| |||||
|
Saturday, July 21, 2012
CHỢ BẾN THÀNH
Chợ Bến Thành: biểu tượng của Sài Gòn
Nằm ở khu vực trung tâm thành phố, từ lâu chợ Bến Thành đã trở thành biểu tượng của Sài Gòn. Không chỉ thuần túy là nơi buôn bán, gần một trăm năm qua ngôi chợ này đã trở thành một chứng nhân lịch sử chứng kiến bao đổi thay thăng trầm của thành phố, là bộ mặt kinh tế nói lên sự phát triển của một thành phố thương mại lớn nhất nước và là điểm giao hòa giữa Sài Gòn xưa và nay.Những năm gần đây chợ Bến Thành còn là địa điểm tham quan không thể thiếu cho bất cứ tour du lịch nào đến TP. Hồ Chí Minh. Hẳn nhiên, du khách đến chợ không chỉ đơn thuần để tìm mua những hàng hóa hay quà lưu niệm mà còn tìm ở đó chút hình ảnh riêng, một cá tính đặc trưng thể hiện trong những sinh hoạt đời thường của một thành phố mà chợ chính là nơi bộc lộ rõ nhất.
Hình thành từ trước khi người Pháp đặt chân đến vùng đất này, ngôi chợ khởi thủy nằm ven sông Bến Nghé, ở một bến cận thành Quy (thành Gia Định) nên có tên là Bến Thành. Đến năm 1911, chính quyền thuộc địa Pháp quyết định dời chợ về vị trí hiện nay, khi ấy còn là một cái ao sình lầy. Chợ được khởi công từ năm 1912 cho đến cuối tháng 3-1914 mới hoàn tất và hoạt động liên tục kể từ đó cho đến nay.
Bến Thành được xem là chợ bán lẻ quy mô nhất theo nghĩa có thể tìm thấy tại nơi này đủ thứ mặt hàng, từ bình dân đến cao cấp, đặc biệt hàng thực phẩm thuộc loại chọn lọc nhất. Ở đây không thiếu một thứ gì, từ củ hành, trái ớt, mớ rau, con cá, đủ loại hoa quả mùa nào thức nấy, cho tới bánh kẹo, vải vóc, giày dép, túi xách, đồ điện, điện tử, hàng lưu niệm...
Cổng chính chợ Bến Thành với tháp đồng hồ - biểu tượng của Sài Gòn - đối diện quảng trường Quách Thị Trang
Chợ Bến Thành có tổng diện tích 13.056m², trung bình mỗi ngày đón khoảng 10.000 lượt khách lui tới mua bán và tham quan. Chợ có 1.437 sạp, 6.000 tiểu thương, 11 doanh nghiệp, với bốn cửa chính và 12 cửa phụ tỏa ra bốn hướng.
Cửa Nam (nhìn ra quảng trường Quách Thị Trang) với biểu tượng ngôi tháp đồng hồ ba mặt, là cổng chính, bên trong nhà lồng là nơi bày bán các mặt hàng vải vóc và thực phẩm khô. Cửa Bắc (phía đường Lê Thánh Tôn) rực rỡ với những gian hàng hoa tươi và trái cây mời gọi người qua đường. Cửa Ðông (phía đường Phan Bội Châu) hấp dẫn khách hàng bởi các loại mỹ phẩm và bánh kẹo đầy màu sắc. Cửa Tây (phía đường Phan Chu Trinh) lại là nơi thu hút phái đẹp vì sự đa dạng về kiểu dáng và kích cỡ của giày dép, hàng mỹ nghệ, đồ lưu niệm.
Ngoài ra, dọc theo các hành lang bao quanh nhà lồng chợ là những gian hàng bày bán đủ các loại mặt hàng tiêu dùng phục vụ khách du lịch, đặc biệt là hàng lưu niệm, quần áo may sẵn, vải tơ tằm, thủ công mỹ nghệ, tranh thêu, thổ cẩm...
Du khách cần may áo dài hay bộ vest? Các cửa hàng vải sẵn sàng nhận may
và giao ngay trong ngày
Thời trang may sẵn dành cho nam phụ lão ấu
Nhắc đến chợ Bến Thành thì không thể bỏ qua khu ẩm thực với sự góp mặt của đầy đủ các món ăn truyền thống khắp mọi miền đất nước. Cuối tháng 1-2012, chợ Bến Thành đã được Tạp chí Ẩm thực Food and Wine nổi tiếng chọn là một trong 10 điểm đến có món ăn đường phố hấp dẫn nhất hành tinh, chính là lời khẳng định hùng hồn cho sự phong phú đó.
Ở đây không thiếu một thứ gì, từ củ hành, trái ớt, mớ rau, con cá,
Miền Tây Nam bộ nổi tiếng với nhiều loại mắm, chợ Bến Thành cũng có
một góc "mắm miền Tây" như vậy để khách hàng tha hồ chọn lựa
Nếu bạn chưa tự tin về tài nấu ăn thì các cửa hàng với hàng trăm loại
gia vị này sẽ giúp bạn cải thiện đáng kể kỹ năng nấu nướng
Khu ẩm thực, nơi mở cửa sớm nhất - sẵn sàng phục vụ thượng đế từ tờ mờ sáng
Ê hề bánh mứt mời gọi khách
Chợ Bến Thành cũng rất sôi động về đêm, bắt đầu từ 7 giờ tối, 178 quầy hàng đổ ra hai con đường Phan Bội Châu và Phan Chu Trinh bên hông chợ với các quầy hàng mỹ nghệ, lưu niệm, quần áo và đặc biệt là hàng ăn.
Khách đến chợ Bến Thành chủ yếu chia thành hai dạng: khách vãng lai và khách hàng thân thiết. Khách vãng lai phần lớn là du khách trong đó đa phần là người nước ngoài, còn khách hàng thân thiết gồm dân cư sống ở các con phố lớn xung quanh cũng như những cư dân lâu năm của Sài Gòn.
Phong phú mặt hàng từ vali, xắc tay đến quà lưu niệm
Điểm độc đáo nhất, chẳng ở đâu có các cô bán hàng xinh đẹp, ăn mặc hợp thời trang và thành thạo ngoại ngữ như các tiểu thương chợ Bến Thành. Bước chân vào chợ là len lỏi giữa dòng du khách nước ngoài nườm nượp, tai nghe những lời chào bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Thái... xôn xao như một bản hợp âm. Có thể nói ít ngôi chợ nào trên đất nước thu hút được lượng du khách với mật độ cao, nhiều màu da và đa quốc tịch như cái chợ này.
Cô chủ cửa hàng hoa Nga, thế hệ thứ ba gắn bó với chợ Bến Thành
Cô tiểu thương hàng hoa giả vừa xinh đẹp vừa hợp mốt
Còn khách bản địa khi vào chợ thì được coi như người nhà, nếu còn trẻ thường được gọi là cưng, em gái hoặc chị Hai, cô Ba... ngọt xớt! Bẵng đi một thời gian, cũng người ấy nếu trở lại chợ sẽ được trìu mến gọi là má, mẹ, dì, và đến lúc nào đó sẽ không khỏi bần thần khi được mọi người cung kính gọi bằng... ngoại!
Muôn hoa khoe sắc
Hàng hóa ở đây đa dạng hơn rất nhiều nơi, có đủ các loại từ hàng xuất khẩu, hàng gia công đến hàng xách tay cao cấp. Thực phẩm thì đạt chuẩn vừa tươi vừa ngon, nhiều mặt hàng không đâu có được như rau củ trái mùa, trái cây ngoại nhập, thủy hải sản tươi sống, hàng đặc sản bào ngư, vi cá, hải sâm... được đưa thẳng tới từ sân bay Tân Sơn Nhất.
Giá cả nơi đây lại không hề đắt, với điều kiện bạn dám trả giá mạnh bạo. Bí quyết để mua hàng rẻ là nắm đúng giá trị món hàng và có kỹ năng... kèo nài. Nếu khéo trả giá bạn vẫn có thể mua được hàng hóa với giá sỉ, vì phần lớn các quầy hàng ngoài việc bán lẻ còn là điểm buôn sỉ cho cả một hệ thống phân phối ở nhiều chợ, cửa hàng trong thành phố và các tỉnh..
Gian hàng trái cây ở cửa Bắc quyến rũ người đi đường
rau củ xanh tươi đủ sức chinh phục cả những khách hàng ngoại khó tính
Mặc dù xu hướng mua sắm của một đô thị hiện đại là vào siêu thị hoặc các trung tâm thương mại, nhưng đôi khi trong nhịp sống nhanh đó người ta cũng cần sống chậm đi, như một cách lấy lại thăng bằng cho tâm hồn. Đó là một trong những lý do để chợ Bến Thành nói riêng và các chợ truyền thống nói chung sẽ vẫn tồn tại mãi với thời gian. Và phần hồn của chợ Bến Thành nằm ngay trong nhà lồng, nơi đời sống đô thị diễn ra sinh động nhất qua những giao tiếp thân tình giữa con người với con người.
Những bông hoa của cuộc thi Miss Universe 2008 làm rộn ràng thêm không khí của chợ Bến Thành |
- Theo Doanh nhân Sài Gòn Cuối tuần
THƠ SONG NGỮ
TÔI ĐÃ KHÓC
Tôi đã khóc từ khi rời lòng mẹ
Sợ hay mừng đời đã tiếp nhận tôi
Và từ đó một hình hài nhỏ bé
Lớn khôn dần ngọt sữa mẹ thơm môi
Tôi đã khóc mẹ dãi dầu cơ cực
Vì cha còn nặng nợ bước chinh
nhân
Nghĩa hy sinh trong tim người thắm rực
Dưỡng dục con còn lận đận nuôi chồng
Tôi đã khóc mẹ ra đi vĩnh viễn
Bởi giặc về cày nát xóm thôn
Những đạn pháo vô tình gây tai biến
Người đớn đau quằn quại trút linh hồn
Tôi đã khóc tối ba mươi hôm đó
Tháng tư buồn vụn vỡ bảy mươi lăm
Những con tàu vượt trùng dương sóng gió
Chở bao người mang thống khổ hờn căm
Tôi đã khóc được tin anh ngã gục
Trong trại giam cải tạo tận Miền Trung
Muời mấy năm, niềm tin không rã mục
Chí kiên cường khó lay động chuyển rung
Tôi đã khóc cảnh quê nhà điêu đứng
Mỗi địa danh mang chiến sử oai
hùng
Đã bao đời ông cha ta gầy dựng
Nay còn chăng những hoang phế tàn
vong
Tôi đã khóc suốt quãng đời lưu lạc
Khóc cho người và khóc cả cho tôi
Bao tang tóc, bao lầm than dân
tộc
Đoạn trường này còn khóc mãi khôn
nguôi
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
I HAVE CRIED
I began to cry on coming into this world here,
When life received me, anyhow for joy or for fear;
And thenceforth a small shape, this, has through skips
Grown up out of Mom’s sweet milk and scented lips.
I wept witnessing my Mom so poor and miserable
While my Dad was
doing his soldier’s duty venerable.
Her sense of sacrifice she kept her heart warm to arouse,
Bringing up their kids and also catering to her spouse.
As the enemy came to hamlets destroy and people slay,
The insensible bullets and shells to human bodies sever:
How she writhed in agony to part from us for ever.
I also sobbed that night, defeated by the hostile drive,
Of the broken April thirtieth, nineteen seventy five.
The frail boats crossed the windy and wavy ocean
To carry those souls with resentment-filled emotion.
I again mourned for my brother who deceased
In the Central Region’s prison, ill-treated like a beast;
Over ten odd years his belief had become perpetuation,
Thus had not been shaken by the adverse situation.
I have lamented seeing our homeland distressed,
Each place-name
a majestic feat – They are so blessed.
Thru many
generations our ancestors’ proud display
Now remains,
alas! if not decline, mere decay!
I have bewailed all my adrift life – For them, for you,
I have cried for my compatriots and for myself too.
Deaths and grief
aim at our people’s heart to rend,
In this poor
plight I might continue to cry without end.
Translation by THANH-THANH
CÂY CỔ THỤ SEQUOIA Ở CALI.
CÂY CỔ THỤ SEQUOIA Ở CALI.
Chuyện
khó
tin về một cây
tùng
cho 1.500 khối
gỗ
Ở
Công viên quốc
gia California
(Mỹ) có một
cây thân gỗ
khổng lồ, to
nhất hành
tinh. Nó có
tên General
Sherman.
General
Sherman là
loài thuộc họ
thông, còn gọi
là cù tùng hay
tùng bách.
Tên
cổ của nó là
Sequoia, do
tộc người da
đỏ Cherokee
đặt. Sequoia
là tên của
người đã sáng
lập ra văn tự
tượng hình cho
tộc người này.
Như vậy, từ
thuở xa xưa,
tộc người
Cherokee đã
coi cây tùng
này là một cây
linh thiêng.
General
Sherman là
loài sinh sản
vô tính. Cây
tùng khổng lồ
này sinh ra từ
một hạt giống
vô cùng bé,
chỉ bằng hạt
gạo.
Các
nhà khoa học
đã tính toán
rằng, nó cần
một lượng đất
chừng 100 ngàn
mét khối để
sinh sống.
Diện tích bề
mặt để nó mọc
rễ và mọc tán
cần tới 5 sân
vận động tiêu
chuẩn quốc tế.
Chưa
có con số
chính xác về
tuổi thọ của
cây General
Sherman. Có
nhà khoa học
cho rằng, nó
đã có tuổi
4.000 năm,
tương đương
với các Kim tự
tháp ở Ai Cập,
song cũng có
người tin
rằng, nó mới
khoảng 2.700
năm.
Một
nhà văn đã mô
tả rằng, cách
đây 4.000 năm,
khi các
Pharaoh ở Ai
Cập đặt nền
móng xây dựng
Kim tự tháp,
thì ở vùng
rừng rú thuộc
California
ngày nay, hạt
giống của loài
tùng này bắt
đầu nảy mầm.
Sau 2.000 năm,
đế quốc La Mã
đến hồi cực
thịnh, thì cây
tùng này đã
đạt đến kích
cỡ khổng lồ.
Khi
các vùng đất
màu mỡ Ai Cập
trở thành sa
mạc, nhiều nền
văn minh biến
mất, các Kim
tự tháp bị
những cơn bão
cát chôn vùi
dưới lòng đất,
thì cây tùng
khổng lồ này
vẫn hiên ngang
sống. Nó chính
là hiện thân
của sự bất tử,
là nhân chứng
sống lâu nhất
trên hành tinh
của chúng ta.
Không
ai đứng dưới
gốc cây tùng
này mà không
thấy mình thật
nhỏ bé. Phải
cần tới 17
người lớn cùng
nắm tay nhau,
mới kín được
vòng thân của
cây tùng này.
Cây
Ssequoia của
Công viên quốc
gia California
này được đặt
tên là General
Sherman, chính
là tên vị
tướng huyền
thoại trong
cuộc nội chiến
Bắc - Nam của
Mỹ.
Cây
cao gần 100
mét, chu vi
thân 34m.
Riêng một số
cành của nó
cũng có đường
kính lên đến
2m. Nếu tính
về mặt thể
tích, thì nó
là cây lớn
nhất thế giới
còn sống hiện
nay.
Theo
các tính toán
vào năm 1975,
chỉ riêng phần
thân đã cho
khoảng 53.000
feet khối gỗ,
tức khoảng
1.500 mét khối
gỗ, lượng gỗ
tương đương
với việc khai
thác cả một…
góc rừng.
Với
lượng gỗ như
thế, cây tùng
này nặng tới
2.000 tấn và
cần đến 30
container
khủng, loại 40
feet mới chở
hết được số gỗ
của nó.
Theo
tính toán, số
gỗ này, đủ làm
100 ngôi nhà
rộng rãi, với
đầy đủ các
thiết bị trong
nhà. Tức là
chỉ cần hạ cây
General
Sherman là đủ
để làm nhà cho
cả một xóm
nhỏ.
Cây
General
Sherman có thể
còn lớn hơn
nữa, nếu như
không có nhiều
lần bị sét
đánh gãy ngọn,
cháy thân. Vì
cây quá cao,
hấp thụ sét,
liên tục bị
sét đánh, nên
hiện chỉ 40%
thân cây còn
sức sống.
Theo
sử sách của
vùng đất này,
thì cây
General
Sherman chưa
phải là cây
lớn nhất nếu
xét về quá
khứ. Theo đó,
cây lớn nhất
cao tới 140m,
cùng chu vi
thân lên tới
35m. Tiếc
rằng, cây
General
Sherman này đã
bị bão quật đổ
vào hơn 100
năm trước.
Loài
Sequoia có
chiều cao cực
đại từ 70 đến
120 mét cùng
đường kính
thân lên tới
9m. Tuổi thọ
của nó lên đến
4.000 năm.
Sở dĩ
loài Sequoia
sống trường
tồn với thời
gian như vậy,
vì nó có một
bộ rễ đặc
biệt, cứng như
thép và lan
rộng, ăn sâu
trong lòng
đất. Bộ rễ cực
khỏe ấy đã
cung cấp nguồn
dinh dưỡng vô
cùng dồi dào
cho cây.
Ngoài
ra, Sequoia
cũng chứa
nhiều kháng
thể, nên nó
chống chọi tốt
với sự tấn
công của các
loài côn
trùng, các
loài sâu đục
thân và sự
khắc nghiệt
của thiên
nhiên.
Theo
VTC
Posted by
vanhoa
at
11:20 PM
No comments:
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
Bài báo trên mạng này dẫn ý
kiến của ông Sergei Pravosudov, Giám đốc Học viện Năng lượng
Quốc gia Nga, nói trong điều kiện Iran bị cấm vận, Trung Quốc
quay sang gọi thầu trong các lô của Việt Nam ở Biển Đông, nơi mà
các công ty của Nga và Mỹ là Gazprom và Exxon đã đang hoạt
động.
"Nga có thể đóng vai trò như thế nào trong cuộc xung đột này?"- bài báo hỏi.
Theo vị chuyên gia, một mặt Nga là đối tác của Trung Quốc, mùa xuân năm nay hai bên đã có tập trận chung với sự tham gia của các tàu chiến Nga thuộc Hạm đội Thái Bình Dương.
"Mặt khác, phía Trung Quốc đang mời thầu tại nơi mà Gazprom đã ký hợp đồng. Cùng lúc, Hạm đội Thái Bình Dương Nga đang tham gia tập trận chung với Mỹ, mà Trung Quốc không được mời."
Bài viết cũng nhắc tới việc Việt Nam đang đặt mua nhiều vũ khi từ Nga, như chiến đấu cơ Su-30MK2, chiến hạm Gepard, tàu ngầm hay các hệ thống phòng thủ bờ biển Bastion và hỏa tiễn chống hạm Yakhont...
Việt Nam đã thay Trung Quốc trở nên khách hàng mua vũ khí từ Nga nhiều thứ hai thế giới, sau Ấn Độ.
"Nếu xem xét các loại vũ khí này, có thề thấy dường như chủ yếu chúng dùng để chống lại xâm lược từ phía biển, trong đó có cả bảo vệ thềm lục địa."
Mùa thu năm nay ở Trung Quốc sẽ có sự chuyển giao quyền lực, vốn đang dẫn tới đấu tranh nội bộ quyết liệt trong ban lãnh đạo nước này.
Từ đó nảy sinh các vụ như bê bối Bạc Hy
Lai, hay cáo giác gần đây rằng gia đình họ hàng Tập Cận Bình
sở hữu hàng trăm triệu đôla tiền ở các công ty còn bản thân ông
Tập cũng nắm công ty khai thác khoáng sản đất hiếm trị giá
1,73 tỷ đôla.
"Lãnh đạo Trung Quốc đang tìm cách đánh lạc hướng dư luận khỏi các thông tin không mấy dễ chịu này."
Tuy nhiên, nhà bình luận Nga nhận định: "Cần nhớ rằng, lần cuối Trung Quốc tấn công Việt Nam xảy ra chưa lâu, vào năm 1979".
"Trong cuộc chiến đó, nước Trung Quốc khổng lồ đã chịu thua trước nước Việt Nam nhỏ bé. Tại Trung Quốc, tới nay điều này vẫn bị coi như vết nhơ của dân tộc."
"Thế nhưng, nếu như phía Trung Quốc muốn trả thù thì nước này sẽ gặp phải sự phản ứng từ cả Nga và Mỹ."
Nga luôn tỏ ra không khoan nhượng trong các tranh chấp chủ quyền.
Mới đây, tàu hải tuần của Nga đã nã súng và bắt giữ hai tàu cá của Trung Quốc với cáo buộc các tàu này xâm phạm hải phận của Nga ở vùng Viễn Đông.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2012/07/120718_russia_viet_china.shtml
Học viện Ngoại giao và Đại sứ
quán Ấn Độ là những đối tác đứng ra tổ chức sự kiện này
với sự tham dự của các học giả đến từ các viện nghiên cứu
và các cơ quan chính phủ Việt Nam và các chuyên gia đến từ Hội
đồng các vấn đề thế giới (Indian Council of World Affairs) của
Ấn Độ.
