cách cố vấn cho một vài bộ.
Bà Chi Lan nói:
“Tôi nghĩ nếu Việt Nam hội nhập tốt hơn vào những nền kinh tế khác, ví dụ như phát triển đồng đều hơn ngoài Trung Quốc cùng với một nền kinh tế trong khu vực như Ấn Độ chẳng hạn hoặc các nền kinh tế khác như Hàn Quốc, Nhật Bản, các nền kinh tế ASEAN thì sẽ đỡ hơn là lệ thuộc vào Trung Quốc.”
Bà Chi Lan nói thêm Việt Nam cũng cần thực hiện những cải cách định chế chẳng hạn như nếu đảng vẫn còn muốn phát triển “một nền kinh tế thị trường với định hướng xã hội chủ nghĩa” như hiện nay thì sẽ rất khó khăn vì định nghĩa thuật ngữ này không rõ rệt.
Giáo sư Tương Lai nói khái niệm không phải là lật đổ Đảng Cộng sản mà là xây dựng đảng. Nhưng xây dựng có nghĩa là cải cách. Ông nói:
“Nếu đảng không thay đổi, đảng sẽ sụp đổ vì sự tin tưởng của người dân rất thấp.”

GS. HUỲNH CHIẾU ĐẲNG * VÀI LỜI TÂM TÌNH

http://www.eritreadaily.net/News2014/images/laughingM.gif

VÀI LỜI TÂM TÌNH CỦA
GS. HUỲNH CHIẾU ĐẲNG





Kính thưa quí bạn,

Tuy là cái email nầy ngắn, nhưng phần đầu quan trọng lắm, các bạn nên đọc chậm chậm. Mà thôi, các bạn không đọc thì rán chịu, mắc mớ chi tôi.
Hôm nay, tôi muốn nhắc các bạn cẩn thận khi dùng email và internet. Ngày nay chuyện gian dối quá nhiều. Đã nhiều lần tôi thấy những email gởi đến kêu gọi gia nhập các trang web xã hội thí dụ như Face Book, như nhiều lắm quên mất tên… Cũng có nhiều trang web bắt ghi danh mới cho xem. Đa số bạn ta vô tình lọt bẫy. Internet là chốn giang hồ toàn là bí danh ẩn danh, người lương thiện và kẻ ác đều y nhau, các bạn nên cẩn thận lắm lắm.


1. Thí dụ ngày nào đó các bạn nhận được email của tôi gởi đến mượn các bạn chừng năm bảy trăm hay một vài ngàn đô vì lý do đi du lịch ngoại quốc bị mất hết giấy tờ và tiền bạc. Có bạn thấy thương tình bèn gởi tiền cho mượn. Té ra là đưa tiền cho kẻ gian.
2. Chuyện điển hình khác là các bạn nhận được email thông báo vừa trúng rút thăm của Google, của Microsoft …. Được 500,000 đô. Muốn nhận số tiền nầy thì các bạn phải ghi chi biết tên tuổi nghề nghiệp ngày sinh số account trong ngân hàng, địa chỉ…số phone… Vậy mà cũng có người mắc mưu kẻ gian khai hết “lý lịch” cũng như ghi danh gia nhập.
Hoặc có khi các bạn nhận được email nói rằng “tôi” là “đốc tờ” XYZ, chức vụ nầy nầy trong ngân hàng (tên và địa chỉ lạ hoắc) thấy có số tiền vô chủ. Nếu các bạn hợp tác với “tôi” thì mình chia đôi… Muốn hợp tác thì cho tôi biết tên tuổi và gia phả ba đời của bạn...

Hoặc tôi là nhân vật chức sắc ở quốc gia “Công Gô” có vài trăm triệu đô muốn chuyển ra ngoại quốc, nếu bạn hợp tác thì tôi sẽ chia cho bạn vài triệu đô đánh bài chơi. Muốn vậy thì bạn đưa gia phả của bạn cho tôi.
3. Chuyện gạt nhau khác nhẹ hơn là những webpage xin tiền phước thiện. Kế đó là loại email xin tiền để mổ tim, cắt bướu cho cháu bé mầm non Nụ Hồng nào đó. Gởi đi càng nhanh, càng nhiều càng tốt. Các bạn lầm thì rán chịu, nhưng vô tình hại bạn bè khi forward chúng đi tiếp theo lời kêu gọi “càng nhanh, càng nhiều càng tốt”. Tại sao loại email nầy có hại các bạn tự tìm hiều. Viết hoài mỏi tay quá rồi.
4. Chuyện thứ tư tinh vi hơn là kêu gọi ký tên thình nguyện thư chống một chuyện gì đó. Thí dụ qua email kêu gọi hãy log vô website nầy nầy để ký tên thỉnh nguyện thư kêu gọi nhà “cầm đồ” Lào ngưng xây đập trên sông Mekong (hay đem cầm nguyên cả đất nước), hoặc ký tên kêu gọi chánh phủ đừng làm một chuyện nầy chuyện nọ. Nhiều bạn thấy hữu lý vội vã làm ngay mà không kịp suy nghĩ coi website đó là do ai làm ra, nhóm người lập ra đó là những người tin được không?


Khi mà các bạn ký tên vào “thỉnh nguyện thư” rồi thì có khi tên tuổi các bạn được thu thập gởi về… để ghi vào sổ đen.


5. Chuyện kế tiếp là có khi các bạn sẽ nhận được email xin vài chục đô gây quỹ. Nếu các bạn cho qua credit card thì eo ôi Ông Địa, người ta biết số credit card và lý lịch các bạn rồi, không biết tương lai họ có dùng credit card của các bạn để mua hàng hoá hay đi Las Vegas đánh bài không. Ngay cả các bạn gởi biếu tấm check đi nữa thì số tiền trong check đó chạy vô túi ai các bạn đâu biết dù cho trên check ghi rõ là trả cho “Quỹ cứu trợ nạn lụt năm Ất Dậu”.
Ngày nay một đứa bé cũng có thể lập một webpage lớn để mọi người log vô thấy tưởng là do tổ chức nào có uy tín lắm. Có những website buôn bán hàng hoá khi log vô tưởng là của một công ty có hàng ngàn nhân viên, đâu có ngờ đó là webpage do một người duy nhất làm ra. Người nầy vừa là chủ nhân, vừa là thơ ký, vừa là nhân viên bán hàng, vừa là nhân viên giao hàng.


Nhân đây nói thêm: Nếu các bạn thường dùng credit card để mua sắm qua Internet thì nhớ dùng cái credit card có mức tiền tối thiểu chừng $1500 thôi, đừng dùng cái credit card có limit vài chục ngàn đô.


Các bạn biết có nhiều chuyện mình đâu nói “trần” ra được. Nếu các bạn quan tâm và muốn tránh cho tương lại không bị mắc bẫy thì nên đọc từ từ hay đọc lại một lần. Với mấy hàng trên các bạn nên đọc những chữ vô hình nằm giữa hai hàng chữ thật.


Cũng vì những lý do đó mà tôi gọi Internet là chốn giang hồ có nhiều chông gai cạm bẫy. Hoa thơm cỏ lạ cũng có nhưng hiếm lắm, đa số là những kiến thức chết người, là hình “Photoshop”. Kẻ ngây thơ như đa số chúng ta thì “ngàn đời” vẫn bị gạt. Muốn tránh được phần nào thì phải luôn luôn có “chánh niệm” khi đi xách keyboard và bình cà phê dấn thân vào chốn giang hồ.


Huỳnh Chiếu Đẳng

Bàn về "Chuyện Thuốc" của Gs. Huỳnh Chiếu Đẳng và Reply


Thử điểm những thứ mà người Việt chúng ta tự bày ra (hay bắt chước người Mỹ hoặc người Tàu mà bày ra): Nhìn chung thì hầu như mọi thứ thực phẩm quanh ta đều được email vàwebpage ca tụng lên mây xanh là “thần dược”.
Nhàu Noni vang bóng một thời, người bày đã hốt nhiều chục triệu bạc xong lặn mất. Kế đó là nước măng cụt, bây giờ còn chút tiếng vang. Kế nữa là Canh Dưỡng Sinh, được phe ta uống như điên trong thời gian chừng sáu tháng rồi tịt ngòi. Kế đó thì dưa chuột, rồi thì lá đu đủ, rồi thì mãng cầu. Hai thứ sau nầy đang phất cờ tiến mạnh vào niềm tin của bà con ta. Chắc chừng năm sau sập tiệm, tuy nhiên mấy vị nhanh tay chế viên mãng cầu, nước mãng cầu cũng kiếm được mươi triệu đô. Sau đó là dầu dừa được ca ngợi (do công ty Tây Mỹ bày bán, kiểu bán mỡ rắn thời nẩm), có một vị MTC suy’t chết vì nó, vị nầy ở Hố Nai.


Hiện giờ thì trái sung, cây bồ công anh, trước đó thì kim thất tai (sao bây giờ ít nghe nói tới coi ai đã dùng và kết quả ra sao). Hiện cũng đang hoành hành là cây lượt vàng, trước đây là cây cần tây, nay cây cần tây lặn mất rồi. Vài năm trước thì là trà xanh là thần dược, trà mọi loại là tiên dược, những vị uống trà ngừa và trị bịnh hiện nằm nhà thương hay ra vào nhà thương (tôi nói ẩu) cũng bộn nên hết hơi sức để vuốt đuôi ca ngợi theo gian thương Trung Quốc. Nay thì được biết người ta né trà rồi, lý do là thuốc trừ sâu (và đủ thứ hương thơm hóa chất vô danh) ướp vào trong đó, kể cả trà ướp xác chết cũng được bán ta cho bà con ghiền thưởng thức (chuyện nầy nói thật, có thật, không nói ẩu đâu).
Sau khi chê trà thì bà con ta sang ca ngợi cà phê. Hình như trong tâm trí một số phe ta phải có cái gì đó ca ngợi mới sống được chăng? Hiện trứng gà được một vị tung lên tới mây xanh (kết quả là thống kê vừa công bố những vị nam giới ăn 7 trứng gà hay hơn mỗi ngày thì mau chết hơn những vị không ăn). Còn gì nữa, cà chua, sả, xoài, trái chuối chín rục đều “trị được ung thư”, trước đó một chút thì chanh giết tế bào ung thư (Chắc mấy tiệm bán chuối chế ra chuyện để tiêu thụ chuối chín thâm đen cho khỏi bỏ thùng rác?) Trước chanh trị ung thư thì có giấm táo và mật ong. Hiện giờ thì mật ong và bột quế. Hiện đang có phong trào củ cải trắng chanh và nghệ.
Nói chung thì: Bất cứ rau trái nào trước mặt các bạn đều cũng là thần dược trị ung thư hay trị được những thứ bịnh mà Tây Y còn đang vật lộn! Quên nữa còn gạo đen(dân Gò Công gọi: “gạo nhum”) cũng trị ung thư và bịnh ngặt, trước đó gạo lức được tâng lên làm thần dược, nay thì gạo lức rang pha nước uống là “thần” dược. Gạo lức được dân BBC gọi là gạo nâu đó nghe bà con.


Thưa quí bạn, những thứ được kể bên trên là tôi chợt nhớ ra, chắc mới liệt kê được chừng phân nửa mà thôi. Hôm nào tôi ghi lại coi tất cả mọi thứ thực phẩm chúng ta ăn coi có món nào KHÔNG phải là thần dược hay không.



Huỳnh Chiếu Đẳng (22-Jul-2013)


REPLY

Một đọan phản hồi cho “những bài thuốc” (trích trong bài viết “Bà Nội Tướng Của Tôi”)
“…Chẳng hạn như tôi nói với nàng là có người mách cho một bài thuốc rất đơn giản, chỉ cần gạo đem rang rồi nấu nước uống hằng ngày như uống trà thì có công hiệu rất tốt cho cơ thể như ngủ ngon, giảm huyết áp, giảm mỡ vv… thì nàng hỏi lại tôi bộ miracle hả? Gạo rang hay không rang cũng là gạo, tại sao nấu cơm ăn hằng ngày thì chỉ chữa bệnh đói còn đem đi rang, cho qua lửa luyện tội lại trở thành “dược phẩm” là sao, vô lý quá vậy. Ấy vậy mà tôi cũng đòi nàng phải rang gạo nấu nước “thánh” cho tôi hết một thời gian hai ba tháng. Nàng bực mình lắm, tuy chìu ý tôi nhưng trong lòng không phục cho là what a silly vớ vẩn!
Có một thời gian, người ta đua nhau đi kiếm mua rau má đỏ con mắt, nói là rau này chữa được bệnh thấpkhớp làm tôi cũng rang đi tìm cho được (vì là mùa đông nên khó kiếm chớ mùa hè thì loại rau này mọc đầy dãy trong vườn nhổ không kịp) thì nàng bảo rau cỏ nào mà không có dược tính . Theo nàng biết thì rau má có tác dụng giải nhiệt, khi nào nóng trong người uống vô sẽ hạ hỏa nhưng nếu lạm dụng nó thì sẽ sinh hàn. Mà thấp khớp thì kỵ hàn. Uống riết chắc đi không nổi phải bò luôn. Rồi còn nhiều phương thuốc khác nữa như Lô hội, trái Nhào, đậu nành, canh dưỡng sinh gì đó lung tung, thứ nào cũng chữa bá bệnh như là thần dược. Tôi thì thứ nào cũng muốn thử coi có hiệu nghiệm không chớ nàng thì nhứt định giữ vững lập trường không là không. Nàng nói thời buổi y học tân tiến này, có biết bao là thuốc hay thầy giỏi, bệnh gì thuốc đó, chữa còn không được, ở đó mà nghe người ta bày. Muốn bào chế một viên thuốc, người ta phải nghiên cứu dung hòa bao nhiêu chất trong đó chớ đâu phải đơn giản một thứ một mà được. Phàm cái gì cũng vậy, phải có chừng mức, cứ một thứ mà tống vào cho cố xác thì có hại chớ sao. Có thể nó chữa được bệnh này nhưng lại phản ứng sinh bệnh khác, hễ có hợp thì có khắc, có lành tính thì cũng có ác tính. Vì vậy trung dung là thượng sách hơn cả, rủi ai phát giác ra là có hại thế nào đó thì mình cũng không đến đổi nào, còn trở tay kịp.
Cụ thể như một lọai cải có tên là Phi Long (English spinach) mà tất cả các giống dân âu, á, trung đông gì cũng rất ưa chuộng (nhứt là Lebanese, mua một lần cả trolley) vì nó có rất nhiều chất sắt làm tăng cường sinh lực đến đổi có một phim cartoon muốn khuyến khích trẻ con ăn vegies đã bịa ra chuyện một nhân vật tên Popye.
Spinach and Purines

Spinach contain naturally occurring substances called purines. Purines are commonly found in plants, animals, and humans. In some individuals who are susceptible to purine-related problems, excessive intake of these substances can cause health problems. Since purines can be broken down to form uric acid, excess accumulation of purines in the body can lead to excess accumulation of uric acid. The health condition called "gout" and the formation of kidney stones from uric acid are two examples of uric acid-related problems that can be related to excessive intake of purine-containing foods. For this reason, individuals with kidney problems or gout may want to limit or avoid intake of purine-containing foods such as spinach. For more on this subject, please see "What are purines and in which foods are they found?"

http://blogue.viteunerecette.ca/cuisine/epinards


https://www.youtube.com/watch?v=pcOrSWr2HLU




Anh Popye này nhờ ăn thật nhiều spinach nên mới có đủ sức mạnh để đấu lại mấy thằng baddies. Đó là nói về mặt lợi ích của lọai cải này, nhưng đồng thời nó cũng có tác hại gây bệnh gout (thống phong) nếu ăn nhiều (không biết nhiều là bao nhiêu) vì nó cũng chứa hàm lượng uric acid rất cao. Như vậy thì tốt nhứt là đừng nghe ai cả mà hãy nghe chính mình. Mỗi tuần nấu canh họặc xào ăn hai ba lần là đủ liều rồi, cứ coi đó là thức ăn thôi, còn muốn làm thuốc thì để cho pharmacist họ làm, đâu có tới phiên mình. Cũng như rượu, mỗi ngày một ly nhỏ cho máu lưu thông điều hòa thì có ích cho tim mạch nhưng nếu cứ uống cạn ly đầy, rót đầy ly cạn thì sơ gan đứng tim luôn là cái chắc.”

PHẠM CÔNG BẠCH * VŨ-HOÀNG-CHƯƠNG

Giai thoại về thi sĩ Vũ Hoàng Chương
Chỉ biết làm thơ và dạy học, không làm chính tri.

TẠI SAO VŨ-HOÀNG-CHƯƠNG
BỊ VIỆT CỘNG BẮT VÀO TÙ KHÁM LỚN?                               
                                                            
                                                         Phạm-công Bạch, CVA 57
Đã là cựu học sinh Chu-văn-An, ai không biết thi sĩ Vũ-hoàng-Chương là một vị giáo-sư Việt Văn rất đáng mến. Quả thật vậy, trong cuộc đời thi sĩ, Ông đã từng xuất bản cả chục tập thơ và kịch thơ , cũng như trong nghề dạy học, ai đã từng là học trò Ông  thảy đều thương kính, coi Ông như một vị giáo sư có đầy đủ tác phong về đạo đức và sư phạm. Hơn thế nữa, hãy xem nhà văn Song-Thao (cũng là một cựu học sinh Chu-văn-An) mô tả Ông trong tập truyện “Chốn cũ” vừa xuất bản:
   “Thầy đi quanh lớp bằng những bước chân nhẹ nhàng, đầu nghểnh cao, mắt xa vắng, giảng bài bằng cái giọng nhừa nhựa thanh thanh. Có những lúc mắt thầy như nhắm hẳn lại, đầu lắc lắc từng chặp. Những lúc đó thầy như thoát hồn bay về một trời thơ nào đó. Thầy say thơ. Thầy ngâm thơ như một người đồng thiếp. Như không còn thầy. Như không có trò. Như không phải là một lớp học. Chỉ có một cõi thơ lồng lộng bát ngát. Chúng tôi cũng thấm thơ. Vô cùng nồng nàn là những dòng thơ đất Việt. Chỉ có tiếng chuông báo hết giờ học mới có thể kéo thầy trò ra khỏi cơn mê văn chương…”
Làm thơ đã hay, dạy học thì say mê như thế, Vũ-hoàng-Chương không hề làm chính trị. Hồi toàn quốc kháng chiến  năm 1946, Ông cũng chỉ  tản cư khỏi thành phố một thời gian rồi  lại hồi cư, chứ không ra bưng. Từ năm 1954 khi di cư vào Saigon, Ông cũng không tham gia một đảng phái nào. Thế nhưng cuộc đổi đời ” tháng tư đen” đã đưa Ông vào tù  và chỉ được tha về khi kiệt lực gần chết. Chúng ta thử tìm hiểu nguyên do nào đã đưa Ông vào vòng lao lý gần một năm trời. Với thân hình gầy còm và “ả phù dung” dằn vặt làm sao Ông sống nổi. Kể ra cũng có nhiều lý do xa gần.
 Bài thơ hoạt cảnh Tết Con Rồng.
 Miền nam ViệtNam bị mất về tay cộng sản tháng tư năm 75 thuộc năm Mão. Cuộc đổi đời đã gây ra nhiều cảnh éo le cả về hoàn cảnh xã hội lẫn nhân tình thế thái. Vũ-hoàng-Chương bị kẹt lại và Ông đã mắt thấy tai nghe và ngay cả chính Ông cũng là nạn nhân của sự thế . Cuối năm bước sang năm Thìn là tết con rồng, Ông đã làm một bài thơ tức cảnh như sau:
Vịnh tranh gà lợn
Sáng chưa sáng hẳn, tối không đành,
Gà lợn om sòm rối bức tranh.
Rằng vách có tai, thơ có hoạ
Biết lòng ai đỏ, mắt ai xanh.
Mắt gà huynh đệ bao lần quáng
Lòng lợn âm dương một tấc thành.
Cục tác nữa chi, ngừng ủn ỉn
Nghe rồng ngâm váng khúc tân thanh.
Đây đích thực là hoạt cảnh của miền Nam sau mấy tháng về tay chủ mới: Chính quyền tiếp thu vào tay cộng sản chưa hoàn toàn kiểm soát được xã hội vốn vẫn thoải mái trong nếp sống từ bao năm qua. Dân chúng vẫn hoài nghi cách mạng cho nên tình thế chưa thấy gì làm sáng sủa. Mặt khác đa số người thuộc chế độ cũ  không tin miền Nam có thể dễ dàng rơi vào tay cộng sản như vậy nên thầm kín trong lòng vẫn ước mong lật ngược thế cờ khỏi cảnh tối tăm hiện tại.
Với bối cảnh xã hội như vậy, kẻ hồ hởi, người âm thầm cho nên nẩy sinh ra lắm vẻ, biết ai là ai bây giờ. Bức tranh xã hội thật là rắm rối. Cộng sản đi đến đâu thì mạng lưới công an rình rập nhòm ngó tới đó. Kẻ thân trong nhà cũng còn nghe lén để báo cáo lập công thì còn biết tin ai bây giờ. Cho nên nhìn bề ngoài đố biết lòng dạ ai thế nào.
Ngay như chính tác giả cũng đã là nạn nhân của lòng người đổi trắng thay đen. Số là Vũ-hoàng-Chương và gia đình đã từ lâu vẫn ở nhờ trên căn gác nhỏ trong biệt thự của bà Mộng-Tuyết (phu-nhân thi sĩ Đông-Hồ), Ông đã từng đặt tên đây là “gác mây” để Ông bạn với “ nàng thơ” và “nàng tiên nâu”. Thế nhưng từ khi có cán bộ từ ngoài bắc vào, Bà Mộng-Tuyết thì hồ hởi tiếp đón, còn Vũ-hoàng-Chương thì lặng lờ như không Cho nên Bà muốn đỡ phiền lụy sau này đã ngỏ ý muốn Ông dời nhà đi ở chỗ khác. Chính vì vậy mà thi sĩ họ Vũ đã phải dời sang Khánh hội ở nhờ nhà em vợ là thi sĩ Đinh-Hùng. Ôi tình nghiã bao năm như vậy mà chỉ vì một chút “quáng” đã làm cho huynh đệ ly tan ! Riêng đối với Ông, con người còn tình người, chân thật và chất phác thì vẫn “một tấc thành” không a dua xu nịnh với ai.
Bây giờ xuân và tết đến, thôi hãy quên hết moi sự mà nghe khúc tân thanh của năm con rồng. Theo tôi, ý giả của câu cuối bài thơ này là như vậy; nhưng nghĩ kỹ hơn,nếu chúng ta ở Saigon trong thời điểm đó thì “khúc tân thanh” ở đây chính là những loa tuyên truyền ra rả sáng chiều mà cộng sản đặt ở khắp phường phố. Cũng có thể nghĩ xa hơn, khúc tân thanh chỉ là sự rút gọn của “khúc Đoạn trường tân thanh” mà từ nay còn phải ngâm mãi. Với một bài thơ xuân như thế được phổ biến ra ngoài, thi sĩ Vũ-hoàng-Chương tránh sao khỏi bị bắt vì tội phản động. Nhưng chưa hẳn như vậy. 
Món  quà chiêu dụ bất  thành .
Hãy trở lại vài chục năm về trước, chúng ta được biết thi sĩ Vũ sinh năm 1916. Hai chục năm sau vào thời điểm thi sĩ trưởng thành thì phong trào thi ca lãng mạn nở rộ do ảnh hưởng của văn chương Pháp. Cùng thời với Vũ-hoàng-Chương còn có rất nhiều văn nhân thi sĩ khác cùng nổi tiếng trên văn thi đàn, trong đó có Huy-Cận (tên thật là Cù-huy-Cận) sinh năm 1919. Huy-Cận cũng là một nhà thơ nổi tiếng, điển hình là bài “Ngậm ngùi” đã được phổ nhạc mà chúng ta thường nghe. Huy-Cận kém Vũ-hoàng-Chương ba tuổi và xuất bản tập thơ đầu “Lửa Thiêng” sau khi Vũ-hoàng-Chương đã có thi tập “Thơ say” và “Mây” đang sắp phát hành. Vì thế Huy-Cận coi thisĩ Vũ như anh.
Hai người cũng chơi với nhau khá thân. Một hôm Huy-Cận bất ngờ gặp Vũ-hoàng-Chương và  rủ Ông đi ăn phở. Vì mới ra tập thơ đầu lại cũng có ý thân mật so sánh nên Huy-Cận nửa đùa nửa thật vỗ vai Vũ-hoàng-Chương nói rằng:
“Đã lâu lại gặp ‘chàng Say’
‘Lửa Thiêng’ xin đốt chờ ‘Mây’ xuống trần
 Vũ-hoàng-Chương cũng hơi khựng một chút, nhưng vui vẻ đáp ngay:
‘ Mây’ kia chẳng chịu xuống  trần
Lửa ơi  theo khói lên gần với  ‘Mây’.
Hai người đối đáp với nhau như thế, vừa có ý kiêu ngạo, vừa có ý thân thiện, thật xứng đôi. Rồi thời gian trôi qua, năm 1946 Huy-Cận ra bưng theo kháng chiến dùng thi tài của mình để phục vụ bác và đảng, được sủng ái nên đã có thời leo lên đến chức Thứ trưởng bộ Văn hóa. Vũ-hoàng-Chương thì chạy tản cư, cũng có làm một số bài thơ ái quốc, nhưng sau đó hồi cư về lại Hanoi rồi di cư vào Saigon theo hiệp định Genève năm 1954, vẫn tiếp tục nghiệp thơ và sinh sống bằng nghề dạy học.
Vật đổi sao dời, năm 1975 miền nam bị bỏ rơi và cộng sản thắng đại cái “đại thắng muà xuân”.Và hai thi nhân lại có dịp gặp nhau trong hoàn cảnh éo le quốc cộng. Huy-Cận được cử vào Saigon cùng với một phái đoàn với mục đích thăm dò và chiêu dụ các văn nghệ sĩ miền Nam.
Dĩ nhiên người mà Huy-Cận muốn gặp đầu tiên là Vũ-hoàng-Chương cũng vì tình bạn cũ và cũng nghĩ rằng nếu chiêu dụ được Vũ theo cách mạng thì mình lập được công lớn. Vì vậy Huy-Cận đã sửa soạn cuộc thăm viếng rất trọng thể. Lễ vật đến thăm Vũ-hoàng-Chương gồm một chai rượu quí, một lọ đầy thuốc phiện và cũng không quên mang theo một bức hình Hồ chí Minh. Rượu và thuốc thì để biếu bạn, còn bức hình thì Huy-Cận ước mong sẽ được Vũ-hoàng-Chương đề tặng cho mấy vần ca ngợi để có bằng chứng báo cáo lấy công đầu.
Cuộc gặp gỡ diễn ra tốt đẹp sau bao năm xa cách. Vũ-hoàng-Chương đón Huy-Cận như một bạn cố tri nồng nàn vui vẻ. Sau khi Huy-Cận ngỏ ý muốn Vũ đề thơ thì Ông trầm mặc không nói gì. Huy-Cận khi ra về có hẹn ba ngày sau sẽ cho người đến xin lại bức hình, Vũ-hoàng-Chương cũng chỉ ậm ừ tiễn bạn.
Đúng ba ngày sau khi nhân viên của Huy-Cận tới thì thấy trên bàn vẫn còn y nguyên hai món lễ vật và bức hình, Vũ-hoàng-Chương không hề đụng tới mặc dù rượu với thuốc phiện đối với Ông là rất quí hiếm. Còn bức hình thì vẫn chỉ là bức hình như khi đem tới,không một nét chữ đề. Được báo cáo lại, dĩ nhiên là Huy-Cận tím mặt. Nhưng Ông biết tính họ Vũ là ngưòi không dễ lung lạc nên cũng đành thôi.
Vũ-hoàng-Chương, ông qủa là một người có khí phách. Ông có một cơ hội an thân nhưng Ông đã không làm, chỉ vì tấm lòng Ông “một tấc thành” nên Ông phải giữ tiết tháo không a dua theo thời cuộc. Thế là lại có thêm một cái ‘họa’. Nhưng như thế vẫn chưa hết.
Chê thơ Tố-Hữu và dạy cộng sản cách làm thơ.
Theo một bài đăng  trên “net”  của tác giả Sông-Lô  viết về Vũ-hoàng-Chương nhận xét thơ Tố-Hữu,  được biết phái đoàn từ bắc vô nam cùng với Huy-Cận như đã nói ở đoạn trên còn có nhiều nhân vật sáng giá khác như Tố-Hữu,  Hoài-Thanh, Xuân-Diệu, Vũ-đình-Liên…. Phái đoàn được ký giả nằm vùng Thanh-Nghị tiếp đón và tổ chức một đêm”họp mặt văn nghệ” với các nhân vật gạo cội miền Nam để cùng đánh giá văn hoá hai miền ngõ hầu thống nhất tư tưởng về một mối. Buổi họp này Vũ-hoàng-Chương đã được mời và có tham dự. Đề tài được đưa ra là mấy câu thơ của Tố-Hữu đã làm để khóc Stalin khi ông trùm đỏ Nga-sô  này chết vào năm 1953. Hai câu thơ đã gắn liền với cuộc đời và sự nghiệp cùng đầy đủ tiếng khen chê đối với  tên trùm văn nghệ cộng sản này là câu:
“Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương ông thương mười “
Thanh-Nghị với tư cách nằm vùng theo cộng sản từ lâu, coi như đại diện miền nam, dĩ nhiên ca ngợi thơ Tố-Hữu hết mình. Rồi lần lượt đến Xuân-Diệu, Huy-Cận, Vũ-đình-Liên từ ngoài bắc vào lên diễn đàn thì khỏi nói. Cũng cần có một tiếng nói miền nam cho xôm tụ, cho nên Hoài-Thanh khẩn khoản mời Vũ-hoàng-Chương lên phát biểu với dụng ý là họ Vũ, một thi bá đương thời, nhưng vốn người trầm mặc hiền hoà chắc cũng chỉ vuốt theo mà không nói điều gì nghịch ý. Xin trích nguyên văn sau đây một đoạn của Sông-Lô:
“Ai đã biết Vũ-hoàng-Chương ắt phải biết cái đanh thép bên trong tấm thân nhỏ bé ọp ẹp của ông. Đôi ba lần tạ từ không được, đành nhảy vào ưỡn ngực “ hò kéo pháo”, nhưng trước khi vào cuộc họ Vũ đã yêu cầu cử tọa thông cảm nếu có chỗ nào thất thố vì ông sợ rằng những gì ông muốn trình bày sẽ làm tổn thương cái  ‘sáng giá’  của đêm họp  ‘văn nghệ đặc biệt’ này, bởi vì ‘tất tần tật’ đã thẩm định rồi.”
Sau đây là lời của Vũ-hoàng-Chương;
“Thi nhân từ cảm xúc mỗi lúc tác động vào tâm cảnh của mình, để hồn trí phản ứng theo thất tình con người mà vận dụng thi tứ phổ diễn nên lời một tình tự nào đó, rồi đãi lọc thành thơ. Sự vận dụng càng xuất thần, việc phổ diễn càng khẩu chiếm, thơ càng có giá trị cao.
Cảm xúc trước cái chết của một thần tượng được ‘đóng khung’ tự bao giờ trong tâm cảnh mình, Tố-Hữu đã xuất thần vận dụng nỗi u hoài, phổ diễn nên những lời thơ thật khẩu chiếm, rồi dùng những từ thật tầm thường, ít thi tính, đãi lọc nỗi u hoài của mình thành một tiếng nấc rất tự nhiên, đạt đến một mức độ điêu luyện cao. Lời thẩm định của Thanh-Nghị thật xác đáng,tôi chịu. Nhưng thơ không phải chỉ có thế.Xuất thần khẩu chiếm thuộc phạm vi kỹ thuật, dù đã có thi hứng phần nào, và nếu chỉ có thế thì thơ chỉ có khéo mà thôi, chưa gọi là đạt; tức chưa phải là hay. Thơ hay cần phải khéo như thế vừa phải đạt thật sự. Thi hứng nằm trong sự thực của tình tự phổ diễn nên lời. Tình tự mà không thực, lời thơ thành gượng ép. Vấn đề của thơ,nói cho đến nơi, là ở đây, có nghiã là thơ phải thực.
 Tố-Hữu đặt tiếng khóc của chính mình vào miệng một bà mẹ Việtnam, muốn bà dùng mối u hoài của một nhà thơ để dạy con trẻ Việtnam yêu cụ Stalin thay cho mình. Cũng chẳng sao vì đó cũng là một kỹ thuật của thi ca; nhưng trước hết phải biết bà mẹ Việtnam có cùng tâm cảnh với mình không, có chung một mối cảm xúc hay không?
Tôi biết chắc là không. Bởi trong đoạn trên của hai câu lục bát này trong bài ‘Đời đời nhớ Ông’ Tố-Hữu đã đặt vào lời bà mẹ hai câu:
“Yêu biết mấy nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Stalin “
Chắc chắn là không có một bà mẹ Việtnam nào, kể cả Bà Tố-Hữu, mà thốt được những lời như vậy một cách chân thành. Cái không thực của hai câu này dẫn tới cái không thực hai câu sau ta đang mổ xẻ.
 Một tình tự không chân thực, dù đươc luồn vào những lời thơ xuất thần, khẩu chiếm đến đâu cũng không phải là thơ đẹp,thơ hay,  mà chỉ là thơ khéo làm; đó chỉ là thơ thợ chứ không phải là thơ tiên. Loại thơ khéo này người thợ thơ nào lành nghề cũng quen làm, chẳng phải công phu lắm. Nhất là nếu có đòi hỏi một tuyên truyền nào đó. Tố-Hữu nếu khóc lấy, có lẽ là khóc thực, khóc một mình. Nhưng bà mẹ Việtnam trong bài đã khóc tiếng khóc tuyên truyền, không mấy truyền cảm“.
Vẫn theo lời kể của Sông-Lô thì  lời thẩm định này đã gây sôi nổi trong đám thính giả có mặt hôm đó. Muốn phản bác luận điệu của Vũ-hoàng-Chương, có người đã yêu cầu Ông nói về thơ để hòng bắt bẻ này nọ, nhưng Ông vẫn ôn tồn phát biểu:
“Thơ vốn là mộng, là tưởng tượng, là tách rời thực tế, nhưng mộng trên những tình tự thực. Không chấp nhận loại thơ tình tự hoang. Có khoa học giả tưởng, không có thơ giả tưởng. Nói thơ là nói đến thế giới huyễn tưởng, huyễn tưởng trên sự thực để thăng hoa sự thực, chứ không bất chấp, không chối bỏ sự thực. Nhà thơ không được láo; nhà thơ phải thực nhưng thoát sáo sự thực thành mộng để đưa hồn tính người yêu thơ vươn lên sự thực muôn đời đạt đến chân lý cuộc sống. Thiên chức thi ca là ở chỗ đấy.
“Tôi xin nhắc ; sự thực muôn đời là cơ sở duy nhất của thi ca; vì có sự thực cho riêng một người, có sự thực cho riêng một thời, nhưng vẫn có sự thực cho muôn đời, sự thực bao quát không gian,thời gian, chân lý cuộc sống.”
Sau đêm hôm ấy, hình như có một buổi họp khẩn cấp của các “nhân vật then chốt” cộng sản, và  Vũ-hoàng-Chương đã bị bắt. Như vậy cái tội phản động của thi sĩ họ Vũ không phải là một mà có đến ba : bắt đầu từ bài thơ thời sự , kế đến không nể nang tình bạn và sau cùng là đã dạy khôn cho kẻ đang thắng thế. Theo Sông-Lô thì Vũ-hoàng-Chương không phải là người dại, cũng không phải người can đảm mà Ông chính là người của tự do không phải quị lụy trước bất cứ một áp lực nào.
Niềm hãnh diện cuối đời : Thủ-tướng bưng bô.
Vũ-hoàng-Chương bị bắt vào khám Chí hòa, giam chung cùng một số nhà trí thức khác. Với thân hình gầy yếu sẵn có, phải ăn cơm tù đạm bạc lại thêm thiếu thuốc phiện thì làm sao mà Ông chịu nổi. Có thể nói bao nhiêu ngày trong tù, Ông đau yếu cả bấy nhiêu ngày. Sức lực Ông kiệt quệ dần dần, đã có lúc phải nằm liệt giường. Chính quyền “giải phóng” biết Ông không còn sống nổi bao lâu, nên sau thời gian giam giữ đã quyết định thả Ông về để tránh tiếng Ông bị bức tử trong tù. Về nhà gặp lại vợ con, dĩ nhiên là Ông mừng rỡ, nhưng trong đáy lòng hình như Ông có điều gì thỏa mãn vì tuy nằm bep trên giường Ông không có vẻ sầu héo bi lụy của một người gần đất xa trời. Một hôm Ông thố lộ là ở trong tù Ông có phần thích thú vì đã được Thủ-tướng bưng bô vệ sinh cho mình. Mãi sau người nhà Ông mới biết bị giam chung cùng với Ông là Bác sĩ Phan-huy-Quát. Bác sĩ Quát đã có thời làm Thủ-tướng chính phủ dân sự do Cụ Phan-khắc-Sửu là Quốc trưởng. Vì mến thương Vũ-hoàng-Chương và vì lương tâm của người y sĩ, trong thời gian bị giam chung, Bác sĩ Quát đã tận tình chăm sóc cho nhà thi sĩ bất hạnh đau yếu, và không ngần ngại giúp đỡ cả việc vệ sinh hàng ngày. Đó là niềm vui cuối cùng của thi sĩ họ Vũ trước khi Ông lìa đời ngày 6 tháng 9 năm 1976.
,_._,___



