CÁC ĐẠI SỨ DU LỊCH SƠN ĐOÒNG
Nhiều đại sứ bỏ tiền túi khám phá Sơn ĐoòngDU LỊCH | 14:57 Thứ Tư ngày 09/03/2016
Mọi chi phí cho chuyến khám phá hang Sơn Đoòng vào tháng 5 tới của các đại sứ, tổng lãnh sự và trợ lý ngoại trưởng Mỹ đều do các cá nhân tự trang trải.
Theo Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch tỉnh Quảng Bình, đại sứ của 8 nước gồm: Mỹ, Australia, Anh, Thụy Điển, Italy, Canada, Czech và Argentina tại Hà Nội tham dự chương trình thám hiểm và quảng bá hang Sơn Đoòng. Đặc biệt, chương trình sẽ có sự tham gia của trợ lý Ngoại trưởng Mỹ, ông Tom Malinowski.
Dự kiến cuộc thám hiểm Sơn Đoòng diễn ra ngày 11 - 17/5. Mọi chi phí cho chuyến đi đều do cá nhân tự trang trải.
Mọi chi phí cho chuyến khám phá hang Sơn Đoòng vào tháng 5 tới của các đại sứ, tổng lãnh sự và trợ lý ngoại trưởng Mỹ đều do các cá nhân tự trang trải.
Theo Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch tỉnh Quảng Bình, đại sứ của 8 nước gồm: Mỹ, Australia, Anh, Thụy Điển, Italy, Canada, Czech và Argentina tại Hà Nội tham dự chương trình thám hiểm và quảng bá hang Sơn Đoòng. Đặc biệt, chương trình sẽ có sự tham gia của trợ lý Ngoại trưởng Mỹ, ông Tom Malinowski.
Dự kiến cuộc thám hiểm Sơn Đoòng diễn ra ngày 11 - 17/5. Mọi chi phí cho chuyến đi đều do cá nhân tự trang trải.
Khung cảnh ngoạn mục ở Sơn Đoòng. Ảnh: Oxalis
28 đại sứ tham gia tranh tài để được khám phá Sơn Đoòng
(HNMO) - Ngày 11-12, đại diện lãnh đạo UBND tỉnh Quảng Bình, Ban Thư ký Ủy ban quốc gia UNESCO Việt Nam, Công ty Oxalis và ngài đại sứ Mỹ tại Việt Nam Ted Osius đã tổ chức cuộc gặp mặt để giới thiệu về chương trình khám phá hang động Sơn dành riêng cho đại sứ các nước tại Việt Nam.
Theo Anh Phương/VnExpress
SỔ TAY TƯỞNG NĂNG TIẾN
Sầm Sơn & Đồ Sơn
- Tình cảnh của họ đúng là tình cảnh lớp người tha hóa, nhưng tha
hóa không phải do quy luật đào thải tự nhiên – mà do chính kẻ cầm cân
nẩy mực đẩy họ đến bước đường cùng. -
“Một người đến Sầm Sơn trước và sau khi đọc Trống Mái sẽ... nhìn Sầm
Sơn khác đi. Bởi quyến vọng biển, núi, mây, nước trong tác phẩm có khả
năng thúc
đẩy, chuyển biến, có khả năng thay đổi con người, mời gọi viễn du, invitation au voyage, nói theo Bachelard. Và nói theo ngôn ngữ hàng ngày, Trống Mái có khả năng sáng tạo lại môi sinh, tìm về một thế giới nguyên thủy, ở đó có sự thăng hoa của con người đến bầu trời tự do sáng tạo.”
Tôi chưa bao giờ có cơ hội được đặt chân đến Thanh Hoá, và cũng
chưa đọc tác phẩm Trống Mái nên không khỏi cảm thấy xấu hổ
(lẫn ngạc nhiên) khi xem đoạn văn thượng dẫn của nhà phê bình
văn học Thụy Khuê.
Tôi xấu hổ vì vốn kiến thức cùng vốn sống nghèo nàn/hạn hẹp của mình, và ngạc nhiên về khả năng (“thay đổi con người, mời gọi viễn du, invitation au voyage”) của thiên nhiên, qua ngòi bút Khái Hưng.
Nếu nhà văn của chúng ta đừng bị thủ tiêu vào năm 1947,
và vẫn sống cho đến hôm nay - chắc chắn - ông cũng kinh ngạc
(không ít) khi biết ra rằng Sầm Sơn còn có khả năng “khêu gợi
lòng tham” nữa. Bãi biển này, trong những ngày qua, đã làm xôn
xao dư luận.
Bãi biển Sầm Sơn. Ảnh: Tuấn Minh
Xin ghi lại đây là vài nhận định - ở trong cũng như ngoài nước, và của cả hai lề - để rộng đường dư luận.
Bùi Thanh Hiếu: “Cướp
lớn ở Sầm Sơn... Liên tiếp những ngày đầu tháng 3 năm 2016, các ngư
dân thuộc thị xã Sầm Sơn, tỉnh Thanh Hoá đã biểu tình để phản đối dự án
khu ăn chơi nghỉ dưỡng của tập đoàn FLC triển khai ở bờ biển Sầm Sơn.”
Thạch Lựu: “Căn
cứ vào các tài liệu chứng cứ thu thập được, ngày 03/3/2016 cơ quan cảnh
sát điều tra Công an tỉnh Thanh Hoá đã ra quyết định khởi tố vụ án hình
sự ‘gây rối trật tự công cộng’ và đang tiến hành điều tra, củng cố
chứng cứ về hành vi phạm tội của một số đối tượng để xử lý nghiêm trước
pháp luật.”
Văn Thị Hương: “tôi
thử hỏi, 100 triệu các đồng chí bồi thường cho mỗi hộ dân, họ làm gì
khi nguồn thực phẩm chính của họ bị mất, đất đai ruộng vườn không còn,
khu công nghiệp không có, giá đất tăng vọt, lạm phát tăng, tệ tham nhũng
chưa hết?”
Hoàng Anh – Văn Hùng: “Điều bức xúc của người dân Sầm Sơn... Sau
khi nhường hết đất cho Cty CP Tập đoàn FLC xây dựng các đại dự án sân
golf, resort, khách sạn nghỉ dưỡng…, hàng nghìn người dân ở các xã Quảng
Cư, phường Trung Sơn, Trường Sơn, Bắc Sơn… thuộc thị xã Sầm Sơn (tỉnh
Thanh Hóa) chỉ còn sinh kế cuối cùng là bám biển mưu sinh. Vậy mà cũng
chẳng yên...
Theo quan sát của phóng viên, hàng trăm người dân các xã Quảng Cư,
phường Trung Sơn, Trường Sơn và Bắc Sơn đã tập trung trước cổng UBND
tỉnh Thanh Hóa. Họ mang theo mỳ tôm, bánh mỳ, nước uống và cả chăn chiếu
để chờ đợi gặp lãnh đạo tỉnh. Tuyến đường chính trước cổng UBND tỉnh
phải lập hàng rào, hàng chục công an, cảnh sát được huy động để giữ trật
tự. Người dân kiên trì chờ đợi. Chúng tôi sẽ sống bằng gì nếu mất bãi
biển”?
Ảnh: Tuấn Minh
Nỗi băn khoăn về sinh kế của người dân Sầm Sơn, trong những ngày
tháng tới, khiến tôi chợt nhớ đến Đồ Sơn và sự “phồn thịnh”
ở nơi đây nhờ vào dịch vụ bán dâm:
“Bãi biển Đồ Sơn nằm trong những bãi biển du lịch
nổi tiếng. Nhưng nói không ngoa chút nào, nếu thiếu và yếu cái dịch vụ
đi kèm thì Đồ Sơn chẳng thu hút được mấy khách. Từ lâu, những cô gái
chân dài tứ xứ đã đổ về đây cư ngụ, mưu sinh bằng cái thứ mà ông trời
ban phát. Hễ nói đi Đồ Sơn là nhiều người lại nháy mắt nhìn nhau bí
hiểm. Bởi đến đây, ngoài mục đích là tắm biển thì cái thú vui duy nhất
được khách du lịch quan tâm tới đó là… chơi gái...
Ở Đồ Sơn người ta gọi cái nghề bán miền xuôi, nuôi miền ngược này là
ngành công nghiệp không khói hay còn nói hay ho là nghề làm giàu không
khó. Xây một cái nhà nghỉ, nuôi mấy ả cave, chăn thêm mấy đứa bảo kê là
ngồi một chỗ đếm tiền. Tiền vào như nước, mỗi ngày vài chục triệu đồng
dễ ợt. Trong khi nền kinh tế suy thoái chưa có hồi kết nhưng những tụ
điểm mây mưa, thác loạn như thế này thì vẫn ăn nên làm ra.” (Biên Thùy – “Những Cuộc Mua Vui Nhớp Nháp Ở Đồ Sơn”).
Số lần “nhớp nháp” của khách mua vui đều được ghi chép cẩn
thận trong nhật ký của người bán. Xin xem qua đôi dòng của ký
giả Anh Đào viết về một cuốn Nhật Ký Đồ Sơn:
Nguồn ảnh: báo Lao Động
“Đó là nhật ký ‘làm việc’ của một cô gái mại dâm gần như kín các dấu
‘X’. Sở dĩ phải ghi chép là để cuối tháng, cuối tuần, cuối ngày ‘đọ sổ’
với chủ mà thanh toán tiền, giống hệt với một dạng ‘chấm công’. Đây là
một đoạn trong bài viết: ‘Những ký hiệu dấu sao ‘*’ trong vòng tròn, đó
là ‘đi qua đêm’ và được tính bằng 3 ‘cuốc’ đi nhanh... Dấu ‘X’ có gạch
dưới là những lần đi một lần, tính với chủ là 1, nhưng em cho khách làm
2, được bo khá. Còn cái dấu ‘X’ nằm trong ô vuông thì em không nói gì
cả, nhất định không chịu nói ra. Như vậy, đây là một dạng ‘văn vật’ có
hồn. Có ngày em đánh dấu 16 ‘nhát’, nói chung số ngày có trên 10 ‘nhát’
hơi nhiều. Ngày nhiều nhất là có tới đánh 21 cái dấu X’, lại có 3 gạch
chân’. Nhưng 21 lần/ngày vẫn chưa phải là kỷ lục. Cũng chính cô gái này
kể lại: Ở Đồ Sơn có đứa dịp 30/4, đã ‘đi khách’ tính với chủ là 50 lần.”
