RFA * NHỮNG CA KHÚC VỀ CHA
Những ca khúc về Cha
Vũ Hoàng, phóng viên RFA
2011-06-19
Chương trình Âm Nhạc Cuối Tuần kỳ này gửi đến quý thính giả những bản ca ngọt ngào, tình cảm nhân Ngày Của Cha.
AFP PHOTO
Quý vị đang nghe ca khúc Papa dịch sang lời Việt qua tiếng hát của Tam Ca Áo Trắng. Thưa quý vị, Ngày Của Cha được chọn là ngày chủ nhật của tuần thứ 3 trong tháng sáu. Đây là ngày để con cái bày tỏ lòng biết ơn và tôn kính không chỉ những người cha mà cả những người đàn ông mà họ kính trọng và yêu quý như ông nội, cha đỡ đầu, chú, bác...
Ngày Của Cha được ghi nhận là ý tưởng của Sonora Smart Dodd, một phụ nữ trẻ ở bang Washington, Hoa Kỳ. Sonora muốn tổ chức một ngày lễ đặc biệt để biết ơn người cha đã lặng lẽ ở vậy nuôi 6 người con sau khi mẹ cô qua đời. Ngày Của Cha đầu tiên được tổ chức vào năm 1910. Ngày Của Cha gần đây cũng được du nhập vào Việt Nam, tuy rằng chưa thực sự phổ biến, nhưng nhân dịp này những người con cũng dành tình cảm đặc biệt hơn cho người cha, chú, bác mà họ vẫn luôn kính yêu. Để tiếp nối chương trình, mời quý vị nghe tiếp bài Người Cha của Lê Đức Long qua tiếng hát Thiên Kim.
Khúc Hát Cha Yêu (Lý Hải)
Nếu nghĩ đến mẹ, đó là tình yêu dịu dàng, bao la thì với cha đó lại là tình thương bao dung, độ lượng. Mẹ mang đến sự bao bọc, chở che, thì cha mang đến sự nghiêm khắc, rắn rỏi. Nếu mẹ mang đến sự ngọt ngào, âu yếm, thì cha lại mang đến cho con trí tuệ và tinh thần. Người con được thụ hưởng những gì tốt đẹp nhất mà cha mẹ ban tặng, dành dụm. Công ơn biển trời của cha được ví với núi Thái Sơn, lúc âm thầm, lúc dữ dội. Mỗi lối con qua có mồ hôi cha ướt đẫm, ngày tháng gian nan đời sờn vai áo, cuộc đời biết tên con vì có cha, là nội dung bài Nghĩ Về Cha của Nguyễn Nhất Huy, qua phần trình bày của Tam Ca Áo Trắng.
Nghĩ Về Cha (Tam Ca Áo Trắng)
Mỗi bước con đi trên đường đời, dù là thành công hay thất
bại thì phía sau ấy vẫn có ánh mắt cha dõi theo. Lúc nghiêm
nghị, quắc thước, lúc trìu mến, yêu thương. Ánh mắt của người
rạng rỡ, hạnh phúc khi thấy con mình khôn lớn, trưởng thành.
Ánh mắt của cha luôn là ánh mắt hiền từ và ấm áp nhất mà bất kỳ đứa con
nào cũng mong muốn được nhìn thấy trong suốt cuộc đời. Người là điểm
tựa về tinh thần, là nguồn khơi mang đến cho con khôn ngoan và
trí thức.
Để tiếp nối, mời quý vị nghe ca khúc Ánh Mắt Của Cha qua phần trình bày của Lam Trường.
Ánh Mắt Của Cha (Lam Trường)
Ngoài Âm nhạc, thì cũng có vô vàn những bộ phim kinh điển
nói về tình cha con, Life is Beautiful (Cuộc Sống Tươi Đẹp) nằm
trong số đó. Bộ phim ca ngợi sự hy sinh cao cả của người cha dành
cho cậu con trai 4 tuổi. Khi hai cha con bị tống vào trại tập trung của
Đức Quốc Xã, ông bố người Do Thái này đã thuyết phục con mình rằng cha
con họ chỉ đang chơi 1 trò chơi. Đến tận những giây cuối cùng của cuộc
đời, ông vẫn luôn cố gắng mang đến cho con trai mình nụ cười và niềm hy
vọng vào cuộc sống. Bộ phim đã giành giải Oscar cho vai Nam diễn viên
chính xuất sắc nhất năm 1998.
BẢN CHÍ XIN ĐƯA VÀO NHỮNG YOUTUBE CÁC BẢN NHẠC THEO GIỚI THIỆU CỦA RFA. VÀ THÊM VÀO MỘT SỐ BÀI KHÁC
RFA * GHI NHỚ CÔNG ƠN CHA
RFA * CÔNG ƠN CHA
Ghi nhớ công ơn Cha
Thy Nga, phóng viên đài RFA
2008-06-14
Hôm nay, người Mỹ cũng như dân chúng ở khoảng năm mươi quốc gia
trên thế giới sửa soạn đón mừng Father’s Day, Ngày lễ cho Cha, năm nay
nhằm ngày 15 tháng 6.
AFP PHOTO
Từ mấy tuần nay, các cửa tiệm
rao mời những món quà để khách mua cho dịp Father’s Day, tuy nhiên quà cho đàn
ông thì hơi khó.
Các ông hay diễu rằng mang tiếng là được quà nhưng lại khiến phải làm lụng thêm, ví dụ như thùng quà, mở ra là bộ dụng cụ để chữa xe, sửa nhà, làm vườn, ...
Theme “Euro 2008” …
Nói cho vui thế chứ tuổi già đâu cần quà mà chỉ mong con cháu đến thăm, và vui khi thấy đại gia đình quây quần.
“Ai bằng tình Cha” sáng tác của Phạm Mạnh Đạt, Hoàng Quân trình bày … Mỗi quốc gia có nét văn hóa riêng, do đó, mừng lễ theo tập tục xứ mình. Với Father’s Day cũng thế, Việt Nam chưa có lệ dành ra một ngày trong năm để ghi công ơn Cha.
Các quốc gia có lệ này thì cũng tùy theo tập tục xứ họ, như người Đài Loan dành ngày 8 tháng 8 hằng năm làm “Ngày cho Cha” vì tiếng Quan Thoại phát âm số 8 là “bá” nghe giông giống như tiếng gọi “Ba Ba”.
Dân Thái Lan thì lấy sinh nhật 5 tháng 12 của đức Vua Bhumibol đương trị vì, làm “Ngày lễ cho Cha” vì họ tôn sùng, kính yêu nhà vua như với Cha của họ vậy.
Người viết bài này là nhạc sĩ Minh Duy, vốn là một nhà giáo.
Từ Melbourne bên Úc, nơi ông cùng gia định định cư từ 27 năm nay, Minh Duy cho biết cảm xúc khi viết ca khúc “Sâu nặng ơn Cha”:
Thưa Chị, tôi viết nhạc phẩm “Sâu nặng ơn Cha” là để nhớ ơn thân phụ của tôi sau khi người qua đời mà tôi không được gặp mặt. Đồng thời cũng để vinh danh tất cả những người cha đáng yêu, đáng quý trên đời này.
Thy Nga: Tự cổ chí kim, trên khắp thế giới, ai cũng có thể thấy là văn chương, thi họa, ca nhạc về người Cha thì rất ít, trong khi về Mẹ thì nhiều, không kể xiết. Cho nên, có một nhạc bản về Cha như sáng tác của anh, thật là quý.
Theo tôi nghĩ, từ trước đến nay, Mẹ là chỗ dựa tình cảm, mẹ thường gần gũi con, an ủi con, và hy sinh cho con, nên được con yêu quý và ca tụng nhiều. Trong khi đó, Cha thường là chỗ dựa tinh thần hướng dẫn, tinh thần xông pha và chịu đựng gian khổ. Con cái kính trọng Cha, sợ Cha hơn sợ Mẹ, nhưng không nhiều người yêu mến Cha nồng nàn như yêu mến Mẹ. Đó là lý do vì sao tới nay, tác phẩm văn nghệ nói về Mẹ vượt trội hẳn số tác phẩm về Cha, nếu không nói là rất khó tìm tài liệu về lòng thương Cha.
Ca khúc “Papa” Tuấn Ngọc hát lời Việt …
Thy Nga: Lễ Father’s Day bắt nguồn từ Mỹ và sự kiện như sau:
Vào năm 1909 khi mọi người mừng Mother’s Day, lễ cho Mẹ, thì bà Sonora Smart Dodd bùi ngùi liên tưởng đến cha, là ông William Smart. Mẹ bà chết khi sanh đứa con thứ sáu, để lại gánh nặng gia đình cho người chồng cựu chiến binh. Ông Smart vừa làm lụng mưu sinh, vừa nuôi dạy đàn con gồm một trẻ sơ sinh và năm đứa nhỏ.
Tới nay thì trên thế giới, ít ra có 44 quốc gia từ Mỹ sang Âu qua Á và Phi châu mừng Father’s Day vào cùng ngày đó.
Úc với Tân Tây Lan thì chọn Chủ Nhật đầu mùa Xuân, như nhạc sĩ Minh Duy vừa nói, làm Father’s Day.
“Người cha” …
Trong các xã hội Á đông như Việt Nam mình, người cha ít bày tỏ tình cảm với con cái, nhiều như người mẹ. Chúng ta thường nói về Mẹ mà ít đề cập đến công lao của Cha, như Thiên Kim trình bày trong bản “Người cha” quý vị đang nghe …
Thy Nga có đọc thấy một bài viết lột tả tình Cha dành cho con, phân tích về tình cảm này: đó là bài “Một bông hồng cho Cha” của nhà văn Võ Hồng. Xin trích đoạn để chia sẻ cùng quý thính giả:
“… Cha thương con nhưng cuộc sống phân công, mỗi người mỗi việc. Mẹ như cọng mảnh, nhánh thấp càng gần để trái non xúm xít bâu quanh. Cha như thân vững chắc, bám rễ, hút nhựa nuôi hoa, nuôi trái. Thân vươn lên những nhánh cao, phủ trên đầu che mưa che nắng.
Mẹ là tình cảm, cha là lý trí, mẹ lạt lòng, cha phải giữ kỷ cương. Mẹ chín bỏ làm mười, cha phải cầm cân nảy mực …”
“Cha và Con” ...
Ca khúc “Cha và Con” của ban nhạc Bức Tường khép lại chương trình hôm nay. Thy Nga mến gửi lời chúc hạnh phúc vui tươi đến tất cả các thính giả, độc giả phái nam.
Các ông hay diễu rằng mang tiếng là được quà nhưng lại khiến phải làm lụng thêm, ví dụ như thùng quà, mở ra là bộ dụng cụ để chữa xe, sửa nhà, làm vườn, ...
Tình Cha
Thế, các bạn đã mua quà cho Bố mình chưa? xin mách với bạn nào để dành được nhiều tiền, là giải Bóng đá Euro 2008 vừa khai diễn tối hôm qua, còn kéo dài ba tuần nữa đấy. Hay là… bạn kêu gọi các anh chị em chung tiền, biếu Bố cái TV tân tiến nhất với hình ảnh sắc nét để Bố xem cho đã mắt?
Theme “Euro 2008” …
Nói cho vui thế chứ tuổi già đâu cần quà mà chỉ mong con cháu đến thăm, và vui khi thấy đại gia đình quây quần.
“Ai bằng tình Cha” sáng tác của Phạm Mạnh Đạt, Hoàng Quân trình bày … Mỗi quốc gia có nét văn hóa riêng, do đó, mừng lễ theo tập tục xứ mình. Với Father’s Day cũng thế, Việt Nam chưa có lệ dành ra một ngày trong năm để ghi công ơn Cha.
Các quốc gia có lệ này thì cũng tùy theo tập tục xứ họ, như người Đài Loan dành ngày 8 tháng 8 hằng năm làm “Ngày cho Cha” vì tiếng Quan Thoại phát âm số 8 là “bá” nghe giông giống như tiếng gọi “Ba Ba”.
Dân Thái Lan thì lấy sinh nhật 5 tháng 12 của đức Vua Bhumibol đương trị vì, làm “Ngày lễ cho Cha” vì họ tôn sùng, kính yêu nhà vua như với Cha của họ vậy.
Sâu nặng ơn Cha
“Sâu nặng ơn Cha” Bích Ngọc đang trình bày đến quý thính giả …
Người viết bài này là nhạc sĩ Minh Duy, vốn là một nhà giáo.
Từ Melbourne bên Úc, nơi ông cùng gia định định cư từ 27 năm nay, Minh Duy cho biết cảm xúc khi viết ca khúc “Sâu nặng ơn Cha”:
Thưa Chị, tôi viết nhạc phẩm “Sâu nặng ơn Cha” là để nhớ ơn thân phụ của tôi sau khi người qua đời mà tôi không được gặp mặt. Đồng thời cũng để vinh danh tất cả những người cha đáng yêu, đáng quý trên đời này.
Thy Nga: Tự cổ chí kim, trên khắp thế giới, ai cũng có thể thấy là văn chương, thi họa, ca nhạc về người Cha thì rất ít, trong khi về Mẹ thì nhiều, không kể xiết. Cho nên, có một nhạc bản về Cha như sáng tác của anh, thật là quý.
Mẹ là chỗ dựa tình cảm, mẹ thường gần gũi con, an ủi con, và hy sinh cho con, nên được con yêu quý và ca tụng nhiều. Trong khi đó, Cha thường là chỗ dựa tinh thần hướng dẫn, tinh thần xông pha và chịu đựng gian khổ.Nhạc sĩ Minh Duy: Thưa Chị, cũng để đóng góp thêm một tài liệu về Cha, sau khi tôi đã vinh danh người mẹ qua tác phẩm “Mẹ” trong một CD của tôi.
Nhạc sĩ Minh Duy
Theo tôi nghĩ, từ trước đến nay, Mẹ là chỗ dựa tình cảm, mẹ thường gần gũi con, an ủi con, và hy sinh cho con, nên được con yêu quý và ca tụng nhiều. Trong khi đó, Cha thường là chỗ dựa tinh thần hướng dẫn, tinh thần xông pha và chịu đựng gian khổ. Con cái kính trọng Cha, sợ Cha hơn sợ Mẹ, nhưng không nhiều người yêu mến Cha nồng nàn như yêu mến Mẹ. Đó là lý do vì sao tới nay, tác phẩm văn nghệ nói về Mẹ vượt trội hẳn số tác phẩm về Cha, nếu không nói là rất khó tìm tài liệu về lòng thương Cha.
Ca khúc “Papa” Tuấn Ngọc hát lời Việt …
Lịch sử Father’s Day
Bên Úc, Father’s Day vào Chủ Nhật đầu tiên của tháng 9, là tháng đầu mùa Xuân ở Nam bán cầu. Với người Tây phương, theo tôi nghĩ, thì cái tình cảm đối với Cha Mẹ, họ bộc lộ rõ rệt hơn người Việt Nam.Thy Nga: Lễ Father’s Day bắt nguồn từ Mỹ và sự kiện như sau:
Vào năm 1909 khi mọi người mừng Mother’s Day, lễ cho Mẹ, thì bà Sonora Smart Dodd bùi ngùi liên tưởng đến cha, là ông William Smart. Mẹ bà chết khi sanh đứa con thứ sáu, để lại gánh nặng gia đình cho người chồng cựu chiến binh. Ông Smart vừa làm lụng mưu sinh, vừa nuôi dạy đàn con gồm một trẻ sơ sinh và năm đứa nhỏ.
Cha thương con nhưng cuộc sống phân công, mỗi người mỗi việc. Mẹ như cọng mảnh, nhánh thấp càng gần để trái non xúm xít bâu quanh. Cha như thân vững chắc, bám rễ, hút nhựa nuôi hoa, nuôi trái. Thân vươn lên những nhánh cao, phủ trên đầu che mưa che nắng.Đến khi lớn khôn, hiểu ra được sự hy sinh ấy, Sonora vận động với giới chức chính phủ, xin dành ra một ngày trong năm để vinh danh các người cha. Sonora yêu cầu là vào tháng Sáu, tháng sinh của cha bà. Đến năm 1966 thì tổng thống Lyndon Johnson công bố dành Chủ Nhật thứ 3 trong tháng 6 hằng năm, làm Father’s Day.
Nhà văn Võ Hồng
Tới nay thì trên thế giới, ít ra có 44 quốc gia từ Mỹ sang Âu qua Á và Phi châu mừng Father’s Day vào cùng ngày đó.
Úc với Tân Tây Lan thì chọn Chủ Nhật đầu mùa Xuân, như nhạc sĩ Minh Duy vừa nói, làm Father’s Day.
“Người cha” …
Trong các xã hội Á đông như Việt Nam mình, người cha ít bày tỏ tình cảm với con cái, nhiều như người mẹ. Chúng ta thường nói về Mẹ mà ít đề cập đến công lao của Cha, như Thiên Kim trình bày trong bản “Người cha” quý vị đang nghe …
Thy Nga có đọc thấy một bài viết lột tả tình Cha dành cho con, phân tích về tình cảm này: đó là bài “Một bông hồng cho Cha” của nhà văn Võ Hồng. Xin trích đoạn để chia sẻ cùng quý thính giả:
“… Cha thương con nhưng cuộc sống phân công, mỗi người mỗi việc. Mẹ như cọng mảnh, nhánh thấp càng gần để trái non xúm xít bâu quanh. Cha như thân vững chắc, bám rễ, hút nhựa nuôi hoa, nuôi trái. Thân vươn lên những nhánh cao, phủ trên đầu che mưa che nắng.
Mẹ là tình cảm, cha là lý trí, mẹ lạt lòng, cha phải giữ kỷ cương. Mẹ chín bỏ làm mười, cha phải cầm cân nảy mực …”
“Cha và Con” ...
Ca khúc “Cha và Con” của ban nhạc Bức Tường khép lại chương trình hôm nay. Thy Nga mến gửi lời chúc hạnh phúc vui tươi đến tất cả các thính giả, độc giả phái nam.
Copyright © 1998-2011 Radio Free Asia. All rights reserved.
RFA * VÕ HỒNG
RFA * VÕ HỒNG
“Lời sám hối của cha”...
Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2012-06-16
Trong dịp lễ Father’s Day năm nay, mời quý vị thưởng thức tác phẩm “Lời sám hối của cha” của nhà văn Võ Hồng.
AFP PHOTO
Ông từng làm bí thư tòa Tổng Ðốc 4 tỉnh miền Nam Trung Việt dưới thời chính phủ Trần Trọng Kim. Trước năm 1950, ông cùng vợ dạy học ở Trung Học Lương Văn Chánh, Phú Yên trong một thời gian dài, sau ông làm hiệu trưởng trường này.
Sau 1975 Võ Hồng chỉ sinh hoạt văn nghệ nơi địa phương Khánh Hòa và giới hạn ngòi bút của mình trong đề tài giáo dục và tuổi thơ. Cho đến nay Võ Hồng đã viết hơn 8 tiểu thuyết, trên 70 truyện ngắn. Ông cũng sáng tác các thể loại tùy bút, bút ký. Ông còn có nhiều tập truyện viết cho thiếu nhi cùng với hơn 40 bài viết, khảo cứu, phê bình.
Nhân ngày Father‘s Day, chúng tôi xin giới thiệu một tác phẩm rất cảm động của ông mang tên: “Lời sám hối của Cha” đăng trong tập truyện Một Bông Hồng cho Cha do nhà An Tiêm xuất bản.
Bài đọc được góp tiếng bởi Nam Nguyên, Việt Long và Thanh Quang, mới quý vị thưởng thức sau đây.
“Ðã đến lúc cha viết những lời sám hối chân thành gởi con. Chắc con rất ngạc nhiên. Con đang xót xa vì thương cha cô đơn, ân hận vì không được ở gần cha để săn sóc tuổi già, cũng có thể tưởng tượng cha đang nhẹ nhàng trách con... Vậy mà làm sao có sự ngược đời. Con hãy bình tĩnh nghe cha nói.
Là con gái lớn của một gia đình mất mẹ, con đã chịu bao nỗi thiệt thòi. Mẹ chết khi con mới lên chín và gia đình chỉ gồm một người cha và ba đứa con dại. Đâu có còn ai để trông cậy nhờ vả? Thường thì một người nghèo khó nhất cũng có ông hay bà, chú bác hay cô dì cậu mợ, không họ gần thì họ xa, ở kề cận láng giềng. Ðằng này gia đình ta vừa định cư ở thành phố mới được một năm, chỗ láng giềng qua lại không hơn hai hay ba nhà lân cận.
Cha đi dạy học ở trường tư, lương tính trả theo giờ, nghỉ dạy giờ nào miễn trả giờ ấy. Ðã vậy mà chỗ dạy đâu có gì bảo đảm. Ai cũng có thể thay thế cha được bất cứ lúc nào. Nhà trường là một cơ sở của Hội Phật Giáo mà má con và phía ngoại con lại là người Thiên Chúa Giáo. Rồi thằng em của con, mãi lên tám mới được chính thức đi học và phải cho học ở một trường tư thục gần nhà. Lại nhằm một trường của Thiên C
húa Giáo. Cha biết có bao nhiêu khó khăn rối rắm cứ tuần tự dệt thành tấm lưới bủa vây cha. Cứ mỗi cuối năm học là chuẩn bị nhận một bức thư "cám ơn" của Ban quản trị nhà trường. Cứ đầu năm học là hồi hộp chờ đợi coi niên khóa này mình được phân phối cho dạy bao nhiêu giờ một tuần. Có những lần phiền muộn, cha lặng lẽ ra ngồi ở cuối sân, lần nhổ những bụi cỏ dại, cho quên đi, cho lắng xuống, cho tan loãng... Cha tránh không dám gặp các con ngay lúc đó, sợ đang cơn bực bội phiền muộn, nếu lỡ gặp điều trái ý mà không giữ được bình tĩnh. Vậy mà cái "lỡ" đã xảy ra. Hôm đó cha vừa về, vừa bỏ mũ, vừa tháo nịt thì con chạy lên mét cha nghe cái gì đó. Ðang uất ức vì việc ở trường, con lại gây thêm điều rắc rối nên sẵn cái nịt trên tay cha vụt con một cái. Cha vội vàng dừng lại, nhìn con mở to mắt, mặt nhăn đau đớn... Con ơi, hình ảnh đó cứ theo mãi cha, ám ảnh cha suốt hơn ba mươi năm nay.
Có thể là con đã quên, chắc chắn là con không giận, nhưng mà cha thì cha cứ nhớ. Con có lỗi, bắt nằm xuống đánh năm roi ba roi, cách phạt đó ngó vậy mà vẫn thanh nhã. Vì đánh có kèm lời dạy, có nảy sinh lời hứa. Cái roi bẻ từ một cành cây còn dính đôi lá xanh non vẫn được nhìn như một người bạn chơi của đứa nhỏ phạm lỗi. Chớ cái nịt! Nó được chế tạo ra hàng loạt để cột, để siết để bó... nó lạnh lùng, nó vô tri, nó mang dáng vẻ một dụng cụ giảo hình.
Sao cha nỡ có hành động tàn bạo như vậy với con? Mới lên chín, con đã nhận trách nhiệm lo lắng cho gia đình. Con tính tiền chợ, con trả tiền điện, con đưa tiền rác, con ngó chừng em, nhắc chị Hai tắm em, tự tay bôi thuốc vào mụn lở cho em. Rồi cái nhìn đi xa hơn một chút: dọn dẹp cái này cho gọn gàng, xếp đặt cái kia cho tươm tất.
Con đâu có hưởng nhiều êm đềm tuổi thơ với cha? Lúc nhỏ thì con lúc thúc bên gối ông bà. Có lẽ đó là những ngày ngọt ngào nhất của con bởi ông bà thương vồ vập, đòi cái gì cũng có, muốn cái gì cũng cho. Sáu tuổi theo cha mẹ về Ðà Lạt con phải một mình coi chừng em giúp mẹ. Rồi mẹ con bệnh, gia đình bị xé nát, con lại theo ông bà về quê, cha đưa mẹ xuống Sài Gòn chữa bệnh. Ba năm sau mẹ con mất, con biến thành người quản lý của một gia đình.
Chín, mười tuổi là cái tuổi nhớ trước quên sau, cái tuổi miệng hay ăn vặt và hát nghêu ngao, là dàn bày đồ chơi ra rồi bỏ vãi đó không dẹp, là tuổi đi chơi phố có mẹ cầm tay. Con thì không, con phải đứng vững như một thân cây che hai cây nhỏ đứng kề. Không có mẹ nhẹ nhàng vuốt ve và nói lời dịu ngọt, không có kinh nghiệm về cái không khí yêu thương, con phải tự tìm lấy. Ði chợ qua hàng trứng vịt lộn, thấy có cái trứng quá già bị nứt phát ra tiếng kêu chíp chíp từ bên trong, con nài nỉ mua về gỡ con vịt bé xíu ra nuôi. Ngày hè năm đó cha có việc phải đi Quảng Ngãi nửa tháng, nhà vắng cha, con ghé chợ mua về một con heo để nuôi cho vui nhà, săn sóc chơi đùa với heo để quên niềm cô quạnh.
Sao nỡ giận con, trách con mà tàn bạo với con? Ðâu có dễ để xử sự minh bạch, giải quyết rạch ròi ở đời? Thì ngay chính cha: chị Hai cầm cũng số tiền đó đi chợ mà có bữa cho ăn được, có bữa chẳng ra chi, nhưng cha biết nói sao? Con thúc cha nói nhưng cha cứ ngại ngùng, sợ lỡ chị giận, chị bỏ đi nơi khác. Từ khi mẹ con mất, cha thêm rụt rè cam phận, đã có quá nhiều âu lo và bổn phận dành cho cha rồi mà. Thằng em của con mới vừa bị sốt, cha vẫn phải đi dạy cho hết buổi rồi đạp xe hấp tấp về nhà, kêu xích lô chở nó đi bác sĩ. Ðầu năm, con út bị chó nhà bạn cắn nơi đùi, vậy là cha suốt đêm nằm lo lắng, mãi đến khi trở mình mới hay nước mắt đã chảy đầm đìa.