Dù chỉ là một hội thảo khoa học, nhưng các nhà lãnh đạo Việt Nam đã tranh thủ nhắc đến Biển Đông như là một trong những nội dung chủ đạo trong quan hệ Việt-Ấn.
Ông Nhân nhắc lại đánh giá của giới lãnh đạo Ấn Độ là ‘Việt Nam là trụ cột trong chính sách hướng Đông của Ấn Độ’ và nước này sẽ ‘giúp đỡ Việt Nam bảo vệ độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ’.
Trong 5 trụ cột mà ông Nhân đưa ra và ông mô tả là then chốt trong mối quan hệ đối tác chiến lược toàn diện giữa hai nước thì chính trị và quốc phòng-an ninh là hai trụ cột đầu tiên.
Do đó, ông đề nghị phía Ấn Độ ‘giúp đỡ Việt Nam trong quá trình hiện đại hóa quốc phòng và an ninh’ cũng như ứng dụng công nghệ cao trong quốc phòng-an ninh và mọi ngành kinh tế.
Ông cũng đề nghị hai nước ‘phát huy triệt để các cơ chế hợp tác mới về chính trị, kinh tế và an ninh-quốc phòng’.
Sáng 19/7, thượng tướng Ngô Xuân Lịch, Chủ nhiệm Tổng
cục Chính trị (Bộ Quốc phòng) đến thăm và chúc sức khỏe đại tướng Võ
Nguyên Giáp đang điều dưỡng tại Bệnh viện 108.
Thượng tướng Ngô Xuân Lịch hỏi thăm sức khỏe đại tướng. Ảnh: QĐND
Nhân kỷ niệm 65 năm ngày Thương binh - Liệt sĩ (27/7), thượng tướng Ngô Xuân Lịch bày tỏ lòng biết ơn những đóng góp to lớn của đại tướng Võ Nguyên Giáp đối với sự nghiệp cách mạng của Đảng và dân tộc; đặc biệt là công lao xây dựng Quân đội Nhân dân Việt Nam trở thành đội quân cách mạng, chính quy, tinh nhuệ, từng bước hiện đại, hoàn thành xuất sắc vai trò nòng cốt trong sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc.
>Ngày 22 tháng 12 năm 1944, theo sự phân bố của Hồ Chí Minh, Giáp thành lập đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân với 34 người. Theo tài liệu của Đảng Cộng Sản Việt Nam, đó là khởi thủy của đạo quân Cộng Sản Việt Minh sau này.
Tháng 8 năm 1945, Giáp được bầu vào Ban Chấp hành Trung Ương Đảng Cộng Sản Đông Dương.
Tháng 1 năm 1948, Giáp được Hồ Chí Minh phong quân hàm Đại Tướng. Cùng được phong Tướng có một số tên như Văn Tiến Dũng, Vương Thừa Vũ, Nguyễn Chí Thanh, Đinh Đức Thiện, Lê Trọng Tấn, Trần Đăng Ninh…
Ngày 19 tháng 12 năm 1946, chiến tranh Việt Pháp bùng nổ kéo dài cho tới năm 1954 và chấm dứt ở trận Điện Biên Phủ Trên :Văn Tiến Dũng, Hoàng Văn Thái, Nguyễn Quang Thuận, Hoàng Đăng Minh, Nhận, Bạch Ngọc Giáp, Sáng ---
Dưới: Lê Liêm, Giáp, Hồ, Trường Chinh, Đặng Việt Từ năm 1945 cho đến năm 1991(năm Giáp nghỉ hưu, hết còn là ủy Viên Trung Ương Đảng) Giáp đã giữ những chức vụ như sau:
- Ủy Viên Bộ Chánh trị
- Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng
- Tổng Tư lệnh Quân Đội
- Phó Thủ Tướng
- Chủ Nhiệm Ủy Ban Khoa học nhà nước.
- Năm 1983, Chủ tịch Ủy Ban sanh đẻ có kế hoạch.
Chức vụ Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng kiêm Tổng Tư lệnh Quân đội là những chức vụ Giáp ở lâu nhất, từ năm 1945 đến năm 1980.
Chức vụ coi về sanh đẻ năm 1983 là môt hình thức hạ nhục Giáp do đám Lê Duẩn, Lê Đức Thọ chủ trương. Để nói về việc hạ nhục này, trong dân gian có truyền tụng hai câu thơ diễu cợt đượm đầy mỉa mai:
Ngày xưa Đại tướng cầm quân
Ngày nay Đại tướng cầm quần chị em
Sau trận Điện Biên Phủ năm 1954, sự hiện diện của người Pháp cáo chung, Võ Nguyên Giáp nổi tiếng như cồn. Sau cái gọi là Đại thắng mùa xuân năm 1975 – một may mắn bất ngờ cho đảng Cộng Sản Việt Nam ( một bất hạnh cho dân tộc Việt ) chiếm được miền Nam – trước mắt người ngoại quốc mù tịt về cơ cấu tổ chức của Đảng Cộng Sản Việt Nam, Võ Nguyên Giáp trở thành một huyền thoại.
Một số sách viết về Giáp như:
- Giáp: the Victor in Vietnam của Thiếu tướng hồi hưu Peter McDonald In năm 1993 ( British )
- Các bài viết rải rác của Douglas Pike thuộc University of California, Berkeley (USA)
Xin mở một dấu ngoặc ở đây về các sách viết về các lãnh tụ Công Sản Việt Nam cũng như các lãnh tụ của các nước Cộng Sản khác trên thế giới. Tác giả phải được sự chấp nhận của Bộ Chính trị và chỉ được viết những gì mà cơ quan quyền lực tối cao của Cộng Sản đưa ra mà thôi.
Giáp được các tác giả ca tụng như một thiên tài quân sự, một chiến lược gia tài tình của thế giới ( genius strategist, geniusgeneral of the world ). Từ mấy năm gần đây, các tài liệu mật về 2 cuộc chiến tại Việt Nam (1946-1954 và 1954-1975 ) được giải mật khiến ta thấy rằng "thiên tài Võ Nguyên Giáp" đã được các đồng chí nặn ra như các đồng chí đã nặn ra anh hùng Lê Văn Tám, chú Kim Đồng…..trong suốt chiều dài của cuộc chiến xâm nhập của chủ nghĩa Cộng Sản man rợ lên quê hương mà đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ là một lũ thừa sai.
Bản chất của những người lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam, kể từ Hồ Chí Minh trở xuống, là gian hùng, dối trá, thâm độc và tàn bạo. Giáp có đầy đủ các "đức tính" đó.
Năm 1946, Hồ Chí Minh ký hòa ước với Pháp để quân Pháp trở lại Việt Nam. Các lãnh tụ Công Sản, trong đó có Giáp, đã thẳng tay tiêu diệt các người quốc gia (Losers are Pirates by James Banerian1984, p.69
Hồ Chí Minh, Trưòng Chinh, Võ Nguyên Giáp và Trung tá A. Peter Dewey, Năm 1946, khi cuộc chiến tranh Việt – Pháp sắp xẩy ra, Giáp là Bộ Trưởng Quốc phòng trong Chánh phủ liên hiệp. Tại Hà Nội, trong khi quân Pháp và Tự Vệ Thành đang gầm ghè nhau, Giáp và đồng bọn hứa hẹn là quân chánh qui của họ tức các đơn vị Vệ Quốc Đoàn tinh nhuệ đã kéo về đóng chung quanh Hà Nội, sẵn sàng làm cỏ quân Pháp.
Ngày 19 tháng 12, chiến tranh bùng nổ tại Hà Nội. Nhóm lãnh đạo Cộng Sản đã rút về Hà Đông từ mấy ngày trước. Vệ Quốc Đoàn đâu chẳng thấy, chỉ thấy các Tự Vệ Thành đánh vùi với quân Pháp trong các đường phố Hà Nội. Họ đã cầm cự với quân Pháp trong gần 2 tháng, thời gian đủ để dân chúng rời thành phố lánh nạn, đủ để đám Cộng Sản rút vào các an toàn khu Việt Bắc. Giáp và đồng bọn muốn mượn tay quân Pháp để thủ tiêu các thanh niên Hà Nội. Quả thực, Tự Vệ Thành là những thanh niên tiểu tư sản, phần lớn xuất thân từ các gia đình khá giả. Đám tiểu tư sản này là những thành phần không có chỗ đứng trong chế độ Cộng Sản. Càng lợi cho việc thiết lập chủ nghĩa Cộng Sản tại Việt Nam nếu họ bị Pháp tiêu diệt, bớt đi càng nhiều càng tốt cho chủ nghĩa Mac Xít Léninist dễ phát triển ở Việt Nam.
Giáp đã viết sách về chiến tranh nhân dân, quân đội nhân dân (được dịch ra tiếng Pháp; Guerre du peuple, l'Armée du peuple ), tự cho rằng mình và đảng Cộng Sản Việt Nam là nguồn gốc của quan niệm chiến lược, chiến thuật này.
Sự thực, quan niệm về chiến tranh nhân dân đã được Tướng Trần Canh, một trong ngũ hổ tướng của Mao Trạch Đông, du nhập vào Việt Nam kể từ trận chiến biên giới Cao Bằng Lạng Sơn năm 1950.
Giáp thực sự không phải là cha đẻ của quân đội Cộng Sản Việt Nam, tuy rằng cuối năm 1944, theo lệnh Hồ Chí Minh, Giáp thành lập đoàn Võ Trang tuyên truyền gồm 34 thành viên với trang bị rất thô sơ. Quân đội Trung Cộng mới thực sự là cha đẻ của quân đội nhân dân của Cộng Sản Việt Nam.
Tháng 3 năm 1946, 1 Trung Đoàn quân Cộng Sản Trung Hoa tràn qua biên giới, vào Việt Nam để tránh bị các Lộ Quân 46, 64 của Tưởng Giới Thạch tiêu diệt. Chính Trung đoàn quân Cộng Sản Trung Hoa này đã giúp Cộng Sản Việt Nam huấn luyện Quân đội. Tình báo của Mỹ đã đánh hơi thấy việc Trung Cộng huấn luyện quân đội Cộng sản Việt Nam từ những năm này.
Từ năm 1950, Trung Cộng không ngừng cung cấp người, võ khí và tiếp liệu cho Công Sản Việt Nam. Chính Võ Nguyên Giáp, trong cuốn Đường tới Điện Biên Phủ đã viết: Trong một buổi làm việc ở Moscou với Staline, Mao Trạch Đông, Mao đã hứa trang bị cho Việt Nam 10 sư đoàn. Mao nói: Việt Nam cần trang bị 10 đại đoàn (sư đoàn) để đánh Pháp. Trước mặt hãy trang bị 6 đại đoàn có mặt ở miền Bắc Việt Nam. Có thể đưa ngay một số đơn vị sang Trung Hoa nhận vũ khí. Tỉnh Quảng Tây sẽ
lả hậu phương trực tiếp của Việt Nam. Sau đó các đơn vị của quân đội nhân dân lần lượt được đưa sang Tầu để thụ huấn và nhận vũ khí.
Theo Giáp: những đơn vị sang Trung Quốc, ngoài việc trang bị lại vũ khí còn được huấn luyện thêm về chiến thuật công kiên, đặc biệt là kỹ thuật đánh bộc phá. Trước đây, vì chưa có thuốc nổ, ta chưa hề xử dũng kỹ thuật này.
Cũng theo Giáp, chính Hồ Chí Minh đã yêu cầu Tầu Cộng gửi qua Việt Nam một đoàn cố vấn. Theo lời yêu cầu đó, một đoàn cố vấn Trung Cộng khoảng 80 người đã sang Việt Nam, giúp quân Cộng Sản Việt Nam: Lã Quí Ba, Ủy Viên Trung ương đảng Cộng Sản Trung Quốc, Trưởng đoàn Cố vấn; Vi Quốc Thanh, Trưởng đoàn Cố vấn về Quân sự: Mai Gia Sinh, cố vấn về công tác tham mưu; Mã Tây Phu, Cố vấn về công tác hậu cần. Chính các Cố vấn Trung Cộng đã giúp Công Sản Việt Nam tổ chức 3 (ba) cơ chế chánh trong quân đội: Bộ Tổng Tham Mưu, Tổng Cục chánh trị và Tổng cục hậu cần. Tóm lại ngay trong công việc tổ chức quân đội của Cộng Sản Việt Namm, Giáp chỉ là người thừa hành.
Giáp là một tên hèn.
Năm 1983, Giáp bị đám Lê Đức Thọ, Lê Duẩn hạ nhục bằng cách cho đi làm Chủ tịch Ủy Ban sanh đẻ có kế hoạch. Giáp đã ngậm bồ hòn làm ngọt, ngoan ngoãn vâng lời. Trong vụ Nhân văn Giai phẩm xẩy ra tại miền Bắc năm 1955, nhiều người đã ở trong Quân Đội Nhân dân của Giáp như Trần Dần, Hoàng Cầm, Quang Dũng, Phùng Quán…bị đem ra đấu tố, tù đầy. Giáp vẫn giữ im lặng. Trong vụ án chống đảng do đám Lê Duẩn, Lê Đức Thọ chủ mưu, các tướng Cộng sản đàn em của Giáp như Lê Liêm, Đặng Kim Giang, Nguyễn Văn Vịnh, các Đại tá thuộc cấp của Giáp như Lê Minh Nghĩa, Lê Vinh Quốc, Văn Dzoãn… bị hãm hại; Giáp vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.. Khi các tướng Lê Trọng Tấn, Hoàng Văn Thái (cũng là thông gia của Giáp) bị đột tử sau khi miền Nam đã bị cộng sản hóa. Giáp vẫn ngậm miệng, im lặng là vàng. Giáp đã để lộ rõ cái hèn, thủ khẩu như bình.
Giáp kệ mặc đàn em bị thảm sát, tù đày. Theo Bùi Tín, cựu Phó Tổng Biên tập của báo Cộng Sản Quân Đội Nhân dân, sở dĩ Giáp không bị đám Lê Đức Thọ, Lê Duẩn thủ tiêu vì Giáp biết thủ nghĩa là Giáp biết cách tránh né để bảo toàn mạng sống.
Khi được một ký giả ngoại quốc hỏi Giáp có hối tiếc gì về số 3-4 triệu người Việt Nam chết vì các cuộc chiến tranh, gọi là chiến tranh ý thức hệ, Giáp đã trả lời là y không hối tiêc gì cả (Non, pas du tout).
Mạng sống của thanh niên Việt Nam bị họ Võ coi như cỏ rác. Giáp sẵn sàng thí quân trong các trận chiến. Trong trận chiến tranh biên giới Cao Bằng, Lạng Sơn năm 1950, để tiêu diệt cứ điểm Đồng Khê do 262 lính Pháp trấn đóng, Giáp đã dùng tới 10.000 quân (đông hơn quân trú phòng 40 lần). Sau trận đánh, hơn 500 quân Việt tử trận, không kể số bị thương hàng ngàn. Trong trận đồng bằng Phủ Lý, Ninh Bình, Vĩnh Yên vào tháng giêng năm 1951, chiến thuật biển người của Giáp đã bị Tướng Pháp De Lattre de Tassigny dùng bom Napalm tiêu diệt. Quân Cộng sản, dưới sự chỉ huy của Giáp, đã bị nhiều tử vong, thất bại trong ý đồ đưa chiến tranh về đồng bằng. Số tử vong của quânđội cộng sản, khi tháo lui, là trên 6000 người. Số bị thương chắc chắn là gấp đôi, gấp ba con số 6000.
Trong chiến tranh Việt – Pháp 1946-1954, người thực sự chỉ huy các trận đánh lớn không phải là Giáp mà là các tướng Trung Hoa Cộng Sản như Trần Canh trong những năm 50, sau đó là đoàn cố vấn Trung Quốc đứng đầu là Vy Quốc Thanh, Lã Quí Ba. Hào quang chiến thắng của Giáp chỉ là một giả tạo, một hào quang do Trung Cộng ban cho.
Chiến dịch biên giới năm 1950.
Chiến dịch này nhằm mục đích đuổi quân Pháp ra khỏi biên giới của 2 nước Việt Nam-Trung Hoa để cho việc tiếp vận từ Trung Hoa Cộng Sản cho quân đội của Cộng Sản Việt Nam được dễ dàng. Tướng Trần Canh của Trung quốc sang Việt Nam ngày 22-7-1950. Trần Canh đã áp dụng học thuyết chiến tranh nhân dân của Mao vào chiến tranh Việt Nam.
Kế hoạch tiến công của Võ Nguyên Giáp trong chiến dịch biên giới được thay thế bằng kế hoạch tác chiến của Trần Canh. Thay vì tấn công Cao Bằng như kế hoạch của Giáp, Trần Canh đề nghị kế hoạch tấn công Đông Khê, một đồn của Pháp nằm giữa Cao Bằng và Lạng Sơn, để lùa quân Pháp ra khỏi hai tỉnh trên và sau đó phục kích tiêu diệt (công đồn đả viện). Hồ Chí Minh chấp thuận kế hoạch này. Kết quả trận đánh là quân Pháp thảm bại phải bỏ hết các tỉnh biên giới. Chiến thuật công đồn đả viện của Cộng Sản Việt Nam là do các cố vấn Trung Quốc, nhứt là Trần Canh, truyền thụ cho.
Từ năm 1951, nhóm cố vấn chánh trị do Lã Quí Ba cầm đầu đã giúp Hồ tạo lập luật lệ và chánh sách liên quan đến tài chánh, thuế khóa, quản lý báo chí và đài phátthanh cũng như các chánh sách đối với các dân tộc thiểu số…..
Chiến dịch Tây Bắc 1952
Sau các tổn thất ở đồng bằng sông Hồng Hà năm 1951, Việt Minh, theo sự cố vấn của các cố vấn Trung Quốc, mở chiến dịch Tây Bắc năm 1952. Lã Quí Ba trách nhiệm hoạch định chiến dịch thay Vi Quốc Thanh về Tầu chữa bệnh. Hồ Chí Minh chấp thuận hoàn toàn đề nghị của Lã Quí Ba. Theo Qiang Zhai (China and the Vietnam wars 1950-1975) cuối tháng 9 năm 1952, Hồ bí mật sang BắcKinh để thảo luận về chiến dịch Tây Bắc cũng như chiến lược thắng quân Pháp.
Ngày 14-10 Việt Minh tập trung 8 tiểu đoàn tấn công Nghĩa Lộ và các đồn bót lân cận.
Ngày 16-10 Vy Quốc Thanh trở lại Việt Nam để cùng Lã Quí Ba chỉ đạo chiến dịch. Sau khi mất Nghĩa Lộ, quân Pháp chạy khỏi Sơn La ngày 21-11. Việt Minh hoàn toàn chiếm lĩnh một khu vực lớn ở Tây Bắc, cho phép họ có thể tiến hành các hoạt động ở Lào.
Đối phó với kế hoạch Navarre – Trận Điện Biên Phủ
Tháng 5-1953, tướng Henri Navarre đảm trách chỉ huy quân Pháp ở Đông Dương với kế hoạch:
1- Kiểm soát vùng đồng bằng sông Hồng
2- Bình định các khu do Cộng Sản kiểm soát ở miền Trung và miền Nam
3- Mở tổng phản kích tiêu diệt các cứ địa của Việt Minh tại miền Bắc
Navarre cho thành lập các binh đoàn lưu động.
Việt Minh Cộng Sản, lúc đầu muốn tập trung quân tại vùng Tây Bắc và Lai Châu, nhưng sau Giáp từ bỏ ý định đó, muốn kéo quân tấn công quân Pháp ở đồng bằng sông Hồng Hà. Như vậy Giáp hạ thấp tầm quan trọng của chiến dịch ở Lào. Bắc Kinh không đồng ý với kế hoạch của Giáp. Bắc Kinh nhấn mạnh Việt Minh cần giữ nguyên kế hoạch tập trung vào Tây Bắc và Lào. Lãnh đạo Trung Quốc cho rằng nếu thực thi chiến thuật này, Việt Minh Cộng Sản có thể chuẩn bị lực lượng cho công cuộc đánh chiếm đồng bằng sông Hồng và cuối cùng sẽ đánh bại Pháp ở Đông Dương.
Tháng 9, Bộ Chính trị của Cộng Sản Việt Nam, phủ quyết kế hoạch của Giáp để theo kế hoạch của các cố vấn Tầu.
Ngày 27 tháng 10 năm 1953, Vy Quốc Thanh trao cho ông Hồ một bản sao kế hoạch của Navarre mà tình báo Trung Cộng đã thu đoạt được. Sau khi xem xét, các lãnh đạo của Cộng sản Việt Nam nói đề nghị của Trung Quốc là đúng. Cộng Sản Việt Nam, nếu theo đúng kế hoạch của Trung Quốc, có thể phá vỡ kế hoạch của Navarre.
Khi Navarre đưa quân đến Điện Biên Phủ, Giáp và Bộ Tham mưu chưa nhận ra tầm quan trọng của vị trí này. Chính Vy Quốc Thanh là người đã thúc Giáp mở chiến dịch bao vây và tiêu diệt quân Pháp ở Điện Biên Phủ. Trung Quốc nhấn mạnh chiến dịch Điện Biên Phủ không chỉ quan trọng về quân sự mà còn có ảnh hưởng quốc tế.
