THƠ TRÀO PHÚNG
Date: Sun, 1 Jul 2012 17:07:17 -0400
THÂN PHẬN ĐÀN ÔNG qua thơ TT KH
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Tới tháng lãnh lương mới hết hồn
Bạn rủ đi chơi, nào có dám
Tôi chờ người tới để…giao lương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Xấp tiền lương mỏng, hỏi lung tung :
Rằng lương sao có bao nhiêu đấy?
Chắc“diếm” bớt rồi, phải thế không?
Người ấy thường hay móc bóp tôi
Khảo tiền mỗi lúc bóp tôi vơi
Bảo rằng tôi móc còn hơn để…
“ghệ” móc tiền ông, mới khổ đời.
Thuở ấy nào tôi đã biết gì :
Trẻ người, non dạ quá ngu si
Bao nhiêu tiền bạc, tôi “dâng” hết…
Chẳng giữ cho mình được…tí ti
Đâu biết tiền đưa bả tháng này
Là tiền dành dụm bấy lâu nay
Bao nhiêu tiền mặt, “người” chôm hết
Biết lấy gì vui với bạn đây?
Từ đấy thu, rồi thu, lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
“Người kia” đã biết tôi vơi túi
“người ấy” cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi…bên cạnh một người
Dữ như sư tử của lòng tôi
Và từng thu chết, từng thu chết
Vẫn sợ “vợ” hơn cả…sợ trời
Buồn quá, hôm nay xem lại túi
Chỉ còn tiền lẻ để…ăn xôi
Bao nhiêu tiền chẵn, người gom hết
Chỉ tặng cho tôi…một nụ cười
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi.
Đưa tiền người giữ khỏi lôi thôi
Đến nay, tôi hiểu thì tôi đã…
Làm lỡ đời trai, muộn mất rồi
BU
NÓ VÀ TA
Ai
bảo ngày xưa chỉ nhìn sơ
Chưa
chi đôi mắt đã dại khờ
Nên
tưởng là hiền trong Bu nó
Rước
về mới thấy mình ngu ngơ
Bu
nó ngày xưa thật ngây thơ
Gần
nhau Bu nó mặt đẫn đờ
Bây
giờ của mình Bu nó nắm
Lệnh
lạc ra oai cứ tỉnh bơ
Tưởng
bở ngày xưa rước được Nai
Dè
đâu qua những tháng năm dài
Nai
mọc thêm ra bốn nanh hổ
Trong
tay Bu nó mới là Nai
Bu
nó và Ta ở tuổi này
Đàn
con khôn lớn, chim đã bay
Chỉ
còn Bu nó bên Ta nhỉ
Nương
tựa vào nhau thế mà hay
Căn
nhà trống vắng chỉ đôi ta
Quẩn
quanh hai bóng ở trong nhà
Ta
cho Bu nó ly nước uống
Bu
nó làm cơm lại cho Ta
Những
đêm thanh vắng, nhà thênh thang
Gió
đông làm Bu nó cảm hàn
Ta
nấu nước xông cho Bu nó
Xoa
dầu cạo gió lạnh mau tan
Việc
làm căng thẳng Ta nhức đầu
Bu
nó hỏi thăm mặt lo âu
Bắt
Ta nằm nghỉ, Bu nấu cháo
Bóp
đầu, bưng cháo Bu nó hầu
Đi
xa Bu nó cứ hay lo
Sợ
Ta mắt kém lại lò mò
Ta
là tài xế, Bu nó lái
Chỉ
chỏ nhắc chừng khúc quanh co
Đi
đâu Ta lại phải nhắc chừng
Thuốc
thang Bu nó nhớ lận lưng
Máu
cao , tiêu mỡ Bu nó nhớ
Đừng
để tim kia nó bị ngừng
Bu
nó bắt ta đi bộ hoài
Đi
cho gối chắc, gân chắc dai
Sợ
Ta rảnh rỗi tu bia rượu
Gối
lỏng gân mềm, chơi với ai ?
Bu
nó cùng Ta đã sánh đôi
Trên
đường xuống dốc mặt kia đồi
Quay
sang Ta thấy là Bu nó
Dìu
dắt nhau đi tận chân đồi
Quý
Bùi ( THĐ 69 )
CỐ BÉ SÓI
Cô bé sói" mở lòng tâm sự
Supatra
"Cô bé sói" mở lòng tâm sự
Thứ Bẩy, 25/02/2012, 08:30 AM (GMT+7)
Cô bé Supatra Sasuphan người Thái Lan rất vui mừng khi được công nhận là đứa trẻ nhiều lông nhất thế giới.
Phi thường kì quặc cập nhật nhanh nhất những Chuyện lạ, những Bí ẩn lịch sử, Video chuyện lạ và những Kỉ lục Guiness khắp nơi trên thế giới!
“Rất nhiều người phải cố gắng để có được một kỷ lục
Guinness. Trong khi đó, cháu chỉ trả lời vài câu hỏi đã nhận được kỷ lục
này". Cô bé Supatra Sasuphan người Thái Lan rất vui mừng khi được công
nhận là đứa trẻ nhiều lông nhất thế giới.
“Cô bé sói” và “mặt khỉ”
Do bị hội chứng Ambras hiếm gặp, trên mặt, tai và tay chân Supatra mọc đầy lông. Cũng vì lý do đó mà cô bé 12 tuổi thường xuyên bị bạn bè trêu chọc bằng những tên gọi như “cô bé sói” hay "mặt khỉ".
Do bị hội chứng Ambras hiếm gặp, trên mặt, tai và tay chân Supatra mọc đầy lông. Cũng vì lý do đó mà cô bé 12 tuổi thường xuyên bị bạn bè trêu chọc bằng những tên gọi như “cô bé sói” hay "mặt khỉ".
Khi đi ngoài đường, mọi người thường tò mò nhìn theo cô bé
Supatra là một trong số 50 trường hợp mắc hội chứng Ambras được ghi
nhận trong y văn thế giới kể từ thời Trung cổ. Nguyên nhân gây ra hội
chứng này là lỗi nhiễm sắc thể .
Supatra đã từng thử triệt lông bằng
phương pháp sử dụng tia laser nhưng không thành công. Càng lớn lông của
Supatra càng mọc dày nên mẹ phải thường xuyên cắt lông cho cô bé. “Cháu
đã quen với việc lông mọc ở khắp nơi như thế này. Tuy nhiên đôi lúc thật
khó nhìn khi lông mọc dài ra. Cháu hy vọng một ngày nào đó cháu sẽ được
điều trị thành công”. Khi gội đầu, Supatra phải dùng dầu gội trẻ em vì
cô bé dị ứng với những loại dầu gội khác.
Mẹ Supatra thường phải cắt lông cho cô bé
Ngay từ lúc mới sinh, Supatra đã trải qua
2 cuộc phẫu thuật mới có thể thở được. Bố cô bé kể lại: “Sức khỏe con
bé không tốt vì lỗ mũi của nó chỉ rộng 1 mm. Trong 3 tháng đầu, Supatra
phải ở trong lồng ấp. Sau đó, bé phải phẫu thuật để mở rộng lỗ mũi".
Những người hàng xóm thì dị nghị rằng bố mẹ cô bé đã gây ra tội lỗi gì đó, nên Supatra bị trời phạt, phải mang khuôn mặt đầy lông. “Tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó Supatra sẽ được chữa khỏi. Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp con bé”, bố Supatra xúc động bày tỏ.
Những người hàng xóm thì dị nghị rằng bố mẹ cô bé đã gây ra tội lỗi gì đó, nên Supatra bị trời phạt, phải mang khuôn mặt đầy lông. “Tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó Supatra sẽ được chữa khỏi. Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp con bé”, bố Supatra xúc động bày tỏ.
Bố Supatra hi vọng một ngày nào đó con gái mình sẽ được chữa khỏi
“Có nhiều lông khiến cháu trở thành người đặc biệt”
Tuy nhiên, sau khi được ghi danh vào sách kỷ lục Guinness, Supatra lại trở thành một trong những nữ sinh nổi tiếng nhất trường. Điều đó giúp cô bé thêm tự tin tham gia vào các hoạt động xã hội.
“Rất nhiều người phải cố gắng để có được một kỷ lục Guinness. Trong khi đó, cháu chỉ trả lời vài câu hỏi đã nhận được kỷ lục này. Một số người từng trêu chọc và gọi cháu là ’mặt khỉ’ đã không còn làm thế nữa”, Supatra nói.
Tuy nhiên, sau khi được ghi danh vào sách kỷ lục Guinness, Supatra lại trở thành một trong những nữ sinh nổi tiếng nhất trường. Điều đó giúp cô bé thêm tự tin tham gia vào các hoạt động xã hội.
“Rất nhiều người phải cố gắng để có được một kỷ lục Guinness. Trong khi đó, cháu chỉ trả lời vài câu hỏi đã nhận được kỷ lục này. Một số người từng trêu chọc và gọi cháu là ’mặt khỉ’ đã không còn làm thế nữa”, Supatra nói.
Danh hiệu của Guinness giúp Supatra tự tin hơn
Giống những cô bé khác, Supatra cũng có những sở thích như bơi lội,
chạy nhảy và chơi cùng những người bạn. Cô bé thích nhất là được xem
hoạt hình. Và cô bé cũng có những ước mơ: “Cháu muốn trở thành bác sĩ để
có thể giúp bệnh nhân khi họ bị thương. Cháu còn thích học giỏi toán để
có thể dạy cho những em bé nhỏ tuổi hơn”.
Supatra cũng như những cô bé bình thường
Khoảnh khắc được công nhận là đứa trẻ nhiều lông nhất thế giới là
“ngày hạnh phúc nhất trong đời” của Supatra. “Có nhiều lông khiến cháu
trở thành người đặc biệt”, Supatra hào hứng nói.
THƠ TRUYỀN KHẨU
Chuyện lạ Việt Nam
(Không biết tên tác giả)
Cái xứ gì đâu thiệt lạ kỳ
Đèn xanh cũng chạy, đỏ cũng đi
Dân không phương kế đành phải ở
Cột đèn không cẳng cũng muốn ... đi
Cái xứ gì đâu thật lạ đời
Bị bắt bỏ tù dễ như chơi
Nhà đất, lãnh đạo tịch thâu cả
Kiện thưa chẳng được, chỉ than trời
Cái xứ gì đâu chán gớm ghê
Thịt thà lãnh đạo đớp ê hề
Thằng dân rau cỏ và khoai sắn
Ăn để mà sống, chẳng dám chê!
Cái xứ gì đâu lạ ghê ta
Con cái lãnh đạo diện luạ là
Dân đen trên rách, dưới cũng rách
Mặc quần ló cả cáo hồ ra
Cái xứ gì đâu thật lạ lùng
Bảo rằng cộng sản là cuả chung?
Thế mà lãnh đạo tiền đầy túi
Dân đen đồng lẻ chẳng đủ dùng
Cái xứ gì đâu ngán làm sao
Lãnh đạo phương phi mặt hồng hào!
Dân đen khô đét như que củi
Rõ thật xứ gì chán biết bao!
Cái xứ gì đâu nghĩ ngán thầm
Bị Tàu xâm lấn cứ lặng câm?
Không khéo thì dăm ba năm nữa
Xì xồ "ngộ, nị" phải phát âm!
Cái xứ gì đâu lạ lắm đây
Sát nhân, trộm cướp cả một bầy
Thế mà lại gọi là "lãnh đạo"?
Ăn trên, ngồi trước khoẻ phây phây!
Cái xứ gì đâu có loại tiền
Toàn là bạc triệu xài liên miên
Cứ ngỡ toàn dân là triệu phú
Nào hay đói khổ vẫn còn nguyên
Cái thứ gì đâu lạ quá trời
Áo quần trút bỏ đứng khơi khơi!!
Chỉ mong lấy được chồng Hàn quốc
Còn chuyện ân tình, chuyện dở hơi?
Cái xứ gì đâu thấy nực cười
Kiếp chó xem ra giống kiếp người
Tự Do, Dân Chủ tìm chẳng thấy?
Nhân Quyền đi kiếm đỏ con ngươi
Cái xứ gì đâu có lắm bằng
Lãnh đạo tên nào cũng Ba Tăng
Tiến Sĩ quơ tay vơ cả nắm
Thế mà gặp chuyện chỉ nhăn răng
Cái xứ gì đâu thật lạ lùng
Lãnh đạo hách dịch, phán lung tung
Giặc Tàu chiếm đất thì cúi mặt
Bán nước, hại dân nhục vô cùng!
Cái xứ gì đâu lạ lắm thôi
Khúc ruột ngàn dậm ở xa xôi
Xênh xang áo gấm về quê cũ
Ăn chơi hưởng thụ chuyện xuy đồi
Chỉ có xứ này mới thế thôi!
Cộng Sản đầy đoạ đã lâu rồi
Đứng lên lật đổ loài bán nước
Cờ Vàng, dân Việt mới yên thôi.
Đèn xanh cũng chạy, đỏ cũng đi
Dân không phương kế đành phải ở
Cột đèn không cẳng cũng muốn ... đi
Cái xứ gì đâu thật lạ đời
Bị bắt bỏ tù dễ như chơi
Nhà đất, lãnh đạo tịch thâu cả
Kiện thưa chẳng được, chỉ than trời
Cái xứ gì đâu chán gớm ghê
Thịt thà lãnh đạo đớp ê hề
Thằng dân rau cỏ và khoai sắn
Ăn để mà sống, chẳng dám chê!
Cái xứ gì đâu lạ ghê ta
Con cái lãnh đạo diện luạ là
Dân đen trên rách, dưới cũng rách
Mặc quần ló cả cáo hồ ra
Cái xứ gì đâu thật lạ lùng
Bảo rằng cộng sản là cuả chung?
Thế mà lãnh đạo tiền đầy túi
Dân đen đồng lẻ chẳng đủ dùng
Cái xứ gì đâu ngán làm sao
Lãnh đạo phương phi mặt hồng hào!
Dân đen khô đét như que củi
Rõ thật xứ gì chán biết bao!
Cái xứ gì đâu nghĩ ngán thầm
Bị Tàu xâm lấn cứ lặng câm?
Không khéo thì dăm ba năm nữa
Xì xồ "ngộ, nị" phải phát âm!
Cái xứ gì đâu lạ lắm đây
Sát nhân, trộm cướp cả một bầy
Thế mà lại gọi là "lãnh đạo"?
Ăn trên, ngồi trước khoẻ phây phây!
Cái xứ gì đâu có loại tiền
Toàn là bạc triệu xài liên miên
Cứ ngỡ toàn dân là triệu phú
Nào hay đói khổ vẫn còn nguyên
Cái thứ gì đâu lạ quá trời
Áo quần trút bỏ đứng khơi khơi!!
Chỉ mong lấy được chồng Hàn quốc
Còn chuyện ân tình, chuyện dở hơi?
Cái xứ gì đâu thấy nực cười
Kiếp chó xem ra giống kiếp người
Tự Do, Dân Chủ tìm chẳng thấy?
Nhân Quyền đi kiếm đỏ con ngươi
Cái xứ gì đâu có lắm bằng
Lãnh đạo tên nào cũng Ba Tăng
Tiến Sĩ quơ tay vơ cả nắm
Thế mà gặp chuyện chỉ nhăn răng
Cái xứ gì đâu thật lạ lùng
Lãnh đạo hách dịch, phán lung tung
Giặc Tàu chiếm đất thì cúi mặt
Bán nước, hại dân nhục vô cùng!
Cái xứ gì đâu lạ lắm thôi
Khúc ruột ngàn dậm ở xa xôi
Xênh xang áo gấm về quê cũ
Ăn chơi hưởng thụ chuyện xuy đồi
Chỉ có xứ này mới thế thôi!
Cộng Sản đầy đoạ đã lâu rồi
Đứng lên lật đổ loài bán nước
Cờ Vàng, dân Việt mới yên thôi.
TIẾN THÀNH * SƠN NỮ CA
Gái núi rừng yêu...Tây như trong tiểu thuyết
-
Sau chuyến du lịch về vùng đại ngàn Kon Tum, những vị khách Tây đã được
trải nghiệm vào đời sống thực của người đồng bào dân tộc thiểu nơi đây.
Họ hiểu được đời sống, tình cảm đặc trưng của người dân tộc thiểu số.
Họ “mê” cách sống thật thà, giản dị của người Bana, Jrai…để rồi vượt qua
những rào cản về văn hóa, tập tục; vượt qua những ngăn cách về địa lý
để được yêu và trở thành những chàng rể Tây ở những ngôi làng còn lắm
hoang sơ, mộc mạc giữa núi rừng Tây Nguyên.
Văn hóa núi rừng hút khách Tây Làng Kon Tum Kơnâm (thuộc phường Thống Nhất, Tp Kon Tum, Tỉnh Kon Tum) nằm bên dòng sông Đăk Bla hiền hòa, thơ mộng bao đời ẩn chứa nhiều nét hoang sơ, huyền bí của người đồng bào Bana Tây Nguyên. Những đoàn khách du lịch thập phương mỗi khi về đây đều được đặt chân tới ngôi làng nhỏ này để khám phá nét văn hóa “rừng” còn sót lại. Và từ đây, những câu chuyện “tình không biên giới” đầy lãng mạn đã được thăng hoa. Mối tình của Y Hem, cô gái người dân tộc Bana với chàng trai Jon Nathan, quốc tịch Bỉ đã làm không ít người phải ngỡ ngàng.
Văn hóa núi rừng hút khách Tây Làng Kon Tum Kơnâm (thuộc phường Thống Nhất, Tp Kon Tum, Tỉnh Kon Tum) nằm bên dòng sông Đăk Bla hiền hòa, thơ mộng bao đời ẩn chứa nhiều nét hoang sơ, huyền bí của người đồng bào Bana Tây Nguyên. Những đoàn khách du lịch thập phương mỗi khi về đây đều được đặt chân tới ngôi làng nhỏ này để khám phá nét văn hóa “rừng” còn sót lại. Và từ đây, những câu chuyện “tình không biên giới” đầy lãng mạn đã được thăng hoa. Mối tình của Y Hem, cô gái người dân tộc Bana với chàng trai Jon Nathan, quốc tịch Bỉ đã làm không ít người phải ngỡ ngàng.
Jon và Y Hem dự tính sẽ tổ chức đám cưới vào cuối năm nay
|
Là
người dân bản địa, nói “bập bẹ” được vài câu Anh ngữ xã giao, năm 2008,
Y Hem được phân công làm hướng dẫn viên du lịch cho đoàn khách Tây đến
Kon Tum khám phá văn hóa “ăn rừng” của người Bana còn sót lại nơi các
buôn làng xa xôi. Trong hành trình gần một tuần, Jon cũng như những vị
khách trong đoàn đã được hòa mình vào đời sống thực đầy hoang dã của
người Bana. Jon đã mê cái gọi là “văn hóa ăn rừng” và có tình ý với Y
Hem do cách sống thật thà, chân chất của cô. Sau khi về nước, Jon và Y
Hem vẫn giữ liên lạc thường xuyên với nhau qua thư điện tử. Để hiểu
nhiều hơn về nhau, Y Hem đăng ký đi học một khóa Anh ngữ, còn Jon thì tự
mày mò học tiếng Bana. Năm 2010, Jon quyết định trở lại Việt Nam. tìm
đến ngôi làng ven sông Đăk Bla để ngỏ lời yêu Y Hem. Được Y Hem gật đầu
đồng ý, Jon mừng vui khôn siết, vội vã báo tin cho gia đình. Thời gian
về sau, mỗi năm hai lần, Jon xin nghỉ phép qua Việt Nam thăm người yêu.
Tháng 6/2011, Jon chủ động làm thủ tục đưa người yêu sang Bỉ để ra mắt
gia đình.
Chàng rể người Bỉ đang nhậu theo phong cách của người Bana chính gốc
|
“Vì
lần đầu tiên đi ra nước ngoài mà chỉ đi một mình, em lo lắm! Sợ rằng
sang bên đó không gặp được anh ấy. Nhưng khi xuống sân bay, em được anh
ấy và cả gia đình ra đón. Lúc này, em mới tin tình cảm anh ấy dành cho
em là thật” - Y Hem bộc bạch niềm hạnh phúc. Sau 3 tháng sống trong
căn hộ riêng của người yêu, Y Hem được bố, mẹ và các em của Jon tiếp đón
rất trân trọng và đưa đi thăm quan nhiều nơi trên đất Bỉ. Tình yêu của
chàng trai 28 tuổi quốc tịch Bỉ và cô gái 26 tuổi người dân tộc Bana
(Việt Nam) đã được thăng hoa, vượt qua mọi rào cản. Đến nay, kết qủa của
mối tình xuyên quốc gia ấy là một bé gái được 7 tháng tuổi rất ngoan và
kháu khỉnh…
“Tôi yêu sự thật thà, giản dị”
Đến
làng Kon Tum Kơnâm thanh bình, chúng tôi tìm đến nhà Y Hem. Khác với
không gian yên tĩnh trên con đường dẫn vào làng, nhà Y Hem đã nhộn nhịp
hẳn lên. Bên cạnh đám trẻ con nô đùa, chạy nhảy là một chàng rể Tây trẻ,
điển trai đang ôm đứa bé trong lòng đi dạo quanh sân. Tâm sự với chúng
tôi, Y Hem cho biết: “Jon là con lớn trong một gia đình có 4 anh em.
Anh ấy đang công tác cho một công ty có trụ sở tại Trung Quốc. Gia đình
anh ấy đối xử với em rất tốt. Bố mẹ em cũng rất vui khi em yêu anh ấy”.
Nhìn đôi vợ chồng Y Hem và Jon quấn quýt bên cháu bé, chúng tôi cảm
nhận được rằng họ đang rất hạnh phúc. Mỗi lần Jon về thăm vợ con, bà con
họ hàng gia đình Y Hem đều tập trung về đây để cùng chung vui với chàng
rể Tây. “Jon sống hòa đồng với mọi người trong gia đình em. Anh ấy
cùng ăn, cùng “nhậu” theo cách của người Bana. Bọn em mới được cấp giấy
chứng nhận đăng ký kết hôn vào ngày 13/6. Cuối năm nay chắc chắn sẽ tổ
chức đám cưới.
