Thursday, April 28, 2016
NGUYỄN THANH VIỆT
Phỏng vấn Giáo Sư gốc Việt đoạt giải Pulitzer 2016
Tuesday, April 19, 2016 6:26:50 PM
Bài liên quan
Tác giả gốc Việt đoạt giải Pulitzer 2016 cho tiểu thuyết
Thủy Phan/Người Việt
Nhất Anh/Người Việt (chuyển ngữ)
WESTSMINTER, California (NV) – Tác phẩm “The Sympathizer” của ông Nguyễn Thanh Việt, giáo sư gốc Việt chuyên ngành Văn Học tại trường đại học University of Southern California, vừa đoạt giải Pulitzer dành cho tiểu thuyết năm 2016.
Phóng viên báo Người Việt phỏng vấn Giáo Sư Việt khi ông đang có mặt tại Massachusetts để giới thiệu cuốn tiểu thuyết khác của mình, mang tên “Nothing Ever Dies: Vietnam and the Memoris of War.”
Chân dung Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt và cuốn sách đoạt giải Pulitzer dành cho tiểu thuyết năm 2016 "The Sympathizer". (Hình: Facebook của Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt)
Người Việt (NV): Ông cảm thấy như thế nào khi biết tin mình đoạt giải Pulitzer năm nay?
Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt: Tôi đang ở một mình trong phòng thì trang mạng Facebook và Twitter của tôi bắt đầu đưa lên các thông tin về một người gốc Việt đoạt giải Pulitzer. Tôi rất bất ngờ khi nhận được sự ủng hộ rất lớn từ mọi người, đặc biệt là cả những người ở Việt Nam chưa có cơ hội đọc được sách của tôi. Mọi người rất phấn khởi khi có một tác giả gốc Việt đoạt giải năm nay.
NV: Có bao giờ ông nghĩ cuốn sách “The Sympathizer” của mình sẽ đoạt giải Pulitzer không?
Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt: Không bao giờ tôi nghĩ đến chuyện đó. Tôi thấy rất vui khi cuốn sách được xuất bản và càng thấy ngạc nhiên hơn nữa khi nhiều độc giả biết đến nó trước khi nó đoạt giải Pulitzer. Tôi không nghĩ là tác phẩm này có cơ hội thắng giải Pulitzer vì thường các tác phẩm đoạt giải trước đây không làm lung lay tâm tình của độc giả. Còn tác phẩm của tôi, tôi muốn nó có thể chạm đến trái tim người đọc.
NV: Vì sao ông lại nghĩ vậy?
Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt: Tôi dành rất nhiều thời gian suy nghĩ về con người Việt Nam mà cụ thể hơn là chiến tranh Việt Nam. Tôi nhận ra rằng mỗi cá nhân người Việt đều có cái nhìn và trải nghiệm khác nhau về cuộc chiến này. Đó chính là cách mà chiến tranh tồn tại và cách mà con người nhớ đến nó. Tôi không muốn mọi người tin rằng suy nghĩ và nhận thức của họ về cuộc chiến là đúng mà tất cả mọi người, mỗi bên, mỗi cá nhân đều có trách nhiệm với chiến tranh. Cuốn sách này không chỉ về chính trị, nó còn mang một ít chất hài hước, bi kịch, bản năng con người và bí ẩn.
NV: Về sự ủng hộ của độc giả?
Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt: Sư ủng hộ của độc giả cho thấy rằng cuốn sách này không chỉ là sự chúc mừng chỉ riêng cá nhân tôi mà còn hơn thế nữa. Giải thưởng này không chỉ là biểu tượng dành cho cộng đồng gốc Việt mà còn cho các sắc dân khác. Nó đại diện cho tất cả mọi thành phần ở Mỹ và niềm tin của họ.
NV: Ông mừng vinh dự này như thế nào?
Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt: Gia đình tôi đang ở Los Angeles nên tôi chưa thể tổ chức ăn mừng với gia đình được. Nhưng chắc chắn sẽ là có một buổi ăn mừng nho nhỏ với vợ và con của tôi khi tôi bay về lại California vào thứ Sáu này.
NV: Ông nghĩ giải thưởng này có làm thay đổi cách giảng dạy cũng như cách viết văn của ông?
Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt: Tôi viết cuốn sách này trước tiên là cho chính bản thân và niềm tin của tôi chứ không cho bất cứ ai khác. Tôi không có ý định thay đổi nó. Ngay cả cuốn sách sau “The Sympathizer” là “Nothing Ever Dies: Vietnam and the Memories of War” cũng được viết cùng mục đích này. Tôi vẫn làm những gì mà tôi làm. Điều khác biệt duy nhất chính là nó là phương tiện để tôi có thể chia sẻ niềm tin của tôi.
NV: Ông có lời nào với các bạn trẻ gốc Việt muốn theo đuổi con đường viết văn chuyên nghiệp?
Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt: Tôi muốn nhắn nhủ rằng dù bạn trẻ hay già thì văn chương là một phần của lịch sử, di sản và văn hóa của chúng ta. Có một sự thật đáng buồn rằng niềm đam mê hay tìm tòi về văn chương đang dần dần bị thay thế bằng các thứ khác. Đối với các bạn muốn theo đuổi nghệ thuật văn chương, tôi khuyến khích họ lắng nghe trái tim mình và tin tưởng vào câu chuyện mà mình sáng tác.
http://nguoi-viet.us11.list-manage2.com/track/click?u=6155c7de29befb0490fba5b53&id=69eeb20aef&e=13b6121068
Tuesday, April 19, 2016 6:26:50 PM
Bài liên quan
Tác giả gốc Việt đoạt giải Pulitzer 2016 cho tiểu thuyết
Thủy Phan/Người Việt
Nhất Anh/Người Việt (chuyển ngữ)
WESTSMINTER, California (NV) – Tác phẩm “The Sympathizer” của ông Nguyễn Thanh Việt, giáo sư gốc Việt chuyên ngành Văn Học tại trường đại học University of Southern California, vừa đoạt giải Pulitzer dành cho tiểu thuyết năm 2016.
Phóng viên báo Người Việt phỏng vấn Giáo Sư Việt khi ông đang có mặt tại Massachusetts để giới thiệu cuốn tiểu thuyết khác của mình, mang tên “Nothing Ever Dies: Vietnam and the Memoris of War.”
Chân dung Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt và cuốn sách đoạt giải Pulitzer dành cho tiểu thuyết năm 2016 "The Sympathizer". (Hình: Facebook của Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt)
Người Việt (NV): Ông cảm thấy như thế nào khi biết tin mình đoạt giải Pulitzer năm nay?
Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt: Tôi đang ở một mình trong phòng thì trang mạng Facebook và Twitter của tôi bắt đầu đưa lên các thông tin về một người gốc Việt đoạt giải Pulitzer. Tôi rất bất ngờ khi nhận được sự ủng hộ rất lớn từ mọi người, đặc biệt là cả những người ở Việt Nam chưa có cơ hội đọc được sách của tôi. Mọi người rất phấn khởi khi có một tác giả gốc Việt đoạt giải năm nay.
NV: Có bao giờ ông nghĩ cuốn sách “The Sympathizer” của mình sẽ đoạt giải Pulitzer không?
Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt: Không bao giờ tôi nghĩ đến chuyện đó. Tôi thấy rất vui khi cuốn sách được xuất bản và càng thấy ngạc nhiên hơn nữa khi nhiều độc giả biết đến nó trước khi nó đoạt giải Pulitzer. Tôi không nghĩ là tác phẩm này có cơ hội thắng giải Pulitzer vì thường các tác phẩm đoạt giải trước đây không làm lung lay tâm tình của độc giả. Còn tác phẩm của tôi, tôi muốn nó có thể chạm đến trái tim người đọc.
NV: Vì sao ông lại nghĩ vậy?
Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt: Tôi dành rất nhiều thời gian suy nghĩ về con người Việt Nam mà cụ thể hơn là chiến tranh Việt Nam. Tôi nhận ra rằng mỗi cá nhân người Việt đều có cái nhìn và trải nghiệm khác nhau về cuộc chiến này. Đó chính là cách mà chiến tranh tồn tại và cách mà con người nhớ đến nó. Tôi không muốn mọi người tin rằng suy nghĩ và nhận thức của họ về cuộc chiến là đúng mà tất cả mọi người, mỗi bên, mỗi cá nhân đều có trách nhiệm với chiến tranh. Cuốn sách này không chỉ về chính trị, nó còn mang một ít chất hài hước, bi kịch, bản năng con người và bí ẩn.
NV: Về sự ủng hộ của độc giả?
Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt: Sư ủng hộ của độc giả cho thấy rằng cuốn sách này không chỉ là sự chúc mừng chỉ riêng cá nhân tôi mà còn hơn thế nữa. Giải thưởng này không chỉ là biểu tượng dành cho cộng đồng gốc Việt mà còn cho các sắc dân khác. Nó đại diện cho tất cả mọi thành phần ở Mỹ và niềm tin của họ.
NV: Ông mừng vinh dự này như thế nào?
Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt: Gia đình tôi đang ở Los Angeles nên tôi chưa thể tổ chức ăn mừng với gia đình được. Nhưng chắc chắn sẽ là có một buổi ăn mừng nho nhỏ với vợ và con của tôi khi tôi bay về lại California vào thứ Sáu này.
NV: Ông nghĩ giải thưởng này có làm thay đổi cách giảng dạy cũng như cách viết văn của ông?
Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt: Tôi viết cuốn sách này trước tiên là cho chính bản thân và niềm tin của tôi chứ không cho bất cứ ai khác. Tôi không có ý định thay đổi nó. Ngay cả cuốn sách sau “The Sympathizer” là “Nothing Ever Dies: Vietnam and the Memories of War” cũng được viết cùng mục đích này. Tôi vẫn làm những gì mà tôi làm. Điều khác biệt duy nhất chính là nó là phương tiện để tôi có thể chia sẻ niềm tin của tôi.
NV: Ông có lời nào với các bạn trẻ gốc Việt muốn theo đuổi con đường viết văn chuyên nghiệp?
Giáo Sư Nguyễn Thanh Việt: Tôi muốn nhắn nhủ rằng dù bạn trẻ hay già thì văn chương là một phần của lịch sử, di sản và văn hóa của chúng ta. Có một sự thật đáng buồn rằng niềm đam mê hay tìm tòi về văn chương đang dần dần bị thay thế bằng các thứ khác. Đối với các bạn muốn theo đuổi nghệ thuật văn chương, tôi khuyến khích họ lắng nghe trái tim mình và tin tưởng vào câu chuyện mà mình sáng tác.
http://nguoi-viet.us11.list-manage2.com/track/click?u=6155c7de29befb0490fba5b53&id=69eeb20aef&e=13b6121068
NGƯỜI VIỆT CỘNG HÈN HẠ
người việt nam hèn hạ
Bài viết này sẽ không có một chữ việt nam nào được viết hoa.
Bởi chúng ta có xứng đáng được trân trọng như vậy không? Không hề.
Cách đây đã lâu, tôi đọc “người trung quốc xấu xí” của ông Bá Dương
(ĐàiLoan), chưa bàn tới hay/ dở/ đúng/ sai của nội dung cuốn sách gây
tranh cãi ầm ĩ đó, tôi chỉ nhớ lại cảm giác giật mình của tôi khi đó.
Khi tôi đọc lướt qua vài trang sách. Tôi như vỡ ra một niềm cảm khái mà
từ lâu nó cứ âm ỉ trong lòng. Tôi biết thế giới đã từng có những cuốn
“Người Mỹ xấu xí”, “Người Nhật Bản xấu xí”, rồi mới đến cuốn của ông Bá
Dương. Tôi vừa đọc, vừa tự hỏi, tại sao người việt nam chúng ta không có
một cuốn như thế này? Tại sao chúng ta cứ tự ru ngủ mình trong cái điệp
khúc dân tộc việt nam là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất
khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” & nhìn đâu cũng thấy anh hùng,
liệt sĩ… Nếu thực sự chúng ta có những tố chất đó, nếu thực sự chúng ta
là những người như thế, sao kết quả chúng ta hiện nay lại là một đất
nước như thế này?
Một đất nước mà hơn phân nửa các cô cậu tú tài đi thi cử nhân khoe rằng
mình có quay cóp một cách hoàn toàn không có chút tự trọng (đó là được
hỏi, còn báo chí không cần hỏi vẫn có những hình ảnh phao thi trắng cả
trường thi! Vậy thì thi cái gì? Thi xem ai quay cóp giỏi hơn chăng?).
Trong đó còn có cả những đứa trẻ bảo rằng năm nay không thi thì năm sau
thi, chứ làm bài mà phỉ báng “thần tượng Su-Ju” của nó là nó không thi!
Mặc cho bao nhiêu tâm sức, kỳ vọng của gia đình, nhà trường, xã hội –
những nền tảng đã cho nó có được cuộc sống và kiến thức để mà tiếp cận
được với Su-Ju danh giá của nó. Thế mà nó vẫn được rất nhiều đứa trẻ
khác tung hô! Chính là những đứa trẻ sẵn lòng khóc lóc, quỳ gối, hôn
ghế… trước thần tượng. Một dân tộc gì đã sản sinh và nuôi dạy ra một thế
hệ kế thừa như thế?
Con nít nó học cha anh mà ra, chúng ta đã nuôi dạy trẻ con thành ra như
thế sao? Đừng ai đổ thừa cho ai. Vì Vì trường học đổ cho cha mẹ, cha mẹ
đổ cho xã hội, xã hội đổ cho cha mẹ & nhà trường. Tóm lại, đừng đổ
nữa. Hãy biết hốt về mình đi! Tất cả chúng ta là người lớn, chúng ta đều
có lỗi.
Bởi người lớn có hơn gì? Một xã hội mà người ta đang sẵn lòng thuốc chết
nhau đi từng ngày bởi tiền bạc bất kể lương tri. Làm quan thì chỉ lo vơ
vét, tham nhũng, quỳ gối trước ngoại bang để duy trì sự thống trị trước
nhân dân. Gần 40 năm thống nhất, việt nam có hơn gì thời chiến ngoài
đống xe máy chạy đầy đường & trong túi ai cũng có một cái điện thoại
di động? Dù nhà ở không có, đất đai không có, bảo hiểm không có, tương
lai cho con cái không có,… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong
quán nhậu. Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng
“cơm no, áo ấm”. Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm
giàu, làm giàu, làm giàu! “Doanh nhân là chiến sĩ thời bình”. Cứt! Tôi
ỉa vào cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó! Tiếng súng
không còn nổ ngoài đường. Một cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ,
đảo Sicily chắc còn phải chào thua nhà cầm quyền việt nam trước khả năng
dùng “luật im lặng” của họ với dân mình. Cuộc chiến đó là rình mò, là
theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, là vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui,
là tù đày, là chết không lý do, là bị bịt miệng tại tòa, là con cháu
theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm
xóm của mình vì họ đang giữ đất. Trong khi họ giữ đất cho ai? Những đứa
thanh niên đó nó đang nghĩ gì khi quay lưng lại với dân tộc mình? Đơn
giản thôi. Nó tin rằng nếu trung thành với cái thể chế mà nó đang phục
vụ, thể chế đó sẽ cho nó công việc ổn định, đặc quyền, đặc lợi hơn
người. Vậy là nó nhắm mắt làm theo, coi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi
ích cá nhân & gia đình nó – nếu nó có nghĩ tới. Chứ ngoài ra, liệu
còn cái lý tưởng cao đẹp nào có thể tin vào lúc này? Đừng nói với tôi là
“lý tưởng Hồ Chí Minh” hay “lý tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa mặc
áo xanh cán bộ Đoàn thử xem, nó nói có trôi chảy không? Tôi đã thử rồi,
rốt cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên thuyên toàn những điều mà trường
học gọi là “phản động”.
Cuộc chiến này được khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh
phúc. Còn bên trong là để bảo vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm người
gắn kết với nhau bằng những chiếc răng cùng gặm vào xương máu người
nghèo, người thất học, người bán buôn lương thiện hàng ngày. Những người
mỗi mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con một ngày yên ổn
làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị CSGT thổi phạt
kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông chủ đẩy vào
toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, không bị cho ăn cơm thiu
ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường chờ
chết,..
Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống
cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình. Họ còn biết làm
gì nữa?
Và khi họ chăm chắm vào tiền và sự yên ổn cho mình, họ để mặc cho một
bọn ác khác lên ngôi, bọn này là sản phẩm của công thức: Bên trên, chúng
nhìn thấy cách hành xử của một chính quyền côn đồ, có tiền là ra luật +
Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người thờ ơ với người khác, chỉ còn
biết nghĩ tới mình + Bên dưới, chúng nhận ra một đám người khổ sở, sợ
sệt, yếu ớt = Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng luồn cúi bên trên,
tránh né bên cạnh & ức hiếp bên dưới.
Sao mà tôi sợ bọn người đó như thế?!
Bọn đó tập trung vào các cơ quan công quyền, làm quản lý, làm công an, làm công chức,… làm “đầy tớ” của nhân dân!
Bọn công bộc đó đã cùng nhau đẩy những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài gòn
ngồi vạ vật dầm mưa dãi nắng suốt ngày đêm, ngày này qua tháng nọ để kêu
oan.
Bọn công bộc đó đã đẩy 2 mẹ con người phụ nữ nọ phải dùng đến cách phản
kháng cuối cùng mà họ có là khỏa thân ở giữa đường để đòi lại công bằng.
Vì trong tay họ còn có gì để chống lại chúng ngoài phẩm cách của người
đàn bà vốn được coi là thiêng liêng? Họ dùng đến cách đó, và cuối cùng
bị chúng lôi kéo dọc đường và nỗi oan của họ có ai thèm đoái tới?
Bọn công bộc đó đã đẩy đến đỉnh điểm hôm nay, một người mẹ uất ức tự
thiêu trước cổng 1 cơ quan công quyền vì không còn sức để chịu đựng
chúng…
Tôi sợ bọn chúng vì bọn chúng đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan
nhản khắp nơi, ngày ngày bóp chết mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao khát,
thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là hoàn hảo để tạo ra một nền kinh tế
xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong dối trá và danh lợi.
Đáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính cơ hội – thu
vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. Khiến cho những con
thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.
Bọn này tiếp tay cho bọn con buôn cũng lưu manh không kém. Thế là chúng
ta ăn thức ăn có độc mỗi ngày, con cháu chúng ta uống sữa độc mỗi ngày,
chúng ta đi trên những con đường hiểm họa mỗi ngày, chúng ta tiêu dùng
những gì chúng mang tới, chúng ban phát, với giá mà chúng ấn định, với
mức thuế mà chúng muốn,… không còn một lựa chọn nào khác. Không biết làm
gì khác, không có phản ứng gì khác! Vì chúng ta lương thiện.