Từ trái sang phải : Trường Chinh, Hồ Chí Minh, Trần Canh, La Quý Ba. Nguồn : QGP Trung Quốc Ngày 6-12-1953, Bộ Chính trị của Cộng Sản Việt Nam thông qua kế hoạch tác chiến ở Điện Biên Phủ. Giáp chỉ là người thi hành kế hoạch do cố vấn Trung Quốc Vy Quốc Thanh đề ra. Người hùng Điện Biên Phủ Võ Nguyên Giáp đã được cố vấn Tầu nặn ra.
Chính các cố vấn Trung Cộng đã giúp Việt Minh trong các chiến dịch biên giới, Tây Bắc và Điện Biên Phủ. Trung Cộng đã chi viện cho chiến trường Điện Biên Phủ 8286 tấn tiếp liệu gồm võ khí, lương thực v.v… Cố vấn TC có mặt ở mọi đơn vị. Thí dụ họ đã giúp Việt Minh bố trí pháo binh trong các hào sâu trên sườn núi để tránh bị phi cơ Pháp phát hiện và phá hủy. Pháo binh của Việt Minh, được các cố vấn Trung Cộng điều khiển, là một bất ngờ cho quân đội Pháp. Nhưng sự tham dự tích cực của Trung Cộng vào sự thành công của chiến dịch không hề được Giáp nhắc tới trong các bài viết, trong các sách của y như cuốn Điện Biên Phủ: điểm hẹn lịch sử. (The Chinese support for the North Vietnam during the Vietnam War; The Decisive Edge by Bob Seals).
Sự giúp đỡ của Trung Cộng không ngừng ở chiến thắng Điện Biên Phủ năm 1954, đánh dấu sự cáo chung của chủ nghĩa thực dân. Sự giúp đỡ vẫn được tiếp tục trong cuộc chiến xâm lăng miền Nam 1954-197
Ra lệnh phá thai
Thí quân không thương tiếc
Sám hối ?
Thay lời kết:
Có lẽ đây là cáo trạng hùng hồn với luận cứ đầy thuyết phục đối với chế độ Mafia CSVN từ trước đến nay của một sinh viên du học.Xin
mời quí vị dành một chút thì giờ quí báu để nghe cho hết bài này.Nếu bỏ
dở nữa chừng quả là một điều thật đáng tiếc . Bài rát đáng phổ biến
thật rộng rãi về trong nước nhất là hãy chuyển đến cho những tên "Vịt
Kiều Yêu Nước " ở hải ngoại .
Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.
- Xin mời ngồi!
Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:
- Có thể... cho tôi một… bát mì được không?
Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.
- Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.
Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:
- Cho một bát mì.
Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. “Ngon quá” - thằng anh nói.
- Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.
Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: “Thật là ngon ! Cám ơn !” rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.
- Cám ơn các vị ! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.
Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.
- Có thể… cho tôi một… bát mì được không?
- Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:
- Cho một bát mì.
Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:
- Vâng, một bát mì!
Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:
- Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?
- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.
Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!”
Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.
- Thơm quá!
- Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!
- Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!
Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.
- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!
Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.
Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt chỗ”. Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đêu đã lớn rất nhiều.
- Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:
- Làm ơn nấu cho chúng tôi…hai bát mì được không?
- Được chứ, mời ngồi bên này!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy “Đã đặt chỗ” đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì”
- Vâng, hai bát mì. Có ngay.
Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng
họ cũng cảm thấy vui lây.
Khi anh ta dỡ tường ra, phát hiện có một chú thạch sùng đang ngủ ở trong đó, đuôi nó bị đóng vào vào tường bởi một chiếc đinh được đóng từ ngoài vào trong. Anh này thấy tình cảnh đó vừa thấy thương thạch sùng vừa thấy tò mò, anh ta chăm chú quan sát chiếc đinh, trời ạ! đây là chiếc đinh được đóng khi xây nhà 10 năm trước.
Rút cục là có chuyện gì thế này nhỉ? Chú thạch sùng này đã mặc kẹt trên tường mà vẫn sống được trọn 10 năm! Sống được 10 năm trong bức tường tối, thật không đơn giản chút nào. Có gì đó bất thường thì phải?
Anh ta tiếp tục tục nghĩ ngợi, đuôi nó bị đóng chặt, không thể xê dịch được, thế nó đã sống được nhờ vào điều gì mười năm qua? Anh ta quyết định chưa sửa công trình của mình vội, muốn quan sát xem chú thạch sùng này đã ăn gì? Anh muốn tìm hiểu xem sao.
Một lát sau, không biết từ đâu bò ra một chú thạch sùng khác, miệng nó ngoặm miếng thức ăn… ồ! Anh ta lặng người đi. Thế này là sao nhỉ? Vì một bạn thạch sùng bị đinh đóng vào đuôi không thể đi lại được, một bạn thạch sùng khác đã kiếm tìm thức ăn mớm cho bạn trong suốt mười năm qua.
Tôi nghe xong thấy xúc động vô cùng và thực sự cũng không nghĩ thêm về mối quan hệ của chúng nữa.
Các bạn ạ, cùng với sự phổ cập của máy tính trong xã hội con người, tốc độ những thông tin mà chúng ta có được từ người thân, bạn hữu, đồng nghiệp, … ngày một nhanh hơn, nhưng khoảng cách giữa con người với con người chúng ta với nhau phải chăng cũng ngày một gần nhau hơn ? … Cho nên đừng bao giờ từ bỏ những người mà chúng ta yêu thương nhé!
- Một câu chuyện làm cộng đồng rơi lệ...
“- Ăn rau không chú ơi?
- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!
- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác. Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.
Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.
Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia...
Gã không ngờ.........!”
Đọc những bài viết của HCM, ta thấy tựu trung có hai điểm:
1. Những câu ông nói có gốc ở văn chương triết lý Trung Quốc. Loại này khá nhiều.
(1). Trong bài nói chuyện tại lớp học tập chính trị khoảng hơn 3.000 giáo viên cấp 2 và cấp 3 miền Bắc, do bộ Giáo Dục tổ chức tại Hà Nội ngày 13-9-1958, HCM nói:Vì lợi ích mười năm thì phải trồng cây, vì lợi ích trăm năm thì phải trồng người.
Câu này là của Quản Trọng 管仲; 725 TCN - 645 TCN trong sách Quản Tử, nguyên văn là: Nhất niên chi kế, mạc như thụ cốc, thập niên chi kế, mạc như thụ mộc, chung thân chi kế, mạc như thụ nhân.一年之计,莫如树谷;十年之计,莫如树木;终身之计,莫如树人。
(2). HCM "viết" tiếng Pháp từ năm 1921, trong Tạp chí cộng sản: “Lợi ích của nhân dân là trước hết, thứ đến là lợi ích của quốc gia, còn lợi ích của vua là không đáng kể”.
Khổng Tử viết " “Dĩ dân vi bản” (lấy dân làm gốc). Trong những giai đoạn thịnh trị, các triều đại phong kiến khác cũng chịu ảnh hưởng lớn bởi tư tưởng này. Và sau này, con trai của Hồ Quý Ly là Hồ Nguyên Trừng đã nói một câu thấm thía và xót xa rằng: “Thần không sợ đánh, chỉ sợ lòng người không theo”.
Khổng Tử nói: Quân, châu dã, dân, thủy dã; thủy sở dĩ tải châu, diệc sở dĩ phúc châu (孔子曾說:君,舟也;民,水也,水所以載舟,亦所以覆舟)
Tuân Tử là văn gia khoảng thế kỷ III -thế kỷ IV, viết rằng "Quân, châu dã, độ nhân giả; thủy dã, thủy tắc tải châu, diệc thủy tắc phúc châu"( 荀子君者,舟也;庶人者,水也。水則載舟,水則覆舟). Cũng có sách chú : Quan do chu dã; dân do thủy dã; thủy năng tải châu, thủy năng phúc châu 官猶舟也,民猶水也;水能載舟,亦能覆舟.http://big5.zhengjian.org/node/78205
(3).HCM đọc trong trung tuần tháng 9-1950 nhân dịp thăm Đội thanh niên xung phong công tác trung ương đầu tiên :
Không có việc gì khó,
chỉ sợ lòng không bền,
đào núi và lấp biển,
quyết chí ắt làm nên
Bài thơ trên xuất xứ ơ Ấu Học Ngũ Ngôn Thi
鑿 山 通 大 海
鍊 石 補 青 天
世 上 無 難 事
人 心 自 不 堅
Tạc sơn thông đại hải
Luyện thạch bổ thanh thiên
Thế thượng vô nan sự
Nhân tâm tự bất kiên.
(Đục núi thông ra biển
Đội đá, vá trời xanh
Trên đời không việc khó
Chỉ sợ lòng không kiên. )
Trước đó, Nguyễn Bá Học đã viết trong "Lời khuyên học trò":
Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông.
Một số câu khác như cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư, nhân, nghĩa, lễ, hiếu, trung vốn có nguồn gốc từ xưa trong kho tàng Nho học.
2. Bên cạnh những tư tưởng cổ học Đông phương, HCM còn dùng những câu của tư tưởng Tây phương.
_____
(1) . Nguyễn Văn Trấn. Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội.Văn Nghệ, California, tái bản năm 1996,150-152
(2). Oliver Todd, "Huyền thoại Hồ Chí Minh", Nguyễn Văn dịch, đăng trong sách Hồ Chí Minh, sự thật về thân thế và sự nghiệp, Nxb. Nam Á, Paris, 1990, tr. 276.
(3).+The Declaration was written with the advise of OSS Detachment 101 Maj. Archimedes Patti.
It is based on the American Declaration of Independence and the Declaration of the Rights of Man and Citizen.(Wikipedia)
BIỂN CHẾT
BIỂN
CHẾT - DEAD
SEA
>
Mất
hơn 10 giờ bay
đêm từ Bangkok
(Thái Lan),
rạng sáng,
chiếc Boeing
747 chở hơn
400 hành khách
mới hạ cánh
xuống sân bay
Ben Gurion ở
Tel Aviv
(Israel) bên
bờ Địa Trung
Hải. Anh
Chali, hướng
dẫn viên du
lịch thuộc
công ty Sharon
Tours nói: “Cả
ngày hôm nay
chúng ta dành
cho biển Chết.
Các bạn sẽ
được tắm ở một
nơi mặn nhất
thế giới và là
nơi thấp nhất
trên bề mặt
trái đất, âm
400m so với
mặt biển.
Không cần
phao, mọi
người vẫn nổi
trên Biển
Chết”.
Vượt
bao đồi núi
khô cằn, gần
trưa mới đi
ngang qua
thánh địa
Jerusalem để
bắt đầu “đổ
dốc” vào lòng
Biển Chết.
Độ
mặn của muối
và khoáng chất
đặc biệt nơi
đây có công
dụng chữa bệnh
nổi tiếng.
>
Trong
nước có chứa
hơn 35 loại
khoáng chất
khác nhau cần
thiết cho sức
khỏe và chăm
sóc da toàn
thân bao gồm
Magiê, Canxi,
Kali, Brôm,
Lưu huỳnh và
Iodine. Tất cả
có tác dụng
giảm đau, chữa
trị hiệu quả
các bệnh thấp
khớp, vẩy nến,
nhức đầu, đau
chân, nuôi
dưỡng và làm
mềm da.
>
Biển
Chết dài 76km,
chỗ rộng nhất
tới 18km và
chỗ sâu nhất
là 400m. Bề
mặt Biển Chết
nằm ở 4175m
dưới mực nước
biển nên là
điểm thấp nhất
của bề mặt
trái đất.
>
Chỉ
cần dang thẳng
tay chân,
ngẩng cổ lên
để tránh nước
mặn vào mắt,
thì đã như cái
bong bóng nổi
phình trên mặt
biển.
>
>
>
Biển
Chết đúng là
một nơi du
lịch tuyệt
vời, lỡ có sảy
chân người ta
cũng không bị
chết chìm mà
nổi bồng bềnh
trên mặt nước
một cách tự
nhiên.
>
Mỗi
năm, hàng
triệu du
khách đổ xô
đến Biển Chết
để được thả
nổi cơ thể
mình trên mặt
nước. Điểm
thấp nhất trên
trái đất này
luôn là nơi
hấp dẫn du
khách nhất.
>
Biển
Chết còn được
gọi là” Biển
Muối”, khu vực
chứa nước bị
vây kín này có
thể được xem
là một hồ nước
muối có độ mặn
cao nhất trên
thế giới. Biển
Chết nằm giữa
biên giới 3
nước Israel,
Palestine và
nằm sâu trong
thung lũng
Jordan, cách
thành phố
Amman khoảng
55 km về phía
Đông.
>
>
Biển
Chết dài 76
km, chỗ rộng
nhất tới 18 km
và chỗ sâu
nhất là 400 m.
Đây là một
trong những
khu nghỉ dưỡng
sức khỏe đầu
tiên trên thế
giới, người ta
sử dụng muối
và khoáng chất
từ Biển Chết
để làm ra mỹ
phẩm và các
gói thảo dược
tiêu thụ trên
toàn thế giới.
Từ xa xưa,
người ta đã
biết khai thác
nguồn muối và
khoáng chất
tại Biển Chết
này để làm ra
nhiều sản phẩm
khác nhau, đặc
biệt là kem để
ướp xác ở Ai
Cập.
>
Như
tên gọi của
nó, Biển Chết
không có một
loài sinh vật
nào có thể tồn
tại được cả vì
độ mặn rất
cao. Độ mặn
của muối và
khoáng chất
đặc hữu nơi
đây có công
dụng chữa bệnh
nổi tiếng.
Biển chết có
nồng độ mặn là
38% trong khi
đó độ mặn của
nước biển ở
các đại dương
trên thế giới
bình thường
vào khoảng
2,5%. Chính vì
hàm lượng muối
trong biển rất
cao nên sức
đẩy của nước
rất lớn. Lỡ có
xảy chân,
người ta cũng
không bị chết
chìm mà nổi
bồng bềnh trên
mặt nước một
cách tự nhiên,
bơi lội ở đây
cũng thật sự
độc đáo không
thể bỏ qua.
Đây là nơi có
một không hai
trên thế giới
mà bạn có thể
thả mình trên
mặt dưới để
đọc một tờ
báo.
>
Biển
Chết mang
không khí khô,
giàu oxy mà
không có bất
kỳ một sự ô
nhiễm môi
trường nào,
nhiệt độ tương
đối cao ngay
cả mùa đông
cũng không
thuyên giảm.
Thực tế là các
tia cực tím có
hại được lọc
một cách tự
nhiên. Vì vậy,
bạn vẫn có thể
tắm nắng mà
không lo sợ bị
cháy nắng.
Vùng nước chữa
bệnh tự nhiên
nằm dọc theo
bờ biển kết
hợp với lớp
bùn đen ở bên
dưới là liệu
pháp điều trị
sức khỏe và vẻ
đẹp lý tưởng.
Ngoài ra, khu
bảo tồn thiên
nhiên và sự đa
dạng của khu
vực danh lam
thắng cảnh
mang lại một
sự kết hợp độc
đáo cho khung
cảnh. Những ốc
đảo sa mạc khô
cằn bên cạnh
những hồ bơi
và thác nước
đông đúc với
hệ động thực
vật. Các di
tích lịch sử
của khu vực là
một trong
những nơi nổi
tiếng thế giới
cụ thể như
Massada,
Jericho, Ein
Gedi, các pháo
đài La Mã và
các pháo đài ở
sa mạc Judea.
>
>
Massada- Pháo đài của người Do
Thái nằm ở
hướng tây Biển
Chết
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
>
Dọc
theo bờ biển
là những tòa
nhà cao tầng,
quán bar, vũ
trường… Sắc
trắng của các
tòa các pha
trộn với màu
vàng của cát,
màu xanh nước
biển tạo nên
một vẻ đẹp rực
rỡ.
>
>
>
>
>
>
>
>
Ven
bờ biển còn có
các đụn muối
trắng hình
thành từng
cụm, nhô lên
như những
chiếc nấm
trông rất đẹp.
Đây là kết quả
của nước biển
bốc hơi trải
qua nhiều năm.
>
>
>
>
Gọi
là biển chết,
vì trong lòng
biển không có
sinh vật nào
sống nổi và
biển không có
lối nào thông
ra các đại
dương.
>
Mặc
dù mang tên
Biển Chết,
nhưng nơi đây
không chết bao
giờ, luôn mang
một sức sống
mãnh liệt.
Biển Chết tiếp
đón hàng triệu
lượt khách mỗi
năm đến viếng
thăm, nghỉ
dưỡng và tắm
biển với màn
trình diễn thả
nổi mình trên
mặt nước.
TIN BIỂN ĐÔNG
TQ gây hấn để quên mâu thuẫn nội bộ?
Cập nhật: 13:39 GMT - thứ tư, 18 tháng 7, 2012
Báo chuyên ngành có tiếng
của Nga nói Trung Quốc gây hấn với Việt Nam ở Biển Đông để
đánh lạc hướng người dân trong nước.
Tờ báo mạng Dầu khí nước Nga vừa có bài
nhìn nhận những căng thẳng mới đây giữa Bắc Kinh và Hà Nội
xung quanh việc khai thác tài nguyên ở Biển Đông và cho rằng
trong trường hợp Trung Quốc muốn tiến tới, nước này sẽ gặp
phản ứng không chỉ từ phía Việt Nam, mà cả Nga và Hoa Kỳ.Các bài liên quan
Chủ đề liên quan
"Nga có thể đóng vai trò như thế nào trong cuộc xung đột này?"- bài báo hỏi.
Theo vị chuyên gia, một mặt Nga là đối tác của Trung Quốc, mùa xuân năm nay hai bên đã có tập trận chung với sự tham gia của các tàu chiến Nga thuộc Hạm đội Thái Bình Dương.
"Mặt khác, phía Trung Quốc đang mời thầu tại nơi mà Gazprom đã ký hợp đồng. Cùng lúc, Hạm đội Thái Bình Dương Nga đang tham gia tập trận chung với Mỹ, mà Trung Quốc không được mời."
Bài viết cũng nhắc tới việc Việt Nam đang đặt mua nhiều vũ khi từ Nga, như chiến đấu cơ Su-30MK2, chiến hạm Gepard, tàu ngầm hay các hệ thống phòng thủ bờ biển Bastion và hỏa tiễn chống hạm Yakhont...
Việt Nam đã thay Trung Quốc trở nên khách hàng mua vũ khí từ Nga nhiều thứ hai thế giới, sau Ấn Độ.
"Nếu xem xét các loại vũ khí này, có thề thấy dường như chủ yếu chúng dùng để chống lại xâm lược từ phía biển, trong đó có cả bảo vệ thềm lục địa."
Yếu tố đối nội
Theo bài trên Dầu khí nước Nga, tình hình chính trị nội bộ Trung Quốc có thể đóng vai trò quan trọng trong xung đột với Việt Nam.Mùa thu năm nay ở Trung Quốc sẽ có sự chuyển giao quyền lực, vốn đang dẫn tới đấu tranh nội bộ quyết liệt trong ban lãnh đạo nước này.
"Nếu như phía Trung Quốc muốn trả thù thì nước này sẽ gặp phải sự phản ứng từ cả Nga và Mỹ."
Dầu khí nước Nga
"Lãnh đạo Trung Quốc đang tìm cách đánh lạc hướng dư luận khỏi các thông tin không mấy dễ chịu này."
Tuy nhiên, nhà bình luận Nga nhận định: "Cần nhớ rằng, lần cuối Trung Quốc tấn công Việt Nam xảy ra chưa lâu, vào năm 1979".
"Trong cuộc chiến đó, nước Trung Quốc khổng lồ đã chịu thua trước nước Việt Nam nhỏ bé. Tại Trung Quốc, tới nay điều này vẫn bị coi như vết nhơ của dân tộc."
"Thế nhưng, nếu như phía Trung Quốc muốn trả thù thì nước này sẽ gặp phải sự phản ứng từ cả Nga và Mỹ."
Nga luôn tỏ ra không khoan nhượng trong các tranh chấp chủ quyền.
Mới đây, tàu hải tuần của Nga đã nã súng và bắt giữ hai tàu cá của Trung Quốc với cáo buộc các tàu này xâm phạm hải phận của Nga ở vùng Viễn Đông.
‘Việt-Ấn phối hợp chặt chẽ về Biển Đông’
Cập nhật: 12:47 GMT - thứ tư, 18 tháng 7, 2012
Chủ đề Biển Đông đã được
đề cập đậm nét tại một hội thảo cấp cao về quan hệ Việt Nam –
Ấn Độ vừa được tổ chức hôm thứ Ba ngày 17/7 tại Hà Nội.
Dưới tiêu đề ‘Quan hệ đối tác chiến lược
Việt Nam-Ấn Độ: những định hướng tương lai’, cuộc hội thảo này
do chính phủ hai nước cùng tổ chức nhân đánh dấu 40 năm quan
hệ ngoại giao và 5 năm kể từ khi hai nước trở thành đối tác
chiến lược.Các bài liên quan
Chủ đề liên quan
Dù chỉ là một hội thảo khoa học, nhưng các nhà lãnh đạo Việt Nam đã tranh thủ nhắc đến Biển Đông như là một trong những nội dung chủ đạo trong quan hệ Việt-Ấn.