Bố
mẹ anh ấy cũng sang Kon Tum để làm đám cưới cho chúng em. Em muốn ở lại
Việt Nam và anh ấy cũng vậy. Cả hai thống nhất là nuôi con đủ lớn để nó
hiểu được tập tục, văn hóa của người Bana; chỉ khi cháu 15 tuổi mới đưa
sang Bỉ” - Y Hem khoe với chúng tôi.
Vợ chồng Jon và Y Hem rất hạnh phúc khi nhận được giấy đăng ký kết hôn và được sống bên những người thân.
|
Hôm
chúng tôi đến, vô tình chứng kiến một tiệc nhậu của gia đình Y Hem chỉ
có rượu đế và mì xào, Jon vẫn nhâm nhi như một người dân bản địa. Bữa
cơm của người Bana không phải là những món ăn “cao lương mỹ vị” nhưng
Jon vẫn cho đó là hạnh phúc vì được xum họp cùng gia đình vợ, được chia
sẻ những điều anh nghĩ… Jon tâm sự: “Tôi đã đi đến nhiều nơi ở Việt
Nam như Hải Phòng, Hà Nội, Tp HCM… nhưng khi đến Kon Tum, tôi biết người
Bana rất tốt bụng. Họ sống rất thật thà, giản dị và không biết nói dối.
Tôi yêu vợ tôi bởi đức tính đó. Tôi muốn con của chúng tôi sẽ được học
về cách sống đáng quý đấy của người Bana”.
Theo chị Giut, thôn
trưởng làng Kon Tum Kơnâm, cả làng hiện có 225 hộ gia đình người dân tộc
Bana. Ngoài trường hợp của Y Hem mới đăng ký kết hôn, trong làng còn có
5 cô gái khác cũng đã lấy chồng Tây là: Ruth (SN 1977), Ninô (SN 1989),
Lynar (SN 1988), Hoàng Ny Ly (SN 1981) và Han. Tất cả những cặp vợ
chồng này đã làm thủ tục ra nước ngoài sinh sống.
Điều
đáng nói là hầu hết những chàng rể Tây cưới vợ ở làng Kon Tum Kơnâm đều
xuất phát từ những chuyến du lịch về vùng đồng bào dân tộc thiểu số nơi
đây. Họ đến với nhau bằng tình yêu, trong đó, mối tình đầu tiên là Y
Ruth và Edourd (người Pháp). Edourd là một nhân viên của tổ chức Monaco
(tổ chức phi chính phủ) về hỗ trợ y tế, giáo dục cho vùng đồng bào dân
tộc thiểu số tại tỉnh Kon Tum. Năm 2008, Edourd và Y Ruth quen nhau, dù
trước đó Y Ruth đã từng có một con riêng. Tâm sự với một người bạn Việt
Nam, Edourd cho rằng, ông đã yêu Ruth và yêu cả con riêng của cô ấy. Ông
muốn cưới Y Ruth làm vợ và sẽ đưa hai mẹ con cô sang Pháp. Mới đây,
Edourd và Ruth đã tổ chức đám cưới ở Kom Tum và về sinh sống tại Pháp.
Để “chiều” vợ, Edourd còn xây một căn nhà kiên cố theo mô hình nhà sàn
truyền thống của người Bana tại làng Kon Tum Kơnâm để thỉnh thoảng về
Việt Nam cùng vợ..
Tiến Thành
Thượng nghị sĩ Mỹ khẳng định mối quan tâm của Hoa Kỳ với Biển Đông
Việt Hà, phóng viên RFA
2012-06-28
Cuộc hội thảo về an ninh Biển Đông do Trung tâm Chiến lược và Nghiên cứu Quốc tế Hoa Kỳ CSIS tổ chức đã bước sang ngày thứ 2 vào hôm nay 28 tháng 6.
RFA
Trong bài phát biểu của mình, thượng nghị sĩ Lieberman khẳng định mối quan tâm của Hoa kỳ đối với khu vực châu Á Thái Bình dương nói chung và biển Đông nói riêng:
“Chỉ vài năm trước đây, rất ít người ở Washington DC dành thời gian và chú ý đến biển Đông, nhưng giờ đây mọi việc đã khác. Hôm nay đã có một sự hiểu biết rộng khắp hơn trong lưỡng đảng, từ quốc hội đến chính phủ rằng Hoa Kỳ có lợi ích quốc gia hết sức quan trọng tại biển Đông.
Việc những tranh chấp trong khu vực được giải quyết ra sao sẽ có ảnh hưởng về mặt chiến lược vượt qua bờ biển Đông đến nước Mỹ.”
Thượng nghị sĩ Lieberman cho rằng Mỹ đang có một cơ hội lịch sử để tham gia nhiều hơn vào khu vực Đông Nam Á về cả mặt chính trị và kinh tế. Chính vì vậy, Mỹ cần xây dựng, củng cố mối liên minh lâu dài với các nước trong khu vực.
Thượng nghị sĩ Lieberman cho biết mặc dù Mỹ không phải là một bên trực tiếp tham gia vào tranh chấp chủ quyền trên biển Đông, nhưng hành vi của Trung Quốc tại khu vực này gây ảnh hưởng đến Hoa Kỳ:
“Biển Đông không phải là điểm chính trong quan hệ Mỹ Trung. Đó là quan hệ giữa Trung Quốc và các nước láng giềng, nhưng hành vi của Trung Quốc trên biển Đông sẽ có ảnh hưởng đến Mỹ và các nước khác trên thế giới. Cho nên xét về khía cạnh này. Cái gì xảy ra trên biển Đông cũng là mối quan tâm của tất cả mọi người trên thế giới.”
Thượng nghị sĩ Joe Lieberman cũng lên tiếng cho rằng những hành đọng của Trung Quốc gần đây đối với vấn đề biển Đông đang gây ra sự mất lòng tin của các nước trong khu vực, làm tăng thêm căng thẳng và đẩy các nước này phải tiến gần về phía Mỹ.
“Hoa Kỳ không có ý định kiềm chế Trung Quốc. Không có một nước nào trong khu vực phải cảm thấy phải lựa chọn giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc nhưng việc họ có cảm nhận như vậy hay không thì còn phụ thuộc vào hành xử của các nước lớn.
Tôi quan ngại về cách hành xử của Trung Quốc trên biển Đông. Tôi tin là nó đang đẩy khu vực vào một hướng đi sai và đưa ra một thông điệp không đáng khích lệ về một cường quốc Trung Quốc và cách hành xử của Trung Quốc với các nước láng giềng.
Những đòi hỏi của Trung Quốc đang khiến các nước khác trong khu vực phải lo ngại và đẩy các nước như Việt Nam và Philippines vào thế phải gia tăng những đòi hỏi về chủ quyền của mình.”
Sau bài phát biểu của thượng nghị sĩ Joe Lieberman, các học giả quốc tế tiếp tục thảo luận về việc áp dụng luật quốc tế trong việc giải quyết và kiểm soát các tranh chấp.
Các học giả đều thống nhất sự cần thiết phải áp dụng công ước quốc tế về luật biển trong việc giải quyết các tranh chấp về chủ quyền trên biển Đông.
Một trong những thắc mắc được đưa ra nhiều nhất trong cuộc thảo luận vào sáng ngày 28 tháng 6 chính là sự không rõ ràng của Trung quốc về đường lưỡi bò trên biển Đông.
Học giả Kuen-chen Fu, thuộc trường đại học Jiaotong Thượng Hải xác định đây là ranh giới xác định các quyền được đảm bảo cho Trung Quốc đối với vùng biển lịch sử này.
“Đường chữ U là đường ranh giới cho vùng biển lịch sử của Trung Quốc, nhưng đó không phải là vùng nội thủy, không phải là vùng lãnh hải hay bất cứ các vùng nước nào đã được quy định trong công ước về luật biển của quốc tế. Đó là đường mà được chính phủ Trung Quốc đánh dấu để chỉ ra rằng chúng tôi có quyền đảm bảo ở đó.
Chúng tôi không coi đó là vùng nội thủy hay vùng lãnh hải cho nên chưa bao giờ chúng ta có bất cứ vấn đề gì liên quan đến tự do hàng hải tại khu vực này. Nhưng vì đó là quyền được đảm bảo của Trung Quốc nên nó cần được ghi nhận trong Công ước quốc tế về luật biển.”
Tuy nhiên khi được hỏi về tính pháp lý của đường lưỡi bò này, học giả Trung Quốc đã không thể đưa ra được một câu trả lời cụ thể cần thiết.
Buổi hội thảo đã kết thúc với phần giải pháp và các đề xuất để thúc đẩy an ninh và hợp tác trong khu vực biển Đông.
Đây là năm thứ hai liên tiếp, Trung Tâm Chiến lược và nghiên cứu quốc tế tổ chức hội thảo quốc tế về vấn đề biển Đông tại Washington DC.
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/us-concern-southchinasea-dispute-vh-06282012160607.html
Biển Đông đầy biến động
Việt-Long, RFA
2012-06-29
Nói biển Đông lại nổi sóng e không còn đúng nữa, vì trên thực tế đó đã là vùng biền động thường xuyên trên khía cạnh chính trị. Biến động mới nhất là Việt Nam phản đối Trung Quốc gọi thầu khai thác dầu khí trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam trên biển Đông.
Illustrated Wikipedia map
Không coi luật biển Việt Nam ra gì
Trung Quốc bác bỏ, nói sự phản đối đó vô hiệu. Trước lúc sự kiện này xảy tới, Trung Quốc đã phản đối Luật biển của Việt Nam vừa được quốc hội thông qua. Tại sao Trung Quốc gọi thầu vào lúc này?Đó là những lô dầu khí nằm hoàn toàn trong vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý từ bờ biển Việt Nam, trùng lên những lô từ 128 đến 132, và trùng từ lô 145 đến lô 156. Từ giới hạn đó vào Quảng Ngãi chỉ cách 76 hải lý, cách khu gần nhất ở Nha Trang là 60 hải lý. Điểm gần nhất giữa Nha Trang và Phan Thiết có 57 hải lý và cách đảo Phú Quý 30 hải lý, theo như Tổng Giám Đốc PetroVietnam tuyên bố.
Việt Nam mạnh mẽ phản đối và kêu gọi các công ty ngoại quốc đừng tham gia đấu thầu, vì khu vực này đã được thăm dò và khai thác từ nhiều năm nay do PetroVietnam cùng các đối tác ngoại quốc là các Tập đoàn dầu khí gồm ONGC VIDESH của Ấn Độ, GAZPROM của Nga, và Exxon Mobil của Hoa Kỳ.
Trung Quốc gọi thầu có thể để trả đũa việc mà Trung Quốc đã phản đối là Luật Biển của Việt Nam được quốc hội thông qua hồi tuần trước. Trung Quốc muốn chứng tỏ Luật Biển của Việt Nam vô hiệu, Bắc Kinh không coi ra gì.
Tái khẳng định “Lưỡi Bò”
Có ý kiến khác hơn thế, cho rằng bằng cách gọi thầu như vậy, Trung Quốc vừa trả đũa vừa tái xác định chủ quyền lãnh hải theo đường Lưỡi Bò mà họ áp đặt. CNOOC, tức Tập đoàn dầu khí hải dương quốc gia Trung Quốc, nói là 7 lô trong số 9 lô này nằm trong vùng trũng mà họ gọi Trung Kiến Nam và 2 lô nằm trong một phần của các vùng trũng Vạn An và Nam Vĩ Tây, cũng do Trung Quốc đặt tên.Tuy nhiên đây cũng không phải là điều bất ngờ, mà Việt Nam có thể đã dự đoán trước sau gì Trung Quốc cũng làm như vậy, từ khi Bắc Kinh phản đối New Delhi về dự án hợp tác với Việt Nam ở hai lô 127, 128 mà sau cùng Ấn Độ đã bỏ.
Ấn Độ quả đã rời đi và phải trả cho PetroVietnam 15 triệu đô la đền lại hợp đồng, nhưng New Delhi tuyên bố rằng công ty Ấn Độ đã rời bỏ hoàn toàn vì lý do kỹ thuật.
Việc mời thầu của Trung Quốc ở 9 lô trùng lên hải phận đặc quyền kinh tế của Việt Nam sẽ có triền vọng ra sao?
Ai vội bỏ thầu!
Có hy vọng là các công ty ngoại quốc sẽ tiếp tục khai thác, thăm dò ở những nơi đã có hợp đồng, nhưng sẽ phải do dự, chần chừ, để chờ xem diễn tiến cuộc tranh chấp lãnh hải ra sao ở những nơi chưa ký hợp đồng, và cũng chờ xem thái độ của Hoa Kỳ , Nhật Bản, Ấn Độ như thế nào.Là những công ty quốc tế già đời, họ chưa vội lao ngay vào chỉ vì mối lợi dầu khí.
Thứ nhất, nhiều công ty quốc tế chủ trương không làm ăn ở những nơi có tranh chấp. Và thứ nhì là nguồn dầu khí để thăm dò và khai thác không hề thiếu đối với họ.
Thêm vào đó các công ty phương Tây làm ăn còn có đạo đức chính trị, một phần nữa cũng có sự tham vấn với chính phủ của họ, mà người ta tin rằng những chính phủ này không bênh vực Trung Quốc.
Hoa Kỳ và Nga từng tuyên bố họ có toàn quyền hợp tác kinh tế tại biển Đông, trong lãnh hải hợp pháp của các quốc gia liên quan. Các công ty đó sẽ quyết định hợp tác ở phần nào, với nước nào trong khu vực.
Ngoài ra, khu vực bị Trung Quốc gọi thầu đã có sẵn những phần diện tích mà các công ty Ấn Độ, Nga và Mỹ đã ký hợp đồng thăm dò - khai thác với Việt Nam. Total với BP chẳng lẽ tranh giành những lô dầu sát cạnh hay trùng hợp với GazProm, Exxon Mobil và ONGC?
Quyền tự do lưu thông
Trong những công ty quốc tế đó có Exxon Mobil của Mỹ. Hoa Kỳ không phê chuẩn Công ước Luật biển, Exxon Mobile có thể phán định phần nào thuộc về nước nào không?Tuy không phê chuẩn Công Ước Luật biển nhưng Hoa Kỳ vẫn tôn trọng quan điểm của các quốc gia đối tác về lãnh hải và thềm lục địa. Song song với sự tôn trọng đó, Hoa Kỳ cũng giành quyền sử dụng hành lang đường biển dọc bờ biển mọi quốc gia trên khắp thế giới, trong những điều kiện không vi phạm luật biển quốc tế.
Ở biển Đông người ta thấy có lần Trung Quốc đã gây sự với máy bay thám sát của Hoa Kỳ hoạt động ở phía Nam đảo Hải Nam, chính vì Mỹ giành lấy quyền tự do lưu thông đó.
Biển Đông là hải lộ sinh tử của Trung Quốc cũng như của Nhật Bản và Hàn quốc ở Đông bắc Á.
Nhật, Hàn là hai đồng minh chí cốt, hai cái chân đứng vững chắc của Hoa Kỳ ở Đông Á. Một phần lớn là vì yếu tố đó mà Mỹ thường nói hành lang thuỷ lộ biển Đông liên quan đến quyền lợi thiết yếu của họ .
Lưỡng đầu thọ địch?
Trong khi đó thì Philippines cùng Trung Quốc rút tàu ra khỏi Scarborough, và Manila lại khánh thành nhà trẻ trên đảo Thị Tứ mà họ đặt tên là Paga-sa. Phải chăng Việt Nam rơi vào thế “lưỡng đầu thọ địch”?Thực ra Manila chẳng qua chỉ gỡ thể diện với người dân của họ trong lúc diễn ra cuộc đối đầu ở Scarborough, nơi mà hai bên bảo nhau kéo tàu ra khỏi vùng bãi cạn.
Thế “lưỡng đầu thọ địch”, có thể hình dung như uốn mình theo chữ S để tay với nắm Hoàng Sa, chân với giữ Trường Sa, thì Việt Nam đã phải gánh chịu từ khi Trung Quốc tấn công biên giới năm 1979 rồi công khai trở mặt áp bức trên biển Đông, chẳng phải chỉ vì mấy cái nhà trẻ của Philippines.
Đảo Thị Tứ là đảo lớn thứ nhì ở Trường Sa. Lớn nhất ở Trường Sa là đảo Ba Bình, cũng là tên của Việt Nam đặt, nhưng đã do Đài Loan chiếm đóng. Đảo Thị Tứ trên bản đồ thế giới vẫn mang tên là Thitu Island, vì các nhà địa lý, hải hành quốc tế không biết viết dấu chữ Việt, chứng tỏ Việt Nam đã công bố chủ quyền nơi đó từ lâu.
Nhưng chủ quyền ở Trường Sa nói chung, thì trên thực tế Việt Nam chỉ giữ được những đảo, đá, bãi hiện đang chiếm giữ chứ không thể nào giữ được tất cả, vì nó quá xa Bà Rịa- Vũng Tàu, trong khi Palawan của Philippines ở gần nó hơn.
Việt Nam ban hành Luật biển xác định chủ quyền trên Hoàng Sa và Trường Sa để rộng đường ăn nói trên trường quốc tế và đề cao tinh thần tuân thủ Công ước Luật biển của Liên Hiệp Quốc. Nhưng Trung Quốc cứ gọi đó là sự vi phạm Bản Tuyên bố về Ứng xử và vi phạm các hiệp ước song phương về lãnh thổ, lãnh hải.
Thực ra, về lãnh hải, hai bên chỉ ký Hiệp ước phân định vịnh Bắc bộ, theo đó Việt Nam vì nguyên tắc quốc tế về đường trung tuyến giữa hai lãnh hải, đã phải nhường cho Trung Quốc một số diện tích kha khá. Lãnh hải biển Đông nơi có các lô dầu khí không nằm trong hiệp ước này.
Bản tuyên bố về Ứng xử thì chính Trung Quốc đã vi phạm trước cả Philippines lẫn Việt Nam bằng những hành vi gây căng thẳng như diễu tàu Ngư Chính, đánh cá ở sát bờ Philippines, bắt giữ trấn lột tàu cá Việt Nam, gọi thầu ở vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam… nhưng vẫn lu loa lên án, vu ngược cho láng giềng “16 chữ vàng”!
Dù sao chăng nữa…
Việt Nam còn có lợi thế được phương Tây ủng hộ. Trong khi Hoa Kỳ kiên quyết đặt chân đứng ở châu Á, Bộ trưởng quốc phòng Leon Panetta chẳng phải ngẫu nhiên đến thăm tàu Mỹ và đặt nhẹ bàn chân lên bãi cát trắng Cam Ranh, thì Trung Quốc khó lòng lấn chiếm vào hải phận miền Trung bằng kinh tế cũng như bằng vũ lực.Nhưng dù sao chăng nữa, nai lưng gánh vác lấy nhiệm vụ của chính mình, Việt Nam phải thật cương quyết chống lấn chiếm và xâm thực cả trên biển lẫn trên đất, cả chính trị lẫn kinh tế, thì mới mong giữ được nước.
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/an-unpeaceful-pacific-corner-06292012162355.html
Trung Quốc khởi sự các cuộc tuần tra sẵn sàng tác chiến ở Biển Đông
Hải quân Việt Nam tuần phòng
CỠ CHỮ
29.06.2012
Tại cuộc họp báo thường kỳ ngày 28/6, phát ngôn nhân Bộ Quốc phòng Trung Quốc, Cảnh Nhạn Sinh, nhấn mạnh quân đội Trung Quốc đã thành lập một hệ thống tuần tiễu sẵn sàng tác chiến tại các vùng biển do Bắc Kinh quản lý nhằm bảo vệ chủ quyền, an ninh, và các quyền lợi quốc gia.
Trang web của Bộ Quốc phòng Trung Quốc đăng tải phát biểu của người phát ngôn Cảnh Nhạn Sinh nói rằng quyết tâm và ý chí của Bắc Kinh trong việc bảo vệ chủ quyền lãnh thổ cũng như bảo vệ các quyền và lợi ích hàng hải quốc gia là kiên định và không gì lay chuyển được.
Những lời tuyên bố mạnh mẽ này được đưa ra đáp lại các cuộc tuần tiễu trên không của Việt Nam ở quần đảo Trường Sa hồi giữa tháng này.
Hôm 15/6, Việt Nam loan báo Trung đoàn Không quân tiêm kích 940 lần đầu tiên đưa máy bay chiến đấu Su-27 ra tuần tra bảo vệ chủ quyền biển đảo ở Trường Sa.
Đáp câu hỏi rằng Trung Quốc phản ứng ra sao trước việc này, phát ngôn nhân Bộ Quốc phòng Trung Quốc nói hành vi đơn phương của Việt Nam gây căng thẳng thêm tình hình tranh chấp ở Biển Đông, đồng thời khẳng định rằng Bắc Kinh cương quyết phản đối mọi hành động quân sự khiêu khích.
Cũng liên quan đến tranh chấp Biển Đông, Bộ Ngoại giao Việt Nam ngày 27/6 đã trao công hàm cho đại sứ quán Trung Quốc tại Hà Nội chính thức phản đối việc Tổng công ty Dầu khí Hải Dương Trung Quốc rao mời thầu quốc tế tại 9 lô dầu khí mà Hà Nội khẳng định nằm trong đặc khu kinh tế 200 hải lý và thềm lục địa của Việt Nam.
Nguồn: TWN / Reuters / Xinhua
http://www.voatiengviet.com/content/trung-quoc-khoi-su-cac-cuoc-tuan-tra-san-sang-tac-chien-o-bien-dong/1351705.html
Trung Quốc phản đối Luật Biển Việt Nam vừa thông qua
Hải quân Việt Nam tuần tra trên quần đảo Trường Sa
CỠ CHỮ
21.06.2012
Thứ trưởng Ngoại giao Trương Chí Quân của Trung Quốc đã triệu tập đại sứ Việt Nam, Nguyễn Văn Thơ, yêu cầu Hà Nội phải chỉnh sửa ngay lập tức vì luật mới của Việt Nam ‘vi phạm nghiêm trọng chủ quyền Trung Quốc’ tại Biển Đông.
Trang web của Bộ Ngoại giao Trung Quốc cũng ra tuyên bố phản đối chính thức, nói rằng bất kỳ nước nào tuyên bố chủ quyền tại Trường Sa-Hoàng Sa đều là hành động ‘bất hợp pháp và vô căn cứ’.