nday, September 1, 2014


CỘNG SẢN VẪN BÁN NƯỚC PHẢN DÂN

 
Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh Nhận Định Về Chuyến Đi Sứ Của Ông Lê Hồng Anh 

Gia Minh, RFA - 31.8.2014:  Chuyến đi khôi phục 16 chữ vàng và 4 tốt

Ba điểm thống nhất được công khai sau chuyến làm việc tại Bắc Kinh của ông Lê Hồng Anh, Ủy viên Thường trực Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam, khiến dư luận quan ngại. Lý do là Hà Nội không thay đổi gì trong quan hệ với Bắc Kinh sau sự cố giàn khoan Hải Dương 981 mà Trung Quốc hạ đặt trái phép trong vùng biển Việt Nam.

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc, là một trong số những người có quan ngại như vừa nêu.

Gia Minh có cuộc nói chuyện với ông và trước hết ông đưa ra nhận định về những điều có thể được trao đổi tại Bắc Kinh trong chuyến đi của ông Lê Hồng Anh mà không được báo chí loan tin.

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh: Tôi chưa biết là có ký kết gì không nhưng theo những thông báo chung thì hai bên đồng ý khôi phục quan hệ Việt- Trung.

Nhưng tôi cho rằng thông báo công khai là một chuyện thôi, mà tôi thấy ông Lê Hồng Anh sang Trung Quốc lần này trong khi Trung Quốc vẫn duy trì quan điểm ở Biển Đông. Mặc dù vừa qua (họ) mới rút giàn khoan đi, nhưng vẫn tuyên bố lập trường của Trung Quốc ở Biển Đông không thay đổi. Như thế nghĩa là Trung Quốc vẫn cứ cứng rắn. Thế nhưng ông Lê Hồng Anh lại sang thăm trong thế Việt Nam yếu; (mà trong thế Việt Nam yếu), rất khó thảo luận bình đẳng mà bên có thế mạnh thế nào họ cũng tìm cách áp đặt. Theo tôi, họ có thể nêu ra vấn đề gác tranh chấp, cùng khai thác. Trong thông báo công khai cũng có ý đó rồi. Thứ hai nữa, họ muốn nói thôi không nói đến chuyện trước đây nữa, về tranh chấp trước đây để khỏi thương tổn đến quan hệ hữu nghị giữa hai nước. Thứ ba là họ muốn nói vẫn tiếp tục thực hiện cái ’16 chữ với 4 tốt’. Và có thể họ nêu vấn đề không nên kiện Trung Quốc. Và cũng có thể họ nêu vấn đề đừng quá quan hệ mật thiết với Mỹ.

Tôi cho rằng trong hội đàm họ có thể nêu những vấn đề như thế.

Gia Minh: Như ông nói Việt Nam ở thế yếu và với ba điểm ( thống nhất như thế thì sẽ có những nguy hiểm gì cho Việt Nam trong thời gian sắp tới?

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh: Tất nhiên, từ trước đến giờ họ luôn âm mưu thôn tính Việt Nam. Ít nhất cũng trói buộc Việt Nam vào sự lệ thuộc của họ như kiểu thuộc địa kiểu mới. Họ vẫn thực hiện thế thôi. Tức là lúc nào Việt Nam cũng đứng trước những nguy hiểm từ Trung Quốc.

Gia Minh: Biết như vậy, nhưng theo ông vì sao những vị lãnh đạo Việt Nam, nhất là những vị trong đảng vẫn luôn kiên trì đường lối cũ như thế?

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh: Điều này tôi không có thẫm quyền để nói gì.

Đó là lãnh đạo của chúng tôi mà tôi không đồng ý; tôi không đồng ý quá thân thiện với Trung Quốc, chỉ thân thiện với Trung Quốc. Nhưng đó là quyền của lãnh đạo, tôi biết làm sao được!

Họ nắm quyền và họ cứ làm thế. Mà không phải một mình tôi, nhiều người cũng phản đối; nhưng họ nắm quyền họ cứ thực hiện theo con đường của họ thôi.

Gia Minh: Như thiếu tướng vừa nói nếu theo đường lối như lâu nay thì Việt Nam luôn đứng trước mối nguy hiểm của Trung Quốc, vậy qua những động thái vừa rồi trong quan hệ với Trung Quốc, việc xây dựng niềm tin với những nước khác, đặc biệt với Hoa Kỳ, thì có thể khiến cho người ta tin tưởng để có thể có những hợp tác có lợi cho Việt Nam không?

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh: Theo tôi vẫn hợp tác mật thiết hơn nữa với Hoa Kỳ. Đó là lợi ích của cả Việt Nam và của cả Hoa Kỳ.

Gia Minh: Như vậy vẫn có bị cản trở trong vấn đề này?

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh: Tôi đã nói rồi, tổng bí thư của chúng tôi thân Trung Quốc, cho nên vẫn là cản trở khó có thể có quan hệ mật thiết hơn nữa với Hoa Kỳ.

Gia Minh: Như thiếu tướng nói không chỉ bản thân ông mà nhiều vị khác không đồng ý và hiện nay hình như dư luận dân chúng họ cũng thấy được vấn đề?

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh: Có thể một bộ phận nhân dân theo dõi tình hình, người ta cũng đồng tình như thế. (Nhưng) đại đa số nông dân ở nông thôn, ở nơi xa xôi họ không có điều kiện cập nhật những tin tức theo ‘lề mạng’, họ chỉ đọc báo của ‘lề phải’ và xem tivi thì không bao giờ thấy được sự thật.

Gia Minh: Sự xuất hiện của nhiều nhóm dân sự hiện nay, theo thiếu tướng tác động để giúp cho những người khác nhận thấy vấn đề đang theo chiều hướng ra sao?

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh: Chiều hướng đó tiếp tục đẩy mạnh, tuy nhiên lãnh đạo cũng tìm mọi cách để cản trở. Nhưng xu hướng tiến bộ người ta vẫn tiếp tục đẩy mạnh hoạt động của người ta.

Gia Minh: Nhiều người cho rằng với xu hướng tất yếu như thế, việc cản trở như thế sớm hay muộn gì cũng không thể thành công?

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh: Đến một lúc mà đẩy nhân dân đến chân tường, tôi nghĩ có khi phải ‘tức nước, vỡ bờ’ thôi.

Gia Minh: Hiện nay, mọi người có hướng đến đại hội đảng lần thứ 12 năm 2016 diễn ra trong tình hình có những vụ việc như vụ giàn khoan, đảng đang đứng trước những thách thức. Nhưng rồi qua chuyến đi của ông Lê Hồng Anh thì mọi người thấy những thách thức đó vẫn chưa thể được hóa giải?

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh: Tôi cũng nghĩ như thế.

Gia Minh: Vậy điều trông chở vào đại hội đảng lần thứ 12 này là gì?

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh: (Cười) Hiện nay có bao nhiêu góp ý kiến, kể cả tôi góp ý kiến, nhưng tôi tin người ta không nghe đâu. Họ vẫn đi theo con đường mòn của họ thôi.

Gia Minh: Và như thiếu tướng vừa nói, làm như thế là dồn nhân dân vào đường cùng?

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh: Nhưng vấn đề cần có thời gian.

Gia Minh: Cần có thời gian để có những điều kiện chín muồi hơn?

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh: Đúng rồi, phải thời gian lâu chứ không phải là trước mắt đâu!

Gia Minh: Chân thành cám ơn thiếu tướng đã giành cho cuộc nói chuyện vừa rồi.

http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/vn-peop-wl-rise-up-08312014063849.html


 


 Lộ trình bán nước của giới lãnh đạo đảng CSVN không hề thay đổi

Phỏng vấn Ts Hà Sĩ Phu về chuyến sang Tàu của sứ thần Lê Hồng Anh, nhà báo Trần Quang Thành thực hiện.

“Trong tình hình chính trị hiện nay thì nắm cái gì là cái gốc để khỏi dao động trước những diễn biến lặt vặt cụ thể? Cái gốc là ĐCSVN đã bán dần chủ quyền đất nước mình cho Trung Quốc, để trở thành một nước chư hầu hoặc thành một tỉnh của Trung Quốc, còn những hoạt động cụ thể lúc thì tô điểm, lúc thì thích nghi, lúc thì đánh lừa, song cái thế “bán nước” đã định hình không có thay đổi...” - Hà Sĩ Phu


*
Vào đầu tháng 5 vừa qua, khi giới bành trướng, bá quyền Bắc Kinh đưa giàn khoan HD 981 xâm phạm lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, một số nguồn tin cho biết, ông Tổng bí thư Nguyễn Phũ Trọng đã ngỏ lời xin đến Trung Quốc để hội kiến nhưng đã bị từ chối. 
Vào những ngày cuối tháng 8 năm 2014 này, khi sự kiện giàn khoan tạm thời lắng xuống, ông Lê Hồng Anh, Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban bí thư đã được phép đến Bắc Kinh với tư cách là đặc phái viên của ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng. 
Vào phút chót, trước khi kết thúc chuyến đi, ông Lê Hồng Anh cũng được gặp Tổng bí thư, Chủ tịch nước Tập Cận Bình để nghe huấn dụ.
Về sự kiện này, từ thành phố Đà Lạt, tiến sĩ Hà Sĩ Phu (HSP) đã có đôi lời bình luận qua cuộc phỏng vấn của phóng viên Trần Quang Thành (TQT). 
- TQT: Xin chào TS Hà Sĩ Phu.
- HSP: Vâng, xin chào nhà báo Trần Quang Thành thân mến.
- TQT: Thưa TS HSP, sứ thần Lê Hồng Anh đã sang Trung Quốc 2 hôm nay, ngày 26 và 27 tháng 8, TS có theo dõi chuyến đi này của sứ thần LHA không ạ? 
- HSP: Mấy hôm nay tôi bị đau nên không theo dõi được chi tiết nhưng cũng nắm được khái quát tình hình. Trước đó có hai đại biểu Hoa Kỳ, ông John McCain và tướng Demsey, sang thăm Việt Nam thì nhiều người đã hy vọng về quan hệ Việt Mỹ có thể cải thiện, lại thấy rằng ngay cả cánh bảo thủ Việt Nam cũng muốn liên kết với Mỹ thì tình hình đã có chút hy vọng trong việc cân bằng với Trung Quốc. Nhưng nay thấy ông Lê Hồng Anh sang Trung Quốc, muốn nói lời đền bù, xin lỗi về một số lời phát biểu có thể làm phật lòng Trung Quốc, nay xin “khôi phục” lại tình hữu nghị thì khác nào một cuộc “tiểu Thành Đô”, thế nên bây giờ nhiều người mới ngã ngửa ra rằng tình hình nó chẳng có thay đổi gì cả. Tôi muốn nhắc đến một câu thế này: “Dĩ bất biến ứng vạn biến”. Câu này không phải câu của riêng ông Hồ đâu, sách vở chữ nho đã có từ trước rồi, nghĩa là phải nắm vững, nắm chắc những điều cơ bản, từ gốc rễ, thì mới có thể hiểu và ứng xử những điều chi tiết ở trên ngọn.
Trong tình hình chính trị hiện nay thì nắm cái gì là cái gốc để khỏi dao động trước những diễn biến lặt vặt cụ thể? Cái gốc là ĐCSVN đã bán dần chủ quyền đất nước mình cho Trung Quốc, để trở thành một nước chư hầu hoặc thành một tỉnh của Trung Quốc, còn những hoạt động cụ thể lúc thì tô điểm, lúc thì thích nghi, lúc thì đánh lừa, song cái thế “bán nước” đã định hình không có thay đổi. Muốn thay đổi thì phải có những áp lực gì? Về áp lực của thế giới, đòi hỏi phải có dân chủ nhân quyền thì mới được thế này thế kia, nhưng thực tế nước nào cũng vì quyền lợi của mình nên chưa có áp lực gì thật quan trọng cả.

Áp lực trong nước thì nhân dân từ chỗ tay trắng đã làm được như hôm nay, khoảng 2 chục tổ chức xã hội dân sự đã hình thành, đã ngồi lại được với nhau, chúng ta đã cố gắng rất nhiều nhưng bấy nhiêu cũng chưa đủ thành áp lực. Áp lực về kinh tế thì đáng kể, nếu phá sản, vỡ nợ, hệ thống ngân hàng sụp đổ thì đúng là áp lực, nhưng biết đâu Việt nam lại càng dựa vào Trung Quốc để cứu nguy? Giới trí thức thường có 2 điều ngộ nhận. Thứ nhất là tin vào quy luật “cùng tắc biến”, đến tận cùng thì nó phải đổ! Nhưng trong khi chưa có lực lượng tốt đủ mạnh tiếp cận vào để kéo nó đi, thì có khi nó lại biến thành một cái gì đó xấu hơn. Nói một cách nôm na cho dễ hiểu thì ví dụ có một thằng khốn nạn đến bước đường cùng phải đổ, nhưng nó lại biến thành một thằng khốn nạn khác, chứ chắc gì đã thành một người tử tế, khi cái lực lượng bắt nó phải thành tử tế thì chưa có, chưa đáng kể. 

Lê Hồng Anh và Tập Cận Bình
- TQT: Bảy mươi năm dân ta sống dưới chế độ do ĐCSVN cầm đầu, đã thấy nhiều lần ĐCSVN thay đổi, thí dụ đổi ĐCS thành đảng Lao động Việt Nam, rồi lại đổi thành ĐCS, bây giờ có người lại muốn nó trở lại thành đảng Lao động Việt Nam? Ông thấy thủ đoạn đó có thể làm cho Việt Nam này thay đổi hay không thưa ông? 
- HSP: (Xin nhắc lại điều vừa nói), trí thức ta học nhiều nên cứ tin vào quy luật, “cùng thì tắc biến”, rồi nó cũng phải tốt thôi. Nghĩ thế là rất sai, tôi thường nói bỗ bã với anh em, bước đường cùng thì một thằng tồi tệ thường biến thành một thằng tồi tệ khác, chứ tin nó phải thành người tử tế thì chẳng có quy luật nào như thế cả. Một khi cái độc tài toàn trị được chủ động thiết kế con đường thay đổi của nó thì nó bỏ cái xấu cũ và thực hiện cái xấu mới thôi. Đất nước hiện nay chưa có có lực lượng nào có thể đối trọng với cái độc tài toàn trị. Tôi muốn trở lại với ý kiến: Muốn thoát khỏi ách nô dịch của Trung Quốc thì dứt khoát phải thoát khỏi ách Cộng sản. Hai việc ấy phải làm đồng thời. Thủ phạm làm mất nước là chế độ CS độc tài toàn trị. Quý vị nói Thoát Trung là phải thoát bằng Văn hóa, tức là chĩa mũi nhọn vào văn hóa, chĩa mũi nhọn vào 4000 năm lịch sử, quy tội vào tất cả mọi người Việt Nam, thì cái anh Cộng sản nó sướng quá! Thực ra Văn hóa là cái nền nhưng cái nền rất xa, đừng quên thủ phạm trực tiếp là Cộng sản!
- TQT: Thưa TS HSP, có người nói rằng chúng ta công nhận đa nguyên đa đảng, có nghĩa là rồi đây vẫn có ĐCS nên họ lưu lại để làm cho đảng của họ tốt hơn. Vậy ý kiến của ông về điều này thế nào?  
- HSP: Nói đa nguyên đa đảng là phải đa nguyên đa đảng thật, bình đẳng, chứ đa đảng mà lại dưới sự lãnh đạo của một đảng, thì cũng giống như Trung Quốc, cũng 8-9 đảng chứ có phải không có đâu, nhưng thế là đa đảng cuội. Đa đảng thật thì đảng cộng sản tất nhiên cũng có quyền tồn tại như các đảng khác, nhưng trong điều kiện bình đẳng như thế thì đảng cộng sản không thể trở thành một đảng lãnh đạo được, vai trò lịch sử của đảng cộng sản chỉ là vai trò đối trọng, phản biện khi chủ nghĩa tư bản còn man rợ, chứ khi trở thành một đảng cầm quyền để lãnh đạo xây dựng đất nước thì đảng cộng sản bao giờ cũng là một đảng tồi, là một đảng nhỏ yếu, thực tế khắp thế giới đã chứng minh điều đó, vì chủ nghĩa cộng sản vốn là một lý thuyết phi khoa học và phản dân chủ, phản quy luật, nhân loại đã đào thải, cho nên tôi không tin rằng cứ là cộng sản mà lại chân chính, ví như cả một tà giáo đã không chân chính thì tín đồ của nó sao lại chân chính được? Nói thế là ngụy biện. Hiện nay những đảng viên còn trong đảng cũng có một vai trò trong cuộc đấu tranh cho dân chủ, nếu quả thực muốn đấu tranh, chứ hy vọng ở lại trong đảng để xây dựng một thứ cộng sản chân chính thì chỉ là ảo tưởng.
Xin nói tiếp về 2 nhận thức sai lầm: sai lầm thứ nhất là cứ tin vào quy luật rằng cuối cùng nó sẽ phải tốt. Sai lầm thứ hai, nói rằng ta chỉ cần chống độc tài toàn trị chứ không cần chống cộng sản, nếu cộng sản lại dân chủ, lại tử tế lại thì ta cũng chấp nhận chứ sao. Đó chỉ là cái bệnh lý thuyết của trí thức, thực tế không có điều ấy xảy ra. Đảng cộng sản chỉ có thể tốt khi chưa cầm quyền, chứ khi đã cầm quyền thế nào cũng tha hóa, đi vào tồi tệ, không thể trở thành dân chủ. Nhân loại đã từng hy vọng có một “chủ nghĩa cộng sản với bộ mặt dân chủ” nhưng thực tế không có. Không ít người nghĩ cứ theo ông Hồ là sẽ tử tế thì rất sai lầm. Dựa vào ông Hồ là sẽ đi lại vết xe cũ.
- TQT: Vậy thì theo TS HSP, việc ông Phạm Quang Nghị sang Mỹ, rồi sứ thần Lê Hồng Anh sang Tàu đều là những hoạt động dối gian của đảng cộng sản phải không ạ? 
- HSP: Dù là động tác này hay động tác kia thì đều phục vụ cho chính sách độc tài toàn trị và đầu hàng Tàu, những động tác đó đều có Tàu nó “duyệt” cả, Tàu không đồng ý chắc chẳng dám làm. Chuyến đi của ông Nghị cũng có một dư luận thế này tôi cứ nói để ta nghiên cứu thêm: mục đích giới thiệu đây là một ứng cử viên tổng bí thư tương lai thì đã đạt, nhưng việc tặng chủ nhà 2 tấm ảnh vớ vẩn như “chửi” vào mặt chủ nhà thì nhằm mục đích gì? Phải chăng tặng phẩm 2 tấm ảnh lố bịch là để che cho một tặng phẩm nào đó to hơn, biếu Mỹ một quyền lợi gì đó của đất nước, hay chỉ nhằm nói với Trung Quốc rằng “tôi chơi đểu” với Mỹ đấy, xin đừng giận chúng tôi?

 Những động tác ấy cũng là xoa vuốt cả thôi, chẳng có lợi ích quan trọng gì cho đất nước cả. Tôi cứ hình dung rằng bỗng nhiên giới lãnh đạo Việt Nam rất yêu nước, chống Tàu, và bỗng nhiên Mỹ muốn gắn bó giúp đỡ Việt Nam hết sức như giúp Nhật Bản hay Đài Loan thì cũng chẳng giải quyết được tình hình, một khi Trung Quốc nó đã khống chế khắp cả từ trên xuống dưới bao nhiêu năm nay rồi, ra thế nào được? Chỉ còn mỗi khả năng phụ thuộc vào nhân dân, nếu nhân dân có sức mạnh để giải thoát khỏi chủ nghĩa cộng sản thì mới cứu được nước chứ chẳng ai cứu được. 
- TQT: Xin cảm ơn TS HSP đã có một cuộc trò chuyện rất là thẳng thắn, rất rõ ràng, thái độ không có mơ hồ. 
- HSP: Vâng, xin cảm ơn. 

CHU CHỈ NAM * TẬP CẬN BÌNH

Thanh trừng của Tập Cận Bình

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Từ ngày lên ngôi tới nay, chưa đầy 2 năm, Tập Cận Bình đã làm nhiều đợt thanh trừng, từ nhỏ tới lớn, mà người Trung cộng cho rằng từ việc đập ruồi cho đến giết hổ, dưới danh nghĩa chống tham nhũng, nhưng thực tế là củng cố quyền lực, tiêu diệt tất cả những người chống đối mình, chống đối trước đây cũng như chống đối hiện nay. Việc thanh trừng này đang nhằm vào một con hổ lớn, Chu Vĩnh Khang, đã từng là nhân vật đầy quyền thế của Trung cộng.
Liệu cuộc thanh trừng này có dám động đến Giang Trạch Dân, cựu Chủ tịch nước, cựu Tổng bí thư đảng, con hổ lớn nhất. Đây là câu hỏi mà nhiều nhà báo Trung cộng và ngoại quốc đang đặt ra.
Chúng ta hãy xem xét từ diễn tiến sự việc cho tới nguyên nhân rồi đưa ra một vài tiên đoán khiêm nhượng cho vấn đề.



