Search This Blog

Hoi Nghi Dien Hong

Saturday 17 December 2016

ĐINH HÙNG = BÙI GIÁNG =VŨ HOÀNG CHƯƠNG=ĐÔNG HỒ=SƠN TRUNG=TRẦN HỒNG CHÂU

THƠ ĐINH HÙNG


 
Xuân Ấm Hương Rừng
Tác giả: Đinh Hùng

 
Thương em, trăng xế nửa vầng,
Mùa xuân thở ấm hương rừng trên vai.
Giang tay ôm bóng núi dài,
Đá thiên sơn có hồn ai tạc hình?
Tiếng vang chim lạ gọi mình,
Huyền âm chín cõi u minh truyền về.
Sao chìm đáy mắt sơn khê,
Màu đêm dã thú hôn mê tóc rừng.
Lửa sàn linh loạn hoa dung,
Núi nghiêng vai áo cẩm nhung đổi màu.
Hồn nào ngủ thiếp bông lau,
Bạc thời gian, cánh bướm sầu ngàn xưa.
Chập chờn khe liếp trăng mưa,
Bên Em, mùi phấn giao mùa còn say?
Nửa vầng trăng, nét xuân gầy,
Ta mơ giấc ngủ còn ngây hồn rừng.
 
Em đi, sầu núi chất từng,
Gót chân từ thạch buông trùng sóng hoa.
Mây bay ánh mắt trăng tà,
Nồng hương cỏ dại, sương pha áo ngàn.
Người đi vào giấc mơ tan,
Ta soi dòng suối đêm tàn tìm nhau. 
 
 
 
Thảo Dã Xuân Tình
Tác giả: Đinh Hùng
 
Tiếng trống làng xa dồn mặt nước,
Tháng giêng, quê bạn, hội đêm rằm.
Hương đồng tỉnh giấc, ta ngồi dậy,
Nhìn ánh trăng xuân đẹp chổ nằm.
 
Trắng xóa vườn cam động bước ai?
Bờ ao lấp lánh đóa sao cài.
Thơm thơm hoa bưởi như hò hẹn,
Yểu điệu hồn quê tóc chẩy dài.
 
Thu nhỏ trời xanh, nét lá vờn,
Ngoài kia chim giọt móc cô đơn.
Đi đi mái tóc đầy sao rụng,
Có thấy lời hoa cũng đượm buồn?
 
Đây lúc hồ ao khẽ chuyển mình,
Chập chờn sương phủ miếu thần linh.
Mang mang tiếng ếch từ thiên cổ,
Nhớ một quê xưa thoáng chút tình.
 
Nửa gối hoàng lan sực nức hương,
Ngờ như thảo mộc hiện quanh tường.
Long lanh cặp mắt sầu thôn nữ,
Nghiêng cả vườn trăng xuống mé giường.
 
Nhịp võng nào đưa chĩu lá cành?
Ôi màu thiên lý, sắc thiên thanh!
Vàng mưa dưới gót tầm xuân lượn,
Quấn quít tơ hồng, em với anh...
 
Trăng lên phơi phới ngọn xoan đào,
Lòng giếng chừng nghiêng sóng mắt trao?
Nửa khép vòng tay, vầng nguyệt thẹn,
Mây nhàu nếp lạu, rối chiêm bao.
 
Mùi lửa, hương cau vẹn tiết trinh,
Mến thương, ôi nhịp thở chung tình!
Ba giăng, hẹn một mùa giăng tỏ,
Thao thức, lòng ta lại nhớ mình.
 
Lả ngọn tre vàng ngất ngất say,
Nhớ nhung dâng sóng lúa vơi đầy .
Suốt đêm trăng đẹp vào chung gối,
Mộng thấy hồn hoa thấp thoáng bay.
 
 
 
 
 
Bướm Xuân
Tác giả: Đinh Hùng
 
Em trở về đây với bướm xuân,
Cho tôi mơ ước một đôi lần.
Em là người của ngày xa lắm,
Lòng cũ hai ta cũng chẳng gần.
 
Em trở về đây để nắng hồng,
Hồn xưa còn đẹp ý xưa không?
Trăng tình chưa nguyện lời hoa bướm,
Em chẳng về đây để ngỏ lòng.
 
Một thời mây biếc đã trôi qua,
Nay tưởng cây vàng lại nở hoa.
Em chẳng mơ gì, tôi chẳng nói,
Đôi hồn không biết có nhìn xa?
 
Tôi vẫn chiêm bao rất nhẹ nhàng,
Đèn khuya xanh biếc, mộng thường sang.
Nhưng rồi em rõ lòng tôi khổ,
Em sẽ đi xa trước giấc vàng.

.

Hy Vọng Chiều Xuân
Tác giả: Đinh Hùng
 
Vì em cho phép buổi giao thân,
Hy vọng ngày xưa lại sắp gần.
Màu tím hoa xoan - ôi hứa hẹn!
Cành tơ, lá ngọc, nắng chiều xuân.
 
Em nhớ làm chi hờn giận qua?
Hôm nay hội ý, nắng sang nhà.
Xuân kia để lỡ mươi ngày trước,
Đã sắp xa lòng hai chúng ta.
 
Giấc mộng chiều nao vắng bóng anh,
Mắt em như nắng giãi hoang thành.
Hồng lên má phấn, hoa bừng tỉnh,
Xuân với em vừa lả tóc xanh.
 
Em hãy cười như thủa mới quen,
Trời xanh trao khóe mắt như thuyền.
Hàm răng hé nửa chiều hy vọng,
Xuân cũng nghiêng vai ước mộng hiền.
 