Thứ trưởng Ngoại giao Trung Quốc nhấn mạnh Luật Biển của Việt Nam ‘vô giá trị, không có hiệu lực’ và Trung Quốc mạnh mẽ phản đối, kiên quyết bảo vệ chủ quyền của mình.
Vẫn theo lời ông Trương Chí Quân, hành động đơn phương của Việt Nam làm leo thang và phức tạp thêm tình hình, vi phạm sự đồng thuận đạt được giữa lãnh đạo hai nước cũng như tinh thần Tuyên bố ứng xử của các bên ở Biển Đông.
Bắc Kinh đồng thời yêu cầu Hà Nội không gây phương hại cho mối quan hệ giữa hai nước và nền hòa bình, ổn định tại Biển Đông.
Cùng lúc đó, phát ngôn nhân Bộ Ngoại giao Trung Quốc, Hồng Lỗi, cũng lên tiếng với báo giới rằng Luật Biển Việt Nam bao gồm quy định về quần đảo Trường Sa-Hoàng Sa là phi pháp và Hà Nội cần phải sửa chữa sai lầm này.
Theo Luật Biển được Quốc hội Việt Nam thông qua ngày 21/6 với trên 99% phiếu thuận, Trường Sa-Hoàng Sa thuộc chủ quyền Việt Nam và tất cả các tàu hải quân nước ngoài đi qua khu vực này phải thông báo cho chính quyền Việt Nam.
Nguồn: AP, Reuters, Xinhua
Nhân quyền và Biển Đông: Hai đề tài chính tại hội nghị bộ trưởng ASEAN ở Cam Bốt
Khối Asean đang chuẩn bị một bản Tuyên ngôn nhân quyền
DR
Trả lời báo chí hôm qua, 28/06/2012, tại Jakarta, Ngoại
trưởng Indonesia Marty Natalegawa cho biết là trong số các vấn đề sẽ
được thảo luận tại cuộc họp cấp bộ trưởng ASEAN lần thứ 45 vào tháng Bẩy
tới ở Phnom Penh, sẽ có dự thảo Tuyên ngôn nhân quyền ASEAN.
Ủy ban liên chính phủ về nhân quyền của ASEAN đã đúc kết bản dự
thảo Tuyên ngôn nhân quyền để đệ trình lên cuộc họp các Ngoại trưởng ở
Phnom Penh. Hiện giữ chức chủ tịch luân phiên của ASEAN, Cam Bốt muốn
bản Tuyên ngôn nhân quyền được thông qua tại cuộc họp thượng đỉnh ASEAN
vào tháng 11 tới.
Theo tờ Jakarta Post, Tuyên ngôn nhân quyền ASEAN sẽ là một trong
những văn kiện quan trọng nhất kể từ khi thông qua bản Hiến chương ASEAN
năm 2007. Tuy nhiên, việc soạn thảo bản tuyên ngôn này đã bị chỉ trích
do không có sự tham gia đóng góp của quần chúng, đặc biệt là của các tổ
chức xã hội dân sự.
Cũng theo lời Ngoại trưởng Indonesia Marty, ngoài Tuyên ngôn nhân
quyền ASEAN, cuộc họp cấp bộ trưởng ASEAN vào tháng Bẩy cũng sẽ bàn về
Bộ quy tắc ứng xử trên Biển Đông ( COC ), để thay thế cho Bản tuyên bố
về ứng xử trên Biển Đông ( DOC ).
Ngoài ra, các Ngoại trưởng ASEAN sẽ thảo luận về những vấn đề khác,
như Miến Điện, tình hình bán đảo Triều Tiên, bạo động leo thang tại
Syria và những diễn biến mới ở Trung Đông.
Vào năm ngoái, các lãnh đạo ASEAN đã thông qua Tuyên bố Bali về Cộng
đồng ASEAN trong Cộng đồng các quốc gia toàn cầu. Ngoại trưởng Indonesia
cho biết là tại cuộc họp ở Phnom Penh vào tháng Bẩy, họ sẽ vạch ra một
kế hoạch hành động cho 10 năm tới.
Bài liên quan ASEAN chuẩn bị cho ra đời bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền
Trung Quốc có thể lập cơ quan quân sự tại Tam Sa
CỠ CHỮ
29.06.2012
Theo giới phân tích, đây là một chỉ dấu mạnh mẽ chứng tỏ quyết tâm của Bắc Kinh trong việc bảo vệ chủ quyền lãnh hải trước những hành động khiêu khích của các nước láng giềng.
Ông Trương Hải Văn, Phó Viện trưởng Viện nghiên cứu các vấn đề về biển thuộc Cục hải dương quốc gia Trung Quốc, nói rằng Tam Sa có thể trở thành mục tiêu của một số nước có tuyên bố chủ quyền ở Biển Đông và do đó sự hiện diện quân sự của Bắc Kinh tại đây là cần thiết để bảo vệ các quyền lợi của Trung Quốc bao gồm quyền đánh bắt, nghiên cứu khoa học và phát triển các nguồn tài nguyên hàng hải.
Ông Trương cho biết sau khi thành lập Tam Sa, chính quyền địa phương sẽ đề ra một loạt các kế hoạch phát triển khu vực này, và vẫn theo lời ông, cần có sự bảo vệ của quân đội để thực thi các kế hoạch đó.
Thành phố Tam Sa được Quốc Vụ viện Trung Quốc phê chuẩn thành lập ngày 21/6 để quản lý hành chính ba quần đảo ở Biển Đông bao gồm Trung Sa, và Tây Sa, Nam Sa - tức Hoàng Sa, Trường Sa theo cách gọi Việt Nam.
Việc làm này của Trung Quốc được xem như một hành động đáp trả trước việc Quốc hội Việt Nam trong cùng ngày 21/6 thông qua Luật Biển, qua đó nêu rõ Hoàng Sa-Trường Sa thuộc chủ quyền Việt Nam.
Nguồn: Xinhua / China Daily
http://www.voatiengviet.com/content/trung-quoc-co-the-lap-co-quan-quan-su-tai-tam-sa/1351739.html
Nhà thầu Mỹ nhận tội giúp Trung Quốc chế tạo trực thăng tấn công
gavel
CỠ CHỮ
29.06.2012
Bộ Tư pháp truy tố công ty Pratt & Whitney Canada, công ty con ở Canada của United Technologies, về tội vi phạm Luật Kiểm soát Xuất khẩu Vũ khí qua việc bán thiết bị mà Trung Quốc dùng cho loại trực thăng Z-10.
United Technologies, cùng với Pratt & Whitney Canada và một công ty con khác ở Mỹ, đã đồng ý nộp phạt cho chính phủ Mỹ hơn 75 triệu đô la như một phần của thỏa thuận nhận tội.
Một phần của khoản tiền phạt này là cho tội khai man với nhân viên chính phủ Mỹ. Các nhà thầu này nói rằng họ tưởng là họ giúp cho Trung Quốc chế tạo máy bay dân dụng.
Hoa Kỳ cấm các công ty bán thiết bị quân sự cho Trung Quốc kể từ khi xảy ra vụ thảm sát những người biểu tình đòi dân chủ ở Quảng trường Thiên An Môn năm 1989.
http://www.voatiengviet.com/content/nha-thau-my-nhan-toi-giup-trung-quoc-che-tao-truc-thang-tan-cong/1351797.html
Truyền thông TQ xạo tin về Biển Đông?
Cập nhật: 16:47 GMT - thứ sáu, 29 tháng 6, 2012
Nhân dân Nhật báo phao
tin có hãng dầu nước ngoài quan tâm tới chín lô ngoài khơi sát bờ biển
Việt Nam nhưng đưa ra dẫn chứng về một vùng hoàn toàn khác trên Biển
Đông.
Đài phát thanh Quốc tế Trung Quốc hôm 28/6 trích tin Nhân dân Nhật báo và nói:Các bài liên quan
"9 lô dầu khí ở độ sâu từ 300-4000 mét, tổng diện tích là [hơn] 160 nghìn...ki-lô-mét vuông."
Bấm Đài phát thanh Quốc tế Trung Quốc cũng nhắc tới phản đối của Người Phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Lương Thanh Nghị và nói người tương nhiệm phía Trung Quốc Hồng Lỗi tuyên bố việc Trung Quốc mời thầu là "hành động doanh nghiệp bình thường, phù hợp với pháp luật Trung Quốc và thông lệ quốc tế hữu quan".
Bản tin được trích lại của Nhân dân Nhật báo dẫn nguồn tờ Philippine Daily Enquirer hôm 24/6 như để chứng minh cho việc có công ty nước ngoài quan tâm tới chín lô dầu khí mà Trung Quốc mời thầu.
Tuy nhiên Bấm bản tin của Philippine Daily Enquire nói về chuyện Công ty Dầu Philex của Philippine muốn hợp tác với Tổng Công ty Dầu khí Hải dương Trung Quốc để khai thác khí đốt ở bãi mà họ gọi là Recto (Trung Quốc gọi là Lễ Lạc và Việt Nam gọi là Cỏ Rong).
Bãi Cỏ Rong nằm gần Philippine và cách rất xa chín lô dầu khí Trung Quốc mời thầu hôm 23/6.
Nhân dân Nhật báo cũng nói Công ty Dầu mỏ Quốc gia Thái Lan "có hứng thú" và "sẽ thảo luận tính khả thi về khai thác dầu mỏ trên vùng biển Nam Hải", tức Biển Đông.
Tuy nhiên BBC không thể kiểm chứng thông tin này.
Thông điệp trung ương
Việt Nam nói rằng chín lô dầu khí mà Trung Quốc mời thầu cách đảo Phú Quý 37 hải lý và cách Nha Trang 57 hải lý.
Người phát ngôn Lương Thanh Nghị nói: "Đây hoàn toàn không phải là khu vực có tranh chấp.
"Việc phía Trung Quốc ngang nhiên mời thầu quốc tế tại vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam là hành động phi pháp và không có giá trị."
Báo Bấm Wall Street Journal dẫn lời các chuyên gia nói rằng bước đi của Tổng công ty Dầu khí Hải dương Trung Quốc (CNOOC) là để xem họ có thể vươn xa tới đâu ở Biển Đông hơn là những toan tính thương mại thuần túy.
Laban Yu, người đứng đầu lĩnh vực nghiên cứu dầu khí của ngân hàng đầu tư Jefferies Hong Kong Ltd, nói:
"Chẳng có chuyện bất cứ công ty nước ngoài nào sẽ tới đó.
"Đây chỉ là cách chính quyền Trung ương dùng CNOOC để gửi thông điệp."
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2012/06/120629_china_south_china_sea.shtml
Việt Nam có mặt tại tập trận Rimpac
Cập nhật: 13:10 GMT - thứ sáu, 29 tháng 6, 2012
Việt Nam cử sáu sỹ quan "tham dự quan sát diễn tập quân y" trong khuôn khổ tập trận Rimpac 2012 của hải quân Hoa Kỳ.
Tin từ Cục Đối ngoại, Bộ Quốc phòng, nói
nhận lời mời từ phía Mỹ, các sỹ quan này sẽ "tham dự quan sát
hoạt động diễn tập quân y Vành đai Thái Bình Dương (Rimpac) từ ngày
16/7 đến 20/7 tại Hawaii".Chủ đề liên quan
Nhiều lần giới chức quốc phòng Việt Nam khẳng định không tham gia tập trận quốc tế "dù ở mức quan sát viên".
Không rõ những diễn biến gần đây ở Biển Đông có liên quan gì tới việc này hay không.
Rimpac (the Rim of the Pacific Exercise) là cuộc tập trận hải quân quốc tế lớn nhất tổ chức hai năm một lần, bắt đầu từ những năm 1970.
Hoạt động này thường diễn ra vào khoảng tháng Sáu hoặc tháng Bảy tại Hawaii, do Hạm đội Thái Bình Dương thuộc hải quân Hoa Kỳ chủ trì và điều phối.
Thông thường, Mỹ mời quân đội các quốc gia đồng minh ở khu vực quanh Thái Bình Dương từ Thái Lan, Nam Hàn tới Chile, Peru tham gia.
Đây là lần đầu tiên Việt Nam có mặt với tư cách quan sát viên.
Tập trận lớn
Quy mô của các cuộc tập trận Rimpac các năm có khác nhau, nhưng Hoa Kỳ luôn giữ vai trò chủ lực với số quân tham gia lên tới hàng chục nghìn.Trung Quốc không tham gia các hoạt động tập trận, mà chỉ có mặt với tư cách quan sát viên tại một số cuộc.
Tập trận Rimpac 2010 kéo dài tới một tháng, với 32 chiến hạm, 5 tàu ngầm, 170 chiến đấu cơ và 20.000 binh lính.
Rimpac 2012 dự tính còn lớn hơn, có 42 tàu chiến các loại, sáu tàu ngầm, 200 phi cơ và 25.000 lính từ 22 quốc gia.
Cuộc tập trận năm nay bắt đầu từ thứ Tư 27/6 và kéo dài tới 7/8.
Việt Nam có thể sẽ quan sát các hoạt động và trao đổi kinh nghiệm về y học biển, y học hàng không, chuyển thương đường không, tìm kiếm cứu nạn trên biển…
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2012/06/120629_rimpac_exercise.shtml
HỘI AN TRONG MƯA
HỘI AN TRONG MƯA
Colorful cyclos in rain
Town people traveled along the street.
Tourists visited the famed japanese covered bridge.
The Japanese bridge seen from the other side.
A lone Japanese tourist walked in rain
Art gallery in Hoi An
Upper floor of an ancient house
Tay Ba-lo's wandering aimlessly.
It's safer to walk the bike on the heavy rain
A poorer part of the Ancient town
Japanese tourists walked the rain.
Tay Ba-lo lost the direction. Coming or Going?
The Rain was getting heavier. Shot from the vintage point. 5 frames HDR panorama.
Another lady
Tay Ba-lo??? Most of the houses were already converted to giftshops,
retaurant etc, some do not, and remains a residental home. The rent for a
large restaurant runs around US$3000
Pretty purpose flower flew with the strong wind. Colorful town, warm and lovable.
Walking aimlessly.
A goverment office on the left.
My favorite: from the upper deck of the ancient home. And this is the nicer section of the town.
The street of Hoi An in business district - close to our hotel (not in the ancient town)
Labels:
BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 0222
Wednesday, June 27, 2012
KÝ NGUYỄN THƯỢNG LONG
THÔNG CÁO BÁO CHÍ LÀM TẠI PARIS NGÀY 22.4.2011
Suốt 36 năm dài, một Nhà báo ở Hà Đông đi “tìm mãi yêu thương” khi hoài niệm Ngày 30.4
Suốt 36 năm dài, một Nhà báo ở Hà Đông đi “tìm mãi yêu thương” khi hoài niệm Ngày 30.4
PARIS, ngày 22.4.2011 (
QUÊ MẸ) -
Cơ sở Quê Mẹ vừa nhận được bài viết của Nhà
báo
Nguyễn Thượng Long gửi từ Hà Đông nói lên tâm trạng của cả một thế hệ ở
miền Bắc Xã hội Chủ nghĩa khi nghe tin
“chiến thắng 30 tháng Tư năm 1975”. Rồi từ đó, “chiến thắng” ấy đưa dân
tộc đi về đâu ? đưa nhân dân vào chốn “thiên đàng” nào ? Tác giả chỉ
thấy một Pháp Trường Trắng dựng lên trên đất nước và trong lòng người.
Pháp Trường Trắng, nói theo sự ví von của Nhà văn Nguyễn Tuân, là “Nơi
không có đầu rơi, không có máu chảy, nhưng có người chết”.
Lâu
nay, đa số người hải ngoại thường nghe nỗi lòng người miền Nam trước
mối tang thương trầm thống của Tháng Tư Đen. Nhưng ít khi dược nghe nỗi
lòng người miền Bắc về bi kịch lớn của dân tộc, thì đây là một trong
những tiếng nói ấy của nhà báo Nguyễn Thượng Long.
Xin giới thiệu bạn đọc toàn văn bài viết ấy sau đây :
Hoài niệm Ngày 30 tháng Tư
:
TÌM MÃI YÊU THƯƠNG
“Xin kính dâng bài viết này cho Mẹ và Quê Hương Việt Nam thân yêu”. (NTL)
…Khi
những cánh cổng sắt nặng nề của dinh Độc Lập bị các chiến xa và xe tăng
Quân Giải Phóng húc đổ vào trưa 30 – 4 – 1975, thì trong một căn phòng
nhỏ ở đường Yết Kiêu Hà Nội, có một người đàn ông gương mặt u uẩn, tóc
trắng xoá xoã vai đang trầm ngâm bên chén rượu và cây đàn piano, ngay
lúc đó, trong tay ông cây đàn đã rung lên những hợp âm làm xao xuyến
lòng người :
“Từ nay người biết yêu người,
Từ nay người biết thương người ”.
Từ nay người biết thương người ”.
Người
đàn ông đó là nghệ sĩ đa tài Văn Cao và những ca từ, hợp âm trên cũng
là tiết tấu chính, cảm hứng
chủ đạo cho ca khúc tràn đầy tính nhân bản “Mùa Xuân Đầu Tiên”, cũng là
ca khúc cuối cùng trong sự nghiệp sáng tác văn – thơ – nhạc – hoạ đầy
trắc trở của ông.
Tôi nghĩ rằng đã là người
Việt Nam, dù là người chiến thắng hay là kẻ chiến bại, dù ở đâu trên mặt
đất này thì ai ai vào ngày tháng đó cũng thở phào và không ít thì nhiều
đều có chung cảm hứng yêu thương nhau như vậy. Nhưng những gì đã diễn
ra sau mốc lịch sử đó lại không hoàn toàn như vậy, đến nỗi hơn mười năm
sau (1987), ngày ông Nguyễn Văn Linh tuyên bố cởi trói cho văn nghệ sĩ,
nhà văn NHT một lần phải thốt lên :
“Vinh quang nào mà chẳng xây trên những nỗi điếm nhục !”.
Tôi không biết tâm trạng của
anh NHT lúc đó như thế nào mà lại phải thốt lên lời dữ dội như vậy.
Thế
hệ chúng tôi và anh NHT sinh ra và lớn lên cùng với sự ra đời của nhà
nước “Việt Nam Dân chủ Cộng hoà – Độc lập Tự do Hạnh phúc”.
Tuổi
ấu thơ chúng tôi trôi đi cùng với những cuồng nộ của một thế thái nhân
tình rất xa lạ với những phẩm chất truyền thống của một dân tộc bản chất
là hiền hoà. Kí ức đầu đời của thế hệ chúng tôi chưa thể nhạt nhoà về
những gì đã đến sau những phát triển quái gở của chủ thuyết “Đấu tranh
giai cấp”, về con đường chuyên chính vô sản, về bạo lực cách mạng mà
những người cộng sản đã du nhập vào đất nước chúng tôi. Vẫn còn nguyên
đó những câu hỏi đầy ám ảnh :
- Tại
sao lại phải “Đào tận gốc, trốc tận rễ” đám Trí – Phú – Địa – Hào… rồi
bây giờ lại gọi đó mới chính là nguyên khí của đất nước !
- Tại sao sau CCRĐ, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã phải thay mặt Đảng thanh minh trước quốc dân đồng bào rằng : Một Đảng biết nhận ra khuyết điểm (chỉ
là khuyết điểm thôi sao? lại một trò chơi chữ để che dấu tội lỗi, nghe
thật nhẹ như không có gì thực sự thật khủng khiếp đã xảy ra cho hàng
ngàn hàng vạn gia đình !) của mình, Đảng đó còn có thể tiến bộ, rồi ông lặng lẽ rút khăn tay lau nước mắt. ( !?).
-
Tại sao lại phải cải tạo thực ra là đánh sập công thương nghiệp tư bản
tư doanh tới 2 lần (Miền Bắc sau năm 1954 – Miền Nam sau
30/4/1975). Sau 1986 đến nay lại phải làm lại gần như từ đầu.
-
Tại sao lại phải mở ra các “Pháp trường trắng” trong vụ đàn áp nhân văn
giai phẩm và xét lại chống Đảng. Pháp trường trắng là : “Nơi không có
đầu rơi, không có máu chảy, nhưng có người chết” – (Nguyễn Tuân). Thời
gian và năm tháng đã trôi qua đã đủ để minh oan cho những con người tài
hoa, dũng cảm và trung thực đó. Đến nay trên thực tế không ít người
trong họ đã được vinh danh trở lại thì hỡi ôi người còn, người mất,
người đang sống nhưng phải sống đời sống thực vật, cỏ cây, người tha
hương biệt xứ mãi mãi ôm theo những kí ức đầy ám ảnh nặng nề, tại sao
lại phải làm như thế ?
Hôm nay, lại một ngày kỷ
niệm 30/4 nữa đến với
đất nước chúng ta, dân tộc chúng ta. Cái ngày lịch sử mà cựu Thủ tướng,
cựu Uỷ viên Bộ chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam Võ Văn Kiệt đã từng
ngậm ngùi mà nói : “Có triệu người vui ! Cũng có triệu người buồn !”.
Không biết có phải vì đây là tiếng nói của một lãnh tụ cao cấp mà có
tình trạng người vui thì gọi ngày 30 – 4 là ngày “Quốc Khánh”, còn người
buồn thì gọi ngày này là ngày “Quốc Hận !”, xin được phép hỏi :
Tại
sao sau ngày 30/4/1975 ngày con Lạc ở miền Bắc chiến thắng cháu Hồng ở
miền Nam, người chiến thắng không thực lòng hoà hợp, hoà giải mà lại tạo
ra những thương tổn không đáng có trong lòng những kẻ bại trận. Những
ngày tháng tù đầy, cải tạo và phân biệt đối xử với quân nhân, viên chức
chính
quyền cũ và vợ con gia đình họ đến nay vẫn là những kí ức đầy hãi hùng.
Vì những hãi hùng này mà ngày đó hàng triệu người con đất Việt phải
liều thân bỏ xứ ra đi, mong kiếm tìm một vận hội mới.
Người
chiến thắng không chỉ làm ngơ mà còn không hiếm những kẻ trục lợi dựa
trên cuộc tháo chạy kinh hoàng diễn ra trong nhiều năm đã làm biết bao
gia đình tan nát, bao nhiêu người phải chết trong tuyệt vọng, phải
khuynh gia bại sản, phải nhơ nhuốc vì hải tặc, phải hoài thân trong bụng
cá, phải bỏ xác trên đảo hoang. Người sống sót không mấy ai tránh khỏi
những sang chấn tinh thần không dễ bình phục.
Sau nhiều năm
tha hương biệt xứ, nay người thành đạt, người không thành đạt, nhưng mỗi
khi nhớ về quê hương, xứ xở bên cạnh
những bồi hồi là nỗi ngậm ngùi : “Tổ Quốc ! Một dĩ vãng cần phải quên
đi”. Đến nay đã có nhiều nhân vật nổi tiếng của chế độ VNCH… quyết định
tìm về cố quốc với nhiều lý do, nhưng thực ra chỉ để được gửi nắm xương
tàn, đã phải nhắm mắt bước qua những thị phi của người trong nước, phải
bịt tai trước những la ó, của nhiều tha nhân cùng cảnh ngộ. Đặc biệt
trong đoàn người ra đi năm đó, đến nay vẫn có quá nhiều người dường như
vẫn chưa ra khỏi những ám ảnh của hận thù, thậm chí nhiều người vẫn thề
không đội trời chung, không đứng cùng đất với cộng sản, đó chính là
nguyên nhân làm nổ ra những cuộc biểu tình phản đối các vị nguyên thủ
hôm nay của Việt Nam khi họ xuất ngoại, đặc biệt khi họ công cán qua
những nơi có đông người đồng bào của mình ở & thực tế đã cho hay,
cũng chẳng có gì là vui vẻ dành cho các nguyên thủ cũ, các nhân vật nổi
tiếng của VNCH khi họ trở về Việt Nam.
Sự dè bỉu đến với họ không chỉ
đến từ những người Quốc Gia đang ở hải ngoại, mà còn đến từ chính những
người dân trong nước. Nhiều người trong nước đã có một thái độ hợp lý
đối với họ, nhưng đâu có phải người trong nước nào cũng vui vẻ với họ.
Cho đến lúc này, không chỉ ở những hãng thông tấn vỉa hè, tôi chứng kiến
quá nhiều người Việt Nam ở trong nước vẫn còn vô tư ngộ nhận rằng năm
1972 chính ông Nguyễn Cao Kỳ đã chỉ huy chiến dịch giải cứu tù binh Mỹ
bị giam giữ ở quê hương Sơn Tây của ông ! Hãy nghe mấy ông Nhạc Sĩ Nhân
Dân,
đỏ ngực là huân chương, huy chương là giải thưởng nhà nước...lườm
nguýt, chê bai, dè bỉu những gì về ông Phạm Duy ngay trên những trang
báo lề phải.
Sau hơn 36 năm, với những gì mà chúng ta quan
sát được cho thấy, ngày 30/4 đâu có hoàn toàn chỉ là biểu tượng của sự
toàn bích. Bên cạnh những giá trị tự thân, ngày đó cũng làm xuất hiện
những chia rẽ mới rất đáng tiếc đối với nhiều thế hệ người Việt Nam ở
trong cũng như ngoài nước như điều mà ông Võ Văn Kiệt đã nói : “Triệu
người vui – Triệu người buồn”.
Tôi tin rằng đến nay nếu phải
nhắc lại cuộc chiến tranh đó, nghĩ lại những gì đã xẩy ra trong ngày 30 /
4 / 1975, người Mỹ chỉ coi đó là một kỷ niệm buồn cùng với những toan
tính thành công và cả không thành
công của họ. Điều gọi là“ Hội chứng Việt Nam vẫn còn là bóng ma ám ảnh
nước Mỹ” chỉ là sản phẩm của tưởng tượng.
Chưa người Việt Nam
nào đã quên Tuyên Bố Thượng Hải ngày 28 /2 /1972. Đó là cuộc mặc cả
trên lưng người Việt Nam ở cả 2 miền của Hoa Thịnh Đốn và Trung Nam Hải,
là cú “Đi Đêm” đầy tai tiếng giữa Nixon và Mao. Đặc biệt là sau khi Hội
Nghị Ba Lê được các bên ký kết, Mỹ chính thức bước ra khỏi cuộc chiến,
bỏ rơi Việt Nam Cộng Hoà, Mỹ không chỉ có lỗi với đồng minh chiến lược
của mình, Mỹ có lỗi với cả dân tộc Việt Nam khi dửng dưng, ngoảnh mặt đi
để Trung Quốc cưỡng chiếm Hoàng Sa phần lãnh thổ thiêng liêng của Việt
Nam (1974) và từ đó cho tới ngày 30 / 4 / 1975 trong tiếng gầm thét của
cỗ máy
chiến tranh trong tay người Việt Nam, chỉ có người Việt Nam chúng tôi ở
2 bên là ngã xuống trong cuộc lao vào nhau, chém giết nhau, thanh toán
nhau chí mạng chứ đâu có người Mỹ.
Để khai thông được con
đường vào Hoa Lục, ngay từ ngày đó, người Mỹ đã tạo ra một tư thế Địa Lý
Chính Trị rất bất lợi cho dân tộc chúng tôi khi chúng tôi phải tồn tại
bên cạnh “Anh chàng khổng lồ” đầy tham vọng Trung Quốc đã tay trong tay
với Hoa Kỳ lúc mà Liên Xô đồng minh chiến lược của Việt Nam đã quá già
yếu.
Hình ảnh một Đặng Tiểu Bình, 10 h sáng 29/1/1979 tại
thảm cỏ trước Nhà Trắng, xúng xính trong bộ đồ của một cao bồi miền viễn
tây nước Mỹ và những gì mà ông ấy đã nói ở đó về “Mèo Trắng – Mèo Đen”,
về kế hoạch sẽ dậy
cho bọn tiểu bá côn đồ Việt Nam một bài học đã là quá đủ để nói : Người
Mỹ đâu có trắng tay sau cuộc chiến ở Việt Nam. Nếu sau ngày 30 / 4 /
1975 người Mỹ không dang tay đón nhận làn sóng Thuyền Nhân Việt Nam bỏ
xứ ra đi…thì hình ảnh Hiệp Sĩ Nhân Quyền Hoa Kỳ chắc chắn sẽ hoen ố, sẽ
chẳng ra gì trong con mắt của người Việt Nam.
Về một phương
diện khác, tôi nghĩ : nếu người chiến thắng vẫn cứ giữ mãi nỗi hoan hỉ
ngày 30 / 4 là ngày đánh dấu sự kiện “Đánh cho Mỹ cút – Đánh cho nguỵ
nhào”, chúng ta cũng sẽ rất khó giải thích những chuyển động chính trị
trong xã hội Việt Nam những ngày gần đây.
Về mối quan hệ hôm
nay giữa Mỹ và Việt Nam, bên cạnh xu thế nồng ấm thì lại mới có một sự
cố thật khó hiểu.
Chỉ vì đến thăm Linh Mục Nguyễn Văn Lý mà ngài tùy viên chính trị sứ
quán Hoa Kỳ bị mấy ông an ninh Huế cho “Lên bờ xuống ruộng” mà sau đó Bộ
Ngoại Giao Hoa Kỳ cũng chỉ khiêm nhường bầy tỏ “Sự quan ngại...”, dường
như người Mỹ thời Obama không mặn mà với quyền con người cơ bản thì
phải ! Người Mỹ đang toan tính gì ? Ban lãnh đạo Việt Nam đã gửi đi
thông điệp gì từ vụ ra tay này ?
Không biết dân tộc chúng tôi sẽ đi về
đâu trong tư thế Địa Lý - Chính Trị mới với sự xưng hùng xưng bá ngày
càng công khai của Trung Quốc, sự lùi bước đã đến giới hạn cuối cùng của
ban lãnh đạo Việt Nam trước Thiên Triều, sự ngày càng xa rời những mục
tiêu dân chủ của nước Nga đồng minh cũ của Việt Nam, sự suy yếu trông
thấy của siêu cường
Nhật Bản, sự vùng lên của Bắc Phi và Trung Đông, cùng với sự hiện diện
ngày càng sâu của sức mạnh Hoa Kỳ trên Biển Đông và Đông Nam Á. Đây là
câu hỏi bỏ ngỏ xin dành cho tất cả mọi người Việt Nam còn quan tâm tới
thời cuộc.
Chúng ta vẫn thường tự tôn về truyền thống văn
hiến hơn 4000 năm dựng nước và giữ nước, trong khi đó nước Mỹ chỉ mới
lập quốc hơn 230 năm, nhưng sau chiến tranh Nam – Bắc Mỹ (1862 – 1865),
giữa bên chiến thắng và bên chiến bại … họ đã có cách hành xử hòan toàn
khác chúng ta là : Lấy sự hoà hợp thay cho oán thù.
Sau ngày
30/4/1975, không làm như người Mỹ, chúng ta cũng chẳng làm như tổ tiên
chúng ta đã làm trong những tình huống tương tự. Những gì đã diễn ra sau
thời điểm đó được hiểu như một
cuộc tính sổ không cần thiết giữa kẻ thắng và kẻ bại trận. Nhiều người
thuộc thế hệ tôi đã từng đặt ra một hoán vị giả định :
Sau
hiệp nghị Giơnevơ 1954, phía Bắc vĩ tuyến 17 sẽ là những người dân miền
Nam họ sẽ sống với Đảng cộng sản. Đảng sẽ dúi vào tay họ khẩu AK47 được
sản xuất từ Liên Xô. Nam vĩ tuyến 17 sẽ là những người dân của miền Bắc.
Họ sẽ sống với những người quốc gia. Trong tay họ là những khẩu AR15
được sản xuất ở Hoa Kỳ hay ở Tenavip. Điều gì sẽ xảy ra đây ? Lịch sử sẽ
phải viết khác đi chăng ? Tôi nghĩ rằng không thể. Người miền Nam mà
sống ở miền Bắc cũng sẽ biết thế nào là đấu tố trong cải cách ruộng đất,
thế nào là :
“Mang bục công an đặt giữa trái tim
người,
Bắt tình cảm ngược xuôi theo luật đi đường nhà nước”
(Lê Đạt) Bắt tình cảm ngược xuôi theo luật đi đường nhà nước”
sẽ
phải thắt lưng buộc bụng, phải làm viêc bằng 2 để xây dựng chủ nghĩa xã
hội, vẫn phải dốc sức để “Đánh cho Mỹ cút, đánh cho Nguỵ nhào” như lời
kêu gọi của ông Hồ Chí Minh. Người miền Bắc sống ở miền Nam cũng làm sao
mà tránh khỏi những ngày quân trường Thủ Đức, có học hành chút ít như
trang lứa chúng tôi tránh sao khỏi những ngày võ bị Đà Lạt ! Rồi tất cả
cũng phải dốc sức để “Bắc Tiến”, để “Lấp sông Bến Hải !”, dốc sức để
“Kéo dài biên giới Hoa Kỳ đến vĩ tuyến 17” như lời kêu gọi của ông Ngô
Đình Diệm, phải tiếp thụ những huấn thị :
“Đừng nghe những gì cộng sản
nói – Hãy nhìn xem những gì cộng sản làm”
của ông Nguyễn Văn Thiệu, phải cầm phấn viết tên mình lên những trái
bom sẽ ném xuống đầu người dân Miền Bắc như những gì mà ông Nguyễn Cao
Kỳ đã từng phải làm lần ông ra sân bay Đà Nẵng.Và nếu như lịch sử lại có
một kết cục ngược lại, ngày 30 /4 / 1975 lại kết thúc chiến tranh ở Hà
Nội ! thì liệu người dân Miền Bắc có thoát được những cuộc tập trung cải
tạo để tẩy não như ngày nào ông Diệm “Tố Cộng”, lê máy chém đi lấy đầu
cộng sản theo Luật 10/ 59 ! Vậy là bi kịch vẫn đến với dân tộc chúng ta
như một thứ tiền định.
Thế thì không chỉ người dân mà những
kẻ buộc phải cầm súng ở cả hai bên xét cho cùng đều là những quân cờ vô
tội trên bàn cờ xung đột ý thức hệ do những triết thuyết ngoại lai chi
phối. Hoàn toàn đúng như những gì mà nhà thơ Nguyễn Duy đã viết trong
bài thơ “Tổ quốc nhìn từ xa” :
“Xét cho cùng với mọi cuộc chiến tranh
Một bên thắng còn nhân dân đều bại !”
Nếu
các “Đấng chăn dân” ở cả hai bên cùng nghĩ được như thế, thảm kịch đã
không xảy ra. Kho tàng tiếng Việt đã không phải xuất hiện những cụm từ
quá biểu cảm “Thuyền nhân” (Boat People để chỉ những người bỏ quê hương
ra đi bằng thuyền). Sau này là cụm từ “Dân oan” ( Chỉ những người dân
gặp phải oan ức trong đời sống Việt Nam đương đại). Vào những tháng năm
ly loạn đó, không một ai nghĩ rằng lại đến lúc những kẻ : “Macô, đĩ
điếm, lười lao động đáng nguyền rủa” lại được Đảng ta “Trìu mến” gọi là
“Khúc ruột
ngàn dặm !”… Không mấy ai nghĩ được lại có lúc nhiều tỉ USD hàng năm đã
lăn ngược những con đường đầm đìa nước mắt của những thuyền nhân bỏ xứ
lăn tìm trở về tiếp máu cho đất nước đang ngày càng tụt hậu với khu vực
và quốc tế, đang loay hoay kiếm tìm “Chiếc Lá Diêu Bông” xã hội chủ
nghĩa !. Điều này là một bất ngờ là một trớ trêu của lịch sử dân tộc.
Nhưng lần này có thể nói đó là một trớ trêu có hậu.
Hôm nay,
Đảng đã hạ mình nhận anh, nhận em với những người bỏ xứ. Ngay từ Xuân
Mậu Tý, ông Nguyễn Minh Triết - Chủ Tịch nước, ông Phạm Thế Duyệt nguyên
UVBCTĐCSVN, nguyên Chủ Tịch MTTQVN, ông Nguyễn Cao Kỳ - Nguyên Phó Tổng
Thống, Nguyên Thủ Tướng VNCH, ông Đỗ Mậu – Nguyên Tổng Thanh Tra quân
lực VNCH, ông
Phạm Duy – Nguyên cán bộ văn hoá kháng chiến của chiến khu Việt Bắc,
một trong ba nhạc sĩ nổi tiếng nhất trong lịch sử âm nhạc Việt Nam đương
đại ( Phạm Duy – Văn Cao – Trịnh Công Sơn) đã hoà hợp dân tộc ở mức tay
trong tay mà ánh mắt nhìn nhau chưa hết bẽ bàng !
Nguyên
Phó Tổng Thống VNCH Nguyễn Cao Kỳ và Chủ Tịch CHXHCN VN Nguyễn Minh
Triết đang tay trong tay. Nhạc Sĩ Phạm Duy với Sổ Hộ Khẩu và Chứng Minh
Thư nhân dân.
Vào thời điểm tôi đang viết những dòng chữ
này, các Fan hâm mộ các ca sĩ hải ngoại của cư dân nơi tôi ở đang vô
cùng háo hức đón chờ thế hệ hậu duệ của những tài danh Chế Linh (Chế
Phong), người hùng Biệt Động Quân Duy Khánh với quý tử Chế Phi cùng với
những siêu sao cỡ Thanh Tuyền, Tuấn Vũ, Elvis
Phương, Trường Vũ, MC Nguyễn Cao Kỳ Duyên… đã “Nối vòng tay lớn” điều
mà cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã ao ước ngay từ buổi trưa 30/ 4 của 36
năm về trước ! Sao lại phải muộn màng đến như vậy ! Đây thực sự là hoà
hợp hay chỉ là một thứ chính trị thớ lợ !?...Hay đây là một dẫn chứng
sinh động cho điều mà ông Võ Văn Kiệt đã từng nói : “Có hàng trăm con
đường yêu nước khác nhau. Tổ Quốc Việt Nam không của riêng một ai, một
Đảng, một phe phái, hay một tôn giáo nào”. Những cuộc “Nối vòng tay lớn”
tương tự đã, đang và có thể sẽ còn diễn ra dồn dập hơn nữa, liệu quá
trình đó có làm lu mờ đi vừng hào quang của chiến thắng 30/4/1975 ?
Câu
trả lời đã quá rõ : Chúng ta đã “Dắt tay nhau đi dưới những tấm biển
chỉ
đường của… (không) trí tuệ” ( Hà Sĩ Phu) và cái giá của cuộc tương tàn
để có một xã hội như thế này…thật là thê thảm & vô nghĩa. Tôi nghĩ,
nếu được làm lại thì những người Việt Nam yêu nước, thương nòi, có văn
hoá, có nhân cách, có lòng tự trọng… sẽ hành xử khác những gì mà những
người chiến thắng đã làm sau ngày 30 – 4 – 1975.
Thử hỏi
trong lịch sử dân tộc, có giai đoạn nào, có thời kỳ nào và vì ai mà nội
lực dân tộc bị huỷ hoại, suy yếu vì chia rẽ, vì ngờ vực lẫn nhau lại dai
dẳng, bi thương, sâu sắc & nghiêm trọng đến như vậy ! Tương lai của
dân tộc rồi sẽ ra sao ? Ai là người có lỗi trước tiền nhân ? Ai sẽ phải
chịu trách nhiệm trước lịch sử đây ?
Thế mới biết : Con
đường để Việt Nam
đi đến dân chủ là không hề đơn giản như tên gọi của các loài hoa. Ngày
mà người Việt Nam ở trong nước cũng như ngoài nước có được một tiếng nói
chung, một lộ trình chung, một đề án chung để Tổ Quốc Việt Nam hiện
diện trong thế giới nhốn nháo này ở tư thế ngửng cao đầu, xứng tầm với
những gì mà dân tộc lẽ ra phải được khẳng định từ lâu rồi, những gì mà
Văn Cao ao ước :
“Từ nay người biết yêu người,
Từ nay người biết thương người”.
có
lẽ vẫn còn xa vời lắm và lại như một định mệnh, với “BỮA TIỆC DÂN CHỦ”
của nhân loại, chúng ta sẽ vẫn chỉ “MÃI MÃI LÀ NGƯỜI ĐẾN SAU”.
Lời
cuối : Khi giao tiếp với cuộc đời, tôi đã phải nhân danh rất nhiều tư
cách. Khi tôi chống tiêu cực trong
giáo dục, khi tôi bênh vực những người là dân oan, khi tôi cầm lá phiếu
đi bầu, khi tôi tự ứng cử Quốc Hội 12, khi tôi “Sống, làm việc theo
Hiến Pháp và Pháp Luật”, khi tôi thực thi những gì trong các Tuyên Ngôn –
Công Ước quốc tế mà chính phủ Việt Nam đã cam kết thực hiện, khi tôi
thực thi quyền tự do ngôn luận , tự do báo chí, quyền được phản biện và
bảo lưu chính kiến của mình…đấy là tôi sống với tư cách một “Con Người
Chính Trị”, “Con Người Công Dân”.
Khi tôi phải gồng mình lên trước những nghịch cảnh đến từ thiên nhiên , đến từ chính đồng loại của mình theo kiểu “Con giun xéo lắm cũng quằn”, hoặc khi tôi đi theo tiếng hú gọi từ “Nơi Hoang Dã” …ấy là tôi đã sống trong tư cách của “Con Người Bản Năng – Con Người Sinh Học” và dù phải hiện diện trong trong tư cách nào thì tất cả phải chung một mẫu số CHÂN – THIỆN – MỸ. Để viết bài này, tôi đơn giản chỉ nhân danh là “Con Người Chính Trị”, “Con Người Công Dân” khi bầy tỏ những hoài niệm của tôi về ngày 30 / 4 / 1975, mốc thời gian đã đi vào lịch sử của dân tộc với biết bao hệ luỵ chi phối tới đời sống tinh thần của toàn thể cộng đồng.
Khi tôi phải gồng mình lên trước những nghịch cảnh đến từ thiên nhiên , đến từ chính đồng loại của mình theo kiểu “Con giun xéo lắm cũng quằn”, hoặc khi tôi đi theo tiếng hú gọi từ “Nơi Hoang Dã” …ấy là tôi đã sống trong tư cách của “Con Người Bản Năng – Con Người Sinh Học” và dù phải hiện diện trong trong tư cách nào thì tất cả phải chung một mẫu số CHÂN – THIỆN – MỸ. Để viết bài này, tôi đơn giản chỉ nhân danh là “Con Người Chính Trị”, “Con Người Công Dân” khi bầy tỏ những hoài niệm của tôi về ngày 30 / 4 / 1975, mốc thời gian đã đi vào lịch sử của dân tộc với biết bao hệ luỵ chi phối tới đời sống tinh thần của toàn thể cộng đồng.
Có thể lắm, khi đọc bài viết này, sẽ
có người lên án tôi, bóc mẽ tôi chỉ vì tôi không suy nghĩ như họ. Xin
mời ! Tôi chủ trương không đối lời, không tranh biện. Tôi “không…” không
phải là tôi không dám…tất cả cũng chỉ vì tôi là một tín đồ của ĐA
NGUYÊN, là tín đồ của đa nguyên, tôi chấp nhận mọi ý kiến đối lập.
Nhân đây tôi có lời minh
định về việc có một số trang báo khi khai thác bài “Cách Mạng đâu có đơn
giản chỉ là hiệu ứng của đám đông” của tôi, đã có sự biên tập không
chính xác so với văn bản gốc. Cụ thể, tôi viết : “Với tư cách là một con
người chính trị…”, đã được biên tập lại thành : “ Với tư cách là một
người hoạt động chính trị…”. Việc xuất hiện động từ “Hoạt Động” trong
cụm từ “một người hoạt động chính trị” đã gây ra những ngộ nhận không
đúng về tôi.
Những sai lạc này là đáng tiếc, rất cần được nhìn nhận và rút kinh nghiệm./.
Thành phố Hà Đông những ngày đầu tháng 4 năm 2011
Nhà Báo : NGUYỄN THƯỢNG LONG
KÝ HUY PHƯƠNG
Những người thua trận
Tạp ghi Huy Phương
Ði
Georgia nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi được viếng thăm Stone
Mountain Park nơi có hòn núi đá lớn khắc hình ba vị lãnh tụ của miền Nam
thua trận trong cuộc nội chiến của Hoa kỳ kéo dài bốn năm từ tháng 4,
1861 đến tháng 4, 1865.
Hình ảnh những người thua trận tại Stone Mountain Park.
Từ trái, Tổng Thống Liên Minh Miền Nam Jefferson Davis,Tướng Tổng Tư Lệnh Liên Minh Robert E. Lee và Tư Lệnh Phó Thomas Jackson
(Hình: Huy Phương/Người Việt)
Ðó
là hình Tổng Thống Liên Minh Miền Nam Jefferson Davis, Tướng Tổng Tư
Lệnh Liên Minh Robert E. Lee và Tư Lệnh Phó Thomas Jackson. Tác phẩm
điêu khắc này là do sáng kiến của “Hiệp Hội Những Người Con Gái của Liên
Minh” (United Daughters of the Confederacy), khởi công từ năm 1962, sau
bao nhiêu trắc trở, được hoàn thành năm 1972. Jefferson
Davis chính là vị tổng thống lãnh đạo Liên Minh gồm 11 tiểu bang miền
Nam ly khai chống lại chính sách giải phóng nô lệ da đen của Tổng Thống
Abraham Lincoln lãnh đạo 25 tiểu bang miền Bắc.
Ðược gọi là những người “ly khai,” “phản loạn,” cuối cùng họ vẫn được tôn vinh và tưởng nhớ trong lòng người dân Mỹ.
Người thua trận mà cũng được vinh danh hay sao?
Cuộc
chiến tranh tương tàn Nam Bắc kéo dài đúng bốn năm thiếu ba ngày,
750,000 quân hai phía và một số lượng thường dân thương vong không kiểm
kê được, ước tính số người chết chiếm 10% toàn bộ số nam giới miền Bắc
từ 20 đến 45 tuổi, và 30% đàn ông da trắng miền Nam trong độ tuổi từ
18-40.
Bị phong tỏa đường biển, thiếu tiếp vận, nhất là sau sự thất bại của trận Gettysburg tại ngay vùng đất của mình,
cuộc nội chiến đẫm máu kết thúc vào ngày 9 tháng 4, 1865 khi Tướng Robert E. Lee, tư lệnh phe Liên Minh, ký nhận đầu hàng không điều kiện ở Appomattox Court House, Virginia,
dưới sự chứng kiến của tướng miền Bắc Ulysses S. Grant. Tướng Lee đã an
ủi quân sĩ của mình: “Sau 4 năm chiến đấu khó khăn, với sự can đảm và
anh hùng chưa từng thấy, binh đoàn Bắc Virginia (của LM miền Nam) bị bắt
buộc phải nhượng bộ một lực lượng và hậu thuẫn quá to lớn.”
Các
điều kiện đầu hàng được soạn thảo hoàn tất vào khoảng 4 giờ chiều ngày 9
tháng 4. Khi Lee lên ngựa rời nơi ký văn kiện đầu hàng thì binh sĩ miền
Bắc không giấu nỗi sự mừng rỡ đã reo hò, nhưng Grant nghiêm khắc ra
lệnh ngưng ngay thái độ này.\
Ông nói: “Những người miền Nam bây
giờ là đồng bào của chúng ta, và chúng ta không nên có thái độ đắc chí
trên sự suy sụp của họ.”
Hiệp ước Appomattox không
có điều khoản nào giam giữ, kỳ thị với 200,000 tù binh miền Nam và phe
thắng trận thi hành đúng những điều khoản này, sĩ quan thua trận được
giữ vũ khí cá nhân của mình và tất cả đã được an lành trở về với gia
đình trong sự tôn trọng của phe đối nghịch, được xem như là hiệp ước của
những người hào hiệp (The Gentlemen's Agreement). Theo lời yêu cầu
Robert E. Lee, quân lính miền Nam được tiếp tục cho giữ lừa ngựa để trở
về quê quán giúp họ trong công việc của nông trại, và được quân đội miền
Bắc cấp ngay 25,000 khẩu phần lương thực vì những người lính thua trận
đang bị đói khát mấy ngày hôm nay.
Trước
đó, trong trận đánh nổi tiếng ở Gettysburg vào tháng 7, 1863, sau 3
ngày giao tranh, phe Liên bang miền Bắc chết 3,000 người, phe Liên Minh
mất 4,000 người. Tổng thống Abraham Lincoln đã ra lệnh đem cả 7,000 thi
hài của cả hai bên để an táng chung một nơi. Ngày 19 tháng 9, 1863,
khánh thành nghĩa trang này, Lincoln đã đọc bài diễn văn công bố chiến
trường Gettysburg là Nghĩa Trang Quốc Gia. 40 năm sau cuộc chiến, mở đầu
cho giai đoạn hàn gắn vết thương chia rẽ của dân tộc, năm 1990, Tổng
Thống William Mc Kinley đã cho thu thập khoảng 30,000 nấm mộ của tử sĩ
Liên Minh Miền Nam trong trận Nội Chiến rải rác trong vùng Washington,
cải táng đưa vào một khu đặc biệt trong nghĩa trang Arlington gọi là
Confederate Section.
Trước hết chúng ta nhìn lại cuộc đầu hàng miền Nam ngày 30 tháng 4, 1975 tại Dinh Ðộc Lập, Sài Gòn.
Theo
David Butler, tác giả cuốn The Fall of Saigon (1984), ghi lại tường
thuật của phóng viên Neil Davis, một người Úc biết tiếng Việt làm việc
cho đài truyền hình NBC của Mỹ, có mặt trong dinh lúc bấy giờ, thì khi
xe tăng đã vào sân cỏ, hai bộ đội trẻ là Pham Huy Do và Pham Huy Nghe
(ghi tên không có dấu tiếng Việt theo như trong sách), tay ôm súng, chạy
vào trong dinh, sau khi kéo cờ Mặt Trận trên nóc, Nghe đi tìm Tổng
Thống Dương Văn Minh, vừa chạy vừa quát to: “Ai là Dương Văn Minh? Dương
Văn Minh hãy bước ra và quì xuống.” Vừa lúc thì Do dẫn vào bốn chính
ủy, một người tự giới thiệu là Trung Tá Bùi Văn Tùng, chỉ huy đoàn chiến
xa vào Dinh Ðộc Lập.
Sau
này tài liệu của Cộng Sản ghi chép thì Bùi Văn Tùng có nói với Tổng
Thống Dương Văn Minh là: “Ông không còn gì để bàn giao...” Nhưng sự
thật, theo “Hồi Ký Dang Dở..” của cựu
Ðại Tá Dương Hiếu Nghĩa ghi lại lời kể của Cựu Dân Biểu Nguyễn Văn Binh
(nguyên Quận trưởng Gò Vấp) có mặt trong Dinh Ðộc Lập vào giờ ấy, thì:
“Thấy
vị sĩ quan nầy đeo đầy sao vàng trên cầu vai nền đỏ, vì không biết cấp
bậc của quân đội Miền Bắc, nên ông Minh tưởng rằng mình đang đứng trước
một tướng lãnh cao cấp:
“Thưa quan sáu, tôi đã chờ ông từ ban sáng để trao quyền cho ông.”
Sĩ quan nầy dùng danh từ “mầy tao” xẵng giọng hách dịch và đanh đá lên tiếng:
“Mầy
dám nói là trao quyền hả? Mầy chỉ là một kẻ cướp quyền và một bù nhìn.
Mầy làm gì có ‘quyền’ nào để giao cho tao? Chúng tao lấy được quyền đó
bằng khẩu súng nầy đây. Ngoài ra tao xác nhận với mầy là tao không phải
là tướng mà chỉ là một trung tá ủy viên chính trị của một đơn vị chiến
xa. Kể từ bây giờ tao cấm mầy không được ngồi xuống!”
Cũng với thái độ ấy, y nói với ông Nguyễn Văn Hảo, khi ông này ngỏ ý muốn trao “món quà” 16 tấn vàng cho Bắc Việt:
“Ðó không phải là quà mà là chiến lợi phẩm của chúng tao, tao phải tịch thu, mầy hãy trao ngay cho tao đi!”
Ðọc đến đây, thấy vừa buồn vừa nhục!
Ngày nay chúng ta đã rõ Nghĩa Trang Quân Ðội Biên Hòa và thân phận của người lính miền Nam đã bị đối xử như thế nào.
Về
người chết thì ngay khi Cộng Sản vào Saigon, ngày 3 tháng 5, Nghĩa
Trang Quân Ðội Hạnh Thông Tây, Gò Vấp đã bị bọn Cộng Sản Bắc Việt dùng
xe ủi đất san bằng hết ngay chiều ngày hôm đó.
Về người sống thua trận, thì cũng trong “Hồi Ký Dang Dở,” Ông Dương Hiếu Nghĩa cho biết:
“Ngay tại tỉnh Vĩnh Long, các ông cai tổng Nguyễn Văn Dần, Nguyễn Văn
Xôm, Nguyễn văn Thêm đều bị họ kết án là ‘có tội với nhân dân’ mà không
thông qua một tòa án nào, và bị hành quyết ngay khi bị bắt, bằng vũ khí
thô sơ như búa, mã tấu...
Riêng
ngôi mộ của Trung Úy Dù Nguyễn Văn Ngọc ở xã Long Hồ, dù đã chết từ hơn
một năm trước, vẫn bị họ đào mả lên, đưa cả quan tài ra giữa chợ Ngã Tư
Long Hồ để cho phá nát bằng cốt mìn.”
Ở
đây chúng ta không nói đến nguyên nhân của chiến tranh Việt Nam và cuộc
nội chiến tại Mỹ, cũng không thể so sánh nếp sống và tư cách của tướng
lãnh Mỹ với tác phong “rừng rú” của “bộ đội cụ Hồ” trong hai câu chuyện
kể trên.
Chỉ xin mượn lời nhà văn Dương Thu Hương để kết luận cho bài này:
“...Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ!”
TÀI LIỆU TỔNG HỢP * XÔI SÀI GÒN
Dân ta thường ăn
gạo, nếp thường làm trong giỗ tết và bánh. Cúng giỗ ở nhà hay nhà từ
đường hoặc đình thần thường là xôi gà hay xôi heo. Vì vậy mà xôi thịt
đi với nhau.Tại thị thành người ta bán xôi làm quà ăn sáng. Nếp và gạo
cùng các thứ đậu hoặc các thứ thịt mà phổ biến là thịt heo. cũng được
làm bánh . Trong các tỉnh thành thì Sài gòn có nhiều loại xôi trình bày
rất đẹp mắt. Miền Nam có đừa, kạp xường và nhiều thứ đậu cho nên có
nhiều loại xôi hơn Huế và Hà Nội.
Người Sài Gòn rất chuộng xôi. Xôi sớm, xôi chiều, xôi tối lúc nào cũng có
người ăn. Đất Sài thành có một phố chuyên bán xôi và còn rất nhiều món xôi "đặc sản" khó tìm nơi khác.
Xôi Sài Gòn có thể chia làm hai loại là xôi ngọt và xôi mặn.
Xôi ngọt phổ biến nhất vẫn là xôi gấc, xôi cẩm (hay còn gọi là xôi tím), xôi nếp than, xôi đậu, xôi sầu riêng, xôi vò.
Mỗi loại xôi lại có cách thêm hành phi, mỡ hành, dừa bào hay đường riêng.
Xôi ngọt tại Sài Gòn thường có lớp đường phủ lên trên
Xôi mặn Sài Gòn
Người Sài Gòn cũng rất thích xôi gấc
Xôi sầu riêng có hương vị rất đặc biệt
Ví như ăn xôi đậu xanh bao giờ cũng phết thêm một miếng đậu xanh nhuyễn vàng ươm,
thêm một ít sợi dừa bào nhỏ, sau cùng là rắc lên một ít đường cát trắng phau.
Xôi nếp cẩm là loại xôi có màu tím thủy chung. Ăn xôi tím phải có thêm mỡ hành
và hành phi mới đúng vị. Người ta vẫn thường rưới mỡ hành và hành phi khi ăn
các món mặn, nhưng riêng với một số món xôi ngọt như xôi cẩm lại phải kèm
theo hai vị này mới ngon.
Cách ăn này quả thực chỉ phổ biến ở Sài Gòn vì người Sài Gòn ăn món ăn nào mà không có nước dường như đều phải có thêm ít mỡ hành beo béo mới đã.
Các món xôi có nguồn gốc từ phía bắc như xôi cốm, xôi gấc cũng chễnh chệ nằm trên các quầy hàng khắp các nẻo đường Sài Gòn. Vào đến trong Nam,hương vị của các món xôi này ít nhiều đã thay đổi. Vẫn là xôi với gạo nếp thơm lừng,khác chăng là hương vị ngọt hơn theo khẩu vị của người Nam.
Xôi ngọt thuần túy miền Nam thì phải kể đến xôi bắp.Bắp phải là bắp nếp, hầm với nước dừa, tạo thành món ăn nửa xôi nửa cháo.
Hạt bắp hầm xong nở bung thật mềm, thậm chí hơi nhão, có màu trắng tươi,
Ăn vào vừa ngọt vừa béo nhưng không ngấy lại ngon tuyệt.
Xôi ngọt Sài Gòn, đúng như tên gọi của nó, vị ngọt quyện với cái dẻo thơm của nếp,
beo béo của dừa, đậu xanh xoay nhuyễn và mỡ hành, lại thêm ít hành phi thơm thơm
giòn giòn tạo nên một hương vị riêng mà quen thuộc.
Ngoài ra còn có một món xôi ngọt khá đặc sắc nhưng không phổ biến
bằngcác món xôi ngọt như đã kể ở trên là món xôi xiêm. Xôi xiêm có nguồn
gốc từ Thái Lan.
Xôi Xiêm là sự tổng hợp từ các nguyên liệu từ gạo nếp Thái Lan, nước cốt
dừa, sầu riêng,đường thốt nốt…Việc chế biến Xôi xiêm không phức tạp
nhưng lại cần có kinh nghiệm và sự khéo léo.
Xôi hấp phải chín tới, dẻo, không nhão mà cũng không cứng, nước xốt có vị ngọt,
ngậy mà không béo, thơm mát. Ở Sài Gòn xôi xiêm thường được bán ở khu người Hoa (quận 5).
Xôi mặn thì phải kể đến xôi gà, xôi lạp xưởng, trứng cút, xá xíu, xôi chả, pa tê… Thường người tasẽ để xôi gà sang một bên, còn xôi với lạp xưởng, chả, trứng cút, pa tê sẽ gộp chung gọi là xôi mặn.
Xôi mặn thì phải kể đến xôi gà, xôi lạp xưởng, trứng cút, xá xíu, xôi chả, pa tê… Thường người tasẽ để xôi gà sang một bên, còn xôi với lạp xưởng, chả, trứng cút, pa tê sẽ gộp chung gọi là xôi mặn.
Xôi gà luộc-một món rất riêng
Xôi mặn thập cẩm
Xôi trứng lạp xưởng
Các món trên đều có thành phần chung là xôi nếp nấu dẻo thơm, mỡ hành beo béo
với cọng hành xắt nhỏ còn nguyên màu xanh ươm dù đã qua lớp dầu
nóng,thêm ít hành phi cho giòn thơm. Tùy theo nhu cầu và khẩu vị mà chọn
các món ăn kèm như tôm khô, tôm chiên bột, lạp xưởng, trứng cút…
Riêng với xôi gà thì cũng có nhiều cách để thưởng thức. Phổ biến nhất vẫn là xôi gà xé,
Riêng với xôi gà thì cũng có nhiều cách để thưởng thức. Phổ biến nhất vẫn là xôi gà xé,
vừa tiện lợi lại ngon, đó là đáp ứng cái nhu cầu nhanh, tiện lợi của người thành phố.
Nơi mà sự bận rộn khiến người ta thích được làm sẵn.
Từng miếng gà được xé thành xợi nhỏ, khi ăn không phải động tay xé gà,chỉ việc thưởng thức vị ngon thức ăn đem lại. Gà xé có thể là gà luộc kỹ cho nước ngọtvào trong từng thớ thịt, cũng có thể là gà chiên giòn, có nơi lại chọn cách là dùng gà nướng.
Xôi Sài Gòn thường bán vào sáng hoặc chiều tối. Sáng thì các hàng xôi thường tụ tập trước cổng trường học, hoặc bán bên lề đường. Trước trường nào cũng có ít nhất một gánh hàng xôi mà trên vỉa hè các con đường lớn nhỏ cũng không thể thiếu gánh xôi.
Xôi chiều thì phải kể đến đoạn đường Cao Thắng từ đầu đường đến ngã tư Điện Biên Phủ.
Xe nào xe nấy đều được đầu tư kỹ lưỡng, để ba bốn xửng xôi cao, khói bốc nghi ngút.
Chủ yếu là xôi ngọt với đủ màu sắc bắt mắt. Chỉ cần chạy xe ngang qua, nghe mùi thơm
tản mác trong không khí thì khó có thể kìm lòng mà đi tiếp. Mỗi gói xôi ở đây có giá từ 5.000đ đến 10.000đ.
Góc đường Sương Nguyệt Ánh giao với Cách Mạng Tháng Tám cũng có một gánh
hàng xôi gà, xôi bắp rất ngon chỉ bán buổi chiều. Gánh hàng xôi đã xấp xỉ hai mươi năm.
Trải qua bao thăng trầm cùng thời gian, cái son sắc một thời của cô bán hàng cũng
Trải qua bao thăng trầm cùng thời gian, cái son sắc một thời của cô bán hàng cũng
vơi đi ít nhiều, nhưng hương vị gói xôi vẫn ngon như thuở nào. Xôi ở đây
chỉ 7.000 đồng một gói, lại được gói trong lá chuối chứ không phải gói
bằng giấy bóng như các nơi khác.
Sài Gòn cũng có một quán xôi nức tiếng từ xưa đến nay nằm ở đường Bùi Thị Xuân.
Sài Gòn cũng có một quán xôi nức tiếng từ xưa đến nay nằm ở đường Bùi Thị Xuân.
Đây được mệnh danh là quán xôi ngon nhất Sài Gòn với món xôi gà chiên, xôi lòng gà
và xôi gấc nổi danh. Xôi ở đây có độ nở vừa phải, lại dẻo thơm.
;
Xôi gấc có vị ngọt thanh mát tự nhiên lại thơm lừng. Người đến đây ăn một lần
chắc chắn sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Quán tuy nhỏ nhưng có đội ngũ nhân viên đông đảo,
lại nhiệt tình, dù đến ăn hay mang về đều không phải đợi lâu.
Văn hoá xôi ở Sài Gòn đa dạng vậy đó. Xôi luôn là món ăn vừa ngon, vừa no vừa tiện lợi
Văn hoá xôi ở Sài Gòn đa dạng vậy đó. Xôi luôn là món ăn vừa ngon, vừa no vừa tiện lợi
chẳng kém bánh mì. Người Sài Gòn phóng khoáng, dễ tiếp nhận và xởi lởi.
Gánh hàng xôi cũng theo đó mà trở nên phong phú, đa dạng hơn nhiều. Từ một món xôidân dã bé nhỏ cũng phần nào đã khắc họa nên nét văn hóa riêng biệt của người dân chốn Sài Thành.
Những ngày đầu năm, Sài Gòn dường như còn nắm níu chút hơi lạnh mùa
đông.Buổi sáng, tiết trời cứ se sắt khiến hơi ấm của chiếc giường
càng quyến rũ hơn bao giờ hết. Trời thế này ăn những món nước nóng hổi
mới "đã" khẩu cái, nhưng không hiểu sao tôi vẫn bị quyến rũ bởi làn khói
mỏng bốc lên từ chõ xôi ven đường.Không phải chờ đợi lâu lắc, không phải dừng xe gạt chống bước vào tiệm ăn tìm chỗ ngồi, chỉ tốn dăm phút đã có gói xôi nóng hổi, có thể mang đến giảng đường vừa "gạo" bài vừa ăn.
Hàng
xôi gần trường tôi nhất là chiếc xe xôi của hai anh em trên đường
Nguyễn Tri Phương. Chiếc xe khá to và bề thế, nhưng hơi cập kênh, cứ lắc
lư hai đầu theo nhịp gói hàng của hai anh em. Đặc điểm ngộ nghĩnh ấy
đã theo hàng xôi này trong suốt bao năm qua. Một điểm riêng biệt nữa
của
nơi này là chỉ bán một loại xôi mặn, và chỉ toàn khách quen.
Xôi đậu phụng
;
Đến tận bây giờ, khi các hàng xôi khác đều dùng giấy lót ni-lon, hoặc giản tiện hơn nữa là bỏ hộp, thì xe xôi này vẫn chung thủy với màu lá chuối truyền thống. Những hạt nếp ngỗng trắng ngà nổi bật giữa lớp lá chuối xanh mướt, lại được điểm thêm màu đỏ của lạp xưởng, của tôm khô, màu xanh của mỡ hành và màu vàng của hành phi. Xôi gói trong lá chuối có vị thơm ngon đặc biệt. Tiếc là bây giờ không còn cùi dìa để ăn chung cho đúng điệu.
Đến tận bây giờ, khi các hàng xôi khác đều dùng giấy lót ni-lon, hoặc giản tiện hơn nữa là bỏ hộp, thì xe xôi này vẫn chung thủy với màu lá chuối truyền thống. Những hạt nếp ngỗng trắng ngà nổi bật giữa lớp lá chuối xanh mướt, lại được điểm thêm màu đỏ của lạp xưởng, của tôm khô, màu xanh của mỡ hành và màu vàng của hành phi. Xôi gói trong lá chuối có vị thơm ngon đặc biệt. Tiếc là bây giờ không còn cùi dìa để ăn chung cho đúng điệu.
Nhắc đến lá chuối cùi dìa lại nhớ mónxôi bắp, mà phải là món xôi bắp
thuần túy miền Nam. Bắp phải là bắp nếp, hầm với nước dừa, tạo thành món
ăn nửa xôi; nửa cháo.
;Hạt bắp hầm xong nở bung thật mềm, thậm chí hơi nhão, có màu trắng tươi, rắc thêm đậu xanh đánh cho tơi mịn, rồi lại thêm ít dừa nạo, muối mè, ăn quên thôi. Buổi chiều đến, dọc theo con đường Cao Thắng là những xe xôi xếp hàng dài, mỗi chiếc xe là một bức tranh lập thể nhiều màu sắc.
Xôi gấc màu cam óng ả, xôi cẩm tím rịm mượt mà, xôi đậu xanh lại vàng nhã nhặn . Đặc biệt là xôi nếp than, hạt nếp cứ nổ lách tách trong miệng, lại thêm nhân đậu xanh mỡ hành vừa béo vừa ngọt.
;Hạt bắp hầm xong nở bung thật mềm, thậm chí hơi nhão, có màu trắng tươi, rắc thêm đậu xanh đánh cho tơi mịn, rồi lại thêm ít dừa nạo, muối mè, ăn quên thôi. Buổi chiều đến, dọc theo con đường Cao Thắng là những xe xôi xếp hàng dài, mỗi chiếc xe là một bức tranh lập thể nhiều màu sắc.
Xôi gấc màu cam óng ả, xôi cẩm tím rịm mượt mà, xôi đậu xanh lại vàng nhã nhặn . Đặc biệt là xôi nếp than, hạt nếp cứ nổ lách tách trong miệng, lại thêm nhân đậu xanh mỡ hành vừa béo vừa ngọt.
;xôi trứng lạp xường
Nhưng hàng xôi quen thuộc tôi hay ghé lại là của bà cụ bán trên lề
đường Đặng Văn Ngữ. Đã gần 20 năm qua, gánh xôi của bà vẫn không có
nhiều thay đổi. Có chăng là thúng xôi nhỏ hơn và người bán cũng đã già
hơn.
Bà chỉ bán 3 loại xôi với rất nhiều đậu. Tôi thích nhất là xôi đậu
phộng, vừa dẻo vừa béo. Hạt đậu chỉ vừa chín tới, hơi sần sật ăn không
ngán. Xôi đậu xanh hoàn toàn không bỏ màu, chỉ là hạt nếp Bắc dẻo thơm
với ít đậu xanh cà, thêm nắm đậu xanh giã tơi rắc ở trên và chút đường,
chút muối mè ém kế gói xôi, ai ăn mặn ngọt thì tự thêm vào tùy ý.
Xôi đậu đen là những hạt đậu đen bóng, óng ánh giữa lớp nếp thấm màu đen,
lại rắc thêm ít dừa trắng tươi, nạo ngay tại chỗ bằng cây đũa cả có một
đầu gắn chiếc nắp phéng. Có bao nhiêu hàng xôi vỉa hè như thế? Tôi không
rõ. Nhưng chắc hẳn không người bán hàng nào thân thương với tôi như bà
cụ. Nhìn bà, tôi như thấy lại hình ảnh mình và bạn bè những ngày tung
tăng đi bộ đến trường, ghé gánh xôi dõng dạc: "Cho con 200 đậu xanh!"
Xôi là món ăn thông dụng, kết hợp giữa các thành phần nguyên liệu một cách khéo léo làm hài lòng khẩu vị của nhiều thực khách.
Xôi có thể chia làm hai loại là xôi ngọt và xôi mặn. Xôi ngọt phổ biến
nhất vẫn là xôi gấc, xôi cẩm, xôi nếp than, xôi đậu, xôi vò... Mỗi loại
xôi lại có thêm hành phi, mỡ hành, dừa bào hay đường riêng. Nguyên liệu
chính để làm xôi thông thường là các loại gạo nếp.
;
Xôi đậu xanh cuộn gà xé với bánh tráng phơi sương.
Xôi trắng thường chỉ có gạo nếp với một chút muối ăn, như các loại xôi
khác đều có kết hợp với nhiều màu sắc từ các loại cây trái trong thiên
nhiên như gấc, lá dứa, lá cẩm... làm tăng thêm sự đẹp mắt cho món ăn.
Người bán xôi thường kết hợp với các nguyên liệu kết hợp khác như đỗ
xanh, đỗ đen, lạc, thịt, cá, ngô, xoài, sầu riêng... để tạo nên nhiều
dạng xôi với sắc thái đặc biệt. Bên cạnh đó, các thực phẩm như ruốc,
pate, xúc
xích, thịt quay, xá xíu, thịt hun khói, trứng, giò lụa, chả, lạp xưởng,
thịt gà rô ti xé... cũng tạo cho món xôi thêm những hương vị và chất
lượng riêng biệt khi được ăn kết hợp.
Ở Sài Gòn, xôi thường được bày bán khá phổ biến vào buổi sáng hoặc chiều
tối trước cổng trường học, hoặc bán bên lề đường và lúc nào cũng có
người
ăn. Tuy nhiên, để chọn cho mình một món xôi vừa ý, bạn có thể ghé tại số
167, Nguyễn Công Trứ, quận 1. Cửa hàng bán từ 7h đến 19h các ngày trong
tuần, với giá mỗi phần ăn 22-35.000 đồng. Ngoài ra, nếu bận rộn, bạn có
thể gọi điện đến cửa hàng để được giao tận nơi.
Các loại xôi sau đây có hình thức hơi lạ.
Xôi tôm khô truyền thống được cuộn trong lớp vỏ bánh tráng phơi sương.
Xôi dừa ngào có vị ngọt bùi sợi cơm dừa và thanh mát đường thốt nốt.
Xôi tôm khô cuộn rong biển giống món ăn độc đáo với hình thức sushi và hương vị ngon tuyệt từ rong biển và tôm khô.
Xôi gà rôti kết hợp với đậu xanh, đậm hương vi miền Nam.
BICH XUÂN * CAFÉ PARIS
Paris Về Đêm Bên Những Tiệm Café
Bích Xuân, Paris
Paris về đêm bây giờ có thể so sánh như người một đàn bà, bắt đầu trang
điểm cho cặp má thêm hồng, cho đôi môi đậm đỏ. Những người ở vùng ngoại
ô, hay những người ở Paris, họ thường đi tìm những quán café đẹp, hoặc
quán café cũ của ngày xưa,
để có những giây phút hoài cảm bên ly café. Bởi, nơi đây là di tích gợi
nhớ lại quá khứ. Những quán café này cũng dành cho những người hay đi
chơi khuya đến ăn trễ, hay uống một ly rượu nhỏ. Song song vào đó họ lên
sàn nhảy, nhún vài động tác, xài cho cạn hết năng lượng trước khi đi về
... ngủ.
Paris về đêm, còn có nơi để cho người ta buông thả cuộc đời
bằng cách ... trao đổi thể xác với nhau một cách nhẹ nhàng mà hầu như
những người chung quanh chẳng ai thèm để ý tới.
Paris có rất nhiều tiệm café, đó chính là Paris có nét độc đáo riêng của
nó. Truớc hết xin nói về những tiệm café nổi tiếng, nằm trong những khu
sầm uất của Paris, và
tiệm cũng đã nhiều tuổi thọ (nhà cửa ở Paris trên hai, ba, trăm năm là
thường).
Tiệm café Flore ở đường Boulevard Saint-Germain, quận 5, tiệm
này có 120 tuổi(1887). Tiệm Flore nằm trong khu nổi tiếng Saint-Germain.
Nơi đây như là một cái làng nhỏ trong Paris mà nhiều người ngoại quốc
biết đến, nhờ tiệm tồn tại đến hôm nay.
Café Flore độc đáo nhất, không suy suyển với thời gian, được coi như là một ngã tư để trao đổi thời trang và những tư tưởng mới. Rất có nhiều người muốn đến đây để thưởng thức bầu không khí đặc biệt bên ly café nhỏ, đậm đắng, nhưng rất thơm ... Tiệm café Flore này, lấy tên một tượng thần, dựng bên kia đường. Nói tóm lại, từ năm 1930, những tiệm café nằm trên khu vực này, là nơi hẹn hò của những nhà trí thức, hoạ sĩ, nhà xuất bản, tài tử điện ảnh. Juliette Gréco, và Boris Vian thường sánh vai nhau ở đây. Nhà văn viết về thuyết hiện sinh Jean Paul Sartre và Simone de Beauvoir cũng thường hẹn gặp nhau tại đây vào năm 1939.
Café Flore độc đáo nhất, không suy suyển với thời gian, được coi như là một ngã tư để trao đổi thời trang và những tư tưởng mới. Rất có nhiều người muốn đến đây để thưởng thức bầu không khí đặc biệt bên ly café nhỏ, đậm đắng, nhưng rất thơm ... Tiệm café Flore này, lấy tên một tượng thần, dựng bên kia đường. Nói tóm lại, từ năm 1930, những tiệm café nằm trên khu vực này, là nơi hẹn hò của những nhà trí thức, hoạ sĩ, nhà xuất bản, tài tử điện ảnh. Juliette Gréco, và Boris Vian thường sánh vai nhau ở đây. Nhà văn viết về thuyết hiện sinh Jean Paul Sartre và Simone de Beauvoir cũng thường hẹn gặp nhau tại đây vào năm 1939.
Rồi đến tiệm café Chat Noir
(Mèo Đen) được 126 năm tuổi của Rodolphe Salis, một người có tâm hồn
nghệ sĩ. Tiệm café Chat Noir nằm ở dưới chân đồi Montmartre. Khách
thường tới café Chat Noir vào buổi chiều tối, để nghe những bài hát, hay
nghe những người khách lên kể những chuyện vui, chuyện tiếu lâm ...
Café Chat Noir được thành lập 1881, (nguyên trước kia là một bưu điện).
Vì sao có tên Mèo Đen ? Vì, Rodolphe Salis tình cờ "thấy" một con mèo
hoang, trong cuốn sách qua một câu chuyện. Và ông chủ này tưởng tượng ra
một cái bảng, trong đó có vẽ con mèo đen lớn, với cặp mắt màu xanh lá
cây, ngồi trên một mảnh trăng lưỡi liềm, nên ông đặt ngay tên tiệm café
là Chat Noir.
Tiệm Chat Noir là nơi tập trung những văn nghệ sĩ, họ đến để trình bày những bản nhạc mới, thơ mới sáng tác. Họ đến, để đọc cho nhau nghe, hoặc kể chuyện, hoặc tranh luận về đề tài thơ, nhạc, hay hát, ngâm thơ ... Café mỗi ngày càng đông khách, ông Salis mở thêm café Chat Noir thứ hai. Ông định mở thêm tiệm thứ ba thì ông bị bệnh mất năm 46 tuổi . Ở một góc Paris khác, có tiệm café Le Hard-Rock, tiệm này hay chơi nhạc Rock. Tiệm café này gần nhà hát kịch Rex, trên đại lộ Montmartre ở quận 9. Ở đây, ăn uống như kiểu bắc Mỹ (Mễ). Có hai món ăn đặc biệt là :Ribs và Fajitas. Nhà hàng này, bên trong có trưng bày 63.000 kỷ vật liên quan đến giới âm nhạc. Đây như một viện bảo tàng nhỏ của các ngôi sao về nhạc Rock. 63.000 đồ vật đủ loại, gồm có, những bản nhạc, đàn, áo quần của những người chơi nhạc Rock nổi tiếng, trong đó có cây đàn nổi tiếng của Eric Clapton nổi bật treo trên tường gần bar rượu. Sau đó là cây đàn của Pete Townsend.
Tiệm Chat Noir là nơi tập trung những văn nghệ sĩ, họ đến để trình bày những bản nhạc mới, thơ mới sáng tác. Họ đến, để đọc cho nhau nghe, hoặc kể chuyện, hoặc tranh luận về đề tài thơ, nhạc, hay hát, ngâm thơ ... Café mỗi ngày càng đông khách, ông Salis mở thêm café Chat Noir thứ hai. Ông định mở thêm tiệm thứ ba thì ông bị bệnh mất năm 46 tuổi . Ở một góc Paris khác, có tiệm café Le Hard-Rock, tiệm này hay chơi nhạc Rock. Tiệm café này gần nhà hát kịch Rex, trên đại lộ Montmartre ở quận 9. Ở đây, ăn uống như kiểu bắc Mỹ (Mễ). Có hai món ăn đặc biệt là :Ribs và Fajitas. Nhà hàng này, bên trong có trưng bày 63.000 kỷ vật liên quan đến giới âm nhạc. Đây như một viện bảo tàng nhỏ của các ngôi sao về nhạc Rock. 63.000 đồ vật đủ loại, gồm có, những bản nhạc, đàn, áo quần của những người chơi nhạc Rock nổi tiếng, trong đó có cây đàn nổi tiếng của Eric Clapton nổi bật treo trên tường gần bar rượu. Sau đó là cây đàn của Pete Townsend.
Tiệm café ở một nơi khác là
tiệm : café Charbon ở quận 15, nằm trên đường Oberkampf. Đây là một
trong những khu đẹp của Paris, với những ngọn đèn trình bày rất lạ, đẹp
mắt, và với những đồ chưng bằng đất nung. Còn một nơi café nổi tiếng
khác là café Marly, nằm trên đường Rivoli thuộc quận nhất, tiệm café
Marly ở ngay trong trung tâm của viện bảo tàng Louvre, trước mặt Kim tự
tháp bằng kính.
Tất cả café kể trên nổi
tiếng về những cái duy nhất. Mỗi tiệm đều có những sắc thái độc đáo,
riêng. Đến dùng một ly café nhỏ ở đây, có thể người ta sẽ tìm thấy những
gì họ đang mong muốn, chờ đợi ...
Đến thế kỷ 20, Paris về đêm
thay đổi nhanh chóng.
Những tiệm café nhộn nhịp khách ra vào là nhờ ảnh hưởng của giới văn nghệ sĩ nổi tiếng ngày xưa, thường là động cơ để khiến khách đến tiệm café này nhiều hơn. Chẳng hạn như tiệm café ở vùng Montparnasse là tiệm Le Dome, La Rotonde mà hoạ sĩ nổi tiếng Picasso, Paul Klee, Marc Chagall, thường hay hẹn hò nhau ở đây. Các tiệm café này bây giờ vẫn còn hoạt động. Rồi đến khu vực của người Á châu hôm nay. Người Việt ở khắp nơi khi nghe nói đến Paris đều biết khu 13, do người Á châu làm "vua". Thật ra, chỉ là một khu vực nhỏ nằm trong quận 13 Paris mà thôi.
Người ta tưởng quận 13 là khu phố Á châu, không có gì để đi chơi về đêm, ngoài những tiệm ăn, có ca nhạc. Đó là điều sai lầm. Vùng 13 này, chia ra 3 vùng khá xa nhau. Mỗi vùng có nét độc đáo riêng và khác nhau. Người ưa thích về cảnh lạ, hay người thích những gì có liên quan đến người Á châu thì vào những tiệm ăn, hay vào những gian hàng trong siêu thị, dành riêng cho người Á châu, để nghe những bản nhạc mới nhất của ca sĩ Hồng Kông, hay là ca sĩ Việt Nam. Một nơi khác, ở vùng Butte aux Cailles, ban ngày rất trầm lặng, nhưng tối đến có những địa điểm như Merle Moqueur, người ta hay tụ họp tại đây. Nơi này, một số trưởng giả thích cuộc sống phiêu bạt, lang thang về đêm với một sắc thái riêng biệt của họ, và cũng là khu của nghệ sĩ. Cũng tại nơi này, có hai tiệm nổi tiếng là Batofar và Guinguette ở trên đường François Mauriac.
Nơi đây là hiện thân văn hóa của âm nhạc. Có hai chiếc tàu, một chiếc tàu sắt và một chiếc tàu buồm bằng gỗ như kiểu của Tàu. Các tàu này đậu ở bên dòng sông Seine. Trên tàu có ca nhạc cuối tuần. Trong tuần khách có thể vào uống café nghe nhạc hoà tấu, với gía 15 euro. Còn nghe hoà nhạc và bao ăn "trọn gói" 3 món gồm : khai vị, món chính, và món tráng miệng, giá 30 euro . >Ngược về quá khứ của Paris về đêm.
Dân Paris ăn chơi về đêm có từ lúc nào ? Cho đến bây giờ, những nhà khảo cổ vẫn chưa tìm thấy dấu vết của những bộ xương người đi chơi đêm ở Paris đang cầm ly rượu uống, hay ở trong tư thế ngồi ăn.
Những tiệm café nhộn nhịp khách ra vào là nhờ ảnh hưởng của giới văn nghệ sĩ nổi tiếng ngày xưa, thường là động cơ để khiến khách đến tiệm café này nhiều hơn. Chẳng hạn như tiệm café ở vùng Montparnasse là tiệm Le Dome, La Rotonde mà hoạ sĩ nổi tiếng Picasso, Paul Klee, Marc Chagall, thường hay hẹn hò nhau ở đây. Các tiệm café này bây giờ vẫn còn hoạt động. Rồi đến khu vực của người Á châu hôm nay. Người Việt ở khắp nơi khi nghe nói đến Paris đều biết khu 13, do người Á châu làm "vua". Thật ra, chỉ là một khu vực nhỏ nằm trong quận 13 Paris mà thôi.
Người ta tưởng quận 13 là khu phố Á châu, không có gì để đi chơi về đêm, ngoài những tiệm ăn, có ca nhạc. Đó là điều sai lầm. Vùng 13 này, chia ra 3 vùng khá xa nhau. Mỗi vùng có nét độc đáo riêng và khác nhau. Người ưa thích về cảnh lạ, hay người thích những gì có liên quan đến người Á châu thì vào những tiệm ăn, hay vào những gian hàng trong siêu thị, dành riêng cho người Á châu, để nghe những bản nhạc mới nhất của ca sĩ Hồng Kông, hay là ca sĩ Việt Nam. Một nơi khác, ở vùng Butte aux Cailles, ban ngày rất trầm lặng, nhưng tối đến có những địa điểm như Merle Moqueur, người ta hay tụ họp tại đây. Nơi này, một số trưởng giả thích cuộc sống phiêu bạt, lang thang về đêm với một sắc thái riêng biệt của họ, và cũng là khu của nghệ sĩ. Cũng tại nơi này, có hai tiệm nổi tiếng là Batofar và Guinguette ở trên đường François Mauriac.
Nơi đây là hiện thân văn hóa của âm nhạc. Có hai chiếc tàu, một chiếc tàu sắt và một chiếc tàu buồm bằng gỗ như kiểu của Tàu. Các tàu này đậu ở bên dòng sông Seine. Trên tàu có ca nhạc cuối tuần. Trong tuần khách có thể vào uống café nghe nhạc hoà tấu, với gía 15 euro. Còn nghe hoà nhạc và bao ăn "trọn gói" 3 món gồm : khai vị, món chính, và món tráng miệng, giá 30 euro . >Ngược về quá khứ của Paris về đêm.
Dân Paris ăn chơi về đêm có từ lúc nào ? Cho đến bây giờ, những nhà khảo cổ vẫn chưa tìm thấy dấu vết của những bộ xương người đi chơi đêm ở Paris đang cầm ly rượu uống, hay ở trong tư thế ngồi ăn.
Do đó, người ta không thể biết rằng, những
người đi chơi đêm tại Paris bắt đầu có từ lúc nào ? Theo người ta biết,
dân Gaulois lúc đó đi chơi đêm trời Paris tối đen như mực, đâu đã có ánh
đèn ?
Thành ra, đi chơi đêm thời đó là một vấn đề rất nguy hiểm. Muốn
đi chơi đêm để uống rượu là vô cùng liều lĩnh. Nếu có, cũng chỉ có ba
hạng người mới dám đi thôi. Hạng thứ nhất : những người trưởng giả có
tiền, có hầu cận bảo vệ.
Hạng người thứ hai : quân nhân có mang gươm, tự
tin nơi sức mạnh
của họ, và hạng
người thứ ba là đám bụi đời, có lẽ phải thêm vào nhóm thứ tư mà người
ta ít đánh giá, đó là đám sinh viên hay đi ... nhậu đêm. Năm 1667, cảnh
sát trưởng ở Paris, tổ chức chương trình thắp sáng Paris bằng những ánh
đèn dầu, có cảnh sát đi tuần hàng đêm.
Từ đó, Paris mới bắt đầu có an ninh. Năm 1715, chính phủ cho mở những dạ vũ ở các nơi công cộng mà trước đó người ta chỉ tổ chức trong khung cảnh gia đình, hội họp mà thôi. Đến năm 1917, có tổ chức triển lãm quốc tế, lúc đó, những quán bia, rượu mở ra và được tiếp khách bởi những cô gái trẻ đẹp, ăn mặc rất hấp dẫn (không có con trai) do một ông chủ quán lăng xê ra vụ này. Phong trào cạnh tranh đua nhau mở quán bia, rượu có gái đẹp, mặc đầm xòe tiếp khách khắp mọi nơi trên đường phố Paris, thu hút được nhiều khách. Nhưng thật sự, người dân đi chơi đêm ở Paris, phải chờ đến thời đại Napoléon các hộp đêm mới bành trướng. Những hộp đêm dạ vũ theo nhau mọc lên khắp nơi. Nhà hát Opéra, tổ chức dạ vũ 3 ngày trong một tuần (một trong những nơi dạ vũ nổi tiếng của thời Napoléon, bây giờ là toà án lớn thương mại Paris). Paris bắt đầu có nhiều tiệm café. Vào năm 1730, có 380 tiệm café tại Paris. Trong các tiệm café, có thêm phần ca nhạc
Đến nửa thế kỷ 19 người ta vẫn chưa phân biệt được, giữa các tiệm café và quán ca nhạc. Còn những dạ vũ lớn, thường thường tổ chức ngoài trời, trong những công viên lớn. Những nơi này, cạnh tranh với những nơi dạ vũ có bán rượu. Đến năm 1830, ngoài những tiệm café trên, có thêm 138 hộp đêm dạ vũ ở trước những cửa của vòng đai xa lộ, trước khi vào Paris. Tiệm vừa uống càfé, vừa nghe hoà nhạc, được tổ chức tại Champs Elysées vào năm 1840 dưới một cái lều lớn, gọi là "Concert de la Corde", lúc đó, ca sĩ chỉ đứng ca trên một thùng ... rượu. Buổi ca nhạc tuy đơn sơ, nhưng rất thành công. Sau đó, người ta bắt chước mở tiệm, vừa uống café, vừa nghe nhạc loại này đã trở thành một phong trào ... Và Paris về đêm bên những tiệm café cho mãi đến hôm nay ... Chuyện bên lề các quán ăn. Mấy tuần nay Paris bỗng chói chang nắng. Dân Paris thấy nắng là ùa ra phố, mua sắm, hoặc ngồi quán café ... và, Paris đã bắt đầu có khách du lịch. Nhân tiện đây xin kể vài chuyện ... vui, để bạn đừng ngạc nhiên khi đến một nơi lạ. Khi khách vào trong một nhà hàng sang trọng, có con nhỏ đi theo.
Từ đó, Paris mới bắt đầu có an ninh. Năm 1715, chính phủ cho mở những dạ vũ ở các nơi công cộng mà trước đó người ta chỉ tổ chức trong khung cảnh gia đình, hội họp mà thôi. Đến năm 1917, có tổ chức triển lãm quốc tế, lúc đó, những quán bia, rượu mở ra và được tiếp khách bởi những cô gái trẻ đẹp, ăn mặc rất hấp dẫn (không có con trai) do một ông chủ quán lăng xê ra vụ này. Phong trào cạnh tranh đua nhau mở quán bia, rượu có gái đẹp, mặc đầm xòe tiếp khách khắp mọi nơi trên đường phố Paris, thu hút được nhiều khách. Nhưng thật sự, người dân đi chơi đêm ở Paris, phải chờ đến thời đại Napoléon các hộp đêm mới bành trướng. Những hộp đêm dạ vũ theo nhau mọc lên khắp nơi. Nhà hát Opéra, tổ chức dạ vũ 3 ngày trong một tuần (một trong những nơi dạ vũ nổi tiếng của thời Napoléon, bây giờ là toà án lớn thương mại Paris). Paris bắt đầu có nhiều tiệm café. Vào năm 1730, có 380 tiệm café tại Paris. Trong các tiệm café, có thêm phần ca nhạc
Đến nửa thế kỷ 19 người ta vẫn chưa phân biệt được, giữa các tiệm café và quán ca nhạc. Còn những dạ vũ lớn, thường thường tổ chức ngoài trời, trong những công viên lớn. Những nơi này, cạnh tranh với những nơi dạ vũ có bán rượu. Đến năm 1830, ngoài những tiệm café trên, có thêm 138 hộp đêm dạ vũ ở trước những cửa của vòng đai xa lộ, trước khi vào Paris. Tiệm vừa uống càfé, vừa nghe hoà nhạc, được tổ chức tại Champs Elysées vào năm 1840 dưới một cái lều lớn, gọi là "Concert de la Corde", lúc đó, ca sĩ chỉ đứng ca trên một thùng ... rượu. Buổi ca nhạc tuy đơn sơ, nhưng rất thành công. Sau đó, người ta bắt chước mở tiệm, vừa uống café, vừa nghe nhạc loại này đã trở thành một phong trào ... Và Paris về đêm bên những tiệm café cho mãi đến hôm nay ... Chuyện bên lề các quán ăn. Mấy tuần nay Paris bỗng chói chang nắng. Dân Paris thấy nắng là ùa ra phố, mua sắm, hoặc ngồi quán café ... và, Paris đã bắt đầu có khách du lịch. Nhân tiện đây xin kể vài chuyện ... vui, để bạn đừng ngạc nhiên khi đến một nơi lạ. Khi khách vào trong một nhà hàng sang trọng, có con nhỏ đi theo.
Đứa nhỏ ăn chung phần với mẹ, nhà hàng sẽ tính thêm tiền phần ăn của
đứa bé (phục vụ muỗng, nĩa, ly, khăn cho đứa bé họ tính tiền service).
Người mẹ có quyền không trả, nếu trong Menu không ghi rõ, nên hỏi người
hầu bàn, vì có tiệm tính tiền, có tiệm không, nên đa số người trả tiền
không để ý điều này. Khách đặt phòng ở khách sạn.
Thường thường chủ
khách sạn đòi đặt trước một số tiền
cọc, để chắc chắn khi
đến sẽ có phòng. Tiền đặt cọc có hai loại. Loại Arrhes : có thể lấy lại
tiền đặt cọc, và chủ khách sạn có thể hoàn lại tiền cho khách gấp hai
lần, khi họ cần cho người khác mướn. Loại thứ hai Acompte : không thể
lấy lại tiền, trừ trường hợp khách có những sự rủi ro ngoài ý muốn.
Còn Menu resto, phải hỏi rõ ràng để đừng lộn giá tiền ban ngày với ban đêm
(thường trong menu để không rõ ràng). Và, trong mục về rượu, gía tiền
chai rượu ghi 8 đồng.
Nhưng khi tính tiền, khách phải trả 16 đồng ? Vì, 8 đồng chỉ là nửa chai. Khi khách hỏi mới được giải thích. >Một chuyện nữa, bình nước lạnh lấy từ nước robinet không tính tiền trong bữa ăn, nếu ngoài bữa ăn có tiệm tính tiền. Còn về rượu và nước suối, phải khui trước mặt khách. Chuyện cuối cùng là khi thanh toán tiền, người hầu bàn hoàn trả tiền lại khách, họ để những đồng tiền kẻng dưới tờ giấy tính tiền, tiền giấy thì để trên tờ giấy tính tiền. Khách đi với bồ nhí, hơi đâu để ý chuyện lẻ tẻ, lấy vội những tờ giấy bạc để trên. Rồi nắm tay bồ nhí đi ra ... Có biết đâu, đồng tiền kẻng của Pháp có loại 2 đồng, và 1 đồng ...
Nhưng khi tính tiền, khách phải trả 16 đồng ? Vì, 8 đồng chỉ là nửa chai. Khi khách hỏi mới được giải thích. >Một chuyện nữa, bình nước lạnh lấy từ nước robinet không tính tiền trong bữa ăn, nếu ngoài bữa ăn có tiệm tính tiền. Còn về rượu và nước suối, phải khui trước mặt khách. Chuyện cuối cùng là khi thanh toán tiền, người hầu bàn hoàn trả tiền lại khách, họ để những đồng tiền kẻng dưới tờ giấy tính tiền, tiền giấy thì để trên tờ giấy tính tiền. Khách đi với bồ nhí, hơi đâu để ý chuyện lẻ tẻ, lấy vội những tờ giấy bạc để trên. Rồi nắm tay bồ nhí đi ra ... Có biết đâu, đồng tiền kẻng của Pháp có loại 2 đồng, và 1 đồng ...
Bích Xuân, Paris
BÙA CHÚ , THÔI MIÊN HAY THUỐC MÊ
Một cuốn phim tài liệu mới đây đưa ra tiết lộ về loại thuốc đáng sợ nhất
thế giới, đó là loại thuốc mà bọn tội phạm thường dùng để xóa trí nhớ và
làm mất ý thức tạm thời của nạn nhân.
Loại thuốc có tên Scopolamine hay còn gọi là ‘Hơi thở của quỷ” có nguồn gốc
từ cây Borrachero, loại cây dại mọc phổ biến Bogota,Colombia.
Trong tự nhiên, loại cây này tự sản sinh và phát tán chất Scopolamine. Các bà
mẹ nơi đây thường dặn con phải cẩn thận với những bông hoa màu vàng và
trắng rất đẹp của loại cây này bởi phấn hoa có khả năng gây ra “những
giấc mơ kì lạ”.
Chiết xuất từ hạt Borrachero không màu, không mùi và không vị không chỉ tạo
ra “những giấc mơ kì lạ”. Đặc tính dễ tan trong nước, những tên tội phạm
dùng chất này cho vào thức ăn, nước uống của nạn nhân.
Hãng tin Reuters cho biết, nạn nhân rơi vào trạng thái vô thức và trở nên
ngoan ngoãn nghe lời, về nhà lấy hết của cải hay đến ngân hàng rút sạch
tiền để đưa cho những tên tội
phạm. Đặc biệt, những người phụ nữ bị bỏ thuốc “hơi thở của quỷ” trong
nhiều ngày, bị hãm hiếp và bán vào nhà chứa.
Anh Ryan Duffy, phóng viên của hãng tin VICE đã đến Bogota, Colombia làm một phóng sự mang tên “Loại thuốc đáng sợ nhất thế giới”. Đoạn phóng sự dài 35 phút của anh được đăng trải trên Youtube vào hôm 11-5 đã thu hút sự quan tâm lớn của cộng đồng mạng. Tiến sỹ Stephen M.Pittel, nhà tâm lý học pháp y và cũng là người tiên phong nghiên cứu về văn hóa thuốc ở San Francisco có viết: “các báo cáo hàng ngày cho thấy nhiều vụ cưỡng hiếp, trộm cắp, bắt cóc… ở Mỹ và Canada có liên quan đến thuốc Burundanga, một dạng khác của Scopalamine vốn được sử dụng trong nhiều thập kỉ qua ở Columbia trong các nghi lễ bản địa”.
Tiến sỹ cho biết thêm: “Thông thường, những tên tội phạm bí mật bỏ thuốc vào nước hoặc vẩy bột thuốc vào mặt của nạn nhân. Nạn nhân đưa toàn bộ trang sức, tiền, chìa khóa xe, thậm chí còn rút cả tiền ngân hàng để đưa cho chúng. Khi tỉnh lại họ mới nhận ra đã mất đồ và hoàn toàn không kẻ đó là ai”. Đó là lý do tại sao những năm gần đây, Bộ Ngoại giao Mỹ đưa ra cảnh báo đối với du khách, cẩn thận với “những tên tội phạm ở Colombia sử dụng thuốc vô hiệu hóa tạm thời khách du lịch”.
Chỉ một lượng nhỏ thuốc là có thể sai khiến”;được nạn nhân trong khi lượng lớn hơn có thể gây bất tỉnh ngay lập tức và gây mất trí nhớ. Bộ Ngoại giao và Thương mại Quốc tế Canada cũng đưa ra lời khuyên cho du khách đến các vùng nông thôn Colombia. Theo đó, du khách phải cẩn thận, tránh đến các quán bar một mình, cẩn thận với nước uống và đồ ăn nơi đây.
Ngay cả trên website của Bộ Ngoại giao Colombia cũng có lời cảnh báo khách du lịch đến Colombia “cẩn thận với chất Scopolamine, thường được gọi là Burundanga khi chúng được hòa với sữa, nước, thuốc lá hay qua đường hô hấp”. Thuốc thường được những tên trộm và bắt cóc dùng trong các quán rượu địa phương. Colombia cũng nổi tiếng là đất nước có tỉ lệ bắt cóc.
Có hay không thuật thôi miên
Bác sĩ Dư Quang Châu nhấn mạnh: “Thực sự
mà nói tác dụng của thôi miên cũng không phải là quá thần kỳ như là có
thể chữa bách bệnh, hay có thể sai khiến người khác làm theo ý mình…
Trên thực tế, thôi miên vẫn còn nằm trong ranh giới nửa thực nửa ảo và
hiệu quả cũng chỉ đến với một số ít người nên chưa được giới khoa học
chấp nhận”.
Thôi miên không phải là có tác dụng thần kỳ
Thỉnh thoảng chúng ta vẫn nghe trường
hợp có người giữa nơi công cộng hoặc trên tàu, trên xe, thậm chí giữa
buổi chợ đông bỗng như bị “hớp hồn” và đã tự động móc ví tiền hoặc tự
lấy đồ trang sức trên mình rồi trao cho một kẻ lạ nào đó. Một lúc sau
nạn nhân mới chợt hiểu ra là mình đã bị “lột sạch”, mất hết tài sản cá
nhân.
Trường hợp này hiện có rất nhiều ý kiến,
thậm chí còn trái ngược nhau. Có người cảnh giác cho rằng nạn nhân đã
tự gây mê, người khác gọi là bị bỏ “bùa mê, thuốc lú”. Lại có ý kiến là
do nạn nhân tự “bịa” ra. Nhưng nếu gây mê thì làm sao nạn nhân lại có
thể trở về nhà và bình tĩnh nhớ lại trường hợp bản thân bị mất tiền như
thế nào. Thậm chí họ đã tự trao tiền bạc, nữ trang cho kẻ xấu như có ai
đó điều khiển. Bởi vậy, có ý kiến lý giải rằng những trường hợp trên
chính là hiện tượng thuộc về thuật thôi miên của những tay “cao thủ” đã
lợi dụng nghề nghiệp của mình để làm điều xấu.
Trên phương diện sinh học, nhà bác học
Nga Páplốp đã phân tích quy trình thôi miên chính là một dạng ức chế
thần kinh của lớp vỏ não con người. Đây là trạng thái ức chế từng phần
của vỏ não, giống như khi ta đang ngủ nhưng vẫn tồn tại một tiềm thức,
một “điểm thức” nào đó ở vỏ não. Chính qua điểm thức này, đối tượng bị
thôi miên đã nghe được lời nói hoặc nhìn được cử chỉ “ám thị” của người
thực hiện thôi miên.
Qua các phương tiện máy móc y tế hiện
đại, hiện nay các nhà khoa học đã ghi nhận hoạt động của não bộ con
người, và đã khẳng định khi con người chìm vào giấc ngủ bình thường thì
có hai giai đoạn quan trọng lần lượt được thay thế nhau: giai đoạn ngủ
chậm (ngủ lơ mơ) và giai đoạn ngủ nhanh (ngủ sâu). Trong quá trình ngủ
chậm, não bộ con người sẽ xuất hiện những sóng điện não, từ đó giấc ngủ
sẽ chỉ đến từ từ và sâu dần. Còn giai đoạn ngủ nhanh đòi hỏi phải có
những sóng điện não vận động nhanh, sự vận động của nhãn cầu cũng nhanh
theo. Nhìn bề ngoài giống như người đang ngủ rất sâu, nhưng bên trong
vẫn tồn tại một “sóng điện não” của người đang thức, đối tượng thấy mình
hoạt động như người trong mơ và sẵn sàng nghe theo lời thôi miên…
Còn theo bác sĩ Dư Quang Châu, Giám đốc
Trung tâm cảm xạ Địa sinh học, Trường đại học Quốc tế Hồng Bàng, người
từng học là học và thực hiện môn Cảm xạ từ năm 1992 cho đến giờ thì
thôi miên là một kỹ thuật giúp người ta chuyển từ trạng thái tỉnh táo –
trạng thái mơ màng – có chủ ý và hướng sự quan tâm của bạn đến một số
mục đích cụ thể nào đó để có thể đạt được mục đích. Tương tự như trạng
thái mơ màng, thôi miên là một hiện tượng bình thường, an toàn và lành
mạnh.
Khi thôi miên, cũng như khi đang mơ
màng, tâm trí bạn vẫn tỉnh táo nhưng bạn cũng gần như lãng quên đi những
tác động bên ngoài. Trong cả hai trường hợp mơ màng và thôi miên trí óc
của bạn điều chỉnh về “tần số alpha” – điều khác biệt là khi thôi miên
trí óc của bạn tập trung đến một mục đích cụ thể mà bạn muốn đạt được và
không trừu tượng. Những mục đích có thể là: cai thuốc lá, giảm ăn, nâng
cao khả năng tự nhận thức bản thân, vượt qua những nỗi sợ hãi, ám ảnh,
tăng khả năng nhớ – Không có giới hạn nào cho các mục đích có thể đặt
ra.
Khi bị thôi miên “nhẹ” thì điện não đồ
giống như trong giai đoạn ngủ chậm. Nhưng khi thôi miên “sâu”, lúc ấy
điện não đồ giống như giai đoạn ngủ nhanh. Lúc này đối tượng bị thôi
miên sẵn sàng tiếp thu và thực hiện lời ám thị của thầy thuốc… Hiện nay
các khoa thần kinh học trên thế giới đều cho rằng, thôi miên là một dạng
tâm thần đặc biệt của con người (kể cả động vật) được sự tác động kích
thích từ bên ngoài gây nên. Nó có những đặc điểm chung của điện não đồ
như khi ta đang ở trong trạng thái ngủ nhanh, hoặc thiếp đi.
Trên thế giới, cụ thể là trong lĩnh vực
tâm lý học y khoa, thôi miên được các bác sĩ sử dụng nhằm giảm đau khi
cấy ghép tủy xương, khiến cho việc nội soi dạ dày dễ chịu hơn, giảm
chứng đau nửa đầu, đau do các khối u, giảm đau khi sinh con, điều trị
rối loạn thính lực, ổn định huyết áp, điều trị các bệnh đau mãn tính, ù
tai, chóng mặt, dị ứng thần kinh, herpes, mất ngủ, trầm cảm. Và đặc biệt
hữu hiệu với những trẻ em sợ đến trường, sợ thi, học kém, sợ giao tiếp,
đái dầm, rối loạn ngôn ngữ, và cả những vận động viên thể dục thể thao
trước kỳ thi đấu, rối loạn tiêu hóa, cai nghiện, giải tỏa stress mãn
tính…
Nhà
nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải cho biết, thôi miên là có thật và đã
thực sự tồn tại ở một số nước trên thế giới. Nhiều tài liệu cũng đã chỉ
ra bí ẩn của những vụ thôi miên để lừa đảo. Năm 2009, trên tờ Los
Angeles Times, Alexei Skrypnikov, cựu chuyên gia tâm lý thuộc Viện
Nghiên cứu khoa học của Cảnh sát Liên bang Nga cho biết, giữa những năm
90 của thế kỷ XX, những vụ cướp bằng thôi miên nở rộ nên Viện đã cùng Cơ
quan điều tra thực nghiệm và chỉ ra điểm cốt lõi của kỹ thuật mà giới
tội phạm sử dụng là hình thức thay thế nội dung.
Ông minh chứng, bộ não chúng ta chỉ có
khả năng xử lý một lượng thông tin nhất định trong một khoảng thời gian.
Nếu lượng thông tin dồn đến quá mạnh và nhanh hoặc ngược lại quá chậm
nhưng được nói đi nói lại một nội dung, thì hoạt động của não sẽ chùng
xuống, chúng ta trở nên lơ đãng, mất tập trung và mức độ cảnh giác giảm
đi. Khi đó, chúng ta rơi vào một trạng thái bị thôi miên. Kỹ thuật này
tuy đơn giản, nhưng rất hiệu quả.
Bác sĩ Dư Quang Châu nhấn mạnh: “Thực sự
mà nói tác dụng của thôi miên cũng không phải là quá thần kỳ như là có
thể chữa bách bệnh, hay có thể sai khiến người khác làm theo ý mình… Vì
nếu nó thực sự có hiệu quả như những lời quảng cáo thì bây giờ trong các
bệnh viện, cơ quan nghiên cứu tâm lý đã đưa nó vào trong thực nghiệm
nhiều rồi. Trên thực tế, thôi miên vẫn còn nằm trong ranh giới nửa thực
nửa ảo và hiệu quả cũng chỉ đến với một số ít người nên chưa được giới
khoa học chấp nhận”.
Trở lại ví dụ về thôi miên đã được đề
cập trong các kỳ trước, khi mà tôi tập trung nhớ lại toàn bộ quá trình
“thôi miên” bằng bài tây của Long thì bí ẩn của việc biến mất quân bài
kia hoàn toàn rất dễ hiểu. Sau khi cho xem 5 con bài tây rồi dẫn dụ nhắm
mắt tập trung nhớ lấy 1 con, việc còn lại của “nhà thôi miên” chỉ là
tìm ra 5 con bài khác (có màu sắc giông giống như những con bài cũ, song
không trùng một con nào) rồi xòe ra thật nhanh cho người đối diện xem.
Nếu ai đó không tinh ý thì rất dễ bị ảo tưởng rằng đúng con bài mình
nghĩ biến mất thật, mà không nhận ra rằng cả 5 con bài ban đầu đều không
xuất hiện ở lần sau này.
Học thôi miên không hề dễ dàng
Vẫn theo bác sĩ Dư Quang Châu, khoa học
đã chứng minh thôi miên có một số mặt tích cực của thôi miên như: Ngưng
hút thuốc lá: 80% trường hợp là thành công. Thôi miên cũng giúp chống
lại các phản ứng do cai nghiện. Sự béo phì và phàm ăn: Thôi miên đóng
vai trò nâng đỡ tâm lý trong điều trị béo phì. Chống lại các cơn đau:
Thôi miên không thay thế được gây tê, nhưng có thể giúp giảm bớt liều
lượng thuốc.
Thôi miên ngày càng được sử dụng nhiều
trong phẫu thuật răng. Các rối loạn tâm lý: stress, hội chứng sợ hãi, lo
âu cũng như sự bất lực, lãnh cảm, các vấn đề về chứng sợ đám đông, trí
nhớ. Các rối loạn tiêu hóa: viêm loét dạ dày, viêm ruột kết hay tiêu
chảy do stress. Các bệnh về tâm thần – tâm thể, các bệnh về da, tạng co
giật, viêm mũi.
Trên thực tế muốn thôi miên một người
cần phải có một thời gian chuẩn bị. Người được thôi miên phải đồng thuận
với người thôi miên, tóm lại cần có sự hợp tác của đôi bên chứ không
thể thực hiện cho bất kỳ ai nếu bản thân họ không đồng ý thực hiện một
buổi thôi miên như vậy sẽ không có kết quả.
Đề cập tới một số vụ án được cho là các
đối tượng đã dùng thôi miên để chiếm đoạt tài sản, bác sĩ Châu cho biết,
những người bị lừa gạt lấy tiền phần nhiều là do kết hợp với lòng tham
nên bị đối tượng lừa lấy tiền. Nhưng vì xấu hổ nên giấu đi những chi
tiết khá tế nhị này, tất nhiên ngoại trừ những người bị chụp thuốc mê
hay bị cho uống thuốc mê…
Bác sĩ đang tiến hành chữa bệnh bằng phương pháp thôi miên.