Cha có cảm tưởng là chưa bao giờ con nhận một sự dịu dàng nào từ cha. Một người đàn ông nghiêm trang thật khó biết nên dịu dàng như thế nào. Không thể pha chế giọng nói, "biên tập" câu nói, hoa hòe điều nói. Cha chân tình thường chỉ lo nghĩ đến bổn phận nên nhiều khi quên mất sự dịu dàng. Thương yêu tha thiết trong lòng nhưng khó tìm cách để biểu hiện cho tinh tế, tránh xa công thức, thành ra cha con ta sống âm thầm, cha gắng lo sao cho các con không thiếu thốn về vật chất, được đầy đủ về học vấn. Nhưng còn về tình cảm thì, mất đi một người mẹ là tối sầm hết một nửa bầu trời. Cha cố gắng giữ cho nửa còn lại được sáng bằng cách ở vậy nuôi con. Nếu tục huyền, sợ chỉ còn một phần tư còn sáng. Nhưng giữ cho được một nửa cũng không dễ, bởi bao nhiêu thiếu sót, bao nhiêu khuyết điểm phần cha! Chỉ cần một nét mặt trầm ngâm, một cái nhíu mày u uất là đủ làm tắt đi nụ cười nơi mắt các con. Chỉ lỡ dùng một tiếng la rầy hơi nặng là tiếng đó cứ đè nặng dài ngày trên tâm hồn các con.
Bức thư ân hận của nhà văn Livingstone Larnod đã làm xúc động những người cha. Người cha trong truyện đã rầy con vì cách con lau mặt, mắng con vì giầy không đánh bóng, la con vì trong bữa ăn sáng đã bị đổ sữa, ngồi tì tay lên bàn, nhai không kĩ càng. Khi con chào đi học, cha lại rầy "đi thẳng lưng". Trên đường ở trường về con lại bị rầy vì chơi bi dọc đường để làm rách bí tất. Buổi tối con bước vào phòng, giọng cha còn bất bình hỏi "Cái gì?", và bất ngờ con chạy lại ôm chặt cổ cha, đầy tình thương yêu rồi bỏ chạy lên gác. Người cha bất giác thấy cái tâm hồn đại lượng của con, thấy cái hẹp hòi của mình, - con còn con nít mà cha bắt làm người lớn,- cha ngồi bên giường nhìn con ngủ mà lòng đầy ân hận.
Con ơi, những cái lỗi dồn dập trong một ngày của người cha Larnod vẫn quá nhẹ so với chỉ một cái vụt dây nịt của cha. Và nhã nhặn quá, đẹp quá, cái hôn của đứa nhỏ so với cái nhăn mặt đau đớn của con. Cuộc sống của họ sung túc nên dẫu khuyết điểm mà chúng vẫn thuộc loại sang. Chúng như được son phấn điểm trang, như được bọc trong nhung lụa: giày đánh bóng, ngồi bàn ăn làm đổ sữa, như nàng công chúa đầm đìa nước mắt khóc vì cành hoa héo. Phần cha con ta thì niềm đau lớn hơn, bởi cuộc sống thường ngày của một đứa nhỏ chín tuổi mồ côi mẹ đã phải mang chằng chịt những vết roi vô hình.
Mẹ con chết, cha ở vậy nuôi con, người ta khen cha và mừng cho các con. Thì cũng có đúng, nhưng mấy ai tìm hiểu sâu để thấy cho bao nhiêu cái khó khăn. Dẫu không làm ra đồng tiền đi nữa, không đẹp như á hậu, không giỏi như bà Curie, dẫu ốm đau không giúp ích được gì cho chồng cho con, nhưng sự có mặt của mẹ tựa viên đường làm cho chén nước mắm thêm ngon, như ngọn gió làm cho căn phòng thêm mát. Những đêm mưa sụt sùi, những đêm gió ào ào, mưa từng trận vã rào rào trên lá cây ngoài hiên, tiếng gió rít qua khe cửa, ba đứa con chắc thèm mong có được mẹ ngồi giữa, ba đứa bu quanh, hơi ấm từ mẹ tỏa ra, bàn tay mẹ vuốt ve, tiếng nói mẹ êm nhẹ... Tất cả những cảnh đó, mỗi đứa con có thể đang nằm trong chăn mà tưởng tượng, hai đứa lớn dễ tưởng tượng hơn vì có thời gian sống cạnh mẹ, tội cho con út, chỉ biết mặt mẹ qua tấm hình. Thiếu thốn nhiều lắm. Mùa hè ngọt ngào với đủ thứ trái cây chín bày đầy chợ: xoài, thơm, cam, mít, vú sữa... nhưng ai nhớ cho, ai lưu ý mua giùm cho các con ăn? Cha thì chỉ lo được cái bao quát, làm được cái đại khái. Ðặt vào thực tế, nhiều khi thiệt thà lúng túng như con rùa bị lật ngửa. Ai lại đi tin lời bà bán hàng, mua pyjama con trai đem về cho con gái bận. Hoặc vô tâm tới mức đi chợ Tết, cứ tuột quần thằng con lên bảy, mặc thử cái quần mới để trả mua. Nhưng rồi năm tháng lặng lẽ trôi, các con lớn lên và cha già đi. Kỷ niệm gần nhất là kỳ cha bị bệnh, con chạy lo hết mọi mặt để đưa cha vào bệnh viện. Cha được thong thả không ngờ, chỉ cần làm theo lời con, đưa tay lên, hả miệng ra, co chân lại, đứng thẳng dậy, bước chầm chậm. Khỏi lo khỏi nghĩ, khỏi cân nhắc tính toán, khỏi trù liệu trước sau. Trời ơi sao mà dễ chịu vậy! Khỏi phải tìm đến Niết Bàn, Thiên Ðường, cứ được thế này đã là hạnh phúc quá rồi. Con đang đóng vai người Mẹ và cha trở thành đứa nhỏ lên bốn lên năm.
Sau một tháng lành bệnh trở về, cha nhìn những đứa nhỏ gặp trên
đường với con mắt khác. Dẫu nó ốm o ghẻ lở, mẹ nó vừa ẵm vừa phát vô
đít, dẫu nó đi lững chững cha nó vừa dắt vừa la, dẫu nó nằm ngo ngoe
trong nôi vừa khóc ằng ặc... thì cha cũng cứ tưởng tượng vài chục năm
sau đứa nhỏ đó sẽ lớn sẽ khôn, sẽ dìu trở lại người cha hôm nay, sẽ bế
trở lại người mẹ hôm nay đi bệnh viện, lo lắng bữa cơm, chạy mua hộp
thuốc. Chắc không đứa con nào giận cái phát vào đít, cái trót ngang
lưng.
Gần đây một cô hàng xóm tổ chức mừng sinh nhật, bùi ngùi nhớ lại
mới ngày nào. Cô nói: "Mới ngày nào... hồi em lên 12 tuổi... má em tắm
cho em... Da em không được trắng, "Bả" cứ tưởng còn đất, "Bả" cứ kỳ
hoài..." Mười hai tuổi mà còn được mẹ tắm? Lòng cha xúc động cơ hồ nước
mắt muốn rơi, vì cha nghĩ đến con, đến đứa nhỏ mới lên chín đã phải quằn
vai trách nhiệm, và đã nhận sự bất công tàn bạo của người cha, dẫu chỉ
một lần.
Này con, mỗi cơn mưa, nước cuốn đi chỉ bỏ sót lại một viên sỏi, nhưng sau ba mươi năm đủ thành một đống sỏi lớn rồi.
Hãy thứ lỗi cho người cha cô đơn tự xét thấy mình đầy khuyết điểm.”
Quý vị vừa thưởng thức tác phẩm “Lời sám hối của Cha” của nhà
văn Võ Hồng. Hy vọng rằng ngày Father’s Day năm nay, nhiều người cha sẽ
nghe được tác phẩm này và thêm thương yêu con của mình hơn nữa.http://www.rfa.org/vietnamese/in_
Wednesday, June 13, 2012
HỒI KÝ TÔN NỮ HỶ KHƯƠNG
Hồi Ức Về Cha Tôi: Ưng Bình Thúc Giạ Thị
Tác giả: Tôn Nữ Hỷ Khương. Nhà xuất bản: Nxb Trẻ Hình thức bìa: Bìa mềm Trọng lượng: 402 gram
Giá bìa: 90.000 VNĐ
Thân thế và sự nghiệp Ưng Bình Thúc Giạ Thị
Ưng Bình Thúc Giạ Thị sinh
ngày 9 tháng 3 năm 1877 tại làng Vĩ Dạ (Huế), là cháu nội ngài Tuy Lý
Vương Miên Trinh, một nhà thơ nổi tiếng mà sinh thời vua Tự Đức đã ban
câu:"Thi đáo Tùng Tuy Thất thịnh Đường" lưu danh trong văn học nước nhà.
Ưng Bình là tên, Thúc Giạ Thị là hiệu. Thân sinh nhà thơ
là cụ Hiệp tá Tiểu Thảo Hường Thiết, tác giả cúa Tứ Tự ca (truyện thơ
lịch sử Việt Nam từ thời Hồng Bàng), tập thơ chữ Hán: Liên Nghiệp Hiên
thi tập, đồng thơi là tác giả bức vẽ Đại Nam quốc toàn đồ năm 1890.
Thân mẫu nhà thơ là bà Nguyễn Thị Huệ, thông thạo chữ hán, có nhiều bài
thơ Nôm được truyền tụng như "Nhớ quế", "Thượng cầm hạ thú", "Xuất
gia"...
Ưng Bình đã lớn lên trong chiếc nôi tao nhân, nghệ sĩ. Năm 1904,
nhà thơ tốt nghiệp trường Quốc Học Huế, đỗ đầu kỳ thi ký lục. Năm 1909,
ông đỗ cử nhân hán học, được bổ làm tri huyện, rồi tri phủ, đến năm
1922 làm Bố chánh Hà Tĩnh. Năm 1933 ông về hưu, được thăng hàm Thượng
thưHiệp tá đại học sĩ. Sau khi về hưu, ông là hội trưởng hội Truyền bá
Quốc ngữ Trung kỳ(1939-1940), Viện trưởng viện dân biểu Trung Kỳ
(1940-1945).
Ông trải qua con đường khoa hoạn khá dài nhưng mục đích của đời ông
chính là con đường nghệ thuật. Điều này để lại dấu ấn sâu đậm trong toàn
bộ sự nghiệp thơ ca phong phú của ông.
Ông sở trường về nhiều thể loại: thơ chữ hán và quốc ngữ, tuồng và hò
Huế, thể loại nào cũng nhuân nhị yếu tố nghệ thuật bác học với dân gian.
Nhiều câu hò của ông đã thấm sâu vào lòng người một cách tự nhiên và
trở thành câu hò dân gian phổ biến cả trong lẫn ngoài nước.Thơ chữ Việt
của có trên ngàn bài thơ, thơ chữ hán có Lộc minh thi tập gồm 227 bài,
hát bội có tuồng Lộ Địch. Một số tác phẩm của ông đã được xuất bản gồm:
Bán Buồn Mua Vui (1954), Tiếng Hát Sông Hương(1972), Thơ ca Tuyển(1992).
Trong số các tác phẩm đã được xuất bản của ông, đáng chú ý có tuồng Lộ Địch xuất bản lần đầu năm 1936, tái bản năm 1959. Cốt truyện dựa theo tác phẩm Le Cid của nhà văn Pháp Pierre Corneille. Tuồng Lộ Địch được công diễn từ những năm 1928, đã gây tiếng vang trên sân khấu miền Trung và miền Nam một thời. Điểm đặc sắc ở tuồng Lộ Địch
là khác với nguyên tác Le Cid kết cuộc, tác giả đã để nhân vật chính
Chi Manh (Chimène) đi tu để giữ được trọn vẹn phẩm giá người Phụ Nữ theo
tinh thần Á Đông.
KÝ NGUYỄN KHẮP NƠI
VIỆT NAM CỘNG HÒA
________________________________________________________________________________________________
NGUYỄN KHẮP NƠINhân “Ngày Của Cha”, viết theo lời kể của một người con còn đang ở Việt Nam, hãnh diện về cha của mình, một người LÍNH CỘNG HÒA.Kính tặng các bác, các chú Lính Cộng Hòa còn ở lại Việt Nam và đang ở những xứ sở Tự Do trên Thế Giới.Ba tôi, người Lính Việt Nam Cộng Hòa (Hình của http://tpb-vnch.com/)Tôi không nhớ gì nhiều về tuổi thơ của tôi.Khi tôi bắt đầu biết nhận xét, tôi chỉ biết là gia đình tôi đang ở một vùng quê rất ít người.Sáng sớm là tôi đã phải theo ba mẹ ra ruộng, ba tôi chống nạng dùng cuốc chim đầu nhọn xẻ đất ra từng miếng, mẹ tôi dùng cái cuốc để đánh đất ra cho nhuyễn. Khi đất nhuyễn hết ra rồi, mẹ dắt tôi đi xách nước về tưới đất. Mương nước ở xa lắm, đi bộ thật lâu mới tới nơi. Mẹ gánh nước, còn tôi xách cái thùng nhỏ đựng chút xíu nước lúp xúp chạy theo sau, vì nếu nhiều nước quá, tôi xách không nổi.Ngày nào cũng cuốc đất, gánh nước. tới khi cả khu đất đã ướt hết rồi, ba mới cắm đọt trồng khoai mì, khoai lang, rau muống, cải rổ. . .Lâu lắm mới thấy có người đến thăm ba.Những người này đội nón cối, sách súng, giọng nói lúc nào cũng đầy đe dọa, giận giữ. Khi nghe ba tôi than phiền là đất quá cứng, lại không có nước, nên trồng sắn cũng khó, trồng rau càng khó hơn, những người đội nón cối đã hét vào mặt ba:“Đất mầu mỡ như thế này, chỉ có khu “Kinh Tế Mới Đồng Nai” mới có được, nhân dân phải khắc phục trồng thêm nhiều hoa mầu cho thành phố. Anh phải khắc phục, tranh thủ để đạt chỉ tiêu nhà nước đã đề ra. Nghe chửa?”Lúc đó, tôi mới biết khu mà gia đình tôi đang ở là khu “Kinh tế Mới”.
Ở khu kinh tế mới này, không có trường học, nên tôi chẳng được đến trường bao giờ cả. Giấy tờ không có, sách vở cũng khộng, nói chi tới trường học.Bữa sau, ba tôi được phép đi tới “Ủy Ban Nhân Dân Quận” để nhận thêm hạt giống trồng lúa. Ba đi từ sáng đến tối mới về nhà.Một buổi chiều, ba mẹ tôi hối đi về sớm, mẹ thổi lửa nấu bo bo, ba lúi húi cột cái túi gì bự lắm, đeo thử lên vai nhiều lần. Trong túi đựng những gì tôi không biết, nhưng chắc là nặng lắm.
Ăn cơm xong, ba hối cả nhà đi ngủ để sáng mai đi ra ruộng sớm.Đêm thật khuya, tôi đang say ngủ thì có cảm tường như đang trôi đi đâu đó. Tôi mở mắt nhìn, thấy chung quanh tối om tối thít, tôi nghĩ mình đang mơ ngủ nên lại nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng tôi ngủ không được, vì có tiếng gió thổi qua tai, và rõ ràng có hai bàn tay đang ôm lấy tôi, cõng tôi mà chạy, hai bàn tay thật cứng cát, tôi biết ngay là bàn tay của ba. Tôi hồi hộp rướn người lên, ghé vào tai ba hỏi nhỏ:“Ba ơi, mình . . . đi đâu vậy hả ba?”Ba vừa chạy vừa thở, trả lời tôi:“Mình về thành phố, con à! Ở đây sống không nổi. Con cứ ngủ đi, ba sẽ lo cho con.”
Tôi không biết thành phố là cái gì? Ở đâu? Nhưng nghe ba nói sẽ lo cho tôi, nên tôi yên trí, nhắm mắt ngủ tiếp.Tôi thức dậy khi ánh nắng mặt trời chiếu vào mắt tôi. Tôi theo thói quen ngồi dậy dụi mắt nhìn chung quanh. Tôi ngạc nhiên hết sức khi thấy chung quanh tôi đầy những người, xe đạp, xe gắn máy chạy đầy hết, vang lên những tiếng động thật là ồn ào. Tôi thích thú đứng lên ngây người nhìn giòng xe chạy, nhìn người ta qua lại. Mẹ đưa cho tôi một nắm xôi, nói ăn đi. Tôi không ăn, không cử động gì cả, cứ đứng nhìn ra trước mặt. Nếu đây là một giấc mơ, tôi muốn ở trong giấc mơ này lâu một chút nữa.
Mẹ tôi phá vỡ giấc mơ của tôi bằng một cái đập vào vai đau điếng:“Mình trở về Sàigòn rồi đó con.Ba . . . đi làm với Bác Hai Cọp rồi, con ăn xôi đi rồi phụ mẹ làm việc.”Thì ra tôi đang ở Saìgòn!Mẹ nói: “Trở về Sàigòn” như vậy có nghĩa là gia đình tôi đã tửng ở Sàigòn, rồi đi “Kinh Tế Mới” bây giờ mới lại trở về lại Sàigòn?Tôi chẳng biết gì cả . . .Gia đình tôi ở ngay trên vỉa hè của đưởng phố Sàigòn, tôi lớn lên ở đó.Ba tôi làm nghề vá bánh xe đạp, xe gắn máy.Mẹ tôi bán bún chả giò ở đầu hẻm kế bên.Sáng sáng, tôi phụ ba đem đồ nghề bầy trên lề đường, đồ nghề của ba gồm có một cái lò đốt, cái bơm xe, vài cây sắt cậy niềng xe, kìm búa lặt vặt.
Khách hàng của ba là những người đi xe đạp, xe gắn máy, chẳng may bị xì bánh xe, nổ bánh xe.Ngày đầu tiên, tôi đâu có biết làm gì, ba nói làm cái gì thì tôi làm cái nấy, rồi đứng đó mà nhìn ba làm việc.Một bữa, ba đang vá bánh xe cho một người khách thì một đám người đội nón cối đi tới, họ chĩa súng vào ba, la lên:“Nhân danh cách mệng, để bảo vệ và làm sạch thành phố, không ai được tụ tập làm ăn buốn bán trên lề đường. Anh này, theo chúng tôi về trụ sở Công an Phường để làm việc. “
Ba xin được vá xong bánh xe cho người khách lỡ đường, nhưng người Công an không cho, nói ba đang vi phạm luật lệ nhà nước, phải chấm dứt ngay. Ba không biết làm sao, phải gỡ cái bánh xe ra đưa trả lại người khách.
Người khách hàng cự nự:“Bánh xe của tôi đang vá, phải cho người thợ vá cho xong rồi muốn bắt thì bắt, chớ để như vầy làm sao tôi có xe mà đi?”Mặc cho nguời khách phản đối, đám công an cứ thế hốt mớ đồ nghề của ba mang về phường. Ba chống nạng dắt tôi đi theo sau.Cha con tôi chờ từ sáng tới trưa mới được gọi vào phòng gì đó gọi là “Chấp Pháp”. Người Công an nạt nộ ba tôi:
“Anh ở đâu mà về cư ngụ bất hợp pháp ở trên lề đường? Nghề sửa xe không phải là “Sản xuất”, anh phải đi về vùng “Kinh tế mới” mà sống.”Ba tôi tử tốn trả lời người Công an:“Tôi ở Sàigòn từ hồi đó tới giờ, phường đã lấy nhà của tôi, bắt tôi đi “Khu Kinh tế mới Đông Nai”. Tôi ở sống ở đó mấy năm trởi, không ai giúp đỡ, không có hạt giống, không có phân bón, hổng có trồng cấy gì được hết. Sống không nổi, đói quá rồi, tôi phải về thành phố sống cho qua ngày.”
Công an phường tịch thu đồ nghề của ba, bắt ba đi trở về vùng kinh tế mới.Ba tôi chắng đi đâu hết, cả đám không nhà không cửa cứ chùm nhụm với nhau ở lề đường. Vài ngày sau, ba và những người bạn lại sắm đồ nghề mới, lại bầy ra ngoài đưòng tiếp tục vá xe. Công an phường có đi ngang, nhưng họ chưa đi tới nơi là ba tôi và những người bạn đã nhanh chóng thu dọn đồ nghề chạy đi chỗ khác, chờ khi bọn họ đi qua rồi, lại trở lại bầy đồ nghề ra làm ăn tiếp.
Một bữa, tên Công an phường chạy xe đạp đi tới đuổi ba tôi không cho làm, cắc cớ làm sao, bánh xe của hắn bị thủng, không chạy được nữa. Người này để xe nằm xuống lề đường, lấy bơm xe mang theo ra bơm thật lâu vào bánh xe, nhưng chắc là bánh xe đã bị thủng lỗ rồi, làm sao mà bơm lên được, anh ta buồn bã dắt xe đi về phường. Ba tôi chống nạng đi theo, nói với người Công an:“Bánh xe của cán bộ bị xì rồi, tôi có thể vá lại được cho cán bộ, không lấy tiền.”
Người Công an nhìn ba tôi, gay gắt:“Luật lệ nhà nước không cho các anh tụ tập làm việc trên lề đường, cấm đấy!”Ba tôi trả lời tỉnh bơ:“Tôi vá xe cho Công an là giúp đỡ thực thi chính sách của nhà nước mà!”
(Hình từ http://tpb-vnch.com/)Tên Công an ngẫm nghĩ một lúc, chưa biết trả lời sao thì ba tôi đã nắm lấy chiếc xe của hắn, để nằm ngay xuống lề đường. Tôi nhanh chóng lấy đồ nghề chạy ra đưa cho ba. Chỉ một lúc sau là xong, ba dựng xe lên đưa lại cho hắn:“Đó, xong rồi đó, anh cán bộ cứ tiếp tục đi thực thi chính sách nhà nước đi.”
Tên Công an nhận lại chiếc xe, nhìn ba tôi một hồi rồi bỏ đi.Ba tôi nhìn tên cán bộ, nói với theo:“Tôi ở đây, lúc nào cán bộ bị hư xe, cứ việc đem tới đây, tôi sửa cho, không lấy tiền công đâu.”Thế là ba tôi lại thản nhiên bầy đồ nghề ra lề đường, làm việc tiếp. Bác Hai Cọp vừa bầy đồ nghề sửa xe gắn máy của mình ra, vừa vỗ vai ba tôi một cái làm cho ba tôi chúi nhũi về đằng trước:“ĐM, thằng này . . . ngon thiệt! Dám thẩy đinh ra đường cho xe cán bộ cán đinh xì choi vậy đó!”Thế là từ đó, ba tôi có chỗ sửa xe, làm việc nuôi sống gia đình.
Sáng sáng, cha con tôi chở đồ ra chợ cho mẹ dọn hàng, mỗi người ăn một tô bún chả giò no nê rồi mới trở về dọn đồ nghề cho ba tôi.Nói là phụ ba, chứ tôi còn nhỏ quá, đâu có làm gì được. Lâu lâu có ai nhờ bơm bánh xe đạp, tôi mới được lắp vòi bơm vào rồi ra sức nhấn cái cần bơm xe xuống mà bơm lè lưỡi ra. Tôi gắn đầu van không chặt, nên bơm bao nhiêu hơi xì ra hết bấy nhiêu. Cứ thế, cả tuần lễ sau tôi mới học bơm được cái bánh xe đạp cho nên thân.
Một buổi tối, ba tôi và bác Hai Cọp rủ một đám bạn bè về ăn uống buổi tối.Một chiếc chiếu được trải ra, đồ ăn và bia được bầy lên, nguyên đám bạn bè tới nơi, khoảng mười người gì đó, mẹ tôi và các bác gái lo nấu đồ ăn, tôi chạy vòng vòng nhìn mấy người khách lạ.Hình từ http://tpb-vnch.com/Tôi thấy mọi người tụ họp đã đông, nhưng hình như họ vẫn còn chờ một ai đó, mà họ gọi là “Anh Hai”.Một lúc sau, tôi thấy có một người đạp xe ba bánh chở đồ chạy rút lại. Tới nơi, nguời này nhìn mọi người, la lên:“Chở món đồ cuối cùng nặng quá, tưởng là phải bỏ cuộc rồi đó chớ.”Tất cả vui mừng ra mặt, cùng nhau cất tiếng chào người mới tới:“Chào Anh Hai mới tới.”
Anh Hai tụ tập mọi người lại chung quanh cái chiếu, ông rút trong túi ra một cái nón mầu Đỏ đội lên đầu. Mọi người làm theo, có người đội nón mầu Xanh, Đỏ, Nâu, Đen thật là ngộ. Bác “Anh Hai” nhìn tất cả, hô lên một tiếng thật nhỏ nhưng thật là oai nghiêm:
“Nghiêm!Chào!”Tất cả đứng thẳng lên, đưa tay lên trán chào. Bác “Anh Hai hô tiếp:“Kỷ niệm ngày Quân Lực 19 tháng Sáu,Tưởng niệm đồng đội đã hy sinh.”Tất cả đưa tay xuống, đứng im một lúc.Một lúc sau, bác “Anh Hai lại hô lên:“Kết thúc. Tan hàng!”Tất cả mọi nguời hô theo:“Cố Gắng”Rồi cùng ngồi xuống, cất mũ vào trong túi, mở bia ra cùng nhau uống, gọi tên nhau, cười nói thật là vui vẻ.Lúc này tôi mới được biết, ba tôi có tên là “Đức Nhẩy Dù”, bác Hai Cọp thực sự tên là “Hai Cọp Biển”, còn bác Hai đội nón mầu Đỏ tên là Hùng. Bác Hùng được mọi người kêu là “Thiếu Tá”.Bác Hùng đưa ly bia ra cụng với tất cả, rồi lên tiếng:“Anh em vẫn còn gắn bó thương yêu nhau, bảo vệ lẫn nhau như thế này thật là đẹp.”
Tất cả cùng đưa ly bia lên, cùng nói:“Huynh Đệ Chi Binh”Rồi uống với nhau thật là vui vẻ.Bác Hùng đột nhiên hỏi ba tôi:“Em chỉ là lính thôi, làm sao mà tụi nó lại bắt em đi học tập cả tháng trời, rồi lại thù em tới nỗi đuổi em đi kinh tế mới lận?”
Tôi nghe ba tôi trả lời:“Anh Hai, mấy thằng nằm vùng nó biết em mang máy cho Tiểu đoàn, nó biết anh không có trình diện học tập, nhưng nó kiếm không ra. Nó dụ em chỉ điểm anh, nhưng em nói không biết gì hết. Tụi nó tức tối, bắt em đi học tập đã đời, rồi nguyên đám bộ đội đưa em về, đưa cả vợ chộng em tới chiếc tầu vượt biên bán chính thức, tụi nó dụ em nữa:“Chỉ cho chúng tôi ông Thiếu Tả Tiểu Đoàn Trưởng trốn ở đâu? Bắt được ổng rồi cách mạng sẽ khoan hồng cho anh, cho anh vàng và cho đi vượt biên bán chính thức trên chiếc tầu này.”Em cũng ham tiền ham bạc, ham vượt biên lắm chứ! Nhưng em là một người Lính Việt Nam Cộng Hòa mà! Em đâu có thể chỉ vì vài cái lợi danh mà bán đứng cấp chỉ huy của mình được.