‘Giúp về chủ quyền’
Phát biểu khai mạc hội thảo, Phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân nhấn mạnh Biển Đông là vấn đề mà ‘hai bên cần tiếp tục phối hợp chặt chẽ tại các diễn đàn khu vực và quốc tế’.Ông Nhân nhắc lại đánh giá của giới lãnh đạo Ấn Độ là ‘Việt Nam là trụ cột trong chính sách hướng Đông của Ấn Độ’ và nước này sẽ ‘giúp đỡ Việt Nam bảo vệ độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ’.
Trong 5 trụ cột mà ông Nhân đưa ra và ông mô tả là then chốt trong mối quan hệ đối tác chiến lược toàn diện giữa hai nước thì chính trị và quốc phòng-an ninh là hai trụ cột đầu tiên.
Do đó, ông đề nghị phía Ấn Độ ‘giúp đỡ Việt Nam trong quá trình hiện đại hóa quốc phòng và an ninh’ cũng như ứng dụng công nghệ cao trong quốc phòng-an ninh và mọi ngành kinh tế.
Ông cũng đề nghị hai nước ‘phát huy triệt để các cơ chế hợp tác mới về chính trị, kinh tế và an ninh-quốc phòng’.
Phó Thủ tướng Nhân khẳng định rằng Ấn Độ ‘luôn là người bạn tin cậy, gần gũi và gắn bó’ của Việt Nam.
Ông nói với các quan chức ngoại giao và
học giả Ấn Độ tại hội nghị rằng chính sách nhất quán của
chính quyền Việt Nam luôn coi trọng mối quan hệ với Ấn Độ.
Thông tấn xã Việt Nam cho biết tại hội
thảo này có nhiều ý đề xuất tăng cường trao đổi giữa hai nước
trong lĩnh vực an ninh quốc phòng và đẩy mạnh hợp tác về hải
quân và công nghiệp quốc phòng.
Các học giả Việt-Ấn cũng thảo luận về
các vấn đề an ninh đang nổi lên ở châu Á-Thái Bình Dương, bản
tin của Thông tấn xã Việt Nam cho biết.
Chủ tịch nước Trương Tấn Sang hôm thứ Tư
ngày 18/7 một lần nữa khẳng định Việt Nam ‘ủng hộ chính sách
hướng Đông của Ấn Độ’ trong buổi tiếp ông Rajiv K. Bathia, giám
đốc Hội đồng các vấn đề thế giới, sang dự hội nghị ở Việt
Nam.
Chính sách hướng Đông của Ấn Độ đặt trọng tâm vào mối quan hệ với Việt Nam.
Ở một đất nước chịu ảnh hưởng nhiều của
văn hóa Trung Quốc, ông Sang được Thông tấn xã Việt Nam dẫn lời
nhấn mạnh với vị khách Ấn Độ về ảnh hưởng của văn hóa Ấn
Độ đối với Việt Nam ‘từ hàng trăm nay nay’ và cho rằng sự tương
đồng về văn hóa sẽ là cầu nối cho quan hệ hai nước.
BBC đã liên hệ ông Ranjit Rae, đại sứ Ấn
Độ ṭai Hà Nội, để hỏi mức độ cam kết mà nước này dành cho
Việt Nam trên vấn đề Biển Đông. Tuy nhiên, ông nói không thể bình
luận gì thêm vì lập trường của Ấn Độ về vấn đề này đã
được Ngoại trưởng S.M. Krishna tuyên bố tại Diễn đàn khu vực
Asean (ARF) vừa qua ở Phnom Penh.
Ông Krishna đã phát biểu rằng Ấn Độ đang
theo dõi chặt chẽ diễn biến ở biển Đông và rằng nước ông ủng hộ tự do
hàng hải và quyền tiếp cận tài nguyên theo luật pháp quốc tế.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/world/2012/07/120718_vietindia_tie_workshop.shtmlVÕ NGUYÊN GIÁP
Lãnh đạo Bộ Quốc phòng thăm
đại tướng Võ Nguyên Giáp
Sáng 19/7, thượng tướng Ngô Xuân Lịch, Chủ nhiệm Tổng
cục Chính trị (Bộ Quốc phòng) đến thăm và chúc sức khỏe đại tướng Võ
Nguyên Giáp đang điều dưỡng tại Bệnh viện 108.
> Cuộc đời đại tướng Võ Nguyên Giáp qua ảnh
Thượng tướng Ngô Xuân Lịch hỏi thăm sức khỏe đại tướng. Ảnh: QĐND
Nhân kỷ niệm 65 năm ngày Thương binh - Liệt sĩ (27/7), thượng tướng Ngô Xuân Lịch bày tỏ lòng biết ơn những đóng góp to lớn của đại tướng Võ Nguyên Giáp đối với sự nghiệp cách mạng của Đảng và dân tộc; đặc biệt là công lao xây dựng Quân đội Nhân dân Việt Nam trở thành đội quân cách mạng, chính quy, tinh nhuệ, từng bước hiện đại, hoàn thành xuất sắc vai trò nòng cốt trong sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc.
Ông khẳng định, đại tướng mãi mãi là tấm gương sáng,
là người học trò xuất sắc của Chủ tịch Hồ Chí Minh, người anh cả của các
lực lượng vũ trang nhân dân, được nhân dân kính trọng, bạn bè quốc tế
ngưỡng mộ, là niềm tự hào của các thế hệ cán bộ, chiến sĩ toàn quân.
Lãnh đạo Bộ Quốc phòng kính chúc đại tướng mạnh khỏe và trường thọ, tiếp
tục có nhiều đóng góp quý báu vào sự nghiệp xây dựng Đảng, đất nước và
quân đội.
Thượng tướng Ngô Xuân Lịch báo cáo với đại tướng Võ
Nguyên Giáp tình hình xây dựng quân đội từ đầu năm, nhất là quyết tâm
thực hiện Nghị quyết Đại hội XI của Đảng, xây dựng bản lĩnh chính trị
vững vàng để quân đội hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ chính trị mà Đảng,
Nhà nước và nhân dân tin cậy, giao phó...
Đại tướng Võ Nguyên Giáp cảm ơn sự quan tâm của cán
bộ, chiến sĩ toàn quân cũng như tình cảm và những lời chúc tốt đẹp của
Thượng tướng Ngô Xuân Lịch.
Trước khi vào thăm đại tướng Võ Nguyên Giáp, thượng
tướng Ngô Xuân Lịch đã nghe trung tướng, PGS TS Trần Duy Anh, Giám đốc
Bệnh viện Trung ương Quân đội 108 báo cáo tình hình chăm sóc sức khỏe
đại tướng
class="yiv830152829ecxyiv623954323yshortcuts">Võ Nguyên Giáp:Tên đồ tể khát máu của quê hương
Lời Giới Thiệu:
Bác sĩ Nguyễn
Lương Tuyền là giáo sư về khoa Giải phẫu Tiểu Nhi tại đại học McGill,
Montreal, Canada. Tuy là môt chuyên gia bận rộn, nhưng ông là một trong
số những ít bác sĩ quan tâm và viết đến những vấn đề đất nước.
Võ Nguyên Giáp là một thiên tài khốn nạn của quê hương.
Võ Nguyên Giáp là một thiên tài khốn nạn của quê hương.
Vâng, Võ Nguyên Giáp thực quả là một tên khốn kiếp, đã đẩy hàng
triệu thanh niên đất Việt vào chỗ chết từ năm 1946 tới năm 1975, để thực
hiện cho được việc áp đặt chủ nghĩa Cộng Sản sắt máu trên toàn quê
hương. Nhưng Y có là một thiên tài hay không, dù là một thiên tài khốn
nạn của quê hương, thì cần phải xét lại. Sau mấy chục năm, các tài liệu
về chiến tranh tại Việt Nam, các dữ kiện lịch sử đã được giải mật.
"Huyền thoại Võ Nguyên Giáp" đã hết còn là một huyền thoại.
Võ Nguyên Giáp sanh ngày 25 tháng 8 năm 1911 tại làng An xá, huyện Lệ
Thủy, tỉnh Quảng Bình. Cha Y là Võ Quang Nghiêm, một hương sư dạy chữ
Nôm, chữ Quốc Ngữ và hành nghề Đông Y như phần lớn các nhà nho lỡ vận.
Khi cuộc chiến Việt-Pháp bùng nổ, Ông Nghiêm bị Pháp bắt đưa về giam ở
Huế rồi chết trong tù. Mẹ Giáp là Bà Nguyễn Thị Kiên.
Võ Nguyên Giáp là con thứ 6 trong số 8 người con của Ông Bà Võ Quang
Nghiêm. Năm 14 tuổi (1925), Giáp vào Huế học trường Quốc Học. Hai năm
sau, bị đuổi học, Giáp về quê tham gia Tân Việt Cách mệnh Đảng – một
đảng có mầu sắc Cộng Sản được thành lập năm 1924 ở miền Trung.
Đầu tháng 10 năm 1930, Giáp bị bắt giam tại nhà lao Thừa Phú ( Huế )..
Năm 1931, Giáp được thả ra khỏi nhà tù, ra Hà Nội học tại trường Albert
Sarraut cho tới khi đỗ Tú tài.
Năm 1937, Giáp tốt nghiệp trường Luật tại Hà Nội.
Năm 1934, Giáp kết hôn cùng Nguyễn Thị Quang Thái, một đồng chí của ông. Bà Thái có với Giáp một người con gái, Võ Thị Hồng Anh. Năm 1943, Bà Thái bị Pháp bắt giam ở nhà tù Hỏa Lò ở Hà Nội. Bà chết trong tù.
Tháng 5 năm 1939, Giáp bắt đầu dạy môn Sử tại trường tư thục Thăng Long tại Hà Nội. Theo lời thuật của một số người, Giáp là một giáo sư Sử giỏi và hùng biện.
Từ năm 1936 đến năm 1939, Giáp tham gia phong trào Mặt trận Dân Chủ Đông Dương. Võ Nguyên Giáp vào Đông Dương Cộng Sản đảng vào năm 1940, bắt đầu các hoạt động dưới sự chỉ đạo của Hồ Chí Minh. Giáp tham gia gây dựng cơ sở và huấn luyện quân sự ở Cao Bằng dù Giáp chưa từng được huấn luyện về quân sự.. Trong đảng Cộng Sản Đông Dương, có lẽ chỉ có Phùng Chí Kiên được theo học một thời gian tại trường Võ bị Hoàng Phố ở Trung Hoa.
Năm 1934, Giáp kết hôn cùng Nguyễn Thị Quang Thái, một đồng chí của ông. Bà Thái có với Giáp một người con gái, Võ Thị Hồng Anh. Năm 1943, Bà Thái bị Pháp bắt giam ở nhà tù Hỏa Lò ở Hà Nội. Bà chết trong tù.
Tháng 5 năm 1939, Giáp bắt đầu dạy môn Sử tại trường tư thục Thăng Long tại Hà Nội. Theo lời thuật của một số người, Giáp là một giáo sư Sử giỏi và hùng biện.
Từ năm 1936 đến năm 1939, Giáp tham gia phong trào Mặt trận Dân Chủ Đông Dương. Võ Nguyên Giáp vào Đông Dương Cộng Sản đảng vào năm 1940, bắt đầu các hoạt động dưới sự chỉ đạo của Hồ Chí Minh. Giáp tham gia gây dựng cơ sở và huấn luyện quân sự ở Cao Bằng dù Giáp chưa từng được huấn luyện về quân sự.. Trong đảng Cộng Sản Đông Dương, có lẽ chỉ có Phùng Chí Kiên được theo học một thời gian tại trường Võ bị Hoàng Phố ở Trung Hoa.
>Ngày 22 tháng 12 năm 1944, theo sự phân bố của Hồ Chí Minh, Giáp thành lập đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân với 34 người. Theo tài liệu của Đảng Cộng Sản Việt Nam, đó là khởi thủy của đạo quân Cộng Sản Việt Minh sau này.
Tháng 8 năm 1945, Giáp được bầu vào Ban Chấp hành Trung Ương Đảng Cộng Sản Đông Dương.
Tháng 1 năm 1948, Giáp được Hồ Chí Minh phong quân hàm Đại Tướng. Cùng được phong Tướng có một số tên như Văn Tiến Dũng, Vương Thừa Vũ, Nguyễn Chí Thanh, Đinh Đức Thiện, Lê Trọng Tấn, Trần Đăng Ninh…
Ngày 19 tháng 12 năm 1946, chiến tranh Việt Pháp bùng nổ kéo dài cho tới năm 1954 và chấm dứt ở trận Điện Biên Phủ Trên :Văn Tiến Dũng, Hoàng Văn Thái, Nguyễn Quang Thuận, Hoàng Đăng Minh, Nhận, Bạch Ngọc Giáp, Sáng ---
Dưới: Lê Liêm, Giáp, Hồ, Trường Chinh, Đặng Việt Từ năm 1945 cho đến năm 1991(năm Giáp nghỉ hưu, hết còn là ủy Viên Trung Ương Đảng) Giáp đã giữ những chức vụ như sau:
- Ủy Viên Bộ Chánh trị
- Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng
- Tổng Tư lệnh Quân Đội
- Phó Thủ Tướng
- Chủ Nhiệm Ủy Ban Khoa học nhà nước.
- Năm 1983, Chủ tịch Ủy Ban sanh đẻ có kế hoạch.
Chức vụ Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng kiêm Tổng Tư lệnh Quân đội là những chức vụ Giáp ở lâu nhất, từ năm 1945 đến năm 1980.
Chức vụ coi về sanh đẻ năm 1983 là môt hình thức hạ nhục Giáp do đám Lê Duẩn, Lê Đức Thọ chủ trương. Để nói về việc hạ nhục này, trong dân gian có truyền tụng hai câu thơ diễu cợt đượm đầy mỉa mai:
Ngày xưa Đại tướng cầm quân
Ngày nay Đại tướng cầm quần chị em
Sau trận Điện Biên Phủ năm 1954, sự hiện diện của người Pháp cáo chung, Võ Nguyên Giáp nổi tiếng như cồn. Sau cái gọi là Đại thắng mùa xuân năm 1975 – một may mắn bất ngờ cho đảng Cộng Sản Việt Nam ( một bất hạnh cho dân tộc Việt ) chiếm được miền Nam – trước mắt người ngoại quốc mù tịt về cơ cấu tổ chức của Đảng Cộng Sản Việt Nam, Võ Nguyên Giáp trở thành một huyền thoại.
Một số sách viết về Giáp như:
- Giáp: the Victor in Vietnam của Thiếu tướng hồi hưu Peter McDonald In năm 1993 ( British )
- Các bài viết rải rác của Douglas Pike thuộc University of California, Berkeley (USA)
Xin mở một dấu ngoặc ở đây về các sách viết về các lãnh tụ Công Sản Việt Nam cũng như các lãnh tụ của các nước Cộng Sản khác trên thế giới. Tác giả phải được sự chấp nhận của Bộ Chính trị và chỉ được viết những gì mà cơ quan quyền lực tối cao của Cộng Sản đưa ra mà thôi.
Giáp được các tác giả ca tụng như một thiên tài quân sự, một chiến lược gia tài tình của thế giới ( genius strategist, geniusgeneral of the world ). Từ mấy năm gần đây, các tài liệu mật về 2 cuộc chiến tại Việt Nam (1946-1954 và 1954-1975 ) được giải mật khiến ta thấy rằng "thiên tài Võ Nguyên Giáp" đã được các đồng chí nặn ra như các đồng chí đã nặn ra anh hùng Lê Văn Tám, chú Kim Đồng…..trong suốt chiều dài của cuộc chiến xâm nhập của chủ nghĩa Cộng Sản man rợ lên quê hương mà đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ là một lũ thừa sai.
Bản chất của những người lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam, kể từ Hồ Chí Minh trở xuống, là gian hùng, dối trá, thâm độc và tàn bạo. Giáp có đầy đủ các "đức tính" đó.
Năm 1946, Hồ Chí Minh ký hòa ước với Pháp để quân Pháp trở lại Việt Nam. Các lãnh tụ Công Sản, trong đó có Giáp, đã thẳng tay tiêu diệt các người quốc gia (Losers are Pirates by James Banerian1984, p.69
Hồ Chí Minh, Trưòng Chinh, Võ Nguyên Giáp và Trung tá A. Peter Dewey, Năm 1946, khi cuộc chiến tranh Việt – Pháp sắp xẩy ra, Giáp là Bộ Trưởng Quốc phòng trong Chánh phủ liên hiệp. Tại Hà Nội, trong khi quân Pháp và Tự Vệ Thành đang gầm ghè nhau, Giáp và đồng bọn hứa hẹn là quân chánh qui của họ tức các đơn vị Vệ Quốc Đoàn tinh nhuệ đã kéo về đóng chung quanh Hà Nội, sẵn sàng làm cỏ quân Pháp.
Ngày 19 tháng 12, chiến tranh bùng nổ tại Hà Nội. Nhóm lãnh đạo Cộng Sản đã rút về Hà Đông từ mấy ngày trước. Vệ Quốc Đoàn đâu chẳng thấy, chỉ thấy các Tự Vệ Thành đánh vùi với quân Pháp trong các đường phố Hà Nội. Họ đã cầm cự với quân Pháp trong gần 2 tháng, thời gian đủ để dân chúng rời thành phố lánh nạn, đủ để đám Cộng Sản rút vào các an toàn khu Việt Bắc. Giáp và đồng bọn muốn mượn tay quân Pháp để thủ tiêu các thanh niên Hà Nội. Quả thực, Tự Vệ Thành là những thanh niên tiểu tư sản, phần lớn xuất thân từ các gia đình khá giả. Đám tiểu tư sản này là những thành phần không có chỗ đứng trong chế độ Cộng Sản. Càng lợi cho việc thiết lập chủ nghĩa Cộng Sản tại Việt Nam nếu họ bị Pháp tiêu diệt, bớt đi càng nhiều càng tốt cho chủ nghĩa Mac Xít Léninist dễ phát triển ở Việt Nam.
Giáp đã viết sách về chiến tranh nhân dân, quân đội nhân dân (được dịch ra tiếng Pháp; Guerre du peuple, l'Armée du peuple ), tự cho rằng mình và đảng Cộng Sản Việt Nam là nguồn gốc của quan niệm chiến lược, chiến thuật này.
Sự thực, quan niệm về chiến tranh nhân dân đã được Tướng Trần Canh, một trong ngũ hổ tướng của Mao Trạch Đông, du nhập vào Việt Nam kể từ trận chiến biên giới Cao Bằng Lạng Sơn năm 1950.
Giáp thực sự không phải là cha đẻ của quân đội Cộng Sản Việt Nam, tuy rằng cuối năm 1944, theo lệnh Hồ Chí Minh, Giáp thành lập đoàn Võ Trang tuyên truyền gồm 34 thành viên với trang bị rất thô sơ. Quân đội Trung Cộng mới thực sự là cha đẻ của quân đội nhân dân của Cộng Sản Việt Nam.
Tháng 3 năm 1946, 1 Trung Đoàn quân Cộng Sản Trung Hoa tràn qua biên giới, vào Việt Nam để tránh bị các Lộ Quân 46, 64 của Tưởng Giới Thạch tiêu diệt. Chính Trung đoàn quân Cộng Sản Trung Hoa này đã giúp Cộng Sản Việt Nam huấn luyện Quân đội. Tình báo của Mỹ đã đánh hơi thấy việc Trung Cộng huấn luyện quân đội Cộng sản Việt Nam từ những năm này.
Từ năm 1950, Trung Cộng không ngừng cung cấp người, võ khí và tiếp liệu cho Công Sản Việt Nam. Chính Võ Nguyên Giáp, trong cuốn Đường tới Điện Biên Phủ đã viết: Trong một buổi làm việc ở Moscou với Staline, Mao Trạch Đông, Mao đã hứa trang bị cho Việt Nam 10 sư đoàn. Mao nói: Việt Nam cần trang bị 10 đại đoàn (sư đoàn) để đánh Pháp. Trước mặt hãy trang bị 6 đại đoàn có mặt ở miền Bắc Việt Nam. Có thể đưa ngay một số đơn vị sang Trung Hoa nhận vũ khí. Tỉnh Quảng Tây sẽ
lả hậu phương trực tiếp của Việt Nam. Sau đó các đơn vị của quân đội nhân dân lần lượt được đưa sang Tầu để thụ huấn và nhận vũ khí.
Theo Giáp: những đơn vị sang Trung Quốc, ngoài việc trang bị lại vũ khí còn được huấn luyện thêm về chiến thuật công kiên, đặc biệt là kỹ thuật đánh bộc phá. Trước đây, vì chưa có thuốc nổ, ta chưa hề xử dũng kỹ thuật này.