Còn PGS. TS Võ Văn Bản – bác sĩ tâm lý,
Phó tổng giám đốc Bệnh viện Việt – Pháp cũng nhiều lần khẳng định, các
vụ dùng thôi miên để lừa đảo chiếm đoạt tài sản chủ yếu đánh vào tâm lý
lo lắng về sức khỏe, bệnh tật với mục đích bán hàng, lừa tiền. Con người
vốn rất quan tâm tới sức khỏe, thể chất. Vì vậy, kẻ lừa đảo chỉ cần kéo
đối tượng chú ý vào câu chuyện là ám thị dễ dàng, sâu dần sẽ rơi vào
trạng thái thôi miên nhất là những người cả tin, phụ nữ, trẻ em…
“Đầu tiên, kẻ xấu tỏ vẻ cởi mở bắt
chuyện với đối tượng, quan tâm chia sẻ bằng cách nói liên tục làm cho
đối tượng cảm động, gật đầu đồng ý với những lý lẽ kẻ xấu đưa ra, không
có thời gian để suy xét. Thường thì kẻ lừa đảo phải đi 2 người, một kẻ
ám thị, kẻ kia phụ họa, đưa đẩy câu chuyện để đối tượng bị hút vào câu
chuyện, nhanh chóng rơi vào bẫy lừa”.
Nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải cho
chúng tôi biết thêm: “Hiện tại ở Việt Nam chưa phát hiện được trường hợp
nào có khả năng thôi miên. Hình thức người ta gọi là thôi miên được các
đối tượng sử dụng để cướp đoạt tài sản của người dân trong thời gian
gần đây thực chất chỉ là do một loại hương liệu”.
Bác sĩ Dư Quang Châu khẳng định: Sách
chỉ dùng để tham khảo chứ không phải đọc là có thể làm được… Nếu không
ai cũng có thể trở thành nhà thôi miên được, độc giả cũng không nên tin
vu vơ… Đồng thời, ông cũng cảnh báo: “Hiện nay có phong trào dạy online
về thôi miên trên mạng tôi cho rằng không nên vì chỉ làm tiền mất tật
mang. Đã có rất nhiều người hỏi học tại trung tâm của tôi, mặc dù trước
đây khi học ở Pháp, trong chương trình có dạy thôi miên, nhưng khi về
Việt Nam tôi chỉ dùng nó làm phương pháp dẫn dụ cho những người bị mất
ngủ, stress và làm cân bằng cơ thể mà thôi…
Bên cạnh đó, thôi miên hoàn toàn có thể
học được song hoặc phải từ các cơ sở nghiên cứu, trường đại học có uy
tín, hoặc được chính các giảng viên của các trường giảng dạy một cách
nghiêm túc. Nhưng theo tôi biết cho đến hiện nay chưa có một trung tâm
nào chính thức dạy phương pháp này. Đương nhiên nếu trung tâm thôi miên
ra đời thì cần phải có một trường đại học, hoặc một cơ quan khoa học như
Liên hiệp các hội Khoa học đỡ đầu và theo dõi huấn luyện một cách
nghiêm túc, chứ không phải học và dạy tràn lan không kiểm soát như hiện
nay.
Theo: camxahoc
Đừng “đổ oan” cho thôi miên
GiadinhNet - Trên thực tế, có khá nhiều trường hợp khi mất của, thì nạn nhân đổ lỗi: Do bị thôi miên mà mất.
Thực -hư chuyện này ra sao, GĐ&XH Cuối tuần đã có cuộc trao đổi với ThS. Nguyễn Minh Quân (ảnh nhỏ )- Giám đốc Trung tâm nghiên cứu phát triển Thể - Tâm - Trí, Viện trưởng Viện nghiên cứu ứng dụng khoa học thôi miên AHR, chuyên gia thôi miên Y khoa, Thành viên của tổ chức thôi miên quốc tế NGH.
Thôi miên tuyệt đối không thể lừa được người khác!
Theo ông có loại thuốc mê nào mà sau khi xịt vào người khác sẽ khiến họ không điều khiển được lý trí. Đối tượng xịt thuốc sẽ sử dụng các ám thị khiến nạn nhân làm theo ý của mình không?
- Không! Thuốc gây mê có nhiều loại. Nặng- nhẹ đều có và cũng được sử dụng dưới nhiều hình thức khác nhau, như, tiêm, ngửi, uống... Nhưng cho đến bây giờ, theo tôi biết: Không loại thuốc gây mê nào có thể khiến nạn nhân thực hiện theo mọi ý định của người khác được.
Trong vụ án "mất 100 cây vàng do bị thôi miên" ở Quảng Ngãi vừa qua là một ví dụ. Nếu cơ quan Công an tin lời người khai báo thì họ đã không phá được án!!!Trên thực tế có khá nhiều trường hợp bị mất tiền, mất của, sau đó nói rằng: Họ đã bị thôi miên mà mất, khi đó đầu óc họ không tỉnh táo. Ông nghĩ gì về hiện tượng này?
- Không! Thôi miên thì tuyệt đối không thể lừa được người khác dưới bất cứ một hình thức nào. Bởi trong trạng thái thôi miên, tuy tần số não đã hạ xuống, nhưng ý thức con người vẫn còn, không hề mê sảng hay mất tự chủ. Ngoài ra khi đó, tất cả mọi giác quan của cơ thể lại còn tinh tế hơn lúc bình thường. Vì vậy, mọi ám thị của thôi miên, kể cả dùng để trị liệu hay trong biểu diễn, chỉ có thể được thân chủ tiếp nhận và thực hiện nếu ám thị này phù hợp với nguyện vọng và được họ đồng ý. Còn nếu không, ngay kể cả việc các chuyên gia trị liệu muốn làm cho thân chủ khỏe mạnh nhưng bản thân thân chủ lại không muốn thì có đưa ra hàng nghìn ám thị cũng không hề có hiệu lực!
Ngay cả việc các cơ quan điều tra sử dụng thôi miên để phá án, chẳng qua cũng chỉ là hình thức: Đưa một nhân chứng vào trạng thái thôi miên để họ có thể nhớ lại toàn bộ mọi tình tiết của vụ án, thậm chí nhớ lại được mọi hình ảnh, thậm chí nét mặt của những kẻ gây án (Điều này cũng chỉ thực hiện được nếu nhân chứng rất muốn đứng ra làm chứng nhưng họ đã quên một số tình tiết. Người thôi miên sẽ lấy thông tin từ vô thức của nhân chứng- phần mà ý thức không thể ghi nhận hoặc nhớ lại được).
Không thể dùng thôi miên để áp kẻ phạm tội nói ra hành vi phạm tội của mình.
Các cửa hàng vàng bạc - điểm "dòm ngó" của các đối tượng lừa đảo, trộm cắp. Ảnh chỉ mang tính minh họa.
Các cửa hàng vàng bạc rất nên có thiết bị báo động câm
Nếu không phải là thôi miên vậy liệu có "tà thuật" nào có thể sai khiến được người khác làm theo ý của mình không, thưa ông?
- Không có tà thuật nào sai khiến được người khác!
Những tác dụng của "bùa ngải" làm cho con người ta ốm đau, hay thất bại trên thực tế đã, đang và vẫn sẽ xảy ra. Nhưng nó cũng không phải là phép thuật, mà chẳng qua nó chính là hiệu ứng NOCEBO (dịch từ tiếng Latinh có nghĩa là Tôi mang tới cái hại). Khi các thầy bùa sử dụng hiệu ứng này để hại người khác, nhưng nếu người bị hại không tin vào khả năng của thầy hoặc không tin vào phép thuật, thì nó cũng chẳng bao giờ phát huy được hiệu lực.
Điều này chỉ có thể xảy ra khi họ tin... Cái "tin" này rất nguy hiểm vì nó có thể làm cho người ta ốm đau (thậm chí chết người), hay thất bại hoặc bất hạnh trong cuộc sống.
Tiệm vàng, điểm thu gom ngoại tệ...
thường là chủ điểm tấn công của các đối tượng trộm cắp. Là chuyên gia
tâm lý anh có thể tư vấn: Trong tình huống nguy nan như bị kẻ cắp dí
súng vào đầu nhưng vẫn biến "nguy" thành "an" không?
- Thông thường, ít có vụ cướp nào được các tổ chức tội phạm thực hiện một cách bột phát, mà nó được chúng tính toán rất kỹ lưỡng. Vì thế, mà tại các nước đã phát triển, ở tất cả những địa điểm này đều có báo động câm. Có nghĩa là báo động không phát lên tiếng. Khi các nhân viên làm việc ở đây chạm vào nút báo động, lập tức đồn Công an gần nhất sẽ biết chính xác địa điểm nào bị tấn công để đến ứng cứu nạn nhân kịp thời.
Ngoài ra, có một số kinh nghiệm về tâm lý cũng như sự phản ứng đột ngột của bộ não trong những tình huống đặc biệt kiểu này để có thể đổi "nguy" thành "an" nhưng lại không thể tư vấn trên mặt báo được bởi vì đây chính là sự "tư vấn ngược" để kẻ tội phạm biết, đề phòng. Tại Việt Nam, một số nhà tư vấn hay làm điều này, nhưng thật ra đây là kiểu "vạch đường cho hươu chạy". Có nghĩa là những kẻ tội phạm sẽ biết cách thực hiện hành vi của chúng tinh vi hơn nữa mà thôi.
Trong bất cứ tình huống nào, nếu chẳng may do thiếu phòng vệ để ngăn chặn các cuộc tấn công của tội phạm từ trước, thì việc chống đối tức thời (một cách bị động) tại hiện trường của người bị hại chỉ là hành động "xót của hơn tính mạng" của mình. Ít khi có trường hợp nào phản ứng chống đối lại kẻ cướp mà nạn nhân không thiệt hại tới tính mạng. Ở những địa điểm thường bị tấn công này, gia chủ nên đến các cơ quan chức năng để xin tư vấn trực tiếp phương pháp phòng ngừa và chống trả tội phạm.
Ông bình luận gì trước những hiện tượng: Cứ mất của là dựng lên màn kịch “bị thôi miên”...?
- Nếu mất của, rồi "đổ" do "bị thôi miên mà mất", thì chính người đó nói với mọi người rằng: "Tôi chính là kẻ lừa đảo" hoặc "Tôi chẳng hiểu gì về thôi miên cả".
Hãy cố gắng nín thở khoảng 30 giây
Ông có chia sẻ kinh nghiệm gì với những người làm nghề kinh doanh vàng bạc để hạn chế việc bị lừa đảo?
- Bằng kinh nghiệm, tôi chỉ xin chia sẻ: Trong các mối quan hệ, giao dịch với người lạ, tất cả chúng ta nên hết sức đề phòng các thủ đoạn nhanh tay, nhanh mắt như dùng ống tay áo, dùng khăn mặt, dùng giấy lau để che bên "mắt chủ công" của người đối diện. (con người có 2 mắt nhưng khi tập trung nhìn một vật, lại thường chỉ tập trung vào một điểm mà họ cho là điểm chính!).
Đây là những kỹ thuật của ảo thuật chứ không phải của thôi miên, bởi trong luyện ảo thuật có việc luyện nhanh tay, nhanh mắt và dùng một số vật để che mắt người khác. Thông qua hình thức này họ sẽ tráo đổi hoặc lấy tài sản nhanh tới mức nạn nhân không kịp nhận ra. Khi kẻ lạ mặt đã đi khỏi khu vực cả tiếng đồng hồ, nạn nhân mới bàng hoàng như sực tỉnh. Chính vì vậy, các chủ cửa hàng vàng bạc nên hết sức đề phòng, hạn chế việc trao đổi tiền tệ, hoặc nhận giữ hàng cho những người mà mình không quen biết.
Trong những trường hợp bắt buộc phải giao dịch về tiền tệ với người lạ mặt mà lại chỉ có một mình thì trong khoảnh khắc ban đầu, khi cầm xấp tiền của người lạ mặt, hãy cố gắng nín thở khoảng 30 giây, ánh mắt nhìn chéo sang một bên, không nhìn thẳng vào xấp tiền, không dùng ngón tay nhấp nước bọt để đếm tiền (đề phòng kẻ gian có thể gây mê dưới mọi hình thức). Tuyệt đối không uống nước do người lạ mời hoặc nếu đang uống nước mà cần phải đi ra chỗ khác thì lúc quay lại không được uống tiếp cốc nước cũ để tránh bị bỏ thuốc mê. Tránh mua bán trao đổi những mặt hàng mà mình cảm thấy giá cả không hợp lệ (quá rẻ, quá hời hoặc người bán "quá dại"...) dưới bất kỳ hình thức nào.
- Cảm ơn ông về cuộc trò chuyện này!
Trong
trường hợp bắt buộc phải giao dịch về tiền bạc với người lạ mặt mà lại
chỉ có một mình thì trong khoảnh khắc ban đầu, khi cầm xấp tiền của
người lạ mặt, hãy cố gắng nín thở khoảng 30 giây, ánh mắt nhìn chéo sang
một bên, không nhìn thẳng vào xấp tiền, không dùng ngón tay nhấp nước
bọt để đếm tiền (đề phòng kẻ gian có thể gây mê dưới mọi hình thức).
Tuyệt đối không uống nước do người lạ mời hoặc nếu đang uống nước mà cần phải đi ra chỗ khác thì lúc quay lại không được uống tiếp cốc nước cũ để tránh bị bỏ thuốc mê. Tránh mua bán trao đổi những mặt hàng mà mình cảm thấy giá cả không hợp lệ (quá rẻ, quá hời hoặc người bán "quá dại"...) dưới bất kỳ hình thức nào. |
Mai Hạnh
(thực hiện)
C
Bí ẩn về thế giới phù thủy cổ đại
Người ta cho rằng buổi bình minh của văn minh nhân loại tràn ngập bởi
ma thuật của các phù thủy, lễ hiến tế, các nghi thức cầu xin trời đất,
ma quỷ. Đó là thời kỳ hoàng kim của các phù thủy.
Quyền năng phù thủy
Các trò pháp thuật phù thủy rất thịnh hành ở các nước châu Á như Ấn
Độ, Trung Quốc. Trong một tài liệu cách đây hàng trăm năm của một du
khách người A-rập mô tả rất kỹ buổi hành lễ ở Trung Hoa. Trước đám đông
người, một phù thủy dùng một quả cầu gỗ có buộc dây thừng và ném nó lên
trời. Quả cầu bay cao và biến mất hút, chỉ còn sợi dây treo lơ lửng. Phù
thủy sai một cậu bé bám vào sợi dây để leo lên trời. Chỉ ít phút sau
cậu bé cũng biến mất. Tộc trưởng suy nghĩ và nói một điều gì đó với phù
thủy, lập tức phù thủy dùng dao cắt đứt dây, cắt rời từng phần cơ thể
của cậu bé rơi xuống đất. Quang cảnh đẫm máu làm cho những người chứng
kiến kinh hãi. Nhưng sau đó tộc trưởng lầm rầm khấn vái một điều gì đó,
các bộ phận của cậu bé dính vào nhau và cậu ta sống lại như bình thường.
Buổi hành lễ kết thúc trước sự kinh ngạc của những người chứng kiến.
Kinh mật tông Phật giáo nói đến việc các pháp sư tạo ra những đám
đông và làm biến mất họ từ hàng nghìn năm trước. Những người theo môn
phái tu luyện này thừa nhận sức mạnh của bùa chú, pháp thuật và cho rằng
chúng góp phần tạo nên niềm tin tôn giáo. Những tài liệu hàng nghìn năm
ghi nhận vua Pàla (Ấn Độ cổ) "bằng pháp thuật của mình đã tạo ra thuốc
trường sinh phân phát cho mọi người để những người già 100 tuổi có thể
trẻ lại". Những lễ nghi của dòng mật tông thường được giữ kín nhưng
không bao giờ thiếu việc niệm thần chú, biểu diễn màn nhảy múa tôn giáo
và thiền định, trong đó các pháp sư (giống với vai trò của các phù thủy)
sẽ cầm trịch các buổi hành lễ đó.
Người ta cho rằng, các bài thuốc chỉ có thể mang lại tác dụng khi
được các pháp sư đọc thần chú gọi là mantra. Đó là tuyệt kỹ chỉ có các
phù thủy mới làm được. Người ta cho rằng, khi nghe các âm thanh mantra
sẽ làm ma quỷ sợ hãi, biến đi trong phút chốc và nếu gặp nguy hiểm thì
sử dụng các thần chú này.
Màn ảo thuật hấp dẫn
Các buổi hành lễ của phù thủy không thể thiếu được những vũ điệu được
gọi là múa phù thủy. Đó là các vũ điệu nhằm kích động thần kinh của
những người tham gia. Người ta dùng các động tác tay, chân, lắc lư đầu
và các đạo cụ như chuông, bát hương để tạo ảo giác với những người chứng
kiến.
Tại Ai Cập cổ đại người ta dùng các pháp thuật để chiếm được niềm tin
của công chúng. Một pháp thuật gia nổi tiếng thời đó là westcar Papyrus
(1.700 năm trước C.N) đã biểu diễn màn chặt đầu và nối lại nguyên vẹn
cho nạn nhân. Những thầy tu cao cấp ở Hy Lạp thời đó trong các buổi hành
lễ ở đền thờ thường dùng pháp thuật mở cửa đền và đốt sáng các ngọn
đuốc mà không cần đến các công cụ.
Ở châu Phi, phù thủy thường là phụ nữ già xấu xí, sống độc thân. Họ
thường hoạt động bí mật vào ban đêm và cũng không ý thức được các hành
động của mình. Họ bị coi là một mối đe dọa đối với cộng đồng vì người ta
cho rằng các tai họa như ốm đau, đói kém mất mùa, thiên tai là do các
phù thủy gây ra theo yêu cầu của kẻ thù. Tại Gana người ta làm một khu
làng để giam giữ cách ly những người làm nghề phù thủy nhằm tránh tai
họa. Ở Nam Mỹ, các bộ tộc da đỏ thường có các phù thủy để làm phép trị
bệnh. Họ tổ chức buổi nhảy múa quanh đống lửa và dùng pháp thuật lấy
trong miệng người bệnh ra các bộ phận bị mắc bệnh.
Thời xa xưa, các pháp thuật phù thủy đã xuất hiện tại Việt Nam. Thầy
phù thủy có nhiều quyền năng kỳ lạ: có thể gọi âm binh, luyện bùa, ngải
để biến người ta thành u mê. Phù thủy có thể sai khiến âm binh đi làm
việc đồng áng ban đêm như tát nước, tấn công trả thù người khác. Những
thầy phù thủy mỗi khi điều khiển âm binh xong phải có lễ khao quân, nếu
không âm binh sẽ phản lại. Chỉ được sai âm binh vào buổi đêm và thu lại
trước khi trời sáng nếu không sẽ gặp họa. Nếu làm lộ thiên cơ, âm binh
sẽ đánh trả thầy.
Ngày nay, nhờ sự phát triển của khoa học, người ta đã lý giải được
nhiều pháp thuật của phù thủy chỉ là những màn ảo thuật hoặc cách tạo ra
các tác động tâm lý. Nhưng dù sao, phù thủy và các pháp thuật của họ
vẫn là một thế giới bí ẩn đầy hấp dẫn. Nó là chất liệu cho rất nhiều tác
phẩm nghệ thuật, mà điển hình nhất là thế giới phù thủy của cậu bé
Harry Potter.
Trên thế giới, duy nhất có lễ hội phù thủy được tổ chức vào ngày 1/5
hằng năm tại thành phố Gossnal (Đức). Có hàng trăm phù thủy ở khắp các
châu lục về đây trình diễn những màn pháp thuật do họ luyện được. Ở đây
có một viện bảo tàng về các dụng cụ của phù thủy qua các thời kỳ. Hà Lan
có trường dạy các pháp thuật phù thủy, sau khi tốt nghiệp các phù thủy
sẽ được cấp chứng chỉ. Giá của khóa học khá đắt, lên tới hơn 2.000 euro.
Một trong những yêu cầu của các phù thủy là không được dùng pháp thuật
để hại người và phải tuân thủ theo pháp luật.
theo khoahoc.com.vn
VẠN MỘC CƯ SĨ
GÓP Ý
VẠN MỘC CƯ SĨ
GÓP Ý
Chuyện này thì xảy ra tại Việt Nam nhiều lắm. Một bà bạn của tôi đi chợ
Bà Chiểu, gặp một bà già bảo đi theo bà. Bạn tôi đi theo rồi ra một chỗ
vắng, bà già bảo đưa hết tiền bạc, nữ trang cho bà già. Lát sau, sực
tỉnhthì biết mất của và bà già kia đã biến mất.
Một bà bạn khác đi chợ, thấy một bà kia cứ liên tiếp moi tiền ra cho
một người khác. Bà bạn tôi lại gần kêu lên:"Sao lại trả tiền nhiều thế?"
Người kia bỏ đi và nạn nhân tỉnh lại
Một ông bạn tôi đi coi bói. Thầy bảo sắp gặp tai nạn, phải giải trừ. Đưa tiền cho thầy, thầy sẽ lo việc cúng
giải cho. Ông bạn không chịu. Trong trường hợp này, một số nạn nhân ngoan ngoản moi ví, cởi nhẫn, vàng trao cho thầy.
Tôi ở Sài gòn có mở tiệm buôn bán nhỏ. Một buổi sáng sớm, tôi thấy một
thanh niên bước vào bảo tôi đưa cho y năm ngàn. Tôi nghe theo mở tủ đưa
cho y năm ngàn. Giây lát, tôi định thần mới biết mình ngu.
Người ta bảo là những người này dùng thuốc mê. Cũng có kẻ bảo là dùng bùa chú, hoặc thôi miên.
Trường hợp đầu ở bài này là các tay bợm dùng thuốc mê và mời các nạn
nhân ăn, uống. . Còn ở Việt Nam, các tay này không mời ăn uống gì cả.
Chỉ thấy các tay này nói rất nhiều. Để ta chú ý nghe mà phân tâm hay
mê. Có thể họ dùng thôi miên hay phung chất độc trong miệng họ cho ta
trúng phải. Hay họ dùng bùa chú? Dân chúng bảo là họ có "ngãi nói". Ngãi
là một giống cây như cây riềng, hoặc một loại cây khác, được chăn sóc
đặc biệt như rưới máu và đọc thần chú. Cũng có một loại bùa ngãi đặc
biệt, có một số người học phép này, mỗi ngày chỉ được phép có một số
tiền hữu hạn nào đó. Có thể những người có định lực cao thì không bi bùa
chú, thôi miên. Ở thượng du Việt Nam , ở Thái Lan người ta truyền bá
pháp thuật xấu tốt, cao thấp đủ loại. Tất cả chỉ là truyền thuyết, nên
có một công trình nghiên cứu về vấn đề này.
No comments:
Post a Comment