Thấp thoáng linh hồn nắng viễn du,
Nắng thơm hôn mái tóc tình cờ.
Chiều vương từng cánh hoa e lệ,
Gió bướm tung màu áo trẻ thơ.
 
Em hãy nhìn như thủa mới say,
Màu xuân tô vệt nắng đôi mày.
Rung rung vai nhỏ gầy thương nhớ,
Ta vẫn còn nguyên hiện tại này.
 
Cành tơ, lá ngọc cũng tương thân,
Hạnh phúc ngày xưa đã tới gần.
Đầu ngọn cây xoan, con bướm lượn,
Hoa màu hy vọng, nắng chiều xuân. 
 

THƠ NHÃ CA

 


Đêm xuân
 
 Những nàng tiên đến tuổi giã thiên đường
Và cỏ cây đời đến tuổi xanh non
Mắt cao rộng vừa trong trời ngọc bích
Ai về đó mà thơm hồn lụa bạch
Cổ chim xanh còn quấn quít tơ vàng
 Đêm không rằm sao vẫn mát hơi trăng
Hoa bỗng nở giật mình tay mời mọc 
Vườn thơ dại nào, ngỡ ngàng tiếng khóc 
Đó u buồn trong giấc ngủ tàn phai
 Đó mùa xuân qua với bước chân người 
Hơi thở mùi hương nụ cười bóng lá 
Đêm bao dung hiền hòa mới lạ 
Đêm ngửa bàn tay đêm động làn môi 
Đêm dịu dàng đêm ngọt giấc mơ tôi 
Đêm trên núi cao đêm trong hồn nhỏ 
Đêm thơm nồng nàn mùi hương trí nhớ 
Khi nh ững nàng tiên từ bỏ trần gian
Em là nàng tiênở lại yêu anh…
 
 
Thanh xuân
 
 Chợt tiếng buồn xưa động bóng cây Người đi chưa dạt dấu chân bày
Bàn tay nằm đó không ngày tháng
Tình ái xin về với cỏ may
Rồi lá mùa xanh cũng đỏ dần
Còn đây niềm hối tiếc thanh xuân
Giấc mơ choàng dậy tan hình bóng
Và nỗi tàn phai gõ một lần
Kỷ niệm sầu 

như tiếng thở dài
Khuya chìm trong ti
ếng khóc tương lai
Tầm xa hạnh phúc bằng đêm tối 
Tôi mất thời gian lỡ nụ cườiĐời sống ôi buồn như cỏ khô
Này anh, em cũng tợ sương mù
Khi về tay nhỏ che trời rét 
Nghe giá băng mòn hết tuổi thơ.
 
 
 
Cửa mùa xuân
 

Tôi mang tôi đến cửa mùa xuân hơ bàn tay lên ngọn đèn sáp nhỏ 
một tình yêu ngọt ngàonhư tiếng chim kêu
Hai mươi năm cháy dễ dàng như cỏ
 Đời sống chín muồi trên trán vô tư
Tháng ngày trôi qua rụng những giọt buồn
Rồi náo nức lãng quên và kỷ niệm
Một mình tôi nằm sát sự tối đen
Nghe tiếng guốc ăn năn dịu dàng bước đến
Tôi ra khỏi tôi không nhìn lại
Từng ấy năm
Những đớn đau buồn tủi giận hờn
 
 
Xô tôi xuống dòng sông đắm đuối
Ôi tình yêu ngọt ngào 
Như một vết thương.
Vết cắt xuân
 Tôi dẫm mùa đông dưới gót chân
Sầu tôi vết cắt vẫn chưa săn
Bùn rong rễ mốc, hồn cây mục
Một mặt trời in đỏ dáng xuân
 Tuổi đã mù trơ, gió đã yên 
Cành rêu thơ dại, cổ tay mềm
Biển xa cát gạn cuồng lưu rút
Trôi hết đâu rồi tuổi thiếu niên
 Tôi ngó hoài trên váng đá xanh
Hào nghêu dần nhấm hết tên anh
Nhìn coi,đó, nụ cười xa lạ
Bờ bãi nằm nghe biển giật mình

 

THƠ BÙI GIÁNG

 

Xuân ra đi


October31
Ra đi ra đứng ra ngồi
Tháng mười mưa bão xuân đời tháng ba
Ra đi bắt gặp là hoa
Muộng màng tâm sự là ta lên đường
Ra đi ngủ bụi nằm đường
Đường truông xuôi ngược đường trường ngược xuôi
Ra đi tỉnh giấc bùi ngùi
Ra về bắt gặp con người thanh niên
Ra đời quờ quạng lên yên
Oe oe tiếng giục người tiên cho người
Lên trời động vỡ miệng cười
Nụ hàm tiếu thánh nữ lười biếng ghi
Một lần bắt gặp ra đi
Xuân vang thành hạ từ khi lên đường
Chân đi gió đổ lạ dường
Trút quần giũ áo ôi nường Mọi ôi
Đười ươi tại hạ ra đời
Thời gian rạch xé tô bồi cho em.