Số “nhát” hay số lần “nhớp nháp” được tính đủ và chia đều, theo như tường thuật của nhà báo Biên Thùy: “Một
cô cave ở Đồ Sơn kể rằng, đằng sau những cô gái bán dâm, đằng sau những
đêm mua vui dài dằng dặc là cuộc sống sung túc, đủ đầy của tầng tầng,
lớp lớp những tú ông, tú bà. 250 nghìn đồng tàu nhanh ấy cũng phải chia
năm, xẻ bảy ra thì mới yên thân, chứ đâu phải làm 10 đồng hưởng cả 10
đồng.
Lại nói đến cái tầng tầng, lớp lớp tú ông, tú bà ở thiên đường này
cho rõ. Có những tú ông phơi mặt ngay cổng nhà nghỉ, đứng đón khách tận
cửa phòng. Nhưng có cái loại tú ông, tú bà cao cấp hơn, chẳng cần đón
khách, chẳng cần phơi mặt ra làm gì cũng có tiền. Những ‘tú ông cao cấp’
như thế chỉ đạo bằng những cú điện thoại, bằng một thứ văn bản không có
dấu. Và, ngày ngày vẫn nghiễm nhiên hưởng lợi từ thân xác của gái bán
dâm. Thế mới tài!”
Loại “tú ông cao cấp” này càng ngày càng xuất hiện nhiều ở
Việt Nam, riêng Thanh Hoá – tất nhiên – cũng không ít. Cứ theo
cách nói nước đôi của ông Bí Thư Tỉnh Ủy Thanh Hoá (“bà
con nào đồng ý di dời thì nhận tiền bồi thường trước ngày 15.4... bà
con nào chưa đồng ý thì cứ làm bình thường như lâu nay...”) trong
cuộc đối thoại với dân – vào ngày 7 tháng 3 vừa qua – và theo
chủ trương, đường lối, chính sách chung của Nhà Nước hiện nay
hiện nay thì sớm muộn gì Sầm Sơn cũng trở thành Đồ Sơn thôi.
Bãi biển Đồ Sơn. Ảnh:vnexpress
Và nghĩ cho cùng thì đây là một điều may mắn, nếu xét ở khía cạnh sinh kế – theo nhận định chung của tiến sĩ Vũ Minh Khương:
“Ông cha chúng ta để lại cho chúng ta đất đai ở vị thế đẹp và nhiều
tài nguyên quý giá. Thế giới lại thương cảm chúng ta đã trải qua những
cuộc chiến tranh khốc liệt. Thế hệ chúng ta chỉ cần cho nhượng thuê đất
trong các dự án đầu tư dễ dãi, bán tài nguyên, và vay nợ quốc tế cũng đủ
sống xênh xang được 20-30 năm nữa. Ta nhượng đất của ông cha làm sân
golf và dân ta sẽ không thể đói nhờ nghề nhặt bóng và đánh giày... Khó
khăn trong quyết định của mỗi người chúng ta hôm nay không phải là làm
cách gì để đất nước tiến lên mà là làm gì để chúng ta không lùi tiếp
nữa, bởi đường lùi của chúng ta còn rộng rãi thênh thang lắm."
Với con số nợ công đã vượt trần, chuyện vay mượn quốc tế (e)
khó có thể tiếp tục. Để bù vào khoản thiếu hụt này thì bán
biển, và bán thân – sau khi đã bán rừng, bán đảo, bán ruộng –
cũng là một bước lùi hợp lý thôi. Chớ còn lựa chọn nào
khác, ngoài chuyện tiếp tục lùi. May mà đường lùi của chúng ta còn rộng rãi thênh thang lắm.
Wednesday, March 16, 2016
NGUYÊN VŨ * ĐẠI HỌC WESTPOINT
NGUYÊN VŨ * ĐẠI HỌC WESTPOINT
Chương trình học từ thiên văn vũ trụ đến cách bắt tay, cách uống rượu vẫn tỉnh táo, cách gấp mùng mền chiếu gối đến tranh luận các tác phẩm của Victor Hugo. Trên thông thiên văn, dưới tường địa chất, giữa thấu nhân tâm.
Ở Mỹ, đi xin việc làm, nếu vào thấy có ứng viên tốt nghiệp trường West Point cùng tham gia thì thôi coi như mình cầm chắc 1 suất rớt. Đi về cho nhanh, khỏi phỏng vấn nữa. Rất đông các CEO của các tập đoàn ở Mỹ tốt nghiệp trường West Point, tỷ lệ CEO trên sinh viên tốt nghiệp ( nhớ là tỷ lệ nhé) cao hơn Harvard, Stanford hay Yale...Ở Mỹ nghe ai nói tao từng học ở West Point, người ta nhìn mình từ trên xuống dưới, như 1 thực thể lạ, một con người hoàn hảo. Không xếp hạng được vì nó không có thể có tiêu chuẩn để xếp.
Vậy West Point là trường gì? Đó chính là học viện quân sự Hoa Kỳ. Điều khá lạ là mặc dù là học viện quân sự, nhưng lại cung cấp các quản trị cao cấp cho nền kinh tế Mỹ và thế giới. Sau 5 năm bắt buộc phải phục vụ trong quân đội, phần lớn các bạn rời bỏ binh nghiệp, học thêm một MBA rồi đi làm cho các tập đoàn. Rồi thăng tiến rất nhanh. Ở West Point, có một slogan là cứ đưa cho tôi một người không phải tâm thần, tôi đều có thể đào tạo thành 1 công dân ưu tú.
Mỗi năm WP chỉ tuyển khoảng 1300 bạn. Và trong 4 năm học, bắt buộc phải loại thải 10%/năm. Tức năm cuối chỉ còn dưới 1000 bạn ra trường. Chương trình học từ thiên văn vũ trụ đến cách bắt tay, cách uống rượu vẫn tỉnh táo, cách gấp mùng mền chiếu gối đến tranh luận các tác phẩm của Victor Hugo. Trên thông thiên văn, dưới tường địa chất, giữa thấu nhân tâm. Tony quen với anh bạn, tốt nghiệp trường WP và đang làm sếp một công ty đa quốc gia ở Singapore, mỗi lần gặp, ảnh kể về trường WP với một thái độ tự hào, mình nghe mà say mê, chiếc nhẫn biểu tượng của cựu sinh viên WP trên tay anh lấp lánh.
Trường DH Westpoint
Ảnh kể, sinh viên vừa vào trường đã phải bị khủng bố tinh thần. Quan niệm là trụng nước sôi 100 độ rồi đem qua trụng nước đá. Nên sau này, dù có sự cố gì trong đời, họ cũng cảm thấy bình thường, chẳng xi nhê gì. Đầu tiên là họ nhốt sinh viên từng tốp vào trong phòng, sau đó 2h sau thì thả ra, yêu cầu trả lời các câu hỏi như có bao nhiêu bóng đèn trong phòng, bàn ghế màu gì, lúc vào mấy h mấy phút, lúc ra mấy h mấy phút,
Thư viện
người ngồi bên trái bạn có đeo đồng hồ không, người bên phải tên gì....Trả lời không được là tự động cuốn gói về nhà. Bài học đầu tiên về ÓC QUAN SÁT, cái quan trọng nhất của một nhà quản trị tài ba. Và n bài học tương tự như vậy. Sau này, ảnh đem các bài học này chế biến lại thành tài liệu dạy sinh viên các đại học khác hay nhân viên thực tập cho tập đoàn, cứ 1 đứa "đoạt giải nhất ngáo ngơ toàn quốc" vào mà chịu học, 6 tháng sau thì lột xác thành 1 người mới hoàn toàn, thành Steve Job luôn. Cái Tony xin tài liệu của ảnh, đem về VN dịch, áp dụng cho hãng của mình và đang biên tập lại cho câu lạc bộ con dượng.
Con trai Hunsen bên phải
Rõ ràng dấu ấn đào tạo rất quan trọng với người trẻ. Nếu chịu khó và có phương pháp đào tạo đúng, ngây ngô ngáo ngơ vẫn trở thành xuất sắc, vì chúng ta giỏi lắm chỉ sử dụng có 1/10 khả năng của bộ não. Giáo dục Mỹ nói chung là kỹ, vì họ đào tạo là cho nước Mỹ có thể sử dụng, không phải chỉ với mục đích xuất khẩu giáo dục như một số nước khác. Nên với sinh viên ngoại quốc, đầu vào cũng rất khó, phải vượt qua các kỳ thi như Toefl, SAT, GMAT, GRE…tuỳ theo cấp và ngành, còn trường nào không kiểm tra đầu vào, thì trường đó hoặc là diploma mill, hoặc hẻm ai biết tới. Họ cho rằng, việc học viên có được các chứng chỉ này thể hiện sự nghiêm túc trong việc theo đuổi học thuật. Thật ra, các kỳ thi này, so với khả năng của sinh viên VN, thì chẳng là gì, vì để vào đại học VN, kiến thức còn khổng lồ hơn nhiều, khó hơn nhiều. Cũng vì là đào tạo để nước Mỹ có thể sử dụng, nên thời gian cũng lâu hơn, như MBA cũng phải mất 3 năm….so với 12 hay 18 tháng ở một số nước.
Trở lại hạc viện WP lừng danh bên bờ sông Hudson, cách không xa New York, đây là ước mơ của mọi ông bố khi có đứa con ra đời, và muốn nó ” đã mang tiếng ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông”. Đào tạo trở thành công dân có ích, giỏi giang, để thoả chí tang bồng hồ thỉ, vùng vẫy giữa đất trời. Khi 18-30 tuổi, trong lúc đám ngây ngô kia đốt tuổi trẻ trong các quán bar, các quán cà phê, vũ trường, rũ rượi xoã tóc đi ra đi vô vì không biết làm gì, suốt ngày chat chit nhăng cuội, ngủ nhiều hơn học và làm nên đầu óc u u mê mê, nông cạn, cái gì cũng làm biếng, cũng lười…thì các bạn này đã phải vất vả đầu tư trí lực và thể lực. Thư viện WP mở 24/24, ở đó người ta thấy những cái đầu cắm cúi ghi ghi chép chép, những cuốn sách dày cộm phải đọc xong trong một vài ngày. Đọc nhanh và rất nhanh, để sau này đi làm, giấy tờ công văn, đọc nhoay nhoáy để phúc đáp, chứ thể loại thấy chữ nhiều đọc nhức mắt, thì thôi khỏi tuyển dụng. Nó đánh vần 1 công văn đọc xong mất hết cả ngày, năng suất lao động sẽ kém. Trí thức là phải đọc nhanh để làm việc giỏi, mà muốn đọc nhanh thì phải tập luyện.