Cũng theo Giáp, chính Hồ Chí Minh đã yêu cầu Tầu Cộng gửi qua Việt Nam một đoàn cố vấn. Theo lời yêu cầu đó, một đoàn cố vấn Trung Cộng khoảng 80 người đã sang Việt Nam, giúp quân Cộng Sản Việt Nam: Lã Quí Ba, Ủy Viên Trung ương đảng Cộng Sản Trung Quốc, Trưởng đoàn Cố vấn; Vi Quốc Thanh, Trưởng đoàn Cố vấn về Quân sự: Mai Gia Sinh, cố vấn về công tác tham mưu; Mã Tây Phu, Cố vấn về công tác hậu cần. Chính các Cố vấn Trung Cộng đã giúp Công Sản Việt Nam tổ chức 3 (ba) cơ chế chánh trong quân đội: Bộ Tổng Tham Mưu, Tổng Cục chánh trị và Tổng cục hậu cần. Tóm lại ngay trong công việc tổ chức quân đội của Cộng Sản Việt Namm, Giáp chỉ là người thừa hành.
Giáp là một tên hèn.
Năm 1983, Giáp bị đám Lê Đức Thọ, Lê Duẩn hạ nhục bằng cách cho đi làm Chủ tịch Ủy Ban sanh đẻ có kế hoạch. Giáp đã ngậm bồ hòn làm ngọt, ngoan ngoãn vâng lời. Trong vụ Nhân văn Giai phẩm xẩy ra tại miền Bắc năm 1955, nhiều người đã ở trong Quân Đội Nhân dân của Giáp như Trần Dần, Hoàng Cầm, Quang Dũng, Phùng Quán…bị đem ra đấu tố, tù đầy. Giáp vẫn giữ im lặng. Trong vụ án chống đảng do đám Lê Duẩn, Lê Đức Thọ chủ mưu, các tướng Cộng sản đàn em của Giáp như Lê Liêm, Đặng Kim Giang, Nguyễn Văn Vịnh, các Đại tá thuộc cấp của Giáp như Lê Minh Nghĩa, Lê Vinh Quốc, Văn Dzoãn… bị hãm hại; Giáp vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.. Khi các tướng Lê Trọng Tấn, Hoàng Văn Thái (cũng là thông gia của Giáp) bị đột tử sau khi miền Nam đã bị cộng sản hóa. Giáp vẫn ngậm miệng, im lặng là vàng. Giáp đã để lộ rõ cái hèn, thủ khẩu như bình.
Giáp kệ mặc đàn em bị thảm sát, tù đày. Theo Bùi Tín, cựu Phó Tổng Biên tập của báo Cộng Sản Quân Đội Nhân dân, sở dĩ Giáp không bị đám Lê Đức Thọ, Lê Duẩn thủ tiêu vì Giáp biết thủ nghĩa là Giáp biết cách tránh né để bảo toàn mạng sống.
Khi được một ký giả ngoại quốc hỏi Giáp có hối tiếc gì về số 3-4 triệu người Việt Nam chết vì các cuộc chiến tranh, gọi là chiến tranh ý thức hệ, Giáp đã trả lời là y không hối tiêc gì cả (Non, pas du tout).
Mạng sống của thanh niên Việt Nam bị họ Võ coi như cỏ rác. Giáp sẵn sàng thí quân trong các trận chiến. Trong trận chiến tranh biên giới Cao Bằng, Lạng Sơn năm 1950, để tiêu diệt cứ điểm Đồng Khê do 262 lính Pháp trấn đóng, Giáp đã dùng tới 10.000 quân (đông hơn quân trú phòng 40 lần). Sau trận đánh, hơn 500 quân Việt tử trận, không kể số bị thương hàng ngàn. Trong trận đồng bằng Phủ Lý, Ninh Bình, Vĩnh Yên vào tháng giêng năm 1951, chiến thuật biển người của Giáp đã bị Tướng Pháp De Lattre de Tassigny dùng bom Napalm tiêu diệt. Quân Cộng sản, dưới sự chỉ huy của Giáp, đã bị nhiều tử vong, thất bại trong ý đồ đưa chiến tranh về đồng bằng. Số tử vong của quânđội cộng sản, khi tháo lui, là trên 6000 người. Số bị thương chắc chắn là gấp đôi, gấp ba con số 6000.
Trong chiến tranh Việt – Pháp 1946-1954, người thực sự chỉ huy các trận đánh lớn không phải là Giáp mà là các tướng Trung Hoa Cộng Sản như Trần Canh trong những năm 50, sau đó là đoàn cố vấn Trung Quốc đứng đầu là Vy Quốc Thanh, Lã Quí Ba. Hào quang chiến thắng của Giáp chỉ là một giả tạo, một hào quang do Trung Cộng ban cho.
Chiến dịch biên giới năm 1950.
Chiến dịch này nhằm mục đích đuổi quân Pháp ra khỏi biên giới của 2 nước Việt Nam-Trung Hoa để cho việc tiếp vận từ Trung Hoa Cộng Sản cho quân đội của Cộng Sản Việt Nam được dễ dàng. Tướng Trần Canh của Trung quốc sang Việt Nam ngày 22-7-1950. Trần Canh đã áp dụng học thuyết chiến tranh nhân dân của Mao vào chiến tranh Việt Nam.
Kế hoạch tiến công của Võ Nguyên Giáp trong chiến dịch biên giới được thay thế bằng kế hoạch tác chiến của Trần Canh. Thay vì tấn công Cao Bằng như kế hoạch của Giáp, Trần Canh đề nghị kế hoạch tấn công Đông Khê, một đồn của Pháp nằm giữa Cao Bằng và Lạng Sơn, để lùa quân Pháp ra khỏi hai tỉnh trên và sau đó phục kích tiêu diệt (công đồn đả viện). Hồ Chí Minh chấp thuận kế hoạch này. Kết quả trận đánh là quân Pháp thảm bại phải bỏ hết các tỉnh biên giới. Chiến thuật công đồn đả viện của Cộng Sản Việt Nam là do các cố vấn Trung Quốc, nhứt là Trần Canh, truyền thụ cho.
Từ năm 1951, nhóm cố vấn chánh trị do Lã Quí Ba cầm đầu đã giúp Hồ tạo lập luật lệ và chánh sách liên quan đến tài chánh, thuế khóa, quản lý báo chí và đài phátthanh cũng như các chánh sách đối với các dân tộc thiểu số…..
Chiến dịch Tây Bắc 1952
Sau các tổn thất ở đồng bằng sông Hồng Hà năm 1951, Việt Minh, theo sự cố vấn của các cố vấn Trung Quốc, mở chiến dịch Tây Bắc năm 1952. Lã Quí Ba trách nhiệm hoạch định chiến dịch thay Vi Quốc Thanh về Tầu chữa bệnh. Hồ Chí Minh chấp thuận hoàn toàn đề nghị của Lã Quí Ba. Theo Qiang Zhai (China and the Vietnam wars 1950-1975) cuối tháng 9 năm 1952, Hồ bí mật sang BắcKinh để thảo luận về chiến dịch Tây Bắc cũng như chiến lược thắng quân Pháp.
Ngày 14-10 Việt Minh tập trung 8 tiểu đoàn tấn công Nghĩa Lộ và các đồn bót lân cận.
Ngày 16-10 Vy Quốc Thanh trở lại Việt Nam để cùng Lã Quí Ba chỉ đạo chiến dịch. Sau khi mất Nghĩa Lộ, quân Pháp chạy khỏi Sơn La ngày 21-11. Việt Minh hoàn toàn chiếm lĩnh một khu vực lớn ở Tây Bắc, cho phép họ có thể tiến hành các hoạt động ở Lào.
Đối phó với kế hoạch Navarre – Trận Điện Biên Phủ
Tháng 5-1953, tướng Henri Navarre đảm trách chỉ huy quân Pháp ở Đông Dương với kế hoạch:
1- Kiểm soát vùng đồng bằng sông Hồng
2- Bình định các khu do Cộng Sản kiểm soát ở miền Trung và miền Nam
3- Mở tổng phản kích tiêu diệt các cứ địa của Việt Minh tại miền Bắc
Navarre cho thành lập các binh đoàn lưu động.
Việt Minh Cộng Sản, lúc đầu muốn tập trung quân tại vùng Tây Bắc và Lai Châu, nhưng sau Giáp từ bỏ ý định đó, muốn kéo quân tấn công quân Pháp ở đồng bằng sông Hồng Hà. Như vậy Giáp hạ thấp tầm quan trọng của chiến dịch ở Lào. Bắc Kinh không đồng ý với kế hoạch của Giáp. Bắc Kinh nhấn mạnh Việt Minh cần giữ nguyên kế hoạch tập trung vào Tây Bắc và Lào. Lãnh đạo Trung Quốc cho rằng nếu thực thi chiến thuật này, Việt Minh Cộng Sản có thể chuẩn bị lực lượng cho công cuộc đánh chiếm đồng bằng sông Hồng và cuối cùng sẽ đánh bại Pháp ở Đông Dương.
Tháng 9, Bộ Chính trị của Cộng Sản Việt Nam, phủ quyết kế hoạch của Giáp để theo kế hoạch của các cố vấn Tầu.
Ngày 27 tháng 10 năm 1953, Vy Quốc Thanh trao cho ông Hồ một bản sao kế hoạch của Navarre mà tình báo Trung Cộng đã thu đoạt được. Sau khi xem xét, các lãnh đạo của Cộng sản Việt Nam nói đề nghị của Trung Quốc là đúng. Cộng Sản Việt Nam, nếu theo đúng kế hoạch của Trung Quốc, có thể phá vỡ kế hoạch của Navarre.
Khi Navarre đưa quân đến Điện Biên Phủ, Giáp và Bộ Tham mưu chưa nhận ra tầm quan trọng của vị trí này. Chính Vy Quốc Thanh là người đã thúc Giáp mở chiến dịch bao vây và tiêu diệt quân Pháp ở Điện Biên Phủ. Trung Quốc nhấn mạnh chiến dịch Điện Biên Phủ không chỉ quan trọng về quân sự mà còn có ảnh hưởng quốc tế.
Từ trái sang phải : Trường Chinh, Hồ Chí Minh, Trần Canh, La Quý Ba. Nguồn : QGP Trung Quốc Ngày 6-12-1953, Bộ Chính trị của Cộng Sản Việt Nam thông qua kế hoạch tác chiến ở Điện Biên Phủ. Giáp chỉ là người thi hành kế hoạch do cố vấn Trung Quốc Vy Quốc Thanh đề ra. Người hùng Điện Biên Phủ Võ Nguyên Giáp đã được cố vấn Tầu nặn ra.
Chính các cố vấn Trung Cộng đã giúp Việt Minh trong các chiến dịch biên giới, Tây Bắc và Điện Biên Phủ. Trung Cộng đã chi viện cho chiến trường Điện Biên Phủ 8286 tấn tiếp liệu gồm võ khí, lương thực v.v… Cố vấn TC có mặt ở mọi đơn vị. Thí dụ họ đã giúp Việt Minh bố trí pháo binh trong các hào sâu trên sườn núi để tránh bị phi cơ Pháp phát hiện và phá hủy. Pháo binh của Việt Minh, được các cố vấn Trung Cộng điều khiển, là một bất ngờ cho quân đội Pháp. Nhưng sự tham dự tích cực của Trung Cộng vào sự thành công của chiến dịch không hề được Giáp nhắc tới trong các bài viết, trong các sách của y như cuốn Điện Biên Phủ: điểm hẹn lịch sử. (The Chinese support for the North Vietnam during the Vietnam War; The Decisive Edge by Bob Seals).
Sự giúp đỡ của Trung Cộng không ngừng ở chiến thắng Điện Biên Phủ năm 1954, đánh dấu sự cáo chung của chủ nghĩa thực dân. Sự giúp đỡ vẫn được tiếp tục trong cuộc chiến xâm lăng miền Nam 1954-197
Ra lệnh phá thai
Thí quân không thương tiếc
Sám hối ?
Thay lời kết:
Người
hùng Võ Nguyên Giáp, tướng huyền thoại của Cộng Sản Việt Nam chỉ là một
nhân vật đại bịp trong số hàng trăm hàng ngàn tên bịp bợm (trong đó có
cả tên Hồ), trong quá trình hiện hữu của đảng Cộng Sản Việt Nam. Y không
phải là một thiên tài quân sự như đảng Cộng Sản Việt Nam thổi phồng.
Chính các cố vấn Trung Cộng do Vy Quốc Thanh, Lã Quí Ba cầm đầu đã đánh thắng quân Pháp trong cuộc chiến 1946-1954 chứ không phải là Giáp. Hào quang của Giáp là do Trung Cộng nặn ra, treo vào cổ Giáp. Sự thực các trận đánh lớn, có tính cách quyết định đều do các cố vấn Tầu Cộng thiết kê và điều khiển.
Giáp đã sống trong cái vỏ thiên tài đó trong hơn nửa thế kỷ. Đến nay thì sự thực đã được phơi bầy:
Trong suốt hai cuộc chiến 1946-1954, 1954-1975, Giáp và đảng Cộng Sản Việt Nam đã dựa vào Trung Cộng gần như toàn diện. Nay họ đã và đang trả món nợ đó, trả bằng cả số phận của dân Việt, bằng cả đất nước do tổ tiên để lại: quê hương đang mất dần vào tay người Trung hoa Cộng sản.
Chính các cố vấn Trung Cộng do Vy Quốc Thanh, Lã Quí Ba cầm đầu đã đánh thắng quân Pháp trong cuộc chiến 1946-1954 chứ không phải là Giáp. Hào quang của Giáp là do Trung Cộng nặn ra, treo vào cổ Giáp. Sự thực các trận đánh lớn, có tính cách quyết định đều do các cố vấn Tầu Cộng thiết kê và điều khiển.
Giáp đã sống trong cái vỏ thiên tài đó trong hơn nửa thế kỷ. Đến nay thì sự thực đã được phơi bầy:
Trong suốt hai cuộc chiến 1946-1954, 1954-1975, Giáp và đảng Cộng Sản Việt Nam đã dựa vào Trung Cộng gần như toàn diện. Nay họ đã và đang trả món nợ đó, trả bằng cả số phận của dân Việt, bằng cả đất nước do tổ tiên để lại: quê hương đang mất dần vào tay người Trung hoa Cộng sản.
BÁNH MÌ CANADA
Trong những món “quốc hồn quốc túy” mà chúng tôi xin nhắc đến ở đây không
phải là món “cây còn”, mà cũng không phải là món phở hay món gỏi cuốn,
hay món bánh xèo .v.v.đã từng làm mê mệt nhiều thực khách trên thế
giới: chúng tôi muốn nói đến một trong những món ăn Việt Nam vừa được
vinh danh và đoạt giải nhất trong một kỳ thi nấu ăn ở Canada, là món
bánh mì.
Theo bản tin của hãng thông tấn CP, thì một phụ nữ gốc Việt vừa đoạt
giải làm bánh mì ngon nhất Canada.;Trong gần 1 ngàn recipes gửi về, các
giám khảo của cuộc thi Canada’s Best Sandwich đã chọn ra bốn người vào
vòng chung kết. Bốn người này được giải thưởng mỗi người 1 ngàn dollars
cho mình, 1 ngàn dollars tặng cho
một quỹ từ thiện theo ý của những người trúng giải.
Trong buổi thi chung kết, bốn thí sinh đã phải biểu diễn cách làm bánh mì sandwich
trước các giám khảo và khán giả tại trung tâm Calphalon Culinary ở thành
phố Toronto hôm 22 tháng Sáu năm 2012 vừa qua. Cuộc thi này cho công
ACE Bakery tổ chức.
Người thắng giải sẽ nhận được 5 ngàn
dollars tiền thưởng, cộng thêm 5 ngàn dollars cho một quỹ từ thiện theo ý
mình.
Kết quả là bà Thúy Nguyễn Crawford đã đoạt chức “bánh mì xen uých ngon
nhất Canada với món bánh mì “Lemongrass Steak Bánh Mì”. Một trong những
giám khảo cũng đề nghị là bỏ hết những món hotdogs bán ở các cầu trường
thể thao, và nên thay vào đó món bánh mì Việt Nam.
Bà Thúy Nguyễn năm nay 41 tuổi, cho biết bà phải làm bánh mì ăn với
coleslaw cho đứa con trai 10 tuổi, là đồ ăn thêm khi con đi tập chơi dã
cầu.
Món bánh mì của bà Thu Nguyễn Crawford tạm gọi là bánh mì bí tếch xả ,
mà miếng bí tếch sirloin được ngâm trong một dung dịch gồm xả, nước mắm,
mật ong, tỏi và ớt.
Sau đây là công thức làm món bánh mì bí tếch xả:>-Hai nhánh tỏi lớn bầm nhỏ
-Ba muỗng xả băm nhỏ (45 ml)
-Bốn muỗng(table spoon) nước mắm
-Hai muỗng mật ong
-Một trái ớt băm nhỏ
-Một cân anh thịt bò sirloin cắt thành từng miếng dầy 0.5 cm, chiên theo
khẩu thích của mình: thịt sống, tái hay chín.(rare, medium hay well
done)
-bánh mì baguette
Ngâm thịt bò trong dung dịch vừa kể trên, và để trong tủ lạnh ít ra là 3 hay 4 tiếng đồng hồ.
Cách làm nước xốt tỏi
(garlic aioli) dùng để trét vào bánh mì
-nửa cúp mayonnaise (120 ml)
-Một muỗng ăn (tbsp) ớt chai sriracha
-một nhánh tỏi nhỏ, băm vụn
-Một muỗng ăn nước chanh (15 ml)
Trộn các thứ vừa kể đều tay.
Cách làm Asian coleslaw
-3 muỗng ăn nước mắm
-Ba muỗng ăn đường
-Một nhánh tỏi nhỏ, băm vụm
-nửa cúp ngò (cilantro) (120 ml), cắt thành từ đoạn dài 2.5 cm
-Một trái ớt băm nhỏ
-3 cúp bắp cải cắt nhỏ
-Một củ hành cắt thành từng lát mỏng
Trộn tất cả các thứ trên cho đều cho đến khi tan đường thì cho thêm dấm vào ngâm, bỏ tủ lạnh.
Bánh mì baguette cắt thành từng miếng, trát nước sốt tỏi, kèm thịt bí tếch với
coleslaw.
Sau khi đọc qua bản tin vừa nêu trên, chúng ta thấy ngay là món đặc biệt
trong cách làm bánh mì là nước mắm! Nước sốt bánh mì cũng có nước mắm
và món cải chua coleslaw cũng có nước mắm.
Các món ăn Việt ngon và độc đáo hơn các món Tàu, không những không nhiều
mỡ dầu, mà có nhiều rau cỏ rất hợp với khẩu vị của những người ăn
kiêng. Ngoài ra chúng ta phải kể đến món quốc hồn quốc túy, giúp ta phân
biệt với người Tàu, chính là món nước mắm
PHÁT BIỂU VỀ VIỆT NAM
MỘT DU SINH VIỆT NAM PHÁT BIỂU TUYỆT VỜI VỀ HIỆN TÌNH ĐẤT NƯỚC.
Quá hay, nên nghe hết bài phát biểu nầy.
PHÁT BIỂU CỦALINH MỤC
NGUYỄN VĂN KHẢI
day, July 21, 2012
TRUYỆN NGẮN NHẬT BẢN
BÁT MÌ ĐÊM GIAO THỪA
Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người
Nhật,cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày
thường,đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào
ngàynày mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì
vậyđường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.
Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.
- Xin mời ngồi!
Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:
- Có thể... cho tôi một… bát mì được không?
Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.
- Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.
Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:
- Cho một bát mì.
Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. “Ngon quá” - thằng anh nói.
- Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.
Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: “Thật là ngon ! Cám ơn !” rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.
- Cám ơn các vị ! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.
Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.
- Có thể… cho tôi một… bát mì được không?
- Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:
- Cho một bát mì.
Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:
- Vâng, một bát mì!
Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:
- Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?
- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.
Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!”
Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.
- Thơm quá!
- Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!
- Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!
Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.
- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!
Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.
Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt chỗ”. Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đêu đã lớn rất nhiều.
- Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:
- Làm ơn nấu cho chúng tôi…hai bát mì được không?
- Được chứ, mời ngồi bên này!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy “Đã đặt chỗ” đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì”
- Vâng, hai bát mì. Có ngay.
Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng
họ cũng cảm thấy vui lây.
- Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!
- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ? Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám
người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.
- Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.
Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.
- Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!
- Hả, mẹ nói thật đấy chứ?
- Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.
- Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.
- Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!
- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!
- Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho
Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.
- Có thật thế không? Sau đó ra sao?
- Thầy giáo ra đề bài:
“Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau:
“Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc”. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: “Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn”. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: “Cố gắng lên ! Chúc hạnh phúc ! Cám ơn !”
Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.
- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.
- Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?
- Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: “Cám ơn sự quan tâm
và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được… Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con.”
Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:
- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!
Lại một năm nữa trôi qua.
Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy “Đã đặt chỗ” nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.
Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.
“Việc này có ý nghĩa như thế nào ?” Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.
Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.
Lại một ngày 31/12 đến.
Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn
sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu,
người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như
người nhà.
Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.
Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:
- Làm ơn… làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?
Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:
- Các vị… các vị là…
Một trong hai thanh niên tiếp lời:
-Vâng!
Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập
tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành,
hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.
Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:
- Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao ? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!
Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:- Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:
- Có ngay. Ba bát mì.
- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ? Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám
người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.
- Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.
Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.
- Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!
- Hả, mẹ nói thật đấy chứ?
- Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.
- Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.
- Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!
- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!
- Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho
Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.