Kẻ không lương thiện có những phản ứng tàn độc hơn, hoặc biến hẳn sang
một trạng thái sống khác, như một sự kết tinh cao cấp hơn của một xã hội
đương nhiên sẽ sản sinh ra nó.
Tôi nghĩ đến bọn này khi tôi đọc tin về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của
bệnh nhi đi lấy giấy xét nghiệm, hắn hãm hiếp đứa bé mới 3 tuổi.
Tôi đọc tin ông bà chủ đánh trẻ làm công đến thương tật.
Tôi đọc tin một gã thanh niên có học chặt chém bạn gái mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe máy và chút ít tài sản.
Tôi đọc tin bọn chủ & lơ xe vứt xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà cả xe không ai phản ứng.
Tôi đọc tin nữ sinh phải ngủ với thầy giáo để được điểm tốt.
Tôi đọc tin người đi đường bị cướp, may mắn giật lại được túi tiền,
nhưng túi rách, tiền bay ra, xung quanh thiên hạ xúm lại nhặt, nhưng
không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi không chừa lại đồng nào. Thay vì bị
1 đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra mà cướp!
… còn rất nhiều tin.
Một dân tộc gì mà độc ác và hèn hạ thế?
Dĩ nhiên không chỉ có mình tôi biết đau đớn vì những điều đó.
Chúng ta có cả một thứ to tát mà tôi tạm gọi là “nền văn chương than khóc”.
Trong những tác phẩm thi ca xuất bản từ khoảng 20 năm trở lại đây, tôi
không dám nói mình đọc nhiều hay nghe nhiều, nhưng tôi cố gắng đọc,
nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm một tác phẩm nó xứng đáng làm
cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là “cần cù, nhân hậu,
thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” một cách
đúng nghĩa. Vì hãy quên những hình tượng cách mạng cao đẹp trong văn
chương hay cả âm nhạc của miền Bắc thời chiến tranh đi! Đó không phải là
văn chương, nó là thuốc pháo, tìm cách dẫn dắt, thôi thúc người ta chém
giết & chết. Không hơn không kém.
Các bạn có tìm kiếm giống tôi không? Và các bạn có tìm thấy không? Hay đầy rẫy xung quanh chúng ta chỉ có 3 loại:
. Loại mờ nhạt, rẻ tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.
. Loại có trăn trở, có suy tư, nhưng toàn đau đáu những nồi niềm xưa cũ, tương lai chả biết phải vứt đi đâu và vứt cho ai?
. Loại mạnh mẽ hơn, trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức gẩy
lên 1 tiếng đàn, rồi thôi! Tinh thần chúng ta đang được nuôi dưỡng bằng
những thứ chỉ đến mức đó thôi.
Còn những thứ hổ lốn lai căng phát trên TV, bán ngoài sạp báo mỗi ngày,
tôi không dám kể tới, vì đó là nỗi kinh hoàng mà nếu phân tích thêm, chỉ
muốn vứt cái đầu mình đi, không cần suy nghĩ nữa làm gì cho mệt óc.
Vậy cái gì đã gây nên nông nỗi?
Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm là cái gì cũng do lỗi cộng sản.
Nhiều người rất cực đoan, nói ra cái gì sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản.
Nhưng cộng sản tệ đến thế mà cai trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!
Nghe nói cụ Tản Đà có câu:
Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn!
Cho nên quân ấy mới làm quan.
Những gì độc ác, bẩn thỉu của cộng sản, những người khác đã nói đầy cả ra rồi, tôi nghĩ mình cũng không cần nhắc lại.
Tôi chỉ nghĩ đến một điều, cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?
Ngoài sự cấu kết quyền lực – quyền lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản
đã làm gì để chúng ta thành ra một dân tộc việt nam hèn hạ tự trên
xuống dưới, từ già tới trẻ như ngày hôm nay? Ngoài sự mafia, côn đồ,
trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân ra, chúng còn làm gì nữa?
Ai từng học luật đều biết, khi quy phạm pháp luật không điều chỉnh được,
thì hành vi con người sẽ phải điều chỉnh bởi quy phạm đạo đức. Pháp
luật không theo con người lên giường, vào toa-lét, xuống bếp. Nhưng đạo
đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ ngách tâm hồn. Pháp luật cũng không
ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô thánh, không thừa nhận đức tin mà
cộng sản triệt để nhồi nhét từ khi họ nắm được dân tộc này đã hun đúc
ra những con người sẵn sàng bán thịt thối cho người ta ăn, đút sữa độc
vào miệng con nít, chém mẹ ruột, giết con đẻ,… Vì những người này họ
không sợ, hoặc họ tin rằng họ sẽ tránh được sự trừng trị của pháp luật.
Khi pháp luật không trị được mà người ta không sợ luân hồi, không sợ quả
báo, không sợ bị đày xuống địa ngục,… thì họ còn sợ gì nữa? Việc gì mà
họ không dám làm?
Còn những kẻ yếu không có niềm tin là có Phật, có Chúa, có Thánh Allah
luôn soi sáng mình, giúp đỡ mình, ngự trị trong mình, thì họ còn biết
dựa vào đâu để tìm lại niềm lạc quan mà sống? Mà tranh đấu để tự tìm lấy
giá trị sống thiêng liêng mà đấng tạo hóa đã ban cho mỗi chúng ta?
Tôi có cảm giác như mình đang sống giữa một bầy đàn hỗn loạn nhưng hoang
vu, hỗn loạn về vật chất – nhưng hoang vu về tinh thần. Bạn có thấy như
thế không?
Giữa sự hỗn loạn và hoang vu ấy, cái ác sẽ luôn luôn ngự trị, kẻ có sức
mạnh sẽ luôn trấn áp chúng ta. Chúng ta - những kẻ được đến trường nhưng
thật ra thất học, những kẻ nghĩ mình lương thiện nhưng thật ra không có
lương tri, những kẻ đủ ăn mặc nhưng thật sự chưa hề nếm mùi vị hạnh
phúc, những kẻ đọc sách – nghe nhạc mỗi ngày nhưng không biết đó chẳng
phải là nghệ thuật đích thực – một nền nghệ thuật có thể soi sáng tâm
hồn ta chứ không phải ru ta ngủ trong quên lãng.
Những kẻ hoang mang không biết tin ai, không hiểu nên làm gì cho đúng.
Lúc đó, lúc hỗn loạn và hoang vu đó, anh cộng sản xuất hiện và nói: Đời chúng mày chỉ cần độc lập – tự do – hạnh phúc.
Chúng ta tưởng thế là hay ho lắm! Dù nền độc lập này có mang lại tự do
không? Có hạnh phúc không? Hay chúng ta đang cúi đầu nô dịch cho ai đây?
Chúng ta thực chất đang sống thế nào đây? Và đang để lại cho con cháu
chúng ta di sản gì?
Chúng ta đeo bám theo họ, quên cả chính bản thân mình, một con người,
cần phải sống sao cho đúng nghĩa, đúng phẩm cách, hành động đúng theo
những gì mà một con người có lương tri cần phải hành động.
Bạn có đang tự hào vì mình là người việt nam không? Hỡi những con người
ấu trĩ mang trong mình một đinh ninh sắt đá là tôi rất tự hào vì tôi là
người việt nam “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất,
đoàn kết thương yêu nhau,…” đã từng đấu tranh thắng Mỹ, các bạn không
thấy điều đó nó hết thời rồi à? Ta thắng Mỹ để có một xã hội phồn vinh,
một dân tộc được tôn trọng. Chứ còn thắng Tàu, thắng Pháp, thắng Mỹ,
thắng khắp nơi… Mà ngày nay những kẻ ta từng thắng đó, nó coi chúng ta
còn không hơn con chó thì cái chiến thắng đó nhắc tới làm chi cho thêm
nhục?
Mặt phải, chúng ta ra rả trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Đông”, “bà
Hillary dọa TQ không nên gây hấn”,.. để mong lòng dân yên ổn. Mặt trái,
chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ những lớp cán bộ đã từng được Tàu đào
tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp bu việt nam. “Đĩ” chưa từng
thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính quyền việt nam hiện
tại. Dựa hơi mà cũng không biết dựa hẳn bên nào cho trót. Lá mặt lá trái
như thế bảo sao quốc tế nó không khinh?
Còn dân việt nam thì sao? Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào
xâm lược việt nam nữa không? Mà cầm súng để làm gì? Kết quả của gần 40
năm độc lập, ai cũng thấy cả rồi, không cần nói nữa.
Và cả bọn hèn hạ chúng ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.
* * *
Bổ sung:
Sau khi bài này được upload, tôi nhận được khá nhiều comments và cả
message. Không biết phải đánh giá như thế nào về những comments hỏi
ngược lại tôi với một thái độ khinh khỉnh, qua nhiều câu chữ khác nhau,
nhưng đại khái cùng 1 ý: "Vậy bạn có hèn không?". He he...
Tôi chỉ muốn nhấn mạnh lại 1 điều, suốt cả bài viết, tôi không gọi những
người hèn là "các bạn", tôi gọi là "chúng ta". Như vậy có dễ hiểu hơn
chưa nhỉ?
Tôi không thích tự nhận hay gán ghép. Tôi chỉ nói lên những suy nghĩ của
mình, còn đánh giá tôi hay đánh giá chính mình, các bạn cứ tự làm lấy.
Thiết nghĩ, đâu cần phải tranh luận chuyện ai hèn, ai không hèn ở đây!
Biết hay không biết mới là quan trọng. Mà cái sự khổ sở để đi từ cái
"không biết/ chưa biết" đến cái "biết" nó sẽ là một quá trình gian nan
mà mỗi người phải tự thân trải nghiệm. Không ai giúp ai được đâu. Và tôi
hiểu, cái "biết" của tôi nó cũng chỉ giới hạn trong tầm nhân sinh quan
nhỏ bé của cá nhân tôi mà thôi. Còn bạn, hãy tiếp tục giữ lấy niềm lạc
quan của bạn. Con cừu vẫn có được niềm hạnh phúc mỗi ngày được gặm cỏ
non, uống nước suối, ngắm bầu trời xanh, chờ đến ngày xẻ thịt mà! Đúng
không? Hạnh phúc vẫn khắp quanh ta! Những con cừu không biết "tự sướng",
không biết "thủ dâm tinh thần" thì quả thực là ngu còn hơn... cừu! He
he...
* * *
Bổ sung tiếp:"... Ông bảo xã hội nào cũng có những điều bẩn thỉu. Tôi công nhận điều ấy. Nhưng xã hội bẩn thỉu nhất ông có biết là xã hội nào không? Là xã hội mà thằng ăn cắp không cho rằng nó phạm pháp, nó đang làm điều xấu, người lương thiện thì run sợ, thằng bất lương lại coi việc nó làm là bình thường và kẻ vô liêm sỉ như ông thì vênh vang tự đắc: ta là số đông. Chính là xã hội này đây..." (trích comment của khongnoibiet).
TỰ DO PHẢI TRANH ĐẤU BẰNG XƯƠNG MÁU VÀ CẢ TINH MẠNG
NGUYỄN TIẾN DÂN * MẠI DÂM
Mại dâm dưới chế độ Cộng sản ...
Trước tiên phải bái phục sự can đảm của tác giả cho biết rõ dịa chỉ nhà ở, số điện thoại của tác giả một cách công khai.
Thứ hai khâm phục hiểu biết và lý luận thật vững chắc không có một sơ hở nào để bị đánh bại. Qua hai yếu tố trên, tôi đánh giá bài viết "HAY NHẤT TRONG NĂM" (vì không thấy đề năm nào) không những của VN mà của cả thế giới, nhất là THẾ GIỚI CỦA NGƯỜI NGHÈO. Quí vị nghĩ sao ?
Ðọc bài này nghe ly' thu', sướng cái lỗ tai quá ! Xin bái phục sự can đảm của tác giả. “Mại dâm dưới chế độ Cộng sản”.
Kính gửi: ông Trương Tấn Sang,
Chủ tịch nước CHXHCN Việt nam.
Tên tôi là: Nguyễn Tiến Dân.
Ðịa chỉ: 208 Ðịnh Công Thượng – quận Hoàng Mai – Hà nội.
Ðiện thoại: 0168-5d0-56-430
Như đã viết trong bức thư trước, lần này, xin hầu chuyện ông với đề tài “Mại dâm dưới chế độ Cộng sản”. Ðề tài mà rất nhiều người đã đề cập. Tiếc thay, do không có thực tế, nên họ chỉ đề cập được 1 cách phiến diện.
1/ Phán xét về mại dâm, chưa có ai cho rằng nó là tốt. Ai cũng cho nó là xấu. Bởi ít nhất, nó chà đạp lên nhân phẩm của người phụ nữ. Tuy vậy, cũng không thể không thừa nhận: Mại dâm là 1 thực tế khách quan. Nó hiện diện ở khắp nơi trên trái đất. Nó có từ xa xưa. Nó tồn tại đến ngày nay và chắc chắn, nó sẽ song hành cùng nhân loại.
Ðừng có mơ cấm được mại dâm. Mại dâm chỉ không có trong xã hội nguyên thủy và trong thế giới của loài súc vật.
2/ Viết về mại dâm, không thể không nhắc đến 2 tác phẩm: Truyện Kiều của Nguyễn Du và Tiếng hát sông Hương của Tố Hữu.
a/ Ở truyện Kiều, Nguyễn Du tố cáo chế độ phong kiến mục nát, suy đồi. Ngay từ “thằng bán tơ” mạt hạng, cũng biết cách câu kết với quan lại, sai nha để ngang nhiên ăn cướp của dân lành. Truyện Kiều không nói rõ, nhưng tôi đoán (rất mong là đoán nhầm), chúng đã ném “2 cái bao cao su đã qua sử dụng” vào nhà Vương viên ngoại, tạo cớ cho “trận cướp đẹp”. Cướp sạch của nổi, của chìm của người ta rồi, chúng vẫn chưa thỏa mãn. Chúng tiếp tục “huy động cả hệ thống chính trị vào cuộc”, để bắt bớ, đánh đập, tra người, khảo của. Chung cuộc, nàng Kiều dẫu có tài sắc vẹn toàn đến đâu thì cũng phải tự bán mình vào lầu xanh, lấy tiền mà đút lót tiếp cho lũ tham quan vô lại. Chỉ dám mong 1 điều thật nhỏ nhoi: Của thì đã mất rồi, nhưng cha và em được “cốt nhục vẹn toàn". Xét về đạo lí, sự hi sinh ấy, thật là lớn lao, thật là cao thượng.
Cũng như nàng Kiều, từ xưa tới nay, bao cô gái khác, khi bước chân vào chốn lầu xanh, phải đâu do họ tự nguyện. Xã hội phong kiến vô pháp, vô luân đã dồn họ đến bước đường cùng. Thúy Kiều tuy chỉ là gái lầu xanh. Nhưng từ đầu tới cuối tác phẩm, Nguyễn Du chưa bao giờ mạt sát, khinh bỉ nàng. Ông mô tả nàng có tình cảnh đáng thương và có cuộc đời đáng được thông cảm. Sống trong đống bùn, mà nhân cách vẫn tỏa sáng. Nàng không giống những kẻ đê tiện: Tối chơi gái tràn lan, ngày vẫn lên mặt “Nghĩ mình phương diện Quốc gia”. Sự khinh bỉ nếu có, Nguyễn Du chỉ dành cho chế độ phong kiến suy đồi. Một cách nhìn đầy nhân văn, phải không ông?
b/ Trong truyện ngắn Chí phèo, Nam Cao mở đầu: “Một sáng tinh sương, anh thả ống lươn nhặt được đứa bé mới đẻ xám ngắt, đùm trong cái váy đụp vứt ở lò gạch cũ”… Cuối cùng: “Thị nhìn nhanh xuống bụng mình, và thoáng chợt thấy một cái lò gạch cũ bỏ không, xa nhà cửa, và vắng người lại qua…”. Nam Cao giỏi ở chỗ tuy không trực tiếp nói ra, nhưng độc giả vẫn hiểu: “Ðó là kiếp luân hồi. Chí Phèo này có chết đi, còn nhiều thằng Chí Phèo khác đã chuẩn bị mọc lên thay thế. Ðời không thể thiếu vắng Chí Phèo”.
Với Tiếng hát sông Hương, ông Tố Hữu cũng dùng thủ pháp tương tự. Mở đầu, hiện thực của thời Thực dân, Phong kiến: “Trên dòng Hương Giang” là cô gái với bao nỗi nhục nhã, ê chề khi phải bán thân nuôi miệng… Cuối cùng (nguyên văn trong tác phẩm), ông ta có cách dòng (ngầm hiểu là đã bước sang trang, đã đến “ngày mai huy hoàng”), rồi cũng vẫn lại “Trên dòng Hương Giang”.
Riêng về mặt này, Tố Hữu xứng đáng là bậc tiên tri. “Ngày mai huy hoàng” đã đến, không còn cô gái kia trên sông, bởi cô đã quá già. Thay vào đó, hằng hà sa số những cô gái trẻ khác, mọc lên thay thế. Mại dâm đâu có mất đi trong chế độ CS. Thậm chí nó còn phát triển mạnh mẽ hơn (Khắp hang cùng ngõ hẻm, tìm đâu cũng có), tinh vi hơn (Vì nó biết cách ứng dụng cả công nghệ thông tin) và trắng trợn hơn (Bởi nó ngang nhiên tiếp thị ở ngay ngã 3, ngã 4 đường phố. Thậm chí hành nghề ngay tại gốc cây, sườn đồi)
3/ Thưa ông Chủ tịch, Trời sinh ra con người. Trên cơ thể mỗi con người, có nhiều bộ phận. Mỗi bộ phận, đều có chức năng riêng. Nếu không hoạt động, chức năng ấy sẽ bị suy thoái. Một kẻ, dẫu có mang danh Giáo sư – Tiến sĩ, nhưng đầu óc mà lười suy nghĩ, kẻ đó tất bị lú lẫn, u mê. Mắt mà không tự nhìn đường, cứ đi theo “định hướng” của ai đó, lâu dần sẽ bị thong manh.
Ðổ băng keo vào miệng thiên hạ, sẽ khiến người ta không nói được. Người ta không nói được, khiến ta không phải tranh biện với ai. Không phải tranh biện với ai, lâu dần lưỡi ta sẽ cứng lại. Lúc đó, ta ăn nói giống như 1 kẻ ngây ngô, thiểu năng về trí tuệ. “Ðè đầu cưỡi cổ” thiên hạ, những tưởng mình giỏi giang và lấy làm đắc ý. Ðâu hay: Ngồi trên lưng người khác, chân tay ta lâu ngày không phải hoạt động, cơ của nó sẽ teo đi.