Kỹ năng thuyết trình, thuyết pháp sao cho người khác nghe mà rụng rời tay chân nằm trong chương trình học. Những bức tường ở WP luôn đông nghẹt học viên đứng nhìn vào đó, tập nói với bức tường, thu âm, nghe đi nghe lại, nói đi nói lại sao cho hay mới thôi.
Dưới trời tuyết lạnh khủng khiếp, họ phải lăn lê bò trườn để tập thể lực. 5h sáng là kẻng đánh thức dậy, tập thể lực bằng các bài tập với cường độ nặng của vận động viên nhà nghề. Tập bơi, đứng nước 5h, ai đuối quá thì vớt lên, coi như rớt. Rồi tập vượt mọi địa hình. Rèn luyện thể lực sao cho mọi điều kiện thời tiết đều phải thích nghi, nóng 45 độ ở châu Phi hay âm 20 độ ở Alaska đều chịu được.
Kỹ năng tồn tại và óc sáng tạo được chú ý đào tạo kỹ. Những lần trong đêm tối, họ bị thả giữa rừng, và tìm cách về lại trường bằng mọi khả năng có thể, nhìn các vì sao trên trời đoán hướng, tìm thức ăn, dựng lều. Kiến thức lãnh đạo phải có và phải nhớ vanh vách. Và có khi đang ngủ say giấc, 2h sáng bị đánh thức dậy để kiểm tra, với các câu hỏi như 10 vị tướng giỏi nhất mọi thời đại là ai, tướng Võ Nguyên Giáp dùng chiến thuật gì trong trận Điện Biên Phủ, nếu bạn là Napoleon, bạn sẽ viết lại lịch sử của Waterloo như thế nào….Không trả lời được, phải đứng ngoài hành lang cả đêm để suy nghĩ. Đào tạo để mỗi WPer có được dáng vóc của một người mẫu, sức khoẻ của một vận động viên Olympic, trí tuệ của một học giả, ăn nói như một thuyết gia, cư xử như một chuyên gia tâm lý….
Chuyện ở West Point ( bài 2) : Nam nhi và chí tang bồng
Tân thiếu úy Amanda Nguyễn sau buổi lễ tốt nghiệp tại Học Viện Quân SựWest Point, hôm 28 Tháng 5.
Rèn luyện thể lực là một khoa mục rất quan trọng đối với các cadet. Khi đến thăm Học viện, bạn có thể thấy các cadet chạy vòng quanh khuôn viên trường vào bất cứ lúc nào.
Ở trước cổng của học viện là bức tượng của cố Tổng thống George Washington
Ở cách đó một khoảng là tượng của Tổng thống Eisenhower – người đã từng theo học tại Học viện này từ năm 1911 đến 1915.
Kinh doanh là một trong những môn học chính của Học viện. Ngoài ra các học viên còn phải học các môn như Cơ khí, Ngoại ngữ, Khoa học xã hội.
Học viên không được phép đội mũ khi bước vào trong tòa nhà nhưng ngay khi bước ra khỏi tòa nhà họ bắt buộc phải đội mũ bất kể khi nào.
Phù hiệu gắn trên áo khoác của các học viên cho biết họ thuộc đơn vị nào còn năm tốt nghiệp sẽ được thêu ở ngay bên dưới. Trong ảnh là chiếc áo của một học viên sẽ tốt nghiệp vào năm 2014.
Tổng số học viên của Học viện là khoảng 4.400 người.
Nữ giới chiếm khoảng 15%.
Nhà nguyện duy nhất của Học viện được xây dựng từ năm 1910. Đây cũng là tòa nhà đẹp nhất.
Trong khi đang theo học tại trường, các học viên không được phép kết hôn nhưng có rất nhiều người sau khi tốt nghiệp đã quay trở lại trường và làm lễ cưới trong nhà nguyện này.
Nơi đây cũng có chiếc đàn organ lớn nhất thế giới.
Tuy nhiên, ấn tượng nhất chính là nhà ăn của Học viện nơi phục vụ các bữa ăn cho toàn bộ 4.400 người cùng lúc.
- Nhìn cái messhall này mà nhớ đến những ngày tụi mình còn ở trong nội trú Mossard!!
Trên các bàn ăn, luôn có sẵn một số đồ ăn nhẹ để phục vụ những người đang quá đói mà chưa đến giờ ăn.
Trước khi vào ăn, tất cả phải xếp hàng nghiêm chỉnh bên ngoài tòa nhà.
Và ào ạt đổ về nhà ăn.
Các học viên chỉ có 20 phút để hoàn thành bữa ăn của mình.
Và sau đó lại hối hả tỏa ra các lớp học khác ngay sau giờ ăn.
Gặp tân Thiếu úy xuất thân West Point, Amanda Nguyễn
HanThu NguyenVu
Chương trình học từ thiên văn vũ trụ đến cách bắt tay, cách uống rượu vẫn tỉnh táo, cách gấp mùng mền chiếu gối đến tranh luận các tác phẩm của Victor Hugo. Trên thông thiên văn, dưới tường địa chất, giữa thấu nhân tâm.
Ở Mỹ, đi xin việc làm, nếu vào thấy có ứng viên tốt nghiệp trường West Point cùng tham gia thì thôi coi như mình cầm chắc 1 suất rớt. Đi về cho nhanh, khỏi phỏng vấn nữa. Rất đông các CEO của các tập đoàn ở Mỹ tốt nghiệp trường West Point, tỷ lệ CEO trên sinh viên tốt nghiệp ( nhớ là tỷ lệ nhé) cao hơn Harvard, Stanford hay Yale...Ở Mỹ nghe ai nói tao từng học ở West Point, người ta nhìn mình từ trên xuống dưới, như 1 thực thể lạ, một con người hoàn hảo. Không xếp hạng được vì nó không có thể có tiêu chuẩn để xếp.
Vậy West Point là trường gì? Đó chính là học viện quân sự Hoa Kỳ. Điều khá lạ là mặc dù là học viện quân sự, nhưng lại cung cấp các quản trị cao cấp cho nền kinh tế Mỹ và thế giới. Sau 5 năm bắt buộc phải phục vụ trong quân đội, phần lớn các bạn rời bỏ binh nghiệp, học thêm một MBA rồi đi làm cho các tập đoàn. Rồi thăng tiến rất nhanh. Ở West Point, có một slogan là cứ đưa cho tôi một người không phải tâm thần, tôi đều có thể đào tạo thành 1 công dân ưu tú.
Mỗi năm WP chỉ tuyển khoảng 1300 bạn. Và trong 4 năm học, bắt buộc phải loại thải 10%/năm. Tức năm cuối chỉ còn dưới 1000 bạn ra trường. Chương trình học từ thiên văn vũ trụ đến cách bắt tay, cách uống rượu vẫn tỉnh táo, cách gấp mùng mền chiếu gối đến tranh luận các tác phẩm của Victor Hugo. Trên thông thiên văn, dưới tường địa chất, giữa thấu nhân tâm. Tony quen với anh bạn, tốt nghiệp trường WP và đang làm sếp một công ty đa quốc gia ở Singapore, mỗi lần gặp, ảnh kể về trường WP với một thái độ tự hào, mình nghe mà say mê, chiếc nhẫn biểu tượng của cựu sinh viên WP trên tay anh lấp lánh.
Trường DH Westpoint
Ảnh kể, sinh viên vừa vào trường đã phải bị khủng bố tinh thần. Quan niệm là trụng nước sôi 100 độ rồi đem qua trụng nước đá. Nên sau này, dù có sự cố gì trong đời, họ cũng cảm thấy bình thường, chẳng xi nhê gì. Đầu tiên là họ nhốt sinh viên từng tốp vào trong phòng, sau đó 2h sau thì thả ra, yêu cầu trả lời các câu hỏi như có bao nhiêu bóng đèn trong phòng, bàn ghế màu gì, lúc vào mấy h mấy phút, lúc ra mấy h mấy phút,
người ngồi bên trái bạn có đeo đồng hồ không, người bên phải tên gì....Trả lời không được là tự động cuốn gói về nhà. Bài học đầu tiên về ÓC QUAN SÁT, cái quan trọng nhất của một nhà quản trị tài ba. Và n bài học tương tự như vậy. Sau này, ảnh đem các bài học này chế biến lại thành tài liệu dạy sinh viên các đại học khác hay nhân viên thực tập cho tập đoàn, cứ 1 đứa "đoạt giải nhất ngáo ngơ toàn quốc" vào mà chịu học, 6 tháng sau thì lột xác thành 1 người mới hoàn toàn, thành Steve Job luôn. Cái Tony xin tài liệu của ảnh, đem về VN dịch, áp dụng cho hãng của mình và đang biên tập lại cho câu lạc bộ con dượng.
Con trai Hunsen bên phải
Rõ ràng dấu ấn đào tạo rất quan trọng với người trẻ. Nếu chịu khó và có phương pháp đào tạo đúng, ngây ngô ngáo ngơ vẫn trở thành xuất sắc, vì chúng ta giỏi lắm chỉ sử dụng có 1/10 khả năng của bộ não. Giáo dục Mỹ nói chung là kỹ, vì họ đào tạo là cho nước Mỹ có thể sử dụng, không phải chỉ với mục đích xuất khẩu giáo dục như một số nước khác. Nên với sinh viên ngoại quốc, đầu vào cũng rất khó, phải vượt qua các kỳ thi như Toefl, SAT, GMAT, GRE…tuỳ theo cấp và ngành, còn trường nào không kiểm tra đầu vào, thì trường đó hoặc là diploma mill, hoặc hẻm ai biết tới. Họ cho rằng, việc học viên có được các chứng chỉ này thể hiện sự nghiêm túc trong việc theo đuổi học thuật. Thật ra, các kỳ thi này, so với khả năng của sinh viên VN, thì chẳng là gì, vì để vào đại học VN, kiến thức còn khổng lồ hơn nhiều, khó hơn nhiều. Cũng vì là đào tạo để nước Mỹ có thể sử dụng, nên thời gian cũng lâu hơn, như MBA cũng phải mất 3 năm….so với 12 hay 18 tháng ở một số nước.