- Có thật thế không? Sau đó ra sao?
- Thầy giáo ra đề bài:
“Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau:
“Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc”. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: “Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn”. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: “Cố gắng lên ! Chúc hạnh phúc ! Cám ơn !”
Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.
- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.
- Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?
- Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: “Cám ơn sự quan tâm
và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được… Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con.”
Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:
- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!
Lại một năm nữa trôi qua.
Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy “Đã đặt chỗ” nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.
Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.
“Việc này có ý nghĩa như thế nào ?” Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.
Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.
Lại một ngày 31/12 đến.
Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn
sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu,
người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như
người nhà.
Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.
Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:
- Làm ơn… làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?
Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:
- Các vị… các vị là…
Một trong hai thanh niên tiếp lời:
-Vâng!
Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập
tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành,
hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.
Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:
- Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao ? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!
Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:- Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:
- Có ngay. Ba bát mì.
Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là
vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc
mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì
đó lạnh lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận
rằng : chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ
cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến
niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi
tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng
ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt ,nhưng
trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.
Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng : "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt." Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động.
Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng : "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt." Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động.
CÂU CHUYỆN VỀ HAI CON THẰN LẰN
Ở Nhật xảy ra một câu chuyện có thực 100% như thế này: Cómột người vì
muốn sửa lại nhà nên dỡ tường ra; tường nhà kiểu kiến trúc Nhật thường
đế một tấm gỗ ở giữa, hai bên trát xi măng, nhưng thực chất bên trong để
rỗng..
Khi anh ta dỡ tường ra, phát hiện có một chú thạch sùng đang ngủ ở trong đó, đuôi nó bị đóng vào vào tường bởi một chiếc đinh được đóng từ ngoài vào trong. Anh này thấy tình cảnh đó vừa thấy thương thạch sùng vừa thấy tò mò, anh ta chăm chú quan sát chiếc đinh, trời ạ! đây là chiếc đinh được đóng khi xây nhà 10 năm trước.
Rút cục là có chuyện gì thế này nhỉ? Chú thạch sùng này đã mặc kẹt trên tường mà vẫn sống được trọn 10 năm! Sống được 10 năm trong bức tường tối, thật không đơn giản chút nào. Có gì đó bất thường thì phải?
Anh ta tiếp tục tục nghĩ ngợi, đuôi nó bị đóng chặt, không thể xê dịch được, thế nó đã sống được nhờ vào điều gì mười năm qua? Anh ta quyết định chưa sửa công trình của mình vội, muốn quan sát xem chú thạch sùng này đã ăn gì? Anh muốn tìm hiểu xem sao.
Một lát sau, không biết từ đâu bò ra một chú thạch sùng khác, miệng nó ngoặm miếng thức ăn… ồ! Anh ta lặng người đi. Thế này là sao nhỉ? Vì một bạn thạch sùng bị đinh đóng vào đuôi không thể đi lại được, một bạn thạch sùng khác đã kiếm tìm thức ăn mớm cho bạn trong suốt mười năm qua.
Tôi nghe xong thấy xúc động vô cùng và thực sự cũng không nghĩ thêm về mối quan hệ của chúng nữa.
Các bạn ạ, cùng với sự phổ cập của máy tính trong xã hội con người, tốc độ những thông tin mà chúng ta có được từ người thân, bạn hữu, đồng nghiệp, … ngày một nhanh hơn, nhưng khoảng cách giữa con người với con người chúng ta với nhau phải chăng cũng ngày một gần nhau hơn ? … Cho nên đừng bao giờ từ bỏ những người mà chúng ta yêu thương nhé!
BÀ LÃO BÁN RAU
- Một câu chuyện làm cộng đồng rơi lệ...
“- Ăn rau không chú ơi?
Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ
già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài
mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.
- Ăn hộ tôi mớ rau...!
Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!
Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:
- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ. Bà cụ mừng rỡ.
Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.
Sao chú mua nhiều thế?
- Ăn hộ tôi mớ rau...!
Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!
Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:
- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ. Bà cụ mừng rỡ.
Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.
Sao chú mua nhiều thế?
- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!
Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.
Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn
những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung.
Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích
thả trí tưởng tượng theo
những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình
trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...
- Nghỉ thế đủ rồi đấy!
Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của
gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và
quên hẳn bà cụ.
Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã
cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện,
gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà
cụ.
Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như
vậy và có lẽ gã cũng thích thế. Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có
mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật
mình bởi giọng oang oang của một bà béo:
- Bà bán rau chết rồi.
- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? Chị bán nước khẽ hỏi.
- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác. Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.
Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.
Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia...
Gã không ngờ.........!”
CÀ PHÊ VIỆT NAM
Báo Thanh Niên còn trích dẫn lời của một số chuyên viên hóa chất
cho biết các loại phẩm màu đã bị cấm nhưng vẫn có người sử dụng để chế
biến thực phẩm vì ham lợi. Các phẩm màu này chứa nhiều tạp chất và kim
loại nặng rất nguy hiểm đối với sức khỏe của người tiêu thụ.
Cũng theo báo Thanh Niên, ông chánh thanh tra Sở Y Tế tại Sài Gòn
sáng ngày 17 tháng 7 cho hay đã ra lệnh đóng cửa xưởng “rang cà phê
Thông Phát”.
Còn theo báo Tuổi Trẻ, tin này đã gây chấn động giới ghiền cà phê.
“Không biết đâu là cà phê thật, và đâu là đậu nành tẩm hóa chất,”
một người đàn ông rùng mình cho biết. Theo ông, tốt nhất là “mua hạt cà
phê rồi mang về nhà nhờ bà xã xay giùm để uống”. (P.L.)
TS. CAI VĂN KHIÊM
Tiến sĩ Cai Văn Khiêm
Câu chuyện thành công của một khoa học gia gốc Việt tại Mỹ
Một người Việt tị nạn ở Mỹ tạo lập cuộc sống mới từ đầu bằng cách vừa đi phụ việc ở nhà hàng và xưởng đóng giày vừa cùng lúc dùi mài đèn sách để cuối cùng trở thành một nhà khoa học đảm nhiệm các vị trí lãnh đạo cao cấp của các công ty khoa học kỹ nghệ danh tiếng của Mỹ, với trên 25 văn bằng phát minh sáng chế và nhiều giải thưởng vinh dự. Đó là câu chuyện thành công của tiến sĩ Cai Văn Khiêm mà Tạp chí Thanh Niên hân hạnh giới thiệu đến quý vị trong chương trình hôm nay.Tiến sĩ Khiêm vượt biên sang Mỹ năm 1975 sau khi quân cộng sản Bắc Việt thu tóm miền Nam Việt Nam. Những ngày đầu tới Mỹ, ông đã phải vất vả ngày đêm với công việc bồi bàn ở nhà hàng vào mỗi tối, tới khuya thì sang phụ việc cho một hãng đóng giày, còn thời gian ban ngày ông dồn tất cả vào đèn sách. Có lúc trong nhiều ngày liền ông không có được một giấc ngủ. Vậy mà chỉ hai năm đầu ở xứ người, ông đã lấy được bằng thạc sĩ và liền 4 năm sau đó, ông tốt nghiệp Tiến sĩ từ cùng trường đại học Purdue, bang Indiana, với luận án về viễn thông băng tần rộng, một trong luận án tiền phong trong ngành viễn thông di động.
Ông vào làm việc cho công ty Hughes Aircraft Company và trở thành Khoa học gia Trưởng của bộ phận chuyên trách lĩnh vực truyền thông bí mật và vô tuyến định nghĩa bằng phần mềm của hãng. Khi công ty hội nhập với tập đoàn danh tiếng Raytheon, ông được bổ nhiệm làm Chuyên gia Cao cấp của Raytheon, phụ trách các đề án phát triển trong lĩnh vực truyền thông Multiband-Multimode và hệ thống định vị toàn cầu mới GPS III. Năm 2002, trung tâm nghiên cứu của ông tách rời ra khỏi Raytheon để thành một công ty riêng có tên là TelASIC, ông đảm nhiệm chức Phó Giám đốc Kỹ nghệ Hệ thống của công ty này. Tại đây ông đã nghiên cứu phát triển kỹ nghệ truyền thông di động. Khi TelASIC nhập vào hãng MTI vào năm 2009, những kỹ nghệ ông phát minh được chuyển thành sản phẩm bộ thu phát vô tuyến từ xa cho thị trường điện thoại di động. Hiện ông là Phó giám đốc Cao cấp phụ trách về Công nghệ Di động Toàn cầu của hãng MTI, có nhiệm vụ khuếch trương trung tâm nghiên cứu kỹ thuật của công ty ở Mỹ và Đan Mạch.
Định cư tại bang California, Tiến sĩ Khiêm đang sở hữu hơn 25 bằng phát minh sáng chế trong lĩnh vưc truyền thông-tín hiệu và nhiều giải thưởng, trong đó có các giải thưởng của hãng Hughes dành cho kỹ sư trẻ xuất sắc và dành cho phát minh xuất sắc. Ông cũng là tác giả của nhiều bài viết đăng trên các đặc san khoa học kỹ thuật. Đến với Tạp chí Thanh Niên hôm nay, Tiến sĩ Khiêm sẽ chia sẻ với các bạn trẻ về bí quyết thành công của mình.
Tiến sĩ Cai Văn Khiêm: Tôi cũng chỉ có một thành công rất khiêm nhường thôi, không có gì quan trọng lắm, nhưng dĩ nhiên là ai cũng phải đi qua những chặng đường khó khăn, vất vả để đạt được kết quả mình muốn. Đó là chất xúc tác để mình cố gắng hơn. Tôi nhớ năm 1975 khi tôi đến Mỹ, có khoảng thời gian tôi phải làm việc suốt mà không có được phút nào ngủ cả vì lúc đó tôi phải làm 2 công việc. Tôi làm bồi bàn tại một nhà hàng và làm trong một hãng đóng giày. Tối tôi làm nhà hàng, khuya tôi đi đóng giày, ban ngày tôi phải học để thi cuối khóa. Làm đóng giày tôi kiếm được khoảng 1,25 đô la/giờ.
Lương làm nhà hàng chủ yếu nhờ vào tiền ‘tip’. Sau đó, trường đại học Purdue ở bang Indiana cho tôi học bổng vào chương trình cao học nên tôi không phải trả học phí. Trường lại trả lương cho tôi làm nghiên cứu khoa học. Cho nên, trong khoảng thời gian đó, tôi chỉ việc cắp sách đến trường. Hồi tưởng trở lại, tôi cũng không thấy gì gọi là nặng nhọc lắm. Có lẽ nhờ thời tôi ở Việt Nam, tôi có sức chịu đựng rất cao. Người ta thường đi xe Honda hay xe đạp đến trường, tôi hằng ngày đi bộ 1 tiếng rưỡi đồng hồ tới trường.
Học xong đi bộ về nhà 1 tiếng rưỡi nữa. Tôi muốn tự ép mình chút xíu về sức chịu đựng. Tôi cảm thấy đó là một sự tranh đấu cần thiết để rèn luyện sức chịu đựng của mình một chút. Khi tôi vào đại học Phú Thọ, ban ngày tôi đi đạp xe đi dạy kèm 2, 3 chỗ vì kế sinh nhai. Những điều đó tạo cho mình một sức chịu đựng và sau này trở thành những lợi thế cho tôi trong những hoàn cảnh khó khăn hơn.
Trà Mi: Một người Việt ngồi vào ghế điều hành cao cấp của các công ty khoa học kỹ nghệ uy tín hàng đầu của Mỹ, cảm giác của tiến sĩ như thế nào?
Tiến sĩ Cai Văn Khiêm: Ước mơ của tôi là tìm ra một hướng đi, một cái nhìn mới trong lĩnh vực khoa học-kỹ thuật. Năm tôi 35 tuổi, họ mời tôi vào chức vụ Khoa học gia Trưởng. Công ty khoảng 60 ngàn nhân viên chỉ có 9 Khoa học gia Trưởng thôi. Tôi bước vào vị trí này giữa những người tóc bạc, tôi rất ngạc nhiên và hơi bàng hoàng lúc ban đầu. Tôi đặc biệt cảm ơn quốc gia này vì họ có cái nhìn rất cởi mở. Nếu họ cảm thấy mình có thể làm được việc, họ sẽ mở cánh cửa cho mình bước vào. Nói về cảm tưởng, tôi cảm thấy rất vinh dự cho cá nhân tôi và cho những người làm việc chung với tôi. Mình lại có một trách nhiệm cao hơn, làm sao có thể thỏa mãn được những trách nhiệm đó thì mình cảm thấy vui rồi. Tôi luôn cảm thấy hạnh phúc với công việc của mình. Bên cạnh tôi là những cộng tác viên luôn đem lại cho tôi những giây phút hào hứng làm việc chung.
Trà Mi: Từ các vị trí cao cho tới những bằng phát minh và các giải thưởng, những thành tích có ý nghĩa thế nào đối với tiến sĩ?
Tiến sĩ Cai Văn Khiêm: Những bằng cấp hay bằng phát minh đó, khi mình phát minh rồi, nó trở thành những phần tử chết, tức là những cái đã xảy ra rồi. Nó có thể đem lại cho tôi những hồi ức vui vẻ trong giây phút thôi, nhưng những cái làm tôi phấn chấn nhất là những bài toán mà chúng tôi đang đương đầu trong hiện tại và tương lai. Thành ra, nhiều khi tôi cũng không quan tâm lắm đến các thành quả đã đạt được vì đó là những cái đã đạt được rồi. Nhiều khi mình quan trọng hóa các thành quả cũ đó cũng làm mất đi ý nghĩa vì những phần tử mớ, phần tử sống nằm ở hiện tại và tương lai. Tôi chú tâm và muốn tìm những hạnh phúc mới của tôi trong những giờ giải những bài toán mới.
Trà Mi: Có thể nói đối với tiến sĩ, thành công và thành tựu là quá trình phấn đấu không ngừng, không có điểm dừng.
Tiến sĩ Cai Văn Khiêm: Dạ vâng.
Trà Mi: Nhìn lại chặng đường đã đi qua bằng một từ ngắn gọn để mô tả về nó, tiến sĩ sẽ nói gì?
Tiến sĩ Cai Văn Khiêm: Chặng đường đó mỗi người phải tự tìm ra mục đích, hướng đi, và hạnh phúc của mình nằm ở đâu. Nếu chúng ta không thích làm việc đó, thì chắc chắn sự thành công nếu có cũng chỉ giới hạn thôi. Cho nên, chúng ta phải tìm ra sự thích thú trong công việc.
Trà Mi: Nhiều người ngày nay đánh giá sự thành công dựa trên hai yếu tố chính. Một là học vấn. Hai là có vai trò lãnh đạo. Liệu có phải đây là thước đo chính xác? Có thể có những con đường thành công khác hơn ngoài hai bàn đạp là học vấn và lãnh đạo hay không? Vừa là một nhà khoa học, vừa trong vị trí một người lãnh đạo, cái nhìn của ông về vai trò và tầm quan trọng của học vấn và tinh thần lãnh đạo đối với giới trẻ ra sao?
Tiến sĩ Cai Văn Khiêm: Người Việt Nam đặt sự thành công vào vấn đề khoa bảng. Nghĩa là muốn thành công phải đi qua con đường học vấn, dùng đó làm bàn đạp tới thành công. Điều đó không chắc hẳn như vậy. Tại Mỹ như chị cũng biết có các trường hợp, như ông Bill Gates chẳng hạn, trở thành những người thành công nhất. Tôi cho rằng có nhiều phương pháp dẫn tới sự thành công, chứ không dứt khoát phải đi qua chương trình học. Tuy nhiên, khi chúng ta đi học, chúng ta còn học cách làm người nữa. Cho nên, tôi nghĩ bước đường đi học rất quan trọng, giúp chúng ta biết cách ngoại giao, cách làm việc, cách suy nghĩ. Nếu chúng ta theo khuôn mẫu tạo thành công qua học vấn hay quản trị thì đó cũng chỉ là những cái giới hạn thôi. Thành công đối với tôi là đạt được những cái mà mình muốn giúp ích cho xã hội.
Trà Mi: Người Việt tại Mỹ có rất nhiều gương thành công, thành danh mà câu chuyện của tiến sĩ Khiêm đóng góp một phần trong đó. Ông có cảm nghĩ thế nào?
Tiến sĩ Cai Văn Khiêm: Tôi biết chắc là người Việt của chúng ta có rất nhiều người thành công. Có một chút đóng góp, tôi cũng cảm thấy rất hãnh diện và cảm thấy rất vui. Người Mỹ đã mở những cánh tay rất rộng đối với tôi, cho tôi những cơ hội này. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Môi trường tại Mỹ giúp chúng ta đạt được những thành công cao hơn. Ví dụ như ở Việt Nam có một hạn chế là những người đảng viên hay con cái của đảng viên mới được nắm giữ những chức vụ quan trọng. Điều này hạn chế số người thành công rất ít. Môi trường làm việc ở Mỹ mở rộng hoàn toàn, đào tạo ra rất nhiều người thành công và mọi người cảm thấy thoải mái. Đó là một chất kích thích giúp nước Mỹ này thành công. Theo tôi, chúng ta nên mở rộng cánh cửa cơ hội cho mọi người, nên sử dụng những người có khả năng. Như cách làm việc của người Mỹ ở đây, tôi cảm thấy rất thoải mái.
Trà Mi: Tiến sĩ vừa nói tới ‘chất kích thích’ mà xã hội Mỹ giúp các cá nhân trong xã hội có được cơ hội thành công hơn, tức là mọi người có nhiều cơ hội đa dạng khác nhau. Còn về ‘chất kích thích’ giúp cho một nhà khoa học có nhiều bằng phát minh sáng chế như tiến sĩ đây là gì, thưa ông?
Tiến sĩ Cai Văn Khiêm: Chất kích thích đó là mình phải có sự đam mê tìm kiếm những điều mới lạ trong công việc. Có một số người chỉ vui vẻ làm công việc cho xong. Có những người muốn giải quyết công việc xong rồi mới về nhà. Làm khoa học đòi hỏi phải có sự đam mê. Chất kích thích đối với tôi là tìm ra phương pháp mới. Thời tôi còn đi học chương trình tiến sĩ ở đại học Purdue, có một bài toán nan giải trong luận án của tôi. Hằng đêm, trước khi đi ngủ và trong giấc ngủ của tôi, tôi cứ mãi suy nghĩ về bài toán đó. Tôi tìm ra lời giải khoảng 2-3 giờ sáng và ngồi dậy viết lên giấy. Khi tôi làm cho công ty Hughes, có một số bài toán khó, tôi đã bỏ 6 tháng trời để tìm ra lời giải hầu đưa tất cả hệ thống truyền thông kết hợp lại với nhau.
Trà Mi: Nếu có một lời khuyên đối với giới trẻ từ câu chuyện thành công của mình, tiến sĩ sẽ nói gì?
Tiến sĩ Cai Văn Khiêm: Đầu tiên, nói về phương pháp để thành công, chúng ta cần phải giữ một tư cách đàng hoàng, một thiện chí làm việc, và cố gắng trau giồi kiến thức. Những người xung quanh thấy mình có khả năng, họ sẽ đưa mình vào một vai trò làm việc thăng tiến hơn. Người Mỹ có câu vai trò quản trị là vai trò của sự tin tưởng. Mình tạo sự tin tưởng qua những việc mình làm, tư cách làm việc, và thiện chí làm việc của mình. Họ thấy mình có thể làm việc được, họ sẽ cho mình những cơ hội. Nếu những người xung quanh không mở cánh cửa cho chúng ta đi, chúng ta không thể vào vườn hoa xinh đẹp nào cả. Thứ nhì, mình phải tìm mục đích, hướng đi, và những người cộng tác để cùng làm việc và chia sẻ những thành quả với nhau. Có những người làm việc chung cố dấu những ý nghĩ của họ để giữ phần thưởng riêng cho họ. Những điều đó sẽ trở nên rất tầm thường và không vui. Phải nên thích làm việc với những người cộng tác xung quanh mình.
Trà Mi: Xin chân thành cảm ơn tiến sĩ Khiêm đã dành cho Tạp chí Thanh Niên của đài VOA cuộc trao đổi này.
Tiến sĩ Cai Văn Khiêm: Cảm ơn quý vị thính giả đã theo dõi.
Tạp chí Thanh Niên vừa gửi đến quý vị và các bạn cuộc trao đổi với tiến sĩ Cai Văn Khiêm về gương thành công đáng nể của một khoa học gia người Việt tại Mỹ.
Các bạn có ý kiến muốn đóng góp hay chia sẻ với tiến sĩ Khiêm, xin vui lòng gửi vào mục Ý kiến ngay bên dưới bài đăng trên trang nhà voatiengviet.com. Trà Mi xin chân thành cảm ơn quý vị mong được đón tiếp quý vị trong các câu chuyện hằng tuần trên Tạp chí Thanh Niên buổi phát thanh 10 giờ tối thứ sáu và chủ nhật của đài VOA.Trà Mi_VOA
VỀ THÀNH PHỐ TAM SA
Biên tập viên Tân Hoa xã phản đối
‘thành phố Tam Sa’
Biên tập viên Chu Phương của Tân Hoa xã thẳng thắn bày tỏ quan điểm
cực lực phản đối chính sách sử dụng vũ lực ở Biển Đông, đòi xóa bỏ cái
gọi là “thành phố Tam Sa” của Trung Quốc.