I) Tập cận Bình, ông là ai

Tập Cận Bình sinh vào ngày 01/6/1953, tại Bắc Kinh, nhưng quê quán thật của ông là ở Thiểm Tây, con của ông Tập Trọng Huấn (1913-2002). Ông vào đảng Cộng sản lúc 16 tuổi, có học trường Thanh Hoa, trường đào tạo cán bộ cao cấp của đảng. Nhiều báo chí ngoại quốc và ngay cả báo chí Hồng Kông, Trung cộng cho rằng ông Tập Trọng Huân là một trong 8 đại gia của đảng, được lập ra bởi Đặng Tiểu Bình, để tránh việc chuyển quyền một cách bạo động, đẫm máu. Thực ra không phải vậy, Tập Trọng Huân là một trong những phó Thủ tướng thời họ Đặng nắm quyền, nhưng không nằm trong 8 đại gia. Đó là: 1) Đặng Tiểu Bình (1905-1997), 2) Dương Thượng Côn (1907-1998), 3) Văn Chấn (1908-1993), 4) Trần Vân (1905-1995), 5) Lý tiên Niệm (1909-1992), 6) Bành Chân (1902-1997), 7) Tống Nhiệm Cùng (1909-2005), 8) Bạc Nhất Ba (1908-2007), cha của Bạc Hy Lai.
Nhiều nhà báo, nhất là ở Trung cộng và Việt cộng, khen ông là người có nhiều bằng cấp, nào là cử nhân chính trị học, kỹ sư hóa chất, thạc sĩ và tiến sĩ luật. Họ còn khen ông là người thận trọng, kín đáo. Tuy nhiên điều đó cũng nói nên mặt trái của nó: Đó là nhiều bằng cấp, chứng tỏ là ham danh, nhất là hiện nay ở Trung cộng và Việt Nam, bằng cấp giả đầy đường, mua bằng lợi hay dùng quyền thế để có bằng, nhưng thực tài học chẳng có gì. Một con người thận trọng, kín đáo thường là một con người ít cởi mở, thâm độc, hay đá giò lái, hay đâm sau lưng. Có người cho rằng ông là tay em của Giang Trạch Dân. Quả đúng như vậy. Họ Giang đã cài họ Tập vào làm nhân vật thứ nhì của nhóm lãnh đạo Trung cộng trong suốt thời gian Hồ Cẩm Đào làm Tổng bí Thư và Chủ tịch nước, Chủ tịch Quân Ủy hội, với ý đồ là kiểm soát họ Hồ và trong tương lai, khi họ Hồ không còn tại chức, họ Tập lên ngôi, thì họ Giang dễ dàng khống chế, sai khiến họ Tập.
Nhưng có lẽ tình hình hoàn toàn đi ngược lại những dự đoán của Giang Trạch Dân. Từ ngày Tập Cận Bình lên ngôi tới nay, chưa đầy 2 năm, từ cuối năm 2012, ông lên chức Tổng bí thư vào tháng 11/2012, sự kiện đã diễn ra không có lợi cho chính Giang Trạch Dân.
Có người cho rằng Tập Cận Bình là tay em của Giang Trạch Dân, làm sao có sự kiện này. Quả thực họ Tập là tay em của họ Giang, nhưng trong lịch sử Tàu, chuyện học trò phản thầy, gia nô phản chủ là chuyện cơm bữa.
Trở lại sơ qua về lịch sử Tàu hiện đại, theo một số chuyên gia thì sau Biến cố Thiên An Môn 1989, trong một buổi họp Ban Thường vụ Bộ chính trị, Đặng Tiểu Bình đề cử Hồ Cẩm Đào lên thế Triệu Tử Dương trong chức vụ Tổng bí thư, vì ông này bị tố cáo là đã nhân nhượng với sinh viên học sinh và những người biểu tình. Dương Thượng Côn không đồng ý và đã phản ứng lại bằng cách đề cử Giang Trạch Dân, lúc đó đang nắm quyền ở Thượng hải. Ông nói: "Đồng chí Đặng, ở đời không tái tam ba bận, trong quá khứ Đồng chí đã đề nghị 2 người Tổng bí thư là Hồ Diệu Bang và Triệu Tử Dương. Nhưng không xong. Lần này không nên có lần thứ ba." Chính vì vậy mà có sự dàn xếp để họ Giang lên chức Tổng bí thư, họ Hồ làm phó. Sự bất đồng giữa Dương Thượng Côn và Đặng tiểu Bình bắt đầu từ đây.
Dương Thượng Côn là tay em của họ Đặng từ lâu, từ thời Chiến tranh với Nhật, họ Đặng làm tư lệnh Quân đoàn V I I I, họ Dương làm phó, cả hai người đều học ở Liên sô về. Họ Dương là người thứ 28 học trường Đông phương mà những người cộng sản cho rằng đó là một trường đại học do Lénine mở ra, nhưng thực sự thì trình độ rất kém, để được vào học, chỉ cần có 2 chứng chỉ làm việc 2 năm ở các công xưởng. Ở Tàu, chúng ta thấy có Chu Ân Lai, Trần Vân, Đặng Tiểu Bình, Dương Thượng Côn v.v... Ở Việt Nam chúng ta thấy có Hồ Chí Minh, Lê Hồng Phong, Nguyễn Thị Minh Khai v.v...
Họ Đặng và họ Dương thân nhau từ thời đi học, sau đó làm chung với nhau suốt một thời gian dài. Sau năm 1978, họ Đặng trở lại chính quyền, đã nâng đỡ họ Dương, cho làm đến chức Quân Ủy toàn quân, rồi Chủ tịch Nhà nước. Trong thời gian biến cố Thiên An Môn 1989, người ra phi trường đón Gorbatchev, lúc đó còn là Tổng bí thư Đảng cộng sản Liên sô, là Dương Thượng Côn.
Ở Tàu, ngay cho đến nay, tinh thần phong kiến, gia tộc, bang trưởng, cha truyền con nối còn rất nặng. Dương Thượng Côn sau khi làm Chủ tịch nước, thì truyền lại cho con mình làm Quân Ủy toàn Quân. Đấy là chưa nói đến việc họ Dương còn có người con rể làm Tham mưu trưởng quân đội. Để đàn áp biểu tình Thiên An Môn chính là quân đội của con cháu Dương Thượng Côn. Trong tám Đại gia vào thời bấy giờ, đứng đầu là họ Đặng, đứng thứ nhì là họ Dương. Đứng thứ ba là Văn Chấn, một người tướng vô học, nhưng đánh hơi theo chiều rất giỏi, đã đi theo Đặng Tiểu Bình, và được ông này đặt cho biệt hiệu: "Cây đại bác đáng yêu của tôi."
Trở về việc thanh trừng: Ngày 29/7 vừa qua, Tập Cận Bình ra thông cáo điều tra Chu Vĩnh Khang. Nhiều người nói rằng họ Tập đã phạm vào những cấm kỵ, luật truyền miệng, bất thành văn, đặt ra bởi Đặng Tiểu Bình, đó là không được điều tra những người đương kim hay những người cựu Ủy viên trong Ban Thường vụ Bộ Chính trị.
Thực ra thì chính Đặng Tiểu Bình đã vi phạm đầu tiên luật bất thành văn, cấm kỵ này. Vì sau khi Giang Trạch Dân lên ngôi, chưa đầy 3 năm, thì họ Đặng đã cùng họ Giang ép Dương Thượng Côn từ chức Chủ tịch nước vào năm 1992, ông này còn sống đến năm 1998.
Nhưng "Gậy ông lại đập lưng ông", đó là họ Đặng chết năm 1997, chỉ 2 năm sau thì Giang Trạch Dân ra lệnh điều tra tài sản của con cháu, gia đình họ Đặng; và mặc dầu không nói ra, nhưng Giang Trạch Dân đã ra lệnh ruồng bắt, thủ tiêu những người theo Pháp luân công, một giáo phái, theo tinh thần tổng hợp tôn giáo, triết lý, Phật, Khổng, Lão, Nho, theo châm ngôn Chân, Thiện, Nhẫn (Trọng Sự thật, Làm điều Thiện và Cố Kiên nhẫn). Ngoài việc luyện tập thân thể cân bằng, cường tráng, còn có việc luyện tập tinh thần trong sạch, trọng sự thật, làm điều thiện, kiên nhẫn, không nói dối, không làm điều ác, như vừa nói. Một tâm hồn trong sạch trong một thân thể khỏe mạnh. Đó là mục đích của Pháp luân công. Pháp luân công được phép hoạt động chính thức ở Tàu bởi Đặng Tiểu Bình, sau biến cố Thiên An Môn. Phải chăng cho phép Pháp luân công hoạt động chính thức ở Tàu, là Đặng tiểu Bình đã nghĩ đến việc thay thế triết học Mác Lê Mao, trở về nền triết học cổ truyền. Đây là một câu hỏi lớn nhưng chưa có câu trả lời dứt khoát.
Điều người ta biết là từ sau khi họ Đặng chết, Giang Trạch Dân đã đàn áp thẳng tay giáo phái này, nạn nhân lên tới cả triệu người, vừa bị vào tù, vừa bị thủ tiêu, hành quyết, lấy những bộ phận con người bán ra nước ngoài để làm giàu, và người làm việc này là Chu Bân, con trai Chu Vĩnh Khang.
Họ Tập lên chức Tổng bí thư Đảng vào cuối năm 2012. Từ đó đến nay, chưa đầy 2 năm, nhưng đã thi hành một cuộc thanh trừng nội bộ rộng lớn, vi phạm tất cả những cấm kỵ theo luật bất thành văn được Đặng Tiểu Bình thiết lập lên. Cuộc thanh trừng này lấy nhãn hiệu là chống tham nhũng, nhưng thực chất bên trong là đấu đá nội bộ, tranh giành quyền lực giữa những phe phái với nhau: Phe Tập Cận Bình, đương kim Tổng bí thư, phe Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư, phe Hồ Cẩm Đào, Tổng bí thư vừa hết nhiệm kỳ. Nhưng tranh chấp có vẻ gay cấn nhất chính là giữa phe Giang Trạch Dân và Tập Cận Bình.
Có người nói họ Tập là tay em của họ Giang, sao lại thế?
Quả thật họ Tập là tay em của họ Giang, được họ Giang cài vào nhóm lãnh đạo dưới thời Hồ Cẩm Đào, nghĩ rằng họ Tập là người "kín đáo, ít biểu lộ lập trường, không có lập trường rõ rệt", vừa để kiểm soát Hồ Cẩm Đào, vừa nghĩ sau khi ông này không còn tại vị, Tập Cẩm Bình lên thế ngôi, thì Giang Trạch Dân dễ khuynh loát hơn.
Việc hai cuộc họp toàn bộ Trung Ương đảng vào giữa năm 2012, với sự có mặt của Giang Trạch Dân, mang ý nghĩa là họ Giang muốn chứng tỏ họ Tập là tay em của minh trước công chúng.
II) Diễn tiến cuộc thanh trừng từ ngày Tập Cận Bình lên ngôi
Nhiều người cho rằng cuộc thanh trừng của Tập Cận Bình bắt đầu từ sự kiện Bạc Hy Lai bị rớt đài và bị đưa ra tòa vào ngày 19/3/2012. Người ta còn nhớ Vương Lập Quân, nhân vật thứ 2 của Trùng Khánh, đặc trách công an, mật vụ, tay em đắc lực của vợ chồng Bạc Hy Lai, làm bất cứ việc gì do vợ chồng này sai bảo. Bỗng một hôm ông ta chạy vào tòa Tổng Lãnh sự Hoa kỳ ở Trùng Khánh xin tỵ nạn chính trị, nói rằng vợ chồng họ Bạc muốn giết ông.
Tất nhiên tòa Tổng Lãnh sự Hoa Kỳ chấp nhận bảo vệ ông, trong đó có những cuộc thẩm vấn, lấy tin tức hay không thì không rõ. Một thời gian sau thì Vương Lập Quân được người của Trung ương từ Bắc Kinh xuống hộ tống đưa về Bắc Kinh, và sự việc Bạc Hy Lai nổ ra. Sự việc Bạc Lai Hy không phải chỉ là tham nhũng và chuyển tiền ra nước ngoài của vợ Bạc mà còn liên quan đến án mạng, một tài phiệt Anh quốc, bị bà này giết chết, mà đằng sau, theo nhiều nhà báo, là sự việc chính trị, đảo chính cướp quyền.
Giang Trạch Dân, sau khi thấy không thể khống chế được Tập Cận Bình, đã đứng đằng sau Chu Vĩnh Khang, người nắm quyền công an, cảnh sát, pháp luật, dầu khí, nhân vật thứ 4, Bạc Hy Lai, Tỉnh trưởng Trùng Khánh, nhân vật đang lên lúc bấy giờ và Từ Tài Hậu, Phó Quân Ủy Trung Ương, nhân vật thứ nhì trong quân đội. Cả 3 nhân vật này cùng nhiều người khác phát động chính biến, bị Hồ Cẩm Đào, đương kim Tổng bí thư khám phá và trấn áp, theo nguồn tin bán chính thức nhưng đáng tin cậy. Trước và sau cuộc họp Bắc Đới Hà, Chu Vĩnh Khang đã 2 lần tìm cách bí mật ám sát Tập Cận Bình nhưng không thành.
Như trên đã nói, từ ngày họ Tập lên ngôi đến giờ chưa đầy 2 năm, thế mà cuộc thanh trừng tham nhũng, nhãn hiệu bề ngoài, thực chất là cuộc đấu đá nội bộ, đã kỷ luật 182 000 viên chức, trong đó có 36 thứ trưởng, và 3 con hổ lớn là Chu Vĩnh Khang, Từ Tài Hậu và Bạc Hy Lai.
Tóm lược một vài sự kiện quan trọng dựa theo ngày tháng năm:
Giang Trạch Dân làm Tổng bí thư từ năm 1989 tới 2001, Hồ Cẩm Đào từ năm 2001 tới gần cuối 2012, Tập Cận Bình lên chức Tổng bí thư vào tháng 11/2012. Tháng 2/2012, Vương Lập Quân, tay em của Bạc Hy Lai, đặc trách về Công An, mật vụ, tình báo tại Trùng Khánh chạy trốn vào tòa Tổng lãnh sự Hoa Kỳ ở Trùng Khánh, sau đó được bảo vệ đưa lên Bắc Kinh, lúc này Hồ Cẩm Đào vẫn là Tổng bí thư.
Tập Cận Bình, sắp lên Tổng bí thư, Hồ Cẩm Đào đương kim Tổng bí thư, Ôn Gia Bảo, đương kim Thủ tướng, lập thành liên minh, truy tố Bạc Hy Lai.
Ngày 19/3/2012, Bạc Hy Lai bị đưa ra tòa. Sau khi Bạc Hy Lai rớt đài, Chu Vĩnh Khang, tay chân của Giang Trạch Dân, đặc trách về an ninh, tình báo và dầu khí, phát động cuộc chính biến, nhưng bị Hồ Cẩm Đào điều quân trấn áp.
Tháng 9/2012, Tập Cận Bình biến mất trong 2 tuần, theo nhiều nguồn tin thì trong một cuộc họp Ban Thường vụ Bộ Chính trị họ Tập bị một đồng nghiệp dùng ghế ném vào ông làm ông bị trật xương sống.
Sau cuộc họp Đới Hà đầu năm 2013, hai lần Chu Vĩnh Khang tìm cách bí mật ám sát Tập Cận Bình, nhưng không thành.
Ngày 30/6/2014, Tập Cận Bình mở Hội nghị Cục Chính trị, tuyên bố khai trừ Từ Tài Hậu, nhân vật thứ nhì trong quân đội, ra khỏi Đảng cộng sản Trung cộng. Ngày 29/7/2014, Đảng Cộng sản Trung cộng tuyên bố án điều tra Chu Vĩnh Khang.
Gần đây nhất, ở Bắc Kinh, có nhiều tin đồn về đảo chánh, do Phạm Trường Long, Phó Quân Ủy thứ nhất, cùng Phòng Phong Huy, Tham mưu trưởng, nhưng nhiều người nói đứng đằng sau là Quách Bá Hùng, nguyên Phó Quân Ủy. Có người còn nói thêm là có dính dáng với Trường Vạn Toàn, đương kim Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.
Ngày 1/8/2014 có một cuộc họp mặt quân đội, cũng đồng thời là lễ sinh nhật của Quách Bá Hùng, được 87 tuổi, Tập Cận Bình, đương kim Tổng bí thư, và Lý Khắc Cường, đương kim Thủ tướng, có tới tham dự, nhưng ra về rất sớm. Theo như nhiều nguồn tin từ cuộc họp mặt đưa ra thì một số cựu Ủy viên, cũng như một số tân Ủy viên trong quân Ủy hội đã họp và bàn bạc rất lâu, sau đó còn rời đi họp chỗ khác. Từ đó có người cho rằng họp để bàn tính việc đảo chính. Việc này không thể tiên đoán cưỡng ép được. Vì dù sao cũng chỉ là tin đồn. Việc chắc chắn là đang có một cuộc tranh quyền khốc liệt ở Trung cộng, một cuộc đấu tranh quyền lực sống còn, kiểu: "Anh sống thì tôi chết. Tôi sống thì Anh chết" giữa họ Giang và họ Tập.
III) Nguyên nhân:
- Nguyên nhân sâu xa từ chế độ quân chủ phong kiến Tàu mà chế độ cộng sản hiện nay chỉ là sự kéo dài, là mặt trái của chế độ này.
Một nhà tư tưởng kiêm sử gia đã viết: "Lịch sử Tàu là một chuỗi dài đấu tranh quyền lực, chiếm đất và thôn tính các quốc gia khác. "
Thật vậy nhìn vào lịch sử dòng dài của Tàu, lấy một vài thời đại tiêu biểu, trong hạn hẹp của bài này:
Thời Xuân thu - Chiến quốc (722-256, trước Tây Lịch), đây là một thời huy hoàng về tư tưởng, văn hóa, triết lý của Tàu với Lão tử, Khổng tử, Tôn tử, Bách gia chư tử, nhưng đây cũng là một thời đại của sự tranh quyền, cướp nước, thôn tính lẫn nhau lên đến cao độ.
Thời nhà Đường (618-907), một triều đại to lớn của lịch sử Tàu. Người lập ra nhà Đường là Lý Uyên, nhưng trong đó phải kể đến Lý thế Dân, người được coi là một đại Hoàng đế của Tàu. Cũng vì tranh quyền, cướp nước, ông đã phải giết 2 người anh em của ông là Lý kiến Thành và Lý nguyên Các, ép bố ông là Lý Uyên thoái vị, lên làm Thái thượng hoàng. Sau đó chính các con ông đã cũng vì tranh giành quyền lực, làm cuộc đảo chính ông, nhưng không thành. Cũng dưới thời nhà Đường với nhân vật nổi tiếng mà người Tàu ai cũng biết là Võ tắc Thiên (625-705), người đàn bà đầu tiên và duy nhất lên làm vua nước Tàu. Bà được Lý thế Dân tuyển vào làm tài nhân lúc mới 14 tuổi.
 
Trước khi Lý thế Dân chết, bà đã tằng tịu với con trai út của Lý thế Dân là Lý Trị. Sau khi Lý thế Dân chết, bà phải đi vào tu ở chùa Cảm Nghiệp và Lý Trị lên ngôi. Chỉ một thời gian ngắn bà được Lý Trị đưa về làm cung phi, sau lên quí phi. Vì muốn giành ngôi hoàng hậu, bà đã không ngần ngại giết chết con gái sơ sinh của mình và đổ tội cho hoàng hậu, sau đó bà này bị Lý Trị truất phế, đưa bà lên ngôi hoàng hậu. Từ khi Lý Trị bị bệnh thong manh (không nhìn rõ), bà lên ngôi nhiếp chính bán chính thức, rồi nhiếp chính chính thức sau khi ông chết. Trong thời gian nhiếp chính, bà đã nhiều lần đưa con của mình lên ngôi vua, rồi lại truất phế, đến nỗi bà ép một người con của bà là Lý Hiền phải treo cổ tự tử chết. Sau đó bà chính thức lên làm vua.
Trở về thời đại gần chúng ta hơn là triều đại nhà Thanh (1644-1911) trước thời Dân quốc và Cộng sản hiện nay. Đây cũng là một triều đại lớn của Tàu, với những ông vua giỏi và cầm quyền lâu như Khang Hi, cầm quyền từ năm 1662 đến 1722, Càn Long từ năm 1735 đến 1795.
Chỉ lấy thời Khang Hi, ông có 9 con trai. Chín người này, mặc dầu là anh em, nhưng đã tranh giành ngôi Thái tử, đến nỗi đầu độc lẫn nhau, rồi giết chết nhau. Ngày xưa người ta gọi 9 người con của Khang Hi là 9 con rồng tranh ngôi (Cửu long tranh ngôi); ngày hôm nay, người ta gọi những người trong Bộ Chính trị là những con hổ tranh quyền thì cũng vậy.
Cuộc tranh giành quyền lực giữa những con hổ đang diễn ra ở Trung cộng, không những nó mang tất cả tính chất khốc liệt của thời quân chủ phong kiến Tàu, mà nó còn mang tính man dại của cộng sản, vì chủ nghĩa cộng sản, bắt đầu từ Marx, cho rằng con người sinh ra là từ con vật, thêm vào đó lại chủ trương phá hủy mọi hàng rào đạo đức, không còn cái gì là liêm sỉ. Chúng ta cứ lấy cuộc thanh trừng của Tập cận Bình hiện nay thì rõ. Hô hào chống tham nhũng, nhưng bắt đầu từ Tập cận Bình cho tới một anh cộng sản nhỏ, ai mà không tham nhũng. Điều này, dân Tàu biết rất rõ. Khổng Tử ngày xưa có nói: "Nhân vô liêm sỉ hà như vật dã." (Người không có liêm sỉ chỉ là con vật).
Miệng hô hào chống tham nhũng, nhưng chính mình tham nhũng. Thử hỏi liêm sỉ để ở đâu?
- Nguyên nhân từ chủ nghĩa cộng sản đã biến người cộng sản, nhất là giới lãnh đạo thành "Quỷ nhập tràng."
Ông Lê Xuân Tá, cựu Phó Trưởng Ban Khoa học và Kỹ thuật đảng Cộng sản Việt Nam, từ bỏ đảng, có viết: "Sự ngu dốt và sự thấp hèn tự nó không đáng trách. Nhưng sự ngu dốt và thấp hèn mà được trao quyền lực, và được cấy vào vi trùng ghen tị, thì nó trở thành quỷ nhập tràng. Và con quỉ này nó ý thức rất sớm và rất rõ rằng cái đe dọa quyền và lợi của nó chính là sự hiểu biết, văn hóa và văn minh; nên nó đã đánh những thứ này một cách tàn bạo, vô nhân đạo và không thương tiếc. Cách mạnh Hồng vệ binh ở bên Tàu là thế; vụ Nhân văn giai phẩm ở Việt Nam là vậy. Nhưng vì nó là ngu dốt và thấp hèn, nên những thứ này lâu ngày đã trở nên sỏi thận, sỏi mật, sơ gan, cổ chướng trong lục phủ, ngũ tạng của chế độ, làm cho chế độ này (ý nghĩa chỉ chế độ cộng sản - Lời chú thích của tác giả bài này) không ai đánh mà tự chết. "
Còn ông Yakolek, cựu Ủy vên Bộ Chính trị, cựu Cố vấn của Gorbatchev, cũng có viết: "Giới lãnh đạo cộng sản là một loài sâu bọ, con mới đẻ nằm lên xác con già, con già đè lên xác con trẻ. Nhưng trong đó có một con khỏe nhất, leo lên chỗ cao nhất. Tuy nhiên để được địa vị này, thì nó phải giẵm lên xác không biết bao con khác."
Thật vậy bắt đầu ngay từ Lénine, mặc dầu xuất thân trong một gia đình trung lưu khá giả, có học đến cử nhân luật, nhưng đây là con người mang nhiều ý nghĩ, tư tưởng hận thù, không độ lượng, nhất là sau khi cái chết của người anh vì chống lại chính quyền Nga hoàng đương thời. Ông hoạt động chính trị, đi theo phong trào cộng sản, bị trục xuất khỏi Nga, sống lang thang ở Âu châu, hoạt động trong Đệ Nhị quốc tế cộng sản. Tuy nhiên ông không phải là người sáng chói trong tổ chức này, trước ông còn có Kautski, Rosa Luxemboug v.v... Ngay ở trong nước, những người hoạt động trong Đệ Nhị Quốc tế Cộng sản, lập ra đảng Xã hội, Dân chủ, Thợ thuyền Nga giỏi hơn ông nhiều, chẳng hạn như Plékhanov, Axelrod và ngay cả Trotski. Tuy nhiên thời cơ lúc đó là gần chấm dứt Đại Chiến Thứ Nhất (1914 -1918), nước Đức đang phải đương đầu với 2 mặt trận: Đông bắc với chính quyền Nga Hoàng Nicolas 2, Tây nam với Pháp. Bộ tham mưu Đức muốn dồn nỗ lực vào mặt trận phía Tây nam. 
 
Lợi dụng thời cơ, lúc đó đang ở Thụy sĩ, Lénine tuyên bố « Hòa bình bằng bất cứ giá nào. Trả đất cho dân và ngay cả nhượng đất để có quyền. » Chính vì vậy mà Bộ Tham mưu Đức đã đưa ông về trong một toa xe lửa bọc sắt, bên trong có cả những người công an, tình báo Đức, nói tiếng Nga rất giỏi. Với sự giúp đỡ của Đức ông đã cướp được chính quyền. Cướp được quyền, mang sẵn trong đầu lý thuyết của Marx, chủ trương bạo động lịch sử, đấu tranh giai cấp, đây là "Vi trùng ghen tị" mà ông Lê xuân Tá nói, Lénine đã áp dụng lý thuyết của Marx và đã "Trở thành quỷ nhập tràng" là vậy. Một con quỉ khác con người ở chỗ là đối với nó trên không có Trời, dưới không có đất, không xem đạo đức, lễ nghĩa ra gì cả, làm bất cứ việc gì để thành công, trong đó có việc nói dối, lừa đảo và giết người.
Những người lãnh đạo cộng sản sau này, từ Mao, Đặng, Hồ, Lê Duẫn và con cháu cũng chỉ là quỉ nhập tràng, vì được Lénine, Staline lượm về trao quyền lực, lợi dụng tình thế sau Đệ Nhị Thế Chiến, rồi cấy vào vi trùng ghen tị là lý thuyết Mác Lê. Thế rồi cha dạy con, con dạy cháu cho tới ngày hôm nay.
Vấn đề nói dối, thông tin tuyên truyền sai sự thật, lừa đảo dân đã trở thành quốc sách của chính quyền từ thời Lénine, được tăng cường bởi Staline và được tiếp nối bởi những giới lãnh đạo cộng sản sau này.
Theo như nhà kinh tế Nga, ông Girsh Itsykovich Khanin, kinh tế Nga từ năm 1928 tới năm 1985, tổng sản lượng quốc gia không tăng trưởng 84 lần như những con số chính thức của chính quyền, mà chỉ tăng trưởng gấp 6,6 lần. Như từ năm 1928 tới năm 1940, theo con số của nhà nước thì tăng trưởng là 13,9%, thực tế chỉ là 3,2% ; từ năm 1980 tới 1985, theo con số nhà nước thì tăng trưởng 3,5%, thực tế chỉ là 0,6%. (Theo báo Capital - Hors série - Juin, Juillet 2014).
Theo như Abraham Lincoln: "Người ta có thể nói dối một hai lần, nhưng người ta không thể nói dối mãi. Người ta có thể lừa đảo một hai người, nhưng người ta không thể lừa đảo cả một dân tộc."
Sự thật sớm muộn sẽ được phơi bày.
Sự thật nước Tàu của Tập Cận Bình hiện nay là kinh tế càng ngày càng trở nên khó khăn, mức tăng trưởng không phải ở 2 con số nữa, trong khi đó nạn tham nhũng, hối lộ không dẹp nổi như nhiều chính quyền vừa qua hứa, mà càng ngày càng tăng. Hối lộ tham nhũng nặng nề nhất là trong đảng cộng sản, vì là độc đảng và lại nắm chính quyền.
Chính vì vậy mà ngay Tập Cận Bình có lúc đã tuyên bố: "Đảng cộng sản Trung cộng là nơi chứa những thành phần thối tha nhất của xã hội." 
IV) Tiên đoán hậu quả sự việc
Phải chăng Tập Cận Bình đang mắc vào một cái sai lầm to lớn như Gorbatchev trước đây, đó là cố cải cách một chế độ không thể cải cách được, rồi đi đến hậu quả là làm chế độ sụp đổ?
Có thể như vậy, đầu năm 2014, qua chỉ thị của họ Tập, Ban Tư tưởng, Ý thức hệ của Đảng đã ra lệnh cho các đảng viên, nhất là những người cao cấp, phải đọc và học hỏi Tocqueville (1805-1859), vào thời sau Cách mạng Pháp 1789, với hai quyển sách nổi tiếng, quyển đầu là "De la Démocratie en Amérique" (Về Vấn đề Dân chủ ở châu Mỹ), được giới trí thức Mỹ ngay cho tới ngày hôm nay, vẫn cho rằng đây là một trong những quyển sách quan trọng nhất nói về dân chủ, văn hóa và văn minh Hoa kỳ; quyển sách thứ nhì mang tên "L’Ancien Régime et la Révolution" (Chế độ cũ và Cách mạng). Đây là quyển sách mà Đảng Cộng sản Tàu yêu cầu đảng viên nghiên cứu học tập vì trong đó có câu: "Thời gian nguy hiểm nhất cho một chế độ, đó là lúc mà chế độ này bắt đầu cải cách."  Theo như Tocqueville thì Chế độ cũ của Pháp, thời vua Louïs XVI (L’Ancien Régime) đã sụp đổ vì chế độ này bắt đầu cải cách.
Tập cận Bình, Đảng Cộng sản Tàu, muốn học hỏi thời Cách mạng Pháp và nhất là thời cải cách của Gorbatchev, để rút tỉa kinh nghiệm.
Tuy nhiên ý thức được, nhìn được sự nguy hiểm, nhưng tránh được hay không lại là một chuyện khác. Chẳng khác nào như ai cũng muốn thành công, ai cũng muốn trở nên giàu có, nhưng giàu có hay thành công được hay không, lại là một việc.
Trong lịch sử, từ cổ chí kim, biết bao chế độ, triều đại, đế quốc đã sụp đổ!
Những chế độ, những triều đại, đế quốc này sụp đổ, không có nghĩa là họ không nhìn thấy những nguy cơ đe dọa mình nhưng nhiều khi vì quá trễ, hay mắc vào những "Tất yếu lịch sử" không thể đi ngược lại, càng đi ngược lại, càng đâm đầu vào chỗ chết, đó là những chế độ dựa trên một nền tảng triết lý, đạo đức sai lầm, đi ngược lại lòng dân, đi trái chiều tiến bộ của lịch sử nhân loại. Chẳng khác nào như một căn nhà, khi nền móng đã ọp ẹp, những cột chính đã mục nát, thì càng sửa đổi càng làm cho căn nhà chóng sụp đổ.
Căn nhà Trung cộng, dựa trên nền tảng triết lý sai lầm, đó là lý thuyết Mác Lê, đã được thử nghiệm 70 năm nay, nhưng đã thất bại; những cột trụ chính là những cựu hay đương kim Ủy viên Bộ Chính trị, ai cũng tham nhũng, hối lộ. Chống tham nhũng hối lộ nhiều khi lại là chống lại chính mình, đó là cái bình phong bên ngoài để che giấu sự đấm đá, tranh quyền nội bộ.
Đây là một trong những viễn tượng hậu quả của cuộc thanh trừng đang tiến hành của Tập Cận Bình. Đấy là chưa nói đến trường hợp tồi tệ: 19 con hổ già, cựu Ủy viên Bộ Chính trị, liên kết với một vài con hổ mới, đương kim Ủy viên, bao vây con hổ Tập cận Bình, bị coi là con hổ lạc đàn, nhưng lại tìm cách khống chế chúng, bằng cách ám sát một lần nữa, đảo chính một lần nữa; vì có những tin đồn, nhưng không phải là không đáng tin cậy, theo đó, Giang Trạch Dân đứng sau Chu Vĩnh Khang và Bạc Hy Lai, đã làm đảo chính hụt cũng như nhiều lần ám sát hụt họ Tập.
Nhưng nếu họ Tập thành công, thắng trong cuộc thanh trừng chống tham nhũng, hối lộ, làm cho chế độ trở nên trong sạch, lấy lại được niềm tin của dân, chế độ trở nên tự do, dân chủ, đi đúng chiều hướng của văn minh nhân loại, hội nhập được vào cộng đồng thế giới, thì dù muốn hay không muốn, Tập Cận Bình sẽ trở thành một vĩ nhân của lịch sử Trung quốc cận đại.
Suy đi tính lại, khả thế thành công của Tập Cận Bình rất là mong manh. Có thể đến một lúc nào họ Tập phải ngừng cuộc thanh trừng, thỏa hiệp với những con hổ già, để được tại vị; mặc dầu họ Tập tuyên bố rất cứng rắn trong cuộc họp Ban Thường trực Bộ Chính trị, ngày 26/6 vừa qua, theo tiết lộ của một số nguồn tin bán chính thức, nhưng đáng tin cậy: "Tôi không màng đến sự sống chết, không màng đến việc tiếng tăm của tôi còn hay mất, tôi nhất quyết chống tham nhũng, lấy lại lòng tin của dân. " (1)
Paris ngày 30/08/2014
_________________________________________

PHAN CHÂU THÀNH * DI CHUC CÁO GIÀ

Những điều gian trá của đảng CSVN về cái gọi là “di chúc” của Hồ



 Phan Châu Thành (Danlambao) - Mấy hôm nay trên các báo lề đảng rộ lên các bài ca ngợi cái gọi là “di chúc” của Hồ, thấy “chướng” quá nên tôi xin có mấy dòng vạch ra năm điều dối trá chính của CSVN liên quan di chúc Hồ để các bạn cùng góp ý thêm.