Trở lại hạc viện WP lừng danh bên bờ sông Hudson, cách không xa New York, đây là ước mơ của mọi ông bố khi có đứa con ra đời, và muốn nó ” đã mang tiếng ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông”. Đào tạo trở thành công dân có ích, giỏi giang, để thoả chí tang bồng hồ thỉ, vùng vẫy giữa đất trời. Khi 18-30 tuổi, trong lúc đám ngây ngô kia đốt tuổi trẻ trong các quán bar, các quán cà phê, vũ trường, rũ rượi xoã tóc đi ra đi vô vì không biết làm gì, suốt ngày chat chit nhăng cuội, ngủ nhiều hơn học và làm nên đầu óc u u mê mê, nông cạn, cái gì cũng làm biếng, cũng lười…thì các bạn này đã phải vất vả đầu tư trí lực và thể lực. Thư viện WP mở 24/24, ở đó người ta thấy những cái đầu cắm cúi ghi ghi chép chép, những cuốn sách dày cộm phải đọc xong trong một vài ngày. Đọc nhanh và rất nhanh, để sau này đi làm, giấy tờ công văn, đọc nhoay nhoáy để phúc đáp, chứ thể loại thấy chữ nhiều đọc nhức mắt, thì thôi khỏi tuyển dụng. Nó đánh vần 1 công văn đọc xong mất hết cả ngày, năng suất lao động sẽ kém. Trí thức là phải đọc nhanh để làm việc giỏi, mà muốn đọc nhanh thì phải tập luyện.
Kỹ năng thuyết trình, thuyết pháp sao cho người khác nghe mà rụng rời tay chân nằm trong chương trình học. Những bức tường ở WP luôn đông nghẹt học viên đứng nhìn vào đó, tập nói với bức tường, thu âm, nghe đi nghe lại, nói đi nói lại sao cho hay mới thôi.
Dưới trời tuyết lạnh khủng khiếp, họ phải lăn lê bò trườn để tập thể lực. 5h sáng là kẻng đánh thức dậy, tập thể lực bằng các bài tập với cường độ nặng của vận động viên nhà nghề. Tập bơi, đứng nước 5h, ai đuối quá thì vớt lên, coi như rớt. Rồi tập vượt mọi địa hình. Rèn luyện thể lực sao cho mọi điều kiện thời tiết đều phải thích nghi, nóng 45 độ ở châu Phi hay âm 20 độ ở Alaska đều chịu được.
Kỹ năng tồn tại và óc sáng tạo được chú ý đào tạo kỹ. Những lần trong đêm tối, họ bị thả giữa rừng, và tìm cách về lại trường bằng mọi khả năng có thể, nhìn các vì sao trên trời đoán hướng, tìm thức ăn, dựng lều. Kiến thức lãnh đạo phải có và phải nhớ vanh vách. Và có khi đang ngủ say giấc, 2h sáng bị đánh thức dậy để kiểm tra, với các câu hỏi như 10 vị tướng giỏi nhất mọi thời đại là ai, tướng Võ Nguyên Giáp dùng chiến thuật gì trong trận Điện Biên Phủ, nếu bạn là Napoleon, bạn sẽ viết lại lịch sử của Waterloo như thế nào….Không trả lời được, phải đứng ngoài hành lang cả đêm để suy nghĩ. Đào tạo để mỗi WPer có được dáng vóc của một người mẫu, sức khoẻ của một vận động viên Olympic, trí tuệ của một học giả, ăn nói như một thuyết gia, cư xử như một chuyên gia tâm lý….
Khi về già, họ thành lập các hội WPer alumni, đi câu cá bên bờ biển
Caribe, đi ngắm hoàng hôn ở Bali, thong dong tự tại, phong lưu tuyệt
đỉnh, vì ai cũng có một tuổi trẻ học và làm như điên. Còn có những người
đàn ông trên đời, về già rồi, mà vẫn cứ vật lộn mưu sinh, xin tiền vợ,
xin tiền con cái, thì cũng có thể họ kém may mắn, nhưng cũng có thể họ
đã lãng phí tuổi trẻ một cách vô bổ trong các trò trai gái, ăn chơi đàn
đúm, xài tiền của cha mẹ, hay đơn giản là lười nhớt thây. Làm biếng thì
sau này phải khổ, thế thôi. Trách ai.
Nhìn các hạc viên WP đánh đàn, nhảy, khiêu vũ, võ thuật, hát, ảo thuật,
thám hiểm, vẽ…hay thậm chí tỉ mỉ ngồi cắt tỉa giấy để rèn luyện đôi tay
khéo léo, bạn sẽ thấy mình sẽ phải cố gắng thật nhiều. Một ngày chỉ có
24h, là công bằng cho tất cả mọi người. Chúng ta phải ngủ 6-8 tiếng, ai
cũng chỉ còn 16h trong ngày. Nên phải chia ra, làm gì, học gì trong quỹ
thời gian ít ỏi đó. Một WPer nếu sáng sớm không nộp được bảng mô tả công
việc trong ngày ( daily to-do list) cho bạn trưởng nhóm, thì coi như
nắm chắc suất cuốn gói về quê. Không có chuyện ngủ dậy và ngày đó không
biết mình phải làm gì.
Sinh viên người Việt ở West Point khá đông, nhưng đều là Việt kiều, nữ
nhiều hơn nam. Du học sinh quốc tế ở WP một năm chỉ vài ba chục bạn, vì
đầu vào khó quá. Con trai cả của thủ tướng Cambodia Hun Sen cũng tốt
nghiệp trường này. Bạn mà nhìn thấy cậu này, không mê thì thôi. Đẹp ngời
ngời từ ngoại quan đến nhân cách, mạnh mẽ nam tính và thông tuệ, quý
phái từ cốt cách đến tinh thần, một nụ cười cũng chứa sự bao dung như
trời đất, thật là không có gì có thể so sánh nổi. Sự cố tranh chấp đền
Preah vihear với TháiLan, hai bên quyết không bên nào chịu nhường bên
nào, thậm chí đã vang lên tiếng súng. Trước tình hình cấp bách đó, anh
nhận nhiệm vụ của tổ quốc và lên đường đi đàm phán với người Thái. Và
chỉ với ánh mắt ấm áp và vài câu nói sắc sảo theo phong cách West Point,
bên Thái Lan phải xin lỗi và rút quân, nhường lại ngôi đền này cho quê
hương Cambodia của anh
Chuyện ở West Point ( bài 2) : Nam nhi và chí tang bồng
Như hôm trước có nói, hạc viện West Point có một câu slogan nổi tiếng,
đại ý là cứ giao cho tôi một người không phải tâm thần, tôi đều có thể
đào tạo thành một công dân xuất sắc. Rõ ràng dấu ấn đào tạo rất quan
trọng với người trẻ. Nếu chịu khó và có phương pháp đào tạo đúng, ngây
ngô ngáo ngơ vẫn trở thành xuất sắc như thường. Giáo dục Mỹ nói chung là
kỹ, vì họ đào tạo là cho nước Mỹ có thể sử dụng, không phải chỉ với mục
đích xuất khẩu giáo dục như một số nước khác. Nên với sinh viên ngoại
quốc, đầu vào cũng rất khó, phải vượt qua các kỳ thi như Toefl, SAT,
GMAT, GRE…tuỳ theo cấp hạc và ngành, còn trường nào không kiểm tra đầu
vào, thì trường đó hoặc là diploma mill, hoặc hẻm ai biết tới.
Tân thiếu úy Amanda Nguyễn sau buổi lễ tốt nghiệp tại Học Viện Quân SựWest Point, hôm 28 Tháng 5.
T
Họ cho rằng, việc hạc viên có được các chứng chỉ này thể hiện sự nghiêm
túc trong việc theo đuổi hạc thuật. Thật ra, các kỳ thi này, so với khả
năng của sinh viên VN, thì chẳng là gì, vì để vào đại hạc VN, kiến thức
còn khổng lồ hơn nhiều, khó hơn nhiều. Cũng vì là đào tạo để nước Mỹ có
thể sử dụng, nên thời gian hạc cũng lâu hơn, như MBA cũng phải mất 3
năm….so với 12 hay 18 tháng ở một số nước.
Trở lại hạc viện West Point lừng danh bên bờ sông Hudson, cách không xa
New York, đây là ước mơ của mọi ông bố khi có đứa con trai ra đời, và
muốn nó ” đã mang tiếng ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông”.
Đào tạo trở thành công dân có ích, giỏi giang, để thoả chí tang bồng hồ
thỉ, vùng vẫy giữa đất trời. Để một ngày, mặc veston ngồi họp ở toà nhà
Jinmao Tower 88 tầng ở Thượng Hải, để ăn tối trên Sky Deck của Marina
Bay ở Singapore, hay diễn thuyết, chia sẻ kinh nghiệm ở hội nghị CEO
toàn cầu ở Geneve Thị Suỹ, mình thấy hào nhoáng vậy thì chớ có ganh tỵ,
mà ngược lại, phải ngưỡng mộ họ. Khi 18-30 tuổi, trong lúc đám ngây ngô
kia đốt tuổi trẻ trong các quán bar, các quán cà phê, vũ trường, rũ rượi
xoã tóc đi ra đi vô vì không biết hạc gì, làm gì, suốt ngày chat chit
nhăng cuội, thấy chữ nhiều là không đọc, ngủ nhiều hơn học và làm nên
đầu óc u u mê mê, nông cạn, cái gì cũng làm biếng, cũng lười…thì các bạn
này đã phải vất vả đầu tư trí lực và thể lực trong các hạc viện như
West Point ( hay đại hạc kinh tế tp HCM khoá 21, khóc). Thư viện West
Point mở 24/24, ở đó người ta thấy những cái đầu cắm cúi ghi ghi chép
chép, những cuốn sách dày cộm phải đọc trong một vài ngày, nên kỹ năng
đọc nhanh để lấy ý là phải có. Những bức tường luôn đông nghẹt hạc viên
đứng nhìn say sưa vào đó, tập nói với bức tường, rủi thu âm lại, nghe đi
nghe lại, nói đi nói lại sao cho hay mới thôi.