Tụi nó dụ em không xong, mới tống vợ chồng em đi kinh tế mới. Em ớ hết mấy năm đủ rồi, hơn nữa, nghe tin anh đã . . . vào Khu rồi, nên mò về thành phố sống trở lại, em đâu có ngán tụi nó đâu. Mà sao anh đã ra khu rồi mà lại trở về vậy?”Mọi người nhìn Bác Hùng chờ câu trả lời. Bác Hùng buồn rầu ngồi im một lúc rồi mới nói:-“Anh qua tới Căm Bốt, gặp thật nhiều anh em đồng ngũ ở Kompong Som và Kompot. Lính mình đánh bọn Việt Cộng để lấy lại vũ khí và thế lực, bọn nó đã đem thật nhiều xe tăng và đại bác tới tấn công tụi anh, anh em lớp chết lớp bị thương, phải tan hàng hẹp gặp lại. Anh trốn từ Kompongsom về đây, tìm lại được anh em mình là mừng lắm rồi. Anh tìm ít tiền và anh em còn lại ở đây, đi về mật khu nữa, đánh tới chừng nào thành công thì thôi. Việt Nam Cộng Hòa còn, thì anh em mình còn. Việt Nam Cộng Hòa mất, anh sẽ tự xử.Anh em còn lại phải cẩn thận, coi chừng tụi nó gài bẫy.”
Bác “Hai Cọp Biển” uống hết ly bia, đặt xuống, khà một tiếng, lấy tay quẹt bọt bia dính trên miệng, hỏi “Anh Hai”:-“Chừng nào anh Hai đi nữa? Anh Hai tuyển được bao nhiêu tay súng nữa rồi? Em chỉ bị cụt cánh tay trái thôi, còn . . . làm ăn được lắm. Ông thầy cho em đi theo được không? Em có cánh tay giả, ráp vô cũng đỡ khổ lắm!”“Anh Hai” nhìn cánh tay đã cụt gần tới khỏi cùi chỏ của bác Hai Cọp Biển, lắc đầu nói:-“Em còn ngon cơm lắm. Bên đó còn nguyên cả một Tiểu đoàn Thủy Quân Lục Chiến lận, gặp lại bạn bè, chắc em sẽ mừng lắm. Nhưng đi là không có ngày về đâu đó, suy nghĩ kỹ đi.”
-“Em còn hận tụi nó lắm, anh Hai! Em liều sống chết với tụi nó mà! Ở đây bị tụi nó đì quá đi, chịu không thấu. Đời trai mà anh, thà đánh một trận chót, bắn cho đã tay, có chết cũng cam lòng. Anh Hai, cho em đi theo với. Em tình nguyện phục vụ Tổ Quốc mà”-“Vậy thì đi theo anh, sáng mốt anh sẽ cho người tới đây đón em.”. . . .
Gia đình tôi sống trên hè phố, nên đâu có hộ khẩu gì, tôi chẳng bao giờ được đi học cả. Gần nơi cha con tôi làm việc, có một trường tiểu học, hàng ngày, tôi đứng nhìn đám học trò bằng trang lứa cắp sách vở đến trường, tôi thèm lắm, nhưng biết mình không thể có ngày đó, nên tôi chỉ nhìn bọn họ rồi bỏ qua.
Ba tôi ham đọc sách lắm, có bữa, ba nghỉ làm, dắt tôi lên Chợ Sách Sàigòn mua sách về coi. Lần đầu tiên được thấy những cuốn sách in thật đẹp, tôi mê quá, cứ cầm sách lật qua lật lại. Tôi đâu có biết đọc gì đâu, chỉ nhìn hình mà thôi. Ba tôi mua một đống sách, cuốn nào cuốn nấy thật là dầy, toàn là chữ ở trỏng, ba nói đó là . . . “Truyện Chưởng”.Những lúc rảnh rang, ba tôi lật truyện chưởng ra đọc, tôi chạy tới coi ké, đòi ba đọc cho tôi nghe. Tôi nghe hay quá, đòi ba chỉ cho tôi đọc, tôi đâu có biết chữ nào vào với chữ nào đâu? Cứ nghe ba đọc là tôi học thuộc lòng, rồi cứ thế mà đọc lại không sót một chữ.
Một bữa, ba tôi đang lo vá xe cho khách, chưa tới phiên tôi bơm xe, nên tôi lấy cuốn truyện chưởng ra đọc. Tôi lật ra trang sách đã được ba đánh dấu, ngồi đọc lia chia cái miệng:“Dường như vừa rồi, tôn huynh tự giới thiệu là họ KIỀU, tên PHONG, phải không?Đại hán chưa hết kinh ngạc đã nghe chàng hỏi, vội đáp:“Vâng, tại hạ tên là Kiều Phong”Đoàn Dự ngồi xuống phiến đá nói:“Tiểu đệ vừa đến Giang Nam đã được kết giao với Kiều huynh là một vị đại anh hùng, thực là may mắn vô cùng cho tiểu đệ”Kiều Phong trầm ngâm trong giây lát rồi nói:“Tôn huynh là tử đệ hộ Đoàn nước Đại Lý, thảo nào tư cách đứng đắn lắm!Đoàn huynh xuống Giang Nam có việc gì?”(Lục Mạch Thần Kiếm, Hồi 1, Chương hai, Cuốn số 1, Nguyên Tác của Kim Dung, Hàn Giang Nhạn dịch thuật)
Tôi đọc lung tung beng lên, tới nỗi ba kêu bơm bánh xe mà tôi cũng không hay, cứ thế ôm sách đọc. Bất chợt, tôi nghe được một giọng nói thật là êm tai ngay bên cạnh:
“Em đọc giỏi quá ha! Bây lớn mà đã đọc truyện chưởng rồi.Em có đi học ở đâu hay không vậy? Cô nghe em đọc tên Kiều Phong, nhưng trong trang sách em đang đọc, đâu có chữ nào là Kiều Phong đâu?”Tôi ngước mắt nhìn lên, thấy một cô trẻ tuổi đang đứng trước mặt tươi cười hỏi thăm tôi. Tôi mắc cở bỏ cuốn truyện xuống, lắp bắp nói:-“Em đâu có biết chữ đâu! Em bắt chước ba đọc vậy thôi.”
-“Em thuộc được cả một đoạn văn dài như vậy là thông minh lắm đó! Em có muốn đi học không? Cô làm cô giáo, dạy học ở trường đó đó, cô sẽ chỉ cho em đọc cho đúng.”Tôi nhìn theo ngón tay cô chỉ, thấy ngay cái trường gần bên, cái trường mà tôi hằng thèm muốn bước vào, nhưng không bao giờ dám mơ tới. À thì ra cô là cô giáo, cô vẫn thường hay ghé chỗ vá xe của ba để nhờ bơm xe, vì xe của cô cũ quá rồi, vỏ ruột mòn hết trơn, ưa bị xì bánh xe lắm. Tôi cũng đã bơm xe cho cô vài lần rồi.
Ba tôi đã tới bên tôi từ lúc nào, ba vuốt tóc tôi, mặt buồn buồn, trả lời thế cho tôi:“Cô Giáo à, con tôi nó thèm đi học lắm. Nhưng tôi là Lính Cộng Hòa, bị đuổi đi kinh tế mới, rồi trốn chạy về đây sống ở lề đường cho qua ngày, đâu có nhà cửa, đâu có hộ khẩu đâu mà cho nó được đi học.”Cô giáo nhìn tôi suy nghĩ một hồi lâu, rồi nói:“Để tôi nói với Phó Giám Hiệu coi ra sao.”
Cả tuần lễ sau, khi tôi đang mê mải đọc cuốn truyện chưởng, thì cô giáo Loan lại đến, cô nói với ba tôi là có chỗ cho tôi đi học, không cần phải có hộ khẩu, chỉ cần cha mẹ ký tên đồng ý cho con đi học là được rồi. Cô hẹn ba mẹ tôi sáng ngày mai tới trường gặp cô, cô sẽ lo liệu hết.
Ngày hôm sau tôi hớn hở theo ba mẹ tới trường. Cô giáo Loan đưa tôi lên phòng Giám Hiệu, tôi hồi hộp chờ bên ngoài. Ba tôi nhìn tôi một cách ngại ngùng, muốn nói cái gì đó với tôi, nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, ba ôm tôi nói nhỏ vào tai tôi:
“Ba cố gắng lo cho con học, nhưng vì ba là “Thương binh Ngụy” nên không chắc con được nhận vô học đâu. Nếu cô giáo Loan không xin cho con được học, con cũng đừng buồn nhe con. . . Ba sẽ dạy cho con học.”
Cô giáo Loan đi ra cùng với một ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, mang giầy. Cô Loan nhìn ba mẹ tôi rồi nói với người đàn ông:“Thưa Phó Giám Hiệu, đây là gia đình chị Hai và anh rể của tôi. Anh Chị Hai mới ở quê lên đây sống với chúng tôi, còn tạm trú, chưa có hộ khẩu. Xin Phó Giám Hiệu cứu xét, cho cháu tôi được nhập trường. Lớp tôi có một em mới xin chuyển trường về Quận Bình Thạnh, tôi có thể cho em Tân vào thế chỗ đó.”
Ông Phó Giám Hiệu nhìn tôi, nhìn ba tôi, ông nhìn chăm chú vào cái chân còn lại của ba, rồi ông im lặng không nói gì cả, đưa mắt nhìn qua cửa sổ. Tôi hồi hộp nhìn theo ông, ông có vẻ khó khăn quá, chắc rằng ông sẽ không đồng ý cho tôi học.
Bất chợt, ông Hiệu Phó quay lại nhìn tôi, nhẹ nhàng nói:“Lớp của Cô Loan còn trống chỗ, thầy đồng ý nhận em. Em theo cô vào lớp đi, thầy sẽ chỉ cho ba mẹ làm đơn nhập học cho em”.Tôi mừng quá, rung cả nguời lên, tới nỗi rơi cả cuốn tập đang cầm trong tay. Tôi cúi người cám ơn ông Hiệu Phó, chào ba mẹ rồi theo cô giáo Loan về lớp.
Học suốt một năm trời, tôi đã biết đọc biết viết rành lắm rồi.Một buổi tối, ăn cơm xong, tôi thu dọn đồ nghề của ba, quét dọn vỉa hè sạch sẽ rội mới lấy cái thùng gỗ của tôi ra làm bàn, lấy tập vở ra làm bài. Ba tôi tới ngồi kế bên một lúc, rồi ba rút trong một cái bao ny lông một cái hộp nhỏ, lấy ra một tờ giấy bọc plastic, đưa ra bảo tôi đọc. Cái bao plastic cũ nát, làm cho tôi khó mà đọc được những giòng chữ ở trong.Tôi ráng mở cặp mắt thật lớn ra mà nhìn tấm giấy này. đọc nho nhỏ:
“BỔ TỔNG THAM MƯU QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒASƯ ĐOÀN NHẨY DÙGIẤY CHỨNG NHẬNHạ Sĩ Nguyễn Văn Kiểm.Ban Truyền TinTiểu Đoàn 6 Nhẩy DùTiểu Đoàn 6 Nhẩy Dù Truyền Tin Nhảy DùNgoài cái lá cờ và hình con chim với cái dù, còn có hình của ba tôi ở trong đó nữa. Trong đời tôi, tôi chưa bao giờ thấy tấm giấy nào như vậy cả, nhưng khi nhìn thấy gương mặt ba tôi rạng rỡ hẳn lên khi nghe tôi đọc tấm giấy, tôi cảm thấy tấm giấy này có liên quan gì đó rất lớn đối với ba. Tôi không phải chờ đợi lâu, vì ba tôi đã hãnh diện nói với tôi:-“Đây là tấm Giấy Chứng Nhận ba là Lính Nhẩy Dù của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đó.”-“Lính Nhẩy Dù là cái gì hả ba?”Ba tôi đã ngồi kể cho tôi nghe chuyện lính của ba:“Lính Nhẩy Dù là lính dùng cái dù thật là lớn, từ máy bay nhẩy xuống nơi quân địch đang ở, đế đánh chúng nó. Chỉ có quân đội của Việt Nam Cộng Hòa mới có Lính Nhẩy Dù mà thôi. Ba thích thứ lính này, nên đã tình nguyện đăng lính hồi ba mới có 17 tuổi.
Từ khi ra trường, ba đã tham dự nhiều trận đánh lắm, đánh cái bọn bộ đội mà con thấy hằng ngày đó. Sau ba năm, ba đã được thăng cấp lên Hạ Sĩ và được làm Tiểu Đội Phó. Tới đầu năm 1972, ba bị thương ở tay, nên được đổi về làm trong tiểu đội truyền tin của Tiểu đoàn. Trận đánh oai hùng nhất trong đời đời lính của ba là trận đánh tại Đồi Gió, An Lộc. Chỉ có một tiểu đoàn của ba thôi, mà đã đánh tan tành cả một trung đoàn Việt cộng, làm cho cả Sư Đoàn Dù lên tinh thần hết sức. Vì thế mà linh mình cố gắng đánh và giữ được Thị Xã An Lộc đó. “-“Làm sao mà ba bị thương, phải cưa chân như vậy, hả ba?”
-“Trận chiến cuối cùng, ba đánh ở Phan Rang, bọn Việt cộng đông quá, lính Nhẩy Dù bắn hết đạn rồi mà vẫn không đẩy lui được chúng, phải đánh bằng lựu đạn. Ba và Bác Hùng nhẩy vào một cái hầm thì bị pháo kích, ba bị nát cả chân trái, Bác Hùng cũng bị miểng ghim đầy người.Ba được đưa về Tổng Y Viện Cộng Hòa, bác sĩ không còn cách nào, phải cưa cái chân bên trái của ba đi. Ba chưa kịp bình phục thì Tổng Thống của mình đầu hàng, bọn Việt cộng tràn vào trong nhà thương, đuổi ba ra khỏi giương bệnh. Trải qua nhiều lần cực khổ khác, ba với mẹ ráng sống để nuôi con cho tới nay đó.Ba không biết tới chừng nào mới có một căn nhà để cho con có chỗ nương thân. Nhưng thôi, cả Miền Nam Việt Nam còn bị mất, nói chi tới căn nhà của mình. Ba ráng đợi tới ngày hôm nay, cho con đọc được tấm thẻ này, để cho con biết, con là con của một Người Lính Việt Nam Cộng Hòa mà thôi.Có điều là những người lính như ba đã bị thua trận rồi, bị bọn Việt cộng gọi là “Lính Ngụy”. Nhưng đó là bọn chúng sợ Lính Cộng Hòa mà gọi như vậy thôi, chứ Lính Cộng Hòa là lính bảo vệ người dân, bảo vệ nước Việt Nam Cộng Hòa của mình đó. Ba bị mất một chân ba không tiếc, chỉ tiếc là mất cả một Sư Đoàn Dù, mất cả Bộ Tổng Tham Mưu. Ba nhớ đời lính của ba lắm, ba nhớ bạn bè của ba lắm . . . ”Ba còn cho tôi xem những tấm hình ba mặc quần áo lính thật là oai hùng, những tấm khác ba chụp chung với Bác Hùng và bạn bè. Những tấm hình này đều là đen trắng và cũ lắm rồi, nhưng ba quý lắm, ba gói hai ba lớp plastic để khỏi bị hư.Cuộc sống càng ngày càng trở nên khó khăn, rất ít nguời tới sửa xe, ba mẹ tôi kiếm không đủ tiền mua gạo, phải ăn thêm khoai lang, khoai mì.Một bữa, có một đám đàn bà và những người tàn tật giống như ba tôi, nhưng tất cả đều đội nón cối, nón tai bèo, tụ tập trên con đường lớn, ngay trước chỗ ba tôi làm việc. Họ mang những tấm biểu ngữ, có ghi hàng chữ:“MẸ CHIẾN SĨ’“GIA ĐÌNH CÁCH MẠNG”‘THƯƠNG BINH LIỆT SĨ”
Mặt mũi người nào trông cũng dữ dằn. Họ tụ tập chắc là để làm gì đó mà chỉ một lúc sau, nhưng người Công an đã túa ra bao vây lấy họ.Ba tôi và tất cả những người bạn đều đã tụ tập ở lề đường để xem họ làm gì? Một bác tới gần ba tôi nói nhỏ:
“Đó là đám ngày xưa đã giúp tiền giúp bạc, đã che dấu cho bọn Việt cộng đó. Nay bị chúng bỏ đói, mới ra biểu tình đòi hỏi đó. Cũng vì những đám người như vậy mà mình bị mất nước đó. Phải đánh chết cha tụi nó đi mới được.”Khi bọn người này bắt đầu di chuyển trên đường thì Công an chặn họ lại, không cho đi, bọn người này đầy bọn công an ra mà cứ thê tiến bước. Đám Công an lui về phía sau để cho bọn bộ đội mang súng tiến tới chĩa thẳng vào đám người này, bắt họ ngưng lại.
Tôi nghe ba tôi nói nhỏ với mấy người bạn:“Mình tìm cơ hội, đánh cho cái đám mẹ chiến sĩ, gia đình cách mạng một trận cho bõ tức.”Bác kia nói lại:“Đánh luôn cả bọn Bộ đội, bọn Cộng an cho đã tay. Nhưng mà làm sao để cho tụi nó tưởng là cái đám mẹ chiến sĩ, thương binh liệt sĩ đánh chúng nó mới là đã.”Tôi nghe ba tôi nói nhỏ với mấy người bạn:“Mình tìm cơ hội, đánh cho cái đám mẹ chiến sĩ, gia đình cách mạng một trận cho bõ tức.”
Bác kia nói lại:“Đánh luôn cả bọn Bộ đội, bọn Cộng an cho đã tay. Nhưng mà làm sao để cho tụi nó tưởng là cái đám mẹ chiến sĩ, thương binh liệt sĩ đánh chúng nó mới là đã.”Ba tôi gật đầu, ngoắc bác đó lại gần, hai người nói thì thầm những điều gì đó với nhau, tôi không nghe được gì hét, chỉ nghe ba tôi nói câu cuối cùng:“Chạy lẹ đi, kêu tụi nó thật gấp, nhớ gắn bàn tay sắt vô nhe Hải”Bác Hải gật đầu chạy ào ào về phía chợ.ở ngoài đường, đám mẹ chiến sĩ, bộ đội phục viên và liệt sĩ đã tiếp tục di chuyển, đám bộ đội vẫn chĩa súng vào bọn họ nhưng không bắn, nên đang bị đám đông xô đẩy, phải lùi dần về phía đồn Công an. Đám phục viên càng ngày càng đông hơn và la hét nhiều hơn. Một người đi đầu đã dùng nạng gỗ đẩy cây súng của một bộ đội qua một bên, nói với người này:
“Hòa bình đã mấy năm rồi, sao còn đói khổ hơn xưa nhiều quá. Hồi còn chiến tranh mà tôi còn có cơm ăn, bây giờ đã mất một chân cho đảng rồi, chẳng ma nào thèm nhìn vào cuộc sống của chúng tôi, cả tháng rồi, không có một miếng gạo mà ăn. Đảng và nhà nước đối xử với anh em phục viên như thế này đấy hả?”
Một bác già cả đã vừa khóc mếu vừa nói:“Nhà nước bất công quá! Ngày trước, chúng tôi dấu tiền dấu gạo nuôi chiến sĩ. Bây giờ chiến thắng rồi, nhà nước không nhớ ơn chúng tôi, mà còn tịch thu hết gạo hết muối, lấy gì mà ăn đây?”Tức thì cả đám đông nhao nhao lên:“Trả lại gạo cho chúng tôi.”
“Đảng và nhà nước vô ơn bội nghĩa”“Bằng khen “Gia đình cách mạng, Gia đình Liệt Sĩ” để lảm gì? Đói dã họng ra, bằng khen này có nấu thành cơm hay không? Xé hết cả đi!”Thế là những người này lấy ra những tấm giấy in mầu cờ đỏ ra, xé làm nhiều mảnh vứt xuống đất.
Những người bộ đội không có phản ứng gì hết, nhưng bọn Công an đã tiến lên, hô lớn:“Không được xé bằng khen do nhà nước cấp. Ai có công sẽ được thưởng, ai xé bằng khen sẽ bị xử lý.”Thế là họ xông vào đám đông, dựt những tấm bảng mà một số người còn đang cầm trên tay. Hỗn loạn đã xẩy ra, người cầm bảng cố giữ, đám Công an cố dật lấy, thế là hai bên nhào vào nhau mà dành dựt.Đám bộ đội phục viên liền dùng nạng gỗ, gậy gổ đánh lại đám công an, đám Công an ỷ số đông, vung dùi cui lên đánh lại. Tiếng la tiếng khóc vang lên khắp nơi. Tôi sợ quá, vội vàng cúi xuống lượm đồ nghề bỏ vào thùng, hối ba tôi:
“Chạy lẹ đi ba, người ta đánh lộn rồi đó!”Không nghe tiếng trả lời của ba, tôi vừa luợm đồ, vừa nhìn chung quanh: Ba tôi chạy đâu mất tiêu rồi? tôi luống cuống xách thùng đồ nghề chạy dại vào trong lề đường, chợt thấy một người mặc áo bộ đội đưa cây nạng lên đánh mạnh vào đầu một tên Công An, tên này đổ máu đầu, ngã xuống đường dẫy dụa la hét thật đau đớn.
Đám Công an bị đánh, lui dần về phía trụ sở. Lúc này, đám bộ đội mới bắt đầu phản ứng. Tôi nghe họ hô lớn:“Các Mẹ Chiến Sĩ, các bộ đội phục viên, không được làm phản, không được đánh Công An Nhân Dân”Tức thì đám đông chia làm hai ba phía bao đám bộ đội và Công an vào giữa mà đánh nhau. Tiếng la hét của cả hai phía vang lên, tôi không làm sao mà nghe hết:
“Dám đánh Công An hả? Cho mày chết nè!”“Dám đánh bộ đội hả? Dám làm phản hả? Cho mày chết nè!
“Ối cả làng ơi, Công an đánh chúng tôi này! Đảng ơi, Nhà nước ơi!”Người bị đánh, người bị đạp nằm la liệt dưới đường, Công an cũng có mà bộ đội cũng có, đám phục viên không đủ chân tay bị đánh lỗ đầu chẩy máu nằm la liệt. Đám bộ đội bắt đầu nổ súng. Đã có người trùng đạn ngã xuống.
Tôi vẫn không thấy ba tôi đâu cả, Bác Hải cũng không thấy đâu, những bác quen với ba tôi cũng không thấy một ai cả. Tôi lo cho tính mạng của ba tôi, tôi bỏ thùng đồ nghề chạy đi tìm mẹ, nói cho mẹ biết. Khi nghe tôi nói là không thấy ba đâu cả, tôi chỉ nghe mẹ tôi
“Ờ . . . Ờ . . . Để coi . . .”Chứ không thấy mẹ tôi tỏ vẻ lo lắng sợ hãi gì cả. Tôi nắm tay mẹ quay trở lại chổ đang đánh lộn. Bất chợt, tôi thấy ba tôi đang ở trần, cùng với một người khác đang vừa khiêng một người Công an bị bể đầu về trụ sở, vừa dùng nạng đánh lại đám mẹ chịến sĩ và bộ đội phục viên. Ba tôi la lớn:“Không được đánh Công an. Không được làm phản.”
Ba tôi và một người nào đó mà tôi không nhìn rõ mặt, đã hợp sức đánh những người gia đình liệt sĩ dữ lắm. Nhìn kỹ hơn nữa, tôi đã thấy bác Hải, nhưng bác lại mặc áo bộ đội phục viên, đang dùng bàn tay sắt của bác mà đánh đám bộ đội phun máu đầu tùm lum hết.
Một lúc lâu sau, Công an và bộ đội được tăng cường đến thật nhiều, họ dùng súng bắn vào đám người đang làm loạn. Đám mẹ chiến sĩ, cán bộ phục viên, liệt sĩ . . . bị bắn gục hết, nằm la liệt trên đường, những người lành lặn, một số hùa nhau chạy vào các đường hẻm chung quanh, phần còn lại bị bắt giải lên xe bít bùng chạy đi mất. Đám bị thương nằm rên la thảm thiết, trên đường chỉ còn bộ đội và công an mà thôi, ai cũng lăm lăm cây súng.Mẹ tôi dắt tôi đi đến trụ sở Công an Phường để chờ ba tôi.
Ba tôi trở ra, có Hai Quang là truởng Công an Quận cùng đi theo. Tôi nghe rõ Hai Quang nói với ba:“Cám ơn anh đã che chở cho anh Sáu Tó được bình an”.Ba tôi vừa đi ra vừa trả lời:“Phải bảo vệ Công An Nhân Dân chứ!”Cuộc đời của gia đình tôi cứ thế mà trôi đi, đã gần cả năm trời rồi, gia đình tôi cứ sống một cuộc sống bên lề của xã hội như vậy đó, nhưng ba tôi không hề than vãn, không hề buồn bực. Tôi được đi học với cô giáo Loan, đó là điều hạnh phúc lớn cho tôi. Ba tôi cứ mỗi ngày kiểm soát việc học của tôi. Mỗi lần thấy tôi làm bài được cô giáo khen, ba lại âu yếm xoa đầu tôi mà nói:“Hồi xưa, ba có hoàn cảnh đi học mà lại ham chơi không học. Nay con không có hoàn cảnh học mà lại học giỏi, ba mừng lắm, ba sẽ cố gắng giúp cho con học. Chỉ tiếc rằng, bọn Cộng sản này không phải là của dân mình, nó chỉ muốn dân ngu đi cho chúng nó bóc lột chứ không muốn cho ai có chữ cả!”