Điều gian trá thứ nhất: Sự chứng kiến của Duẩn?
Hồ để lại 3 bản di chúc dở dang viết vào tháng 5 các năm 1965, 1968 và 1969, và CSVN/Lê Duẩn đã chọn công bố bản di chúc 1965 “vì có chứng kiến của đồng chí TBT Lê Duẩn” Tạm bỏ qua chuyện di chúc sau phải có hiệu lực thay di chúc trước, chúng ta xem lại sự “chứng kiến” Hồ viết di chúc ngày 15 tháng 5 năm 1965 của Duẩn có thực không?

Theo tài liệu lưu trữ của CSVN (1), Hồ viết di chúc lần đầu từ 10/5 đến 14/5/1965 rồi ngày 15/5/1965 Hồ đi thăm Trung quốc, như sau:
Trích lịch làm việc viết di chúc năm 1965 của Hồ:
"40 năm thực hiện di chúc của Chủ tịch Hồ Chí Minh - Bản Di chúc của Bác viết năm 1965 
12:53 | 09/06/2009

(ĐCSVN) - Năm 1965, khi tròn 75 tuổi, Bác Hồ bắt tay vào viết “Tuyệt đối bí mật” chúc. Lúc này, đồng bào và chiến sĩ cả nước đang sôi nổi thi đua lập thành tích chúc thọ Bác.

Từ ngày 10 đến ngày 14-5-1965, mỗi ngày Người dành từ một đến hai tiếng để viết và đã hoàn thành bản thảo Di chúc đầu tiên gồm 3 trang, do chính Người tự đánh máy, ở cuối đề ngày 15-5-1965.

Ngày 10-5, từ 9h đến 10h sáng, Chủ tịch Hồ Chí Minh bắt đầu thảo tài liệu“Tuyệt đối bí mật” - Di chúc.

Ngày 11-5, từ 5h 45' sáng, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã đi tiễn đoàn đại biểu Đảng Cộng sản Italia về nước. Sau đó từ 9h đến 10h, Người viết tiếp tài liệu “Tuyệt đối bí mật”.

Ngày 12-5, từ 9h đến 10h sáng, Chủ tịch Hồ Chí Minh tiếp tục viết tài liệu“Tuyệt đối bí mật”.

Ngày 13-5, từ 9h đến 10h sáng Chủ tịch Hồ Chí Minh tiếp tục viết tài liệu“Tuyệt đối bí mật”.

Ngày 14-5, sáng sớm, Chủ tịch Hồ Chí Minh đi thăm Hợp tác xã nông nghiệp Phương Đông (Từ Liêm, Hà Nội).

10h sáng, Người họp Hội nghị Bộ Chính trị Trung ương Đảng bàn về công tác đào tạo cán bộ. Từ 14h đến 16h, Chủ tịch Hồ Chí Minh viết phần cuối tài liệu“Tuyệt đối bí mật”.

18h, Người tiếp các đồng chí ủy viên Bộ Chính trị Trung ương Đảng đến chúc thọ Người.

Ngày 15-5, Chủ tịch Hồ Chí Minh rời Hà Nội đi thăm Trung Quốc.

Vậy, Duẩn chứng kiến Hồ viết di chúc ngày 15/5/1965 như CSVN công bố, là khi nào? Ngày 14/5 Hồ đã viết xong và ngày 15/5/1965 thì Hồ “đi thăm Trung Quốc”...
Trong khi đó, chính CSVN nói về việc công bố di chúc của Hồ như sau:
Trích Wikipedia (2), phần về di chúc Hồ:
“Tại cuộc họp bất thường Ban chấp hành Trung ương ngày 3 tháng 9 năm 1969, theo giới thiệu của Thủ tướng Phạm Văn Đồng, Vũ Kỳ báo cáo với Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương Đảng Lao động Việt Nam, từ năm 1965, Hồ Chí Minh bắt đầu suy nghĩ và viết sẵn một số điều dặn lại cho toàn thể đảng viên và đồng bào của ông, phòng khi ông qua đời. Hồ Chí Minh dặn Vũ Kỳ, khi ông mất thì chuyển tài liệu này cho Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương Đảng Lao động Việt Nam. 

Ngày 9 tháng 9 năm 1969, tại Lễ truy điệu trọng thể Hồ Chí Minh, một phần những trang viết trong tài liệu tuyệt đối bí mật đã được những nhà lãnh đạo cấp cao của Đảng Lao động Việt Nam công bố với tên gọi là "Di chúc của Chủ tịch Hồ Chí Minh".
Như vậy, ngày 3/9/1969 Lê Duẩn mới nhận được “tài liệu tuyệt mật” ba bản di chúc của Hồ từ Vũ Kỳ, rồi từ đó Duẩn xào nấu, pha chế ra bản mà CSVN công bố chính thức ngày 9/9/1969, sau 6 ngày Duẩn “nghiên cứu sáng tác”, chọn lọc, sửa đổi, cắt xén, lắp ghép... và ký “chứng kiến” vào phần cuối bản di chúc Hồ viết năm 1965 mà Duẩn chọn...
Duẩn chỉ chứng kiến “sáng tác di chúc Hồ”, của chính mình, và ký nó trước ngày 9/9/1969 nhưng sau ngày 3/9/1969, tức sau khi Hồ chết, thì là Duẩn “chứng kiến” di chúc của Hồ sao?! Sic!


Điều gian trá thứ hai: Sự dối trá về thời gian Hồ chết - Và tại sao?

Hồ chết lúc 10 giờ 47 phút ngày 02/9/1969 nhưng CSVN đã đợi đến 3/9/1969 mới công bố (sau Hội nghị bất thương BCH TƯ ngày 03/9/69), và công bố rằng Hồ chết lúc 10 giờ 47 phút ngày 03/9/1969. Lý do của sự dối trá này: vì ngày 2/9 là ngày Quốc khánh VN.
Thế nhưng, 20 năm sau, ngày 19/8/1989, CSVN lại công bố ngày chết thật của Hồ? Tại sao vậy? Vì còn nhiều sự dối trá khác của CSVN về di chúc của Hồ mà họ không thể gian dối mãi. Bởi vì dấu diếm một sự gian dối của những kẻ khác vào năm 1969 (Lê Duẩn và Ban CHTW Khóa III) bằng sự gian dối khác của kẻ hậu sinh năm 1989 (Ban CH TƯ Khóa VI với Nguyễn Văn Linh), là việc khó. Nhất là, khi những kẻ hậu sinh của CSVN với BCH TW Khóa VI 1989 với Linh là TBT mới, đang muốn đưa Duẩn lên giàn thiêu tế thần cúng Trung Cộng ở Thành Đô 1990...
Kết luận ở đây là, CSVN không bao giờ quan tâm hay áy náy chuyện chúng có gian dối với dân hay thay đổi sự kiện lịch sử khách quan, mà chúng chỉ quan tâm việc sử dụng sự kiện cho lợi ích cầm quyền của chúng...
 
Điều gian trá thứ ba: Sự lựa chọn bản “di chúc cuối cùng” của Hồ
Việc CSVN (cụ thể là Duẩn, sau gần 1 tuần ngâm cứu) đã chọn bản di chúc năm 1965 của Hồ được Duẩn tủy tiện sửa đổi và thêm bớt bằng vài phần từ các bản di chúc của Hồ năm 1968 và 1969, và công bố đó là “di chúc cuối cùng” của Hồ, thể hiện họ bất chấp nguyên tắc cơ bản bất di bất dịch trong các văn bản di chúc là ước nguyện cuối cùng của “thân chủ” phải là ước nguyện được di chúc lại. Trong trường hợp của Hồ, đó là toàn bộ nội dung bản di chúc năm 1969 phải là ưu tiên số 1 để công bố, rồi đến di chúc năm 1968, đến các sửa đổi bổ sung năm 1967, rồi mới đến di chúc năm 1965 - những phần không được nói lại hay nói đến sau đó...
Tại sao họ làm thế? Chả lẽ họ không biết gì về nguyên tắc “ước nguyện cuối cùng” của người viết di chúc? Tất nhiên họ biết, nhưng là kẻ thừa kế Hồ, họ muốn có một bản di chúc thuận lợi nhất cho họ từ Hồ, tiếp tục giúp họ lừa bịp và dẫn dắt nửa dân tộc Việt bị lừa bịp vào cuộc nội chiến đẫm máu nhất lịch sử loài người thế kỷ 20, nên họ (mà cụ thể là Duẩn và Ban CH TW Khóa III) đã nhất trí bỏ qua “ước nguyện cuối cùng” của Hồ.


Điều gian trá thứ tư: Sự sự sửa đổi thô bạo, tùy tiện, coi thường tác giả vào nội dung di chúc


Luật thừa kế của bất cứ quốc gia nào cũng đều không công nhận một di chúc bị can thiệp trực tiếp hay gián tiếp vào nội dung, càng không bao giờ chấp nhận một di chúc bị sửa đổi thô bạo và tùy tiện một cách rất khinh thường tác giả như di chúc của Hồ bị CSVN thay đổi.
Cái gọi là “di chúc của Hồ” là một văn bản được CSVN xáo nấu, thay đổi, thêm bớt tùy tiện từ ba bản di chúc của Hồ sau khi Hồ chết, vì mục đích của CSVN dùng danh hão của Hồ và cơ hội dùng di chúc của Hồ... để tiếp tục lừa bịp dân đen đưa vào lửa đạn chiến tranh.
Tất nhiên, tôi hay bất kỳ ai đều có thể dành nguyên một hay vài bài viết cho các chi tiết lừa bịp thô thiển về nội dung cắt xén, sửa đổi, chắp ghép “tàn bạo” di chúc Hồ bởi Duẩn và Ban CH TƯ CSVN năm đó, để thấy chúng đã chà đạp thô thiển lên niềm tin ngu muội của dân Việt vào Hồ và lên chính “lãnh tụ” Hồ của chúng thế nào, nhưng để làm gì?


Điều gian trá thứ năm: Hoàn toàn không thực hiện theo mong muốn của Hồ trong di chúc...


Có rất nhiều điều, hầu như tất cả mọi điều, trong nội dung di chúc của Hồ đã không được CSVN tôn trọng và thực hiện từ 1969 đến nay, như từ điều đầu tiên Hồ nói về đảng phải đoàn kết đến điều cuối cùng Hồ nói về việc riêng muốn được hỏa táng... tất cả đều không được tôn trọng và thực hiện.
Hay như dân gian thường đùa, di chúc Hồ để lại là câu 9 chữ “Không có gì quí hơn độc lập tự do” thì sau 45 năm CSVN đã thực hiện được một phần ba, tức là “không có gì”...
Riêng về điều cuối cùng, tưởng chừng như nhỏ nhoi và linh thiêng của một con người với mong muốn cuối cùng cho riêng mình của Hồ là được hỏa táng, với tinh thần nghĩa tử là nghĩa tận của người Việt, thì việc thực thi tưởng chừng như rất dễ dàng, hợp lý hợp tình hợp lẽ, hợp điều kiện và văn hóa Việt, hợp cả lòng người nếu biết đó là mong muốn của Hồ, thì CSVN lại cố tình làm ngược lại bất chấp mọi khó khăn về vật chất nghèo nàn, kỹ thuật lạc hậu, điều kiện chiến tranh khó khăn của VN, để... ướp xác Hồ, từ đó.
Lý do: “để đồng bào miền Nam được chiêm ngưỡng Bác”! Không biết 45 năm qua đã có bao nhiêu “đồng bào miền Nam” ra “chiêm ngưỡng” xác khô dị dạng của Hồ? Nhưng chi phí mà CSVN đã bỏ ra cho cả một Bộ tư lệnh Lăng Hồ do một viên tướng phụ trách phụ trách, và cả một “binh chủng” mới được ra đời từ 1969 là binh chủng “Bộ đội Lăng” để phục vụ xác Hồ (dân gọi là bộ đội canh “ma” hay bộ đội “ma”...), cùng chi phí xây dựng lăng, bảo dưỡng lăng, tu bổ, trang điểm... xác Hồ suốt 45 năm qua phải rất là khủng khiếp... Chắc chắn, đó sẽ là chi phí nuôi một con ma đắt nhất - ma Hồ, trong lịch sử không chỉ dân Việt mà cả lịch sử loài người?!
Bỗng nhiên có một niềm an ủi xót xa: nhờ có những chi phí khổng lồ đó suốt gần nửa thế kỷ qua mà dân Việt ta vẫn có cái xác khô đó của Hồ để làm kiểm nghiệm ADN và xác nhận là Hồ không phải là người Việt - phá nát niềm tin mong manh của người dân hay cộng sản Việt cuối cùng còn tin Hồ là người Việt?!
Hay đó là chủ ý của Lê Duẩn và một số trong Ban CHTW đảng CSVN Khóa III? Chỉ biết, gần đây, báo đảng lại rộ lên mong muốn “thực hiện di chúc” Hồ, tức mang xác khô Hồ đi hỏa táng, vẫn là vì lý do “lý trấu” là “đáp ứng lòng mong mỏi của nhân dân ba miền Bắc Trung Nam” - mỗi nơi sẽ được một nắm... tro Hồ mà thờ cúng...
Có vẻ như, năm 1965-1969 Hồ nhận chỉ thị
 (từ Trung cộng, tất nhiên) là phải chết phi tang (tiêu xác), nên đã yêu cầu kiên quyết được hỏa táng, mà CSVN kiên quyết không chịu vì “quá yêu” Hồ. Nay, 45 năm sau, lại vẫn theo lệnh Tàu, CSVN phải tiếp tục hoàn tất việc phi tang (tiêu xác) Hồ - tức là “vì vẫn quá yêu Hồ” thì hãy thực hiện di chúc Hồ là hỏa xác...?
Chúng ta hãy chờ xem, cuối cùng thì CSVN sẽ làm gì với cái xác Hồ, vì thực chất đó chính là cái xác khô của chính cái đảng CSVN đó?!
Nếu còn “nó” - ma Hồ, dân ta nước ta còn đau khổ, còn đói nghèo, còn hèn nhục. Nếu nó được CSVN biến thành ba cái lăng tro khủng ở ba miền đất nước thì sự nhục nhã, khổ đau, hèn kém của dân Việt nước Việt sẽ còn tăng gấp ba, gấp mười, gấp vạn!
Nếu “nó” bị dân ta lôi ra trả về quê Tàu nhà nó thì dân ta sẽ/đã thoát nạn CS và ma Hồ rồi, đất nước ta sẽ sang trang mới - không bị ma Hồ và quỉ cộng ám hại nữa mà cùng đứng lên đánh đuổi chúng đi, để không còn bóng dáng CS ma quỉ nào trên đất nước Việt Nam!
danlambaovn.blogspot.com

EM BỤI * BÁC CÁO

Tâm sự của một... "nguyên" cháu ngoan bác Hồ nhân ngày 2.9 



- Trước hết, Em Bụi gửi lời cảm ơn tất cả cô bác, anh chị em còm sĩ đã dành cho Bụi một tình cảm, một sự ưu ái đặc biệt trong bài "Tôi là một Thành viên Dân Làm Báo". Bởi trước đó, sau khi viết xong bài, Bụi đã đắn đo mất gần một ngày chỉ để đưa ra quyết định "gửi bài" hay "không gửi bài" tới BBT. Bụi sợ khi đọc bài, mọi người sẽ cho là sến, là ngốc xít, hơn nữa Bụi lại mới ngoài 20, đang sống giữa mảnh đất Hà Thành, kinh nghiệm không có nhiều, mọi suy nghĩ, hiểu biết còn nông cạn, để viết một bài và phân tích sâu sắc như những tác giả trên Dân Làm Báo thì... thực sự quá khó đối với Bụi. Nhưng đọc những comment của mọi người, Bụi có một cảm giác ấm áp trong lòng và được khích lệ rằng "cứ viết tiếp đi, hãy viết những gì mình nghĩ, mình cho là đúng, đừng xuyên tạc láo khoét như các trang báo của đảng và nhà nước... là được". Hay như lời khích lệ của một người anh sau khi đọc bài của Bụi "you see, just write it down!!!"....
Bài viết này ra đời sau cuộc nói chuyện trao đổi về "cụ Hồ" với một người em mới tốt nghiệp trường Luật, Bụi hay gọi "hắn" là "Luật sư thối" - một người luôn ủng hộ mọi quyết định của Bụi, tuy nhiên nhiều lần khuyên Bụi đừng tham gia các hoạt động này nữa, bởi em sợ sẽ mất Bụi, sợ Bụi phải "ngồi tù"...


Bụi: Em, nếu bây giờ chị nói với em về con người thực của cụ Hồ, nói không tốt về cụ... em có giận, ghét hay nghỉ chơi với chị không?
Luật sư thối: e không ghét chị, mỗi người đều có một tư tưởng riêng.
Bụi: Nhưng em nghĩ thế nào? điều đó đúng hay sai?
Luật sư thối: Đối với em thì em tin, em tin Bác.
Bụi: Ừm, có khi nào em tìm hiểu và đọc một tài liệu ngoài luồng không?
Luật sư thối: em có, sau những gì chị chia sẻ, em có tìm và đọc hết, nhiều khi em nghĩ...
Bụi: Em nghĩ gì? Chị chưa bao giờ chia sẻ với em quan điểm của chị về "bác".
Luật sư thối: Nếu thật sự có một bên thứ 3... Thôi em không nói chuyện đó với chị, em sẽ không bao giờ nói chuyện đó, và không bao giờ có chuyện đó.
Bụi: Why not? Chị muốn nghe tâm sự của một luật sư.
Luật sư thối: Em biết chị có tư tưởng của riêng mình, đó là quyền tự do dân chủ của mỗi người, em yêu chị vì chị là chị của em. Ngoài ra những thứ khác không quan trọng.
Bụi: Thế bây giờ chị thử viết một cái gì đó, đại loại về "cụ"... được không hén?
Luật sư thối: Chị viết đi... em sẽ đọc.
...
*
Và Bụi đã viết sau đó. Viết về hành trình "đến và đi" của mình đối với một người mà từ khi Bụi sinh ra và trưởng thành đã bị gắn sâu vào trong tâm hồn ngờ nghệch của mình một mỹ từ: "cha già dân tộc".
Thời trẻ trâu và hình tượng cụ Hồ
Cái thời mặc quần luôn có 2 cái "ti vi" (mảnh vá) ở mông, Bụi giống như bao đứa trẻ khác trong làng, lúc nào cũng phấn đấu có được thật nhiều điểm 10 để "dâng bác", ráng học thật giỏi thật ngoan để mang trên mình danh hiệu cháu ngoan "Bác Hồ". Nhưng cuối kỳ có một điều lạ, cái thèng cùng bàn chuyên gia chôm cục tẩy và bắt nạt Bụi cũng như các nữ trong lớp... cũng có danh hiệu "cháu ngoan Bác Hồ". Thiệt là bất công. Nhưng không sao, chắc ai đi học cũng có danh hiệu 'cháu ngoan Bác Hồ'.
Hồi đó, Bụi với đám bạn đâu biết bác Hồ là ai, chỉ biết ảnh, tượng bác được dán khắp nơi, tới trường có, về nhà cũng có (nhà Bụi thì đặc biệt hơn, vì là người Công Giáo nên chỉ thờ phượng một Đấng duy nhất là Thiên Chúa)... rùi đứa nào cũng phải thuộc làu làu 5 điều bác Hồ dạy; người lớn, cô giáo thì chỉ "bác là chủ tịch Hồ Chí Minh là vị cha già kính yêu của dân tộc Việt Nam, các con phải yêu kính bác..." Nhiều hôm mấy đứa chơi trò gia đình, lấy đất nặn nặn bóp bóp, cuối cùng cũng ra 1 hình 'qoái qoái' và gọi là tượng "bác Hồ", chúng nó kêu đặt "trong nhà" cho đầy đủ tiện nghi.
Lớn lên một chút, Bụi luôn phấn đấu trở thành đoàn viên thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh gương mẫu, rồi bất chợt cũng nhận ra rằng "Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua tim" (Từ ấy - Tố Hữu)... Trời ơi, lúc ấy đoàn, đảng, lý tưởng của bác đẹp vô cùng tận, biết ai đã được kết nạp vô đảng là mắt sáng long lanh đầy lòng ngưỡng mộ...
Rồi những ngày cấp 3 đi trọ xa nhà, đêm nào cũng nằm nghe radio, tự nhiên có kênh nào đó nói về công hàm 1958 (lúc ấy không biết nó là cái gì), điều làm Bụi chú ý là họ dùng cách xưng hô rất lạ, nào là ông Hồ, ông Đồng, ông Giáp... Ủa, ông Hồ... ông Hồ là ai ta? Phải chăng là bác Hồ? ừ đúng rùi, vì họ có nhắc tới Hồ Chí Minh, nhưng tại sao họ lại gọi là ông Hồ? Tại sao họ gọi Hồ Chí Minh mà không phải chủ tịch Hồ Chí Minh? hay đó là cách gọi 'thân mật'?...
Ngày hôm sau, trong giờ lịch sử, lóc cóc lên hỏi thầy, "ủa thầy, sao người ta không gọi bác Hồ, hay chủ tịch Hồ Chí Minh mà chỉ gọi ông Hồ, hay Hồ Chí Minh thầy?". "Em nghe ở đâu vậy? Đó là những tư tưởng phản động, không được nghe những tư tưởng đó nữa". Phản động?! tự nhiên Bụi thấy rùng mình, và hơi sợ (ngày đó, trong suy nghĩ non nớt, Bụi tin phản động là những con người thật sự ghê sợ, và là những thành phần khủng bố cần phải tránh xa). Bụi stop, không bao giờ nghe lại nữa. BBC, VOA, RFA... đang sống Bụi cho chúng chuyển sang từ trần. Hình ảnh bác vẫn đẹp trong em. Bác đang từ trần nhưng vẫn sống mãi trong em!
Lên đại học, những chương trình thiện nguyện của CLB luôn chất chứa hình ảnh bác ở trong đó, viết thư ngỏ xin tài trợ cũng dẫn 2 câu "yêu thích":
"Trẻ em như búp trên cành,
Biết ăn, biết ngủ, biết học hành là ngoan"...
Nhiều em từ miền núi xuống, Bụi liền dẫn tới thăm lăng Bác; tết Trung thu, tết Thiếu nhi là lên ngay kế hoạch dẫn những em khuyết tật, em có hoàn cảnh khó khăn trong nội thành Hà Nội tới thăm lăng bác Hồ...
Như vậy đó, hình ảnh Hồ Chí Minh luôn sống cùng chúng cháu mọi lúc mọi nơi mọi hành động... Những bài hát "Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng...", "Ai yêu bác Hồ Chí Minh...", "Bác Hồ người cho em tất cả"... là chúng em thuộc làu làu, thuộc tới tới mức hay ví von, dù có bị đập đầu vào tường vẫn có thể ngóc đầu dậy hát hết bài mới chết được. Hay cứ đến rằm tháng 8, là nghĩ ngay tới câu thơ...
'Trung thu Trăng sáng như gương
Bác Hồ ngắm cảnh nhớ thương nhi đồng".
Yêu nước là yêu đảng hở bác?
Hồi mới tham gia vào bước đi trên con đường phản động, Bụi cứ phơi phới như gái nhà quê mới lên tỉnh, thấy được những điều lạ lẫm là mang ngay về làm quà cho những người 365 ngày chỉ biết tiếp cận thông tin từ màn hình tivi hay trên radio. Đi đâu cũng kể về những hoạt động của mình, kể về người bạn, người anh mới quen, kể về cảm xúc khi xuống đường biểu tình hay kể về những vụ án oan, những phiên tòa "bỏ túi" mà Bụi trực tiếp tham gia...
Có nhiều người lắc đầu nói "việc đó đã có đảng và nhà nước lo", "con bé này được bố mẹ cho ăn học 4 năm trời rồi về làm phản động, thật không tin nổi". Bố con bạn thân nhất thì góp ý: "cháu làm gì thì làm chú không ngăn cản, nhưng tuyệt đối không được nói xấu bác Hồ - vị lãnh tụ vô cùng kính yêu của dân tộc". Và không riêng gì chú ấy, rất rất nhiều người đều phán "có thể nói xấu các vị lãnh đạo, nói xấu đảng và nhà nước nhưng tuyệt đối không được nói xấu bác Hồ". (Từ lúc sinh ra, hầu như tất cả trẻ con trong làng ngoài việc được tuyên truyền bởi trường lớp, báo đài thì bố mẹ cũng là người trực tiếp truyền đạt cho văn hóa "yêu bác hồ".)
Lúc đó thì Bụi chưa hề biết sự thật về ông, nên cứ dạ dạ vâng vâng và nhe răng cười, nhưng đến một hôm vô tình xem được một video phơi bày sự thật của Hồ Chí Minh (trái ngược với những gì mình được nghe được kể), Bụi đã bị... sốc nặng. Phản ứng ban đầu của Bụi (có lẽ giống như bao nhiêu người khác từng yêu quý bác) là nổi giận, tức tối, ngột ngạt, cảm giác như chính bản thân mình bị xúc phạm vậy... Nhưng càng đọc, đọc thêm, đọc thêm nữa, và từ những dẫn chứng, hình ảnh, tài liệu (bằng tiếng Anh, tiếng Việt) cụ thể đã chinh phục được Bụi. Và Bụi tin, tin một cách có khoa học, cơ sở, lý luận, dựa vào bằng chứng chứ không mù quáng, tin Hồ Chí Minh là kẻ buôn dân bán nước, tất cả những gì ghi trong sách vở về ông tại Việt Nam là một sự bịa đặt, giả dối, nó chỉ nhằm mục đích xây dựng ông như một vị thánh đã chết nhưng sống mãi trong lòng dân tộc.
Yêu nước không thể yêu "bác". Yêu "bác" đồng nghĩa với yêu những tội ác "bác" đã làm. Và điều mà Bụi làm được lúc đó là share những video, những bài mình đọc được lên FB, tuy nhiên chỉ nhận lại được một cái nhìn "hình viên đạn", mọi người nhảy vào chửi bới, dọa nạt như thể Bụi là tác giả của của những bài viết kia vậy. Thấy một chút gì đó tủi thân và thương cảm, thương cảm cho những người chỉ mù quáng tin vào một sự thật nhưng không phải là sự thật, thương cho những người đọc nó nhưng lại hất hủi và không một lần đặt ra câu hỏi "có phải đây mới là sự thật?".
Quay lại những gì chúng ta được biết trong sách lịch sử (cấp 2, cấp 3), mọi người có thấy điều gì đó kỳ lạ không? Mọi người đã bao giờ đặt ra câu hỏi trong cuộc CCRĐ (1953-1957), tại sao bác lại "để 200.000 người dân già, trẻ, gái trai phải chết một cách oan uổng đau đớn, nhiều người thân nhân không được phép chôn cất, xác bị để phơi mưa phơi nắng..."
Bác vĩ đại, vậy tại sao lại làm một việc thất đức tới không tưởng. Hổ dữ cũng không ăn thịt con, mà ở đây những 200.000 con của đất Việt. Đặc biệt sau khi kết thúc cuộc CCRĐ ông còn lớn tiếng khẳng định rằng, CCRĐ là "một thắng lợi vô cùng to lớn" "có thắng lợi này là nhờ đảng và chính Phủ ta có chính sách đúng đắn" (Trích trong một lá thư, đề ngày 18/08/1956, gởi đến "đồng bào nông thôn" nhân dịp CCRĐ căn bản đã hoàn thành). Vậy theo mọi người, thắng lợi đó là việc giết chết người dân một cách oan uổng, thắng lợi là việc đưa cả bố mẹ mình ra để đấu tố (Trường Chinh Đặng Xuân Khu), hay thắng lợi trong việc xử bắn một người phụ nữ (Bà Nguyễn Thị Năm ở Đại Từ - Thái Nguyên) đã từng che giấu, nuôi dưỡng các lãnh đạo cấp cao trong quá trình hoạt động bí mật như Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ, Lê Thanh Nghị, Lê Giản...
Bác vĩ đại thế sao?...
Hay trong cuộc cách mạng văn hóa chống Nhân Văn Giai Phẩm (NVGP - nơi quy tụ những người trí thức can đảm nhất ở miền Bắc lúc bấy giờ 1957-1960), hàng ngàn Trí thức, Nhà Văn, Nhà báo có tư tưởng dân chủ bị vào tù, nhiều người bị chết trong ngục tối khi họ chỉ muốn hướng tới một quan điểm nghệ thuật vị nghệ thuật thực sự và mục đích của họ là giúp cho sự tự do suy nghĩ, tự do trong sáng tác của các văn nghệ sĩ... Điều họ làm là sai?
Đó chỉ là 2 tội ác điển hình và ghê tởm nhất do ông Hồ Chí Minh đứng đằng sau chỉ đạo, chưa kể tới những sự thật như, ông là ai? ông đã bán đứng cụ Phan Bội Châu như thế nào? Trong chiến dịch "chống xét lại" (từ năm 1963) ông đã bức hại bao nhiêu đảng viên, đồng chí của ông? ông đã chỉ thị Phạm Văn Đồng ký công hàm 1958 bán nước ra sao? Hay trong chiến dịch tết Mậu Thân (1968) ông đã có trách nhiệm tàn sát bao nhiêu người dân thường tại Thành Phố Huế?... Còn nhiều lắm, nhiều lắm, nhưng chúng ta có bao giờ được biết trọn vẹn sự thật?...
Tất cả những việc ác của ông đã làm băng hoại toàn bộ giá trị văn hóa và đạo đức dân tộc, "tái bản'"một loạt những con người có "tư tưởng đạo đức" giống ông và hệ quả thì kéo dài cho mãi tới ngày hôm nay.
Để tiếp nhận những thông tin này và tin vào điều đó thực sự là rất khó, nhưng tin Bụi đi, hãy một lần đọc và suy ngẫm, hãy một lần đưa lịch sử trong sách ra mổ xẻ, hãy một một lần đi tìm kiếm sự thật... bạn sẽ được rất nhiều...
Hãy nghĩ đến những người như Bụi trước đây
Đến đây thì Bụi là nhớ đến con nhỏ bạn luật sư thối. Nó là một người rất tốt, giàu tình cảm, thương người. Bụi cũng nhớ đến nhiều đứa bạn khác nữa bi chừ vẫn mê bác như bác mê các cháu nhi đồng. Bụi nhớ lại Bụi của mới mấy năm về trước, nhớ lại những cảm xúc giận dữ khi đọc những điều thô tục xúc phạm đến "bác của mình". Nhớ hết để muốn thưa với các bác, các cô, các chú và các anh chị một điều rất thành thật:
Nếu muốn xóa bỏ "thần tượng" thì nên nghĩ đối tượng nhắm đến là những người như Bụi hôm qua, như con nhỏ luật sư thối ngày hôm nay, những người xem "bác" như là "thần tượng". Viết làm sao, trình bày như thế nào, thái độ lọc lựa ra sao để cho những nhỏ bạn của Bụi có thể tò mò đọc tiếp và tìm hiểu xem người ta nói về "thần tượng" của mình ra sao, thay vì khó chịu quay đi. Đối tượng của các cô chú không phải là những người đã biết rõ Hồ Chí Minh là tội đồ dân tộc, để rồi nói, viết cho họ đọc, hay chửi Hồ Chí Minh cho nhau nghe mà thôi. Cách đó sẽ làm cho con luật sư thối nó bám cứng vào ông "Bác" của nó mà thôi.