Dưới trời tuyết lạnh khủng khiếp, những con người đó lăn lê bò trườn để
tập thể lực. 5h sáng là kẻng đánh thức dậy, tập thể lực bằng các bài tập
với cường độ nặng của vận động viên nhà nghề. Tập bơi, tập vượt mọi địa
hình, mọi điều kiện thời tiết đều phải thích nghi. Kỹ năng tồn tại được
chú ý đào tạo kỹ. Những lần trong đêm tối, họ bị thả giữa rừng, và tìm
cách về lại trường bằng mọi khả năng có thể, nhìn các vì sao trên trời
đoán hướng, tìm thức ăn, dựng lều….Và có khi đang ngủ say giấc, 2 h sáng
bị đánh thức dậy để kiểm tra kiến thức, với các câu hỏi như 10 vị tướng
giỏi nhất mọi thời đại là ai, tướng Võ Nguyên Giáp dùng chiến thuật gì
trong trận Điện Biên Phủ, nếu bạn là Napoleon, bạn sẽ viết lại lịch sử
của Waterloo như thế nào….Không trả lời được, phải đứng ngoài hành lang
cả đêm để suy nghĩ. Đào tạo để mỗi WPer có được dáng vóc của một người
mẫu, sức khoẻ của một vận động viên Olympic, trí tuệ của một học giả, ăn
nói như một thuyết gia, cư xử như một chuyên gia tâm lý….
Để thiết kế một cuộc đời hoàn hảo, thành đạt, đáng mặt nam nhi, người ta
đã phải rất vất vả và đầu tư rất nhiều. Dân West Point khi về già, họ
thành lập các hội WPer alumni, đi câu cá bên bờ biển Caribe, đi ngắm
hoàng hôn ở Bali, thong dong tự tại, vì đều có một tuổi trẻ vất vả, học
và làm như điên, và dĩ nhiên là thành đạt. Còn có những người đàn ông
trên đời, về già rồi, mà vẫn cứ vật lộn mưu sinh, xin tiền vợ, xin tiền
con cái, thì cũng có thể họ kém may mắn, nhưng cũng có thể họ đã lãng
phí tuổi trẻ một cách vô bổ trong các trò trai gái, ăn chơi đàng đúm,
xài tiền của cha mẹ, hay đơn giản là lười nhớt thây. Làm biếng thì sau
này phải trả giá, thế thôi. Trách chi ai.
Nhìn các hạc viên WP đánh đàn, nhảy, khiêu vũ, võ thuật, hát, ảo thuật,
thám hiểm, vẽ…hay thậm chí tỉ mỉ ngồi cắt tỉa giấy để rèn luyện đôi tay
khéo léo, bạn sẽ thấy mình sẽ phải cố gắng nhiều, thật nhiều. Một ngày
chỉ có 24h, là công bằng cho tất cả mọi người. Chúng ta phải ngủ 6-8
tiếng, tức 1/3 cuộc đời là cho việc ngủ, nên ai cũng chỉ còn 16h trong
ngày. Nên phải chia ra, làm gì, hạc gì trong quỹ thời gian ít ỏi đó. Một
hạc viên WP nếu sáng sớm, không nộp được bảng mô tả công việc trong
ngày ( daily to-do list) cho bạn trưởng nhóm, thì coi như nắm chắc suất
cuốn gói về quê, vì bắt buộc 10% hạc viên phải bị thải loại cho mỗi năm.
Không có chuyện ngủ dậy và ngày đó không biết mình phải làm gì.
Sinh viên người Việt ở West Point khá đông, nhưng đều là Việt kiều, nữ
nhiều hơn nam, hẻm biết vì sao. Du hạc sinh quốc tế ở WP một năm chỉ vài
ba chục bạn, vì đầu vào khó quá. Con trai cả của thủ tướng Cambodia Hun
Sen cũng tốt nghiệp trường này. Bạn mà nhìn thấy cậu này, không mê thì
thôi. Đẹp ngời ngời từ ngoại quan đến nhân cách, mạnh mẽ nam tính và
thông tuệ, quý phái từ cốt cách đến tinh thần, một nụ cười cũng chứa sự
bao dung như trời đất, thật là không có gì có thể so sánh nổi. Sự cố
tranh chấp đền Preah vihear với Thái Lan, hai bên quyết không bên nào
chịu nhường bên nào, thậm chí đã vang lên tiếng súng. Trước tình hình
cấp bách đó, anh nhận nhiệm vụ của tổ quốc và lên đường đi đàm phán với
người Thái. Và chỉ với ánh mắt ấm áp và vài câu nói sắc sảo theo phong
cách West Point, bên Thái Lan phải xin lỗi và rút quân, nhường lại ngôi
đền này cho quê hương Cambodia của anh…
Rèn luyện thể lực là một khoa mục rất quan trọng đối với các cadet. Khi đến thăm Học viện, bạn có thể thấy các cadet chạy vòng quanh khuôn viên trường vào bất cứ lúc nào.
Ở cách đó một khoảng là tượng của Tổng thống Eisenhower – người đã từng theo học tại Học viện này từ năm 1911 đến 1915.
Hầu hết các lớp học của học viện đều có sĩ số dưới 20 người. Đây là một lớp học về kinh doanh.
Kinh doanh là một trong những môn học chính của Học viện. Ngoài ra các học viên còn phải học các môn như Cơ khí, Ngoại ngữ, Khoa học xã hội.
Học viên không được phép đội mũ khi bước vào trong tòa nhà nhưng ngay khi bước ra khỏi tòa nhà họ bắt buộc phải đội mũ bất kể khi nào.
Phù hiệu gắn trên áo khoác của các học viên cho biết họ thuộc đơn vị nào còn năm tốt nghiệp sẽ được thêu ở ngay bên dưới. Trong ảnh là chiếc áo của một học viên sẽ tốt nghiệp vào năm 2014.
Tổng số học viên của Học viện là khoảng 4.400 người.
Nữ giới chiếm khoảng 15%.
Cùng với các môn học, thể thao cũng là một yêu cầu bắt buộc đối với các học viên.
Nhà nguyện duy nhất của Học viện được xây dựng từ năm 1910. Đây cũng là tòa nhà đẹp nhất.
Trong khi đang theo học tại trường, các học viên không được phép kết hôn nhưng có rất nhiều người sau khi tốt nghiệp đã quay trở lại trường và làm lễ cưới trong nhà nguyện này.
Nơi đây cũng có chiếc đàn organ lớn nhất thế giới.
Tuy nhiên, ấn tượng nhất chính là nhà ăn của Học viện nơi phục vụ các bữa ăn cho toàn bộ 4.400 người cùng lúc.
- Nhìn cái messhall này mà nhớ đến những ngày tụi mình còn ở trong nội trú Mossard!!
Trên các bàn ăn, luôn có sẵn một số đồ ăn nhẹ để phục vụ những người đang quá đói mà chưa đến giờ ăn.
Trước khi vào ăn, tất cả phải xếp hàng nghiêm chỉnh bên ngoài tòa nhà.
Và ào ạt đổ về nhà ăn.
Các học viên chỉ có 20 phút để hoàn thành bữa ăn của mình.
Và sau đó lại hối hả tỏa ra các lớp học khác ngay sau giờ ăn.
Gặp tân Thiếu úy xuất thân West Point, Amanda Nguyễn
HanThu NguyenVu
NGUYÊN THẠCH * CỘNG SẢN ĂN CƯỚP
Giải phóng hay ăn cướp?
Nguyên Thạch (Danlambao) - Đảng
CSVN đã cướp miền Nam dưới mỹ từ giải phóng để từ đó biến miền Nam trở
thành nghèo nàn lạc hậu giống với miền Bắc và đưa Việt Nam vào ngang
hàng với những nước nghèo đói nhất thế giới. Ông Hồ Chí Minh đã không
lường được rằng chính cái từ CUỚP chính quyền mà ông sử dụng, nó đã trở
thành những phương thức, những "tư duy" cho đảng cộng sản cùng lớp hậu
duệ học hỏi và noi theo để gọi là noi gương đạo đức Hồ Chí Minh. Quả
vậy, đảng CSVN cùng những thành viên của nó là một đảng CƯỚP và những tên CƯỚP đúng nghĩa.
*
Tựa
bài dưới dạng một câu hỏi nhưng thực chất đó là một câu khẳng định vì
người cộng sản thường hay mụ mị che giấu những hành vi ăn cướp của chúng
bằng những mỹ từ để khỏa lấp hành động xấu xa đáng khinh tởm.
Tập
thể Quân Dân Cán Chính thuộc Việt Nam Cộng Hòa thường gọi cộng sản Bắc
Việt là: Quân xâm lược, Quân xâm lăng, tệ hơn chút là Quân cướp nước
hoặc Bọn cộng nô. Những cách nói ấy thường bị đối phương phê phán và cho
rằng đó là biểu hiện của sự thù hận đầy xuyên tạc và bôi bác.
Để
giải thích vấn đề một cách xác thật và khách quan hơn, chúng ta hãy
nghe chính con người của bên kia chiến tuyến mà tiêu biểu là một vài
nhân vật sau đây:
1-
Nữ Nhà văn Dương Thu Hương người đã từng phục vụ cho chế độ cộng sản,
"thuộc thế hệ xẻ Trường Sơn đánh Mỹ" đã có lần công khai bày tỏ rằng,
tháng Tư năm 1975, khi từ Hà Nội tiến vào thành phố cùng đoàn quân "giải
phóng", bà đã ngồi trên lề đường của Sài Gòn ôm mặt khóc:
"Vào
Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù
mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có
thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ... nếu người ta muốn. Ðó mới là chế độ của nền văn minh.
Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Ðó là sự hàm
hồ và lầm lẫn của lịch sử. Ðó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà
dân tộc Việt Nam phạm phải."
2- Trung tướng Trần Độ: "Thực chất là chế độ thì rất dã man, cho nên phải dùng nhiều thủ đoạn để lừa bịp nhân dân,"
"Chế độ cộng sản như một sự kết hợp giữa cái ngu muội của Tần Thủy Hoàng với cái dã man của chế độ phát-xít Hitler".
Và từ đó ông cũng đã yêu cầu
"Đảng
Cộng sản phải tự mình từ bỏ chế độ độc đảng, toàn trị, khôi phục vai
trò, vị trí vốn có của Quốc hội, Chính phủ. Phải thực hiện đúng Hiến
pháp, tức là sửa chữa các đạo luật chưa đúng tinh thần Hiến pháp. Đó là
phải có những đạo luật ban bố quyền tự do lập hội, lập đảng, tự do ngôn
luận, luật báo chí, xuất bản. Sửa chữa các luật bầu cử ứng cử tự do, từ
bỏ quyền quyết định của cơ quan tổ chức Đảng, trừ bỏ "hiệp thương" mà
thực chất là gò ép".