Hôm nay là hôm thứ ba rồi, bọn con nít chúng tôi đến lớp học mà không thấy cô giáo Loan đến dạy. mấy hôm trước, Giám hiệu cho chúng tôi đi về, hôm sau tới nữa. Hôm nay cũng vậy, cả đám chúng tôi nhao nhao chạy lên chạy xuống, rồi rủ nhau tới phòng của Ban Giám Hiệu. Tất cả các Giáo viên đã có mặt đầy đủ trong phòng, nhìn ông Giám Hiệu đội nói cối mặt mày quạu đeo, đi tới đi lui trong phòng, làm chúng tôi chùn chân, chỉ đứng sớ rớ chứ không dám vào. Tôi nghe ông Giáo hiệu nói với các thầy cô khác:
“Tôi đã nghi nghờ chúng nó từ lâu, chúng nó là giáo viên Ngụy để lại. Tên Phương là Giám Hiệu cũ, không phải đi lính Ngụy, nên Cách mạng khoan hồng, cho tiếp tục dậy. Tên Loan cũng là Giáo viên của Ngụy, nhưng vì là con gái, nên không ai ngờ gì cả, cũng vẫn cho dậy học tiếp. Mấy hôm nay chúng nó không thấy đi dậy, tôi đã nghi nghờ, đọc lại hồ sơ, mới thấy chúng nó đều thuộc thành phần chống phá cách mạng. Chắc là chúng nó rủ nhau trốn đi ra nước ngoài rồi.
Tôi phải báo cáo với bộ đội biên phòng, với công an ngay mới được.”Vài ngày sau, cô giáo mới đã được đưa về thay thế cô Loan. Cô này người Bắc, vửa mới được đưa vào trong Nam, giọng nói cô the thé, người cô loắt choắt, cặp mắt thật là sắc, đảo qua đảo lại nhìn đám học trò, không đứa nào dám nhìn cô. Ngày đầu tiên, cô giáo Mùi bắt tất cả học sinh phải đứng lên khai rõ cha mẹ ở đâu, trước năm 1975 đã làm gỉ?
Tới phiên tôi, tôi đứng lên nói không suy nghĩ:“Em tên Sáng, ba em tên Nguyễn Văn Kiểm, Hạ Sĩ Truyền Tin của Lính Nhẩy Dù. Ba em đánh trận bị thương, phải cưa chân vào năm 1975”.Mắt cô giáo sáng lên:
“À! Thế ra cha của mày là Lính Ngụy đấy à? Cha của mày đã bị nhân dân trừng trị mất một chân rồi đấy, đáng đời đáng kiếp nhá. Thế mà mày vẫn còn dám huênh hoang khoe thành tích đánh lại quân đội nhân dân của ba mày hả? Mày là con của Ngụy, tại sao lại được vào học ở đây? Ai cho mày học? Tao phải lên trình với Giám Hiệu mới được.“Nói rồi, cô bỏ lớp đi lên phòng Giám hiệu.Tôi đã đoán biết được hoàn cảnh của tôi ròi, nên lẳng lặng ngồi xuống chờ số phận.Một lúc sau, cô Mùi trở lại với ông Giám hiệu. Ông kêu tôi đứng lên, nói với tôi:“Ba của em là lính Ngụy, đã bị nhân dân trừng trị, lại không có hộ khẩu, nên không được học ở đây. Em đi về đi.”
Tôi buồn rầu xách cặp chào Giám hiệu và cô Mùi, đi về.Ba tôi nhìn thấy tôi lủi thủi đi bộ về từ dằng xa. Ba xách nạng gỗ lọc cọc chạy lại hỏi tôi tại sao lại đi về. Tôi bậm gan không khóc, kể lại mọi việc cho ba nghe. Ba tôi thở dài chán ngán:“Đúng là Cộng sản, không lo cho dân mà chỉ lo trả thù. Chúng nó sẽ thù mình ít ra là ba đời đó con ơi. Thôi con đừng buồn, ba sẽ chỉ cho con học.”Buổi tối, tôi kể lại cho mẹ nghe câu chuyện của Thầy Phương và Cô giáo Loan. Mẹ nghe xong nói liền lập tức:“Đúng là họ đi vượt biên rồi. Cầu mong cho họ thoát nạn Cộng Sản.”Kể từ ngày đó, tôi trở thành thợ vá xe chuyên nghiệp.Nhưng trời vẫn còn thương nguời ngay.
Một hôm, tôi và ba tôi đang hì hục vá xe cho khách, thì có mấy người Công an mặc áo vàng tới chỗ làm của ba. Thì ra đó là tên Sáu Tó, Phó Công an Quận, và Hai Quang, Trưởng Công An Quận. Đầu của Tó còn băng bó nhiều lắm, người hắn trông xanh sao, yếu đuối lắm, nhưng hắn vẫn còn sống. Tôi có linh cảm không may khi thấy tên hung thần này xuất hiện. Tôi sửa soạn chạy đi báo cho mẹ ngay nếu ba tôi bị bắt.Ba tôi đứng lên chào Tó, sớ rớ không biết chuyện gì sẽ xầy ra?
Ngoài sự tưởng tượng của ba tôi và tôi, tên Tó đưa tay ra bắt tay ba, vừa mếu máo vừa nói:“Cám ơn anh Kiểm đã cứu sống tôi. Không có anh đánh lại bọn phản cách mạng đó, tôi đã bị chúng nó đánh chết rồi.”Ba tôi chưng hửng đứng nhìn tên Tó, một lúc lâu sau mới đưa tay ra bắt tay Tó.Tên này ôm lấy ba tôi một cách thân mật. Hai Quang mời ba tôi về trụ sở để nhận bằng khen. Tôi mừng rỡ, nói cho ba hay là đi kiếm mẹ, rồi vội vàng vọt chạy liền lập tức.Cả nhà tôi được mời vào ngồi trong phòng của Công an quận. Hai Quang đã mở đầu cám ơn ba tôi, tâng bốc ba tôi đủ mọi thứ, nào là:”Tai mắt của nhân dân, là sức mạnh của nhân dân hợp tác với “Kách Mệng” để diệt trừ những thành phần phản quốc, phá hoại”
“Bảo vệ mạng sống của cán bộ . . . “Cuối cùng, Hai Quang đã nói một câu mà cả ba mẹ tôi đều không bao giờ nghĩ tới:“Đảng và Nhà nước quyết định tuyên dương:Gia đình anh Nguyễn Văn Kiểm có công với Kách Mệnh.Để tưởng thưởng, Công An quận Ba nhất trí cho gia đình của anh Kiểm được nhập hộ khẩu. Có một vài căn hộ của những kẻ phản Kách Mệng bỏ trốn đi nưới ngoài, cho anh Kỉểm được chọn căn hộ nào mình thích.Kể từ đây, anh Kiểm sẽ là tai mắt của Nhà nước, tìm ra những kẻ chống phá Kách Mệnh.”
Ba tôi đứng dậy, nói:“Tôi là thương binh Việt Nam Cộng Hòa, mấy anh kêu tôi là Lính Ngụy, tôi đâu có thể làm tai mắt cho Nhà nước được. Con tôi còn bị đuổi học nè. Tôi cứu ông Sáu Tó là tại vì tình người mà thôi, chứ tôi đâu phải giúp Cách mạng gì đâu.”Sáu Tó thấy ba tôi không bằng lòng, hắn ta vội nói:
“Anh Kiểm à, trên giấy tờ tụi tôi phái nói như vậy, chứ đây chỉ là tấm lòng của tôi cám ơn anh mà thôi. Tôi biết anh là Lính Ngụy, các anh ghét chúng tôi, nhưng anh đã vì tình người mà cứu tôi, thì dù tôi là con thú đi nữa, tôi cũng không thể nào thù ghét anh được. Xin anh nhận dùm tôi. Tôi chưa biết sống hay chết, nhưng nếu tôi phải chết, tôi cũng yên lòng vì đã cám ơn anh.”Thế là gia đình tôi có chỗ ở, và tôi lại được đi học trở lại.
Ngày ăn . . .”Tân Gia”, ba mẹ tôi có mời những người bạn lề đường lại cùng ăn uống. Tôi không biết ba tôi đã kể chuyện gì với mọi người, vì tôi còn phải lo chạy tới chạy lui nhìn căn nhà mà dù trong giấc mơ, tôi cũng chưa bao giờ dám mơ tới. Có gì dâu, đây chính là căn nhà của cô giáo Loan đã đi vượt biên bỏ lại đó mà.
Tôi chỉ loáng thoáng nghe được vài lời mà ba tôi và đám bạn bè hè phố nói chuyễn với nhau:-“Mày có căn nhà này là do lỗi của thằng Ngầu đó. Nó . . . phang thằng Sáu Tó một cái trời giáng, tưởng là đưa thằng đó về chầu trời rồi chớ! Ai dè số nó còn lớn quá, chỉ xí lắc léo chứ không chết. Mấy thằng Việt cộng ngu chết M. Mình đánh nó gần chết mà nó cứ đè mình ra mà cám ơn.“-“Thẳng Kiểm ra tay nghĩa hiệp, vừa bóp mũi thằng Sáu Tó, vửa huơi “Đả Cẩu Bổng” đánh cái đám “Gia đình Cách Mạng” một bữa bể đầu bế óc, đã tay thiệt!”
-“Cũng may tao cởi áo ra kịp lúc thằng Ngầu đánh Sáu Tó bể đầu, chứ không tụi nó nhìn ra tao, chắc tụi nó dợt tao mập mình.”-“Thằng Hải “Bàn Tay Sắt” đánh đám Công an bể đầu hết trơn, mà tụi nó cũng cám ơn thằng Hải quá trời, cũng cho nhả ở đó.”-“Ở đâu mà thằng Nam kiếm ra mấy cái áo bộ đội vậy? Không có mấy thứ đó, dễ gì anh em mình được đánh một trận để đời như bữa đó.”-“Con bồ của tao làm trong “Tổ May Đồ Bộ Đội” đó. Nó thuơng tao hết mức. Tao chạy tới chổ nó làm, đòi mượn mấy cái áo liền tức thì, nó cũng ráng kiếm được cho tao. Tao cám ơn nó, tao . . . hỏi cưới nó. Nó chịu rồi, tháng tới làm đám cưới, tao sẽ mời hết tụi mày tới đó.”
. . . .Hơn hai mươi năm trời trôi qua, gia đình tôi vẫn còn ở trong căn nhà của cô Giáo Loan. Ba mẹ tôi ráng buôn bán tảo tần nuôi tôi ăn học. Tôi cũng ráng vừa đi học vừa phụ ba tôi làm việc. từ khi có nhà ở, ba tôi mua thêm đồ phụ tùng xe đạp để bán, từ từ làm nên đủ sống. Ba mẹ tôi có thêm một đứa nữa, nó là con gái, tên là Vân. Nó cũng phụ mẹ tôi buôn bán.Nay, tôi đã học gần xong đại học rồi, còn ở nhà phụ cha mẹ. Em gái tôi cũng mới bắt đầu vào đại học.
Ba tôi mắt cũng đã kém, nhưng ba rất mê máy điện toán, tối nào ba cũng vào những trang web của các cộng đồng người Việt ở khắp mọi nơi để xem tin tức, nhất là các hình ảnh của những đồng đội trong quân phục Nhẩy Dù. Ba tôi sống với những hình ảnh đó.Tôi còn nhớ, lần đầu tiên khi nhà tôi mua được cái máy điện toán, tôi lần mò gắn iternet rồi học lóm cách sử dụng. Lần đầu tiên vào web, tôi không biết tìm cái gì để đọc, tôi chợt nhớ cái chữ mà ba tôi đã dạy tôi đọc lần đầu tiên, tôi đánh vào trong web:“SƯ ĐOÀN NHẨY DÙ”
Thật là ngạc nhiên, trên màn ảnh hiện ra lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ tung bay, rồi dấu hiệu Nhẩy Dù của ba tôi xuất hiện, và hàng hàng lớp lớp những người lính đi diễn hành thật là oai nghiêm, thật là đẹp, với một bài hát mà tôi chưa bao giờ đuợc nghe:“Này công dân ơi, đứng lên đáp lời sông núi.Đồng lòng cùng đi hy sinh thiết gì thân sống . . . “Tôi quá ngạc nhiên, quá thích thú, kêu ba tôi thật lớn:“Ba ơi, vô đây coi nè!”Ba tôi không biết chuyện gì, vội chạy vào, hỏi tôi:“Gì vậy? Gì vậy?”
Khi nhìn lên màn ảnh của máy, thấy lá Cờ Vàng và những người Lính Nhẩy Dù, ba tôi đứng chết trân, cặp mắt mở ra thật lớn, cái miệng há hốc ra mà nhìn.Sau lúc ngạc nhiên, tôi thấy ba tôi buông cái nạng gỗ, đứng nghiêm đưa tay lên trán chào lá Quốc Kỳ. Ba tôi đứng im lặng, nước mắt chẩy dài trên hai gò má.Tôi không hiểu làm sao mà ba tôi chỉ có một chân mà lại đứng vững như là có hai chân vậy?Chắc là có một động lực nào ghê gớm lắm mới làm cho ba có đủ sức mạnh mà đứng như vậy.Nhưng tôi biết ba không thể đứng lâu như vậy được, nên đã từ từ đứng lên bên cạnh ba, để khi ba ngã, sẽ đưa tay ra đỡ. Vừa lúc ba chao đảo thân mình, tôi vội đưa tay ra đỡ ba ngồi xống ghế.Ba tôi nói với tôi, giọng đầy xúc động:
Tôi phải nói cho ba nghe là mình không được mở lớn, vì sẽ bị bọn công an nghe được, sẽ phiền phức đó. Tôi kêu con Vân lên, giải thich cho nó nghe, nó vội vàng kêu mẹ tôi vào. Mẹ tôi cũng đứng chết trân khi nhìn thấy lá cờ. Mẹ tôi cũng rơi nước mắt mà nói trong nghẹn ngào:“LÁ CỜ . . . LÁ CỜ VÀNG BA SỌC ĐỎ . . . LÁ CỜ VIỆT NAM CỘNG HÒA . . . CON ƠI, LÁ CỜ CỦA MÌNH ĐÓ!CON CÓ BIẾT BẢN NHẠC ĐÓ KHÔNG? QUỐC CA VIỆT NAM CỘNG HÒA ĐÓ CON ƠI!LÍNH . . . LÍNH NHẪY DÙ CỦA BA ĐÓ . . . “Ba tôi nhìn lên màn ảnh không chớp mắt, ba nói:“Mở lón lên con, lớn nữa lên nghe mới đã. Gần ba muơi năm rồi, ba mới lại được nhìn thấy lá cờ của mình, lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ. Những người lính của mình nữa, bạn của ba đó con, họ còn khỏe mạnh quá ha! Đi kiếm mấy bác bạn của ba liền đi con, kêu họ tới đây gấp mà xem cờ của mình đi con!”
“Lá Cờ Việt Nam Cộng Hòa!”Tôi bấm máy đứng yên, để yên mọi người ngồi đó, chạy đi kêu các bạn của ba tới.Khi tôi nói, ba muốn gặp các bác có chuyện gấp, tất cả mọi người bỏ cả công việc mà chạy theo tôi.Tới nơi, tôi bấm máy lại cho mọi người cùng xem, cùng nghe.Cũng như ba tôi, tất cả các bác đều ngạc nhiên tới độ không thể tưởng tượng được, rồi không ai bảo ai, tất cả cùng đứng nghiêm, người này dựa vào người kia mà đứng và cùng đưa tay lên trán chào lá Quốc Kỳ.Ba tôi cất tiếng hát theo, mọi người cùng hát theo, thật nhỏ, nhưng thật oai hùng:“Vì tương lai quốc dân, cùng xông pha khói tên,Làm sao cho núi sông từ nay thêm vững bền . . .Hát xong, tôi nghe ba tôi và các bác cùng hô lên khẩu hiệu:Nhẩy Dù . . . Cố Gắng!”“Thủy Quân Lục Chiến . . . Sát Cộng”“Biệt Động Quân . . . Sát . . .”BA TÔI, NGƯỜI LÍNH VIỆT NAM CỘNG HÒA.NGUYỄN KHẮP NƠINgày Của Cha 2010.HAPPY FATHER’ DAYNGUYỄN KHẮP NƠI
HỒI KÝ BILL CLINTON
CHA TÔI
Hồi ký của Bill Clinton:
Ảnh chụp cha mẹ Bill Clinton | Bill Clinton thuở bé |
Trong kỳ này, Tuổi Trẻ trích giới thiệu phần tâm sự của Bill Clinton về người cha chưa từng gặp của ông.
Người cha trong tâm tưởng
Cuốn Đời tôi của cựu tổng thống Mỹ Bill Clinton đang là
một hiện tượng xuất bản gây xôn xao dư luận Mỹ và nhiều nước. Sách dày
957 trang, bán với giá 35 USD, gồm cả thảy 52 chương, trong đó Bill
Clinton tường thuật lại những hoạt động và cảm nghĩ của ông trong nhiều
giai đoạn khác nhau của cuộc đời hoạt động và cuộc đời riêng tư. Theo
các nhà phân tích, cuốn sách không cung cấp nhiều chi tiết mới mẻ, song
thể hiện tốt những tâm sự và suy nghĩ của người từng là lãnh đạo một
quốc gia hùng mạnh nhất thế giới. Độc giả đặc biệt quan tâm những diễn
biến tâm lý của Bill Clinton trong thời kỳ khủng hoảng của ông, liên
quan đến vụ xìcăngđan Monica Lewinsky. Ngoài phần liên quan đến Monica
(đã đăng trong số báo ngày 24-6) và cha của Bill Clinton (số báo hôm
nay),
Tuổi Trẻ xin trích giới thiệu từ cuốn Đời tôi một số giai đoạn chính yếu trong cuộc đời của Bill Clinton, theo dự kiến sẽ gồm các phần liên quan đến bà Hillary Clinton, Bill Clinton trong lịch sử cận đại, Bill Clinton và VN, cuộc gặp giữa Bill Clinton và Tổng thống Bush, và ngày cuối cùng của Bill Clinton ở Nhà Trắng. |
Theo lời các cô, cha tôi luôn cố chăm sóc họ, và khi
lớn lên ông đẹp trai, chăm chỉ, là một người thích bông đùa. Ông gặp mẹ
tôi tại Bệnh viện Tri-State ở Shreveport, Louisiana năm 1943 khi bà đang
học làm y tá. Sau này,
khi lớn lên, nhiều lần tôi đòi mẹ kể chuyện gặp
gỡ, hẹn hò và hôn nhân của họ. Cha tôi tới thăm ai đó dường như đang nằm
cấp cứu tại chiếc giường mà mẹ tôi phục vụ, và hai người đã nói chuyện,
tán tỉnh nhau khi người phụ nữ kia được điều trị. Trên đường rời bệnh
viện, ông chạm vào ngón tay mà bà đang đeo chiếc nhẫn của bạn trai bà
tặng, và hỏi bà đã kết hôn chưa. Bà lúng búng nói “chưa” - bà vẫn còn
độc thân. Ngày hôm sau, ông gửi tặng hoa cho người phụ nữ kia và làm
rung động trái tim của mẹ tôi. Rồi cha hẹn gặp mẹ, giải thích ông luôn
tặng hoa khi chấm dứt mối quan hệ.
Hai tháng sau, họ cưới nhau và ông phải nhập ngũ. Ông
phục vụ trong một tổ thợ máy trong thời kỳ chiếm đóng Ý, chuyên sửa xe
Jeep và tăng. Sau chiến tranh, ông trở lại Hope tìm mẹ và họ chuyển sang
Chicago, nơi ông nhận lại công việc cũ là bán hàng cho Công ty thiết bị
Manbee. Họ mua một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Forest Park nhưng không thể
chuyển vào ở đó trong vài tháng, và vì mẹ đang có mang tôi nên họ quyết
định trở về Hope cho tới khi có thể chuyển về nhà mới.
Ngày 17-5-1946, sau khi chuyển đồ đạc vào nhà mới, cha
lái xe từ Chicago về Hope để gặp mẹ. Đêm khuya trên đại lộ 60 bên ngoài
Sikeston, Missouri, cha bị lạc tay lái chiếc ôtô của ông, một chiếc
Buick 1942, khi xe bị nổ lốp bánh phải trên con đường ẩm ướt. Ông bị ném
khỏi xe rồi rơi xuống, hay đã trườn tới, một rãnh nước dẫn tới một đầm
hoang. Khi được tìm thấy sau hai giờ, tay của cha còn túm lấy một nhánh
cây phía trên đường nước. Ông đã cố nhưng không thể leo được ra ngoài.
Ông chết đuối, ở tuổi 28, cưới vợ được hai năm tám tháng, nhưng chỉ có
bảy tháng sống cùng với mẹ.
Bản tóm tắt ngắn này là tất cả những gì tôi thật sự
biết về cha mình. Cả cuộc đời tôi khao khát lấp đầy những khoảng trống,
hăm hở bám lấy bất cứ một tấm ảnh, câu chuyện, mẩu báo nào kể cho tôi
biết nhiều hơn về người đàn ông đã cho tôi cuộc sống.
Trải nghiệm
Tập đoàn Borders sở hữu nhiều nhà sách cùng tên cho
biết doanh số bán ra từ quyển sách này đã vượt quá sự mong đợi với
50.000 bản/ngày. Đời tôi của Bill Clinton còn đang đứng đầu bảng đặt mua
sách qua mạng ở Mỹ, Pháp, Anh và Nhật. Đặc biệt bản "sách ghi âm" cũng
bán rất chạy: hơn 35.000 bộ cassette đã được trao tay. Tất cả 975 trang
sách đã được chính cựu tổng thống Clinton ghi âm.
Theo các nhà báo Mỹ, 10 triệu USD thù lao mà NXB Knopf trả cho ông Clinton là một khoản bổ sung không tồi cho phần lương hưu tổng thống 157.000 USD/năm. Cho đến trước khi sách của Clinton phát hành, sách tư liệu bán chạy nhất là Một câu chuyện sống của bà Hillary Clinton (thù lao trả cho bà Hillary là 8 triệu USD).
D.V. (Theo Itar Tass)
|
Năm 1974, tôi đang tranh cử quốc hội. Đó là cuộc tranh
cử đầu tiên của tôi và báo chí đã làm một phóng sự về mẹ tôi. Bà đang ở
một hiệu cà phê mà bà thường lui tới và đang tranh luận với một người
bạn luật sư về một bài báo. Khi đó, một người cũng thường ăn sáng ở đó
mà bà tình cờ quen tiến đến và nói: “Tôi đã ở đó. Tôi là người đầu tiên
có mặt tại xác chiếc ôtô đêm đó”. Ông kể lại cho mẹ tôi những gì đã
thấy, kể cả việc cha vẫn còn đủ nhận thức hoặc bản năng sống để cố bám
víu leo lên khỏi mặt nước trước khi chết. Mẹ tôi cảm ơn ông, bước ra ôtô
của bà rồi khóc, sau đó lau khô nước mắt và đi làm.
Năm 1993, vào Ngày của cha đầu tiên trong nhiệm kỳ tổng
thống của tôi, báo Washington Post đăng một bài điều tra dài về cha
tôi, kéo theo nhiều bài điều tra khác suốt hai tháng sau của Hãng AP và
các tờ báo nhỏ khác. Những bài viết xác nhận những điều mà mẹ và tôi đã
biết nhưng chúng cũng đưa ra nhiều điều tôi không biết, kể cả sự kiện
rằng cha tôi có thể đã ba lần cưới vợ trước khi gặp mẹ, và rõ là ông có
ít nhất hai con.
Một người con khác của cha tôi được nêu tên là Leon
Ritzenthaler, cựu chủ nhân một công ty chăm sóc nhà cửa ở bắc
California. Trong bài báo, anh ấy kể đã viết thư cho tôi trong suốt cuộc
vận động tranh cử năm 1992 nhưng không được hồi âm. Tôi không nhớ có
nghe nói về thư anh ấy không…, có thể các nhân viên của tôi đã giữ nó
lại, hay có thể chúng lạc trong núi thư từ chúng tôi nhận được. Dẫu sao,
khi đọc được về Leon, tôi bắt liên lạc với anh và sau đó gặp anh và vợ,
Judy, vào một trong những chặng dừng ở bắc California. Chúng tôi đã có
một chuyến thăm tuyệt vời và từ đó chúng tôi thư từ cho nhau vào những
ngày lễ. Anh ấy và tôi giống nhau, giấy khai sinh của anh nói cha của
anh là cha tôi. Và tôi ước giá mà tôi biết anh sớm hơn.
Cũng đâu vào khoảng đó, tôi nhận được xác minh về những
tin nói về một phụ nữ, Sharon Pettijohn, sinh ra với cái tên Sharon Lee
Blythe tại Kansas City năm 1941 từ một người đàn bà mà cha đã ly dị. Bà
gửi cho Betsey Wright - cựu chánh văn phòng thống đốc của tôi - giấy
khai sinh của bà, giấy đăng ký kết hôn của cha mẹ bà, một tấm ảnh của
cha, và một lá thư của cha gửi cho mẹ bà hỏi về “đứa con của chúng ta”.
Tôi rất tiếc phải nói rằng vì một lý do nào đó mà tôi đã chẳng bao giờ
gặp bà.
Tin này nổ ra năm 1993 là một cú sốc cho mẹ tôi, người
khi đó đang phải đấu tranh với căn bệnh ung thư, nhưng rồi bà cũng vượt
qua. Bà nói giới trẻ đã làm nhiều chuyện trong thời kỳ đình trệ và chiến
tranh mà người ở thời kỳ khác có thể thất vọng. Dù chuyện gì xảy ra thì
cha vẫn là tình yêu của cuộc đời bà và bà không nghi ngờ gì về tình yêu
của ông. Và dù gì đi nữa thì đó là tất cả những gì bà cần biết khi cuộc
đời bà sắp đi vào đoạn kết. Với tôi, tôi không biết phải làm gì với tất
cả những điều này, nhưng bằng cuộc đời mà tôi trải nghiệm, tôi hầu như
không ngạc nhiên rằng cha tôi phức tạp hơn những bức ảnh lý tưởng mà tôi
từng sống với chúng gần nửa thế kỷ qua.
Tôi luôn vội vã
Gennifer Flowers, người phụ nữ
từng có quan hệ với cựu tổng thống Mỹ Bill Clinton, đe dọa sẽ kiện ông
ra tòa vì đã nói dối về mối quan hệ "ngoài luồng" với cô trong cuốn hồi
ký Đời tôi. Theo Flowers, ông Clinton đã lặp lại những lời nói dối của
ông về mối quan hệ với cô và cô cảm thấy "ghê tởm vì sự bất chấp sự
thật" của ông Clinton. Theo khẳng định của Flowers, cô đã có quan hệ kéo
dài 12 năm với ông. Tuy nhiên, trong Đời tôi, ông Clinton đã bác bỏ mối
quan hệ này và chỉ khẳng định có mối quan hệ không quá thân với Flowers
trong những năm 1970.