Gần đây, khi tình hình Biển Đông căng thẳng, nhất là sau khi Trung
Quốc có những bước đi ngang ngược, bất chấp lẽ phải và sự thật như khẳng
định yêu sách về “Đường Lưỡi bò”, lập ra cái gọi là “thành phố Tam Sa”,
biên tập viên Chu Phương của Tân Hoa xã đã thẳng thắn bày tỏ quan điểm
cực lực phản đối chính sách sử dụng vũ lực ở Biển Đông, đòi xóa bỏ cái
gọi là “thành phố Tam Sa”…
Nhà báo Chu Phương sinh năm 1960, Cử nhân Anh văn (1982), Thạc sỹ
Báo chí truyền thông (1989), từ 1989 đến nay là biên tập viên công tác
tại Ban biên tập đối ngoại của Tân Hoa xã.
Ông là nhân vật nổi tiếng có quan điểm thẳng thắn trong làng báo
Trung Quốc, hồi tháng 3 năm nay, từng gây chấn động dư luận bởi là người
viết những bài đầu tiên đăng trên Blog Sina.com phê phán Bạc Hy Lai và
“mô hình Trùng Khánh” ngay từ khi nhân vật này còn đang trên đỉnh cao
danh vọng và quyền lực.
Ngày 17-7, ông cho đăng bài viết “Hiện trạng Nam Hải (Biển Đông) có lẽ sẽ kéo lùi cải cách chính trị của Trung Quốc”.
Trong đó ông viết: “Ý nghĩa lớn nhất của việc lập ra “thành phố
Tam Sa” là chường cho bàn dân thiên hạ thấy nỗi nhục của Trung Quốc;
đồng thời cũng sẽ buộc chính phủ và quân đội Trung Quốc phải giở bài
ngửa với các quốc gia xung quanh và quốc tế… Chúng ta từ nhỏ đã được
nhìn thấy tấm bản đồ Nam Hải (Biển Đông).
Một đường biên giới đứt đoạn rất thô màu hồng đưa toàn bộ Nam
Hải vào trong bản đồ Trung Quốc. Cho đến ngày nay chúng ta mới biết sự
thực không phải như vậy. Cái đường biên giới quốc gia ấy không những các
nước láng giềng và cả quốc tế không công nhận, mà ngay chính phủ và các
học giả nước ta (Trung Quốc) cũng không giải thích rõ được”.
Trước đó, ngày 29-6, Chu Phương viết bài: “Thiết lập “thành phố Tam
Sa” là trò cười quốc tế, mạnh mẽ yêu cầu hủy bỏ ngay!”. Bài này đã được
nhiều diễn đàn mạng đăng lại.
Chu Phương viết: “Nhiều người dân nước ta đến giờ vẫn không hiểu
Nga tại sao lại lần đầu tiên tham gia cuộc diễn tập quân sự lớn Thái
Bình Dương do Mỹ chủ đạo. Kỳ thực, đó chính là sự phản ứng mạnh mẽ của
quốc tế trước hành động thiết lập “thành phố Tam Sa” đi ngược lại luật
quốc tế và vô trách nhiệm của Trung Quốc.
Nếu giai tầng lãnh đạo Trung Quốc đến giờ vẫn không đọc hiểu được
thứ ngôn ngữ quốc tế chung đó thì sẽ kéo nhân dân Trung Quốc sa vào một
cuộc chiến tranh không thể thoát ra.
Việc thiết lập “thành phố Tam Sa” là một trò cười quốc tế điển
hình. Chính phủ Trung Quốc cần sớm nhận sõ sai lầm to lớn của mình, sớm
có hành động sửa chữa sai sót.
Bản thân tôi mạnh mẽ kêu gọi: hãy lập tức hủy bỏ “thành phố Tam
Sa”, triển khai sớm nhất có thể được việc đối thoại mang tính xây dựng
với các nước xung quanh Nam Hải (Biển Đông), dốc sức cho việc làm dịu
tình hình căng thẳng ở Nam Hải, loại bỏ nguy cơ chiến tranh, đưa Trung
Quốc quay trở lại với đại gia đình quốc tế”.
Chu Phương viết: “Trung Quốc đã trải qua kiểu hành động tùy tiện
thời “Cách mạng văn hóa”, đã tự mình nếm trải thời kỳ “chính trị thống
soái”, cần phải nhận thức được mình là thành viên của đại gia đình quốc
tế, cần phải tuân thủ các chuẩn tắc và quy phạm mà cả cộng đồng quốc tế
tuân theo.
Trong xử lý công việc quốc tế, nhất là xử lý các vấn đề phức tạp,
tồn tại tranh chấp nghiêm trọng giữa các quốc gia, tuyệt đối không được
tự mình hành động một mình theo quan niệm giá trị, quan niệm lịch sử và
lập trường của mình, chỉ nói điều mình nghĩ; như thế không những không
giúp gì cho việc giải quyết tranh chấp quốc tế, mà còn làm tình hình xấu
thêm, gia tăng thêm quan hệ căng thẳng giữa Trung Quốc với các nước
xung quanh.
Đồng thời cũng làm tổn hại đến hình ảnh và địa vị quốc tế của Trung
Quốc, làm suy yếu tiếng nói của Trung Quốc trên trường quốc tế.
Trong vấn đề ngoại giao, trong xử lý công việc quan hệ quốc tế,
chúng ta cần phải có thêm nhiều nhà ngoại giao, nhà chiến lược quốc tế
và những chính trị gia thực sự có tầm để tham gia vào việc quyết sách;
quyết không nghe theo tiếng gào thét của những “cuồng nhân chiến tranh”
hay để cho quân sự chỉ huy chính trị. Kinh nghiệm lịch sử của tất cả các
quốc gia cho thấy rõ: quân nhân can dự chính trị chỉ đem lại tai họa
cho đất nước”.
Về việc chính phủ Trung Quốc vội vàng tuyên bố lập ra cái gọi là
“thành phố Tam Sa” bao gồm toàn bộ vùng biển trong “Đường biên giới 9
đoạn” mà họ tự vạch ra một cách vô căn cứ, Chu Phương thẳng thắn bày tỏ
quan điểm: “Việc thiết lập “thành phố Tam Sa” là bước đi sai lầm nhất và
không sáng suốt nhất của Trung Quốc trong việc giải quyết vấn đề Nam
Hải (Biển Đông), khiến cả quốc tế chê cười những nhà quyết sách Trung
Quốc thiếu kiến thức về luật quốc tế muốn thông qua việc thiết lập
“thành phố”, ngang nhiên đưa công hải (vùng biển quốc tế) vào lãnh hải
của nước mình.
Cách làm sai trái ấy không chỉ tạo ra tiền lệ quốc tế, mà còn trở
thành trò cười quốc tế, tất sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến hình ảnh
quốc tế của Trung Quốc. Quá trình thiết lập “thành phố Tam Sa” thể hiện
sự nóng vội và cẩu thả, rõ ràng là quyết định được đưa ra thiếu luận
chứng khoa học và không sáng suốt.
Hành động này không chỉ đi ngược lại luật pháp và tập quán quốc tế,
mà cũng trái với những quy định pháp luật của chính Trung Quốc về việc
thành lập thành phố, càng đi ngược lại quốc sách và chiến lược phát
triển hòa bình phù hợp mà Trung Quốc cần có”.
Ông phân tích: “Hành động sai lầm
nguy hiểm vô trách nhiệm của một số người trong việc thiết lập “thành
phố Tam Sa” đang đẩy nhân dân Trung Quốc sa vào miệng hố chiến tranh.
Nhân dân Trung Quốc cần hòa bình, không cần chiến tranh. Trong việc xử
lý vấn đề quốc tế và xử lý vấn đề quan hệ với các nước, Trung Quốc cần
phải tỉnh táo, không được cuồng nhiệt. Trung Quốc cần làm một dân tộc có
trách nhiệm, đứng thẳng giữa khu rừng các dân tộc thế giới; quyết không
thể làm một “cô nhi thế giới” hành động ngang bướng. Trong việc giải
quyết công việc quốc tế, Trung Quốc cần phải học cách tuân theo quy tắc
trò chơi đã được cả quốc tế công nhận, tránh một mình một kiểu, mình
khen mình hay, đừng để trở thành Triều Tiên thứ hai”.
Chu Phương thẳng thắn đề xuất ý kiến cá nhân: “Đối với vấn đề
“thành phố Tam Sa”, chính phủ Trung Quốc cần sớm nhận ra sai lầm lớn lao
của mình, xin đừng ngại mất thể diện mà bỏ lỡ thời cơ. Trung Quốc cần
sớm hành động, sửa chữa sai sót…
Kinh nghiệm lịch sử cho chúng ta thấy, một Trung Quốc cô lập sẽ
không có tiền đồ. Việc Nga tham gia cuộc diễn tập quân sự Thái Bình
Dương vẫn chưa khiến một số chính khách và quân nhân của ta tỉnh ra.
Trong thế giới ngày nay, sự phát triển của một quốc gia càng cần có
sự quan tâm, tham dự và giúp đỡ của cộng đồng quốc tế. Đừng nói gì
Trung Quốc đang tự coi mình là “quốc gia đang phát triển”, mà ngay cả
Mỹ, “Siêu cường quốc duy nhất thế giới” hiện cũng đang ngày càng biết
cách lợi dụng và dựa vào cộng đồng quốc tế để đạt được mục đích của
mình”.
Ông kết luận: “Thiết lập “thành phố Tam Sa” là hành động tự cô lập
mình của Trung Quốc, là một sai lầm chiến lược to lớn cần phải nhanh
chóng sửa chữa!”.
Thu Thủy
Theo Sina.com, Zhoufang.blshe.com. Bản Việt ngữ của Tiền Phong
Theo Sina.com, Zhoufang.blshe.com. Bản Việt ngữ của Tiền Phong
NGUYỄN THIÊN THỤ * ĐẠO ĐỨC VÀ TƯ TƯỞNG HỒ CHÍ MINH
ĐẠO ĐỨC TƯ TƯỞNG HỒ CHÍ MINH
Đa
số đảng viên ca tụng đạo đức và tư tưởng HCM, nhất là sau khi Đông Âu
và Liên Xô sụp đổ, Việt Nam chạy theo Trung Quốc dổi mới, và họ vứt kinh
tế Mác Lê vào sọt rác mà đi theo kinh tế tư bản, mặc dầu họ gọi là "
kinh tế định hướng XHCN". Marx nhận định " hạ tầng vật chất quyết định
thượng tầng cơ sở". Nay hạ tầng là kinh tế tư bản thì cái thượng tầng là
kinh tế Mác Lê sao được? Hơn nữa, xưa nay họ khua chiêng gióng trống chủ nghĩa Mác-Lê bách chiến bách
thắng, nay sao đột nhiên sụp đổ ngay tại thành trì cách mạng thế giới, quê hương của
Lenin? Họ lúng túng. Danh bất chính tắc ngôn bất thuận, ngôn bất thuận tắc sự bất thành. Phải đi tìm một cái gì thay thế Karl Marx, Lenin. Họ bèn đem đất sét ra
nặn ra một thần tượng mới.
Bên Liên Xô, Trung Quốc tệ nạn sùng bái cá nhân đã phổ biến. Cộng đảng đề ra "phê và tự phê" nhưng mấy ai thực hiện điều này! Thiên Chúa giáo có nhiều người xưng tội, Phật giáo có nhiều người niệm kinh sám hối, quân chủ có những Ngự sử quan lên tiếng chỉ trích quyền thần và khuyên can vua, tư bản có báo chí vạch trần sai lầm của nhà cầm quyền nhưng trong cộng sản phải ca tụng, nịnh hót đảng. Đảng bách chiến bách thắng, lãnh tụ anh minh thì làm sao có sai lầm. Chủ nghĩa cộng sản tự do vạn lần tư bản sao lại nói là không dân chủ. Ai nói lãnh tụ gian xảo, tàn ác, ai bảo dảng viên tham ô là phản động, là tay sai Mỹ cố ý bôi đen chế độ đẹp nhất trần gian! Thành thử người dân ai lên tiếng chỉ trích, hay biểu tình đòi tự do, phản đối Trung Cộng xâm lược, và đảng hèn hạ. quỵ lụy giặc thì bị bỏ tù, tấm gương Nhân Văn Giai Phẩm và Việt Khang , Thục Vy còn đó.
Họ ca tụng đạo đức và tư tưởng HCM. Họ mở cuộc vận động “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”, sẽ bắt đầu từ ngày 3-2-2007 và tổng kết vào ngày 3-2-2011, tức trong bốn năm tròn.
Từ Trần Dân Tiên, HCM đã sùng bái ông, tôn thờ bản thân ông, do vậy mà đàn em hiểu ý ông, cứ phóng đại, tô vẽ lên mặt ông xanh đỏ tím vàng cho mặt ông thêm rực rỡ. Họ bảo ông có tinh thần cách mạng, từ thuở nhỏ đã ra đi tìm đường cứu nước, hy sinh hạnh phúc gia đình cho nhân dân, ông khiêm tốn, sống đơn giản với đôi dép râu và bộ kaki bạc màu...Nhưng tất cả những lớp vôi xanh đỏ này đã rớt xuống bùn đen qua cơn dông bão làm thần tượng sụp đổ. Thật vậy, đạo đức gì ở một kẻ nói dối? Một kẻ lừa thầy phản bạn? Một kẻ đa sát, đa dâm?
Họ đang cố viết về " tư tưởng HCM" nhưng quả thật HCM là một tay hoạt động chứ không phải là một nhà tư tưởng, dù là một nhà tư tưởng nhỏ xíu!
Bên Liên Xô, Trung Quốc tệ nạn sùng bái cá nhân đã phổ biến. Cộng đảng đề ra "phê và tự phê" nhưng mấy ai thực hiện điều này! Thiên Chúa giáo có nhiều người xưng tội, Phật giáo có nhiều người niệm kinh sám hối, quân chủ có những Ngự sử quan lên tiếng chỉ trích quyền thần và khuyên can vua, tư bản có báo chí vạch trần sai lầm của nhà cầm quyền nhưng trong cộng sản phải ca tụng, nịnh hót đảng. Đảng bách chiến bách thắng, lãnh tụ anh minh thì làm sao có sai lầm. Chủ nghĩa cộng sản tự do vạn lần tư bản sao lại nói là không dân chủ. Ai nói lãnh tụ gian xảo, tàn ác, ai bảo dảng viên tham ô là phản động, là tay sai Mỹ cố ý bôi đen chế độ đẹp nhất trần gian! Thành thử người dân ai lên tiếng chỉ trích, hay biểu tình đòi tự do, phản đối Trung Cộng xâm lược, và đảng hèn hạ. quỵ lụy giặc thì bị bỏ tù, tấm gương Nhân Văn Giai Phẩm và Việt Khang , Thục Vy còn đó.
Họ ca tụng đạo đức và tư tưởng HCM. Họ mở cuộc vận động “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”, sẽ bắt đầu từ ngày 3-2-2007 và tổng kết vào ngày 3-2-2011, tức trong bốn năm tròn.
Từ Trần Dân Tiên, HCM đã sùng bái ông, tôn thờ bản thân ông, do vậy mà đàn em hiểu ý ông, cứ phóng đại, tô vẽ lên mặt ông xanh đỏ tím vàng cho mặt ông thêm rực rỡ. Họ bảo ông có tinh thần cách mạng, từ thuở nhỏ đã ra đi tìm đường cứu nước, hy sinh hạnh phúc gia đình cho nhân dân, ông khiêm tốn, sống đơn giản với đôi dép râu và bộ kaki bạc màu...Nhưng tất cả những lớp vôi xanh đỏ này đã rớt xuống bùn đen qua cơn dông bão làm thần tượng sụp đổ. Thật vậy, đạo đức gì ở một kẻ nói dối? Một kẻ lừa thầy phản bạn? Một kẻ đa sát, đa dâm?
Họ đang cố viết về " tư tưởng HCM" nhưng quả thật HCM là một tay hoạt động chứ không phải là một nhà tư tưởng, dù là một nhà tư tưởng nhỏ xíu!
Trong
xã hội cộng sản có nhiều triết gia.Marx dạy nhân loại tất yếu phải trả
qua năm giai đoạn, nhưng Lenin lại bảo có thể tiến lên cộng sản chủ
nghĩa bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa. Marx cho rằng công
nhân là giai cấp tiên tiến nhưng Mao sửa lưng Marx bảo công nông đều là
giai cấp tiên phong. Còn Hồ Chí Minh không có tư tưởng gì cả. Ông cam
phận học trò bưng tráp cho thầy năm này qua năm khác. Chính HCM đã nhiều
lần tự thú là ông không có tư tưởng gì cả.
Trong đại hội tháng 2 năm 1951, Hồ Chi Minh phát biểu: "Về lý luận,
đảng Lao Ðộng Việt Nam theo chủ nghĩa Mác-Lênin...lấy tư tưởng Mao Trạch
Ðông làm kim chỉ nam", và ông nói:"Không, tôi không có tư tưởng ngoài chủ nghĩa Mác- Lê nin."(1)
Một
lần khác, có người đã hỏi HCM tại sao ông không viết sách về lý
thuyết cộng sản, thì ông trả lời ông không cần viết, vì đã có Mao Trạch
Ðông viết rồi.(2)
Trả
lời thế là đúng, vì ông không có tư tưởng gì, và cũng là một câu trả
lời khôn, làm vừa lòng chủ, làm cho Stalin và Mao đẹp lòng xứng ý!
Tội
nghiệp cho đám lý thuyết gia Hà Nội! Các vĩ nhân Marxist như Hải Triều,
Trương Tửu,Trường Chinh, Tố Hữu, Trần Độ, Đặng Thái Mai, Trần Huy Liệu
... đã chết hết rồi, họ biết nhờ cậy vào ai? Lại nữa, không có bột sao
gột nên hồ? Vì vậy mấy năm qua, hòn núi chưa đẻ ra gì cả, dù là đẻ ra
con chuột nhắt!
Họ bèn đi lục lọi các bài diễn văn, các bài báo, và các bài thơ nhưng vẫn không thấy gì! Họ cho rằng bản Tuyên ngôn độc lập là tác phẩm lớn của HCM với câu mở đầu "Mọi người sinh ra đều bình đẳng" thì là của Tuyên ngôn độc lập Hoa Kỳ, là kẻ thù của chủ nghĩa Mác Lê. HCM rất khôn ngoan. Ông hay ai đó đã thảo ra Tuyên ngôn độc lập rồi mời thiếu tá Mỹ là Archimedes L. A. Patti góp ý (3). Nhiều tài liệu cho rằng Archimedes L. A. Patti đã thảo ra, có kẻ bảo ông chỉ đạo cho việc viết văn kiện này. Nhưng sự thực không phải thế. Ông Hồ mời ông đến để xem một vật quan trọng. Khi viên thiếu tá Mỹ đến, ông đưa cho thiếu tá một bản nháp quốc ngữ. Trong Hồi ký " WHY VIETNAM?" ông nhắc lại việc đó: Theo ông, chính đó là một trong những lý do ông muốn gặp tôi. Ông gọi một người ở buồng bên mang bản thảo tới và đưa cho tôi với một dáng thoả mãn. Rõ ràng trong việc khởi thảo bản này đã có bàn tay già dặn của ông. Bản tài liệu đánh máy bằng tiếng Việt Nam, có nhiều chữ bị xoá đi và được viết đè lên bằng bút mực, với nhiều ghi chú bên lề. Tôi ngây ra, và ông Hồ thấy ngay là tôi không thể đọc được. Ông Hồ cho gọi một người trẻ tuổi vào để dịch và tôi chăm chú nghe.
Những câu khác cũng vậy. HCM dùng câu văn của người mà không đặt trong vòng kép, hoạc dẫn là của tác giả nào. Các cán bộ Tuyên giáo thì nhắm mắt coi như là câu nói của HCM.
Trước khi duyệt qua những bài viết của HCM mà nay đã tập trung trong Hồ Chí Minh Toàn tập gồm 8 tập, chúng ta phải biết rằng phần lớn các bài diễn văn, bài báo của các lãnh tụ xưa nay đều do các viên chức văn phòng Tổng Thống, Quốc Trưởng, hay thủ tướng chấp bút cho nên ta khó phân biệt giả chân.Trường hợp HCM cũng vậy.