Nền
chuyên chính vô sản này làm tê liệt toàn bộ đời sống tinh thần của một
dân tộc, làm tê liệt sự hoạt động tinh thần của nhiều thế hệ, ra sức nô
dịch toàn bộ tinh thần của nhiều thế hệ, làm nhiều thế hệ con người trở
thành những con rối chỉ biết nhai như vẹt các nguyên lý bảo thủ giáo
điều... Nó đang làm hại cả một nòi giống."
Ăn
cướp như thế nào và tại sao cộng sản Bắc Việt phải đi ăn cướp?. Để giải
đáp cho những câu hỏi này, chúng ta hãy đi tìm nguyên nhân.
1- Miền Bắc trước 1975.
Có quá nhiều tài liệu, sách vở, hình ảnh, thơ văn, chuyện kể về miền
Bắc trước 75 qua các nhân vật sống mà phạm vi của một bài viết nhỏ bé
không thể nào liệt kê ra hết được. Lớp người lớn tuổi thì đã mục kích
qua thực tế cuộc sống, lớp người nhỏ tuổi hơn sinh sau 75 thì nghe lớp
người đi trước kể lại hoặc cũng có thể nhìn thấy xã hội miền Bắc vào
những đầu thập niên của 1975 - 1985 cái thời kỳ mà cả nước ăn chung một
món canh "toàn quốc" (toàn nước) và toàn dân muốn tự tử tập thể. Lớp
sinh sau vào những thập niên gần đây thì có thể tìm hiểu qua tiện ích
của nền tin học mà nguồn cung cấp thông tin vô cùng phong phú.
Những
câu chuyện và những hình ảnh tàn ác mà đảng cộng sản đã áp dụng trên
miền Bắc, nổi bậc nhất là phải nói đến cuộc Cải Cách Ruộng Đất 1953 -
1956 đã giết 172.008 người là con số có thể gần với sự thật nhất. Tuy
nhiên, theo Hoàng Văn Chí thì con số đã lên đến 675.000 người đã chết
(1). Tà sách này đã là những ảnh hưởng cực kỳ ghê gớm đến đời sống của
miền Bắc nói riêng và VN nói chung cho xã hội, phong tục tập quán, đạo
lý truyền thống tốt đẹp lâu đời mà dân tộc có được và sự ảnh hưởng ấy
vẫn còn kéo dài cho mãi đến tận ngày hôm nay, một xã hội ăn gian nói dối
không hề biết ngượng miệng, đạo lý suy đồi cùng cực, cướp giựt hoành
hành, con người ta sẵn sàng giẫm lên nhau để tranh giành sự tồn tại. cho
dẫu sự tồn tại trong một CƠ CHẾ đầy BẤT CÔNG và NGHỊCH LÝ.
Cải Cách Ruộng Đất 1953-1956
Cải Cách Ruộng Đất và những giọt nước mắt cá sấu
Nói chung xã hội miền Bắc là một xã hội rất nghèo nàn lạc hậu mà nguyên nhân của mọi nguyên nhân là do ông Hồ đã du nhập một chủ thuyết hoang đường vào miền Bắc
của Việt Nam thời bấy giờ để áp dụng và tập tành thực hiện những bước
tiến của Chủ Nghĩa Xã Hội lấy kinh tế tập trung được chỉ đạo bởi đảng và
nhà nước trong mô hình quốc hữu hóa, hợp tác xã và chế độ tem phiếu để
cung cấp đến toàn hệ thống xã hội mà chúng ta có thể mường tượng ra hình
ảnh của một xã hội qua 2 câu ca dao sau đây:
Một năm 2 thước vải thô
Em mặc không đủ, Bác Hồ lòi ra.
Một
xã hội mà người phải thay trâu đi cày, đi chợ phải giấu thức ăn ngon
dưới đáy rổ, đám cưới đám hỏi hay tiệc tùng giỗ ông bà muốn thịt con gà
phải chờ tới nửa đêm mới dám vặn cổ nó cho thật nhanh, kẻo không nhỡ nó
la thì người hàng xóm đi khai khai báo với ông tổ trưởng khu phố thì
cũng bỏ mẹ, vặn cổ con gà xong tới khi trụng nhổ lông thì phải lén đi
chôn lông, kẻo bị phát hiện được thì cũng chết chắc.
Những mẩu truyện về sự bưng bít độc tài của đảng, cáo nghèo, cái khổ
của xã hội miền Bắc mà những người đã từng chứng kiến hoặc am hiểu về
nó, có thể bổ sung thêm để cho kho tàng dữ liệu càng thêm đầy đủ.
Trong
đời thường, chúng ta thường nghe những bày tỏ về cảm xúc về những thứ
gì rẻ và thối "rẻ như bèo, thối như cứt", thế nhưng ở miền Bắc lúc bấy giờ bèo cũng không rẻ và cức cũng rất quí. Xin xem bài viết "Nợ cứt" của tác giả Phạm Thế Việt (3)
2- Miền Nam trước 1975.
Sau Hiệp định hiệp định genève năm 1954 chia đôi đất nước, miền Bắc
theo chế độ XHCN, miền Nam theo chế độ tự do. Sự nổi bật nhất ở giai
đoạn này là hình ảnh của số lượng khoảng 600.000 đến một triệu người
miền Bắc di cư vào Nam,[5]
trong khi đó 14.000–45.000 cư dân và 100.000 binh sĩ Việt Minh tập kết
ra miền Bắc. (4). Con số khác biệt quá lớn này đã nói lên ý nguyện của
người dân mong muốn được sống ở thể chế nào vào thời đó, còn ở thời điểm
2016 này, nếu có một Hiệp định tương tự như vậy thì có lẽ trên 40 triệu
người miền Bắc sẽ di cư vào Nam và chọn thể chế Tự Do để mà sống. Sau
một thời gian dài hơn 70 năm, người ta đã quá hiểu cộng sản là như thế
nào và họ sẽ có thái độ dứt khoát, nghĩa là không bao giờ chấp nhận cộng
sản.
Miền
Nam Việt Nam qua 2 nền Đệ nhất và Đệ nhị cộng hòa, người dân đã được
sống trong một chế độ đầy Tự Do và Nhân Bản với sự phát triển đầy hài
hòa mặc dù vẫn luôn bị miền Bắc tấn công. Xã hội miền Nam mang đầy tính
văn minh vì không theo một chủ thuyết cực đoan, sự tư hữu đã làm cho con
người luôn cố gắng và năng động... đó là lý do miền Nam đã phát triển
về nhiều mặt mà trong đó công nghệ sản xuất cung ứng gần đầy đủ để phục
vụ cuộc sống. Chẳng những thế, miền Nam còn có khả năng phát triển về
những công nghệ tiên tiến khiến Việt Nam Cộng Hòa đã vượt trội các nước
trong khu vực Đông Nam Á Châu và tiến xa hơn cả Trung cộng. Hãy đơn cử
một vài ví dụ trong thập niên 1960: Lý Quang Diệu từng mơ ước: Singapor một ngày nào đó sẽ được như Sài Gòn.
La Dalat trên đường phố Sài Gòn
Còn các nước láng giềng như Nam Dương, Thái Lan, Campuchia, Lào, Miến Điện thì không thể nào so sánh. Thế mà sau 40 năm dưới sự lãnh đạo tài tình của đảng CSVN quang vinh, Việt Nam giờ đây lẹt đẹt chạy theo ngửi khói các quốc gia này!.
Một
thể chế mà người dân có cuộc sống ấm êm đầy hạnh phúc, trai không phải
đi lao nô, gái không phải đi đánh đĩ xứ người. Một chế độ mà không ai
muốn bỏ chạy trốn quê hương đất nước của mình cả.
1975
sau khi cướp được miền Nam, như vô số người đã nhìn thấy người Bắc 75
đã rất tích cực trong phong trào 4 V (Vào vơ vét về), họ vơ vét từng cái
đồng hồ, từng chiếc xe đạp, từng chiếc radio cho đến vàng bạc của cải
và chiếm hữu bao nhiêu công xưởng, cơ sở sản xuất, tài sản nhà cửa, biệt
thự... và dùng tiêu chuẩn lý lịch để cưỡng bức và cai trị.
Đảng
CSVN thực chất chỉ là là một lũ ăn hại không hơn không kém, đây là tập
hợp của rất nhiều tên bất tài vô tâm luôn mị dân với chiêu bài vì dân vì
nước, vì sự công bằng và hạnh phúc nhưng trên thực tế đảng chẳng vì dân
vì nước gì cả mà chỉ vì đảng là truớc nhất, điều 4 Hiến Pháp đã khẳng
định điều đó. Chúng lại càng chẳng phải vì sự công bằng hay hạnh phúc
của toàn dân vì tự CƠ CHẾ của chúng tạo ra vốn dĩ đã là BẤT CÔNG, chúng
bỏ công sức để giành lấy hạnh phúc, tiền tài của cải cho bọn chúng là
chính, ngoài ra dân chết mặc dân mà trên thực tế của xã hội VN hôm nay
đã chứng minh một cách rõ nét nhất.
Đảng
cộng sản không tạo ra của cải cho xã hội. không phát minh hoặc sản xuất
được bất cứ phần cứng phần mềm gì cho công nghệ, không sản xuất được xe
hơi, vật dụng để phục vụ cho nhu cầu dân sinh mà ngược lại đảng chỉ là
một đám quái đảng tự cho mình cái quyền ăn trên ngồi trốc, nắm đầu bàng
dân để mà cai trị, để mà ra nghị quyết, nghị định mang đầy tính phá bỉnh
đầy xuẩn ngốc. Chúng
bày đủ thứ trò để tiêu xài ngân quỹ quốc gia, tụ tập bầy đàn băng đảng
mánh mung, chúng vẽ vời nhiều cách để có dịp bòn tỉa rút ruột để làm
giàu trên công lao và xương máu của nhân dân. Tóm lại đảng
CSVN chỉ là một lũ vô tích sự, phá nhiều hơn xây cho nên đất nước mới
lâm vào cảnh nợ nần, nghèo đói và tụt hậu. Chúng là những bầy chuột hôi
tanh nhơ nhớp, tàn phá đất nước một cách kinh khủng bởi vì chúng quá
đông.
Rồi
đây nhằm mục đích Hán hóa, Thiên triều phương Bắc sẽ cho tiến hành mạnh
hơn nữa về thể chế CÔN AN TRỊ và Việt Nam cũng sẽ như là Tân Cương, Nội
Mông hay Tây Tạng mà tầng lớp tôi tớ đảng CSVN sẽ được giàu có một cách
bất chánh, nhưng những tên tham quan này có biết rằng trong lầu son gác
tía kia, từng viên gạch tự nó đã được đúc bằng xương thịt của bao triệu
dân nghèo, nước sơn của những lâu đài hoàng tráng đã được pha trộn bởi
màu máu và nước mắt của bao dân oan nghiệt ngả, những cổ xe hơi đắt tiền
sang trọng có mùi mồ hôi cùng nước mắt của tầng lớp công nông dân vất
vả chắt chiu từng hơi tàn sức kiệt, của những cụ già đói rét rau muối,
của những em thơ dãi nắng dầm mưa lang thang đi bán vé số trên từng cây
số của quê hương. Sự khắc khoải đợi chờ trong dồn nén bực tức của hơn 90
triệu tù nhân trong một nhà tù vĩ đại đã nung lên một bầu không khí
ngột ngạt hận thù, sức bộc phá ấy rồi một ngày không xa sẽ như những
trận cuồng phong, những đợt sóng nhầm cuồn cuộn trào dâng để cuốn trôi
đi những tên bán nước hại dân để gom chúng trở lại đúng chỗ của rác rưởi
hôi tanh trùng độc.
Ngẫm
cho cùng, trong thời đại tiến bộ hôm nay thuyết quả báo vẫn còn ứng
nghiệm. Cho nên những tham quan mà nhất là ngành CÔN AN nên chuẩn bị
tinh thần để nhận lãnh sự trừng phạt từ những hành động vô nhân, hung ác
mà lưới Trời đã lồng lộng bủa giăng một cách nhiệm mầu.
Tuy
nhiên, việc Tàu cộng muốn, những tên tay sai như Nguyễn Phú Trọng,
Hoàng Trung Hải, Nguyễn Xuân Phúc, Trần Đại Ngu muốn đó là chuyện của
chúng còn được hay không là chuyện của Trời. Cho nên toàn Dân Tộc hãy mau thức tỉnh và vùng dậy là những việc phải làm ngay.
Đảng
CSVN đã cướp miền Nam dưới mỹ từ giải phóng để từ đó biến miền Nam trở
thành nghèo nàn lạc hậu giống với miền Bắc và đưa Việt Nam vào ngang
hàng với những nước nghèo đói nhất thế giới. Ông Hồ Chí Minh đã không
lường được rằng chính cái từ CUỚP chính quyền mà ông sử dụng, nó đã trở
thành những phương thức, những "tư duy" cho đảng cộng sản cùng lớp hậu
duệ học hỏi và noi theo để gọi là noi gương đạo đức Hồ Chí Minh. Quả
vậy, đảng CSVN cùng những thành viên của nó là một đảng CƯỚP và những tên CƯỚP đúng nghĩa.
NGUYỄN THỊ THÊM * SINH NHẬT CỦA TÔI
SINH NHẬT CỦA TÔI
NGUYỄN THỊ THÊM
Giờ
này 68 năm về trước, má tôi chắc đang râm ran đau bụng. Bà đi tới đi
lui vì tôi nằm ở trỏng mà không yên. Cứ thúc cùi chỏ bên hông má. Má
chưa kịp làm gì hai chân tôi lại tống cho bà một cái thật mạnh. Cái đầu
tôi chúi xuống, thúc vào má liên tục không thôi. Bà nhăn nhó than đau.
Còn tôi thì muốn ra ngoài để hít thở bầu không khí tự do.
Chín
tháng hơn rồi má ơi! Con nằm trong này tối thui, con sống bằng những
dưỡng chất từ cơ thể má. Mà má là người thích ăn khô, ăn mắm, lại làm
việc suốt ngày nên con cũng không có một chút thoải mái. Con muốn má nằm
xuống nghỉ ngơi nhiều hơn. Con muốn má ăn thêm thức ăn bỗ dưỡng cho
con mau lớn. Con muốn má cười nhiều hơn cho con được hưởng lây niềm vui
và sự lạc quan từ má.
Má
ơi! Con nằm trong bụng má mà con thương má biết bao. Má của con cực khổ
biết chừng nào. Một mình tảo tần vất vả. Một đời vì chồng,vì con. Những
lần má xoa vào bụng thì thầm với con, than thở với con và dùng con làm
nguồn an ủi. Con không thể nói, không thể nhớ hết, nhưng con nguyện sẽ
ra đời để đem lại cho má nhiều niềm vui và an ủi.
Má
ơi! Con là con gái nè má. Từ lúc có mang con tới giờ má chưa hề đi bác
sĩ để khám xem con khỏe mạnh thế nào. Má cũng không hề biết con là gái
hay trai. Má nhiều con trai quá rồi, má thèm một đứa con gái để sớm hôm
bầu bạn, để gia đình có sinh khí mới, để có một cái gì dịu dàng dễ
thương hơn là nghịch phá của mấy nhóc con trai. Cũng có thể má muốn có
con gái để sớm hôm bầu bạn, để phụ má gánh vác việc nhà, cái việc nhà
không tên làm hoài không hết.
Con
không biết, con cũng không thể suy nghĩ, con cũng không biết cuộc đời
mình sẽ như thế nào. Con chỉ muốn ra đời, con đủ ngày đủ tháng, con muốn
được sinh ra để má bớt nặng nề. Để má nhìn con mãn nguyện. Để má có
thêm một nguồn vui mới. Con chòi, con đạp và con thôi thúc làm má đứng
ngồi không yên.
Buổi sáng hôm ấy, ngày 8 tháng 3 con đã cất tiếng khóc chào đời. Khi con vừa lọt lòng, má đã hỏi cô mụ:
-Con trai hay gái vậy cô?
-Con gái. Một con bé gái trắng trẻo, dễ thương lắm.
Má
ngoái đầu nhìn con đang được cắt rốn, lau sạch và nở nụ cười. Má vui
quá vì má đã có một đứa con gái như ý muốn. Má đâu biết ngày má sinh con
là một ngày đặc biệt " Ngày Quốc Tế Phụ Nữ" Ngày 8 tháng 3. Má bồng lấy
con, mân mê từng ngón tay, ngón chân xem thử có đầy đủ không. Má xoay
người con xem có dấu vết gì đặc biệt không. Má ôm con vào lòng sung
sướng. Con khóc to lên để nói với má là con khỏe mạnh, là phổi con tốt
là con yêu má vô cùng.
Và
tôi đã được sinh ra như vậy. Tôi cũng không biết gì khi mở mắt nhìn
ánh sáng cuộc đời. Con người không ai biết mình sẽ được sinh ra ở gia
đình nào. Cha mẹ như thế nào, anh em ra sao? Chỉ biết mình cất tiếng
khóc đầu tiên để thương cho mẹ vượt cạn đau đớn. Để báo tin một cuộc
sống mới bắt đầu. Thượng đế luôn cho con người phải khóc khi sinh ra.
Phải chăng cuộc đời này sẽ không luôn luôn là niềm vui và hạnh phúc.
Tiếng khóc đầu đời của tôi đã làm má tôi vui biết bao nhiêu và cũng
thương con biết bao nhiêu.
Người
con gái trong xã hội phong kiến luôn bị coi thường. Sẽ chịu một cuộc
sống khá vất vả và nhiều thiệt thòi. Vì ngưới ta đánh giá một đứa con
trai sẽ có giá trị hơn 10 người con gái.
Nhất nam viết hữu
Thập nữ viết vô
Đứa
con gái sinh ra có thể cuộc đời sẽ như má. Sẽ gắn bó trong cái bếp chật
hẹp, sẽ làm mọi công việc nhà mà ai cũng thấy tầm thường chẳng có tên
có tuổi. Nấu ăn sáng rồi nấu ăn trưa, nấu ăn chiều. Chén dĩa rửa sạch
rồi ăn xong lại đầy phải rửa tiếp. Ôi! quang gánh buôn bán kẻo kẹt để
kiếm cơm mà việc nhà vẫn gánh nặng hai vai. Vừa chăm con, chăn nuôi,
nấu nướng và hoàn tất bổn phận dâu con.. Khi con khóc má vừa dỗ con vừa
nấu ăn, chồng vẫn ngồi bình thản đọc báo hay dửng dưng coi chuyện con
cái, cơm nước là bổn phận của đàn bà.
Cơm
dưng, nước rót cho chồng là bổn phận người vợ. Chịu thiệt thòi trong
cảnh chồng có vợ hai, vợ ba cũng là số phận phụ nữ. Phụng dưỡng, lo cho
mẹ chồng là bổn phận dâu con. Nuôi con khôn lớn, chăm sóc gia đình là
nhiệm vụ của người mẹ. Ôi! cái ông Khổng tử bên Tàu đã cho người đàn bà
một chỗ đứng nhỏ nhoi mà trách nhiệm nặng nề biết bao nhiêu.
Tôi
không biết gì hết để lớn lên từng ngày cùng các anh. Tôi tham gia hầu
hết trò chơi của các anh và là một đứa con gái đầy nam tính. Ngày còn
bé, ba tôi cắt tóc và cho mặc đồ giống như các anh. Năm tôi học lớp ba,
đầu tôi không biết vì sao mà đầy cả chí. Ba tôi quyết định cạo trọc để
diệt tận gốc cái loài ăn bám hút máu đàn bà con gái.
Ba hứa sau đợt này ba sẽ cho tôi dưỡng tóc và cắt bumbê cho tôi, không hớt giống các anh nữa. Tôi mừng rơn, ngồi yên chịu đựng.
Thế
là buổi sáng , trên sân chào cờ của ngôi trường tiểu học trường làng.
Mọi học sinh tề tựu trước cột cờ nghiêm chỉnh. Thầy hiệu trưởng và các
cô giáo đứng trước lớp của mình. Hai trò lớp nhì lên kéo cờ. cạnh đó một
tên học trò nam... Không phải! Thực sự đó là một đứa học trò gái lớp
ba, mặc quần sọt, áo sơ mi trắng bỏ quần, đầu cạo trọc lóc ra đứng điều
khiển chào cờ. Nó hô dõng dạc, rõ ràng :
-Nghỉ! Nghiêm! Chào cờ ! Chào! Này công dân ơi....
