NGUYỄN THIÊN THỤ * COMMUNISM AND THE WORLD
Wednesday, February 20, 2013
NGUYỄN THIÊN THỤ * COMMUNISM AND THE WORLD
COMMUNISM AND THE WORLD
by NGUYỄN THIÊN THỤ
I. CAPITALISM AND PROLETARIAT CLASS
Capitalism developed by the Industrial revolution in the 18th century in Europe. The Industrial Revolution was the transition to new manufacturing
processes that occurred in the period from about 1760 to some time
between 1820 and 1840.
This transition included going from hand production methods to machines, new chemical manufacturing and iron production processes, improved efficiency of water power, the increasing use of steam power and development of machine tools. The transition also included the change from wood and other bio-fuels to coal. The Industrial revolution began in England and within a few decades spread to Western Europe and the United States.
The Industrial Revolution on Continental Europe came a little later than in Great Britain. In many industries, this involved the application of technology developed in Britain in new places. Often the technology was purchased from Britain or British engineers and entrepreneurs moved abroad in search of new opportunities. By 1809 part of the Ruhr Valley in Westphalia was called 'Miniature England' because of its similarities to the industrial areas of England. The German, Russian and Belgian governments all provided state funding to the new industries. In some cases (such as iron), the different availability of resources locally meant that only some aspects of the British technology were adopted.(Wikipedia-Industrial Revolution)
Karl Marx and Engels wrote The Communist Manifesto in 1848. At that time, the Capitalism was just formed the first time in England. In France, the peasants constitute far more than half of the population ... . Germany is on the eve of a bourgeois revolution (The Communist Manifesto)
This transition included going from hand production methods to machines, new chemical manufacturing and iron production processes, improved efficiency of water power, the increasing use of steam power and development of machine tools. The transition also included the change from wood and other bio-fuels to coal. The Industrial revolution began in England and within a few decades spread to Western Europe and the United States.
The Industrial Revolution on Continental Europe came a little later than in Great Britain. In many industries, this involved the application of technology developed in Britain in new places. Often the technology was purchased from Britain or British engineers and entrepreneurs moved abroad in search of new opportunities. By 1809 part of the Ruhr Valley in Westphalia was called 'Miniature England' because of its similarities to the industrial areas of England. The German, Russian and Belgian governments all provided state funding to the new industries. In some cases (such as iron), the different availability of resources locally meant that only some aspects of the British technology were adopted.(Wikipedia-Industrial Revolution)
Karl Marx and Engels wrote The Communist Manifesto in 1848. At that time, the Capitalism was just formed the first time in England. In France, the peasants constitute far more than half of the population ... . Germany is on the eve of a bourgeois revolution (The Communist Manifesto)
but in China
Vietnam, Korea, the bourgeoisie and the proletariat class did not developed
yet.
In Communist Manifesto , Karl Marx celebrated the proletariat class:" Of all the classes that stand face to face with the bourgeoisie today, the proletariat alone is a genuinely revolutionary class..."But with the development of industry, the proletariat not only increases in number; it becomes concentrated in greater masses, its strength grows, and it feels that strength more.
According to Wikipedia, Capitalism
is an economic system based on the private ownership of capital goods
and the means of production, with the creation of goods and services for
profit. Elements central to capitalism include capital accumulation,
competitive markets, and a price system.
There are multiple variants of capitalism,
including laissez-faire, welfare capitalism and state capitalism.
Capitalism is considered to have been applied in a variety of
historical cases, varying in time, geography, politics, and culture.
There is general agreement that capitalism became dominant in the
Western world following the demise of feudalism.
Capitalists
are people who control the means of production. They own a lot of
capital, such as infrastructure and machines. Capitalists hire Workers
for labor. In contrast to the capitalists, workers do not own the means
of production. They usually produce a material object or commodity, the
product which they don't own either. The workers sell their labor in
return for paper things that support the value of their work. In the 20th century defenders of the capitalist system often replaced the terms capitalism and capitalist with phrases such as free enterprise and private enterprise in reaction to the negative connotations sometimes associated with capitalism.
The term capitalism, in its modern sense, comes from the writings of Karl Marx. Before Marx, "capitalism" simply referred to the possession of capital.
Although Karl Marx and Engels considered the proletariat as the revolutionary class, but in fact under Karl Marx and Engels' eyes, they are only the stupid animals, they might be commanded by the cowboys. According to Karl Marx and Engels, in the communist party, there were two sections of members: the communists and the workers. The communists feel that they are higher, smarter than the proletarians.They are the most advanced and resolute section of the working-class parties, they pushes forward all others (Communist Manifesto I)
Who were the communists? Although in Communist Manifesto, Karl Marx and Engels dealt with the Capitalism, Proletariat, excepted England, the in most European countries, the capitalism and the proletariat were not yet the entities, they had no forces, they were only the spectre. Some Communist parties in the Europe were established by the intellectuals, the sons of capitalism or feudal system. Later the majority of the founders of the communist parties in Russia, China, Vietnam were the intellectuals, and sons, or daughters of the capitalists or mandarins as Karl Marx, Engels, Georgi Plekhanov, Lenin, Stalin, Trotsky, Li Dazhao, Chen Duxiu, Mao Zedong, Chu Enlai, Tạ Thu Thâu, Phan Văn Hùm, Nguyễn An Ninh, Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn Đồng..
Communists were the founders and the leaders of the communist party. They were not the proletarians but they led the communist party, and seized the power of a country, they became the ruling class, the new bourgeoisie, when they defeated the bourgeois.
Following Karl Marx, his disciplines push the workers struggle against the capitalists by the deceit and terrorism:
Formation of the proletariat into a class, overthrow of the bourgeois supremacy, conquest of political power by the proletariat.(Communist Manifesto)
Karl Marx and Engels were the famous philosophers of 20th century. Their voice is very expressive, and their works condensed, but they never defined the important words in their works.
Maybe it was their wise tricks, they wanted to throw smoke grenades to cause confusion for the readers. What is capitalism? What is proletariat class? Who are the capitalists? Who are the proletarians? Marx and Engels only said briefly and simply about their names and their situations :
"Society as a whole is more and more splitting up into two great hostile camps, into two great classes directly facing each other -- bourgeoisie and proletariat.(Communist Manifesto, I)
The communists intended to cause confusion for us, because those names have many meanings and many synonyms. Capitalism means the ruling class, the exploiting class, the rich people, the bourgeois, the owners, the bosses... And the Proletariat class means the working class, the workers, the carpenters, the barbers, the bricklayers, the poor people, the poor peasants, the poor merchants, the thieves, the homeless, the vagabonds...A lot of people think that they are proletarians, they are targets of communists. Therefore they have sympathy with the communists.
Perhaps Engels realized his mistake, in the Communist Manifesto 1888, he noted when he said of the relationship between capitalism and proletariat class :
Perhaps Engels realized his mistake, in the Communist Manifesto 1888, he noted when he said of the relationship between capitalism and proletariat class :
By
bourgeoisie is meant the class of modern capitalists, owners of the
means of social production and employers of wage labor. By proletariat,
the class of modern wage laborers who, having no means of production of
their own, are reduced to selling their labor power in order to live.
(ch.1. Note 1 by Engels - 1888 English edition) (COMMUNIST MANIFESTO I ,)
Perhaps Engels thought that was his mistake when he did not define clearly the words capitalism, capitalist, bourgoisie, bourgeois, proletariat class, worker, working class and proletarian. But the Stalinists and Maoists had freedom when they labeled capitalist, bourgeois, landlords to the poor people.
Engels' new definitions were not clear. I think that bourgeois or capitalist is:
-the person who owns capital, an investor of capital in business, especially one having a major financial interest in an important enterprise.
- the owner of new means of social production. The new machines delivered industry wholly into the hands of the big capitalists and rendered entirely worthless the meagre property of the workers (tools, looms, etc.). The result was that the capitalists soon had everything in their hands and nothing remained to the workers (Engels. The Principles of Communism)
- Industrialist or businessman working on the large-scale operation
-the owner of the great factories with employers of wage labor.
By this definition, the small manufacturers, the shopkeepers, the artisans, the house builders, the peasants...are not capitalists.
Following the Vietnamese Textbook adapted " The Principles of Communism" by Frederick Engels in 1847 ( Giai cấp công nhân là giai cấp vô sản có trình độ lao động công nghiệp cao , là đứa con của nền đại công nghiệp hiện đại ) [1], we can define that the workers or proletariat class are the proletarians :
- work for the modern capitalists in the modern factories.
- have a lot of skill, acquire high degree of technique.
- live entirely from the sale of its labor and do not draw profit from any kind of capital.
Communists have freedom when they said of capitalists, workers, proletariat class, and they also have freedom when they accused some people of bourgeois or landlord. Karl Marx, Engels always said of landlord in their works, but they did not define the word " land lord".
In the imagination of Vietnamese people, landlords ( điền chủ) are the owners of the thousand hectare fields. But in the reality, landlords sometimes are the poor peasants who have about two acres.
How Chinese Communists concluded that the numbers of poor peasants equal the numbers of landlords?“ How they set the ratio at 5.68 percent of the population as landowners ? [ 2 ]
According to Nguyễn Minh Cần, more than 172,000 people died during the North Vietnam campaign after
being classified as landowners and wealthy farmers, official records of
the time show. .“I am talking about the number of wrongly tried victims that were
seriously depressed and furious to the extent that they had to commit
suicide. This number was in fact not small. In my opinion this
consequence was very serious. It has given a terrible fright to the
people,” Cần added.
[3]Perhaps Engels thought that was his mistake when he did not define clearly the words capitalism, capitalist, bourgoisie, bourgeois, proletariat class, worker, working class and proletarian. But the Stalinists and Maoists had freedom when they labeled capitalist, bourgeois, landlords to the poor people.
Engels' new definitions were not clear. I think that bourgeois or capitalist is:
-the person who owns capital, an investor of capital in business, especially one having a major financial interest in an important enterprise.
- the owner of new means of social production. The new machines delivered industry wholly into the hands of the big capitalists and rendered entirely worthless the meagre property of the workers (tools, looms, etc.). The result was that the capitalists soon had everything in their hands and nothing remained to the workers (Engels. The Principles of Communism)
- Industrialist or businessman working on the large-scale operation
-the owner of the great factories with employers of wage labor.
By this definition, the small manufacturers, the shopkeepers, the artisans, the house builders, the peasants...are not capitalists.
Following the Vietnamese Textbook adapted " The Principles of Communism" by Frederick Engels in 1847 ( Giai cấp công nhân là giai cấp vô sản có trình độ lao động công nghiệp cao , là đứa con của nền đại công nghiệp hiện đại ) [1], we can define that the workers or proletariat class are the proletarians :
- work for the modern capitalists in the modern factories.
- have a lot of skill, acquire high degree of technique.
- live entirely from the sale of its labor and do not draw profit from any kind of capital.
Thus, Hồ Chí Minh, a help cook; Võ Chí Công, a house painter; Đỗ Mười, a castrator were the communists but they were not the workers, the proletarians. Trần Quốc Hoàn did not belong to the proletariat class but the "dangerous class".
Communists have freedom when they said of capitalists, workers, proletariat class, and they also have freedom when they accused some people of bourgeois or landlord. Karl Marx, Engels always said of landlord in their works, but they did not define the word " land lord".
In the imagination of Vietnamese people, landlords ( điền chủ) are the owners of the thousand hectare fields. But in the reality, landlords sometimes are the poor peasants who have about two acres.
How Chinese Communists concluded that the numbers of poor peasants equal the numbers of landlords?“ How they set the ratio at 5.68 percent of the population as landowners ? [ 2 ]
R.J. Rummel, in his book Statistics of Democide, estimates the death toll from all causes from 1945-56:the probable democide for this four year period then totals 283,000 North Vietnamese. There was also those who died in prison or at forced labor from 1945 to 1956. One estimate of 500,000 dead from President Nixon [4]
According to Hoàng Văn Chí, the average of the property of each landlord was 7000 m2 of land, half of a animal, 6 tools, 500 kg food, 6,500 đồng ( two or five dollars) [5]. And after the land reform, each family of peasant of all kinds has about 800m2 of land. But some months later, communists confiscated all land to establish the collective farms. So everybody became the slaves of the communists.
We can conclude that communists spread propagate, blow up proletariat, and take advantage of the proletariat, but in fact, communists did not care about the workers, the proletariat. People including the workers are slaves and victims of the communist party. Following Abraham Lincoln, we can say: Communists can fool some of the people all the time, and all of the people some of the time, but they cannot fool all of the people all the time.
Communists won in the colonies because of people's patriotism, not by proletarians 'class struggle. Communism failed in East Europe and in Soviet Union. In China, Vietnam and North Korea, people and communists still face each other -- , but one day victory will belong to the people.
II. COMMUNISM AND PEOPLE
Karl Marx was an optimist. Marx was very proud of his philosophy, he disdained all philosophies and philosophers in the world. He thought his philosophy was the most positive and practical: "The philosophers have only interpreted the world, in various ways; the point, however, is to change it." [6]...
He also was proud of the proletariat :" the proletariat alone is a genuinely revolutionary class..(Communist Manifesto).
He was also a dreamer. He dreamed of the victory of his communist party:" We have seen above that the first step in the revolution by the working class is to raise the proletariat to the position of ruling class to win the battle of democracy (COMMUNIST MANIFESTO * PART II).
What the bourgeoisie therefore produces, above all, are its own grave-diggers. Its fall and the victory of the proletariat are equally inevitable.
(COMMUNIST MANIFESTO * PART I ,II)
1. COMMUNISM AND THE WORLDKarl Marx had a great dream, a dream to occupy all the world.
In short, the Communists everywhere support every revolutionary movement against the existing social and political order of things.(Communist Manifesto)
Every people want to live in peace. Every religion teaches humanity and love, when Marx and Engels wanted to spread the hostility and war in all the world. If communists won, the human kind would be miserable. If communists did not win, the war still continue.
He also dreamed of a paradise in this world. Karl Marx thought that after the communists overthrew some governments, seized the property of the capitalists and the petty bourgeois, killed and imprisoned a number of people, it is the time
they put an end to the exploitation of one nation by another will
also be put an end to. In proportion as the antagonism between classes within
the nation vanishes, the hostility of one nation to another will come to an
end.(Communist Manifesto )
Marx was wrong. Despite humankind or animal living alone or in group, struggling to protect themselves is their instinct. They have to fight the invaders to protect themselves, their family, their food and their land. Their friends, their family, their food and their land are their property. Nobody can seize their property and their freedom.
Nobody refuses their duty to protect their land, their country. Therefore nobody can abolish the borders of the countries. In the reality, the colonialists and imperialists occupied the small countries. Communism is also a kind of imperialism. Communists do not love the people of the small countries. Stalin occupied the small countries in the East Europe to build the Soviet Union. Communist Chinese occupied Tibet, invaded Vietnamese borders and islands. So the hostility of one nation to another never come to an end.
2. COMMUNISM AND THE NATION
Communism is an internationalism not a nationalism. Marx said:"The workers have no country".
And Lenin said:" I don’t care what becomes of Russia. To hell with it. All this is only the road to a World Revolution. [7]
Karl Marx described a future society, a communist paradise: "National differences and antagonism between peoples are daily more and more vanishing". ... When, in the course of development, class distinctions have disappeared, and all production has been concentrated in the hands of a vast association of the whole nation, the public power will lose its political character.... In proportion as the exploitation of one individual by another will also be put an end to, the exploitation of one nation by another will also be put an end to. In proportion as the antagonism between classes within the nation vanishes, the hostility of one nation to another will come to an end. (Communist Manifesto)
A number of people believed in an absolute freedom of communism, and imagined of the anarchy in the communist countries. Lenin said:“we do not at all differ with the anarchists on the question of the abolition of the state as aim" [8].
Summing up his historical analysis, Engels says:
“The state is, therefore, by no means a power forced on society
from without; just as little is it 'the reality of the ethical
idea', 'the image and reality of reason', as Hegel maintains.
Rather, it is a product of society at a certain stage of
development; it is the admission that this society has become
entangled in an insoluble contradiction with itself, that it has
split into irreconcilable antagonisms which it is powerless to
dispel. But in order that these antagonisms, these classes with
conflicting economic interests, might not consume themselves and
society in fruitless struggle, it became necessary to have a
power, seemingly standing above society, that would alleviate the
conflict and keep it within the bounds of 'order'; and this
power, arisen out of society but placing itself above it, and
alienating itself more and more from it, is the state."
[9]
Lenin said:"
This expresses with perfect clarity the basic idea of Marxism with regard to the historical role and the meaning of the state. The state is a product and a manifestation of the irreconcilability of class antagonisms. The state arises where, when and insofar as class antagonism objectively cannot be reconciled. And, conversely, the existence of the state proves that the class antagonisms are irreconcilable.
It is on this most important and fundamental point that the distortion of Marxism, proceeding along two main lines, begins.
On the one hand, the bourgeois, and particularly the petty-bourgeois, ideologists, compelled under the weight of indisputable historical facts to admit that the state only exists where there are class antagonisms and a class struggle, “correct” Marx in such a way as to make it appear that the state is an organ for the reconciliation of classes. According to Marx, the state could neither have arisen nor maintained itself had it been possible to reconcile classes.[10]
Lenin said:"
This expresses with perfect clarity the basic idea of Marxism with regard to the historical role and the meaning of the state. The state is a product and a manifestation of the irreconcilability of class antagonisms. The state arises where, when and insofar as class antagonism objectively cannot be reconciled. And, conversely, the existence of the state proves that the class antagonisms are irreconcilable.
It is on this most important and fundamental point that the distortion of Marxism, proceeding along two main lines, begins.
On the one hand, the bourgeois, and particularly the petty-bourgeois, ideologists, compelled under the weight of indisputable historical facts to admit that the state only exists where there are class antagonisms and a class struggle, “correct” Marx in such a way as to make it appear that the state is an organ for the reconciliation of classes. According to Marx, the state could neither have arisen nor maintained itself had it been possible to reconcile classes.[10]
Lenin said " Any cook should be able to run the country."[11]. In many communist countries, the General Secretary was a dictator, a tyrant, who governed the country until death. How a cook could be a General Secretary or a Chairman? In the communist country, only the communists have the right to vote and the right to candidate, how a non-party citizen could be a General Secretary or a Chairman?
Somebody thinks that Marx dreamed of a classless state. Marx believed communism would have no government at all; that the means
of production would be administered by all and no one would be
exploited. It is wrong because the world has many countries, and each country has many social classes. Nobody can level the earth surface, and nobody can level the world and a country. Marx was imaginary. Society always has many classes. After the war, although a number of people died, the world always remains many classes. When two main classes fight together, one class will be lost and becomes the ruled class, when the other class will be the ruling class. If one class will be destroyed completely, the ruling class and the middle class will compose a new society.
Many people or many groups of different people can make the societies. Adam Smith wrote that a society "may subsist among different men, as among different merchants, from a sense of its utility without any mutual love or affection, if only they refrain from doing injury to each other" [12].
Sociologist Gerhard Lenski differentiates societies based on their level of technology, communication, and economy: (1) hunters and gatherers, (2) simple agricultural, (3) advanced agricultural, (4) industrial, and (5) special (e.g. fishing societies or maritime societies).[13]
Thus, over time, some cultures have progressed toward more complex forms of organization and control. This cultural evolution has a profound effect on patterns of community. Hunter-gatherer tribes settled around seasonal food stocks to become agrarian villages. Villages grew to become towns and cities. Cities turned into city-states and nation-states.
Feudal regime and Capitalist regime accept the union in a country.Every body, every class, every religion are friends. They are a part of the nation, they can contribute their part to the nation. All people are citizens, all people are equal.
It is also wrong because Marx did not want to level the world and society.In fact, Marx advocated a single-party state and proletariat dictatorship when Marx wrote:"
We have seen above that the first step in the revolution by the working class is to raise the proletariat to the position of ruling class to win the battle of democracy.(Communist Manifesto)
Marx did not want a classless state, but he wanted communist party under the name of proletariat to play the role of a ruling class, an exploiting class.
Since the proletariat must first of all acquire political supremacy, must rise to be the leading class of the nation, must constitute itself the nation, it is, so far, itself national, though not in the bourgeois sense of the word.(Communist Manifesto)
On the contrary, Communists created many classes, but the New class was the ruling class, the exploiting class, and the gap between the social classes was daily more and more deeping.
A single-party state with dictatorship means anti-democracy and anti-freedom. It is a specific feature of the totalitarian regime. Marx, Lenin, Hồ Chi Minh always said of democracy and freedom:
"Democracy is the road to socialism." (Karl Marx);"Democracy is indispensable to socialism." (Vladimir Ilyich Lenin);"Modern Socialism is inseparable from political democracy."[14]
But when they won, they seized all freedom and democracy of people. In communist world, people do not have the right to vote, the right to speech, freedom of thought, freedom of conscience and freedom of religion.
Lenin stated brazenly and insolently: " We do not have time to play at “oppositions” at “conferences.” We will keep our political opponents... whether open or disguised as “nonparty,” in prison. The bourgeoisie is many times stronger than we. To give it the weapon of freedom of the press is to ease the enemy’s cause, to help the class enemy. We do not desire to end in suicide, so we will not do this. [15]
Soviet power took thousands upon thousands of these best buildings from the exploiters at one stroke, and in this way made the right of assembly;without which democracy is a fraud; a million times more democratic for the people. Indirect elections to non-local Soviets make it easier to hold congresses of Soviets, they make the entire apparatus less costly, more flexible, more accessible to the workers and peasants at a time when life is seething and it is necessary to be able very quickly to recall one’s local deputy or to delegate him to a general congress of Soviets.Proletarian democracy is a million times more democratic than any bourgeois democracy; Soviet power is a million times more democratic than the most democratic bourgeois republic.[16]
By the proletariat dictatorship, their ambition and their stupidity, communists destroyed their countries , and killed hundred million people in the world.
3.COMMUNISM AND SOCIETY
(1). Abolition of property.
Karl Marx wrote:
The distinguishing feature of communism is not the abolition of property generally, but the abolition of bourgeois property...
And the abolition of this state of things is called by the bourgeois, abolition of individuality and freedom! And rightly so. The abolition of bourgeois individuality, bourgeois independence, and bourgeois freedom is undoubtedly aimed at.
(Communist Manifesto)
In fact, Communists abolish the property generally, including the bourgeois property. In Viet Nam, the peasants and the workers have to hand in their tools, and their animals to collective farms and collective workshops.In the communist countries, all people became the slaves of the communists. Communists exploited workers thousand times more than the capitalism. After taking power and seizing property of the bourgeois and people, communists think that they will make their country wealthy quickly. It is a dream or a deception. Marx said:
" The proletariat will use its political supremacy to wrest, by degree, all capital from the bourgeoisie, to centralize all instruments of production in the hands of the state, i.e., of the proletariat organized as the ruling class; and to increase the total productive forces as rapidly as possible".(Communist Manifesto)
In reality, communism is a theory of failure, especially in economics. Stalin's regime moved to force collectivization of agriculture. This was intended to increase agricultural output from large-scale mechanized farms, to bring the peasantry under more direct political control, and to make tax collection more efficient. Collectivization brought social change on a scale not seen since the abolition of serfdom in 1861 and alienation from control of the land and its produce. Collectivization also meant a drastic drop in living standards for many peasants, and it faced violent reaction among the peasantry.
In the first years of collectivization it was estimated that industrial production would rise by 200% and agricultural production by 50%,but these expectations were not realized.Famine affected other parts of the USSR. The death toll from famine in the Soviet Union at this time is estimated at between 5 and 10 million people. The worst crop failure of late tsarist Russia, in 1892, had caused 375,000 to 400,000 deaths. On the contrary, the bourgeoisie, during its rule of scarce one hundred years, has created more massive and more colossal productive forces than have all preceding generations together.Thus, capitalist system is a million times more wealthy than communist system.
(2). Dictatorship
Lenin said: Soviet power is a million times more democratic than the most democratic bourgeois republic, but in reality, in the communist world, communists seized democracy and freedom of people. In Vietnam, communists stated that like the democratic countries they also have separation of powers: "People are the owner, communist party the leader, the government manager".
Many people or many groups of different people can make the societies. Adam Smith wrote that a society "may subsist among different men, as among different merchants, from a sense of its utility without any mutual love or affection, if only they refrain from doing injury to each other" [12].
Sociologist Gerhard Lenski differentiates societies based on their level of technology, communication, and economy: (1) hunters and gatherers, (2) simple agricultural, (3) advanced agricultural, (4) industrial, and (5) special (e.g. fishing societies or maritime societies).[13]
Thus, over time, some cultures have progressed toward more complex forms of organization and control. This cultural evolution has a profound effect on patterns of community. Hunter-gatherer tribes settled around seasonal food stocks to become agrarian villages. Villages grew to become towns and cities. Cities turned into city-states and nation-states.
Feudal regime and Capitalist regime accept the union in a country.Every body, every class, every religion are friends. They are a part of the nation, they can contribute their part to the nation. All people are citizens, all people are equal.
It is also wrong because Marx did not want to level the world and society.In fact, Marx advocated a single-party state and proletariat dictatorship when Marx wrote:"
We have seen above that the first step in the revolution by the working class is to raise the proletariat to the position of ruling class to win the battle of democracy.(Communist Manifesto)
Marx did not want a classless state, but he wanted communist party under the name of proletariat to play the role of a ruling class, an exploiting class.
Since the proletariat must first of all acquire political supremacy, must rise to be the leading class of the nation, must constitute itself the nation, it is, so far, itself national, though not in the bourgeois sense of the word.(Communist Manifesto)
On the contrary, Communists created many classes, but the New class was the ruling class, the exploiting class, and the gap between the social classes was daily more and more deeping.
A single-party state with dictatorship means anti-democracy and anti-freedom. It is a specific feature of the totalitarian regime. Marx, Lenin, Hồ Chi Minh always said of democracy and freedom:
"Democracy is the road to socialism." (Karl Marx);"Democracy is indispensable to socialism." (Vladimir Ilyich Lenin);"Modern Socialism is inseparable from political democracy."[14]
But when they won, they seized all freedom and democracy of people. In communist world, people do not have the right to vote, the right to speech, freedom of thought, freedom of conscience and freedom of religion.
Lenin stated brazenly and insolently: " We do not have time to play at “oppositions” at “conferences.” We will keep our political opponents... whether open or disguised as “nonparty,” in prison. The bourgeoisie is many times stronger than we. To give it the weapon of freedom of the press is to ease the enemy’s cause, to help the class enemy. We do not desire to end in suicide, so we will not do this. [15]
Soviet power took thousands upon thousands of these best buildings from the exploiters at one stroke, and in this way made the right of assembly;without which democracy is a fraud; a million times more democratic for the people. Indirect elections to non-local Soviets make it easier to hold congresses of Soviets, they make the entire apparatus less costly, more flexible, more accessible to the workers and peasants at a time when life is seething and it is necessary to be able very quickly to recall one’s local deputy or to delegate him to a general congress of Soviets.Proletarian democracy is a million times more democratic than any bourgeois democracy; Soviet power is a million times more democratic than the most democratic bourgeois republic.[16]
By the proletariat dictatorship, their ambition and their stupidity, communists destroyed their countries , and killed hundred million people in the world.
3.COMMUNISM AND SOCIETY
(1). Abolition of property.
Karl Marx wrote:
The distinguishing feature of communism is not the abolition of property generally, but the abolition of bourgeois property...
And the abolition of this state of things is called by the bourgeois, abolition of individuality and freedom! And rightly so. The abolition of bourgeois individuality, bourgeois independence, and bourgeois freedom is undoubtedly aimed at.
(Communist Manifesto)
In fact, Communists abolish the property generally, including the bourgeois property. In Viet Nam, the peasants and the workers have to hand in their tools, and their animals to collective farms and collective workshops.In the communist countries, all people became the slaves of the communists. Communists exploited workers thousand times more than the capitalism. After taking power and seizing property of the bourgeois and people, communists think that they will make their country wealthy quickly. It is a dream or a deception. Marx said:
" The proletariat will use its political supremacy to wrest, by degree, all capital from the bourgeoisie, to centralize all instruments of production in the hands of the state, i.e., of the proletariat organized as the ruling class; and to increase the total productive forces as rapidly as possible".(Communist Manifesto)
In reality, communism is a theory of failure, especially in economics. Stalin's regime moved to force collectivization of agriculture. This was intended to increase agricultural output from large-scale mechanized farms, to bring the peasantry under more direct political control, and to make tax collection more efficient. Collectivization brought social change on a scale not seen since the abolition of serfdom in 1861 and alienation from control of the land and its produce. Collectivization also meant a drastic drop in living standards for many peasants, and it faced violent reaction among the peasantry.
In the first years of collectivization it was estimated that industrial production would rise by 200% and agricultural production by 50%,but these expectations were not realized.Famine affected other parts of the USSR. The death toll from famine in the Soviet Union at this time is estimated at between 5 and 10 million people. The worst crop failure of late tsarist Russia, in 1892, had caused 375,000 to 400,000 deaths. On the contrary, the bourgeoisie, during its rule of scarce one hundred years, has created more massive and more colossal productive forces than have all preceding generations together.Thus, capitalist system is a million times more wealthy than communist system.
(2). Dictatorship
Lenin said: Soviet power is a million times more democratic than the most democratic bourgeois republic, but in reality, in the communist world, communists seized democracy and freedom of people. In Vietnam, communists stated that like the democratic countries they also have separation of powers: "People are the owner, communist party the leader, the government manager".
But in fact,
communists hold all power, people are slaves. In the elections, people have to chose
one or two communists on the list given by government. That is the policy " party
chooses, people vote", a
tricky game of communists .
Communists in Vietnam now became the robbers, they occupy land and houses of people, they also robbed the banks, they sold Vietnam to Communist China. Communism is a disaster for Vietnamese people.
All previous historical movements were movements of minorities, or in the interest of minorities. The proletarian movement is the self-conscious, independent movement of the immense majority, in the interest of the immense majority. The proletariat, the lowest stratum of our present society, cannot stir, cannot raise itself up, without the whole superincumbent strata of official society being sprung into the air.
In Vietnam, the communist party with two million members, two million soldiers, and policemen, their movements were movements of minorities, or in the interest of minorities.
(3). Abolition of the old culture
In Communist Manifesto, Marx wrote:"
" communism abolishes eternal truths, it abolishes all religion, and all morality, instead of constituting them on a new basis; it therefore acts in contradiction to all past historical experience."
The communist revolution is the most radical rupture with traditional relations; no wonder that its development involved the most radical rupture with traditional ideas.
Marx was extremist. Culture is the common property of humankind. It is result of many ages of working of our ancestors. Marx was a fool when he wanted to destroy everything. Despite life and universe are in the change but they are also in the continuation. Feudal bourgeois did not die but transformed into modern bourgeois. Hegel's philosophy did not die but remained in Marx' s philosophy. Marx's philosophy was not new, Marx did not make a radical rupture with traditional relations. Following the Marx's teaching, Mao Zedong made The Cultural Revolution in 1950 led to the destruction of much of China's traditional cultural heritage and the imprisonment of a huge number of Chinese citizens, as well as creating general economic and social chaos in the country. Millions of lives were ruined during this period, as the Cultural Revolution pierced into every part of Chinese life. It is estimated that hundreds of thousands, perhaps millions, perished in the violence of the Cultural Revolution.
4. COMMUNISM AND FAMILY
Marx condemned bourgeois family based on capital and the bourgeoisie caused the public prostitution. The capitalists considered their wives as the instrument of production. Marx said:"The bourgeois sees his wife a mere instrument of production. He hears that the instruments of production are to be exploited in common, and, naturally, can come to no other conclusion that the lot of being common to all will likewise fall to the women".(Communist Manifesto)
The bourgeoisie has torn away from the family its sentimental veil, and has reduced the family relation into a mere money relation.[17]
The marriage for money, slave trade and the prostitution are the common phenomena from the beginning of the world. In the "The Origin of the Family", Engels said of the monogamous family
in Greek during the Euripides (c. 480 – 406 BC) time:
The man had his athletics and his public business, from which women were barred; in addition, he often had female slaves at his disposal and during the most flourishing days of Athens an extensive system of prostitution which the state at least favored. It was precisely through this system of prostitution that the only Greek women of personality were able to develop, and to acquire that intellectual and artistic culture by which they stand out as high above the general level of classical womanhood as the Spartan women by their qualities of character. But that a woman had to be a hetaira before she could be a woman is the worst condemnation of the Athenian family.ORIGINS OF THE FAMILY V [17]
Engels was wrong when he said:"Within the family he is the bourgeois and the wife represents the proletariat". With the theory of class struggle, Marx and Engels torn society into pieces. Now he imagined the antagonism between the husband and his wife in a bourgeois family!
Engels preferred the society of Primitive communism. Engels criticized "The jealousy of the male, which both consolidates and isolates the family, sets the animal family in opposition to the herd. The jealousy of the males prevents the herd, the higher social form, from coming into existence, or weakens its cohesion, or breaks it up during the mating period; at best, it attests its development."[17]
And he appraised the harmony between men and men and women and women in the community of women in the primitive communism: "Mutual toleration among the adult males, freedom from jealousy, was the first condition for the formation of those larger, permanent groups in which alone animals could become men. And what, in fact, do we find to be the oldest and most primitive form of family whose historical existence we can indisputably prove and which in one or two parts of the world we can still study today? Group marriage, the form of family in which whole groups of men and whole groups of women mutually possess one another, and which leaves little room for jealousy.[17]
Engels appraised love in the communist society:
"Sex-love in the relationship with a woman becomes, and can only become, the real rule among the oppressed classes, which means today among the proletariat-whether this relation is officially sanctioned or not. But here all the foundations of typical monogamy are cleared away. Here there is no property, for the preservation and inheritance of which monogamy and male supremacy were established; hence there is no incentive to make this male supremacy effective." [17]
Full freedom of marriage can therefore only be generally established when the abolition of capitalist production and of the property relations created by it has removed all the accompanying economic considerations which still exert such a powerful influence on the choice of a marriage partner. For then there is no other motive left except mutual inclination.[17]
Before Marx and Engels, many philosophers opposed the abolition of family, the group marriage, community of women and free love in the primitive communism. That is right. In Communist Manifesto, Karl Marx and Engels affirmed that when the capitalist class and their property were destroyed, the bourgeois family also disappears.
The bourgeois family will vanish as a matter of course when its complement vanishes, and both will vanish with the vanishing of capital.
Engels dreamed of one day humankind would go back to the primitive communism:
" Then it will be plain that the first condition for the liberation of the wife is to bring the whole female sex back into public industry, and that this in turn demands the abolition of the monogamous family as the economic unit of society." [17]
We are now approaching a social revolution in which the economic foundations of monogamy as they have existed hitherto will disappear just as surely as those of its complement-prostitution. Monogamy arose from the concentration of considerable wealth in the hands of a single individuals man-and from the need to bequeath this wealth to the children of that man and of no other. For this purpose, the monogamy of the woman was required, not that of the man, so this monogamy of the woman did not in any way interfere with open or concealed polygamy on the part of the man. But by transforming by far the greater portion, at any rate, of permanent, heritable wealth – the means of production – into social property, the coming social revolution will reduce to a minimum all this anxiety about bequeathing and inheriting. Having arisen from economic causes, will monogamy then disappear when these causes disappear?[17]
Marx and Engels have the right to dream of the primitive communism with free love, and community of women. But many philosopher opposed this life. Aristotle said:"
But, even supposing that it were best for the community to have the greatest degree of unity, this unity is by no means proved to follow from the fact 'of all men saying "mine" and "not mine" at the same instant of time,' which, according to Socrates, is the sign of perfect unity in a state. For the word 'all' is ambiguous. If the meaning be that every individual says 'mine' and 'not mine' at the same time, then perhaps the result at which Socrates aims may be in some degree accomplished; each man will call the same person his own son and the same person his wife, and so of his property and of all that falls to his lot. This, however, is not the way in which people would speak who had their had their wives and children in common; they would say 'all' but not 'each.' In like manner their property would be described as belonging to them, not severally but collectively. There is an obvious fallacy in the term 'all': like some other words, 'both,' 'odd,' 'even,' it is ambiguous, and even in abstract argument becomes a source of logical puzzles. That all persons call the same thing mine in the sense in which each does so may be a fine thing, but it is impracticable; or if the words are taken in the other sense, such a unity in no way conduces to harmony. And there is another objection to the proposal. For that which is common to the greatest number has the least care bestowed upon it. Every one thinks chiefly of his own, hardly at all of the common interest; and only when he is himself concerned as an individual. For besides other considerations, everybody is more inclined to neglect the duty which he expects another to fulfill; as in families many attendants are often less useful than a few. Each citizen will have a thousand sons who will not be his sons individually but anybody will be equally the son of anybody, and will therefore be neglected by all alike. Further, upon this principle, every one will use the word 'mine' of one who is prospering or the reverse, however small a fraction he may himself be of the whole number; the same boy will be 'so and so's son,' the son of each of the thousand, or whatever be the number of the citizens; and even about this he will not be positive; for it is impossible to know who chanced to have a child, or whether, if one came into existence, it has survived. But which is better- for each to say 'mine' in this way, making a man the same relation to two thousand or ten thousand citizens, or to use the word 'mine' in the ordinary and more restricted sense? For usually the same person is called by one man his own son whom another calls his own brother or cousin or kinsman- blood relation or connection by marriage either of himself or of some relation of his, and yet another his clansman or tribesman; and how much better is it to be the real cousin of somebody than to be a son after Plato's fashion! Nor is there any way of preventing brothers and children and fathers and mothers from sometimes recognizing one another; for children are born like their parents, and they will necessarily be finding indications of their relationship to one another. Geographers declare such to be the fact; they say that in part of Upper Libya, where the women are common, nevertheless the children who are born are assigned to their respective fathers on the ground of their likeness. And some women, like the females of other animals- for example, mares and cows- have a strong tendency to produce offspring resembling their parents, as was the case with the Pharsalian mare called Honest.[18]
All previous historical movements were movements of minorities, or in the interest of minorities. The proletarian movement is the self-conscious, independent movement of the immense majority, in the interest of the immense majority. The proletariat, the lowest stratum of our present society, cannot stir, cannot raise itself up, without the whole superincumbent strata of official society being sprung into the air.
In Vietnam, the communist party with two million members, two million soldiers, and policemen, their movements were movements of minorities, or in the interest of minorities.
(3). Abolition of the old culture
In Communist Manifesto, Marx wrote:"
" communism abolishes eternal truths, it abolishes all religion, and all morality, instead of constituting them on a new basis; it therefore acts in contradiction to all past historical experience."
The communist revolution is the most radical rupture with traditional relations; no wonder that its development involved the most radical rupture with traditional ideas.
Marx was extremist. Culture is the common property of humankind. It is result of many ages of working of our ancestors. Marx was a fool when he wanted to destroy everything. Despite life and universe are in the change but they are also in the continuation. Feudal bourgeois did not die but transformed into modern bourgeois. Hegel's philosophy did not die but remained in Marx' s philosophy. Marx's philosophy was not new, Marx did not make a radical rupture with traditional relations. Following the Marx's teaching, Mao Zedong made The Cultural Revolution in 1950 led to the destruction of much of China's traditional cultural heritage and the imprisonment of a huge number of Chinese citizens, as well as creating general economic and social chaos in the country. Millions of lives were ruined during this period, as the Cultural Revolution pierced into every part of Chinese life. It is estimated that hundreds of thousands, perhaps millions, perished in the violence of the Cultural Revolution.
4. COMMUNISM AND FAMILY
Marx condemned bourgeois family based on capital and the bourgeoisie caused the public prostitution. The capitalists considered their wives as the instrument of production. Marx said:"The bourgeois sees his wife a mere instrument of production. He hears that the instruments of production are to be exploited in common, and, naturally, can come to no other conclusion that the lot of being common to all will likewise fall to the women".(Communist Manifesto)
The bourgeoisie has torn away from the family its sentimental veil, and has reduced the family relation into a mere money relation.[17]
The marriage for money, slave trade and the prostitution are the common phenomena from the beginning of the world. In the "The Origin of the Family", Engels said of the monogamous family
in Greek during the Euripides (c. 480 – 406 BC) time:
The man had his athletics and his public business, from which women were barred; in addition, he often had female slaves at his disposal and during the most flourishing days of Athens an extensive system of prostitution which the state at least favored. It was precisely through this system of prostitution that the only Greek women of personality were able to develop, and to acquire that intellectual and artistic culture by which they stand out as high above the general level of classical womanhood as the Spartan women by their qualities of character. But that a woman had to be a hetaira before she could be a woman is the worst condemnation of the Athenian family.ORIGINS OF THE FAMILY V [17]
Engels was wrong when he said:"Within the family he is the bourgeois and the wife represents the proletariat". With the theory of class struggle, Marx and Engels torn society into pieces. Now he imagined the antagonism between the husband and his wife in a bourgeois family!
Engels preferred the society of Primitive communism. Engels criticized "The jealousy of the male, which both consolidates and isolates the family, sets the animal family in opposition to the herd. The jealousy of the males prevents the herd, the higher social form, from coming into existence, or weakens its cohesion, or breaks it up during the mating period; at best, it attests its development."[17]
And he appraised the harmony between men and men and women and women in the community of women in the primitive communism: "Mutual toleration among the adult males, freedom from jealousy, was the first condition for the formation of those larger, permanent groups in which alone animals could become men. And what, in fact, do we find to be the oldest and most primitive form of family whose historical existence we can indisputably prove and which in one or two parts of the world we can still study today? Group marriage, the form of family in which whole groups of men and whole groups of women mutually possess one another, and which leaves little room for jealousy.[17]
Engels appraised love in the communist society:
"Sex-love in the relationship with a woman becomes, and can only become, the real rule among the oppressed classes, which means today among the proletariat-whether this relation is officially sanctioned or not. But here all the foundations of typical monogamy are cleared away. Here there is no property, for the preservation and inheritance of which monogamy and male supremacy were established; hence there is no incentive to make this male supremacy effective." [17]
Full freedom of marriage can therefore only be generally established when the abolition of capitalist production and of the property relations created by it has removed all the accompanying economic considerations which still exert such a powerful influence on the choice of a marriage partner. For then there is no other motive left except mutual inclination.[17]
Before Marx and Engels, many philosophers opposed the abolition of family, the group marriage, community of women and free love in the primitive communism. That is right. In Communist Manifesto, Karl Marx and Engels affirmed that when the capitalist class and their property were destroyed, the bourgeois family also disappears.
The bourgeois family will vanish as a matter of course when its complement vanishes, and both will vanish with the vanishing of capital.
Engels dreamed of one day humankind would go back to the primitive communism:
" Then it will be plain that the first condition for the liberation of the wife is to bring the whole female sex back into public industry, and that this in turn demands the abolition of the monogamous family as the economic unit of society." [17]
We are now approaching a social revolution in which the economic foundations of monogamy as they have existed hitherto will disappear just as surely as those of its complement-prostitution. Monogamy arose from the concentration of considerable wealth in the hands of a single individuals man-and from the need to bequeath this wealth to the children of that man and of no other. For this purpose, the monogamy of the woman was required, not that of the man, so this monogamy of the woman did not in any way interfere with open or concealed polygamy on the part of the man. But by transforming by far the greater portion, at any rate, of permanent, heritable wealth – the means of production – into social property, the coming social revolution will reduce to a minimum all this anxiety about bequeathing and inheriting. Having arisen from economic causes, will monogamy then disappear when these causes disappear?[17]
Marx and Engels have the right to dream of the primitive communism with free love, and community of women. But many philosopher opposed this life. Aristotle said:"
But, even supposing that it were best for the community to have the greatest degree of unity, this unity is by no means proved to follow from the fact 'of all men saying "mine" and "not mine" at the same instant of time,' which, according to Socrates, is the sign of perfect unity in a state. For the word 'all' is ambiguous. If the meaning be that every individual says 'mine' and 'not mine' at the same time, then perhaps the result at which Socrates aims may be in some degree accomplished; each man will call the same person his own son and the same person his wife, and so of his property and of all that falls to his lot. This, however, is not the way in which people would speak who had their had their wives and children in common; they would say 'all' but not 'each.' In like manner their property would be described as belonging to them, not severally but collectively. There is an obvious fallacy in the term 'all': like some other words, 'both,' 'odd,' 'even,' it is ambiguous, and even in abstract argument becomes a source of logical puzzles. That all persons call the same thing mine in the sense in which each does so may be a fine thing, but it is impracticable; or if the words are taken in the other sense, such a unity in no way conduces to harmony. And there is another objection to the proposal. For that which is common to the greatest number has the least care bestowed upon it. Every one thinks chiefly of his own, hardly at all of the common interest; and only when he is himself concerned as an individual. For besides other considerations, everybody is more inclined to neglect the duty which he expects another to fulfill; as in families many attendants are often less useful than a few. Each citizen will have a thousand sons who will not be his sons individually but anybody will be equally the son of anybody, and will therefore be neglected by all alike. Further, upon this principle, every one will use the word 'mine' of one who is prospering or the reverse, however small a fraction he may himself be of the whole number; the same boy will be 'so and so's son,' the son of each of the thousand, or whatever be the number of the citizens; and even about this he will not be positive; for it is impossible to know who chanced to have a child, or whether, if one came into existence, it has survived. But which is better- for each to say 'mine' in this way, making a man the same relation to two thousand or ten thousand citizens, or to use the word 'mine' in the ordinary and more restricted sense? For usually the same person is called by one man his own son whom another calls his own brother or cousin or kinsman- blood relation or connection by marriage either of himself or of some relation of his, and yet another his clansman or tribesman; and how much better is it to be the real cousin of somebody than to be a son after Plato's fashion! Nor is there any way of preventing brothers and children and fathers and mothers from sometimes recognizing one another; for children are born like their parents, and they will necessarily be finding indications of their relationship to one another. Geographers declare such to be the fact; they say that in part of Upper Libya, where the women are common, nevertheless the children who are born are assigned to their respective fathers on the ground of their likeness. And some women, like the females of other animals- for example, mares and cows- have a strong tendency to produce offspring resembling their parents, as was the case with the Pharsalian mare called Honest.[18]
There are a number of fiction and imagination in Marx and Engels works. In the capitalist society, women played an important role in society. And in capitalist world, people have a lot of freedom, and democracy. But nobody can find any human rights in the communist society. Communist world is an enormous prison, in which, hundred millions were the slaves of communists.
Communists robbed people's land and houses, they betrayed their countries. After they defeated the national government, they seized power and seized property all people, they became the New Class, the red capitalists when people became poorer. The proletarians were not the revolutionary forces but the slaves of the new class. Therefore, the slave trade and prostitution developed quickly under the communist regime.
Communists robbed people's land and houses, they betrayed their countries. After they defeated the national government, they seized power and seized property all people, they became the New Class, the red capitalists when people became poorer. The proletarians were not the revolutionary forces but the slaves of the new class. Therefore, the slave trade and prostitution developed quickly under the communist regime.
In the communist world, the women be came the toys of communists. Marx and Engels criticized the slave trade and prostitution in the capitalist countries but in the communist world, especially in Vietnam, communists exported men and women to Taiwan, South Korea, Singapore. Mao Zedong and Hồ Chí Minh had their harems. Hồ Chí Minh was a real communist in primitive communism, because he wanted to play not to marry, and not to recognise his children. Moreover, Hồ Chí Minh was a beast, a barbarian when he killed Nông Thị Xuân, his secret wife and threw her body in the street. In China and Vietnam, the millionaires bought a lot of concubines under 15 year old. In Vietnam, the prostitution became popular with the taxi girls or call girls. A number of waitress or hostesses in Vietnam are the whores. Marx and Engels believed that human society developed gradually into five phases: primitive communism, slavery, feudalism, capitalism, socialism. Why did they want to abolish the monogamous family? Why did they want to roll back the wheel of history?
Communism was a nightmare for a half of people in the world.Communism was a world of prison including Gulag, Siberia, reeducation camps and collective farms and collective industries in Soviet Union, East Europe, China, North Korea, Cambodia, and Vietnam. It was history of hundred million people in the world.
Communism was a nightmare for a half of people in the world.Communism was a world of prison including Gulag, Siberia, reeducation camps and collective farms and collective industries in Soviet Union, East Europe, China, North Korea, Cambodia, and Vietnam. It was history of hundred million people in the world.
CẨU NHẬT TÂN - NGUYỄN KHÔI - NGUYỄN THIÊN THỤ
Wednesday, February 20, 2013
CẨU NHẬT TÂN * ĐỨA TRẺ MAY MẮN
Bài Viết
Buổi sáng 17/2/1979 của một đứa trẻ may mắn thoát khỏi tay bọn bành trướng
Cầu Nhật Tân
18/02/2013
Tôi đang ngủ thì chợt thức giấc bởi tiếng bánh xích xe
nghiến ken két ngay trước cửa nhà, căn nhà gỗ nhỏ nằm sát đường chợt
rung bần bật. Sự tĩnh lặng của con phố Vườn Cam, một góc thị xã Cao
Bằng phút chốc bị phá vỡ. Trời se lạnh, còn mờ sương. Bố tôi kéo mành
nhìn ra. Ông chợt hoảng hốt, ra hiệu cho tôi im lặng và chỉ kịp nói
1 câu khô khốc: “bọn Trung Quốc vào rồi. Chạy ngay về xuôi”. Mặc dù còn
đang rất ngái ngủ nhưng trước phút giây sinh tử, bản năng sống trỗi dậy,
tôi cùng bố mẹ nhanh chóng mở tủ vơ vội một ít quần áo, một cái xoong,
một chút gạo, bao diêm rồi cắt lối vườn sau nhà. Tôi nán lại muốn tìm
cuốn truyện mang theo nhưng đã bị bố tôi bịt mồm lôi xềnh xệch ra khỏi
nhà.
Chúng tôi băng nhanh ra bờ sông Bằng, theo các vạt cây
và những cánh rừng rậm rạp tìm đường về xuôi. Bố tôi bảo phải xa tất cả
các đường lớn nhằm tránh đụng phải quân TQ cũng như tránh pháo kích của
chúng. Trên đường chạy về xuôi, mặc cho bụng đói, miệng khát, chân thì
tướp máu muốn khuỵu nhưng đầu tôi luôn nghĩ tới bọn thằng Coỏng, thằng
Sam vẫn thường đánh quay, chơi bi với tôi, không biết chúng nó có kịp
chạy? Tôi ước có thể quay lại để đánh thức chúng … Rồi tôi mơ mình bay
lên, vượt lên trên những cỗ xe tăng chết chóc về đón bọn bạn cùng đi …
Tỉnh dậy, tôi thấy toàn thân đau nhức, không cất nổi đầu
lên. Miệng đắng ngắt. Bố mẹ tôi kể lại, tôi đã kiệt sức và ngất đi, bố
mẹ tôi phải thay nhau cõng tôi trên lưng chạy cắt rừng suốt 1 ngày 1
đêm, vượt qua đèo Tài Hồ Sìn, đèo Cao Bắc rồi cùng nhập với đoàn người
may mắn thoát chết chạy từ các huyện, từ thị xã về tụ lại ở Nà Phặc (1
thung lũng thuộc huyện Ngân Sơn) cách thị xã chừng hơn 30km …
Những ngày sau, tôi cùng nhiều đứa trẻ khác phải xa bố
mẹ, để tiếp tục sơ tán về Hà Nội, được ghép vào các gia đình tốt bụng
cưu mang chúng tôi qua những ngày khốn khó. Bố mẹ tôi phải quay trở lại,
biên chế vào các đội dân quân tự vệ chiến đấu chống quân bành trướng.
Tôi theo học tiếp lớp 1 dưới xuôi cùng các bạn người Kinh. Dù các gia
đình rất khó khăn, trường lớp sơ sài nhưng chúng tôi luôn nhận được tình
thương yêu, đùm bọc và sự quan tâm của các thày cô giáo, các bạn
cùng đồng bào Thủ đô. Dầu vậy, lòng tôi luôn nhớ bố mẹ, nhớ ngôi nhà
nhỏ ở TX Cao Bằng, nhớ các bạn khôn nguôi …
Về sau, gặp lại bố mẹ, tôi được biết xe tăng TQ sơn cờ
Việt Nam từ hướng Hà Quảng, Quảng Hòa cứ thoải mái xộc thẳng về thị xã.
Trên đường đi, xe tăng của chúng vượt qua nhiều chốt gác do bộ đội canh
giữ, nhiều người còn giơ tay chào vì nghĩ đó là xe tăng của quân ta.
Những cỗ xe về đến Phố Thầu, đón thêm chỉ điểm (vốn là bọn người Hoa
sang nằm vùng sẵn từ trước) sau đó chạy thẳng hướng tỉnh ủy, đài phát
thanh hòng bắt sống các lãnh đạo cao cấp của tỉnh và chiếm đài. Chiếc
đầu tiên đã kịp lên tận dốc Nà Toòng (ngay trước cổng đài phát thanh)
thì bị khẩu đội gác của ta ở đây diệt tại chỗ.
Ngay sau khi chúng tôi kịp thoát ra khỏi nhà, cắt rừng
chạy về xuôi, quân TQ đã tràn ngập thị xã, cướp, giết, hiếp người già,
phụ nữ, trẻ em. 18 cô giáo trường phổ thông cơ sở nơi tôi học đã bị lính
TQ hiếp, xẻo vú, phanh thây vứt xác xuống giếng trong sân trường. Nhiều
trẻ em cùng gia đình không chạy kịp về xuôi đã bị thảm sát trong đó có
cả bọn thằng Coỏng bạn tôi. Cả thị xã bình yên phút chốc ngập chìm trong
máu, chết chóc, tiếng súng, tiếng la hét và khói lửa.
*****
Nguồn:
About these ads
NGƯỜI BUÔN GIÓ * 900 DƯ LUẬN VIÊN
Trang Chủ
900 dư luận viên đang làm gì ?
Posted by chuyenhoavietnam ⋅
Nguời Buôn Gió
Feb 20, ’13
Không ai rõ tên tuổi của đội quân 900 dư luận viên này. Một đội quân
ẩn mình trong bóng tối, trên mạng để lập những tài khoản ẩn danh. Đấu
tranh với bọn phản động. Những dư luận viên này chiến đấu như đội thuyền
không số ngày xưa, như những chiến sĩ tình báo vô danh trên mặt trần
truyền thông. Họ thầm lặng và không cần đến tên tuổi.
Hôm qua một bạn trên FB được một dư luận viên gửi tin nhắn ‘ Nội dung
rằng dư luận viên là những người tuyên truyền, giải thích cho nhân dân
rõ đường lối, chính sách của Đảng. Để nhân dân hiểu đúng vấn đề trong
chính sách. Hạn chế thế lực phản động tuyên truyền sai lệch.
Bạn kia chuyển cho mình xem tin nhắn, à thì ra dư luận viên họ làm việc như vậy.
Mình cố gắng tìm kiếm hỏi han, xem có nhân dân nào gặp dư luận viên
nào được họ giải thích không. Bóng chim, tăm cá. Chả ai thấy dư luận
viên giải thích điều gì. Từ khi có nguồn tin là có dư luận viên, thì
trên mạng lực lượng bênh lề phải nhiều trông thấy. Việc của họ là khi
thấy clip nào ảnh hưởng đến đường lối, chính sách thì họ tranh nhau bảo –
đm mấy thằng phản động làm clip giả, ảnh chụp giả ,chắc đéo gì là thật,
nhìn vậy nhưng chưa biết thế nào…
Những câu như thế chả bàn luận làm gì. Ở đây chỉ bàn đến lời nhắn của
bạn kia thôi, dáng chừng còn có vẻ nghiêm túc với nghề dư luận viên.
Nhưng thắc mắc là đường lối của đảng và nhà nước thế nào mà phải cần
đến các bạn dư luận viên giải thích. Viết bằng tiếng Phổ, tiếng La Tinh
hay thổ ngữ Phi Châu chăng. ? Không, chủ trương đường lối bằng tiếng
Việt đấy chứ. Có nghĩa không cần các bạn ấy phiên dịch, mà cần bạn ấy
giải thích cho dân chúng hiểu đúng đường lối đưa ra.
Đến đây thì hơi lạnh gáy, chủ trương và đường lối là những điều gì.?
Mà khi đã vạch ra, viết ra rồi. tầm quan trọng ảnh hưởng đến vận mệnh
quốc gia, dân tộc. Lẽ nào lại khó hiểu đến mức cần một đống người đi
giải thích. Chủ trương và đường lối có phải mặt hàng mới ra của công ty
thương mại nào đó đâu mà cần người tiếp thị, giới thiệu. Huống chi mặt
hàng mới , người tiếp thị phải đeo biển, chường mặt, tên tuổi ra nói mới
may ra có bà nội trợ dừng lại nghe. Đằng này cả đống dư luận viên chìm
trong bóng tối thì giải thích cho nhân dân thế nào đây.
Xưa nay chỉ có trò bói toán, rút quẻ chữ nghĩa mênh mang vô định, mới
nảy ra đám giải quẻ bói. Giải quẻ bói hiểu nôm na là người giải sẽ giải
thích cho người có quẻ hiểu đúng sự việc. Đúng là thế nào thì có hậu
vận sau này rõ, vì quẻ bói thì lơ mơ, người giải mỗi người một kiểu,
người rút quẻ cũng hiểu mỗi người một kiểu.
Nhất định chủ trương đường lối không thể mơ hồ như quẻ bói, và dư
luận viên cũng không thể là người giải quẻ bói. Vì chủ trương đường lối
là thực tế rõ ràng, không mơ hồ huyễn hoặc được.
Thế chủ trương đường lối không phải bằng tiếng nước ngoài, không phải
là quẻ bói, không phải là mặt hàng cần tiếp thị thì nó là câu đố
chăng.?
Là câu đố thì mới cần người giảng cho người hiểu, nó có thể là câu đố dân gian kiểu như.
Một đàn cò trắng phau phau
Ăn no tắm mát rủ nhau đi nằm.
Giải thích ra là những cái bát. Nhân dân nghe xong à vỗ đùi đét một
cái, chủ trương, chính sách ta tài tình thật, nói cò hoá ra là bát. Tài
đến thế là cùng… anh Đảng.
Không, chủ trương đường lối không thể là câu đố được, ai lại đi đánh đố nhân dân kiểu ấy.
Thế không phải câu đố, không phải quẻ bói, cũng chẳng phải ngoại ngữ,
mặt hàng mới thì là gì. Là toán đố à, chắc toán đố mới cần người giải
thích.
Không, chả phải, là toán đố thì nhiều vị lãnh đạo tập đoàn dốt toán
lắm. Chủ trương, chính sách, đường lối mà giống toán đố thì các tập đoàn
có mà vỡ nợ hết.
Thế chủ trương đường lối là cái gì mà dân khó hiểu đến mức phải cần
đến dư luận viên hướng dẫn.? Lẽ ra chủ trương, đường lối phải dễ hiểu để
những người dân bình thường nhất cũng có thể hiểu được, nắm được mà
thực thi. Như thế mới gọi là sâu sát vào quần chúng nhân dân.
Đằng này chủ trương , đường lối của nhà nước, đảng, chính phủ lại
phải cần đến một bộ máy đông đảo nhân lực rải đi khắp nơi để giải thích
về chủ trương, đường lối ấy thì thật ái ngại về kết quả thu được. Như
vậy thành công của chủ trương, đường lối đến đâu hay không, lại phụ
thuộc vào năng lực của người đi giải thích và trình độ tiếp thu của
người được giải thích.
Than ôi, người tâm huyết trí óc vạch ra đường lối rồi, lại phải có
người trung gian cũng phải tâm huyết và có trí óc để đi diễn giải cho
nhân dân hiểu được đường lối, chủ trương ấy nữa. Rồi người dân phải để
tâm trí cố mà tiếp nhận được nữa.
Như thế cũng khó chắc chắn, vì có thể đường lối , chủ trương dân có
hiểu hay không lại phụ thuộc vào năng lực, trình độ của đám dư luận viên
này.
Có khi để hiệu quả chắc chắn hơn, xin Đảng và Nhà Nước, Chính Phủ lập
thêm mội đội quân nữa đi giải thích tuyên truyền cho nhân dân hiểu đúng
cái điều mà các dư luận viên đã giải thích , tuyên truyền. Chuyện đường
lối, chủ trương là quan trọng, cho nên thêm một tuyên truyền, giải
thích như thêm một tầng tiền đạo nữa để chủ trương, chính sách được
thông suốt đến cho người dân tốt hơn.
Viết đến đây mới giật mình nghĩ, thằng nào bố láo nghĩ ra cái tin
nhắn ấy, làm ông mất công. Chủ trương, đường lối của Đảng và Chính Phủ,
Nhà Nước là phổ cập toàn dân, khi đưa ra là phải dễ hiểu cho nhân dân.
Đâu cần dư luận viên nào phải đi giải thích. Nói một đống người ngốn
ngân sách đi giải thích về đường lối thì hoá ra bảo đường lối, chính
sách là quẻ bói, toán đố, câu đố à.?
Thế thì các dư luận viên đang làm gì.?
Chịu, chẳng biết nữa. Có khi họ đang âm thầm toả đi còm men các FB cũng nên.
*****
Nguồn:
NGUYỄN KHÔI * THÁNG GIÊNG
THÁNG GIÊNG
(Tặng : Ngô Tịnh Yên)
--------
Tháng giêng như con gái
Thẹn thò và bâng khuâng
Chớm hé nụ hoa Bưởi
Còn xanh màu Bánh Chưng...
Tháng giêng trống hội Làng
Xốn xang từng ngõ xóm
-Em sắm sửa du xuân
Váy áo thơm mùi nắng
Tháng giêng vắng ra đồng
Tháng giêng đông đình đám
Tháng giêng để mà mong
Cho một ngày sung sướng...
Tháng giêng Chim thức sớm
ríu rít rộn bờ tre
Con Nghé tơ động cỡn
đuổi nhau dạt chân đê
Tháng giêng chừng tê
mê
Thơm chén trà đón bạn
Ly rượu say ngất ngưởng
Thơ thả hồn vào Quê.
Quê Bắc Ninh 10-giêng-Quí Tỵ -2013
Nguyễn Khôi
NGUYỄN THIÊN THỤ * NHÀ NƯỚC VÀ XÃ HỘI CỘNG SẢN
NHÀ NƯỚC VÀ XÃ HỘI CỘNG SẢN
NGUYỄN THIÊN THỤ
Bài này có mục đích bàn về nhà nước và xã hội của các nước cộng sản theo
ước mơ, kế hoạch của Marx và những người theo ông, đồng thời trình bày
những sự thực của công cuộc xây dựng cộng sản chủ nghĩa.
Chủ
nghĩa Marx là một chủ nghĩa hành động. Ông chỉ trích các triết gia chỉ
giải thích mà không hành động, chỉ nói mà không ra tay thay đổi xã hội
[1]. Marx đã viết bản Tuyên Ngôn của đảng Cộng sản và đã vạch kế hoạch
cho những người theo ông thực hiện.
I. ĐẢNG CỘNG SẢN
Marx
có nhiều ước mơ. Ước mơ thứ nhất là kêu gọi vô sản đứng lên chống tư
bản và cướp chính quyền. Ước mơ thứ hai là tổ chức đảng cộng sản lãnh
đạo vô sản. Ước mơ thứ ba là tổ chức một nhà nước và xã hội cộng sản.
Nhà nước này do đảng cộng sản lãnh đạo. Đảng này tự cho tài năng, trí tuệ , là đại biểu của giai cấp vô sản:
Những người cộng sản chỉ khác với các đảng vô sản khác trên hai điểm:
+
Một là, trong các cuộc đấu tranh của những người vô sản thuộc các dân
tộc khác nhau, họ đặt lên hàng đầu và bảo vệ những lợi ích không phụ
thuộc vào dân tộc và chung cho toàn thể giai cấp vô sản;
+ Hai là, trong các giai đoạn khác nhau của cuộc đấu tranh giữa vô sản
và tư sản, họ luôn luôn đại biểu cho lợi ích của toàn bộ phong trào. Vậy
là về mặt thực tiễn, những người cộng sản là bộ phận kiên quyết nhất
trong các đảng công nhân ở tất cả các nước, là bộ phận luôn luôn thúc
đẩy phong trào tiến lên về mặt lý luận, họ hơn bộ phận còn lại của giai
cấp vô sản ở chỗ là họ hiểu rõ những điều kiện, tiến trình và kết quả
chung của phong trào vô sản (TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II, 1)
Đảng
cộng sản tuyên bố là họ phục vụ nhân dân, xây dựng dân chủ và phồn
vinh. Như đã nói ở chương trước, đảng cộng sản khởi đầu là do các trí
thức như Marx, Engels, Lenin, Trotsky, Stalin, Trần Độc Tú, Mao Trạch
Đông, Hồ Chí Minh, Nguyễn An Ninh, Phan Văn Hùm . . . chống tư sản tụ
họp lại, sau mở rộng đến các tầng lớp khác.
Điểm
thứ nhất là tại Nga, Trung Quốc và Việt Nam không có giai cấp vô sản,
không có giai cấp công nhân cho nên khẩu hiệu vì vô sản là một điểu
không thực. Dù cho ở Anh, Đức, Pháp, Thụy Sĩ công nhân đông, có đảng
cộng sản nhưng họ không nổi dậy, như vậy là không có đấu tranh giai cấp,
không có căm thù, hoặc nếu có cũng không đến nỗi phải hủy diệt tư bản
như Marx hô hào. Điểm thứ hai, phục vụ nhân dân cũng không thực.Trong
bản Tuyên ngôn đảng Cộng sản, Marx tuyên bố đảng cộng sản là lực lượng
đa số tranh đấu cho quyền lợi đa số:
Tất
cả những phong trào lịch sử, từ trước đến nay, đều là do thiểu số thực
hiện, hoặc đều mưu lợi ích cho thiểu số. Phong trào vô sản là phong trào
độc lập của tuyệt đại đa số,mưu lợi ích cho tuyệt đại đa số. (TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN I ,15)
Nhân
dân Liên Xô gồm những ai? Trong TNCS, Marx ca tụng giai cấp vô sản,
nhưng giai cấp vô sản châu Âu không nổi dậy cướp chính quyền, còn ở Nga,
đa số là nông dân. Nhưng nông dân bị Marx và Lenin coi là tiểu tư sản,
là phản động bởi vì nông dân chủ trương tư hữu, nông dân bảo vệ ruộng
đất của mình. Nông dân là tuyệt đại đa số còn có giai cấp thượng lưu là
tư sản và các giai cấp trung đẳng khác như thợ thủ công, tiểu thương,
tiểu chủ.. . cũng bị TNCS kết án [ 2 ]. Ngoài ra các giáo sĩ, các trí
thức và tín đồ các tôn giáo cũng bị Marx kết tội trong văn bản và bị
Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh đem ra hành hình trong thực
tế.
Như vậy, cái khẩu
hiệu vì nhân dân, vì tổ quốc, vì lợi ich đa số là một điều không hề có
trong chủ nghĩa cộng sản. Loài người đã bị chiến tranh tôn giáo, bọn kỳ
thị chủng tộc, chủ nghỉa thực dân, đế quốc, phát xít gieo rắc tai họa
nhưng dẫu sao thì họ chỉ giết người khác giống, còn cộng sản thì giết
sạch mọi người kể cả đồng bào và đồng chí! Như vậy là cộng sản có mức độ
tàn bạo cao hơn các lũ kia, và thật tế, cộng sản không hề thương dân,
phục vụ nhân dân như họ tuyên bố! Họ chỉ vì quyền lợi bản thân họ, phe
nhóm họ. Họ cũng chẳng phải chiến đấu cho lý tưởng cộng sản.Trước khi
chưa thành công, cộng sản tỏ ra thân dân, nhưng khi nắm được chính
quyền, họ ngang nhiên trở mặt với nhân dân. Sau chiến thắng Điện biên
phủ, cộng sản phát động cải cách ruộng đất, cải tạo công thương nghiệp
và chỉnh đốn đảng là những hành động phản bội nhân dân.
Marx
và Lenin luôn nói đến tự do, dân chủ [3].Trong TNCS, Marx nói: Như
chúng ta đã thấy trên kia, bước thứ nhất trong cuộc cách mạng công nhân
là giai cấp vô sản biến thành giai cấp thống trị, là giành lấy dân chủ. (TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II , 6)
Chúng
ta nên hiểu rằng chính Marx đã tạo ra một thứ ngôn ngữ ma quỷ mà bọn đệ
tử của ông tiếp thu rất nhanh và bắt chước rất gỉỏi. Những ngôn ngữ của
họ chỉ có một phần ý nghĩa thật, còn phần nhiều là trái ngược. Họ dùng
đường, và màu sắc để che đậy một âm mưu, một tội ác, một sự lừa dối của
một viên thuốc độc. Như tù đày thì gọi là học tập, cải tạo; hòa bình có
nghĩa là chiến tranh; dân chủ có nghĩa là phản dân chủ; độc lập có nghĩa
là nô lệ; tư do có nghĩa là xiềng xích. Phải nói xây dựng dân chủ chứ
không ai nói giành dân chủ.
Giành
dân chủ hóa ra tư bản có dân chủ mà cộng sản không có nên phải tranh
giành hay sao?Như trong câu trên, giành lấy dân chủ nghĩa là giành lấy
chính quyền. Giành lấy chính quyền là phải sắt máu bạo tàn giết kẻ thù,
giết nhân dân và dùng mọi thủ đoạn để chiến thắng. Hơn nữa, một khi Marx
coi khinh nhân dân, Lenin, Stalin, Mao, Hồ sát hại nhân dân thì sao có
thể xưng là tự do, dân chủ?
Engels đã giải thích rõ ràng về khái niệm giành lấy dân chủ trong tác phẩm Những nguyên lý của chủ nghĩa cộng sản (1847):
Trước
hết, nó tạo ra một chế độ dân chủ và nhờ đó mà trực tiếp hay gián tiếp
tạo ra quyền thống trị chính trị của giai cấp vô sản. [. . ]. Muốn thế,
có lẽ cần phải có một cuộc đấu tranh mới nữa, song cuộc đấu tranh mới đó
nhất định sẽ kết thúc bằng thắng lợi của giai cấp vô sản.
(Tuyển tập Mác & Ăng-ghen, 6 tập. Nxb Sự Thật, Hà Nội và Nxb Dietz Verlag ,Berlin, Đông Đức,1980 – 1984. I,455)
Engels
đã nói rõ sự khác biệt giữa dân chủ tư sản và dân chủ cộng sản. Dân chủ
tư sản trên lý luận và hiến pháp mọi người dân đều có quyền tự do;
trong khi dân chủ cộng sản lý luận và thực tế là tiêu diệt tư sản và các
kẻ thù mà nó tưởng tượng:
Đối
với giai cấp vô sản, chế độ dân chủ sẽ trở nên hoàn toàn vô ích nếu nó
không được dùng ngay lập tức làm phương tiện để thi hành những biện pháp
rộng rãi trực tiếp đánh vào chế độ tư hữu và bảo đảm sự sinh sống của
giai cấp vô sản. (Mác-Ăng Ghen Tuyển Tập I, 455).
Lenin
đưa ra một khái niệm mới về dân chủ. Ông chia ra hai thứ dân chủ là dân
chủ vô sản với dân chủ tư sản. Theo ông, dân chủ vô sản là dân chủ cho
tuyệt đại đa số nhân dân, dân chủ cho người nghèo; còn dân chủ tư sản
chỉ là dân chủ cho một thiểu số rất nhỏ, dân chủ cho người giàu. (Lenin,
Nhà nước và cách mạng, tr. 139-144)
Lenin còn nói:
Chế
độ dân chủ vô sản so với bất cứ chế độ dân chủ tư sản nào, cũng dân chủ
hơn gấp triệu lần; chính quyền xô-viết so với nước cộng hoà tư sản dân
chủ nhất thì cũng dân chủ hơn gấp triệu lần. (Lenin, Cách mạng vô sản và tên phản bội Cau-xky, sđd., tr. 39) [4].
Cách
nói của Lenin là kiểu khen mình chê người, đầy kiêu căng, tự phụ. Lịch
sử nước Nga, lịch sử đảng cộng sản Liên Xô là lịch sử một cuộc nội chiến
đẫm máu kéo dài từ Lenin cho đến Stalin do Lenin, Stalin tổ chức để
chống lại nhân dân Liên Xô. Chính Kautsky đã lên tiếng khuyên can Lenin
không nên tàn sát nhân dân, không nên tước đoạt ruộng đất của nông dân,
nhưng tiếng nói của tiếng chuông hòa bình đã bị tiếng đại bác của Hồng
quân lấn át.
Sau khi
trừ khử những lực lượng đối lập, Lenin lập ra một nhà nước cộng sản do
Lenin cầm đầu.Đảng cộng sản giữ độc quyền cai trị, cứ 1 đến 5 năm mở Đại
hội, bầu Đại biểu trung ương , khoảng 100-150 người. Các đại biểu này
nhiều khi là do Tổng bí thư lựa chon chứ không do các địa phương cử lên.
Đại biểu trung ương bầu ra bộ chính trị khoảng 15- 20 người và một số
dự khuyết, Bên cạnh bộ chính trị là ban bí thư. Người đứng đầu đảng cộng
sản Liên Xô là Chủ tịch đảng, và sau chủ tịch đảng là Tổng bí thư đảng.
Đây
là mô hình tổ chức đảng cộng sản Liên Xô mà cũng là khuôn mẩu cho các
đảng cộng sản đàn em. Số đại biểu Trung ương, Bộ chính trị, và ban bí
thư thay đổi theo không gian và thời gian. Nói chung thì nước nào cũng
có khoảng một vài triệu đảng viên mà thực quyền nằm trong tay chủ tịch
đảng hay tổng bí thư và một vài nhân vật bên cạnh. Dường như chức chủ
tịch đảng thường dùng cho người sáng lập đảng như Lenin, Mao, Hồ. Chủ
tịch đảng, Tổng bí thư cũng giống hoàng đế, ngồi hoài cho đến chết. Bên
cạnh đảng còn có nhà nước và quốc hội giống như tổ chức quốc gia của các
nước dân chủ. Nhưng chủ tịch nước hay thủ tướng cũng là người của
đảng.Nhà nước và quốc hội là tay sai của đảng, luôn luôn phục tòng đảng.
Chính phủ và quốc hội cộng sản chỉ là bù nhìn. Dân chúng các quốc gia
dân chủ chỉ có nuôi nhà nước, còn dân chúng các nước cộng sản phải gánh
đảng và nhà nước. còng cả tấm lưng ốm đói, còm cõi.Như vậy là quyền hành
và tài sản quốc gia lọt vào tay nhóm thiểu số .
Cái
sai lầm đầu tiên là ở đây, là ở chủ trương cộng sản, nghĩa là bãi bỏ tư
hữu để lập tài sản quốc gia tập trung trong tay một nhóm thiểu số. Chỉ
một hạt sạn nhỏ cũng đủ ngăn cản một tiến trình vận chuyển. Muốn ước mơ
này thành tựu, muốn xây dựng một xã hội nhân ái, việc đầu tiên là các
bậc lãnh đạo phải là những bậc thánh, không muốn chuyên quyền, không
tham của cải. Mọi việc sẽ ra sao nếu người thủ kho và người lãnh đạo nẩy
sinh óc chiếm đoạt tài sản xã hội? Chúng ta đã thấy việc Cải cách ruộng
đất, việc đánh tư sản, việc bài trừ văn hóa đồi trụy chỉ làm giàu có
một số bọn cướp ngày mà ngân khố quốc gia chẳng thêm được bao nhiêu nén
vàng!
Nhiều việc cho
thấy các ông cộng sản rất có óc kinh doanh và tư hữu. Người cộng sản
chửi bọn Anh, Pháp bán thuốc phiện và rượu cho dân Trung Hoa và dân Việt
Nam nhưng chính người cộng sản từ trước đến nay cũng buôn thuốc phiện,
sản xuất ma túy. Mai Chí Thọ là một tay có bản lĩnh khi tổ chức vượt
biên bán chính thức!Và nay, nhiều cộng sản gộc đã cướp đất nhân dân! Làm
sao có thể giao tài sản quốc gia cho chúng quản lý? Quả là " gửi trứng
cho ác"!
Nhà nước cộng
sản khác với nhà nước dân chủ. Marx và Engels trong Cuộc Nội Chiến ở
Pháp đã lấy cách mạng Pháp và Công xã Paris làm khuôn mẫu cho cách mạng
cộng sản. Về cuộc nổi dậy là phải chém giết cực kỳ tàn ác. Lenin còn cho
rằng Paris công xã chưa mạnh tay giết sạch kẻ thù.Về cách tổ chức nhà
nước, Engels cho rằng cộng sản không nên theo tổ chức Đại nghị, mà tư
pháp phải cộng tác với hành pháp để tiêu diệt kẻ thù.
Lenin
là chủ tịch đảng, còn Stalin là tổng bí thư cho nên khi Lenin sống cũng
như khi Lenin bệnh, Stalin nắm quyền, mặc tình sinh sát. Stalin tàn sát
phe Nga hoàng, phe Menshevish và Trotsky.
Sau cách mạng tháng 10 Nga, đảng Bolchevish ban đầu chỉ vài ngàn người. Trong Bệnh ấu trĩ tả khuynh của
phong trào cộng sản (1920), Lenin cho biết thực hiện nền chuyên chính,
là do giai cấp vô sản được tổ chức trong các Xô-viết và chịu sự lãnh đạo
của Đảng cộng sản bôn-sê-vích gồm 611.000 đảng viên [5]. Quyền thống
trị thực tế vào tay Lenin, Stalin với khoảng năm người trong bộ chính
trị thì chỉ là một thiểu số. Từ Lenin đến Stalin, nước Nga bị cai trị
bởi chủ nghĩa độc tài đảng trị. Điều này lại cho chúng ta thấy tính chất
phản dân chủ của cộng sản.
II. NHÂN SINH QUAN MARXIST
Trong
TNCS và các tác phẩm khác, Marx đã vẽ nên một thế giới tốt đẹp, một đất
nước tốt đẹp, và một xã hội rất tốt đẹp. Theo Marx, sau khi cộng sản
nắm quyền thì thế giới thay đổi bộ mặt:
+vô giai cấp
+vô chính phủ
+vô tổ quốc
+vô gia đình
Marx đã nói điều đó trong TNCS:
+Khi
những đối kháng giai cấp đã mất đi trong tiến trình của sự phát triển
và toàn bộ sản xuất đã tập trung trong tay những cá nhân đã liên hợp lại
với nhau thì quyền lực công cộng cũng mất tính chất chính trị của nó. (TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II )
+Sự
thống trị của giai cấp vô sản sẽ càng làm cho những sự cách biệt và
những sự đối lập mất đi nhanh hơn. Hành động chung của giai cấp vô sản,
ít ra là ở những nước văn minh, là một trong những điều kiện đầu tiên
cho sự giải phóng của họ.
+Hãy xoá bỏ tình trạng người bóc lột người thì tình trạng dân tộc này bóc lột dân tộc khác cũng sẽ bị xoá bỏ.
Khi
mà sự đối kháng giữa các giai cấp trong nội bộ dân tộc không còn nữa
thì sự thù địch giữa các dân tộc cũng đồng thời mất theo.
+Nếu
giai cấp vô sản trong cuộc đấu tranh chống giai cấp tư sản, nhất định
phải tự tổ chức thành giai cấp, nếu giai cấp vô sản thông qua con đường
cách mạng mà trở thành giai cấp thống trị và với tư cách là giai cấp
thống trị, nó dùng bạo lực tiêu diệt những quan hệ sản xuất cũ, thì đồng
thời với việc tiêu diệt những quan hệ sản xuất ấy, nó cũng tiêu diệt
luôn cả những điều kiện tồn tại của sự đối kháng giai cấp, nó tiêu diệt
những giai cấp nói chung và cũng do đấy, tiêu diệt cả sự thống trị của
chính nó với tư cách là một giai cấp. (TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II )
II.1. Vô chính phủ (Nhà nước tự tiêu vong)
Nhà
nước là cơ quan quyền lực tối cao của một nước. Đó là bộ máy cai trị,
trên cao là quốc trưởng (vua, tổng thống hay chủ tịch) , và một hệ thống
trung ương bên cạnh quốc trưởng gọi là triều đình hay chính phủ gồm các
bộ trưởng.
Trên lý thuyết
cũng như trên thực tế, danh từ này khác nhau. Quân chủ hay tư bản coi
chức năng của nhà nước là cai trị, còn cộng sản gọi chức năng của nhà
nước là trấn áp.
Engels nói:
Nhưng
thực ra, nhà nước chẳng qua chỉ là một bộ máy của một giai cấp này dùng
để trấn áp một giai cấp khác, điều đó, trong chế độ cộng hoà dân chủ
cũng hoàn toàn giống như trong chế độ quân chủ. Và trong trường hợp tốt
nhất, người ta cũng có thể nói được rằng nhà nước cũng chỉ là một tai
hoạ mà giai cấp vô sản chiến thắng trong cuộc đấu tranh giành quyền
thống trị giai cấp đã được thừa hưởng; cũng giống như Công xã trước kia,
giai cấp vô sản chiến thắng sẽ không thể không tức khắc tước bỏ những
mặt nguy hại nhất của tai hoạ đó, cho đến khi một thế hệ lớn lên trong
những điều kiện xã hội mới và tự do, có đủ sức vứt bỏ được tất cả cái
thứ đồ cũ là nhà nước kia đi. (Tuyển Tập Mac-Ăng-ghen, VI, 482)
Khái niệm nhà nước tự tiêu vong đã được Engels giải thích trong tác phẩm Chống Dühring (1878) như sau:
Giai
cấp vô sản chiếm lấy chính quyền Nhà nước và biến tư liệu sản xuất
trước hết thành sở hữu Nhà nước. Nhưng chính vì thế mà giai cấp vô sản
cũng tự thủ tiêu với tư cách là giai cấp vô sản chính vì thế mà nó cũng
xóa bỏ mọi sự phân biệt giai cấp và mọi đối kháng giai cấp, và cũng xóa
bỏ Nhà nước với tư cách là Nhà nước (. . .). Một khi không còn giai cấp
xã hội nào cần phải duy trì trong vòng áp bức nữa, một khi mà cùng với
sự thống trị giai cấp và sự đấu tranh để sinh tồn xây dựng trên tình
trạng vô chính phủ từ trước tới nay trong sản xuất, những xung đột và
những sự quá làm nảy sinh từ tình hình đó cũng đều bị loại trừ, thì lúc
đó sẽ không còn có gì để đàn áp nữa, lúc đó một lực lượng đặc biệt để
đàn áp, tức là Nhà nước, cũng sẽ không còn cần thiết nữa (. . .). Sự can
thiệp của chính quyền Nhà nước vào các quan hệ xã hội hóa sẽ hóa ra
thừa trong hết lĩnh vực này đến lĩnh vực khác và sự đình chỉ. Việc cai
quản người sẽ nhường chỗ cho việc quản lý vật và chỉ đạo quá trình sản
xuất. Nhà nước không "bị xóa bỏ", nó tự tiêu vong.
Lenin
cũng theo Marx và Engels mà nhấn mạnh về giấc mơ này sau khi đã cướp
chính quyền, tịch thu tài sản của tư bản và sát hại họ:
Bộ
máy đó, chúng ta đã tước của bọn tư bản, chúng ta đã nắm lấy nó. Nhờ bộ
máy đó hoặc nhờ cái gậy đó, chúng ta sẽ đập tan được mọi sự bóc lột, và
khi nào trên quả đất không còn có khả năng bóc lột người khác nữa,
không còn có chủ đất, chủ công xưởng, không còn có một bên là những
người no kềnh bụng và một bên là những người đói lả nữa, - chỉ khi nào
không thể có tình trạng đó nữa, thì chúng ta mới vứt bỏ được bộ máy ấy
vào đống sắt vụn. Khi ấy, sẽ không có nhà nước, không có bóc lột. Đó là
quan điểm của đảng cộng sản chúng ta.
Đây
là một khái niệm của nhiều người cộng sản hay xã hội đồng thời Marx chủ
trương vô giai cấp, vô chính phủ và vô tổ quốc.Nếu quả thật có một thế
giới như vậy, trái đất của ta sẽ là một thiên đàng. Trên bình diện lý
luận, điều này rất đúng. Xóa bỏ bọn tư sản và phương thức sản xuất tư
sản, tài sản tư sản vào tay đảng cộng sản. Tiến lên, tịch thu tư hữu của
mọi người như vậy là không còn kẻ bóc lột, chặt hết nguồn gốc bóc lột.
Như vậy thì đâu còn giai cấp, ai cũng như ai thì đúng là xã hội bình
đẳng, không còn giai cấp.
Xã
hội tổ chức hợp lý thì đâu cần chính phủ. Vô chính phủ, vô tổ quốc là
phải. Chúng ta có thể hiểu rằng khi Nhà nước mất đi thì những chức năng
quản lý về chính trị cũng mất đi, và trong xã hội cộng sản, chỉ còn lại
những chức năng quản lý về kinh tế. Nhiều người giải thích rằng nhà nước
không còn làm công việc của cai ngục mà làm công việc việc của nhà bếp
lo bữa ăn cho nhân dân. Như vậy, “việc quản lý người” bằng nhà nước sẽ
nhường chỗ cho “việc quản lý vật và chỉ đạo quá trình sản xuất” bằng cái
tổ chức mà Marx đã từng gọi là liên hiệp. Engels cũng cho biết rằng ý
niệm thay quản lý người bằng quản lý vật này bắt nguồn từ Saint-Simon,
một triết gia mà Marx đã chỉ trích trong TNCS!
Nhưng
đó là nói chơi, làm sao cộng sản tự nhiên từ bỏ chính quyền? Khởi đầu
Marx đã công kích các thuyết xã hội và cộng sản để tự đề cao ông. Hồ Chí
Minh đội tên Trần Dân Tiên và T. Lan để tự quảng cáo mình. Ông Hồ còn
bán nước nhượng biển cho Trung Quốc để cầu chiến thắng. Những con người
đó dai hơn đĩa, không bao giờ tự bỏ quyền bính. Lý luận của Marx như
truyện khôi hài. Tâm lý đa số con người là tư hữu, là tham, tham chiếm
vàng bạc, tham chiếm đất đai, tham làm bá chủ thiên hạ, bắt mọi người
tung hô mình. Chỉ có những thánh nhân mới vô tham, vô sân, vô si. Cộng
sản gian ác, làm sao mà nói chuyện đạo đức nhân nghĩa như thế? Đã vô sản
chuyên chính nghĩa là dùng xiềng xích, súng đạn giết hại hàng triệu
người thì không phải là nhân đạo nữa rồi! Vì vậy, triết thuyết của Marx
chỉ là phỉnh gạt con người!
Lenin cũng nói:
"Có chính phủ thì không có tự do, có tự do thì không có chính phủ" ( The State and Revolution (1917)
Đó
là một kiểu nói mâu thuẫn, lúc nói thế này lúc nói thế khác, không thật
lòng. Vậy ông chủ trương chuyên chính vô sản tức là ông công nhận xã
hội của ông, đất nước của ông không có tự do?
Cộng
sản bãi bỏ tư hữu của nhân dân để đem tài sản cho cộng sản giữ, cộng
sản tiêu. Cộng sản bãi bỏ tư hữu tư nhân , biến tài sản nhân dân vào tài
sản chúng. Nghĩa là cộng sản không từ bỏ tư hữu như miệng chúng nói.
Như vậy làm sao mà chúng tự động rút lui nếu nhân dân không vùng lên
tiêu diệt chúng! Việc chúng giành nắm chính quyền một mình, chủ trương
độc đảng, việc chúng ngồi hoài cho đến chết, không bầu bán, việc chúng
truyền ngai vàng cho con cháu đều chứng tỏ cộng sản không dân chủ và
không bao giờ từ bỏ quyền lợi. Marx sai hay Marx nói dối?
Nhưng
Marx đã mâu thuẫn, đã dùng ngôn ngữ ma quỷ. Một đàng, ông bảo tiêu diệt
tư sản và tư hữu thì xã hội hết giai cấp, hết kẻ bóc lột, đằng khác,
ông bảo phải dùng vô sản chuyên chính sau khi đã đoạt chính quyền tư sản
và tài sản nhân dân. Vô sản chuyên chính nghĩa là còn có binh lính,
công an, nhà tù, cai tù, bộ công an, bộ quốc phòng, đảng và chính phủ
thì làm sao mà nhà nước tự tiêu vong? Thực tế cho thấy, khi cộng sản cầm
quyền, các bộ phận tòa án, công an, bộ đội tăng lên gấp nhiều lần so
với thời quân chủ và thực dân. Nhà nước cộng sản nói rằng họ chú trọng
sản xuất, ghét bọn ngồi không hưởng lợi, nhưng chính cộng sản lại tạo ra
một số phi sản xuất, ăn bám vào đôi vai còm cõi của công nông.
Milovan Djilas viết như sau về việc Marx tuyên bố nhà nước tự tiêu vong:
Điều
đặc biệt là ngược lại với lí luận về sự “tiêu vong”, chức năng của nhà
nước ngày càng mở rộng và phân nhánh cùng với số người tham gia vào bộ
máy ngày một đông hơn. (GIAI CẤP MỚI 4 ,16)
Trần Độ đã viết về việc này như sau:Các
lực lượng Công an lại có quy mô của một Chính phủ (nhiều lĩnh vực) nào
là an ninh chính trị, công an kinh tế, an ninh văn hóa và an ninh đối
ngoại... Thế mà bất cứ việc gì cũng phải nêu lên đó là nhiệm vụ của toàn
dân, mỗi người dân đều phải gánh vác hoặc tham gia. Công an có công an
khu vực, công an phường, xã. Ngày xưa còn bé, ở nhà quê, tôi chỉ thấy
làng xã tôi có một trương tuần và 4 anh tuần phiên. Ngày nay tôi thấy ở
phường có công an phường có trụ sở, có mấy chục người và chỉ huy là một
cấp tá; bây giờ mình nhiều sĩ quan thật! Tôi thấy cái sự cồng kềnh và
đông đảo quá thế không phải là một kinh nghiệm hay. Nó quá tốn kém vì
nhiều cơ quan, tổ chức thì phải nhiều trụ sở, nhiều xe cộ, đồ dùng văn
phòng, nhiều đại hội, hội nghị và học tập. Những chi phí về các việc đó
đều lấy vào ngân sách, đều do dân phải đóng góp, mà trong khi ta lại quá
thiếu thốn vốn để đầu tư phát triển kinh tế. (MỘT CÁI NHÌN TRỞ LẠI 2)
II.2.Vô giai cấp
Marx nói rằng sau khi cướp tài sản của tư sản, loại bỏ giai cấp tư sản bóc lột thì không còn giai cấp nữa. Không biết ông mơ tưởng hảo huyền hay ông lừa bịp thiên hạ, bởi vì sau khi giết, bỏ tù giai cấp tư sản, ông vẫn chủ trương vô sản chuyên chính, và Mao, Hồ vẫn dùng chế độ lý lịch. Sau khi cai trị Liên Xô 17 năm, năm 1936, Stalin tuyên bố Liên Xô đã trở thành xã hội phi giai cấp (GIAI CẤP MỚI 3, 1) nhưng mà trại tù Goulag, Siberia vẫn chật ních tội nhân. Điều này chứng tỏ xã hội Liên Xô vẫn còn kẻ bị trị chống đối giai cấp thống trị. Hơn nữa, trong thời Stalin cũng như Mao, Hồ, một giai cấp mới xuất hiện đó là bọn tư sản đỏ, sống huy hoàng, có tiêu chuẩn riêng, nhà thương riêng, chợ riêng trong khi vua chúa và tư bản vẫn dùng chung chợ búa, bệnh viện, trường học với nhân dân. Như vây cái mà Marx bảo là xóa bỏ giai cấp cũng là một điều dối trá.
II.3. Vô tổ quốc
Marx tuyên bố rằng "Công nhân không có tổ quốc" (TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II, 5).Vì theo chủ trương này, Marx cũng như Lenin, Stalin đã ủng hộ phát xít Đức trong khi một số đảng viên cộng sản không theo chủ trương của Marx, trái lại họ đoàn kết với đất nước họ chống phát xít, xâm lược bảo vệ tổ quốc của họ, do đó Quốc tế II tan rã.
Marx nói rằng sau khi cướp tài sản của tư sản, loại bỏ giai cấp tư sản bóc lột thì không còn giai cấp nữa. Không biết ông mơ tưởng hảo huyền hay ông lừa bịp thiên hạ, bởi vì sau khi giết, bỏ tù giai cấp tư sản, ông vẫn chủ trương vô sản chuyên chính, và Mao, Hồ vẫn dùng chế độ lý lịch. Sau khi cai trị Liên Xô 17 năm, năm 1936, Stalin tuyên bố Liên Xô đã trở thành xã hội phi giai cấp (GIAI CẤP MỚI 3, 1) nhưng mà trại tù Goulag, Siberia vẫn chật ních tội nhân. Điều này chứng tỏ xã hội Liên Xô vẫn còn kẻ bị trị chống đối giai cấp thống trị. Hơn nữa, trong thời Stalin cũng như Mao, Hồ, một giai cấp mới xuất hiện đó là bọn tư sản đỏ, sống huy hoàng, có tiêu chuẩn riêng, nhà thương riêng, chợ riêng trong khi vua chúa và tư bản vẫn dùng chung chợ búa, bệnh viện, trường học với nhân dân. Như vây cái mà Marx bảo là xóa bỏ giai cấp cũng là một điều dối trá.
II.3. Vô tổ quốc
Marx tuyên bố rằng "Công nhân không có tổ quốc" (TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II, 5).Vì theo chủ trương này, Marx cũng như Lenin, Stalin đã ủng hộ phát xít Đức trong khi một số đảng viên cộng sản không theo chủ trương của Marx, trái lại họ đoàn kết với đất nước họ chống phát xít, xâm lược bảo vệ tổ quốc của họ, do đó Quốc tế II tan rã.
Lenin cũng như Hồ Chí Minh chỉ cầu chiến thắng, không quan tâm đến tổ quốc của họ. Lenin nói:
Tôi không quan tâm đến nước Nga sẽ ra sao. Đồ chó đẻ! Tất cả chỉ là đi đến cách mạng thế giới mà thôi! [6]
Tôi không quan tâm đến nước Nga sẽ ra sao. Đồ chó đẻ! Tất cả chỉ là đi đến cách mạng thế giới mà thôi! [6]
Chủ
trương của Marx và Engels không phải là do lòng bác ái vị tha, coi bốn
bể là nhà, mà chỉ là một âm mưu trục lợi. Marx, Lenin, Stalin mong muốn
phát xít đem binh đánh tư bản để cộng sản thủ lợi, nhưng không ngờ Đức
lại đánh Liên Xô cho nên Liên Xô phải bắt tay với phe đồng minh. Thực ra
cộng sản cũng là một đế quốc. Sau khi lập chính quyền cộng sản tại Nga,
Lenin, Stalin đã xâm chiếm các nước xung quanh lập nên Liên bang Xô
Viết, rồi đem quân xâm chiếm các nước Đông Âu. Quốc tế III cũng chỉ là
một tổ chức của đế quốc Liên Xô nhằm xâm chiếm thế giới. Không có ai
thực tâm yêu nhân loại cho nên không có vấn đế xóa bỏ biên cương quốc
gia, trái lại họ cố gắng mở rộng biên cương, xâm chiếm thị trường. Trung
quốc nay cũng là một đế quốc. Trung quốc chiếm Tây Tạng, lấn đất Việt
Nam, muốn chiếm Thái Bình dương và thị trường thế giới . Quả thật nay
Trung Quốc đã để lộ bộ mặt đế quốc gian ác, là một mối hiểm hoạ cho hòa
bình thế giới. Và lần nữa, chúng ta thấy Marx nếu không hoang tưởng thì
cũng là một kẻ lường gạt.
II.4. Vô gia đình
Trong
TNCS, Marx nêu lên những điều mà những người trước Marx và đương thời
Marx kết tội chủ nghĩa cộng sản là " cộng thê". và Marx cũng chửi lại họ
bảo rằng tư bản cũng "cộng thê" vì tư bản coi vợ như một "công cụ sản
xuất", xã hội tư bản tràn đầy gái mãi dâm, và các ông tư bản cũng lấy
đàn bà, con gái công nhân, nông dân làm trò chơi. Về thực tế, thì một
vài tổ chức cộng sản trước và đương thời Marx đã chung tài sản, chung vợ
con, ngay vợ con lãnh tụ cũng là của chung. Nhiều ông cộng sản đã ca
tụng chế độ mẫu hệ vì trong chế độ này con chỉ biết mẹ mà không biết cha
là ai!Marx đã ca tụng thời kỳ ăn lông ở lổ, và ông gọi đó là thời kỳ
cộng sản nguyên thủy, con người như đàn súc vật, hoàn toàn ăn chung, ở
chung, không tư hữu, không vợ riêng, con riêng, tất cả là tài sản tập
thể. Các ông cộng sản bám vào ý tưởng "cộng thê" của thời nguyên thủy,
và Engel thì ca tụng việc "cộng thê" và cho đó là một tấm gương đạo đức :
Sự
khoan dung, tức là không ghen tuông, giữa các con đực trưởng thành với
nhau chính là điều kiện tiên quyết để các tập đoàn lớn hơn, bền vững hơn
có thể hình thành; mà bước tiến hóa từ động vật lên người chỉ có thể
diễn ra trong các tập đoàn đó.(Nguồn gốc của gia đình)
Mấy
ông cộng sản muốn thế giới trở về thời kỳ này, và họ coi đó là tự do,
là giải phóng phụ nữ. Chính vì theo cộng sản, muốn phá bỏ gia đình, ông
Hồ bắt buộc con tố cha, vợ tố chồng, nêu khẩu hiệu " trung với đảng,
hiếu với dân" chứ không phải trung với nước, hiếu với cha mẹ. Một mặt
muốn tạo ra huyền thoại nhà tu hành diệt dục, một mặt, ông Hồ theo chủ
trương "yêu tự do" (free love) cho nên đã ăn nằm với nhiều phụ nữ, và đã
giết bà Nông thị Xuân khi bà bắt ông phải cưới bà! Và cũng vì chủ
trương cộng thê, Trần Quốc Hoàn đã "cộng thê" với Hồ Chí Minh trước khi
giết bà ta rồi quăng xác ra ngoài đường! Cộng sản và quốc gia khác nhau ở
điểm này. Trong thời kỳ hòa bình cũng như thời chiến tranh, Việt Nam tự
do luôn tôn trọng gia đình, đã cho phép vợ chồng làm việc hai nơi khác
nhau được sống chung, được làm việc trong một địa phương để tiện việc
sống chung và nuôi dạy con cái, còn cộng sản Bắc Việt thì để mặc vợ
chồng cách ly. Một vài trường hợp vợ bị cán bộ xã thôn cưỡng bức, chồng
kiện cáo thì bị phê bình "phong kiến", "hủ lậu" chính là vì chủ trương
"cộng thê" của cộng sản!
Lý
luận cộng sản về thời nguyên thủy chỉ đúng một phần vì có loài vật sống
bừa bãi, có loài chung tình sống mãi bên nhau. Và loài vật dù sống
chung vẫn tư hữu ghê lắm. Con trâu, con bò, con gà mạnh nhất thì chiếm
nhiều "vợ" cho riêng nó, con nào lại gần là bị đánh đuổi chứ không phải
chúng theo chủ nghĩa cộng sản, cộng thê đâu! Espinas ( Về các xã hội
động vật”5, 1877) cũng đã nói rằng loài vật tuy sống thành đàn nhưng vẫn
có gia đình riêng:“Bầy
là tập đoàn xã hội cao nhất mà ta có thể thấy ở các động vật. Nó hình
như là gồm nhiều gia đình; nhưng ngay từ đầu, gia đình và bầy đã đối
kháng với nhau, và phát triển tỉ lệ nghịch với nhau” (Nguồn gốc của gia đình)
Trong Nguồn gốc của gia đình,
Engels đã nêu lên việc Morgan đã từng sống với người Iroquois - ở bang
New York và Engels đã cho rằng những người này cũng như dân bản xứ Ấn Độ
- các bộ lạc Dravida ở Deccan, và các bộ lạc Gaura ở Hindustan (lưu vực
sông Hằng) đã có hình thức con cái chung. Nhưng đó là quan hệ thân tộc,
con anh con em, con cô con cậu là của chung, và đó là hình thức của chế
độ đa thê hay đa phu của chế độ quân chủ hay thời bộ lạc chứ không phải
là con chung như loài vật!
Lenin ca tụng thời kỳ nguyên thủy và cho rằng lúc này phụ nữ được tôn trọng:
Nhưng
đã có một thời không có nhà nước, lúc đó các quan hệ xã hội, bản thân
xã hội, kỷ luật, tổ chức lao động đều duy trì được nhờ có sức mạnh của
phong tục và tập quán, nhờ có uy tín và lòng tôn trọng mà những bô lão
của thị tộc hoặc phụ nữ - địa vị của phụ nữ hồi đó không những chỉ ngang
với địa vị của nam giới mà thường khi còn cao hơn nữa - được hưởng, và
lúc không có một hạng người riêng biệt, người chuyên môn, để cai trị. (Bàn về nhà nước) http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/1919/jul/11.htm
Trong Nguồn gốc của gia đình,
Engels cho rằng khi con người tiến lên chế độ phụ hệ là một thời kỳ đen
tối của phụ nữ, phụ nữ biến thành nô lệ, mất địa vi cao quý trong gia
đình:
Việc chế độ mẫu quyền
bị lật đổ là thất bại có tính lịch sử toàn thế giới của nữ giới. Người
đàn ông nắm quyền thống trị ngay cả ở trong nhà; còn đàn bà bị hạ xuống
hàng nô lệ, phục vụ cho dục vọng của đàn ông, và là công cụ sinh đẻ đơn
thuần. Địa vị thấp kém ấy của phụ nữ - đặc biệt dễ thấy ở Hi Lạp trong
thời đại anh hùng, và còn rõ hơn ở thời Trung cổ - đã dần được bao biện,
làm nhẹ bớt, và đôi khi được phủ dưới một hình thức ôn hòa hơn; nhưng
nó vẫn không hề bị xóa bỏ.
Marx cũng kết tội xã hội hiện đại:
“Gia
đình hiện đại không chỉ chứa đựng mầm mống của chế độ nô lệ (servitus),
mà cả mầm mống của chế độ nông nô nữa, vì ngay từ đầu nó đã gắn liền
với lao dịch nông nghiệp. Nó chứa đựng, dưới hình thức thu nhỏ, tất cả
những mâu thuẫn về sau sẽ phát triển trong toàn xã hội và Nhà nước của
xã hội đó”. (Nguồn gốc của gia đình)
Engels chủ trương trong chế độ cộng sản, khi mà tài sản là của chung, thì chế độ hôn nhân cũ không tồn tại:
Nhưng
ở đây, mọi cơ sở của chế độ hôn nhân cá thể điển hình đều bị xóa sạch. Ở
đây không có tài sản nào hết, mà hôn nhân cá thể và sự thống trị của
đàn ông được lập ra để duy trì và thừa kế tài sản; vì thế không có động
cơ gì để lập ra sự thống trị ấy. Hơn nữa, ở đây cũng không có phương
tiện để làm điều đó.(Nguồn gốc của gia đình)
Engels
cho rằng vai trò đàn ông và đàn bà sẽ thay đổi , hôn nhân sẽ không còn
nữa, nhất là nạn mãi dâm sẽ không còn, và cha mẹ sẽ không còn nỗi khổ sở
vì phải nuôi con:
Vì
với việc chuyển tư liệu sản xuất thành tài sản xã hội; thì lao động làm
thuê, giai cấp vô sản sẽ mất đi, và việc một số phụ nữ phải bán mình vì
tiền - con số này có thể thống kê được - cũng theo đó mà mất đi. Tệ mãi
dâm biến mất; và hôn nhân cá thể không những không sụp đổ, mà còn trở
thành hiện thực, kể cả với đàn ông.
Vậy,
dù sao thì địa vị của đàn ông cũng sẽ thay đổi sâu sắc. Nhưng địa vị
của đàn bà, của tất cả đàn bà, cũng sẽ có chuyển biến quan trọng. Một
khi tư liệu sản xuất được chuyển thành tài sản xã hội, thì gia đình cá
thể không còn là đơn vị kinh tế của xã hội nữa. Việc quản lí gia đình
riêng trở thành một ngành lao động xã hội. Chăm sóc, giáo dục trẻ em trở
thành một công việc xã hội; chúng đều được nuôi dạy như nhau, bất kể là
con hợp pháp hay không.(Nguồn gốc của gia đình)
Engels viết tiếp:
Vì
thế, nói chung, sự tự do hoàn toàn trong hôn nhân chỉ có thể được thiết
lập; khi việc xóa bỏ nền sản xuất tư bản chủ nghĩa, và các quan hệ sở
hữu do nó tạo ra, đã thủ tiêu mọi toan tính kinh tế kèm theo nó; các
toan tính đó hiện vẫn tạo ra ảnh hưởng lớn tới việc chọn bạn đời. Khi
đó, ngoài tình cảm đối với nhau ra, thì không có động lực nào khác dẫn
đến hôn nhân cả. (Nguồn gốc của gia đình)
Điều
này rõ rằng là cộng sản chủ trương hủy bỏ tư hữu, hủy bỏ hôn nhân. Trai
gái tự do yêu nhau, sinh con thì có đảng trông nom dạy dỗ. Nhưng quan
niệm này cũng bị thực tế phủ nhận vì cộng sản nay đã trở thành tư sản
đỏ, Marx chủ trương bãi bỏ tư hữu thì cộng sản chiếm hữu tài sản quốc
gia và tài sản nhân dân làm của riêng. Cộng sản cho rằng xã hội cộng sản
quét sạch nạn mãi dâm nhưng chính ngưòi cộng sản Việt nam đã làm gia
tẳng số phụ nữa bán dâm ở trong nước và họ đã " xuất khẩu lao động" phụ
nữ sang Nga, Singapore, Thái Lan, Đài Loan, Đại Hàn. . . .Chính cộng sản
đã tạo ra những giai cấp mới, đã đào sâu hố ngăn cách xã hội và làm cho
nạn mãi dâm phát triển gấp nhiều lần so với thời Pháp thuộc.
Còn về tình yêu và hôn nhân, chẳng có gì là ưu việt trong chế độ cộng
sản vì trong thời quân chủ và tư bản nhiều phụ nữ không kết hôn, hoặc
sống chung mà không kết hôn, hoặc kết hôn rồi ly hôn, hoặc sống trong
tình yêu tự do ( free love) .
III. TIÊU DIỆT THƯỢNG TẦNG KIẾN TRÚC CŨ
Cách mạng vô sản là cuộc cách mạng toàn diện, không phải chỉ là việc
cướp chính quyền, mà còn nhắm tiêu diệt thượng tầng kiến trúc xã hội.
Descartes
là một nhà khoa học, ông kêu gọi chúng ta nên có tinh thần khoa học.
Tinh thần này đòi hỏi ta không nên nhắm mắt tin theo truyền thống . Ông
cũng như các nhà đạo học Đông phương khuyên ta "tận tín thư bất như vô
thư". Chúng ta phải kiểm tra, suy nghĩ lại tất cả lý thuyết khoa học tự
nhiên hay khoa học xã hội. Có như vậy thì ta mới thấy được chân lý. Còn
Marx thì chủ trương đánh đổ văn hóa truyền thống. Ông cho rằng mọi xã
hội đều tạo ra một văn hóa riêng, bao gồm văn chương, đạo đức, pháp
luật. . . mà ông gọi là thượng tầng kiến trúc.Văn hóa cũ là con đẻ của
xã hội cũ.
Lịch sử tư tưởng chứng
minh cái gì, nếu không phải là chứng minh rằng sản xuất tinh thần cũng
biến đổi theo sản xuất vật chất? Những tư tưởng thống trị của một thời
đại bao giờ cũng chỉ là những tư tưởng của giai cấp thống trị.Khi người ta nói đến những tư tưởng đang cách mạng hoá cả một xã hội thì như thế là người ta chỉ nêu ra sự thật này là trong lòng xã hội cũ, những yếu tố của một xã hội mới đã hình thành là sự tan rã của những tư tưởng cũng đi đôi với sự tan rã của những điều kiện sinh hoạt cũ-TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II ,5)[12]
Trong chủ trương đấu tranh giai cấp, nhất là với cách mạng bạo lực và cách mạng triệt để, giai cấp vô sản tiêu diệt giai cấp tư sản phải tiêu diệt tất cả cấu trúc sản xuất cũ và sinh hoạt cũ như vậy là bao gồm kinh tế, chính trị, khoa học, kỹ thuật, tôn giáo, văn hóa, nghệ thuật, pháp luật cũ:
Cách mạng cộng sản chủ nghĩa là sự đoạn tuyệt triệt để nhất với những quan hệ sở hữu kế thừa của quá khứ; không có gì đáng ngạc nhiên khi thấy rằng trong tiến trình phát triển của nó, nó đoạn tuyệt một cách triệt để nhất với những tư tưởng kế thừa của quá khứ -TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II ,5)[12]
Các cuộc cách mạng chỉ động chạm đến một góc của xã hội. Như thời quân chủ, chiến tranh giữa các vị vua cũng chỉ xảy ra tại kinh đô hay tại một vài vùng chiến địa, nay cách mạng vô sản dưới sự chỉ dẫn của Marx, một gốc cây, một ngọn cỏ cũng bị đào bứng tận gốc rễ. Marx nói:
Những người vô sản chỉ có thể giành được những lực lượng sản xuất xã hội bằng cách xoá bỏ phương thức chiếm hữu hiện nay của chính mình, và do đấy, xoá bỏ toàn bộ phương thức chiếm hữu nói chung đã tồn tại từ trước đến nay. Những người vô sản chẳng có gì là của mình để bảo vệ cả, họ phải phá huỷ hết thảy những cái gì, từ trước đến nay, vẫn bảo đảm và bảo vệ chế độ tư hữu.[..]. Giai cấp vô sản, tầng lớp ở bên dưới nhất của xã hội hiện tại, không thể vùng dậy, vươn mình lên nếu không làm nổ tung toàn bộ cái thượng tầng kiến trúc bao gồm những tầng lớp cấu thành xã hội (TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN I ,15)[14]
Tóm lại, ở tất cả mọi nơi, những người cộng sản đều ủng hộ mọi phong trào cách mạng chống lại trật tự xã hội và chính trị hiện hành.[. . .]. Họ công khai tuyên bố rằng mục đích của họ chỉ có thể đạt được bằng cách dùng bạo lực lật đổ toàn bộ trật tự xã hội hiện hành -TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN IV, 1 ,2).[15]
Marx còn nói thêm, cách mạng vô sản nghĩa là hủy diệt tất cả những gì liên quan với chế độ tư bản:Những người vô sản chẳng có gì là của mình để bảo vệ cả, họ phải phá huỷ hết thảy những cái gì, từ trước đến nay, vẫn bảo đảm và bảo vệ chế độ tư hữu -TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN I ,15)[16]
Chính sách chuyên chính vô sản đã xuống tận các ngành nghề và thôn xã. Kinh tế, chính trị, khoa học đã đối diện với bộ mặt kinh khủng của nó. Văn hóa là mặt trận bị cộng sản vây đánh hội đồng mặc dù chúng nó không có kiến thức văn học nghệ thuật nhưng quỷ vương đã cho chúng làm công an văn hóa. Trong TNCS, chính Marx đã ra chỉ thị cho vô sản lật đổ thượng tầng kiến trúc cũ, đoạn tuyệt với truyền thống văn hóa cũ:
Giai cấp vô sản, tầng lớp ở bên dưới nhất của xã hội hiện tại, không thể vùng dậy, vươn mình lên nếu không làm nổ tung toàn bộ cái thượng tầng kiến trúc bao gồm những tầng lớp cấu thành xã hội ((TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN I ,15)
Cách mạng cộng sản chủ nghĩa là sự đoạn tuyệt triệt để nhất với những quan hệ sở hữu kế thừa của quá khứ; không có gì đáng ngạc nhiên khi thấy rằng trong tiến trình phát triển của nó, nó đoạn tuyệt một cách triệt để nhất với những tư tưởng kế thừa của quá khứ (TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II ,5)
Chỉ thị của Marx chỉ trong mấy dòng ngắn ngọn nhưng đã gây ra bao cảnh tàn phá đau thương, gây thiệt hại cho đời sống tinh thần và vật chất của quốc gia và xã hội. Đó là tội ác vi phạm nhân quyền và tàn phá tài sản nhân loại.
Chủ trương của Marx nghe ra đơn giản nhưng khi thực hiện rất là kinh khủng. Nó đảo lộn toàn diện đời sống quốc gia và thế giới.
+Về kinh tế, nó bắt dân lao động ngày đêm sản xuất nông phẩm để cho chúng xuất khẩu lấy tiền trong khi dân chúng đói rét. Chúng phá hủy kinh tế cá thể, lao động tự do của nhân dân
+Về quân sự: Chúng ra sức xây dựng kỹ nghệ quốc phòng để xâm chiếm thế giới mà không cần chú ý hàng tiêu dùng và tiện nghi cho nhân dân.
+Về văn học nghệ thuật, chúng bắt văn nghê sĩ ca tụng lãnh tụ và đảng dù cho lãnh tụ và đảng xấu xa.
+Về giáo dục, chúng bắt trẻ và sinh viên học sinh ca tụng lãnh tụ, xuyên tạc lịch sử,. Chúng áp dụng lối giáo dục ngu dân, tạo lớp trẻ thành những con vẹt, thiếu suy luận. Chúng cố tình hạ thấp trình độ giáo dục và coi khinh trí thức và vai trò giáo dục vì chúng cho rằng trí thức đối nghịch với vô sản.
+Về tôn giáo, chúng cấm đoán tự do tôn giáo, phá hủy nơi thờ phụng, khủng bố các lãnh tụ tôn giáo. Với khẩu hiệu "Tôn giáo là thuốc phiện"[7], Marx đã ra lệnh cho đệ tử phá hoại đền đài, lăng miếu, chùa chiền và triệt hạ tôn giáo.
+Về nghệ thuật, học thuật, chúng đả phá các triết gia, văn gia đời trước. Chúng đốt sách, cấm báo chí, và kiểm duyệt văn hóa phẩm, bắt văn học nghệ thuật phải phục vụ tham vọng của chúng.
+Về đời sống, chúng dùng kinh tế và ngục tù để khủng bố nhân dân.
+Về đời sống luân lý, và tình cảm , chúng phá hoại bao cái đẹp truyền thống như chúng bắt con tố cha, vợ tố chồng, hàng xóm theo dõi nhau, học trò báo cáo thầy. . .
Xã hội nào cũng có sự canh tân, học tập và kế thừa. Marx mù quáng, không thấy khoa học tự nhiên và khoa học nhân văn là sự kế thừa của nhân loại. Những khoa học và triết học La, Hy, Ấn, Hoa đã làm nền tảng cho văn minh nhân loại ngày nay. Ông quên rẳng tư tưởng của ông cũng chỉ là tiếp thu tư tưởng của cách mạng Pháp, kinh tế Anh và triết học Đức. Ông đả phá thượng tầng kiến trúc cũ vì cho nó liên hệ đến xã hội cũ. Điều này sai lầm vì xã hội nào cũng bảo tồn một số vốn cũ và xây dựng cái mới chứ không phải cách mạng là đập phá cái cũ như Lenin, Stalin, Mao , Hồ , Pol Pot chỉ thị và bọn Bonchesiks, Vệ binh đỏ, và cộng sản Việt Nam, Cao Miên đã phá hoại mọi thứ nhân danh cách mạng.
Về triết học, ông không thể phủ nhận Hegel mặc dù có nhiều điểm ông khác Hegel. Ông cho rằng thuyết duy vật của ông đúng nhất, còn các thuyết duy tâm là sai cho nên tất cả tư tưởng, tín ngưỡng ngoài Marx là lạc hậu, phản khoa học, cần diệt trừ. Ông chủ trương phủ định của phủ định, cái mới tốt hơn cái cũ và diệt trừ cái cũ.Ông còn nói . Theo ông, các đệ tử của ông đốt sách, phá chùa chiền, nhà thờ, cấm dân chúng thờ cúng tổ tiên, cấm các phong tục tập quán, luân lý đạo đức cũ, bỏ tù hay giết hại những ai làm thơ, viết truyện, viết biên khảo hay phát biểu tư tưởng ra ngoài khuôn khổ Marx.
Việc cải cách ruộng đất, đánh tư sản, triệt hạ tôn giáo ở Nga, ngoài mục đích hủy bỏ tư hữu, trừng phạt " kẻ dị giáo", bọn bóc lột, phản động, tâm ý Lenin là ruộng đất và tiền bạc của Chính thống giáo, một kho tiền bạc mà Lenin nghĩ là có thể giúp ông trang trải ngân sách thiếu hụt của nền kinh tế khập khểnh lúc ban đầu. Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh phát động cải cách ruộng đất, đánh tư sản, triệt hạ tôn giáo cũng là muốn tóm thâu vàng bạc của dân chúng để làm tài sản cho họ.
Con người sống với quá khứ, hiện tại và tương lai. Cộng sản cắt bỏ quá khứ chỉ nói đến lich sử hiện tại có mặt cộng sản và ra sức tô son chuốt phấn cho họ như Hồ Chí Minh đề cao cộng sản Việt Nam, nói xấu Quốc Dân đảng, Đại Việt, và trong xã hội và trường học, cộng sản Việt Nam chỉ đề cao Hồ Chí Minh, Tố Hữu . Họ bắt văn nghệ sĩ phải ca tụng họ cho dù đảng ăn cắp, phản dân, hại nước.
Cách mạng là thay cũ đổi mới nhưng phải phân biệt tốt xấu, đúng sai.Mạnh tử dạy " Tận tín thư bất như vô thư". Descates nói rằng phải suy nghĩ và kiểm nghiệm trước khi tin tưởng. Đó là những thái độ của trí thức và khoa học. Còn mỗi người có một lối suy nghĩ riêng, không nên rút phép thông công hay đưa lên giàn hỏa như hành động của nhà thờ trung cổ.
Cuối cùng, một nét rõ rệt nhất trong chế độ cộng sản là không có tư do, mặc dù họ luôn luôn khoe khoang chế độ cộng sản có tư do, dân chủ gấp triệu lần tư bản. Chính Marx đã đề ra vô sản chuyên chính và chính Lenin đã nói thẳng là trong chế độ cộng sản không có đa đảng, không có đối lập và tự do báo chí.[8]
Chủ trương phá bỏ thượng tầng kiến trúc cũ cùng các chủ trương tranh đấu giai cấp, vô sản chuyên chính, tập thể hóa, kinh tế lãnh đạo đã làm cho Cộng sản trở thành một ác quỷ, gây bao thảm họa cho nhân loại.
IV. CÁCH MẠNG VÔ SẢN & CÁC THẢM HỌA
Các chủ thuyết do Marx đưa ra như cách mạng vô sản, đấu tranh giai cấp, bãi bỏ tư hữu, vô sản chuyên chính, phá bỏ thượng tầng kiến trúc xã hội cũ đã đem lại nhiều tai họa cho nhân loại.
IV. 1. Thảm họa tại Liên Xô
Như đã trình bày ở trước, chính sách bãi bỏ tư hữu, tập trung tài sản vào tay nhà nước và cưỡng bách lao động đã sinh ra hai khuynh hướng trái ngược nhau:
-Nhân dân không hăng hái làm việc
-Cán bộ mặc tình ăn cắp của công tham nhũng , bè phái, nịnh hót và đưa đến việc hình thành một giai cấp mới. Chủ trương bãi bỏ giai cấp đã thất bại vì trừ bỏ giai cấp tư sản cũ thì giai cấp tư sản đỏ xuất hiện với trăm ngàn vẻ hùng hậu và sắc sảo hơn, trong khi nhân dân lao động thì càng nghèo khổ hơn.
Chính Lenin đã nhìn thấy mộng tưởng của ông tan vỡ. Ông cho rằng sau khi diệt chủ nghĩa phong kiến của Nga hoàng, dân chúng sẽ theo ông, nhưng đại đa số nhân dân đã chống đối ông. Khi thấy bốn năm triệu dân chống ông, ông ra lệnh tàn sát các dân tộc thiểu số, bắt dân chúng vào trại tập trung.
Ngày 8 tháng 11, Lenin được Đại hội Xô viết Nga bầu làm Chủ tịch Hội đồng Dân ủy. Lenin lập một bản báo cáo rất hay nào là đưa điện tới mọi vùng nước Nga và hiện đại hóa công, nông nghiệp, chăm sóc sức khỏe miễn phí và toàn diện cho mọi người dân, giải phóng phụ nữ và dạy cho những người dân mù chữ Nga biết đọc, viết.. .Bản báo cáo trên khác với các bản báo cáo và thư gửi các Đại biểu trung ương đảng mà chúng tôi sẽ trình bày sau đây. và có lẽ do thực tế thất bại, Kautsky, và Kollontai, kết tội ông thủ tiêu sự giải phóng giai cấp vô sản và nền dân chủ (quyền kiểm soát của công nhân thông qua các Xô Viết hay các hội đồng công nhân). Có người cho rằng đây là hành động mở đường cho chủ nghĩa Stalin sau này, vì chính Lenin đã dùng cảnh sát mật, trại lao động, và việc hành quyết các đối thủ chính trị mà so với Nga hoàng thì tàn ác thập phần.
Số tù nhân chính trị bị hành quyết trong vài tháng đầu cầm quyền của phái Bolshevik lớn gấp ba lần con số đó trong 90 năm chế độ Nga Hoàng. Thời Stalin càng khủng khiếp hơn. Trotsky tuyên bố rằng một "con sông máu" chia tách Lenin khỏi những hành động của Stalin bởi vì Stalin đã hành quyết nhiều đồng chí cũ của Lenin cũng như những người ủng hộ họ, trong nhóm Đối lập cánh Tả. Trong số này có cả chính Trotsky.
Thực tế cho thấy Nhà nước và xã hội Liên Xô đang quằn quại dưới gót giày của đảng cộng sản Liên Xô, và đang trên đà sụp đổ.Lenin ban đầu tin tưởng vào chủ nghĩa Marx và tài năng của ông . Nếu có khuyết điểm nào của Nhà nước và xã hội, ông đổ tội cho là tàn dư của chế độ Nga hoàng.
Trước đại hội đảng, và trong các bức thư gửi đại hội đảng, ông nhiều lần bào chữa cho đảng cộng sản, và đổ lỗi cho chế độ Nga hoàng.
Trong Thư gửi Đại hội , ông thừa nhận bộ máy nhà nước Xô-viết là kém cõi vì “kế thừa của chế độ cũ”:
. . . chúng ta đã tiếp thu bộ máy cũ của Nga hoàng, của giai cấp tư sản, và giờ đây, khi đã có hoà bình, những nhu cầu tối thiểu đã được bảo đảm để thoát khỏi cảnh đói khổ, thì toàn bộ hoạt động phải được hướng vào việc cải tiến bộ máy. (Lê Nin Toàn Tập, tr. 397-398)
Trong lá thư Về vấn đề dân tộc hoặc vấn đề “tự trị hoá” (ngày 30.12.1922), Lenin cũng đổ lỗi cho nhà nước Nga hoàng:
. . . bộ máy mà chúng ta gọi là của mình, thực ra vẫn còn hoàn toàn xa lạ với chúng ta, nó là một mớ hổ lốn tư sản và Nga hoàng; cải tạo bộ máy ấy trong vòng năm năm trong điều kiện không có sự giúp đỡ của các nước khác và trong điều kiện chúng ta chủ yếu đang bận vào những “công việc” chiến tranh và chống đói, - đó là điều hoàn toàn không thể làm được. (Lê Nin Toàn Tập. tr. 408)
Tuy nhiên, một thời gian dài, xương cốt Nga hoàng đã tan mà bệnh căn của chế độ ngày càng trầm trọng. Lenin hết đường bào chữa.Ông đưa ra những nhận định mới:
+Kinh tế suy sụp:
Lenin trước kia chế riễu triều đình Nga hoàng kêu gọi nhân dân khắc khổ, nay kinh tế suy sụp, Lenin cũng làm việc tương tự. Ông kêu gọi dân chúng:
Hãy tính toán tiền nong cho cẩn thận và thành thực, hãy chi tiêu tiết kiệm, đừng lười biếng, đừng tham ô, hãy triệt để tuân theo kỷ luật trong lao động .(Ba nguồn gốc và ba bộ phận cấu thành chủ nghĩa Mác) http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/index.htm
+ Quản lý khó khăn:
-Khó khăn chủ yếu là ở trong lĩnh vực kinh tế: thực hiện ở khắp mọi nơi và hết sức nghiêm ngặt sự kiểm kê và kiểm soát việc sản xuất và phân phối sản phẩm, tăng năng suất lao động, thật sự xã hội hóa sản xuất.(Ba nguồn gốc và ba bộ phận cấu thành chủ nghĩa Mác )
http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/index.htm
-Điều quyết định là: tổ chức cho toàn dân kiểm kê và kiểm soát một cách hết sức chặt chẽ sự sản xuất và phân phối sản phẩm. Thế nhưng chúng ta vẫn chưa tổ chức được việc kiểm kê và kiểm soát trong những xí nghiệp, trong các ngành kinh tế, các lĩnh vực kinh tế mà chúng ta đã giành lại được từ tay giai cấp tư sản; mà không làm được việc đó thì không thể nào nói đến điều kiện vật chất thứ hai cũng không kém phần quan trọng để đảm bảo việc thiết lập chủ nghĩa xã hội, tức là: nâng cao năng suất lao động trong phạm vi cả nước. (Những nhiệm vụ trước mắt của chính quyền Sô Viết) http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/1918/nhungviec/index.htm
- Tại Đại hội lần thứ XI của Đảng cộng sản Nga (tháng 3 năm 1922), ông đã nói các cấp lãnh đạo đảng cộng sản kém trình độ văn hóa và mang chất quan liêu:
Rõ ràng, cái còn thiếu chính là trình độ văn hoá của những người cộng sản lãnh đạo. Nhưng nếu ta lấy Mát-xcơ-va – nghĩa là lấy 4700 đảng viên cộng sản phụ trách – và đem đối chiếu với bộ máy quan liêu, với cái khối to lớn ấy, thử hỏi ai lãnh đạo ai? Tôi rất không tin là có thể nói được rằng những người cộng sản đang lãnh đạo. Nói cho đúng ra, không phải họ lãnh đạo. Mà chính là họ bị lãnh đạo. (Lênin, "Báo cáo chính trị của Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Nga", Toàn tập, tập 45, Nxb Tiến bộ, Matxcơva 1978, tr. 114)
Đường lối kinh tế của đảng cộng sản Nga dần dần thay đổi. Trong bài "Giai đoạn mới của cuộc đấu tranh chống giai cấp tư sản", Lenin thú nhận là phải lùi bước, trở lại con đường tư bản chủ nghĩa một chút:
+Nới rộng sự kiểm soát nông nghiệp, cho nông dân có chút tự do. Đại hội X của Đảng Cộng sản Nga vào tháng 3 năm 1921 quyết định thực hiện một chương trình cải cách kinh tế sâu rộng, gọi là "Chính sách kinh tế mới". Quyền sở hữu tư nhân phần nào được phục hồi. Nông dân được phép thuê mướn lao động và nộp sản phẩm thu hoạch xem như thuế. Các hạn chế thương mại được nới lỏng. Quan hệ kinh tế với nước ngoài được tăng cường. Cuộc cải cách này đã phát huy một số thành quả, song, đến năm 1929 bị bãi bỏ.
+Bãi bỏ chính sách bình quân. Lúc đầu trả lương cán bộ bằng lương công nhân, sau phải tăng lương cán bộ lên gấp năm lương tối thiểu.
+Lúc đầu, các hãng xưởng do công nhân tự quản và bầu bán, sau chính phủ phải bổ nhiệm giám đốc.(Những nhiệm vụ trước mặt của chính quyền Xô-viết.Hoàn cảnh quốc tế của nước cộng hòa Xô-viết Nga và những nhiệm vụ cơ bản của cuộc cách mạng Xã hội chủ nghĩa) http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/1918/nhungviec/index.htm
+Lúc đầu chém giết, khủng bố trí thức, khiến họ chạy ra nước ngoài, Lenin phải thuê chuyên viên tư sản với giá cao.
Sau này Stalin, một kẻ cực đoan đã bãi bỏ đường lối của Lenin . Dẫu sao, những biện pháp tạm thời và phi xã hội chủ nghĩa đó đã tồn tại kéo dài sau khi Lenin mất và ngày càng được cũng cố.
Bên cạnh những cải cách nho nhỏ, những bước lùi tạm thời, chính sách của Lenin có nhiều điểm giống Stalin.Chúng ta thấy có hai đường lối song song: đó là thực hiện kinh tế kế hoạch và vô sản chuyên chính.
Cũng lúc này, Stalin từ bỏ chính sách kinh tế mới của Lenin vốn được bênh vực bởi Nikolai Ivanovich Bukharin và Alexei Ivanovich Rykov. Ông nhấn mạnh rằng sự tồn tại và phát triển chỉ có thể đến bằng cách theo đuổi sự phát triển nhanh chóng của công nghiệp nặng. Stalin lưu ý rằng Liên Xô đang "chậm hơn các nước phát triển từ năm mươi đến một trăm năm", vì vậy ông đốc thúc cả nước tiến nhanh tiến mạnh phải thu hẹp "khoảng cách này" trong mười năm. Stalin, đã thành lập Gosplan (Uỷ ban kế hoạch quốc gia).Con cóc muốn to bằng con bò,mục đích là tham vọng muốn phát triển " đế quốc Liên Xô" chứ chẳng phải vì nước, vì dân.