N.TRANG (Theo AFP, Cyberpress)
|
Tôi thường đùa với Hillary rằng nếu cha tôi không mất mạng tại xa lộ Missouri đó, tôi đã lớn lên chỉ cách cô ấy có vài dặm và có thể chúng tôi sẽ chẳng bao giờ gặp nhau. Sự kiện cuối cùng của tôi xảy ra tại khách sạn Palmer House, nơi mà tôi có được tấm ảnh duy nhất cha mẹ tôi chụp cùng nhau không lâu trước khi mẹ trở lại Hope năm 1946.
Sau bài diễn văn và lời chia tay, tôi vào một căn phòng
nhỏ gặp một phụ nữ, bà Mary Etta Rees, cùng hai con gái. Bà kể đã lớn
lên và học cùng trường với mẹ tôi, sau đó bà dọn đi Bắc Indiana làm việc
trong một ngành kỹ nghệ chiến tranh, lấy chồng, sinh con. Rồi bà trao
cho tôi một món quà quí báu: bức thư của người mẹ 23 tuổi của tôi viết
vào ngày sinh nhật bà cho bạn, ba tuần sau khi cha tôi chết, tức hơn 45
năm về trước... Bằng bàn tay xinh đẹp, bà viết về nỗi đau xé lòng và về
quyết định tiếp tục (cuộc sống): “Dường như không thể tin được vào lúc
ấy nhưng rồi bạn biết đó, mình đang mang thai sáu tháng và ý nghĩ về đứa
bé đã khiến mình đứng vững và thật sự mở ra cả một thế giới trước mắt
mình”.
Mẹ tôi để lại cho tôi chiếc nhẫn cưới mà bà đã trao cho
cha tôi, một vài câu chuyện cảm động, và một điều chắc chắn rằng bà yêu
tôi cũng còn vì ông nữa.
Cha đã để lại cho tôi cảm xúc rằng tôi phải sống vì hai
người, và nếu làm tốt điều đó thì bằng cách nào đó tôi có thể đền bù
được phần đời lẽ ra ông phải có. Do biết rằng cả tôi cũng có thể chết
trẻ nên tôi đã tận dụng mọi khoảnh khắc của cuộc đời mình và luôn sẵn
sàng trước mọi thách đố lớn phía trước. Ngay cả khi không biết chắc phải
đi về đâu, tôi cũng luôn vội vã.
Labels:
BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 0220
CÁCH VƯỢT BỨC TƯỜNG LỬA
Những câu hỏi thường gặp
Làm sao để vượt tường lửa vào VOA hay các trang bị chặn khác như Facebook?
Làm sao để xem tất cả các tin trong ngày hoặc xem các tin lưu trữ?
Làm sao để gõ tiếng Việt có dấu?
Làm sao để gửi câu hỏi cho mục Hỏi Đáp Y Học?
Nên dùng trình duyệt (browser) Explorer hay Firefox để xem VOATiengViet?
Muốn nghe live/trực tiếp trên VOATiengViet?
Muốn nghe chương trình mới nhất trên VOATiengViet?
Muốn nghe tất cả các chương trình đã phát trên VOATiengViet?
Muốn nghe các chương trình dạy tiếng Anh?
Muốn download các chương trình dạy tiếng Anh?
Muốn tìm các thông tin cũ?
Muốn tìm tất cả các tin trong một ngày hoặc một khoảng thời gian?
Muốn có kiểu chữ lớn hơn?
Muốn tìm lại các bài học “Anh ngữ sinh động” cũ?
Muốn tìm lại các bài học “Từ và Thành ngữ” cũ?
VOA biên tập ý kiến đóng góp hay phản hồi như thế nào?
VOA có cho phép báo-đài khác sử dụng bài vở, tin tức của mình không?
Hỏi: Làm sao để vượt tường lửa vào VOA hay các trang bị chặn khác như Facebook?
Đáp: Xin hãy vào vn1975.info chọn "Đồng ý". Rồi nạp tên đường dẫn vào ô URL trên cùng để vượt tường lửa vào trang muốn vào. (Ví dụ: nếu muốn vào Facebook, nạp: facebook.com vào ô trống kế chữ URL rồi nhấn Enter hay bấm vào "Thực hiện".)
Hỏi: Làm sao để xem tất cả các tin trong ngày hoặc xem các tin lưu trữ?
Đáp: Đường dẫn vào Tin lưu trữ nằm ở phía dưới cùng trong trang chính của VOA Tiếng Việt, trong khung màu đen. Hoặc quý vị có thể bấm vào http://www.voanews.com/vietnamese/news/archive/ để xem các tin lưu trữ theo ngày hay theo thể loại.
Hỏi: Làm sao để gõ tiếng Việt có dấu?
Đáp: Xin bấm vào http://www.angeltech.us/viet-anywhere/ để gõ tiếng Việt có dấu. Phía bên phải của trang web gõ dấu tiếng Việt có hướng dẫn cách thêm dấu. Ví dụ: nếu muốn gõ chữ "Nước Việt Nam", xin hãy gõ vào ô trắng trong trang web đó: "Nuwowsc Vieejt Nam" (Kiểu Telex) hoặc "Nu7o71c Vie65t Nam" (Kiểu VNI)... Khi xong rồi thì select/chọn hết (nhấn phím Ctrl và phím A, quý vị sẽ thấy dòng chữ được bôi đen) những gì đã viết ở trang đó, rồi copy (nhấn Ctrl và C) và paste (nhấn Ctrl và V) vào ô ý kiến của VOA.
Hỏi: Làm sao để gửi câu hỏi cho mục Hỏi Đáp Y Học?
Đáp: Ban Việt ngữ VOA có chuyên mục Hỏi đáp Y học nhằm đáp ứng nhu cầu tìm hiểu và giải đáp thắc mắc của quý thính giả và độc giả về sức khỏe và y học thường thức.
Quý vị có thể nêu các thắc mắc bằng cách:
- Gọi điện thoại vào đường dây điện thoại miễn phí dành cho mục Hỏi Đáp Y Học là 202-205-7890, hoặc
- Gửi email đến địa chỉ: vietnamese@voanews.com với tiêu đề Hỏi đáp Y học
Chúng tôi sẽ chuyển các thắc mắc của quý vị cho các bác sĩ chuyên khoa phân tích và giải thích, và sẽ đăng lên trên chuyên mục Hỏi đáp Y học của trang web đài VOA, cũng như thông báo ngày giờ giải đáp để quý vị tiện theo dõi trên radio.
Hỏi: Nên dùng trình duyệt (browser) Explorer hay Firefox để xem website VOATiengViet.com?
Đáp: Trình duyệt nào cũng được, nhưng Firefox tận dụng hết những đặc trưng của voatiengviet.com.
Hỏi: Nếu muốn nghe live/trực tiếp trên trang chính của VOA phải làm sao?
Đáp: Bấm/Nhấp vào đường dẫn (link) “Nghe trực tiếp”, bên phải, cạnh hình có chữ MIC ON nền đỏ... vào đúng giờ phát thanh, tức là 5 giờ 30 sáng, 8 giờ tối hoặc 10 giờ tối (giờ Việt Nam), tương đương với 5 giờ 30 chiều, 8 giờ sáng hoặc 10 giờ sáng (giờ miền Đông Hoa Kỳ). hoặc dùng đường dẫn này http://www.voanews.com/wm/live/live-vietnamese-a.asx
Hỏi: Nếu muốn nghe chương trình mới nhất thì sao?
Đáp: Bấm/Nhấp vào đường dẫn (link) “Nghe chương trình mới nhất”, bên phải, cạnh hình micro nền xanh da trời.
Hỏi: Nếu muốn nghe tất cả các chương trình đã phát thì sao?
Đáp: Bấm/Nhấp vào đường dẫn (link) “Nghe các chương trình đã phát”, bên phải, cạnh hình micro micro nền vàng. Hoặc bấm/nhấp vào đây.
Hỏi: Nếu muốn nghe các chương trình dạy tiếng Anh thì sao?
Đáp: Bấm/Nhấp vào thẻ “Học tiếng Anh” nằm ở trên thanh ngang màu xanh, cùng thanh với “VOA Tiếng Việt”, “Chương trình phát thanh”... Chúng tôi có hai chương trình dạy tiếng Anh “Anh ngữ sinh động” do Phạm Văn và “Từ và Thành ngữ” do Huyền Trang giảng giải. Ngoài ra, nếu quý vị muốn học tiếng Anh với người Mỹ, xin bấm/nhấp vào đường dẫn “Special English” ở dưới cùng bên tay trái của trang chính.
Hỏi: Nếu muốn download các chương trình dạy tiếng Anh thì sao?
Đáp: Bấm/Nhấp chuột (click) vào link/chữ 'MP3' bên dưới icon Nghe phía trên cùng bên tay phải của bài, sẽ thấy 1 cửa sổ mới hiện ra (window pop-up), xong bấm/nhấp chuột phải (right click) vào link/chữ 'download' trong window mới xuất hiện, chọn Save Link As...
Hỏi: Nếu muốn tìm các thông tin cũ thì sao?
Đáp: Muốn tìm nhanh, nạp từ khóa vào ô trắng có từ “Tìm” nơi góc phải trên cùng, xong nhấn “Enter” hoặc nút có hình kính lúp kế bên. Muốn tìm chọn lọc, bấm/nhấp thẳng vào nút có hình kính lúp và theo hướng dẫn kế tiếp.
Hỏi: Muốn tìm tất cả các tin trong một ngày hoặc một khoảng thời gian thì làm sao?
Đáp: Tìm chọn lọc (bấm/nhấp thẳng vào nút có hình kính lúp), chọn thời gian muốn tìm, xóa từ “Tìm” trong ô màu trắng và nhấn Enter.
Hỏi: Muốn có kiểu chữ lớn hơn thì làm sao?
Đáp: Giữ phím “Ctrl” và bấm/nhấp phím “+” một hay nhiều lần cho đến khi đạt cỡ vừa ý. Nếu muốn cỡ nhỏ thì vẫn giữ phím “Ctrl” và bấm/nhấp phím “-”.
Hỏi: Làm sao để tìm lại các bài học “Anh ngữ sinh động” cũ?
Đáp: Dùng font Unicode nạp từ “bài” và số bài muốn tìm vào ô trắng có từ “Tìm” nơi góc phải trên cùng, nhưng phải có dấu mở và đóng ngoặc kép. Ví dụ muốn tìm bài số 1 thì phải nạp: “bài 1”. Hoặc bấm vào đây.
Hỏi: Làm sao để tìm lại các bài học “Từ và Thành ngữ” cũ?
Đáp: Dùng font Unicode nạp từ “Words and Idioms” và số bài muốn tìm vào ô trắng có từ “Tìm” nơi góc phải trên cùng, nhưng phải có dấu mở và đóng ngoặc kép. Ví dụ muốn tìm bài số 1 thì phải nạp: “Words and Idioms 1”. Hoặc bấm vào đây.
Hỏi: Ban Việt Ngữ VOA biên tập ý kiến đóng góp hay phản hồi được gửi đến như thế nào?
Ðáp: VOA chủ trương đăng tải mọi ý kiến của thính giả/độc giả phê bình, nhận xét về nội dung và hình thức các bài vở và tin tức của đài, miễn là những ý kiến này được trình bày bằng một ngôn ngữ ôn hòa, tôn trọng sự khác biệt ý kiến, không đả kích hoặc phỉ báng cá nhân, không xúc phạm tôn giáo-tín ngưỡng, không kích động hay kêu gọi lật đổ.
Hỏi: VOA có cho phép các báo-đài khác sử dụng lại bài vở, tin tức của mình hay không?
Đáp: Có, với điều kiện các bài vở, tin tức được sử dụng lại phải ghi rõ xuất xứ "Nguồn: VOA" và không bị biên tập thay đổi nội dung (kể cả phần hình ảnh minh họa, nếu có).
Làm sao để xem tất cả các tin trong ngày hoặc xem các tin lưu trữ?
Làm sao để gõ tiếng Việt có dấu?
Làm sao để gửi câu hỏi cho mục Hỏi Đáp Y Học?
Nên dùng trình duyệt (browser) Explorer hay Firefox để xem VOATiengViet?
Muốn nghe live/trực tiếp trên VOATiengViet?
Muốn nghe chương trình mới nhất trên VOATiengViet?
Muốn nghe tất cả các chương trình đã phát trên VOATiengViet?
Muốn nghe các chương trình dạy tiếng Anh?
Muốn download các chương trình dạy tiếng Anh?
Muốn tìm các thông tin cũ?
Muốn tìm tất cả các tin trong một ngày hoặc một khoảng thời gian?
Muốn có kiểu chữ lớn hơn?
Muốn tìm lại các bài học “Anh ngữ sinh động” cũ?
Muốn tìm lại các bài học “Từ và Thành ngữ” cũ?
VOA biên tập ý kiến đóng góp hay phản hồi như thế nào?
VOA có cho phép báo-đài khác sử dụng bài vở, tin tức của mình không?
Hỏi: Làm sao để vượt tường lửa vào VOA hay các trang bị chặn khác như Facebook?
Đáp: Xin hãy vào vn1975.info chọn "Đồng ý". Rồi nạp tên đường dẫn vào ô URL trên cùng để vượt tường lửa vào trang muốn vào. (Ví dụ: nếu muốn vào Facebook, nạp: facebook.com vào ô trống kế chữ URL rồi nhấn Enter hay bấm vào "Thực hiện".)
Hỏi: Làm sao để xem tất cả các tin trong ngày hoặc xem các tin lưu trữ?
Đáp: Đường dẫn vào Tin lưu trữ nằm ở phía dưới cùng trong trang chính của VOA Tiếng Việt, trong khung màu đen. Hoặc quý vị có thể bấm vào http://www.voanews.com/vietnamese/news/archive/ để xem các tin lưu trữ theo ngày hay theo thể loại.
Hỏi: Làm sao để gõ tiếng Việt có dấu?
Đáp: Xin bấm vào http://www.angeltech.us/viet-anywhere/ để gõ tiếng Việt có dấu. Phía bên phải của trang web gõ dấu tiếng Việt có hướng dẫn cách thêm dấu. Ví dụ: nếu muốn gõ chữ "Nước Việt Nam", xin hãy gõ vào ô trắng trong trang web đó: "Nuwowsc Vieejt Nam" (Kiểu Telex) hoặc "Nu7o71c Vie65t Nam" (Kiểu VNI)... Khi xong rồi thì select/chọn hết (nhấn phím Ctrl và phím A, quý vị sẽ thấy dòng chữ được bôi đen) những gì đã viết ở trang đó, rồi copy (nhấn Ctrl và C) và paste (nhấn Ctrl và V) vào ô ý kiến của VOA.
Hỏi: Làm sao để gửi câu hỏi cho mục Hỏi Đáp Y Học?
Đáp: Ban Việt ngữ VOA có chuyên mục Hỏi đáp Y học nhằm đáp ứng nhu cầu tìm hiểu và giải đáp thắc mắc của quý thính giả và độc giả về sức khỏe và y học thường thức.
Quý vị có thể nêu các thắc mắc bằng cách:
- Gọi điện thoại vào đường dây điện thoại miễn phí dành cho mục Hỏi Đáp Y Học là 202-205-7890, hoặc
- Gửi email đến địa chỉ: vietnamese@voanews.com với tiêu đề Hỏi đáp Y học
Chúng tôi sẽ chuyển các thắc mắc của quý vị cho các bác sĩ chuyên khoa phân tích và giải thích, và sẽ đăng lên trên chuyên mục Hỏi đáp Y học của trang web đài VOA, cũng như thông báo ngày giờ giải đáp để quý vị tiện theo dõi trên radio.
Hỏi: Nên dùng trình duyệt (browser) Explorer hay Firefox để xem website VOATiengViet.com?
Đáp: Trình duyệt nào cũng được, nhưng Firefox tận dụng hết những đặc trưng của voatiengviet.com.
Hỏi: Nếu muốn nghe live/trực tiếp trên trang chính của VOA phải làm sao?
Đáp: Bấm/Nhấp vào đường dẫn (link) “Nghe trực tiếp”, bên phải, cạnh hình có chữ MIC ON nền đỏ... vào đúng giờ phát thanh, tức là 5 giờ 30 sáng, 8 giờ tối hoặc 10 giờ tối (giờ Việt Nam), tương đương với 5 giờ 30 chiều, 8 giờ sáng hoặc 10 giờ sáng (giờ miền Đông Hoa Kỳ). hoặc dùng đường dẫn này http://www.voanews.com/wm/live/live-vietnamese-a.asx
Hỏi: Nếu muốn nghe chương trình mới nhất thì sao?
Đáp: Bấm/Nhấp vào đường dẫn (link) “Nghe chương trình mới nhất”, bên phải, cạnh hình micro nền xanh da trời.
Hỏi: Nếu muốn nghe tất cả các chương trình đã phát thì sao?
Đáp: Bấm/Nhấp vào đường dẫn (link) “Nghe các chương trình đã phát”, bên phải, cạnh hình micro micro nền vàng. Hoặc bấm/nhấp vào đây.
Hỏi: Nếu muốn nghe các chương trình dạy tiếng Anh thì sao?
Đáp: Bấm/Nhấp vào thẻ “Học tiếng Anh” nằm ở trên thanh ngang màu xanh, cùng thanh với “VOA Tiếng Việt”, “Chương trình phát thanh”... Chúng tôi có hai chương trình dạy tiếng Anh “Anh ngữ sinh động” do Phạm Văn và “Từ và Thành ngữ” do Huyền Trang giảng giải. Ngoài ra, nếu quý vị muốn học tiếng Anh với người Mỹ, xin bấm/nhấp vào đường dẫn “Special English” ở dưới cùng bên tay trái của trang chính.
Hỏi: Nếu muốn download các chương trình dạy tiếng Anh thì sao?
Đáp: Bấm/Nhấp chuột (click) vào link/chữ 'MP3' bên dưới icon Nghe phía trên cùng bên tay phải của bài, sẽ thấy 1 cửa sổ mới hiện ra (window pop-up), xong bấm/nhấp chuột phải (right click) vào link/chữ 'download' trong window mới xuất hiện, chọn Save Link As...
Hỏi: Nếu muốn tìm các thông tin cũ thì sao?
Đáp: Muốn tìm nhanh, nạp từ khóa vào ô trắng có từ “Tìm” nơi góc phải trên cùng, xong nhấn “Enter” hoặc nút có hình kính lúp kế bên. Muốn tìm chọn lọc, bấm/nhấp thẳng vào nút có hình kính lúp và theo hướng dẫn kế tiếp.
Hỏi: Muốn tìm tất cả các tin trong một ngày hoặc một khoảng thời gian thì làm sao?
Đáp: Tìm chọn lọc (bấm/nhấp thẳng vào nút có hình kính lúp), chọn thời gian muốn tìm, xóa từ “Tìm” trong ô màu trắng và nhấn Enter.
Hỏi: Muốn có kiểu chữ lớn hơn thì làm sao?
Đáp: Giữ phím “Ctrl” và bấm/nhấp phím “+” một hay nhiều lần cho đến khi đạt cỡ vừa ý. Nếu muốn cỡ nhỏ thì vẫn giữ phím “Ctrl” và bấm/nhấp phím “-”.
Hỏi: Làm sao để tìm lại các bài học “Anh ngữ sinh động” cũ?
Đáp: Dùng font Unicode nạp từ “bài” và số bài muốn tìm vào ô trắng có từ “Tìm” nơi góc phải trên cùng, nhưng phải có dấu mở và đóng ngoặc kép. Ví dụ muốn tìm bài số 1 thì phải nạp: “bài 1”. Hoặc bấm vào đây.
Hỏi: Làm sao để tìm lại các bài học “Từ và Thành ngữ” cũ?
Đáp: Dùng font Unicode nạp từ “Words and Idioms” và số bài muốn tìm vào ô trắng có từ “Tìm” nơi góc phải trên cùng, nhưng phải có dấu mở và đóng ngoặc kép. Ví dụ muốn tìm bài số 1 thì phải nạp: “Words and Idioms 1”. Hoặc bấm vào đây.
Hỏi: Ban Việt Ngữ VOA biên tập ý kiến đóng góp hay phản hồi được gửi đến như thế nào?
Ðáp: VOA chủ trương đăng tải mọi ý kiến của thính giả/độc giả phê bình, nhận xét về nội dung và hình thức các bài vở và tin tức của đài, miễn là những ý kiến này được trình bày bằng một ngôn ngữ ôn hòa, tôn trọng sự khác biệt ý kiến, không đả kích hoặc phỉ báng cá nhân, không xúc phạm tôn giáo-tín ngưỡng, không kích động hay kêu gọi lật đổ.
Hỏi: VOA có cho phép các báo-đài khác sử dụng lại bài vở, tin tức của mình hay không?
Đáp: Có, với điều kiện các bài vở, tin tức được sử dụng lại phải ghi rõ xuất xứ "Nguồn: VOA" và không bị biên tập thay đổi nội dung (kể cả phần hình ảnh minh họa, nếu có).
Câu nói:"Không có gì qúy hơn độc lập tự do"; đó chỉ là lời nói hảo ra vẻ yêu nước thương dân để lừa bịp mọi người đi theo đảng cộng sản (Thực ra theo các tài liệu mật từ văn khố của Liên Xô cũ thì cả Mao trạch Ðông lẫn Hồ chí Minh đều lãnh lương của quốc tế cộng sản do Nga phát hàng năm). Thực tế chứng minh rằng bọn cộng sản Việt nam chính là bọn làm tay sai nịnh bợ Nga Tàu một cách trơ trẽn, là bọn bán quê cha đất tổ cho Trung cộng, và là bọn tước đoạt tất cả mọi quyền tự do căn bản của con người, trong đó có quyền tự do truy cập vào bất cứ trang web nào trên liên mạng toàn cầu. Nếu bọn chúng không sợ tự do, chúng ta thách đố chúng hãy hủy bỏ việc hạn chế và kiểm duyệt ngôn luận và ngưng ngay việc kiểm duyệt và cấm đoán trên liên mạng bằng các bức tường lửa (firewall). Nói thế cho vui chứ bọn chúng có bao giờ dám rộng lượng như thế; có độc lập và tự do thì đâu còn là cộng sản quốc tế nữa; con cáo có bao giờ tự nó bẻ răng lột da của mình đâu?!!! Ngày nào mà quý vị và các bạn được tự do truy cập trên liên mạng toàn cầu thì ngày đó là ngày dân tộc và đất nước được thoát dần ra khỏi gông cùm cộng sản.
Các bài viết về kỹ thuật vượt tường lửa cho các bạn bên Việt Nam
được trích từ các trang nhàwww.tudongonluanvn.com. và www.rfa.org/vietnamese
Một Số Cách Vượt Firewall Cho Các Bạn ở Việt Nam
Xin giới thiệu một số cách “ Vượt tường lửa” An toàn –Dễ dàng sử dụng cho các bạn ở Việt Nam, ngay cả những bạn không rành về máy tính và mạng.
1.Các web vượt tường lửa hữu hiệu nhất :
www.webwarper.net/ : bạn truy nhập vào trang web này xong, phía dưới có khung chữ “Enter the Web address you want to view by WebWarper”, bạn đánh địa chỉ web mà bạn muốn vượt firewall để vào, ví dụ ( www.rfa.org ) hay , www.tudongonluanvn.com , www.danchimviet.com , www.lenduong.net , www.thongluan.org , www.vuhuusan.net v.v.
2. Thao Tác Cách vượt Firewall Hữu Hiệu : Bạn vào tìm IP và Port ở các địa chỉ http://www.aliveproxy.com/socks5-list/ , www.proxy4free.com , www.stayinvisible.com , www.openproxies.com, bạn ghi lại số IP và số Port có trên đó. Sau đó vào Start => Settings => Control Panel => Internet Option => Connection => LAN settings => Chỗ Proxy Server bạn đánh IP vào khung Address vàø đánh số Port vào khung Port vào sau đó Apply và OK.( Còn một cách khác là LAN settings => Advanced => Socks-Cách này dùng trường hợp bạn tìm được nhiều IP và Ports, Cách này sẽ rất hữu ích)
Ví dụ cụ thể : Bạn tìm được trên các website địa chỉ IP :
200.87.203.6:1080, bạn làm các bước trên, xong bạn điền vào chỗ khung Server Proxy là Address :200.87.203.6 Port : 1080 => Apply, OK. Nếu IP này đã bị Firewall chặn( hoặc xài 1 thời gian thì bị chặn), bạn hãy tìm IP khác và làm lặp lại như vậy.