Trên con tàu vũ trụ, do được điều kiện không trọng lượng nâng đỡ, xương của phi hành gia không phải làm việc như bình thường. Lâu dần, nó sẽ bị thoái hóa. Trở về mặt đất, cần phải có thời gian và chế độ riêng để nó phục hồi… Khác gì những tổng công ty, những tập đoàn kinh tế nhà nước. Chúng hoạt động, mà không dựa vào thực lực của mình. Chúng tồn tại, dựa trên sự bú mớm vào ngân sách nhà nước. Trước sau, chúng cũng phải chết. Ðó là những sự thực hiển nhiên.
Tương tự, bộ phận sinh dục của con người, khi già-trẻ; ốm-khỏe có tần suất hoạt động khác nhau. Nhưng nói chung, nếu không được “cọ xát”, dẫu có thủ dâm thì nó cũng vẫn sẽ bị suy nhược. Từ đó, u – xơ – ung – nhọt dễ có điều kiện phát sinh. Nghiêm trọng hơn, “bí hạ (thì phải) phá thượng”. Ối anh sẽ bị suy nhược theo nó. Ðó là thường thức cơ bản của phép dưỡng sinh.
4/ Chẳng cứ Việt nam, nhiều nước khác cũng muốn cấm mại dâm. Liệu họ có đạt được mục đích không? Ta hãy thử xét về mặt đạo lí và qui luật cung – cầu:
a/ Với người đi mua dâm:
Xin không nhắc đến “một bộ phận không nhỏ” những kẻ mê tín, chỉ thích đi lùng gái trinh như Lương Quốc Dũng. Cũng không xét đến những bậc nam nhi, vợ con đề huề, thỉnh thoảng vẫn thích đi ăn vụng như Nguyễn Trường Tô. Ở đây, chỉ xét những trường hợp có nhu cầu thật sự và mong nhận được sự thông cảm của những người, mà tối đến, vợ chồng vẫn còn được ôm nhau ngủ. Chẳng hạn: Có người, vợ chết sớm, để lại cho mình những đứa con thơ dại, kháu khỉnh, thông minh. Tuy còn trẻ khỏe, nhưng tình yêu mãnh liệt với người vợ, đã khiến ông ta không muốn đi bước nữa. Ông ta ở vậy để nuôi con. Bởi, chúng là kết tinh tình yêu của họ. Thỉnh thoảng, ông ta muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
Tôi có quen 2 người cao tuổi. Vợ họ bị ốm liệt giường hàng chục năm trời. Họ dịu dàng chăm sóc vợ. Không hề có một lời phàn nàn, cáu gắt trong chừng ấy năm trời. Họ cũng chẳng ngó ngàng tới bất cứ một người nào khác giới. Nhân cách, tình yêu của họ thật đáng ngưỡng mộ. Trên thế gian này, hỏi có mấy người được như vậy. Ðặt giả thiết: Thỉnh thoảng, họ muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có được coi là chính đáng và có nên thông cảm không?
“Tốt mái, hại trống" câu này ai cũng biết. Chắc chắn, ông cũng quen nhiều bà quan chức. Họ ăn lắm, tẩm bổ nhiều, béo như con trâu trương. Gia đình họ, nếu sống thủy chung, ông chồng “má hóp đít tóp” là điều chẳng phải nghi ngờ. Ngược lại, có những ông chồng khỏe đến phát sợ. Có thể “nhất dạ, ngũ giao…”. Vợ khỏe cũng chẳng chịu nổi, kể chi đến những bà hom hem, bệnh tật. Thế nên, ngày xưa có bà phải tự nguyện “tay bưng trầu, đầu đội lễ” đi hỏi vợ lẽ cho chồng. Mong sao có người, đêm đến nó đỡ đần cho. Nay, làm gì có chế độ đa thê. Không đưa tiền cho người ta đi xả bớt ra, kẻ bị thiệt thòi chính là bà vợ. Nhu cầu ấy, đành rằng là không chính đáng, nhưng có nên thông cảm cho bà vợ của ông ấy không?
Những người nước ngoài sang công tác lâu dài ở Việt nam, do điều kiện, họ không thể mang vợ con theo được. Họ khỏe mạnh, họ có tập quán thoáng đãng về tình dục. Thỉnh thoáng, họ muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
Có người thiệt thòi toàn diện: Không bảnh trai, văn hóa lùn, hoàn cảnh gia đình lại khó khăn. Không cô gái nào chịu lấy anh ta làm chồng. Nhu cầu kia rõ ràng là vẫn có. Thỉnh thoáng, anh ta muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
Có những chàng trai, do phấn đấu cho sự nghiệp, nên họ lập gia đình muộn. Họ không muốn gạ gẫm, bồ bịch bất chính với bạn học. Không muốn gạ gẫm, bồ bịch bất chính với “con thày-vợ bạn-gái cơ quan”. Họ cũng không muốn “nhịn” quá lâu. Thỉnh thoáng, họ muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
Còn nhiều và rất nhiều trường hợp khác nữa. Nhưng sợ phải làm mất thì giờ quý báu của ông, nên tôi không tiện kể thêm.
b/ Với người đi bán dâm:
Thưa ông, tôi có mở quán Karaoke và Xông hơi tại 544 đường Láng – Ðống đa – Hà nội. Dĩ nhiên, trong quán của tôi không có dịch vụ mại dâm. Do đặc thù công việc, tôi phải tiếp xúc hàng ngày với các cháu nhân viên. Xin khẳng định với ông: Không có cháu nào cảm thấy hãnh diện, khi phải làm cái nghề này. Phải đi làm, bởi không có con đường nào khác. Tôi kể ông nghe một trường hợp:
Cách đây hơn chục năm, có 1 cháu đến làm việc ở chỗ tôi. Cháu nó không đẹp, ăn mặc lại giản dị. Nhưng nhiều người thích nó. Ai rủ đi ngủ, cháu cũng đi. Lạ nhất là: kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cháu không hề đua đòi, chưng diện.
Tò mò, tôi có hỏi cháu. Nó khóc, rồi dẫn tôi về thăm nhà. Ðến nơi, tôi bàng hoàng. Nhà nó nghèo. Bố mẹ đã già yếu, lại bệnh tật. Các em đã đông, lại còn nhỏ. Nhà cửa, trước kia chỉ là mái lều tranh xiêu vẹo. Ruộng đất không có. Là chị cả, cháu cam chịu hi sinh thân mình, để cứu cả nhà. Cháu nghiến răng xác định: Ra Hà nội để kiếm tiền. Bao nhiêu tiền kiếm được, cháu đều gửi về quê. Trước hết, cho tất cả các em được đi học. Còn lại, để bố mẹ làm ăn và xây được căn nhà cấp 4. Ðối với gia đình cháu, đó là mơ ước, tưởng như không bao giờ là hiện thực. Chuyện của cháu, chỉ bố mẹ biết. Nhưng, khác hẳn với thái độ của những người CS các ông. Họ luôn ân hận, xót xa vì mình không giỏi, nên con cái phải chịu khổ. Sau này, khi nhà cháu đã qua được bước khó khăn, cháu bỏ nghề. Lập gia đinh, cháu lấy người chồng biết rõ và thông cảm với hoàn cảnh của cháu. Về nhà chồng, cháu không có của riêng tư chìm nổi. Trước khi ra đi, cháu nó khóc và nói với tôi: “Con xin vĩnh biệt bố”. Tôi hiểu, mình không được phép khuấy động cuộc sống riêng tư của cháu và sẽ tốt hơn, nếu để quá khứ đau buồn, nó chìm vào quên lãng.
Ông ơi, nhân cách của những CON NGƯỜI ấy, có xứng đáng được ta tôn trọng? Thúy Kiều có vĩ đại bằng cháu không? Ðứng trước cháu, tôi có cảm giác, mình bị lùn đi. Còn ông, ông thấy thế nào?
5/ Bây giờ, với tư cách là người đứng đầu đất nước, xin ông trả lời công khai cho người dân chúng tôi: Các ông luôn gào thét, đòi để “đảng CS được lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối” xã hội Việt nam. Các ông lãnh đạo kiểu gì, mà bao nhiêu nam thanh, nữ tú của chúng ta thất nghiệp. Họ không thể kiếm tiền, để nuôi sống được chính bản thân mình. Nói chi đến gia đình. Không có tiền, đói các ông có cho họ ăn
ăn không? Không có tiền, con cái của họ có được các ông cho đi học không? Không có tiền, ốm đau các ông có cho họ được đến bệnh viện không? Không có tiền, lại thất học và vô nghề nghiệp, các ông có bố trí được công ăn việc làm cho họ không?...
Tất cả các câu hỏi trên, đều có chung câu trả lời. Ðó là “Không”. Là người Việt, ông Chủ tịch không thể không biết câu này “Bụng đói, đầu gối phải bò”. Ðường cùng, các cháu đành mang cái “vốn tự có” ra mà kiếm ăn. Không sung sướng gì đâu, nhục nhã lắm, ông ạ.
Những người CS các ông, quả thật là lũ bất tài, vô dụng. Làm lãnh đạo, mà không lo được cuộc sống tối thiểu về ăn mặc, khám chữa bệnh, học hành, công ăn việc làm cho người dân. Khiến rất nhiều cháu gái, chúng nó phải đi bán thân (18.000 gái Việt ra nước ngoài hành nghề mại dâm mỗi năm; còn Bộ Lao động - thương binh & Xã hội ước tính năm 2013 có 33.000 gái mại dâm, đó là không thèm thống kê ở 2 địa bàn trọng điểm Quất Lâm, Ðồ Sơn). Lẽ ra, người phải ân hận, phải xấu hổ là các ông, là đảng CS. Ðã không biết xấu hổ, lại còn nhâng nháo lên mặt đạo đức khi ra lệnh cấm mại dâm. Ðể mà đổ lỗi, cho rằng mại dâm là tàn dư của chế độ cũ (Chế độ, mà nó sụp đổ cách đây có nhõn 4 chục năm); cho rằng, các cháu phải đi bán thân, bởi chúng nó hư hỏng, lười lao động và thích ăn chơi. Ông Chủ tịch và các quí bà to mồm, ăn no, rửng mỡ ở hội Phụ nữ VN, ở bộ Lao động – Thương binh và Xã hội có hình dung ra kịch bản này không: Khi các ông cấm riết, các cháu làm nghề mại dâm trên toàn quốc, chúng nó kéo về trụ sở hội Phụ nữ và trương biểu ngữ: “Nhiệt liệt hoan nghênh nhà nước cấm mại dâm (chúng nó hoan nghênh thật lòng đấy, ông ạ) – Xin hãy bố trí công ăn việc làm cho chúng tôi – Nếu không được, hãy nuôi chúng tôi – Nếu không nuôi được chúng tôi, hoặc mặc kệ để chúng tôi đi bán dâm; hoặc các ông, các bà hãy từ chức đi, để chúng tôi bầu những người có tài, có đức lên làm thay – Họ sẽ lo cho chúng tôi”. Lúc đó, các ông, các bà sẽ “xử lý” như thế nào?
6/ Ông ạ, đã có ai nói với ông về những sự thật này chưa:
Nhiều phụ nữ, trẻ em Việt ở độ tuổi vị thành niên, bị gạ gẫm, rồi bị đem bán vào các động mãi dâm ở Campuchia, ở Ma cau...? Nhiều phụ nữ Việt bị bắt cởi trần truồng, cho mấy thằng Ðại Hàn, Trung Quốc, Ðài Loan ngắm nhìn, sờ mó để tuyển… “vợ”? Có phụ nữ Việt bị đặt trong lồng kính để bán đấu giá tại Mã Lai; bị rao bán công khai trên bích chương tại Ðại Hàn? Nhiều phụ nữ lấy chồng Hàn Quốc, Ðài Loan đã bị đánh đập, bị hành hạ, bị giết. Nhưng, tỉ lệ này còn thấp và ít rủi ro hơn so với lấy chồng Trung Quốc. Tình trạng lấy chồng Trung Quốc, sau đó bị ngược đãi, bị làm vợ tập thể, bị sang tay và vứt ra đường khá phổ biến.
Cuối năm 2013, ba cô dâu Việt Nam là Tô Thị Hà, Trịnh Thị Hoa, Mai Thị Sư được điều trị tại Bệnh viện thần kinh thành phố Phúc Châu, tỉnh Kiến Phúc (chắc là Phúc Kiến) – Trung Quốc. Cả ba người đều là nạn nhân của lấy chồng Trung Quốc. Họ bị đày đọa nhiều năm, cho đến khi thân tàn thì bị đuổi ra khỏi nhà… Có nhiều trường hợp bị đẩy vào động mại dâm, bị khai thác như súc vật cho đến khi bệnh tật, bị chết hoặc điên dại.”.
Báo Dân trí ngày 18/01/2014 đưa tin: “Sự sỉ nhục nhìn từ những cô dâu bị giết”.
Nhân phẩm người phụ nữ Việt xuống cấp. Họ chỉ như một món hàng, bị bọn ngoại quốc, công khai giày vò, làm nhục. Tại ai? Ðó không phải là quốc nhục, thì đối với những người CS, cái gì đáng bị gọi là quốc nhục? Trước thực trạng ấy, với tư cách là nguyên thủ Quốc gia, ông có thấy nhục nhã và xấu hổ không?
Ra ngoài đường thì so vai, rụt cổ, im thin thít, chẳng dám ho he - thể hiện sự hèn hạ vô cùng. Về đến nhà, múa gậy vườn hoang, tỏ rõ bản lĩnh anh hùng nơi xó bếp. Thần dân trông thấy, họ khinh bỉ mãi không thôi. Ðó là nói về tư cách của lũ đê tiện, “khôn nhà dại chợ”.
7/ Cứ coi các cháu phải đi bán dâm, chỉ là đồ chơi trong tay những thằng đàn ông. Xin hỏi ông:
Làm đồ chơi trong tay con trai Việt và làm đồ chơi trong tay bọn đàn ông ngoại quốc, đằng nào đỡ nhục nhã hơn? Không dám mơ có lầu son, gác tía để hành nghề như nàng Kiều. Làm đồ chơi trong nhà nghỉ kín đáo và ngồi vạ vật bên đường, đằng nào làm cho nhà nước đỡ xấu mặt hơn?
Không thể cấm được mại dâm. Vậy, hợp pháp hóa mại dâm + chăm sóc sức khỏe cho các cháu và để mại dâm lén lút, tự phát nguy cơ truyền nhiễm bệnh tật cao, đằng nào nhân đạo hơn?
8/ Tiếp xúc với những thứ chướng tai, gai mắt nơi nhà hàng, tôi không hề thích. Chính vì vậy, tôi và gia đình đầu tư vào làm thủy lợi, vào trồng trọt, vào chăn nuôi. Ai ngờ, tôi bị chính quyền CS đủ cả 4 cấp: Xã – Huyện – Thành phố - Trung ương câu kết với nhau lừa đảo, cướp đoạt trắng tay hơn chục tỉ VND. Mĩ miều, thì nói là “cả hệ thống chính trị” nhà các ông. Còn dân gian, đơn giản hơn nhiều. Chúng tôi nói rằng: “cả lò cả ổ” nhà các ông là 1 lũ khốn nạn, một lũ cướp ngày. Ông Chủ tịch có cách gọi nào khác, “đẹp” hơn để thay thế không?
9/ Thưa ông Chủ tịch, sau khi đọc những loạt bài của tôi, có 1 bác nào đó quan tâm, gọi điện hỏi tôi có bị cơ quan an ninh làm khó dễ gì không?
Câu trả lời là chưa. Cứ như thể, chưa bao giờ có những bài như thế. Lí do thật đơn giản. Ðơn từ đòi tiền, tôi gửi các ông nhiều lần, nhiều cấp trong hơn chục năm rồi. Nhưng, chính quyền CS của các ông vẫn giả câm, giả điếc. Ðể tránh tiếp xúc, các ông học những con chuột cống, chui sâu vào trong hang. Bị hun bao nhiêu là khói, nhưng với bản lĩnh cao cường, các ông vẫn chưa chịu chui ra. Bởi, chui ra tiếp xúc là phải nói đến chuyện trả tiền. Ðối với các ông, thà bị nghe chửi, thà bị người khác hạ nhục, thậm chí bị chết vì ngạt khói, còn hơn là phải trả lại những đồng tiền ăn cướp.
Ðây cũng là nét “đặc thù” rất riêng về Nhân quyền của chính quyền CS Việt nam.
Tôi tin lần này, lượng khói mà tôi quạt vào hang vẫn chưa đủ “đô”, nên các ông chưa chịu chui ra đâu. Các ông vẫn coi như không có nó và hiển nhiên, các ông sẽ không sờ mó đến tôi cũng như cửa hàng của tôi. Về việc này, xin cảm ơn ông Chủ tịch trước. Nhưng, những lần sau, lượng khói sẽ tăng lên. Không chịu được thì hãy bò ra. Ðừng cố thủ. Chết, uổng.
Lần sau, xin hầu chuyện ông Chủ tịch với đề tài “Dưới giác độ của nền văn minh Trung hoa cổ đại: Chủ nghĩa CS ở Việt nam, những bất cập và sự sụp đổ tất yếu của nó”. Ðề tài này, cũng không đến nỗi khô khan lắm đâu. Nội dung của nó, tuy hơi dài, nhưng “Cơm ngon, (thì hãy) ăn làm nhiều bữa”. Lo gì. Ông có muốn nghe không? Có muốn cử những tay lí luận hàng đầu của đảng CS vào tranh biện công khai và thẳng thắn không? Xin ông: Chớ có cho đội ngũ Dư luận viên dốt nát cộng với mớ lí luận cùn nhập cuộc và nhớ đừng có dùng bạo lực như lũ khùng điên. Bọn chúng, khi đuối lí, chỉ có mỗi một cách, đó là giơ nắm đấm lên. Ðừng học lũ mất dạy đó, ông ạ.
Chào ông.
Nguyễn Tiến Dân
No comments:
Trước tiên phải bái phục sự can đảm của tác giả cho biết rõ dịa chỉ nhà ở, số điện thoại của tác giả một cách công khai.
Thứ hai khâm phục hiểu biết và lý luận thật vững chắc không có một sơ hở nào để bị đánh bại. Qua hai yếu tố trên, tôi đánh giá bài viết "HAY NHẤT TRONG NĂM" (vì không thấy đề năm nào) không những của VN mà của cả thế giới, nhất là THẾ GIỚI CỦA NGƯỜI NGHÈO. Quí vị nghĩ sao ?
Ðọc bài này nghe ly' thu', sướng cái lỗ tai quá ! Xin bái phục sự can đảm của tác giả. “Mại dâm dưới chế độ Cộng sản”.
Kính gửi: ông Trương Tấn Sang,
Chủ tịch nước CHXHCN Việt nam.
Tên tôi là: Nguyễn Tiến Dân.
Ðịa chỉ: 208 Ðịnh Công Thượng – quận Hoàng Mai – Hà nội.
Ðiện thoại: 0168-5d0-56-430
Như đã viết trong bức thư trước, lần này, xin hầu chuyện ông với đề tài “Mại dâm dưới chế độ Cộng sản”. Ðề tài mà rất nhiều người đã đề cập. Tiếc thay, do không có thực tế, nên họ chỉ đề cập được 1 cách phiến diện.
1/ Phán xét về mại dâm, chưa có ai cho rằng nó là tốt. Ai cũng cho nó là xấu. Bởi ít nhất, nó chà đạp lên nhân phẩm của người phụ nữ. Tuy vậy, cũng không thể không thừa nhận: Mại dâm là 1 thực tế khách quan. Nó hiện diện ở khắp nơi trên trái đất. Nó có từ xa xưa. Nó tồn tại đến ngày nay và chắc chắn, nó sẽ song hành cùng nhân loại.
Ðừng có mơ cấm được mại dâm. Mại dâm chỉ không có trong xã hội nguyên thủy và trong thế giới của loài súc vật.
2/ Viết về mại dâm, không thể không nhắc đến 2 tác phẩm: Truyện Kiều của Nguyễn Du và Tiếng hát sông Hương của Tố Hữu.
a/ Ở truyện Kiều, Nguyễn Du tố cáo chế độ phong kiến mục nát, suy đồi. Ngay từ “thằng bán tơ” mạt hạng, cũng biết cách câu kết với quan lại, sai nha để ngang nhiên ăn cướp của dân lành. Truyện Kiều không nói rõ, nhưng tôi đoán (rất mong là đoán nhầm), chúng đã ném “2 cái bao cao su đã qua sử dụng” vào nhà Vương viên ngoại, tạo cớ cho “trận cướp đẹp”. Cướp sạch của nổi, của chìm của người ta rồi, chúng vẫn chưa thỏa mãn. Chúng tiếp tục “huy động cả hệ thống chính trị vào cuộc”, để bắt bớ, đánh đập, tra người, khảo của. Chung cuộc, nàng Kiều dẫu có tài sắc vẹn toàn đến đâu thì cũng phải tự bán mình vào lầu xanh, lấy tiền mà đút lót tiếp cho lũ tham quan vô lại. Chỉ dám mong 1 điều thật nhỏ nhoi: Của thì đã mất rồi, nhưng cha và em được “cốt nhục vẹn toàn". Xét về đạo lí, sự hi sinh ấy, thật là lớn lao, thật là cao thượng.
Cũng như nàng Kiều, từ xưa tới nay, bao cô gái khác, khi bước chân vào chốn lầu xanh, phải đâu do họ tự nguyện. Xã hội phong kiến vô pháp, vô luân đã dồn họ đến bước đường cùng. Thúy Kiều tuy chỉ là gái lầu xanh. Nhưng từ đầu tới cuối tác phẩm, Nguyễn Du chưa bao giờ mạt sát, khinh bỉ nàng. Ông mô tả nàng có tình cảnh đáng thương và có cuộc đời đáng được thông cảm. Sống trong đống bùn, mà nhân cách vẫn tỏa sáng. Nàng không giống những kẻ đê tiện: Tối chơi gái tràn lan, ngày vẫn lên mặt “Nghĩ mình phương diện Quốc gia”. Sự khinh bỉ nếu có, Nguyễn Du chỉ dành cho chế độ phong kiến suy đồi. Một cách nhìn đầy nhân văn, phải không ông?
b/ Trong truyện ngắn Chí phèo, Nam Cao mở đầu: “Một sáng tinh sương, anh thả ống lươn nhặt được đứa bé mới đẻ xám ngắt, đùm trong cái váy đụp vứt ở lò gạch cũ”… Cuối cùng: “Thị nhìn nhanh xuống bụng mình, và thoáng chợt thấy một cái lò gạch cũ bỏ không, xa nhà cửa, và vắng người lại qua…”. Nam Cao giỏi ở chỗ tuy không trực tiếp nói ra, nhưng độc giả vẫn hiểu: “Ðó là kiếp luân hồi. Chí Phèo này có chết đi, còn nhiều thằng Chí Phèo khác đã chuẩn bị mọc lên thay thế. Ðời không thể thiếu vắng Chí Phèo”.
Với Tiếng hát sông Hương, ông Tố Hữu cũng dùng thủ pháp tương tự. Mở đầu, hiện thực của thời Thực dân, Phong kiến: “Trên dòng Hương Giang” là cô gái với bao nỗi nhục nhã, ê chề khi phải bán thân nuôi miệng… Cuối cùng (nguyên văn trong tác phẩm), ông ta có cách dòng (ngầm hiểu là đã bước sang trang, đã đến “ngày mai huy hoàng”), rồi cũng vẫn lại “Trên dòng Hương Giang”.
Riêng về mặt này, Tố Hữu xứng đáng là bậc tiên tri. “Ngày mai huy hoàng” đã đến, không còn cô gái kia trên sông, bởi cô đã quá già. Thay vào đó, hằng hà sa số những cô gái trẻ khác, mọc lên thay thế. Mại dâm đâu có mất đi trong chế độ CS. Thậm chí nó còn phát triển mạnh mẽ hơn (Khắp hang cùng ngõ hẻm, tìm đâu cũng có), tinh vi hơn (Vì nó biết cách ứng dụng cả công nghệ thông tin) và trắng trợn hơn (Bởi nó ngang nhiên tiếp thị ở ngay ngã 3, ngã 4 đường phố. Thậm chí hành nghề ngay tại gốc cây, sườn đồi)
3/ Thưa ông Chủ tịch, Trời sinh ra con người. Trên cơ thể mỗi con người, có nhiều bộ phận. Mỗi bộ phận, đều có chức năng riêng. Nếu không hoạt động, chức năng ấy sẽ bị suy thoái. Một kẻ, dẫu có mang danh Giáo sư – Tiến sĩ, nhưng đầu óc mà lười suy nghĩ, kẻ đó tất bị lú lẫn, u mê. Mắt mà không tự nhìn đường, cứ đi theo “định hướng” của ai đó, lâu dần sẽ bị thong manh.
Ðổ băng keo vào miệng thiên hạ, sẽ khiến người ta không nói được. Người ta không nói được, khiến ta không phải tranh biện với ai. Không phải tranh biện với ai, lâu dần lưỡi ta sẽ cứng lại. Lúc đó, ta ăn nói giống như 1 kẻ ngây ngô, thiểu năng về trí tuệ. “Ðè đầu cưỡi cổ” thiên hạ, những tưởng mình giỏi giang và lấy làm đắc ý. Ðâu hay: Ngồi trên lưng người khác, chân tay ta lâu ngày không phải hoạt động, cơ của nó sẽ teo đi.
Trên con tàu vũ trụ, do được điều kiện không trọng lượng nâng đỡ, xương của phi hành gia không phải làm việc như bình thường. Lâu dần, nó sẽ bị thoái hóa. Trở về mặt đất, cần phải có thời gian và chế độ riêng để nó phục hồi… Khác gì những tổng công ty, những tập đoàn kinh tế nhà nước. Chúng hoạt động, mà không dựa vào thực lực của mình. Chúng tồn tại, dựa trên sự bú mớm vào ngân sách nhà nước. Trước sau, chúng cũng phải chết. Ðó là những sự thực hiển nhiên.
Tương tự, bộ phận sinh dục của con người, khi già-trẻ; ốm-khỏe có tần suất hoạt động khác nhau. Nhưng nói chung, nếu không được “cọ xát”, dẫu có thủ dâm thì nó cũng vẫn sẽ bị suy nhược. Từ đó, u – xơ – ung – nhọt dễ có điều kiện phát sinh. Nghiêm trọng hơn, “bí hạ (thì phải) phá thượng”. Ối anh sẽ bị suy nhược theo nó. Ðó là thường thức cơ bản của phép dưỡng sinh.
4/ Chẳng cứ Việt nam, nhiều nước khác cũng muốn cấm mại dâm. Liệu họ có đạt được mục đích không? Ta hãy thử xét về mặt đạo lí và qui luật cung – cầu:
a/ Với người đi mua dâm:
Xin không nhắc đến “một bộ phận không nhỏ” những kẻ mê tín, chỉ thích đi lùng gái trinh như Lương Quốc Dũng. Cũng không xét đến những bậc nam nhi, vợ con đề huề, thỉnh thoảng vẫn thích đi ăn vụng như Nguyễn Trường Tô. Ở đây, chỉ xét những trường hợp có nhu cầu thật sự và mong nhận được sự thông cảm của những người, mà tối đến, vợ chồng vẫn còn được ôm nhau ngủ. Chẳng hạn: Có người, vợ chết sớm, để lại cho mình những đứa con thơ dại, kháu khỉnh, thông minh. Tuy còn trẻ khỏe, nhưng tình yêu mãnh liệt với người vợ, đã khiến ông ta không muốn đi bước nữa. Ông ta ở vậy để nuôi con. Bởi, chúng là kết tinh tình yêu của họ. Thỉnh thoảng, ông ta muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
Tôi có quen 2 người cao tuổi. Vợ họ bị ốm liệt giường hàng chục năm trời. Họ dịu dàng chăm sóc vợ. Không hề có một lời phàn nàn, cáu gắt trong chừng ấy năm trời. Họ cũng chẳng ngó ngàng tới bất cứ một người nào khác giới. Nhân cách, tình yêu của họ thật đáng ngưỡng mộ. Trên thế gian này, hỏi có mấy người được như vậy. Ðặt giả thiết: Thỉnh thoảng, họ muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có được coi là chính đáng và có nên thông cảm không?
“Tốt mái, hại trống" câu này ai cũng biết. Chắc chắn, ông cũng quen nhiều bà quan chức. Họ ăn lắm, tẩm bổ nhiều, béo như con trâu trương. Gia đình họ, nếu sống thủy chung, ông chồng “má hóp đít tóp” là điều chẳng phải nghi ngờ. Ngược lại, có những ông chồng khỏe đến phát sợ. Có thể “nhất dạ, ngũ giao…”. Vợ khỏe cũng chẳng chịu nổi, kể chi đến những bà hom hem, bệnh tật. Thế nên, ngày xưa có bà phải tự nguyện “tay bưng trầu, đầu đội lễ” đi hỏi vợ lẽ cho chồng. Mong sao có người, đêm đến nó đỡ đần cho. Nay, làm gì có chế độ đa thê. Không đưa tiền cho người ta đi xả bớt ra, kẻ bị thiệt thòi chính là bà vợ. Nhu cầu ấy, đành rằng là không chính đáng, nhưng có nên thông cảm cho bà vợ của ông ấy không?
Những người nước ngoài sang công tác lâu dài ở Việt nam, do điều kiện, họ không thể mang vợ con theo được. Họ khỏe mạnh, họ có tập quán thoáng đãng về tình dục. Thỉnh thoáng, họ muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
Có người thiệt thòi toàn diện: Không bảnh trai, văn hóa lùn, hoàn cảnh gia đình lại khó khăn. Không cô gái nào chịu lấy anh ta làm chồng. Nhu cầu kia rõ ràng là vẫn có. Thỉnh thoáng, anh ta muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
Có những chàng trai, do phấn đấu cho sự nghiệp, nên họ lập gia đình muộn. Họ không muốn gạ gẫm, bồ bịch bất chính với bạn học. Không muốn gạ gẫm, bồ bịch bất chính với “con thày-vợ bạn-gái cơ quan”. Họ cũng không muốn “nhịn” quá lâu. Thỉnh thoáng, họ muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
Còn nhiều và rất nhiều trường hợp khác nữa. Nhưng sợ phải làm mất thì giờ quý báu của ông, nên tôi không tiện kể thêm.
b/ Với người đi bán dâm:
Thưa ông, tôi có mở quán Karaoke và Xông hơi tại 544 đường Láng – Ðống đa – Hà nội. Dĩ nhiên, trong quán của tôi không có dịch vụ mại dâm. Do đặc thù công việc, tôi phải tiếp xúc hàng ngày với các cháu nhân viên. Xin khẳng định với ông: Không có cháu nào cảm thấy hãnh diện, khi phải làm cái nghề này. Phải đi làm, bởi không có con đường nào khác. Tôi kể ông nghe một trường hợp:
Cách đây hơn chục năm, có 1 cháu đến làm việc ở chỗ tôi. Cháu nó không đẹp, ăn mặc lại giản dị. Nhưng nhiều người thích nó. Ai rủ đi ngủ, cháu cũng đi. Lạ nhất là: kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cháu không hề đua đòi, chưng diện.
Tò mò, tôi có hỏi cháu. Nó khóc, rồi dẫn tôi về thăm nhà. Ðến nơi, tôi bàng hoàng. Nhà nó nghèo. Bố mẹ đã già yếu, lại bệnh tật. Các em đã đông, lại còn nhỏ. Nhà cửa, trước kia chỉ là mái lều tranh xiêu vẹo. Ruộng đất không có. Là chị cả, cháu cam chịu hi sinh thân mình, để cứu cả nhà. Cháu nghiến răng xác định: Ra Hà nội để kiếm tiền. Bao nhiêu tiền kiếm được, cháu đều gửi về quê. Trước hết, cho tất cả các em được đi học. Còn lại, để bố mẹ làm ăn và xây được căn nhà cấp 4. Ðối với gia đình cháu, đó là mơ ước, tưởng như không bao giờ là hiện thực. Chuyện của cháu, chỉ bố mẹ biết. Nhưng, khác hẳn với thái độ của những người CS các ông. Họ luôn ân hận, xót xa vì mình không giỏi, nên con cái phải chịu khổ. Sau này, khi nhà cháu đã qua được bước khó khăn, cháu bỏ nghề. Lập gia đinh, cháu lấy người chồng biết rõ và thông cảm với hoàn cảnh của cháu. Về nhà chồng, cháu không có của riêng tư chìm nổi. Trước khi ra đi, cháu nó khóc và nói với tôi: “Con xin vĩnh biệt bố”. Tôi hiểu, mình không được phép khuấy động cuộc sống riêng tư của cháu và sẽ tốt hơn, nếu để quá khứ đau buồn, nó chìm vào quên lãng.
Ông ơi, nhân cách của những CON NGƯỜI ấy, có xứng đáng được ta tôn trọng? Thúy Kiều có vĩ đại bằng cháu không? Ðứng trước cháu, tôi có cảm giác, mình bị lùn đi. Còn ông, ông thấy thế nào?
5/ Bây giờ, với tư cách là người đứng đầu đất nước, xin ông trả lời công khai cho người dân chúng tôi: Các ông luôn gào thét, đòi để “đảng CS được lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối” xã hội Việt nam. Các ông lãnh đạo kiểu gì, mà bao nhiêu nam thanh, nữ tú của chúng ta thất nghiệp. Họ không thể kiếm tiền, để nuôi sống được chính bản thân mình. Nói chi đến gia đình. Không có tiền, đói các ông có cho họ ăn
ăn không? Không có tiền, con cái của họ có được các ông cho đi học không? Không có tiền, ốm đau các ông có cho họ được đến bệnh viện không? Không có tiền, lại thất học và vô nghề nghiệp, các ông có bố trí được công ăn việc làm cho họ không?...
Tất cả các câu hỏi trên, đều có chung câu trả lời. Ðó là “Không”. Là người Việt, ông Chủ tịch không thể không biết câu này “Bụng đói, đầu gối phải bò”. Ðường cùng, các cháu đành mang cái “vốn tự có” ra mà kiếm ăn. Không sung sướng gì đâu, nhục nhã lắm, ông ạ.
Những người CS các ông, quả thật là lũ bất tài, vô dụng. Làm lãnh đạo, mà không lo được cuộc sống tối thiểu về ăn mặc, khám chữa bệnh, học hành, công ăn việc làm cho người dân. Khiến rất nhiều cháu gái, chúng nó phải đi bán thân (18.000 gái Việt ra nước ngoài hành nghề mại dâm mỗi năm; còn Bộ Lao động - thương binh & Xã hội ước tính năm 2013 có 33.000 gái mại dâm, đó là không thèm thống kê ở 2 địa bàn trọng điểm Quất Lâm, Ðồ Sơn). Lẽ ra, người phải ân hận, phải xấu hổ là các ông, là đảng CS. Ðã không biết xấu hổ, lại còn nhâng nháo lên mặt đạo đức khi ra lệnh cấm mại dâm. Ðể mà đổ lỗi, cho rằng mại dâm là tàn dư của chế độ cũ (Chế độ, mà nó sụp đổ cách đây có nhõn 4 chục năm); cho rằng, các cháu phải đi bán thân, bởi chúng nó hư hỏng, lười lao động và thích ăn chơi. Ông Chủ tịch và các quí bà to mồm, ăn no, rửng mỡ ở hội Phụ nữ VN, ở bộ Lao động – Thương binh và Xã hội có hình dung ra kịch bản này không: Khi các ông cấm riết, các cháu làm nghề mại dâm trên toàn quốc, chúng nó kéo về trụ sở hội Phụ nữ và trương biểu ngữ: “Nhiệt liệt hoan nghênh nhà nước cấm mại dâm (chúng nó hoan nghênh thật lòng đấy, ông ạ) – Xin hãy bố trí công ăn việc làm cho chúng tôi – Nếu không được, hãy nuôi chúng tôi – Nếu không nuôi được chúng tôi, hoặc mặc kệ để chúng tôi đi bán dâm; hoặc các ông, các bà hãy từ chức đi, để chúng tôi bầu những người có tài, có đức lên làm thay – Họ sẽ lo cho chúng tôi”. Lúc đó, các ông, các bà sẽ “xử lý” như thế nào?
6/ Ông ạ, đã có ai nói với ông về những sự thật này chưa:
Nhiều phụ nữ, trẻ em Việt ở độ tuổi vị thành niên, bị gạ gẫm, rồi bị đem bán vào các động mãi dâm ở Campuchia, ở Ma cau...? Nhiều phụ nữ Việt bị bắt cởi trần truồng, cho mấy thằng Ðại Hàn, Trung Quốc, Ðài Loan ngắm nhìn, sờ mó để tuyển… “vợ”? Có phụ nữ Việt bị đặt trong lồng kính để bán đấu giá tại Mã Lai; bị rao bán công khai trên bích chương tại Ðại Hàn? Nhiều phụ nữ lấy chồng Hàn Quốc, Ðài Loan đã bị đánh đập, bị hành hạ, bị giết. Nhưng, tỉ lệ này còn thấp và ít rủi ro hơn so với lấy chồng Trung Quốc. Tình trạng lấy chồng Trung Quốc, sau đó bị ngược đãi, bị làm vợ tập thể, bị sang tay và vứt ra đường khá phổ biến.