 
 Xuân xanh

March19
Em hé cành cây xanh ngó lại cười nhau rộng mở hàm răng. Thu qua em khóc bốn mùa sương ướt tóc buồn bàn chân định bước về phía núi xa xanh sớm tím chiều hoang gió dại thu rừng thu rừng em ngó mắt nghe tai nắm cầm năm ngón nhỏ nghe bốn phía lạnh nằm trong trái tim. Máu xương lổ đổ biết mần răng đợi bóng sáng hôm sau tuyết trắng như sầu băng thương nhớ
Em hé cành cây xanh cánh cửa bước vào trong cõi ấy bờ xa gió rộng chạy dài. Em khóc cho người nghe thổn thức sau khi cười cho thật sung sướng người nghe. Miệng em và. Trái anh đào lắt lay suối trong soi suốt một sớm mai tiên nữ đi về gót vang lồng lộng em ồ em ! ta định nói hai tay năm ngón một lời man dại yêu thương
Kết vòng múa quanh vừng thu với cành rơi loã xoã ngang đầu vai em mở ngực đợi chờ đã đến phút rồi giây giờ xem vĩnh viễn xanh như trời như đất đỏ cây xanh
Em hé cành cong xuống nghe bàn tay động vỡ sương băng nói nhỏ nghe chừng như hơi thở môi cười kia răng mở mai sau cùng chúng bạn thưa rằng

 

Bờ xuân


March13
Ánh sáng xa đâu gió cây mù mịt trăng trời vòng cửa khép tiếng sóng vỗ ngoài linh hồn lạc bước người em người chị người bạn người thù ngồi lại bên nhau
Vào sâu không đợi nữa mong chờ từ buổi đó nhầm lẫn rách nát xương da. Nhìn không nhớ mặt vui buồn ganh nặng đá và vàng son và phấn bên tơi bời cát bụi em ồ em! xin nắm lại bàn tay
Bữa trước đi đâu ngày sau úa cỏ bờ tràng giang im lặng gió thổi từ đầu non ải người lưng ngựa yên cương hố thẳm vùi thây
Bữa trước đi đâu chạy nhìn không thấy chân và chân gối và gối xương mỏi mệt trong một ngàn nhịp bước trao lại cha ông. Một ngàn. Trăng xanh đầu núi đếm lạigiùm người nhắc lại với con
Ai ngồi một trăm vòng quay xa biết mấy đêm dài. Ngọn đèn dầu khóc sáng và chiều em chạy bên hàng ngò bụi ớt luống cải nắng hồng vào trong tóc không khuây. Mùa xuân bữa trước mùa xuân bữa sau mùa xuân bốn bên trong hiện tại vây hãm tấn công đời hạnh phúc lạnh như băng không làm sao nhúc nhích
Nắm hai bàn tay lại khi một trời sao đỏ lấm tấm đập cánh bay qua


 

THƠ VŨ HOÀNG CHƯƠNG

 

Xuân cảm

July11
Quán khách nằm xuông(*) lắng tiếng mưa
cái xuân đời loạn não nùng chưa!
mặt e gió cợt đào không nở
thoi giục năm già, én cứ đưa
thẹn nỗi mình thêm hờn nỗi nước
thương người sau lại nhớ người xưa
biết cùng ai nói câu tâm sự?
đá ngủ bên thềm gọi chẳng thưa.
Thế Kỷ, số Xuân Tân Mão, 1-2-1951

 

Tin Xuân

Gió mời lên phải may
Trăng dìu lên phải đầy
Trà dâng lên phải là khói
Thơ ngâm lên phải là mây
Đốt đèn lên phải ma hiện
Trời phải vào khuya người phải nằm say .
 
Ma là Người ... kiếp khác,
Người là Trời ...đêm nay .
Nghe chừng lửa đã tắt
Hai bờ Con-Sông này ...
Ờ nhỉ ! đâu còn Vết-Cắt !
Sao lòng ai vẫn chưa hay ?
Nằm kia, người nín bặt ;
Vòng luân hồi đã ngược chiều quay,
Ma thôi vất vưởng, trời thôi lưu đày .
 
Cần chi nữa gió may !
Tha hồ trăng vơi đầy ...
Thơ đang nhập thần, trà nhập đạo ;
Xuân đang tràn ra ngoài khói mây .
 
Vũ Hoàng Chương
Tết Qúy Sửu, 1972
 
 

THƠ ĐÔNG HỒ

 Cô Gái Xuân

Tác giả: Đông Hồ
Thêm vào danh sách bài thơ yêu thích
(1906-1969)

Trong xóm làng trên, cô gái thơ,
Tuổi xuân mơn mởn vẻ đào tợ
Gió đông mơn trớn bông hoa nở,
Lòng gái xuân kia vẫn hững hờ.

Lững thững lên trường buổi sớm chiều,
Tập tành nghiên bút, học may thêụ
Quần đen, áo trắng, khăn hồng nhẹ,
Ngọn xõa ngang vai, tóc bỏ đềụ

Lá rợp cành xoài bóng ngả ngang,
Cô em dừng bước nghỉ bên đường,
Cởi khăn phẩy giọt mồhôi trán,
Gió mát lòng cô cũng nhẹ nhàng.

Đàn bướm bay qua bãi cỏ xanh,
Lòng cô phất phới biết bao tình.
Vội vàng để vở bên bờ cỏ,
Thoăn thoắt theo liền đàn bướm xinh.

Áo trắng khăn hồng gió phất phơ,
Nhẹ nhàng vui vẻ nét ngây thợ
Trông cô hớn hở như đàn bướm,
Thong thả trời xuân mặc nhởn nhơ .

Đàn bướm bay cao, cô trở về,
Sửa khăn, cắp sách lại ra đi ,
Thản nhiên, cô chẳng lòng thương tiếc,
Vì bướm ngày xân chẳng thiếu chi !

Cũng xóm làng trên cô gái thơ,
Tuổi xuân hơn hớn vẻ đào tơ .
Gió đông mơn trớn bông hoa nở,
Lòng gái xuân kia náo nức chờ.

Tưng bừng hoa nở, bóng ngày xuân,
Rực rỡ lòng cô, hoa ái ân.
Như đợi, như chờ, như nhớ tưởng,
Đợi, chờ, tưởng, nhớ bóng tình quân.

Tình quân cô; ấy sự thương yêu,
Đằm thắm, xinh tươi, lắm mỹ miềụ
Khao khát, đợi chờ, cô chửa gặp,
Lòng cô cảm thấy cảnh đìu hiu .

**

Một hôm, chợt thấy bóng tình quân,
Gió lộng mây đưa thoáng đến gần.
Dang cánh tay tình, cô đón bắt,
Vô tình mây gió cuốn xa dần.

Gót ngọc phăng phăng cô đuổi theo :
“Tình quân anh hỡi ! Hỡi người yêu !
“Gió mây xin để tình quân lại;
“Chậm chậm cho em nói ít điềụ..”
Than ôi ! Mây gió vẫn vô tình,
Cuồn cuộn bay trên ngọn núi xanh.
Nhìn ngọi núi xanh, mây khói tỏa,
Mắt cô, đôi giọt lệ long lanh.

Lá rợp cành xoài bóng ngả ngang,
Cô em dừng bước nghỉ bên dường.
Cởi khăn phẩy gió mồ hôi trán,
Gió mát, lòng cô những cảm thương.

Lủi thủi bên đường, cô ngẩn ngơ
Chốn này, đuổi bắt bướm ngày xưa,
Cô buồn, cô tiếc, cô ngui ngậm,
Cô nhớ ngày xuân, nhớ tuổi thơ :

“Đàn bướm bay qua bãi cỏ xanh,
“Lòng cô phất phới biết bao tình.
“Vội vàng để vở bên bờ cỏ,
“Thoăn thoắt theo liền đàn bướm xinh ...

“Đàn bướm bay cao, cô trở về,
“Sửa khăn cắp sách lại ra đị
“Thản nhiên, cô chẳng lòng thương tiếc,
“Vì bướmngày uân chẳng thiếu chi !....”

Ái tình nào phải bướm ngày xuân,
Tình ái ngày xuân chỉ một lần.
Một thoáng bay qua không trở lại,
Gái xuân rỏ lệ khóc tình quân !
Cô Gái Xuân, 1935
 

Tuổi xuân
Ðông Hồ

Kể từ khi quen nhau,
Vừa mười ba tuổi đầu;
Tuổi xuân, tuổi vui sướng,
Nào có biết chi sầu.

Quen nhau thì yêu nhau,
Yêu nhau quấn quít nhau.
Quây quần trong một tổ,
Như đôi chim bồ câu.

Ngày tháng chỉ mong cầu
Gần nhau được dài lâu.
Sum vầy lòng những ước,
Ly biệt có ngờ đâu.

Muốn thế, vẫn được thế,
Ai khéo chiều nhau tệ.
Bao những cuộc vui cười.
Cùng nhau cùng chia sẻ:

"Anh ơi! Em muốn học,
Anh hãy dạy em đọc,
Dạy em không? Hở anh?
Không dạy em, em khóc.

- Em đừng làm nũng chứ!
Hãy nói anh nghe thử,
Em muốn học chữ gì?
Em muốn học Quốc ngữ!

Quốc ngữ chữ Việt Nam,
Này thơ em , anh xem,
- Anh nghe , em cứ đọc!
- Thơ rằng:"Anh yêu em!..."

"Em muốn dạy anh thêu,
-Yêu em, anh phải chiều,
-Chỉ kim, anh thử lựa,
Nghe lời em , em yêu.

Này! Anh thêu khéo chán,
Ngàn mây đôi chiếc nhạn
Chắp cánh tung trời bay,
Trăm năm cùng kết bạn.

- Tươi thắm bức lụa là,
Đôi chim nhạn không già,
Đời mình âu cũng thế,
Ngày xuân ở với ta..."

"Này anh! buổi thư nhàn
Em dạy anh học đàn.
- Học đàn khó! -Đâu khó!
Chỉ đôi tiếng nhặt khoan!..."
Khoan nhặt đôi đường tơ;

Lay động đôi lòng thơ.
Gảy nên khúc tình ái.
Khúc dứt, lòng ngẩn ngơ...
Buông bắt trên tơ trúc,
Nhìn em, năm ngón ngọc,
Năm búp măng nõn nà,
Mải nhìn đàn chửa thuộc...

"Anh ơi! Em muốn chơi,
Non nước chốn này vui..."
Âu yếm, cầm tay dắt.
Cùng nhau thưởng cảnh trời.
Ngày lặng, màu hoa cỏ,
Đêm thanh, thú trăng gió.
Cảnh trời với lòng người
Biết bao lần gặp gỡ,

"Anh! Em muốn chơi thuyền,
Một ngày ta làm tiên..."
Buông buồm theo ngọn gió,
Sóng nước những triền miên.
Trời biển cảnh lồng lộng,
Đôi tấm lòng rung động.
Kề vai sẽ tựa nhau,
Chập chờn trong giấc mộng.
Bên rừng chiếc lá rơi,
Mặt nước, cánh hoa trôi.
Chòm mây bay tản mác,
Đàn nhạn rẽ phương trời.
Trông cảnh, em ngậm ngùi,
Nhìn em, anh thở dài,
Cảm nghĩ chuyện dời đổi,
Giọt lệ bắt đầu rơi!...

Biết đời từ hôm ấy,
Tuổi lớn, ngày dần thấy:
Chuyện buồn đưa đến thường,
Ngày vui không có mấy
Đôi lứa cũng xa nhau,
Tuổi xuân còn mãi đâu.
Biệt ly nay mới biết,
Chi xiết nỗi thương đau.
Giọt lệ một lần ứa,
Biết bao lần chan chứa;
Một lần khi bắt đầu,
Biết bao lần sau nữa!

Chốc, mười mấy năm trời,
Trăm nghìn cảnh đổi dời,
Nói đến chuyện gặp gỡ,
Sóng ngược lại bèo xuôi!
Cuộc đời những lăn lóc,
Tiếng cười đổi tiếng khóc.
Nào đâu bạn trẻ thơ,
Cùng ta kề mái tóc?
Buồn nhớ cảnh năm xưa,
Lòng riêng những thẫn hờ.
Tóc xanh hồ đã bạc,
Luống tiếc tuổi ngây thơ!


Đợi mùa xuân lớn
- Đông Hồ

Mỗi năm ăn một mùa xuân nhỏ,
Đợi một mùa xuân lớn chửa về.
Sáu chục ba trăm ngày nặng chĩu,
Thời gian từng bước kéo lê thê.
Áo hoa mặc phủ ngoài năm tháng,
Che đậy lần trong lớp máu me.

Trời đất chiều qua đầy bụi xám,
Sáng này rạng rỡ ánh pha lê.
Véo von chim gởi lời ân ái,
Ngào ngạt trầm dâng khói quyện thề.
Đã bốc lên rồi men đất nước,
Rượu đời dân tộc uống say mê.
Quê hương lệ ước dòng xa vắng
Là một vần thơ rơi cánh lê
Để điểm cho mùa xuân dịu dịu,
Mùa xuân rực rỡ sắc hoa hòe.
Thương Xanh nhớ Biếc lòng Sông núi,
Biển bạc hồ lam. Ôi bóng quê!
 
Xuân Bất Tận
Đông Hồ

Không quá khứ, không vị lai,
Thời gian xuân giữ thắm tươi hoài.
Từ lâu xanh vẫn mơn cành liễu,
Và mãi vàng luôn đượm cánh mai.
Cuộc thế mị thường cơn mộng lớn,
Nguồn xuân bất tận suối thơ dài.
Làm chi năm một lần khai bút,
Bút đã khai từ thiên địa khai.

THƠ SƠN TRUNG

NOW SPRING COMES
Son Trung
Spring! Spring! Spring,!
For long time, I was waiting.
In winter, it 's cold and dark,
Now it's time you're comming!
You give Earth warmth and sunlight,
You give people hope and light.
You break down ice and storm,
And make stars twinkle all night!
Now in gardens flowers're blossoming,
And butterflies 're wandering!
On hill appear green grasses,
In sky birds begin to sing!
Do you see groups of doves,
Together they fly and talk?
And hands in hands couples walk,?
That's a symbol of spring and love.
Son Trung
BACK



THƠ TRẦN NHẬT TÂN

ThÜ Gºi Nàng Xuân
TrÀn NhÆt Tân
Gºi m.g
 
Thiên hà di chuy‹n Ƕ lÜ®ng ta cúi ÇÀu chào em Çêm nay Nàng
Xuân kiŠu diÍm.
H†a mi hát lên m¶t khúc Çoän thi kh¡c trên chi‰c bình c° Hi
låp ta muÓn gõ cºa m¶t Ngôi Nhà vô thanh d¶i låi lòng mình
cÛng quånh hiu không gian rû chùm chiêm bao ta muÓn gõ cºa m¶t
Ngôi Nhà- là- Çôi-m¡t-em-có màu th©i-gian-nguyên-thûy.
Ta k‹ em nghe m¶t câu chuyŒn có m¶t ngÜ©i Çi hái hoa Kì-o
bên kia chân tr©i dï vãng nÃc lên nh»ng ÇiŒp-khíc Çêm tim ta rܧm máu
trên hoành Ƕ thi nhåc em gøc ÇÀu bên m¶t chén ng†c ngâm m¥t tr©i
trong rÜ®u th©i gian em em Öi hãy cho ta låi nh»ng phút ng†t ngào
xa xÜa nh»ng nét mi thanh tân nguÒn lºa nuôi anh.
Anh Çang lÖ lªng ngoài tinh cÀu ch© em.
Em hãy trä låi cho ta m¶t hØng Çông r¿c r« thuª trܧc ta c¡n Çôi
môi chiŠu ng†c džng låi hoài hÜÖng ôm vòng c° thø hãy cho ta em em Öi
m¶t quá khÙ ngåo nghÍ trong m¡t em chiŠu yêu anh.
Hãy cho anh låi bài thÖ Muôn Thuª trên bia m¶ thi nhân m¶t-th©i
Ç‹- yêu- em trên cánh tay em dÃu ræng anh còn vïnh cØu hÒng trên môi
em l©i tå tØ còn xanh nhÜ ÇÜ©ng Çi cûa Th©i Gian trôi vŠ hÜ không.
Bây gi© anh Çang n¢m trong lÜng sóng nhåc nghe tóc em ru ru
ta xin Ça tå em m¶t cu¶c tình- vïnh-viÍn-nh§ tØng cánh hoa huy‰t dø
nª trong thÖ.
(C¾I TH÷)
Sg1986.

THƠ VƯƠNG NGỌC LONG

 
Bài thÖ xuân cho em
VÜÖng Ng†c Long


Gió xuân chäi tóc mÜ®t mà,
N¡ng xuân thêu áo løa là em tôi.
Mình Öi xuân Çã t§i rÒi,
CÕ tÖ xanh mܧt trên ÇÒi thanh minh.
Trâm cài suÓi tóc xinh xinh,
Long lanh m¡t ng†c h»u tình làm sao!
Tr©i xuân Ç° nhË mÜa rào,
Tim em tr° nø hoa Çào ngát trinh.
Ta nghe ti‰ng g†i thân tình,
Mình Öi! em g†i ti‰ng mình dÍ thÜÖng!
Chim kêu mai nª ÇÀy vÜ©n,
Træm con bܧm ÇÆu trên lÜ©n cÕ xanh.
Lung linh chi‰c n¡ng vàng hanh,
Hiu hiu gió th°i lay cành Çào tiên
L¡ng nghe ti‰ng hát vành khuyên,
Ti‰ng thanh thanh ng†t ru miŠn bÒng lai.
ñâu Çâu thoang thoäng hÜÖng lài,
Ta nghe nhè nhË gót hài bên ta
Trong Çôi m¡t Ãy m¥n mà
Mình Öi có bi‰t là ta thÜÖng mình!
Cho Ç©i trôi n°i ba sinh,
Træm næm tÖ ngãi vÅn tình nhân em!
BACK

 
Quà Xuân
Tác Giả: Vương Ngọc Long

Tặng em một cánh thơ Xuân
Thay câu đối đỏ đầu năm chúc mừng
Mạch tình lẽo đẽo sau lưng
Theo em xuống núi lên rừng reo vui
Tặng em một đóa thơ tươi
Nhụy hường bông phấn, môi cười thơm son
Mạch tình suối chảy, mưa tuôn
Chơi vơi cá nước, bồn chồn gió mây
Tặng em một giỏ thơ đầy
Em treo vắt vẻo trên cây má hồng
Mạch tình ưỡn ẹo cong cong
Rủ tôi quanh quẩn lòng vòng cơ duyên
Tặng em mấy ruộng thơ liền
Cò bay thẳng cánh qua triền dốc mơ
Mạch tình xoắn xuýt vu vơ
Dẫn tôi ngơ ngác, đẫn đờ ngó quanh
Tặng em một biển thơ xanh
Mênh mang cõi mộng bập bềnh quanh năm
Mạch tình theo ngọn triều dâng
Đẩy tôi xơ xác bần thần nhớ nhung
Tặng em hết cõi thơ hồng
Vút xa thăm thẳm chín tầng mây cao
Mạch tình rạo rực xôn xao
Mộng tôi chim hót chào mào muôn nơi ...
Ai dè ... em giỡn thơ tôi
Cột thơ lên pháo châm ngòi nổ tung
Mach tình tản mạn tứ tung
Bỏ tôi xớ rớ, sượng sùng ngó em !

 
Cho Nhau Mùa Xuân
Tác Giả: Vương Ngọc Long

Đất trời xưa cũ thật xưa
Chợt đâu Xuân mới, mới vừa trổ hoa
Mưa còn ướt hạt đêm qua
Dâng em xuân ngát, thiết tha xuân đầu Xuân hồng từ thuở yêu nhau
Lời âu yếm gọi, nghĩa sầu khổ vơi
Tay gầy vẫy nhẹ mưa rơi
Giọt xao xuyến đậu, hạt hời hợt bay
Chim ngàn quấn quít lá say
Gió lang thang níu mây bay cuối trời
Lòng thơ thới mở chơi vơi
Đêm ân ái ngọt, mộng mời mọc em
Đồi hoa thơ lót chân mềm
Gió xôn xao, nắng thì thầm, gọi nhau

Mùa xuân một thuở xa nhau
Lá đau rừng thẳm, chim sầu đầu non
Buồn treo đỉnh ngọn héo hon
Em thơ ngây hẳn chưa mòn gót xanh
Chiều im vắng, bãi tù binh
Hồn son sắt ẩn, lệ tình nhân tuôn
Một thời lửa đạn kinh hồn
Chim sa cơ vận, bỏ nguồn đi hoang
Ru đời nhau giữa cơn giông
Lòng thương phế tích, hồn sương khói tàn

Mùa xuân đất khách võ vàng
Thương hơi thở xót, buồn làn khói vương
Hồn tha phương mấy dặm trường
Dấu chân chìm nổi bước đường lênh đênh
Xa rồi một thuở truân chuyên
Cánh chim sợ gió, con thuyền sợ sông
Nước thôi có chảy về đồng
Phù sa vẫn nặng tình sông thuở nào
Chim ngàn hát khúc đồng dao
Cỏ, hoa, nắng, gió ngọt ngào đợi nhau
Giữa trời xa xứ mưa ngâu
Đêm ly quốc hận, ngày dâu bể cuồng
Vườn khuya phủ trắng hoa sương
Em và Thơ, với nỗi buồn lưu cư
Nhớ mùa Xuân, thuở tương tư
Đá xanh bỗng bật lời từ tâm kinh...
















 

THƠ NGUYỄN VĂN TÀI

Mùa Xuân Sang
NguyÍn Væn Tài
Th¡m thoát mùa Çông qua,
Xuân về nở muôn hoa
Chim muông thi ca hót,
Tr©i mát dÎu chan hòa.
Tha phÜÖng nhiŠu nhung nh§
Quê nhà Çang mong ch©.
Ngày vŠ trong mÖ Ü§c,
Cách biŒt hai b‰n b©.
Ra Çi mÃy xuân rÒi,
Lòng th°n thÙc bÒi hÒi.
Cu¶c Ç©i cÙ trôi n°i,
Th©i gian së ngØng thôi!
Xuân sang, lòng chånh nh§,
Ngày tháng cÛ Çi qua,
Th©i gian thêm buÒn bã,
Tha hÜÖng lòng xót xa!

THƠ NGUYỄN BÁ TỨ

Xuân t§i
NguyÍn Bá TÙ
M‡i Ƕ Çón xuân tåi xÙ ngÜ©i,
Nhìn bông tuy‰t tr¡ng phÃt phÖ rÖi.
Tܪng nhÜ muôn triŒu vì tinh tú,
R§t xuÓng trÀn gian t¿ cõi tr©i.
M‡i Ƕ Çón xuân tåi xÙ ngÜ©i,
Trong lòng quånh quë ch£ng sao nguôi
Nhìn vŠ quê mË xa muôn d¥m,
Bao triŒu gia Çình lŒ tuôn rÖi.
M‡i Ƕ Çón xuân tåi xÙ ngÜ©i,
Giá bæng lånh lëo kh¡p nÖi nÖi.
Còn Çâu thi vÎ xuân dân t¶c,
Nh§ låi xuân nào thuª xa xôi!
M‡i Ƕ Çón xuân tåi xÙ ngÜ©i,
Tôi h¢ng tin tܪng m¶t ngày vui.
Trª vŠ quê cÛ mùa xuân t§i,
Sum h†p gia Çình, xuân th¡m tÜÖi.
( Ti‰ng v†ng Çåi dÜÖng )
BACK


THƠ ĐỖ DANH TẨM

cäm nghï ÇÀu xuân
ñ‡ Danh TÄm

 
NgÒi mÖ màng ng¡m mây trôi nghiêng ngä,
Tâm hÒn ta thong thä hܧng vŠ quê.
Sao t‰t này thiên hå kéo nhau vŠ
NhÜ nܧc chäy ùa theo trào lÜu m§i?
Thæm làng xÜa v§i lòng xuân phÖi ph§i
Riêng lòng ta quy‰t Ç®i ljn khi xong,
Ch£ng bao lâu v§i khí th‰ c¶ng ÇÒng,
NgÜ©i häi ngoåi quy‰t vùng lên tranh ÇÃu.
Khúc quân hành vang lên ta hòa tÃu,
ñâu kém gì dân chúng xÙ ñông Âu!
Nܧc ViŒt ta tØ Quan äi t§i Cà Mâu,
ThÓng nhÃt dܧi c©ng ba s†c ÇÕ.
Ách công nô h‰t th©i cho x‰p xó,
Dân vui mØng hít thª khí t¿ do,
Cùng m†t lòng m¶t då ÇÙng chung lo,
Cho ViŒt Nam sÓng vØa giàu vØa månh.
ñông Nam Á n‰u ta Çem so sánh,
ñÙng hàng ÇÀu ta ch£ng kém thua ai
Kìa m¥t tr©i r¿c sáng ánh ban mai.
( Lúa ñÒng CÕ N¶i )
BACK

THƠ NGÔ MINH HẰNG

 
Xuân Tình Yêu
Ngô Minh H¢ng
 

Xuân ljn cho Ç©i hoa lá tÜÖi,
Cho ta hånh ng¶ ÇÜ®c quen ngÜ©i.
Cho lòng sÓng låi bao tình š,
ñ‹ bi‰t thÜÖng yêu nghïa tuyŒt v©i.
ñ‹ bi‰t tình yêu thÆt nhiŒm màu.
ñ‹ lòng ng©i sáng v§i træng sao.
ñ‹ hÒn phÖi ph§i vui nhÜ gió,
ñ‹ nh»ng chua cay hóa ng†t ngào.
ñ‹ thÃy hÜÖng yêu rÃt dÎu dàng,
ThÖm hÖn båch huŒ, quš hÖn lan.
ñ‹ riêng m¶t cõi tr©i mây nܧc,
Hai kÈ yeu nhau nhÆn ÇÎa Çàng.
Bªi có yêu thÜÖng, š cu¶c Ç©i,
Tình xuân thêm ÇËp, m¶ng thêm tÜÖi.
vòng nguyŒt båch thêm trong sáng,
Cä nh»ng Çau thÜÖng cÛng dÎu l©i...
HÖn nºa cu¶c Ç©i ta vÅn mÖ,
HÒn Öi nºa mänh vÅn mong ch©.
Xuân Öi, Çánh thÙc hÒn træng dÆy,
ñ‹ ánh trængng r¶n š thÖ!
 

CHÚC XUÂN
 
Xuân đến kia rồi, có phải không ?
Lá non xanh biếc, nụ đơm hồng
Mặt trời lóng lánh hơn thường lệ
Chim hót lời vui, tiếng hót trong !
 
Riêng ta, xuân đến có gì vui
Chỉ thấy lòng đau, dạ ngậm ngùi
Hăm mấy năm dài, từ mất nước
Quê người, hồn khách. Cố hương ơi !
 
Người ở bên nhà, ta ở đây
Nhớ nhau, nhớ lắm, nhớ từng giây
Bao giờ, ôi đến bao giờ nhỉ
Trống giục, cờ vàng lộng gió bay ???
 
Chúc nhau, năm mới, chúc gì nhau ?
Không chúc công danh, chẳng chúc giàu
Mà chúc quê hương nòi giống Việt
Hết sầu, hết khổ, hết thương đau !
 
 

Ngô Minh Hằng
 
XUÂN ƠI, XUÂN VỀ CHƯA ?
 
Hoa vàng, mai thắm nở
Phải Xuân về đấy không ?
Quê hương ơi, cách trở
Bao xuân rồi, nhớ mong !
 
Quê ơi, thương nhớ lắm
Những mùa Xuân ngọc ngà
Dù Xuân nghèo, tao loạn
Nhưng tình Xuân thiết tha !
 
Hăm mấy năm lưu lạc
Xuân về chưa, Xuân ơi,
Nhìn theo chòm mây bạc
Hồn Đống Đa bồi hồi
 
Mừng Xuân, ai yến tiệc
Vui hưởng cái phồn hoa
Riêng ta còn mải miết
Đợi mùa Xuân thái hòa
 
Đợi hoài sao chưa thấy
Chỉ thấy mình đơn côi
Thấy cờ vàng vẫy gọi
Đàn con yêu bên trời
 
Quê ơi, bao giờ nhỉ
Mùa Xuân được hồi sinh
Nguời nhìn nguời tỉnh mộng
Tặng cho nhau nhân tình
 
Bao giờ đàn chim Việt
Bay về tổ ấm xưa
Tìm mảnh đời đã mất
Xuân ơi, Xuân về chưa ???
  Ngô Minh Hằng

 
XUÂN ĐẸP VÔ CÙNG
(Thương mến gởi về Mẹ Việt Nam)
 
Mẹ ơi, xuân đến, Xuân đang đến
Con vẫn bôn ba,  vẫn xứ người
Vẫn bút, con làm gươm, chiến đấu
Vẫn thầm hẹn mẹ một ngày vui
 
Hai vai vẫn nặng hờn sông núi
Vì nợ non sông chửa  trả đền
Nên chẳng xuân nào vui trọn vẹn
Xuân nào thương nhớ cũng vô biên !
 
Mẹ ơi, những gốc đào năm cũ
Hoa nở nhiều không? Nở đẹp không ?
Đàn én có còn nghiêng cánh đậu
Hay hoa tàn héo, én sang sông ?!
 
Bàn thờ mẹ có bày hương khói ?
Cặp bánh chưng xanh, chậu quất vàng...
Túi mẹ có còn phong giấy đỏ
Mừng con thêm tuổi lúc xuân sang ?
 
Hay là tất cả đều hư mục
Trong lớp sơn tô, lớp vỏ màu
Khẩu hiệu chói loà, che ý thức
Đủ hình, đủ kiểu mị lừa nhau ?
 
Bao năm viễn xứ, đêm trừ tịch
Con khóc cùng thơ "Hổ Nhớ Rừng"
Mẹ cúng  Giao Thừa, giờ phút ấy
Thần giao cách cảm có rưng rưng ...?
 
Từ con mấy chục năm xa nước
Thương mẹ chờ mong, đã mỏi mòn
Những kẻ ra đi vì hận nước
Biết còn bao nhỉ tấm lòng son ?
 
Mẹ ơi, đừng trách bày gian hiểm
Mê cái hư danh bán rẻ hồn
Ôm bả tiền tài, quăng đạo nghĩa
Học đòi phản bội cả quê hương!
 
Cũng may, còn những lòng son sắt
Tổ quốc muôn đời ở trái tim
Mẹ có nghe không hồn nước gọi
Người và người tỉnh giấc oan khiên!
 
Một ngày mẹ ạ, không xa nữa
Cờ sẽ vàng bay khắp núi sông
Con mẹ sẽ về bên cạnh mẹ
Mùa Xuân vì thế, đẹp vô cùng!
 
Ngô Minh Hằng
 
MÙA XUÂN VÀ NỖI NHỚ
 
(Riêng kính dâng Mẹ. Tặng những bạn đồng tâm cảnh)
 
Mẹ ạ, chiều xuân năm Sáu Bảy
Khi đào nở thắm đón xuân tươi
Khi con tóc ngát bờ vai mộng
Mắt ngọc hồn nhiên biếc ý đời
 
Khi mực đang thơm lòng vở trắng
Khi buồn là chuyện cõi xa xôi
Bỗng đâu đất vỡ, trời nghiêng đổ
Vụn nát càn khôn, tắt tiếng cười
 
Phút ấy, Mẹ cầm tay của Bố
Lỏng dần....và mãi lỏng dần ra...
Khi bờ mi Mẹ đan  liền lại
Là lúc đời con mộng vỡ oà !!!
 
Là lúc lòng con đầy bão tố
Không tin rằng Mẹ đã lìa Cha
Đớn đau giữa tận cùng hư, thực
Sinh tử quay cuồng một sát na !
 
Như mũi dao xuyên vào phế phủ
Hồn con lịm chết giữa ngày xanh
Mẹ ơi, mấy chục năm xa Mẹ
Mà vết tâm thương vẫn chẳng lành!
 
Mà vết tâm thương còn mới lắm
Mỗi khi xuân đến, nắng xuân về
Khi hoa đào vẽ màu xuân thắm
Con lại rưng buồn, lại tái tê !
 
Từ một xuân hồng đau tiếc Mẹ
Thì con lòng vắng bóng xuân vui
Tha hương, nặng gánh hờn non nước
Càng đắng sầu thêm vị cuộc đời
 
Mẹ ạ, Xuân về, hoa nở thắm
Trời xanh và nắng cũng vừa tươi
Lòng con lại nhớ xuân năm cũ
Nhớ Mẹ khăn nhung, nhớ Mẹ cười...
  Ngô Minh Hằng


 
 

No comments:

Post a Comment