* Ghi chú thêm : Để kiểm tra IP đã được đổi hay chưa bạn vào : http://whatismyip.com , Nếu website này thông báo 200.87.203.6 (hay số IP mà bạn đã nhập vào máy) là bạn đã đổi được IP
3. Các cách vượt Firewall khác :
A. http://www.free-proxy.org/?anti-firewall : Trang web này bạn có thể vào download tại Free anti firewall download, và cài đặt vào máy, sau khi cài đặt, bạn khởi động chương trình hosper lên vào : setting => proxy => chọn I want to use Internet Explore’s proxy settings => Modify Proxy settings => LAN settings => tại khung “use a proxy server for your LAN, nhập Adress và Port vào và Apply, OK. Với cách này bạn cần được cung cấp Adress và Posr để vượt firewall, bạn có thể hỏi một bạn nào đó biết Adress và Port, hoặc bạn vào : http://www.aliveproxy.com/socks5-list/ , www.proxy4free.com ,www.stayinvisible.com , www.openproxies.com ,
B. http://chaoga.com : Viết địa chỉ website vào ô trống, xong bấm vào beginbrowsing, rồi Free Antifirewall
C: Các website khác : https://w8.veertech.com/dmirror/http/ , http://www.dainam.net/forums/t30408.htmlhttp://www.vietvui.net/vnunited/phpb...pic.php?t=1087 ,// www.free-proxy.org/?anti-firewall ,http://www.free-proxy.org/ , Trong trang www.ykien.net có hướng dẫn cách vượt firewall khác
Nam Việt, Sài Gòn-Việt Nam
12/7/2005( theo http://www.tudongonluan.net/html/bod...ocument12.html )
Những địa chỉ sau đây (Proxy) cũng giúp bạn VTL rất hữu hiệu (có 1 số cái hết hiệu lực) 1/ http://w8.unix-si.com/dmirror/http/ + 2/ www.rfa.org/vietnamese hoặc địa chỉ khác --> http://w8.unix-si.com/dmirror/http/w...org/vietnamese --> http://w8.unix-si.com/dmirror/http/www.danchimviet.com/ Thí dụ :https://w8.drunker.tk/dmirror/http/w...org/vietnamesehttps://w8.heidesch.com/dmirror/http...rg/vietnamese/http://w8.unix-si.com/dmirror/http/w...org/vietnamesehttp://w8.unix-si.com/dmirror/http/www.vietbao.com/http://w8.unix-si.com/dmirror/http/www.saigonbao.com/http://w8.unix-si.com/dmirror/http/w.../download.html 3/http://www.tudongonluan.net/html/bod...ocument12.htmlhttp://diendan.datviet.com/forums/sh...ad.php?t=75941 4/ Bạn mail lại đ/c sau để nhận được địa chỉ VTL hàng tuần và tin tức miễn phí :
vietnamese@www.rfa.org
Cẩm nang đột phá Tường lửa
BBT: Vì lý do bảo toàn cho bản thân, tác giả đề nghị được dấu tên và do đó, Đàn Chim Việt làm nhiệm vụ chuyển đến bạn đọc bài viết này. Hy vọng sẽ giúp được phần nào trước mắt cho các bạn tại Việt Nam trước sự ngăn chặn thông tin một cách hèn nhát và trơ trẽn của nhà cầm quyền Việt Nam, vốn vẫn rêu rao về sự tự do báo chí trước phản ứng của dư luận quốc tế. Những người phụ trách kỹ thuật trang web của Đàn Chim Việt chúng tôi cũng đang tích cực tìm kiếm biện pháp hữu hiệu để cùng bạn đọc đối phó với tình trạng này
Lời mở đầu
Nhà nước cộng sản Việt Nam hiểu rằng mạng lưới Internet có lẽ là một phương tiện truyền thông tự do nhất. Khi mạng lưới Internet được mở ra rất trễ ở Việt Nam vào cuối thập niên 90, nhà nước đã dùng bức tường lửa, một công cụ bằng phần mềm để che dấu và chặn tin tức trung thực từ bên ngoài. Bức tường lửa của Việt Nam cản trở và che đậy những thông tin trung thực của các trang diễn đàn điện tử thế giới nói về vấn đề dân chủ và nhân quyền. Thật không phải là điều ngạc nhiên gì cho lắm, VN là một trong số ít 21 quốc gia trên thế giới đang phải vật lộn để cấm đoán dân chúng không được đọc những thông tin dân chủ. Chẳng hạn, nếu người sử dụng muốn vào một số trang đẻ đọc báo nước ngoài, thì bức tường lửa sẽ tức khắc cho hiện lên những hàng chữ vô hại như "The page cannot be displayed" hoặc "Access Denied" làm người sử dụng ngây thơ tưởng rằng trang đó không hiện hữu nữa.
Thật ra, những trang này đa số vẫn còn truy cập rất dễ dàng tại các nước tự do. Vì vậy, cẩm nang này sẽ gồm 3 phần để giúp bạn tìm hiểu thêm và để khống chế lại tình trạng che đậy sự thật của lãnh đạo VN. Trong phần đầu tiên, phần kỹ thuật, bức tường lửa sẽ được giải thích. Trong phần thứ hai, một số cách để vượt khỏi bước rào cảng của tường lửa sẽ được trình bày cùng các bạn. Trong phần thứ ba, những huyền thoại, sự thật và những mánh khóe để giúp người sử dụng mạng internet sẽ được trình bày. Nếu bạn đã hiểu được về bức tường lửa thì phần thứ nhất cũng có thể bỏ qua. Và cuối cùng, bài viết cẩm nang này đã được viết bằng cả hai thứ tiếng, Anh và Việt cho tất cả đồng bào Việt Nam.
Cẩm nang này sẽ được tác giả cập nhật hóa mỗi khi có tin tức và kỹ thuật mới. Các bạn hãy cùng với những người yêu chuộng tự do, dân chủ phân phát cẩm nang này đến thật nhiều người sử dụng mạng internet ở Việt Nam cũng như ở hải ngoại. Các bạn có thể đăng nó lên những diễn đàn thảo luận trên mạng internet hoặc gửi bằng email đến cho bạn bè. Thêm nữa, những đóng góp về bài viết này xin được gửi tới ig4vn@yahoo.com cùng với những kinh nghiệm của bạn về bức tường lửa Việt Nam. Nhưng vì lý do an ninh, bạn sẽ KHÔNG nhận được hồi âm của chúng tôi. Nếu email của bạn không bị trả lại, điều đó có nghĩa là email bạn sẽ được đọc.
Phần 1 - Bức Tường Lửa
Con đường vào mạng internet thế giới của Việt Nam được đặt tại Hà Nội. Điều này có nghĩa tất cả mọi giao dịch trên mạng internet phải bắt buộc thông qua con đường độc đạo kiểm soát tại Hà Nội trước khi tới được mạng internet của thế giới. Trụ sở thông tin này được gọi là proxy. Proxy là một hệ thống của nhiều máy điện toán được nối lại với nhau để giúp nối bạn vô mạng internet. Chẳng hạn bạn đang ngồi ở quán internet café tại Sài Gòn và ra lệnh cho máy truy cập trang của hãng thông tấn www.cnn.com. Khi mà nhấn nút để gửi lệnh đi, thì lệnh của bạn sẽ được chuyện tới trụ sở kiểm soát proxy ở Hà Nội. Sau khi đó thì lệnh sẽ được gửi tới máy chính của hãng thông tấn ở Atlanta, tiểu bang Georgia, nước Mỹ. Sau đó trang của hãng thông tấn CNN sẽ được gửi tới Hà Nội và sau cùng tới máy của bạn ở Sài Gòn. Sự kiểm soát mạng lưới internet từ một điểm ở Hà Nội cũng bao gồm thư điện tử email cũng như nói chuyện trên mạng như là chatting rất phổ biến hiện nay.
Với một điểm kiểm soát proxy tại Hà Nội, chính quyền VN rất dễ dàng kiểm soát tất cả những nội dung của các trang trên mạng internet mà bạn coi được. Nhà nước đã dùng công cụ phần mềm để cấm đoán các trang trên mạng internet không có lợi cho đảng CSVN. Một bộ phần mềm như trên đã giúp nhà nước tạo nên một bức tường lửa khổng lồ bao trùm cả đất nước Việt Nam. Từ xưa khi mạng internet mới ra đời, bức tường lửa thông thường được các công ty lớn dùng đến để bảo vệ thông tin nằm trong những máy điện toán của mình. Nhưng nhà cầm quyền VN đã dùng biện pháp này để khống chế và ngăn chặn những tin tức dân chủ, nhân quyền thật sự tại Việt Nạm. Những trang quảng bá cho dân chủ đều bị bức tường lửa cản, không cho qua khỏi cổng proxy tại Hà Nội tới người đọc.
Bức tường lửa hoạt động bằng cách dùng một danh sách có địa chỉ của những trang internet không có lợi cho đảng và không cho phép các máy điện toán truy cập những trang này. Chỉ có những trang internet không bị cấm trong danh sách mới được điểm proxy tại Hà Nội cho thông qua. Những phương cách trong cẩm nang này sẽ tìm cách khắc phục và vượt qua cấm đoán của bức tường lửa quái đản của một chế độ độc tài có một không hai trên thế giới này.
Phần 2 - Để vượt bức tường lửa.
Có một số cách để vược khỏi bức tường lửa của Việt Nam. Đa số các cách nằm trong bốn loại sau đây : 1) giấu tung tích của địa chỉ, 2) dùng những trang đã được lưu trữ sẵn, 3) dùng máy điện toán của những người yêu dân chủ và nhân quyền làm điểm truy cập thay vì điểm proxy của Hà Nội, và loại chót, 4) dùng dịch vụ của công ty chuyển thư WebMailer.
Tóm tắt những cách vượt bức tường lửa:
Giấu tung tích của địa chỉ muốn tới
Đây là cách nhanh nhất để truy cập những trang bị cấm. Có nhiều trang trên mạng internet giúp chúng ta giấu địa chỉ truy cập để qua mắt được Hà Nội. Giả thử bạn muốn truy cập trang nào đó, bạn sẽ chẳng thấy gì trên màn hình bởi trang này bị bức tường lửa chặn. Nhưng khi muốn giấu tung tích của nơi bạn muốn tới, trang www.anonymizer.com sẽ giúp bạn. Từ ngay trong trang www.anonymizer.com, bạn có thể đánh vào địa chỉ trang www của minh muốn tới để giấu tung tích. Khi địa chỉ www đó đã bị dấu, điểm proxy ở Hà Nội sẽ không chặn được.
Nhưng, bạn có thấy một điểm nhỏ cần chú ý không? Nhà cầm quyền VN cũng có thể chặn không cho chúng ta truy cập www.anonymizer.com. Nhà nước đã cho www.anonymizer.com vào danh sách đen, vì vậy, không thể truy cập trang internet này ở Việt Nam nữa. Sau đây là danh sách của một số trang internet cũng có chức năng giống như www.anonymizer.com. Một số đã bị vô sổ đen của nhà nước:
http://www.anonymizer.com , http://www.phantomip.com,
https://proxy1.autistici.org/, http://www.the-cloak.com/login.html,http://www.guardster.com/
Ngoài những trang này ra, bạn có thể vào trang www.google.com và đánh vào chữ web anonymizer hoặc web mailers để tìm thêm những trang tương tự. Mong bạn có thể tìm thấy những trang chưa hân hạnh được liệt vào sổ đen bức tường lửa của nhà nước.
Dùng những trang đã được lưu trữ sẵn
Những trang được lưu trữ cũng giống như một cuốn sách lịch sử. Dịch vụ lưu trữ những trang internet được miễn phí tại các địa chỉ sau đây: www.archive.org và www.google.com. Cũng giống như phần trên, khi bạn truy cập www.archive.org, bức tường lửa sẽ không biết bạn đang truy cập những gì. www.archive.org rất dễ xài, bạn chỉ việc vào đó và đánh tên địa chỉ mình muốn tới, bạn sẽ thấy trang www đó được lưu trữ. Dịch vụ lưu trữ này thường không cho ta thấy trang internet trực tiếp nhưng cho ta thấy trang này trong tình trạng được lưu trữ, có thể đã cũ một vài tuần hoặc vài tháng. Cònhttp://www.google.com thì cũng một phần tương tự. Google cũng lưu trữ toàn thể các trang của internet. Thí dụ để coi trang www nào đó, bạn truy cập trang www.google.com và đánh địa chỉ www mình muốn, Google sẽ hiện ra những gì kiếm được, bạn chỉ bấm vô "Show Google's cache of www của mình" thì sẽ thấy được trang lưu trữ cách đây vài tháng. Với cách này, nhà nước Việt Nam không dám chặn những trang internet nổi tiếng như google vì có quá nhiều người xài, kể cả khách ngoại quốc.
Dùng máy điện toán khác để tránh điểm proxy bưng bít của Hà Nội
Bây giờ bạn hãy tưởng tượng nếu chúng ta dùng một loại kỹ thuật mới tránh né proxy của Hà Nội. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta nối cả triệu máy điện toán cá nhân trên thế giới lại? Câu trả lời như sau: Nối hàng triệu máy điện toán cá nhân của tất cả thế giới tự do là mục đích của hai chương trình Peekabooty và Six/Four . Khi bạn ra lệnh truy cập www của mình, thì điểm proxy của Hà Nội sẽ phải gửi lệnh tới một trong hàng triệu máy điện toán cá nhân. Một máy cá nhân này sẽ lập tức giúp và gửi lệnh cho bạn xem nội dung của www của mình đó. Proxy của Hà Nội sẽ tưởng rằng địa chỉ của máy cá nhân này là địa chỉ vô hại. Đây sẽ là một vấn đề nhức đầu cho chính quyền Viet Nam vì rất khó cấm đoán. Thứ nhất, đây là tập hợp của hàng triệu máy điện toán và địa chỉ của mỗi máy (IP address) đổi từng giây từng phút, không thể kiểm soát nổi. Thứ hai, cả triệu máy điện toán được tập hợp của toàn thế giới, VN sẽ phải bó tay vì không thể biết hết ai là ai. Vấn đề này y hệt như những gì đã sảy ra cho kỹ nghệ âm nhạc và phim của Hoa Kỳ, khi các chương trình nổi tiếng như Napster, Kazaar, AudioGalaxy, Morpheus, và iMesh đã dùng hàng triệu máy trên thế giới để trao đổi dữ liệu nhạc và phim. Hai chương trình Peekabooty (www.peek-a-booty.org ) và Six/Four ( www.hacktivismo.com ) đã được ra đời trong năm 2002. Bạn hãy theo dõi và thu thập.
Trang internet nằm trong Thư Điện Tử - Webmailer
Kỹ thuật thư điện tử này rất khác với 3 cách trên. Thư điện tử webmailer cũng là một phương cách hữu hiệu để xem tin tức dân chủ. Thư điện tử sẽ giúp bạn coi trang internet bị cấm trong thư email của bạn. Dùng một địa chỉ điện thư miễn phí như Yahoo hoặc Hotmail, bạn ghi địa chỉ muốn coi vô phần Subject: và gửi tới một địa chỉ dịch vụ internet miễn phí www.web2mail.com . Sau đó, dịch vụ này sẽ gửi trang internet mà bạn muốn coi tới hộp thư điện tử của bạn. Nhà nước không thể kiểm soát nổi cách này vì không thể nào chặn được hộp thư miễn phí của Yahoo hoặc Hotmail. Với dịch vụ này, bảo đảm bạn sẽ được coi các trang bị bức tường lửa cấm, nhưng bạn phải kiên nhẫn đợi cho dịch vụ gửi lại trang internet, có thể đợi 10 phút hoặc một ngày sau.
Phần 3 - Thêu dệt, sự thật, và mánh khóe để sử dụng internet tại Việt Nam
Nhà nước Việt Nam có thể chặn thư gửi và thư nhận trong hộp thư điện tử? Đúng và sai. Hộp thư với chữ .vn ở cuối (ví dụ như tudodanchu@ftp.vn ) có thể bị nhà nước chặn và đọc và bị sửa chữa vì những hộp này do sự quản lý của nhà nước. Vì vậy, các bạn nên dùng địa chỉ như Hotmail hoặc Yahoo. Vì nhà nước Việt Nam không thể chặn những dịch vụ hộp thư điện tử miễn phí này (thư của bạn có thể bị nhà nước mở ra đọc). Khi tôi sử dụng Yahoo hoặc Hotmail, nhà nước không đọc được hộp thư của tôi? Sai, tất cả giao thông của xa lộ internet vào Việt Nam phải qua cổng Hà Nội. Yahoo và Hotmail không mã hóa làn thông tin email. Vì vậy nhà nước có thể mở thấy được thư của bạn. Để an toàn, bạn có thể làm một hộp thư dùng riêng nhưng không có tin tức thật về bạn.
Như vậy có cách nào để không ai đọc được thư điện tử của tôi không?
Nếu bạn không muốn ai đọc email của bạn, bạn hãy sử dụng kỹ thuật mã hóa gọi là encryption. PGP Encryption ( www.pgpi.org ) sẽ giúp bạn sử dụng kỹ thuật này nếu xài đúng cách. Nhưng trang internet này cũng hơi khó sử dụng. Cho nên cách thứ 2 là tới trang www.hushmail.com để đăng ký sử dụng. Cách này an toàn khi cả hai, người gửi lẫn người nhận, đều dùng www.hushmail.com .
Làm sao đây? Tôi muốn tẩy xóa dấu vết của tôi sau khi xài internet tại quán café? Đúng vậy, bạn có thể tẩy xóa dấu vết của bạn khi đã xài internet khi bạn dùng Internet Explorer. Để cho nhà nước khỏi được quyền quản lí quyền tự do của bạn, hãy bấm vô chữ Tools / Internet Options. Bấm vô nút "Delete all offline content" và sau đó, "Delete Files", rồi "OK". Nếu thấy nút "Delete Cookies" hãy bấm vô nút đó luôn. Sau đó, bấm vô "Settings" rồi bấm vô "View Files". Nếu mà còn một số file trong đây, bạn bấm Ctrl-A để chọn tất cả rồi bấm nút Delete trên bàn phím. Như vậy bạn đã xóa đi rất nhiều vết chân lang thang trên internet. Cho chắc ăn, bạn cũng có thể bấm nút "Clear History" và bấm "OK". Bây giờ, bấm vô nút "Content" và sau đó vô nút "AutoComplete". Sau đó bấm vô nút "Clear Forms" và "Clear Passwords" để xóa tất cả mọi ô mật mã. Chúc may mắn.
Còn tự gửi địa chỉ của những trang internet bị cấm đến với hộp thư Yahoo hoặc Hotmail của chính tôi. Làm như vậy thì lệnh truy cập của tôi qua Yahoo hoặc Hotmail chứ không phải proxy Hà Nội phải không? Sai. Nhưng đây là ý rất hay. Khi tác giả thử phương pháp này tại Việt Nam, phương pháp đã không hiệu nghiệm. Lý do là sao? Bởi vì proxy Hà Nội cũng có thể đánh hơi được nội dung của trang internet và bức tường lửa sẽ hoạt động trở lại. Khi dùng những chương trình chat như AOL Instant Messeger (AIM) hoặc mIRC, nhà nước không kiểm soát nổi? Sai. Nhà nước không có chặn khi bạn chat, nhưng có thể thấy những gì bạn viết.
Nhiều quán internet café dựng nên một trang chính giúp bạn truy cập những trang như Hotmail và Yahoo cho nhanh chóng. Nguy hiểm không? Vấn đề là, những trang chính có thể giữ lại tên và mật mã của bạn, nên họ có thể vô lại hộp thư điện tử của bạn. Nên coi chừng.
Câu cuối là: Tôi sợ không dám gửi cẩm nang này tới bạn bè, tôi sợ! Thật ra, cẩm nang này sẽ được quảng bá mạnh mẽ. Bạn và những người quen biết chỉ là một trong số rất lớn nhận được cẩm nang này qua mạng các diễn đàn (forum), thư điện tử, trang chính, và nhiều phương tiện truyền thông nữa. Để an toàn, bạn hãy mở những hộp thư giả của Yahoo hoặc Hotmail ra cho bạn bè, người thân mình vô đọc những tin tức tự do thế giới.
Bây giờ là câu hỏi chót. Có trang internet nào để tôi vô tìm hiểu và đọc được những bài vở tin tức về dân chủ và nhân quyền Việt Nam không? Tôi cũng muốn thử tài vượt bức tường lửa hiệu nghiệm đến cỡ nào sau khi đọc bài này.
Sau đây là một số trang web hay bị nhà nước bưng bít, ngăn chặn: www.danchimviet.com ; www.lenduong.net ; www.lmvntd.org ; www.saigonbao.com ; www.thongluan.org ; www.lephai.com ;www.danchu.net ; www.shcd.de ; www.ykien.net ; www.9binh.com ; www.vietbao.com ; http://diendan.datviet.com/forums/sh...101#post630101 ; ...v.v
Kết Luận
Trong chế độ độc tài toàn trị hiện nay tại Việt Nam, nhà nước đang phải vật lộn để bưng bít những thông tin đích thực từ ngoài nước. May mắn thay, rất nhiều người xài internet tại Việt Nam đã nhận ra được điều cấm đoán bất công này, vì đa số tất cả mọi người trên thế giới ít ai bị kềm kẹp bưng bít thông tin như Việt Nam. Chỉ có những chế độ độc tài, không trong sáng mới sợ sự thật, ánh sáng của dân chủ và nhân quyền. Các bạn hãy quảng bá và giúp người dân biết cách đột phá rào cản thông tin mà tập đoàn lãnh đạo Việt Nam đã và đang giăng bủa trên đất nước Việt Nam.
PROXY, giải pháp vượt tường lửa
A/ PROXY là gì?
>>> Tải xuống bản hướng dẫn tạo proxy bằng pdf file
Proxy là một trong những giải pháp giúp bạn vượt qua bức tường lửa, nếu bạn muốn truy cập một trang Web mà bị ngăn chặn (thí dụ trang Web của RFA, đài Á châu tự do).
Thay vì truy cập thẳng vào trang Web mà bạn muốn, bạn phải đi vòng qua một địa chỉ khác. Điều đó có nghĩa là đáng lẽ đánh địa chỉ của RFA, thì bạn phải đánh một địa chỉ khác. Những địa chỉ này gọi là PROXY, và được cung cấp miễn phí bởi các máy chủ gọi là PROXY SERVERS. Vậy vấn đề là làm thế nào tìm được những địa chỉ ấy? Gọi là ‘những địa chỉ’ vì chúng có nhiều và thay đổi thường xuyên.
PROXY gồm hai phần. Thứ nhất là một dãy số gọi là địa chỉ IP, được chia thành bốn nhóm, ngăn cách bởi các dấu chấm, thí dụ 203.162.168.163 và phần thứ hai là Port, tức là cửa, gồm hai hay bốn số, được ngăn cách với địa chỉ IP bằng dấu hai chấm, thí dụ 80 hay 8080.
Cách đơn giản nhất để tìm ra một proxy là vào trang Web của GOOGLE ở địa chỉ www.google.com, đánh vào chữ PROXY, click GOOGLE SEARCH. Bạn sẽ thấy rất nhiều PROXY LISTS, tức là danh sách PROXY. Chọn vài cái rồi ghi lại, để nếu cái này không dùng được thì thay bằng cái khác.
Thực hiện bốn bước như sau:
Bước 1./ Mở chương trình Internet Explorer. Đưa chuột tới nút Tools, CLICK, một Menu dọc hiện ra, chọn Internet Options, tức là hàng cuối của Menu.
Bước 2./ Trong trang ‘Internet Options’, chọn Connections ở đầu trang, chọn LAN settings ở cuối trang, CLICK.
Xin lưu ý là mỗi PROXY chỉ có thể sử dụng trong một thời gian ngắn, nên nếu dùng PROXY này không được thì thay bằng cái khác. Đó là lý do tại sao phải ghi lại vài PROXY.
Đường càng khó thì thành công càng giá trị.
Chúc bạn thành công.
Nếu trong quá trình làm việc, bạn gặp khó khăn hay bạn thành công mà muốn chia xẻ thì xin gửi E-mail về vietnamese@www.rfa.org, hay gọi vào hộp thư thoại
Labels:
BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 0220
HOA KỲ & Á CHÂU
HOA KỲ TOAN TÍNH GÌ?
Ngày 12 tháng 6 này, tức ngày hôm qua, Cựu ngoại trưởng Henry Kissinger sang Trung Quốc . Trước 1971, Kissinger đã hòa hiệp với Trung Quốc và rút khỏi châu Á, Thái Bình Dương tạo nên một cuộc suy thoái toàn cầu về kinh tế, chính trị. Nay Mỹ tuyên bố trở lại Thái Bình Dương, mà Kissinger sang Trung Quốc. Trong cuộc gặp gỡ này, Kissinger nói rằng ông mong muốn Mỹ Hoa hòa bình và thế giới hòa bình. Tự ý Kissinger, hay do Trung Quốc mời, hay do Mỹ nhờ cậy? Nội dung thực sự là gì? Và kết quả như thế nào?Chinese premier meets Henry Kissinger
"It is a great test for China-United States relations to properly
cope with challenges brought on by the global financial crisis and other
global issues, safeguard peace and promote sustainable growth," Wen
said.
Although globalization and technological progress offer new
opportunities for the world, uncertain and unstable factors are on the
rise, said the premier.
"The two countries should cement political and strategic
communication, eliminate barriers and deepen mutual trust and
cooperation, as these meet the common interests of both countries and
the global community," Wen said.
Kissinger said sound US-China relations are important for both countries and the world.
The two sides should not only attach importance to addressing
practical matters, but also take a strategic and long-term point of view
in developing ties and carry out cooperation in broader areas,
Kissinger said.
Kissinger offered congratulations for China's achievements, adding that he believes China will enjoy a brighter future.
Wen said the Chinese government and people will make arduous efforts
to achieve national prosperity and make greater contributions to the
progress of humankind.
Kissinger made his first visit to China in July 1971. His visit paved
the way for a groundbreaking 1972 meeting in Beijing between then-US
President Richard Nixon and China's late Chairman Mao Zedong.
http://ca.mg6.mail.yahoo.com/neo/launch?.rand=6cl08rs3st6u3
Bắc Kinh muốn đẩy Việt Nam khỏi vòng ảnh hưởng của Mỹ
Bộ trưởng Phùng Quang Thanh tiếp đồng nhiệm Mỹ Leon Panetta ngày 04/06 tại Bộ Quốc phòng Việt Nam (Reuters)
Trong hai ngày 03/06 và 04/06/2012 vừa qua, Bộ trưởng Quốc
phòng Mỹ Leon Panetta đã viếng thăm Việt Nam, một chuyến đi mang đầy
tính biểu tượng : lần đầu tiên kể từ sau chiến tranh Việt Nam, một Bộ
trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ đến thăm cảng Cam Ranh, một trong ba căn cứ
quân sự mà quân đội Mỹ sử dụng trong thời gian chiến tranh Việt Nam.
Hành động này thể hiện quyết tâm của Washington tăng cường hơn nữa quan
hệ với kẻ thù cũ Hà Nội.
Về phía Việt Nam cũng đã thể hiện mong muốn cải thiện thêm bang
giao với Mỹ, qua việc Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh loan báo
quyết định mở rộng các khu vực tìm kiếm quân nhân Mỹ mất tích trong
chiến tranh. Ông Phùng Quang Thanh cũng đã có một cử chỉ khác nhắm đến
dư luận Hoa Kỳ, qua việc trao cho đồng nhiệm Leon Panetta những bức thư
của một lính Mỹ viết cho gia đình trước khi tử trận ở Việt Nam năm 1969.
Đổi lại, ông Panetta trao cho ông Thanh cuốn nhật ký của một binh sĩ
Bắc Việt mà quân đội Mỹ lấy được sau khi anh lính này hy sinh.
Trong bầu không khí nồng ấm, thân hữu Mỹ-Việt, các nhà lãnh đạo Hà
Nội, cụ thể là bộ trưởng Phùng Quang Thanh và thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
khi tiếp ông Panetta đều kêu gọi Hoa Kỳ bãi bỏ lệnh cấm vận vũ khí sát
thương đối với Việt Nam, những vũ khí mà Hà Nội đang rất cần để tăng
cường tiềm lực quốc phòng trước mối đe dọa Trung Quốc. Thế nhưng, Bộ
trưởng Quốc phòng Mỹ đã nói rõ là việc tăng cường hợp tác quân sự của Mỹ
tuỳ thuộc một phần vào những tiến bộ nhân quyền ở Việt Nam. Nói khác
hơn, do những vi phạm nhân quyền ở Việt Nam, nên Hoa Kỳ chưa thể bán vũ
khí sát thương cho Việt Nam.