LÃO HỦ * CHUYỆN QUÊ NHÀ


CHUYỆN QUÊ NHÀ

Phe Nguyễn Phú Trọng đã bắt tay  với Mỹ

Sau khi tổng bí thư ĐCSVN Nguyễn Phú Trọng cử con gà nòi của mình là ủy viên bộ chánh trị ĐCSVN kiêm bí thư Thành ủy Hà nội Phạm Quang Nghị sang Mỹ ""tiếp thị""món hàng đổi mới của Đảng CSVN sau đai hội 12 khi ộng Nghị lên làm Tổng bí thư là ĐCSVN sẽ đổi mới theo kiểu Myanmar Đảng CSVNsẽ biến thành quân đội Myanmar và tổng bí thư Phạm Quang Nghị sẽ thành ông Then Sein,VN sẽ có quốc hội đa nguyên, nhà nước đa nguyên, nền chánh trị đa nguyên, phía Mỹ đã cử thượng nghị sĩ J M Cain và đai tướng Tổng tham mưu trưởng   liên quân Mỹ  Martin Dempsey sang thăm VN gặp Tổng bí thư ĐCSVN.Nguyễn Phú Trọng Sau chuyến thăm VN của các nhân vật Mỹ,thiên hạ đồn Mỹ sẽ bán vũ khí sát thương cho VN đổi lại VN sẽ cho Mỹ lập căn cứ quân sự ở Đà Nẵng   và Cam Ranh như vậy là phe Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã câu đươc con mồi Mỹ, phe thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chắc chắn phải có đòn mới để đối phó với tình thế này
Theo tiên đoán của nhà văn Chu Tấn và luật sư Lê Công Đinh thì Đảng CSVN phải tự chuyển biến về hướng dân chủ và dân tộc nếuĐảng CSVN không tự chuyển biến thìĐảng CSVN sẽ bị lich sử đào thải.Đảng CSVN tự chuyểnbiến thì bước tiến của lich sử VN sẽ nhanh hơn còn không thì chậm lại,sự  níu kéoĐảng CSVN chậm chuyển biến là một tội ác lich sử, dân tộc VN nhất đinh không thể nào tha thứ.
Chuyện ông Lê Hồng Anh sang Tầu

Ông Lê Hồng Anh ủy viên bộ chánh trị thường trực Ban bí thư Đảng CSVN  vừa đươc Tổng bí thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng cử làm đăc phái viên sang Tầu""nói chuyện "" với Đảng CSTQ.Như mọi ngươi đã biết ông Anh vốn là    cánh tay phải của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng,ông Anh sang Tầu nói chuyện với Đảng CSTQ tuy là đăc phái viên của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, nhưng cũng là ngươi thân cận của Thủ Tướng Dũng mà lập trường của Thủ Tương Dũng là quyết liệt chống Tầu nên ông Anh dù gặp Tổng bí thư Đảng CSTQ nhưng chắc chắn cũng chẳng  làm cho tình hình bang giao VNTQ khả quan gì vì lập trường của thủ tướng Dũng là quyết đòi Trung Quốc phải trả VN quần đảo Hoàng Sa 
Theo tin của trang mạng Cầu Nhật Tân thì sau chuyến đi thăm Trung Quốc của ông Lê Hồng Anh có thể có một thỏa hiệp Thành Đô 2 Thành Đô 1 VN thành khu tự trị của Trung Quôc từ 2020 Thành Đồ2 chưa biết VN sẽ thê thảm thế    n ào.
 
Gíao sư Tương Lai bắt giò chủ tịch nướcTrươngTấn Sang
Chủ tịch nước Trương Tấn Sang có viết một bài báo trên tạp chí Cộng Sản về chuyện kỷ niệm 45 năm công bố di chúc Hồ chí Minh trong đó  có  một đoan trích một câu trong hịch tướng sĩ của Hưng Đao Đai Vương Trần Quôc Tuấn   đó là câu ""rút củi  đáy nồi"" để nói về thủ đoan   chánh trị ""đu giây"".Theo giáo sư Tương Lai chủ tịch nước Trương Tân Sang đã dẫn sai ý của Hưng Đạo Đai Vương Trần Quốc Tuần vì rút củi đáy nồi và thủ đoan chánh trị đu giây hoàn toàn khác nhau
Ông Nguyễn Trung chơi trò lạ
Ông Nguyễn Trung người từng chấp bút viết thư cho cố thủ tướng Võ Văn Kiệt gửi những lá thư nổi tiếng cho Bộ Chánh trị Đảng CSVN và cũng từng là đai sứ VN tại Thái Lan vừa viết một loạt bài về đai hội lần thư 12 của ĐCSVN,ông đề nghị thay vì Đảng   thành lập ban trù bị đai hội Đảng nên thành lập ban ad học chỉ với ba thành viên là phó thủ tướng Vũ Đức Đam phó thủ tướng Phạm Bình Minh  và bộ trưởng kế hoạch đấu tư.Bùi Quang Vinh Banadhọc với nhiệm vụ soạn thảo các văn kiện đai hội Đảng 12 như
1-                        Dự án cải cách thể chế chánh trị
2-                        Dự án hoàn thiện thể chế kinh tế thị trường
3-                        Dự án cải tổ ĐCSVNthành chính đảng dân tộc và dân chủ


Những đề nghị của ông Nguyễn Trung   khá hay nhưng chắc chắn chẳng đời nào Bộ     Chánh TrịĐCSVN chịu chấp nhận và đai hội 12 ĐCSVN' sẽ lại""vũ như cẫn""thôi Lúc này thiên hạ nghĩ có thể một nhân vật trong bộ Chánh TriĐCSVN sẽ làm một cái gì đó,để ""tự chuyển hóa""ĐCSVN,lúc đó có`` thể những đề nghị của ông Nguyễn Trung sẽ đươc áp dụng.
Võ thị Thắng đã về cõi vĩnh hăng
Võ thi Thắng  người tù cộng sảnVN ra tòa án quân sự VNCH dám cười ngạo nghễ tuyên bố một câu xanh rờn"" các ông không còn thời gian để bỏ tù tôi"",ra tù Võ Thị Thắng thành ủy viên trung ương Đảng CSVN tới hai  khóa và làm tới Tổng cục trưởng Tổng Cục du lich VN và từng bị một ông phó chủ nhiệm văn phòng chánh phủ thời thủ tướng Phan Văn Khải  bắt cóc tra tấn bắt phải nhận là nhân viên tình   báo CIA nhưng bà nhất đinh không nhận rồi bà đươccông an được giải thoát ông này phải ra tòa lãnh án tù. Chuyện tưởng đến đó là hết nào ngờ bà Thắngvừa qua đời lúc 8giờ 15 phút sáng 22      tháng 8 năm 2014 vì bệnh ung thư não, nhà văn Đào Hiếu  sau đóđã tiết lộ trên mạng internet rằng  năm 1996 bà từng bị một tổ chức bí mật tố cáo trước Bộ chính trị ĐCSVN Võ Thị Thắng là nhân viên của tổ chức tình báo CIA đang hoạt động tại VN mà không một nhân vật Bộ Chánh trị Đảng CSVN nào tin nhưng cũng chẳng ai bào chữa cho bàNăm 1999 tổ chức bí mật này đã cho""sát thủ"" sang Mỹ chờ ám sát  bà Thắng khi bà đươc mời công du Mỹ nhưng may là bà bỏ chuyến đi Mỹ mà công du Trung Quôc nào ngờ khi bà về VN tổ chức này lại cho người mai phục đón xe bà để bắt cóc bà nhưng không ngờ khi ấy bà bị lạc va li hành lý chưa ra xe đươc ,xe đi đón chờ mãi không liên lạc được với bà đành về không, mấy giờ sau bà tìm được va li đi tắc xi để  về nhà .Bà Thắng phải mãi tới khi nghỉ hưu mới hết bị tổ chức bí mật nọ đánh phá.Điều đáng    chú ý là bà Thắng luôn đươc một nhân vật dấu tên gọi điện cho biết trước những gì tổ chức bí mật kia sắp""chơi""      bà.Theo chỗ Lão Hủ biết thìcái  tổ chức  bí mật'"" chơi"" bà Thắng chính làTổng cục 2 bộ Quốc phòng do tướng Nguyễn Chí Vịnh chỉ huy và người phá vụ án bắt cóc bà Thắng là nguyên thượng tướng công an Nguyễn Khánh Toàn
Điều đáng chú ý nhà văn Đào Hiếu là em rể luât sư Trần Quốc Thuận  mà luật sư Thuận nguyên phó chủ nhiệm văn phòng quốc hội đã nghỉ hưu chính là chồng bàVõ Thị Thắng.
VN la hoảng gì đây
Sau khi  Tòa  án tối cao bang Victotia[Úc] ban  hành lệnh kiểm duyệt liên quan tới vụ án  in tiền polymer có nêu tên một số quan chưc cao cấp nước ngoài trong đó có VN. Việc làm này xúc phạm danh dự cá nhân lãnh đao VN cũng như hình ảnh đất nước VN Bộ ngoại giao VN mời đai sứ Úc ở VN tới yêu cầu Úc giải thích nghiêm chỉnh lệnh kiểm duyệt này và công khai khách quan về vụ án để mọi  người hiểu sự thật

Đươc biết các nhân vật VN đươc nêu tên trong bài kiểm duyệt là nguyên tổng bí thư Đảng CSVN Nông Đưc Mạnh,nguyên thống đốc Ngân Hàng Nhà Nước VN Lê Đưc Thúy và đương kim thủ tương VN Nguyễn Tấn Dũng
Tòa đai sứ Úc đã trả lờibộ ngoại giao VN một     cách khá nghiêm chỉnh rằng tòa tối cao bang Victoria[Úc] ban hành lệnh kiểm duyệt liên quan tới vụ án in tiền polymer có nêu     tên một số quan chức nước ngoài trong đó có VN vì cuộc điều tra của tòa chưa có kết quả cuối          cùng ,tòa muốn bảo vệ những người liên quan    nên kiểm duyệt chứ không có ý gì khác. VN làm om sòm vụ này chắc chắn nội bộ đang    có vấn đề đâu đá ở cấp cao.
Làm gì có mà tìm
Đài phát thanh Áchâu tự do [RFA]ngày 24        tháng 8  vừa rồi dẫn theo Thời báo Kinh tế Saigon thì ông Bùi Quang Vinh bộ trưởng Bộ Kế Hoạch Đầu Tư mới tuyên bố một câu  được coi  làcâu nói vàng trời''Chúng ta cứ nghiên cứu mãi mô hình Kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa mà có tìm ra đâu,vì sự thật      làm  gì có thứ đó mà tìm""
Nhà báo Phạm chí Dũng bị TTXVA ""tố''
TTXVA một thông tấn xã vỉa hè trên mạng internet vừa tố  nhà báo con nhà cộng sản nòi Phạm Chi Dũng người từng là nhân viên ban An ninh Nội chính Thành ủy Đảng CSVN TPHCM và thư ký riêng cho ông TrươngTấn Sang khi ông Sang là thường trưc ban bí thư là ""công an nằm vùng""trong lưc lương dân chủ ở VN. Sự tố cáo của TTXVAlàm Lão Hủ liên hệ ngay tới chuyện ông Uyên Thao giám đốc nhà xuất bản Tiếng Quê Hương ở Mỹ vừa xuất bản một cuốn sách của Phạm Chi Dũng ở Mỹ. Tại nước Mỹ in sách tiếng Việt phải có tài trợ, ông Uyên Thao nổi tiếng là ngươi in sách ở Mỹ nhận tài trợ từ nguồn an ninh văn hóa VN.
Nhà văn Toàn phong Nguyễn xuân Vinh và cuốn sách ảnh hưỏng cả đời.
Theo tiết lộ của nhà văn Toàn Phong Nguyễn xuân Vinh thì hai cuốn sách ảnh hương tới cả đời ông đó là cuốn Tâm hồn Cao Thương bản dich một cuốn sách của tác gia ngươi Ý tên Ed mondo Amicis của nhà giáo Hà Mai Anh và cuốn truyện ngắn Hoa Vông Vang của nhà văn Đỗ Tốn. Điều đáng chú ý là Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh từng đoạt giải thương văn chương toàn quốc dươi chế độ  đệ nhất Cộng Hòa.
Đèn cù
Đèn cù là tự truyện  của Trần Đĩnh [tác giả lại cọi là truyện tôi]đươc báo Người Việt xuất bản ở  Mỹ .Theo nhà báoNgô Nhân Dụng cây bút trụ cột của báo Người Việt thì Trần Đĩnhlà một cây bút  do Trường Chinh đào tạo ra từng là cây bút chủ chốt của báo Sự Thật[tiền thân của báo Nhân Dân]Điều ly kỳ là Đèn Cù đề cập toàn chuyện thâm cung bí sử của các lãnh tụ ĐCSVN nhất là nhân vật Hồ Chí Minh .Theo Trần Đĩnh Hồ Chí Minh là một ông Tầu già rất đa dâm ngày nào cũng phải có gái cho ông già  này.Hồ Chí Minh nói giỏi tiếng Hẹ [Khách gia]và  sống sinh hoạt ăn uống theo kiểu ngươi Hẹ[đúng như Hồ Tuấn Hùng viết trong cuốn Hồ Chí Mnh sinh bình khảo Hồ chí Minh là một điệp viên của Cục Tình Báo Hoa Nam và là một ngươi Trung Quôc thuộc dân tộc Hẹ].
Đám giỗ Hồ chí Minh
Sau 45 qua đời mãi tới năm nay Đảng CSVN mới tổ chức cúng giỗ Hồ Chí Minh tại hai nơi là Phủ chủ tịch[dinh toàn quyền cũ ở Hà nội]và Cao Bằng.Tai Hà nội người ta thấy Trương Tấn Sang chủ tịch nước,Nguyễn Tấn Dũng,Thủ tướng chánh phủ ,Nguyễn Sinh Hùng chủ tịch Quốc Hộivà Trần đai Quang tới thắp nhang cúng giỗ, tại Cao Bằng người ta thấy Lê Thanh Hải bí thư thành ủy TPHCM tơi thắp nhang khấn vái tuyệt nhiên không thấy bóng ngài Tổng bí thư ĐCSVNNguyễn Phú Trọng đi cúng giỗ Hồ chí Minh.
Hồ chí Minh giết Trần Đăng Ninh
Theo nhà báo Phan Châu Thành  viết trên báo điện tử Dân Làm Báo thì năm 1955 Trần Đăng Ninh là nhân vật đứng hàng thứ hai trong Quân ủy trung ươngViệt Cộng người thứ nhất là Võ Nguyên    Gíáp ,người thư hai là Trần Đăng Ninh,người thư ba là Nguyễn Chí Thanh nhưng vì Trần Đăng Ninh biết Hồ Chí Minh là người Tầu nhân viên cục tình báo Hoa Nam nên Hồ chí Minh đã quyết đinh giết Trần Đăng Ninh băng độc dược thế là Trần Đăng Ninh chết và được truy điệu rồi đươc đặt tên đường ở Hà nội.

Đoàn luật sư Hà nội tổ chức hội thảo về thông tư 28 bị ngăn cản
Sau khi liên đoàn luật sư VN có văn thư phản đối thông tư số 28 ngày 7 tháng 7 năm 2014 của bộ công an""Qui định về công tác điều tra hìnbh sự trong Công An Nhân Dân"" nâng cao vai trò của điều tra viên ,hạ thấp vai trò của luật sư,đoàn luật sư Hà nội liền tổ chưc hội thảo về thông tư 28 tại hội trương Viện Hàn Lâm Khoa Học Xã Hội vào ngày 16 tháng 8.Đoàn luật sư Hà nội đang tiến hành tổ chưc hội thảo thì bất ngờ chiều 15 tháng 8 nhận đươc điện thoại của chánh văn phòng Viện Hàn Lâm Khoa Học Xã Hội cho biết Viện phải chấp nhận đề nghị của công an không cho thuê hội trường để tổ chức hội thảo về thông tư 28 được.Viện sẽ bồi thường thiệt hại cho Đoàn luật sư Hà nội mong Đoàn luật sư Hà nội thông cảm.
Đài truyền hình ANTV tuyên dương Đảng Đai Việt Duy Dân
Đài truyền hình ANTV cơ quan ngôn luận của bộ Công An VN trong buổi phát hình chiều 18 tháng 8 năm 2014 đã nói về cuộc khởi nghĩa     ngày 18 tháng 8  năm 1960do các chiến sĩ Đảng Đai Việt Duy Dân phát động ở hai tỉnh Nam Định và Thái Bình mà công An Việt Cộng đã   đàn áp khiến cả trăm người hi sinh  cả ngàn người bị bắt.
Trương Vĩnh Trọng ung thư gan
Ông Trương Vĩnh Trọng là một trong những ủy viên bộ chánhtri thuộc loại trong sáng dám nghĩ dám làm dám chống tham nhũng nhưng tới đai hội 11 bị yêu cầu rút lui .Trước khi Trương Vĩnh Trọng nghỉ bộ chánh trị thì tướng Tư Bốn[trung tướng Nguyễn Việt Thành ngươi cầm đấu phá   án Năm Cam cũng bị cho về hưu.Mới đây tường Tư Bốn cho báo chí biết có khả năng ông sẽ bị ra tòa về vụ đánh án NămCam tại Bình Dương và ông mới thăm  nguyên ủy viên bộ chánh trị Trương Vĩnh Trọng được biết ông Trọng có năm khối
 u trong gan đang điều trị bệnh ung thư gan ở giai đoan cuối.

Trưởng ban nội chính trung ương nhiễm xạ
Theo tin trên Internet và được con trai ông Nguyễn Bá Thanh xác nhận thì ông Nguyễn Bá Thanh trưởng ban nội chính trung ương Đảng CSVN kiêm phó trưỏng ban chống tham nhũng cũng của Đảng CSVN đã sang Mỹ chữa bệnh hiểm nghèo từ trung tuần tháng tám.Theo tin của mạng Cầu Nhật Tân thì ông Thanh bị nhiễm xạ nặng phải sang Mỹ vào bệnh viện Johns Hopskins Medecine ghép tủy vì bị nhiễm xạ từ khi ra Hà nội làm trưởng ban nội chính  chỉ huy đánh án 0272,một vụ án làm 50 sĩ quan công an nhiễm xạ trong đó có ông Nguyễn bá Thanh,nhiều sĩ quan công an cao cấp tham gia vụ đánh án 0272 đã tử vong vì nhiễm xạ.
Thơ của Phan thị Vàng Anh
Nhà văn Nhật Tuấn vừa đưa lên mạng hai câu thơ của Phan Thị Vàng Anh mà ông cholàđáng ghi vào bia đá ,hai câu đó như sau
Bác Mao nào ở đâu xa

Bác Hồ ta đó chính là bác Mao
Đáng chú ý Phan thị VàngAnh là con gái cưng của nhà thơ Chế Lan Viên.
Trịnh Bình An đọc truyện ngắn Măc Đỗ
Trang mạng Gió O của Lê Thị Huệ vừa đăng bài của tác giả Trịnh BìnhAn đoc truyện ngắn Măc Đỗ khá thú vị,Lão Hủ xin tóm lược để quí độc gia yêu văn chương tỏ tường
Theo Trịnh Bình An thì Măc Đỗ viết văn hơn nửa thế kỷ nhưng tìm trên mạng chỉ thấy ghi là dich giả và tác giả mấy truyện ngăn nên Trinh  Bình vớ đươc tuyển tập truyện ngăn của Măc Đỗ trên Gió O thì đoc liền và thấy lối viêt của Măc Đỗ từa tựa Somerset Maugham nhưng kết truyện lại giống Guy De Maupassant.
Nói về chuyện Măc Đỗ bị Võ Phiến chê là văn chương làm dáng Trịnh Bình An trich đoan nhàvăn Măc Đỗ trả lơi nhà báo Nguyễn Tà Cúc trong đó Măc Đỗ khẳng đinh hai chữ làm dáng    là của Măc Đỗ dùng chỉ một nhân vật trong truyện dài Siu Cô Nương của ông và Thanh Tâm Tuyền sau khi dìm không cho đăng truyện ngắn của ông trên tạp chi Sáng Tao đã mượn hai chữ này khi viết bài văn chương làm dángVõ Phiến chỉ là ngươi nhai lại chữ Thanh Tâm Tuyền mượn của ông  sau khi dìm không cho đăng truyện ngắn của ông trên tạp chi Sáng tạo viêt bài bôi bác ông với tựa đề văn chương làm dáng
Theo Măc Đỗ cái bút danh Măc Đỗ do thầy ông đặt cho ông ý nói ông là một người họ Đỗ        khiêm nhường[ông tên khai sinh là Đỗ Quang  Bình]
Không biết thầy của họ Đỗ lúc đăt bút danh Măc Đỗ cho người hoc trò Đỗ Quang Bình có biết trước đó nhà

nhà thơ Trần Mai Ninh đã viết nhiều truyện ngắn truyện dài đăng trên tuần báo Bạn Đường của Hướng Đao Sinh VN do huynh trưởng Trần Điền làm chủ nhiệm kiêm chủ   bút không.Điểm đang chú ý là Trần Mai Ninh ở trong bộ biên tập báo Bạn Đương cùng nhà văn Nguyễn Tuân.

Văn chương me Mỹ và văn chương con nhà Tướng
Hiện nay trong thế giới những người VN viết văn bằng tiếng Anh nổi lên mấy nhân vật như  Phùng Lý Lê[Hayslip]  Nguyễn Phan Quế Mai  và Cao Lan,Lữ Thị Anh Thư hai ngươi trên là phụ nữ Việt lấy chồng ngừoi Mỹ mà dân gian gọi là me Mỹ,hai ngươi dưới một là con gái đại tướng QLVNCH Cao Văn Viên,một là con gái trung tướngQLVNCH Lữ Lan.Hai ngươi trên nổi nhất là Hay slip      Phùng Lý Lệ học chưa hết trung học nhưng truyện của bà từng được đao diễn lừng danh Hollywood  Olive Stone đưa lên phim ảnhcòn Nguyễn Phan Quế Mai học cao hơn nhưng viết  kém hơn tuy nhiên lại giỏi nịnh Việt Cộng.Hai con nhà tướng thì Cao Lan đã trở thành nhà văn viết tiếng Anh có sách bán chạy còn Lữ Anh Thư thì vẫn nhì nhằng.
Văn chương Tầu
Hai nhà báo Trầm ngư và Nhị độ trong bài Mùi người tình đăng trênANTG cuối tháng 8 có một đoạn văn chương Tầu khá thú vị Lão Hũ xin     trích đăng lại nguyên văn""Văn học Trung Hoa thời hiện đai có một đoan tả mùi của người tình khá đăc biệt trong tác phẩm nổi tiếng Phế Đô của Gỉa     Bình Ảo.Tả cảnh ái ân của Trang    Chí Diệp[nhân vật chính] với người tình  A    Xán ở chương 18  tác giả viết ""A Xán kéo anh xuống anh ngửi chỉ thấy một mùi thơm lạ lùng.A Xán  nói :người em thơm đấy.Mục Gỉa Nhân đã từng bảo thế,thằng nhóc con em cũng nói như vậy,anh ngửi ở dưới thì biết chỗ ấy mới thơm.Trang Chí Diệp phủ phục xuống quả      nhiên  có một luồng khí thơm bốc lên nóng hổi liền cảm thấy mình như ở trong sương mù""

Văn chương Tầu hiện đai khiếp quá



Ngày Đôc Lập
Luật sư Lê Công Định quả quyết ngày Độc Lập của nước Việt Nam phải là ngày 11 tháng 3 năm 1945,ngày hoàng đế Bảo Đai ra tuyên cáo Việt Nam Độc Lập,chứ không thể là ngày 2 tháng 9 năm 1945 .Theo luật sư Lê Công Đinh ngày 2  tháng 9 chỉ có thể là ngày khai sinh ra nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa của Việt Cộng.Luật sư Đinh quả là người biết nghiên cứu lich sử.
Báo Tuổi Trẻ đăng nhật ký của con trai lớn  cốTổng Thống Trần Văn Hương
Con trai lớn của cố tổng thống VNCH Trần Văn Hương tên Trần Văn Dõi vốn là một Thanh      Niên Tiền Phong năm 1946 lẻn lên tầu Pasteur ra Bắc với mục đích tìm vũ khí cho miền Nam nhưng tới Hà nội thì lại đúng dịp""toàn quốc   kháng chiến""ông Dõi xung vào đội tư vệ thành ở Việt Nam Học Xá rồi vào ""đội quyết tử cho tổ quốc quyết sinh'"".Khi chiến dịch Điện Biên Phủ xẩy ra ông dõi được cử làm lãnh đao binh đoàn tiếp vận cùng với Trần Đăng Ninh.Sau Điện Biên Phủ ông Dõi bị bỏ rơi,ông Dõi chính là ngươi ma chay cho cố tống thống VNCH Trần Văn Hươngvà cả cuộc đời ông Dõi là quả chanh vắt hết nươc bị quăng đi.Ly kỳ là báo Tuổi Trẻ đã trích đăng một phần nhật ký của ông Dõi.

LÃO HỦ

VIỆN DƯỠNG LÃO

Cha Mẹ già và Viện dưỡng lão

Bước vào tuổi thất thập và sức khỏe ngày càng yếu kém, ông Hai bà Ngọc lo sợ sẽ có một ngày hai người phải vào nursing home hay còn gọi là viện dưỡng lão gần nhà vì con cái ai cũng đã có gia đình và khá bận rộn nên không có thời gian chăm sóc cho ông bà.
Khoa Diễm, thông tín viên RFA
2011-03-27
Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
nursing-home-305.jpg
Một cụ đang nhịp tay theo tiếng nhạc tại phòng sinh hoạt của Viện dưỡng lão Garden Park.
Photo: RFA
Liệu những viện dưỡng lão thật đáng sợ đến vậy hay đây là lối suy nghĩ đã lỗi thời? Khoa Diễm có bài viết tìm hiểu về hoàn cảnh sống của những người Việt tại Mỹ trong các nursing homes.
Hình ảnh tiêu biểu trong suy nghĩ của nhiều người Việt cho những viện dưỡng lão là các ông bà cụ lớn tuổi, đi lại với sự trợ giúp của các cây gậy, walkers hay xe lăn, trí nhớ yếu kém và bị gia đình bỏ rơi hay chỉ vào thăm viếng vào những ngày cuối tuần hiếm hoi hoặc các ngày lễ lớn trong năm. Thêm vào đó là những phòng ốc tối tăm, không sạch sẽ, quần áo các cụ đầy những nếp nhăn, một bức tranh khá ảm đạm và lạnh lẽo.
Tuy nhiên, khi đến thăm một viện dưỡng lão, khung cảnh một khuôn viên tiếp tân sạch sẽ, không thua kém gì những khách sạn hạng sang và các nhân viên tiếp tân thật niềm nở với nụ cười luôn nở trên môi là một sự bất ngờ khá lớn.
seniors-houston-xmas-250.jpg
Các vị cao niên trong buổi tiệc Giáng Sinh tại TT Lạc Hồng. Photo by Hiền Vy/RFA.
Phòng ốc được trang bị tân tiến với những chiếc tivi màn hình mỏng, phòng tắm riêng biệt, tủ quần áo rộng rãi, mỗi phòng đều có cửa sổ nhìn ra công viên xinh xắn. Thêm vào đó phòng ăn chung được thiết kế như một nhà hàng cao cấp với mỗi bàn đều có hoa tươi, khăn trải bàn và thức ăn được chế biến từ các đầu bếp danh tiếng trong vùng, theo thực đơn riêng cho từng người. Phòng tập thể dục, y tá riêng, các chương trình vật lý trị liệu, những buổi giao lưu và các trò chơi tập thể cũng được thiết kế nhằm đem đếm cảm giác cộng đồng cho các cụ trong thời gian ở lại đây.
Nhìn chung thì thực tế và sự tưởng tượng khác nhau khá xa, thế thì tại sao những người Việt lớn tuổi lại vẫn lo ngại trước ý tưởng vào các viện dưỡng lão khi tuổi về chiều? Phải chăng văn hóa Việt Nam đã phần nào cản trở tư tưởng hòa nhập cuộc sống như người bản xứ vẫn chấp nhận hàng chục năm nay?