Tháng 4 năm 1929, Gosplan đưa ra hai điều cơ bản rằng quá trình đầu tiên sẽ công nghiệp hoá quốc gia trồng trọt. Bản báo cáo 1.700 trang này trở thành cơ bản của Kế hoạch 5 năm cho việc xây dựng nền kinh tế quốc gia, hay Piatiletka, mục tiêu tăng gấp hai dự trữ vốn Xô Viết từ 1928 đến 1931. Thay đổi từ NEP của Lenin, kế hoạch năm năm lần thứ nhất thành lập kế hoạch trung ương như là cơ sở căn bản để đưa ra quyết định và nhấn mạnh vào công nghiệp hoá nhanh chóng công nghiệp nặng .Kế hoạch 5 năm lần thứ nhất nhắm tới việc huy động các nguồn tài nguyên thiên nhiên để xây dựng cơ sở công nghiệp nặng quốc gia bằng cách tăng khai thác than, thép, và những nguồn tài nguyên quan trọng khác.
Từ 1928 đến 1932, sản xuất gang, cần thiết cho sự phát triển của hạ tầng công nghiệp chưa hiện hữu tăng từ 3.3 triệu đến 10 triệu tấn một năm. Cộng sản nói duy vật nhưng thực tế là duy ý chí và duy tâm, không chú ý đến khoa học kinh tế mà chỉ làm liều vì tham vọng và dục tốc khiến cho kế hoạch thất bại, dân đói khổ và chết chóc. Các định mức rất cao khó được hoàn thành, đòi hỏi thợ mỏ phải làm việc 16 đến 18 giờ một ngày. Việc không hoàn thành định mức có thể dẫn đến trách nhiệm phản bội tổ quốc. Các điều kiện làm việc rất kém, thậm chí nguy hiểm. Một số con số, 127.000 công nhân đã chết trong bốn năm (từ 1928 đến 1932).
Vì sự phân phối các nguồn tài nguyên cho công nghiệp cùng sự giảm sút năng suất của sự tập thể hoá, một nạn đói diễn ra. Việc sử dụng lao động cưỡng bức cũng không bị bỏ qua. Trong việc xây dựng các tổ hợp công nghiệp, những người trong các trại lao động cũng được sử dụng như những nguồn tài nguyên có thể lãng phí. Từ 1921 đến 1954, trong giai đoạn nhà nước chỉ huy, bắt buộc công nghiệp hoá, 3.7 triệu người bị cho là đã bị kết án vì cái gọi là các tội phản cách mạng, gồm 0.6 triệu bị tử hình, 2.4 triệu bị đưa đến các trại lao động, và 0.7 triệu bị đày biệt xứ. Một số ước tính khác cho các con số này cao hơn rất nhiều.
Giống như với nạn đói, chứng cớ ủng hộ con số lớn đang còn bị các nhà sử học tranh cãi mặc dù đây là một quan điểm của số ít. Tháng Mười Hai 1928, Uỷ ban trung ương quyết định thực hiện tập thể hoá bắt buộc. Sự kiện này đánh dấu chấm hết chính sách NEP, vốn từng cho phép nông dân bán thặng dư của họ ra thị trường tự do. Việc trưng thu lương thực xuất hiện và nông dân bị bắt buộc phải dừng làm việc trên cánh đồng nhỏ và đất đai riêng, để làm việc trong các nông trại tập thể, và bán sản phẩm của họ cho nhà nước với một giá thấp do nhà nước đặt ra.
Tới năm 1936 khoảng 90% nông nghiệp Sô Viết đã được tập thể hoá. Trong nhiều trường hợp nông dân cay đắng chống đối lại quá trình này và thường giết chết những con vật của họ hơn là đưa chúng vào các nông trại tập thể. Kulak, những người nông dân giàu có, bị cưỡng bức dời đến Siberia (một tỷ lệ lớn kulak phải làm việc trong các trại lao động). Tuy nhiên, vì bất kỳ ai phản đối tập thể hoá đều bị coi là kulak. Chính sách thanh toán kulak như một tầng lớp xã hội, được Stalin đưa ra vào cuối 1929, nghĩa là sự hành hình và trục xuất tới các trại lao động.
Mặc dù được mong đợi, tập thể hoá dẫn tới một sự sụt giảm thảm hại trong sản xuất nông nghiệp, chỉ đạt lại được mức của NEP tới tận 1940. Sự biến động cùng với sự tập thể hoá rất kinh khủng ở Ukraine và đặc biệt nghiêm trọng ở những vùng lân cận Volga của Ukraine, một sự thực dẫn tới việc nhiều học giả Ukraine tranh cãi rằng đã có một chính sách có cân nhắc về việc bỏ đói người dân Ukraine. Số người chết vì nạn đói được ước tính khoảng từ ba đến mười triệu người chỉ riêng ở Ukrane, không tính các vùng lân cận. Việc ăn thịt người trở thành phổ biến. Năm 1975, Abramov và Kocharli ước tính rằng 265.800 gia đình kulak đã bị tống đến Gulag năm 1930. Năm 1979, Roy Medvedev đã sử dụng ước tính của Abramov và Kocharli để tính rằng 2.5 triệu nông dân đã bị trục xuất từ 1930 đến 1931 nhưng ông vẫn cho rằng mình còn ước lượng dưới mức con số thực.
IV.2. Thảm họa tại Trung Quốc
Nhiều tài liệu ngoại quốc viết rõ về cách mạng văn hóa tại Trung quốc. Các chính sách kinh tế của Mao thất bại, nhất là Bước Nhảy vọt của ông đã làm cho bao nhiêu triệu người chết đói. Các đảng viên cao cấp và sinh viên lên tiếng phê bình Mao. Để triệt hạ các đối thủ, như Lưu Thiếu Kỳ , Đặng Tiểu Bình, Bành Đức Hoài Mao bèn bày ra " Cuộc Cách Mạng (Vô) văn hóa". Nội dung là cho đám trẻ, ngay cả 14, 15 tuổi cầm vũ khí đột nhập các nơi công cộng và tư gia để triệt hạ bọn tư sản. Ai chống lại là bị chúng đanh đập và giết hại. Bọn này có quyền hạn vô song, chúng có thể bắt giam hay sát hại tất cả những ai chúng thích và Mao đồng ý.
Đại cách mạng văn hóa là một giai đoạn hỗn loạn xã hội và tình trạng vô chính phủ ở Trung Hoa diễn ra trong 10 năm từ năm 1966-1976, gây nhiều tai hại tinh thần và vật chất . Cuộc đại loạn này còn được bọn bốn tên là Giang Thanh, Trương Xuân Kiều, Vương Hồng Văn và Diêu Văn Nguyên đẩy mạnh thêm . Mao cho in khoảng 740 triệu, tập Sách đỏ truyền bá tư tưởng của ông. Ông công nhận thất bại nhưng ông đổ lỗi cho cán bộ hủ hoá, mất tinh thần cách mạng năm 1935 (vụ Trường hành), thành một bọn công chức tiểu tư sản, sợ khó nhọc, biếng nhác… vậy phải làm lại cách mạng, đưa hết những bọn cán bộ, trí thức, học sinh ở thành thị về nông thôn sống với dân quê, vào trong các nhà máy sống với các thợ thuyền, lao động cực khổ, tập cho họ yêu lao động chân tay, ghét máy móc của bọn tư bản.
Mao bắt thị dân phải về nông thôn, sống với nông dân, làm việc với nông dân. Thật là một phong trào di cư vĩ đại. Ở Thiên Tân, hơn 40.000 học sinh trung học và trên 10.000 sinh viên đại học về nông thôn. Nhưng tỉnh Giang Tây mới đáng làm kiểu mẫu: trên 720.000 người (130.000 cán bộ, giáo viên, y sĩ) về nông thôn chia làm 12.000 đội sản xuất như nông dân. Các nhân viên hành chánh giảm xuống chỉ còn 1/5, còn 4/5 về nông thôn. Chỉ khổ cho các công xã nhân dân phải nuôi họ, kiếm chỗ ở, việc làm cho họ.
Cách mạng văn hóa theo Mao là làm cho xã hội thành bần cùng.Cứ khoảng 10 năm lại phải làm lại cuộc cách mạng văn hoá đó. Thực ra đó là là một cuộc đại khủng bố, những lý thuyết của Mao, cũng như thuyết của Marx, Lenin là lừa bịp. Kết quả là Lâm Bưu, Lưu Thiếu Kỳ, Bành Đức Hoài, Đặng Tiểu Bình bị triệt hạ, nhưng Đặng Tiểu Bình nhờ có Chu Ân Lai bảo vệ nên thoát chết. Hàng triệu người bị tù đày, khổ nhục. Các đền đài, viện bảo tàng đóng cửa hết, có nơi dùng làm kho chứa rác, làm trại lính. Bảo vật, nhất là các tượng bị phá huỷ. Dân chúng có đồ cổ, tranh cổ cũng phải dấu cất giấu.
Các trường đại học đóng cửa luôn 4 năm từ năm 1966 đến 1970, khi mở cửa trở lại thì rút từ 4 năm xuống còn 2-3 năm. Muốn được tuyển vào thì phải giỏi về ý thức hệ, phải thuộc và biết áp dụng tư tưởng của Mao, phải biết sống chung với dân chúng, phải có tinh thần phục vụ giai cấp vô sản. Học hết trung học (trước 6-7 năm nay rút xuống còn 4-5 năm), phải thực tập trung bình 3 năm hoặc trong xưởng hoặc ngoài đồng ruộng. Con nông dân, thợ thuyền, binh lính thì không buộc có bằng cấp gì cả. Như vậy mới đúng với lập trường giai cấp. Chương trình học thay đổi hẳn: nhiều môn bỏ hoặc giảm (như sử học, văn học); có mấy môn thêm như canh nông (lý thuyết và thực hành) văn hoá cách mạng… mà sinh viên ngành nào cũng phải học. Về canh nông dĩ nhiên người ta đưa nông dân lên làm giáo sư; khổ cho họ (nông dân) chứ họ không cho đó là một vinh dự. Hậu quả là sau cuộc cách mạng tôn giáo bị dẹp, các chùa chiền, giáo đường Hồi và Ki tô phải đóng cửa, báo chí bị rút giấy phép; các rạp hát trong toàn quốc chỉ còn diễn đi diễn lại 6-7 vở tuồng (trên tổng số là 50.000 vở) mà vở Bạch Mao nữ được diễn nhiều nhất và quay phim. Vô số trí thức thất nghiệp bỏ nghề Năm sáu năm sau, khi tình trạng bình thường trở lại Trung Hoa thiếu kỹ thuật gia một cách trầm trọng. Có tỉnh lớn mà trong số lãnh đạo không kiếm ra được 10 cán bộ có bằng cấp đại học; một nửa số cán bộ không hiểu nổi tài liệu của Đảng. Bộ Chính trị, Uỷ ban Trung ương Đảng không ai có bằng cấp cao. Trên số 11.3 triệu cán bộ thì 7 trịêu bị đàn áp, non 2 triệu xử tử, nên phải tuyển thêm 20 triệu Đảng viên. Một số nhà văn bị nhục, phải xử tử như Lão Xá, hoặc phải trốn ra nước ngoài, còn đa số phải tự phê như Quách Mạt Nhược. Ngay Chu Dương, người từ trước vẫn là phát ngôn viên của Đảng về văn hoá mà cũng bị kết tội là mê say văn nghệ tư sản thế kỷ XIX, là phản cách mạng, đề cao Kroutchev là “cáo già, chó sói, rắn độc” (theo K.S.Karol trong La Chine de Mao – Robert Laffont – 1996)
Báo chí Trung Quốc gần đây bảo cuộc cách mạng đó đã giết chết 20 triệu người.Một nhà báo của Tây phương ví Mao với Tần Thuỷ Hoàng: Mao đáp: “Tần Thuỷ Hoàng chỉ giết có 460 kẻ sỹ. Còn tôi, tôi đã giết 46.000 trí thức, tôi hơn Thuỷ Hoàng cả trăm lần chứ!”
IV.3. Thảm họa tại Việt Nam
Nguyễn Minh Cần đã nói lên tội ác của cộng sản trong CCRD.
Tội phá hoại truyền thống tốt đẹp mấy nghìn năm của dân tộc.
Truyền thống hiếu hoà, thương yêu, đùm bọc lẫn nhau ở nông thôn Việt Nam được dân tộc ta xây dựng hàng nghìn năm đã bị ĐCS phá vỡ trong vòng ba-bốn năm CCRĐ. Nếu ai đã từng sống ở nông thôn Việt Nam trước “cách mạng”, trước CCRĐ đều cảm nhận cái tinh thần “đùm bọc nhau”, “lá lành đùm lá rách” còn khá đậm đà trong mối quan hệ giữa người với người. Cố nhiên, không ai nói là ở các làng quê không có những kẻ bóc lột, nhưng tinh thần chung ở nông thôn ta là như vậy. Với cái chính sách “phân định thành phần giai cấp”, ĐCS chia cư dân nông thôn thành cố nông, bần nông, trung nông (có ba loại, trung nông yếu, trung nông vừa, trung nông cứng), phú nông (có hai loại, phú nông thường, phú nông ngấp nghé địa chủ – đây là “sáng kiến” của người chấp hành để khi cần thì dễ “kích” họ lên địa chủ, chứ trong chính sách thì không chia ra), địa chủ (có mấy loại, địa chủ yêu nước và kháng chiến, địa chủ thường, địa chủ cường hào ác bá, địa chủ phản động). Sự phân chia có vẻ “khoa học” lắm, nhưng khi thực hiện thì tất cả đều do cảm tính chủ quan, do nhu cầu của “đội” (khi trên bắt phải đủ 5% địa chủ, bắt phải có ác bá, phản động để bắn, thì cứ phải “kích” lên cho đủ số), do ý muốn chủ quan của “ông đội” (nhiều khi ý muốn đó rất quái đản, thấy thái độ của đương sự có vẻ ngang bướng thì cứ “kích” lên cho bõ ghét). Về nguyên tắc, muốn phân định thành phần thì phải “tố khổ”, phải “tố” nhau, vạch nhau ra để “xếp” thành phần. Với lối xúi giục, cưỡng ép người dân tố giác lẫn nhau rất phổ biến trong CCRĐ, nên từ đó họ chia rẽ nhau, thù ghét nhau. Cũng có nhiều người lúc đầu không muốn “tố” ai hết vì không muốn làm trái lương tâm, nhưng ai không chịu “tố” thì bị đội CCRĐ coi là chưa “dứt khoát”, “có liên quan”, v.v... cuối cùng thì ai cũng tham gia vào cuộc “tố” lẫn nhau để giữ mạng mình. Đây là số đông. Nhưng cũng có không ít những kẻ hoặc vì tư thù, hoặc vì muốn trục lợi, “tố điêu”, “tố láo” để ngoi lên làm “rễ”, làm “cốt cán”, làm cán bộ, để được chia “quả thực” nhiều hơn. Mà thường cái đám người này nghèo túng vì lười biếng, vì rượu chè, cờ bạc, có khi là những phần tử lưu manh, nhưng thường lại được đội coi như là bần cố nông để dựa, o bế, sử dụng nhằm... hoàn thành nhiệm vụ của đội. Một điều kỳ quái cần nói nữa là: mọi lời “tố” của nông dân đều không cần bằng chứng, hơn nữa mọi lời “tố” của họ đều được coi là bằng chứng, đều được ghi vào hồ sơ tội trạng! Không cần có bất cứ một sự kiểm chứng nào hết! “Lý luận” chung hồi đó là “phải tin tưởng ở quần chúng”, “nông dân lao động đã nói là đúng”. Thế là không còn ai cãi được nữa! Chính vì thế, khi đội cần “đánh vào” bí thư hay chủ tịch uỷ ban kháng chiến trước ở vùng tạm bị chiếm, nay bị coi là tổ chức cũ, mà có một ai đó “tố” là “chúng nó họp Quốc Dân Đảng” thì bị “lên hồ sơ” ngay là “bí thư Quốc Dân Đảng”, và anh ta khó tránh khỏi cái án tử hình! Một nông dân “tố” một người bị “kích” lên địa chủ là “hồi kháng chiến, khi máy bay địch tới, tôi thấy hắn nhìn lên trời và chỉ chỏ cái gì đó”, tức thì bị quy ngay là “gián điệp” và số phận anh ta coi như là “đi đứt”! Có thể là thế hệ mới lớn lên, nhất là những người đang sống ở các nước dân chủ tiên tiến, thì khó mà tin là đã có những chuyện như thế. Khốn thay đó lại là sự thật đắng cay đã từng xảy ra trong lịch sử nước nhà!
Tóm lại, CCRĐ làm cho nội bộ nông dân chia rẽ trầm trọng, làng xóm đảo lộn lung tung! Đến khi ĐCS tuyên bố sửa sai thì tình hình nông thôn lại cực kỳ hỗn loạn: những vụ ẩu đả, đâm chém, trả thù nhau giữa những người bị “tố oan” với những kẻ “tố điêu”, giữa những người bị tước đoạt tài sản với những người được hưởng “quả thực”, giữa cán bộ cũ bị quy kết phản động và bị tù tội với cán bộ mới “ngoi lên” trong CCRĐ... Di sản nghìn năm rất đáng quý mà cha ông ta đã để lại là tinh thần đùm bọc, hoà hiếu nhau của người dân nông thôn miền Bắc đã bị phá huỷ từ ngày CCRĐ. Lẽ nào đó không phải là một tội ác?
“căm thù”!
|
Tội phá hoại đạo lý, luân thường của dân tộc.
Trong lịch sử dân tộc Việt Nam chưa bao giờ đạo lý làm người bị đảo điên một cách quái đản như trong CCRĐ. Các đội CCRĐ không từ một cách nào hết để “tìm ra địa chủ”, “tìm ra phản động”, “tìm ra của chìm”, họ ép buộc con cái “đấu tố” cha mẹ, con dâu “đấu tố” bố mẹ chồng, con rể “đấu tố” bố mẹ vợ, vợ “đấu tố” chồng, anh em “đấu tố” lẫn nhau, trò “đấu tố” thầy, kẻ hàm ơn “đấu tố” người đã làm ơn, láng giềng hàng xóm “đấu tố” lẫn nhau! (Cũng có trường hợp cha mẹ bấm bụng khuyên con cái “đấu tố” mình để mong cứu mạng cho con cái). Thật là một tấn bi kịch hãi hùng! Những người bị quy là địa chủ ngay lập tức bị tước mọi quyền làm người, bị hạ nhục, bị chà đạp, ngay lập tức phải thay đổi cách xưng hô trước nông dân, phải cúi đầu lễ phép “thưa các ông, các bà nông dân”, phải xưng “con” trước mặt nông dân, dù đó chỉ là một đứa trẻ con. Còn nông dân thì tha hồ gọi người kia là “thằng kia”, “mụ kia”, “con kia”, là “mày”, “chúng bay” và tự xưng là “tao”, “chúng tao”, thậm chí có thể chửi mắng, xỉ vả. Chẳng ai dám làm trái lại cái “lệ mới” đó – đội tuyên bố phải đối xử như thế mới “nâng cao uy thế nông dân”, mới “đánh gục giai cấp địa chủ” được! Không làm thế là “bênh địa chủ”, “mất lập trường giai cấp”, thậm chí “có liên quan với địa chủ”! Ngay cả đứa bé con cũng có thể mắng mỏ, sỉ nhục người lớn đã bị quy là địa chủ. Những người này, dù là thứ bậc thế nào trong họ tộc cũng đều bị bà con họ tộc xa lánh, để không “bị liên quan”. Còn khi hành quyết người bị án tử hình thì những người thân thích, ruột thịt của người ấy, từ già cả cho đến trẻ con, đều bắt buộc phải có mặt để chứng kiến tận mắt cảnh tượng đó! Đúng là sự khủng bố tinh thần cực kỳ vô nhân đạo!
Một tình trạng thương tâm nữa là nhiều gia đình ở nông thôn (và cả ở thành phố có liên hệ với nông thôn) đã tan vỡ, con cái bơ vơ, vì khi một trong hai người có gia đình bị quy (hoặc bị kích lên) thành phần địa chủ, bị gán tội phản động, thì bên kia, tức là vợ hay chồng, sợ liên luỵ phải bỏ nhau. Nhiều người đi lập gia đình khác, có con hoặc chưa có con với chồng hay vợ mới. Đến sau này thấy sai, người bị bắt đi tù nay được trở về, thế là bao nhiêu chuyện rắc rối xảy ra đến nỗi Bộ tư pháp VNDCCH phải ra thông tư ngày 19.04.1956 để “giải quyết những vụ vợ chồng bỏ nhau”. Thật là mỉa mai, người ta cho rằng có thể hàn gắn được tình cảm yêu thương trong gia đình đã bị thương tổn nặng nề bằng một tờ thông tư vô hồn của Bộ tư pháp! Tình yêu của nam nữ cũng bị xâm phạm nghiêm trọng giống hệt như thế – để giữ lập trường giai cấp ai cũng phải cắt đứt với người yêu thuộc thành phần địa chủ, phản động!
Đây cũng là một nét về đạo đức nữa cần phải nói đến. Chưa bao giờ sự giả dối trắng trợn được đề cao như trong CCRĐ. Chẳng cần phải nói tới việc các “anh đội”, “chị đội” báo cáo láo cho đoàn, vì nó quá thường, mà cái cần vạch ra ở đây chính là người ta ép buộc, khuyến khích người nông dân nói dối, làm láo. Dần dà rồi người nông dân cũng thấy cần phải nói dối, làm láo để “qua khỏi cái đận CCRĐ”, họ cũng “tố bậy”, “tố điêu” dù trong thâm tâm biết mình đang nói dối, vu khống. Cũng có người cố giữ lương tâm trong sạch, nhưng thường họ phải trả giá đắt cho điều đó. Cho nên cơn dịch dối trá cứ lan tràn. Đội cũng dạy thêm cho nông dân quen làm những việc giả dối, chẳng hạn như dặn họ: khi thấy trên màn ảnh xuất hiện hình địa chủ thì phải hô “đả đảo”, hay vừa hô vừa ném đá vào hình địa chủ để tỏ lòng uất hận của mình. Thế là nông dân cũng làm theo. Tất nhiên, cũng không loại trừ cái hiện tượng gọi là “tâm lý đám đông”, khi người ta hành động như trong một cơn lên đồng tập thể. Chẳng hạn, mỗi lần chiếu phim Bạch Mao Nữ của Trung Quốc, thì có nhiều người khóc nức nở, và khi xuất hiện hình địa chủ là bên dưới ào ào ném đá vào màn ảnh. Chính vì thế, các diễn viên kịch thường từ chối lên sân khấu đóng vai địa chủ vì sợ vỡ đầu sứt trán.
Tội phá huỷ truyền thống tâm linh và văn hoá của dân tộc.
Bằng cuộc CCRĐ, ĐCS cố tình triệt hạ các tôn giáo và truyền thống tâm linh của dân tộc. Trước CCRĐ, các nhà thờ Thiên chúa giáo, các tu viện, nhà cô nhi... đều có ruộng đất riêng, các chùa có ruộng hậu do tín chủ cúng cho chùa, các nhà thờ họ có ruộng họ, các đình có ruộng làng... để lo việc sửa sang, tu bổ nhà thờ, chùa, đình, cúng tế hàng năm, việc từ thiện, v.v... và để nuôi sống các linh mục, tu sĩ, tăng ni và những người chuyên lo việc trông nom, thờ phụng... Nhờ thế hoạt động tôn giáo, tâm linh, từ thiện được tiến hành bình thường không có trở ngại. Nhưng với chính sách CCRĐ của ĐCS, tất cả các ruộng đất đó đều nhất loạt bị coi là ruộng đất phong kiến và bị trưng thu để chia cho nông dân. Với cái đòn độc địa đó, tất cả các nhà thờ, tu viện, nhà cô nhi, chùa chiền, điện thờ, miếu mạo, nhà thờ họ, đình... đều trở nên điêu đứng và đần dần tàn tạ. Riêng đối với nhà thờ Thiên chúa giáo, do phong trào giáo dân ồ ạt di cư vào Nam, nên về sau Đảng đã phải để lại cho các nhà thờ một ít ruộng đất. Người ta công nhiên dùng các cơ sở thờ cúng vào việc họp hành, đóng quân, làm hội trường, làm kho hợp tác xã mua bán, kho hợp tác xã sản xuất, v.v... Có nơi thậm chí người ta cho các tượng Phật trôi sông. Nhiều nơi bà con tín đồ bí mật cứu các tượng Phật, đem chôn, đem giấu hầm kín, sau này phần lớn các tượng gỗ đều mục nát, thế nhưng cũng có ít tượng còn giữ được, vào thập niên 80 bà con mới đưa lại vào chùa. Tóm lại, cuộc sống tâm linh hoàn toàn bị xoá bỏ. Chữ “thiện”, chữ “nhân” một thời gian dài chẳng ai dám nói đến, vì giữa lúc cái ác tràn đầy mà nói đến chữ “thiện”, chữ “nhân” thì có thể bị coi là biểu hiện sự phản đối!
Trong lúc đó, người ta lại đề cao bạo lực, cổ vũ đấu tranh giai cấp, khuyến khích điều ác, điều bất nhân, điều vô đạo. Một điều rất quái dị trong CCRĐ mà ĐCS lại coi là tự nhiên hoặc là cần thiết: người ta thường xuyên huy động các cháu thiếu niên từ 9-10 tuổi trở lên tham gia CCRĐ. Bắt chúng mang trống ếch đi cổ động, đi “đả đảo”, “hoan hô”, tham dự các cuộc đấu tố, các phiên toà CCRĐ, các buổi hành quyết công khai. Nhiều cháu, nhất là các cháu gái, vốn có tâm lý hiền lành bị bắt buộc phải tham gia, đã không chịu nổi, run sợ, khiếp đảm, có cháu ngất xỉu trước cảnh hãi hùng, súng bắn, máu đổ... Còn các cháu vốn có tâm lý hung dữ thì lại thích thú hoan hô, thậm chí sau khi “được” tham dự những cảnh tượng đó, có nơi chúng lại bày trò chơi “đấu tố”, bắt con cái địa chủ quỳ để con cái nông dân lên đấu, cũng xỉa xói vào mặt, cũng xỉ vả, vạch tội... Chẳng biết có ai xúi giục không, nhưng nhiều nơi đã xảy ra những “trò chơi” quái đản đó! Khi cái thiện bị nén xuống mà cái ác được cổ vũ, thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên là đạo đức bị suy đồi, băng hoại dưới chế độ của những người cộng sản. Tôi còn nhớ trong thời kỳ “cởi trói”, đã được đọc truyện ngắn “Bước Qua Lời Nguyền” của Tạ Duy Anh đăng trên tuần báo Văn Nghệ (1989) ở Hà Nội, truyện đó phản ánh phần nào tấn bi kịch của giới trẻ nông thôn đã lớn lên trong và sau cuộc CCRĐ đầy kinh hoàng.
Không những CCRĐ đánh một đòn rất mạnh vào nền đạo lý và truyền thống nhân bản, mà nền văn hoá dân tộc cũng vì nó mà bị tổn hại rất nặng nề. Nhiều miếu đền uy nghiêm bề thế, nhiều bia đá là những di tích văn hoá lâu đời của dân tộc đã bị huỷ hoại trong CCRĐ. ĐCS giấu kín những chuyện này, nhưng cũng có thể nêu ra vài trường hợp. Mong rằng các bạn xa gầân, trong và ngoài nước sưu tầm và bổ sung thêm. Chẳng hạn, cụ Nguyễn Mai (1876-1954) là hậu duệ đời thứ 14 của dòng họ Nguyễn Tiên Điền, gọi thi hào Nguyễn Du (1765-1820) đời thứ 11 là bác. Đầu năm 1954, lúc 78 tuổi cụ bị đội và đoàn CCRĐ quy là địa chủ (vì có vài mẫu cho phát canh để sống) lại bị “kích” lên thành phần phong kiến cường hào (vì cụ từng đỗ cử nhân khoa Canh Tý (1900) lúc 24 tuổi, lại đỗ Tiến sĩ khoa Giáp Thìn (1904) lúc 28 tuổi), mà thật ra cụ không hề nhận chức tước, phẩm hàm gì, chỉ cam phận sống thanh nhàn ẩn dật. Cụ bị đấu ba đêm liền, bị kết án 15 năm tù khổ sai, bị giam ở trại Đâng, tỉnh Hà Tĩnh, là nơi nước rất độc, nên ngay mùa thu năm ấy, cụ bị phù thũng chết trong trại tù, vùi xác ở ven rừng. Cụ Nghè Nguyễn Mai từ trần trong uất hận là nỗi đau lớn, nhưng nỗi đau còn lớn hơn nữa cho dân tộc là do cụ bị quy oan như vậy, mà đội CCRĐ đã phá huỷ nhiều đền đài, bia, miếu thờ của các danh nhân họ Nguyễn Tiên Điền và nghiêm trọng hơn nữa đã đốt cháy ngôi nhà năm gian chứa đầy thư tịch quý giá của dòng họ Nguyễn Tiên Điền, trong đó có di cảo của thi hào Nguyễn Du. Một sự mất mát lớn lao về văn hoá không có gì bù lại được! (Xem sách Bể Dâu Trong Dòng Họ Nguyễn Du của Đặng Cao Ruyện, NXB Miền Đông Hoa Kỳ, 2002, tr. 200, 201)
Còn một chuyện này nữa. Trong cuộc hội nghị cán bộ do TW Đảng triệu tập sau khi có nghị quyết sửa sai trong CCRĐ hồi tháng 09.1956, tôi được nghe ông Cù Huy Cận, lúc đó là thứ trưởng Bộ văn hoá, nói ở cuộc họp tổ là tấm bia đá của Lê Lợi đã bị đội CCRĐ phá huỷ. Bộ văn hoá phải cấp tốc thuê làm bia khác giống hệt bia cũ rồi đặt vào chỗ cũ và phải tuyệt đối giữ bí mật để không ai biết là bia mới! Tôi không có điều kiện kiểm chứng, nhưng chẳng lẽ ông thứ trưởng văn hoá lại nói sai?! http://www.thongluan.org/vn/modules.php?name=News...sid
Nói tóm lại, chế độ cộng sản là ngục tù, mọi người đều mất quyền tự do, dân chủ.
Các chính sách cộng sản đều làm cho nhân dân chết chóc và đói khổ. Trên kia, chúng tôi đã trình bày những kết quả của chủ nghĩa Marx. Sau đây chúng tôi xin trình bày ý kiến các nhà tranh đấu, đã sống và hiểu thấu đáo chủ nghĩa Marx và người cộng sản về hai điểm chính là kế hoạch hóa và vô sản chuyên chính.
+Kế hoạch hóa:
Trong các chính sách, kế hoạch hóa là một giấc mơ và cũng là một cơn ác mộng của các quốc gia cộng sản vì nó có nhiều tham vọng quá, nó bắt dân làm quá sức, nó coi dân như gỗ đá chứ không được là loài vật vì loài vật biết đau đớn, biết mệt nhọc cho nên dân ta rất quý trọng con trâu, con bò, con chó, con mèo. Còn cộng sản thì không. Hồ Chí Minh tuyên bố dù đốt sạch Trường Sơn, dù nướng ba bốn thế hệ ông cũng không từ nan. Điều này giúp ta hiểu rõ tại sao Hồ CHí Minh cam tâm làm nô lệ Nga Tàu, cắt đất, nhượng biển cho Tàu. Dục tốt bất đạt. Câu này giải thích sự sụp đổ của kế hoạch hóa và tham vọng của cộng sản. Hậu quả dẫn đến dân chết, không hoàn thành kế hoạch cho nên cán bộ phải báo cáo láo nếu không muốn mất chức, ngồi tù và mang tội phản đảng, phản quốc. Và tự nhiên các cán bộ cao cấp phải che chở nhau, phải lừa dối nhân dân và lừa dối lãnh tụ như ở Liên Xô, Trung Quốc, và Việt Nam.
Milovan Djilas viết về kế hoạch hóa như sau:
Kế hoạch hoá và chuyên chính vô sản (toàn trị) bổ sung cho nhau. Chính những tính toán về chính trị đã thúc đẩy những người cộng sản tập trung đầu tư vào những lĩnh vực nhất định nào đó. Tất cả kế hoạch đều tập trung cho những lĩnh vực này. Chính điều đó đã gây ra mất cân đối mà thu nhập cướp được từ việc quốc hữu hoá các nhà tư sản cũng như địa chủ lớn không thể bù đắp được, giai cấp công nhân phải trả giá bắng mức lương chết đói, còn nông dân thị bị cướp bóc bằng lao động cưỡng bức. (GIAI CẤP MỚI 5 ,9)
Nguyễn Kiến Giang viết về tệ nạn kế hoạch hóa của cộng sản như sau:
Hậu
quả của các dự án xã hội không tưởng là rất nguy hại, nhất là khi chúng
được coi là duy nhất khoa học có thể có, nghĩa là khi chúng biến thành
những tín điều. Khi đó, tính không tưởng biến thành một thứ duy ý chí,
những dự án duy ý chí được đem áp đặt cho xã hội và con người, nhân danh
sự giải phóng con người, để cuối cùng, trở thành một sự chuyên chế đối
với con người cũng nhân danh con người (. . .). Những dự án xã hội không
tưởng còn mang lại một hậu quả khác, cũng không kém nghiêm trọng: nhân
danh tương lai để bắt buộc con người hy sinh hiện tại. Và khi cuộc sống
hiện tại của con người bị hy sinh cho tương lai, thì chính cái tương lai
ấy sẽ không bao giờ tới. Thay thế cho cái hiện tại bị hy sinh, cái
tương lai không bao giờ tới là cái quá khứ mà con người muốn từ bỏ nhưng
bây giờ lại chìm sâu vào đó. (ĐI TÌM LỜI GIẢI 2 , 9)
+Vô sản chuyên chínhSau khi cướp được chính quyền, Lenin thấy nhân dân phản kháng nên lại cương quyết duy trì chủ trương vô sản chuyên chính. Ông viết:
Giai cấp tư sản đã bị đánh bại ở nước ta, nhưng nó vẫn chưa bị diệt trừ tận gốc, chưa hoàn toàn bị tiêu diệt mà thậm chí cũng chưa hoàn toàn bị đánh tan. Do đó, một hình thức mới và cao của cuộc đấu tranh chống giai cấp tư sản đang được đề ra trước mắt, đó là việc chuyển từ nhiệm vụ giản đơn nhất, tức là tiếp tục tước quyền sở hữu của bọn tư bản, sang một nhiệm vụ phức tạp hơn nhiều và khó khăn hơn nhiều, tức là tạo ra những điều kiện khiến cho giai cấp tư sản không tồn tại được, mà cũng không thể tái sinh được nữa. Hiển nhiên là nhiệm vụ ấy vô cùng cao hơn và chừng nào mà nó chưa được hoàn thành, thì vẫn chưa có chủ nghĩa xã hội.(Giai đoạn mới của cuộc đấu tranh chống giai cấp tư sản)
Chính sách này ngày càng tăng cường. Trước đây Marx chỉ trích chế độ phong kiến và tư sản tốn tiền tổ chức quân đội [9], thì nay Lenin, Stalin càng thành lập quân đội và cảnh sát một cách tích cực. Để bảo vệ chính phủ Bolshevik mới thành lập trước những kẻ phản cách mạng, chính quyền của Lenin đã tạo ra lực lượng cảnh sát mật, Cheka, và Hồng vệ binh. Tại đại hội Đảng cộng sản Liên Xô thứ 14 vào tháng 12 năm 1927, Iosif Vissarionovich Stalin tấn công cánh tả bằng cách trục xuất Lev Davidovich Trotsky và những người ủng hộ ông ta khỏi đảng.
Trong thập niên 1930, Stalin đã tiến hành hàng loạt cuộc thanh trừng nhằm vào những người bất đồng với mình trong Đảng Cộng sản Liên Xô và trong quân đội. Thời kỳ từ 1936 đến 1937 thường được gọi là Nỗi khiếp sợ vĩ đại, với hàng nghìn người (thậm chí chỉ đơn giản bị nghi ngờ chống đối chế độ Stalin) bị giết hoặc bị bỏ tù. Hàng triệu người đã bị chuyển tới các trại lao động Gulag.Trong tình trạng lao động cưỡng bách ở nơi hoang vu giá lạnh,làm sao con người có thể sống sót. Siberia, Gulag là trại giam không phải là công trường sản xuất theo tinh thần thuần túy kinh tế.
Milovan Djilas viết về cộng sản tòan trị như sau:
chủ nghĩa cộng sản hiện đại thực tế đúng là một chế độ, chế độ đó nhất định có xu hướng trở thành toàn trị. Nhưng không phải chế độ chuyên chế hiện đại nào cũng đều là cộng sản và về mức độ toàn trị thì các chế độ đó không thể nào so với cộng sản được. (GIAI CẤP MỚI 7 ,6)
Trần Độ nói về chuyên chính vô sản như sau:
Rõ nhất là học thuyết về đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản. Học thuyết này được người vận dụng nó đưa tới những chủ nghĩa kinh khủng như “chủ nghĩa thành phần”, “chủ nghĩa công nông”, “chủ nghĩa lý lịch” … Các thứ chủ nghĩa ấy làm cho học thuyết giai cấp bị méo mó thành bất nhân bất nghĩa. . [. . .] Đảng cộng sản từ một Đảng người-giải-phóng đã trở thành một Đảng cai trị, thực hiện một nền thống trị không dân chủ và phản dân chủ. Đảng thực hiện độc tài và toàn trị. (TRẦN ĐỘ * NHẬT KÝ RỒNG RẮN III,2.4)
KẾT LUẬN
Lenin viết:
. .. chủ nghĩa xã hội không tưởng không thể vạch ra được lối thoát thực sự. Nó không giải thích được bản chất của chế độ làm thuê trong chế độ tư bản, cũng không phát hiện ra được những quy luật phát triển của chế độ tư bản và cũng không tìm được lực lượng xã hội có khả năng trở thành người sáng tạo ra xã hội mới.(Ba nguồn gốc và ba bộ phận cấu thành chủ nghĩa Mác) http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/index.htm
Lenin cũng như Marx đã chỉ trích xã hội chủ nghĩa không tưởng, nhưng chính Marx và Lenin đều không tưởng. Marx và Lenin chỉ trích tư bản coi công nhân như một con ngựa chỉ cho nó ăn no là đủ, mà không coi nó như là con người [10]. Còn cộng sản chủ nghĩa cũng coi công nhân như một con ngựa nhưng lại bỏ đói nó, và cũng không coi nó như là một con người. Trong trường này, khẩu hiệu "làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu" đã trở thành một bàn bi hài kịch trong xã hội cộng sản Liện Xô.
+Trước đây Hegel ,Marx, Lenin chỉ trích tính chất quan liêu của phong kiến và tư sản [11] nhưng chính người cộng sản thời Lenin đã mang tính chất quan liêu, đến thời Stalin còn nặng nề hơn.
Nói tóm lại, tư tưởng của Marx, Engels và Lenin nửa là không tưởng nửa là dối trá. Trần Độ đã nhắc lại lời giáo sư Phạm Thiều trước khi tư tử đã trăn trối cho đời "những kẻ dốt hay làm dại, vì thế nên họ phải dối ". (MỘT CÁI NHÌN TRỞ LẠI 2 ,5, )
Marx, Engels được mọi người ca tụng nhưng bản chất ngôn ngữ của ông là thế, không thể bào chữa.Vì không tưởng và vì tham vọng, kiến trúc của họ đã đổ vỡ. Thất bại họ phải khủng bố để mọi người tuân phục. Dân phản kháng, cộng sản khủng bố. Cộng sản khủng bố, dân chúng càng phản kháng. Cuộc phản kháng sẽ thành công và hủy diệt cộng sản. Đó là con đường tự do của nhân loại.
_____
[1]. The philosophers have only interpreted the world, in various ways; the point, however, is to change it. ... (Karl Marx. Philosophers and Philosophy )
[2].Các tầng lớp trung đẳng là những tiểu công nghiệp, tiểu thương, thợ thủ công và nông dân, tất cả đều đấu tranh chống giai cấp tư sản để cứu lấy sự sống của họ với tính cách là những tầng lớp trung đẳng. Cho nên họ không cách mạng mà bảo thủ. Thậm chí, hơn thế nữa, họ lại là phản động: họ tìm cách làm cho bánh xe lịch sử quay ngược trở lại.Nếu họ có thái độ cách mạng thì cũng chỉ trong chừng mực là họ thấy họ sẽ phải rơi vào hàng ngũ giai cấp vô sản: lúc đó, họ bảo vệ lợi ích tương lai của họ, chứ không phải lợi ích hiện tại của họ, họ từ bỏ quan niệm của chính họ để đứng trên quan điểm của giai cấp vô sản. (Communist Manifesto)
[3]."Democracy is the road to socialism." (Karl Marx);"Democracy is indispensable to socialism." (Vladimir Ilyich Lenin);"Modern Socialism is inseperable from political democracy." (Vladimir Ilyich Lenin.Elements of Socialism, pg 337.)
[4]. Soviet power took thousands upon thousands of these best buildings from the exploiters at one stroke, and in this way made the right of assembly#8212;without which democracy is a fraud#8212;a million times more democratic for the people. Indirect elections to non-local Soviets make it easier to hold congresses of Soviets, they make the entire apparatus less costly, more flexible, more accessible to the workers and peasants at a time when life is seething and it is necessary to be able very quickly to recall one’s local deputy or to delegate him to a general congress of Soviets.Proletarian democracy is a million times more democratic than any bourgeois democracy; Soviet power is a million times more democratic than the most democratic bourgeois republic. (Vladimir Lenin The Proletarian Revolution and the Renegade Kautsky.http://www.marxists.org/archive/lenin/works/1918/prrk/democracy.htm.
[5].Bệnh ấu trĩ tả khuynh của phong trào cộng sản (1920), tài liệu báo cáo Đại hội IV-1920. Should Revolutionaries Work in Reactionary Trade Unions? http://www.marxists.org/archive/lenin/works/1920/lwc/ch06.htm
[6]. I don’t care what becomes of Russia. To hell with it. All this is only the road to a World Revolution. http://quotes.liberty-tree.ca/quotes_by/vladimir+ilyich+lenin
[7]. It is the opium of the people. Religion is the opiate of the masses."(Contribution to Critique of Hegel's Philosophy of Right )
[8]. We do not have time to play at “oppositions” at “conferences.” We will keep our political opponents... whether open or disguised as “nonparty,” in prison.
The bourgeoisie is many times stronger than we. To give it the weapon of freedom of the press is to ease the enemy’s cause, to help the class enemy. We do not desire to end in suicide, so we will not do this. http://quotes.liberty-tree.ca/quotes_by/vladimir+ilyich+lenin
[9]. A lie told often enough becomes truth”http://quotes.liberty-tree.ca/quotes_by/vladimir+ilyich+lenin
[10]“Công xã đã thực hiện được khẩu hiệu của tất cả các cuộc cách mạng tư sản là thiết lập một chính phủ ít tốn kém, bằng cách huỷ bỏ hai món chi tiêu lớn nhất: quân đội thường trực và hệ thống quan lại.” (Cuộc nội chiến ở Pháp)]
[11].“Political Economy regards the proletarian ... like a horse, he must receive enough to enable him to work. It does not consider him, during the time when he is not working, as a human being. It leaves this to criminal law, doctors, religion, statistical tables, politics, and the beadle. ...
"Modern Socialism is inseperable from political democracy." Elements of Socialism, pg 337.
[12].The bureaucracy is a circle from which no one can escape. Its hierarchy is a hierarchy of knowledge. Marx, Critique of Hegel’s Philosophy of Right (1843)
Labels:
BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 250
No comments:
Post a Comment