Dầu sao, chuyến đi thăm Việt Nam vừa qua của Bộ trưởng Quốc phòng
Leon Panetta là nằm trong khuôn khổ chiến lược mới của Mỹ ở châu Á, thể
hiện qua việc tăng cường quan hệ với những đồng minh truyền thống như Úc
hay Philippines và tìm kiếm những đồng minh mới như Việt Nam. Trước khi
đến Việt Nam, ông Panetta đã ghé qua Singapore để dự hội nghị an ninh
khu vực Shangri-La và tại nơi đây, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ đã loan báo
kế hoạch chuyển phần lớn các hạm đội của Hoa Kỳ đến vùng châu Á-Thái
Bình Dương từ đây đến năm 2020.
Sau khi thăm Việt Nam, ông Panetta đã đến Ấn Độ, quốc gia mà
Washington xem là có vai trò trọng yếu trong chiến lược châu Á và là
quốc gia duy nhất ở châu Á có thể làm đối trọng với Trung Quốc.
Đến dự hội nghị Shangri-La cùng với Bộ trưởng Quốc phòng Panetta, Chủ
tịch Hội đồng tham mưu trưởng liên quân Mỹ, tướng Martin Dempsey, sau
đó đã tách riêng ra, đi thăm hai đồng minh thân cận nhất của Hoa Kỳ ở
Đông Nam Á là Thái Lan và Philippines.
Cũng trong tuần qua, ngày 08/06/2012, tổng thống Barack Obama đã tiếp
tổng thống Philippines Begnino Aquino ở Nhà trắng và nhân dịp này,
Washington đã tái khẳng định sẽ giúp Manila tăng cường khả năng phòng
thủ để có thể đối đầu với Trung Quốc. Tuy Hoa Kỳ vẫn chủ trương không
đứng về bên nào trong vấn đề tranh chấp chủ quyền Biển Đông, nhưng tổng
thống Obama đã giáp tiếp ủng hộ Manila, khi tuyên bố với đồng nhiệm
Aquino rằng cần phải có các luật lệ rõ ràng để giải quyết tranh chấp
này.
Trung Quốc dĩ nhiên đã theo dõi rất sát những hành động của Hoa Kỳ
trong những ngày qua. Tuy Bắc Kinh chưa tỏ thái độ chính thức, nhưng tờ
nhật báo bằng Anh ngữ China Daily hôm nay vừa đăng một bài nhận định,
trong đó tác giả bài báo đã nói thẳng rằng, điều mà Trung Quốc không
muốn nhìn thấy nhất, đó là những nước như Nhật Bản, Philippines và Việt
Nam " bắt tay với Hoa Kỳ để chống Trung Quốc".
Như vậy là trên bàn cờ châu Á hiện nay, hai cường quốc Mỹ Trung đang
tiến hành một chính sách gọi là "kéo" và "đẩy". Hoa Kỳ thì cố lôi kéo
những nước chưa phải là đồng minh như Việt Nam, trong khi Trung Quốc thì
cố đẩy những nước như Việt Nam ra khỏi vòng ảnh hưởng của Mỹ. Đó là
nhận định chung của nhà báo Lưu Tường Quang từ Sydney trong bài phỏng
vấn sau đây:
Nhà báo Lưu Tường Quang,
http://www.viet.rfi.fr/viet-nam/20120611-trung-quoc-tim-cach-day-viet-nam-khoi-vong-anh-huong-cua-my
Washington –Bắc Kinh đọ sức ở Biển Đông
Hai tàu của Trung Quốc chặn tàu thăm dò USNS Impeccable của Mỹ, ngày 08/03/2009, ở vùng biển quốc tế Biển Đông
@us Navy
Lo ngại vì những tham vọng của Trung Quốc tại Biển Đông,
Thượng Viện Mỹ thúc đẩy tiến trình phê chuẩn Công ước Liên Hiệp Quốc về
luật biển : chủ đề thứ nhất trong phần tin quốc tế của tờ Le Monde.
Vào lúc Công ước Liên Hiệp Quốc về luật biển đã chính thức có
hiệu lực từ năm 1994 và đã được 162 nước trên thế giới thông qua, Hoa Kỳ
là quốc gia phát triển công nghiệp duy nhất không phê chuẩn văn bản
này. Mỗi lần hồ sơ đó được đề cập tới thì đều gặp phải sự chống đối từ
phía Thượng viện. Một số tiếng nói bên phía đảng Cộng Hòa lo ngại với
Công ước Liên Hiệp Quốc về luật biển, Hoa Kỳ coi như sẽ phải trao một
phần chủ quyền quốc gia vào tay các " nhà kỹ trị quốc tế " kiểm soát biển và các đại dương mà diện tích chiếm tới 70% bề mặt trái đất.
Ngay từ đầu năm 2009 tổng thống Barack Obama luôn coi việc phê chuẩn
Công ước Liên Hiệp Quốc về luật biển là một ưu tiên trong nhiệm kỳ, để
mở đường cho Washington tham gia tích cực hơn vào các định chế đa quốc
gia. Đề xuất của chủ nhân Nhà Trắng được nhiều thành phần ủng hộ, từ
phía quân đội đến các tập đoàn dầu khí Hoa Kỳ, nhưng hồ sơ này vẫn dậm
chân tại chỗ.
Lần này, chính quyền Obama đang vận động lại Thượng viện trong bối
cảnh Washington muốn cân bằng tương quan lực lượng so với Trung Quốc tại
Châu Á-Thái Bình Dương. Nhà Trắng cho rằng Hoa Kỳ phải phê chuẩn Công
ước Liên Hiệp Quốc về luật biển thì mới có đủ trọng lượng khi cần can
thiệp vào khu vực Biển Đông, tâm điểm trong mối căng thẳng giữa Trung
Quốc, Việt Nam và Philippines do nơi đây có những dự trữ dầu khí tiềm
tàng.
Le Monde nhắc lại lời Ngoại trưởng Hillary Clinton, nhân buổi tường
trình hôm 23/05/2012 trước Ủy ban Đối ngoại Thượng viện, theo đó, " việc
phê chuẩn Công ước Liên Hiệp Quốc về luật biển sẽ bảo đảm cho Hoa Kỳ về
phương diện giao thông trên biển, tạo cơ sở pháp lý vững chắc hơn khi
nước Mỹ cần phải khẳng định chủ quyền, kể cả tại những vùng biển có
tranh chấp như Biển Đông hay vùng biển Nam Cực ".Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Thượng viện John Kerry nhấn mạnh : " Trung Quốc và nhiều quốc gia khác đang đưa ra những đòi hỏi bất hợp pháp về chủ quyền ở Biển Đông (…) Phê chuẩn Công ước Liên Hiệp Quốc sẽ có lợi cho Hoa Kỳ và các đồng minh khu vực để giải quyết những vấn đề trên biển ".
Bên cạnh yếu tố pháp lý, chính quyền Obama còn nêu ra những lợi ích
kinh tế một khi Hoa Kỳ phê chuẩn luật biển của Liên Hiệp Quốc. Lợi thế
quan trọng nhất là quyền khai thác và thăm dò dầu khí dưới lòng đại
dương.
Lập trường của cựu đại sứ Mỹ bên cạnh Liên Hiệp Quốc, John Bolton
hoàn toàn trái ngược với quan điểm của ông Kerry và của bộ Ngoại giao.
Theo ông, việc Washington phê chuẩn văn bản nói trên sẽ càng làm dấy lên
hiềm khích giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc vào lúc mà Bắc Kinh đang " nỗ lực kềm hãm hải quân Mỹ ngoài vùng đặc quyền kinh tế của Trung Quốc
". Hơn nữa, theo ông John Bolton, việc phê chuẩn Công ước về luật biển
chưa chắc đã đem lại hiệu quả mong muốn, bởi vì Washington và Bắc Kinh
có hai cách diễn giải rất khác nhau về luật biển quốc tế.
Kết thúc bài báo, Le Monde cho biết là Thượng viện Mỹ sẽ không nghiên
cứu khả năng phê chuẩn Công ước Liên Hiệp Quốc về luật biển từ nay cho
đến ngày bầu cử tổng thống 06/11/2012, tránh để gây khó khăn cho phía
đảng Cộng Hòa.
Syria : Chiếc bẫy của hận thù
Đề tài quốc tế được chú ý nhiều tới trong ngày là sự bất lực của quốc tế trước thảm kịch kéo dài tại Syria. « Chiếc bẫy của hận thù » tựa của bài báo trên Libération.
Hơn một năm từ đầu cuộc nổi dậy, hơn 13 000 nạn nhân thiệt mạng, đa
số là thường dân. Các cuộc thảm sát liên tục nối đuôi nhau ra đời bất
chấp những lời kêu gọi của quốc tế và những kế hoạch hòa bình. Đáng quan
ngại hơn cả, theo phân tích của một chuyên gia thuộc tổ chức Arab
Reform Initiative, chính quyền của tổng thống Bachard Al Assad vẫn chưa
đạt được mục tiêu mong muốn và điều đó có nghĩa là tình hình "xấu nhất" có thể xảy tới bất cứ lúc nào.
Trong khi đó, như nhận xét của Le Figaro, đặc sứ về Syria của Liên Hiệp Quốc, Kofi Annan, " cố gắng cứu vãn kế hoạch hòa bình do ông đề xướng
". Vấn đề đặt ra, theo Libération, Syria sẽ tiếp tục đối đầu với quốc
tế. Một trong những dấu hiệu rõ rệt nhất là tổng thống Syria vừa chỉ
định tướng Jamil Hassan vào chức vụ giám đốc cơ quan Mật vụ không quân.
Đây là bộ phận được cố tổng thống Hafez al Assad thành lập và được coi
là tổ chức " độc địa nhất, đáng gờm nhất " bên cạnh Vệ binh Cộng hòa Syria.
Châu Âu : Hiềm khích giữa Paris và Berlin
Quay về thời sự châu Âu, Le Figaro và báo kinh tế Les Echos chú ý tới
cuộc đọ sức ngầm giữa hai lãnh đạo Pháp và Đức. " Thái độ ngờ vực giữa
ông Hollande và bà Merkel ", tựa lớn trên trang nhất báo Le Figaro. Số
là ngày hôm qua 07/06/2012, khi tiếp thủ tướng Anh, David Cameron, bà
Merkel không ngần ngại đề cập tới khả năng thành lập một " liên minh chính trị
" trong Liên Hiệp Châu Âu để bảo toàn đồng euro. Cụ thể hơn, Berlin
không bác bỏ sáng kiến của tân tổng thống Pháp muốn châu Âu phát hành
chung một loại công trái.
Bà Angela Merkel cho rằng, khu vực đồng euro có thể hướng tới giải
pháp đó để thúc đẩy kinh tế một khi tất cả các thành viên trong khối đã "
lành mạnh hóa ngân sách, từ đó thúc đẩy khả năng cạnh tranh, và tìm lại tăng trưởng
". Nói cách khác, Berlin không hề thay đổi lập trường và vẫn chủ trương
eurozone phải giải quyết nợ công, cân bằng ngân sách trước khi muốn
hướng tới một chính sách tài chính chung. Thậm chí, Đức còn cho rằng
châu Âu cần có một bộ Tài chính chung có quyền quyết định về ngân sách
của mỗi quốc gia thành viên eurozone.
Như tựa của báo Les Echos, sau đề nghị của Pháp về một " hiệp ước tăng trưởng ", Đức bắt đầu " phản công
" và theo phân tích của tờ báo thì đây là một chiến lược vô cùng khéo
léo của bà Merkel để kéo dài thời gian trước những đòi hỏi gấp rút của
Paris.
Theo như nhận định của Les Echos, căng thẳng trong quan hệ giữa hai
đầu tàu kinh tế của châu Âu đang gia tăng, dù vậy, Pháp cố gắng giảm nhẹ
tầm mức quan trọng về bất đồng giữa Paris và Berlin.
Trong lúc Pháp và Đức nghi kỵ lẫn nhau, thì Trung Quốc đang trở nên
thận trọng hơn, khi đầu tư vào khu vực đồng euro. Trả lời báo tài chính
Wall Street Journal, số ra ngày 07/06/2012, giám đốc quỹ đầu tư Trung
Quốc China Investment Corp Lâu Kế Vĩ cho biết, Bắc Kinh hạn chế việc mua
cổ phiếu và công trái của châu Âu với lý do nguy cơ khu vực đồng euro
bị tan vỡ ngày càng lớn. Đầu tư vào công trái châu Âu bị coi là " mang lại mức rủi ro cao " và " lợi nhuận lại thấp ". Đây là lần đầu tiên, Trung Quốc chính thức thông báo giảm bớt mức đầu tư vào eurozone.
China Investment Corp hiện đứng đầu một khối lượng vốn 410 tỷ đô la và là quỹ đầu tư lớn hàng thứ 5 trên thế giới.
Một quan tâm khác của khu vực đồng euro là việc Tây Ban Nha vừa bị cơ
quan thẩm định tài chính Fitch hạ 3 nấc điểm tín nhiệm. Ẩn số lớn nhất
xoay quanh số nợ khó đòi của các ngân hàng nước này. Phụ trang kinh tế
của tờ Le Figaro đưa tin nhưng không bình luận. Fitch dự báo nợ khó đòi
của các ngân hàng Tây Ban Nha khoảng từ 60 đến 100 tỷ euro và ở mức độ
này, nợ công của chính quyền Madrid sẽ tăng lên thành 95 % GDP vào năm
2015 thay vì 74 % vào cuối năm nay.
Euro 2012
Đóng lại các bài báo kinh tế để nói về sự kiện thể thao được chờ đợi
nhất trong ngày : Cuộc tranh tài trên sân cỏ của giải bóng đá Euro 2012
khai mạc tối nay. Le Figaro tập trung vào đội tuyển quốc gia Pháp : Các
chú gà trống Gaulois sẽ phải cố gắng hết mình để tô điểm lại hình ảnh
của đội tuyển áo lam sau thất bại ê chề ở Cúp thế giới Nam Phi 2010.
Không hẹn, Libération cũng có bài phân tích với nội dung tương tự.
Trong số các cầu thủ tham dự trận đấu tại Ukraina tối thứ Hai tuần tới,
có 10 người đã từng tham gia cuộc tranh tài ở Nam Phi. Libération không
mấy hào hứng cho rằng đó là bằng chứng rõ rệt cho thấy ngành thể thao
Pháp trong 2 năm qua không hề thay đổi và bản thân các cầu thủ cũng
chẳng thay đổi thái độ bởi vì " những ông vua trên sân cỏ thường sống trong một thế giới riêng biệt ".
L'Humanité nhắc lại một vài chi tiết : Trận đấu khai mạc diễn ra tại
Ba Lan, lễ bế mạc sẽ được tổ chức tại sân vận động Kiev Ukraina. Ba Lan
và Ukraina theo thứ tự đã huy động 10 và 24 ngàn cảnh sát để bảo đảm an
ninh cho mùa hội bóng đá. Ba Lan đang kỳ vọng giải Euro 2012 đem lại 2 %
tăng trưởng kinh tế cho nước này. Viễn cảnh gặt hái những thành quả
kinh tế không được tốt đẹp như vậy đối với Ukraina : Kiev đã liên tục
giảm tham vọng huy động được 800 000 fan của quả bóng tròn.
tags: Biển Đông - Châu Á - Hoa Kỳ (Mỹ) - Trung Quốc - Điểm báo
Clinton sẽ tham dự hội nghị an ninh Asean
Cập nhật: 03:08 GMT - thứ tư, 13 tháng 6, 2012
Ngoại trưởng Hoa Kỳ Hillary
Clinton đã cho biết hôm thứ Ba ngày 12/6 rằng bà sẽ tham dự một
hội nghị quy tụ các quốc gia Đông Nam Á và các cường quốc khu
vực vào tháng tới ở Campuchia, hãng tin Pháp AFP đưa tin.
Bà Clinton đưa ra phát biểu này sau cuộc
gặp với Ngoại trưởng Campuchia Hor Namhong trong lúc nước này
đang chuẩn bị cho các cuộc họp của Asean tại Phnom Penh.Các bài liên quan
Chủ đề liên quan
“Chúng tôi đang chờ đợi đến
Campuchia để tham dự Diễn đàn khu vực Asean (ARF) vào tháng 7,”
bà nói với các phóng viên.
Ngoại trưởng Hor Namhong cho biết ông cũng
mời Tổng thống Barack Obama tham dự hội nghị thượng đỉnh Asean
sẽ diễn ra ở Phnom Penh vào tháng 11 năm nay – chẳng lâu sau khi
kết thúc cuộc bầu cử tổng thống Mỹ.
Chính quyền Obama đã đặt ưu tiên hàng đầu
là xây dựng mối quan hệ với các nước Asean với tin tưởng rằng
Hoa Kỳ sẽ có lợi ích từ khu vực kinh tế năng động và hầu hết
thân thiện với Washington này.
Diễn đàn khu vực Asean có sự tham dự các cường quốc bên ngoài khu vực Đông Nam Á như Hoa Kỳ và Trung Quốc.
Clinton cũng cho biết bà sẽ đến Nhật vào ngày 8/7 để tham dự một hội thảo về tương lai của Afghanistan.
Trong khi đó, truyền thông Hàn Quốc cũng
đưa tin rằng Clinton sẽ ghé qua nước này để bàn về Bắc Hàn
cũng như thăm gian hàng của Hoa Kỳ tại Triễn lãm thế giới
(World Expo) ở thành phố đông nam Yeosu vào ngày Quốc khánh Mỹ
4/7.
Mỹ vẫn muốn sử dụng cảng Cam Ranh
Cập nhật: 03:58 GMT - thứ hai, 4 tháng 6, 2012
Có mặt tại Cam Ranh
(Khánh Hòa) hôm Chủ nhật 3/6, Bộ trưởng Quốc phòng Leon Panetta
nói việc tàu Mỹ được tiếp cận cảng này là một yếu tố quan
trọng cấu thành quan hệ Mỹ-Việt.
Ông cũng nói trong cuộc họp báo trên khoang
tàu tiếp vận hải quân Richard E. Byrd rằng cảng Cam Ranh có thể
đóng vai trò lớn trong chiến lược chuyển dịch cơ cấu quân sự
của Mỹ sang khu vực châu Á-Thái Bình Dương.Các bài liên quan
Chủ đề liên quan
Phát biểu hào hứng của ông Panetta, bộ trưởng quốc phòng Mỹ đầu tiên từ sau 1975 tới thăm hải cảng Cam Ranh mà Mỹ từng sử dụng trong cuộc chiến Việt Nam, có khả năng gây khó xử vì nó hàm chứa thông điệp cho Trung Quốc, láng giềng khổng lồ của Việt Nam.
Bắc Kinh vẫn tuyên bố chủ quyền với phần lớn Biển Đông và cách hành xử ngày càng hung hăng của nước này đang gây quan ngại lớn cho các nước trong khu vực.
Quan hệ đối tác
Sau Cam Ranh, ông Leon Panetta đã bay ra Hà Nội và được các quan chức quân sự Việt Nam chào đón ở sân bay Nội Bài.Lễ đón chính thức dành cho bộ trưởng quốc phòng Mỹ được tổ chức vào sáng thứ Hai 4/6 ở Bộ Quốc phòng, tiếp theo là hội đàm với Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam Phùng Quang Thanh.
Ông Panetta theo kế hoạch cũng sẽ tới chào Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng vào chiều thứ Hai.
Trong các cuộc tiếp xúc với phía Việt
Nam, bộ trưởng Panetta được cho sẽ thúc đẩy yêu cầu cho hải quân
Mỹ được tăng cường tiếp cận hải cảng Cam Ranh, một trong các
cảng nước sâu có vị trí địa lý-chiến lược thuận lợi nhất khu
vực.
Ông nói với các nhà báo trên tàu USNS
Richard E. Byrd hôm Chủ nhật: "Việc tàu hải quân Mỹ được tiếp
cận cơ sở này là yếu tố quan trọng cấu thành quan hệ
[Mỹ-Việt] và chúng tôi thấy tiềm năng to lớn ở đây".
Sử dụng cảng Cam Ranh còn có ý nghĩa lớn trong chiến lược chuyển dịch sang Á châu-Thái Bình Dương của Mỹ.
"Đặc biệt quan trọng là chúng ta phải có
khả năng hợp tác với các đối tác như Việt Nam, được sử dụng
các cảng biển như cảng [Cam Ranh] này, trong khi chúng ta chuyển
dịch tàu thuyền từ các cảng của chúng ta trên Bờ Tây [Đại Tây
Dương] và giữa các đồn trạm của chúng ta tại Thái Bình Dương".
Với ngân sách quốc phòng bị cắt giảm và
một chiến lược mới, Hoa Kỳ chắc chắn đang phải tìm kiếm thêm
trợ giúp ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương nếu muốn thực hiện
thành công việc chuyển dịch quân sự.
Thông điệp cho Trung Quốc
Việt Nam tới nay đã cho phép các tàu của
Mỹ được qua sửa chữa và bào trì ở Cam Ranh, thế nhưng con số
còn hạn chế và các tàu phải thuộc hoặc dân sự, hoặc quân sự
không vũ trang.
Giới chức quốc phòng Việt Nam đã nhiều
lần nói rõ điều này, nhằm giảm thiểu suy đoán là một quan hệ
thân cận về quân sự đang được hình thành với Mỹ để đối phó
với Trung Quốc.
"Thực tế là đang có một sự cạnh tranh ngày càng lớn giữa Mỹ và Trung Quốc về tầm ảnh hưởng đối với các nước trong khu vực và điều này làm cho một số nước cảm thấy lúng túng khó xử."
Bonnie Glaser, chuyên gia khu vực tại CSIS
Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng
Quốc phòng Việt Nam, trong phỏng vấn mới đây với BBC cũng nhấn
mạnh hoạt động của tàu Mỹ tại Cam Ranh chỉ là "hoạt động kinh
tế bình thường".
Một số chuyên gia theo dõi tình hình khu
vực lâu năm cho rằng Việt Nam không muốn có bất kỳ hành động
nào bị cho là khiêu khích và đối đầu.
Bà Bonnie Glaser, chuyên gia khu vực từ Trung
tâm Nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế (CSIS) ở Mỹ, nói tại
diễn đàn an ninh khu vực Đối thoại Shangri-La vừa diễn ra tại
Singapore nhận định:
"Thực tế là đang có một sự cạnh tranh
ngày càng lớn giữa Mỹ và Trung Quốc về tầm ảnh hưởng đối
với các nước trong khu vực và điều này làm cho một số nước
cảm thấy lúng túng khó xử."
Tuy nhiên khó xử đến đâu và quyết định
thế nào là phụ thuộc vào từng quốc gia, và dường như bộ
trưởng Leon Panetta đang tìm kiếm chỉ dấu từ Hà Nội trong
chuyến thăm lần này.
KÝ NGUYỄN HUY THẮNG
CHUYỆN ÍT BIẾT VỀ CHA TÔI –
NHÀ VĂN NGUYỄN HUY TƯỞNG VÀ BÁC NGUYỄN TUÂN
Nhà văn Vân Thanh, trong một lần hầu chuyện “cụ Nguyễn” đã không quên hỏi “cụ” về chuyện bạn bè. Chị đã rất ngạc nhiên khi nghe nhà văn nói rằng mình không có bạn thân trong giới văn nghệ sĩ. Bác Nguyễn chỉ nhận mình có người bạn thân duy nhất là bác sĩ Trần Hữu Tước, một giáo sư tai mũi họng nổi tiếng, đồng thời cũng là người dịch một số truyện của nhà văn Nguyễn Tuân sang tiếng Pháp.
KÝ CHÂU XUÂN NGUYÊN
Cha tôi
Cha tôi và Bác tôi theo cách mạng đánh Pháp. Bác tôi bị Pháp bắn chết trong một trận càn. Cha tôi may mắn hơn còn nguyên vẹn đến tận ngày Việt Nam toàn thắng (1954). Ông là một trong những người may mắn được tham dự đầy đủ các trận đánh lớn: Chiến dịch Thượng lào, chiến dịch Biên giới và đặc biệt là chiến dịch Điện Biên Phủ. Hòa bình lập lại Cha tôi được chuyển công tác cho tới năm 1980 thì nhà nước cho về nghỉ hưu. Về hưu nhưng Cha tôi vẫn tham gia lao động như một nông dân thực thụ. Những khi rảnh rỗi Người hay nói chuyện quá khứ mà khi bắt đầu câu chuyện thế nào cũng có tiếp đầu ngữ: ngày xưa…
trong cơn quá khích đã đốt trụ sở UBND xã, Chính quyền huyện, tỉnh (Hà Tây cũ) đã huy động một lực lượng lớn công an trấn áp dẹp loạn và bắt đi khoảng gần chục nông dân. Sau này những lần về thăm nhà tôi được biết tội đốt trụ sở UBND xã, các nông dân quê tôi bị tòa kết án tổng cộng hơn 100 năm tù.
Biến cố này có tác động sâu sắc tới toàn thể người dân làng tôi mà đặc biệt là Cha tôi. Nhà tôi có mấy sào ruộng cũng được đền bù tại thời điểm đó, tôi nhớ khoảng 90 triệu gì đó. Có tiền người ta thì vui vẻ nhưng Cha tôi nhận tiền nhưng lòng không được vui. Anh em chúng tôi thì luôn động viên Cha là có tiền thì có thêm khoản bồi dưỡng tuổi già. Mà Cha đã vi phạm luật lao động, nhà nước đã cho nghỉ hưu rồi thì phải nghỉ chứ già rồi mà vẫn cứ làm đồng là chúng con không muốn đâu. Nói dại nhỡ Cha có làm sao thì con cái biết ăn nói sao với bà con hàng xóm?
Tay cầm chiếc liềm cũ bất giác Cha hỏi tôi: Anh đi đây đi đó nhiều anh thử nói cho Bố biết cái vụ nhà nước thu hồi ruộng của nông dân quê mình anh nói tôi xem là đúng hay là sai? Tôi hết sức ngạc nhiên tại sao Cha lại hỏi thế nhỉ? Mà đúng hay sai thì can hệ gì cơ chứ? Con cái trưởng thành cả rồi công ăn việc làm đề huề. Cha thì già sắp xuống lỗ rồi có vấn đề gì mà lại hỏi như vậy? Kinh tế nhà tôi không khá giả tuy nhiên Cha tôi có lương hưu, anh em chúng tôi cũng hết sức có trách nhiệm với Cha. Vậy thì sao Cha lại hỏi vậy? Tôi còn đắn đo chưa biết trả lời ra sao mà Cha tôi hỏi vậy chứ hình như người không có ý định nghe câu trả lời từ tôi.