Mặc cảm tội lỗi

Anh Dan Đào, hiện đang sinh sống tại thành phố Dallas, chia sẽ suy nghĩ của mình khi đã đưa mẹ anh vào viện dưỡng lão vào những ngày tháng cuối đời của bà.
Anh nói:
Trên phương diện là một đứa con, anh nghĩ anh là một người con bất hiếu …
Anh Dan Đào
“Trên phương diện là một đứa con, anh nghĩ anh là một người con bất hiếu …”
Lời anh Dan nói là ví dụ cho một sự thật không thể phủ nhận được là cuộc sống tại Hoa Kỳ rất bận rộn cho giới trẻ nói riêng và cho mọi người nói chung, đặc biệt là những người sống xa gia đình từ khi rời ghế nhà trường, theo công việc và ít khi có dịp thăm viếng cha mẹ.

Buồn, muốn về nhà

nursing-home-250.jpg
Vợ chồng chị Dung đưa con đến trình diễn nhạc classic giúp vui cho các cụ trong viện dưỡng lão. Photo: RFA/Hương Thơ.
Con cái có lý do của con cái, không biết những vị cao niên hiện đang sống tại các viện dưỡng lão nghĩ như thế nào.
Bà Mai, hiện đang ở tại Founders Plaza, một nursing home, cũng là một trung tâm hồi phục sức khỏe, đã được hai tuần. Bà Mai không phải ở đây luôn, bác sĩ cho biết khi nào sức khỏe khá hơn bà sẽ được về nhà.
Vừa trải qua một cuộc tiểu phẩu thuật xương cột sống cộng với bệnh suyển hoành hành triền miên, hơi thở của bà hay bị ngắt khoản nên sau lần cuối cùng vào bệnh viện bằng xe cấp cứu vì khó thở, bác sĩ đã khuyên bà Mai đến trung tâm phục hồi sức khỏe gần nhà một thời gian để luyện tập cách thở, điều chỉnh chế độ ăn uống hầu cơ thể bà có sức và trở lại cuộc sống bình thường như trước khi ngã bệnh.
Ngoài các bệnh nói trên, bà Mai còn những bệnh khác của người có tuổi như cao máu, tiểu đường, mỡ trong máu và hàng số những bệnh khác nên số lượng thuốc bà phải uống mỗi ngày nhiều đến nổi con cháu trong nhà không thể nhớ hết.
Từ ngày vào Founders Plaza, bà Mai được chăm sóc từ miếng ăn đến giấc ngủ, tập thể dục, vận động nhiều hơn bao giờ hết nên da dẻ hồng hào, ngủ ngon giấc, cơn suyển cũng không thường xuyên hành hạ bà nhưng nét buồn trên khuôn mặt và trong đôi mắt không còn trong veo như ngày nào của bà hình như ngày một nhiều hơn.
Khi hỏi thăm, bà Mai cho biết bà rất buồn.
Bà nói:
“Buồn, muốn về nhà. Vô đây vì bị bệnh đau lưng với bệnh suyển …”
Buồn, muốn về nhà. Vô đây vì bị bệnh đau lưng với bệnh suyển …
Bà Mai
Nỗi buồn của bà Mai, ai cũng có thể hiểu được vì khi chỉ vì lý do sức khỏe mà bà gần như bị cách ly với thế giới bên ngoài. Dù có người chồng luôn thương yêu bà, mỗi ngày vào trò chuyện cùng bà từ sáng đến chiều, con cái thay phiên nhau vào ngủ cùng bà hàng đêm, vẫn ngày ngày những bữa cơm với món ăn Việt Nam đem đến từ nhà nhưng căn phòng đó không phải là căn phòng trong ngôi nhà bà Mai đã sống cùng chồng và con cái mấy mươi năm qua, ngôn ngữ bà nói không ai hiểu dù các nhân viên y tế rất tận tâm chăm sóc bà.
Vậy những người con Việt, trưởng thành tại Hoa Kỳ phải làm gì để thăng bằng được cuộc sống của mình khi trách nhiệm cá nhân cho tiểu gia đình và chữ hiếu bị đặt lên bàn cân? Không ai muốn sống trong cảm giác tội lỗi khi phải nhờ cậy vào trung tâm xã hội nào đó, điển hình là những viện dưỡng lão nhưng họ cũng không cáng đáng nổi một công việc toàn thời gian và chăm sóc cho cha mẹ từng viên thuốc, mỗi lần đi bác sĩ.
Hy vọng các bậc cha mẹ cảm thông cho con cái vì viện dưỡng lão chỉ là sự chọn lựa cuối cùng khi họ không còn cách nào khác và từ đó cố gắng giữ gìn sức khỏe để thời gian vui sống được lâu dài cùng con cháu
.http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/should-vietnamese-fear-nursing-home-kdiem-03272011110114.html

Nỗi buồn của người Việt già ở Nursing Home

Theo một thống kê của Cơ quan an sinh xã hội bang California, Mỹ, trong tổng số 400 nghìn người Việt hiện đang sinh sống ở miền Nam California, có khoảng 15 nghìn người trên 65 tuổi. 1/3 ở chung với con cháu. Số còn lại, ở trong các viện dưỡng lão (nursing home). Vẫn theo thống kê này, những người Việt già trên đất Mỹ rất sợ bị đưa vào nursing home!
1. Xế chiều 29 tháng Chạp, tôi lái xe đến Viện Dưỡng lão thành phố Westminster, Orange County. Đây là cơ sở được xem như khá nhất trong số những viện dưỡng lão tại miền Nam Cali. Vì là ngày giáp tết nên quang cảnh khá lặng lẽ. Ở các lối đi trong khu vực dành cho người Việt, trên những băng ghế đặt rải rác dưới những tàn cây, không có cụ nào tản bộ hay ngồi nghỉ chân, trò chuyện. Bãi đậu xe cũng chỉ thấy lác đác vài chiếc của nhân viên trực. Nhìn qua khu dành cho người Mỹ, người Hàn Quốc và khu dành cho người Mexico thì đông người hơn. Có lẽ họ không biết hôm nay là giao thừa của người Việt.
Vào trong, tất cả đều vắng vẻ. Một lát, tôi mới thấy một y tá đẩy chiếc xe lăn, trên đó là một cụ ngoẹo đầu, mắt nhắm nghiền, rớt dãi chảy dài xuống khóe miệng. Trước cửa phòng số 6, một bà ngồi im lìm trên chiếc ghế nhựa, nét mặt thẫn thờ. Tôi hỏi: "Bà có con cháu vào thăm chưa?". Nhìn tôi một lát, bà lắc đầu kèm theo tiếng thở dài mệt mỏi.
Tên bà là Trần Thị Nghị, 74 tuổi. Bà sang đây theo diện bảo lãnh của đứa con trai. Bà kể: "Hồi đầu, mọi sự tốt đẹp lắm. Nhưng được vài năm, con dâu tôi nói tôi ở dơ vì lúc đứa cháu nội bị sổ mũi, tôi lấy tay bóp mũi, vắt nước mũi cho nó. Bực mình quá, tôi nói hồi nhỏ tao cũng hay vắt nước mũi cho chồng mày vậy, mà có sao đâu! Thế là nó cấm tôi không được đụng đến con nó nữa. 3 tháng sau, chồng nó nghe lời nó, đưa tôi vào đây".
Ở một phòng khác, cụ ông Nguyễn Văn Đức, 71 tuổi, nằm co quắp trên giường. Hỏi ra mới biết cụ bị bệnh suyễn. Đưa tay chỉ một hộp bánh, 2 hộp mứt, 2 hộp kẹo nằm chỏng chơ trên bàn, cụ phều phào: "Cái này con tôi cho, cái kia là của hội thiện nguyện, còn hộp đó là quà tặng của nhà chùa".
Theo tập quán người Việt, một gia đình mà 2, 3 thế hệ gồm ông bà, cha mẹ, con cháu cùng ở chung với nhau thì được xem như gia đình hạnh phúc, ăn ở có đức, có hiếu. Nhưng người Mỹ nói riêng và người phương Tây nói chung, với bản tính thực tế thì họ lại không nghĩ vậy bởi lẽ ngay từ khi còn trẻ, họ đã được học tính tự lập - và điều này đã tác động rất lớn đến thế hệ người Việt thứ 2, thứ 3 - là những người sang Mỹ từ khi còn bé, hoặc sinh ra trên đất Mỹ. Họ hầu như ít nói tiếng Việt mà chỉ dùng tiếng Mỹ - ngay cả khi về nhà.
Phần lớn họ chịu ảnh hưởng nặng của lối sống Mỹ: 18 tuổi là ra ở riêng, cha mẹ già thì đưa vào viện dưỡng lão. Sự thành công về mặt học vấn, tài chính đã khiến họ chẳng còn quan tâm nhiều đến quá khứ của cha ông. Nếu như ở Việt Nam, con cái thường ngồi im nghe cha mẹ giáo huấn - dù ngồi một cách miễn cưỡng - thì ở Mỹ, phần lớn người Việt thế hệ thứ 2, thứ 3 lại chọn cách bỏ đi ra ngoài, không cần quan tâm đến những gì cha mẹ mình đang nói, dẫn đến xung đột... Sự xung đột lắm khi chỉ bắt nguồn từ một nguyên nhân nhỏ nhoi nhưng không được giải quyết thấu đáo, dẫn đến mâu thuẫn ngày càng trầm trọng.
Bà Lý Thị Vân, 69 tuổi, nằm tại phòng số 3, nói: "Có những điều ở Việt Nam coi là bình thường thì qua đây lại trở thành bất bình thường. Trong một bữa ăn chẳng hạn, lúc tôi dùng cái muỗng của tôi để múc canh trong tô canh thì thằng con rể tôi trợn mắt nhìn tôi rồi từ đó đến cuối bữa, nó không đụng vào tô canh đó nữa!".

Vì vậy, với những người Việt cao tuổi ở miền Nam Cali, ba chữ "viện dưỡng lão" từ lâu đã là cơn ác mộng. Nó đánh thốc vào tim tạo thành những cơn kinh hãi, đến độ đã có một cụ quỳ sụp xuống ngay trước cổng vào viện dưỡng lão, chắp tay vái con ruột mình: "Ba lạy con, con cho ba về nhà, ba trải ghế bố nằm trong gara cũng được chứ con đừng bắt ba vô đây". Ông Trần Ngọc Lâm chẳng hạn, khi tôi hỏi vợ con ông ra sao, có thường xuyên vào thăm ông không thì ông bực bội: "Làm ơn đừng nhắc đến vợ, đến con tôi nữa. Vợ, con mà để tôi sống như thế này à?".

Ông Lê Cẩm, ở phòng số 9 trong viện dưỡng lão, kể: "Năm tui 68 tuổi, đi đứng bắt đầu yếu, mắt mờ, tay run, con trai tui nói mai đưa ba vô nursing home. Tưởng nó giỡn chơi, ai dè sáng hôm sau nó đưa tui vô thiệt. Tui hỏi nó sao con nỡ lòng nào mà làm vậy. Nó nói tỉnh bơ: Già rồi thì vô viện dưỡng lão chứ làm vậy là làm sao!". Hỏi ông có biết mai là tết âm lịch cổ truyền không? Ông nói biết vì ba bữa trước, con ông vô thăm, có đem cho mấy hộp mứt. Trên gò má nhăn nheo của ông bỗng lăn dài những giọt nước mắt: "Tết nhất là ngày sum họp gia đình. Vậy mà…".

2. Công bằng mà nói, sự sợ hãi viện dưỡng lão của các cụ cao niên người Việt - ngoài việc bị tách ra khỏi môi trường gia đình quen thuộc - mà hầu hết các cụ đều nghĩ rằng mình bị bỏ rơi, bị con cháu hắt hủi, thì còn một nguyên nhân nữa. Đó là khi tuổi tác đã cao, sức khỏe các cụ cũng sẽ xuống và bệnh tật ắt phải tới. Chuyện không thể tự chăm sóc cho mình là lẽ đương nhiên khi bệnh trạng các cụ tới thời kỳ nghiêm trọng, và cách giải quyết duy nhất là đưa các cụ vào viện dưỡng lão.
Anh Kevin Nguyen, có người mẹ 72 tuổi, hiện đã ở viện dưỡng lão, nói: "Tôi và vợ tôi đều phải đi làm, hai đứa con đi học nên không lấy đâu ra thời giờ chăm sóc mẹ tôi. Còn nếu mướn y tá hay điều dưỡng đến nhà ăn ở, nấu nướng và chăm sóc mẹ tôi thì tôi không đủ tiền".

Một trong những nguyên nhân nữa dẫn đến việc các cụ buộc phải vào viện dưỡng lão. Đó là về già, các cụ thường bị lẫn, mất trí nhớ, thậm chí không nhận ra vợ (hoặc chồng) hay con cái, không cho họ tới gần. Anh Kevin Nguyen, nói tiếp: "Mẹ tôi đổi tính, trở nên khó chịu. Cụ luôn gắt gỏng, nghi ngờ tất cả mọi người".

Chị Lam Hương, có mẹ cũng ở viện dưỡng lão tâm sự: "Cụ nhà tôi lúc nào cũng nghi ngờ có người ăn cắp tiền của cụ mặc dù tiền đó là của con, cháu cho. Ngày nào cũng vậy, cụ lôi túi tiền ra đếm vài chục lần rồi cũng không dưới chục lần, cụ chửi um lên, bỏ ăn, thậm chí cuốn quần cuốn áo đòi ra khỏi nhà vì "nhà này toàn quân ăn cắp". Riết rồi không ai chịu nổi nữa, chúng tôi đành đưa cụ vào viện".

Nỗi sợ phải vào viện dưỡng lão còn có một lý do khác: Đó là nhân viên của nhiều viện dưỡng lão thiếu khả năng chuyên môn, thiếu sự nhiệt tâm và không được huấn luyện kỹ lưỡng, cộng với sự cắt giảm tài trợ của chính quyền do thiếu hụt ngân quỹ dẫn đến số người bị ngược đãi, bị bỏ mặc trên cả hai phương diện sinh lý lẫn tâm lý càng ngày càng tăng, chưa kể có cụ còn bị bắt phải nín lặng, không được phép than phiền, kêu cứu khi lên cơn đau dạ dày hay đau khớp.

Cụ ông Trần Văn Sinh, trước khi sang Mỹ là y tá ở Bệnh viện Bình Dân, TP HCM, nói: "Một thời gian dài, tôi bị trầm cảm vì tuyệt vọng, và tôi được cho uống thuốc an thần một cách rất thản nhiên. Khi tôi báo cáo việc này với ban quản trị, thì con tôi lúc vào thăm đã bị ngăn chặn với lý do là làm trở ngại việc điều hành".

Theo tìm hiểu của tôi, Viện Dưỡng lão thành phố Westminster có khoảng 90% là người già trên 65 tuổi. Số còn lại là từ 80 tuổi trở lên. Cũng xin nói thêm là ở Orange County, các viện dưỡng lão đều do người Mỹ làm chủ và điều hành. Nó thường được chia làm hai khu chính là nội trú và bán trú cùng nhiều khu phụ. Khu nội trú dành cho các cụ ở thường trực. Khu bán trú dành cho những bệnh nhân sau khi điều trị ở bệnh viện nhưng không đủ tiền để nằm lại vì viện phí rất cao, nên phải chuyển vào viện dưỡng lão để nằm chờ, lúc bình phục họ sẽ về nhà.

Thường thì nhân viên quản lý sắp xếp các khu theo sắc tộc, như khu dành cho người da trắng, khu cho người Việt Nam, Hàn Quốc, Trung Quốc, Thái Lan v.v... Nếu thiếu phòng, các cụ phải nằm bất cứ khu nào còn trống. Chả thế mà cụ bà Lê Thị Lài, 67 tuổi, sau hơn 2 tháng ở chung với khu người Mỹ da đen rồi lúc được chuyển sang khu người Việt, cụ ngơ ngác như người tâm thần, hỏi gì cũng ú ớ. Nếu người Việt vào đông, các cụ được nhà bếp nấu riêng món ăn Việt nhưng chỉ vào buổi trưa và buổi tối, còn bữa sáng vẫn phải ăn món ăn Mỹ. Hầu hết những trường hợp được đưa vào đây là do bệnh lý, đòi hỏi phải có sự trợ giúp thường trực của nhân viên y tế cùng các thiết bị mà chỉ các viện dưỡng lão mới có khả năng cung cấp. Những người này thường mắc phải những bệnh gây mất năng lực về thể chất lẫn tinh thần, hoặc họ yếu đến nỗi không thể di chuyển, tự tắm rửa hay tự ăn uống được.

Trao đổi với tôi, phóng viên Vince Gonzales thuộc Đài CBS, người đã làm những phóng sự về vấn đề ngược đãi người già ở các viện dưỡng lão cho biết: "Nhiều người trong số họ cần có sự chăm sóc suốt đời vì họ không bao giờ có thể hồi phục để có thể tự chăm sóc cho mình, chứ đừng nói là cho về nhà. Tương lai của họ một là sẽ chết trong viện dưỡng lão, hai là chuyển vào bệnh viện nếu bệnh nặng rồi chết ở đó và ba là bệnh viện trả về để chờ chết…".

3. Đã đến bữa cơm chiều. Những cụ còn khỏe thì chậm chạp lê bước, hoặc tự mình lăn xe xuống nhà ăn. Yếu quá thì nằm trong phòng, chờ điều dưỡng mang thức ăn đến. Cô Jenny Pham, một điều dưỡng người Việt ở đây, cho biết: "Viện có rất ít điều dưỡng Việt Nam nên tụi em thường bị điều đi phục vụ toàn khu, chứ không cứ gì khu người Việt". Theo luật riêng của tiểu bang California, mỗi viện dưỡng lão phải có đủ nhân viên săn sóc cho bệnh nhân, nhất là các dịch vụ khẩn cấp, mỗi bệnh nhân phải được y tá săn sóc ít nhất 3 hoặc 2 tiếng mỗi ngày.

Jenny Pham nói tiếp: "Khi có đoàn kiểm tra, viện dưỡng lão thuê mướn thêm điều dưỡng cho đông đủ, đồng thời sắp xếp cứ 1 điều dưỡng chăm sóc cho 10 người theo luật định để che mắt. Khi đoàn kiểm tra đi, mỗi đứa tụi em lại phải chăm sóc cho 19, 20 người…". Tôi hỏi: "Mấy hôm nay, gia đình các cụ vào thăm có nhiều không?". Jenny Pham đáp: "Cũng ít thôi, chủ yếu là các hội đoàn thiện nguyện, các tổ chức tôn giáo. Em biết có 26 cụ từ ngày vào đây, có cụ ở đã 5 năm nhưng chưa thấy ai đến thăm lần nào".

Tôi hỏi: "Đêm giao thừa có tổ chức gì không?". Jenny Pham lắc đầu: "Dạ không, mấy cụ còn khỏe, còn minh mẫn thì tụ họp nhau lại uống trà, nói chuyện hồi xưa. Còn hầu hết đều nằm trên giường. Nhiều cụ khi em hỏi ngày mai là mùng 1 tết rồi, biết không? Có cụ nhe răng cười, chẳng biết gì hết".
Tôi ra về và lúc bước ngang phòng số 7, một đôi vợ chồng trẻ cùng hai đứa con đang đứng cạnh một cụ già ngồi trên xe lăn. Người phụ nữ nói: "Chào ông nội đi rồi về con". Ông cụ miệng méo xệch: "Bay cho nó ở chơi thêm chút nữa, vừa mới vô mà". Anh con trai đỡ lời: "Con đưa các cháu vào chúc tết ba, bây giờ dẫn tụi nó đi coi xiếc cá heo. Vé mua rồi, sắp tới giờ diễn rồi…".
Dẫu biết ở bầu thì tròn, ở ống thì dài, sống đâu theo đó, nhưng sao tôi vẫn thấy nao lòng vì ở quê nhà giờ này, gia đình nào chắc cũng đang quây quần, sum họp…
Quyên Ca
NƯỚC MẮT CHẢY XUÔI Chu Thụy Nguyên.
Mỗi lần mang cùng bè bạn mang massage chairs vào Nursing Home để làm massage free cho những người già long tôi luôn trĩu nặng.Mặc dù đang sống ở Mỹ và biết rõ rằng những người già ở Nursing Home ( Việt Nam gọi là Viện Dưỡng Lão ) luôn được chăm sóc chu đáo, tôi vẫn không khỏi xốn xang mỗi khi bước vào những nơi ấy. Bạn sẽ dễ dàng nhận ra một mùi đặc trưng kết hợp bởi mùi thuốc men và mùi thức ăn của Mỹ khi tiến vào khu ở của những người già tại đây. Tôi không khỏi chạnh lòng khi trước mắt mình những người già, tóc bạc phơ ngồi đây đó, hoặc trên những chiếc xe lăn.Họ ngồi như bất động, cũng có người nói thì thầm, lảm nhảm trong miệng điều gì đó.

Có người lặng lẽ rơi nước mắt, cũng có người òa lên khóc như chợt nhớ đến điều gì bất hạnh trong đời. Đa phần là người Mỹ, thỉnh thoảng cũng có vài người Châu Á trong số đó có người Việt Nam. Mỗi lần nhìn thấy họ, tôi cứ tưởng trước mặt mình là những pho tượng bất động ở những kho chứa ma-nơ-canh nào đó. Đôi mắt họ sâu hút, buồn xa xăm. Cũng có lúc tôi có ý nghỉ họ là những chiến binh đã chiến đấu trường kỳ trên đường đời nghiệt ngã, cuối cùng đều đã thất trận, bàng hoàng cùng kéo nhau về ngồi lại chốn nầy. Có một điểm rất chung của họ là mọi con mắt đều đổ dồn nhìn về hướng cửa thang máy mỗi khi nó bật mở.Ngày qua ngày , họ luôn ngồi miệt mài nhìn về hướng đó với mong ước bất chợt sẽ có một ai đó, bè bạn hay người thân đến thăm.

Họ rất thích thú mỗi khi đến lượt được gọi tên lên ghế để được massage. Một phần là họ được xoa bóp những nơi mà lâu nay họ cảm thấy đau nhức, phần khác là họ có dịp để giải tỏa tâm sự với những người xa lạ, không phải là những gương mặt quá quen thuộc của các y tá. Họ thường nói rất nhiều về họ, về gia đình, con cái họ. Họ thường khoe những tấm ảnh chụp lúc cả gia đình họ đang hạnh phúc. Họ khoe hình ảnh từng đứa con với thành tích học hành hoặc nghề nghiệp của chúng. 
Mỗi một ngày làm việc ở Nursing Home chúng tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện và cũng học được rất nhiều điều từ họ. Trong số rất hiếm những người Việt Nam ở Viện Dưỡng Lão nầy chúng tôi đã gặp được dì Năm. Lần đầu tiên gặp được đồng hương tôi rất mừng, và dì Năm cũng đã mừng đến rơi lệ khi biết trong nhóm làm việc có tôi là người Việt Nam. Dì đã nắm tay tôi thật chặt, từ trên chiếc xe lăn dì ngước lên nhìn tôi mà mắt ướt đỏ hoe.Thoạt nhìn dì Năm, đầu óc tôi tự dưng hiện về những câu ví von mà tôi đã được học lúc còn ở Việt Nam :

-Mẹ già như chuối ba hương, như xôi nếp một, như đường mía lau.
Lại cũng có câu hát nghe được như sau :

-Mẹ già như chuối chin cây
Gió lay mẹ rụng con phải mồ côi



Mỗi lần tôi mời dì đến để massage, dì Năm luôn xem tôi như một đứa con hay đứa cháu của dì. Dì đã tâm sự rất nhiều, tâm sự hết về cuộc đời của dì. Dì Năm là người gốc ở đồng ruộng miền tây Việt Nam. Do cuộc sống quá khó nhọc, dì lên Sài gòn tìm phương lập nghiệp rồi sau đó lập gia đình ở Sài gòn luôn. Chồng dì cũng là một người dân lao động tay chân từ miền quê Hậu Giang lên Sài gòn kiếm sống.Cuộc sống của hai vợ chồng thoạt đầu khá vất vả nhưng họ rất yêu thương nhau.Hai người đã cho ra đời hai đứa con bụ bẫm.
 Đứa con trai được đặt tên Quân, người con gái mang tên Thảo. Có hai đứa con gia đình có vui hơn thật, nhưng cuộc sống gia đình ngày càng chật vật hơn.Chồng của dì Năm sau nầy lại sinh tật nghiện rượu nặng và tật cờ bạc.Ông đã khiến cho gia đình vốn nghèo khó lại càng chật vật hơn. Tệ hại hơn nữa là càng ngày khi rượu vào thì lời ra, ông lại sinh tật về nhà đập đồ đạc và đánh đập vợ con. Dì Năm tuy buồn nhưng luôn cố gắng làm việc quần quật để có thể có đủ tiền nuôi cho hai con ăn học nên người. Dì đã không nề hà bất cứ việc gì từ gánh nước mướn, giặt đồ mướn, thậm chí ở đợ cho người ta. Năm 1978 chồng dì qua đời vì nghiện rượu, sau đó Dì vô Chợ lớn ở đợ cho một gia đình Hoa Kiều. Họ rất thương cho hoàn cảnh của dì nên khi đóng ghe đi vượt biên họ đã cho dì và hai đứa nhỏ đi theo.

Đến Mỹ, do không biết tiếng Anh, cuộc sống của dì tiếp tục tay làm hàm nhai. Tuy nhiên, dù sao đi nữa cuộc sống ở Mỹ của dì vẫn đở khổ hơn những ngày lầm than thê thãm ở Việt Nam. Dì luôn tất bật trên xứ người, làm đủ mọi việc từ lặt rau, phụ bếp nhà hang Việt Nam cho đến làm cá, chặt thịt ở chợ, miễn sao dì có thể kiếm đủ tiền lo cho hai đứa con ăn học trên xứ người. Con của dì cả hai đều không học lên cao, đứa nào cũng cố cho xong lớp 12 rồi đi tìm việc làm. Đứa con gái học và đi làm nails, đứa con trai học và theo một số người Việt Nam làm nghề lót sàn nhà. Năm năm sau, con gái của dì mua nhà, dì và đứa con trai về ở chung với nó. Ngày trước lúc mới qua Mỹ, dì thuê nhà cho con cái có chổ ở với dì. Hai đứa con dì ăn ở bày bừa ra đầy nhà mỗi ngày. Dì vừa lo đi làm kiếm cơm tất bật, về đến nhà vừa lo thu vén ,dọn dẹp ngăn nắp. Từ khi con dì mua nhà , dì ở chung với chúng, mỗi ngày chúng luôn nhắc nhở, nặng nhẹ dì đủ điều, nào là phải quét nhà, lau nhà, phải đổi dép đi trong nhà….Mỗi cuối tuần khi chúng ở nhà, chúng luôn cằn nhằn dì mỗi khi chúng lau dọn:
-Má ! Ở đây là Mỹ, không phải là những ổ chuột như ở Việt Nam, má phải ăn ở cho sạch sẻ, ngăn nắp.

Mỗi năm gia đình có hai ngày giỗ, một ngày giỗ bà ngoại và một ngày giỗ ba của sắp nhỏ.Hồi trước dì thuê nhà cho con ở, mỗi khi làm đám giỗ dì đều đốt đèn cầy, đốt nhang để tưởng nhớ đến người quá cố mà chẳng có đứa nào nói gì. Nay ở nhà của chúng, nghe đầy lỗ tai, buộc dì phải biết kiêng, biết dè chừng. Thay vì đốt 3 cây nhang cho người quá cố, dì chỉ đốt một cây thôi. Tuy vậy, con gái dì vẫn chưa thấy hài lòng, nó đề nghị dì ra chợ tìm mua nhang bằng điện về cúng, còn đèn cầy thì dứt khoát không được đốt. Đứa con gái cằn nhằn khói nhang sẽ bám trần nhà , còn đứa con trai thì lén mẹ đem vứt bó nhang thơm ngắn vào túi rác. 
Dì Năm cho biết dì có tài nấu ăn ngon , các con dì từ bé đến khi lớn khôn đều mê những món ăn ngon của mẹ.Rồi bỗng một hôm, chúng yêu cầu dì không được nấu ăn trong nhà nữa, mọi thứ cứ để chúng lo. Chúng bắt đầu chê món ăn Việt Nam là hôi thúi. Chúng bắt đầu tập cho dì Năm làm quen với món Spaghetti, Marcaroni, Hamburger, Hot dog….Chúng yêu cầu dì phải tập xa lìa với nồi cá kho, nồi thịt kho hột vịt, món bún bò, món bánh canh cua…Cũng kể từ hôm đó nước mắm trong nhà đã đội nón ra đi, thay vào đó là chai xì dầu hiệu Maggi. Những món ăn Mỹ bỗng trở nên xa lạ, nhạt nhẽo thế nào đó đối với dì. Cuộc sống bất ngờ phải lìa xa mọi thứ quen thuộc đã từng ăn sâu vào máu, vào xương tủy của mình.


Rồi một ngày nọ, trong bữa ăn chiều của gia đình, hai đứa con của dì đã cho dì biết là dì phải chuẩn bị tìm phòng để thuê, chúng sẽ lấy nhà lại để bán, vì được giá. Dì Năm đã chạy đôn chạy đáo để tìm cho ra một chổ cho share phòng. Cuối cùng dì cũng được một bà cụ Việt Nam thương tình cho hoàn cảnh của dì, đã đồng ý cho dì về sống chung. Kể từ hôm dì dọn ra, chỉ vỏn vẹn quần áo và giấy tờ trong một chiếc vali cở trung và hai bức ảnh của hai người thân đã quá cố. Hai đứa con của dì cũng chẳng màng đến việc đi tìm xem mẹ mình ở đâu và sống ra sao. Ngày qua ngày mòn mỏi, dì Năm buồn lắm, nhưng trong lòng dì cảm giác buồn các con thì ít mà lo cho các con thì nhiều. Nằm đêm dì trằn trọc không sao ngủ được, cứ lo không biết hai đứa nó bán nhà rồi ở đâu, hai đứa nó biết ăn uống ra sao? 
Ngày xưa lúc chúng còn bé, hễ hôm nào kiếm được khá tiền một chút là dì vội chạy ra chợ mua món ngon vật lạ về nấu những món ngon cho con. Bây giờ chúng bán nhà rồi đi đâu? Ai có thể nấu cho chúng những món ăn ngon mà chúng vừa miệng nhất? Thức ăn Mỹ tuy lạ nhưng nhạt nhẻo, lạ kỳ, rồi đây chúng sẽ chán cho coi! tiếng thở dài của dì vẫn hằng thườn thượt trong đêm. Cả tháng sau đó trôi đi, Dì chẳng còn hy vọng trông thấy bóng dáng hai đứa con dì hằng yêu thương xiết bao. Mỗi khi ra chợ gặp những người đồng hương dì thường hỏi xem có ai đã thấy hay biết hai đứa con của mình ở đâu không? Không ai có thể giúp dì giải đáp thắc mắc đáng thương nầy. Cho đến một hôm, do quá lao lực và lo rầu thương nhớ con không ngủ được, dì đã bất ngờ ngã bệnh và bị stroke. Dì đã được những người đồng hương gọi 911 chở đi cấp cứu, dì đã bị liệt nhẹ một chi. Sau thời gian ở bệnh viện, người ta đã không tìm ra thân nhân của dì nên cuối cùng dì đã được chở vào Nursing Home nầy để chăm sóc. Từ ngày ấy đến nay dì đã ở đây, hằng ngày vẫn ngồi trên chiếc xe lăn, mắt luôn hướng nhìn về phía cửa thang máy. Đôi mắt dì ngày như càng sâu hơn, hun hút , vô vọng khi bóng dáng các con dì ngày càng biền biệt xa hơn. Lần nào thấy tôi vào dì cũng rất mừng, níu chặt tay tôi hỏi dồn dập :

-Con có thấy thằng Quân, con Thảo con của dì không con ? Chắc con gặp tụi nó rồi phải không con ? Tụi nó có nói chừng nào vô thăm dì không con? Tội nghiệp ! Hai đứa nó ngoan lắm con ! Nếu con gặp tụi nó ở đâu nhớ cho dì biết để dì xin về , đi chợ nấu ăn cho tụi nó nghe con? Tội nghiệp cái thằng Quân nó thích ăn bún bò dì làm lắm con. Còn con Thảo, cái con nầy hổng biết sao mà nó mê món bún riêu dì Năm nấu lắm con!...

Lần khác, trước khi tôi chia tay dì ra về, dì níu chặt tay tôi nói trong nước mắt:
-Con ơi ! Làm ơn có gặp thằng Quân, con Thảo nhớ nói dùm là dì nhớ tụi nó nhiều lắm nhe con! Nói với tụi nó cho dì gặp tụi nó một lần thôi cũng được nhe con! Hổm rày không có dì lo cho tụi nó ăn uống chắc tụi nó ốm yếu ,tội nghiệp lắm con ơi! Sao dì lo cho tụi nó quá con ơi!...



Một lần khác dì đã tâm sự với tôi, lúc các con dì bán nhà, dì có ý định:- thôi con mình nó không thích mình ở làm phiền nó thì mình trở về Việt Nam, quê hương chôn nhau cắt rún của mình vậy! Lúc đó dì chưa có đủ tiền để trở về, dì định làm thêm một thời gian nữa, dành dụm rồi về sau cũng được. Nào ngờ, bây giờ trong hoàn cảnh nầy, dì biết rõ mọi thứ đã trở nên xa vời, thật xa vời, vuột khỏi tầm tay dì rồi. Chiếc xe lăn bây giờ ngày càng nặng nề hơn cùng với nỗi nhớ mong hai con ngày càng trì nặng trong lòng dì.

Tôi vội chia tay dì quay bước nhanh vào thang máy trước khi kịp nhìn thấy nước mắt đầm đìa trên gương mặt xương xẩu của một người mẹ Việt Nam trên xứ người. Một ngày nữa lại sắp qua đi…..

Chu Thụy Nguyên

VĂN HÓA XÃ HỘI VIỆT NAM

Người Sài Gòn nhớ Sài Gòn xưa

Nhóm phóng viên tường trình từ VN
2014-09-05

Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
sai-gon-305.jpg Đường phố Sài Gòn ngày nay.
RFA


Với những cư dân lâu năm của Sài Gòn, thành phố này ngoài ý nghĩa là nơi cư trú, đây còn là kỉ niệm và chiếc nôi văn hóa phía Nam đất nước, nơi lưu giữ những dấu vết cổ xưa để người Sài Gòn có thể ra đường, đi vài chục bước đã gặp những con phố sầm uất, phồn thịnh và trầm mặc, bắt gặp mùi hương lưu cửu của Sài Gòn ba trăm năm trước, và cách đó không xa, một Sài Gòn khác nhộn nhịp ngựa xe, ồn ào phố thị với nhịp điệu cuống cuồng, hối hả… Đó là đặc trưng của Sài Gòn. Tuy nhiên, thời gian gần đây, bóng dáng của Sài Gòn xưa đang dần mất đi, thay vào đó là một chuỗi những công trình bê tông hóa khiến cho thành phố ngày càng trở nên xa lạ với những ai từng gắn bó và sống với Sài Gòn.

Những dấu xưa mất dần

Một vị trí thức Sài Gòn, không muốn nêu tên, chia sẻ: “Thực ra thì Sài Gòn cũng chỉ là một thành phố trẻ thôi, 300 năm không phải là nhiều so với những thành phố khác trên thế giới nhưng so với trong khu vực Đông Nam Á thì Sài Gòn được biết đến không phải do bề dày lịch sử lâu dài của nó mà do nó được thiết kế, được dựng nên mang rất nhiều yếu tố lịch sử, cho nên nếu đập bỏ một di sản ngay giữa trung tâm Sài Gòn, mà thật ra là nó rất đẹp, không kịch cỡm, xấu xí nếu kịch cỡm, xấu xí thì nó đã không đứng vững được hơn 100 năm như thế này, nếu lưu giữ được nó thì Sài Gòn mới là Sài Gòn. Bây giờ người ta đang chứng kiến rất nhiều cảnh cưa đổ những hàng cây cổ thụ xanh, rồi phá chỗ này đập chỗ kia, thì nó đã mang lại nhiều vết thương trong lòng người yêu Sài Gòn lắm rồi, có lẽ đừng xoáy thêm vào vết thương đó trong lòng người Sài Gòn nữa!”
Bây giờ người ta đang chứng kiến rất nhiều cảnh cưa đổ những hàng cây cổ thụ xanh, rồi phá chỗ này đập chỗ kia, thì nó đã mang lại nhiều vết thương trong lòng người yêu Sài Gòn lắm rồi.
-Một cư dân Sài Gòn
Theo vị này, Sài Gòn hiện tại đang mất dần vẻ đẹp của một thành phố mệnh danh hòn ngọc viễn đông một thời, hay nói cách khác là thành phố trung tâm của phía Nam, đồng thời cũng là thủ đô của một nhà nước dân chủ ngắn ngủi này đang mất dần dáng vẻ riêng của nó và đi đến chỗ nó cũng giống y hệt mọi thành phố mới xây dựng, cũng bê tông và thiếu vắng những hàng cây trăm tuổi, cũng nhộn nhịp ngựa xe nhưng thiếu vắng sự bồi hồi của những khu phố yên tĩnh, cổ xưa, cũng thiếu vắng hẳn một triết lý trong xây dựng.
Sở dĩ nói rằng thành phố Sài Gòn hiện tại thiếu hẳn triết lý xây dựng bởi vì thông qua các dự án đập phá và xây dựng, chẳng bao lâu nữa, độ tuổi của thành phố này chỉ còn vài chục năm, không còn là thành phố ba trăm năm như trước đây người ta thường nói. Bởi vì mỗi thành phố có những nét riêng để phân biệt nó với thành phố khác, những nét riêng mang tính lịch sử, thương mại, văn hóa và cư dân cùng với nhịp điệu sống rất riêng của họ. Và khi qui hoạch thành phố, dù muốn hay không, người ta buộc lòng phải nghĩ đến những giá trị đó.
Nói về triết lý xây dựng thành phố, vị này chia sẻ thêm rằng trong xây dựng, nếu có triết lý xây dựng, người ta sẽ chú ý đến những chi tiết gắn với lịch sử, thời gian và có thể qui hoạch mở rộng thành phố để bằng mọi giá giữ lại những nét thuộc về văn hóa, lịch sử. Trường hợp hàng cây xanh trên trăm tuổi bị chặt bỏ để xây dựng đường tàu điện ngầm và phá bỏ thương xá Tax để xây dựng một trung tâm thương mại lớn hơn và nhiều trường hợp qui hoạch vô tội vạ khác cho thấy hiện tại, Sài Gòn không có triết lý xây dựng. Và điều này sẽ dẫn đến hậu quả là một thành phố lai căn ra đời.
Nghĩa là trên danh nghĩa, người ta nói rằng đây là thành phố có độ tuổi lâu đời, nhưng mọi bằng chứng về tuổi đời của thành phố thì tìm không thấy. Và với đà xây dựng này, cái điều người ta tìm thấy được ở thành phố Sài Gòn sẽ chẳng có gì ngoài những dãy nhà tầng tầng lớp lớp bê tông nhưng lại thiếu vắng cây xanh và những con đường luôn đông nghẹt người, tấp nập, đua chen nhưng trống rỗng, vô hồn.

Lấy đi dấu vân tay của một con người

sai-gon-400.jpg
Cây xanh ở Sài Gòn không còn nhiều như trước nữa. RFA PHOTO.
Một cư dân Sài Gòn tên Thi, chia sẻ, sự mất đi của rất nhiều công trình cổ ở thành phố Sài Gòn cũng như hàng cây xanh trăm tuổi và thương xá Tax gần đây đã khiến cho ông thấy hụt hẫng một cách khó hiểu. Vì với ông, mỗi sáng, chừng 5h, đạp xe đi dạo qua những con phố còn vắng bóng người, chỉ có cây xanh và những căn nhà còn ngái ngủ, chỉ có thương xá Tax, dinh Độc Lập, chùa Giác Lâm, cầu chữ Y, phố Lê Công Kiều… lướt qua tầm mắt, ông luôn có cảm giác Sài Gòn rất bình yên, thân thiện và đáng yêu hơn bất kì thành phố nào.

Bởi cái nơi ông sinh ra, lớn lên, học hành, làm việc, lấy vợ, sinh con rồi làm ông ngoại, cái nơi mà ông chứng kiến nhiều bận dâu bể, chứng kiến hai chế độ chính trị đi qua, cái nơi mà mới ngày hôm qua, ông còn là một cậu sinh viên trên ghế nhà trường, hôm nay phải hốt hoảng không biết tương lai sẽ ra sao, mọi sự đổi thay trong chốc lát đối với ông kể từ sau 30 tháng Tư năm 1975 đến nay… Sài Gòn đã thành máu thịt của ông, mỗi một góc phố cũ kĩ giống như một nét vân tay để nhận dạng một con người, và thành phố này là một con người hiện hữu trong ông.
Việc xóa dần những dấu vết cũ trên thành phố, với ông Thi chẳng khác nào người ta cố tình lấy đi mọi dấu vân tay của một con người, và sau đó lại tiếp tục phẫu thuật thay hình đổi dạng, thay cả máu và cuối cùng là thay họ đổi tên, biến con người này thành một con người khác nhưng nghiệt ngã là con người khác đấy vẫn mang căn cốt của con người xưa mà lại không thể giống được chính họ. Đó là bi kịch của một thành phố, cũng là bi kịch lịch sử, nó phản ánh sự thiếu vắng những giá trị tinh thần.
Theo ông Thi, có lẽ không riêng gì ông mà sẽ có rất nhiều trí thức nói riêng và cư dân Sài Gòn nói chung tiếc nuối những giá trị đã gắn kết vào tâm thức của họ, những nét xưa cũ của một Sài Gòn hoa lệ, sầm uất, phồn thịnh và lịch lãm đang dần mất đi, thay vào đó là một thành phố mới mẽ với tên tuổi mới mẽ và lộn xộn trên mọi nghĩa, từ dân cư cho đến nhịp sống, Sài Gòn đã vĩnh viễn bị mất đi bóng dáng hòn ngọc viễn đông một thuở.
Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam.
 

Hà Nội hay Sài Gòn, ở đâu 'dễ sống' hơn?

Cập nhật: 10:38 GMT - thứ năm, 11 tháng 9, 2014
'Tôi cho Sài Gòn 2 điểm và Hà Nội 1 điểm', đó là phần cho điểm của một khách mời tham dự cuộc tọa đàm trực tuyến của BBC với các khách mời hôm 11/9/2014 với chủ đề "Hà Nội hay Sài Gòn, ở đâu dễ sống hơn?".
Từ Sài Gòn, hôm thứ Năm, khi được hỏi ở đâu dễ sống hơn, dễ làm ăn và dễ thở hơn giữa hai đô thị này, Tiến sỹ Alan Phan, blogger và nhà phân tích kinh tế, tài chính, nhận xét với BBC rằng cả hai thành phố với ông đều 'xấu xí' từ kiến trúc, đến cơ sở hạ tầng và 'tệ hại' về môi trường sống.
"Thực tình mà nói về văn hóa hay về bất cứ điều gì khác của hai thành phố này, tôi thấy nó rất là xấu xí, từ vấn đề kiến trúc, cho tới vấn đề con người, cho đến vấn đề hạ tầng cơ sở.
"Nghĩa là môi trường sống có thể nói rất là tệ hại," người cho điểm khá thấp cả Hà Nội và Sài Gòn trên thang điểm từ một tới mười nói.
"Một trong những nơi tệ hại so sánh như những quốc gia mà tôi đã từng đi qua, mà tệ nhất là Nigeria hay là Bangladesh, còn tất cả những nơi khác đều có môi trường sống tốt hơn là Sài Gòn và Hà Nội."
Tuy nhiên, khi đưa ra nhận định chung và so sánh hai thành phố, mở đầu, Tiến sỹ Alan Phan nói:
"Hiện nay Sài Gòn tương đối cởi mở hơn, có nhiều cơ hội làm ăn hơn. Tuy nhiên, Hà Nội là thành phố rất năng động và đang cố gắng bắt kịp Sài Gòn, nhất là họ (Hà Nội) đang được dành cho những ưu đãi rất tốt.
"Xây dựng hạ tầng cơ sở, họ đã đầu tư rất nhiều. Tôi nghĩ trong vòng 10 năm nữa thì Hà Nội có thể bắt kịp Sài Gòn về môi trường sống."

Bản sắc

"Theo tôi, Sài Gòn và Hà Nội, bản sắc gần giống nhau. Lý do tại sao? Là bởi vì người Hà Nội vào Sài Gòn rất đông"
Tiến sỹ Alan Phan
Khi nói về phương diện giữ gìn, phát huy 'bản sắc' cũng như về môi trường sống mà cả hai thành phố được cho là đang chịu sự cạnh tranh với một số thành phố, đô thị khác ở Việt Nam, blogger này nhận xét:
"Khi tôi nói về văn hóa, tôi vẫn thích thành phố Huế, hay là thành phố Hội An hơn là Sài Gòn với Hà Nội.
"Về môi trường sống, tôi nghĩ thành phố Đà Nẵng tương đối được hơn, đây là so giữa Việt Nam với nhau.
"Hay là về sống trong một cộng đồng, thì những nơi như Cần Thơ, Vĩnh Long là những nơi khá là hấp dẫn. Và nói thêm nữa là những thành phố trên vùng Tây Nguyên, là những thành phố mà tôi rất thích.
"Bởi vì nó gần với thiên nhiên rất nhiều, dù rằng việc phá rừng gần như đã làm suy kiệt vấn đề này."
So sánh về 'bản sắc' giữa Sài Gòn và Hà Nội, ông Alan Phan nói thêm:
"Vấn đề mỗi bản sắc, phải có một bản sắc riêng, đây là so sánh giữa Sài Gòn và Hà Nội. Theo tôi, Sài Gòn và Hà Nội, bản sắc gần giống nhau."

'Đồng hóa'?

Giao thông ở Sài Gòn
Sài Gòn ngày càng bị 'đồng hóa' bởi Hà Nội, theo TS. Alan Phan.
Và blogger này đưa ra lời giải thích:
"Bởi vì người Hà Nội vào Sài Gòn rất đông. Và sự đồng hóa, từ hồi di cư năm 1954, là đã có một sự thay đổi lớn về văn hóa, nhưng mà sau đó đến thời 1975, có thể nói văn hóa Sài Gòn bị biến đổi hàng ngày, hàng giờ.
"Và cho đến ngày hôm nay, như tôi nói chừng 10 năm nữa, có lẽ không phân biệt được giữa Sài Gòn với Hà Nội. Sài Gòn lúc nào cũng ảnh hưởng Âu - Mỹ nhiều. Hà Nội rất ảnh hưởng từ Trung Quốc, nhưng hai cái đấy đang trở thành một hỗn hợp."
Hôm thứ Năm, một khách mời khác của tọa đàm trực tuyến, nhà báo Phạm Tường Vân cho điểm Hà Nội 7/10 và Sài Gòn 8/10.
Bình luận với BBC về một bài báo gần đây trên tờ Bloomberg vốn gợi ý rằng Sài Gòn vượt xa Hà Nội trên nhiều lĩnh vực từ kinh tế, văn hóa, du lịch tới môi trường sống v.v..., nhà báo Tường Vân nói:
"Bài báo đó thích hợp với những người nước ngoài muốn dành thời gian khoảng 5 tới 10 phút để biết về một đất nước mà không phải trong mối quan tâm thường xuyên.
"Tôi nghĩ đó là concept (quan niệm) của tờ Bloomberg. Còn dưới góc độc của người trong cuộc thì tôi nghĩ có một cái nhìn rất là khác..."

'Thiếu cân bằng'

"Tôi nhìn thấy ở Hà Nội, từ thời điểm đó đến bây giờ luôn luôn thiếu một sự cân bằng, tôi thấy ở Hà Nội những thành tố văn hóa phát sinh từ sự cực đoan, từ sự phản biện, loại trừ"
Nhà báo Phạm Tường Vân
Về sự khác biệt của Hà Nội với Sài Gòn, cũng như căn nguyên của nó, nhà báo nữ nêu quan điểm:
"Ở một đất nước tưởng vậy mà không phải vậy thì sự khác biệt rất là dài về văn hóa. Một cuộc giao thoa văn hóa giữa đông và tây, một lộ trình lịch sử có nhiều biến động, chiến tranh, tác động của chính sách quản lý những cuộc di dân...
"Hà Nội sau năm 1954 và Sài Gòn sau năm 1975... có một sự khác biệt rất lớn, trước và sau giai đoạn lịch sử này."
"Trong cái nhìn của tôi, tôi thấy Hà Nội có một cái gì đó giống nước Pháp, còn Sài Gòn giống với nước Mỹ. Nhưng Hà Nội sau năm 1954, có một sự thay đổi về xã hội, văn hóa.
"Tôi nhìn thấy ở Hà Nội, từ thời điểm đó đến bây giờ luôn luôn thiếu một sự cân bằng, tôi thấy ở Hà Nội những thành tố văn hóa phát sinh từ sự cực đoan, từ sự phản biện, loại trừ.
"Và bản thân mỗi thành tố khi sinh ra nó đã chứa đựng một sự cực đoan nhất định. Và điều đó làm cho bản thân thành tố đó phải đối diện với một sự cực đoan mới, khởi sinh sau nó, giống như một phản ứng cân bằng."
"Nhưng mà cái sinh sau nó cũng bị quá, nó cũng cực đoan, cho nên nó cũng cần có những mảng đối lập mới khác với nó, cho nên luôn tôi thấy Hà Nội là một sự thiếu cân bằng, nhưng nó cũng thú vị, sự thiếu cân bằng đó cũng thú vị."

'Tan biến'

Bangkok
Một nam thanh niên theo dõi bóng đá qua TV bày bán tại một siêu thị ở Bangkok.
Từ Bangkok, khách mời Phó Giáo sư, Tiến sỹ Montira Rato, giảng dạy và nghiên cứu tiếng Việt, văn hóa Việt Nam tại Đại học Chulalongkorn, nêu nhận xét về hai thành phố mà chị từng biết ở Việt Nam và so sánh với Bangkok.
"Nói thật lòng cả hai thành phố, kể cả Bangkok nữa, đều không phải là thành phố lý tưởng để làm ăn và sinh sống. Nhưng giữa hai thành phố này thì mình hơi nghiêng về Hà Nội dù nhiều người cho là không khí làm việc ở Sài Gòn thoáng hơn," nhà nghiên cứu người Thái Lan chia sẻ với BBC sau cuộc tọa đàm trong một email viết bằng tiếng Việt.
"Nhưng tôi cũng biết rõ là Hà Nội không thể là mãi mãi như vậy được. Với quá trình đô thị hóa, tòa nhà cao tầng mới mọc lên và cả toàn cầu hóa nữa, Hà Nội của tôi cũng có thể tan biến theo thời gian"
PGS. TS. Montira Rato, Bangkok
"Với tư cách là một người nước ngoài từ một thành phố nóng và nắng, tôi thấy Hà Nội thu hút và quyến rũ hơn, nhất là về mặt thời tiết, ẩm thực và văn hóa.
"Trong bài thơ "Nghe rét đến nhớ về Hà Nội", nhà thơ Xuân Quỳnh kết thúc với câu thơ này "Em muốn mang một chút nắng về quê nhà". Nhưng tôi lại ước Bangkok sẽ có những ngày mát lạnh như Hà Nội.
"Tôi cũng rất thích nét cổ kính bên cạnh những sắc màu hiện đại của thủ đô này. Hình ảnh của Hà Nội mà tôi nhìn thấy qua văn học, nhạc và họa là Hà Nội của trí tuệ và văn minh với phong cách riêng cả nếp sống và nếp nghĩ.
"Nhưng tôi cũng biết rõ là Hà Nội không thể là mãi mãi như vậy được. Với quá trình đô thị hóa, tòa nhà cao tầng mới mọc lên và cả toàn cầu hóa nữa, Hà Nội của tôi cũng có thể tan biến theo thời gian."

'Quyến rũ hơn'

Hà Nội
Hà Nội có bốn mùa nên phụ nữ có nhiều cơ hội trưng diện áo ấm, theo nhà nghiên cứu Thái Lan.
Là người duy nhất trong số các khách mời cho điểm Hà Nội cao hơn Sài Gòn, nhà nghiên cứu từ Thái Lan bình luận:
"Đối với tôi, một người nước ngoài nghiên cứu về văn hoá Việt Nam, tôi cho Sài Sòn 7 điểm và Hà Nội 9 điểm.
"Sài Gòn hơn Hà Nội về mặt vật chất như hạ tầng cơ sở, môi trường quốc tế, nhiều quán cà phê đẹp hơn.
"Còn Hà Nội hơn Sài Gòn về mặt an ninh, tôi cảm thấy an toàn hơn, văn hoá đặc sắc hơn như không khí Tết vui và mang tính truyền thống hơn,
"Khí hậu (Hà Nội) có 4 mùa nên các cô gái được mặc áo ấm quàng khăn lung linh và xinh xắn, ẩm thực đa dạng và đại diện Việt Nam hơn, trung tâm của khoa học nên rất tiện cho việc học tập của tôi.
"Tôi thấy Hà Nội quyến rũ hơn vì màu sắc riêng với nét văn hoá Việt, nhưng vẫn thấy ảnh hưởng của văn minh Trung Quốc và văn hoá Pháp.
"Hà Nội chắc còn lâu lắm mới bắt kịp Sài Gòn, nếu như con người Hà Nội vẫn giữ, vẫn ôm lấy cái cực đoan, và dựa vào cái quyền lực chính trị của mình để mà cứ thế mà đi"
Doanh nhân Nam Phạm, Boston, Hoa Kỳ
"Sài Gòn nhìn chung cũng như các thành phố khác trong ASEAN như Bangkok, Manila," Phó Giáo sư Montira Rato nêu quan điểm.

'Cái nhìn thoáng hơn'

Cho điểm Sài Gòn 8/10 và Hà Nội 6/10 là doanh nhân Nam Phạm, khách mời tham gia chương trình từ Boston, Massachusetts, Hoa Kỳ.
Khi được hỏi thành phố nào có đóng góp nhiều hơn cho sự phát triển của Việt Nam sau hàng thập niên chấm dứt chiến tranh, kể từ diễn biến 30/4/1975, ông Nam nói:
"Con người Sài Gòn cởi mở, có những cái nhìn thoáng hơn con người Hà Nội. Vì vậy Sài Gòn từ xưa đến giờ vẫn là động cơ chính để thúc đẩy đất nước Việt Nam mình từ Bắc chí Nam đi lên.

Kéo quốc kỳ ở trước lăng Hồ Chí Minh
Một lễ kéo quốc kỳ của binh sỹ Việt Nam trước lăng cố Chủ tịch VN, ông Hồ Chí Minh.
"Hà Nội với những sự cực đoan như là nhà báo Tường Vân nói, với quyền lực chính trị nhiều hơn Sài Gòn rất là nhiều.
"Nhưng nếu con người Hà Nội không có được một cái nhìn thoáng, không du nhập được những cái hay, cái lạ ở những vùng khác đến, thì tôi nghĩ rằng Sài Gòn lúc nào cũng đi trước Hà Nội, nhất là về vấn đề kinh tế.
"Và Hà Nội chắc còn lâu lắm mới bắt kịp Sài Gòn, nếu như con người Hà Nội vẫn giữ, vẫn ôm lấy cái cực đoan, và dựa vào cái quyền lực chính trị của mình để mà cứ thế mà đi."

'Cơ hội cho người trẻ'

Từ Sài Gòn, một nhà báo tự do đang làm cố vấn quảng cáo cho một công ty, người cho Hà Nội 6/10 điểm và Sài Gòn 9/10 điểm, so sánh hai thành phố từ góc độ cơ hội phát triển cho thanh niên.
"Bản thân tôi, tôi thích sống ở Sài Gòn, bởi vì Sài Gòn đơn giản là chúng tôi rất thờ ơ với chính trị..."
Nhà báo Hoài Nam, Sài Gòn
Nhà báo Hoài Nam nói với BBC:
"Bản thân tôi, tôi thích sống ở Sài Gòn, bởi vì Sài Gòn đơn giản là chúng tôi rất thờ ơ với chính trị... Con người Sài Gòn đơn giản và khoáng đạt, con người Sài Gòn muôn mặt và đa dạng.
"Vì thế cơ hội đến với những người trẻ như chúng tôi ngay tại đất Sài Gòn rất là cao. Nếu như bạn giỏi, bạn có cơ hội để tồn tại và điều đó là lý do tôi thích ở Sài Gòn."
Từ Hà Nội, kiến trúc sư Nguyễn Anh Tuấn trước hết bình luận về ý kiến của các vị khách mời khác.
Anh Tuấn nói với BBC:

Đường phố Sài Gòn
Một tuyến đường mới bắc qua sông Sài Gòn với vốn đầu tư của nước ngoài.
"Trước hết tôi đồng ý với ý kiến của anh Nam Phạm đó là nếu như người Hà Nội cứ tiếp tục khư khư giữ chặt cái lối của mình mà cứ thế mà đi, thì quả thật chắc chắn là Hà Nội sẽ không bao giờ bắt kịp Sài Gòn...
"Chị Hoài Nam có nói ở Sài Gòn mọi người sống thoải mái hơn, vui vẻ hơn, cởi mở hơn, nhất là trong giới trẻ, thanh niên, bởi vì người Sài Gòn chỉ làm những gì mà họ muốn và họ ít quan tâm chính trị."

'Mùi của chính trị'

Theo kiến trúc sư trẻ này, có một sự khác biệt rõ rệt giữa Hà Nội và Sài Gòn, với một bên 'thiên về 'chính trị' còn bên kia thiên về 'thú vui, vô tư' nhiều hơn.
Anh Tuấn nói với BBC: "Cũng phải nói luôn là ở Hà Nội, đấy chính là điều khác.
"Để có thể quan sát những hoạt động về mặt chính trị, các tổ chức xã hội dân sự, hay là của chính quyền thì tôi cảm thấy ở Hà Nội, tôi có thể tìm được điều đó rõ hơn. Và nó giống như một cái mùi trong cuộc sống mà chúng ta có thể ngửi thấy nó rõ hơn ở Hà Nội"
Kiến trúc sư Nguyễn Tuấn Anh, Hà Nội
"Đấy là cái mật độ và tỷ lệ những người quan tâm đến chính trị và có một thái độ giống như chị Tường Vân có nói, đó là sự cực đoan về chính trị theo mặt này hay mặt khác thì nhiều hơn ở Sài Gòn, theo quan sát của tôi.
"Sự khác biệt đó có thể nói lên là giữa một bên chúng ta để ý đến những cái diễn ra hàng ngày về mặt chính trị, và một bên là chúng ta để ý đến những cái chỉ thuần túy là cho niềm vui cho cuộc sống của mình, thì nó làm nên sự khác biệt giữa Hà Nội và Sài Gòn.
"Nếu như chỉ để tìm một niềm vui hàng ngày trong cuộc sống, thì tôi, bản thân tôi là người sống ở Hà Nội, tôi cũng rất thích sống ở Sài Gòn, tôi cũng chọn Sài Gòn.
"Nhưng để phục vụ cho những mong muốn khác của bản thân, đúng như chị Tường Vân có nói, đó là về mục đích, hay như chị Nam có nói là trong cơ quan nhà nước, hay vị trí chính trị, thì không hẳn, nhưng để có thể quan sát những hoạt động về mặt chính trị, các tổ chức xã hội dân sự, hay là của chính quyền thì tôi cảm thấy ở Hà Nội, tôi có thể tìm được điều đó rõ hơn.
"Và nó giống như một cái mùi trong cuộc sống mà chúng ta có thể ngửi thấy nó rõ hơn ở Hà Nội," kiến trúc sư Nguyễn Anh Tuấn, người cho Sài Gòn 8 điểm và Hà Nội 6 điểm, nói với cuộc tọa đàm trực tuyến của BBC từ Hà Nội.

 

Mùa thu miền Tây Nam Bộ

Nhóm phóng viên tường trình từ VN
2014-09-04

Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
ca-mau-305.jpg
Một khu xóm ở Đất Mũi Cà Mau.
RFA


Người ta hay nói về vẻ thơ mộng của mùa thu Hà Nội, vẻ quyến rũ của núi rừng Tây Bắc mùa thu hoặc vẻ bồn chồn, ngập ngừng vào thu của thành phố vốn dĩ nhộn nhịp và hối hả như Sài Gòn, nhưng ít ai nói về mùa thu miền Tây Nam Bộ, cách Sài Gòn không xa cho lắm, nhưng xứ sở này lại có một mùa thu miên man sông nước và có những cuộc đời cũng vàng vọt như lá thu trôi giữa dòng. Có lẽ, không có mùa thu ở đâu lại cho cảm giác hết sức lạ lẫm và tạo ra cảm giác mơ hồ, thương cảm cuộc đời như mùa thu ở Tây Nam Bộ, và cái Tết Trung Thu của các bé thơ ở đây tạo ra cảm giác buồn khó tả.

Ít cơ hội cảm nhận mùa thu

Một người mẹ tên Thu của bốn đứa trẻ ở Năm Căn, Cà Mau nói về quê chị: “Rất là khó khăn, ví dụ như trường gần thì có thể 6 giờ nó đi, nhưng xa hơn chút thì từ 3 giờ nó đã thức dậy nó đi rồi. Đó là học trung học đó, còn học cấp 3 thì người ta phải tạo điều kiện thuận lợi cho tụi nó ra ngoài mướn nhà ở lại chứ làm sao đi thế đâu. Đi bằng đò nhỏ đó, nguy hiểm lắm, sông sâu nước chảy. Giông gió cỡ nào cháu cũng đi học, 3 – 4 giờ sáng thì cũng có mưa, nhưng mưa thì cháu cũng đi, người ta có điều kiện người ta che đò lại để đi nhưng mà cũng cực khổ.”
Theo chị Thu, trẻ em miệt Tây Nam Bộ ít có cơ hội cảm nhận mùa thu cũng như ít có điều kiện để được hưởng một cái Tết Trung Thu đúng nghĩa. Ngoại trừ một số trẻ em con nhà khá giả, cha mẹ có đủ tiền bạc thì chúng được hưởng Tết Trung Thu ấm áp, vui vẻ, còn những em bé nhà nghèo chiếm số đông hiện tại không có Tết Trung Thu vì nhiều lý do khác nhau, nhưng lý do lớn nhất vẫn là bởi thiếu thốn mọi bề.
Trung thu thấy cũng bình thường thôi, người ta không tổ chức gì lớn, trong này người ta thấy trung thu cũng bình thường, không có gì quan trọng.
-Bé Duyên
Chị Thu cho biết thêm là phần đông trẻ em ở Tây Nam Bộ nói chung và ở Năm Căn nói riêng đều có cuộc sống hết sức vất vả, khó khăn. Chỉ riêng việc đến trường, có nhiều em mỗi sáng phải thức dậy lúc 4 giờ và sau đó ăn qua quýt lưng chén cơm với khô sặc nướng hoặc cá kho quẹt để lên xuồng ba lá, cha mẹ sẽ chở chúng đi mất hết gần hai giờ đồng hồ để đến lớp bởi tuy đoạn sông không dài nhưng phải bơi luồn lách để tránh sóng và tránh những luồng nước dữ. Việc đến lớp của trẻ em ở đây hết sức khó khăn, chính vì thế, ít có em theo đuổi việc học.
Đó là chưa nói đến trường hợp học phổ thông trung học, các em phải lên thị trấn hoặc thị xã thuê nhà trọ để ở lại học chứ tại các xã không có trường cấp ba. Chính vì việc học cấp ba quá tốn kém và khó khăn nên đa phần học sinh tốt nghiệp xong trung học cơ sở, tức cấp 2 thì bỏ học, lên thành phố đi làm thuê hoặc quanh quẩn ở nhà học nghề đan lưới, phụ giúp cha mẹ… Chỉ riêng việc học không thôi cũng đã quá vất vả như vậy thì lấy đâu ra tiền để vui Trung Thu.
Chị Thu đã lắc đầu, buồn bã đưa ra kết luận như vậy về Tết Trung Thu và còn cho chúng tôi biết thêm là mùa thu lục tỉnh rất buồn, cảm giác miên man, ảm đạm, sầu rớt thường kéo về theo gió mùa và mây trời u uẩn. Sự u uẩn này còn nhân lên gấp bội mỗi khi nghe giữa xóm vắng, một cô nào đó cất lên bài vọng cổ ru con với giọng buồn ai oán và có chút gì đó hụt hẫng, tiếc nuối một thời xuân sắc đã vuột bay.

Xa lạ Tết Trung Thu

ca-mau-400.jpg
Các Em nhỏ ở Cà Mau chuẩn bị đi bắt ốc phụ giúp gia đình. RFA PHOTO.
Bé Duyên, ở Đất Mũi, chia sẻ: “Khi mình đi trường học, ăn trung thu ở lớp cũng vui nhưng mà về nhà không vui, tại vì trung thu thấy cũng bình thường thôi, người ta không tổ chức gì lớn, trong này người ta thấy trung thu cũng bình thường, không có gì quan trọng, còn trẻ em thì ở lớp thôi.”
Theo em, Tết Trung Thu là một thứ gì đó quá xa lạ đối với trẻ con ở Đất Mũi mặc dù mỗi khi nghe tiếng trống múa lân vang vọng đâu đó, em vẫn náo nức muốn đi xem. Nhưng hoàn cảnh gia đình em cũng như nhiều bạn trong xóm chài của em không cho phép những đứa bé được vui chơi. Vì mỗi ngày, em cùng các bạn trong xóm phải đi bắt ốc cùng với cha mẹ, đa phần các bạn đều nghỉ học hồi còn lớp một, lớp hai, riêng em may mắn vẫn đang đi học nhưng thời gian đi học và phụ giúp gia đình không cho phép em vui chơi bất kể lúc nào, kể cả việc xem truyền hình mỗi tối.
Và mỗi ngày, tiêu chuẩn phải đạt được của Duyên cũng như nhiều bạn trẻ trong xóm Lò phải là từ ba cho đến bốn ký lô ốc len. Với mùa nước cạn, việc bắt ốc len có phần thuận tiện hơn, em cùng các bạn trẻ trong xóm chỉ việc mang giỏ, mang thùng lội vào rừng đước và dán mắt xuống bùn, thấy ốc nổi trên mặt sình thì lượm bỏ vào giỏ, giỏ đầy thì trút vào thùng, mỗi giỏ nặng chừng hai ký, bữa nào trúng đậm cũng được ba đến bốn giỏ, bán được từ bốn chục ngàn đồng đến sáu chục ngàn đồng tùy phiên chợ. Nhưng đó là chuyện trúng đậm, năm thì mười họa, còn hằng ngày, chỉ cần bắt được hai ký, bán được từ mười lăm đến hai lăm ngàn đồng là đã quá đủ với Duyên cùng các bạn trong xóm.
Theo chân Duyên về nhà, chúng tôi bắt gặp một khu xóm trên Đất Mũi hiện ra trước mắt làm ngỡ ngàng rằng mình đang lọt vào tiền sử, nhà cửa xiêu vẹo, tạm bợ trên những thân cột bằng gỗ đước cắm xuống lòng sông, xuyên qua lớp sình đen đúa và cho cảm giác những ngôi nhà xụp xệ này có thể bị nhấn chìm xuống sình và nước đen bất kì giờ nào. Dường như trong xóm không thấy bóng dáng đàn ông, chỉ toàn phụ nữ và trẻ con, hỏi ra mới biết là đàn ông đã ra khơi hoặc đi làm thuê ở xa, ít có người đàn ông nào trụ nổi ở nhà bởi cái đói và sự khó khăn thôi thúc đôi chân họ phải đi càng xa càng tốt.
Quang cảnh xóm Lò ở Đất Mũi và những khu xóm nghèo ở huyện Năm Căn, Cà Mau khiến chúng tôi chỉ biết lắc đầu thở dài và thầm thán phục những cuộc đời nghèo khổ vĩ đại. Cái nghèo, sự khốn cùng đã đạt đến tầm mức vĩ đại và không thể bình luận gì thêm. Tự dưng, tiếng trống thu đâu đó vọng lại nghe rưng rức nỗi buồn và đầm đìa tiếng khóc của những người mẹ trẻ, của những đứa bé trót sinh ra nơi vùng đất nghèo khổ, u uẩn này.
Đã có nhiều mùa thu như thế đi qua miệt Tây Nam Bộ.
Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam.

Tin, bài liên quan


Thanh niên ngày nay đặt niềm tin vào bói toán thần linh

Giới trẻ trong nước hiện đang nở rộ phong trào đến Chùa xin xâm và bói toán không những trong dịp đầu năm mà luôn cả trong những ngày thường. Họ đặt niềm tin cả vào bói toán hay cầu mong những thành tựu không do sức lực tự thân mà do các quẻ bói đưa ra.
Mặc Lâm, phóng viên đài RFA
2010-03-13

Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
dau-rua-220.jpg
Giới trẻ sờ đầu rùa ở Văn Miếu Quốc Tử Giám cầu xin may mắn trong việc học. AFP photo/Hoang Dinh Nam.
Nguyên nhân nào mà sinh viên học sinh, những mầm non đất nước không còn niềm tin như cha ông họ cách đây chỉ vài chục năm? Mặc Lâm tìm hiểu vấn đề sau đây:
Một trong những thói quen của người Việt trong ba ngày xuân là gieo quẻ đầu năm, hái lộc hay xin xâm cầu may cho gia đình.
Trong thâm tâm rất nhiều người thì việc làm này có tính truyền thống hơn là mê tín dị đoan vì suy cho cùng chưa có ai đạt được những gì cụ thể từ lời xin do thần linh ban xuống cả.

Không tin vào bản thân

Điều lạ là mặc dù ngày Tết đã qua nhưng những cuộc xin xâm triền miên vẫn tiếp tục nơi những người trẻ.
Họ là các học sinh cấp ba sắp bước chân vào giảng đường đại học qua các cuộc thi tuyển khá gian nan.
Họ cũng là các sinh viên sắp ra trường với những việc làm còn tù mủ trước mặt…Họ có một điểm giống nhau là khi đến những đền chùa thì đều cùng xin cho được toại nguyện những điều mà họ cho là khó vượt qua bằng sức người.
Cũng có nhiều người trẻ đến xin cho tình duyên được toàn vẹn hay ít ra sẽ gặp được ý trung nhân….tất cả những ước nguyện đó được họ tâm tình với thần linh, với người khuất mặt bằng tất cả lòng thành.
Họ hình như quên mất rằng vừa bước ra khỏi thế giới vi tính, thế giới của khoa học kỹ thuật chỉ vài giờ trước đây
Có phải thời đại ngày nay không mang đủ niềm tin đến cho thanh niên để đến nỗi họ phải tìm vào nơi khác để lấp đầy ý thức tín ngưỡng hay không?

Tác động của xã hội

Một sĩ quan cao cấp đã về hưu hiện sống tại Hà Nội cho rằng, tình hình hiện nay phản ảnh lại tâm lý khủng hoảng niềm tin của xã hội.
Nhà phê bình văn học Lại Nguyên Ân chia sẻ những nhận định của ông về câu hỏi này khi cho rằng những việc vừa nói đều do không khí của xã hội tác động lên đời sống của sinh viên học sinh.
Đối với nhà thơ Ý Nhi thì cho rằng đây là chuyện chung của cả thế giới. Tuy nhiên với niềm tin mà người ta xin vào ngày nay thật khác xưa rất nhiều, nó chứa đầy chất thực dụng.
Người lớn trong gia đình cũng là tác nhân chính gây cho thanh niên ý tưởng tin vào những chuyện mê tín dị đoan.
Sự thiếu thốn vật chất cũng như hụt hẫng niềm tin nơi lãnh đạo của các công chức cũng phần nào làm gương cho con em mình tại nhà.
Thầy đang bấm quẻ. AFP PHOTO.
Thầy đang bấm quẻ. AFP PHOTO.
Một sĩ quan cao cấp đã về hưu hiện sống tại Hà Nội cho rằng, tình hình hiện nay phản ảnh lại tâm lý khủng hoảng niềm tin của xã hội.
Người lớn mất niềm tin vào cuộc sống trong xã hội ngày nay đã trở nên phổ biến gây hiệu ứng dây chuyền cho thanh niên mất niềm tin theo, vì họ cảm thấy mất phương hướng ngay từ chính gia đình mình.
Báo chí nói đến việc nhiều thanh niên thiếu nữ tìm tới những nơi tôn nghiêm cốt để cầu sự thành đạt cho bản thân mà lại lơ là ngay chính việc tôi luyện cho mình một bản lãnh thật sự để thành đạt.
Báo chí nói đến việc nhiều thanh niên thiếu nữ tìm tới những nơi tôn nghiêm cốt để cầu sự thành đạt cho bản thân mà lại lơ là ngay chính việc tôi luyện cho mình một bản lãnh thật sự để thành đạt.
Đây có phải là hiệu quả của hệ thống giáo dục hay không thì vẫn còn là một dấu hỏi lớn cho xã hội, nhưng vận động cho thanh niên tránh khỏi những ỷ lại vào thần linh như đang xảy ra tràn lan hiện nay chính là một trong những nhiệm vụ mà nền giáo dục nước nhà chưa chú ý triệt để.

Vấn nạn trong tương lai

Dư luận lo lắng về những lễ hội ngày càng nhiều núp dưới những hình thái tôn giáo để làm tiền giới trẻ, mai này sẽ trở thành một vấn nạn khó tránh khỏi.
Bởi chính các em cũng chờ đợi những ngày lễ hội như thế để trút bớt gánh nặng mà nhà trường cùng với các cơ chế vô lý đang đè lên đôi vai chưa cứng cáp của mình.
Quý vị vừa nghe bài viết thanh niên ngày nay đặt quá nhiều niềm tin vào thần linh hơn là nổ lực tự gầy dựng niềm tin nơi chính mình. Trong bài tới Mặc Lâm sẽ viết về sự mê tín dị đoan đang xảy ra tràn lan trong các cơ quan nhà nước cùng với những hệ lụy của nó, mời quý vị đón theo dõi.

 

  Trung Thu sớm ở miền Trung

Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam
2014-08-13

Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
Trung thu luôn là niềm háo hức của trẻ nhỏ
Trung thu luôn là niềm háo hức của trẻ nhỏ
RFA

Khác với mọi năm, dường như năm nay, Tết Trung Thu ở miền Trung về sớm hơn, các hãng bánh Trung Thu đã có mặt ở đây từ những ngày đầu tháng Bảy âm lịch, đây cũng là chuyện khá lạ ở miền Trung mưa chang và nắng cháy, kinh tế chưa bao giờ được xếp vào vùng đất thịnh vượng nhưng lại có cái Tết thiếu nhi sớm hơn mọi nơi.
Như vậy có phải do kinh tế miền Trung phát triển và nhu cầu hưởng thụ cao hay là vì một lý do nào khác? Có lẽ chính những câu chuyện của người bán bánh Trung Thu và những em thiếu nhi sẽ nói lên đầy đủ hơn.
Sợ thiên tai nên bán bánh Trung Thu sớm
Một người bán hàng cho hãng bánh Kinh Đô, yêu cầu giấu tên, chia sẻ: “Hiện giờ bánh xuất hiện sau ngày Vu Lan rồi người ta chuẩn bị trung thu tại vì bao giờ người ta cũng mua trước hết. Một cái bánh gần hai trăm ngàn họ mua làm quà, đi biếu chứ không bao giờ họ ăn đâu. Họ ăn không bao gờ họ mua bánh đó đâu, họ mua làm quà cho con nhỏ trong nhà, hoặc biếu sếp là chủ yếu.”
Theo người này, sở dĩ năm nay mọi hãng bánh Trung Thu xuất phát sớm hơn so với mọi năm vì họ đã rút được kinh nghiệm từ mọi năm trước. Miền Trung thường có thiên tai, lụt lội vào những ngày đầu tháng Tám âm lịch, chính vì thế, nếu xuất phát trễ, mọi hãng bánh có thể bị thua lỗ đậm ở miền Trung. Hơn nữa, với các tỉnh ở miền Trung, chủng loại bánh Trung Thu thuộc hàng thứ cấp, hàng chất lượng cao với giá thành đắt đỏ không thể bán được ở miền Trung.
Và hơn hết là lượng tiêu thụ ở miền Trung rất thấp nhưng lại vượt trội về vấn đề cho, tặng, biếu. Nghĩa là đa phần các phần bánh Trung Thu đều được bán cho các nhân viên ở các cơ quan nhà nước mang biếu sếp. Mà với các nhân viên muốn lấy lòng cấp trên thì việc biểu diễn ra càng sớm càng tạo được ấn tượng với sếp. Chính vì thế mà đa phần bánh bán được ở thị trường miền Trung đều chốt hàng vào độ mồng Mười tháng Tám âm lịch. Những ngày chính thức Trung Thu, rất hiếm chuyện cha mẹ chở con đi mua bánh vì với điều kiện thu nhập ở nơi này, ít gia đình nào đủ khả năng chở con đi mua bánh Trung Thu mặc dù ai cũng muốn con mình có một Trung Thu ấm áp, vui vẻ. Nhưng túi tiền của người bình dân không cho phép họ nghĩ đến điều này!
Chở trống đi bán mùa trung thu
Chở trống đi bán mùa trung thu. RFA
Và điểm đáng quan tâm nhiều nhất ở bánh Trung Thu trên thị trường miền Trung là nguyên liệu không thuộc dạng đặc biệt, khả năng kéo dài hạn sử dụng rất hạn chế, chính vì vậy, nếu không tiêu thụ sớm, e rằng vào dịp Trung Thu, thời tiết thất thường ở nơi này sẽ làm cho chất lượng bánh bị kém. Chính vì thế, thay vì sản xuất bánh, ém hàng, thăm dò thị trường, sau đó đóng gói và tung sản phẩm thì năm nay, riêng thị trường miền Trung, các hãng bánh Trung Thu đều chọn phương án vừa đóng gói vừa tung sản phẩm, bán càng sớm càng tốt và bằng mọi giá không để lượng bánh tồn kho quá nhiều như mọi năm.
Chính vì lượng bánh tồn kho quá nhiều ở những năm trước vì lý do thời tiết, đặc biệt là Trung Thu năm 2010, các hãng bánh lỗ trắng tay ở miền Trung bởi mưa lớn và lũ lụt không kịp trở tay đã làm một lượng lớn bánh trong các kho hàng bị hỏng nặng. Mà với các loại thực phẩm, một khi đã ngấm nước, mốc meo nổi lên thì việc tìm chỗ để tiêu hủy nó là cả một vấn đề khó khăn và đau đầu. Nói về kinh nghiệm thị trường, có lẽ đó là một Tết Trung Thu ảm đạm nhất ở miền Trung mà theo các hãng bánh dự đoán, khả năng Trung Thu năm nay, miền Trung sẽ mưa gió bão bùng và không ngoại trừ lụt lội.
Người bán bánh này nói rằng mỗi hãng bánh uy tín đều có một người chuyên tư vấn và dự đoán thời tiết, họ sẽ căn cứ theo dự đoán của người này để lập kết hoạch, lên phương án tiếp cận và khai thác thị trường. Năm nay, thị trường miền Trung được khai thác sớm để đề phòng lũ lụt, thời tiết bất thường.
Cạnh tranh mặt bằng khốc liệt
Ông Một, nhân viên thị trường của một hãng bánh khá nổi tiếng tại Việt Nam nói về thị trường miền Trung: “Trung thu năm nay ế, bày ra có ai mua đâu! Chắc là xã hội cũng không quan tâm nhiều, người ta không chú ý nhiều đến nó nữa, người ta cũng thờ ơ lắm! Nó đến rồi nó qua đi, người ta không chú ý nhiều. Năm nay số lượng quầy bán cũng ít hơn mọi năm.”
Theo ông Một, vấn đề mặt bằng ở các tỉnh miền Trung mới nghe có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế, giữa các hãng bánh luôn có cuộc cạnh tranh ngấm ngầm với nhau về điểm bày bán. Ngoài yếu tố uy tín thương hiệu, yếu tố mặt bằng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn là yếu tố quyết định thắng thua trong cạnh tranh tại miền Trung.
Bánh trung thu được bày bán sớm ở miền Trung
Bánh trung thu được bày bán sớm ở miền Trung. RFA
Giải thích thêm về mặt bằng nghĩa bóng và nghĩa đen, ông Một nói rằng mặt bằng nghĩa đen là những điểm thuận lợi cho việc mua bán, những vị trí trung tâm, còn mặt bằng nghĩa bóng là mặt bằng trong vấn đề giao tiếp, chung chi và phong bì những nơi cần bỏ. Ví dụ như một người giỏi làm thị trường thì phải biết nghiên cứu và nắm rõ các ngóc ngách, các thành phần nhân sự trong bất kì cơ quan nhà nước nào nằm trên thị trường của mình. Những cơ quan này sẽ là thị phần béo bở nếu người làm thị trường biết lót tay cho các sếp cơ quan, chắc chắn rằng khi các nhân viên thuộc cấp đi mua bánh biếu tặng cấp trên, ông hay bà ta sẽ nhắc nhỡ nhân viên đến mua ở nơi đã lót tay cho ông hay bà sếp này.
Và có một đặc điểm nữa khá tế nhị là đa phần các phần bánh Trung Thu của các sếp đều được mang ra bán giá rẻ lại cho các cửa hàng bánh vì họ dùng không hết và tặng cho người thân cũng có chừng, không thể giải quyết hết số bánh biếu tặng kia, mà để lâu thì hết hạn sử dụng.
Nắm được tâm lý và thói quen này nên đa phần các công ty sản xuất bánh Trung Thu đều đưa sản phẩm về miền Trung sớm và có hạn, để còn phải giải quyết số bánh mua đi bán lại từ các sếp. Chuyện chiếc bánh Trung Thu một khi đã qua tay các sếp nghe ra khá buồn.
Nhưng dẫu sao, với trẻ con, Trung Thu vẫn luôn là khoảng thời gian đẹp và thánh thiện, như lời của bé Hưởng: “Thích đi coi múa lân, thích coi mấy đứa nhỏ hơn chơi lồng đèn, chơi vui lắm! Nhưng bánh trung thu thì ít ăn vì bây giờ bánh chi chi ấy, không ghiền! Cũng có nhưng bánh giờ họ bán chỗ ngon chỗ dở nên em không ham ăn nữa. Bánh nhiều tiền thì dễ gì ăn được, em ít ăn, mẹ ít mua lắm, mẹ cứ định mua rồi thôi, mẹ bảo thôi ăn gì mấy thứ đó…!”
Mùa Trung Thu sớm ở miền Trung nghe ra có lắm nỗi niềm, không phải bởi kinh tế thịnh vượng mà bởi vì nhiều vấn đề trắc ẩn của người lớn trong dịp tết thiếu nhi này!
 Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam.

 Nghề ốp đồng ở miền Bắc

Nhóm phóng viên tường trình từ VN
2014-09-05

Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
ong-dong-305.jpg
Ảnh chỉ mang tính minh họa.
RFA


Với Việt Nam hiện tại, hoạt động ốp đồng phải được xem là một cái nghề ăn nên làm ra hơn bao giờ hết. Nó tạo ra được một thị trường siêu lợi nhuận mà ở đó, mọi thứ hàng hóa tưởng như bỏ đi cũng không ai thèm lượm thì chỉ cần qua tay ông đồng bà cốt, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi, một chai nước lọc có thể bán với giá vài trăm ngàn đồng, một nải chuối hoặc một mâm trái cây được mua với giá vài triệu bởi đó là lộc bề trên, chuyện này vốn là chuyện rất bình thường. Và đặc biệt, chuyện chữa bệnh ở các điện được sùng bái hết cỡ bởi những kẻ có tiền, có quyền.

Giàu nghèo lẫn lộn…

Một xác đồng yêu cầu giấu tên, ở Hàng Thiếc, Hà Nội, yêu cầu giấu tên, chia sẻ: “Có lộc lúc hầu hạ, đó là tình duyên mà. Chữa bệnh cũng có, tùy theo bệnh âm hay bệnh dương, bệnh âm thì chữa theo đường âm, bệnh dương thì thuốc thang, vừa kết hợp âm dương.”
Chữa bệnh cũng có, tùy theo bệnh âm hay bệnh dương, bệnh âm thì chữa theo đường âm, bệnh dương thì thuốc thang, vừa kết hợp âm dương.
-Một xác đồng
Theo người này, mỗi ngày ở điện của ông có trung bình trên trăm người đến cúng kính, xin lộc, chữa bệnh. Đa phần những người đến cúng kính, xin lộc đều là vợ các quan chức, thậm chí có một số bà vợ các quan cỡ trung ương. Chính những bà vợ quan cấp trung ương này đã mang lại mối lợi cho điện của ông mỗi tháng không dưới một trăm triệu đồng. Và ông cảm thấy hoàn toàn hợp lý về khoản tiền này, ông không cho rằng đó là lộc do ơn trên ban cho ông mà là số tiền các quan cấp cao này nhờ vợ mang đến để trả nợ, thậm chí đút lót bề trên sau quá trình tham nhũng và làm những việc đen tối.
Về phần chữa bệnh, điện của ông không có những bệnh nhân nhà giàu, có thể nói bước vào điện là hai thế giới hiện ra rõ rệt, một cõi âm, một cõi dương, một giàu sụ đi xin lộc, một nghèo rớt mùng tơi đi chữa bệnh. Những người đến điện chữa bệnh chủ yếu bằng nước lá, nước suối. Những ai khó khăn quá thì mang một chai nước lọc ở nhà đến điện, ông nhập vào, niệm chú mấy câu vào chai nước để mang về nhà uống sẽ lành bệnh. Và hầu như đa phần đến chữa bệnh chừng hai tuần thì không đến nữa. Theo ông đoán là có lẽ họ đã lành hẳn bệnh hoặc đã chết vì bệnh nan y.

ong-dong-400.jpg
Một ngôi chùa ở miền Bắc Việt Nam (ảnh minh họa). RFA PHOTO.
Ông nói rằng đến điện của ông chữa cũng có cái hay, hoặc là lành bệnh do niềm tin, do tâm linh được trấn an và do bề trên phù hộ, hoặc chết đi một cách nhẹ nhàng, khỏi bị kim chích, dao kéo mổ vào người. Cả chết và sống sau khi chữa bệnh ở điện đều rất lành tính bởi nó chứa niềm tin và sự an tâm. Những thứ này không có được khi đến bệnh viện.
Và có một điểm mà ông luôn cảm thấy an tâm mỗi khi nhập đồng, cho thuốc, cho dù chính ông cũng không hiểu phép màu trong chai nước hoặc gói bánh, nải chuối kia có thật hay không. Đó là đa phần người đến điện chữa bệnh là người nghèo, nghèo đến mức không còn gì để bàn, số còn lại đến chữa bệnh là những người quá giàu có nhưng mắc bệnh nan y, bệnh viện bó tay, lại đến tìm ông, đương nhiên ông không dại gì tuyên bố mình bó tay giống như bệnh viện. Sự im lặng của ông không phải vì tiền bạc, lợi lộc ở những mối này mà là vì những bệnh nhân nghèo, họ luôn nuôi hy vọng ở bề trên, chính vì vậy, dù thế nào ông cũng giữ im lặng.

Xã hội càng bất an, đồng bóng càng lên ngôi

Một giảng viên dạy môn tâm lý ở một trường đại học y, yêu cầu không nêu tên, chia sẻ: “Bây giờ điện này ở đây thì đầy, thiếu gì. Ở đây thầy hầu thì nhiều, nhiều thầy lắm, mình hầu thánh, chứ không phải hầu Phật. Mình hầu chúa, hầu quan ấy, đó là một nét tâm linh thôi, chứ không phải xin gì được đó, đó là tâm linh thôi!”
Ở đây thầy hầu thì nhiều, nhiều thầy lắm, mình hầu thánh, chứ không phải hầu Phật. Mình hầu chúa, hầu quan ấy, đó là một nét tâm linh thôi, chứ không phải xin gì được đó.
-Một giảng viên tâm lý
Theo giảng viên này, vấn để ốp đồng ở Việt Nam vốn dĩ không còn xa lạ gì trong hoạt động hằng ngày của xã hội. Vấn đề là khi xã hội càng trở nên bất an thì hoạt đồng đồng bóng càng phát triển, điều đó giống như một qui luật. Trong đó, không ngoại trừ vấn đề tham quyền đoạt vị của nhiều cán bộ nhà nước, bởi không có bất cứ thế lực thần linh nghiêm túc nào chấp nhận giúp họ thực hiện những thủ đoạn đen tối để khai trừ hay thanh trừng đồng nghiệp. Chính vì thế, họ chuyển sang nhờ cậy những nơi đồng bóng, những nơi xưng vương xưng bá cõi âm và sẵn sàng giúp họ hạ người này, phá người kia.
Đương nhiên là không thể có ông đồng bà cốt nào đủ công lực hay phép thuật để hại người, làm ảnh hưởng đến sinh mệnh của người khác cả, vì theo lý thuyết cân bằng âm dương thì mỗi một sinh mệnh luôn có những thế lực siêu nhiên đối trọng nhau ở quanh họ để hộ mệnh, hay nói cách khác là những nguồn năng lượng chung quanh một con người, đảm bảo mọi hoạt động của người đó giữ cân bằng. Chính vì lẽ này, bất cứ ông đồng bà cốt nào tuyên bố sẽ giúp ai đó hại một người khác chỉ là những trò lừa bịp. Nhưng trong trường hợp lừa bịp như thế cũng hợp lý, kẻ lừa bịp quyền lực siêu nhiên gặp kẻ muốn ám hại người khác, điều này chẳng khác nào giai thoại mạt cưa mướp đắng.
Nhưng, giảng viên đại học này cũng cho biết thêm là tỉ lệ cán bộ đến điện ông đồng bà cốt ngày càng cao, nhất là những dịp đầu năm, thậm chí có những lúc họ chiếm số đông và dùng cả những tiểu xảo đút lót với đám đệ tử để đám này xếp lịch vào xin lộc trước. Cuối cùng, những người nghèo đi chữa bệnh phải ngồi ngoài chờ hết ngày này sang ngày khác mà vẫn không được chữa bệnh. Càng lúc, sự lố lăng cũng như văn hóa hối lộ, đút lót càng phát triển mạnh ở những nơi được xem là chốn tâm linh.
Điều đáng buồn là một khi những nơi như chùa chiền, đền miếu và đồng bóng đều ảnh hưởng chung một thói quen văn hóa hối lộ và đút lót, kẻ mạnh đạp kẻ yếu và kẻ có tiền được tung hô thì vấn đề đạp giẫm lên sinh mệnh và số phận của nhau trong xã hội sẽ mỗi ngày thêm gia tăng. Điều đó chỉ cho thấy xã hội đang ngày một bất an, con người sẽ bị mất phương hướng.
Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam.




 


 

 

No comments:

Post a Comment