Cuối năm 2013, ba cô dâu Việt Nam là Tô Thị Hà, Trịnh Thị Hoa, Mai Thị Sư được điều trị tại Bệnh viện thần kinh thành phố Phúc Châu, tỉnh Kiến Phúc (chắc là Phúc Kiến) – Trung Quốc. Cả ba người đều là nạn nhân của lấy chồng Trung Quốc. Họ bị đày đọa nhiều năm, cho đến khi thân tàn thì bị đuổi ra khỏi nhà… Có nhiều trường hợp bị đẩy vào động mại dâm, bị khai thác như súc vật cho đến khi bệnh tật, bị chết hoặc điên dại.”.
Báo Dân trí ngày 18/01/2014 đưa tin: “Sự sỉ nhục nhìn từ những cô dâu bị giết”.
Nhân phẩm người phụ nữ Việt xuống cấp. Họ chỉ như một món hàng, bị bọn ngoại quốc, công khai giày vò, làm nhục. Tại ai? Ðó không phải là quốc nhục, thì đối với những người CS, cái gì đáng bị gọi là quốc nhục? Trước thực trạng ấy, với tư cách là nguyên thủ Quốc gia, ông có thấy nhục nhã và xấu hổ không?
Ra ngoài đường thì so vai, rụt cổ, im thin thít, chẳng dám ho he - thể hiện sự hèn hạ vô cùng. Về đến nhà, múa gậy vườn hoang, tỏ rõ bản lĩnh anh hùng nơi xó bếp. Thần dân trông thấy, họ khinh bỉ mãi không thôi. Ðó là nói về tư cách của lũ đê tiện, “khôn nhà dại chợ”.
7/ Cứ coi các cháu phải đi bán dâm, chỉ là đồ chơi trong tay những thằng đàn ông. Xin hỏi ông:
Làm đồ chơi trong tay con trai Việt và làm đồ chơi trong tay bọn đàn ông ngoại quốc, đằng nào đỡ nhục nhã hơn? Không dám mơ có lầu son, gác tía để hành nghề như nàng Kiều. Làm đồ chơi trong nhà nghỉ kín đáo và ngồi vạ vật bên đường, đằng nào làm cho nhà nước đỡ xấu mặt hơn?
Không thể cấm được mại dâm. Vậy, hợp pháp hóa mại dâm + chăm sóc sức khỏe cho các cháu và để mại dâm lén lút, tự phát nguy cơ truyền nhiễm bệnh tật cao, đằng nào nhân đạo hơn?
8/ Tiếp xúc với những thứ chướng tai, gai mắt nơi nhà hàng, tôi không hề thích. Chính vì vậy, tôi và gia đình đầu tư vào làm thủy lợi, vào trồng trọt, vào chăn nuôi. Ai ngờ, tôi bị chính quyền CS đủ cả 4 cấp: Xã – Huyện – Thành phố - Trung ương câu kết với nhau lừa đảo, cướp đoạt trắng tay hơn chục tỉ VND. Mĩ miều, thì nói là “cả hệ thống chính trị” nhà các ông. Còn dân gian, đơn giản hơn nhiều. Chúng tôi nói rằng: “cả lò cả ổ” nhà các ông là 1 lũ khốn nạn, một lũ cướp ngày. Ông Chủ tịch có cách gọi nào khác, “đẹp” hơn để thay thế không?
9/ Thưa ông Chủ tịch, sau khi đọc những loạt bài của tôi, có 1 bác nào đó quan tâm, gọi điện hỏi tôi có bị cơ quan an ninh làm khó dễ gì không?
Câu trả lời là chưa. Cứ như thể, chưa bao giờ có những bài như thế. Lí do thật đơn giản. Ðơn từ đòi tiền, tôi gửi các ông nhiều lần, nhiều cấp trong hơn chục năm rồi. Nhưng, chính quyền CS của các ông vẫn giả câm, giả điếc. Ðể tránh tiếp xúc, các ông học những con chuột cống, chui sâu vào trong hang. Bị hun bao nhiêu là khói, nhưng với bản lĩnh cao cường, các ông vẫn chưa chịu chui ra. Bởi, chui ra tiếp xúc là phải nói đến chuyện trả tiền. Ðối với các ông, thà bị nghe chửi, thà bị người khác hạ nhục, thậm chí bị chết vì ngạt khói, còn hơn là phải trả lại những đồng tiền ăn cướp.
Ðây cũng là nét “đặc thù” rất riêng về Nhân quyền của chính quyền CS Việt nam.
Tôi tin lần này, lượng khói mà tôi quạt vào hang vẫn chưa đủ “đô”, nên các ông chưa chịu chui ra đâu. Các ông vẫn coi như không có nó và hiển nhiên, các ông sẽ không sờ mó đến tôi cũng như cửa hàng của tôi. Về việc này, xin cảm ơn ông Chủ tịch trước. Nhưng, những lần sau, lượng khói sẽ tăng lên. Không chịu được thì hãy bò ra. Ðừng cố thủ. Chết, uổng.
Lần sau, xin hầu chuyện ông Chủ tịch với đề tài “Dưới giác độ của nền văn minh Trung hoa cổ đại: Chủ nghĩa CS ở Việt nam, những bất cập và sự sụp đổ tất yếu của nó”. Ðề tài này, cũng không đến nỗi khô khan lắm đâu. Nội dung của nó, tuy hơi dài, nhưng “Cơm ngon, (thì hãy) ăn làm nhiều bữa”. Lo gì. Ông có muốn nghe không? Có muốn cử những tay lí luận hàng đầu của đảng CS vào tranh biện công khai và thẳng thắn không? Xin ông: Chớ có cho đội ngũ Dư luận viên dốt nát cộng với mớ lí luận cùn nhập cuộc và nhớ đừng có dùng bạo lực như lũ khùng điên. Bọn chúng, khi đuối lí, chỉ có mỗi một cách, đó là giơ nắm đấm lên. Ðừng học lũ mất dạy đó, ông ạ.
Chào ông.
Nguyễn Tiến Dân
No comments:
CỜ VÀNG TẠI ONTARIO
Quốc Hội bang Ontario Canada rợp bóng cờ Vàng
Ngày 22/04/2016, Quốc Hội bang Ontario Canada đã công bố văn bản HÀNH TRÌNH TÌM TỰ DO. Trước Dân biểu Julia Munro cho biết các dân biểu được khuyến khích đeo khăn quàng cờ vàng di sản của cộng đồng người Việt tại Canada.
Xem toàn Quốc Hội bang Ontario Canada https://www.facebook.com/CONGHOATHOIBAO/videos/1721695811402240/
Xem bà Dân biểu Julia Munro phát biểu https://www.facebook.com/CONGHOATHOIBAO/videos/1721721148066373/
Ngày 22/04/2016, Quốc Hội bang Ontario Canada đã công bố văn bản HÀNH TRÌNH TÌM TỰ DO. Trước Dân biểu Julia Munro cho biết các dân biểu được khuyến khích đeo khăn quàng cờ vàng di sản của cộng đồng người Việt tại Canada.
Xem toàn Quốc Hội bang Ontario Canada https://www.facebook.com/CONGHOATHOIBAO/videos/1721695811402240/
Xem bà Dân biểu Julia Munro phát biểu https://www.facebook.com/CONGHOATHOIBAO/videos/1721721148066373/
THẠCH ĐẠT LANG * CÁ CHẾT
Thạch Đạt Lang (Danlambao) - Mấy ngày vừa qua, tin tức về việc cá chết hàng loạt, trôi dạt vào bờ tại nhiều nơi trên bờ biển Việt Nam ở 4 tỉnh miền Trung từ khu công nghiệp Vũng Áng (Hà Tĩnh) qua Quảng Bình, Quảng Trị đến phía Nam tỉnh Thừa Thiên, Huế được loan báo dồn dập trên nhiều tờ báo online trong và ngoài nước, kể cả các tờ báo lề phải trong nước như Tuổi Trẻ, Thanh Niên…
Đọc những tin tức này, nhìn những hình ảnh cá đủ các loại nằm chết la liệt trên các bờ biển, đầu óc tôi tê liệt, không còn suy nghĩ được điều gì. Tôi muốn viết ra điều gì đó để biểu lộ sự tức giận, căm phẫn nhưng quả thật không biết mình nên bắt đầu từ đâu.
Thôi thì nghĩ được điều gì viết điều đó. Bài viết không nói đến những nguyên nhân còn đang được điều tra, tìm hiểu, chỉ nói đến sự im lặng một cách kỳ lạ, khó hiểu của 4 người lãnh đạo cao nhất trong chế độ cộng sản Việt Nam hiện nay là Nguyễn Phú Trọng, Trần Đại Quang, Nguyễn Xuân Phúc, Nguyễn Thị Kim Ngân.
Bốn nhân vật lãnh đạo đất nước này hoàn toàn im lặng trước một biến cố mang tầm vóc quốc gia đang gây chấn động trong dân chúng. Vì lý do gì?
Sự viêc xẩy ra đã hơn nửa tháng, từ những phát hiện đầu tiên về đường ống dẫn thải chất độc màu vàng dài 1,5 km, đường kính 1,1m ở khu công nghiệp Vũng Áng Formosa,liên tục phun chất độc ra biển, lẽ ra phải được báo động nhanh chóng và có biện pháp tức khắc để ngăn chận thiệt hại, ô nhiễm môi trường nhưng không có cơ quan chức năng nào quan tâm hay phản ứng mà chỉ báo cáo, xin chỉ thị. (1)
Thiệt hại về kinh tế cho 4 tỉnh dọc theo ven biển là bao nhiêu? Chưa ai dự đoán được nhưng chắc không dưới con số vài tỷ đô la Mỹ. Tuy nhiên ảnh hưởng môi trường mới quan trọng, chắc chắn sẽ kéo dài vài chục năm, nếu cá chết do nước biển bị nhiễm độc bởi nguồn nước thải từ khu công nghiệp Vũng Áng. Thiếu phương tiện, tài chánh, chuyên môn, kỹ thuật... việc tái tạo môi sinh là điều nan giải.
Nghĩ xa hơn, đời sống những ngư dân trong các vùng biển này sẽ ra sao trong thời gian sắp tới? Những sa sút về thu nhập trong gia đình khi không còn đánh cá được nữa sẽ dẫn tới xáo trộn kinh tế trong xã hội, trở thành phản ứng dây chuyền. Thất nghiệp, đói kém sẽ tăng, ngư dân sẽ rời bỏ làng mạc, tràn về thành phố, đưa tới tình trạng trộm cướp là điều khó tránh khỏi khi họ không tìm được việc làm hay phương tiện sinh nhai khác.
Chuyện quốc gia đại sự, không ai trong tứ đầu chế Trọng, Phúc, Quang, Ngân quan tâm, chỉ thấy 2 ông Đinh La Thăng và Nguyễn Xuân Phúc thi nhau lên tiếng trong vụ quán cà phê Xin Chào bị kết án vi phạm hình sự vì khai trương với giấy phép trễ 5 ngày.
Giải quyết một việc chỉ cần viên chức chuyên môn ở cấp quận, huyện lại phải lụy đến 2 nhân vật cao cấp nằm trong bộ chính trị, một là thủ tướng, một là bí thư thành ủy. Thật không còn biết dùng ngôn từ nào để diễn tả khả năng lãnh đạo, sự hiểu biết tối thiểu của người cộng sản.
Lãnh đạo quốc gia ở các nước tự do, dân chủ như Mỹ, Đức, Pháp, Nhật, Nam Hàn... khi có biến cố trọng đại thì dù đang nghỉ hè hay đi công du ở hải ngoại cũng bỏ ngang, trở về nước để họp nội các, tìm biện pháp, lên truyền hình thông báo đường lối của chính phủ, trấn an, chia buồn với dân chúng.
Lãnh đạo của cộng sản Việt Nam thì ngược lại, khi có biến cố trọng đại như vụ giàn khoan HD 981 của Tầu cộng năm 2014 xâm phạm lãnh hải Việt Nam thì trốn chui trốn nhủi, câm như hến, không một người nào ló mặt ra hay có một lời nói nào để động viên, bày tỏ sự quan tâm của chính phủ đến biến động.
Chắc chắn Phú Trọng, Xuân Phúc, Đại Quang, Kim Ngân phải biết rõ sự việc cá chết hàng loạt nhưng họ không lên tiếng, chỉ cho một đàn em, thứ trưởng bộ Tài Nguyên và Môi Trường tuyên bố một cách ngu xuẩn là cá chết hàng loạt do hiện tượng thủy văn, nước biển nóng lên và thiếu oxy trong khi đã có những báo cáo về vụ xả chất thải độc hai ở Vũng Áng.
Tại sao? Chẳng qua khu công nghiệp Formosa do Tầu cộng tài trợ toàn bộ. Ra lệnh cho thuộc cấp điều tra, "làm rõ vụ việc" thì đụng chạm mạnh đến ông bạn láng giềng tham lam, hung ác, nham hiểm đang chống lưng cho chế độ.
Ngày 22.04.2016, hơn nửa tháng sau khi có những tin tức về cá chết hàng loạt tại bờ biển Hà Tĩnh nơi có khu công nghiệp Formosa, Nguyễn Phú Trọng thăm khu dân cư mẫu xã Thạch Văn và khu công nghiệp tại đó, đồng thời làm việc với ban chấp hành tỉnh bộ nhưng hoàn toàn không hề bước chân ra biển xem tình hình cá chết ra sao. (2)
Sự lẩn tránh trách nhiệm, ngậm miệng ăn tiền nói lên bản chất hèn hạ, khốn nạn tột cùng của các lãnh đạo trong chế độ cộng sản Việt Nam.
23/4/2016
PHÁT MINH CỦA MYA lE THAI
Mya Le Thai
Các nhà nghiên cứu tại trường Đại Học University of California, Irvine (UCI) vừa khám phá ra cách gia tăng sức mạnh của những dây nano có thể được dùng để tạo ra những cục pin lithium-ion bền đến mức hầu như không bao giờ hỏng.
Mya Le Thai và cùng phát minh sẽ làm thay đổi thế giới.
Người đứng đằng sau khám phá quan trọng có tính cách mạng trong kỹ nghệ pin điện này là cô Mya Le Thai, một nghiên cứu sinh gốc Việt đang chuẩn bị lấy bằng Tiến Sĩ tại Đại Học UCI.
Từ lâu nay, các nhà nghiên cứu vẫn tìm cách sử dụng dây nano trong pin điện, bởi vì những sợi này mỏng hơn sợi tóc người hàng ngàn lần, có tính dẫn điện tốt và có diện tích bề mặt lớn để chứa cũng như truyền hạt điện tử. Vấn đề họ gặp phải chính là, dây nano cực kỳ mỏng manh và nhanh chóng bị phá hủy sau nhiều lần mất điện và nạp điện.
Mya Le Thai giải bài toán về tính dễ vỡ này bằng cách bọc một sợi nano vàng trong một lớp vỏ manganese dioxide, rồi gói toàn bộ trong một chất điện phân làm bằng một chất gel giống như Plexiglas. Kết hợp này đã giúp cho sợi nano bên trong trở nên bền vững hơn nhiều lần.
Phát minh này được công bố hôm Thứ Năm tuần này trong Bản Tin Năng Lượng của Hiệp Hội Hóa Học Mỹ.
Bản tin dẫn lời ông Reginald Penner, Trưởng khoa Hóa Học tại UCI, nói rằng trong những thí nghiệm của mình, Mya Le Thai đã nạp đi nạp lại cấu trúc sợi nano do cô chế tạo hàng trăm ngàn lần. Ông Penner cho biết, thông thường loại sợi này chỉ nạp chừng 6-7,000 lần là bị hủy.
Kết quả của phát minh này là những cục pin điện bền cả một đời người sẽ được dùng trong máy điện toán, điện thoại thông minh, đồ gia dụng, xe hơi và cả phi thuyền.
Mya Le Thai đã nghiên cứu về công nghệ nano trong chương trình cử nhân tại Đại Học UCLA. Cô làm trưởng phụ tá giáo sư tại UCI trong hơn 2 năm sau đó. Năm 2015, cô đến Washington D.C. làm việc tại Trung Tâm Nghiên Cứu Năng Lượng Tiên Phong thuộc Bộ Năng Lượng Hoa Kỳ, trước khi trở về lại UCI đảm nhận một số công việc tổ chức cho các ban nghiên cứu về công nghệ nano cho trường đại học.
Hiện nay Mya Le Thai đang theo đuổi chương trình Tiến Sĩ Hóa Học Vật Lý tại UCI.
Nhất Lang
***
UCI chemists create battery technology with off-the-charts charging capacity
https://www.youtube.com/watch?v=lzFzBpwl8aU
Irvine, Calif., April 20, 2016 — University of California, Irvine
researchers have invented nanowire-based battery material that can be
recharged hundreds of thousands of times, moving us closer to a battery
that would never require replacement. The breakthrough work could lead
to commercial batteries with greatly lengthened lifespans for computers,
smartphones, appliances, cars and spacecraft.
Scientists have long sought to use nanowires in batteries. Thousands of
times thinner than a human hair, they’re highly conductive and feature a
large surface area for the storage and transfer of electrons. However,
these filaments are extremely fragile and don’t hold up well to repeated
discharging and recharging, or cycling. In a typical lithium-ion
battery, they expand and grow brittle, which leads to cracking.
UCI researchers have solved this problem by coating a gold nanowire in a
manganese dioxide shell and encasing the assembly in an electrolyte
made of a Plexiglas-like gel. The combination is reliable and resistant
to failure.
The study leader, UCI doctoral candidate Mya Le Thai, cycled the testing
electrode up to 200,000 times over three months without detecting any
loss of capacity or power and without fracturing any nanowires. The
findings were published today in the American Chemical Society’s Energy
Letters.
Hard work combined with serendipity paid off in this case, according to senior author Reginald Penner.
“Mya was playing around, and she coated this whole thing with a very thin gel layer and started to cycle it,” said Penner, chair of UCI’s chemistry department. “She discovered that just by using this gel, she could cycle it hundreds of thousands of times without losing any capacity.”
“That was crazy,” he added, “because these things typically die in dramatic fashion after 5,000 or 6,000 or 7,000 cycles at most.”
The researchers think the goo plasticizes the metal oxide in the battery and gives it flexibility, preventing cracking.
“The coated electrode holds its shape much better, making it a more reliable option,” Thai said. “This research proves that a nanowire-based battery electrode can have a long lifetime and that we can make these kinds of batteries a reality.”
The study was conducted in coordination with the Nanostructures for Electrical Energy Storage Energy Frontier Research Center at the University of Maryland, with funding from the Basic Energy Sciences division of the U.S. Department of Energy.
GIÃ TỪ PHAN LAC PHÚC
Ông Phan Lạc Phúc qua đời bên Úc.
Tin buồn loan báo từ ngày thứ hai 25 tháng 4-2016, bác Phan Lạc Phúc bị đột quỵ đã qua đời. Hưởng thọ 88 tuổi. Thực ra bác đã mất ngay tại nhà, cấp cứu đưa vào nhà thương giữ cho bệnh nhân sống bằng các ống trợ sinh. Chờ các con về đông đủ sẽ rút ra để có thể chính thức giã từ sự sống. Nhiều thân hữu trên thế giới đã biết tin. Chúng tôi gửi đến các bạn trong danh sách riêng để cùng cầu nguyện cho bác Phan Lạc Phúc. Tìm trên Internet với tên Phan Lạc Phúc các bạn sẽ thấy toàn là những bài bác viết đầy chuyện tử tế, nhân hậu để lại cho chúng ta.. Tôi là độc giả của bác từ Việt Nam. Rồi khi ra tù qua Úc, bác Phúc tiếp tục viết Tạp Ghi chuyện xa gần quanh ta viết cho bạn bè. Tác giả là con người tử tế. Viết toàn chuyện tử tế về những anh em tử tế trong cuộc đời tử tế. Sự nhân hậu tử tế thể hiện trong văn phong cả chuyện trong tù. Đối với bác Phúc có cả những tay cai tù và ngay cả trưởng trại tù cũng có người tử tế. Bác viết về chuyện người coi trại tù khi nói chuyện với những tù cải tạo gọi là các ông. Chuyện chưa từng có. Bác Phúc đặt tên người tù nhẩy Bắc Nguyễn Hữu Luyện là Người Tù Kiệt Xuất.
Riêng tôi mấy năm sau này bác Phúc nghỉ viết lại trở thành độc giả của Giao Chỉ. Tôi hết sức hân hạnh. Chúng tôi tao ngộ bên Úc nhân dịp được báo Việt Luận mời qua gặp độc giả. Trong đó có vị độc giả thân yêu của tôi là bác Phúc. Sau đó hàng tháng bác Phúc chuyện trò với chúng tôi qua điện thoại. Sự khích lệ của độc giả đặc biệt như nhà văn Phan Lạc Phúc quả thực là niềm hân hạnh cho tác giả Giao Chỉ.
Tôi có khá nhiều độc giả cao niên, nhưng hiểu nhau và nói với nhau những lời tử tế thương yêu, tôi vẫn chờ đợi ở bác Phan Lạc Phúc. Lần qua Úc năm xưa, bác Phúc dẫn vợ chồng tôi vào thăm bác gái trong nhà dưỡng lão. Bác trai cầm gói khoai đưa cho bác gái nói rằng. Hôm nay mình phải đi ăn trưa với ông bà khách từ Mỹ qua. Mẹ nó ăn cơm xong dùng củ khoai nầy tráng miệng. Người vợ thương yêu của bác Phuc cười rất hiền lành mà gật đầu. Khách viễn phương từ Mỹ qua cầm tay bác Phúc gái lắc nhẹ. Hình ảnh này chúng tôi không bao giờ quên được. Bác Phan Lạc Phúc là người thông thái văn chương kim cổ. Giỏi Pháp văn và cả Hán tự. Nhưng tinh thần hoài cổ vẫn tràn ngập trong lòng. Nói thực ra đời sống của bác vẫn đầy tính chất nông thôn. Chữ dùng cho đúng bác là người nhà quê mà Nguyễn Bính thường dùng chữ CHÂN QUÊ.
Con người chân quê đó tôi hết sức kính trọng và yêu mến. Thôi thế từ nay sẽ không còn tiếng nói viễn liên từ phía dưới địa cầu gọi cho Giao Chỉ với những lời khích lệ chân tình.
Dù tuổi thọ của bác bao nhiêu, tôi cũng không quan tâm. Thật tình, tôi chỉ muốn ông sống mãi để khen ngợi công việc của chúng tôi. Ở cái tuổi nầy tiền tài danh vọng rồi cũng sẽ qua đi. Lời khích lệ của tri kỷ làm ta sống được mỗi tuần. Nhìn đi nhìn lại, bạn bè hiểu nhau lần lượt ra di. Biết ai chia xẻ từ nay đến ngày 30 tháng từ năm tới. Hai giờ đêm qua tôi trao đổi đôi lời với bác Văn Quang tại Việt Nam có nhắc đến bác Lô Răng Phan Lạc Phúc. Lại sắp làm lễ tưởng niệm cho Nguyễn Ngọc Bích, cũng là một người tử tế đã làm toàn chuyện tử tế suốt 40 năm qua. Còn chuẩn bị lễ phủ cờ vàng cho mũ đỏ Hoàng Tích Hữu Ái. Con người một đời ngang dọc đang nằm chờ nhưng giây phút cuối vẫn còn thắc mắc không biết giờ này tổ quốc ở đâu. Ra đi ở Sacramento không biết tổ quốc có cử ai đến phủ cho ta một là cờ. Nhưng lá cờ tử tế kỳ này phải dành cho Phan Lạc Phúc ở bên Úc. Lá cờ dành cho Giao Chỉ để sẵn tại Việt Museum. Lá cờ nào cho Văn Quang ở Sài Gòn. Có lẽ sẽ phủ trên Internet.
Xin xem tin về bác Phúc dưới đây để biết ông đã ra đi như thế nào
****************************
Nhà báo Phan Lạc Phúc
hấp hối trên giường bệnh!
Nhà báo Phan Lạc Phúc, cựu chủ bút Nhật báo Tiền Tuyến (tiếng nói của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa), nổi danh qua bút hiệu “Ký giả Lô Răng” trước 1975, và nay là các bút ký “Bạn Bè Gần Xa” - đã lâm trọng bịnh, khi bị đột qụy tại nhà riêng ở vùng Bonnyrigg NSW. Australia.
Tối thứ Hai 25.4.2016 vừa qua, cháu ngoại thấy điện trong phòng của ông vẫn còn để sáng, dù lúc ấy đã hơn 11 giờ khuya. Bước vào định tắt điện, và phát giác ông đã nằm bất động trên vũng máu, vội gọi mẹ là bà Phan Hồng Hà.
Bởi nhà gần bệnh viện Liverpool nên xe cứu thương đến ngay chỉ sau mươi phút, nhưng vẫn không cứu chữa kịp, bởi cú đột qụy mạnh đã quật ông té ngã, khiến một phần xương hàm bên trái bị bể vỡ, và máu tràn ra khắp miệng, mũi, tai và mắt!
Hiện ông đang nằm tại Bệnh viện Liverpool và thở nhờ ống trợ sinh. Bác sĩ cho biết máu đã vỡ tràn trong óc, nếu mổ cũng không cũng cứu chữa được! Với lại thời gian ông bị đột qụy đã quá lâu không ai biết, khiến não không còn hoạt động. Bà Hồng Hà cho biết: “Đúng ra bố đã đi rồi! Nhưng nhà xin để ống trợ thở để chờ chị Cần ở bên Mỹ về”. Bà Phan Tú Cần là trưởng nữ của nhà văn Phan Lạc Phúc, thứ Năm 28.4 này từ California sẽ về đến Sydney, và sau đó ống trợ sinh sẽ được rút. Bác sĩ cho biết, bệnh nhân có thể ra đi bất cứ lúc nào, kể cả trước khi ống trợ sinh được tháo bỏ.
Nhà báo Phan Lạc Phúc sinh năm 1928, năm nay đã 88 tuổi, tuy vậy sức khoẻ của ông vẫn rất sung mãn. Ông vẫn thường tham gia các sinh hoạt Cộng đồng, và đến nursing home thăm vợ hàng tuần. Bà Phúc chỉ kém ông một tuổi, nhưng đã phải vào nhà hưu dưỡng ở Cabramatta mấy năm nay, và tay chân không còn cử động! Bà HồngHà cho biết: “Tụi cháu không dám báo cho mẹ biết, vì mẹ có thể đi theo bố ngay nếu nghe tin!”
Ông Phan Lạc Phúc trước khi bị đột qụy mấy tiếng còn nói chuyện trên viber với nhà văn Phan Lạc Tiếp, là em ruột của ông hiện định cư ở Mỹ. Gia đình cũng không dám báo tin dữ cho ông Tiếp, bởi sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ của ông chú.
Được biết, cựu Trung tá Phan Lạc Phúc sau 10 năm bị “học tập cải tạo” ở miền Bắc, đã đến Úc đoàn tụ năm 1992 do con cái bảo lãnh. Ngay khi đến Úc ông đã cộng tác với Nhật báo Chiêu Dương do ông Nhất Giang làm chủ bút, bởi ông Nhất Giang đã từng là thuộc cấp của ông Phan Lạc Phúc tại Nhật báo Tiền Tuyến.
CÁNH CÒ * VŨNG ÁNG
7966. Khi Vũng Áng trở thành vũng lầy của Đảng
“Ông Phàm đã làm bể bí mật của Đảng vì tức tối cá nhân: tại sao cho Formosa khai thác trên vùng biển Vũng Áng mà lại cấm xả thải? Vừa muốn lấy tiền cho thuê biển lại vừa muốn có cá là…sao? Tội nghiệp ông Phàm, tập đoàn của ông làm việc có trả tiền thuê Vũng Áng cho dân đâu mà lại bảo là họ muốn cả hai? Cái phần tiền thuê đã chạy thẳng vào túi của Đảng còn phần cá của nhân dân thì các ông không được phép đụng vào là đúng rồi còn ca cẩm gì nữa”.
____
Cánh Cò
25-4-2016
Vũng
Áng là cái tên từng đâm thẳng vào tim người dân Hà Tĩnh từ lâu chứ
không phải mới đây, khi vụ cá chết hàng loạt bắt đầu từ ngày 6 tháng 4
tại xã Kỳ Lợi sau đó lan sang các xã Kỳ Hà, Kỳ Ninh gây phẫn nộ cho
người dân khắp nước. Vũng Áng hiền lành nay chợt bùng lên như một ngọn
lửa, không phải thứ lửa được tô vẽ bằng chiếc áo cách mạng, mà ngọn lửa
âm ỉ bấy lâu nay gặp chất dẫn cháy đã rực lên thứ ánh sáng lương tâm,
thức tỉnh người dân cả nước vốn âm thầm trước mọi nguy biến của dân
tộc. Ngọn lửa Vũng Áng không bao lâu nữa sẽ đốt rụi mọi u mê mà Đảng
Cộng sản Việt Nam đang cố lấp liếm che giấu những gì mà họ đã và đang
làm cho người dân.
Hơn 250 cây số chiều dài dọc bờ biển 4
tỉnh duyên hải Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị và Thừa Thiên – Huế đã
chứng kiến hàng chục ngàn tấn cá chết tấp vào bờ. Trong khi báo chí,
người dân hớt hải đi tìm nguyên nhân cũng như loan tải những thông tin
cần thiết về nhà máy Formosa, nơi bị cho là xả chất thải kịch độc làm
môi sinh bị hủy diệt thì Đảng Cộng sản Việt Nam được dẫn đầu bởi ông
Nguyễn Phú Trọng cho thấy bất cần sinh mạng cũng như cuộc sống người dân
lên tới đỉnh cao nhất của mọi đỉnh cao.
Cá chết hôm nay thì mai đây có thể sẽ
được phục hồi bằng hàng tỷ con cá khác theo quy luật sinh tồn của tạo
hóa, nhưng cái quan trọng trong biến cố này là hàng loạt các vấn đề như
cây kim lâu ngày trong bọc lòi ra cắm sâu vào tay người dân, nhức nhối
âm ỉ trước một chính quyền vô trách nhiệm, táng tận lương tâm từ lời nói
tới việc làm của bọn tự xưng là đày tớ.
Ngày 22 tháng 4, người đày tớ số má
nhất là Nguyễn Phú Trọng vẫn lầm lì như mọi lần, dắt một đoàn đày tớ cộm
cán tới thăm và làm việc tại Hà Tĩnh, Vũng Áng nơi đang xảy ra vụ cá
chết hàng loạt bắt đầu từ ngày 6 tháng 4 tức là 16 ngày trước. Ông Trọng
tới không phải để tìm hiểu vụ cá chết mà để kiểm tra mô hình sản xuất
nông nghiệp công nghệ cao, khu dân cư mẫu nông thôn mới và tiến độ dự án
Formosa.
Báo chí tường trình vụ này mà không
có lấy một lời quan tâm của ông Trọng về diễn biến cá đang chết đầy các
bờ biển được xem do nhà máy Vũng Áng xả chất thải vào biển gây ra sự cố.
Ông Trọng cùng với phái đoàn Đảng của ông ngày hôm sau tiếp tục quan
tâm tới một ông tổ cộng sản khác là Hà Huy Tập để ăn mừng ngày sinh thứ
110 của ông cố Tổng này.
Một lần nữa, các ông Nguyễn Phú
Trọng, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Văn An, Nguyễn Sinh Hùng ngồi ngây dại
trong hội trường, mắt mở to nhìn băng trôn đỏ thắm khắp phòng mà không
một lời nhắc nhở cái màu đỏ phủ khắp mọi nơi tại Hà Tĩnh, Vũng Áng cùng
các tỉnh miền trung khác. Màu đỏ ấy không phải là màu cờ cộng sản mà là
máu cùng nước mắt nhân dân.
Người tại chỗ không thể sinh sống
bằng nghể cá còn kẻ ở nơi khác thì nhìn vào đó để thấy rằng tương lai u
ám của một Việt Nam bị lệ thuộc quá sâu nặng vào đồng tiền, vào yếu tố
nước ngoài do Đảng đang áp đặt lên đất nước mà hệ lụy đầu tiên là mất
chủ quyền không cần che dấu.
Những ai bi quan cho rằng nước đã mất
vào tay ngoại bang nay có dịp chứng minh lập luận của họ một cách
thuyết phục. Chủ quyền quốc gia đã rơi khỏi bàn tay chính phủ, nơi dại
diện cho dân chúng, và điều này được báo chí công khai tường thuật không
cần lạng lách. Cụ thể nhất là ông Phạm Khánh Ly, vụ phó Vụ Nuôi trồng
thủy sản thuộc Bộ Nông nghiệp & Phát triển nông thôn nói với báo chí
rằng phái đoàn của ông không được phép vào Vũng Áng để điều tra vì Khu
công nghiệp Vũng Áng có yếu tố nước ngoài nên muốn vào phải có giấy phép
của trung ương.
Đảng Cộng sản Việt Nam đã công khai
bảo kê cho tập đoàn Formosa bằng các rào cản hành chánh núp dưới hình
thức bảo vệ đầu tư nước ngoài thay vì bảo vệ quyền lợi và an ninh quốc
gia.
Bên trong dãy hàng rào kiên cố ấy
Formosa còn được bảo vệ bởi một thứ quyền lực kiên cố hơn đó là Đảng
Cộng sản Việt Nam. Đảng đã cho phép Formosa làm nhiều điều vượt khỏi mọi
quy tắc thông thường của một đất nước có chủ quyền bởi vì Đảng tự cho
mình là đất nước. Cầm tay Formosa chỉ cho tập đoàn này cách vượt thoát
mọi con mắt người dân bằng hàng rào sắt chưa đủ, Đảng đã trói tay luôn
những cán bộ ăn lương nhà nước thực hành nhiệm vụ của mình vì một lý do
rất đơn giản: Formosa trả lương cho Đảng để bảo vệ nó.
Với 97 tỷ cho phép khai thác trong
vòng 70 năm, Formosa bấm chặt cặp môi của Đảng bằng đồng tiền rẻ mạt
nhưng Đàng vẫn cúc cung tận tụy bảo vệ nó thì người dân có quyền nghĩ
đến một đáp án khác: Phải chăng ông Trọng đã lĩnh cả gói lương hưu do
Formosa cấp để đích thân tới Vũng Áng chỉ đạo cho người dân tại đây
không nên lo lắng về cái họa Formosa?
Vũng Áng, sau gần một tháng tang
thương, sáng hôm nay màu trởi trở nên trong veo đến kỳ lạ. Trong veo vì
tấm màn bí ẩn xả chất độc vào biển nay đã được vén lên bởi chính người
trong cuộc. Nhân vật trong cuộc ấy có lẽ không hiểu lắm cung cách của
Đảng Cộng sản Việt Nam làm từ gần trăm năm qua đó là không nói tới,
không bình luận và không xác nhận hay phủ nhận việc của nó làm.
Ông Chu Xuân Phàm – Giám đốc đối
ngoại Công ty Gang thép Hưng Nghiệp Formosa Hà Tĩnh đã phạm sai lầm
nghiêm trọng vì qua mặt “đối tác” của nó là Đảng Cộng sản Việt Nam. Trả
lời kênh truyền hình VTC News rằng Hà Tĩnh “không thể được cả hai nên
phải lựa chọn, hoặc là nhà máy thép, hoặc là cá tôm”.
Chỉ bằng ấy chữ, ông Chu Xuân Phàm đã
làm rơi chiếc mặt nạ dày cộm của Đảng Cộng sản Việt Nam, qua đó người
dân thấy rằng Formosa là nơi xả chất thải hủy diệt môi sinh biển là có
thật, và cái có thật thứ hai là Đảng đang âm thầm ra sức bao biện cho sự
thật này bằng các công bố lững lờ sai trái.
Chỉ một ngày trước khi Chu Xuân Phàm
lỡ miệng, ông Võ Tuấn Nhân, Thứ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường đã
cung cấp thông tin liên quan đến đường ống xả thải nhằm đánh tan nghi
vấn là tập đoàn này lắp đặt đường ống xả bất hợp pháp. Ông Tuấn xác nhận
“Đường ống xả thải của phía Formosa đi ra biển là được các Bộ ngành cấp
phép, chứ không phải là đường ống được lắp đặt lén lút. Trước khi xả
thải ra biển, phía Formosa đều phải tuân thủ các quy trình xử lý chất
thải một cách chặt chẽ”
Cùng lúc, dàn đồng ca của các tỉnh có
cá chết được Đảng cầm cây gậy chỉ huy lên tiếng với lập luận rằng: đã
bước đầu xác định cá chết không phải là do dịch bệnh, cũng không phải do
nguồn nước bị ô nhiễm. Đến nay tình trạng cá chết đã giảm. Các thông số
về môi trường phân tích như nhiệt độ, pH, độ mặn… đều nằm trong giới
hạn cho phép.
Ông Phàm đã làm bể bí mật của Đảng vì
tức tối cá nhân: tại sao cho Formosa khai thác trên vùng biển Vũng Áng
mà lại cấm xả thải? Vừa muốn lấy tiền cho thuê biển lại vừa muốn có cá
là…sao?
Tội nghiệp ông Phàm, tập đoàn của ông
làm việc có trả tiền thuê Vũng Áng cho dân đâu mà lại bảo là họ muốn cả
hai? Cái phần tiền thuê đã chạy thẳng vào túi của Đảng còn phần cá của
nhân dân thì các ông không được phép đụng vào là đúng rồi còn ca cẩm gì
nữa.
Đóng
bài viết này lại, lần đầu tiên không còn buồn như hàng trăm bài viết
trước đây. Ít ra dân tôi cũng he hé được đôi mắt của họ một chút để thấy
rằng đất nước hôm nay không còn của họ nữa, vậy thì việc gì lại nghe
theo cái Đảng đã dâng hiến chủ quyền quốc gia cho ngoại bang, nhất là
trong cái cảnh mà Vũng Áng đang trở thành vũng lầy của Đảng?
THƠ CÔ GIÁO HÀ TĨNH
Trần Thị Lam, áo trắng đứng giữa, là giáo viên Trường Chuyên - Hà Tĩnh.
CÔ GIÁO TRẦN THỊ LAM (HÀ TĨNH) BỊ CÔNG AN BẮT, CÓ THỂ BỊ KỶ LUẬT ĐUỔI DẠY.
Thông tin mới nhất cho biết Cô Giáo dạy Văn trường THPT Chuyên ở Hà Tĩnh, tác giả bài thơ "ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH" đã bị Công An mời lên trụ sở sách nhiễu, đe dọa đồng thời đóng cửa Facebook (https://www.facebook.com/an.nhu.775)...
Bài thơ được đăng lên FB vào 20h ngày 25.4.2016. Tới 23h ngày 26.4.2016 đã có hơn 2000 lượt chia sẻ. Bây giờ thì FB của cô ấy đã bị khóa lại.
ĐẤT NƯỚC MÌNH NGộ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…
TRẦN THI LAM
(Hà Tỉnh)
Đất nước.
Sat, 04/30/2016 - 00:24 — canhco
Nhân bài thơ của cô giáo Lam ở Hà Tỉnh
“Đất nước mình ngộ quá phải không anh?” đang làm xúc động cộng đồng
mạng, xin mạn phép làm bài thơ nhỏ, tiếp nối nguồn cảm hứng của cô.
Đất nước.
Đất nước mình không những “ngộ” đâu em
Mà phải nói là rất “ngầu” mới đúng
Từ Bắc vô Nam dân không ai cầm súng
Nhưng giết đồng bào là số một em ơi
Người ở quê tưới rau bằng thuốc lạ
Kẻ thị thành dùng hóa chất nuôi heo
Miếng thịt đỏ để mười ngày không thối
Và dân ta cứ thoải mái rao mời
Thế cho nên Vũng Áng cá chết tươi
Thì Sài Gòn chạy ra mua bằng hết
Những chiếc xe to chất đầy cá chết
Vào trong Nam làm nước mắm cho dân
Đất nước mình xem ra rất tương thân
Nhưng chuyện ấy chỉ xảy ra trong đảng
Cán bộ chở che nhau vì ăn chung một ảng
Bất kể nhân dân trắng mắt ngồi chờ
Cho tới khi dân nổi dậy bất ngờ
Thì đảng mới giả vờ…xin lỗi
Em tin đi, dân sẽ cười tha tội
Bởi đất nước mình là một lũ mau quên
Đất nước mình lây nhiễm bệnh mau quên
Nên Vũng Áng cũng chỉ là chuyện nhỏ
Hãy nhìn kỹ cả nước mình bỏ ngỏ
Tàu hay Tây bất kể, tự nhiên vào.
Đất nước mình ngầu lắm mới tự hào
Mẹ liệt sĩ ngắm tượng đài quên đói
Trẻ vùng cao ở truồng chân quên mỏi
Chạy tới trường cho kịp trống điểm danh
Đất nước mình đầy một lũ lưu manh
Lấy tiếng loa phường thay cho súng ống
Dân cứ mãi tin vào ngày mai thơ mộng
Chẳng còn bao xa nên tiếp tục chịu đòn
Đất nước mình có một lũ luồn trôn
Quỳ mọp trước cả tập đoàn quỷ đỏ
Đất nước mình cứ mỗi ngày mỗi nhỏ
Vì đất đai bị chia chát trăm lần.
Đất nước mình vậy đó, cứ lâng lâng
Như say thuốc chạy lòng vòng. . . mãi mãi.
Đất nước.
Đất nước mình không những “ngộ” đâu em
Mà phải nói là rất “ngầu” mới đúng
Từ Bắc vô Nam dân không ai cầm súng
Nhưng giết đồng bào là số một em ơi
Người ở quê tưới rau bằng thuốc lạ
Kẻ thị thành dùng hóa chất nuôi heo
Miếng thịt đỏ để mười ngày không thối
Và dân ta cứ thoải mái rao mời
Thế cho nên Vũng Áng cá chết tươi
Thì Sài Gòn chạy ra mua bằng hết
Những chiếc xe to chất đầy cá chết
Vào trong Nam làm nước mắm cho dân
Đất nước mình xem ra rất tương thân
Nhưng chuyện ấy chỉ xảy ra trong đảng
Cán bộ chở che nhau vì ăn chung một ảng
Bất kể nhân dân trắng mắt ngồi chờ
Cho tới khi dân nổi dậy bất ngờ
Thì đảng mới giả vờ…xin lỗi
Em tin đi, dân sẽ cười tha tội
Bởi đất nước mình là một lũ mau quên
Đất nước mình lây nhiễm bệnh mau quên
Nên Vũng Áng cũng chỉ là chuyện nhỏ
Hãy nhìn kỹ cả nước mình bỏ ngỏ
Tàu hay Tây bất kể, tự nhiên vào.
Đất nước mình ngầu lắm mới tự hào
Mẹ liệt sĩ ngắm tượng đài quên đói
Trẻ vùng cao ở truồng chân quên mỏi
Chạy tới trường cho kịp trống điểm danh
Đất nước mình đầy một lũ lưu manh
Lấy tiếng loa phường thay cho súng ống
Dân cứ mãi tin vào ngày mai thơ mộng
Chẳng còn bao xa nên tiếp tục chịu đòn
Đất nước mình có một lũ luồn trôn
Quỳ mọp trước cả tập đoàn quỷ đỏ
Đất nước mình cứ mỗi ngày mỗi nhỏ
Vì đất đai bị chia chát trăm lần.
Đất nước mình vậy đó, cứ lâng lâng
Như say thuốc chạy lòng vòng. . . mãi mãi.
Đảng ta ánh sáng soi đường
Đất nước mình chẳng có ngộ đâu em
Năm ngàn năm, dân cũng không cần lớn
Bởi ngày ngày đảng chăm cho bú mớm
Dân đói dài… đảng, nhà nước phải "no"
Đất nước mình chẳng có lạ đâu em
Nồi lầu, bánh chưng… hay tượng đài nghìn tỉ
Từ biển rộng, sông dài và giang sơn hùng vĩ
Cả 90 triệu con người là "của đảng" mà em!
Đất nước mình vui quá chứ em
Biển giao "bạn vàng", rừng cho Tàu thuê nốt
Rừng chẳng cần, biển chết thì cứ chết
Khẩu hiệu bây giờ là "còn đảng, còn ta"
Đất nước mình, sao em lại phải thương
Lũ trẻ kia làm mầm non của đảng
Một số đứa sẽ được sang tư bản
Cứ cúi đầu… tiếp bước đảng quang vinh
Đừng hỏi anh, đất nước sẽ về đâu!
Mỗi lời em, như một đường dao cắt
Lưỡi dao ấy không bằng đồng, sắt
Mà thấu tận tim mình…
Hãy hỏi "đảng"…
… Nghe em!
Đất nước mình chẳng có ngộ đâu em
Năm ngàn năm, dân cũng không cần lớn
Bởi ngày ngày đảng chăm cho bú mớm
Dân đói dài… đảng, nhà nước phải "no"
Đất nước mình chẳng có lạ đâu em
Nồi lầu, bánh chưng… hay tượng đài nghìn tỉ
Từ biển rộng, sông dài và giang sơn hùng vĩ
Cả 90 triệu con người là "của đảng" mà em!
Đất nước mình vui quá chứ em
Biển giao "bạn vàng", rừng cho Tàu thuê nốt
Rừng chẳng cần, biển chết thì cứ chết
Khẩu hiệu bây giờ là "còn đảng, còn ta"
Đất nước mình, sao em lại phải thương
Lũ trẻ kia làm mầm non của đảng
Một số đứa sẽ được sang tư bản
Cứ cúi đầu… tiếp bước đảng quang vinh
Đừng hỏi anh, đất nước sẽ về đâu!
Mỗi lời em, như một đường dao cắt
Lưỡi dao ấy không bằng đồng, sắt
Mà thấu tận tim mình…
Hãy hỏi "đảng"…
… Nghe em!
Em hỏi anh, ta lại cứ hỏi nhau
Nếu chỉ hỏi thế, thì ai trả lời thay được ,
Hơn 80 triệu dân hợp thành tổ quốc
Chỉ có 3 triệu Việt gian, chúng bán cả đất nước mình
Đồng bào ơi! Sao có thể làm thinh
Cúi đầu mãi chịu làm thân nô lệ,
Nuốt nhục, đắng cay ngày ngày như thế
Bảy mươi năm rồi, chưa đủ nữa sao ?
Hãy vùng lên ơi, hỡi đồng bào
Giành quyền sống cho mình,
cho tương lai con cháu
Đừng hỏi nữa, em ơi anh không chịu thấu.
Hãy cùng anh, ta bước xuống đường
Đòi lại những gì đang mất của Quê Hương.
https://youtu.be/TP5yPAUb8c0
Thứ Sáu, ngày 29 tháng 4 năm 2016
ĐỊNH NGUYÊN *TÔI MUỐN ĐƯỢC ĐẶT CHÂN TỚI MỸ”
TÔI MUỐN ĐƯỢC ĐẶT CHÂN TỚI MỸ”
ĐỊNH NGUYÊN
Đó là tựa đề bức thư của một bạn trẻ tên Nguyên Giang (30 tuổi), viết từ Sài Gòn, Việt Nam mà tôi đã đọc được trên mạng “net” do một người bạn gởi ( xin đính kèm theo đây ). Nội dung bức thư nầy, ngoài “ước mơ cháy bỏng” được đến Mỹ để “tìm hiểu về nền văn hoá, chính trị, giáo dục, kinh tế của nước nầy”, tác giả Nguyên Giang còn có nhiều câu hỏi muốn nhờ các bậc chú bác ở Mỹ giải thích để cho Nguyên Giang và các bạn trẻ khác ở VN được hiểu biết và thấu rõ .........
Tưởng mọi chuyện đã chìm vào quá khứ sau mấy thập niên qua Myỹ, nhưng bức thư đã gợi hứng để tôi viết bài nầy gọi là tâm tình với bạn Nguyên Giang cũng như các người Việt Nam trong nước.
Trước hết, bạn Nguyên Giang hỏi: “Vì sao rất nhiều đồng bào tôi có mặt ở đây , nơi tòa Đại Sứ Mỹ ! Và sự ra đi nầy kéo dài hơn một thế hệ rồi, mà đến bây giờ hằng ngày đi ngang qua Toà Đại Sứ Mỹ ở Sài Gòn vẫn còn lũ lượt đầy dẫy người chờ đợi một tấm vé đặt chân vào Mỹ Quốc ! Dù đất nước Việt Nam tôi im tiếng súng đã lâu …”.....
Người Việt đến định cư tại Mỹ gồm nhiều thành phần khác nhau, bằng nhiều con đường khác nhau. Từ vượt biên, vượt biển, đoàn tụ, con lai…cho đến chương trình HO, phần lớn ra đi vì một mục đích duy nhất: Tránh sự bức hại của cộng sản !!!!! Đến nay, sau 41 năm, chiến tranh đã hết nhưng nhiều người Việt Nam còn muốn ra đi vì vẫn thấy nghẹt thở , khó sống , “khó thở” với nhà cầm quyền hiện nay. Chế độ CSVN, dù đã thay đổi phần nào, dù có sơn phết dưới bất cứ một màu sắc hoa hoè nào, họ vẫn là một chế độ độc tài, sắt máu , vô nhân nghĩa , vô đạo lý và phi dân tộc.
Một ngày năm bốn (54) cha bỏ quê ta
Chôn đã chôn sâu cắt rốn bao nhiêu đời
…………………………………………………………..
Một ngày 75 con bỏ nước ra đi
Hai mươi năm là hai lần ta biệt xứ…
(1954- cha bỏ quê ra đi , 1975 con bỏ nước ra đi ... / Nhạc Sĩ Phạm Duy)
Đó là thảm cảnh của người Việt Nam từ ngày có cộng sản. Trong lịch sử dân tộc, chưa bao giờ người Việt Nam lại bất chấp tất cả, bất chấp từ mạng sống đến nhà cửa , tài sản , ruộng vườn, quê hương làng xóm… để ồ ạt ra đi , ra đi khỏi Miền Bắc VN và ra đi khỏi đất nước VN như mấy thập niên vừa qua !!!!!!!!..... Dù sinh sau ngày Việt cộng cưỡng chiếm Miền Nam VN năm 1975 , nhưng với thực tế trước mắt, với dư luận rộng rãi từ quần chúng và với các truyền thông khắp mọi nơi thì không có lý nào bạn Nguyên Giang lại không biết và không nghe nói những điều như thế ???!!!!!!
Người Việt đến định cư tại Mỹ như tôi và gia đình tôi khá đông. Và khi đến Mỹ, chúng tôi coi như được “tái sinh” vào một cõi đời mới, rộng mở và tự do !!!!! Đúng , có đầy Tự Do , Dân Chủ , Nhân Bản , Dân Quyền , Nhân Quyền , Công Lý , Bình Đẳng và Nhân Ái !!!!!!! ........
Vào khoảng tháng 5 năm 1990, sau thời gian chờ đợi và hoàn tất mọi thủ tục, gia đình tôi chuẩn bị rời Việt Nam để đi Mỹ. Buổi sáng hôm ấy, ngồi đợi chuyến bay tại phi trường Tân Sơn Nhất chúng tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì sắp tìm được tự do, lo vì biết đâu sẽ có thay đổi, bị trục trặc , bị kẹt ở lại VN vào phút chót !!!! . Dưới chế độ cộng sản chuyện gì cũng có thể xẩy ra !!!!. Đã có người vào đến phi trường liền bị công an , cảnh sát và an ninh Cộng Sản đuổi lui. Lại có kẻ “khóc hổ ngươi, cười ra nước mắt” khi bị chặn lại tại chân cầu thang máy bay vào phút cuối !!!!! Biết có những trường hợp như thế, chúng tôi rất hồi hộp và bất an tuy đã được vào “phòng cách ly” đợi giờ lên máy bay.... Khi đã ngồi trên máy bay trực chỉ Thái Lan, mặc dầu niềm vui đang tràn ngập tâm can, nhưng nỗi lo vẫn còn đó.... Mãi đến khi rời máy bay, đặt chân lên đất Thái, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi nói với vợ con tôi: “ Chúng mình thoát rồi em ơi , các con ơi ” !!!!!
Đó là điều mỉa mai nhưng rất thật.
Tại sao từ bỏ quê hương thân yêu và bà con ruột thịt để đến một nơi hoàn toàn xa lạ, “tứ cố vô thân” mà lại gọi là “thoát”? Vâng, chúng tôi không “thoát” quê cha đất tổ và bà con nội ngoại mà “thoát” khỏi chế độ cộng sản, thoát khỏi một chế độ ngoại lai tàn bạo , độc ác và vô nhân tính. Sau khi giật sập chế độ VNCH của Miền Nam thì Cộng Sản VN ra tay đánh gục toàn bộ người miền Nam. .... Với chiến dịch đánh tư sản, đổi tiền, kiểm kê tài sản…của Việt cộng thì người miền Nam trở nên trắng tay, sống trong điêu đứng và sợ hãi. Một người mỗi hoàn cảnh khắc nghiệt và mất mát khác nhau, nhưng có điểm chung là bị mất tự do, nghèo đói và gia đình tan nát !!!!! Bởi vì chúng tôi là những quân nhân, công chức của chế độ VNCH, nên chúng tôi đã phải chịu nhiều cay đắng và tủi nhục hơn ai cả: -- chồng bị đi tù, vợ con nheo nhóc thiếu thốn lại bị chế độ sắt máu mới kỳ thị và ức hiếp..... Sau gần chín năm bị giam và học tập , tôi được ra tù, lúc đó hoàn cảnh lại thê thảm hơn: thêm một miệng ăn trong cảnh khốn khổ, đói rách , túng quẫn , vợ con bữa cháo bữa khoai !!!!!..... Trong thời gian “quản chế”, hằng ngày tôi phải trình diện công an địa phương, làm tạp dịch tại phường…. Hết “quản chế” tôi vẫn chỉ là một phó thường dân thất nghiệp không biết làm gì để sống! Đa số chúng tôi gia nhập đội ngũ xe thồ (xe đạp), xích lô, bốc vác trong điều kiện ăn uống thiếu thốn, sức khoẻ hao mòn. Cuộc sống khốn khó như thế nhưng chúng tôi nào được yên thân. Hễ có biến cố lễ lượt nào quan trọng, chúng tôi bị tập trung về công an phường hay thành phố đề ngừa “phản động”! Thoát được , từ bỏ được cuộc sống bấp bênh, nghèo khổ và đầy đe doạ như thế, chúng tôi không mừng sao được! Tránh được bàn tay sắt máu , độc ác của một chế độ hà khắc , gian tham , nham hiểm như chế độ CSVN thì chúng tôi thật sự đã “thoát” cảnh địa ngục trần gian !!!!!
Khi đến được Mỹ chúng tôi thật sự được đổi đời một cách toàn diện. Trên quê hương Việt Nam, chúng tôi bị những người cầm quyền đồng chủng ghét bỏ , đánh đập , tra tấn , hành hạ , bạc đãi và thù hằn !!!!!!!...... Khi sang đến Mỹ, chúng tôi được những người “dị chủng” tiếp đón nồng hậu, thân mật, chuẩn bị cho chúng tôi mọi thứ chu đáo . Ở Việt Nam, chúng tôi mang thân cựu tù khố rách áo ôm, đi đâu chẳng ai thèm ngó, chiếc xe đạp cà tàng không có mà đi !!!!! ..... Qua Mỹ, năm bảy chiếc xe hơi nghênh đón tại phi trường. Về tới nơi, nhà cửa đã có sẵn. Các hội thiện nguyện đã nhận tiền từ chính phủ Mỹ lo thuê nhà và trang bị mọi phương tiện cho đời sống chúng tôi, từ thực phẩm, đến chăn nệm, bàn ghế, nồi niêu soong chảo, chén bát…Từ những kẻ “vô sản”, phút chốc chúng tôi có tất cả ! Đáng phục và cảm động thay lòng nhân đạo , tình thương , sự giúp đỡ và sự chăm sóc chu đáo của người Mỹ và các người Việt đồng hương chúng ta !!!!!!
Bạn Nguyên Giang viết: “Tôi muốn đến Mỹ xem coi có phải là Thiên Đường không ???? Mà đồng bào tôi, bạn bè tôi sau khi định cư vài năm có trở vể thăm quê, họ như một con người khác! Lịch sự, nhã nhặn! Có kiến thức giỏi giang hơn rất nhiều!!! Tôi tự hỏi điều gì đã làm nên đôi hia bảy dặm đó?”
Dễ hiểu thôi, bạn. Người ta nói: “chế độ nào, quần chúng đó”. Với chủ trương “hồng hơn chuyên”, chế độ CSVN đã đặt mọi ưu tiên vào sự tuyên truyền nhồi sọ ca tụng bác và đảng , một sự ca tụng , tôn thờ ảo tưởng , hư vô và ngu muội !!!!!! Bác và Đảng chỉ có biết ăn cướp , giết người, lọc lừa , gian ác , xảo quyệt mà thôi !!!!! Họ đào tạo các cấp lãnh đạo nhà nước , các thanh niên , thiếu nữ , tuổi trẻ , sinh viên , học sinh và trường học dựa trên ý thức chính trị ĐỎ (hồng) , ĐỎ ( Hồng ) là máu , là phải giết chóc , phải nhuộm máu , làm cho đổ máu , đổ máu nhân dân , đổ máu Dân Tộc ; Màu Đỏ là màu máu của lá cờ cộng sản Tàu Chệt Trung Quốc và màu máu đỏ của lá cờ Cộng Sản Việt Nam !!!!!! ...., kiến thức phổ thông hoặc các ngành nghề chuyên môn (Chuyên) chỉ là thứ yếu , thứ phụ !!!!!! Với chủ trương như thế, làm sao người Việt Nam có kiến thức bằng người ta được ??? Với cái gọi là “bạo lực cách mạng”, CSVN sẵn sàng thủ tiêu, giết chóc , tra tấn , đấu tố , bỏ tù, trù dập…những ai không tuân phục họ. Họ khống chế , thống trị xã hội bằng cách tạo sự nghi ngờ, mâu thuẩn , thù ghét giữa các thành phần dân chúng, kể cả cha mẹ, vợ chồng, con cái trong gia đình.... Với cuộc sống luôn rình rập, sẵn sàng để hại nhau , sát phạt nhau , làm ác nhau như thế thì làm sao người Việt Nam có sự “nhã nhặn”, “lịch sự” , thành thật , tốt đẹp , tử tế với nhau được ????? !!!!!!!!!!!!! ...........
Nước Mỹ chỉ có “chuyên”, không hề có “hồng”. Họ chuộng tự do và dân chủ, không ai có thể buộc họ phải tôn sùng bất cứ một chính phủ hoặc một lãnh tụ nào. Tại Mỹ, mọi người bất cứ tuổi nào cũng có thể đi học. Chính phủ khuyến học bằng cách trợ giúp tài chánh (Finacial Aid). Rất nhiều người Việt tỵ nạn lúc đầu đi học cốt để kiếm tiền, nhưng cũng nhờ đó mà tiến lên, nếu không thì kiến thức cũng được mở rộng. Trường đại học Mỹ chỉ cung cấp kiến thức phổ thông, đào tạo các chuyên gia chuyên môn về các ngành nghề một cách biệt lập và thấu đáo, không hề bị áp lực từ chính quyền, không hề bị nhồi nhét một chủ thuyết chính trị nào..... Vì thế, người Mỹ (kể cả người Mỹ gốc Việt) “có kiến thức giỏi giang” hơn người trong nước là điều quá dễ hiểu....... Và còn có rất nhiều điều khác biệt nữa , nhưng không thể nói hết nơi đây ....... Thí dụ : -- Ở Mỹ , không có các điều đái bậy hay iả bậy bất cứ nơi nào như ở Việt Nam bởi vì hầu như khắp nơi đều có nhà cầu , nhà xí : -- ở trong chợ , trong nhà thờ , dọc các đường sá , trong các trạm xăng , các tiệm tạp hoá , các văn phòng ..... đều có nhà cầu , nhà xí cho dân chúng ........ !!!!!!!!!!! ...........
Sự khác biệt ấy bắt nguồn từ biến cố nghiệt ngã 30 tháng Tư năm 1975.
Sau ngày 30 tháng Tư năm 1975 ấy, khi chưa có các chương trình đi tái định cư ồ ạt ở Mỹ , nhưng với chính sách phân biệt, kỳ thị , chia rẽ dân tộc của “bên thắng cuộc” thì các hố sâu ngăn cách tách biệt giữa tuổi trẻ cùng dòng giống Lạc Hồng Việt Nam đã hiện rõ: Một bên là con cháu của thành phần “cách mạng”, bên kia là con cháu của “ngụy quân ngụy quyền” và dân Miền Nam “phản động”..... Với chủ trương phân biệt , kỳ thị nầy, con cháu chúng tôi đã bị đẩy ra bên lề xã hội. Một số các con cái lớn tuổi thì bị thất học vì phải cùng với mẹ tần tảo , lặn lội suốt tối ngày để kiếm sống và nuôi cha đang ở tù. Một số các con cái nhỏ tuổi được đi học nhưng bị ghét bỏ , kỳ thị , phân biệt xa lánh. Năm 1977 tôi (khi còn ngồi tù) đã nhận được một lá thư của bà xã (gởi chui) than rằng thằng B., con trai đầu của chúng tôi khi đi học bị các bạn trong lớp tẩy chay , kỳ thị , ghét bỏ nói với nhau rằng : -- " Thằng đó con của ngụy , đừng chơi ” !! Nếu không có sự tuyên truyền nhồi sọ của người lớn, của các đảng viên , các cán bộ Cộng Sản thì con nít 5-6 tuổi, với sự trong trắng ngây thơ của chúng, làm sao chúng biết hành động những điều ấy?! Làm sao chúng có “lập trường thù ghét bạn” rạch ròi như chủ trương của tập đoàn tội ác Mafia Việt cộng nham hiểm , độc hại và phi dân tộc?!!
Thời thế đổi thay, những đứa trẻ bị trù dập và coi rẻ ấy đã cùng cha mẹ rời bỏ đất nước để ra đi thoát khỏi chế độ Cộng Sản ..... Sang đến Mỹ , họ như cá gặp nước, mặc sức tung hoành. Chỉ chưa tới một thập niên, vượt qua mọi trở ngại về ngôn ngữ, đa số họ đã có mặt trong các trường đại học trên khắp nước Mỹ. Hiện nay, sau gần ba thập niên, những đứa trẻ khi còn ở Việt Nam bị bạc đãi, bị hất hủi , bị thất học, hoặc thi đại học đậu nhưng không được phép nhập học vì lý lịch của cha mẹ là ngụy quân ngụy quyền … đã thành công , thành danh và có cuộc sống vững vàng, rực rỡ , tươi sáng .... Ngày nay các con em của người Việt trên đất Mỹ trở thành Tiến sĩ, Bác sĩ y khoa, Dược sĩ, Nha sĩ, Kỹ sư, Luật sư, Thầy giáo cũng như đảm nhiệm các chức vụ lớn , quan trọng ông nầy bà nọ trong các ngành nghề rất nhiều , ở khắp nơi …đếm không hết...... Về giáo dục, nước Mỹ chủ trương đào tạo nhân tài chung, không ưu tiên cho một thành phần nào, tất cả mọi người đều có thể sắp hàng chạy đua. Ai giỏi chạy đến đích thì họ hoan nghênh và xử dụng..... Riêng Cộng Sản VN thì ngược lại, để nắm giữ chính quyền lâu dài, họ có “diện chánh sách” giành ưu tiên cho con cháu cán bộ và đảng viên cộng sản của họ, đảng tội ác Mafia cướp bóc , giết người của họ , các người ngoài Đảng thì rất khó lọt vào...... Nhờ có nền giáo dục trong sáng và công bằng của Mỹ, giới trẻ Việt Nam ở Mỹ đã chen chân dành được những vị trí , những địa vị xứng đáng trong xã hội trong khi một số lớn các người bản xứ lại phải dựa vào trợ cấp xã hội, hoặc đi làm với đồng lương căn bản (vì lười không chịu “chạy”)! .... Hiện nay các thành phần ưu tú , siêu việt có kiến thức cao nhất , có giáo dục và học vấn cao nhất ở Mỹ Quốc ( Hoa Kỳ ) là các con cháu của các Cộng Đồng Việt Nam ở Mỹ !!!!!!!!! ......... Theo tôi, đó mới là thiên đường, là đất hứa thật sự (Promised Land) mà chúng tôi cảm nhận và là những điều mà bạn Nguyên Giang cùng với các bạn tuổi trẻ , sinh viên , học sinh , thanh niên nam nữ và những người khác ở Việt Nam đang muốn biết...............
Giới trẻ Việt Nam tại hải ngoại rất trong sáng, có nhiều kiến thức mang tầm quốc tế và thời đại tân tiến , và đặc biệt họ là những người RẤT TỰ DO, không nô lệ một chủ thuyết hoặc hệ tư tưởng nào. Tuổi trẻ trong nước, lớn lên hấp thụ giáo dục xã hội chủ nghĩa (phải học về chủ thuyết Marxist-Leninist !!!!! đã qúa cũ , qúa lỗi thời , qúa hủ lậu lại bị uổng phí mất rất nhiều thời giờ !!!!!! Thật là Phi lý , vô lý qúa xá !!!!!!!!!), phải làm việc với chế độ CSVN, một chế độ dựa trên chủ thuyết ngoại lai ấy nên có không ít kẻ trong số họ cũng chỉ là những kẻ “bị cầm tù làm nô lệ , làm con mọt , con rận , con trùn trong ý thức hệ cũ rich , lổi thời và hủ lậu ” (Imprisoned in an old ideology/Lý Quang Diệu)....... Đó là chưa kể đến các tệ trạng tham nhũng , hối lộ , đòi ăn tiền , mua quan , bán chức , mua bán các bằng cấp giả mạo , bằng tiến sĩ giấy , tiến sĩ DỞM của Nguyễn phú Trọng , Trần đại Quang , Cử nhân DỞM của Trương tấn Sang ........ v..v........ và ....... v...v............. !!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tuổi trẻ Việt Nam tại Mỹ phần lớn có trình độ học vấn cao hơn cha mẹ của họ, đã hoà nhập vào xã hội Mỹ dễ và sâu hơn cha mẹ của họ, đã học hỏi những điều hay trong lối sống Mỹ nhiều hơn cha mẹ họ. Như đã trình bày phần trên, cha mẹ họ đã khác xa so với những người cùng thế hệ ỏ trong nước thì đương nhiên họ phải khác với giới trẻ tại Việt Nam.... Cho dù một số thanh niên nam nữ tại các thành phố trong nước, dựa vào thế lực của cha mẹ là các đảng viên , các cán bộ cao cấp cộng sản , có nhà cao cửa lớn, đua đòi trưng diện nào là “xe khủng”, “điện thoại và đồng hồ xịn”, quần áo bảnh bao hào nhoáng…thì đó cũng chỉ là lớp sơn loè loẹt bên ngoài trước mặt tiền của một căn nhà đang rệu rã , mục nát đầy mối mọt và đầy xú uế bên trong.....
Lớp già chúng tôi, tuy đã thay đổi nhiều nhưng vẫn còn đậm chất Việt Nam, dễ thông cảm với những điều kém văn minh, thiếu lịch sự của người trong nước. Nhưng giới trẻ con em chúng tôi đã Mỹ hoá nhiều, “chất Việt Nam” không còn bao nhiêu .. . Vì vậy , cho nên các lối sống chụp giật, xô bồ , bon chen , cẩu thả , lọc lừa , gian trá , bừa bãi, mất vệ sinh…của người trong nước, kể cả giới trẻ thì họ khó mà dung nạp và hoà đồng được. Đó có thể là một trong những lý do tại sao đa số du học sinh Việt Nam tại Mỹ không muốn về nước sau khi tốt nghiệp từ các Đại Học của Mỹ ......
Xin đừng nghĩ hay chụp mũ cho tôi là tôi nói xấu người trong nước. Xin đừng phủ chụp tôi bêu rếu quê hương. Sự khác biệt giữa người trong nước và kiều bào hải ngoại nói chung là rất rõ nét , rõ ràng. Nguyên nhân của các sự khác biệt ấy cũng rõ ràng không kém. Trước khi có cộng sản, người Việt Nam, kể cả người Việt Nam dưới thời VNCH không có các sự khác biệt như vậy. Chỉ có những người đã sống khá lâu ở trong hai đất nước, trong hai nền văn hoá , trong hai xã hội, hai thể chế chính trị khác biệt của Mỹ và Việt Nam (cộng sản) mới có thể cảm nhận được những điều khác biệt nầy một cách thấu đáo. Nếu đến Mỹ trong một thời gian ngắn để du lịch hoặc thăm viếng, người ta (nhất là giới trẻ) khó mà hiểu hết được.
Nhưng, nếu có thể, bạn Nguyên Giang nên “Cỡi ngựa xem hoa” một chuyến, cũng thích thú và đáng giá lắm. Chúc bạn toại nguyện.
Mùa Tháng Tư, Năm 2016
ĐỊNH NGUYÊN
Tác-giả: Nguyên-Giang
Bài dự thi viết về nước Mỹ gửi từ Sài-Gòn bằng email, được đăng nguyên văn, không thêm bớt! Bài viết ngắn, tác giả 30 tuổi, cho biết: đây là những câu hỏi mong được các chú bác anh em ở Mỹ trả lời!!!
Tôi muốn được đặt chân tới Mỹ!
Đó là điều mơ-ước cháy-bỏng của tôi từ khi biết nhận- thức sau khi rời Trung-Học để bước vào đời! Vì sao ư? Để tôi tìm hiểu về nền văn-hóa, chính-trị, giáo-dục, kinh -ế của nước này. Để tôi tự trả lời cho nhiều câu hỏi cứ thôi-thúc trong đầu mình bao nhiêu năm qua, từ khi tôi biết nhận-thức về đời sống!
Tôi muốn đến Mỹ, để tôi hỏi vì sao đồng-bào tôi có mặt ở đây! Và sự ra đi này kéo dài hơn một thế-hệ rồi, mà đến bây giờ hàng ngày đi ngang Tòa Đại-Sứ Mỹ ở Sài-Gòn vẫn còn lũ-lượt người chờ đợi một tấm vé đặt chân vào Mỹ! Dù đất nước Việt tôi im tiếng súng đã lâu! Từ khi tôi chưa chào đời!!!
Tôi muốn đến Mỹ xem coi có phải đó là Thiên-Đường không? Mà đồng-bào tôi, bạn bè tôi sau khi định-cư vài năm có trở về thăm quê, họ như một con người khác! Lịch-sự, nhã-nhặn! Có kiến-thức giỏi-giang hơn rất nhiều!!! Tôi tự hỏi điều gì đã làm nên đôi hia bảy dăm đó?
Tôi muốn đi để hỏi các cô gái lấy chồng“Việt Kiều Mỹ” niềm vui rạng-ngời hơn các cô gái phải bán thân đi Đài- Loan, Hàn-Quốc, Campuchia?
Tôi muốn đi để thấy, để biết Tổng-Thống Mỹ có phải ông Trời không? Mà sao cả thế-giới phải nghe-ngóng, chờ-đợi mỗi mùa bầu-cử Tổng-Thống Mỹ?
Và tôi muốn đi để hỏi các Chú Bác những chiến-hữu của Ba tôi ngày xưa, được chìa khóa HO để đến thiên-đường nước Mỹ! Có còn nhớ đến bạn bè chiến hữu, quê hương hay không? Mà sao ai cũng chen chân tháo chạy bỏ lại“chùm khế ngọt!" để mà hân-hoan đi làm kẻ lưu-vong???
Tôi muốn gặp những người cùng lứa tuổi tôi là Người Mỹ Gốc Việt để thử xem cách xa hai nửa bán cầu, tuổi trẻ có gì giống và khác nhau?
Cuối cùng, tôi muốn đi để xem vì sao, hấp lực gì mà hàng triệu người Miền Nam đổ xô ra biển không định-hướng đi ra khỏi Việt Nam những năm sau 1975 đến những năm 1990 và tiếp-tục đến bây giờ bằng nhiều cách ?
Nhưng đường đến nước Mỹ với mình chắc xa diệu-vợi ! Thôi thì các Chú, Bác anh em đồng-bào ở Mỹ có ai còn tâm- tình với những người bên này vui lòng trả-lời dùm tôi, một thanh-niên 30 tuổi những câu hỏi vừa nêu, để tôi khỏi khắc- khoải về một nước Mỹ vô cùng lạ-lẫm, và thần-kỳ! Nếu vậy, thì âu cũng là một niềm vui lớn rồi! Chứ chưa dám nghĩ ngày nào đó mình đặt chân đến Mỹ quốc!!!
Mong lắm thay!
Nguyên Giang
**** Ghi Chú Thêm : -- Bạn Nguyên Giang ơi , mấy lúc nầy , các sinh viên , học sinh Việt Nam đang xin vào Mỹ để Du Học nhiều lắm !!!!!!!! Các con cháu của các Cán bộ và các đảng viên cao cấp cũng đua nhau , thi nhau nạp đơn xin vào du học ở Mỹ rất nhiều ..... Các con cháu , thân quyến của Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã vào Mỹ Du học , định cư , sinh sống , mua nhà cửa và các tài sản của họ ở Mỹ rồi ..... Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc cũng đã mua hai biệt thự ở miền Nam bang California cho các con của ông , nhất là cho cậu ấm của ông ăn ở và học hành ở Mỹ từ mấy năm nay rồi !!!!! Cô Nguyễn thị Thanh Phượng , con gái của Thủ tướng Nguyễn tấn Dũng cũng đã ra khỏi Việt Nam để lấy chồng Việt kiều Mỹ và làm ăn , sinh sống ở Mỹ rồi !!!!!! Vậy thì , Đồng bào ơi , hãy dậy mà đi !!!!!! Dậy mà đi , hỡi đồng bào ơi !!!!!!!!!! .............Dậy mà đi , hỡi đồng bào ơi !!!!!!!!!!!!!! .......................
No comments:
Post a Comment