Họ bèn đi lục lọi các bài diễn văn, các bài báo, và các bài thơ nhưng vẫn không thấy gì! Họ cho rằng bản Tuyên ngôn độc lập là tác phẩm lớn của HCM với câu mở đầu "Mọi người sinh ra đều bình đẳng" thì là của Tuyên ngôn độc lập Hoa Kỳ, là kẻ thù của chủ nghĩa Mác Lê. HCM rất khôn ngoan. Ông hay ai đó đã thảo ra Tuyên ngôn độc lập rồi mời thiếu tá Mỹ là Archimedes L. A. Patti góp ý (3). Nhiều tài liệu cho rằng Archimedes L. A. Patti đã thảo ra, có kẻ bảo ông chỉ đạo cho việc viết văn kiện này. Nhưng sự thực không phải thế. Ông Hồ mời ông đến để xem một vật quan trọng. Khi viên thiếu tá Mỹ đến, ông đưa cho thiếu tá một bản nháp quốc ngữ. Trong Hồi ký " WHY VIETNAM?" ông nhắc lại việc đó: Theo ông, chính đó là một trong những lý do ông muốn gặp tôi. Ông gọi một người ở buồng bên mang bản thảo tới và đưa cho tôi với một dáng thoả mãn. Rõ ràng trong việc khởi thảo bản này đã có bàn tay già dặn của ông. Bản tài liệu đánh máy bằng tiếng Việt Nam, có nhiều chữ bị xoá đi và được viết đè lên bằng bút mực, với nhiều ghi chú bên lề. Tôi ngây ra, và ông Hồ thấy ngay là tôi không thể đọc được. Ông Hồ cho gọi một người trẻ tuổi vào để dịch và tôi chăm chú nghe.
Trong
mấy câu đầu, người phiên dịch đã nói lên một số danh từ rất đỗi quen
thuộc và giống lạ lùng như bản Tuyên ngôn của chúng ta. Câu tiếp sau là
“Lời bất hủ ấy ở trong bản Tuyên ngôn Độc lập năm 1776 của nước Mỹ”.
Tôi chặn người phiên dịch lại, kinh ngạc quay sang hỏi ông Hồ có thực
ông có ý định sử dụng câu đó trong bản Tuyên ngôn của ông không. Tôi
không hiểu sao điều đó lại đập mạnh vào tôi, cứ như là có cảm giác khi
quyền sở hữu bị đụng chạm, hay là khi làm một việc ngớ ngẩn nào đó. Tuy
vậy tôi cứ hỏi. Ông Hồ ngồi dựa vào ghế, hai tay úp vào nhau, ngón tay
sát vào môi một cách nhẹ nhàng và đang như suy tưởng. Với một nụ cười
nhã nhặn, ông hỏi lại tôi một cách dịu dàng, “Tôi không thể dùng được
câu ấy à?”. Tôi cảm thấy ngượng ngập và lúng túng. “Tất nhiên”, tôi trả
lời, “tại sao lại không?”. Bình tĩnh lại, tôi nói người phiên dịch đọc
lại đoạn đó từ đầu một lần nữa. Anh ta đọc, “Tất cả mọi người sinh ra
đều bình đẳng. Họ đã được Tạo hoá trao cho những quyền không thể chuyển
nhượng lại được; trong đó có quyền tự do, quyền sống và được hưởng hạnh
phúc”. (4)
Như
vậy là ông Hồ muốn thăm dò viên thiếu tá Mỹ, đồng thời trưng ra bản
Tuyên ngôn này là để lấy lòng người Mỹ, và cũng để loan truyền rằng bản
tuyên ngôn này do người Mỹ viết ra, người Mỹ ủng hộ ông. Việc này cũng
nằm trong kế sách " hồ mượn oai hổ" mà ông dùng thường xuyên. . Những
viên thiếu tá này cũng như một vài người khác cho rằng ông Hồ "đạo văn",
đạo văn Tuyên ngôn độc lập Mỹ 1776, và đạo ý Tam dân chủ nghĩa của Tôn
Dật Tiên.(5)Những câu khác cũng vậy. HCM dùng câu văn của người mà không đặt trong vòng kép, hoạc dẫn là của tác giả nào. Các cán bộ Tuyên giáo thì nhắm mắt coi như là câu nói của HCM.
Trước khi duyệt qua những bài viết của HCM mà nay đã tập trung trong Hồ Chí Minh Toàn tập gồm 8 tập, chúng ta phải biết rằng phần lớn các bài diễn văn, bài báo của các lãnh tụ xưa nay đều do các viên chức văn phòng Tổng Thống, Quốc Trưởng, hay thủ tướng chấp bút cho nên ta khó phân biệt giả chân.Trường hợp HCM cũng vậy.
Đọc những bài viết của HCM, ta thấy tựu trung có hai điểm:
1. Những câu ông nói có gốc ở văn chương triết lý Trung Quốc. Loại này khá nhiều.
(1). Trong bài nói chuyện tại lớp học tập chính trị khoảng hơn 3.000 giáo viên cấp 2 và cấp 3 miền Bắc, do bộ Giáo Dục tổ chức tại Hà Nội ngày 13-9-1958, HCM nói:Vì lợi ích mười năm thì phải trồng cây, vì lợi ích trăm năm thì phải trồng người.
Câu này là của Quản Trọng 管仲; 725 TCN - 645 TCN trong sách Quản Tử, nguyên văn là: Nhất niên chi kế, mạc như thụ cốc, thập niên chi kế, mạc như thụ mộc, chung thân chi kế, mạc như thụ nhân.一年之计,莫如树谷;十年之计,莫如树木;终身之计,莫如树人。
(2). HCM "viết" tiếng Pháp từ năm 1921, trong Tạp chí cộng sản: “Lợi ích của nhân dân là trước hết, thứ đến là lợi ích của quốc gia, còn lợi ích của vua là không đáng kể”.
Trong
bài báo “Dân Vận” đăng trên báo Sự Thật số 120 ngày 15.10.1949, HCM
đã khẳng định: “Nước ta là nước dân chủ. Bao nhiêu lợi ích đều vì dân.
Bao nhiêu quyền hạn đều của dân… Nói tóm lại, quyền hành và lực lượng
đều ở nơi dân”.
Ngày 17-9-1945, HCM đã viết thư "để
san sẻ ít nhiều kinh nghiệm với các đồng chí tỉnh nhà”. Trong thư, HCM
đề cập đến việc xây dựng mối quan hệ bền chặt giữa Đảng với nhân dân;
chăm lo rèn luyện đội ngũ cán bộ, đảng viên. Bức thư có đoạn: "Các cơ
quan của Chính phủ từ toàn quốc đến các làng đều là công bộc của dân
nghĩa là để gánh vác chung cho dân chứ không phải đè đầu dân... Việc gì
lợi cho dân ta phải hết sức làm. Việc gì hại đến dân ta phải hết sức
tránh.Chúng ta phải yêu dân, kính dân thì dân mới yêu ta, kính ta...Không biết rằng, thái độ kiêu ngạo đó sẽ làm mất lòng tin cậy của dân, sẽ hại đến oai tín của Chính phủ.. ... Phải nhớ rằng dân là chủ. Dân như nước, mình như cá. Lực lượng bao nhiêu là nhờ ở dân hết. (HCM Toàn Tập IV, tr.65)
""Nhân dân có quyền đôn đốc và phê bình Chính phủ. Nếu Chính phủ làm hại dân thì dân có quyền đuổi Chính phủ. Từ Chủ tịch nước đến giao thông viên cũng vậy, nếu không làm được việc cho dân, thì dân không cần đến nữa"( Hồ Chí Minh toàn tập, Tập 4, NXB Sự Thật, trang 283.)
Tư tưởng này vốn mượn Khổng Mạnh. Ví dụ Thư Kinh 書經: Dân duy bang bổn, bổn cố bang ninh 民惟邦本, 本固邦寧 Dân là gốc của nước, gốc vững thì nước yên ổn. Mạnh Tử viết: Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh 民為貴,社稷次之,君為輕
Dân quý nhất, đất nước thứ nhì, vua thì coi nhẹ. Mạnh tử cũng nói :"
Tặc nhân giả vị chi tặc; tặc nghĩa giả vị chi tàn; tàn tặc chi nhân,
vị chi nhất phu; văn tru nhất phu, Trụ hĩ vị năng thí quân dã' “賊仁者謂之賊 , 賊義者謂之殘 , 殘賊之人 , 謂之一夫 , 聞誅一夫 紂 矣 , 未聞弒君也 Kẻ làm hại đức nhân, gọi là tặc; kẻ làm hại đức nghĩa
gọi là tàn. Kẻ tàn, kẻ tặc chẳng qua là người thường mà thôi. Tôi từng
nghe vua Võ Vương giết một người thường là Trụ, chớ tôi chưa hề nghe )giết vua.' ( Lương Huệ Vương hạ, tiết 8). ""Nhân dân có quyền đôn đốc và phê bình Chính phủ. Nếu Chính phủ làm hại dân thì dân có quyền đuổi Chính phủ. Từ Chủ tịch nước đến giao thông viên cũng vậy, nếu không làm được việc cho dân, thì dân không cần đến nữa"( Hồ Chí Minh toàn tập, Tập 4, NXB Sự Thật, trang 283.)
Khổng Tử viết " “Dĩ dân vi bản” (lấy dân làm gốc). Trong những giai đoạn thịnh trị, các triều đại phong kiến khác cũng chịu ảnh hưởng lớn bởi tư tưởng này. Và sau này, con trai của Hồ Quý Ly là Hồ Nguyên Trừng đã nói một câu thấm thía và xót xa rằng: “Thần không sợ đánh, chỉ sợ lòng người không theo”.
Khổng Tử nói: Quân, châu dã, dân, thủy dã; thủy sở dĩ tải châu, diệc sở dĩ phúc châu (孔子曾說:君,舟也;民,水也,水所以載舟,亦所以覆舟)
Tuân Tử là văn gia khoảng thế kỷ III -thế kỷ IV, viết rằng "Quân, châu dã, độ nhân giả; thủy dã, thủy tắc tải châu, diệc thủy tắc phúc châu"( 荀子君者,舟也;庶人者,水也。水則載舟,水則覆舟). Cũng có sách chú : Quan do chu dã; dân do thủy dã; thủy năng tải châu, thủy năng phúc châu 官猶舟也,民猶水也;水能載舟,亦能覆舟.http://big5.zhengjian.org/node/78205
(3).HCM đọc trong trung tuần tháng 9-1950 nhân dịp thăm Đội thanh niên xung phong công tác trung ương đầu tiên :
Không có việc gì khó,
chỉ sợ lòng không bền,
đào núi và lấp biển,
quyết chí ắt làm nên
Bài thơ trên xuất xứ ơ Ấu Học Ngũ Ngôn Thi
鑿 山 通 大 海
鍊 石 補 青 天
世 上 無 難 事
人 心 自 不 堅
Tạc sơn thông đại hải
Luyện thạch bổ thanh thiên
Thế thượng vô nan sự
Nhân tâm tự bất kiên.
(Đục núi thông ra biển
Đội đá, vá trời xanh
Trên đời không việc khó
Chỉ sợ lòng không kiên. )
Trước đó, Nguyễn Bá Học đã viết trong "Lời khuyên học trò":
Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông.
Một số câu khác như cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư, nhân, nghĩa, lễ, hiếu, trung vốn có nguồn gốc từ xưa trong kho tàng Nho học.
2. Bên cạnh những tư tưởng cổ học Đông phương, HCM còn dùng những câu của tư tưởng Tây phương.
(1). HCM thường nói tự do, bình đẳng, bác ái, dân chủ ... đó là do ảnh hưởng của tư tưởng Tây phương chứ không phải do ông sáng tạo.
(2).Mỗi người vì mọi người, mọi người vì mỗi người" vốn là khẩu hiệu của " Ba Chàng Ngự Lâm Pháo Thủ" : One for all, all for one".
(2).Mỗi người vì mọi người, mọi người vì mỗi người" vốn là khẩu hiệu của " Ba Chàng Ngự Lâm Pháo Thủ" : One for all, all for one".
(3). Trong bài nói chuyện tại buổi Lễ khai mạc trường Đại học Nhân dân Việt Nam vào ngày 19 tháng 1 năm 1955, HCM nói:
Vạch rõ ranh giới là phải nhận rõ ai là bạn, ai là thù.(Hồ Chí Minh: Toàn tập, NXB. Chính trị quốc gia, Hà Nội, 2001, tập 7, tr. 454-455.)
Vạch rõ ranh giới là phải nhận rõ ai là bạn, ai là thù.(Hồ Chí Minh: Toàn tập, NXB. Chính trị quốc gia, Hà Nội, 2001, tập 7, tr. 454-455.)
Câu này lấy ý của Lenin :"Ai không cùng với chúng ta thì đó là kẻ thù của chúng ta".Đấy là tư tưởng của vô sản chuyên chính, của giai cấp tính của người cộng sản.
Những câu
trên là những câu văn ngắn, HCM và cộng đảng Việt Nam đã lấy nguyên tác
phẩm của người khác làm của minh, đó là những bài viết của Nguyễn Thế
Truyền, Phan Văn Trường dưới bút hiệu Nguyễn Ái Quốc như đã trình bày
trong chương về Nguyễn Ái Quốc. Và đó cũng là trường hợp cộng đảng tuyên
truyền Ngục Trung Nhật Ký là của Hồ Chí Minh Việt Nam mà GS Lê
Hữu Mục đã tố cáo. Cái tệ trạng đạo văn, ăn cắp công trình trí tuệ của
người khác là một tội chung của chế độ cộng sản. Một nhà nghiên cứu đã
nhận định tình trạng vô đạo đức của xã hội xã hội chủ nghĩa như sau
trong bài Plagiarism in Vietnam, a social evil:
If there are such things as social evils in Vietnam, plagiarism should
be counted among them. The act of plagiarism cripples the academic and
social communities in Vietnam and inspires laziness and lies rather than
encouraging the community to professionalism and honesty.
HCM
thuộc hạng người hoạt động chứ không phải là tư tưởng gia. Trí óc ông
đầy những âm mưu xảo quyệt, tàn độc nhưng không có chỗ cho văn tài vì
học lực ông chưa hoàn tất bậc tiểu học. Trong bảo tàng Marxist (Marxists
Internet Archive) có nhiều danh nhân cộng sản nhưng không có tên tuổi
ông Hồ.Ông Hồ là một cái thùng rỗng. Phan Khôi đã dùng lời chỉ trích Lỗ
Tấn để chê cười Hồ Chí Minh như sau trong bài "Phê bình lãnh đạo văn nghệ":
Trong bài viết, có chỗ tôi nói Lỗ Tấn thông hiểu chủ nghĩa Mác lắm,
nhưng trong văn chương của ông không hề dùng những danh từ mác-xít, mỗi
khi đọc, làm tôi nghĩ đến con tằm: con tằm ăn dâu rồi nhả ra tơ, nếu
nhả ra dâu thì không phải là con tằm. Ông Nguyễn Tuân hỏi tôi: “Nói như
thế là định viser (ám chỉ) ai?” Đề nghị tôi nên chữa."(6)
Lỗ Tấn
cũng như HCM được thiên hạ tôn là lãnh tụ tinh thần của cộng sản nhưng trong các bài
viết của Lỗ Tấn, Hồ Chí Minh không có hơi hám gì lý thuyết Mac xit. Phải chăng hai ông
chẳng hiểu gì Karl Marx, Lenin? Hai ông chỉ là sâu róm, không phải tằm nhả ra tơ!
Giả
như những bài viết trong Hồ Chí Minh Toàn Tập là của ông cũng không có
giá trị tư tưởng bời vì đó chỉ là những lời đầu môi chót lưỡi nhằm lừa
bịp nhân dân trong nưóc và thế giới.
+Những
lời ông tuyên bố tìm đường cứu nước, đòi tự do ngôn luận, tự do báo
chí, tự do hội họp thì ông cũng như Lenin sau khi cầm quyền đã tước đoạt
mọi thứ tự do của nhân dân.
HCM luôn nói độc lập tự do nhưng thực tế dân mất mọi thứ tự do và lệ thuộc Nga , Tàu và nay thì Trung Cộng đã xâm lấn biên cương và hải đảo, mà Việt Nam phải cúi mặt phục tùng, cam tâm thân phận nô lệ.
HCM luôn nói độc lập tự do nhưng thực tế dân mất mọi thứ tự do và lệ thuộc Nga , Tàu và nay thì Trung Cộng đã xâm lấn biên cương và hải đảo, mà Việt Nam phải cúi mặt phục tùng, cam tâm thân phận nô lệ.
+Ông
kêu gọi đoàn kết dân tộc thì ông đã cho đồng bọn ám sát và liên thủ với
Pháp giết các chiến sĩ quốc gia .Rõ ràng cộng sản phản quốc, hại dân,
không hề có tinh thần quốc gia dân tộc. Rõ ràng là với thuyết giai cấp
đấu tranh, cộng sản đã nhân danh vô sản, nhưng thực tế dân vô sản vẫn
tiếp tục bị bóc lột, trong khi cộng sản trở thành tư bản đỏ, cướp bóc tài sản quốc gia và tài sản nhân dân. .
+
HCM
luôn nói dân chủ nhưng là một thứ dân chủ giả hiệu. HCM nói dân làm chủ
nhưng thực tế, dân là nô lệ. Đảng cử dân bầu, dân chủ tập trung chỉ là
những lời dối trá của cộng sản độc tài, tàn bạo và phi dân chủ. Quốc hội
cộng sản là một lũ bù nhìn, công an, quân đội là lực lượng trấn áp nhân
dân mặc dù họ xưng là quân đội nhân dân, công an nhân dân.
+ HCM luôn nói
đến "phê và tự phê" nhưng đó chỉ lời nói và hành động dối trá vì từ
Liên Xô, Trung Quốc, công sản bắt mọi người tung hô lãnh tụ, ca ngợi chế
độ theo thuyết" hiện thực xã hội chủ nghĩa" dù cho lãnh tụ dâm dục, tàn
bạo, tham quyền cố vị, và đảng là một lũ sâu mọt.
Nói tóm
lại, Hồ Chí Minh không có đạo đức và cũng chẳng có tư tưởng gì cả. Ông
là kẻ tội đồ của dân tộc, một kẻ bán nước cầu vinh. Ông đã lãng phí
xương máu dân tộc trong một cuộc chiến tranh phi nghĩa, đã dẫn dắt dân
tộc đi xuống địa ngục của cộng sản chủ nghĩa.
_____
(1) . Nguyễn Văn Trấn. Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội.Văn Nghệ, California, tái bản năm 1996,150-152
(2). Oliver Todd, "Huyền thoại Hồ Chí Minh", Nguyễn Văn dịch, đăng trong sách Hồ Chí Minh, sự thật về thân thế và sự nghiệp, Nxb. Nam Á, Paris, 1990, tr. 276.
(3).+The Declaration was written with the advise of OSS Detachment 101 Maj. Archimedes Patti.
It is based on the American Declaration of Independence and the Declaration of the Rights of Man and Citizen.(Wikipedia)
+ August 1945. Japanese sign the surrender
agreement in Tokyo Bay formally ending World War II in the Pacific. On
this same day, Ho Chi Minh proclaims the independence of Vietnam by quoting
from the text of the American Declaration of Independence which had been
supplied to him by the OSS -- "We hold the truth that all men are
created equal, that they are endowed by their Creator with certain unalienable
rights, among them life, liberty and the pursuit of happiness. This immortal
statement is extracted from the Declaration of Independence of the United
States of America in 1776. These are undeniable truths."
http://www.historyplace.com/unitedstates/vietnam/index-1945.html
+Patti also cooperated with Ho in drafting the Vietnamese Declaration of Independence, which Ho delivered in Hanoi Square on Sept. 2, 1945--much of it based directly on the American Declaration of Independence.50 Years Since Dien Bien Phu
By: Gail G. Billington.
http://www.acic.info/new_article/French_Empire.pdf
(4).Archimedes L.A. Patti. Tại sao Việt Nam?Lê Trọng nghĩa dịch.ch23.
(5).Ho Chi Minh plagiarized a famous statement from the Declaration of Independence of the USA: "All men are created equal." Under his regime's title "Democratic Republic of Vietnam" is the motto - still remaining today - "Independence - Freedom - Happiness," which was again plagiarized from the Sun Yatsen's "Three-People Doctrine." http://www.vietquoc.com/0007vq.htm
+ Ho Chi Minh even plagiarized a famous statement from the American Declaration of Independence: "All men are created equal" ...www.nvnews.net
(6).Nguyễn Thiên Thụ. Nhân Văn Giai Phẩm Toàn Tập.(195. TÁC PHẨM PHAN KHÔI)
http://www.historyplace.com/unitedstates/vietnam/index-1945.html
+Patti also cooperated with Ho in drafting the Vietnamese Declaration of Independence, which Ho delivered in Hanoi Square on Sept. 2, 1945--much of it based directly on the American Declaration of Independence.50 Years Since Dien Bien Phu
By: Gail G. Billington.
http://www.acic.info/new_article/French_Empire.pdf
(4).Archimedes L.A. Patti. Tại sao Việt Nam?Lê Trọng nghĩa dịch.ch23.
(5).Ho Chi Minh plagiarized a famous statement from the Declaration of Independence of the USA: "All men are created equal." Under his regime's title "Democratic Republic of Vietnam" is the motto - still remaining today - "Independence - Freedom - Happiness," which was again plagiarized from the Sun Yatsen's "Three-People Doctrine." http://www.vietquoc.com/0007vq.htm
+ Ho Chi Minh even plagiarized a famous statement from the American Declaration of Independence: "All men are created equal" ...www.nvnews.net
(6).Nguyễn Thiên Thụ. Nhân Văn Giai Phẩm Toàn Tập.(195. TÁC PHẨM PHAN KHÔI)
No comments:
Post a Comment