Mọi
đôi mắt hướng về nó và tất cả đều không nhịn được cười. Thầy Hiệu
trưởng gằn giọng. Bản quốc ca vang lên không đều và rõ như mọi khi. Con
nhỏ đó là tôi của những năm trẻ thơ dễ thương thời tiểu học trường làng.
Những hình ảnh đó đi theo tôi suốt cuộc đời ba chìm bảy nổi
Cũng
may nhờ gắng học và ngoan, tôi đã từng bước tạo cho ba má tôi niềm tin.
Mỗi năm vào mùa tan trường, tôi đều ôm về nhà những phần thưởng danh dự
và ưu hạng. Má tôi thương con gái quá, dù không thể quyết định được gì,
cũng đã hết sức năn nỉ ba tôi cho tôi được học tiếp. Và như vậy, dù
điều kiện đi học không đầy đủ, tôi cũng đã học hết bậc trung học như các
anh để thoát khỏi cái số phận suốt đời trong xó bếp như má.
Năm nay lại thêm một sinh nhật. Sinh nhật của một bà già 68 tuổi.
68
năm thoắt cái quá nhanh. Tôi cứ thấy hình ảnh mình tung tăng nhảy lò
cò, chơi ô quan cùng con Tám, con Thơ, Con Thành, con Tuyết. Tôi cứ thấy
lại cái xóm nhà thờ thân quen. Ngôi trường Tiểu học, ông thầy giáo già
và cả một quảng đời trẻ thơ vô tư. Tôi thấy con suối nước chảy xiết.
Những dể rong lá hẹ xanh dờn nghiêng mình xuôi theo dòng nước chảy. Tôi
và má bì bỏm lội để nhổ đem về cho vịt, cho heo. Tôi thấy những nụ măng
tre lú lên xanh xanh . Và má tôi đã xắn đổ đống cho tôi ngồi lột. Tôi
thấy con chó ky vừa lết vừa đái miệng rên không ngớt. Má tôi vội vả kéo
tôi len lỏi qua những đường mòn tre gai thoát ra khỏi rừng vì cọp đang
tìm đến, mùi khét của nó chó đã đánh hơi thật gần.
Tôi đã thấy nhiều thứ, nhiều hình ảnh xen kẻ vào nhau mỗi khi tới ngày sinh nhật.
Tôi
đã thấy anh ấy dìu tôi lên con dốc cao ngọn đồi trên rừng núi Quế Sơn.
Đêm trên đồn đóng quân âm u tôi nép vào người chồng trốn lạnh. Thân thể
đàn bà bừng lên trong vòng tay quấn quít của chồng. Sự đam mê xem lẫn
thẹn thùng đã tạo thành hình đứa con đầu tiên trong những ngày thăm
chồng trên tuyến đầu hành quân.
Tôi cũng thấy mình ôm con đứng nép bên cạnh cây đa đầu làng, khóc tiển chồng đi vào trại tù CS trong tuyệt vọng khôn cùng.
Rồi
tôi, trên cánh đồng lúa tập thể học cầm vằn cắt lúa. Một đầu nghéo lúa
gom lại cầm nơi tay, rồi trở đầu chặt một cái ngọt xớt như có thể chém
vào tay. Hai bó lúa trĩu nặng với cái đòn xóc trên vai, chạy chân
không bén đất. Để về sân đội trước khi sức kiệt ngã quỵ giữa đường. Con
trâu Bầu nhìn tôi, đôi mắt tròn ve dễ thương hết sức trong cái sân Ủy
Ban đầy con người xã hội mới. Những vòng quay của máy đạp nước tán vào
chân đau điếng. Những lần bình điểm tập thể muộn màng, té lên té xuống
bờ ruộng khi mò mẫm đường về.
Tôi
cũng thấy mình trên những hàng cao su cỏ lên khỏi đầu đang hì hục phạt
chồi. Rồi tôi thấy nụ cười của thằng Lực. Nó nói với tôi:
- Chị ngồi nghỉ một chút đi. để em phụ chị.
Cái
thằng cà thọt chân thấp chân cao vậy mà nó thiệt ma lém tài tình. Nó
cầm lấy cái phạt chồi quăng lên đám cỏ tranh rồi như con khỉ con, nó
nhảy lên đứng trên cán phạt chồi nhún nhún. Đám cỏ tranh nằm rạp xuống
khuất phục. Nụ cười của nó lại hóm hỉnh một cách đáng yêu:
-Chị thấy chưa? Kỳ sau trở lại, em cam đoan lối hai chị em mình cỏ tranh sẽ thúi. Chị nhớ ghi dấu lối này nghe chị.
Tôi
thấy tôi lên máy bay đi Mỹ. Một gia đình 7 người lôi thôi lếch thếch
rời khỏi trại Bataan Phi luật Tân. Mấy thùng nhôm hành lý nghèo nàn của
một nhóm người tị nạn. Máy bay lên cao đứa con gái mệt ngất xỉu. Còn tôi
tay ôm con mắt nhắm nghiền vì sợ và chóng mặt.
Tôi
lại thấy mình bên đống đồ may chưa hoàn thành mà sáng mai giao sớm.
Những cơn mõi mệt làm người tôi như muốn gục xuống rã rời. Lên nhà uống
tí nước, cái sink đầy ắp chén đũa chưa rửa, căn nhà im ắng vì đã quá nửa
đêm. Những giọt nước mắt lăn dài và nụ cười như méo mó.
Khúc
phim đời tôi xoay chầm chậm như thôi miên tôi. Vậy mà tôi đã đến nơi
này hơn 20 năm. Bao nhiêu vui buồn qua đi qua đi . Sau cơn mưa trời lại
sáng.
Không
có cái khổ nào giống cái khổ nào và cũng không có gì vĩnh cữu trong
cuộc đời này. Bây giờ tôi yên lành đón nhận sự bình an của tuổi già.
Không còn gì để mà bon chen, lo lắng.
68
năm một đời người tôi đã thấy, đã nghe và đã sống bằng tất cả tấm lòng.
Thật ra tại VN tôi chỉ được tổ chức một lần sinh nhật . Đó là ngày
thôi nôi lúc tròn 12 tháng. Ngày đó má tôi cúng tạ ơn mụ bà đã giúp đở
cho tôi bú no mau lớn. Tôi được bồng ra lạy mụ và cho bốc vài thứ được
bày trên cái mâm. Tôi không biết mình bốc trúng cái gì mà cuộc đời tôi
gian nan, vất vả.
Thế
rồi qua Mỹ chả ai nhớ tới sinh nhật của mình. Cho đến khi con trai tôi
bắt đầu hiểu biết. Chúng thấy không hợp lý khi cha mẹ tổ chức sinh nhật
cho chúng mà quên đi ngày sinh nhật của mình.
Lần
đầu tiên được mừng sinh nhật, tôi thật bất ngờ khi các con tôi mua cái
bánh kem và hoa để tổ chức sinh nhật mẹ. Tôi cảm động muốn khóc khi
biết được tình thương con cái dành cho mình. Tôi đón nhận với tất cả
lòng tri ân gia đình và đất nước tạm dung. Đã cho con cái tôi được hấp
thụ một sự giáo dục tốt đẹp và đầy nhân bản. Tôi cũng không ngờ ngày
sinh nhật mình nhiều quốc gia cũng long trọng tổ chức và vui vẻ đón chào
ngày Phụ Nữ Quốc tế.
Tôi
đang sống tại nước Mỹ, một xứ sở tiên tiến và văn minh . Những cái đổi
mới văn minh đã thổi đi khắp năm châu để người phụ nữ được giải phóng ra
khỏi cái bếp ám khói tối tăm. Người đàn bà không còn chịu kiếp sống lẽ
mọn, hầu thiếp cho người. Người phụ nữ được bình đẳng với phái nam, được
đi bầu và được nói lên tất cả những gì mình nghĩ. Được học hỏi và làm
việc bằng thực lực của mình.
Đã
hết rồi cái thời của má tôi cơm dâng nước rót hầu chồng. Mọi quyền hành
chồng nắm trong tay. Phụ nữ không được quyền tham gia chuyện gia đình
đại sự.
Khi
mang thai chỉ mong sinh con trai để nối dõi tông đường. Làm đàn bà
không sinh được con trai coi như là có tội với tổ tiên bên chồng, sẽ bị
chồng viết giấy từ hay phải đau khổ kiếm vợ lẽ cho chồng.
Bây
giờ con dâu tôi, con gái tôi lại thích sinh con gái. Con gái thông cảm
và gần gủi với cha mẹ nhiều hơn. Bằng chứng là tôi cũng đang ở với con
gái. Con gái như một nụ hoa tươi thắm khiến gia đình ấm áp. Con gái thời
đại mới như chấp thêm đôi cánh để đạt mới ước mơ.
Tôi
ngồi trước máy niềm vui đầy tràn. Tôi đã có rất nhiều bạn bè trên khắp
thế giới. Những người bạn tôi không biết mặt nhưng đã dành cho tôi
nhiều mến thương. Một đại gia đình Biên Hòa, Ngô Quyền thân thiết. Một
ngôi trường Trung học Long Thành tôi từng học, từng dạy biết bao yêu
thương. Một cái quán ảo CFCM vui nhộn, tiếu lâm để chúng tôi vui đùa.
Một group Dễ Thương với các anh chị, bạn bè coi nhau như ruột thịt. Một
gia đình Tam C thân tình và nhiều lắm những người bạn già thân thiết
không quên cô bạn học thời xưa.
Những
lời chúc đầy thương yêu làm tôi ấm lòng biết mấy, những video đầy hình
ảnh vui của tôi được bạn bè thực hiện để cười bằng thích. Để các con tôi
cùng chia sẻ với mẹ một ngày trọng đại. Ngày mẹ chúng được sinh ra đời.
Cám
ơn thật nhiều gia đình và những bạn bè khắp nơi trong ngày sinh nhật 68
tuổi của tôi. Tôi sẽ giữ gìn sức khỏe của mình thật tốt. Tôi sẽ thật
vui và cùng bạn bè chia sẻ niềm vui đó. Hạnh phúc không ở đâu xa, ở ngay
hiện tại khi mình biết chấp nhận và hưởng thụ nó.
Tôi hạnh phúc lắm và tôi xin gửi đến mọi người lời cám ơn chân thành nhất.
Nguyễn thị Thêm.
8/3/2016
No comments:
Post a Comment