KÝ PHAN THỊ VÀNG ANH
Cha tôi
Cha đã để sẵn nước sôi trong nhà tắm, dắt sẵn xe đạp ra ngoài sân. Làm xong hết những việc ấy, cha đi học bài.
Cha học cho đến lúc mẹ dậy. Học thơ, thơ từ cổ chí kim, của bất cứ ai, miễn đáng gọi là thơ, học kịch, học văn, học văn chương và học cả những gì dường như văn chương không bao giờ thèm đụng tới. Cho đến lúc gần bảy mươi, cha tôi vẫn là một học trò ngoan, bất chấp tuổi già mà len lỏi vào bất cứ góc nào của khu vườn văn hóa.
Khoảng bảy rưỡi, cha, mẹ ăn sáng. Rồi cha tôi ngồi vào bàn, cái bàn mà tôi học bây giờ, ngày ấy ít ai dám đến gần khi cha đang viết. Trên bàn đầy giấy và sách, lâu lâu bình mực quên không đậy đổ một lần, khi ấy loạn cả nhà. Không ngày nào cha không ngồi viết, cả khi gãy tay, bó bột, ngày trước, ngày sau đã nguệch ngoạc viết bằng tay trái.
Đôi lúc tôi thấy, nghề văn như một cái ách, người ta lúc nào cũng áy náy lo âu, sợ mình chưa đọc đủ, chưa viết đủ, chưa viết xong lại thấy bực bội như thể có điều gì oan trái trong lòng chưa nói ra hết được. Và tôi nghĩ, có lẽ cha tôi chọn cho mình một cái ách nặng. Cha luôn luôn tất bật, yêu hoa cỏ nhưng chưa bao giờ dám bỏ hàng giờ ra để ngồi uống trà thưởng hoa. Cha sợ những quán cà phê, nhìn chúng như nhìn những nấm mồ chôn thì giờ. Chỉ những đêm rằm, vườn nhà tôi đầy trăng, cha bảo: “Tắt đèn! Ra ngoài hè ngồi xem”. Chị em tôi theo ra, ngồi khen trăng được vài phút, cha lại quay sang bàn chuyện văn chương với mẹ, rồi tranh luận, có khi cãi cọ, quên cả trăng!
Cứ vậy, đầu óc của cha tôi không lúc nào thảnh thơi, đôi lúc tôi nghĩ, cha đã già rồi, đã có một vị trí ít ai dám mơ tới trong văn học rồi, sao cha không nghỉ ngơi một chút. Cha dạy chúng tôi: “Phải học, học không phải để vui, mà để không ai giết được mình!”.
Cha cũng muốn tôi học, tôi đã có gần một chục quyển vở chép tay của cha, ở bìa ghi rõ: “sách dạy cho Vàng Anh”, cha muốn hàng ngày đều có ít thì giờ để giảng cho tôi, nhưng tôi, vì đã không ý thức được những giờ học ấy quý như thế nào, tôi đã trốn bằng đủ mọi cớ, khi ấy, tôi chỉ thích làm thơ chứ không thích học thơ.
Thời khóa biểu của cha tôi cho một ngày thế nào cũng có giờ làm vườn. Thường vào khoảng mười giờ, khi viết lách, đọc sách đã mệt. Ra vườn, cha tôi đắp đất, làm cỏ như một nông dân, và cha tự hào về điều đó.
Thỉnh thoảng, tôi đi theo cha đến các hội nghị hoặc các lớp học cha giảng thơ văn. Ở đấy, người ta dành cho cha ghế hàng đầu, rồi các cô, các chú đến chào, nhắc về vài bài viết, hay quyển sách mới của cha, tôi nghe và lần nào cũng lặp lại cái ý nghĩ: ?oTệ thật!
Một lần khi tôi học lớp năm, theo cha xuống Cổ cò, người ta đón bằng một bữa tiệc, cha tôi uống rượu, thỉnh thoảng hỏi tôi: “Mặt cha đỏ chưa?”. Tôi bảo “Chưa”, mấy phút sau lại nghiêm mặt bảo cha: “Đỏ rồi! Cha đừng uống nữa!” Và cha tôi ngưng liền.
Cha tôi nóng tính, điều đó ai cũng nói. Ở nhà không ai dám đùa với cha, ngoài chị Thắm.
Chị là người duy nhất dám nhờ cha tôi dịch hộ bài học rồi ngang nhiên ngủ gật ngay bên cạnh. Chị Thắm cũng là người duy nhất biết nhổ tóc sâu và lấy ráy tai, và làm cũng tùy hứng, bất kể lúc đó cha tôi đang bận bịu đọc sách hay học bài.
Ra trường, chị đi thực tập một năm ở An Giang, lâu lâu mới về một lần, thời gian đó, tóc cha tôi bạc hẳn.
Bạn của cha tôi đông lắm, họ đến thăm và ai cũng thấy rằng ông Trời sao thật tàn bạo, bắt một con người thông minh như cha phải sống như một đứa trẻ mới sinh. Tôi đi học về, vào giường ngồi chơi, nắm tay cha, gầy guộc, và khóc, có lần, cha tỉnh ra, nhìn tôi cau mày và cũng khóc theo. Sau đó ít ngày, cha mất.
Chúng tôi ra sông Sài Gòn, khi tro được thả xuống, tôi biết từ nay mình đã mồ côi cha, chỗ dựa lớn nhất đời tôi đã mất, và tôi sẽ phải học, như cha dạy: “Học không phải để vui, mà để không ai giết được mình!”. Học để thành người.
THƠ LÊ ĐẠT
Cha tôi
Rừng rậm sông sâu
Con gái cũng theo đòi nghề võ
Ngày nhỏ cha tôi dẫn đầu lũ trẻ đi chăn trâu
Phất ngọn cờ lau
Vào rừng Na Lương đánh trận
Mơ làm Đề Thám
Lớn lên, cha tôi đi dạy học
Gối đầu trên cuốn Chiêu hồn nước
Khóc Phan Chu Trinh
Như khóc người nhà mình
Ôm mộng bôn ba hải ngoại
Lênh đênh khói một con tàu
Sớm tối ngâm nga mấy vần cảm khái
Đánh nhau với Tây
Bỏ việc lang thang vào Nam ra Bắc
Cắt tóc đi tu nhưng quá nặng nghiệp đời
Gần hai mươi năm trời
Tôi vẫn nhớ lời cha tôi cháy bỏng
Dạy tôi làm thơ, ước mơ, hi vọng
Những câu Kiều say sưa đưa cuộc đời bay bổng
Tiếng võng trưa hè mênh mông
Phong trần mài một lưỡi gươm
Những phường giá áo túi cơm sá gì.
Nhưng công việc làm ăn mỗi ngày mỗi khó
Cuộc đời chợ đen chợ đỏ
Thù hằn con người
“Muốn sống thanh cao đi lên trời mà ở
Mày đã quyết kiêu căng
Níu lấy cái lương tâm gàn dở
Dám không tồi như chúng tao
Suốt đời mày sẽ khổ”.
Quan lại trù cha tôi cứng đầu cứng cổ
Người “An Nam” dám đánh “ông Tây”
Mẹ ỉ eo dằn vặt suốt ngày
Chửi mèo, mắng chó
“Cũng là chồng là con
Chồng người ta khôn ngoan
Được lòng ông tuần ông phủ
Mang tiền về nuôi vợ”.
Bát đĩa xô nhau vỡ
Cha tôi nằm thở dài
Cha nhịn đi cho đỡ
Anh em tôi, bỏ cơm
Hai đứa dắt nhau ra đường tha thẩn
Trời mùa đông trăng sáng
Sao nở như hoa
Không biết Ngưu Lang trên kia
Có bao giờ cãi Chức Nữ.
Rồi cha tôi lui tới nhà quan tuần, quan phủ
Lúc về, gặp tôi đỏ mặt quay đi
Một hôm, tôi thấy chữ R.O[1] treo ngoài cửa
Cha tôi không dạy tôi làm thơ nữa
Người còn bận đếm tiền ghi sổ
Thỉnh thoảng nhớ những ngày oanh liệt cũ
Một mình uống rượu say
Ngâm mấy câu Kiều, ôm mặt khóc
Tỉnh dậy lại loay hoay ghi sổ đếm tiền
Hai vai nhô lên
Đầu lún xuống
Như không mang nổi cuộc đời
Bóng in tường vôi im lặng
Ngọn đèn leo leo ánh sáng
Bóng với người như nhau
Mùi ẩm mốc, tiếng mọt kêu cọt kẹt
Ở chân bàn hay ở cha tôi?
Cuộc sống hàng ngày nhỏ nhen tàn bạo.
Rác rưởi gia đình miếng cơm manh áo
Tàn phá con người.
Những mơ ước thời xưa như con chim gẫy cánh
Rũ đầu chết ngạt trong bùn
Năm tháng mài mòn bao nhiêu khát vọng.
Cha đã dạy con một bài học lớn
Đau thương kiên quyết làm người.
Không nên lùi bước cuộc đời phải thắng.
7 – 1956
SƠN TRUNG * PHỤ TỬ TÌNH THÂM
HÁT RU NGHỆ TĨNH BÌNH
Đừng tiếng tăm nặng lời,
Đừng cả tiếng rộng hơi,
Mắng trả người sao nên,
Cãi mẹ thầy sao phải.
Nằm đêm nghĩ lại,
Nhớ hai cội thung huyên,
Trả công ơn mới nên,
Trả lượng vàng mới đáng.
Mười ngày chin tháng
Thầy dưỡng dục hoa thai,
Mẹ dưỡng dục hoa thai.
Con lên một lên hai,
Lo ấp yêu bồng ẵm.
Đứa lên ba, lên bốn,
Bú mớm mẹ chưa rời.
Đứa năm bảy nhởi chơi.
Đứa chin, muời khôn nậy.(lớn)
Đứa muời lăm, muời bảy,
Lo trang điểm dồi mài,
Sang hăm mốt, hăm hai,
Lo gia tư nội trợ,
Lo cửa nhà nội trợ.
Hoa tươi ngọc nở,
Ước sum họp vui vầy,
Thầy tơ tưởng đêm ngày,
Mẹ tư tưởng đêm ngày,
Ước dâu hiền rể thảo.
Sách thánh hiền là đạo,
Người hỉ, xã, từ, bi,
Con lỗi lầm điều chi,
Xin mẹ thầy xá quá.
Đừng coi thượng bằng hạ,
Mà ra đạo phi thường
Con đứa ghét đứa thương,
Tội tam tòng phụ tử.
Trong sách có chữ,
Xin ai nấy xem vào,
Thầy một tuổi một cao,
Mẹ một tuổi một cao,
Đừng bât kỳ nặng nhẹ.
Con ở gần thầy mẹ,
Năng xây đáp vun trồng.
Vợ dại đã có chồng,
Để vào ra thăm viếng.
Khi đồng hàng, miếng bánh,
Khi bún sốt, lòng tươi,
Ta nương dắt lấy người,
Kẽo mai già bách tuế.
Cây vàng, lá úa,
Lá úa, lá vàng.
Lá rụng cội đại ngàn.
Con tìm đâu được nữa,
Cháu đâu tìm được nữa.
Mai ra hương lửa,
Tay vái lạy, chân quỳ,
Thầy chẳng thấy ăn chi,
Mẹ chẳng thấy ăn chi,
Chỉ thấy ruồi với muỗi.
Đêm chiêm bao mộng muội,
Thầy chẳng thấy đoái hoài,
Mẹ chẳng thấy đoái hoài.
. Ai ở được như lời,
Đươc phụ từ, tử hiếu không sai. PHỤ TỬ TÌNH THÂM(Dị bản)
Phụ tử tình thâm
Công thầy nghĩa mẹ
Đừng tiếng tăm nặng lời
Đừng cả tiếng dài hơi
Nói mẹ cha sao nên
Mà cãi mẹ thầy sao phải
Đêm nằm nghĩ lại
Nhớ đến cội thung huyên
Công cù lao ai đền
Nghĩa sinh thành ngày trước
Khi ăn cơm bát nước
Ước phụ tử tình thâm
Thầy đói rách nợ nần
Mẹ đói rách nợ nần
Cũng vì con thơ ấu
Dù phụ trải trắc mẫu
Rồi trắc trải khó khăn
Con ở có thủy có chung
Được phụ từ tử hiếu
Mà được phụ từ tử hiếu
Dăm ba cành đào liễu
Sáu bày quả nam nhi
Thầy chưa được nhờ chi
Mẹ chưa được nhờ chi
Đền công ơn cho đáng
Công mẹ thầy cho đáng
Rồi mười ngày chín tháng
Mẹ thúc dục nên thai
Con nên ( lên) một nên hai
Thầy ấp yêu bồng bế
Mẹ ấp yêu bồng bế
Con nên ( lên) ba nên bốn
Con tríu mẹ chưa rời
Đứa sáu bảy ăn chơi
Con chín mười khôn nậy ( lớn)
Đứa chín mười khôn nậy
Con ăn học dùi ( dồi) mài
Đứa mười chín đôi mươi
Lo chăm xa dựng họp
Lo cửa nhà dựng họp
Con ở gần thầy mẹ
Phải xây đắp vun trồng,
Khi vợ dại thì có chồng
Phải vào ra thăm viếng,
Phải đi về thăm viếng.
Khi đồng quà chữ bánh
Khi bún sốt lòng tươi
Ta nâng giấc cho người
Kẻo mai rồi tạ thế
Mai sau rồi tạ thế
Dù than vắn thở dài
Thầy không đoái không hoài
Mẹ cũng nỏ ( chẳng) đoái hoài
Thật là phụ từ tử hiếu
Ai ơi làm con trọn đạo
Nhắc ai ghi lòng… à á à ơi…
FATHER'S DAY
Nay nhắc lại mà lòng như ứa lệ.
Tôi lên mười đất nước đã chia đôi
Những bà Mẹ bắc Kỳ ào ạt tới
Kể từ đó cuộc đời như đổi mới
Nhưng khắp nơi vẫn khói lửa lầm than
Những chàng trai không một tiếng phàn nàn
Vào trận địa như đi vào cuộc sống !
Con sinh ra chưa kịp xây đắp mộng
Chưa gặp cha con đã chẳng còn cha
Mẹ dạy con mà nước mắt chan hòa
Cha yêu mẹ, yêu con, yêu đất nước
Vì phận sự cha quyết không lùi bước
Lấy thân mình để đền nợ non sông.
Con bây giờ coi như tạm thành công
Có dân chủ có tự do phát biểu
Nhưng nhiều lúc lòng con như chợt hiểu
Mẹ tại sao bỏ nước chạy sang đây !
Cha làm sao mất giữa tuổi thơ ngây
Nghe con hỏi lòng Mẹ đau như cắt
Con yêu ạ, giá tự do tuy đắt
Không tự do ta chẳng thể là người
Ngày Của Cha, cháu nhỏ đẹp môi cười
Mẹ sung sướng vì chúng ta được sống
Chữ dân chủ với cha là giấc mộng
Con viết vào bài vị để thờ cha.
HuỆ Thu
That verse since a child I had known with zest,
But now heard again makes tears start to my eyes.
Partitioned in two when I was just ten years of age.
The mothers poured from the North in a critical stage
And thenceforth began in the South to revive;
But everywhere anguish continued from war to derive:
The young men with neither complaint nor regret
Rushed into the battlefields, their hopes on life set.
You were born, not in time yet to build dreams rather,
Not seeing your father yet, you already had no father.
I your Mom brought you up, in tears educated you kid:
Fulfilling his duty, not yielding an inch of ground,
Using his body to pay his debt to the country bound.
Now that you might be said to have got some success
Enjoying democracy, liberty, being free to express,
Yet sometime in your innermost you suddenly understand
Why I your mother had to leave home for this land!
I surely felt heart-broken ̶ my deep grief increased
When as a child you naïvely asked why Dad deceased.
Oh my child, Freedom has its though high price,
But without it we cannot be human beings so nice.
On Father’s Day, watching the smile of each of your chit
I am happy because we are able to live a life fit.
The word Democracy with Dad was such a dream:
Write it on his votive tablet to honor him as we mean.
translation by THANH-THANH
CÔNG ƠN SINH DƯỠNG
FILIAL PIETY
Your Dads spared no pains round the clock striving
To make a living though burdensome but life-giving trying
Despite their endless suffering, dear sons and daughters!
Translation by THANH-THANH
GIÁO DỤC VIỆT NAM HIỆN NAY
Còn chờ gì nữa mà không giải tán bộ Học
Nguyễn ThôngHọc sinh quay clip: công hay tội?
Mặc Lâm, biên tập viên RFA, Bangkok 2012-06-08 Vụ clip tiêu cực trong phòng thi tại trường THPT Đồi Ngô vẫn đang bức xúc dư luận qua những đánh giá trái chiều về hành động của học sinh quay những clip tiêu cực này. Mặc Lâm có thêm chi tiết sau đây.Trường THPT Dân lập Đồi Ngô (Lục Nam, Bắc Giang) nơi xảy ra các tiêu cực trong mùa thi tốt nghiệp 2012
Điều tra lệch đối tượng?
Công an Lục Nam tỏ ra rất nhanh chóng vào cuộc trong vụ này là một nét mới trong nỗ lực điều tra. Tuy nhiên có vấn đề khúc mắc nào đó còn tiềm ẩn khi người bị gọi liên tục là em Sơn, học sinh trực tiếp quay clip và thầy giáo Nguyễn Danh Ngọc, người tổ chức cho việc này.
Dĩ nhiên hai nhân vật chính này phải được lấy cung trước để tìm hiểu thêm những can phạm thực sự là các giám thị gác phòng thi cũng như những người khác còn trong bóng tối. Đường giây dài tiêu cực không thể thiếu những khuôn mặt trách nhiệm trực tiếp, vì không có sự đồng ý của họ thì không một nhân viên dưới quyền nào dám hy sinh cả sự nghiệp của mình vào việc làm đen tối chỉ cốt đạt được thành tích này.
Tuy nhiên, thay vì đặt dấu hỏi về sự vắng mặt của các can phạm, người ta thay nhau đặt câu hỏi về tính pháp lý của hai em học sinh quay clip. Điều này khiến không ít người cho rằng công an Lục Nam đang hướng dư luận vào một góc khác để tránh bớt bức xúc cho giáo dục của huyện nhà.
Nói với báo chí, công an huyện Lục Nam nhấn mạnh “tùy vào việc đánh giá của Sở GD-ĐT Bắc Giang, nếu thấy việc sai phạm cần truy cứu trách nhiệm hình sự thì Công an sẵn sàng tham gia tiếp”.
Những thông tin do công an Lục Nam cung cấp rất dễ khiến người đọc nghĩ rằng việc cáo buộc hình sự hay không đối với
Người ta đặt câu hỏi liệu vi phạm quy chế phòng thi có là một tiền lệ xấu cần phải xử lý hay không? Câu hỏi duy lý này cho thấy có một cách nhìn chai sạn đang lan tỏa trong xã hội, nó có khả năng vịn vào cái lý để tiêu diệt những điều cao đẹp và triệt tiêu mọi nỗ lực chống tiêu cực vốn rất èo uột hiện nay.
Ta phải cân nhắc giữa vi phạm của thí sinh để có sự đánh giá đúng mức chứ không thể nghĩ một cách đơn giản là hai em đã vi phạm thì dứt khoát phải bị xử lý.
Giáo sư Văn Như Cương, hiệu trưởng trường Tư thục Lương Thế Vinh phản bác lại những quan điểm cho rằng hai em vi phạm quy chế trường thi, ông nói:
Tôi thấy hành động của các em cần phải biểu dương, khen ngợi bởi vì trong chống tiêu cực đôi lúc phải hy sinh như thế. Nếu các em không làm ra chuyện này, chứng cớ rõ ràng như thế thỉ không thể nào tố cáo tiêu cực này được. Nếu các em lên báo cáo với ông chủ tịch hội đồng thi là: “thưa thầy phòng em thi loạn lắm, phao thi tha hồ quay cóp thầy giáo đưa bài cho chúng em chép….” thì người ta sẽ mắng ngay: Chứng cớ ở đâu? Thì bây giờ em có chứng cớ đây. Cho nên tôi nghĩ là phải ủng hộ em này, không được có những hình thức truy chụp, ngăn cấm hay xét về kết quả thi của các em.
Ông Luận nhận định rằng “việc phát tán trên mạng nhiều video clip như vậy làm cho công tác quản lý của các cơ quan chức năng gặp khó khăn, đồng thời ảnh hưởng không tốt tới nhận thức và suy nghĩ của người xem, nhất là các học sinh còn nhỏ tuổi.”
Ông Luận đã trực tiếp coi việc quay clip của hai em là sai trái do bọn xấu xúi dục và cần phải khuyên nhủ để hai em tránh bị lôi kéo. Ông cũng cho biết việc công bố clip làm cho công tác quản lý, chỉ đạo khó khăn hơn. Nhận xét về kết luận này Giáo sư Văn Như Cương cho biết:
Ông Bộ trưởng có nói ra cái ý là tung những cái clip ấy chỉ làm khó khăn cho cơ quan chức năng trong việc chỉ đạo! Lạ thật, tôi không hiểu nghĩa của câu nói này. Tung clip này lên làm dễ dàng hơn cho việc chỉ đạo chứ. Tại sao lại nói ngược như thế?
Tôi đề nghị những clip ấy là những clip có tính cách tố cáo, giống như tôi viết đơn tố cáo và có những chứng cứ như thế này thì tôi có quyền công bố những tố cáo của tôi.
Lời phát biểu của Bộ trưởng Giáo dục và Đào tạo Phạm Vũ Luận chỉ cốt nhắm vào phương tiện mà không chú trọng tới mục đích, hay nói chính xác hơn là tránh né mục đích. Nếu nói thẳng sự vi phạm lớn và trắng trợn đang xảy ra tại Bắc Giang có thể Bộ trưởng sẽ bị chất vấn thêm những câu hỏi khác có liên quan mật thiết đến sự tha hóa của toàn ngành mà điển hình nhất là bệnh thành tích.
Dư luận vẫn ao ước việc chống tiêu cực phải được sự minh bạch ngay từ cấp cao nhất. Ở đây người chịu trách nhiệm chính là Bộ trưởng Giáo dục và Đào tạo chứ không phải là ông hiệu trưởng trường THPT Đồi Ngô.
Bộ Giáo dục nói về video tiêu cực thi cử
Giới chức ngành giáo dục xác nhận đây là trường thi ở Bắc Giang
Các bài liên quan
Chủ đề liên quan
Tuy nhiên sau một tuần, tối thứ Hai 11/6 Bộ Giáo dục-Đào tạo ra thông báo khẳng định: "Về cơ bản, kỳ thi đã diễn ra nghiêm túc, đúng quy chế".
Thông báo do Thứ trưởng Nguyễn Vinh Hiển ký nói sau khi có cáo giác, bộ này đã phối hợp cùng UBND tỉnh Bắc Giang và Sở Giáo dục tỉnh cùng các cơ quan liên quan "làm rõ vụ việc để xử lý nghiêm theo thẩm quyền và thông báo công khai, rút kinh nghiệm chung trong toàn ngành".
Kết luận chính thức là kỳ thi diễn ra nghiêm túc, đúng quy chế tuy "một số cán bộ của trường và hội đồng thi đã vi phạm nghiêm trọng quy chế, để thí sinh quay cóp, nhìn bài của nhau và có dấu hiệu giải bài từ ngoài đưa vào".
Những người vi phạm "sẽ bị xử lý", theo thông báo nói trên.
Ông Nguyễn Vinh Hiển nói trong thông báo: "Đối với người tổ chức quay video và thí sinh có hành vi quay video, Sở chưa làm việc trực tiếp mà đang chờ kết quả xác minh của công an tỉnh".
Ông cũng cho biết việc xử lý học sinh đã quay video là "theo hướng giáo dục" là chính.
Học sinh này đang lo sợ sẽ bị hủy kết quả thi.
Không thấy nhắc tới hương xử lý người tổ chức quay video, thầy giáo Đỗ Việt Khoa.
Lộn xộn phòng thi
Ông Đỗ Việt Khoa, giáo viên trường THPT Thường Tín, Hà Nội, xác nhận với BBC video clip này do ông cùng một số đồng nghiệp tổ chức quay với sự cộng tác của học sinh đi thi.Trường thi xảy ra vi phạm là ở trường THPT Đồng Ngô, huyện Lục Nam, tỉnh Bắc Giang.
Đoạn video được tung lên Youtube hôm 4/6 dài khoảng sáu phút, cho thấy cảnh lộn xộn trong một phòng thi.
Các học sinh bên trong, dù có mặt giám thị, vẫn thoải mái trao đổi và chép bài của nhau. Đặc biệt, clip còn quay cảnh giám thị ở bên ngoài ném tài liệu photocopy câu hỏi đã giải đáp cho học sinh ở bên trong chép lại.
Ông Khoa, người từng được báo chí nói đến nhiều từ năm 2006 vì phanh phui tiêu cực trong lĩnh vực giáo dục, nói sau khi clip nói trên được lưu truyền trên mạng, lãnh đạo trường Đồng Ngô và Sở Giáo dục Bắc Giang đều đã thừa nhận đây là vi phạm xảy ra trong giờ thi môn Hóa tại trường nói trên.
Ông cáo buộc rằng đây là vi phạm "có tổ chức" và "có sự tham gia của thầy cô trong trường".
Thậm chí, cả các nhân viên văn thư và kế toán cũng được huy động vào 'đường dây ném phao thi cho học sinh'.
Thêm về tin này
Các bài liên quan
Cunglambao@giaoduc.net.vn
KÝ TRẦN TRUNG ĐẠO
THƠ SONG NGỮ
SINGING THE OLD SONG
When I still kneeled setting hopes on, oh homeland!
So sublime and flaming my fervor to heat.
Waves in green fatigues under the flag spirit-in-flesh
Used their blood to write history which is yet fresh.
Accustomed to sleeps alongside brooks as a bet
Many a time they ran dry, we had to lick our sweat.
Just for that because the lyrics like a sharp sword
Penetrated our heart, touching the right chord.
In those days, stones soft, feet firm, as of renown,
Despite casualties all obstacles we trampled down;
Riding the chargers we were to fight the malign swine
For our country to bathe in the moonlight so fine.
Who could guess I would bitterly cry this day
Looking around for my fatherland already far away.
Thru the tea flavor I reminisce about my native place,
Reading the Declaration of Independence: such grace!
Alas! Only the former political prisoners as I
Often sing the old song to swallow sorrow and sigh.
Where are rivers and mountains, my dearest of all?
All my life I am ready to respond to your sacred call!
THANH-THANH
THANH-THANH
No comments: